1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      hề trách mắng, chỉ thuật lại việc biết. Kể xong, rít mạnh vài hơi thuốc.




      Cuối cùng Phổ Hoa cũng cử động đôi chân tê nhừ, đứng lên, bước tới cửa phòng ngủ đóng.




      Nghe lời , ký ức, tình cảm phong kín rất lâu lại ào ra từ khe hở đáy tim , cánh cửa đóng rất lâu đó từ từ mở ra.




      tường vẫn lưu lại chiếc đinh gỉ, nơi đó từng treo bức ảnh cưới của họ, sau này bị lấy . Khung kính để lại khoảng tường màu trắng khác thường, sờ lên bức tường trắng đó, chậm rãi : “Thời gian cậu ấy về nước, bọn em... quả thực từng gặp riêng. lần là vô tình gặp ngoài trường, lần khác... là em tặng quà cho cậu ấy... có quyển Tập thơ Tagore ấy và bút máy cậu ấy từng dùng, vốn gửi , nhưng nửa đường bị bưu điện trả lại, em đành tự ”.




      đứng dưới cánh cửa, cố gắng nhớ lại tình cảnh và tâm trạng lúc đó, “Em chưa bao giờ cố ý lừa ... Ngoài lần điền nguyện vọng thi đại học đó... Em biết em lừa nổi ... Đối với An Vĩnh... em được đó là cảm giác thế nào... có thể... là tiếc nuối... nhưng cũng hy vọng là bạn bè... Em trả hết đồ cho cậu ấy vì muốn giữ trong tay... cũng muốn cảm ơn cậu ấy... ban đầu từng giúp em...”.




      quay người, dựa lên cửa nhìn bóng lưng của Vĩnh Đạo, vì chưa bao giờ với ai những chuyện này thành ra có chút khó mở miệng.




      “Em chỉ mang đồ đến nhà cậu ấy, chuyện cũ đồng thời tạm biệt... Khi ra sân bay có Quyên Quyên cùng em... Em chưa từng nghĩ đến hậu quả, càng nghĩ tức giận đến vậy sau việc này. Em chưa từng lừa ... đối với chuyện của An Vĩnh... em chưa bao giờ... nhưng em thể đưa ra đáp án cần vì nghi ngờ chỉ em... mà cũng nghi ngờ chính bản thân nữa...”.




      chua xót chôn sâu bao năm trút hết ra, Phổ Hoa vẫn có thể mơ hồ cảm nhận đau đớn và tiếc nuối.




      “Chúng ta cãi nhau quá nhiều lần, cãi nhau đến mức em phát sợ... cũng rất mệt mỏi... Em biết phải làm gì mới có thể phòng bị An Vĩnh... Như thế công bằng với cậu ấy...”.




      khẽ mím môi, “Thực ra cậu ấy và em... chưa từng ở bên nhau... Khi em đơn nhất... cậu ấy từng là người bạn rất quan tâm, chu đáo... đặc biệt... năm ở đó...”.




      dụi dụi khóe mắt, muốn thể ra yếu đuối, nhưng vẫn nén được thổn thức.




      Vĩnh Đạo bị tàn thuốc lá rơi vào tay, cả người chấn động, bừng tỉnh.




      Vứt đầu thuốc bước tới bên cạnh , dùng tay chống lên tường, bao bọc , cùng chạm vào khoảng trắng dưới khung kính.




      Phổ Hoa co người lại chút, đứng im.




      Vĩnh Đạo cũng cử động, chỉ rút cái đinh tường đặt vào tay .




      “Cho em cái này”.




      Phổ Hoa hiểu tại sao, nắm bề mặt thô ráp của cái đinh, chừa lại nửa, bỗng chốc bị Vĩnh Đạo nắm lấy.




      vừa như có ý vừa như vô tình chạm vào ngón tay , khẽ kéo.




      “Quá khứ, tại và sau này... đây luôn là nhà của em, có người khác!”.




      **********




      Nhà?




      Nghe từ này, Phổ Hoa ảm đạm buông tay, trở về ghế sofa.




      Vĩnh Đạo thay cốc nước nóng cho , lại châm điếu thuốc. Lần này sốt ruột bắt đầu, mà chầm chậm hút thuốc. Ánh sáng lập lòe trong khí kèm với khói thuốc dày đặc bay lên giữa họ, gương mặt phía sau, nửa chân thực, nửa hư ảo.




      Khi điếu thuốc sắp cháy hết, hỏi: “Em còn về Thiên Tân ?”.




      “Em chưa nghĩ tới... chắc là về nữa”.




      “Vậy... có từng nghĩ đến dự định sau này ?”. chờ đợi, rút ra chìa khóa trong túi đặt lên bàn, “Trước tiên... em dọn trở về đây được ?”.




      “Vì sao? Cầu Nhân làm thế nào...”.




      “Điều này liên quan tới ấy, đây là chuyện của và em”. mặt Vĩnh Đạo có chút bất đắc dĩ và mất mát, giống như sớm đoán trước được hỏi như vậy, “Việc làm cần ấy đồng ý. ấy ở Mỹ, nếu thuận lợi, thời gian cư trú đạt tiêu chuẩn xin được thẻ xanh. ấy kết hôn chỉ vì hai mục đích. ấy có thể có trong danh sách Mỹ, chi phí do nhà nước tài trự, còn ...”. dập tắt đầu thuốc, “Có thể biết lòng của em... rốt cuộc có ai trong đó...”.




      Trong lòng Phổ Hoa vẫn chấn động hồi, dường như có thứ gì cuối cùng cũng được cởi bỏ.




      “Hơn năm trước, Cầu Nhân thông qua người bạn ở Đại học Bắc Kinh lấy được cách liên hệ với , ấy tìm đến ... lại biết ly hôn... nghĩ... khi đó ấy chắc tình trạng của chúng ta, lại rất hy vọng nắm được cơ hội Mỹ... thậm chí có cần kết hôn giả hay ... ấy hề để ý”.




      “Vì thế... đồng ý?”. Cuối cùng Phổ Hoa có chút tức giận, hận đối xử với hôn nhân như vậy.




      “Đương nhiên ! từ chối. Khi đó, vẫn tin chúng ta có thể tái hợp, nhưng vẫn cứ kéo dài, về sau... em vẫn hề có bất cứ bày tỏ ràng nào, hơn nữa càng ngày càng cách xa , tới nửa năm cuối... chắc kéo dài như vậy còn có tác dụng , vì vậy... cảm thấy chúng ta cần thêm tác động bên ngoài... kích thích chút...”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lời của Vĩnh Đạo khiến Phổ Hoa kinh ngạc, cơ hồ như cắn môi bật ra mấy từ.




      “Sau đó sao?”.




      “Sau đó... để Doãn Trình gián tiếp chuyển lời đến em,” ấn đường của Vĩnh Đạo nhíu lại thành đường nhăn sâu hoắm, lòng dạ rối bời phủi tàn thuốc bàn.




      “Khi gặp em trong trường, những điều và em nghĩ gần như nhau, nhưng... lại hoàn toàn giống nhau. Em hề tìm đến ... chất vấn ... vẫn luôn cho rằng em đến, đau lòng... Nhưng em im lặng chấp nhận tất cả mọi việc... sau đó... Hải ... em bắt đầu xem mặt...”.




      Vĩnh Đạo lấy ra bao thuốc lá trong túi áo, bao thuốc trống rỗng, nhặt đầu thuốc vừa nãy lên, muốn châm nhưng lại vứt .




      “Cuối cùng biết cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông, phía Cầu Nhân ngừng thúc giục... Em xem mặt... thời gian đó điều gì cũng suôn sẻ... từng nghĩ đến khả năng ra , nhưng vẫn ôm chút hy vọng... ít nhất hai bên gia đình biết, bố mẹ còn cho phép ...”. Gương mặt lóe lên chút hy vọng rồi nhanh chóng tiêu tan, đầy vẻ chán nản sâu sắc, “Có lúc em vô cùng tuyệt tình, bản thân em có thể biết, giống như hồi cấp ba”. thở dài hơi.




      “Ban đầu cái gì cũng theo ý em, , liền cùng em che giấu hai năm, chỉ cần em trở lại cho dù gì, cũng đều đồng ý. Nhưng em như vậy, hơn nữa em gì liền đem chuyện của Cầu Nhân cho hai nhà. phải tức giận... mà là lo lắng đến phát điên. Em vừa ... cái gì cũng thể giấu nữa... bị kẹt ở thế cưỡi lên lưng hổ... Mỗi lần Vĩnh Bác gọi về đều chửi như tát nước, bố mẹ sắc mặt khó chịu, bố bệnh thời gian dài, Cầu Nhân gần như ngày ngày gọi điện thúc giục, dứt khoát... liền ký tên...”. tìm thấy thuốc hút, ngón tay nắm chặt hằn lên đường gân xanh, vô thức liếm khóe miệng khô, “Ký tên rồi muộn... Hối hận cũng có tác dụng... Hôm sau liên hệ được với Cầu Nhân... tuần sau, ấy đến Mỹ rồi”.




      Vĩnh Đạo mệt mỏi dựa vào thành ghế, “Khi đó vô cùng muốn đánh chính mình, nhưng càng muốn gặp em giải thích. Có điều em trốn , mấy ngày ở dưới lầu đợi em cả đêm. Nghĩ về hai năm qua, cũng đợi như vậy. Những thứ có thể làm, thể làm đều thử làm, em vẫn quay đầu, ngược lại càng ngày cách càng xa. thực nản chí ngã lòng, mười mấy năm nay kết thúc như vậy, đến nhà em chờ, mới phát ... em mang vứt hết đồ của ...”.




      Vĩnh Đạo dừng lại, phần sau câu chuyện Phổ Hoa vẫn nhớ, ấn tượng quá ràng, giống như mới xảy ra ngày hôm qua.




      Quyên Quyên, Hải , Lâm Quả Quả, ai cũng đều từng khuyên . Nhưng lại dừng ở chỗ cũ, chờ . Bây giờ nghĩ lại, thứ cần phải là chờ đợi của mà là chủ động trở về bên . Nhưng người rất thông minh, lại sử dụng cách thức ngu xuẩn như vậy!




      Họ ngồi trong im lặng, hẹn mà cùng nhớ lại từng chuyện xẩy ra trong năm qua.




      Phổ Hoa cầm cái đinh bàn lên, nắm đến phát nóng trong tay. Chiếc đinh này chỉ là phần trong nhà, hồi ức mỗi góc trong ngôi nhà này còn rất nhiều, thể bỗng chốc nhớ lại hết, bao gồm cả con người ngồi đối diện.




      Ánh mắt trở lại người , biết nên gì. Kiên quyết rời dường như quá tàn nhẫn.




      Buông cái đinh xuống, nghĩ chút, đứng lên : “Em... nghĩ về nhà trước ...”.




      Vĩnh Đạo chấn động.




      “Em sao... muốn về...”. Phổ Hoa tránh tay Vĩnh Đạo, về phía cửa, vài bước sau dừng lại, quay lưng với đứng thẳng người, “Cảm ơn ... vừa rồi cho em những điều đó... em cần suy nghĩ chút...”.




      bước tới mở cửa, lực mạnh ập đến, gần như khiến xô phải cánh cửa. Tay ôm từ phía sau, quắp chặt lấy hai vai ép về phía mình.




      “Em đừng ...”. khàn khàn kêu lên.




      từng Thiên Tân... thấy em và Ngu Thế Nam... dám tìm em nữa... biết em cách nào tha thứ... kêu Triệu Phong đưa em họp lớp... muốn nhìn thấy em... đấy... chính là muốn xem em có ổn ...”. siết chặt cánh tay lại, hơi thở nóng bừng phả bên tai .




      “Đừng nữa...”. quay đầu lại, nén được run rẩy trong vòng tay .




      “Nếu phải bố xảy ra chuyện, có thể vĩnh viễn có can đảm gặp em lần nữa... Nhưng tối đó... bác sĩ gọi vào gặp bố lần cuối... mình đứng ở đó... em có mặt... bố nắm tay ... ông được... nhưng ông muốn gặp em.. phải tìm... ông muốn buông tay...”. Giọng của khàn tới mức nghẹn ngào, chạm vào nơi mềm yếu nhất trong sâu thẳm trái tim .




      cũng chịu nổi, đau như bị dao cắt vào tim, “Đừng nữa...”.




      “Là lỗi của , tất cả mọi chuyện... Tất cả mọi chuyện... Những năm qua...”.




      “Đừng nữa...”. Nước mắt từ má chảy xuống cổ, đọng ở cằm lại rớt xuống mu bàn tay .




      “Sau này... ép buộc em làm bất cứ việc gì... đấy...”.




      “Đừng nữa...”.




      “Xin lỗi... Xin lỗi... đấy... Xin lỗi... sai rồi...”.




      liên tiếp ba lần, mặt vùi vào gáy , khẽ chà lên đó, có thứ gì đó ấm nóng lan rộng da .




      ‘Vĩnh Đạo...”.




      cúi đầu chạm vào cánh tay của , nhẫn tâm trách nữa.




      ôm rất lâu, cuối cùng buông tay cách nuối tiếc, quay đầu mở cửa cho .




      thôi... ... đưa em về...”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      dựa lên cửa, chờ đợi với hàm ý sâu xa, khóe mắt có dấu vết của nước mắt, cũng có bối rối và áy náy sâu sắc. Giống như , ép buộc làm gì nữa. Nhưng càng như vậy mâu thuẫn buồn bã trong lòng ngược lại càng tăng lên, hai chân giống như bị đổ chì thể cất bước.




      “Phải ư?”. hỏi.




      cách nào trả lời, quay đầu tìm kiếm khoảng tường trắng từng treo ảnh cưới, giống như con vật bị thương mệt mỏi lạc đường.




      có được ?”. vẫn hỏi, đôi mắt đen lóe lên vẻ đa cảm, bước tới quay người lại.




      chỗ trốn chạy, cũng trốn chạy quá lâu rồi. Tất cả những điều qua dường như trở về điểm xuất phát, mọi thứ đều là lựa chọn của , lựa chọn ở bên , hay chia tay .




      Nâng mặt lên, lau nước mắt đó, dịu dàng : “Nhìn , đừng nhìn cái khác, chỉ nhìn , cho biết, em thực muốn ư?”.




      hoảng hốt gật đầu, lại hoảng loạn phủ nhận, cắn môi, giọt nước mắt mới tràn ra làm tầm nhìn trở nên mơ hồ.




      rồi, ép em làm bất cứ việc gì. Chỉ cần em muốn, cho cơ hội nữa... chúng ta... có thể bắt đầu lại từ đầu. Nếu em muốn, tới quầy rầy em, để em ... có thể tiếp tục chờ đợi em, bao lâu cũng được...”. vuốt mái tóc dài ướt đẫm nước mắt của , “Chuyện của Cầu Nhân, nghĩ cách. xử lý xong, em tin ?”.




      “Em biết...”. nghẹn ngào thử sắp xếp lại suy nghĩ nhưng càng sắp xếp lại càng rối loạn.




      bất đắc dĩ lùi lại, người có gánh nặng, nhưng lại vờ như nhõm thoải mái, “Vậy... em muốn ?”.




      “Em... thể nghĩ...”. nức nở, năng lộn xộn, “Quả Quả ... phải kết thúc... mới có thể bắt đầu... Quyên Quyên... cho em... quay đầu...”.




      nghiêm túc kéo tay ấn vào ngực mình, nghiêm túc : “Khi bố mất vẫn luôn nắm tay , cứ nắm như vậy. Bố được nhưng có thể hiểu ý bố. Lúc bố sắp mất, còn lại mình em, bố yên tâm, muốn chăm sóc em, đừng buông tay nữa”. Mắt hằn lên những tia máu, khiến cảm thấy nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực , “Lời của bố, em có nghe ?”.




      vẫn hiểu , thậm chí hiểu bản thân hơn cả . Bị gợi đến hồi ức bi thương, ôm mặt bật khóc.




      thế giới này có hai điều quý giá, từng có rồi lại mất , là bố, .




      “Em được ? Khi bố ra , ở bên ông, khi ra , muốn em ở bên ...”. ôm đôi vai run rẩy của , kề sát đôi mắt đầy lệ của , thể kiềm chế được mà hôn lên đó, nước mắt lã chã, “Mười lăm năm rồi... Phổ Hoa... em... tròn... mười lăm năm rồi...”.




      Thầm đọc con số ấy, đau đớn, ôm lấy , khóc thất thanh.




      Trước tình cảm mười lăm năm, tất cả ân oán đều trở thành mây khói.




      ************




      Đêm khuya, họ đều mà ở lại.




      Phổ Hoa mặc nguyên quần áo nằm chiếc giường đơn của mình, nhìn ra căn phòng trống rỗng, co mình lại, mắt hơi ướt nhưng muốn khóc.




      Sau lưng là lồng ngực ấm áp của Vĩnh Đạo, chân thực, mạnh mẽ, còn chỉ trong mơ mới có thể chạm vào nữa. Họ đắp chung cái chăn, bàn tay nắm tay đặt phía trước, tìm kiếm từng ngón, sau đó trượt từ mu bàn tay lên cánh tay, khuỷu tay, từ khuỷu tay lại nắm cổ tay.




      lát sau, : “Em gầy , Quả Quả em hồi phục”. Giọng của vẫn hơi khàn khàn, “Sao đeo sợi dây đỏ?”.




      “Đứt rồi...”. mệt tới mức thể mở mắt, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, sao ngủ nổi.




      “Sao lại đứt?”. lại đo cổ tay mảnh mai của , thở dài theo thói quen.




      “Khi mua đồ...”. nhớ đến chuyện gặp An Vĩnh ở cửa hàng đĩa, do dự lát vẫn quyết định cho biết, “Gặp An Vĩnh, đột nhiên liền đứt”.




      “An Vĩnh?”. nén được phì cười.




      “Vâng, gặp cậu ấy và vợ cậu ấy...”.




      “Em Đức Cần?”. hề ngạc nhiên, ngược lại có chút vui mừng, khẽ vuốt cánh tay , cảm nhận thân mật lâu có, “Có thể là ám chỉ, khi cần đứt nên đứt”.




      chẳng buồn suy nghĩ lý do, vẫn giữ tư thế ban đầu, giống con chim non co lại trong tổ.




      ... từng gặp ấy?”.




      “Ừ... từng gặp”. Vĩnh Đạo hề né tránh, “An Vĩnh phiêu bạt bên ngoài bao năm, cũng nên tìm người để ổn định. Doãn Trình, Cao Triệu Phong đều từng gặp, người con rất tốt”. nhích lên phía trước, cúi xuống phần da thịt mềm mại sau gáy , “ cũng phiêu bạt mệt rồi, phiêu bạt nổi nữa, muốn ổn định, năm nay... cũng sắp ba mươi rồi”.




      Chớp cái mười lăm năm, còn là cậu thiếu niên mà là người đàn ông trưởng thành.




      “Ba mươi tuổi, nên thành gia lập nghiệp”. có vẻ bất đắc dĩ, “Em cũng hai mươi chín...”.




      “Em già rồi...”. đột nhiên than thở.




      linh tinh... chút cũng già... chỉ nên ổn định thôi...”. siết chặt cánh tay, ôm vào lòng. từng thích ôm thế này, dường như có thể quấn lấy cả người .




      “Chấp nhận lần nữa... thực khó thế ư?”.




      hít hít mũi, vẫn đau lòng, nhưng tuyệt vọng như trước kia.




      “Rất khó... và người khác kết hôn rồi...”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      rất áy náy, chỉ có thể nhận sai lần nữa, bất cứ giải thích nào khác đều trở nên dư thừa.




      “Xin lỗi... sai...”.




      “Khi đó... Quyên Quyên cho em biết... em dám tin... Em nghĩ là nhầm lẫn... Trước đó còn gặp... vẫn đưa tiền nhà... Em hỏi Hải ... ấy cũng ... Em chưa chuẩn bị tâm lý chút nào... chỉ có thể... coi là ...”.




      ngẩng đầu, nước mắt chảy từ Thái Dương vào tai, giọng trở nên mơ hồ, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào và tiếng thở của . Thực ra người phụ nữ tuyệt vọng tự ti vẫn còn sống trong lòng , ra của hoàn toàn bóp chết niềm vui của , khiến sống năm đau khổ trong nỗi xót xa ăn năn hối hận.




      “Xin lỗi...”.




      “Em chỉ có thể kể với bố... dám lại giấu ông... vì thể quay về thăm bố...”.




      biết... biết...”. Nước mắt thấm lên tay , rất nóng, lau cho , càng lau càng nhiều.




      “Bố rất đau lòng... cả đêm hút thuốc ngoài ban công... giống như con trai của bố... quan trọng như em...”.




      biết...”.




      “Bố... rất nhớ ...”.




      kề sát lưng , lúc lâu gì.




      bình tĩnh lại, mới ngẩng đầu hỏi : “Vậy... em có nhớ ?”.




      trả lời bằng cách nghiêng đầu qua, nước mắt thấm lên vai .




      Sao có thể nhớ? Họ được định sẵn phải dây dưa cả đời, mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ, nhớ đến điều tốt đẹp, phản bội của , từ khi biết tái hôn, giây khắc đó giẫm vào vòng xoáy kỷ niệm, tự chui đầu vào rọ.




      “Được rồi... chuyện này nữa...”. kìm nén khí bi thương, đổi chủ đề, “ mua cho bố miếng đất, ở phía bắc, dựa núi gần sông, môi trường rất tốt, thủ tục cũng gần xong rồi, giấy tờ trong xe, nếu rảnh em xem, sau đó ký tên”.




      chớp chớp mắt, có phần dám tin.




      đấy, là khu mộ rất đẹp, cũng xa, trai đưa xem rồi, cảm giác được lắm. Em luôn muốn bố có chỗ chôn cất bình yên, thể cứ để ở nhà mãi, đối với em tốt, đối với bố... cũng coi là lời nhắn nhủ, hiểu ?”. gỡ búi tóc của để nó chảy dài giữa họ.




      “Nhưng...”.




      “Bây giờ chúng ta tranh luận chuyện này được ? Đây cũng là tâm nguyện của mọi người, em phải học cách nhìn thoáng ra, hơn nữa em còn có mẹ, còn có... ...”.




      Cuối cùng nén được giãy khỏi vòng tay , quay người đối mặt với . Họ quá quen thuộc nhau, quen thuộc tới nỗi khóe mắt nhiều thêm nếp nhăn , cũng có thể nhìn ra.




      “Vì sao...”. lại muốn khóc, dường như tất cả nỗi buồn đều tập trung giải thoát trong buổi tối hôm nay.




      “Cái gì vì sao...”. gạt sợi tóc dính mặt .




      “Vì sao... mua phần mộ...”.




      “Vì... đó là bố mà...”. trả lời vô cùng tự nhiên, nếp nhăn khóe mắt từ từ hằn sâu, “Cho dù chúng ta thế nào... chúng ta đều nên hết lòng... Mọi người cũng hy vọng bố ổn định, em có thể tiếp... Bắt đầu lại từ đầu... về chuyện tiền bạc em phải lo, trai bỏ ra chút, mẹ cũng bỏ ra phần, còn có em, trong tay cũng có... nghĩ... xử lý như vậy chắc là điều bố hy vọng nhất”.




      “Nếu... em đồng ý?”. hề cho rằng đây là điều đương nhiên, cũng tin khoản tiền nhàng của là con số .




      đồng ý?”. kéo chăn dém vào sau lưng , “Nếu đồng ý... có thể khuyên em...”.




      khẽ vẽ lên mí mắt sưng đỏ của , “Em rất hiếu thuận... hơn nữa lấy đại cục làm trọng... trước trăm ngày của bố... chúng ta ký hợp đồng, được ?”.




      phải muốn bố có nơi yên nghỉ thanh thản, ở thế giới khác còn phiền muộn âu lo mệt mỏi của thế giới này. ôm cổ , buồn bã “Ừ” tiếng, yên tâm chảy nước mắt, phải là đau lòng mà là cuối cùng an tâm.




      “Khóc ... cần kìm nén nữa...”. vuốt lưng , cảm kích vô hạn, “Sau này có gì đều phải ra... cho biết... Đừng để suy đoán lung tung... Khóc ... Khóc xong phải vui lên...”.




      “Vâng...”.




      “Khi đó từng tìm Ngu Thế Nam, An Vĩnh, trai , Lâm Quả Quả, Hải , Doãn Trình, cũng tìm cả bạn bè khác của em, đến Lưu Yến cũng đều tìm đến. Luôn nhìn thấu em nghĩ gì, vì vậy cứ va đập khắp nơi”.




      ngẩng đầu, muốn sờ nếp nhăn ở khóe mắt .




      “Sau này... phải cho biết...”. kéo tay đặt lên mặt, mặc kệ chầm chậm lần mò.




      Tắt đèn, họ quen với bóng tối và hình dáng của nhau trong bóng tối. Giường đơn rất , hai cơ thể áp chặt vào nhau, bám vào cánh tay, vai , nhiều lần thử làm nếp nhăn ở ấn đường của giãn ra.




      Vĩnh Đạo cười.




      “Sao vậy?”.




      “Có nếp nhăn, sâu hơn trước...”. vừa vừa sờ.




      kéo tay , dùng râu cọ vào nơi mềm mại trong cánh tay , “Nếu kết hôn... em làm thế nào? vẫn sống như vậy tiếp à?”.




      Xuôi theo cằm , vẽ theo đường nét khuôn mặt , suy nghĩ về khả năng đó.




      “Em đợi...”.




      “Đợi cái gì?”. giữ chặt tay .




      “Đợi... trở về...”.




      “Vậy sao đến tìm ? Lại để hai năm qua !”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Em tưởng rằng... trở về... Trước đây... đều quay lại”. Đây là lời từ đáy lòng , cũng làm như vậy. Bắt đầu từ năm lớp chín, mỗi lần rời là mỗi lần quay lại. quen đứng nơi cũ chờ men theo cùng vòng tròn ngừng quanh quẩn, nhưng lần cuối cùng sai đường, suýt chút nữa lướt qua .




      “Nếu sai đường... em phải đến tìm ... túm lại... biết chưa...”.




      tìm thấy tay nắm chặt, cảm nhận được tất cả tình cảm đó, gật đầu.




      biết nằm bao lâu, Vĩnh Đạo hỏi: “Em ngủ chưa?”.




      Phổ Hoa mở mắt: “Em chưa”.




      “Hận ?”.




      vùi vào gối im lặng lúc.




      “Hận...”.




      “Bây giờ... còn hận ?”.




      “Ừ...”.




      Suy nghĩ về đáp án này, Vĩnh Đạo chống người lên, nhìn từ cao.




      “Vậy... cũng chứ?”.




      hỏi rất dè dặt, nhẫn nại chờ đợi đáp án, giống như chờ đợi trong suốt mười lăm năm qua.




      Như lữ khách mệt mỏi, cuối cùng có thể cởi bỏ tất cả tội lỗi đường, kể cả bản thân cũng giao phó cho bạn đồng hành tin cậy nhất.




      bám vào cổ , sát bên tai , khẽ : “Em ...”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :