1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      việc tới bước này rồi, nhiều cũng chẳng ích gì. Những thứ Vĩnh Đạo có thể làm chỉ là bảo đảm, dẫu sao tình xa cách hai nơi được phụ huynh cho là khả thi. Lời hứa của giống người khác đảm bảo mấy chuyện vụn vặt như bao lâu gọi điện lần, trở về gặp lần, mà đưa ăn bữa kiểu Tây rất chính thức, trước khi gọi điểm tâm, trịnh trọng hỏi : “Phổ Hoa, khi về kết hôn với nhé?”.




      ngạc nhiên của cần cũng có thể tượng tưởng được, nhưng cũng khó tránh cảm thấy niềm vui mơ hồ.




      đùa, nghiêm túc đấy!”. lại nhấn mạnh lần nữa, thử thuyết phục , “Đồng ý nhé?”.




      vốn chưa suy nghĩ tới chuyện kết hôn, câu trả lời chỉ có thể là “Để em suy nghĩ chút được ?”.




      có thể chờ từ năm lớp chín đến năm thứ hai đại học, cũng có thể tiếp tục chờ đợi, nhưng có chuyện định chờ thêm. Ngoài việc bảo đảm, Vĩnh Đạo cầu Phổ Hoa lời hứa tương đồng, chính là kết thúc kiểu “Plato” nay, hoàn toàn, triệt để tiếp nhận làm người .




      cho đủ thời gian suy nghĩ, đợi từ trận tuyết rơi đầu tiên cho tới kỳ nghỉ Tết.




      Sau khi đấu tranh nội tâm suốt cả cái Tết, Phổ Hoa cân nhắc lợi hại đưa ra lựa chọn.




      Nhân lúc bố ra ngoài đánh cờ, liền gọi cho . du lịch ở ngoại ô cùng gia đình, nhận được điện thoại tối đó liền vội trở về thành phố, chạy thẳng đến nhà .




      đứng trong sân tầng dưới gọi vào số nhà , đứng trong phòng tắm, chải mái tóc còn ướt.




      Quần áo thay ra chất trong chậu dưới chân, lại nhìn mắt mình trong gương, mơ màng và căng thẳng, lờ mờ lộ ra chút sợ hãi, có quá nhiều chờ đợi và khó xử, quay ra nhận điện, kiên định, cầm ống nghe lên, mỗi từ ra đều bình tĩnh mạnh mẽ.




      đến rồi! Em xuống nhé? Thực nghĩ kỹ rồi chứ?”. Giọng của nghe rất gấp gáp.




      im lặng rất lâu, mới “ừ” tiếng.




      Nửa tiếng sau, thay áo khoác mỏng, xách hai túi sách chào tạm biệt bố về trường. Khi ra cửa, ôm lấy cánh tay bố.




      Chưa xuống tới tầng , từ xa thấy Vĩnh Đạo chờ dưới gốc cây, tay đút túi áo khoác, gió lạnh đầu xuân thổi tung mái tóc ngắn của , chỉ có ánh mắt sáng rực nóng bỏng. chạy tới đón đồ trong tay , gì, ôm vai , hôn mạnh lên má cái, lại nhịn được kích động ngốc nghếch bật cười.




      Thời gian rất vừa vặn, địa điểm là do chọn đường về thành phố, Phổ Hoa cũng từng qua rất nhiều lần, chính là căn hộ mình.




      đường, họ ngồi ghế sau taxi nắm tay nhau, Phổ Hoa trước sau chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, Vĩnh Đạo vuốt ve mu bàn tay lúc mạnh lúc .




      Tới nơi, đưa vào siêu thị của khu nhà, sữa, bánh bao, hoa quả, mỗi thứ mua ít, cả thùng mỳ tôm, sô la, cá lát, ca la, bia, khăn mặt, kem đánh răng, những thứ dùng trong sinh hoạt cũng nghĩ đến.




      Cuối cùng buông tay ra, tự mình ra quầy thanh toán tiền, ném hai hộp màu hồng vào xe chở hàng, Phổ Hoa nhìn thấy khóe miệng luôn thường trực nụ cười, quay người vờ như nhìn thấy.




      Niềm vui là điều đương nhiên vì họ còn trẻ, cũng thương nhau, tất cả xem ra đều hợp lẽ.




      Ở cửa vào, ném chiếc chìa khóa rồi khóa hai lần cửa, rút dây điện thoại, đem từng thứ đặt tuần tự đặt vào trong tủ lạnh mới trở lại phòng khách.




      ôm chặt , ngửi hương thơm dầu gội đầu mùi xoài tóc , cằm cọ cọ lại lên làn da trắng nõn nơi cổ .




      thận trọng hôn , từ trán xuốn chóp mũi, sau đó tới khóe miệng và chỗ lõm môi , cuối cùng bế vào phòng ngủ. Đèn treo trong phòng bật, chỉnh ánh sáng dịu, khi có ý định chống đối, lấy tay ép lên miệng suỵt tiếng, với “Nghe lời ”.




      Thế là im lặng chấp nhận như cả quãng đường đến nhà vừa nãy, giống như con thỏ bàn thí nghiệm. giống như hai buổi tối tối om như mực ở Ngọ Môn đó, từ đầu đến cuối đều diễn ra dưới ánh đèn lung linh.




      thành thục tìm kiếm ở những nơi chưa từng chạm đến, nắm bắt nỗi hoảng và non nớt của , từ từ hưởng thụ khoái lạc, từ đầu đến cuối đều ôm chặt cánh tay , nhìn lên trần nhà, hết sức thả lỏng bản thân.




      Tình dục phải tốt, Phổ Hoa từ lúc đầu chỉ biết lơ mơ, tới khi việc xảy ra dần dần hiểu, nhưng cũng chỉ như vậy. có thể khiến đau đớn, khiến sung sướng, khiến chịu nổi mà run rẩy, rên rỉ, choáng váng, mệt mỏi rồi khóc.




      Nhưng ngoài phản ứng thành thực của cơ thể, quan trọng nhất là tin , cũng tin tưởng và dựa dẫm vào hơn. Điều này quan trọng hơn tất cả, cũng khiến yên tâm hơn bất cứ thứ gì.




      Qua nửa đêm chính là lễ Tình nhân, nhấc người lên thân thể , che ánh đèn, mạnh mẽ vào cơ thể mềm mại của , ngoài niềm khoái cảm dâng trào như thủy triều, thứ nắm bắt được nhiều nhất chính là ánh mắt , bao giờ cũng kiên định đặt gương mặt , gọi tên hết lần này đến lần khác, . cũng đau đớn, sung sướng, run rẩy, rên rỉ, choáng váng, thậm chí khi ướt đẫm mồ hôi, lại ôm vào vòng tay, chạm vào mồ hôi trán , cũng giống như nước mắt vậy.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Những điều nên làm, những điều nên làm, đều làm cả, đều nếm thử tất cả. Từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn cách phi thường, ngoan đến mức khiến đau lòng, bất an.




      Mấy ngày đó, Vĩnh Đạo làm chuyện khiến xúc động nhất là bưng cốc sữa hâm nóng vài lần, ngồi bên mép giường nhìn uống từng ngụm, chậm rãi nhoài người hôn lên vệt sữa đọng nơi khóe miệng , quên bảo đảm: “Sau này hàng sáng làm bữa sáng!”, thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc, nắm lấy mái tóc dài xõa gối của , kết thành bím tóc, làm được liền gỡ ra kết lại, hỏi “Sao vậy”, ngủ được”, mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài.




      Vĩnh Đạo vui mừng khôn xiết tới nỗi mất ngủ, vài ngày liền đều ngủ ngày, thức đêm. Cho dù thỉnh thoảng nghỉ ngơi, tay cũng phải kéo tay Phổ Hoa, đặt eo , dứt khoát ôm đặt lên người mình, để giống như đửa trẻ nằm sấp trong vòng tay .




      Bộ dạng lo lắng yên của làm giảm nỗi lo của Phổ Hoa. Chấp nhận cũng chấp nhận rồi, cần suy nghĩ lung tung nữa.




      đùa: “Vẫn Hồng Kông chứ?”.




      nhíu mày trả lời: “ được nhắc đến điều này!”. Sau đó lại nhào lên người làm trận cực kỳ kịch liệt.




      tuần từ lễ Tình nhân tới khi vào học, ngoài việc bắt buộc phải ra ngoài mua đồ tiếp tế, chẳng cho đâu.




      Khi khai giảng, bạn cùng phòng đều cảm thấy Phổ Hoa gầy, nhưng đôi mắt lại sáng dịu khác thường, Quyên Quyên nhìn chưa đầy ba phút liền khách khí kéo sang bên nhéo tai, trực tiếp dồn ép gật đầu thừa nhận.




      Người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra thay đổi, Vĩnh Đạo điên cuồng chưa từng có, nhiều nhất ngày liền xuất năm lần ở tầng dưới ký túc Phổ Hoa, còn Phổ Hoa ngược lại trở nên ổn định hơn, còn phiền muộn, lo lắng về tương lai nữa. thu thập tài liệu luận văn, thỉnh thoảng lại qua đêm ngoài ký túc, sau khi vượt quá ba lần, mấy người bạn thân thiết ở ký túc trong lòng dần dần đều hiểu ngầm chuyện giữa và Vĩnh Đạo.




      Những ngày tháng đó, Vĩnh Đạo làm thủ tục du học rất thuận lợi, Phổ Hoa hoàn thành bản sơ thảo luận văn, bước vào giai đoạn sửa chữa, ngoài quan hệ hòa hợp gắn bó trong căn hộ , họ đều bận với công việc của mình, bề ngoài có phần xa cách hơn trước.




      Quyên Quyên từng hỏi Phổ Hoa có vui vẻ ? đặt mục lục lời trích dẫn mới chép được nửa xuống, dừng bút, sau khi nghiêm túc suy nghĩ mới cho Quyên Quyên: “Chí ít rất yên bình, lo lắng”.




      ?”. Quyên Quyên chắc chắn hỏi lại.




      “Ừ, ấy đối với mình rất tốt”. Phổ Hoa chu môi, tiếp tục cầm bút.




      Vĩnh Đạo là người tốt, tất cả mọi người, tất cả những việc qua đều chứng minh như vậy, ấy là lựa chọn sáng suốt nhất, tốt nhất. chọn, liền với bản thân phải an lòng.




      Trước khi Vĩnh Đạo Hồng Kông phỏng vấn, mọi việc gần như hoàn hảo. Cuộc sống của Phổ Hoa ngoài luận văn và các cuộc tuyển dụng, có bất cử ý nghĩ mờ ám nào khác.




      Nghỉ lễ Quốc tế lao động mùng tháng năm, trước khi Vĩnh Đạo tham gia phỏng vấn tại Đại học Khoa học và Kỹ thuật, Phổ Hoa chính thức đến thăm nhà Vĩnh Đạp gặp bố mẹ , sau đó yên lòng bay sang Hồng Kông tham gia vòng thi cuối cùng.




      Vĩnh Đạo từ sân bay gọi về trường Sư phạm, ở ký túc, bạn ký túc hai ngày nay gặp . Gọi về nhà, bố nghỉ lễ ở trường sửa luận văn. Vĩnh Đạo kéo hành lý về căn hộ mình ở, Phổ Hoa cũng ở đó, bàn phòng khách vẫn còn lại đồ ăn tối gọi bên ngoài cho .




      nằm mình chiếc xe đẩy của hành lang y tế trường Sư phạm, đắp áo khoác mượn của bạn học, lặng lẽ nằm truyền nước.




      Thấy , quay đầu, kiệt sức nhắm mắt.




      ************




      Ngày thứ hai Vĩnh Đạo bay sang Hồng Kông, ở cổng trường Phổ Hoa gặp nữ sinh Đại học Bắc Kinh từng gặp năm trước, lần này, ấy tới mình, cầm ô đứng trong mưa, dường như đợi rất lâu rồi.




      ấy rất xinh đẹp, vạt áo có trâm cài hoa nhài, cơ thể thoang thoảng mùi nước hoa, dáng đứng cầm ô nghiêng nghiêng khiến Phổ Hoa nhớ tới bài hát Ngõ mưa của Đới Vọng Thư.




      “Chào bạn, bạn là Diệp Phổ Hoa à?”.




      “Ừ”.




      chào trước, “Chúng ta chuyện chút được ?”.




      Phổ Hoa nghĩ nhiều, đồng ý cầu của ấy, đồng ý sao chứ? Trước đây từng gặp, nhưng thẳng.




      Họ vào nhà hàng trong trường, con đường xưa, Phổ Hoa cố tình tránh chiếc ô của , bước dưới phía bóng cây hơi ướt nước mưa.




      ấy gọi trà sữa, Phổ Hoa gọi nước lọc, trong lúc đợi trà, thẳng vào vấn đề, tỏ mục đích đến đây, cầm ra tấm ảnh đẩy tới trước mặt Phổ Hoa.




      cần nhiều, tấm ảnh, gương mặt Vĩnh Đạo ôm vai ấy lên tất cả.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phổ Hoa cũng có tấm chụp chung như vậy, thậm chí nơi chụp cũng giống nhau, dựa vào lưng Vĩnh Đạo, quyển vở trải ra che đầu , ngồi bãi cỏ xanh bên hồ chăm chú đọc sách.




      Vĩnh Đạo trong ảnh cười, nhưng rất dịu dàng, có chút bướng bỉnh nghịch khuy áo ấy, trước nay chưa từng trang điểm, cũng chưa từng sức nước hoa sực nức người, nhưng so nụ cười bên cạnh này, từng thấy Thi Vĩnh Đạo chân hơn, chân đến nỗi bất cứ sức mạnh bên ngoài nào cũng đều thể xóa nhòa hay sửa dấu ấn để lại trong lòng .




      “Bạn muốn gì?”. cố ý ngẩng cao mặt, có vài lời cũng nghĩ tới được.




      “Muốn cho cậu biết, năm thứ nhất đại học, mối quan hệ của Thi Vĩnh Đạo và mình rất tốt, vài tháng sau đột nhiên ấy đòi chia tay, là vì cậu”. hề phô trương thanh thế cũng thể yếu đuối.




      “Vì vậy?”.




      Chuyện hai năm trước, bây giờ quan tâm truy xét, thực ra từ khi Cầu Nhân đưa này tới mượn sách, đoán ra ngọn nguồn thế nào rồi.




      “Chẳng có gì cả, chỉ là muốn cho cậu biết, trước đây ấy cũng có bạn , cũng đột nhiên chia tay thôi”.




      Phổ Hoa lên tiếng, khí thế mềm mỏng hơn, đợi lời tiếp theo của ấy, đây mới là điều hiểu.




      “Biết vì sao mình tới ?”. Trong mắt ngoài vẻ đồng cảm còn có chút cam lòng.




      Phổ Hoa im lặng, lắc đầu.




      khuấy trà sữa, trầm tư suy nghĩ lúc, mới nặn ra nụ cười bất đắc dĩ.




      “Mình biết đột nhiên tới đây tìm cậu chẳng phải cách hay, nhưng mình nghe Vĩnh Đạo muốn Hồng Kông nên nén được muốn cho cậu biết, hy vọng cậu đừng lặp lại sai lầm của mình”.




      “Cậu vậy có ý gì?”.




      “Chính là... đừng bị Thi Vĩnh Đạo lừa”. nghiến răng nghiến lợi ra tên của Vĩnh Đạo, “Ban đầu ta cũng đối với Cầu Nhân như vậy, sau này là mình, có lẽ lâu sau có thể cũng đối xử với cậu như thế”.




      Nghe tới cái tên Cầu Nhân, Phổ Hoa trong lòng chùng xuống, chưa bao giờ từng nghĩ việc có liên quan tới Cầu Nhân.




      thể nào giả vờ bình tĩnh, nhịn được lên tiếng hỏi: “Cậu vừa ... Cầu Nhân?”.




      “Đúng, lẽ nào cậu biết Cầu Nhân trước đây là bạn của Thi Vĩnh Đạo từ thời trung học, tới năm nhất chia tay”.




      đứng lên khỏi ghế, có chút tin vào tai mình, lẩm bẩm tự thể nào”.




      “Mình quen Vĩnh Đạo qua Cầu Nhân, trước đó biết họ từng qua lại, sau này vẫn cảm thấy rất bối rối, may mà Cầu Nhân nhìn thoáng, mọi người cũng dễ chịu rất nhiều, cho tới khi cậu xuất ...”. tiếp tục hơn.




      Phổ Hoa đẩy cốc nước trước mặt ra, đặt tờ giấy ăn xuống, nghe ấy hết liền lảo đảo rời khỏi nhà hàng.




      Đột nhiên nhớ tới cảnh Cầu Nhân và Kỷ An Vĩnh luôn ở bên nhau hồi trung học, ta luôn xuất trong tầm mắt cậu ấy, ở bên cậu ấy, cổ vũ cậu ấy chơi bóng, cùng học, tan học với cậu ấy, cuối cùng là họp lớp cấp ba hồi năm thứ nhất đại học, ta và Vĩnh Đạo rất thân nhau, thể mờ ám khó .




      Dường như Cầu Nhân được định trước có liên quan nào đó với , nhưng hy vọng trong đó có Vĩnh Đạo.




      Đầu xoay mòng mòng, nhớ lại mỗi cảnh có Cầu Nhân trong đó, hoặc Vĩnh Đạo. Nhưng cho dù thế nào, cũng thể đặt họ ở cạnh nhau, họ từng qua lại ư? Giống như và Kỷ An Vĩnh? Hay tới mức độ như bây giờ của ?




      Phổ Hoa rối loạn trong lòng, chạy trong mưa, nhất thời biết nên làm thế nào.




      Vĩnh Đạo ở Bắc Kinh, từ đầu đến cuối con đường chính của trường, suy nghĩ duy nhất trong đầu là tìm Cầu Nhân hỏi ngọn ngành.




      Thế là dầm mưa ngồi xe từ Sư phạm sang Đại học Bắc Kinh.




      Phổ Hoa đứng ở tầng dưới khoa Truyền thông cố gắng phân biệt từng sinh viên tan học, chen chúc trong dòng người huyên náo ầm ĩ. mang ô, ướt sũng từ đầu đến chân, cũng đợi được Cầu Nhân.




      lại tới ký túc xá khoa Truyền thông, chạy từng tòa nhà hỏi thăm Cầu Nhân ở đâu, sau đó đợi dưới ký túc của Cầu Nhân, hy vọng có thể trực tiếp hỏi ta.




      Trước khi tắt đèn, cuối cùng cũng đợi được Cầu Nhân trở về trường, ta hình như vừa tham gia tuyển dụng về, tay xách túi giấy chứa đầy các tài liệu tuyển dụng, che chiếc ô màu hồng, nhìn từ xa khiến Phổ Hoa có ảo giác như từng quen biết.




      đứng lên khỏi chiếc ghế lạnh lẽo, bước tới trước mặt Cầu Nhân, chào hỏi, có bất cứ lời mở đầu mà trực tiếp lên tiếng hỏi ta: “Cậu và Vĩnh Đạo... từng ở bên nhau à?”.




      Cầu Nhân thu ô lại, trả lời có chút bất ngờ: “Ai ? Thẩm Thanh cho cậu à?”.




      Giây phút đó, Phổ Hoa lạnh thấu xương, câu trả lời của Cầu Nhân đồng nghĩa với thừa nhận. hận thể lao lên xé toang cái thái độ kiêu kỳ bao năm thay đổi mặt ta. Năm đó ta có được tình cảm của Kỷ An Vĩnh, giờ đây lại là Vĩnh Đạo.




      “Diệp Phổ Hoa, cậu chạy tới đây chỉ vì điều này?”. Mắt thấy chuẩn bị rời , Cầu Nhân đuổi theo hai bước chặn trước mặt , “Đó là việc của ba năm trước rồi, hơn nữa khi đó cũng là vì...”.




      có hơn nữa!”. Phổ Hoa dứt khoát ngắt lời ta, tránh ra xa, “Xin lỗi, mình phải về rồi”.




      “Cậu đừng nghe Thẩm Thanh, mình và Vĩnh Đạo chỉ là...”. Cầu Nhân càng muốn giải thích, Phổ Hoa càng cảm thấy họ cực kỳ quá quắt. thể chịu đựng nổi bèn hất tay Cầu Nhân giơ ra, chạy vào sân phơi quần áo trước ký túc, sau đó men theo con đường chạy như điên.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ra khỏi cổng trường, mới dừng lại dựa lên tường, ngẩng mặt thở hổn hển nhìn bầu trời mây đen dày đặc. Có giọt mưa xuống, rớt vào mắt khiến nhìn thấy gì, men theo má chảy thẳng xuống hàm dưới của .




      Rất nhiều lời Vĩnh Đạo từng lại lần nữa trở về bên tai , cuối cùng chỉ còn lại khoảng trống giả dối.




      Thứ Phổ Hoa đạt được hóa ra đều là thứ Cầu Nhân còn thừa, cần.




      Phổ Hoa ngây ngô từ Đại học Bắc Kinh về Sư phạm, tìm chiếc ghế dài gần ký túc nhất, ngồi ở đó đến sáng, ngơ ngẩn cả đêm.




      tìm được bất cứ cách nào khiến bản thân dễ chịu hơn chút, điều duy nhất có thể làm là ôm đầu ngừng suy nghĩ.




      Từng cảnh trong cuộc họp lớp năm đó lại lại, nhắc nhở họ chính xác có cái gì, có lẽ chỉ là từng có cái gì. Đột nhiên gấp gáp muốn nghe Vĩnh Đạo giải thích, gọi vào ký túc , mới nhớ ra còn ở đó.




      Ban ngày và kéo theo là buối tối ngày hôm đó đáng sợ, tóc Phổ Hoa giờ khô, toàn thân vẫn mặc bộ đồ ẩm, ngồi trong góc tự học của thư viện viết thư cho Vĩnh Đạo.




      Động bút khó khăn, khóc nổi, như mắc xương trong họng, gần như nghẹt thở.




      Thư cuối cùng cũng viết xong, nhét vào trong hòm thư, còn chút sức lực nào, tới phòng y tế của trường nằm liệt ghế dài. Có giáo viên qua hỏi làm sao, chỉ lắc đầu ôm chặt cánh tay, thể kiềm chế được cơn run rẩy.




      Cả đêm Phổ Hoa nằm giường đẩy truyền dịch, bạn học cùng khoa để lại áo khoác, miễn cưỡng đắp lên chống lại cơn lạnh. muốn liên hệ với ai, cũng hy vọng bất cứ ai biết tình trạng lúc này. tại điều cần phải làm nhất là mình yên tĩnh, chống lại cơn sốt cao, suy nghĩ nên làm thế nào nhanh chóng kết thúc hoàn toàn quan hệ với Vĩnh Đạo.




      ************




      Phổ Hoa cho Vĩnh Đạo bất cứ cơ hội giải thích nào, cũng cách nào cho , sốt chuyển thành sưng phổi, hai ngày hai đêm hôn mê bất tỉnh.




      Mấy ngày bệnh tình có chiều hướng đỡ hơn, có thể nhận ra xung quanh...




      Người đầu tiên Phổ Hoa tỉnh dậy nhìn thấy vẫn là Vĩnh Đạo, giống như bóng dáng đó chạy về phía mình trong hành lang bệnh viện. đứng đầu giường, bên tay là thuốc pha sẵn, cặm cụi bón cho từng thìa, sợ cắn chặt răng uống, đương nhiên có cách của . Bệnh tới mức hồ đồ, Phổ Hoa cũng đối với mình thế nào, hoặc có thể trước khi chưa kịp thể lập trường của mình, cố gắng xoay chuyển tình thế hóa giải nguy cơ này.




      Cho dù Phổ Hoa lòng suy nghĩ muốn chia tay Vĩnh Đạo, nhưng thời cơ thực cho phép. Bố lên cơn thịnh nộ, bố mẹ nhà họ Thi cũng thay Vĩnh Đạo gánh tất cả trách nhiệm. Người lớn hai nhà gặp nhau bàn bạc về quan hệ và tương lai của hai đứa, nhắc tới khả năng kết hôn.




      Tại nhà họ Diệp, Vĩnh Đạo nhất định phải chịu trách nhiệm, tại nhà họ Thi, chỉ cần ảnh hưởng tới việc ra nước ngoài học tập của Vĩnh Đạo, tổn thất thế nào nhà họ cũng đều có thể bù đắp. Hơn nữa hai đứa từng có “nền tảng tình cảm” vững chắc bao năm như thế.




      Sau khi Phổ Hoa được đưa về nhà, chuyện chia tay cũng phải gác lại, đến cơ hội cãi nhau trực tiếp họ cũng có.




      Vĩnh Đạo tiếp tục thiết kế đồ án tốt nghiệp của mình, Phổ Hoa cũng cố gắng hết sức hoàn thành chỉnh sửa luận văn, mỗi lần nhắc đến việc đó, bố liền im lặng lập tức chuyển chủ đề chuyện. Lấy việc học tập và công việc thuyết phục Phổ Hoa tạm đặt tình cảm xuống.




      Quả , vài tháng trước khi tốt nghiệp gì đều vô nghĩa, cũng sáng suốt.




      tháng gặp, cũng chuyện, giữa chừng Phổ Hoa chỉ biết Vĩnh Đạo quyết định Hồng Kông, được giúp đỡ của nhà họ Thi, phải thi phỏng vấn, cầm được mẫu tuyển dụng của tòa soạn tạp chí.




      Luận văn vừa được thông qua, cần nhắc, im lặng đứng trước cửa phòng , ôm bó hoa, đợi cho tới khi đồng ý mới vào.




      “Tất cả mọi chuyện trước đây đều do đúng”. bày hoa lên chỗ dễ thấy nhất giá sách, hề chối bỏ trách nhiệm, “Em muốn thế nào cũng được, đánh cũng được, mắng cũng được, nhưng đừng cãi nhau nữa, bố em và người nhà đều rất lo lắng, dù sao đều là lỗi của , nên sớm cho em chuyện của Thẩm Thanh”.




      Phổ Hoa quay người ngồi trước bàn viết chữ, tờ giấy nháp trước mặt đầy chữ và các hình vẽ trừu tượng, nghe như vậy, từ từ quay người nhìn Vĩnh Đạo chớp mắt, xương gò má nhô lên mặt thể dáng vẻ tiều tụy, lẽ nào cũng ốm ư?




      Rất lâu rồi chưa lời nào với , cũng muốn chuyện.




      ”.




      lạnh lùng xong, tiếp tục lấy bút vẽ loạn giấy nháp.




      Cửa đóng lại, phải Vĩnh Đạo ra mà là đóng cửa phòng từng bước tới sau lưng , đợi đứng dậy, giơ cánh ta ôm lấy vai , thở dài “Phổ Hoa, sai rồi, xin lỗi!”.




      nghẹn ngào, ôm qua lưng ghế, tay đặt vai ngớt ấn , giống như sợ chạy mất. Má kề sát lên vùng da lộ ra ngoài cổ áo, tất cả vùng vẫy để thoát ra của đều bị hóa giải, bất cứ lúc nào đều cảm nhận được bên má nóng rực của .

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      vẫn câu đó, “Phổ Hoa, sai rồi, khi đó quả thực còn cách nào, em Sư Phạm, cũng biết nên làm thế nào. Sau lần gặp nhau năm thứ nhất đó, trở về liền chia tay với ấy... Vì thể có lỗi với em. biết rất khốn nạn, nhưng chính vì nhớ em, khi đó gần như phát điên, luôn nhớ đến em, cho dù ở bên ấy cũng thể quên nổi em. Vì vậy mới nửa năm, dám quay lại tìm em, sợ em ở bên ...”.




      Từ năm lớp mười thổ lộ với , trải qua vô số thất bại, sau bảy năm, lại cầu xin tha thứ của . Trái tim phải cứng như đá, sau buổi tối lễ Tình nhân khi đó, quen với tồn tại của , khó chịu run rẩy khi vào cơ thể dần dần biến mất, thể thừa nhận muốn ở bên , thích ở bên , hy vọng ở bên . Có , còn hơn mình liều lĩnh ôm lấy quá khứ buông, tuyệt vọng về phía trước con đường thấy điểm cuối.




      Quyên Quyên từng hỏi đó là tình ư? Phổ Hoa , nhưng chỉ cần nghĩ tới và Cầu Nhân liền rất đau lòng.




      oán giận , thậm chí có chút hận , trong nhiều chuyện xảy ra, chỉ hy vọng và Cầu Nhân có bất cứ mối quan hệ nào. Như thế nghĩ tới An Vĩnh, cũng thoát khỏi tình thầm lặng bị vứt bỏ trong bóng tối ấy.




      Cuối cùng rút cánh tay ra, thoát ra khỏi vòng tay , vò nát mấy tờ nháp đầy chữ, tâm tư rối loạn ra cửa.




      nhận sai nhưng hề nhắc tới Cầu Nhân, ấm áp trong mắt cũng trở nên lạnh lẽo.




      Mở cửa, đẩy ra ngoài, ngày hôm sau đến, vẫn mặc kệ.




      Mối quan hệ của họ vẫn bế tắc cả kỳ nghỉ hè, số câu với cộng lại vượt quá mười câu.




      Vào học, phải tới tòa soạn tạp chí, phải Hồng Kông.




      gửi tới nhà giấy tờ triệu tập và giấy thông hành đến Hồng Kông, nghiêm túc chỉ cần tha thứ, Hồng Kông nữa, tất cả nghe theo quyết định của .




      có thể quyết định cái gì, Phổ Hoa xót xa nghĩ. Muốn chia tay mà chia tay nổi, ngày ngày đến, cũng còn quấy rầy bằng được nữa, tựa như ở bên , mặc kệ giở tính trẻ con. chia tay nuốt trôi, trong lòng u ám sống qua ngày, thể ra mọi chuyện, chỉ có thể khóc trận trước mặt bạn bè, trở về hàng ngày đối diện với .




      Phụ huynh cả hai nhà lại gặp mặt nhau, bố mẹ sốt ruột tới nỗi cách nào cũng đều dùng, Vĩnh Đạo vẫn câu cũ, còn cố chấp hơn cả .




      Thấy ngày vào học gần kề rồi, bố chịu nổi bèn tìm Phổ Hoa chuyện.




      “Hoa Hoa, mặc kệ vì sao mà cãi nhau mọi chuyện cũng phải có giới hạn. Vĩnh Đạo cũng nhận sai rồi, thể cứ cãi nhau như vậy, các con cũng lớn, phải biết tha thứ cho nhau”.




      “Bố...”. Phổ Hoa bướng bỉnh, nén được tức giận thở dài với bố.




      Từ khi biết Vĩnh Đạo, ông thương , coi trọng như con trai.




      Cuối cùng, thể mềm lòng, đành chịu bố, cũng thắng nổi Vĩnh Đạo, hơn nữa trong mắt người lớn, họ sống chung, cũng chẳng còn đường lùi.




      Chính thức gặp mặt lần nữa là khi Phổ Hoa bị lừa đưa tới ngoại ô, ở cùng Vĩnh Đạo tối.




      Hai ngày sau hoặc ở lại tìm việc, hoặc bay Hồng Kông bắt đầu học nghiên cứu sinh. đấu tranh với bản thân, suy tính lợi hại, ôm chặt eo buông, miệng vô số lần xin lỗi.




      Trái tim rốt cuộc cũng mềm , quỳ khóc dưới chân , tất cả những lời muốn lại thể ra đều đè nén trong lòng.




      Hai ngày sau, Vĩnh Đạo bay. Tối hôm đó ở ngoại ô, lại tha thứ cho từ cơ thể đến nội tâm, tiếp nhận , chỉ trừ tủi thân vô cùng, bất đắc dĩ... vô cùng.




      tới sân bay, lần đầu tiên đùa với trong vài tháng nay, khẩu khí nhõm vui vẻ, trong mắt lộ vẻ nỡ xa rời.




      “Diệp Phổ Hoa, em được thay lòng!”.




      chẳng ừ hữ gì.




      đành đứng ở cửa vào hôn sâu như chốn người, giơ tay lên thề thốt bảo đảm: “Trước kia là sai, đợi , mùng tháng mười về, hàng ngày gọi điện, lễ Noel đón em qua”.




      đẩy đẩy , tiễn vào khu vực kiểm tra an ninh, môi dưới vẫn còn dấu vết vừa để lại.




      Bao năm trước đây Phổ Hoa rất mệt mỏi, mệt tới mức còn lòng dạ nào mà chống chọi với vận mệnh, hay làm mọi chuyện. Cũng may, Vĩnh Đạo đều thực được những lời bảo đảm, trong hai năm sau đó, giữ tất cả lời hứa. vết nứt do Cầu Nhân gây ra được hóa giải từng chút trong hai mươi tư tháng đó.




      Phổ Hoa nhớ lại những ngày tháng chia xa đó, trong lòng ngoài chút buồn rầu, cũng tránh khỏi thở dài.




      thể thừa nhận, so với oán giận, càng nhớ hơn, tuy niềm vui họ thực trải qua ít đến mức đáng thương.




      **************

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :