1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      đường trở về, Phổ Hoa rất hối hận. Việc gì phải thế chứ? Nhất định phải trở về trường học, lại trùng hợp gặp đến vậy! tự hỏi, lẽ ra nên làm ra vẻ quan tâm trước mặt , chứ phải hoảng loạn mà rời .




      Cầm di động, định nhắn tin cho .




      Xóa vài lần, gì cũng thích hợp lắm, chúc mừng như mắc xương cá trong họng, mỉa mai , lại chẳng phải người như thế, cuối cùng




      viết: “Chúc mừng , cuối tuần cần nữa đâu”.




      hy vọng mình biểu rộng lượng chút, vì ly hôn là do đưa ra, chỉ đồng ý. giờ tái hôn vốn là việc riêng của , hoàn toàn cần bàn bạc với .




      Di động vẫn lưu số thường dùng sau khi ly hôn, số khác dùng từ hồi đại học tới bây giờ, cần nhìn bàn phím cũng có thể ấn chuẩn xác.




      Sau khi gửi tin nhắn xong, lại có chút hối hận, nghĩ khác . Nhưng nước đổ khó lấy lại, lời ra có thuốc hối hận.




      mong chờ hồi , trở về nhà liền tắt máy, nằm chiếc giường đơn, chờ nồi canh đậu xanh hầm bếp.




      Hai ngày nay sống còn khó khăn hơn cả khi ly hôn, Phổ Hoa nhìn chằm chằm những hạt bụi rớt xuống từ đỉnh đèn, nhìn lúc lâu, trèo lên ghế tìm thử gì để lau chùi.




      Sau khi chuyển , cũng quét căn nhà, thu dọn phòng, góc nào cũng gọn gàng. Đồ của nhiều, phòng ngủ dường như trống mặt tường, tủ đầu giường chỉ có vài thứ thuốc thường dùng. Ảnh cưới tường cùng với quần áo và đồ dùng hàng ngày để lại, đều đóng gói để trong phòng chứa đồ, vốn dĩ mấy lần gọi điện tới muốn lấy, khi đó sống chết cũng đồng ý.




      Cách bày biện còn lại trong phòng đơn giản đến thể đơn giản hơn nữa, phòng khách ngoài ghế sofa, ti vi, đồ trang trí tủ đều bị thu dọn hết bởi vì chúng đều là của Vĩnh Đạo. Các loại mô hình mẫu, vài quyển sách, đĩa CD thích, và cúp giải thưởng của .




      Lau sạch bụi đèn, Phổ Hoa đứng đỉnh thang được bắc bởi hai cái ghế, nhìn cả căn nhà. Đây là phòng ngủ lớn nhất mà từng thấy, giường đơn là vô cùng , thu gọn trong góc, tới mức có chút đáng thương. Khi mua, nó được đặt trong phòng trưng bày sản phẩm, cảm thấy cũng được, nhưng kê vào nhà, gian giữa giường và xung quanh hài hòa. Phòng ngủ lớn như vậy, cư ngụ góc, chỗ trống còn lại dùng để tập hít đất tập tạ tay hàng tối, mấy máy móc tập thể hình đó cũng thu dọn cùng đồ của , chỉ còn dấu sơn bị cọ vào góc tường. Chiếc giường ban đầu bị tháo thành nhiều phần, thân giường to lớn chịu lực cuộc sống hôn nhân hai năm của , giờ đầy bụi.




      Trèo xuống khỏi thang, Phổ Hoa bước tới góc phòng, lấy ra túi quần áo được đặc biệt chuẩn bị, bên trong còn có vài thứ linh tinh như giấy tờ, bật lửa của Vĩnh Đạo. Trước khi mẹ tới, những đồ này đều cần thiết, đặt trong phòng khách, như thể vẫn ở nhà. Ngoài điều đó ra, chỉ cần bà tới, cho dù ngồi hay ngồi phòng khách, đều khóa cửa phòng ngủ. Có thể bước chân vào lãnh địa cá nhân nay chỉ có Quyên Quyên.




      Điện thoại trong nhà vang lên, Phổ Hoa đặt túi xuống, chạy tới phòng khách nhận điện. Vài bước chân mà mồ hôi đổ cánh tay, vì tìm thấy điều khiển điều hòa, căn nhà nóng như lò hấp.




      Bố Phổ Hoa gọi tới, vẫn luôn cưng chiều quan tâm , coi như đứa trẻ.




      biết là đói hay mệt, giọng của Phổ Hoa mềm nhũn.




      “Làm gì đấy?”.




      “Con thu dọn phòng, bố ăn chưa ạ?”. cảm thấy sống mũi cay cay, cố gắng hết sức nghĩ tới chuyện vui vẻ.




      “Ăn linh tinh, trời nóng quá. Bố vừa xem xong thời , lát ra ngoài đánh cờ. Các con tối nay ăn gì?”.




      Phổ Hoa nghĩ lát rồi : “Đậu ve hầm ạ”. ‘Vĩnh Đạo nấu à?”.




      dối lòng “Vâng”.




      Bố cúp máy, Phổ Hoa vẫn cầm ống nghe, ý thức được rằng cuối tuần phải về nhà mà Vĩnh Đạo thể , cảm giác cay cay nơi sống mũi càng nặng nề hơn. Trước đây có thể dùng các lý do cho qua chuyện, lần này biết nên gì.




      Buổi tối ngủ được, Phổ Hoa mở laptop xem mail Vĩnh Bác gửi tới.




      Từ khi tốt nghiệp đại học bắt đầu làm phóng viên ảnh, dấu chân của Vĩnh Bác trải khắp thế giới, năm chưa chắc về Bắc Kinh lần. Hồi học, Phổ Hoa chỉ gặp mỗi năm lần khi đoàn tụ gia đình, cũng gọi tiếng trai theo Vĩnh Đạo, sau này trở thành bạn bè qua mail và MSN, rồi sau nữa, dưới khuyến khích của Vĩnh Đạo, giúp Vĩnh Bác vài công việc biên dịch.




      Vĩnh Bác thường gửi rất nhiều ảnh cho xem, sa mạc, đầm lầy, thôn làng hoang vu trong núi, những con đường phố phường thanh bình. Phổ Hoa từng đặt trang web của Vĩnh Bác vào phần web được thích, sau khi chia tay Vĩnh Đạo, cũng còn để lại lời nhắn trong blog của nữa.




      Ấn chuột vào file ảnh triển lãm, Phổ Hoa đột nhiên ngửi thấy mùi khét mới nhớ ra nồi đậu xanh còn hầm bếp.




      Chạy ra đậu xanh cháy đen sì thành mảng dưới đáy nồi. bưng lên định rửa, quai cầm bằng nhựa nóng rẫy, nhất thời tuột tay, chiếc nồi rơi xuống nền nhà, mảng đậu xanh cháy đen đổ vào mu bàn chân trần của , rất nhanh khiến nó sưng phù lên.




      Trong nhà có thuốc chữa bỏng, vứt nồi vào bồn rửa bát, thu dọn đống bừa bãi nền nhà mà chạy vào phòng tắm tìm kem đánh răng trước.
      A fang thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hồi xưa từng bị bỏng lần, Vĩnh Đạo bôi lớp thuốc chữa bỏng dày đặc lên ngón tay , cho biết khi có thuốc phải đặt tay vào nước lạnh trước rồi mới bôi kem đánh răng. Lần đó ngón tay bị bỏng bảy tám phần, đau tới mức cả đêm ngủ nổi. ôm , thay nước lạnh ngâm tay cho , cả đêm ở bên cạnh .




      Chạy vào nhà tắm, Phổ Hoa cho chân vào bồn tắm, mở vòi hoa sen, nước lạnh chạm vào da thịt, cảm giác đau đớn vì bị bỏng mới dịu , kem đánh răng chỉ còn lại ít ở đáy ống, thể cố đến sáng mai, nặn toàn bộ ra bôi lên mu bàn chân. chân nhảy lò cò trở lại bếp rồi tìm chổi quét dọn, cọ sạch nồi, đặt lên giá bát.




      Làm xong mấy thứ đó, cổ mướt mồ hôi, biết là do đau hay do nóng, dứt khoát ngồi xuống nền, ôm đầu gối, nhìn chạn bát được sắp xếp hoàn toàn mới, mở từng cánh cửa kiểm tra xem ở trong còn thừa cái gì.




      Kết quả hoàn toàn trống rỗng, đến túi đựng rác cũng còn.




      ngửa mặt cách thất vọng, nằm xuống nền nhà bếp, nhắm mắt nghĩ tới món đậu ve hầm nấu, nén được mà rơi nước mắt, chảy cả vào trong tai.




      an ủi bản thân, rơi lệ chỉ vì chân quá đau.




      ************




      Sau ba ngày bước lên cân, Phổ Hoa chính mắt nhìn kim đồng hồ dừng ở con số bốn mươi tám.


      Trước đây thường muốn gầy xuống dưới năm mươi cân, bây giờ thực được rồi, lại thể vui nổi.




      Tâm trạng tốt, cái gì cũng vừa ý. Bản thảo của tòa soạn, tập quảng cáo triển lãm tranh ảnh của Vĩnh Bác đều chỉ làm được nửa rồi gác lại.




      Quyên Quyên đánh răng trong nhà tắm, gọi: “Phổ Hoa, sao vẫn chưa mua kem đánh răng!”. Sau đó nàng rất hào hứng chạy vào bếp, pha cốc nước muối mặn rồi lại chạy trở lại xúc miệng qua quýt.


      Phổ Hoa cũng ứng phó cho qua như vậy, ràng viết danh sách đồ phải mua lên giấy đặt trong ví tiền nhắc nhở bản thân, nhưng toàn quên.




      “Quyên Quyên, hết sữa rồi, uống nước trắng được ? Hay....”. chuẩn bị bữa sáng trong bếp, mở tủ lạnh, hộp sữa duy nhất trống rỗng, ô đựng trứng gà đặt túi đường đỏ, bánh bao cũng chỉ còn ba cái rưỡi.




      “Hay cái gì? Còn cái gì khác?”. Quyên Quyên thò đầu ra khỏi nhà tắm.




      “Hay nước trắng thêm đường?”. Phổ Hoa ngại ngùng , chẳng còn gì cả.




      “ở với cậu hai đêm, đồ ăn gọi ngoài, đồ uống sắp hết hạn, bây giờ còn ăn mỗi bánh bao! Phổ Hoa, đãi ngộ bác sĩ trị liệu tâm lý thấp quá nhỉ?”. Quyên Quyên vờ xị mặt, thực ra cũng hề để ý.




      Phổ Hoa cười gượng, để đĩa bánh bao bàn, cầm cái ngồi ghế sofa, trong tay là cốc nước ấm, từ từ nuốt.




      Quyên Quyên ra khỏi phòng tắm sau khi gội đầu rửa mặt xong, dùng khăn bông quấn tóc, chân trần, mặc áo ngủ dài tới mắt cá chân do Vĩnh Đạo mua trước đây. Phổ Hoa nhìn thấy chiếc áo cũ của mình, dùng nước nuốt tiếng thở dài.




      Quyên Quyên hoàn toàn nhận ra, ngồi cạnh gặm bánh bao. Quyên Quyên thuộc trường phái lạc quan bẩm sinh, luôn theo hướng tích cực, cho dù tình thất bại, qua hai mươi lăm tuổi vẫn chưa có chỗ dựa đáng tin, vẫn nghĩ rất thoáng, sống rất tốt.




      “Trong lòng đỡ hơn chút nào chưa? Hôm nay phải về chỗ bố cậu à?”. Quyên Quyên ôm gối, tháo khăn quấn tóc xuống, xõa mái tóc ướt sũng.




      “Ừ, trưa về”. Phổ Hoa ăn xong bánh bao, đứng lên phủi nếp nhăn áo ngủ, quần ngủ rộng rồi, mặc lên người giống như hai cái ống trống trơn. vào phòng ngủ lấy máy sấy, tìm ổ điện cắm giúp Quyên Quyên.




      “Chuẩn bị cho bố cậu biết chưa?”. Quyên Quyên gặm xong bánh bao, bắt đầu sấy tóc.




      Phổ Hoa ngồi chỗ vừa nãy, ăn bánh bao, cầm sợi dây buộc túi quấn lên cổ tay, “ cái gì?”.




      “Còn cái gì, đương nhiên là việc Vĩnh Đạo kết hôn!”. Quyên Quyên tắt nguồn điện, nhìn thẳng :


      “Có nhất thiết phải ?”. Phổ Hoa vẫn còn tâm lý ăn may, giấu hai năm rồi, chắc chắn dễ gì mà buột miệng ra chân tướng , bố mẹ chịu nổi. Đặc biệt là bố, ông đặt kỳ vọng cao với Vĩnh Đạo, luôn luôn quan tâm đến . Nghĩ tới những điều này, niềm vui trở về thăm bố vô hình trung bị giảm .




      “Sao lại cần thiết! Nhìn sắc mặt cậu ! Bố cậu chỉ liếc mắt liền có thể nhận ra, biết ?”. Quyên Quyên cao giọng , luôn bất mãn với thái độ co đầu rụt cổ của Phổ Hoa, “Tự cậu soi gương coi! tuần gầy ít nhất hơn hai cân!”.




      Phổ Hoa xõa mái tóc rối tung, cười cách bất đắc dĩ, ra sức vỗ vỗ má, muốn chứng minh bản thân mình vẫn ổn.




      “Ăn cơm xong giúp mình chọn bộ quần áo, nhìn có chút tinh thần, tránh bố mình hỏi nhiều”. Trong lúc , chiếc nhẫn tuột khỏi tay rơi xuống đất, cúi đầu nhìn, nhặt lên.




      “Quần áo có tác dụng gì chứ, tâm trạng đều thể mặt kìa! Việc đó sớm muộn cũng phải để bố cậu biết, chắc chắn giấu nổi. Hơn nữa ta rất lâu chưa trở về rồi, có thể bố cậu sớm sinh nghi, nhưng nhắc đến thôi”.




      “Có khả năng ?”. Nghe Quyên Quyên phân tích, Phổ Hoa có chút căng thẳng.




      “Sao thể, cậu Thi Vĩnh Đạo công tác bao lần rồi? ta lại chẳng phải nhân bản vô tính cho khủng long, phòng thí nghiệm ràng ở Bắc Kinh, có thể công tác bao lâu? Trừ phi lần này cậu ta ra nước ngoài!”.




      “Điều này... Mình bố hỏi chi tiết... được ổn lắm...”. Phổ Hoa lập tức lấy ví tiền ra, mặt sau là phiếu thu, đó có thuốc bổ mua biếu bố, mua ba tuần trước, khi biếu đều


      dùng danh nghĩa của Vĩnh Đạo.




      “Vậy cậu định thế nào? Tiếp tục ta ở nơi khác? Hay cậu định giấu bố cậu cả đời?”. Quyên Quyên lại sấy tóc, giọt nước lạnh buốt bắn lên mặt Phổ Hoa, “Còn mẹ cậu, bà luôn chạy tới thăm nom, khó tránh khỏi có ngày phát ra!”.
      A fang thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lần này Phổ Hoa hoàn toàn im lặng, còn biết gì.




      Tối hôm trước mẹ đột nhiên gõ cửa, tuy chỉ tiện vào thăm, nhưng Phổ Hoa chút chuẩn bị, may mà lúc đó Quyên Quyên ở đây mới giúp dối trót lọt vì sao Vĩnh Đạo ở nhà.




      “Hôn nhân phải trò chơi, Diệp Phổ Hoa! Kết hôn, ly hôn chỉ là chuyện của riêng hai người, hai năm trước hành vi của các cậu là rất vô trách nhiệm, vô trách nhiệm với đối phương, vô trách nhiệm với gia đình hai bên, nếu bây giờ còn để các cụ biết, sau này ta có con làm thế nào? Chẳng nhẽ là cậu sinh?”.




      Điều này đương nhiên tuyệt đối thể, Phổ Hoa tìm thấy lý do nào, chút tâm lý ăn may sau lời của Quyên Quyên lại trở nên vô cùng yếu ớt.




      “Trước đây nữa, các cậu trai chưa vợ chưa chồng, cho người nhà biết cũng sao. Bây giờ giống trước, Phổ Hoa, cậu đừng ngốc nữa, Thi Vĩnh Đạo kết hôn cùng người khác, đổi sổ xanh thành sổ đỏ rồi! Mình cảm thấy cậu nên nhanh chóng cho bố mẹ cậu , để họ biết, nếu sau này có vấn đề gì, còn có người đằng sau ủng hộ cậu, đến nỗi phải chiến đấu mình!”.




      “Có thể có... chuyện gì...”. Phổ Hoa trốn vào phòng ngủ, mở tủ ra vùi đầu tìm quần áo.




      Hai tối trước, Quyên Quyên ngủ giường, Phổ Hoa ngủ ghế sofa, nghe rất nhiều lời hay, có lúc Quyên Quyên phê bình chẳng kiêng nể gì, giống như phê bình đứa trẻ hơn mười tuổi. Ban đầu Quyên Quyên ủng hộ hai người bên nhau, sau này cũng ủng hộ vội vàng kết hôn, đều nghe.




      “Cậu cảm thấy bây giờ sống như vậy rất chán ư? Phổ Hoa, như thế rồi, cậu phải nhanh chóng có dự định cho bản thân”. Quyên Quyên theo vào phòng, treo lại bộ quần áo Phổ Hoa vừa chọn vào tủ, chọn màu sắc nhàng hợp với , “Dứt khoát tung hê hết, cho bố cậu biết , cuộc sống sau này của cậu cũng phải có đối sách. Nhà đứng tên cậu, sau này làm sao cùng nộp số tiền trả góp mua nhà hàng tháng chứ? ta có nhà mới rồi, chẳng có đạo lý nào còn nộp tiền nhà cho cậu! Nhưng cậu có khả năng gánh vác ? Hơn năm nghìn tệ tháng đấy!”.




      Lời của Quyên Quyên quả sai, châm sâu vào lòng Phổ Hoa.




      Còn có tuần nữa là tới cuối tháng, trước đây Vĩnh Đạo lo việc tiền trả góp mua nhà hàng tháng, danh nghĩa bỏ ra nghìn, nghìn trong tay đều do Vĩnh Đạo làm giúp, tất cả tính vào tài khoản ngân hàng của . Để giao tiền nhà, cho dù có thời gian, hàng tháng hai người cũng phải gặp nhau lần, ngồi ăn bữa cơm. nay cách vài tuần, Phổ Hoa chẳng còn nhớ tiền nhà lần trước xử lý thế nào nữa. Từ sau khi khôi phục lại cuộc sống độc thân, vẫn chưa từng suy nghĩ về vấn đề kinh tế.




      “Còn nữa! Mấy thứ đồ trong phòng chứa đồ đó, cậu muốn giữ đến khi nào?”. Quyên Quyên nâng cái áo lên người Phổ Hoa ướm thử, hài lòng lại vứt lên giường, “Cậu gầy thêm nữa , mặc cái gì cũng thể đẹp nổi!”.




      Phổ Hoa nhìn chằm chằm vào “mình” khác trong gương, ngoài gầy , dường như bờ vai còn có thêm vài gánh nặng vô hình, cân bằng ban đầu hoàn toàn bị phá vỡ. quan tâm của bố, cuộc viếng thăm của mẹ, người nhà Vĩnh Đạo, tiền nhà hàng tháng... Những vấn đề cố ý xem bây giờ đều bay đến trước mặt, vừa nghĩ tới hậu quả có thể gây ra, huyệt Thái Dương của lại bắt đầu nảy lên từng nhịp.




      ***********




      Phổ Hoa ước chừng chuyện tiền trả góp mua nhà hàng tháng, tiền lương kiêm tiền phiên dịch bản thảo cộng vào với nhau có thể tầm bảy tám nghìn, bao gồm tiền trả góp mua nhà hàng tháng, thừa ra gần đủ duy trì cuộc sống, còn lại nhiều. Trước kia tính toán, chút tích lũy kinh tế trong tay có hạn, còn có thể ứng phó khoảng thời gian, nhưng phải tính toán lại cho lâu dài.


      Buổi trưa thăm bố, đến taxi cũng nỡ ngồi, chen lên hai chuyến xe bus, bộ nửa bến, trong tay xách sữa và thuốc bổ cho bố. Tuy Vĩnh Đạo xuất nhưng vẫn lấy danh nghĩa của để mua đồ cho ông.




      Khi ra khỏi nhà, Quyên Quyên dặn dò rất nhiều, nhưng điểm mấu chốt là nắm thời cơ mà chuyện ly hôn bị Phổ Hoa bác bỏ. Bất cứ việc gì cũng cần quá trình, đặc biệt là việc lớn liên quan tới cả đời . Sắp tới khu nhà bố sống, dựa bên tường nghỉ ngơi, ngắm phong cảnh, điều chỉnh lại tâm trạng mình.




      Vì đây là khu nhà sống rất nhiều năm, nên mỗi lần trở lại Phổ Hoa đều có cảm giác thân thiết khó . Ngõ sâu, ở giữa là ngã ba ngăn ra, cách vài mét lại có cột điện xi măng, đó dán đầy quảng cáo , tìm người, tìm thú cưng, chữa bệnh nan y. Các cụ ông cụ bà trong ủy ban tự quản khu dân phố đeo băng đỏ, mỗi lần nhìn thấy toàn hỏi này hỏi nọ, người sống cùng cửa tòa nhà còn nhắc tới Vĩnh Đạo.




      Đoán trước được tới, Phổ Hoa nửa nhõm, nửa hụt hẫng.




      vào ngõ, ôn lại lần nữa những lời định với bố. Từ , được bố mẹ giáo dục được dối, lại dùng hai năm để thêu dệt lưới to dối trá, để họ tưởng rằng sống rất tốt, cuộc sống sau hôn nhân hạnh phúc đằm thắm, ngoài việc chưa có con, cái gì cũng đều viên mãn. hiểu sức mạnh nào giúp dối, hơn nữa còn có thể duy trì lâu đến vậy.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Những lời có thể khiến bố yên tâm nhất mới ôn được có nửa, Phổ Hoa dừng lại đường.


      Ngay lối rẽ, chiếc xe Buick màu xám bạc đỗ. Đầu xe dán biểu tượng “Decepticons” bằng kim loại, kính chiếu hậu treo tấm thẻ bình an. Đó là tấm thẻ mấy năm trước xin trong chùa, chiếc xe từng ngồi biết bao lần, Phổ Hoa thể nhớ sai được.




      Hôm đó Vĩnh Đạo trả lời tin nhắn, chắc tới, xem ra đoán sai rồi.




      Có phải diễn quá sâu rồi ? Phổ Hoa suy đoán.




      Trước đây để tránh tai mắt của mọi người, họ thường cùng về nhà thăm bố mẹ. Gặp nhau ở lối rẽ, ngồi trong xe đến khu nhà, Vĩnh Đạo giúp xách đồ, đến bên bố hỏi han ân cần. Tiết mục này diễn định kỳ trong hai năm ly hôn, ăn cơm ở cả hai nhà, thậm chí đón Tết, hai người bọn họ diễn tốt đến mức ai nhận ra. xe là đôi nam nữ bình thường, xuống xe lại trở về đôi vợ chồng thắm thiết.




      Cũng vì họ diễn quá thành công, ai nghi ngờ hôn nhân của họ. Bố hài lòng với Vĩnh Đạo, tuy bố mẹ chồng nồng nhiệt, nhưng Vĩnh Bác chẳng kiêng nể gì mà nổi giận trong mail, coi như người nhà. Chỉ có Quyên Quyên, nề phiền phức mà phê bình trốn chạy như vậy, Hải cũng từng , điều này làm hại bọn họ.




      Ban đầu là ai đề ra cách làm như vậy, Phổ Hoa cũng nhớ nữa. Hình như cả hai hẹn mà cùng ngầm hình thành, ai cũng muốn nhắc đến với người nhà, liền diễn tiếp vở kịch này, nhưng còn bây giờ?




      Cửa xe mở, Vĩnh Đạo bước xuống từ ghế lái, bỏ kính râm xuống, áo complet vắt cửa xe. tốn mảy may sức lực nào thấy chỗ đứng, đóng cửa xe bước qua.




      Ánh mặt trời rọi lên người , từng cử động ấy vẫn giống như cậu nhóc hồi đại học. đạp xe tới tìm , dựa vào lan can lán để xe, dáng vẻ lười nhác đọc quyển sách, trong miệng ngậm cọng cỏ non xanh, hoặc dùng lá làm thành chiếc sáo dài mảnh, đứng dưới cửa sổ thổi cho tới khi ra mới thôi.




      Cũng ai ngờ, cuộc sống từng như bầu trời trong xanh bao la, tới hôn nhân lại phủ đầy mây đen, con người từng chắc chắn tin cậy cuối cùng lại quay lưng mà . Phổ Hoa lựa chọn ly hôn nhưng chưa từng nghĩ tới tái hôn, nghĩ đến diễn kịch nhưng chưa nghĩ xem kết thúc thế nào.




      Bàn chân đặt lên chỗ bị mặt trời nung nóng cảm giác hơi ỉ đau, Phổ Hoa chợt bừng tỉnh, xách hai túi đồ về phía trước, định coi như thấy . Nhưng Vĩnh Đạo mãi mãi phải là người muốn thoát khỏi là có thể thoát khỏi.




      đứng ở bàn đánh cờ ven đường chỗ nhất định phải qua, dựa cột đèn, mặc complet.




      Phổ Hoa cúi đầu, đếm những viên gạch dưới đất, kiên trì qua Vĩnh Đạo.




      chẳng hề để ý, cũng sớm quen với việc trốn tránh của , cài khuy áo theo sau.




      Họ tiến vào khu nhà, Phổ Hoa nghe thấy chào hỏi bác gác cổng, vẫn nhàng quen thuộc như xưa, thực giống như chàng rể cuối tuần về nhà vợ.




      hận thể ném đồ trong tay lên người , đuổi . Gió nóng, quần dính sát vào da thịt,


      cánh tay bị hai túi đồ trĩu nặng, phát đau, những thứ này đều có thể chịu đựng, nhưng khiến thể chịu đựng tiếp được nữa.




      “Diệp Phổ Hoa!”.




      Trước khi nổi giận, gọi trước rồi.




      từng bước lại gần, định đón đồ từ tay . Phổ Hoa bất chấp trong vườn có hàng xóm cũ, mặc kệ, chạy lên tòa nhà cũ bố sống, như thể chạy như vậy có thể hoàn toàn thoát khỏi người phía sau.




      chạy hơi lên tới tầng sáu, dựa vào tường thở hổn hển, phải chống tay lên đầu gối mới quỵ ngã. Lưng áo sơ mi ướt đẫm, mồ hôi khiến lớp trang điểm dính nhớp nháp mặt, có thể cảm nhận được mồ hôi từ Thái Dương chảy xuống dưới, cả người ướt rượt như vừa chạy hết tám trăm mét.




      căm ghét cảm giác dốc toàn lực tới điểm cuối cùng, nghẹt thở, cổ họng đau khủng khiếp và tiếp theo là thất bại. chưa từng chiến thắng, ít nhất trong cuộc chiến với , luôn thua cuộc, cho dù thường biểu thờ ơ.




      Sau vài phút, Vĩnh Đạo bước lên bậc thang cuối cùng đứng trước mặt Phổ Hoa. Vẫn kiểu thong dong vội của , nghi ngờ rằng bình thản đón đồ trong tay . Lần này, để trốn tránh.




      “Em chạy cái gì?”. giống vẻ tùy ý như mấy hôm trước, nhăn trán vui, giống quan tâm, nhưng gần như ép vào góc tường, từ cao nhìn xuống .




      Lúc này, ánh mắt thành thanh kiếm sắc có thể xuyên qua cả lớp bảo vệ, tháo bỏ lớp ngụy trang của dễ như trở bàn tay. nơi náu, chỉ có thể phơi mình dưới xem xét kỹ càng của , quay lưng giơ tay ấn chuông.




      Tay áo trượt xuống, lộ ra cánh tay nhìn khớp xương, Phổ Hoa kinh ngạc trong lòng, tuy cố gắng hết sức che giấu nhưng vẫn bị nhìn thấy. cảm nhận được người phía sau sững lại chút, sợi dây đỏ trước đây vừa vặn bây giờ buông thõng tay .




      Tay chống lên tường, Vĩnh Đạo dựa gần vào, ngăn cho ấn chuông lần nữa, khi hề phòng bị, liền chạm vào sợi dây đỏ kết kiểu đồng tâm.




      Phổ Hoa vội vàng đưa tay ra sau, cắn chặt môi, cài khuy tay áo.




      “Vì sao phải chạy?”. Lần này, giọng của Vĩnh Đạo mang theo bất mãn ràng.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      quay người lại. Quan hệ giữa họ bện thắt như sợi dây đỏ, muốn cởi cởi được, ngược lại lại càng thắt thêm tầng tầng lớp lớp. có cách nào, cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ có thể dùng ngữ khí bất đắc dĩ nhất thử khuyên rời .




      “Có lẽ nên ”. định lấy lại đồ trong tay , hề rời .




      ”.




      Dường như rất thích thưởng thức tiết mục dày vò như vậy, còn bất ngờ giơ tay ấn chuông khi chưa kịp đề phòng.




      ...”.




      Lời vừa tới đầu môi liền bị bàn tay dừng trán chặn lại, giống như xưa thay chỉnh lại tóc mái rối tung cho gọn lại rồi mới nghiêm mặt.




      rồi, !”.




      ***********




      Phổ Hoa kịp tranh cãi với Vĩnh Đạo cửa mở.




      Bố bước ra khỏi phòng với gương mặt tràn đầy mong đợi, phe phẩy quạt hương, ngực đeo kính lão cũ, vừa nhìn thấy họ, ông liền đặt tờ báo trong tay xuống bên cạnh.




      “Bố, bọn con về”. Vĩnh Đạo bước dài lên trước, tay ôm vai Phổ Hoa. Tiếng “bố” gọi còn vang hơn cả tiếng con trai ruột.




      Khóe mắt đầy nếp nhăn của ông híp lại thành đường, kéo Vĩnh Đạo vào phòng, miệng cứ nhắc mãi “Về rồi, về rồi”.




      giây trước Phổ Hoa còn trong trạng thái gươm súng sẵn sàng, lúc này tất cả chỉ còn như dòng nước ngầm lặng lẽ chảy, đành gượng cười theo.




      Vĩnh Đạo đương nhiên bỏ qua cơ hội thể quan tâm, đưa đồ cho Phổ Hoa, thuận thế nắm tay . Mười ngón tay đan vào nhau, nắm tới nỗi lòng bàn tay toàn mồ hôi. Phổ Hoa nhíu mày, giằng co nữa, mặc kệ kéo ra ghế sofa ngồi.




      giúp sắp xếp thuốc bổ, nhân thể kéo sát vào mình, hỏi thăm bố mà có ý buông ra.




      Bố chạy vào bếp tìm đồ uống. Phổ Hoa muốn giúp liền bị Vĩnh Đạo giữ lại cho động đậy.


      ...”.




      giằng co với , sắc mặt thay đổi, tiếp tục chuyện với bố .




      Phổ Hoa thể được gì. Trải qua hai năm, diễn xuất của Vĩnh Đạo tuyệt vời đến mức giả lẫn lộn, khiến khỏi thắc mắc làm vậy xuất phát từ trái tim chân hay còn có ý đồ khác?




      Bố bưng cốc nước ô mai lạnh ra, quạt cho họ, quạt điện có mà bố vẫn tiếc dám dùng.




      Vĩnh Đạo cởi áo complet, lấy từ trong túi ra hai lọ thuốc đặt lên bàn uống nước.




      “Bố, thuốc bổ canxi, ngày viên, ăn xong con lấy cho bố”.




      “Thằng này, tiêu tiền linh tinh gì thế!”. Bố tuy vậy nhưng vẫn đeo kính lão, cầm lọ thuốc lên nhìn trước nhìn sau.




      Hai người chuyện chăm sóc sức khỏe, Phổ Hoa cách nào chen vào, vô tình chú ý đến cổ tay áo xắn lên. mặc chiếc áo sơ mi bình thường, phần lộ ra cánh tay thấy màu da sậm. năm bốn mùa làm việc trong phòng thí nghiệm, rất khó bị cháy nắng, nhìn gần chút đến sống mũi cũng có dấu vết của da bị tróc do cháy nắng, giống như công nhân đào mỏ sửa đường sống trong núi vài tháng.




      Phổ Hoa nghĩ cách nghiêm túc. Lần cuối cùng bọn họ gặp mặt là vài tuần trước, đến ngân hàng nộp khoản tiền đến hạn, vì vài món tiền đứng tên hai người, nên phải cùng nhau nộp. Lúc xếp hàng từng nhắc tới việc công tác, hỏi chi tiết, cũng chẳng lưu tâm. Ăn cơm trưa ở nhà hàng bên cạnh ngân hàng, mọi thứ vẫn như thường lệ, theo kiểu AA cơm xong ai về nhà người đó, muốn tiễn nhưng bị từ chối. [AA là ai trả phần người ấy.]




      Sau này, mất tích thời gian. thể hỏi, thể tìm, chỉ có thể chờ liên lạc với mình. Nhưng dường như có ý định muốn để tìm thấy, đến mấy email của Vĩnh Bác thúc giục làm vài việc, còn chẳng hồi , hai lần Quyên Quyên gọi điện đều trong tình trạng tắt máy. Cuối cùng tin tức có liên quan đến đến từ đồng nghiệp cùng phòng thí nghiệm Tất Mã Uy, cũng chỉ mơ hồ rằng công tác chưa về. Rốt cuộc đâu, bao lâu hình như ai biết.




      đâu? Nghe Hoa Hoa chuyến công tác này rất dài”. Bố uống thuốc xong, lấy bàn cờ làm bằng giấy từ dưới bàn uống trà ra. Phổ Hoa định thần, lặng lẽ quan sát Vĩnh Đạo.




      “Vâng, chạy khắp nơi bố ạ”. Vĩnh Đạo tay bày cờ, tay bưng cốc ô mai lên uống ngụm lớn, uống xong lại cầm cốc Phổ Hoa uống nửa ngửa cổ dốc hết.




      , lấy cho cốc nước lạnh”. lau khóe miệng, nhét chiếc cốc rỗng vào tay .




      Bố cười, cúi đầu bày cờ, Phổ Hoa rót nước, đứng trong bếp nghe họ chuyện ở phòng ngoài.


      “Phòng thí nghiệm phía nam có vài hạng mục, con qua đó giúp, nhân tiện trao đổi học tập vì thế ở lâu hơn chút, lần này trở về nữa. Lâu lắm đánh ván cờ với bố rồi!”.




      “Ừ, đánh hai ván, xem có bị thụt lùi !”.




      “Bố hãy nể mặt mà tay nhé”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :