1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      nghĩ nữa, Phổ Hoa lúng túng dùng khăn bông chắn lên mắt, bị Lâm Quả Quả nhìn thấy. Vị nước đường gừng đọng lại đầu lưỡi mãi tan, cũng đánh thức cả quá khứ qua.




      Lâm Quả Quả ngồi bên giường ôm vai Phổ Hoa, thở dài, hạ giọng an ủi: “Gặp chuyện như vậy... thực là khó khăn cho rồi... Bây giờ dù sao cũng đều qua... Phải nhìn thoáng hơn... Ngày tháng sau này vẫn còn dài...”.




      Phổ Hoa lên lời.




      “Con người thường trải qua những việc như vậy, có thể sớm hơn cũng có thể muộn hơn, đây là cuộc sống. Trải qua rồi trưởng thành độc lập, càng rộng lượng, biết cách cảm ơn”. Lâm Quả Quả đỡ Phổ Hoa nằm xuống, chỉnh đèn đầu giường tối , “Ngủ chút nữa ... Tĩnh dưỡng cho khỏe... Đừng nghĩ gì... Tất cả tốt đẹp thôi”.




      Lâm Quả Quả rời khỏi phòng ngủ, căn phòng trở nên tĩnh lặng hơn, Phổ Hoa gối lên cánh tay nằm nghiêng bên, chuyên tâm lắng nghe thanh trong khí. Ngoài tiếng thở của bản thân, từ khe cửa còn rầm rì vọng lại tiếng chuyện của hai người phòng ngoài. Người phụ nữ là Lâm Quả Quả, giọng người đàn ông rất quen, nhưng tiếng quá nghe .




      Hầu hết những lời Lâm Quả Quả khuyên lại được với người khác.




      “Đừng lo... sao... trước tiên để ấy tĩnh dưỡng ”.




      “ừ... Đừng nghĩ gì... Sau này dần dần, tốt hơn...”.




      khoảng thời gian sau đó, ngày nắng hay ngày u, Phổ Hoa đều dậy sớm đứng trước cửa sổ hóng gió, nghĩ bất cứ điều gì. Bệnh như rút tơ, thời gian kéo dài, đành choàng áo đứng ban công qua buổi sáng. [Bệnh như rút tơ: xuất phát từ câu: Bệnh đến như núi lở, bệnh như rút tơ thể bệnh đến nhanh, nhưng lâu khỏi.]




      Nhìn lâu, cũng quay đầu gọi Lâm Quả Quả, để ấy cùng tham gia thưởng thức cảnh vật.




      Lâm Quả Quả nấu cháo xong, bưng lên cốc cà phê trở lại đứng trước cửa sổ cùng Phổ Hoa, hai người chuyện nhiều, đợi ánh mặt trời chiếu từ bờ vai lên trán mới trở về phòng mỗi người làm việc. Lâm Quả Quả thích uống cà phê bắt đầu ngày đọc sách hoặc viết văn, Phổ Hoa có việc để làm, liền tìm những cuốn sổ dán những bài báo được thu thập bao năm của bố, đọc từng bài, phơi nắng từng cuốn.




      Họ thi thoảng về Lâm Bác, Phổ Hoa nghe cậu bé bị gửi đến nhà người bạn, trong lòng áy náy, vài lần nhắc tới chuyện đón Lâm Bác qua ở cùng, nhưng Lâm Quả Quả lại bất tiện đâu, nó còn thích ở bên đó hơn, tự do hơn ở cạnh tôi mà!”.




      Phổ Hoa rất tò mò, người bạn như thế nào có thể thay thế vị trí của Lâm Quả Quả trong lòng Lâm Bác? từng muốn hỏi thân thế của Lâm Bác lại cảm thấy đây là việc riêng tư của Lâm Quả Quả, khi ấy muốn đề cập đến nên mạo phạm hỏi.




      Phơi xong sổ, Phổ Hoa cũng giúp Lâm Quả Quả số công việc. Vì trước đây từng hợp tác, thói quen làm việc hai bên cũng hiểu. Lâm Quả Quả để Phổ Hoa giúp ấy sàng lọc bài viết. Khi rảnh, ấy cũng dừng bút đọc cho Phổ Hoa nghe.




      Cuối cùng Phổ Hoa cũng hiểu lĩnh hội về mặt tình cảm của Lâm Quả Quả đến từ đâu. Dưới ánh mặt trời buổi chiều, khi Lâm Quả Quả hạ kính xuống, những câu chuyện và nhiệm vụ trở nên sống động trong lời kể của ấy, thi thoảng Phổ Hoa có thể nghi ngờ những điều đó chỉ là câu chuyện hay thực đến từ cuộc sống của người nào đó.




      Câu chuyện của Lâm Quả Quả phần nhiều kết thúc bi thương, chưa bao giờ hoàn mỹ. Phổ Hoa từng hỏi tại sao, ấy mấy năm mình chăm sóc Lâm Bác, cách nghĩ đối với cuộc sống và tình cảm ngày càng thực, có khát khao thiết thực nữa vì vậy câu chuyện dưới ngòi bút và bài viết bình luận cũng còn mang màu sắc mơ mộng.




      Vì Lâm Quả Quả đến nên cuối tuần Quyên Quyên, Thái Hồng, Tiểu Quỷ, mấy người họ lần lượt ngưỡng mộ danh tiếng mà tới, bề ngoài là tới thăm “tác giả chuyên mục” nhưng thực tế là đặc biệt đến thăm Phổ Hoa, cùng tiêu phí thời gian ngơ ngẩn im lặng suy nghĩ.




      Mọi người làm các món ăn đơn giản, Lâm Quả Quả pha ấm trà ướp hoa lớn, tự pha cho mình cốc cà phê, ngồi trong phòng khách chuyện linh tinh, biết ai khơi ra về chủ đề trong chuyên mục trước đây: Hạnh phúc.




      Mỗi người đều về quan điểm hạnh phúc của mình, cuối cùng tới lượt Lâm Quả Quả và Phổ Hoa.




      Lâm Quả Quả giữ thái độ thận trọng, với Phổ Hoa: “ trước ”.




      Phổ Hoa cố nén suy nghĩ về chủ đề này, bảo nó lớn, thực ra nó gần ngay trong tay, bảo nó nhưng lại bao gồm rất nhiều thứ.




      “Đối với mình mà ... có lẽ sống với nhau tới đầu bạc răng long...”.




      Lâm Quả Quả nghe xong gật đầu, rót cho mỗi người lượt trà, “Đáp án truyền thống, hợp với cá tính của ”.




      “Vậy nhìn nhận thế nào?”. Thái Hồng thể chờ đợi được bèn truy vấn.




      “Tôi à...”. Lâm Quả Quả dẩu môi, uống ngụm cà phê, “Tôi truyền thống như thế nên hy vọng sống với nhau đến đầu bạc răng long, tôi luôn cho rằng hạnh phúc rất khó có thể mãi mãi như mới, đợi nó biến chất bằng chủ động giành lấy, khi nên bắt đầu bắt đầu, đến lúc nên buông tay buông tay”.




      “Buông tay?”. Thái Hồng hiểu.




      “Đúng, buông tay. Kết thúc tình cảm, lại tìm tình cảm khác!”. Lâm Quả Quả thu lại nụ cười, trở nên nghiêm túc, nhìn mấy người phụ nữ ngồi, “Các từng thử chưa?”.




      Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Quyên Quyên vẻ mặt tò mò, “Lẽ nào... từng buông tay?”.




      “Tôi?...”. Lâm Quả Quả nhịn được mỉm cười, hỏi ngược lại Quyên Quyên, “Vậy cảm thấy thế nào?”.




      “Ớ... cái này...”. Quyên Quyên nghẹn lời, trả lời được.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      thể nhìn mặt mà bắt hình dong, người phụ nữ như Lâm Quả Quả chính là như vậy.




      Sau khi mọi người về, Phổ Hoa thu dọn mọi thứ, Lâm Quả Quả viết bàn ăn. Thấy ra khỏi phòng bếp, đặt bút xuống vẫy vẫy tay.




      “Qua đây ngồi”.




      viết gì à?”. Phổ Hoa lau khô tay, liếc mắt nhìn bản thảo bàn.




      “Chuyên mục tháng sau, chọn chủ đề”. Lâm Quả Quả hào phóng đưa bảo thảo cho , Phổ Hoa xem qua rồi đặt lại, ngồi đối diện với Lâm Quả Quả, chống cằm nghiêm túc hỏi: “Quả Quả...”.




      “Ừ?”.




      “Tôi... muốn...”.




      “Gì?”.




      “Tôi muốn hỏi... sống tới đầu bạc răng long thực thể ư?”.




      “Cũng chẳng phải đâu, vì mỗi người mỗi khác, nhưng tôi tin lắm”. Lâm Quả Quả nhún nhún vai, “Có người từng nghiên cứu, tình là Dopamine có tác dụng đối với trung khu thần kinh, đơn thuần là loại phản ứng hóa học, Dopamine ngừng bài tiết, cảm xúc mãnh liệt kết thúc, tình dục thoái hóa, nhất định phải chuyển hóa thành tình bạn hoặc tình thân mới có thể tiếp tục duy trì. Nhưng duy trì tiếp cũng coi là tình , ít nhất phải cảm xúc mãnh liệt!”.




      Lâm Quả Quả xếp lại bản thảo bàn, “Tóm lại, tôi tin tình cảm lâu dài, ngoài quan hệ huyết thống, những thứ khác đều thay đổi, giới tính, bề ngoài, công việc, tính cách, trải nghiệm của con người... Cả thế giới bây giờ có gì tuyệt đối vì vậy hai người của khi bắt đầu, lúc kết thúc trở thành hai con người khác”.




      “Vậy cảm thấy... tôi... cũng thay đổi ư...”.




      ?”. Lâm Quả Quả đứng lên bước tới sau lưng Phổ Hoa, ấn lên vai , “Phải nhìn ở phương diện nào, có rất nhiều mặt thay đổi, đổi kiểu tóc, đổi công việc, tình trạng gia đình cũng khác trước, nhưng vài mặt khác, thay đổi nhiều”.




      “Thế ư?”.




      “Ừ!”. Lâm Quả Quả gật đầu khẳng định, “ vẫn rất bài xích người ngoài thảo luận vấn đề tình cảm, vẫn trốn trong vỏ, vẫn... thể công khai thảo luận về ta!”.




      “Tôi...”.




      “Tôi biết có chỗ khó của , bây giờ cũng phải lúc phá bỏ quá khứ, cần thời gian, điều chỉnh tốt tâm trạng và sức khỏe, cũng cần thích ứng với những thay đổi này, chuẩn bị trở lại với cuộc sống. Tương lai làm thế nào, từng nghĩ chưa?”.




      Phổ Hoa liên tiếp lắc đầu, hề có chút manh mối gì về tương lai, thậm chí còn cố tình đụng tới hai chữ này.




      “Thực ra...”. Lâm Quả Quả hơi do dự, nhưng vẫn ra, “Là ta đón tôi tới đây, chắc có thể đoán ra”.




      Phổ Hoa nhìn sang chỗ khác, lờ cái tên Vĩnh Đạo.




      “Mấy hôm nay, tôi cũng luôn suy nghĩ về vấn đề giữa hai người. Nếu thể vứt bỏ quá khứ, sau này nên làm thế nào...”.




      “Chẳng phải tôi... lựa chọn từ bỏ rồi ư?”. nhịn được bèn hỏi, “Tôi giống chị, có thể lựa chọn bắt đầu và kết thúc, tôi... chưa từng lựa chọn... chỉ tiếp nhận...”.




      “Nếu... ta hồi tâm chuyển ý, cũng chấp nhận chứ?”. Lâm Quả Quả hỏi.




      Giả thiết của ấy khiến Phổ Hoa muốn cười lại rất muốn khóc.




      biết... tôi căn bản chưa từng nghĩ qua... cũng muốn nghĩ...”. thả lỏng bờ vai căng cứng, mệt mỏi day day huyệt Thái Dương, “Bây giờ... trong đầu tôi rất trống rỗng... chuyện của bố... ấy... tôi đều nghĩ... nghĩ nhiều hơn nữa, cũng thể thay đổi kết quả. Bố còn... ấy... chung... tôi thay đổi được... cái gì cũng thể thay đổi...”.




      Lâm Quả Quả bước tới cùng ngắm cảnh với Phổ Hoa, vạn nhà sáng đèn trong sắc đêm, sau mỗi cánh cửa sổ đều có cuộc sống, giống như câu chuyện. Ánh mắt của Phổ Hoa dừng ở nơi, mang theo lưu luyến sâu sắc.




      Khi những ngọn đèn tắt, Lâm Quả Quả : “Phổ Hoa...”.




      “Ừ?”.




      biết ...”.




      “Chuyện gì?”.




      “Vĩnh Đạo... bây giờ ở dưới lầu...”.




      Phổ Hoa dùng ngón tay vẽ đường nét bóng dáng tấm kính, suy nghĩ lời của Lâm Quả Quả, tất cả suy nghĩ xoay chuyển trăm nghìn lần trong đầu , cuối cùng đều kết thúc cùng giọng .




      “Tôi... muốn gặp ấy...”. cho Lâm Quả Quả biết quyết định của mình, “Tôi vẫn chưa chuẩn bị xong... muốn được yên tĩnh chút...”.




      “Cũng tốt”.




      Lâm Quả Quả ở lại đó ngắm cảnh, Phổ Hoa trở về phòng mình.




      ***********




      tuần sau đó, sau khi viết xong chuyên mục, họ ra ngoài dạo, tới siêu thị mua vài đồ dùng, hoặc ngồi trong công viên trung tâm chuyện. Cuối cùng Lâm Bác cũng được đón qua sống cùng họ, thêm đửa trẻ, tiếng cười dần dần lan ra từng góc căn phòng, tâm trạng và sức khỏe của Phổ Hoa cũng khá hơn rất nhiều.




      Trong năm ngắn ngủi trải qua hai lần bệnh nặng, cảm thấy bản thân già , ánh mắt còn như trước kia, khi vui mừng kinh ngạc cũng cười lãnh đạm như sương, luôn có tâm trạng bi ai có chỗ để trút bỏ. Cuộc sống mài bằng tính cách, cũng mài vỡ máu thịt, trở nên trầm mặc hơn trước, chỉ khi ở cùng Lâm Bác mới thi thoảng tìm thấy niềm vui, lộ ra nụ cười.




      Ngày tháng cứ trôi như vậy, Lâm Quả Quả làm hai kỳ bản thảo ở nhà Phổ Hoa, Phổ Hoa hồi phục, có thể tự mình lo liệu cuộc sống, cũng cúng từ tuần đầu đến tuần thứ sáu cho bố.




      ở cùng tháng, Phổ Hoa và Lâm Quả Quả dần trở thành bạn thân thể , nhưng bữa tiệc vui mấy cũng đến lúc tàn. Trước khi Lâm Quả Quả đưa ra ý rời , Phổ Hoa chủ động bảo ấy sức khỏe của mình hồi phục, muốn phiền ấy chăm sóc nữa.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Từ Quyên Quyên, Lâm Quả Quả, Hải đến Thái Hồng, Tiểu Quỷ, mỗi người bạn ở bên vào thời điểm tệ nhất trong cuộc đời, Phổ Hoa đều cảm kích ghi nhớ trong lòng.




      Tối trước khi , thu dọn đồ đạc cho Lâm Bác ngủ xong, Lâm Quả Quả tới gõ cửa phòng Phổ Hoa.




      “Phổ Hoa, ngủ rồi à?”.




      “Tôi chưa, vào ”. Phổ Hoa mở cửa, nhường đường cho ấy vào.




      làm gì vậy?”.




      “Viết bừa mấy thứ”. Phổ Hoa bước tới bàn viết, thu dọn mấy quyển sách cũ bày dưới đèn, vặn lượng chiếc đài.




      Lâm Quả Quả ngồi xuống cạnh , lặng lẽ liếc qua nét nguệch ngoạc lung tung tờ nháp.




      thu dọn đồ xong rồi à? Sáng sớm mai tôi tiễn hai người”. Phổ Hoa che tờ nháp , vuốt lại mái tóc rối.




      cần phiền đâu, bạn tôi qua đón, đưa chúng tôi về”. Lâm Quả Quả khẽ cười, “Biết , khi có tâm , rất thích vuốt tóc như vậy”.




      “Tôi?”. Phổ Hoa dừng lại động tác tay, vội vàng đặt tay lên đầu gối.




      “Đúng. Khi trong lòng có chuyện, hoặc nhất thời biết nên làm thế nào, hay... muốn đề cập tới vài chủ đề đặc biệt... chung rất thích vuốt tóc ra sau tai, tôi chú ý lâu rồi”.




      “Có thể... là thói quen...”. Phổ Hoa có chút ngại ngùng.




      “ừ, mỗi người đều có động tác quen thuộc che giấu căng thẳng, Lâm Bác thích dụi mắt hoặc nắm tai... giống tôi”. Lâm Quả Quả cười, nụ cười của ấy có sức lan tỏa, khiến Phổ Hoa nhõm hơn, quên cả mái tóc rủ xuống.




      “Ngày mai rồi, thực ra... có vài chuyện tôi muốn với ”.




      “Chuyện gì vậy?”.




      “Là... liên quan tới Vĩnh Đạo...”. Lâm Quả Quả dừng lại chút, quan sát phản ứng của Phổ Hoa.




      “Vâng... ”.




      “Thứ lỗi cho tôi thẳng, tôi cảm thấy... nên gặp Vĩnh Đạo lần, chuyện tử tế”. Lâm Quả Quả cười nữa, nghiêm túc .




      Phổ Hoa hề lộ ra vẻ ngạc nhiên, hơi cúi đầu, vuốt khẽ góc tờ giấy nháp thò ra.




      “Thực ra... khi Thiên Tân đón tôi, ta và tôi chuyện rất lâu, nhưng tôi vẫn có cơ hội kể với . ta rất nhiều thứ, tuyệt ít hơn những câu chuyện kể, nhưng có thể vì lời ta làm tôi xúc động nên tôi mới quyết định đến Bắc Kinh”.




      ấy... gì...”. Phổ Hoa chuyển chú ý sang Lâm Quả Quả, nửa như chờ đợi, nửa... như sợ hãi đáp án ấy sắp đưa ra.




      ta ... ta vẫn muốn sống cùng ...”.




      Cho dù tận tai nghe được, Phổ Hoa vẫn thể tin, nhưng nhiều lần có được đáp án khẳng định từ Lâm Quả Quả.




      “Đây là nguyên văn lời ta ”. Lâm Quả Quả do dự chút, tiếp tục : “Hơn nữa chỉ Vĩnh Đạo từng , trai ta... cũng từng nhắc đến với tôi...”.




      Vĩnh Bác?”. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Phổ Hoa, “... quen Vĩnh Bác...”.




      “Chúng tôi... chỉ quen...”. Lâm Quả Quả cười chua xót, có chút giống như tự giễu mình, “ phải tôi có ý muốn giấu , cũng do gần đây... tôi mới làm mối quan hệ trong đó... Thế giới này bé đến đáng sợ... vì thế khi nhà xảy ra chuyện... Vĩnh Đạo gọi được điện thoại cho nhưng lại tìm ngay được tôi”.




      “Đây... sao có thể?”. Phổ Hoa bỗng chốc thể tin nổi, “Ý ... và Vĩnh Bác...”.




      Lâm Quả Quả ngược lại rất bình tĩnh, “Hôm bọn Quyên Quyên đến, chúng ta chẳng phải từng về hạnh phúc ư? Tôi ... tôi giống theo đuổi cuộc sống tới đầu bạc răng long, khi nên buông tay buông. Người khiến tôi nảy sinh quan điểm đó... chính là Vĩnh Bác!”.




      Lâm Quả Quả cầm chiếc bút chì bị dùng cùn bàn, chầm chậm xoay tay, “Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, tôi mới trở thành tôi của ngày hôm nay, nghiên cứu tâm lý và viết bài, thuần túy muốn tự mình lần nữa đối diện với nhu cầu của cuộc sống và tình cảm... Đương nhiên... cũng cần lần nữa đối diện với Vĩnh Bác...”. Lâm Quả Quả viết tên của Vĩnh Bác lên tờ nháp, cầm cho Phổ Hoa xem, “ ấy thích hợp với hôn nhân, thể ổn định được, điểm này khác với Vĩnh Đạo... Chia tay đối với chúng tôi mà hẳn là việc hay... nhưng và Vĩnh Đạo như vậy...”.




      “Vậy Lâm Bác... cậu bé là...”.




      Lâm Quả Quả đưa ra bất cứ câu trả lời chính xác nào, chỉ khẽ cười, ôn hòa như xưa.




      “Lâm Bác là con của tôi, nó có tôi là đủ rồi”.




      “Nhưng...”. Phổ Hoa vẫn muốn hỏi, nhưng ràng Lâm Quả Quả muốn .




      “Được rồi, tôi như vậy là hy vọng có thể nhìn thẳng vào vấn đề giữa và Vĩnh Đạo. Vĩnh Đạo và trai ta... đều phải loại người dễ dàng buông tay. từng ta luôn dùng cách thức của ta để sống cùng . Giữa hai người thiếu trao đổi”.




      “Chúng tôi...”. Phổ Hoa muốn phản bác, nhưng tìm ra lý do vững chắc.




      chung, cho ta biết nghĩ gì, ta nên làm gì, ta sai, đau lòng thất vọng, lại truyền cho ta tâm trạng và suy nghĩ tiêu cực, ta càng biết tiếp theo nên làm thế nào. Đây chính là vấn đề còn tồn tại của hai người, mâu thuẫn và hiểu lầm đều từ đó mà tích tụ, mười mấy năm rồi, hai người chưa từng nhìn thẳng hay giải quyết vấn đề”.




      ‘Tôi…”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Ví dụ người bạn trở về nước và gặp mặt đó, và cả Cầu Nhân từng nhắc đến và bạn trước kia của Vĩnh Đạo. Nếu những vấn đề này sớm được ra, hai người ngừng cãi nhau. Vì thế... tình cảm cần bồi dưỡng và che chở... cần để đối phương biết...”.




      Lâm Quả Quả rút tờ giấy nháp bị đè dưới quyển sách. Nét chữ lộn xộn đó giống như bức tranh, thực ra chỉ là các loại biến thể của sáu chữ “Thi Vĩnh Đạo” và “Diệp Phổ Hoa”.




      “Nếu có thể buông tay, cho bản thân mình tự do... đừng viết những cái này nữa...”. Lâm Quả Quả đặt tờ nháp trở lại bàn, “Nếu thể... gặp mặt ta... chuyện với ta, để ta biết, ... cũng vẫn quan tâm tới ta!”.




      Sáng sớm hôm sau, Lâm Quả Quả thu dọn hành lý, đưa Lâm Bác trở lại Thiên Tân.




      Người lái xe tới đón là Vĩnh Bác, Phổ Hoa còn cảm thấy bất ngờ. Vĩnh Bác vội xách hành lý đưa Lâm Bác lên xe, xuống lầu gặp Phổ Hoa chỉ đơn giản chào hỏi.




      Thấy Lâm Bác nhoài lên vai vẻ mặt phấn khởi trêu đùa làm nũng, Phổ Hoa có cảm giác ngưỡng mộ khó .




      Lâm Quả Quả từ biệt Phổ Hoa qua tấm kính, miệng vẫn cười. Lâm Bác cũng dán sát mặt lên kính, học dáng vẻ của mẹ vẫy tay với , miệng hét to: “Tạm biệt dì Diệp! Tạm biệt mẹ! Tạm biệt Lâm Bác! Tạm biệt chú!”.




      Ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Quả Quả truyền đạt cho rất nhiều thứ, có những điều khiến Phổ Hoa động lòng, có những điều vẫn hiểu.




      Nhìn chiếc xe Jeep xa, dường như vẫn đắm chìm trong cuộc chuyện tối qua, nhất thời thể bước ra.




      Quay người chuẩn bị lên lầu, Phổ Hoa thấy bóng dáng quen thuộc dựa lên bức tường xi măng ở cửa tòa nhà. Nắng sớm chiếu đỉnh đầu , bóng tòa nhà nghiêng xuống khiến nửa thân hình ở trong ánh nắng, nửa kia lại chìm trong bóng râm. Rất giống mười lăm năm mang lại cho , nửa là vui vẻ, nửa là khổ đau.




      Hai năm nay, dần quen với việc xuất bất ngờ như thế này của , thấy từng bước về phía mình ngược lại còn hoảng hốt lo sợ.




      ***********




      “Chắc... ấy với em rồi chứ?”. Vĩnh Đạo bước tới trước mặt Phổ Hoa, nhìn về hướng chiếc xe rời xa.




      gì ạ?”. Phổ Hoa nheo mắt lại, Vĩnh Đạo dưới ánh mặt trời lại có chút mờ ảo.




      “Chuyện của chúng ta, muốn... chuyện tử tế!”. với giọng cầu khẩn, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “tử tế”. Quả , những năm nay, thời gian có thể bình tĩnh ngồi xuống chuyện ít đến đáng thương. Bận học hành, bận nghiệp, bận cuộc sống riêng chung, lại thiếu hiểu biết lẫn nhau.




      im lặng lên tiếng, suy nghĩ tính khả thi.




      ... về tất cả những việc em muốn biết... ví dụ Cầu Nhân...”. định giấu diếm điều gì, cũng muốn lãng phí thời gian trong việc suy đoán.




      “Đương nhiên... cũng có thể chuyện An Vĩnh... nếu em muốn ...”.




      thẳng thắn của Vĩnh Đạo ít nhiều khiến Phổ Hoa bất ngờ, ổn định lại tâm trạng và suy nghĩ, rút chìa khóa khỏi túi áo.




      “Chúng ta lên nhà chuyện”. lên lầu, nhưng bị gọi lại phía sau.




      “Có thể... nơi khác ?”. vẫn đứng ở chỗ cũ, lắc chìa khóa xe.




      “Vì sao?”.




      vò đầu, xem ra có chút căng thẳng, “Có vài lời vẫn nên để bố biết. cảm thấy... vấn đề giữa chúng ta, tự chúng ta giải quyết. Bốn mươi chín ngày bố chưa tới... vì vậy...”.




      Lời của chạm đến đáy tim , cũng như , rất nhiều lời cũng thể mở miệng trước mặt bố, cho dù chỉ có tro tàn của bố tĩnh lặng nằm trong gian phòng kế bên, cũng cảm thấy lừa gạt và che giấu mấy năm nay là bất hiếu lớn nhất đối với bố.




      “Vậy... đâu?”. do dự.




      “Trở về nhà bên kia nhé”. đề nghị.




      Phổ Hoa nghĩ chút, tuy xảy ra nhiều chuyện vui trong căn nhà đó, khiến quan hệ của họ tới kết thúc nhưng đó rốt cuộc từng là căn nhà chung của họ, phải đối mặt từ đầu tất cả những điều trải qua cùng , ngoài nơi đó, quả cũng còn lựa chọn nào tốt hơn.




      đồng ý, theo Vĩnh Đạo lên chiếc xe đỗ sau bụi cây.




      Dấu vết bánh xe in đậm nền đất, có thể những ngày này, thường đỗ xe ở đây. về phía cửa sau, mở cửa chỗ ghế phụ cho rồi.




      Trước ánh mắt mong chờ của , kiên trì hai giây, cuối cùng lựa chọn vị trí vốn thuộc về mình.


      Con đường trở về rất quen thuộc, xe đường cũng nhiều, Vĩnh Đạo tìm đĩa CD bật lên. Phổ Hoa chống tay lên mặt dựa vào ghế chìm trong suy nghĩ nặng nề.




      Muốn hỏi cái gì đó, trả lời như thế nào, từng câu từng chữ vội vã lướt qua đầu , cuối cùng vô tình ánh mắt lạc tấm kính, chăm chú nhìn dáng ngồi lái xe của . ngây ngốc nhìn hình bóng đó, lại cảm thấy chưa từng yên tĩnh như vậy. Gió lướt qua tóc, đĩa CD bật tới bài hát họ đều thích, cảm giác rất giống ngày bình thường, cùng về nhà.




      dùng chìa khóa đưa mở cửa nhà, vào bếp đun bình nước nóng, Phổ Hoa mở cánh cửa ban công, để gió thổi hơi ẩm trong phòng. Có vài tháng ở, đồ dùng trong nhà bám bụi, họ hẹn mà cùng lau, ngón tay vô tình chạm vào nhau. Vĩnh Đạo ngẩn người chút, tiếp tục cúi đầu lau bụi bàn. Phổ Hoa rụt tay lại, mang theo tâm ngồi ghế sofa nhìn làm việc.


      Nước sôi, Vĩnh Đạo rót ra cốc đặt trước mặt , thêm viên sủi vào, cởi áo khoác ngồi đối diện với .




      trước được ?”. rút ra điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, nhưng châm lửa.


      Phổ Hoa cúp mắt, khẽ gật đầu.




      Vĩnh Đạo hắng giọng: “ và... Cầu Nhân... ban đầu... là năm thứ nhất đại học... Khi đó vừa biết em học trường Sư phạm, từ lo lắng đến điên cuồng, sau đó chỉ có thể chấp nhận thực, sau khi khai giảng, gặp Cầu Nhân ở Đại học Bắc Kinh”. dừng lại, nhìn Phổ Hoa mơ màng, “ ấy vì chuyện của An Vĩnh cũng rất chán nản, có thể là cảm giác đồng bệnh tương lân, bọn ở bên nhau. Nhưng... quá hiểu quá khứ của nhau vì vậy nhanh chóng chia tay. Có thời gian bọn liên lạc, nhưng học cùng trường vẫn có cơ hội gặp mặt, sau đó gặp lại trở thành bạn bè. ấy... còn giới thiệu Thẩm Thanh cho ...”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phổ Hoa im lặng nghiêng người dựa lên ghế sofa, bất động giống như pho tượng, nhưng thi thoảng đồng tử chuyển động cái, lại ngưng đọng ở chỗ, chứng minh vẫn nghe.




      “Sau khi gặp em ở buổi họp lớp, rất mâu thuẫn. Muốn chia tay ở bên em lại từ đầu, nhưng lại biết em đối với An Vĩnh... Hơn nữa Thẩm Thanh cũng làm gì sai... chung đó là giai đoạn sống thảm nhất, dường như sa vào bùn mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị chìm xuống, chỉ có thể ra ngoài uống rượu cho khuây khỏa cùng bọn Doãn Trình. Nhưng kéo dài khoảng thời gian, vẫn ngả bài với Thẩm Thanh. Doãn Trình khuyên nếu hai người đều vui, chi bằng trở về tìm em mọi chuyện. Nhưng thực chia tay rồi lại dám lập tức tìm em. Sau cuộc họp lớp thấy em và An Vĩnh chuyện ở trạm xe bus... chắc em còn có thể tiếp nhận ... hoặc trong lòng em có phải vẫn còn cậu ấy”.




      Vĩnh Đạo dừng lát, đưa điếu thuốc chưa châm lên miệng, tay run run.




      Phổ Hoa vẫn duy trì tư thế lúc trước, đôi mắt rất mông lung, lần đầu tiên nghe Vĩnh Đạo hồi tưởng lại việc thời đại học, những ký ức nhạt dần lại trở nên ràng hơn.




      “Ghen tỵ là điều rất đáng sợ, từng đặc biệt ghen tỵ với An Vĩnh, có thể đến bây giờ vẫn thế”. Vĩnh Đạo lại bắt đầu kể, mang theo vướng mắc khó có thể che giấu trong giọng , “Bốn năm đó toàn bộ những điều đạt được là ảo ảnh, mà người dẫn tới mọi thứ này chính là An Vĩnh. Từ khi kể cho cậu ấy thích em, cậu ấy vẫn luôn ủng hộ , cổ vũ , thậm chí còn nghĩ cách cho , vì vậy mới bỏ cuộc. Nhưng mặt khác, cậu ấy cũng dùng cách thức biết để tiếp cận em, ví dụ như gọi điện cho em, tặng em sách. Sau khi nhận ra những điều này, quan hệ của và cậu ấy dạo trở nên vô cùng căng thẳng, sau này Doãn Trình, Cao Triệu Phong đứng giữa giải hòa, bọn mới dịu ”.




      “An Vĩnh chủ động lùi bước, và qua lại với nữ sinh lớp khác, sau này, cậu ấy lại trở thành bạn trai Cầu Nhân”.




      thấm ướt đôi môi khô, thở dài.




      đem hết tâm tư của mình vào em, nhưng tiếp theo là việc thi đại học, hoàn toàn bị đả kích, cảm thấy bản thân vô cùng ngốc, bị chơi xoay vòng vòng, hơn nữa đến em cũng dám tin. Nhưng lại quên nổi em, ban đầu về tìm em là do trong lòng vẫn có suy nghĩ em cũng để ý đến , nhưng bản thân em thừa nhận. Em chưa bao giờ khóc trước mặt người khác, nhưng em lại khóc rất nhiều lần trước mặt , vì vậy liền quay lại, tối đó ở tầng dưới nhà em, em lại khóc trước mặt ... vì vậy... thà tin rằng... thực ra em ...”.




      do dự, hỏi cách chắc chắn: “Em từng khóc... trước mặt cậu ấy chưa?”.




      Phổ Hoa rất muốn những lời khiến tức giận hoặc lừa , nhưng lại nhẫn tâm, thành lắc đầu.




      biết em làm thế!”. Vĩnh Đạo đạt được câu trả lời mình muốn, xem ra nhõm hơn chút, “Có rất nhiều thứ em đều thể vứt bỏ! Vì thế hôm đó em mới tiếp nhận . nhớ chúng ta đường rất lâu, ăn bánh nhân trứng, vẫn luôn kéo tay em. Còn nhớ ?”.




      Sao có thể quên chứ?




      Trong lòng rất chua xót, tất cả biến cố trong cuộc sống của đều có ở bên, biết nên coi là may mắn hay bất hạnh. Quay đầu, lặng lẽ nhìn chăm chú dáng vẻ ngồi kể chuyện của , Phổ Hoa có phần muốn khóc.




      “Tối hôm đó... em cho hy vọng, hoặc là... biểu giả dối mới, chung lại sa vào. Nhưng lần này sớm chuẩn bị, trực tiếp tìm An Vĩnh, ngả bài với cậu ấy. Sau đó cậu ấy lựa chọn xuất ngoại, hề cảm thấy bất ngờ, đó vẫn là cách thức trước nay của cậu ấy, cho dù có phải là từng nghiêm túc bỏ ra tình cảm hay , đứng trước khả năng gặp thất bại, cậu ấy thức thời lựa chọn rút lui. bình tĩnh lý trí như cậu ấy, cho dù biết chết trận, chỉ cần có tia hy vọng thắng lợi, chạy ra chiến trường”.




      Vĩnh Đạo gượng cười cái, cuối cùng bật lửa châm điếu thuốc đó.




      Phổ Hoa lại cười nổi, ngược lại cảm thấy trong ví dụ cuối cùng của có quá nhiều bất lực. Nếu phải vì , cuộc đời hoàn toàn khác, bây giờ có thể sớm gia đình hạnh phúc vợ chồng hòa thuận. Cuộc đời con người thể trở lại lần nữa, nếu có thể, hy vọng vất vả như vậy.




      “Sau đó... có rất nhiều chuyện em biết. Năm đó thời gian ở Sư phạm còn nhiều hơn ở Đại học Bắc Kinh, em vẫn tiếp nhận , tuy là từng chút tiếp nhận nhưng kết quả đều như nhau. An Vĩnh xuất ngoại, đối với coi như thắng lợi, nhưng khi đó quá lạc quan, nghĩ tới có thể để lại tai họa ngầm. Có thể sau thời gian cậu ấy ra nước ngoài, mới phát ra em giữ đồ của cậu ấy, ban đầu là quyển sách đó, sách và thư giữa bọn em, số điện thoại của cậu ấy. bắt đầu nghi ngờ, rất để ý phản ứng của em, tuy chúng ta hiếm khi nhắc tới cậu ấy, nhưng cảm thấy em hề thực quên cậu ấy. từng mua quyển Tập thơ Tagore đặt giá sách, nhưng em chưa bao giờ lật ra... có thể em còn biết... có quyển thơ đó. Sau này... cậu ấy trở về nước... chứng minh suy nghĩ của ...”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :