1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Trong thư chẳng phải viết rồi ư, vẫn tốt, thể tốt, có điều cũng thể coi là tốt nhất”.




      “Cuộc sống ở nước ngoài rất vất vả ư?”.




      “Cũng chẳng phải, tự lập về kinh tế, cuộc sống cũng thường thường bậc trung, nhưng dù gì cũng là công dân hạng hai, ở đâu cũng bị phân biệt đối xử, tâm tình hoàn toàn khác với ở trong nước”.




      ư?”.




      , bất cứ lúc nào ở đâu cũng có thể cảm nhận được”. vai cậu ấy như có gánh nặng thể đặt xuống, “Có điều vẫn phải quay, bên đó còn có công việc”.




      “Vậy... khi nào ?”.




      “Vé bay tuần này”.




      Cậu ấy đưa tới ngoài khu nhà, dừng xe.




      “Cho mình gửi lời hỏi thăm Vĩnh Đạo, lần sau trở về có cơ hội cùng ăn bữa cơm nhé, lần này vội quá, cũng chưa hẹn được, cậu ấy bận lắm à?”.




      “Hơi bận”. Phổ Hoa dối thay Vĩnh Đạo, lên tầng dừng bên cửa kính hành lang nhìn trộm ra ngoài.




      Kỷ An Vĩnh xa rồi, bóng dáng là vệt đen dài chéo, đơn lẻ loi, có vẻ rất đáng thương.




      giấu Vĩnh Đạo lấy xuống Tập thơ Tagore Kỷ An Vĩnh để lại, viết lời chúc phúc sách, bọc cùng chiếc bút bi bị gãy đôi cho vào trong túi, chuẩn bị trả lại kèm quà tặng cho cậu ấy.




      Hôm sau, trong giờ nghỉ trưa, chọn quà, từ thời trung học, chỉ từng tặng cậu ấy thiệp và thư, hề tặng quà gì, liền chọn cái bút máy rất tinh xảo.




      Chuyển phát nhanh , trong quá trình trung chuyển xảy ra vài vấn đề, bưu phẩm bị trả lại chỗ cũ, sợ dây dưa lỡ việc tới tay cậu ấy, đành đích thân mang tặng.




      Đây là lần đầu tiên Phổ Hoa tới thăm nhà An Vĩnh, đó là căn hộ ở tầng sáu cũ, bài trí đơn giản, đồ gia dụng đều phủ vải trắng, dễ nhận thấy lâu nữa cậu ấy .




      An Vĩnh rửa cốc pha trà, Phổ Hoa trịnh trọng đặt quà tặng lên bàn uống nước, nhìn kỹ xung quanh căn phòng của cậu ấy, bức ảnh chụp chung treo tường phủ đầy bụi, rèm cửa sổ bạc màu, đặt bộ máy tính trong góc, giá sách sắp xếp ngăn nắp các tác phẩm nổi tiếng, rất nhiều trong số đó là sách thích.




      An Vĩnh hề ngạc nhiên với quà tặng của , chỉ ngờ tập thơ bao năm vẫn được gìn giữ như ban đầu, đến góc trang sách lần cuối cùng đọc được gấp lại vẫn còn. cầm chiếc bút gãy đôi lên, cậu ấy nén được bật cười.




      “Đến cái này cậu cũng giữ à?”.




      “Ừ”.




      “Vậy còn tập thơ Tagore?”.




      “Vẫn còn”.




      Họ ngầm hiểu lẫn nhau, từ Tagore tới rất nhiều thứ. Ban đầu trao đổi sinh viên sang Canada cậu ấy gặp nhiều khó khăn, thích ứng, làm thêm công việc tay chân, khi làm mất phần cơm, đành nhịn đói hai ngày, cũng kể về cuộc sống công việc bây giờ, nhưng hề phàn nàn điều gì, đặc biệt là hôn nhân của và Vĩnh Đạo, nhất định phải để lại ấn tượng hạnh phúc cho An Vĩnh.




      Rời nhà An Vĩnh, trời muộn, cuộc cãi vã hai tối trước vẫn chưa làm hòa, Phổ Hoa bỏ ý nghĩ trở về nhà đối diện với Vĩnh Đạo, lên xe đến nhà Quyên Quyên.




      Khi chia tay, An Vĩnh vẫy tay, Phổ Hoa cũng vẫy tay với cậu ấy, rồi lại quay đầu. Thực ra muốn xa rời từng bước như vậy, muốn tự mình tiễn cậu ấy , coi như cho mình kết cục.




      ***************




      Phổ Hoa hoàn toàn biết bao bì bưu phẩm sao lại đến tay Vĩnh Đạo, địa chỉ và tên An Vĩnh đó hiển nhiên thể qua khỏi con mắt của Vĩnh Đạo.




      và Quyên Quyên lén đến sân bay vốn dĩ chỉ muốn tiễn Kỷ An Vĩnh, kết quả lại bị Vĩnh Đạo chặn ở khu vực đợi. Nhận ra áo gió màu đen của Vĩnh Đạo, và vẻ phẫn nộ thầm nhẫn nhịn mặt khi quay đầu lại, lập tức ý thức được bản thân phạm sai lầm, sai lầm cách nào cứu vãn.




      Tối hôm trước khi chia tay, và An Vĩnh bắt tay tạm biệt, giống như thời đại học hai chiến hữu cùng chung chí hướng nắm tay lời tạm biệt, đó là thói quen của họ, cũng là ăn ý, trong hai bàn tay giao nhau đó truyền cho nhau những lời chưa hết. Từ khi quen nhau thời trung học, giữa họ luôn có tình cảm bao giờ , làm bạn từ đầu đến cuối, khi tạm biệt ngoài từ “Tạm biệt” và “Bảo trọng”, bất cứ lời nào dễ làm người khác hiểu lầm.




      Nhưng tối đó khi tạm biệt, cậu ấy nắm chặt tay rồi : “ muốn ”, phút giây đó tình cảm nhàng êm dịu trong mắt cậu ấy khiến Phổ Hoa thể coi đó là lời đùa.




      trở về mà”. rút tay lại an ủi cậu ấy, vờ như cuộc tạm biệt bình thường, nhưng lại mất cả tối nằm ghế sofa nhà Quyên Quyên hồi tưởng lại sáu, bảy năm từ trung học đến đại học.




      Khi còn độc thân, cậu ấy chưa từng bày tỏ điều gì, thân phận bây giờ của , cậu ấy càng thể bày tỏ. Họ định sẵn để vuột mất nhau, thể làm bạn thân, cũng là tình nhân, thậm chí sau này làm bạn học tốt của nhau cũng rất khó.




      Đọc được cơn thịnh nộ của Vĩnh Đạo, lưu luyến chia tay với Kỷ An Vĩnh vẫn vấn vít trong lòng Phổ Hoa, bị tước rất nhiều thứ, nên đến quyền tiễn người bạn cũng có.


      Vì vậy kiên trì lập trường của mình.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bị Vĩnh Đạo ép buộc đưa về nhà, đến Quyên Quyên ở đó cũng thể làm lắng dịu cơn phẫn nộ của , họ cãi nhau từ phòng đợi máy bay đến khi lên xe, lại cãi nhau tới lúc về nhà. nắm cổ tay điên cuồng lắc, ép hỏi nhiều lần: “Tối qua em đâu! Có phải tìm An Vĩnh ?”.




      “Em tặng đồ, tạm biệt cậu ấy, có gì khác”. càng giải thích, càng tức giận.




      “Sau đó sao? Vì sao về nhà? Cả đêm em ở đó phải ?!”.




      “Em có!”.




      “Vậy em ở đâu?”.




      “Chỗ Quyên Quyên!”.




      “Em cảm thấy tin ư?”.




      “Em dối!”.




      Họ tiếp tục giằng co, cãi nhau tới tận nửa đêm, mệt đến nỗi nằm lên giường ngủ luôn, cầm bao bì gói bưu phẩm chuyển phát nhanh xộc vào, trận tranh cãi kịch liệt hơn lại bùng nổ, giữa lúc cãi nhau hiểu sao lại rớt khỏi giường, bò lên chống tay lên tường trả đòn lại .




      “Em thể tặng quà cho bạn ư? Em thể trả đồ cho cậu ấy ư? Hay em căn bản thể có bạn, thể gặp mặt chuyện với người khác giới, nếu cần thiết phải thông qua đồng ý của , Thi Vĩnh Đạo, em phải đồ chơi của , bây giờ như vậy quả là bất chấp lý lẽ!”.


      “Thế ư? bất chấp lý lẽ, vậy vì sao em còn giữ đồ của cậu ta, vì sao em cho biết em gặp cậu ta, cho biết em sân bay tiễn cậu ta?”.




      “Để biết rồi có đồng ý cho em ?”.




      ! Cậu ta về nước có liên quan gì tới em ? Vì sao em phải tiễn cậu ta, em là gì của cậu ta!”.




      ...”. nghẹn lời, vùng bụng ỉ đau, khom gập người.




      Tối đó, bệnh viện kiểm tra mang thai ba tháng, có dấu hiệu sảy thai, tất cả mọi tranh cãi mới lắng xuống.




      Nhưng tình hình hề tiến triển tốt hơn, trải qua vui vẻ kinh ngạc ngắn ngủi, họ lại rơi xuống vực sâu nghi ngờ lẫn nhau, Kỷ An Vĩnh trở thành vết rạn giữa họ, cách nào liền miệng.




      Cho dù mang thai, họ vẫn ngừng chiến tranh lạnh. cố nhẫn nhịn, thử tìm hiểu thực nhưng chịu tin tất cả những lời và Quyên Quyên .




      Sau mấy tuần mang thai, nhắc lại chuyện cũ chính vì nhìn thấy lật quyển Tập thơ Tagore. chỉ cầu câu: “Em sai rồi, nên tiễn cậu ấy”, chứ hề muốn cãi nhau. Nhưng , cuối cùng ép mạnh quá, ôm đầu gào lên chút lý trí: “Phải, em ở bên cậu ấy, tối đó em luôn ở bên cậu ấy, em luôn thích cậu ấy được chưa, Thi Vĩnh Đạo!”.




      Lời của giống như vô số mũi kim sắc nhọn đâm vào trái tim , đập vỡ bình hoa đạp cửa rời , cũng bị kích động, thai nhi chưa lớn lên rời cơ thể mẹ tối đó.




      Tất cả oán hận chất chứa lên tới đỉnh điểm, họ cũng đều sụp đổ.




      ôm cơ thể chút ý thức của lặng lẽ rơi lệ, tận mắt chứng kiến đứa trẻ rời . Nỗi đau đớn của cần cũng có thể tưởng tượng được, khá hơn chút nào.




      trở nên lạnh lùng, lờ tồn tại của , xem thường nỗi day dứt của , xem thường tất cả những cố gắng muốn bù đắp của .




      Đây trở thành bước ngoặt cuối cùng trong cuộc hôn nhân này, họ trải qua hai tuần lễ khó khăn nhất từ trước đến nay, tất cả những lời xin tha thứ đều có tác dụng.




      Sau nỗi đau khổ có bề ngoài bình lặng là khoảng cách càng lúc càng xa, bị đẩy ra khỏi phòng ngủ, tuy sống dưới cùng mái nhà nhưng lại sống cuộc sống của những người xa lạ.




      thường xuyên ngơ ngẩn mình, cho dù trong tầm mắt , cũng thể bước vào thế giới của . biểu rất tốt, làm việc nhà, nhưng trong đôi mắt trống rỗng của , căn bản tồn tại của .




      Tình trạng cứ như vậy tiếp diễn, Kỷ An Vĩnh trở thành nút chết, nhắc đến có thể miễn cưỡng tiếp tục duy trì can thiệp lẫn nhau, nhắc đến lại tranh cãi càng kịch liệt hơn. Mỗi lần phải vì làm tổn thương lẫn nhau nhưng cuối cùng lại chỉ khiến đối phương bị tổn thương hơn nữa.




      Họ chỉ cố ý trốn tránh chủ đề đứa trẻ, ai cũng chạm vào, vì nghĩ tới vô cùng hối hận. Nếu có đứa trẻ này, có lẽ sau này rất nhiều tranh chấp đều có thể hóa giải, nhưng mọi chuyển biến, mất là mất , vết rạn giữa họ càng ngừng toác rộng trong hiểu lầm càng ngày càng lớn.




      Trước mặt bạn bè còn che giấu cuộc hôn nhân tan nát của mình, vài lần chính tai nghe thấy : “Mình thể chịu được nữa rồi”.




      Có lẽ cứ như vậy nhường nhịn sống tiếp quả giày vò quá lớn, khi chia tay trở thành từ cửa miệng mỗi lần cãi nhau, Phổ Hoa cũng còn e dè đề cập đến từ “Ly hôn”, Vĩnh Đạo từ con sư tử phát điên trở thành con cún im lặng, cũng mệt mỏi rồi, những cách có thể nghĩ đến đều dùng, nhưng hề có chút hiệu quả đối với Phổ Hoa. Nền móng giữa bọn họ bị lung lay, tình cảm hình thành từ nhiều năm vỡ tan thành từng mảnh, chỉ còn lại cái khung trống.


      Bất cứ nhẫn nại nào cũng đều có giới hạn, lần cãi nhau cuối cùng gần như bị kích động, điên cuồng cố chấp cả đêm, liên tục kêu gào biết bao lần: “Hôm đó em và cậu ta ở bên nhau! Em muốn ly hôn!”. Cánh tay ôm chặt cuối cùng cũng buông lơi, mặc khóc cả đêm.




      Đứng hút thuốc cả tối, suy nghĩ dến những lời , bình tĩnh trở lại. Từ sau khi mất đứa trẻ, họ gần mặt cách lòng, phút giây thực hạnh phúc nào. Nếu cứ tiếp tục như vậy cả hai


      người đều đau khổ, bằng cho tự do muốn.




      Dập tắt đầu thuốc lá, quay người hỏi câu cuối cùng: “Có phải em vẫn luôn thích cậu ta?”.




      phủ nhận.




      Sau khi trời sáng, rời nhà, đặt mảnh giấy dưới gạt tàn thuốc lá, đó viết: “Ly hôn , đồng ý”.




      ************

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Làm xong thủ tục ly hôn, hai người đứng lát trong hàng rào sắt của cục dân chính, Vĩnh Đạo lấy chìa khóa xe, cúi đầu lật tìm tấm danh thiếp đưa cho Phổ Hoa, ra khỏi cửa rẽ phải, chào tạm biệt, cũng quay đầu lại. danh thiếp là số điện thoại mới của .




      Phổ Hoa quen theo , bước bước mới ý thức được nên dừng lại, mắt tiễn xe . suy tính những ngày tháng tương lai, cùng quyển sổ vừa đóng dấu trong túi, mình rẽ trái, khi qua trạm gác cúi đầu.




      Cứ như vậy họ kết thúc quan hệ hôn nhân chưa đầy hai năm.




      từ cục dân chính trở về nhà bố, vào cửa bụng rỗng uống nước, đá giày ra khỏi chân, bước vào phòng nằm ngửa giường động đậy.




      đôi giày cũ lại có thể cọ vào ngón cái khiến cho nó mọc mụn nước. tìm kim trong máy khâu, ngậm trong miệng rồi châm vỡ bong bóng. Nước chảy ra, ngoài chút đau đớn còn có niềm vui khi máu chảy ra, đặt kim xuống, mặc cho miệng vết thương hở, vẫn mặc quần áo lại nằm xuống, nhìn lên hoa văn màu nhạt rèm cửa.




      Rất nhiều thứ phải cứ lâu năm nhất định thích hợp, bất luận là đôi giày dưới chân, hay là người nào đó trong cuộc đời, mài mòn đúng cuối cùng rất khó khớp vào nhau, mài hỏng, thành vết chai, tích thành từng lớp dày, cho tới khi quyết tâm cắt bỏ chỗ đau đó.




      chọc thủng cuộc hôn nhân của mình và Vĩnh Đạo, tự đáy lòng mới cảm nhận được nỗi đau đớn gấp bội vết thương, vì thói quen là thứ đáng sợ.




      còn cãi nhau, căn phòng trở nên yên tĩnh cách đáng sợ, quen. Mấy ngày đầu , bàn ăn chỉ còn người, ăn nổi, chăn chỉ còn hơi ấm của người, cả đêm lạnh lẽo, khó có thể chợp mắt.




      xử lý tốt vết thương chân, bị viêm, hơi sốt, cả chân đều như đau như bị khoét, nổi.




      Bố gọi điện kêu Vĩnh Đạo đưa tới viện bôi thuốc, tự mình chăm sóc nhờ cậy ai. Trước mặt bố, họ ngầm hiểu, giả vờ như có chuyện gì xảy ra.




      chưa khỏi bệnh, vẫn ngủ ở phòng ngoài.




      Có vài lần lúc nửa đêm, tỉnh dậy trong mơ, gọi tên , trở mình bên gối trống , đến sợi tóc của cũng có. Vừa thất thần, từ phòng ngoài chạy vào, bước nhanh tới bên giường, cho uống thuốc, ngủ cùng .




      Tâm nặng nề của họ đều trầm trọng hơn, có thể bắt đầu khi đó, kiên trì trong lòng Phổ Hoa từng chút sụp đổ tan tành, hoặc ly hôn chẳng phải là kết quả muốn, chỉ là con đường mà thôi.


      Bình tĩnh lại, nhớ lại chuyện cũ, mới dần dần cảm nhận được ngoài gông cùm, còn dành cho rất nhiều thứ. Tất cả những mâu thuẫn, khuyết điểm ban đầu thể khoan nhượng đều dần dần phai màu, cho dù vẫn kiêu ngạo như cũ, vẫn ngang ngược theo lẽ phải, vẫn có khả năng khiến nghẹt thở, nhưng rất nhiều tranh chấp còn quan trọng, ưu điểm của bỏ qua dần ra.




      Sau khi vết thương đỡ, họ từng thận trọng chuyện lần, làm xong thủ tục, quan hệ hôn nhân còn nữa, nhưng hai bên gia đình vẫn biết tình. muốn , cũng chủ động nêu ra. Vĩnh Đạo dọn về căn phòng trước khi kết hôn, những thứ khác, về cơ bản vẫn duy trì trạng thái hôn nhân, chỉ có phần tiền trả góp căn nhà do Phổ Hoa đảm nhiệm. Phần lớn đồ đạc của vẫn để lại trong căn hộ, mỗi tháng đúng giờ gọi điện cho .




      Ba bốn tháng đầu gặp mặt, khoảng cách thực khiến tự do, có thể hít thở thoải mái, thoát khỏi trói buộc, nhưng cũng nhận thức được đơn thực . Giấu gia đình, bơ vơ người nương tựa, ai ở bên, đến bờ vai để dựa dẫm cũng có, bạn bè toàn quay lại chỉ trích , chỉ có Quyên Quyên ủng hộ quyết định của , nhưng chẳng qua cũng chỉ là tức thay cho rồi thôi.




      Ly hôn quả có nghĩa là kết thúc.




      Thời gian càng dài, tình cảm của càng thay đổi, tất cả mọi chi tiết trong cuộc sống đều khiến nhớ tới Vĩnh Đạo. Hai năm ở Hồng Kông, cũng chưa từng nhớ da diết như vậy.




      bắt đầu phủ định chính mình, ở bên nhau thể chịu đựng nổi , chia tay rồi, lại cách nào chống đỡ được nỗi đơn. Có phải quá nhiều năm quen có ở bên, coi những điều bỏ ra trong tình cảm như điều đương nhiên chăng?




      Khi mất ngủ đến mức đến thuốc cũng có tác dụng, kiềm được bèn nhắn tin cho , vẫn có thói quen ngủ muộn, lập tức nhắn tin lại chuyện cùng , cho tới khi mệt quá ngủ mất.




      cũng gọi điện đến hẹn gặp mặt ăn cơm, lần gặp mặt đầu tiên sau vài tháng, ôm ở ngoài nhà hàng, nén nổi tình cảm giữ ở trong lòng rất lâu.




      Điều này có nghĩa là cũng lưu luyến ư?




      Cuối tuần cùng về nhà thăm bố, lại đưa về căn nhà của hai người. thể ép , mọi thứ xảy ra đều rất tự nhiên. vô cùng mãnh liệt, cũng rất nhớ cảm giác an toàn khi khỏa thân tan chảy trong vòng tay .




      Sau này, Phổ Hoa còn suy nghĩ đúng sai nữa, còn để lý trí đấu chọi với tình cảm nữa, vì Vĩnh Đạo cũng làm thế. Ngoài chuyện tái hôn, họ chung sống với nhau như đôi vợ chồng ly hôn có chừng mực.




      Giống như trong phim , nếu có thể chi bằng cho hôn nhân kỳ nghỉ dài, để hai người thoải mái hít thở, trở về làm đôi nam nữ nhau, bỏ trách nhiệm, mâu thuẫn, trở về với trạng thái tình cảm nguyên sơ nhất. Nếu có khái niệm gọi là nghỉ hôn nhân dài hạn, Phổ Hoa nghĩ, có lẽ là năm, hoặc lâu hơn chút nữa.




      Hoàn toàn vứt bỏ những oán giận trước kia, đứng ở nguyên vị trí ban đầu tiếp tục chờ đợi theo mạch suy nghĩ này, hai năm sau, thứ chờ được lại là tin Vĩnh Đạo tái hôn.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 9: Phổ Hoa trong thực - hai mươi chín tuổi





      Ánh ban mai nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa sổ, Lâm Quả Quả bóp vai đứng lên khỏi ghế, thu dọn cốc nước và khay đầu giường.




      “Đây chính là toàn bộ câu chuyện?”.




      “Ừ”. Phổ Hoa mệt mỏi dựa lên gối, khép mắt nhưng buồn ngủ, “Đây chính là quá khứ của tôi và ấy, những thứ còn nhớ chỉ có vậy”.




      Lâm Quả Quả đứng bên cạnh giường vỗ vỗ vai Phổ Hoa, “Đừng nghĩ nhiều quá. Yên tâm tĩnh dưỡng cho khỏe, cả đêm ngủ rồi. Nghỉ chút , tôi xem Lâm Bác, chuẩn bị đồ ăn sáng cho nó”.




      “Được, ”. Phổ Hoa gật đầu, mắt nhìn Lâm Quả Quả ra ngoài, khi cửa sắp đóng lại nhịn được bèn gọi ấy lại, “Quả Quả...”.




      “Sao vậy?”. Lâm Quả Quả thò đầu vào, mặt lộ ra vẻ tiều tụy vì thiếu ngủ nhưng vẫn nở nụ cười ấp áp.




      Phổ Hoa chống người lên, vén lọn tóc trước trán khẽ : “Cảm ơn ”.




      Lâm Quả Quả xua tay, “Cảm ơn cái gì chứ! Nằm xuống !”. xong liền đóng cửa cho . lâu sau vang lên tiếng Lâm Bác dậy, hai mẹ con mỗi người câu về chuyện trong nhà trẻ, Phổ Hoa nằm giường, nhìn ánh mặt trời xuyên qua khe rèm lặng lẽ lắng nghe và quan sát căn phòng . bàn viết bày bức tranh vẽ bằng bút sáp và đồ chơi Ultraman, bút màu được xếp gọn gàng trong hộp, bên cạnh là khung ảnh, trong ảnh Lâm Bác giành chiến thắng bước lên bục giảng, khuôn mặt đứa trẻ năm tuổi có vẻ trưởng thành trước tuổi. giá sách phần nhiều là sách của Lâm Quả Quả, chỉ có tầng dưới cùng là đồ chơi của Lâm Bác, quả bóng, xe hơi, găng tay bóng chày và đôi giày trượt pa tanh mới tinh, màu xanh rất đẹp.




      Phổ Hoa nhìn đôi giày trượt pa-tanh như từng nhìn thấy ở đâu đó, cuối cùng chống nổi cơn mệt mỏi cả đêm chưa ngủ, nghiêng người gối ngủ mất. Di động trong túi treo đầu giường reo, trở mình nghe thấy.




      biết ngủ bao lâu, khi mở mắt, ánh mắt rơi đúng bức tranh bằng bút sáp màu bàn viết, vài giây sau mới nhớ ra mình ở nhà Lâm Quả Quả. Bên ngoài chắc là buổi tối rồi, vì trong phòng bật đèn. Phổ Hoa xoay người sang bên kia mới phát bên giường còn có bóng dáng bé , Lâm Bác ôm cuốn truyện thiếu nhi đọc say sưa dưới chiếc đèn bàn, ở chính vị trí tối hôm trước Lâm Quả Quả ngồi, đường nét dưới ánh đèn rất giống mẹ.




      Phổ Hoa cử động, cho tới khi Lâm Bác ngẩng đầu phát tỉnh mới ngồi thẳng dậy vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh.




      Lâm Bác lập tức đặt sách xuống nhảy lên ghế, cẩn thận e dè bước tới bên giường, ngây thơ hỏi: “Dì Diệp, dì tỉnh rồi à? Mẹ được đánh thức dì dậy”.




      Phổ Hoa cười cười, nén được liền xoa xoa cái trán mịn màng của Lâm Bác, cậu bé quả hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi.




      “Mẹ đâu?”.




      “Mẹ... đợi khách ở dưới tầng ạ, mẹ kêu cháu lên ở với dì này, ngoài trời mưa!”. Lâm Bác chạy tới đầu giường bưng cốc nước cho Phổ Hoa như người lớn, “Dì Diệp, dì uống nước , mẹ lát nữa dì phải uống thuốc”.




      Phổ Hoa nhận cốc nước uống ngụm lớn rồi cảm ơn cậu bé.




      Câu chuyện tuy thu hút Phổ Hoa, nhưng khuôn mặt non nớt của Lâm Bác khiến bất giác nhớ tới đửa trẻ mình từng mất. cũng từng tưởng tượng ban đầu giữ được đứa trẻ cuộc sống như thế nào, có lẽ ly hôn với Vĩnh Đạo, cả nhà yên bình sống những tháng ngày ổn định. Nhưng những điều này cũng chẳng qua chỉ là tưởng tượng mà thôi.




      Tiếng chuông cửa ở bên ngoài vang lên, chắc khách của Lâm Quả Quả đến, tiện lộ mặt, chỉ mặc thêm áo khoác để mình nhìn đến nỗi quá thảm hại.




      Lâm Quả Quả nhanh chóng ra mở cửa, người khách mái tóc ướt đẫm nước mưa trước trán rũ rượi dán má, nước chiếc ô rủ tay vẫn chảy từng giọt.




      “Lâm Bác, ra đây con”. ấy vẫy tay gọi con, Lâm Bác rất nghe lời chạy ra ngoài.




      Phổ Hoa muốn giữ Lâm Bác lại, nhưng nhận ra người đứng phía sau Lâm Quả Quả, nhất thời dám tin vào mắt mình, vốn cho rằng có bất cứ liên hệ với bạn bè bên cạnh Vĩnh Đạo nữa, ngờ mới chưa đầy mấy ngày, Cao Triệu Phong tìm được chỗ Lâm Quả Quả.




      “Cậu... làm thế nào tìm được... có chuyện gì à?”.




      Cao Triệu Phong bước lên trước, tay nắm chặt thành nắm đấm giống như chuẩn bị điều gì đó, lúc lâu sau mới miễn cưỡng : “Chị dâu... em tới... đón chị...”.




      “Đón tôi?”. Lặp lại lời cậu ta, trong lòng Phổ Hoa đột nhiên dâng lên dự cảm xấu, giọng có phần run rẩy, “Cậu đón tôi... làm gì?”.




      “Đón chị...”. Cao Triệu Phong hít sâu hơi, lộ ra vẻ khó xử, “Chị dâu, chị đừng hỏi nữa, trước tiên nhanh chóng chuẩn bị , em đợi ở ngoài”.




      xong liền quay người ra, chỉ còn lại mình Phổ Hoa ngồi ngơ ngẩn giường.




      Lâm Quả Quả thu xếp xong cho Lâm Bác rồi quay lại, trong tay cầm chiếc áo khoác dày. Thấy ngồi ngẩn ra, bước tới khoác áo lên vai .




      “Mặc vào rồi mau ”. Lâm Quả Quả cười, trong lời có vị an ủi cũng khiến Phổ Hoa nảy sinh cảm giác bất an. nén được liền nắm tay Lâm Quả Quả, biết nên làm gì.




      “Phải đâu? xảy ra chuyện?”.




      “Phải về Bắc Kinh”. Lâm Quả Quả ngồi xuống giúp cài cúc áo, ôm vai , “Xảy ra chút chuyện cần về Bắc Kinh, mặc áo trước , tôi đặt thuốc giảm sốt trong túi áo bên trái, nhớ uống, cậu ta đợi ở ngoài, nhanh ”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phổ Hoa bước tới cửa, vẫn nắm chặt tay Lâm Quả Quả rời, “ xảy ra chuyện gì?”.




      Lâm Quả Quả , chỉ che giấu bằng cách thở dài.




      “Là... Vĩnh Đạo...”. Phổ Hoa nóng lòng vội ghìm xuống, giọng run rẩy gần như bản thân cũng nghe ra. nghĩ có thể kinh động đến Triệu Phong như vậy chỉ có Vĩnh Đạo.




      “Đừng hỏi nữa!”. Lâm Quả Quả muốn trả lời, đẩy ra ngoài, đưa mấy thứ tùy thân của cho Cao Triệu Phong, ra hiệu cậu ta xuống trước.




      Sau khi Cao Triệu Phong , Lâm Quả Quả ôm chặt vai Phổ Hoa, dặn dò giống như người chị : “Phổ Hoa, phải kiên cường, biết !”.




      Hai chữ “kiên cường” quá nặng nề khiến Phổ Hoa rùng mình.




      Lâm Quả Quả đưa Phổ Hoa xuống tầng, che mưa cho lên xe Cao Triệu Phong. quay đầu nhìn Lâm Quả Quả dần biến mất trong màn mưa, lòng thầm cầu nguyện, cho tất cả mọi người ở bên, bố, mẹ, Quyên Quyên, cả Vĩnh Đạo nữa. Nhưng cố gắng hết sức kiềm chế đến vậy, đáy lòng vẫn ngừng dâng lên cảm giác sợ hãi và lạnh giá, túm chiếc cúc áo trước ngực thành nắm, để bản thân mình trấn tĩnh hơn.




      Xe trong làn mưa, nhanh chóng chìm vào trong bóng tối của buổi đêm, thể được là con đường quen hay lạ. Cảm giác bất an và sợ hãi giống như tấm lưới dày, tung khắp bầu trời, vây ở giữa. đường Phổ Hoa gọi điện cho bố, hy vọng với ông vài câu để lòng vui lên, nhưng tiếng chuông vang lên rất lâu mà có người nghe máy, xem thời gian, có lẽ bố chơi cờ rồi.




      đường trở về Bắc Kinh, ngoài tiếng mưa đập tấm kính, trong xe từ đầu đến cuối đều bao trùm bởi im lặng. Nửa chừng qua trạm thu phí, Phổ Hoa tìm được hai viên hạ sốt Lâm Quả Quả đặt trong túi, bên người có nước, chỉ có thể nuốt chửng. Viên thuốc tắc trong cổ họng lên cũng xuống được, muốn ho ho ra nổi, muốn nuốt cũng nuốt xong, vị đắng lan ra trong miệng.




      Cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải dũng cảm, giống như Lâm Quả Quả , trải qua đủ mọi chuyện với Vĩnh Đạo, còn có gì thể chịu đựng chứ?




      Xe ra khỏi đường cao tốc, tiến vào thành phố, mưa dần dần hơn. cần gạt mưa vẫn chuyển động theo quy luật, Phổ Hoa nhìn ra ngoài nhận ra ký hiệu đường, phát xe lái con đường quen thuộc, cách nhà xa.




      Tại bãi đỗ xe cũ, Cao Triệu Phong xuống mở cửa xe.




      “Chị dâu, đến rồi”. Cậu ta quay đầu chỉ lặng lẽ nhìn cái bằng gương chiếu hậu rồi nhanh chóng quay đầu .




      Phổ Hoa cảm ơn, đẩy cửa xe, vô thức quấn chặt áo khoác của Lâm Quả Quả, trơ trọi đứng trước xe. Đập vào mắt là ký hiệu lớn, màu đỏ của bệnh viện, trong sắc đêm biến thành màu khác, dường như nuốt tất cả mọi thứ trong bóng tối.




      người đàn ông toàn thân vận đồ đen đứng cách xe xa.




      Là Vĩnh Đạo! Chỉ nhìn đường nét của , cũng thể nhận nhầm.




      Gặp được , Phổ Hoa thở phào nhõm, ít nhất vẫn ổn, xảy ra chuyện gì. Khi từng bước tới, nhõm trong nháy máy biến mất, định chạy tới rồi sững lại.




      Đằng sau Vĩnh Đạo là cánh cửa rộng lớn mở nửa, con đường sâu thẳm, đèn hai bên sáng trưng, treo những tấm biển nổi bật, màu đen, màu trắng, có hoa, cửa sổ còn bày hộp gỗ, chỉ có hai vị khách bước ra, mặt mỗi người đều có vẻ bi thương.




      Phổ Hoa bắt đầu run rẩy khống chế được, cơ thể đột nhiên mềm nhũn, đến chút sức lực cũng có, cơn đau ỉ nơi lồng ngực lan tỏa toàn thân. Mỗi lần Vĩnh Đạo tiến lại từng chút , liền lủi chút. Nghe thấy bước chân giẫm sàn xi măng, cho tới khi còn chỗ để lùi.




      Quen nhau bao nhiêu năm, chưa từng gặp Vĩnh Đạo như thế này. Dưới đôi mắt đỏ ngầu là quầng thâm đáng sợ, mái tóc ướt từng lọn từng lọn dính mặt, nhưng trong mắt lại có lạnh lẽo len vào tim .




      Bi thương, lo lắng, sốt ruột, Phổ Hoa phân biệt nổi là cảm giác gì, giật mình, lại lùi bước, tay nắm chặt mui xe.




      ...”.




      Vĩnh Đạo dừng trước mặt , đứng rất gần, gần tới nỗi dường như có thể ngửi được mùi thuốc sát trùng người bị nước mưa dội qua. giơ tay đỡ vai , rất dịu dàng nhưng cũng rất kiên định.




      “Nhìn , Phổ Hoa!”.




      “Phổ Hoa...”. hít sâu hơi, siết chặt vòng tay. “Buổi chiều... bố chợ mua đồ... bị...”.




      “Cái gì?...”.




      bắt đầu run rẩy kéo cổ áo tay , khom người kiềm chế cơn khó chịu dâng lên từng đợt.




      “Sau đó...”.




      “Họ gọi điện cho em nhưng mãi liên lạc được, sau đó tìm được , khi tới... còn kịp nữa...”. kể lại cách khó khăn, từng giọt lệ tràn ra trong đôi mắt ngầu đỏ.




      “Cái gì gọi... kịp nữa?”.




      Qua vai truyền đến tiếng khóc trong cửa lớn, đâm vào thần kinh của . Trong sân, nhân viên làm việc mặc đồng phục đẩy xe qua, tấm vải trắng trùm lên chiếc xe, bánh xe nghiến lên con đường gạch phát ra tiếng cót két, toàn thân chấn động theo thanh đó, tay dường như bấm vào thịt .




      “Phổ Hoa...”. nâng mặt lên, cực kỳ bi thương với , “Phổ Hoa... bố mất rồi...”.




      căn bản hiểu gì, cơ thể mềm nhũn, nhìn bầu trời sương mù, trong đầu dường như có tiếng ù ù vô tri vô giác, giống tiếng đồng hồ, lại giống như tiếng khóc tan nát cõi lòng.




      lấy hết sức đẩy ra, cơ thể bùng nổ sức mạnh, thúc đẩy loạng choạng chạy về phía trước, xộc vào cửa lớn, men theo con đường gạch.




      đuổi theo, ôm từ phía sau, điên cuồng gọi tên .




      “Phổ Hoa! Phổ Hoa! Phổ Hoa!”.




      leo lên bậc thềm, ngã trước cửa, cuối cùng dừng lại, ngơ ngơ ngẩn ngẩn bước tới dưới bảng hiệu, ngẩng đầu.




      Nhà xác?




      Nhà xác!




      Nhà xác!


      Trong đầu nhất thời hỗn loạn, mấy chữ đó trở nên mơ hồ, quay đầu kéo Vĩnh Đạo, hỏi cách chắc chắn: “Vừa nãy ... ... cái gì?”.




      ôm , lồng ngực phập phồng mãnh liệt, cuối cùng giọng bi thương vang lên:


      “Phổ Hoa... bố còn nữa rồi...”.




      *********

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :