1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhân viên phục vụ quầy rượu đổi cốc cho , ly thủy tinh thon dài, tôn thêm màu sắc dịu ngọt của champagne, vừa đưa lên miệng bị cầm mất.




      “Đừng uống rượu!”. ấn tay , cầm ly rượu ngửa đầu uống cạn.




      tranh giành, mặc kệ uống. Buông tay quay người rời cũng muốn đâu. lại đuổi theo nắm tay , mắt lộ ra tia đau khổ, thậm chí là van nài.




      “Chúng ta... chuyện được ?”.




      chuyện gì?”. tỏ ra chút yếu thế quay đầu lại.




      “Có vài chuyện... muốn với em”.




      “Liên quan tới Cầu Nhân?”. vẫn buông tha hai chữ đó, từ sau khi nghe được cuộc chuyện của hai người phụ nữ đó, trong đầu chỉ nghĩ tới cái tên này. Chú ý thấy khóe miệng giật giật cách mất tự nhiên, trong lòng ... lại có chút vui thích.




      “ừ”. Lần này rất thẳng thắn thừa nhận, kéo ra ngoài, vẫn cự tuyệt, chuyện cần phải đến rồi cũng đến, chẳng phải ư?




      qua phòng hát karaoke, ra khỏi phòng, rút tay mình ra, theo sau .




      Hành lang dài yên tĩnh, mạch qua phòng tiệc đứng, mở bừa căn phòng trống bên cạnh.




      Đứng ở cửa, do dự lát, bước vào, đóng cửa, ấn chuông phục vụ tường.




      Nhân viên phục vụ mang tới trà và đồ ăn vặt, bày bàn. rót hai cốc trà lạnh, cốc cho , cốc đặt trước mặt mình.




      “Ngu Thế Nam... có người ở Bắc Kinh!”. đưa cốc qua, bình tĩnh kể hết .




      lên tiếng, cũng có bất cứ bất ổn nào về tinh thần, dường như Ngu Thế Nam mà nhắc tới căn bản liên quan tới .




      “Em hiểu lời rồi chứ!”. Hiển nhiên hiểu bình tĩnh của , “Cậu ta ở Bắc Kinh có bạn !”.




      cảm thấy lời của rất buồn cười, bèn hỏi ngược lại: “Vậy sao?!”.




      Lần này, đổi lại im lặng, lúc sau vẫn thốt lên lời.




      “Lẽ nào... em biết cậu ta...”. chắc có nên tiếp , nhưng nhanh chóng bị ngắt lời.




      “Em muốn biết bất cứ chuyện gì của Ngu Thế Nam, tới đây chỉ để với em về cậu ta thôi à?”.




      chỉ... muốn cho em biết, cậu ta có thể nghiêm túc với em... Cậu ta...”. còn định giải thích, liền khẽ hừ tiếng, giống như tự chế giễu: “Nghiêm túc? Vậy còn ? có thể nghiêm túc ?”.




      Đoạn đối thoại nghe được sau quầy bar rành rành trước mắt, khiến nhớ tới cuộc điện thoại nhận được năm trước, góc mềm mại trong tim trở nên cứng rắn.




      “Chẳng phải muốn về Cầu Nhân ư?”. quay lại chủ đề với thái độ cứng nhắc, “Chẳng phải muốn về ta ư? ...”.




      biết nên gì, tay đặt đùi lau vài lần, nhưng trán vẫn toát mồ hôi, khiến nếp nhăn đó ràng hơn.




      Phổ Hoa nhìn thẳng giọt mồ hôi trán Vĩnh Đạo, khóe mắt xót xa, đau đớn, tờ giấy ăn trong tay bị vò thành viên tròn nhăn nhúm.




      “Hay là... đợi em hỏi ?”. chầm chậm đứng lên, bước tới cửa, cách xa nhất: “Hai người kết hôn rồi hả? Vì sao kết hôn! Cầu Nhân bây giờ ở đâu? Vì sao mang ta đến? Vì sao hơn nửa năm rồi Triệu Phong vẫn gọi em là chị dâu? Vì sao Vĩnh Bác chưa từng gặp ta, mọi người vẫn cho rằng em và ở bên nhau!”. dừng lại được nữa, cắn chặt môi, “Thi Vĩnh Đạo, thế nào là nghiêm túc? Hôn nhân lẽ nào là trò chơi! Cũng có thể là ư? Là giả ư? với em Ngu Thế Nam nghiêm túc với em, vậy từng nghiêm túc với em chưa? Từng nghiêm túc chưa? Hay có nghiêm túc với Cầu Nhân ? Còn nghiêm túc hơn cả với em?”.




      căng thẳng biết giải thích thế nào, mồ hôi trán càng lúc càng nhiều.




      lại muốn cười.




      Giấu đầu hở đuôi, giấu kín như bưng, bây giờ cuối cùng cũng đều phơi trần trước mọi người.




      “Em muốn biết kết hôn khi nào! Mùa hè năm trước? Mùa thu? Hay tết Nguyên Đán? Hay tết dương lịch? Kết hôn ở đâu? Mời ai? Các người từng gặp ai?”. chưa từng giận hận như vậy, thậm chí còn thất vọng về hơn cả buổi tối hôm đó, “Hay... các người căn bản hề kết hôn!”.




      Giọng run rẩy như mơ.




      “Các người... và Cầu Nhân... ...”.




      cúi đầu vùi trong lòng bàn tay, hung hăng nắm tóc, mu bàn tay ra sức siết chặt lộ vài đường gân xanh.




      ?”. dừng lại nổi, nhớ tới lời Quyên Quyên , lời Hải và từng người trước mặt mà tan nát cõi lòng. Bắt đầu từ buổi trưa năm trước, cuộc sống của thay đổi rất lớn, mà tất cả những điều này đến từ lời bịa đặt của .




      kiên trì muốn đưa em thăm bố... muốn em và Vĩnh Bác ăn bữa cơm đó... lấy ngày sinh của em làm mật mã... nổi trận lôi đình vì bức thư em viết... xộc tới nhà em... ...”. cắn môi tiếp, đột nhiên nghẹn lại.




      Khi tất cả mọi người đều lặp lại rằng tái hôn, lại trốn trong góc, thưởng thức nhìn hoảng hốt lo sợ.




      Thế giới này chỉ có đứa ngốc chính là bản thân , trước nay đều bị thao túng, thao túng niềm vui, cũng thao túng cả nỗi buồn.




      để mọi người lừa em đúng ? Hải ? Hay đến Quyên Quyên cũng vậy?!”. mất tất cả sức lực, còn dám tin những người xung quanh.




      có, phải họ, họ biết...”. Cuối cùng đứng lên, cởi bỏ lời dối và ngụy trang, dường như dám nhìn thẳng vào mắt , “Những điều này đều là chủ ý của ... chỉ cho Doãn Trình... và Triệu Phong...”.




      “Còn có ai? Còn có cái gì là giả? Hay... tất cả đều là giả dối?”. nhắm mắt, cõi lòng nguội lạnh.




      còn ai khác... An Vĩnh... có thể cũng biết...”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghe xong mềm nhũn, tay chân buốt lạnh cách nào cựa quậy, chỉ còn đại não miễn cưỡng hoạt động.




      Hóa ra đây chính là trăm phương ngàn kế của Thi Vĩnh Đạo, bắt đầu từ hồi trung học, bố trí cái bẫy hoàn mỹ, chờ nhảy xuống, sau đó trói buộc cả đời.




      khom người xuống ấn huyệt Thái Dương, cố kiềm chế để mình nôn ra.




      Mười lăm năm trước, đụng xe đạp rồi quen bốn người họ, bây giờ, họ liên thủ diễn vở kịch trước mặt , thông đồng với bạn thân , cùng lừa gạt .




      Giây phút này thể ở lại đây thêm nữa, mở cửa muốn bỏ , chạy lên, ôm từ phía sau.




      “Em nghe ...”.




      “Em nghe!”. đẩy ra, lùi lại. “Các người... rốt cuộc là ư? Hay là giả?”.




      , biểu trở nên méo mó, suy sụp.




      “Rốt cuộc là thế nào?”. ôm đầu, dường như muốn bật khóc, “Rốt cuộc là thế nào? cho em biết!”.




      còn lựa chọn khác, đuổi theo, ôm lấy tia hy vọng cuối cùng.




      “Em nghe ... ấy... Bọn .... ấy Mỹ... ký tên chỉ vì để ấy ...”.




      hoàn toàn chấp nhận lời giải thích như vậy, bịt tai rời căn phòng chạy xuống thang cuốn, lướt qua người đối diện ở đại sảnh, vội vã chạy vào làn mưa.




      Bài thơ của Tagore sai rồi, phải khoảng cách giữa sống và cái chết; phải đứng trước mặt biết em ; phải đến si mê nhưng thể ; phải muốn tan nát cõi lòng mà chỉ có thể giấu tận sâu trong trái tim; cũng phải nhau nhưng thể ở bên nhau... Vì họ chưa từng thực hiểu nhau, nhau chân thành, chẳng qua chỉ chơi trò đuổi bắt kéo dài mười lăm năm.




      Nước mưa đập vào khóe mắt, trộn lẫn nước mắt .




      đuổi theo, dùng áo vest phủ lên đầu che mưa nhưng cần, gạt tay ra, mặc mưa táp lên mặt, dùng hết sức lực toàn thân chạy lên phía trước. Nước mặt chảy xuống cổ, từ xuống dưới, từ trong ra ngoài đều ướt đẫm.




      “Em đứng lại! Nghe !”. khó khăn lắm mới kéo từ đường lớn trở lại đường dành cho người bộ, quay người lại để đối diện với mình, “Đừng , nghe !”.




      gì! Em nghe!”. gào lên với , đấm , đánh , cắn , lại bị ôm lấy.




      “Phổ Hoa!”. đau xót gọi tên , cố chấp ôm trong vòng tay, chặt tới nỗi dường như muốn bẻ gãy lưng .




      “Em nghe!”. gần như tuyệt vọng vô số lần gào lên “Em nghe”, át lời cầu xin của , cho tới khi cổ họng thể phát ra chút thanh nào.




      “Phổ Hoa!”. sợ làm đau cuối cùng nới lỏng vòng tay, nhưng lại đạp mạnh lên chân , thoát khỏi vòng tay chạy sang đường đối diện, mở cửa taxi đỗ ở lề đường chui vào trong.




      đuổi theo, thử mở cửa ngoài, gõ lên tấm kính ngừng gọi và lái xe. Nước mưa chảy mặt , dường như cũng là nước mắt, nhưng nhìn thấy cái gì, nghe thấy cũng cảm nhận được, chỉ muốn rời xa , còn muốn gặp nữa.




      Nắm chặt cửa xe, khóc rồi địa chỉ, cầu xin tài xế lái xe.




      Cuối cùng xe cũng khởi động, miệt mài đuổi theo, cho tới khi xe chạy ra đường lớn, bỏ xa .




      dựa lên ghế, cắn nắm tay cho mình bật khóc, biết ở sau xe nhưng dám quay đầu.




      ***********




      Về đến Thiên Tân, việc đầu tiên Phổ Hoa làm là chuyển nhà, rời khỏi căn hộ đường Mục Nam, tới khu chung cư cũ hơi xa và khó tìm. Công ty vẫn là chỗ ban đầu, nhưng bắt đầu tìm công việc mới báo và mạng, gửi hồ sơ, chỉ đợi trả lời.




      nghĩ tới chuyện có về Bắc Kinh , nhưng ít nhất phải rời xa Ngu Thế Nam và Cao Triệu Phong. Thậm chí còn từng nghi ngờ công việc này đến như thế nào, thể tiếp tục yên lòng bình thản làm cùng tòa nhà với họ.




      bị ốm, đối chiếu tập chứng từ cuối cùng cho công ty, nén nhịn cơn ho do cảm cúm, chạy tới nhà kho của công ty đưa hóa đơn. cố gắng hết sức ở lại văn phòng, nhận tất cả việc mà đồng nghiệp muốn làm, chạy tới bưu điện, đến phòng hành chính nhân lấy tài liệu, báo cáo thuế, kiểm hàng. Cái gì cũng đều làm chỉ cần não cần dừng lại để suy nghĩ.




      “Hoa Hoa, xảy ra chuyện gì thế?”. Bố dường như hàng ngày đều hỏi như vậy mấy lần nhưng Phổ Hoa muốn kể, từ cũng lộ ra, ngoài cơn ho nặng hơn tiết lộ tình trạng của , những lúc khác, đều vờ như có chuyện gì xảy ra trước mặt người khác, cho dù giả vờ tốt, cũng chẳng sao.




      “Phổ Hoa, vì sao nhắn tin!”.




      tắt máy, đổi số, hàng ngày đến đêm khuya mới lắp số cũ vào, đọc tin nhắn lưu lại của Hải , Doãn Trình, Ngu Thế Nam.




      “Cậu ở đâu? Vĩnh Đạo tìm cậu, ít nhất cậu cho mình biết có xảy ra chuyện gì ! Bọn cậu rốt cuộc thế nào đấy!”.




      Vĩnh Bác liên tiếp gửi mấy lá thư, đều bị đưa vào thư rác mặc kệ, quan tâm.




      Lần này thực muốn chấm dứt hoàn toàn với quá khứ, xóa bỏ tất cả những gì liên quan tới .




      Ngày cuối cùng làm ở công ty, thu dọn đồ đạc xong, rời văn phòng Phổ Hoa đụng Ngu Thế Nam ở cầu thang.




      Cậu ta nhìn thấy chiếc túi xách, hiểu chuyện gì xảy ra.




      “Muốn đâu?”. Cậu ta xuống lầu theo .




      đâu cả!”. dừng bước.




      “Về Bắc Kinh à?”. Cậu ta đuổi theo hỏi .




      tiếp tục , coi như chưa gặp cậu ta, ra khỏi tòa nhà rẽ về hướng bến xe bus.




      Cậu ta đuổi theo đến tận cửa, hét từ xa: “Diệp Phổ Hoa! Cậu đâu?”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      lên chiếc xe đầu tiên dừng lại, cũng biết xe về hướng nào, qua cửa kính, nhìn Ngu Thế Nam lần cuối cùng, quay lưng quyết định quên từng có người như vậy.




      có chỗ để , xách vài túi giấy tờ mang từ công ty về và túi sách rỗng, loăng quăng hơn nửa thành phố Thiên Tân, cuối cùng đứng trước cửa nhà Lâm Quả Quả, giơ tay ấn chuông.




      Nếu vẫn có ai mà muốn tin nhất, bây giờ chỉ còn Lâm Quả Quả.




      Cửa mở, Lâm Quả Quả vô cùng bất ngờ trước cuộc thăm viếng đột ngột của , nhưng vẫn nhiệt tình mời vào nhà, đón đồ trong tay , pha trà cho .




      “Sao rồi? Xảy ra chuyện gì à?”. Thấy sắc mặc khác lạ, ấy giơ tay sờ trán , giật mình, “Phổ Hoa, sốt à?”.




      mệt mỏi tột cùng dựa vào ghế sofa, lấy ra chai thuốc trị ho còn nguyên nhãn mác trong túi, mở nắp, dùng thìa, uống ngụm lớn giống như uống nước lọc vậy.




      “Phổ Hoa, sao thế!”. Lâm Quả Quả giật chai thuốc, dùng khăn giấy lau thuốc khóe miệng .




      chớp chớp mắt, muốn cười nhưng đột nhiên lại dùng tay ôm mặt, rất lâu sau vẫn hề cử động, cũng chuyện.




      Tối đó, nằm chiếc giường của Lâm Bác, Phổ Hoa nhìn chăm chăm lên chuỗi mô hình máy bay bằng nhựa treo song cửa sổ, nghiêng đầu hỏi Lâm Quả Quả: “ muốn nghe chuyện ?”.




      “Chuyện gì?”. Lâm Quả Quả thay khăn lạnh hạ nhiệt cho , đưa thuốc cảm cúm vừa pha xong tới bên miệng .




      “Chuyện của tôi”. Phổ Hoa tự mình chống người lên, miễn cưỡng uống thuốc.




      “Chuyện của ?”. Lâm Quả Quả ngồi xuống bên giường.




      “ừ”.




      “Ngủ trước , tỉnh dậy rồi sau”. Lâm Quả Quả cười an ủi , giống như người mẹ hết lòng chăm sóc con.




      Phổ Hoa lắc đầu, rút tay khỏi chăn nắm tay ấy. Tay Lâm Quả Quả mềm mại ấm áp, thứ có thể mềm mại ấm áp lại vô hại như vậy thế giới này rất ít, bây giờ dám dễ dàng tin vào cái gì.




      “Bây giờ có thể , tôi sao!”. nằm trở lại, tuy mệt nhưng muốn nghỉ ngơi.




      Lâm Quả Quả nghĩ lát rồi đồng ý.




      “Vậy được, chờ chút”.




      ấy ra phòng ngoài lấy áo khoác và gối, thu xếp ổn thỏa cho Lâm Bác liền trở lại, đưa cho Phổ Hoa cốc sữa nóng.




      đừng bận rộn nữa, ngồi ”.




      “ừ”.




      Nằm xuống, Phổ Hoa gối lên tay, ánh mắt lại nhìn lên chuỗi mô hình máy bay làm bằng nhựa, “ từng có thể nhìn ra tôi hạnh phúc, còn nhớ ?”.




      “Có”.




      “Thực ra... tôi chưa bao giờ biết cái gì là hạnh phúc. Tôi chưa từng đạt được thứ tôi muốn, những thứ tôi đạt được phải là thứ tôi muốn. Ngay từ ban đầu, tôi nghĩ... tôi nhầm rồi...”. Có thứ lấp lánh lóe lên trong mắt , rất nhanh liền biến mất, trở thành nụ cười yếu ớt.




      “Ban đầu ư?”.




      “Đúng, ngay từ ban đầu, mười lăm năm trước, khi chúng tôi gặp nhau lần đầu...”.




      Phổ Hoa chìm vào trong ký ức nặng nề, ánh đèn màu cam đầu giường Lâm Bác bao trùm lên đường nét gương mặt , rất dịu dàng đẹp đẽ nhưng cũng rất yếu ớt. Lâm Quả Quả hỏi bất cứ câu nào nữa, chỉ lặng lẽ ngồi bên, đợi nghĩ kỹ, bắt đầu kể lại câu chuyện của .

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 8: Vĩnh Đạo trong ký ức - hai mươi lăm tuổi





      Phổ Hoa và Vĩnh Đạo từ năm thứ ba đại học lặng lẽ trở thành đôi tình nhân, tuy họ cố gắng giữ tình cảm này kín đáo, Phổ Hoa giữ kín như bưng chuyện này nhưng vài bạn học trong ký túc vẫn nhận ra, đồng thời lặng lẽ mỉm cười trong những thời điểm thích hợp.




      thời đại học phải là chuyện mới mẻ, nhưng về phía bố, Phổ Hoa tuyệt dám , cứ cuối tuần Vĩnh Đạo cùng về nhà, cũng chỉ đưa tới cửa ngõ, mắt tiễn bóng dáng từng chút xa dần. Phổ Hoa hiếm khi quay đầu lại, lưu luyến của nhiều nhất lúc chia tay cũng chỉ là cười khẽ với , buông tay rồi bước . Thi thoảng có ý muốn thân mật đều bị khéo léo trốn tránh.




      Xác định quan hệ, ngược lại họ có cảm giác xa lạ, đặc biệt là Vĩnh Đạo, thường cảm thấy có gì đó đúng. Phổ Hoa ngồi gióng xe , nắm tay khi dạo trong khuôn viên trường, mỗi lần tạm biệt dưới ký túc xá, nụ hôn cũng chỉ hạn chế má và cằm. chủ động duy nhất biểu vượt qua trước kia chính là khi cùng ăn cơm, gắp thức ăn vào bát , hơn nữa ra sức gắp, cả những thứ thích ăn hay thích ăn đều gắp vào bát , như sợ ăn no, còn thời gian rảnh rỗi, rất chừng mực, ngoài việc khiến vui vẻ ra còn cảm nhận được loại nỗi nghi hoặc lo lắng khó gọi thành tên.




      Lẽ nào hề vui ư? Hoặc, vui như , hay hiểu sai điều muốn thể ?




      Vĩnh Đạo lưu tâm quan sát tỉ mỉ Phổ Hoa, vẫn gầy, thậm chí còn gầy hơn cả kỳ nghỉ hè, sau khi hiến máu, mặt thường trắng bệch, thiếu khí sắc, khi cười cũng e thẹn làm rung động lòng người như trước, làm gì cũng thể lấy lại tinh thần. Mỗi lần nhìn qua cổ áo hẹp thấy bờ vai gầy mảnh của , hoặc nhìn thấy mệt mỏi uể oải ôm sách ra khỏi lớp học, Vĩnh Đạo luôn kiềm chế nổi kéo tới chỗ người ôm vào lòng, kề sát lên Thái Dương im lặng vài phút cho đến khi cảm nhận được yếu ớt đẩy ra rồi lại đầu hàng, mới dám tin vẫn thuận theo ý , trở thành bạn . Nếu , cho dù ngoan ngoãn vùi đầu lên dựa vào người , cũng cảm thấy hề nắm bắt được .




      vui à? Hay học mệt quá?”. Câu hỏi như vậy hỏi bao lần, câu trả lời của Phổ Hoa thường là buồn rầu lên tiếng, thi thoảng đáp lại, cũng là đãng trí câu: “ có... đa nghi rồi...”.




      Nhưng thực ra việc hề đơn giản như , chỉ , mà chính bạn bè xung quanh cũng đều nhận ra khác thường này. mặt, lạnh nhạt và hướng nội trước mặt người khác, mặt khác, dần thêm hoài nghi và bất mãn.




      Chính trong thời kỳ nhạy cảm bất ổn thế này họ chẳng thể giữ được bí mật quá lâu như ý định ban đầu, cho dù cẩn thận che giấu, vẫn sớm bị người nhà phát . Người phát đầu tiên chuyện bọn họ ở bên nhau lại là con trai của bố dượng Phổ Hoa.




      Vô tình đụng phải “ trai” - người chỉ gặp gỡ vài lần đường, phản ứng đầu tiên của Phổ Hoa là vùng tay khỏi tay Vĩnh Đạo, chắp sau lưng, giống như đứa trẻ làm sai, trốn vào quán ăn nhanh bên đường. Vĩnh Đạo hiểu nên vẫn đứng ở chỗ cũ, thấy đường đối diện chỉ có đám sinh viên đại học túm tụm qua, đồng thời thấy có gì khác thường. Nhưng vào quán tìm Phổ Hoa, trốn trong góc giá sách cầm quyển tạp chí lật lung tung, ngừng quan sát con đường.




      “Thấy ai à?”. bước tới cầm cuốn tạp chí sách trong tay , nắm bàn tay lạnh ngắt ấy.




      “Con trai bên đó của mẹ”. rồi khó chịu rút tay ra, lại bị nắm lần nữa.




      “Chẳng thế nào...”. lòng, cuối cùng vẫn rút tay ra khỏi tay , quay ra đường, cũng chú ý giữ khoảng cách.




      Ba ngày sau, nhịn được truy vấn luân phiên của bố mẹ, Phổ Hoa cuối cùng đành khai báo chuyện của Vĩnh Đạo.




      Đứng giữa phòng khách nhà mình, chờ bố mẹ xử lý, họ cùng trao nhau ánh mắt sâu xa, bố lên tiếng mời Vĩnh Đạo cuối tuần đến nhà trực tiếp chuyện.




      Khi ngồi ngay ngắn chơi cờ với bố Phổ Hoa, vẻ trưởng thành và chững chạc hơn tuổi , sau khi bình tĩnh trả lời các câu tra hỏi liên quan tất cả mọi việc lớn , Thi Vĩnh Đạo với tốc độ thần kỳ thể lường trước được thuận lợi được nhà họ Diệp hoàn toàn chấp nhận, chưa quá nửa tháng, đến ông ngoại Phổ Hoa cũng nhớ ra cậu nhóc năm đó xách máy tính năm lần bảy lượt gõ cửa viếng thăm, tự mình pha trà ngon tiếp đãi .




      Đối với Vĩnh Đạo mà , đây là khúc ca khải hoàn mười phân vẹn mười, còn đối với Phổ Hoa, lại thất thủ, tháo lui đến nơi còn cách nào lui được nữa.




      Tình thế phát triển nhanh chóng mãnh liệt cách bất ngờ như vậy, khó có thể hoàn toàn vui vẻ, cho dù cười cũng có chút miễn cưỡng trong đó, đối với Vĩnh Đạo hoặc ít hoặc nhiều có khoảng cách, khăng khăng giữ lấy góc trong trái tim.




      Phổ Hoa chẳng phải biết tốt xấu, sau khi trải qua sáu năm theo đuổi cực kỳ khó khăn gian khổ, biết tất cả những điều tốt đẹp của Vĩnh Đạo nhưng chung quy vẫn quên nổi Kỷ An Vĩnh đột nhiên ra , và xuất cách khó hiểu của Cầu Nhân lần đó.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hai việc này dường như trở thành khối u ác tính lớn dần trong cơ thể , thầm tồn tại, hề cảm thấy đau, nhưng dường như ngày càng bành trướng, ngày phát tác. Thế là Phổ Hoa thể tránh được chán nản, mỗi lần thấy Vĩnh Đạo, dây thần kinh nhạy cảm nào đó trong đầu vô tình đau nhức, nhắc nhở xảy ra chuyện gì. Nhưng thực ra, hề biết xảy ra điều gì, chút manh mối cũng có.




      Sau khi Kỷ An Vĩnh , ngoài mấy thứ cậu ấy để lại, Phổ Hoa chỉ nhận được tấm thiệp điện tử vào cuối năm, hình thức trang nhã đơn giản, đó viết: Mình ở Canada ổn cả, chúc năm mới vui vẻ, vạn suôn sẻ.




      Hơn chục chữ đơn giản đó, suy nghĩ lại xem nên trả lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể biểu thị chút tâm ý, dùng hình thức tương tự gửi cậu ấy tấm thiệp.




      Quyên Quyên vài năm trước từng , họ hợp, giờ xem ra đến làm bạn cũng rất khó khăn.




      Phổ Hoa cũng từng tưởng tượng ở bên Kỷ An Vĩnh như thế nào, nhưng rốt cuộc đó là chuyện tưởng, chỉ có thể coi bức thư điện tử này như lời thăm hỏi thông thường giữa bạn học cũ, đến dũng khí chủ động gửi mail lần nữa cho cậu ấy, cũng có.




      Qua lại với Vĩnh Đạo ba tháng, Phổ Hoa với thân phận bạn gặp trai , tham gia mấy cuộc họp bạn bè và bạn cùng phòng , cũng đặt chân vào căn hộ ngoài ký túc của , ngoài việc chưa gặp bố mẹ ra, hoàn toàn trở thành bạn .




      Tết Nguyên Đán năm đó, họ ở trong căn hộ của , Vĩnh Đạo công khai chặn ở cửa, hỏi : “Hôm nay về có được ?”. Từng hỏi nhiều lần, hỏi tới nỗi chẳng có lời gì để đáp, như con chuột trong phòng thí nghiệm chạy trốn tứ phía, vẫn có thể bình tĩnh duy trì phong độ, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.




      Trò chơi ban đầu là trốn chạy đuổi theo, sau này trở thành do dự, quyết định thay , người bạn trai rất tốt, chưa bao giờ ép buộc làm việc gì, cũng hoàn toàn mù quáng làm theo ý muốn của .




      “Em... muốn về nhà...”. cắn răng nén khóc, “Em muốn”.




      Thực ra cam lòng lắm, may mà Vĩnh Đạo cũng kiên quyết thêm, kéo vào phòng xem mô hình máy bay và tàu thuyền trước khi hoàn thành.




      Sau kỳ thi đại học, tác phẩm đoạt giải của bị vỡ vụn, đều vì , nên cảm thấy áy náy, dành rất nhiều thời gian bên , muốn làm mô hình máy bay, liền mài kỹ từng mẩu giấy nhám giúp , muốn ăn bánh sủi cảo, liền mua thịt và rau về làm cho ăn, muốn gặp bạn bè, liền ngoan ngoãn ở bên rót trà gắp thức ăn cho họ, nghe họ chuyện, muốn xem phim, liền bạo gan cùng xem phim kinh dị máu me.




      Vĩnh Đạo cái gì, Phổ Hoa thực ra đều có thể làm theo, trừ việc tiến hành bước cuối cùng. Việc như vậy, chỉ từng đề cập với Quyên Quyên, dẫu sao cũng là sinh viên đại học rồi, Quyên Quyên có vẻ nhìn thoáng hơn trước.




      “Chuyện này cũng rất bình thường, quan hệ như vậy của các cậu là chuyện sớm muộn. Mình được cũng chẳng có tác dụng, cậu có nghe ? Nếu là mình, bắt đầu chọn cậu ta”.




      “Vì sao?”. Phổ Hoa hỏi.




      Quyên Quyên hỏi ngược lại câu: “Cậu có cậu ta ?”.




      Phổ Hoa trả lời được.




      Thế nào là , thế nào là ?




      Bố mẹ đều Vĩnh Đạo tốt, quả rất tốt, thích , nhớ , muốn gặp , đây chính là tình ư?




      Vậy cũng nhớ Kỷ An Vĩnh ở Canada xa xôi, điều đó là gì?




      Cả năm thứ ba đại học, Phổ Hoa đều dao động quanh quẩn ngã tư tình , rất khó tập trung tinh thần, vô số lần tự hỏi rốt cuộc nên giải quyết mối quan hệ với Vĩnh Đạo thế nào đây, làm thế nào hoàn toàn cắt đứt quan tâm lo lắng đối với Kỷ An Vĩnh.




      Tất cả suy nghĩ treo lơ lửng chưa quyết định này cho tới quá nửa năm thứ tư mới do Vĩnh Đạo đích thân kết thúc.




      **********




      Lễ tình nhân năm thứ tư, sau khi lằng nhằng hơn nửa năm, Phổ Hoa cũng đối phó nổi cầu của Vĩnh Đạo, cuối cùng buột miệng đồng ý kết thúc quan hệ đương nửa Plato, tiến thêm bước phát triển thực chất. [Plato là tình thuần khiết, theo đuổi giao hòa về linh hồn, bài xích nhục dục.]






      Điều này đối với Vĩnh Đạo khác gì được tiếp nhận hoàn toàn, bản thân vui mừng điên lên được, còn với Phổ Hoa lại là lựa chọn bắt buộc.




      Kỳ đầu năm học thứ tư kết thúc, từ bỏ cơ hội thi thạc sĩ, trước mắt chỉ còn con đường hoàn thành luận văn chăm chỉ tìm việc chờ tốt nghiệp, còn mấy trường đại học Vĩnh Đạo làm đơn xin đều dồn dập nhận được phúc đáp, vài lần lựa chọn, gia đình kiên quyết bắt ra nước ngoài học thạc sĩ hai năm. Xa cách là điều khó tránh, có tiếp tục qua lại hay liền trở thành vấn đề hai người thể né tránh.




      Vĩnh Đạo nhiều lần thuyết phục Phổ Hoa nhưng đều thất bại, kỳ nghỉ tết Nguyên Đán, đích thân đến nhà tìm bố chuyện hai lần, kết quả bố còn khuyên yên tâm học, để Phổ Hoa ở lại công tác đợi .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :