1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      giấy chứng nhận tử vong ghi thời gian bố qua đời, bên dưới là chữ ký của Vĩnh Đạo, Phổ Hoa cầm bút lên, tay vẫn cứ run run, chữ viết xiêu vẹo, Vĩnh Đạo bước tới nắm tay giúp viết nốt.




      Ra khỏi phòng làm việc của bệnh viện, ngồi hành lang, đợi Vĩnh Đạo làm các thủ tục khác. Cửa lớn của nhà xác nằm chéo với chỗ ngồi, luôn có gió lạnh u mang theo tiếng khóc vọng lại từ cuối hành lang. Trước khi vào, Vĩnh Đạo kéo ra bên, dường như cầu khẩn thương lượng với : “Đừng đến cuối hành lang nhé? Hai ngày nữa rồi nhìn sau?”.




      Mặt đỏ rực, chỉ còn lại hai đầm nước tối om trong đôi mắt, thế nào cũng thể tập trung được, lắc đầu cách máy móc, mò mẫm bức tường dài mênh mông, vẻ mặt bướng bỉnh.




      Vĩnh Đạo úp tay lên cái trán nóng bừng của , tránh .




      Nền gạch phản chiếu ánh đèn u, nét mặt cũng xa vắng.




      “Em muốn vào!”.




      nhấn mạnh từng từ, rít lên qua kẽ răng, bản thân giơ tay ra gõ cửa. lùi bước, thở dài, tới cửa sổ của phòng trực đêm đưa giấy chứng nhận.




      Rất nhanh, cánh cửa sắt khép chặt từ từ mở ra, luồng khí lạnh buốt xộc lên.




      Phổ Hoa rùng mình, vô thức dán sát vào sau Vĩnh Đạo.




      bình tĩnh, kéo tay ủ ấm, cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay, họ trao nhau ánh mắt phức tạp, bước vào.




      Nhân viên làm việc theo thông tin tờ chứng nhận tìm vị trí, mở tủ sắt, kéo ra giá sắt trong ngăn tủ. Phổ Hoa luôn đứng sau, khi sắp lật tấm vải trắng phủ đó, nhắm mắt, dán mặt vào lưng Vĩnh Đạo. “Được rồi, qua đây !”.




      Nhân viên đưa tấm khăn trắng cho Vĩnh Đạo, quay người lại, che cảnh tượng trước mắt, lại xác nhận lần nữa với .




      “Em thực muốn nhìn chứ?”.




      Phổ Hoa bịt miệng, cúi đầu im lặng, cuối cùng lấy hết can đảm từ từ bước ra.




      cơ thể mất sinh mệnh nằm giá, lại gần hơn chút nữa còn có thể nhìn thấy dấu vết vụ tai nạn xe để lại đó. Vệt máu nâu loang lổ bộ quần áo, miệng vết thương cấp cứu chỉ khâu đơn giản, dưới ánh đèn cả gương mặt xanh xao, co rúm, hoàn toàn là người khác so với người bố trong tưởng tượng của .




      biết cái gì chống đỡ được mình mà có thể giơ tay chống lên giá, từng chút tiếp cận bàn tay ở bên ngoài.




      Cả đời bố làm kỹ thuật trong xưởng, hai tay quanh năm lúc nào cũng có những vết thương lớn , gan bàn tay có vết sâu, thể nhận nhầm. Lật bàn tay lạnh lẽo cứng ngắc đó, ngồi xuống tìm kiếm nếp nhăn đó. Cuối cùng, sờ thấy vết chai thô ráp quen thuộc ở giữa khe hở ngón tay.




      Toàn thân còn trọng tâm, Phổ Hoa ngồi bệt xuống đất, dựa lên thanh chống bằng sắt, dường như linh hồn cũng bị rút sạch.




      Vĩnh Đạo cúi xuống, cẩn thận đỡ : “Chúng ta ra ngoài , được ?”.




      chút phản ứng, cũng đứng dậy nổi, chỉ kéo bàn tay đó buông.




      “Phổ Hoa...”. vỗ vỗ mặt , ôm lên để dựa vào mình.




      vẫn như thiền, cả người mềm nhũn, ngừng run rẩy.




      Nhân viên bước lên đóng tủ, mới đột nhiên định thần, nhào lên kéo mép giá sắt, tan nát cõi lòng gọi tiếng: “Bố!”.




      Thế giới của Phổ Hoa sụp đổ, thậm chí cũng biết trở về nhà kiểu gì, vì sao có rất nhiều người bên giường, quan tâm gọi tên .




      Ngoài mệt mỏi và đau đớn, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng nghĩ ra, đau khổ cũng náo loạn, ngồi giường yên lặng đến khác thường.




      Có người nắm tay , liên tục xoa nắn tay chân lạnh lẽo của . quá mệt, muốn quay đầu nhìn đó là ai, ánh mắt lạc đến góc trong căn phòng rồi dừng lại ở đó, nhớ về gương mặt bố trước khi rời nhà.




      “Uống chút nước ...”. Giọng quen thuộc lại vang lên lần nữa, xoa đầu , khẽ vỗ vai , giống như đối xử với đứa trẻ sơ sinh còn quấn tã, “Phổ Hoa... Phổ Hoa...”.




      định thần lại quay về hướng , nghe thấy tiếng chuyện và tiếng khóc ngắt quãng ở ngoài cửa. Mẹ cũng chen lẫn trong đó. Vì rất đau buồn nên đắp chăn trùm đầu để bản thân mình co vào đó, được bóng tối ôm ấp.




      Trong bóng tối, nghe thấy tiếng thở dài, dường như chạm vào vết thương trong trái tim, nước mắt chảy xuống.




      tồn tại của Vĩnh Đạo là niềm an ủi lớn lao trong giờ khắc này nhưng với thân phận của họ, thể biểu quá nhiều trước mặt .




      Tiếng khóc bên ngoài dần yếu , ban đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy thanh khí giãn nở, Phổ Hoa lật chăn ngồi dậy, cầm khung ảnh đầu giường dán sát vào má nóng bừng, dưới ánh đèn nhìn kĩ người trong ảnh. Đó là bức ảnh chụp chung hiếm hoi của và bố tại hiệu chụp ảnh, hai người mỉm cười với nhau, đường nét mặt mũi đều giống nhau khách khó . Cũng là ngầm ăn ý giữa hai bố con, những năm qua mới có thể trở về bên bố khi gặp thất bại và những điều như ý.




      Nhưng bây giờ, bố còn.


      Nghe thấy tiếng động khẽ trong phòng, chợt ngẩng đầu mới phát Vĩnh Đạo ngồi trong góc, cánh tay giao nhau trước ngực, vẫn vẻ bi thương mặt, tuyệt ít hơn chút nào.




      “Uống thuốc ...”. bước tới, cầm cốc nước và viên thuốc đầu giường, “Em thể ngã xuống, bố chỉ còn mình em thôi!”.




      nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Phổ Hoa ra khỏi giường, tìm bộ quần áo đen trong tủ, vấn tóc thành búi bằng chiếc bút chì.




      Mở cửa phòng, trong phòng khách mùi thuốc lá nồng nặc. Người đến chia buồn đều tản , bàn trà bày cốc, gạt tàn dùng, Vĩnh Đạo nằm ghế sofa, đắp áo khoác, đầu gối lên tay. Nghe thấy tiếng kẹt cửa liền ngồi dậy.




      Phổ Hoa gì, vòng qua ghế sofa vào phòng tắm chỉ đơn giản rửa mặt gội đầu, dùng nước ấm vẩy lên đôi mắt khô. Khi ra, xắn tay áo lên thu dọn đồ đạc bàn. Phổ Hoa bước qua đó, cầm giẻ lau từ tay .




      đứng bên, dấu vết của việc thiếu ngủ mặt. biết bản thân mình cũng chẳng ổn, nhưng vẫn thu dọn đồ đạc, quay lưng với : “Em uống thuốc rồi”.




      Cả buổi sáng, Phổ Hoa đóng cửa trong phòng sắp xếp hậu của bố, những việc muốn làm đều viết giấy, liệt kê rất ràng. vẫn muốn lên tiếng, việc gì cũng viết mảnh giấy đưa mẹ hoặc Vĩnh Đạo.




      Buổi trưa Quyên Quyên vội đến, mang theo đồ ăn, Phổ Hoa bày bàn, kéo Quyên Quyên vào trong phòng bố khóa trái cửa.




      “Sao vậy?”. Quyên Quyên thấy bật máy thu thanh, bật thanh ở mức lớn nhất tiếp sóng chương trình Bình thư phát. [Bình thư: hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể chuyện câu chuyện dài dùng khăn, quạt làm đạo cụ.]




      Phổ Hoa thu dọn quần áo bên gối, nhoài lên đó, mệt mỏi day day Thái Dương, lấy ra tờ giấy xếp gọn gàng trong túi “Mua giúp mình chút đồ”.




      Quyên Quyên nhìn mảnh giấy dùng mu bàn tay áp lên trán và sau gáy , vẫn hơi sốt, ra mồ hồi.




      xem chút? Việc có thể để người khác làm”.




      cố chấp lắc đầu, chống người lên ôm Quyên Quyên dựa vào vai ấy.




      “Mình muốn tự làm, uống chút thuốc là được”.




      “Phổ Hoa...”. Giọng của Quyên Quyên trở nên nghẹn ngào, trong mắt lộ ra vẻ thương xót và thông cảm, “Mình biết xảy ra chuyện như thế này... cậu nhất định rất buồn... nhưng... việc đến nước này, cậu phải kiên cường... Bố cậu tuy còn, nhưng vẫn có bọn mình...”.




      Phổ Hoa lau đôi mắt khô, ngoài đau đớn vẫn là đau đớn. Trong lòng trống rỗng, phải muốn tưởng nhớ và bi thương, chỉ là còn sức mà thôi, “Mình biết... nhưng vẫn có rất nhiều việc phải làm...”.




      “Ăn chút đồ , mình mang vào cho cậu nhé?”. Quyên Quyên hỏi.




      “Nằm chút trước , cậu ăn ”. Phổ Hoa xua xua tay, dựa lên gối vặn lượng của máy thu thanh.




      “Vậy mình ở cùng cậu”. Quyên Quyên ngồi cạnh , kéo tấm mền đắp lên người , đút tờ giấy vừa nãy vào trong túi áo.




      Lo chuyện hậu là công việc cực kỳ rườm rà kiệt sức, cả nhà của Phổ Hoa đến, lo liệu giúp từ đầu đến cuối.




      Vĩnh Đạo cũng ở đó, Phổ Hoa biết tới khi nào, hoặc hề . phụ trách tất cả việc tiếp đón, tiễn đưa và việc bên ngoài, giảm bớt vất vả cho . Hàng sáng khi dậy, bàn bày nước mật ong và thuốc, bữa ăn cũng đặc biệt được chuẩn bị, đều là những món từng thích ăn.


      Nhưng thời gian này, quả ăn nổi cái gì, cũng soi gương. Sờ hai má gầy , đôi môi khô nẻ, còn quan tâm nữa.




      Nếu bình thường chỗ nào cũng đều thoải mái, nhưng nếu bệnh Phổ Hoa vẫn kiên trì được.




      Hai hôm trước khi đưa linh cữu đến nơi hỏa táng, Quyên Quyên đưa chọn áo cho bố. Trong cửa hàng, giơ áo dài kiểu Trung Quốc màu đen lên so với ánh mặt trời, đột nhiên đầu óc choáng váng ngã trước quầy hàng. Khi được đỡ lên, bộ quần áo tay bẩn, cổ tay cũng bị trầy miếng da lớn, chảy máu. dựa lên tường khó nhọc thở hai hơi, dựa vào người Quyên Quyên dặn dò: “Đừng... Đừng cho ấy biết...”.




      Quyên Quyên biết chỉ điều gì, chẳng có cách nào với cố chấp của .




      “Hà tất phải vậy?”.




      Phổ Hoa kiểm tra xong chỗ ngã sượt da, cắn môi buông tay áo xuống phủi bụi đất, yếu ớt tựa như độc thoại: “Dù sao sau này... cũng là mình...”.




      ************




      Vất vả chống đỡ đến tuần đầu của bố, sáng sớm Vĩnh Đạo vào phòng gọi Phổ Hoa phát thấy thay bộ đồ đen lặng lẽ đứng đợi bên cửa sổ, bên mai cài đóa hoa màu trắng. tiều tụy hơn mấy ngày trước, chút trang điểm cũng thể che quầng mắt xanh đen và đôi má gầy cách ràng.




      bước tới bên cạnh , cố ra vẻ bình tĩnh : “Em xong rồi... thôi...”.




      nắm chặt chiếc chìa khóa xe trong tay, kìm chế cơn kích động muốn bước lên ôm vào lòng.




      Ở nhà họ Diệp bảy ngày, những câu họ với nhau cộng vào quá mười câu, cho dù làm gì, gì, đều phản ứng rất lạnh lùng, cũng chỉ đối với mình , chẳng có hứng thú với cái gì, ăn cơm cũng miễn cưỡng mới ăn được ít.




      Trước khi ra khỏi cửa, Phổ Hoa lại vào phòng ngủ của bố, nằm sấp lên giường lát, mở chương trình phát thanh, chuyển sang tiết mục bố thường nghe.




      đường, tâm trạng của Phổ Hoa gần như có bất kỳ bất ổn nào, tới giờ phút tạm biệt cuối cùng, chỉ cầu được ở riêng với bố vài phút.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sau khi tất cả mọi người ra, cầm những thứ chuẩn bị trong túi bày bên cạnh bố. Trong đó có tấm ảnh hồi của , lọn tóc, hộp bánh sủi cảo, bao thuốc và hộp cờ tướng. khẽ gọi tiếng “bố”. Giống như khi bố ngủ trưa, rất sợ làm bố tỉnh giấc.




      Nhưng trong lòng Phổ Hoa hiểu . Lần từ biệt này là vĩnh viễn, vì thế ngây ngốc nhìn bố nằm trong cỗ quan tài, ghi nhớ từng chi tiết gương mặt bố vào trong đầu. Cuối cùng bước tới trước bố, cúi người ấn môi lên vầng trán còn ấm nữa.




      Nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, theo chóp mũi rơi mặt bố, giọt, hai giọt... lặp lại: “Bố, con là Phổ Hoa...”.




      Căn phòng từ biệt trống rỗng chỉ có giọng của mình .




      Quan tài đóng lại, đặt lên xe đẩy . Phổ Hoa đuổi theo, mắt tiễn chiếc xe đẩy xa, quỳ trước cánh cửa cuối cùng của phòng từ biệt, bái lạy chào tạm biệt bố.




      Trán đụng vào nền đất lạnh lẽo, chút an ủi trong lòng tan vỡ theo từng giọt nước mắt, dường như hóa thành nhiều mảnh vỡ.




      Vĩnh Đạo bước ra từ cửa sau, đỡ lên, tất cả nỗi bi thương và yếu ớt của đều bộc lộ trước mặt . gì chỉ ôm , dùng cằm cọ lên trán .




      “Khóc ... Khóc em...”. như cẩn thận dỗ dành đứa trẻ.




      Lời của khiến càng đau lòng hơn, kiên cường bề ngoài mấy ngày qua sụp đổ tan tành, cuối cùng Phổ Hoa kìm nén được nữa, òa khóc trong vòng tay .




      “Vì sao... Có phải em... làm sai điều gì ...”. chạy đến cánh cửa lớn đóng, nhoài lên cửa gào khóc, “Bố... Sao bố tàn nhẫn như vậy... Bố... Đừng bỏ con... Bố trở lại ... Con là Hoa Hoa... Bố, con là Hoa Hoa... Con làm thế nào... Bố, bố trở lại... bố trở lại...”.




      “Suỵt...”. bước theo, nghẹn ngào lên lời, cúi đầu trước bố như , áp lên vầng trán nóng hổi của , đáy mắt có áy náy được cất giấu rất lâu rồi, “Khóc ... ổn thôi... Còn có mà...”.




      Cho dù dối cũng muốn tin, giây phút này rất cần cái ôm, thể suy nghĩ đến khúc mắc và khoảng cách giữa hai người, ôm eo , mặc kệ tất cả mà khóc, nước mắt từ từ thấm ướt áo .




      Họ ở lại lúc trong phòng từ biệt, trước khi nghi thức từ biệt bắt đầu, họ được nhân viên mời ra ngoài.




      trước sau rời phòng từ biệt, liền bước vào trong ánh nắng mặt trời, trốn xa , mình hong nắng dưới ánh nắng bên ngoài, ánh mắt bay đến tấm bia mộ phía xa.




      bóng đen trùm lên đỉnh đầu , bước tới đằng sau ôm lấy bờ vai . vốn có thể vùng vẫy nhưng muốn động đậy, dựa sát vào lòng .




      Nhân viên đột nhiên mở cánh cửa bên, thúc giục người nhà rời .




      “Đỡ chút nào chưa?”. hỏi.




      thu lại ánh mắt đặt tấm bia phía xa, “Vâng” tiếng, để đỡ.




      “Vần hạ”. Tay đặt trán , muốn xoay người lại.




      cử động, thấp giọng : “Em sao”.




      xe trở về nhà, Phổ Hoa ôm hũ tro ngồi cùng Quyên Quyên ở ghế sau, khi đến gần ngõ, xe chậm lại, Vĩnh Đạo hạ cửa kính bên xuống, chống lên vô lăng : “Sắp tới nhà rồi”.




      Phổ Hoa áp mặt lên tấm kính, hồi tưởng lại con ngõ quen thuộc, người già tụ tập xung quanh cây khế chỗ ngã ba, dưới cột điện là nơi bố thường hay đánh cờ mỗi buổi tối, con đường kéo dài đến chợ, bên đường hơi trũng xuống, vẫn chưa được rải nhựa.




      cúi đầu xoa hoa văn hũ tro, chớp hơi nước trong mắt, ôm hũ lên ngang cửa sổ, : “Bố, chúng ta sắp tới nhà rồi”.




      Xe chầm chậm qua con ngõ họ sống mấy chục năm, chạy thẳng đến dưới tòa nhà.




      Vì là tối đầu tiên sau khi hỏa táng, Phổ Hoa kiên trì túc trực bên lĩnh cữu bố.




      Cơ thể biến mất, linh hồn mãi tồn tại, đây là lý giải về sinh mệnh của .




      Bàn thờ đặt trong phòng bố, bức ảnh phục chế trước đó được in ra.




      Đa phần người thân và bạn bè tham gia xong nghi thức đều rời , cả nhà họ về khách sạn, mẹ đợi đến nửa đêm cũng bị dượng đón về. Căn phòng trở nên trống vắng, Phổ Hoa thắp nén nhang, chuyển chiếc bàn, ngồi trước di ảnh của bố, cầm vài tờ giấy viết trong bảy ngày qua, lặng lẽ đọc dòng chữ đó.




      Nửa đêm gần về sáng có người gõ cửa, mở khóa, Vĩnh Đạo đứng trước cửa, bưng thuốc. Vài ngày được nghỉ ngơi, nếp nhăn trán hằn rất sâu, tâm nặng nề.




      có thể vào ?”. hỏi.




      lùi lại chút, nhường đường: “ vào , em... vừa vặn em có chuyện muốn với ”.




      “Sao vậy?”. vô thức giơ tay thử nhiệt độ của , bị tránh .




      ngồi ”. chuyển chiếc ghế đặt trước mặt mình.




      “Có chuyện gì?”.




      trở lại bên tấm ảnh bố, lấy vật bước tới cạnh .




      “Cái này... cho ”.




      Phổ Hoa cẩn thận mở bàn tay, đôi mắt vằn những tia máu chút do dự.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      chùm chìa khóa nằm trong lòng bàn tay , vòng chìa khóa treo mác ô tô, vốn dĩ cùng đôi với chìa khóa xe của , khi mua xe mỗi người dùng chiếc, ám chỉ chia ly.




      Vĩnh Đạo nhìn chìa khóa, lại nhìn , hiểu ý .




      “Đây là chìa khóa nhà bên đó...”. dừng lại chút, nhấp môi, “Sau này... em muốn qua đó”.




      Đến , hai giây sau vẫn hoàn toàn hiểu.




      “Em có ý gì?”.




      “Chính là căn nhà... trả lại cho , em nhanh chóng hết sức dọn đồ về đây”. hết những lời chuẩn bị sẵn trước đó, học thuộc đâu ra đấy từng chữ.




      “Em muốn chuyển ?”. vẫn thể tin nổi, tang lễ vừa kết thúc liền nghĩ tới những điều này.




      “Vâng, em muốn chuyển về, đây mới là nhà của em”. gật đầu.




      “Nếu đồng ý?”.




      “Đây là chìa khóa, nhận lấy ”. giải thích nhiều nữa, giao chìa khóa vào tay , lấy cốc nước lại tiếp tục ngồi trước di ảnh, trở thành pho tượng.




      “Em...”.




      “Mấy ngày này, cảm ơn . Bây giờ... có thể về rồi”. ngồi thẳng lưng, từ đầu đến cuối quay lưng lại với .




      Phổ Hoa nghĩ ra cách nào tốt hơn để cảm ơn , những thứ có chỉ còn lại căn nhà đó.




      Nhưng , cũng ngồi, chỉ đứng sau lưng .




      biết đứng bao lâu, đợi được quay đầu, mở cửa ra.




      Sau vài phút là tiếng đóng cửa.




      Phổ Hoa lại chờ đợi rất lâu, cổ tê dại mới quay đầu lại, Vĩnh Đạo còn ở đó nữa.




      đứng lên ra phòng ngoài, dựa lên khung cửa nhìn xung quanh căn phòng.




      Bốn bức tường trắng, đồ đạc trong nhà cũ.




      Đây là căn phòng trống rỗng, có bố, sau này cũng còn Vĩnh Đạo.




      Họ đều là những người thể thay thế, bây giờ, đều mất họ.




      ************




      Cho dù trải qua đại tang, cũng thể có người mãi mãi ở bên, đây là đạo lý Phổ Hoa hiểu rất .




      Sau khi Quyên Quyên về, uống thuốc, vẫn mặc nguyên quần áo nằm giường, nhanh chóng thiếp . Sau bảy ngày, lần đầu tiên được gặp bố trong giấc mơ của mình, ông vẫn chắp tay sau lưng đứng trong ánh tà dương mỗi hoàng hôn, nghe tiết mục Bình thư ông ưa thích. Thấy vào, ông cười hỏi: “Hoa Hoa. Tối nay gói bánh sủi cảo ?”.




      vội gật đầu bước tới ban công, gọi tiếng “Bố?”.




      Bố quay người chỉnh kênh, nghe thấy.




      tiếp tục bước lên phía trước, tới ban công, run rẩy gào: “Bố...”.




      Bố vẫn để ý, nhìn xuống tầng dưới.




      cam lòng, giơ hai tay muốn ôm bố. Cơ thể bố đột nhiên nghiêng lệch ra ngoài lan can, khi sắp chạm vào, kể cả chiếc đài cũng bay theo. cảm nhận được gấu áo bố, cũng chỉ trong giây phút ngắn ngủi, sau đó là thanh va chạm rầm rầm, hồn bay phách lạc...




      Phổ Hoa hét lớn, cơ thể nảy lên, thực ra chỉ là trở mình tỉnh giấc.




      ngồi dậy, rèm cửa sổ vẫn khẽ lay động trong gió, có bóng dáng bố, căn phòng chỉ có cái lạnh u buồn. sờ lên người, toàn thân toát mồ hôi, quần áo dính lên lưng rất khó chịu.




      Bầu trời chiều u ảm đạm như sắp mưa.




      Đóng cửa ban công, ôm đầu gối ngồi ngồi ngẩn giường.




      Từ tối trở về từ Thiên Tân, vết thương cũ ngực bắt đầu tái phát, sau đó đau từng cơn, dùng thuốc Quyên Quyên mua để giảm đau, bây giờ cơn đau lan rộng ra bả vai và sau lưng, trước ngực cũng có cảm giác khó chịu, hít thở đều rất khó khăn.




      cầm điện thoại gọi cho mẹ. Hỏi bà ăn chưa, dặn dò bà cần tới nữa. hiểu thân phận của bà tham gia quá nhiều việc hậu khiến dượng vui. Tuy theo tình lý, mẹ nên tham gia. Mẹ hỏi khỏe hơn chút chưa, cười : “Con sao”.




      Đặt điện thoại xuống, Phổ Hoa bước ra ban công, đứng ở chỗ bố dừng lại trong giấc mơ, nhìn ra xa.




      Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy thanh chiếc kim rơi xuống đất, chỉ có kim đồng hồ treo tường chuyển động tích tắc từng tiếng. Trong hoàn cảnh như thế nỗi đau khổ và đơn trong lòng ngừng lan ra, nó hình thành đối lập ràng với cái ồn ào náo nhiệt ở dưới lầu.




      Vợ chồng cãi nhau vì chuyện nhặt đáng kể, trẻ con gây rắc rối, người già thảo luận giá cả thức ăn và giảm giá ở chợ trong thời gian gần đây, tài xế xung đột với bảo vệ vì xe ra vào cửa lớn. Còn chỉ có mình với căn phòng trống.




      đứng rất lâu, hai chân mỏi, mắt cũng mờ mới trở về phòng. vào thắp nén nhang cho bố, lấy vải bông lau xung quanh hũ đựng tro của bố, chuyển ghế tới chỗ gần hơn, giống như trước đây khi ăn cơm xong, ngồi cạnh bố chuyện.




      Nhưng lần này chỉ có mình , nghe được tiếng bố trả lời.




      “Bố... con rất buồn... vì sao... có thể... là nhớ bố...”. nắm chặt quân cờ tướng trong tay, “Buổi sáng Quyên Quyên làm... Mẹ... cũng về nhà bên đó... Con biết khi nào họ trở lại... hay sau này còn trở lại nữa... Tối qua... ấy cũng rồi...”. ngẩng đầu chờ đợi, sau đó tiếp tục .




      “Vừa nãy con nằm mơ... giấc mơ rất đáng sợ... Con gọi bố, nhưng bố để ý đến con cũng quay đầu nhìn con cái... Có phải bố giận con rồi .... Nếu thế, cho dù con phạm lỗi như thế nào... bố nhất định phải tha thứ cho con.. Được ?... Con biết những năm qua bố sống rất vất vả, rất mệt mỏi... Nguyên nhân do mẹ, cũng vì con... Con và ấy... nhất định khiến bố thất vọng...




      Thực ra... con vẫn luôn cho rằng... ấy chờ đợi... nhưng ấy rồi... giống như mẹ lúc đầu...




      Con hơi sợ hãi... trước đây, bên cạnh bố ít nhất còn có con... nhưng sau này... bên cạnh con còn có ai đây?”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhìn nụ cười của bố trong khung ảnh, nước mắt bất giác trào ra, Phổ Hoa muốn lau, từng giọt rớt xuống mu bàn tay, lại từng giọt từng giọt khô .




      “Vì vậy con muốn tiễn bố , mẹ bố ở trong nhà tốt cho con... nhưng con thấy phải như vậy... con muốn giữ bố lại nơi đây... ở bên con... có thời gian nghe con chuyện... Chúng ta lâu lắm rồi... chuyện... đúng bố...”.




      Phổ Hoa bình tĩnh nhớ lại quá khứ, thậm chí nghĩ đến cái chết.




      “Con biết... chết có cảm giác thế nào... biết bố ở đó sống có tốt ... Nếu bố thiếu gì... có thể với con trong mơ... chuyện với con... ngày nào đó... con cũng tới nơi đó... con mua miếng đất bố thích... sau đó qua đó ở bên bố... Khi ấy, chúng ta có thể gặp mặt rồi... Đúng ?”.




      Nghĩ tới có ngày đoàn tụ cùng bố, ngậm nước mắt mỉm cười.




      “Bây giờ con rất tốt... bố cần lo lắng... Con ... chăm sóc tốt cho bản thân... đấy... Con chỉ nhớ bố... vô cùng nhớ bố...”.




      Bố trong ảnh vẫn nở nụ cười, đặt quân cờ trở lại bàn cờ, cầm khung ảnh lên, xoa lên khóe mắt đầy nếp nhăn sau tấm kính, khẽ khàng ôm trước ngực.




      Cánh cửa két tiếng dần dần mở ra, ánh dương bên ngoài chiếu qua khe cửa vào phòng.




      quay phắt đầu lại, thấy Vĩnh Đạo nghiêng người dựa lên khung cửa, Phổ Hoa kinh ngạc đứng sững tại chỗ, hoàn toàn quên mất phải lau nước mắt mặt .




      vốn chú ý tiếng chuông cửa, nhưng ràng đứng ở đó rất lâu rồi, ánh mắt ngưng đọng ở nơi, túi ni lông trong tay lặng lẽ rủ xuống bên người.




      ... sao đến vậy...”. lau qua loa mặt, lấy lại tinh thần.




      Vĩnh Đạo trả lời, bước vào phòng đóng cửa, đổi sang tư thế dựa vào cánh cửa.




      dường như cũng ngủ cả đêm, mí mắt mệt mỏi rũ xuống, uể oải, râu mọc lan xung quanh hàm dưới, người vẫn mặc bộ quần áo cũ, miếng vải tang màu đen cổ tay áo cũng chưa gỡ xuống.




      “Em ăn cơm chưa?”. dịu dàng hỏi.




      “Rồi”. Phổ Hoa đặt bức ảnh của bố lên bàn thờ, trốn tránh ánh mắt của .




      “Em ăn gì?”. tiếp tục truy vấn.




      nhớ nữa”.




      “Vậy còn thuốc?”.




      “Em cũng uống rồi...”.




      ?”.




      tin, giống như sớm nhìn thấu lời dối của , bước tới đặt tay lên gáy . Trong giây phút lòng bàn tay và da thịt tiếp xúc, Phổ Hoa nén được hơi co người lại.




      Tay rất lạnh, cơ thể lại nóng bừng.




      cho thời gian giải thích, bế bổng lên.




      ... làm gì vậy!”. hoảng hốt, toàn thân mềm nhũn.




      “Em sốt!”. thèm phân trần đưa về phòng, đặt lên giường, kéo chăn đắp thành hai lớp lên người .




      vẫn muốn ngồi dậy, lại bị ấn xuống gối. Lần này Vĩnh Đạo dùng chút sức, quả động đậy được, đành nằm xuống, quay mặt vào trong.




      “Nghe câu được ?”.




      ngồi rất lâu sau lưng , vài lần thở dài bất đắc dĩ, giống như quở trách, cầu khẩn, lại giống như đau lòng.




      Nản lòng và mệt mỏi kéo nhau trở lại, phân biệt được tâm trạng của mình, cuộn tròn người, cảm thấy mọi người đều , nhưng trở lại, còn khiến tủi thân, buồn bã hơn trước kia.




      ... ...”. vùi đầu trong chăn, muốn nhìn , nước mắt nén được tuôn trào.




      gì, ôm qua tấm chăn.




      Toàn thân căng ra, rất nhanh chóng lại mềm . Trong cánh tay ấm áp an ủi thể , cho cảm giác an toàn, khiến thể từ bỏ cái gọi là khoảng cách, vô tình càng dựa sát vào .




      Giống như khi từ biệt bố, hai người ôm chặt nhau, hề có khe hở nào.




      **************




      Phổ Hoa mệt mỏi rã rời đẩy chăn người ra rồi ngồi dậy, túi chườm đầu trượt xuống gối, vài giọt nước chảy từ Thái Dương vào tai.




      nhớ mình ngủ khi nào, trước đó xảy ra việc gì. Bộ quần áo còn vết mồ hôi người được thay bằng bộ đồ ngủ sạch , sau cổ còn lót khăn bông khô. còn nghi hoặc cửa phòng bật mở.




      Thấy Lâm Quả Quả bưng khay vào, Phổ Hoa kinh ngạc, “Lâm Quả Quả... Sao chị ở đây?”.




      “Tỉnh rồi? Cảm giác đỡ hơn chưa?”. Lâm Quả Quả đặt khay xuống, ngồi bên cạnh giường lấy mu bàn tay thử nhiệt độ của Phổ Hoa, ấn trở lại gối kéo chăn lên vai , “Nằm xuống , vừa hạ sốt”.




      “Tôi sao vậy?”. Phổ Hoa ngơ ngác nằm trở lại.




      sốt hai ngày rồi”. Lâm Quả Quả khuấy cốc nước, thổi cho nguội, “Khi tôi vừa tới, còn nhận ra tôi, gọi dậy cũng tỉnh, cũng may uống thuốc hạ sốt, bằng phải bệnh viện”.




      Phổ Hoa quay đầu nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, “Bây giờ... là chiều rồi à?”.




      “Buổi tối... sắp hai giờ rồi...”. Lâm Quả Quả bưng nước đường gừng tới, “Uống chút , vừa đun xong, uống vào toát mồ hôi”.




      “Cảm ơn”. Phổ Hoa dựa lên gối, múc thìa nước đường gừng cho vào miệng.




      Đường gừng mịn, đường đỏ mềm, trứng gà thơm dịu, vị ngọt ấm lâu ngày chưa được thưởng thức. bao lâu chưa uống cái này? nén được cảm xúc. Trước đây khi người khỏe, Vĩnh Đạo thích nhất đun nước đường gừng, hàng tháng đều đun , hai lần. cũng ngồi cạnh giường như Lâm Quả Quả vậy, nhìn uống từng ngụm, đến đáy bát dùng thìa múc chỗ còn lại đút cho . Sau này chia tay, bản thân hào hứng làm mấy thử phức tạp như vậy, khi bị bệnh chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng, nằm xuống hoặc ôm túi nước nóng cho tới khi cơn đau biến mất...




      Đây chính là thực bày ra trước mắt .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :