1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 7: Phổ Hoa trong thực - hai mươi tám tuổi





      Đường Mục Nam rất gần với biển, mỗi lần mở cửa sổ, Phổ Hoa đều tưởng tượng đến vị của nước biển trong gió, mằn mặn nhưng lại nóng như nước mắt, vừa đủ để xoa dịu nỗi đau trong lòng.




      từ Bắc Kinh tới Thiên Tân mất tới hai tiếng đồng hồ, nhưng môi trường hoàn toàn khác nhau. Con người ở đây có khẩu rất đáng , cư xử phóng khoáng thẳng thắn, cơm ngon vừa miệng, còn có con đường cũ, chòi canh cũ đáng để tưởng nhớ. Tiết tấu của cả thành phố vội vã hỗn độn như Bắc Kinh, khiến Phổ Hoa có thể thanh thản trở về làm chính mình của rất nhiều năm trước.




      Đối với , giống như bắt đầu xuất phát ở nơi ai quen biết.




      Những ngày đầu mới thu xếp ổn thỏa ở Thiên Tân, Lâm Quả Quả ngừng gọi điện hỏi xem có thiếu gì . Thực ra chẳng thiếu thứ gì, chỉ luôn nhớ bố thôi.




      Ngoài việc làm, phần lớn thời gian Phổ Hoa đều ngồi xe bus dạo mấy khu thành cổ, có mục đích, chẳng có gì bắt buộc phải làm, chỉ dựa vào cửa sổ xe bus ôm quyển giới thiệu Thiên Tân cho khách du lịch, tìm kiếm con người cảnh vật đường, cho tới khi trời tối mới về nhà.




      Cứ như vậy, dần dần xoa dịu tâm trạng trống rỗng của , mỗi lần bố hay Quyên Quyên hỏi làm gì qua điện thoại, liền kể cho họ nghe về những phong cảnh gần đây .




      Bố thích nghe cho dù chỉ là mấy truyền thuyết, Quyên Quyên lại nhẫn nại chút nào, chỉ lần truy hỏi khi nào Phổ Hoa về nhà.




      Theo ước hẹn ban đầu khi rời , tối thứ sáu hàng tuần Phổ Hoa ngồi tàu về Bắc Kinh, mặc kệ gió mưa, cuối tuần tìm cơ hội tụ tập với Quyên Quyên. Thường ngày đều cùng ở Bắc Kinh nên chẳng cảm thấy gì, bây giờ chia xa hai thành phố mới thấy vô cùng nhớ nhung, tin nhắn cũng nhiều hơn, hỏi Quyên Quyên vì sao, ấy bực tức trả lời: “Chẳng phải vì lo cho cậu?”.




      Tới Thiên Tân chưa đầy tháng, Ngu Thế Nam chủ động mời Phổ Hoa ăn cơm hai, ba lần, nhưng đều từ chối. Lâm Quả Quả biết, hỏi sao , Phổ Hoa thể và giải thích cách sáng tỏ mà chỉ thở dài.




      Sống gần công ty, làm chỉ mất hơn chục phút, đứng ở cửa hành lang tòa nhà có thể nhìn thấy pho tượng đồng trong công viên góc đường, ngửi thấy hương thơm thanh khiết của nụ hoa đầu mùa. có chút say đắm mùi vị cổ xưa và thanh thản này, hy vọng bị làm phiền. Các đồng nghiệp đều coi là người mới, vẫn chưa quen, vì vậy có ai đặc biệt quấy rầy. Thời gian sau, Phổ Hoa chuyện còn ít hơn cả ban đầu, chỉ với bố và Quyên Quyên qua điện thoại hoặc gặp Lâm Quả Quả mới .




      Lần thứ ba Ngu Thế Nam mời, Cao Triệu Phong cũng có mặt, Phổ Hoa nể mặt cuối cùng cũng đồng ý - Tiếng “chị dâu” Cao Triệu Phong ngừng bật ra vẫn khiến tự nhiên, nhưng bạn bè cũ chung quy vẫn là bạn bè, vứt bỏ quan hệ giữa cậu ta và Vĩnh Đạo, họ dù gì cũng từng học cùng lớp.




      giống như trong tưởng tượng của Phổ Hoa, Ngu Thế Nam hề mời cơm hoành tráng, cậu ta đưa tới văn phòng công ty thương mại nho , gần giống công ty Phổ Hoa, ngồi giữa đống linh kiện máy tính và sổ sách kế toán, cùng đám thanh niên trong công ty gọi mấy suất Kentucky về gặm.




      xa lạ mới quen rất nhanh bị mấy câu chuyện phiếm nhàng của những thanh niên trẻ tuổi xua tan, Phổ Hoa ăn cái bánh bao trong suất Kentucky, lắng nghe mọi người tán gẫu về cuộc sống của mình, nhanh chóng quên chuyện mời mọc, đến khoảng cách như như có đối với Ngu Thế Nam cũng giảm rất nhiều so với trước đó.




      có người quan tâm đến quá khứ, gia đình, hay tương lai của , chính là Diệp Phổ Hoa, người phụ nữ hai mươi tám tuổi bình thường, thậm chí đến tuổi tác của cũng có ai hỏi. Linh kiện máy tính là chủ đề chính của mọi người, sau đó đến chuyện thuê phòng, mua xe, bạn bè của mỗi người, rồi sau đó tạo thành đám 8X nhớ lại quá khứ.




      Người sắp ba mươi tuổi đều thích hoài cổ, nhớ lại tuổi thanh xuân sắp qua . Mọi người cười rất nhiều, cười xong đều ngừng lại im lặng suy nghĩ. Chủ nhiệm văn phòng lớn tuổi nhất chêm vào câu “Ôi, già rồi” khiến rất nhiều người ngừng thổn thức, Phổ Hoa cũng nằm trong số đó.




      Ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt của Ngu Thế Nam, cậu ta hề né tránh, tham gia vào câu chuyện xin việc với vẻ rất hứng thú.




      Vừa nhắc tới lịch sử phấn đấu, cậu ta nhắc tới ước nguyện ban đầu khi tới Thiên Tân, có vài phần bất đắc dĩ trong đó, “ sống được ở Bắc Kinh nữa rồi!”.




      Phổ Hoa tin câu này, nếu ai thể sống tiếp ở Bắc Kinh nữa cũng nên là bản thân mới phải.




      Tới nơi này, mới có phần tự do, sợ bị quấy rầy, cần lãng phí tinh thần cưỡng ép bản thân quên vài người, vài chuyện. Cũng vì lần cuối cùng Vĩnh Đạo rời quá triệt để, lưu lại gì khiến day dứt, chỉ chờ bệnh khỏi hoàn toàn là bắt đầu cuộc sống mới.




      Phổ Hoa cho rằng như vậy và cũng cố gắng lắm rồi.




      đường trở về nhà, Ngu Thế Nam bộ cùng , nhớ tới gia cảnh hoành tráng thời trung học của cậu ấy, Phổ Hoa nén được có chút tò mò đối với nguyên nhân cậu ta tới Thiên Tân.




      “Vì sao cậu tới đây?”.




      Ngu Thế Nam nhìn ra đèn đường bên kia sông, tay đút vào túi áo vest, sững sờ trong giây lát.




      “Còn cậu?”. Dừng bên trụ cầu, cậu ta trả lời mà hỏi ngược lại , sau đó nhanh chóng giải thích: “Đừng hiểu lầm, chỉ tiện miệng hỏi thôi”.




      Phổ Hoa mỉm cười e dè, hề cảm thấy buồn hay bối rối, bước lên cầu, men theo thành cầu lên phía trước, gió khẽ lùa tóc , chậm rãi : “Mình muốn... bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu cuộc sống của mình, ... cuộc sống liên quan gì tới quá khứ”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Có thể ?”. Ngu Thế Nam ràng hiểu ám chỉ điều gì.




      nhìn xa xăm, quay đầu trả lời: “Mình cũng biết”.




      Ngu Thế Nam cũng đứng trụ cầu, lặng lẽ chỉ bờ đối diện xa xa.




      “Biết , công ty đầu tiên mình đến Thiên Tân ở chỗ kia”.




      Phổ Hoa nhìn theo hướng cậu ta chỉ, đó là vùng sáng rực, con đường thương nghiệp phồn hoa nhất Thiên Tân. So với đầu cầu họ đứng, giống như thế giới khác.




      “Sau đó?”.




      “Sau đó...”. Cậu ta nhặt hòn đá dưới chân ném xuống sông, “Làm ăn ở Bắc Kinh thất bại nên chạy tới đây lập nghiệp, ôm tiền vốn gia đình cho và tài sản ba, bốn năm tự mình tích góp, kết quả vẫn là lỗ vốn! Hai năm đó làm gì cũng thuận lợi, thuê nổi nhà, mình và Triệu Phong hai thằng định về Bắc Kinh, gần tới lúc quyết định lại nữa”.




      “Vì sao?”.




      cam tâm mà, luôn cảm thấy ngã ở đâu đứng dậy ở đó, nếu xứng là nam tử hán. Hơn nữa, vợ Triệu Phong ở đây, cũng coi như nửa cái nhà ở đây rồi, làm ra thể thống gì, cậu ta lấy đâu ra mặt mũi lấy con nhà người ta! Vì vậy ở lại, làm việc đến bây giờ”.




      Hòn đá Ngu Thế Nam ném đến chỗ nào, Phổ Hoa cũng nhìn thấy, đến thanh rơi xuống nước cũng nghe được. nhoài người lên thành cầu, cố gắng tìm kiếm, luôn hy vọng tìm thấy gì đó, cho dù chỉ là sóng gựn mặt nước nhưng cuối cùng chẳng tìm được gì.




      Ngu Thế Nam dựa lên lan can cầu, lại chìm vào im lặng.




      Họ hóng gió rất lâu cầu, trở về qua “nhà cũ” của Ngu Thế Nam, cậu ta đưa tới cửa rồi đứng lại. Đó quả tòa nhà thương mại rất danh giá, chí ít còn có thể diện hơn đường cổ bây giờ.




      Thời đại học hiếm khi gặp, thêm ba năm trung học, Phổ Hoa biết gì nhiều về Ngu Thế Nam. Cậu ta thần bí, đơn, cũng rất cao ngạo.




      Ngày hôm sau thấy cậu ta và Cao Triệu Phong ra ngoài bàn chuyện làm ăn ở dưới tòa nhà công ty, Phổ Hoa nhìn chiếc xe của họ rời xa, ngẩng đầu nhìn căn nhà bốn tầng cũ của công ty. Mái nhà xiêu vẹo, bọn trẻ viết nguệch ngoạc bức tường gần đường. Nhà bên cạnh mở hiệu thuốc, còn có sạp bán đồ ăn vặt đóng quân dài hạn ở đây.




      Nhìn thế nào con đường này cũng phù hợp với khí chất của Ngu Thế Nam, cũng phù hợp với nghiệp của cậu ta. Nhưng cậu ta đặt cả văn phòng và kho hàng ở đây, tối đó khi giải tán, chủ nhiệm văn phòng còn đùa: “Ngu tổng lánh nạn tới đây”. Phổ Hoa đáp lời, phải cũng là trốn khỏi Bắc Kinh đó ư?




      Tới văn phòng, giám đốc đưa cho Phổ Hoa dịch chứng từ mới, đó là lô hàng cần chuyển đến Bắc Mỹ.




      Phổ Hoa vừa bắt đầu, làm bất cứ việc gì cũng đều cẩn thận. Vài đồng nghiệp ra vào văn phòng, mọi người đều ít , vô cùng yên tĩnh. Làm xong chứng từ ngẩng đầu, mọi người đều chạy ra ngoài ăn cơm hộp, chiếc bàn làm việc nho vẫn đặt tờ báo lúc sáng chưa kịp mở.




      pha cho mình cốc trà, tới bên cửa sổ đón hương hoa bay theo gió từ hướng hàng cây bên đường, nheo mắt phơi nắng.




      Ngu Thế Nam và Cao Triệu Phong phải thái tử gia bướng bỉnh chịu phục tùng, cũng phải những tên khốn thô lỗ vô lễ, cũng trở thành nhân viên gương mẫu quy củ, cuối tuần qua lại giữa hai thành phố. Những ngày tháng bị người khác lãng quên như vậy tốt, bị phiền nhiễu bởi quá khứ.




      Phổ Hoa uống ngụm trà hoa nhài, nghe thấy tiếng xe, tiếng người bình thường, dung dị đường, nhớ tới miếng dán chữ nắp đuôi xe của Ngu Thế Nam, bất giác cong khóe miệng.




      Mười năm trôi qua, rất nhiều thứ thay đổi, cũng có những thứ .




      Buổi tối dừng lại mua đồ trong cửa hàng ở góc đường, Phổ Hoa vô tình nhìn thấy mảnh chữ dán cùng kiểu giá hàng.




      Màu hồng phớt có hơi thở mùa xuân, rất thích, tiện tay mua về nhà dán sau cửa, tấm kính là hai từ.




      có Yesterday, cuộc sống của , chỉ có Today và Tomorrow.




      *********




      Cuối tuần trở về Bắc Kinh, Phổ Hoa vào cửa nén được nhoài lên lưng bố dựa dẫm lát, khóe mắt tự nhiên ướt đầm. Bố hơi khom người vỗ vỗ tay , quở trách: “Đói rồi à?”




      Bố vừa , Phổ Hoa liền thấy đói, ăn rất ngon miệng. Hai bố con cùng gói bánh bao thịt dê, buổi tối lại nhúng vào canh làm vằn thắn.




      Sau bữa cơm, bố Diệp mở cuốn cờ phổ ngoài phòng khách, quân cờ bóng loáng trong tay, nghe đài chờ Phổ Hoa.




      Phổ Hoa thu dọn đồ đạc rồi bước ra, chuyển chiếc ghế gập ngồi đối diện với bố, chớp chớp mắt tựa như mười mấy tuổi, hỏi bố: “Chơi ván chứ bố?”.




      “Được thôi!”. Bố bày thế trận, sắp xếp bàn cờ.




      “Bố phải nhường con quân xe”. giơ ngón tay ra, nghiêm túc cầu.




      “Nhường thêm quân mã, quân pháo đều được!”. Bố cười gật đầu.




      Hai bố con hiếm khi nghiêm túc chơi cờ, là Phổ Hoa hiểu lắm, hai là rất bận, có thời gian. Nhưng sau khi Thiên Tân, mỗi lần về nhà, đều tìm cơ hội chơi cờ cùng bố, còn đặc biệt mua quyển hướng dẫn chơi cờ ở hiệu sách của Thiên Tân, nhưng đọc mà chỉ hiểu lơ mơ.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Khoảng trống trong cuộc sống luôn phải nhanh chóng bù đắp, nghĩ bố chỉ đến lỗ hổng đó nhưng trong lòng vẫn để ý. Hai bố con vừa đánh cờ vừa về chuyện ở Thiên Tân, bố thấy lúng túng bàn cờ, đặt con cờ trong tay xuống ăn nữa, nhịn được bèn vỗ đầu Phổ Hoa.




      “Thiên Tân có được ?”.




      “Dạ, nơi ở rất yên tĩnh, có thời gian bố đến thăm nhé?”.




      “Rảnh ”. Bố lui quân cờ vây đánh, chuyển sang vị trí vô hại, “Còn công việc? mệt chứ, vết thương người đều khỏi rồi chứ?”.




      “Rồi ạ, bố đừng lo”. ra Phổ Hoa có chút áy náy, cúi đầu giả vờ như nghiêm túc nghiên cứu nước cờ.




      Cãi nhau trận với Vĩnh Đạo, cuối cùng cả hai bên đều bị tổn thương, dám cho bố biết , đợi khỏe rồi, hai cụ nhà họ Thi cũng ốm nặng trận, đến Tết lịch cũng vẫn chưa khỏe. Nghe Hải nhắc tới mấy điều này, Phổ Hoa liền cảm thấy chia tay phải cắt đứt triệt để, nếu hại người hại mình.




      Sau chuyện lần đó, Vĩnh Bác hề có tin tức gì, sợ rằng cũng giận hiểu chuyện. Cho Quyên Quyên xem bức thư viết cho bố mẹ Vĩnh Đạo, ấy cũng quá thẳng thắn, khéo léo chút có thể họ dễ chấp nhận hơn. Nhưng Phổ Hoa lại tự hỏi, ai quan tâm cảm nhận của chứ?




      Buổi tối trước khi ngủ giặt quần áo trong nhà tắm, khi cúi xuống ngực vẫn hơi đau, vết xương rạn liền rất chậm, để lại vết sẹo mảnh dài, trong cơ thể vẫn còn ký ức đau đớn.




      Tối chủ nhật mua vé tàu đêm trở về Thiên Tân, bố đặc biệt tiễn đến cửa ga tàu. Phổ Hoa xách chiếc va ly hành lý giống như lần đầu xa nhà học đại học, đường nhiều lần quay đầu vẫy tay. Cách xa nhưng lại cảm thấy rất xa, bên Thiên Tân rốt cuộc cũng phải là nhà.




      “Bố về ”. đứng ở chỗ rẽ cuối cùng nhìn cái bóng dài dưới ánh đèn của bố.




      Dáng bố từ lâu còn thẳng như xưa nữa, lưng còng, ánh sáng chiếu mái tóc bạc. Phổ Hoa thể thừa nhận bố già rồi, đến nếp nhăn ở khóe mắt cũng còn vẻ cứng rắn như hồi bốn, năm mươi tuổi nữa, mà nhân từ hơn.




      về đến căn phòng thuê ở Thiên Tân, trước hết bày tấm ảnh chụp chung với bố lên bàn làm việc. Lần này trở về, Phổ Hoa lấy rất nhiều đồ, những thứ khác đều để lại ở căn nhà đó. Chìa khóa Vĩnh Đạo từng dùng cũng chuyển cho Quyên Quyên bảo quản, khi có việc giải quyết thay .




      Gặp lại Ngu Thế Nam lần sau, cách lần mời thứ ba vài ngày, cậu ấy và Cao Triệu Phong cùng nhóm đồng nghiệp ăn đêm, Phổ Hoa hoàn thành xong chứng từ của công ty chuẩn bị mua đồ ăn bên đường, thế là bị bọn họ kéo cùng.




      Đường về rất gần, Ngu Thế Nam kiên quyết đòi tiễn, Phổ Hoa tự mình bộ về, đường gửi tin nhắn cho Quyên Quyên.




      Mấy năm trước, Quyên Quyên từng thích Ngu Thế Nam, giống như đối với Kỷ An Vĩnh vậy. Quyên Quyên bị từ chối thẳng thừng, sau đó tuy từng nếm qua tình , nhưng Phổ Hoa luôn cảm thấy ấy còn kích động hở ra tí là thổ lộ tình cảm như hồi đó nữa.




      Vì đây phải lần đầu nhắc tới chuyện của Ngu Thế Nam, phản ứng của Quyên Quyên rất bình thường, trả lời tin nhắn nhanh, Phổ Hoa bước tới dưới lầu nhà mình, thấy ấy chủ động nhắc tới chủ đề khác liền ngầm hiểu, tiếp nữa.




      Ban đêm mịt mờ, đèn tòa nhà cũ trong sân tắt gần hết, chỉ còn lại hàng nơi hành lang, thẳng tắp, sáng từ tầng tới tầng sáu. Phổ Hoa ngủ được, ôm cốc sữa nóng khoác tấm chăn ra ban công ngơ ngẩn. Máy vi tính trong phòng khách vẫn bật, cửa sổ Chat với Lâm Quả Quả tối om. Đổi biên tập luôn cần giai đoạn làm quen thích ứng lẫn nhau, lại vì bận làm bản thảo mới nhất nên hai người có thời gian chuyện.




      Thực ra những ngày sống ở nhà Lâm Quả Quả, Phổ Hoa cũng thường có cảm giác muốn lại thôi, rất nhiều chuyện đến miệng rồi nhưng cảm thấy thiếu sót gì đó, thể nén lại.




      Tuần đó ngoài lần Ngu Thế Nam mới ra, Phổ Hoa đều gặp gỡ người quen hay người lạ gì hết, cuối tuần đem giấy tờ của công ty về Bắc Kinh làm. Tại sân ga, khó khăn lắm mới hẹn được Lâm Quả Quả cùng về, hai người mua vé ngồi cạnh nhau.




      Trước khi tàu chạy, họ tranh thủ dạo bên bờ đê sông Hải Hà đối diện với sân ga. Lâm Quả Quả mặc váy dài, Phổ Hoa vẫn quàng khăn kín mít, chỉ lộ ra nửa gương mặt.




      “Tuần này gặp vị Ngu tiên sinh đó chưa?”. Lâm Quả Quả hỏi.




      “Gặp rồi, sao vậy?”. Phổ Hoa có chút lơ đễnh.




      sao, đếm xem tuần có thể quen bao nhiêu người. Vừa tới Thiên Tân hai tuần, hình như ngoài chỗ tôi ra, chưa từng đâu nhỉ?”.




      rất nhiều nơi rồi! Đường cổ, tòa chuông cổ, Nam Khai, bảo tàng, còn có...”. Phổ Hoa giơ ngón ta ra đếm từng địa điểm.




      “Tôi cùng bạn bè ấy. Còn nữa, ngoài những người ở công ty ra, có quen người mới nào ?”. Lâm Quả Quả như nghiên cứu .




      “Vậy , gặp chủ nhà lần, ông chủ cửa hàng và người làm thuê tầng dưới nữa”. Phổ Hoa miễn cưỡng nhớ tới mấy người đó.




      “Họ tính!”. Lâm Quả Quả lắc đầu, nhảy xuống khỏi viên gạch đê, phủi phủi đất chiếc váy.




      nên quen thêm nhiều bạn hơn, rồi chuyện”.




      “Vì sao?”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Con người đều phải chuyện, người câm cũng có ngôn ngữ tay để biểu đạt bản thân, nếu chuyện, sao có thể giao lưu với con người? Nếu giao lưu với con người, sao có thể hiểu lẫn nhau? Nếu hiểu lẫn nhau, sao có thể trở thành bạn bè? Nếu phải bạn bè, sao có thể tín nhiệm đủ để phó thác cả đời!”. loạt câu hỏi của Lâm Quả Quả khiến Phổ Hoa thể trả lời câu nào. trốn tránh chuyển hướng về bức điêu khắc đồng hồ trong màn đêm, im lặng lên tiếng.




      Lâm Quả Quả kiên nhẫn tiếp: “Nếu hàng ngày tôi chuyện nửa tiếng với người khác, tôi chắc chắn phát điên, thể cứ giấu chuyện trong lòng. Tiểu Bác cũng như vậy, hàng ngày đều ngừng kể cho tôi chuyện các bạn ở nhà trẻ, ai đánh nhau với ai, ai làm hòa với ai. cho nó kể, ngủ được”.




      “Thế ư?”. Phổ Hoa hiểu trẻ con bốn, năm tuổi lắm.




      “Đương nhiên, thực ra có người chuyện, tôi còn đọc bài viết của tôi cho nó nghe”. Lâm Quả Quả khẳng định.




      “Cậu bé có thể hiểu ư?”. Phổ Hoa có phần ngạc nhiên.




      thể”. Lâm Quả Quả hiểu ý cười, “Nhưng đây là cách thức chúng tôi giao lưu, khi tôi nấu cơm, nó kể cho tôi nghe về bộ phim hoạt hình nó xem hoặc về bạn của nó, khi ru nó ngủ, tôi phải kể chuyện ở trường hoặc đọc những câu chuyện đó của tôi”.




      “Câu chuyện?”.




      “Đúng vậy, ngoài các bài viết chuyên mục, mỗi trường hợp được nghe tôi đều viết thành câu chuyện”. Dáng vẻ Lâm Quả Quả rất thản nhiên, ánh mắt lóe lên thẳng thắn và bướng bỉnh ghé sát lại : “Cũng bao gồm cả !”.




      “Tôi?”. Phổ Hoa sững sờ.




      “Ừ, !”. Lâm Quả Quả gật đầu, bộ men theo bờ sông, những nhành liễu đầu xuân mọc lên những lá non xanh, dài đến mức có thể rủ xuống vai ấy, kết hợp với chiếc váy dài sặc sỡ, toát lên hương vị của mùa xuân.




      “Tôi có gì hay để viết?”. Phổ Hoa có phản ứng gì đặc biệt, vì nhắc tới quá khứ, còn tâm trạng thưởng thức cảnh sắc trước mặt.




      Họ trở về sảnh lớn đợi tàu chờ kiểm tra vé, Lâm Quả Quả đứng hàng cuối lục tìm vé tàu, tìm thấy liền nghiêng đầu kiểm tra vé, đột nhiên : “Người phụ nữ kết hôn lâu nhìn chằm chằm vào ngón tay đeo nhẫn, từng chú ý chưa?”.




      “Hả?”. Phổ Hoa bị hỏi sững người, vô thức liếc ngón tay mình, trống trơn, ngẩng đầu, phát động tác nho đó bị Lâm Quả Quả tóm được. hơi lúng túng, tiến sát vào trong hàng, lên tiếng.




      Lên tàu gửi hành lý xong, Lâm Quả Quả gọt hai quả táo. Đưa cho quả, Phổ Hoa vội ăn mà mở cửa thông gió cửa sổ tàu dựa vào thành ghế ngơ ngẩn.




      Tàu chầm chậm chuyển động, Lâm Quả Quả ăn táo, gấp con dao gập lại, cũng dựa lên thành ghế của mình, chống khuỷu tay quan sát Phổ Hoa. Dáng vẻ của Lâm Quả Quả hề giống bác sĩ tâm lý, ngược lại khiến Phổ Hoa nhớ tới Hải .




      “Người phụ nữ kết hôn lâu nhìn chằm chằm vào ngón tay đeo nhẫn, từng chú ý qua chưa?”. Lâm Quả Quả lắc lắc chiếc nhẫn độc thân ngón tay cái của mình.




      “Vì sao?”. Phổ Hoa lắc đầu.




      “Vì sớm thành thói quen rồi. thứ khi thành thói quen người ta đặc biệt nhớ tới. Giống như quen ra khỏi cửa ngồi tuyến xe bus, tới giao lộ cần phải suy nghĩ liền biết nên rẽ trái hay rẽ phải. Cũng giống như trong bữa cơm hàng ngày của có muối đặc biệt hỏi đầu bếp có nêm vào ?”.




      “Vậy ư?”. Phổ Hoa nén nổi nhíu mày.




      “Đương nhiên rồi!”. Lâm Quả Quả đặt quả táo xuống, “Lần đầu tiên tôi tới văn phòng, khi họp luôn cúi đầu xoay nhẫn, đặc biệt khi nghĩ chuyện gì đó, tôi nghĩ có khả năng đó là động tác thuộc về thói quen. Nhưng ngồi trước máy tính sửa bài viết, thi thoảng cũng dừng lại nhìn chăm chăm vào bàn tay trái cách say sưa, có thể bản thân cũng chưa từng chú ý điều này”.




      “Tôi...”. Phổ Hoa tìm được lời giải thích hợp lý, cúi đầu nhìn vị trí đeo nhẫn ngón áp út bàn tay trái trống trơn có nhẫn để xoay, cổ tay cũng để trống.




      “Lúc nào cũng nhìn, điều này có điều gì đó khiến đặc biệt nhớ tới. Kỳ san làm về chỉ số hạnh phúc đó có bảng điều tra, bảng câu hỏi viết kết hôn hơn năm năm, có điều biểu giống như người phụ nữ chuẩn bị kết hôn”.




      “Sao lại vậy?”. Phổ Hoa nhíu mày, gần như có thể nhìn thấy nếp nhăn mờ mờ trán, ngại ngùng vặn ngón tay.




      “Tâm trạng lơ lửng thất thường! Cuộc hôn nhân năm năm nếu xảy ra vấn đề, chắc còn thứ cảm giác nhớ nhung hàng ngày đó, ngày tháng rất nhạt nhẽo, nhưng trông giống thế, tôi còn tưởng ai, hoặc thất tình cãi nhau, vì vậy khi đó tôi hỏi có hạnh phúc ?”.




      Phổ Hoa nhớ tới lần chuyện đó, nhưng ấn tượng sâu sắc. Sau khi tới Thiên Tân, nhiều lần mong bản thân nhìn về phía trước nên quá khứ đều bị bỏ sang bên.




      vui, dường như đều lên mặt. Gặp nhau, rất kiệm lời, cũng hiếm khi đưa ra ý kiến với bản thảo, đều viết viết vẽ vẽ giấy, thực ra giỏi trong việc che đậy tâm của mình, vì thế tôi sớm đoán ra - kỳ thực ly hôn”. Lâm Quả Quả kéo dài giọng , kết thúc đoạn tự thuật dài này, hai chữ ly hôn vừa thốt ra, Phổ Hoa vẫn thấy hơi chói tai.




      Táo của Phổ Hoa vẫn được đặt bàn, ánh mắt dừng rất lâu ngoài cửa sổ, thử phủ nhận hay giải thích. Lâm Quả Quả lấy sách trong túi ra bắt đầu đọc, quấy rầy nữa.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chia tay ở sân ga Bắc Kinh, hai người người nam người bắc, khi tạm biệt Phổ Hoa rất nhanh. Tới ngã rẽ gần nhà, đặc biệt xuống xe mua cuốn tạp chí kỳ mới và cuốn Tâm lý Lâm Quả Quả giới thiệu. cột chuyên mục Lâm Quả Quả vẫn thảo luận về vấn đề tình hôn nhân, chủ đề kỳ này là “Nhóm máu và tình ”.




      Cuối tuần hai người nhà Hải đặc biệt tới nhà chơi, còn mua hoa quả thuốc bổ cho bố .




      Ăn cơm xong, Hải đưa con ngủ trưa, Phổ Hoa gọt hoa quả, chuyện phiếm với Doãn Trình. Cậu ấy bày cờ bàn ra, trả lời vài câu, chuyện ăn ý lắm, bất cẩn để quân cờ rơi xuống đất, cậu ấy cúi đầu nhặt, khi ngẩng lên hỏi : “Phổ Hoa, bây giờ cậu sống có tốt ?”.




      Từ khi bước vào cửa, Doãn Trình có dáng vẻ muốn rồi lại thôi.




      “Vần ổn mà”. Phổ Hoa nhặt quân cờ lăn dưới chân, “Sao vậy?”.




      “Ừ...”. Doãn Trình nhìn bàn cờ trầm mặc lát, cuối cùng buông quân cờ, đột ngột đứng dậy về phía căn phòng, miệng : “Mình vào trong xem Hải chút”.




      Phổ Hoa nhìn bóng dáng sau lưng cậu ấy, lại đặt quân cờ vào vị trí cũ, nơi nào đó trong lòng cũng hơi lay động.




      trở về Thiên Tân, ngày càng bận rộn hơn, khi nhàn rỗi đa phần đều là ở mình. Phổ Hoa nhớ tới cuộc chuyện tàu với Lâm Quả Quả, cũng mất can đảm tìm ấy lần nữa. có việc để làm, lấy đĩa Friends mang từ nhà ra xem, uống sữa nóng giúp ngủ ngon. Monica và Chandler trong phim lại cãi nhau, Monica đặt con gà sống lên đầu chọc cười để làm hòa, đĩa xước, bị mất câu đối thoại. Lúc xem được bình thường, chuyển tới cảnh Monica túm lấy Chandler hỏi cái gì.




      Phổ Hoa rất quen thuộc màn này, ngón tay định bấm nút tắt đĩa rụt lại.




      Câu bị mất là câu gì, giây sau liền nhớ ra.




      Vĩnh Đạo cũng từng như vậy, nhiều lần cầu ra ba từ.




      Cuối cùng ?




      Tình hình lúc đó mơ hồ, chỉ nhớ điên cuồng si mê quấn quýt bên cạnh .




      Ký ức nhạt nhòa đó bỗng nhiên lại ràng cách khác thường, đó là ngày kỷ niệm, là tối hôm họ lần đầu tiên bên nhau.




      muốn - Em .




      **********




      Đối chiếu xong chứng từ xuất hàng, Phổ Hoa nhận được điện thoại của Ngu Thế Nam, hẹn buổi tối cùng ăn cơm. Cậu ta hình như vừa lái xe vừa gọi, chuyện ràng, bên cạnh còn có giọng người khác.




      “Rảnh ?”.




      “Mình... có lẽ phải tăng ca...”. Phổ Hoa dối, che giấu bất an trong lòng , “Hôm khác nhé”.




      “Ừ, vậy hôm khác”. Ngu Thế Nam nhàng cúp máy, tỏ ra chút nào vui. Nhưng trong lòng Phổ Hoa do dự sợ bị vạch trần, tan làm đành ở lại văn phòng đợi mọi người về hết.




      Nhưng may lại gặp cậu ta đường về, vừa ra khỏi văn phòng liền thấy cậu ta dừng bên lề đường xuống xe, tay xách túi đồ ăn mua bên ngoài.




      “Bận xong rồi à?”. Cậu ta khóa xe, lắc chìa khóa chậm rãi bước tới, chìa khóa xe to nhất cũng có tờ dán chữ màu hồng.




      “Ừ, bọn cậu ăn xong rồi à?”. Phổ Hoa thấy đằng sau Ngu Thế Nam có ai, ngờ rằng cậu ta hẹn


      riêng , bèn hỏi: “Họ đâu?”.




      “Chỉ mình mình thôi!”. Ngu Thế Nam lắc lắc cái túi trong tay, “Cậu rảnh, Triệu Phong tới nhà mẹ vợ. Ăn chưa?”.




      “Mình chưa, về rồi ăn”. Phổ Hoa xong có chút hối hận.




      “Vậy ăn cùng nhé?”. Ngu Thế Nam mở túi trong tay ra cho Phổ Hoa nhìn, “Đùi gà, thế nào?”.




      “Thôi”. Phổ Hoa cười từ chối.




      Ngu Thế Nam nhún vai, xách túi với vẻ sao hết, chưa được vài bước liền quay đầu lại hỏi , “Mình đưa cậu về nhé?”.




      Phổ Hoa hơi ngớ ra, kịp trả lời bị cậu ta cướp lời trước: “ cần, đúng ?”.




      Cậu ta như vậy, càng cho thấy biết giao tiếp, mấy lần cậu ta hẹn đều vì nhớ đến tình nghĩa bạn bè trước kia, năm lần bảy lượt từ chối căn bản là nể mặt cậu ta, nghĩ như vậy, Phổ Hoa hơi áy náy, do dự lát liền : “Vậy được, ngồi xe cậu cho tiện”.




      “Ok!”. Ngu Thế Nam vài bước trở về chỗ để xe mở cửa xe.




      Tuy như vậy nhưng sau khi ngồi vào ghế sau, hai người đều gì, cũng chẳng có gì để . Phổ Hoa ôm túi theo thói quen, tay đặt đầu gối giống nữ sinh. Vì đây là lần đầu ngồi xe của Ngu Thế Nam, nhìn xung quanh như mọi ngày, chỉ chăm chú nhìn đồ trang trí treo trong xe, cảm thấy ghế sau còn có nhiều linh kiện máy tính, tay sờ phía sau, quả nhiên đụng phải mấu kim loại bảng mạch điện, bị châm cái.




      “Sao vậy?”. Ngu Thế Nam nhìn đường, liếc cái từ gương chiếu hậu.




      sao”.




      “Sao ngồi ghế phụ?”. Cậu ta chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình.




      muốn quen, nhưng lại cảm thấy ổn thỏa, trong đầu xoay chuyển lại chỉ nhớ tới lời Vĩnh Bác, buột miệng ra.




      “Đó là ghế cho chó ngồi”.




      Ngu Thế Nam nén được bật cười, bản thân Phổ Hoa cũng cảm thấy bối rối, quay đầu hơi cong cong khóe miệng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :