1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Có lẽ Lâm Quả Quả đúng, tự cứ tưởng bước về phía trước rất xa rồi, thực ra chẳng qua chỉ là giậm chân tại chỗ, vẫn đợi để quay đầu.




      Dùng tay che hết tất cả các ánh sáng, ánh sáng vẫn còn. Phổ Hoa nhớ tới câu chuyện bịt tai trộm chuông mà bố kể hồi , tên trộm đó vờ như mình nghe được, nhưng có nghĩa là thanh đó thực tồn tại. cũng như vậy, bề ngoài quan tâm Vĩnh Đạo nhưng vẫn sống trong lòng , từng tin tức của đều thay đổi cuộc sống của như trước, thậm chí còn thao túng cả tâm trạng, cảm xúc của .




      Phổ Hoa nghĩ ra người nào có thể giúp thoát khỏi tình trạng quẫn bách nay, bây giờ xem ra đến Lâm Quả Quả cũng thể.




      Xuân hạ giao mùa, trời ấm rồi, nhưng lại cảm thấy căn phòng rất lạnh, bật điều hòa ở chế độ ấm, chỗ gần trái tim vẫn cảm thấy lạnh buốt, dường như vết thương chưa liền miệng.




      Cùng ánh trăng, cùng thành phố hình ảnh Vĩnh Đạo và Cầu Nhân tha hương nơi xứ người khiến trằn trọc, khó ngủ suốt đêm, phải nằm sấp giường đè xuống bộ quần áo trước ngực mới có thể ngăn lại được nhịp tim càng lúc càng hỗn loạn.




      cắn chặt môi, thầm gọi tên , trùm kín đầu, biết nên hận thế nào!




      *************




      Sắp tới mùa hạ rồi, qua cuối hạ là sinh nhật lần thứ hai mươi chín của Phổ Hoa.




      Trước ngày nghỉ lễ mùng tháng năm, tàu trở về Bắc Kinh nhận được tin nhắn của Phong Thanh: Cuối năm họp mặt tốt nghiệp mười năm, ở Tiền Cự - Triều Ngoại, bạn nhất định phải đến!




      Ra khỏi sân ga tới trạm xe bus, di động lại reo, Quyên Quyên cũng gửi tin nhắn như vậy, phía sau còn thêm câu: Thi Vĩnh Đạo !




      Cất di động , đuổi theo xe bus dừng, len vào dòng người, ý nghĩ đầu tiên nảy ra là “Tuyệt đối thể !”.




      Họp lớp mười năm, với người khác có thể là việc đáng vui mừng, nhưng với Phổ Hoa lại thể có nổi chút hưng phấn. Nhưng chỉ Quyên Quyên mấy lần nhắc tới mà đến Ngu Thế Nam cũng vì việc này mà đến tìm .




      Có thể là do phải mùa kinh doanh bận rộn, Ngu Thế Nam vài lần tới công ty Phổ Hoa chơi, dần dần trở thành gương mặt quen, thêm nữa còn tìm nhờ dịch tài liệu, số lần nhiều hơn, tiện thể ăn cơm là chuyện vô cùng bình thường. Ban đầu có vài đồng nghiệp cùng ăn, sau này dần dần chỉ có hai người bọn họ.




      Chớp mắt ngày Phong Thanh hẹn cận kề, Phổ Hoa dịch xong tập tài liệu Ngu Thế Nam cần, ăn tối ở quán ăn cạnh công ty cậu ta.




      Vốn cậu ta phải mời bữa hoành tráng, nhưng khi xuống tầng gặp mấy người trẻ tuổi tan làm, thấy ánh mắt họ có chút mờ ám, cậu thanh niên to gan còn huýt sáo cách tinh nghịch, thế là Phổ Hoa đành rớt xa lại ở mấy bậc thềm đằng sau, ra khỏi tầng cũng muốn ngồi xe cậu. Ngu Thế Nam làm khó , tìm quán ăn gần nhất.




      Đợi phục vụ mang thức ăn lên, cậu ta lấy ra tờ giấy đẩy tới trước mặt , đó là tờ danh sách lớp, Phổ Hoa nhìn xuống dưới, tên của mình nằm cạnh Vĩnh Đạo.




      đẩy tờ giấy trở lại, cầm giấy ăn chầm chậm lau cốc trà.




      Ngu Thế Nam gọi nhân viên phục vụ rót trà, mang bộ đồ ăn lên, đợi Phổ Hoa lau xong cốc mình, tỉnh bơ hỏi : “Tới khi đó cậu có ?”.




      Phổ Hoa làm sạch đũa, chuyên tâm lau mấy cái đĩa , dường như hoàn toàn nghe thấy lời cậu ta . Tết lịch tóc ngắn cũn, đến mùa hạ ngang vai, che cả mắt, góc này vừa vặn khiến cậu ta nhìn ra tâm trạng của .




      “Mời mình ăn cơm... chính vì muốn nhờ mình dịch à?”. Lau đũa chán, chống cằm, nghiêm túc hỏi cậu ta.




      phải... Chẳng đặc biệt muốn cái gì, nếu thực muốn cậu làm giúp chỉ ăn mấy thứ này!”. Ngu Thế Nam cười đưa cốc mình cho , “Lau cho mình!”.




      Phổ Hoa ngồi im, tiếp tục chống cằm quan sát Ngu Thế Nam trước mặt. Cậu ta khoan khoái dựa người lên thành ghế, dáng vẻ thoải mái, xem ra rất dễ chịu cũng rất nhõm, dường như chính là nhân viên của cậu ta. họ là bạn rất tốt dường như phải, họ hiếm khi đề cập đến chủ đề cá nhân, chuyện nhiều nhất vẫn là về thời trung học. Nếu là bạn bình thường, từng xem phim, cũng từng ăn cơm nhiều lần, dường như là thân thiết hơn.




      “Vậy vì sao?”.




      “Cái gì mà vì sao?”. Nhân viên phục vụ mang ấm trà lên, Ngu Thế Nam rót đầy cốc cho Phổ Hoa trước.




      “Vì sao luôn mời mình ăn cơm”.




      “Dù sao cũng phải ăn cơm! người hay hai người chẳng phải như nhau sao, hơn nữa cậu AA còn gì? Thành ra mình tiết kiệm được tiền”. Đây hiển nhiên là cách đùa vui của Ngu Thế Nam, nhưng Phổ Hoa phụ họa.




      “Sao? Cảm thấy mình có ý đồ khác à?”. Cậu ta tiến sát lại, cũng học Phổ Hoa chống cằm.




      “Vậy coi như có...”. Phổ Hoa rút tay lại, ngồi thẳng, khóe miệng mím chặt, “Chúng ta cũng chẳng phải đối tượng của nhau, mình chỉ đột nhiên nhớ ra vài chuyện hồi học”.




      “Chuyện gì?”.




      “Cậu từng giúp mình bài thi thể dục, khi đó muốn cảm ơn cậu, kết quả hết năm lớp chín cậu rồi”.




      “Vậy à? Chắc thế, mình nhớ nữa”. Ngu Thế Nam nhún nhún vai.




      Thức ăn được mang lên, đều là những món vị khá cay, Phổ Hoa ăn được nhiều, Ngu Thế Nam ăn rất ngon miệng, Phổ Hoa chủ yếu nhìn cậu ta ăn.




      “Còn nhớ mấy người lớp mình hồi xưa ?”. Cậu ta hỏi.




      “Mình nhớ”.




      “Nhớ ai?”. Cậu ta dường như cố tình tìm ra chuyện muốn nhắc đến, Phổ Hoa gắp vài món, trả lời.




      “Cậu còn liên lạc với ai?”. Thấy , cậu ta đổi câu hỏi.




      “Quan hệ khá tốt chỉ có Quyên Quyên”.




      “Cậu heo béo tròn á?”. Ngu Thế Nam nhướng mày.




      “Cậu vẫn nhớ cái tên này?”. Phổ Hoa hơi bất ngờ.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Nhớ chứ, mình đặt mà!”. Ngu Thế Nam cười có phần đắc ý, đặt đũa xuống, “Có vài chuyện rất dễ quên, có vài chuyện ít nhiều đều nhớ! Có điều với bạn học xưa, mình qua lại nhiều, ngoài Cao Triệu Phong cùng mở công ty”.




      “Vì sao?”. Phổ Hoa hiểu.




      “Vì sao nhất định phải qua lại, mình phải là người đặc biệt hoài niệm chuyện xưa như các!”. Ngu Thế Nam nhón mấy hạt lạc.




      “Bọn mình á?”.




      “Đúng, các cậu!”. Ngu Thế Nam ngước mắt, gật đầu khẳng định, “Lẽ nào phải?”.




      Phổ Hoa lập tức ý thức được cậu ta ám chỉ ai, hơi biến sắc, gẩy thức ăn trong bát cách cứng nhắc.




      khí bàn ăn có phần kỳ lạ, còn nhõm như trước nữa, Phổ Hoa có lòng dạ nào để chuyện, Ngu Thế Nam lặng lẽ uống rượu, chậm rãi ăn.




      Khi cậu ta gọi bình rượu thứ hai, lỡ tay làm đổ cốc trà bàn, nước tràn ra. Phổ Hoa lấy khăn giấy lau, nhịn được bèn hỏi: “Cậu... say chứ...”.




      “Mình sao!”. Ngu Thế Nam lau rượu khóe môi, biểu có phần nặng nề, vẻ thoải mái dửng dưng trước đó cũng còn, “Mình có thể có chuyện gì chứ! Người sống phải vui vẻ, thoải mái. Uống rượu, ăn cơm, hưởng thụ”. Ngu Thế Nam như tự với chính mình, nhưng khi ánh mắt lại nhìn chăm chú gương mặt Phổ Hoa.




      cho cậu biết, cứ nhớ mãi quá khứ cũng có tác dụng! Ví dụ như mình...”.




      Phổ Hoa lờ mờ nghe ra câu của cậu ta có hàm ý khác, nhưng lại ràng, có thói quen dò hỏi, cũng lộ ra vẻ tò mò, chỉ im lặng uống trà nghe cậu ta . Bất cứ người nào cũng đều có quyền giữ bí mật của mình, cũng có quyền kể ra, Ngu Thế Nam chưa từng hỏi chuyện và Vĩnh Đạo, cũng hỏi cậu ta rốt cuộc vì ai mà vứt bỏ Bắc Kinh.




      Ngu Thế Nam rất lâu, cho tới khi phát Phổ Hoa mãi chẳng lên tiếng, mới lần nữa về .




      lại, hôm họp lớp mặt cậu rốt cuộc có hay ?”.




      Phổ Hoa gạt mái tóc rủ trước trán, thận trọng suy nghĩ lúc, mới : “ ”.




      “Tại sao?”.




      có tại sao”. Phổ Hoa trả lời rất bình tĩnh, khó có thể nắm bắt được điều gì từ biểu của .




      Ngu Thế Nam uống rượu xong, lướt mắt nhìn , vẫn nhịn được liền hỏi: “Vì Vĩnh Đạo?”.




      Phổ Hoa quay đầu gọi nhân viên phục vụ, vờ như nghe thấy cậu ta gì.




      Thanh toán vẫn theo phương thức cũ, mỗi người trả nửa. Phổ Hoa cất ví , nhìn Ngu Thế Nam đứng trước mặt, biết nên chia tay ở đây hay để cậu ta đưa về nhà như trước.




      “Ra ngoài dạo chút nhé?”. Cậu ta khẽ dựa vào bàn, mặt hơi đỏ, nhưng vẫn rất lịch đẩy cửa cho .




      đường, Phổ Hoa phương hướng ràng, chỉ theo sau Ngu Thế Nam. Cậu ta ít nhiều hơi say, miệng lẩm bẩm những điều Phổ Hoa nghe , được vài bước, đứng ở dưới biển hiệu đột nhiên cậu ta nghiêm mặt : “Tháng này Vĩnh Đạo từng đến Thiên Tân!”.




      Phổ Hoa sững người, bước chân chậm lại.




      “Mấy tháng nay cậu ta làm dự án bên khu mới, có lúc ở tạm đêm chỗ Triệu Phong. Thực ra từ khu mới lái xe vào thành phố phải mất tiếng, đủ thời gian cho cậu ta về Bắc Kinh, người ta đặt phòng khách sạn cho cậu ta nhưng cậu ta nhất quyết muốn ở trong thành phố, cậu biết tại sao ?”.




      Phổ Hoa tin rằng biểu của mình nhất định rất cứng nhắc.




      Ngu Thế Nam bước lại nắm lấy tay , mang theo hơi rượu kề sát : “Biết hồi trung học mọi người gọi cậu thế nào ? Mọi người gọi cậu là Diệp tu sĩ sau lưng. Cả năm lúc nào cũng xị mặt, người lúc nào cũng mặc đồng phục trường, tóc vấn lên, ôm chồng vở”.




      Phổ Hoa quay đầu, khóe miệng cứng nhắc, tự nhiên.




      “Quả rất giống, nhưng lại dám gọi trước mặt, biết vì sao ?”, cổ tay cậu ta ngừng dùng lực, dường như muốn kéo vào trong lòng, “Mình đến Thiên Tân là bất đắc dĩ, cậu trốn đến. Cậu đến rồi, Vĩnh Đạo cũng đến, vì các cậu là người hoài niệm chuyện xưa, cậu quên được cậu ta, cậu ta cũng buông cậu ra được!”.




      Hơi rượu trong miệng cậu ta phả lên mặt , cuối cùng Phổ Hoa nhịn được đẩy cái, “Ngu Thế Nam, cậu say rồi!”.




      Cậu ta lảo đảo vài bước, đứng vững rồi bước tới, nắm chặt tay , trước khi hiểu ra, cậu ta kéo vào lòng, đẩy vào thân cây gần đó.




      Trong phút chốc mơ màng, bóng đen phủ xuống, cướp hơi thở đè lên môi , hề khách khí muốn luồn vào miệng . bắt đầu chống cự theo bản năng, cắn chặt răng cho cậu ta đạt được mục đích. Cậu ta ngậm khóe môi , nâng cằm lên, dường như muốn tiếp tục nhưng lại đột nhiên buông tay đẩy ra.




      Phổ Hoa mở to đôi mắt, nhìn cậu ta chằm chằm.




      Ngu Thế Nam lau khóe miệng, biết điều lùi lại bước, đùa cách hề thông minh nhằm che giấu bối rối.




      “Quả nhiên là Diệp tu sĩ...”.




      Phổ Hoa chút cũng cười nổi, chạy ra đường chặn chiếc taxi, mở cửa sau vội vã leo vào.




      Trước khi xe khởi động, Ngu Thế Nam chạy lên trước kéo cửa xe, gõ gõ lên tấm kính.




      Cậu ta câu gì đó, Phổ Hoa nghe . Nhưng nhìn theo hướng cậu ta chỉ, phát chiếc Buick màu xám bạc đỗ ở chỗ đậu xe xa ở phía đối diện, có chữ ràng “Kinh” ở ngay đầu biển số xe. [Kinh: Bắc Kinh]




      Xe khởi động, Ngu Thế Nam buông tay lại cam lòng cất cao giọng.




      Lần này Phổ Hoa nghe được.




      Cậu ta : “Ngoài cậu ta... ai dám muốn cậu!”.




      ***************

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sau bữa tối hoang đường đó, Phổ Hoa còn gặp lại Ngu Thế Nam nữa. Nhưng chỉ lần mơ thấy chiếc xe Buick màu xám bạc, khi tỉnh dậy ra ban công nhìn xuống, chắc chắn dưới tầng có xe hay .




      ư? Đến làm gì chứ?




      Hình ảnh chiếc xe đó khiến vốn sống thấp thỏm lo sợ tự nhiên càng thêm phiền não. Như vậy xem ra, càng thích hợp để họp lớp.




      Phổ Hoa tính ngày ở lại Thiên Tân, chờ nghe tin từ Quyên Quyên qua điện thoại. Nhưng Quyên Quyên lại hề có chút tin tức gì, tuần sau cuộc họp mặt cũng liên lạc.




      Trong lòng Phổ Hoa thấy kỳ lạ, cuối tuần nhờ xe Cao Triệu Phong về Bắc Kinh.




      Qua trạm thu phí đường cao tốc, nghe cậu ta chuyện điện thoại, cuối cùng câu: “ lát nữa chúng tôi tới”.




      Ngoài xe trận mưa đầu tiên của mùa hạ phương bắc chỉ tí tách khi rời thành phố Thiên Tân càng tới gần Bắc Kinh càng nặng hạt mưa bắn tóe lên kính xe bị gạt ra phía sau, kẻ ra đường mưa mỏng. Gió thổi hơi lạnh xuyên qua khe kính luồn vào trong xe, thấm vào tận xương.




      Phổ Hoa dựa vào ghế sau, đầu gối mở quyển Lưỡi dao cạo, vì lòng dạ rối bời nên thường đọc đọc lại mấy trang trước từng đọc, nên tiến độ nhanh.




      Cao Triệu Phong cúp máy, mở kênh thể thao đài, hài hước của người dẫn chương trình che đậy im lặng trong khoang xe tràn ngập khí u.




      Phổ Hoa đọc ngắt quãng, thi thoảng ngẩng đầu, cảm thấy Cao Triệu Phong lén liếc qua gương chiếu hậu.




      “Sao thế?”. Phổ Hoa buông quyển sách.




      có gì đâu...”. Cao Triệu Phong lúng túng, mở hộp chứa đồ lấy ra cái gì đó nhét vào miệng.




      “Gần đây bận công việc công ty à, hiếm khi thấy cậu”. Phổ Hoa lật lại trang, chuyện với Cao Triệu Phong. xuống lầu gặp lúc Cao Triệu Phong dừng xe bên đường, hình như vừa dỡ đồ, nghe bảo muốn về Bắc Kinh liền chủ động mời xe mình.




      “Vần ổn, công tác chuyến, thời gian còn lại chạy mấy khách hàng cũ, mùa kinh doanh ế ẩm đại khái là như vậy”. Cao Triệu Phong đổi sang kênh nhạc, lượng cũng vặn to hơn vừa nãy.




      Phổ Hoa lật quyển Lưỡi dao cạo đầu gối, mấy chữ giấy đều biết, nhưng ghép vào với nhau hiểu nghĩa lắm. Có thể do tối trước dịch mệt quá, đại não bài xích câu chữ dưới bất kỳ hình thức nào. dứt khoát đặt quyển sách sang bên, lau hơi nước đọng lại tấm kính, dùng ngón tay vẽ vài hoa văn vô nghĩa.




      Xe tăng tốc đường cao tốc, mưa đập vào tấm kính khiến mọi thứ đường trở nên mơ hồ, chỉ có chuỗi đèn xe và vài bóng đen gào thét trong mưa bụi.




      “Cao Triệu Phong?”. Ngón tay dừng lại.




      “Hả?”. Cao Triệu Phong lơ đễnh trả lời.




      “Cuộc họp lớp... tuần trước... thế nào?”. Phổ Hoa hỏi xong, lại tiếp tục vẽ kính xe, ngón tay di chuyển rất chậm.




      “Cũng được...”. Cậu ta vịn vào vô lăng, đồng thời đánh xe sang làn nhanh hơn, kim đồng hồ chỉ quá trăm kilomet giờ. Sau đó xe trườn như con thoi giữa hai làn xe, lúc vượt qua hơn chục chiếc xe.




      Phổ Hoa nắm dây an toàn, điều chỉnh tư thế theo di chuyển của thân xe, cũng quên nghe xem sau đó Cao Triệu Phong trả lời thế nào. hiếm khi ngồi xe Cao Triệu Phong, khác với chiếc xe cũ của Ngu Thế Nam, Cao Triệu Phong vừa đổi xe mới theo cầu của bên nhà , tuy quá đắt tiền nhưng dễ lái và dễ chịu hơn hẳn xe trước. Phổ Hoa vốn dĩ say xe, nhưng sau vài lần tăng tốc giảm tốc, chuyển đường, hơi cảm thấy say, dạ dày khó chịu, có cảm giác buồn nôn.




      Nén nhịn cơn khó chịu này, rất muốn nhớ tới người khác.




      Nếu là Vĩnh Đạo như vậy. luôn luôn ngồi ở ghế phụ, tự tay kiểm tra thắt dây an toàn chưa, chuẩn bị đồ ăn vặt cho . chưa bao giờ lái quá nhanh, thường để khe hở cửa kính ở ghế lái, để khí mát lành xua tan khó chịu vì ngồi trong xe quá lâu...




      Nghĩ tới những điều này, Phổ Hoa lắc đầu hạ nửa tấm kính xuống, áp mặt lên đó, để những hạt mưa rơi lên mặt. khí tươi mát trong lành phả vào mặt kiềm chế cơn choáng váng buồn nôn, giọt nước từ cằm chảy vào cổ áo, dường như cũng chui vào đáy lòng , lạnh buốt sinh ra cảm giác lạnh lẽo.




      Lộ trình phía sau, con đường dần dần phức tạp hơn, Phổ Hoa quen đường, đến khi tốc độ xe giảm xuống rệt mới ý thức được xe vào trong thành phố.




      “Triệu Phong... cho tôi xuống ở trạm xe bus, đây là đâu?”. thò đầu ra ngoài, đường rất lạ.




      Cao Triệu Phong trả lời, tiếp tục lái vài chục mét, dừng trước tòa nhà nhà đồ sộ bên đường.




      “Sao nữa?”.




      Phổ Hoa nhìn ra ngoài xe, bất ngờ phát ra người đàn ông cầm ô bước xuống từ bậc thềm.




      Phong Thanh!




      có đến mấy giây thảng thốt ngồi đờ đẫn ghế sau, định hỏi Cao Triệu Phong cửa xe mở. Phong Thanh thò người vào, lịch cầm ô chờ xuống xe, nở nụ cười: “Cuối cùng cũng mời được cậu tới rồi!”.




      Phổ Hoa đành miễn cưỡng cầm túi bước xuống xe, chui vào ô của Phong Thanh, quên mất bản thân định gì.




      “Lên , rất nhiều các bạn học đến rồi”. Phong Thanh dẫn đường, Phổ Hoa ngẩng đầu mới phát rất nhiều gương mặt quen đứng tấm thảm chống trơn ở bậc thang cùng.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trở lại tìm Cao Triệu Phong, cậu ta khởi động xe. Phong Thanh đứng bên cười : “Triệu Phong đỗ xe rồi. Tuần trước rất nhiều người bận, vì vậy đổi sang hôm nay, Ngu Thế Nam cậu biết đường vì thế để Triệu Phong đưa cậu tới, là muốn dành cho cậu bất ngờ vui vẻ”.




      “Bất ngờ vui vẻ?”.




      Huyệt Thái Dương của Phổ Hoa giật mạnh, đột nhiên có dự cảm tốt.




      Trong đám người, chộp được bóng dáng cao lớn, khoác tay vợ bình tĩnh hướng ánh mắt về phía đứng, gật đầu chào hỏi.




      vẫn chưa chuẩn bị qua đó để chào hỏi vợ chồng Kỷ An Vĩnh nghe có người kêu lên tiếng về phía cửa: “Vĩnh Đạo! Phổ Hoa đến này!”.




      Bị mọi người kéo vào phòng hát karaoke, mỗi giây Phổ Hoa đều có suy nghĩ muốn chạy trốn. Khi thực lặng lẽ về phía cửa, gương mặt quen thuộc len từ phía sau dòng người lên, chặn đường .




      “Cậu muốn đâu?”. Mấy ngày gặp, mặt Ngu Thế Nam hoàn toàn có bất cứ ý định ám muộn nào, chỉ còn nụ cười như có lại như trong mắt, dường như mưu tính trước điều gì.




      “Cậu!”. Sau nụ hôn ấy, Phổ Hoa lại có ý muốn đẩy cậu ta ra, “Tránh ra!”.




      “Nên vào rồi”. Cậu ta tránh, ngược lại còn đẩy vào thang máy. Cửa thang máy vừa khép, trong gương lập tức ta hơn chục gương mặt bao năm chưa gặp. Mọi người mỉm cười chào hỏi trong gương, duy chỉ có Phổ Hoa, lập tức cúi đầu trốn tránh tất cả các ánh mắt.




      biết bản thân mình nhìn rất thảm hại, tóc ướt, vài lọn còn rủ xuống trán, gương mặt trang điểm, má, môi chút phấn son trở nên trắng bệch. Mũi giày vẫn còn vết bẩn do nước mưa bắn vào, đến chiếc áo mặc từ Thiên Tân trở về vẫn là mốt cũ vài năm trước.




      Ép phẳng cổ tay áo vênh lên, Phổ Hoa lờ mờ cảm thấy trong thang máy có đôi mắt ở đằng sau nhìn chăm chú, sống lưng lạnh toát. biết là do ướt mưa lạnh hay vừa nãy nghe thấy tên của Vĩnh Đạo mà hú vía phen.




      đến, người bước ra từ trong đám đông là Lý Thành Tự khoác tay vợ, khách sáo chào hỏi , Phong Thanh đứng bên giới thiệu họ, Phổ Hoa mới biết Lý Thành Tự lấy em Phong Thanh.




      Mười năm gặp, mọi người thay đổi rất nhiều. Có người phát tướng, có người cao lên, có vài người dường như cuộc sống hề như ý, vẻ già nua. Bước vào phòng đặt trước, Phổ Hoa chuyện bạn học cũ đến chào hỏi, rất nhiều tên gắn bên miệng nhưng lại gọi ra. Vừa ngồi xuống chưa lâu, bị hai bạn học gọi nhầm thành người khác.




      Căn phòng rất rộng, nhưng chỉ năm mươi người đến, rất nhiều người đều đến theo đôi theo cặp, vô cùng nhiều gương mặt xa lạ. Phổ Hoa giỏi nhận người, rất ít bạn bè thời trung học, xã giao lát liền mệt tới mức nặn ra nổi nụ cười.




      tìm kiếm Cao Triệu Phong hoặc Ngu Thế Nam trong phòng. Nhưng họ dường như cố ý, khiến lúng túng tham gia cuộc họp lớp, bỏ mặc mình ở nơi này.




      Phổ Hoa tránh quầy chọn bài hát và míc, lấy di động gửi tin nhắn cho Quyên Quyên, tay ấn phím có chút run rẩy: Vì sao thông báo cho mình cuộc họp lớp thay đổi thời gian? Cậu ở đâu? vẫn đến chứ?




      Thời gian chờ tin nhắn, lại có bạn học hơi quen mặt tới hỏi han. Có lẽ là quan hệ ban đầu với Vĩnh Đạo ràng, rất nhiều người hề biết họ từng kết hôn, có người còn hỏi mấy năm nay ổn , kết hôn chưa, chồng làm gì, ngược lại ai nhắc tới Vĩnh Đạo.




      màn hình nối tiếp từng bài hát nổi và những bài xưa, mọi người ngồi hát, luật lúc trầm lúc bổng xen lẫn tiếng thầm bên tai. Phổ Hoa ngồi lâu, nhân lúc mọi người chú ý trốn ra bên ngoài.




      Ra khỏi phòng, mới phát bên ngoài bài trí rất đẹp. Trong phòng bày vài bộ ghế sofa mềm cho vài nhóm nghỉ ngơi, dựa sát tường là quầy bar , cánh cửa sau quầy bar thông với khoảng sân lộ thiên. bộ bàn ghế mây bày ở giữa, có nến cắm trong giỏ mây, vì có người, khoảng sân bỏ trống khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều so với cảnh hát karaoke sục sôi ngất trời trong phòng.




      Phổ Hoa ngồi xuống sau quầy bar, lưng dựa vào tường, cầm cốc soda ngọt thêm Tequila do người phục vụ rượu pha chế, chậm rãi uống từng ngụm. Quầy bar che khuất chỗ ngồi, có cảm giác an toàn do được che chắn, còn nghe tiếng chuyện, tiếng gọi rượu bên ngoài.




      nhanh chóng tìm được giọng quen thuộc.




      “Đức Cần đâu? Lâu rồi gặp”. Là Hải !




      ấy ở trong.” Người còn lại là Kỷ An Vĩnh.




      “Gần đây cậu thế nào?”.




      “Vần ổn, còn các cậu?”.




      “Bình thường, có trẻ con yên được”.




      “Vậy lát nữa chuyện, mình mang cho ấy cốc nước”.




      “Được”.




      Đợi họ xa lại truyền đến tiếng chuyện của vài người phụ nữ.




      “Nhìn thấy người bên cạnh Lý Thành Tự ?”.




      “Sao? Chẳng phải là em Phong Thanh ư?”.




      “Nghe họ tái hôn! Đều có... Thành Tự và người trước vẫn chưa ly hôn đâu!”.




      " á?!...”.




      Dựa vào giọng , Phổ Hoa nhận ra ai.




      “Đương nhiên rồi, lớp chúng mình còn có người ly hôn cơ!”.




      “Ai?”.




      “Thái Tuần, nghe người phụ nữ đó sau này từ Singapore úc, tìm ông già, hình như vì thể...”. Vài người phụ nữ hạ thấp giọng, Phổ Hoa nghe họ gì sau đó.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sau khi họ , liên tục có người lấy nước, rượu. Phổ Hoa rất bối rối, cầm cốc muốn ra khỏi phía sau quầy bar, nhưng vô tình nghe được hai người phụ nữ chuyện.



      “Cậu khẳng định là Cầu Nhân?”.



      “Chắc chắn là ta! Phương Húc mà, ấy và Cầu Nhân đều ở Thâm Quyến, khi vừa còn từng thuê cùng phòng”.



      “Biết là cùng với ai ?”.



      lắm, chỉ nghe năm trước vừa kết hôn trong nước liền lập tức ”.



      “Sao có thể xuất ngoại như vậy?”.



      “Ôi, nước ngoài tốt mà...”.



      “Thế người đàn ông đó cũng đồng ý à”



      biết... cũng chắc người đàn ông đó thiệt... tuy là kết hôn giả...”.



      Phổ Hoa ra khỏi phía sau quầy bar, hai người phụ nữ nhìn cái rồi quay lưng tiếp tục chuyện.



      bước tới trước cửa sổ, trong đầu vẫn là những lời khi nãy vừa nghe. nhóm người ngồi mấy chiếc ghế mây ngoài sân, Doãn Trình, Hải , Cao Triệu Phong, An Vĩnh và vợ đều ở đó, Ngu Thế Nam bưng cốc rượu lặng lẽ ngồi bên.



      Đây là bức tranh đẹp đẽ hài hòa, Phổ Hoa cảm thấy vẫn thiếu cái gì đó. Trong đầu từng có bức tranh như vậy, chỉ là nơi đó có Vĩnh Đạo còn bản thân ở bên cạnh .



      ý thức được mình đứng ở nơi gần cửa, lộ dưới ánh sáng, đợi phát ra Hải vẫy tay với mình, mọi người trong sân đều thấy , thậm chí Ngu Thế Nam còn nâng cốc về phía .



      Nghĩ tới bộ dạng của mình, Phổ Hoa quay lưng , hận thể lập tức trốn vào góc ai chú ý. Nhưng vừa bước , đụng ngay vào lưng người.



      Quá đột ngột, trán đau điếng, mới bịt trán, hơi thở quen thuộc bao quanh , đỡ cơ thể loạng choạng của , chắn tầm nhìn của tất cả mọi người.



      *************



      Thấy Vĩnh Đạo, Phổ Hoa hề có bất cứ biểu bất thường nào, cũng có thể từ khi bước xuống xe Cao Triệu Phong đoán trước được giây phút này, nhưng thể phủ nhận, trong lòng vẫn rung động chút, cũng có thể là đau chút.



      Vuốt vuốt mái tóc rối trước trán, thoát khỏi tay Vĩnh Đạo, đứng vững rồi chỉnh lại quần áo, ngồi xuống ghế sofa bỏ trống ở gian ngoài. theo, cởi áo vest ngồi đối diện .



      Trong tay cũng có cốc rượu, chất lỏng trong suốt khẽ sóng sánh, màu sẫm giống như đồng tử của , mãi mãi đoán ra được vị trong đó.



      Từ sau khi ra , rất lâu rồi gặp mặt, trước đó còn lâu hơn, đến câu cũng chưa từng .



      Phổ Hoa cúi đầu, tiếng hát trong phòng trở nên lúc có lúc mất, thậm chí có thể cảm nhận được mỗi nhịp đập của trái tim mình. rất muốn nhân viên phục vụ rót cho mình ly rượu mạnh nguyên chất, để bản thân đừng nhút nhát, ra những lời kìm nén trong lòng. Nhưng cốc rượu trong tay rỗng, chiếc cốc bàn chỉ còn vài viên đá sắp tan chảy, lòng bàn tay khép lại toát mồ hôi, hiểu , trốn xong, rốt cuộc vẫn là trốn xong.



      Vĩnh Đạo ngồi đối diện, trong năm ngắn ngủi trưởng thành lên rất nhiều, cũng có thể là trải qua quá nhiều chuyện, giống như ngoài ba mươi, nếp nhăn nơi ấn đường vẫn rất khi biểu lộ cảm xúc, còn là chàng trai cố chấp tùy hứng như trong ký ức của nữa. Vài tháng gặp, cắt đầu đinh, giống như quân nhân vừa giải ngũ, trông rất mạnh mẽ.



      ngẩng đầu bình tĩnh nhìn chăm chú, cũng nhìn thấy vẻ bình tĩnh như vậy trong mắt .



      rút giấy ăn lót dưới cốc thủy tinh, giấy ăn rất nhanh bị nước đá thấm ướt, nhăn nhúm, giống như ấn đường của . Lau nước tay, nặng nề lên tiếng: “Phía dưới xương sườn của em còn đau ? Khỏi hẳn rồi chứ?”.



      Phổ Hoa vô thức đan tay trước ngực, cơn đau vài tháng trước quét qua, dường như mỗi lần đau đều nhắc về chuyện từng xảy ra.



      có thể nghiêm trọng, nhưng đó hề là thứ muốn, vì thế lãnh đạm trả lời: “ còn đau nữa rồi”.



      “Em quay lại viện chụp X - quang chưa, hoàn toàn khỏi rồi à?”. vẫn yên tâm với vết thương của .



      khép mi, muốn cho biết.



      chưa?”.



      “Chưa”.



      “Vì sao?”. nhíu mày, biểu nghiêm túc hẳn lên.



      “Vì em muốn ”. cách giận dỗi, sau đó quay đầu nhìn khoảng sân bên ngoài, để ý đến nữa.



      cùng nhìn về phía đó, trời tối, khoảng sân dưới sắc đêm rất đẹp, giống như bức tranh được đặc biệt chuẩn bị. Doãn Trình, Kỷ An Vĩnh, Cao Triệu Phong mang theo bạn và vợ của họ ngồi quanh bàn cùng nhau cười cười, mọi người vẫn là bạn bè quen thuộc năm đó, ngoài việc tuổi tác tăng lên có bất cứ thay đổi nào.



      Còn hai người, sớm vật đổi sao dời.



      Phổ Hoa nhìn cách say sưa, biết bản thân còn thuộc về nơi đó nữa, lại tránh được cảm giác mất mát, biết làm thế nào. quay người lại, co người dựa vào sofa, hoàn toàn giống như người ngoài cuộc.



      “Ở đây ồn quá, chúng ta ra ngoài ngồi ”. thấy xung quanh huyên náo, “Ra ngoài tìm chỗ nào yên tĩnh chuyện nhé?”.



      động đậy, hơi nhếch cằm lên, ngỡ ngàng hỏi: “ cái gì? Cầu Nhân à?”.



      nghe thấy cái tên này, toàn thân chấn động, tay định lấy cốc dừng giữa trung, liền nắm thành nắm đấm.



      Phổ Hoa vẫn dựa vào thành ghế, ngồi mệt rồi liền bước về quầy bar tự rót cho mình ly champagne, cũng chẳng vì chúc mừng cái gì, chỉ muốn uống ly rượu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :