1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Theo chế độ giáo dục của nước , lịch học nghiên cứu sinh của Vĩnh Đạo tại Hồng Kông tiến hành vô cùng thuận lợi, chưa đầy hai năm hoàn thành luận văn. Trước lúc tốt nghiệp, tuy thầy hướng dẫn giữ lại nhưng vẫn kiên quyết lựa chọn trở về Bắc Kinh phát triển nghiệp.




      Khi đó Phổ Hoa quen với cuộc sống mỗi người nơi, mỗi năm lại gặp Vĩnh Đạo vào lễ Noel và nghỉ hè. Công việc của ở tòa soạn tuy được coi là quá tốt nhưng chí ít cũng ổn định, hơn nữa còn có vị trí của riêng mình. Tang Hinh Mai - ban đầu Vĩnh Bác giới thiệu cho Phổ Hoa quen cho Phổ Hoa rất nhiều gợi ý trong công việc, cũng gián tiếp giúp quen biết rất nhiều biên tập trong lĩnh vực này, dần dần hòa nhập vào nghề biên tập.




      Tuy công việc là do người nhà Vĩnh Đạo tìm giúp nhưng có bạn bè và đồng nghiệp quen thuộc, Phổ Hoa thực quyết định coi việc biên tập thành công việc chính. Năm đầu tiên cực kỳ cố gắng, giành vài giải thưởng đáng kể nhưng bố vẫn vô cùng tự hào vì điều đó.




      Ngoài cuộc sống gia đình, các phương diện khác Phổ Hoa hoàn toàn thay đổi từ sinh viên trở thành con người của xã hội, theo lời của Quyên Quyên là: “Quả bà cụ non có chút thay đổi rồi”.




      rất nhiều lúc, bố cũng tốt, bên nhà họ Thi cũng tốt, đều dựa theo tiêu chuẩn của người phụ nữ kết hôn hoặc sắp kết hôn mà cầu Phổ Hoa.




      Chuyến hành lý cuối cùng của Vĩnh Đạo được vận chuyển bằng đường hàng về Bắc Kinh chính là mấy ngày hè nóng nực nhất, Phổ Hoa xin phòng biên tập nghỉ làm ra sân bay đón .




      Hai năm nay, sớm có thể quen điều chỉnh tâm trạng mong chờ của mình trong những ngày sắp trở về, gần như hàng ngày đều chuyện điện thoại, cuối tuần đều có thư hoặc quà tặng gửi về, gặp và đọc về cuộc sống của trong thư chắc chắn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nhưng những ngày ở bên lại vô cùng tự do, muốn làm gì có thể làm điều đó.




      Vì vậy, Phổ Hoa chưa bao giờ thể nồng nhiệt quá mức trước mặt Vĩnh Đạo, tất cả tình cảm và suy nghĩ tích lũy lại đều được giải tỏa trong giây khắc nhìn thấy , sau đó an nhàn ở bên cạnh cho tới lần chia tay sau.




      Lần này nữa, vì vậy ngược lại biết nên đối diện thế nào.




      Ngồi xe Vĩnh Bác ra sân bay, đường Phổ Hoa nghĩ rất nhiều, gần như bất cứ ngôn ngữ diễn đạt nào cũng trở nên dư thừa trong giây phút gặp mặt, chỉ cần nhàng ôm là đủ.


      Vĩnh Bác vừa lái xe vừa hát theo đài, nhắc tới chuyện của tòa soạn tạp chí, Phổ Hoa mới biết Tang Hinh Mai từ chức tới làm trự lý hành chính cho doanh nghiệp nước ngoài, nhảy vào môi trường hoàn toàn lạ lẫm, còn cuộc đời nghề nghiệp tương lai của bản thân về cơ bản được lập kế hoạch xong.




      “Hai đứa định làm gì chưa? Vĩnh Đạo trở về tiếp tục học hay làm việc?”, vấn đề tự nhiên lại chuyển sang Vĩnh Đạo, Vĩnh Bác vô tình hỏi, nhưng trong lòng Phổ Hoa suy nghĩ về vấn đề này rất lâu rồi.




      hy vọng Vĩnh Đạo có thể làm việc, rời xa trường học cảm nhận luồng khí mới mẻ, nhưng mặt khác, học chuyên ngành sinh hóa khi lựa chọn công việc lại bị bối cảnh học thuật hạn chế cách nghiêm ngặt, hiểu có thể những thử thách phải đối mặt luôn nhiều hơn cơ hội.




      “Bọn em chưa bàn, cảm thấy thế nào?”. Phổ Hoa trưng cầu ý kiến của Vĩnh Bác.




      ...”. Vĩnh Bác nhún nhún vai, “ mấy thử này, có điều theo thấy học hành cũng kha khá rồi, cũng coi như từng ra ngoài rồi, chi bằng trở về làm việc cho đến nơi đến chốn, nếu thực phải tiếp tục học, có thể làm việc, có kinh nghiệm rồi trở lại học để lấy cái học vị”.




      “Vâng, em đồng ý”. Phổ Hoa mỉm cười gật đầu, cảm thấy vui với ý kiến của Vĩnh Bác.




      Trong tất cả mọi người nhà họ Thi, Vĩnh Bác là người dễ tiếp xúc nhất, cũng thường nghe dốc bầu tâm nhất, thậm chí còn dễ dàng hiểu ý muốn biểu đạt hơn cả Vĩnh Đạo. Nhưng do trở ngại công việc và thân phận, cơ hội Phổ Hoa gặp gỡ Vĩnh Bác có hạn, hiểu Vĩnh Bác cũng sâu, phần nhiều là kính trọng. Cũng may khi chưa bàn bạc xong với Vĩnh Đạo Vĩnh Bác thay phát biểu ý kiến rồi, năm trước ấy khuyên ngăn Vĩnh Đạo giúp bạn học làm hạng mục thí nghiệm thuốc cơ thể người, sau đó, lại chặn đứng suy nghĩ đăng ký lớp nghiên cứu ngắn hạn tại Đại học Trung văn rồi đón qua.




      “Vĩnh Đạo thi thoảng cực kỳ cố chấp, em phải cứng rắn hơn!”. Xe sắp dừng ở chỗ dừng xe đợi máy bay, Vĩnh Bác đùa với Phổ Hoa.




      Từ khi bên nhau năm thứ ba đại học, từng cứng rắn với , bỏ mặc thèm năng vì chuyện xảy ra với Cầu Nhân, sau đó thời gian hai năm chớp mắt qua , những ngày bình yên thực ra giấu rất nhiều vấn đề, ví dụ như tính cách hợp, ví dụ giá trị quan khác nhau, ví dụ như khác biệt đối với khát vọng về nghiệp, tình cảm. Nhưng những vấn đề dễ nhận thấy này hề đạt được bất cứ cải thiện và giải quyết nào.




      Vĩnh Đạo đẩy xe hành lý ra khỏi cổng, Phổ Hoa chưa chạy qua, lặng lẽ đứng nguyên chỗ cũ đợi chạy tới.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      vẫn như xưa, để lại xe đẩy hành lý, dang rộng hai cánh tay ôm quay vòng, đặt xuống đất rồi hôn lên trán, chóp mũi, dừng rất lâu môi như chốn người. người bạn trai nhiệt tình, đây là đáp án do các đồng nghiệp phòng biên tập đưa ra, biên tập Lưu Yến ngồi bàn đối diện với Phổ Hoa thậm chí còn khẳng định sau này ông chồng tốt, vì cực kỳ biết cách thương . Còn trong mắt Phổ Hoa, Vĩnh Đạo chính là Vĩnh Đạo. Cách đối xử đối với tình cảm của họ khác nhau, càng hy vọng biểu kín đáo hơn.




      đường trở về thành phố, Vĩnh Bác nửa đường xuống xe, để lại ghế lái cho Vĩnh Đạo, Phổ Hoa hỏi vì sao, Vĩnh Bác hỏi lại: “Em !”.




      Phổ Hoa bĩu môi, chuyện này chỉ mới hai lần, chẳng lạ. sắp xếp kế hoạch khi trở về trước nay là đặc quyền của Vĩnh Đạo, hiếm khi trưng cầu ý kiến của , thường hay quyết định thay .




      “Trở về định thế nào? Làm việc ? Hay tiếp tục học?”. luôn muốn hỏi nhưng vẫn .




      sau, ăn trước em”.




      Xe chạy tới Tô Chiết Hối, mua mấy món thích ăn nhất, Vĩnh Đạo đến giá cũng thèm hỏi, cầm thẻ quẹt, ký tên cái roẹt rồi dắt về nhà.




      “Sao thế? Gặp vui à?” Lên xe, kéo vào ngồi ghế phụ, tự tay thắt dây an toàn cho .




      nhà hàng nào, ăn gì, sau này phải ở lại căn hộ mấy ngày, trong lòng sớm có dự tính, sắc bén trong đôi mắt lên tất cả, thậm chí ở bên chỗ bố, cũng chào hỏi trước đó rồi.




      Phổ Hoa sống ở chỗ Vĩnh Đạo nháy mắt được nửa tháng, nhắc từ nào tới dự tính tương lai.




      hưởng thụ niềm vui trùng phùng, chút che đậy thể nỗi nhớ của mình, nhưng càng


      nồng nhiệt, Phổ Hoa càng biết làm thế nào. ở lâu cùng , Phổ Hoa thậm chí cảm thấy bản thân giống như pho tượng chút sinh mệnh, đóng vai hề quan trọng trong cuộc sống của , chẳng qua chỉ cần đối tượng bị chi phối, được , hề suy nghĩ cẩn thận mà chọn phải .




      phải suy nghĩ, nhưng càng hy vọng có thể lặng lẽ ngồi bên nhau, nghe chuyện cuộc sống ở Hồng Kông, kể cho biết những chuyện xảy ra trong nửa năm ở đây, cho dù chỉ ăn chút bánh bao với nước lọc vô cùng đơn giản, giao tiếp về mặt linh hồn sâu sắc hơn chút cũng tốt.




      Mỗi lần khốn cùng trong cơn sóng dục vọng nhen lên, Phổ Hoa giống như kẻ vùng vẫy trong nước, vừa lên khỏi mặt nước liền bị làn sóng lớn hơn cuốn vào trung tâm dòng nước xoáy. Trong ý thức còn sót lại, luôn lờ mờ nghĩ tới câu “Vĩnh Đạo thỉnh thoảng vô cùng cố chấp, phải cứng rắn hơn!” của Vĩnh Bác.




      Cứng rắn thế nào? Lẽ nào từ chối ? Hay cãi nhau trận?




      Nhưng chỉ sau vài giây mơ màng, dừng lại mọi động tác còn dang dở trong đêm, chống tay vây hãm ở dưới thân mình chăm chú ngắm nhìn . Vĩnh Đạo lúc này luôn khiến Phổ Hoa nghĩ tới chàng trai bao năm trước ở tầng thượng trường học đó, trong mắt lóe lên nghi ngờ và chắc chắn đối với .




      nâng mặt nhìn thẳng rất lâu, khiến thậm chí thể khống chế được hỉ nộ ái lạc của bản thân. thể nhắm mắt, mất dũng khí nhìn thẳng , rơi vào trong chiếc lưới lớn hơn nữa.




      “Sau này chúng ta thế nào?”. Phổ Hoa chỉ lần từng hỏi câu hỏi như vậy.




      Vĩnh Đạo cũng dùng cách trêu chọc trả lời , đeo lên ngón áp út của chiếc nhẫn kết bằng cỏ, “ được nghĩ linh tinh, nhớ là được rồi!”.




      có dự định gì?”.




      “Dự định...”. kéo dài cuối, nâng tay lên che ánh mặt trời, mắt khép lại, “Chúng ta... kết hôn!”.




      “Diệp Phổ Hoa!”. gọi tên , cầu nhìn thẳng mình. “…?".




      “Em kết hôn với - trước khi lấy được bằng tiến sỹ! Biết chưa!”. tính sẵn trong lòng, khoanh tay cười.




      Ánh mặt trời chiếu vào đồng tử của , trong đó là vực sâu thấy đáy, Phổ Hoa nhìn ra trong đó chứa đựng tình cảm, suy nghĩ gì.




      Trở về Bắc Kinh tròn tháng, Vĩnh Đạo tới nhà họ Diệp, chính thức bàn chuyện hôn với bố Phổ Hoa.




      **********




      Vì sao tới hai năm sau khi Vĩnh Đạo học tiến sĩ mới kết hôn? Đó là vì kiên quyết của Phổ Hoa.




      Hai mươi ba tuổi, đối với biên tập vừa làm việc hai năm mà vẫn chưa chuẩn bị đủ tâm lý để gánh vác trách nhiệm gia đình, Phổ Hoa là như vậy. Bạn bè xung quanh đều là những người độc thân kết hôn muộn, đều khuyên nên lập nghiệp rồi hãy suy nghĩ tới chuyện thành gia, thậm chí cả Hải kết hôn cũng chỉ lần khuyên phải thận trọng khi lựa chọn.




      Thế là, kế hoạch của Vĩnh Đạo chưa thể thực hoàn toàn được, đương nhiên cũng lệch hướng ban đầu của . Họ chỉ yên lòng sống những ngày tháng là người , sống chung, thường xuyên cãi nhau, tình trạng vô cùng phổ biến trước hôn nhân.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trong tất cả các kiểu đương, họ có thể là đôi ổn định nhất, quen nhau từ trung học, qua lại cho tới khi tốt nghiệp đại học, làm việc, rất nhiều thứ kéo dài lắng đọng theo thời gian, thấu hiểu lẫn nhau ngừng tăng thêm, mâu thuẫn kéo theo cũng ít. Tính cách Phổ Hoa hướng nội, lãnh đạm nghiêm túc, Vĩnh Đạo đầy sức sống, quá độc đoán ngang ngược, ở bên nhau lâu, tính cách ai thế nào đều thể che giấu, thường vì thế mà tranh cãi khoan nhượng.




      Cãi nhau rồi có thể giảng hòa, giảng hòa chỉ có thể tiếp tục cãi. Luôn luôn là mâu thuẫn trước vừa dịu xuống, sau đó lại phát sinh mâu thuẫn sau. Căn bản bắt nguồn từ việc muốn duy trì gian độc lập riêng, còn liên tục đòi hỏi cuộc sống hai người hoàn toàn hòa làm .




      Điều này sao có thể? Cho dù nhau, cũng nên là cá thể độc lập, thuộc về bản thân mình.




      Vĩnh Đạo liền giận giữ chất vấn: “Còn bắt đợi bao lâu!”, “Rốt cuộc em băn khoăn cái gì?”, “Vì sao thể như vậy!”.




      Thứ Phổ Hoa phải băn khoăn quả thực rất nhiều. thiếu hướng dẫn từ người mẹ ruột mến, yên tâm bố sống mình sau này, khi vẫn còn rất gò bó khi tiếp xúc với bố mẹ Vĩnh Đạo, còn bản thân Vĩnh Đạo cũng có rất nhiều thói quen và tính cách muốn thay đổi vì khiến phiền não.




      Cứ như vậy mỗi người đều lo ngại giằng co ở hai đầu dây, biết Phổ Hoa còn vài ngày nữa tới sinh nhật hai mươi bốn tuổi, tất cả tranh cãi đều bằng que thử thai xuất nhiều hơn vạch.




      Nhà, xe sẵn có, tiền thanh toán mua căn nhà theo hình thức trả góp được lấy ra từ tiền lương của Vĩnh Đạo thời gian, thể thuận theo Phổ Hoa lấy việc phát triển công việc làm lý do từ chối, hôn nhân đại trở thành mũi tên lên dây cung, thể bắn . Phụ huynh hai nhà vui mừng vì thành công, chỉ mong sao hai người họ sớm có nơi có chốn. Bạn bè đồng nghiệp chân thành chúc mừng, từ đầu đến cuối, dáng vẻ hòa thuận vui vẻ, ngược lại chú ý tới cảm nhận của Phổ Hoa, rốt cuộc có vui chẳng ai quan tâm.




      Chỉ có Quyên Quyên, đêm trước khi Phổ Hoa đăng ký kết hôn thận trọng hỏi vài lần trong điện thoại: “Phổ Hoa, cậu thực nghĩ kỹ rồi chứ?”.




      Nghĩ thế nào, nghĩ cái gì?




      Vĩnh Đạo cũng trưng cầu ý kiến của , nhưng đa phần chỉ giới hạn trong việc làm nghi lễ kiểu gì, mua nhẫn cưới kiểu gì, đâu hưởng tuần trăng mật.




      Hôn chuẩn bị có phần gấp gáp, cuối cùng rất nhiều ý tưởng ban đầu đều thực , về mặt kinh tế và thời gian đều cho phép. Đề tài tiến sĩ của Vĩnh Đạo rất bận, công việc của Phổ Hoa ở tòa soạn cũng bỏ được. Nhẫn cưới mua kiểu dáng đơn giản, kỳ nghỉ kết hôn cũng chỉ hơn nửa ngày, sau khi đăng ký hai người vẫn làm những công việc như cũ, tới viện nghiên cứu tới viện nghiên cứu, ảnh cưới cũng có thời gian chụp.




      Vốn cho rằng cứ như thế yên lòng chờ đợi sinh mệnh mới ra đời, nhưng điều mỉa mai nhất lại xảy ra tuần sau khi đăng ký kết hôn, tất cả triệu chứng trong tháng đầu tiên mang thai đều biến mất, bệnh viện xét nghiệm để so sánh với kết quả thử thai trước đó mới biết được giải thích chính xác từ bác sĩ - Phổ Hoa căn bản hề mang thai.




      Ban đầu người vui mừng nhất là Vĩnh Đạo, nhận được tin tức xong, thất vọng nhất cũng là , tuy hết sức che giấu tâm trạng mất mát. Vĩnh Bác từng , chưa từng thấy đứa em trai này tự đáy lòng thích cái gì mà vui mừng đến như vậy, nguyện vọng bao năm nay đạt được, niềm vui cũng mang theo vào trong giấc mộng. Giờ đây thất vọng đến nước này, Phổ Hoa cũng thấy thêm gánh nặng trong lòng.




      Ngày hôm đó gì, cũng chẳng còn lòng dạ nào làm việc, thường nhoài người lên bụng lặng lẽ lắng nghe, thực ra trong đó chẳng có gì, chỉ có tiếng thở dài não nề từ lồng ngực .




      “Ngốc ạ, sau này có!”. Phổ Hoa thử an ủi , kỳ thực bản thân cũng cần thử điều chỉnh tâm trạng mình.




      lật người ngồi dậy, ủ rũ nhìn bụng chăm chú, sau đó nhìn vào mắt , hỏi câu đầu cuối: “Có thể ?”.




      Bàn tay đặt sau gáy xoa đột nhiên dừng lại, đọc được lời trong mắt “Em sinh con cho chứ?”.




      Sau đó, giữa họ có khoảng cách ràng, tuy chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn nữa nhanh chóng hòa thuận như ban đầu, nhưng trong lòng Phổ Hoa vẫn có ám ảnh. Nền tảng hôn nhân vững chắc, câu “Có thể ” của Vĩnh Đạo luôn thường trực trong đầu , dường như dự báo điều gì đó.




      Hạnh phúc lớn nhất trong hôn nhân nếu coi hòa thuận yên ổn, họ cố gắng làm được nhưng thiếu tương hợp về tâm hồn như sáu năm qua, Vĩnh Đạo chưa bao giờ thực hiểu Phổ Hoa là người như thế nào, muốn gì. Còn cũng có ý định đề cập đến, giấu tâm tư vào sâu trong thế giới của chính mình.




      Đến Quyên Quyên cũng biết, Phổ Hoa ngồi yên tĩnh đọc hết quyển tiểu thuyết trong phòng khách đồng nghĩa với việc muốn tham gia cuộc họp mặt bạn bè của Vĩnh Đạo, chẳng qua rất vội vàng hy vọng đọc xong kết thúc của câu chuyện. Phổ Hoa tiếp tục công việc phiên dịch có nghĩa cảm thấy túng thiếu, bất mãn với thu nhập của Vĩnh Đạo, chỉ là thích dịch thuật.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhưng Vĩnh Đạo biết, đối với , Phổ Hoa trước sau đầu tư đủ cho cuộc hôn nhân này, co cụm lại trong thế giới thể tìm được, bài xích tiếp cận của .




      đồng ý bừa việc sắp xếp phòng ngủ rộng rãi, phòng khách chật hẹp, nhiệt tình quá mức giúp Vĩnh Bác sắp xếp tất cả các bức ảnh, vừa như cố ý vừa như vô tình giảm bớt số lần thân mật, cũng hiếm khi cùng tham gia những cuộc chiêu đãi bên ngoài.




      thể cái gì cũng đưa ra cầu với , những cuộc cãi lộn đạt được mục đích còn coi như giải tỏa tâm lý, nhưng cũng có lúc hai người đều kìm chế được nóng giận, bất kể chuyện lớn chuyện đều như cố tình gây , trút giận lên đối phương.




      nhấn mạnh nhiều lần cuộc hôn nhân này là ước nguyện bao năm nay của , cho phép có chút chán ghét, hạn chế và Vĩnh Bác liên lạc với nhau, lọc ra những người bạn khác giới bên cạnh , tìm cách làm có thai, dùng bất cử thủ đoạn nào.




      im lặng chấp nhận hoặc thỏa hiệp, có bên nhất thiết phải thỏa hiệp, đây chính là bản chất của hôn nhân, từ hai cá thể đối đầu gay gắt cho tới chỉnh thể tương hợp bao dung cho nhau. Những lời này, cần , bố mẹ Phổ Hoa trong ngoài dưới biết nhắc bao lần. chỉ có thể cố gắng chấp nhận, chịu thua, dù gì cãi nhau nhiều cũng làm tổn thương tình cảm của nhau, cũng thích kiểu đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, dứt khoát cãi nhau nữa, vấn đề thể giải quyết dùng cách giải quyết chuyện Cầu Nhân, giấu trong lòng ra.




      Phổ Hoa chủ động xa cách vài người bạn, hiếm khi tiếp xúc với các tác giả nam trong công việc, cũng từ bỏ phần sở thích của mình, làm theo nguyện vọng của bố, dành nhiều thời gian hơn cho Vĩnh Đạo cho gia đình, cho dù gia đình này như gông xiềng tạo thành lớp kén dày, từng chút từng chút bao bọc thôn tính lấy , cho tới khi nghẹt thở.




      Lần vui nhất sau khi kết hôn của họ xảy ra vào lễ kỷ niệm năm ngày cưới.




      Vĩnh Đạo mua tá hoa hồng phủ đầy giường, còn chuẩn bị rượu Champagne và đồ ăn , tạo ra khí lãng mạn hiếm có. Còn Phổ Hoa vì tham dự buổi bán sách và ký tặng của tác giả trong tòa soạn mà quên sạch ngày kỷ niệm.




      gọi điện cho cả tối đều người nghe, từ đầu đến cuối đều để điện thoại ở chế độ im lặng đặt bên người, buổi ký tặng và bán sách xong liền ăn tiệc, quá nửa đêm mới xong công việc trở về nhà.




      Vào cửa thấy tất cả các đèn đều bật, uống hơn nửa chai Champagne nằm liệt ghế sofa, khẩu khí như dạy bảo: “Em đâu về!”.




      từng nhắc tới việc ký tặng và bán sách, trong túi vẫn còn sách mẫu, khi nhìn thấy nến bàn ăn liền nghĩ ra bỏ lỡ cái gì, nhưng muốn giải thích, đều chấp nhận lý do. Đối với , những lời “Xin lỗi. Em quên mất” hoặc “Công việc bận quá” chắc chắn là đủ.




      ngửi thấy mùi thuốc lá người . Lông mày nhíu chặt hề giãn ra, túm được cũng quan tâm chống cự và mệt mỏi cả ngày trời, chỉ muốn dùng cách của mình bù đắp việc bỏ lỡ ngày kỷ niệm ngày cưới, nhiều hơn cả là trút bất mãn trong lòng, còn điều có thể làm được trong phản kháng là để lại vết cắn sâu cổ tay và hét lên: “Thi Vĩnh Đạo, tôi muốn chia tay với !”.




      Đối với hôn nhân có chút nền tảng niềm tin, Phổ Hoa cảm thấy mệt mỏi gấp bội, Vĩnh Đạo cũng chẳng khá gì hơn.




      “Diệp Phổ Hoa! Em nhìn đây!”. vừa gọi tên vừa ra sức lắc , muốn hủy hoại bức tường thành kiên cố trong lòng , mỗi lần tức giận cãi nhau, đều bị kích động, nhưng chưa bao giờ ra lời chia tay “Vì sao em nhớ hôm nay là ngày gì! Em chia tay lại lần nữa thử xem!”.




      có rất nhiều câu hỏi vì sao trả lời được, cũng thể thỏa mãn nguyện vọng muốn hiểu của . muốn thẳng thắn, nhưng sau khi kết hôn vẫn hiểu vì sao ban đầu chấp nhận rồi lại lừa gạt , vì sao có thể đồng ý ở bên nhưng luôn tập trung, vì sao nhiều lần cố gắng duy trì tình cảm và cuộc hôn nhân này, còn lại thể thoát khỏi quá khứ.




      Phổ Hoa cũng chưa từng phân tích bản thân cách thấu đáo, sau lần cãi nhau đó, vẫn luôn nghĩ lại, có phải nơi sâu thẳm nhất trong trái tim căn bản vẫn cố ý nhớ ngày kỷ niệm ngày cưới để kích động . Hay cách khác, ban đầu lựa chọn ngày cưới với Vĩnh Đạo chẳng phải là ước nguyện của ?




      ************




      nhận được email bạn cùng trường forward cho, Phổ Hoa ban đầu quan tâm, để bức thư đó trong hòm thư mấy tuần mở ra xem. Sau đó khi tìm cách liên hệ của tác giả trong hòm thư mới tiện tay mở ra, Phổ Hoa mới phát bức thư đó ban đầu được gửi từ hòm thư của Kỷ An Vĩnh.




      Vài năm nay mọi người nhắc tới cậu ấy, từ năm thứ ba đại học, vài tin tức Phổ Hoa đều nghe từ chỗ các bạn ở ký túc. Tin tức qua tay vài người, Phổ Hoa có thông tin chính xác, chỉ biết Kỷ An Vĩnh hoàn thành chương trình đại học ở Canada, lại tiếp tục học nghiên cứu sinh, nhưng ai tới chuyện cậu ấy có phải di dân định cư ở đó , đến cậu ấy sống ở thành phố nào cũng biết.




      Ký ức của đối với Kỷ An Vĩnh mãi mãi dừng lại ở mùa hè năm thứ ba đại học, cậu ấy cách vội vã, đồ đạc để lại đủ để lưu luyến, nhưng vẫn cất giữ quyển Tuyển tập thơ Tagore và chiếc bút máy gãy đôi.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bây giờ tập thơ đặt cùng với tập thơ trước cậu ấy tặng, buổi tối trước khi ngủ Phổ Hoa thi thoảng lật ra xem, đặc biệt là bài thơ Khoảng cách xa nhất thế giới, tuy rất nhiều người bài thơ đó phải là do Tagore viết, làm giả mạng rồi đưa vào trong tập thơ lậu, từ đó lưu truyền, nhưng Phổ Hoa vẫn coi nó như vật kỷ niệm quý báu nhất thời trung học.




      như cố ý lại như vô tình nghe ngóng tin tức của Kỷ An Vĩnh, vài tháng sau, cuối cùng cũng nghe được tin tức từ chỗ Tiểu Quỷ, rất bất ngờ, Kỷ An Vĩnh về nước! Hơn nữa mới gần đây.




      Trong điện thoại Tiểu Quỷ còn Kỷ An Vĩnh từng tổ chức gặp mặt bạn học với quy mô , giới hạn trong phạm vi bạn đại học của cậu ấy.




      Nhưng vì sao phải trung học chứ?




      Phổ Hoa ngạc nhiên trong lòng, có cảm giác xúc động ràng, rất muốn gặp mặt Kỷ An Vĩnh lần, cảm ơn, cho dù gì, chỉ xem cậu ấy có bình yên , bù đắp chút tiếc nuối ban đầu chưa chào tạm biệt.




      Ly biệt như vậy quả để lại tiếc nuối rất lớn trong lòng , thực ra trong phạm vi hiểu biết của , với quan hệ của Vĩnh Đạo và Kỷ An Vĩnh ban đầu, họ hoàn toàn có thể làm bạn tốt. Nhưng thực tốt đẹp như mong ước, Vĩnh Đạo và Kỷ An Vĩnh chỉ còn là bạn, mà sau vài năm xa cách giống như người xa lạ. Phổ Hoa chưa từng nghe thấy Vĩnh Đạo nhắc câu về Kỷ An Vĩnh, cho dù họ có chung hồi ức về thời kỳ trung học, Kỷ An Vĩnh cũng trở thành điều cố ý vùi lấp.




      rất muốn hỏi nhưng lại thể hỏi.




      Dùng dãy số ngày sinh nhật của mình để đăng nhập vào máy tính của Vĩnh Đạo, Phổ Hoa chỉ đọc được bức mail đó, còn tìm thấy bức thư của Kỷ An Vĩnh trong phần thư xóa gần đây, đó ràng hẹn Vĩnh Đạo và Doãn Trình, Cao Triệu Phong cùng tụ tập, ngày tháng là hai tuần trước.




      suy nghĩ mấy ngày, cố lấy can đảm viết lá thư đơn giản ngắn gọn đại diện cho mình và Vĩnh Đạo gửi cho Kỷ An Vĩnh, đại khái là hỏi thăm cuộc sống ở nước ngoài của cậu ấy mấy năm nay có tốt , đồng thời kín đáo hỏi sau này cậu ấy có dự định phát triển trong nước .




      Tính thời gian gần năm năm chưa từng gặp mặt, chưa từng chuyện, Phổ Hoa gửi thư xong vẫn khó mà kiềm chế căng thẳng trong lòng, dám đoán bừa Kỷ An Vĩnh nghĩ thế nào, thậm chí nghi ngờ cậu ấy có đọc bức thư này , nhưng phần cuối của bức thư, vẫn viết đoạn những lời mà còn mắc nợ cậu ấy.




      “Mấy năm qua từ ngày cậu , hy vọng cậu học ở nước ngoài tất cả đều suôn sẻ bình an. Năm đó bệnh nặng có cậu giúp đỡ mới có thể thoát khỏi nguy hiểm, luôn muốn gặp mặt cảm ơn cậu, khổ nỗi có cơ hội, hy vọng bây giờ cảm ơn muộn. Có lẽ chúng ta vẫn luôn chưa được coi là bạn bè thực , nhưng cho dù cậu ở đâu, mình và Vĩnh Đạo đều thực lòng cầu chúc cậu nghiệp thuận lợi, cuộc sống hạnh phúc”.




      Thư gửi , đêm đó trở về hòm thư của Phổ Hoa là bức mail dài, hoàn toàn có vẻ xa cách, trong đó có đoạn, Phổ Hoa đọc vài lần.




      “Bỏ lỡ đám cưới của hai người, bây giờ chúc mừng bù mong hai cậu tân hôn vui vẻ, có cơ hội bù quà tặng. Năm năm ở nước ngoài vẫn ổn, nhưng bằng trong nước có gia đình và bạn bè, có cảm giác thân thuộc. Có thể con người càng trưởng thành càng dễ nhớ chuyện xưa, vừa tới Bắc Kinh là mình tới trường trung học và đại học, gặp thầy năm đó, vẫn dáng vẻ xưa, thực đều thay đổi rồi. Sau này vẫn chưa nghĩ nên ở nước ngoài làm việc hay quay lại phát triển, nơi đó dù sao cũng phải là nhà, sớm muộn phải trở về thôi. Rất hy vọng trước khi có thể gặp mặt chuyện, nếu hai người có thời gian...”.




      đoạn ngắn ngủi nhưng khiến Phổ Hoa xúc động vô cùng. An Vĩnh thời gian trở về Canada, còn để lại địa chỉ và phương thức liên lạc, Phổ Hoa nhập số vào danh bạ điện thoại, đề tên Kỷ An Vĩnh, chỉ dùng con số vô nghĩa thay thế.




      hồi cho Kỷ An Vĩnh, vì biết nên gì. Những ngày tháng êm dịu nhất mà họ bên nhau chưa từng quá sâu tới chủ đề tình cảm. Bây giờ kết hôn, cậu ấy độc thân, lại có Vĩnh Đạo ở giữa, đến gặp mặt cũng là xa xỉ.




      Nhưng vận mệnh vẫn để Phổ Hoa gặp được An Vĩnh, với cách thức ngờ tới.


      và Vĩnh Đạo vì chuyện vớ vẩn mà cãi nhau, mình rời khỏi nhà mục đích đường, gặp Kỷ An Vĩnh đường gần trường, cậu ấy vừa từ Kiến Nhất ra, dong chiếc xe đạp từ thời học sinh.




      Họ đều vô cùng bất ngờ, thậm chí có giây nhận ra nhau.




      Kỷ An Vĩnh bước lên trước, mỉm cười chào hỏi, vẫn nụ cười ôn hòa như trước đây, làm ấm góc lạnh lẽo trong trái tim Phổ Hoa.




      “Hi!”. Giọng của cậu ấy sau năm năm ngoài điềm tĩnh, còn có vẻ già dặn nhiều.




      “Hi... lâu lắm gặp...”. suy ngẫm về giới hạn an toàn, dám nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàng của cậu ấy.




      “Ừ... quả là rất lâu rồi”. Cậu ấy lịch quay đầu để cùng đường với , hỏi thăm cuộc sống mấy năm nay của và Vĩnh Đạo.




      “Vậy còn cậu?”. Phổ Hoa xong về mình, nén được quan tâm đến tình hình gần đây của An Vĩnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :