1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tiếp xúc với Ngu Thế Nam nhàng hơn nghĩ, đến nhà chỉ mất vài phút, CD trong xe chưa phát xong hai bài hát tới tầng dưới nhà Phổ Hoa.




      Cậu ta xuống xe tiễn lên tầng, chỉ hạ kính chỗ ghế lái, thò đầu với : “Này!”.




      “Hả?”.




      “Đừng quên hôm khác phải làm thêm cùng ăn cơm nhé!”. Cậu ta giơ giơ tay kéo cửa kính lên, cách tấm kính, Phổ Hoa vẫn có thể nhìn chút hẹp hòi kèm theo chút kiêu ngạo lúc xưa trong mắt Ngu Thế Nam.




      chạy lên tầng, khi mở cửa mới nhớ ra mình quên cảm ơn. Ngu Thế Nam là người vô cùng thông minh, lý do từ chối vì làm thêm có lẽ sớm bị đoán ra rồi, chỉ bóc trần mà thôi. Nhưng cách làm của cậu ta lại khiến ghét bỏ, ngược lại vì bản thân ở Thiên Tân, nên theo bản năng có thiện cảm đối với bạn bè cũ.




      Vì vô cùng nhàm chán, nhân lúc Lâm Quả Quả làm xong luận văn lại cần vội nộp bản thảo, Phổ Hoa tới làm khách nhà ấy. Tuy phải lần đầu đến lại cần ở qua đêm, nhưng vẫn chuẩn bị rất nhiều quà, còn mua cho Lâm Bác siêu nhân Ultraman trang bị mới nhất.




      Lâm Quả Quả mặc chiếc váy dài ở nhà ra mở cửa đón , ấy đắp mặt nạ, dùng chiếc bút chì gãy đầu cài lên búi tóc dày, có nét hấp dẫn riêng. ấy trà hoa quả ra chiêu đãi, Phổ Hoa xem bài viết chuyên mục của tạp chí kỳ mới.




      “Thế nào?”. ấy ngồi đối diện với Phổ Hoa, gọt cam trong đĩa.




      “Vì sao nghĩ đến chủ đề này?”. Phổ Hoa lại nhìn tiêu đề chuyên mục “Hôn nhân thất bại”, cảm thấy có chút giật mình.




      đọc trước , đọc xong rồi ”. Dáng vẻ Lâm Quả Quả có vẻ vội vã.




      “Vậy được, tôi đọc lần nữa”.




      Ngồi trong phòng khách có thể nghe thấy tiếng bộ phim Sói xám và Cừu non vọng ra từ phòng Lâm Bác, ngửi hương thơm tỏa ra từ quả cam. Hai người đều im lặng, chỉ có Phổ Hoa thi thoảng lật trang tạp chí, ngẩng đầu trao đổi ánh mắt với Lâm Quả Quả.




      Chuyên mục dài hơn vạn chữ, khi đọc xong, quả cam trong tay Lâm Quả Quả được cắt thành từng miếng đặt trong đĩa rồi.




      “Thế nào?”. Lâm Quả Quả kéo đĩa cam tới trước mặt Phổ Hoa, Phổ Hoa vẫn còn chìm đắm trong nội dung chuyên mục, hơi lộ vẻ xúc động.




      “Vì sao hôn nhân là chiếc khóa?”.




      “Nếu nên so sánh với cái gì?”. Lâm Quả Quả khuấy cốc trà hoa quả của mình.




      Phổ Hoa nghĩ rất lâu nhưng tìm ra từ thích hợp để miêu tả hôn nhân và tâm trạng mình của mình lúc này, hoàn toàn đồng ý với quan điểm mà Lâm Quả Quả đưa ra trong bài viết, nhưng thể cảm phục lời văn của ấy.




      “Tôi thể tuy trải qua hai năm hôn nhân nhưng tôi hề cảm thấy đó là chiếc khóa”.




      “Vậy cảm thấy là cái gì?”.




      “Tôi cảm thấy...”. Phổ Hoa trầm mặc lúc, “Nhiều hơn là thỏa hiệp, rất nhiều rất nhiều thỏa hiệp, giống như mê cung đến điểm cuối cùng”.




      “Như vậy à...”. Lâm Quả Quả vội cầm quyển sổ bàn, viết vài chữ.




      Khi đặt bút xuống, ấy nghiêm nghị : “Tôi chưa từng kết hôn, về phương diện này có lẽ có kinh nghiệm như , nhìn từ góc độ của tôi, quan hệ pháp luật của hôn nhân bản thân nó chính là chiếc khóa, xác định hình thức vợ chồng cho quan hệ của hai người, ngoài phạm trù ràng buộc về pháp luật và đạo đức còn có được tình cảm từ tinh thần đến thể xác, quy tắc như vậy lẽ nào giống chiếc khóa ư?”. Lâm Quả Quả đứng chầm chậm dạo bước quanh phòng khách , “Ví dụ như , từng kết hôn, sau đó lại giải thoát. Giống như khóa rồi lại mở ra. Còn tôi chưa bao giờ hy vọng bị ràng buộc, vì vậy cho dù có Lâm Bác tôi vẫn duy trì cuộc sống như trước đây, tôi hy vọng cái khóa đó tước đoạt lý tưởng của tôi, giống như hôn nhân tràn đầy thỏa hiệp, lâu rồi khiến ý chí con người mềm nhũn, trì trệ, thiếu sắc sảo. Tôi hy vọng sống như vậy vì thế tôi đeo gông xiềng, đương nhiên, chúng ta thể phủ nhận cũng có những cuộc hôn nhân hạnh phúc, có chiếc khóa hoàn mỹ”.




      “Tôi... dũng cảm như ”. Phổ Hoa nếm miếng cam giôn giốt, khi nuốt xuống họng lại mơ hồ thấy chát.




      “Có muốn chuyện của ?”. Lâm Quả Quả trở lại ngồi xuống bên Phổ Hoa, kề sát ghế sofa, “Tò mò rất lâu rồi, nếu muốn ”.




      “Tôi...”. Phổ Hoa phải có khúc mắc, chưa bao giờ mở lòng với người khác, kể cả với Quyên Quyên. Nhưng cũng vì che giấu quá lâu, nên đối với việc xảy ra mười bốn năm nay bản thân cũng có cách nào suy nghĩ ràng.




      “Chuyện của chúng tôi quá nhiều, biết bắt đầu từ đâu”.




      Lâm Quả Quả nghĩ chút, thận trọng đề nghị: “Vậy ... về chuyện hai người ly hôn trước nhé?”.




      Phổ Hoa đón ánh mắt của , trả lời ngay, mà suy nghĩ và im lặng hồi lâu mới có đủ dũng khí lên tiếng.




      “Chúng tôi... ly hôn khoảng hai năm trước, tôi đề nghị. Trước đó, chúng tôi có vài vấn đề nhưng đến nỗi chia tay, sau này... người bạn thời trung học về nước...”.




      “Bạn học nam?”.




      “Ừ, ba chúng tôi từng học cùng lớp, là bạn thân của ấy”.




      “Sau đó?”.




      “Sau đó... ấy luôn tin tưởng tôi, cho rằng giữa tôi và người đó từng có gì đó, vì vậy ngừng cãi nhau, đến cuối cùng chia tay”. Phổ Hoa bất đắc dĩ mím mím môi, có chút hiu quạnh.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Vậy và người đó... từng có gì ?”. Lâm Quả Quả hơi tò mò.




      có... Chúng tôi... chỉ có thể rằng... là bạn bình thường...”. Phổ Hoa tìm ra cách thích hợp hơn để giải thích quan hệ của và Kỷ An Vĩnh, khiến vấn đề phức tạp hóa thà rằng nhắc tới còn hơn.




      “Sau đó giải quyết thế nào? Tôi muốn và chồng trước ấy?”.




      “Chúng tôi... làm thủ tục nhưng hề cho hai bên gia đình, vì đều chưa thích ứng với thay đổi như thế, vì vậy với bên ngoài... vẫn thể giống như xưa”. Phổ Hoa rút tơ lột kén, sa vào trong ký ức được chôn giấu rất sâu, thử tìm kiếm dấu vết ràng nhất mà Vĩnh Đạo lưu lại, “Chúng tôi vẫn gặp mặt, mỗi tháng khoảng , hai lần, ấy đúng giờ đưa tôi về nhà thăm bố, thi thoảng tôi cũng tới nhà ấy, hai bên gia đình mới biết năm ngoái, bao gồm cả trai ấy và bạn bè xung quanh”.




      giấu hai năm rồi vì sao lại chọn lúc đó để ra?”. Lâm Quả Quả hiểu.




      “Vì...”. Phổ Hoa cảm thấy thể chịu đựng nổi nhưng vẫn ra , “Đột nhiên ấy... tái hôn...”.




      Lâm Quả Quả tiếp tục truy hỏi nữa, cầm quyển sổ bàn, giữ chiếc bút chờ đợi tâm tình của Phổ Hoa quay trở lại.




      “Chúng ta... có thể chuyện này được ?”.




      “Được, cái gì đó tùy thích, muốn gì cũng được”. Lâm Quả Quả thêm nước trà, đưa tới trước mặt Phổ Hoa, “Hay về chuyện rất lâu trước đó nhé? khiến khó chịu, giúp tôi hiểu về chồng cũ của hoặc cách hai người chung sống?”.




      “Rất lâu trước kia... trước kia bao lâu?”.




      “Ví dụ... thời hai người học, hai người chẳng phải là bạn học ư? Bạn học đại học à?”.




      , là thời trung học... chính xác là bắt đầu từ lớp chín”.




      “Lớp chín?”. Lâm Quả Quả gật đầu, “ vậy... hai người quen nhau rất nhiều năm rồi!”.




      “Vâng, tới mùa hạ năm nay là mười lăm năm. Năm đó, tôi được chọn vào lớp trọng điểm, ấy ngồi sau tôi...”.




      Mượn cách mở đầu an toàn này, Phổ Hoa bắt đầu thuật lại quá trình từ quen cho tới thân của và Vĩnh Đạo. kể rất chậm, vừa kể vừa dừng lại, có lúc sa vào im lặng vô duyên cớ, lúc sau mới tiếp tục.




      Lâm Quả Quả rất nhẫn nại, khi Phổ Hoa dừng lại, liền cầm bút viết soạt soạt lên giấy vài từ, Phổ Hoa tiếp tục kể, liền dừng bút chuyên tâm lắng nghe.




      Kể tới việc phân lớp năm lớp mười , Lâm Bác chạy ra, trong tay bê siêu nhân Ultraman Phổ Hoa tặng chạy tới leo lên đùi Lâm Quả Quả, dáng vẻ hưng phấn, nghiêm túc hỏi: “Mẹ, Ultraman và sói xám ai lợi hại hơn?”.




      Lâm Quả Quả nhíu mày bất đắc dĩ cười xin lỗi Phổ Hoa, trả lời Lâm Bác: “Chắc là Ultraman!”.




      “Sai!... Là vợ sói xám lợi hại nhất!”. Lâm Bác học tư thế và giọng điệu của nhân vật trong phim hoạt hình, học thuộc lòng mấy câu thoại biết ở đâu ra.




      Lâm Quả Quả bế Lâm Bác về phòng, trước khi đóng cửa, cậu bé nhất định giãy ra khỏi vòng tay của mẹ, thò đầu với Phổ Hoa: “Cảm ơn dì Diệp”.




      Cuộc chuyện bị ngắt quãng, Lâm Quả Quả ra khỏi phòng, Phổ Hoa còn tâm trạng để kể nữa. mang vỏ cam vào bếp, đứng cạnh quạt gió nhìn Lâm Quả Quả thu dọn từng thứ.




      Hoa mùa thứ nhất bên ngoài tàn, mùa thứ hai vẫn chưa nở, giọt sương đọng cánh hoa ban đêm thỉnh thoảng lại phản chiếu ánh trăng dìu dịu óng ánh. Tiết lạnh mùa xuân qua nhưng tầng dưới nơi Lâm Quả Quả sống vẫn hơi lạnh.




      Ra khỏi khu nhà, Phổ Hoa kiên quyết để Lâm Quả Quả tiễn. đường có rất nhiều sinh viên từng tốp tụ tập quanh trường đại học, bến xe bus rất nhiều, hơn chục điểm đỗ con đường, Phổ Hoa lúc lâu mới tìm thấy xe bus mình phải .




      đứng đợi xe bên đường, tiện tay lấy tờ tạp chí của Lâm Quả Quả trong túi ra, tìm bài viết “Hôn nhân thất bại” đọc dưới ánh đèn đường.




      Xe bus qua điểm đỗ rất ít, hướng ngược chiều có chiếc taxi quay đầu, Phổ Hoa lủi lại, tiếp tục cúi đầu đọc. nghe thấy tiếng xe dừng, có khách xuống xe. hiểu lầm, liền đứng dưới biển báo xe bus, nhưng vô tình phát bóng lưng người khách đó hơi quen.




      Đợi người đó khoác hành lý bước tới bên cạnh, tháo chiếc khăn rằn ri trùm đầu xuống, nhìn mặt , Phổ Hoa mới buột miệng kêu tên .




      “Vĩnh Bác?”.




      Người đó sững sờ, dáng vẻ ngạc nhiên.




      “Phổ Hoa? Sao em lại ở đây?”.




      *********




      Thế giới rộng lớn đến vậy lại có thể gặp Vĩnh Bác ở đây, Phổ Hoa quả cảm thấy thể tưởng tượng nổi. Họ tìm quán ăn nhanh gần đó, Vĩnh Bác gọi trà nóng cho , đặt ba lô xuống tìm chỗ thuận tiện để chuyện.




      Sau khi rời Bắc Kinh xảy ra rất nhiều chuyện, đặc biệt là sau bức thư đó, Vĩnh Bác ràng xa cách hơn.




      Thấy mảnh giấy trong tay , Phổ Hoa uống cốc hồng trà nhạt biết nên từ đâu.




      “Đến bao lâu rồi? khỏe chưa?”. Vĩnh Bác thở dài, đặt mảnh giấy viết tay vào trong túi.




      “Vần ổn ạ, sau Tết em mới đến. Sao lại tới đây? Làm việc à?”. Phổ Hoa khẽ giọng hỏi.




      đến thăm người bạn”. Vĩnh Bác trả lời đơn giản, rút di động ra nhắn tin. Phổ Hoa lặng lẽ quan sát vẻ bụi bặm của , hình như vừa chụp ảnh dã ngoại trở về, hành lý dưới đất thấm nước bụi bặm tầng lớp, trong đó lộ đôi giày trượt pa - tanh chưa bóc vỏ, màu xanh sáng chói, là cỡ của trẻ con, có chút xa lạ với nghề chụp ảnh của .




      “Bạn?” Phổ Hoa chưa từng nghe Vĩnh Bác nhắc tới chuyện có người quen ở Thiên Tân.




      Vĩnh Bác nhún vai, , “ừ”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghe ra muốn nhiều, Phổ Hoa buồn bã lên tiếng, hình như gì đều thích hợp trong hoàn cảnh này, đến công việc của cũng biết có nên quan tâm hỏi han chút .




      “Hai người... cứ như vậy à?”. Vĩnh Bác phá vỡ im lặng trước, cầm chiếc thìa trong khay khuấy mục đích.




      Phổ Hoa có lời nào để đáp, coi như im lặng, nếu còn có thể thế nào, bám lấy Vĩnh Đạo buông?




      “Trong nhà ổn hơn chưa ạ? Ý em là bác trai và bác ”. Phổ Hoa cẩn thận hỏi, bị Vĩnh Bác trừng mắt khách khí.




      “Thay đổi cách xưng hô nhanh như vậy à?”. Trong lời của có ý mỉa mai, xong lại cảm thấy hết hứng, bỏ thìa uống nốt nửa lớn cốc trà nóng, “Cũng chả phải, quên đó là chuyện của hai năm trước rồi. Nhưng hiểu... hai đứa sao lại thế!”.




      “Đừng chuyện này nữa, công việc của vẫn tốt chứ?”. Phổ Hoa cười cay đắng, chuyển chủ đề.




      “Vần như vậy, chạy khắp nơi chẳng ổn định nơi nào, đợt trước thể về Bắc Kinh chuyến, phải hủy bỏ vụ ở Lào”.




      “Vì sao?”.




      Vĩnh Bác tỏ ý trách biết còn cố hỏi, “Người trong nhà sao có thể mặc kệ nó, bố muốn gặp em, lại bắt nó dẫn Cầu Nhân đó về , tính nó em cũng , ngang lên mười con bò cũng kéo lại được, chết cũng nhận cái gì cả, cuối cùng ầm ĩ đến nỗi bệnh tim của bố lại tái phát, đón năm mới được, chỉ có thể trở về”.




      Nghe những điều này, ngoài áy náy, Phổ Hoa nghĩ ra được còn có thể gì, hít sâu vẫn cảm thấy chột dạ, “Xin lỗi... Em ngờ như vậy, khi đó... thực nghĩ được nhiều đến thế. Em chỉ hy vọng... ảnh hưởng tới họ...”.




      “Họ?”. Vĩnh Bác cười gượng nhướng mày: “Em ai?”.




      Phổ Hoa ôm cánh tay dựa vào thành ghế, nhìn Vĩnh Bác, “ biết mà... Vĩnh Đạo và...”.




      “Họ... Hừ...”. Vĩnh Bác hừ tiếng, “Từ xưa nhìn hai đứa đến bây giờ, chuyện của hai đửa muốn hỏi nhiều, nhưng lần này... Phổ Hoa... thể , hai đửa đều hiểu chuyện, nghĩ cho người khác chút nào, ôi... bỏ , nữa”. Vĩnh Bác lắc đầu, hít sâu, kéo tay áo xem giờ.




      “Xin lỗi...”.




      “Đừng xin lỗi, em có lỗi với , cần xin lỗi ”. Vĩnh Bác xong rút tờ giấy trong túi ra, viết phương thức liên lạc của mình, “Đây, tuần này ở đây, rảnh tìm thời gian chuyện nhé. đổi số khác rồi, vẫn mở máy hai mươi tư tiếng”.




      “Vâng”. Phổ Hoa nhận tờ giấy, đọc lượt dãy số đó rồi cất vào túi, “ định khi nào chưa?”.




      Vĩnh Bác khoác ba lô, “Có thể là tuần sau”.




      Ra khỏi cửa hàng ăn nhanh, tiễn quay trở lại bến xe bus, đường hai người ai cũng mang tâm , gì nữa.




      Trong lòng Phổ Hoa bốn vị chua cay mặn đắng hòa tan vào nhau, luôn cảm thấy áy náy. Trước khi lên xe, lấy hết dũng khí cho Vĩnh Bác biết: “Chuyện hai năm trước em thực rất áy náy, phiền chuyển lời đến bác trai và bác , hy vọng họ giữ gìn sức khỏe. Em... đây...”.




      Vĩnh Bác gật đầu, tay đút túi áo, mắt tiễn chiếc xe bus đưa Phổ Hoa rời xa, quay người trở lại góc đường.




      xe, Phổ Hoa nhập số điện thoại Vĩnh Bác đưa vào di động, số cũ cũng chưa xóa, nhưng trong mục người liên hệ, đặt vào nhóm bình thường.




      Ngày hôm sau xong việc công ty, nửa chừng mở tập file trong documents, Phổ Hoa tìm thấy bức ảnh Vĩnh Bác gửi cho , click vào mở ra bức ảnh phong cảnh cát vàng trải dài, nhìn chăm chú rất lâu.




      Trong giấc mơ đêm trước gương mặt Lâm Quả Quả và Vĩnh Bác luân phiên xuất , từ lời của họ, Phổ Hoa chỉ lần nhìn thấy bản thân mình. Bước tiếp theo về phía nào? Nghĩ kỹ rồi phải xuất phát, nhưng tới Thiên Tân, vẫn luẩn quẩn với phương hướng khi đến, xoay vòng tại chỗ ngập ngừng tiến lên.




      Ăn trưa xong, các đồng nghiệp chơi bài trong văn phòng, tới phòng trà bên cạnh nghỉ ngơi. mình ngồi uống trà, lại nhớ tới cuộc chuyện với Lâm Quả Quả tối đó.




      Khi ấy Lâm Quả Quả : “ vẫn còn quan tâm, hơn nữa còn quan tâm hơn cả bản thân muốn, tôi có thể cảm nhận được. Trốn tránh có tác dụng, phải là người biết cách trốn tránh. Bây giờ chỉ đánh lừa bản thân! Nếu có thể quên , quên hai năm trước rồi. Trong lòng vẫn hy vọng trở về bên cậu ấy, đúng ?”.




      Câu hỏi này, Phổ Hoa biết .




      Tình trạng nay của họ giống như thế cờ của bố, bước cuối cùng là nước cờ chết, thể cứu vãn.




      Cuối cùng Phổ Hoa vẫn liên lạc với Vĩnh Bác, cũng chủ động gọi điện cho . Tới ngày sắp , chỉ gửi tin nhắn thăm hỏi chúc lên đường bình an. Phổ Hoa đợi hồi của Vĩnh Bác, phiêu bạt quen rồi, có thể nhìn mọi việc thoáng hơn , quên cũng nhanh hơn. Phổ Hoa tự an ủi bản thân như vậy, đổi màn hình máy tính trở về màu xanh mặc định ban đầu.




      Ngoài việc thi thoảng ngủ ngon ra, Phổ Hoa còn nghĩ tới Vĩnh Bác nữa. MSN của vẫn ở trạng thái offline, đột nhiên có cửa sổ chát nhảy ra trước mặt nữa. đường làm, tan làm qua sạp báo lật tìm mấy tạp chí lữ hành mới phát hành gần đây, cũng tìm thấy ảnh của Vĩnh Bác.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tình trạng như vậy kéo dài gần tháng, Phổ Hoa mới bất ngờ thấy ấy lên MSN, liền hỏi :




      Vĩnh biệt: Gần đây khỏe ?




      Avatar của đổi sang hình con sói xám.




      Sói xám: Rời Thiên Tân trước thời gian dự định, kịp với em, đừng để ý nhé.




      Vĩnh biệt: sao, rất bận nhỉ?




      Sói xám: ừ, bận muốn chết luôn, ở Kim Mã Bích Kê.




      Vĩnh biệt: ở đâu ạ?




      Sói xám: Côn Minh, sáng sớm mai Đại Lý, sau đó Shangri-la và hồ Lô .




      Vĩnh biệt: Thích thế.




      Sói xám: chục lần, quen rồi. Còn em?




      Vĩnh biệt: Em cái gì?




      Sói xám: Sống thế nào?




      Vĩnh biệt: vẫn vậy, ngày nào cũng thế. Bạn thế nào?




      Sói xám: Rất tốt.




      Vĩnh biệt: có tới nữa ?




      Sói xám: Có, trở về từ hồ Lô đến.




      Vĩnh biệt: Vâng.




      Sói xám: Có chuyện muốn cho em biết.




      Vĩnh biệt: Chuyện gì ạ?




      Sói xám: Uhm...




      Vĩnh biệt: ???




      Sói xám: Thực ra...




      Vĩnh biệt: ?




      Sói xám: Bỏ , phải lên đường rồi, sau này sau nhé, tạm biệt.




      Vĩnh Biệt: Vâng.




      Trong thời gian mười phút, Vĩnh Bác vội vàng lên mạng, vội vàng out khỏi mạng. Phổ Hoa lần chuyện này phải chăng hàm ý rằng họ vẫn có thể làm bạn. rút di động ra, gửi tin nhắn cho Vĩnh Bác, xóa thói quen viết lên đường bình an, chỉ có hai chữ đơn giản: Bảo trọng!




      lâu sau, Vĩnh Bác gửi tin nhắn hồi .




      đó viết: Thực ra, Cầu Nhân vẫn luôn ở Mỹ!




      *************




      Mấy chữ đơn giản nhưng lại khiến Phổ Hoa mất ngủ.




      Vĩnh Bác có ý gì? Cầu Nhân ở Mỹ? Sau này Vĩnh Đạo cũng qua đó? Hay ý gì khác?




      biết dụng ý phía sau mấy chữ ấy, để bản thân bị sa vào, đành duy trì trạng thái làm việc bận rộn, thậm chí còn liên hệ với biên tập trước đây.




      Làm thêm vì cuộc sống túng quẫn khác bây giờ, lần này ra sức làm việc chỉ vì muốn suy nghĩ vấn đề “Cầu Nhân vẫn luôn ở Mỹ”, hay suy đoán “Vĩnh Đạo thế nào?”.




      Ngu Thế Nam vẫn mời ăn cơm, còn xem phim và kịch, cho dù có lúc mệt nhưng Phổ Hoa vẫn đồng ý tất cả các lời mời. Cười cười khóc khóc trước các tình tiết rập khuôn màn hình lớn, dễ chịu hơn mình nằm ghế sofa nghĩ lung tung, Friends quả thực xem quá nhiều lần rồi.




      Ngu Thế Nam lịch , nhã nhặn, chưa bao giờ biểu quá mức thân mật, mỗi lần đưa về nhà bộ ngồi chiếc xe cũ của cậu ta, chỉ dừng dưới lầu, nhiều nhất là ngồi trong xe vẫy tay với .




      Có cuộc gặp gỡ có cũng được có cũng chẳng sao như vậy, có người bạn biết chừng mực, cộng thêm công việc bận rộn, Phổ Hoa thử tin tức Vĩnh Bác đưa đến. khó mà cầu Hải tiết lộ bất cứ thông tin nào cũng dám nhắc đến với Quyên Quyên. Nhưng mỗi lần bị Cao Triệu Phong gọi nhầm thành “chị dâu” như bị chích sau lưng, toàn thân dưới đều khó chịu.




      Trở về Bắc Kinh, nhà vẫn vậy, buổi tối khi bố ngủ, Phổ Hoa ngồi ngơ ngẩn trước màn hình máy vi tính. vừa thay đổi chữ ký QQ, đúng với tâm trạng của - Lưỡi dao cạo. Đó là câu chuyện của Maugham đọc chưa được trăm trang tàu, vẫn đặt trong túi chưa có tâm trạng mở ra xem. [Maugham - tên đầy đủ là William Somerset Maugham: tiểu thuyết gia, kịch gia nổi tiếng của nước .]




      ta vẫn luôn ở Mỹ, qua đó ư?




      Nhớ tới những lời dặn dò trước khi rời và tất cả đồ đạc còn để lại, rút dây nguồn máy tính ra chạy vào bếp lấy nửa chai rượu xái mà bố chưng cất, ra ban công uống từng ngụm dưới hương hoa nồng trong gió tự với mình hết lần này đến lần khác: “Đừng nghĩ linh tinh! Phải kiên cường!...”. [Rượu xái là loại rượu khoảng 60-70% cồn.]




      Hơi say, ngủ được giấc sâu hiếm có, nhưng suy nghĩ quấy nhiễu ấy hề biến mất triệt để, liên tục xuất từ đáy lòng. Ví dụ như Quyên Quyên kéo dạo, nhìn thấy bóng dáng sau lưng rất giống Cầu Nhân ở hàng dưới cầu thang trượt, hồi hộp vượt qua người ấy, cho tới khi xác định được đó chẳng qua chỉ là người xa lạ.




      xem phim đêm mình, mua rất nhiều sách, đồng thời dịch vài bản thảo, ăn cơm cùng các đồng nghiệp cũ của phòng biên tập, đọc hai lần từ đầu đến cuối tất cả các chuyên mục của Lâm Quả Quả, xóa tin nhắn đó của Vĩnh Bác ... nhưng vẫn nhiều lần nghĩ tới nước Mỹ, nhiều lần nghĩ tới Vĩnh Đạo.




      Chỗ nào cũng có mặt, mỗi tình tiết trong cuộc sống đều có . Cách nặn kem đánh răng, nước hoa Aítershave thường dùng, hoa văn cà vạt, nét bút cuối cùng cong lên khi ký tên...




      Người duy nhất có thể giúp Phổ Hoa chỉ còn có Lâm Quả Quả.




      Ở Bắc Kinh hai người gặp được nhau, trở về Thiên Tân lại quá bận, Phổ Hoa đành gọi điện cho ấy mấy lần, cuối cùng nhân lúc đêm khuya thanh tĩnh, đợi được Lâm Quả Quả bận rộn lo xong cho cậu nhóc.




      “Sao vậy, tâm trạng tốt à?”.




      “Cũng phải,” Phổ Hoa nghe thấy tiếng gõ bàn phím từ trong điện thoại, chắc Lâm Quả Quả lại viết gì đó, “ bận à? Nếu bận hôm khác sau, quấy rầy làm việc nữa”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Vần vậy thôi, xem làm sao”. Tiếng gõ bàn phím dừng lại, giọng Lâm Quả Quả ràng hơn trước, “Hôm đó sau từ chỗ tôi về hề liên lạc, xảy ra chuyện gì à?”.




      xảy ra chuyện gì, chỉ là gặp người thôi”.




      trai ấy”. Phổ Hoa cố lấy lại tinh thần, nắm chặt ống nghe hạ giọng , như thể trong căn phòng trống trải còn có người khác nghe, “Chính là trai chồng cũ của tôi, ấy đến Thiên Tân, chúng tôi tình cờ gặp nhau”.




      “Sau đó?”.




      “Sau đó... chúng tôi chuyện...”.




      về cái gì?”.




      về tình hình gia đình ấy”. Phổ Hoa lơ đễnh vạch từng ô vuông bàn phím, gõ P, H, V, D.




      “Rất bình thường, tuy hai người chia tay nhưng cũng cần thiết phải giống như kẻ thù với gia đình ta, bề ngoài vẫn nên bình thường. Đương nhiên, tôi đề nghị đừng gặp họ, hoặc cố gắng hạn chế gặp mặt”. Lâm Quả Quả đưa ra kiến nghị giống như Quyên Quyên.




      “Tôi gọi điện phải vì chuyện này”.




      “Hả? Vậy vì cái gì?”.




      “Vì... có liên quan tới tình hình nay của ấy... ấy...”. Phổ Hoa tiếp tục gõ vài chữ cái, suy nghĩ rất lâu, tìm kiếm từ chuẩn xác trong đầu, “Vợ tại của ấy... ta vẫn luôn ở Mỹ”.




      “Sau đó?”. Lời Lâm Quả Quả dần dần trở nên lạnh lẽo, nhàng trước đó biến mất hoàn toàn, nhanh chóng trở lại là nữ tác gia sắc bén, “ lại suy nghĩ linh tinh à? Hay lại bị như kim châm?”.




      “Tôi ,” Phổ Hoa hơi nhíu mày, tìm ra cách thức thích hợp để miêu tả tâm trạng, “Tóm lại, tôi rất... bất an”.




      “Vì sao? ta tái hôn rồi, hai người còn chút liên quan gì đến nhau!”.




      “Tôi được cảm giác này, chung rất mơ hồ”.




      Lâm Quả Quả im lặng lát, Phổ Hoa cầm ống nghe gì lại nghe thấy tiếng gõ bàn phím, sau đó Lâm Bác vào hỏi hai câu. nhẫn nại chờ đợi, muốn thúc giục Lâm Quả Quả.




      biết ...”. Đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng vang lên giọng Lâm Quả Quả, bình thản như thuật lại cho người lạ, “ rất giống con ấu trùng sống trong kén, trước đây chồng cũ của dùng sợi tơ vây quanh để ràng buộc , bây giờ là bản thân tự mua dây buộc mình. quen với cách thức như vậy, hoặc quen với người đó, chung trong tiềm thức ngừng lặp lại chuyện quá khứ bằng nhiều cách và vì đủ lý do, vì vậy khó có thể thực ra khỏi kén, càng đừng tự mình bay. Vì đôi cánh của thoái hóa, hoặc căn bản muốn sống cả đời trong kén!”.




      “Tôi...”.




      “Tuy bề ngoài rời Bắc Kinh, bước lớn về phía trước nhưng về bản chất có gì thay đổi. hề chấp nhận tình cảm mới, hoặc bạn mới, ví dụ như chàng Ngu Thế Nam đó. có thể chủ định làm những điều này, cũng có thể là cố ý, rốt cuộc mười lăm năm so với ai mà đều dễ dàng vứt bỏ, với tôi, giống như tôi trước kia”.




      ... có ý gì?”.




      hiểu tôi có ý gì! còn quan tâm tới hơn nữa còn quan tâm hơn cả bản thân nghĩ. trốn tránh, trốn tránh đối mặt với nội tâm bản thân , cho tới bây giờ vẫn hy vọng trở về bên ta! Vì ta!”.




      “Tôi... có...”.




      Phổ Hoa giơ tay chạm vào khóe mắt, vài giọt nước thấm lên đầu ngón tay, lại rớt xuống bàn phím.


      ư? Thực có ư?!”. Giọng Lâm Quả Quả rất lạnh, khiến Phổ Hoa nhớ tới đôi mắt nhìn thấu mọi chuyện của ấy.




      tự lừa mình, Phổ Hoa ạ...”.




      Sau khi chuyện với Lâm Quả Quả, trong lòng Phổ Hoa những thoải mái, ngược lại càng thêm hoài nghi bản thân.




      thường ngồi lặng lẽ trước màn hình vi tính tới tận đêm khuya, rất nhiều tên trong khung MSN sáng, nhưng có ai chủ động chuyện với , bao gồm cả Sói xám.




      click vào nhóm, tìm nhóm chia phía dưới cùng trong danh mục MSN, bên trong chỉ có cái tên - Giá trị PH.




      Click vào cái tên đó, cửa sổ Chat ra, vẫn giống như hai năm trước, trạng thái hiển thị offline, avata là chữ Giá trị PH.




      Sau khi ly hôn, Vĩnh Đạo còn đăng nhập vào tài khoản MSN này nữa.




      Phổ Hoa thoát ra, lại vào trang web, đăng nhập vào hòm thư của Vĩnh Đạo, sau đó là vài chữ số. Hình người MSN xoay vài giây, đăng nhập thành công vào giao diện của , mật mã thay đổi, vẫn là ngày sinh của .




      Trong danh sách liên lạc chỉ có ba cái tên, Bật Mã Ôn, Sói xám, và Lưỡi dao cạo.




      Sau chuyện của phòng thí nghiệm, Tất Mã Uy biết về phương nào, Vĩnh Bác tiếp tục phiêu bạt chân trời góc bể, theo đuổi khát vọng, còn bản thân lại ở Thiên Tân, ngồi trước bàn, tay khẽ dùng lực là có thể kéo đứt sợi tua rua, nguyên nhân vì trong lòng buông tay với được.




      Nhìn chăm chú cái tên Lưỡi dao cạo, Phổ Hoa gượng cười. Cho dù ngày nào cũng đổi tên, vẫn nằm trong danh sách liên hệ của , vẫn xếp đầu tiên, tên nhóm vẫn là “Bà xã tôi”. Ba từ đó làm mắt nhói đau, thoát khỏi hòm thư, tắt máy tính, nằm lên giường, ngơ ngẩn nhìn trần nhà đến thất thần.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :