1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Vẫn thế, có con rồi mà chẳng thay đổi nhiều, Kỳ Kỳ bây giờ ngoan hơn rồi, nhưng lại mệt hơn trước, phải làm, bận công việc bận chăm chồng con, còn có bố mẹ chồng, bố mẹ mình”. Giọng của Hải nghe ra có chút nặng nề trong đó. Những lời chuẩn bị cả chiều, Phổ Hoa nhất thời vẫn chưa biết nên bắt đầu từ đâu. còn thân Hải là khi bắt đầu tự tách nhóm, nhưng cũng chẳng giải quyết được chút vấn đề, ngược lại càng lúc càng bế tắc.




      , xảy ra chuyện gì?”. Hải khẽ ho tiếng, thẳng thắn vào chủ đề chính: “Đột nhiên tìm mình như thế? Chắc phải vì muốn ăn phô mai chuyện xưa với mình chứ?”.




      Phổ Hoa dựa lên lưng ghế, ôn lại lần nữa những câu hỏi, trước mặt Hải , cách nào ngụy trang bản thân, vốn định cách thờ ơ, giọng vẫn lộ ra thấp thỏm.




      “Cậu biết... chuyện Vĩnh Đạo chứ?”.




      ấy? Sao lại muốn hỏi về ấy?”. Hải kinh ngạc, “ ấy... xảy ra chuyện gì?”.




      Câu hỏi này đối với Phổ Hoa mà như xương mắc trong cổ họng, cầm bát phô mai xúc miếng to, nuốt xuống, vẫn thể ép được dư vị chua xót khó chịu quanh quẩn nơi đầu lưỡi.




      “Mình tưởng các cậu kết thúc hai năm trước rồi, còn nhớ tới ta làm gì?”. Giọng Hải có phần trách cứ.




      “Phổ Hoa, ta sống cuộc sống của ta, cậu sống cuộc sống của cậu, can thiệp đến nhau, chẳng phải tốt hơn sao? Ban đầu lựa chọn như vậy, mỗi người nên bắt đầu lại từ đầu, cậu thể cứ đắm chìm vào quá khứ thể tự mình thoát khỏi!”.




      “Mình có thế ?”. Phổ Hoa vuốt viền cốc thô rám, trốn tránh ánh mắt của Hải .




      “Tự bản thân cậu cảm thấy ư? Tuy năm qua gặp, nhưng mình và Quyên Quyên vẫn gặp nhau, mình biết chuyện của cậu. Cậu bây giờ như vậy có thể vui ? Nếu nhìn về phía trước, việc gì còn nhớ tới Vĩnh Đạo? Chuyện trước kia để nó qua , sa lầy vào đó chẳng tốt chút nào với cậu cả!”.




      “Nhưng mình...”. Phổ Hoa được nữa.




      “Đừng hỏi nữa, biết rồi cũng chẳng có ý nghĩa gì, sống tốt mới là điều quan trọng nhất”.




      “Nhưng mình muốn biết!”. Phổ Hoa vội vàng cãi lại, “Cậu cũng biết, đúng ? như vậy, chắc chắn cậu biết. Mình sớm nghĩ ra cậu biết, Doãn Trình và bọn họ thân nhau như thế, cậu nhất định đều biết hết”. Phổ Hoa nhướng lông mi, mắt ươn ướt, cốc phô mai trở nên nhạt nhòa, thành bóng nước hư hảo .




      “Mình nghĩ chắc cậu biết, khi Quyên Quyên cho mình biết, người đầu tiên mình nghĩ tới là cậu. Mình nghĩ có thể cậu ngại với mình, hoặc, căn bản dám với mình những điều này. Là cậu kể cho Quyên Quyên hả? Sau đó lại kêu ấy với mình?”.




      Mộc Hải trả lời, sửa lại mái tóc vừa búi.




      “Cậu biết hết rồi, đúng ? Kể cho mình, có được ?”. ràng lường trước được kết quả, Phổ Hoa vẫn cố chấp muốn nghe Hải lại lần nữa.




      “Mình kể cho Quyên Quyên, nhưng dặn ấy đừng với cậu, cậu biết cũng chẳng để làm gì, chỉ càng thêm buồn thôi”. Hải khẽ thở dài.




      “Mình cậu để tâm vào mấy thứ vụn vặt, hơn nữa mấy chuyện này Doãn Trình cũng dặn mình đừng . Lập trường của mình tiện quá nhiều, nhiều ngược lại chỉ làm cho cậu thêm khó khăn. Mình hy vọng cậu có thể quên, đấy, ban đầu lựa chọn chia tay, nên cố gắng quên . ta muốn thế nào, đó là cuộc sống của ta, còn liên quan tới cậu, cậu còn trẻ, Phổ Hoa, nên nhìn về phía trước...”.




      Lời Hải hàm ý sâu xa, Phổ Hoa lại hề bị khuấy động, cắn môi đáp.




      Hải chẳng còn cách nào, đành thừa nhận: “Vĩnh Đạo... quả kết hôn... mấy hôm trước... cùng... Cầu Nhân...”.




      Cùng lời , nghe từ Hải , Phổ Hoa thấy đau khổ hơn so với nghe Quyên Quyên trong điện thoại. Trong chốc lát, chỉ có thể cố gắng hết sức che giấu dao động, quay mặt nhìn ra ra ngoài cửa sổ vắng vẻ, để nước chảy ra khỏi khóe mắt.




      Cán cân bấp bênh trong lòng dừng lại, tia hy vọng cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.




      “Phổ Hoa! Đừng như vậy, được ?”. Hải nắm tay , an ủi như chị , “Nghĩ thoáng chút, Vĩnh Đạo và Cầu Nhân, mặc kệ tình trạng của bọn họ thế nào, cậu vẫn phải sống tốt cuộc sống của mình. Đừng nghĩ nữa, tiếp tục vui vẻ, tốt ư?”.




      Phổ Hoa quay mặt lại, sau khi qua cơn kinh ngạc, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi đong đầy trong mắt, lúc lâu sau mới tìm lại được giọng của bản thân.




      “Mình có thể ? Nếu là cậu, cậu có làm được ? Doãn Trình ở bên người khác, cậu có thể giả vờ như xảy ra chuyện gì ?”. Giọng của lanh lảnh, lượng ti vi sau quầy hàng rất lớn, che nghẹn ngào trong đó.




      Người thanh niên bàn bên nhìn qua, Hải ghìm thấp giọng xuống.




      “Phổ Hoa, đừng như vậy. Vĩnh Đạo phải là Doãn Trình, cậu cũng phải mình, rất nhiều việc thể đem ra so sánh, đặc biệt là tình cảm. Cậu biết rồi càng phải nghĩ thoáng ra, tiếp tục sống tốt, biết ?”.




      Phổ Hoa hề có bất cứ câu trả lời nào, chỉ chán nản dựa vào lưng ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.


      Phô mai để lâu đông lại thành cục, bà chủ thu dọn mấy cái bát , mặt bàn trống rỗng chỉ còn lại nét bút nguệch ngoạc của đám học sinh năm đó và vài giọt nước.




      “XXX và XXX tới đây cùng ăn”.




      “Chúc mừng kết thúc kỳ thi thử vòng ”.




      “Ngày X tháng X năm 199X”.




      “XX và XXX nhau thắm thiết”.




      Vuốt những vết khắc, Hải nữa.




      Trời tối, họ lần lượt ra khỏi Kiến Nhất, chia tay ở cửa. Phổ Hoa vội vàng tạm biệt, về phía góc đường xa xa, bỏ lại Hải đằng sau.




      “Sống tốt những ngày tháng của mình, tiếp tục vui vẻ lẽ nào tốt?”.




      đường trở về, Phổ Hoa nghĩ nghĩ lại câu của Hải .




      chưa từng muốn bản thân tiếp tục vui vẻ, nhưng rốt cuộc, họ phải bạn bè khác giới đơn thuần, hay người chia tay. Thân phận của đến bây giờ vẫn khiến cách nào buông tay, thậm chí đến sổ hộ khẩu cũng hiếm khi mở ra xem.




      Đối với , hai chữ “ly dị” quá khó coi, còn “vợ cũ” của Thi Vĩnh Đạo, hoàn toàn là cách gọi mà và khoảng thời gian quá khứ áp đặt cho .




      *********

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Vừa bước vào hành lang, đèn cảm ứng liền sáng, Phổ Hoa cúi đầu tìm chìa khóa trong túi, bóng vừa vặn che lên mu bàn tay mình.




      sờ thấy sợi dây chùm chìa khóa, lục đáy túi, dùng mấy năm rồi, sợi dây nho vẫn sáng loáng như mới, sau khi Vĩnh Đạo vẫn chưa thay. Cửa hàng 4S tặng khi mua xe, mặt có ký hiệu lấp lánh của hãng xe Buick, cùng đôi với chìa khóa xe của .




      Mới đầu muốn dùng, chẳng biết vứt ở đâu, sau này phát thay liền sử dụng. Mỗi lần ngón tay chạm vào bề mặt kim loại lạnh buốt này thường có cảm giác khác lạ, nhưng từ đó cũng còn quên mang chìa khóa nữa.




      Vĩnh Đạo sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi việc, lớn mua xe gì, mua nhà thế nào, là móc chìa khóa của . Người ngoài nhìn vào cho là cưng chiều, còn lại cảm thấy ngột ngạt, giống như sống trong cái lồng được đan cách dày công.




      Mở cửa, căn phòng oi bức, bật điện, rót cốc nước lạnh, Phổ Hoa ngồi ghế sofa, muốn đứng dậy, nhắm mắt nhưng luôn tưởng rằng có tiếng mở khóa cửa.




      Đó là điều tuyệt đối thể, cảnh cáo chính mình như vậy. Hai năm trước thường có loại ảo giác này khi vừa ly hôn, sau này dần dần ổn hơn, nhưng đêm nay nó lại xuất trở lại.




      giơ tay bật tin nhắn thoại điện thoại, trong đó có ba, bốn tin của Quyên Quyên, Phổ Hoa nằm lắng nghe trong gian im ắng, nhìn ra ban công chưa buông rèm.




      Bầu trời đêm nay sáng trong, sao dày đặc, nhưng lại có trăng.




      “Phổ Hoa, cậu đâu vậy? Mình biết trong lòng cậu rất buồn, về gọi điện cho mình, nếu mình qua nhé? Cậu phải nghĩ thoáng ra, sáng nay mình suy nghĩ thấu đáo lắm...”.




      “Phổ Hoa, vẫn là mình, sao cậu trả lời tin nhắn? Ra ngoài cùng ăn cơm ? Việc gì rồi cũng qua, chẳng có gì quá rắc rối, ngày mai mình giới thiệu cho cậu người còn tốt gấp nghìn gấp vạn ta! Cậu đừng có nghĩ quẩn, về đến nhà gọi điện cho mình! Mình tan làm đây...”.




      “Về nhà chưa? Tới nhà gọi cho mình!”.




      “Cái đó... muốn xem phim ?... Được rồi, chờ điện thoại của cậu... đừng có nghĩ linh tinh nhé! Cậu biết...”.




      Phổ Hoa ấn phím tạm dừng, ngắt giọng Quyên Quyên, ngồi dậy uống hai ngụm nước lạnh, định trả lời Quyên Quyên.




      Quyên Quyên quan tâm nhưng ồn ào, ấy càng khuyên tâm trạng ngược lại càng rơi xuống mức thấp nhất.




      Những việc liên quan đến cuộc sống với Vĩnh Đạo trước kia thoáng qua như mây khói, lần lượt từng cảnh lặp lại ràng trước mắt. Ý kiến hai người hiếm khi thống nhất, độc đoán, lại quen giữ vững chủ kiến của bản thân. thể dung hòa liền cãi nhau, sau này chả buồn cãi cọ, ai giữ ý người nấy. vẫn làm theo ý của mình, chẳng khuất phục theo kiên trì của . Còn lựa chọn im lặng, lấy đó để phản đối, giữ lấy quan điểm, cá tính của chính mình.




      Mùa hè năm trước, họ cũng từng cãi nhau trong phòng khách, đều là mấy chuyện cỡ như hạt vừng, khi đó trong mắt sao khoan dung nổi, tức điên lên, đá bay thùng rác, rác đổ đầy nền nhà.




      Trước khi kết hôn, Phổ Hoa hoàn toàn nghĩ có nhiều vấn đề khi sống chung đến thế, sau kết hôn mới lĩnh hội được câu của Hải : Kết hôn dễ, sống chung khó.




      Giống như Quyên Quyên : Hôn nhân là nấm mồ của tình .




      Ví dụ căn hộ hai phòng này, phòng ngủ cực lớn, phòng khách cách đáng thương. Nửa năm sau, vì vui, ngủ ở sofa, thà nằm đất cũng ngủ chiếc giường mua. Sau đó, đổi thành ngủ ghế sofa, vào phòng ngủ. Tóm lại, lãng phí ý tưởng ban đầu của .




      “Phòng ngủ rộng thế có tác dụng gì, chẳng qua là hai người ngủ thôi mà!”.




      từng hỏi khi xem mô hình nhà, trả lời rất đơn giản, rất thẳng thắn.




      “Em biết đợi ngày này bao năm rồi ?”.




      Trong phút chốc được gì, kiên quyết che lấp cả đôi mắt , ngoan cố tới mức đáng ghét nhưng lại khiến xúc động.




      Đó chính là Thi Vĩnh Đạo, người quen thuộc nhất đời.




      Quên bật điều hòa, Phổ Hoa thấy nóng, toàn thân đổ mồ hôi, mở cửa ban công, thu bộ quần áo phơi tối hôm trước, chân trần bước vào nhà tắm. xếp bộ quần áo mặc cả ngày dưới chân, khi nước lạnh giội xuống, tinh thần cuối cùng cũng phấn chấn hơn chút. Nhìn chính mình trong gương, Phổ Hoa giơ tay lau nước mặt, lau thế nào cũng sạch, thử vài lần mới phát hóa ra đó phải là nước, mà là thứ chảy từ khóe mắt. Chịu đựng cả ngày, trong tiếng nước tí tách, đột nhiên nhịn được nữa, ôm mặt ngồi trong góc phòng tắm bật khóc.




      Khóc lúc lâu, lâu tới nỗi chuông điện thoại bên ngoài reo vài lần, chế độ ghi tin nhắn được bật lên.




      Phổ Hoa giơ tay tìm khăn, giá trống rỗng, dầu gội đầu từ trán chảy vào mắt nhức nhối, chỉ có thể dùng tạm quần áo ngăn bọt chảy xuống, chân trần chạy ra ngoài.




      “Này, gửi ảnh mới vào hòm thư của rồi, có phần tư liệu triển lãm ảnh, giúp dịch sang tiếng Trung, cần dùng trước tuần sau, ok? Gần đây vẫn khỏe chứ? Tên tiểu tử Vĩnh Đạo ở Bắc Kinh à? Kêu nó trả lời email cho ! Cúp máy nhé, bye!”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Người nhắn là Thi Vĩnh Bác, trai Thi Vĩnh Đạo.




      Điện thoại ngắt, Phổ Hoa dựa vào cạnh bàn, nghe lại tin nhắn của Vĩnh Bác lần nữa.




      “Này, gửi ảnh mới vào hòm thư của em rồi, có phần tư liệu triển lãm ảnh, giúp dịch sang tiếng Trung, cần dùng trước tuần sau, ok? Gần đây vẫn khỏe chứ? Tên tiểu tử Vĩnh Đạo ở Bắc Kinh à?...”.




      ấn phím xóa đoạn tin nhắn thoại này.




      Hai năm ly hôn, cả hai nhà đều biết, vẫn dịch giúp Vĩnh Bác, còn Vĩnh Đạo cũng ít nhiều diễn vai thể thiếu trong cuộc sống của .




      Việc tái hôn của xảy ra quá đột ngột, đột ngột tới mức hề chân thực, đối với giống như cơn ác mộng.




      Phổ Hoa tìm thấy điều khiển điều hòa, đứng dưới quạt gió điều chỉnh lực gió, mặc kệ gió lạnh thổi khô mái tóc ướt giọt của mình, hy vọng nhanh chóng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Từ khi bắt đầu khăng khăng tin chắc, đợi cả đời, chút nguyên tắc, hề giữ lại, giống như người con trai cao gầy mười năm trước, bưng bát phô mai trước quán Kiến Nhất tỏ tình với .




      từng , cho dù được mười phần, cũng đợi đến khi từ từ góp đủ chín phần.




      đợi em, vẫn luôn đợi”. Vĩnh Đạo năm mười lăm tuổi từng vậy, Vĩnh Đạo năm hai mươi lăm tuổi cũng từng vậy.




      Tối đó nằm chiếc giường đơn đổi cho chính bản thân mình, Phổ Hoa sờ chăn đơn bằng gấm, nước mắt vương xuống những ngọn tóc còn chưa khô, cùng nhau chôn vùi trong gối.




      tưởng rằng đổi giường chính là độc lập, hai năm nay, tưởng như bản thân đủ kiên cường nhưng vẫn xuất ở xung quanh, giống như cái bóng gọi lúc nào đến lúc đó. Tuy hôn nhân của họ cộng vào đến hai năm, nhưng từ đầu đến cuối lại có lịch sử hơn mười bốn năm.




      làm thế nào cũng thể tin nổi từ mà biệt, bước tiếp chút do dự, vứt lại phía sau để lấy Cầu Nhân.




      Mang theo tâm trạng như vậy, đêm nay Phổ Hoa lại mất ngủ, chịu đựng tới khi trời gần sáng, uống hai viên thuốc giảm đau, ôm gối ngồi ghế sofa lờ đờ chợp mắt lúc.




      Phòng ngủ quá rộng, trống rỗng, ban đầu thích. Từ sau khi khôi phục trạng thái độc thân, chưa từng ngủ đêm ngon giấc ở đó.




      ***********




      Sáng sớm ngồi xe điện tới tòa soạn, tinh thần của Phổ Hoa cực kém, đến văn phòng liền uống thuốc giảm đau.




      Lưu Yến bước vào cửa, thấy mệt càng quan tâm hỏi han.




      “Tiểu Diệp, hôm qua làm sao vậy, sắc mặt xấu quá đấy, bị bệnh à? Hôm qua về sớm, vẻ mặt tổng biên tập rất khó coi”.




      “Thế à?”. Phổ Hoa vỗ vỗ má, hy vọng bản thân trông khá hơn chút.




      “Nghiêm trọng ? Nhanh làm xong bản thảo , hôm qua lúc tan làm phó tổng biên tập giục đấy”. “Ôi... vâng”.




      Phổ Hoa bưng cốc trà trốn trong phòng uống nước, trấn tĩnh tinh thần mới trở về phòng làm việc. kịp đọc Nhật báo và Tham khảo bên bàn, đành đặt trở lại giá sách. lấy ra bản thảo mới thẩm định được nửa ngày hôm kia trong ngăn kéo, kiên trì xem tiếp. Bản thảo biên tập ấy là câu chuyện tình , khác nhau trời vực với tâm trạng lúc này.




      Tổng biên tập tới tòa báo, gọi vào phòng hỏi lý do xin nghỉ, thấy sắc mặt tốt, cũng trách thêm, cuối cùng lại thúc giục bản thảo được thẩm định.




      Phổ Hoa kính cẩn lễ phép nghe hết lời khiển trách, ra khỏi phòng sếp, ngồi ghế, tiếp tục sửa những lỗi sai bản thảo cách máy móc.




      Lưu Yến mượn cớ lấy nước tiến sát lại bàn khẽ: “ sao vậy? có tiền thưởng nữa à?”.


      Phổ Hoa rối như tơ vò, lại phải biểu tự nhiên, muốn bị đồng nghiệp nhìn ra, “ phải... chị Lưu, buổi chiều em có thể còn phải ra ngoài... trong nhà có chút chuyện...”.




      “Thế à... Nghiêm trọng ... Vậy làm , quấy rầy nữa...”. Lưu Yến trở về chỗ mình, khẽ nhắc nhở: “Đừng quên xin nghỉ ốm, tiền thưởng cả năm!”.




      Phổ Hoa rất cảm kích, cảm ơn xong lại im lặng cúi đầu làm việc.




      Trước bữa trưa, xin phép tổng biên tập nghỉ nửa ngày, thu dọn đồ đạc rời khỏi tòa soạn. tìm thấy nơi mình cần biển báo bến xe bus, rút di động ra nhắn tin cho Quyên Quyên.




      “Mình về trường trung học, buổi tối cậu qua nhé?”.




      Quyên Quyên trả lời ngay: “ vấn đề”.




      Khoảng hơn nửa tiếng sau, Phổ Hoa trở về nơi hôm qua tới, nhưng lần này vượt qua đường lớn, đứng dưới bức hoành phi ở cổng trường.




      Trường học tan từ lâu, dòng xe và những người tan làm trở về nhà nhiều, con đường vô cùng tĩnh lặng. sờ chấn song sắt cổng trường, nhớ lại cảm giác thân thương quen thuộc ấy, dường như trở về mười mấy năm trước.




      Khi đó chỉ hơn mười tuổi, cũng từng vô âu vô lo, có rất nhiều khát khao lý tưởng, làm tác giả, phóng viên, phiên dịch, mỗi ngày đều bạo gan mơ tưởng, tràn đầy tò mò đối với thế giới bên ngoài. Sáng sớm đeo ba lô tiến bước mạnh mẽ vào cổng trường, chiều tối đạp xe cùng bạn học mặc sức dạo chơi những con đường cổ và các ngõ ngách, hưởng thụ cuộc sống giản đơn của đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi. Cả nhà chuyển từ ngõ phía tây thành phố vào tòa nhà cao tầng, thi đỗ trường trọng điểm, bắt đầu cuộc đời học sinh trung học, những điều này đều được coi là chuyển biến trong nhà, đương nhiên, là chuyển biến tốt nhất, bắt đầu ngày càng lên.




      Nhưng, như vậy ư?

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Người giữ cổng quét dọn, Phổ Hoa đẩy cánh cổng sắt, bước vào cổng sân thể dục, qua đó hỏi: “Bác à, cháu có thể vào xem chút ?”.




      Người giữ cổng dừng lại, nhìn lượt từ xuống dưới: “ là phụ huynh?”.




      Phổ Hoa lắc đầu, cụ thể tên thầy giáo và lớp tốt nghiệp của mình.




      “À, vậy , ra sớm nhé”.




      Người gác cổng còn tốt bụng chỉ đường cho , Phổ Hoa mới phát rằng sau khi sửa sang, con đường thông từ sân tập thể dục ra cổng trường thay đổi.




      Con đường , dài hơn trăm mét, mỗi bước chân đều rất cẩn thận. Qua phòng thường trực, thùng thư to màu xanh đen quen thuộc dưới bệ cửa sổ vẫn kích cỡ hồi Phổ Hoa học trung học, bề mặt tróc ra từng mảng sơn, cái khóa hoen gỉ, bệ cửa sổ đặt những lá thư người nhận.




      Cảnh tượng này nhất thời khiến ký ức sống lại, cũng từng rất nhiều lần đứng ở cùng nơi, thành kính mở cánh cửa đó tìm bức thư màu tím bên trong. Tên người nhận là người cực kỳ quen thuộc. Vì điều này, biết thêu dệt bao nhiêu phiên bản của câu chuyện với Quyên Quyên, nam chính mỗi lần đều là , nhưng nữ chính trước nay lại phải bản thân .




      Men theo con đường thường đạp xe ngày xưa, Phổ Hoa từng bước về phía phòng học. Khi nhập học, cây thùy dương bên đường vẫn chỉ là cây non khẳng khiu, bây giờ xòe tán ra khoảng bóng mát. Khu vực để xe đạp ban đầu vẽ những vạch đỗ xe mới. đứng dưới cây liễu, nhìn chiếc xe đạp dựng bên cạnh giá bóng rổ, xem mấy cậu nam sinh mặc đồng phục thể thao của trường tập ném bóng. Tay chân thon dài, mặc sức chạy băng băng trong cơn gió nóng bức, mồ hôi nhễ nhại, tuổi thanh xuân tự nhiên thoải mái.




      loại hơi thở mà Phổ Hoa từng vô cùng quen thuộc.




      bé nữ sinh đẩy xe về nhà qua Phổ Hoa, cung kính lễ phép chào : “Em chào !”. ngại ngùng trả lời, men theo sân thể thao bước vào phòng học.




      Sau khi tốt nghiệp, chỉ quay lại trường học có lần, cùng Vĩnh Đạo lấy mô hình máy bay để ở trường. Sau đó, chưa từng bước chân vào cánh cửa này.




      Phổ Hoa lên tầng tìm thấy phòng học cũ của mình, hôm nay, biển lớp, bàn ghế đều được đổi, chỉ có cửa sổ bằng kính trong dãy hành lang vẫn cũ, đứng bên nhìn xuống dưới, ngoài mấy nam sinh đánh cầu, nhìn thấy cái gì khác. Có lẽ tâm trạng của người nhìn khác nhau, trời đất từng bát ngát mênh mông bây giờ xem ra cũng chỉ là bãi tập , những thứ như kích động, mơ hồ, hoang mang, nghi hoặc lưu lại nơi này, hôm nay sớm tan thành mây khói, còn chút dấu vết.




      Phổ Hoa ngồi trong phòng học lát, khi đứng lên vô thức quay đầu nhìn cái. Bàn ghế trống rỗng, mặt bàn có khăn lau sạch . Mười mấy năm trước, Vĩnh Đạo từng ngồi chéo phía sau xa, quen dùng bút bi chấm lên ốc vít ở chân bàn, chống cằm khi nghĩ đến đề thi. Mỗi lần ánh mắt chạm nhau, thường ít nhiều đều quấy rối yên tĩnh nơi . Có lẽ ngay từ khi đó định sẵn quan hệ giữa bọn họ đơn giản như vậy.




      Trước khi ra ngoài, Phổ Hoa viết lên bảng, chẳng qua chỉ là vài cái tên, sau đó lau sạch chữ viết bằng phấn, nhanh chóng hết sức quay trở về con đường cũ, kết thúc hành trình nhớ chuyện xưa trong thời gian ngắn ngủi.




      Xuống dưới lầu, đài phát thanh ở sân tập thể dục vang lên tiếng thông báo trong gian yên tĩnh của trường học, mấy cậu nam sinh chơi bóng hẹn nhau lấy xe, từng người khoác ba lô lệch, cười rời , Phổ Hoa phát giữa, bóng lưng nhắn, tóc dài cột đuôi ngựa, cậu học sinh bên cạnh cầm hai cái ba lô. dừng bên cây liễu, chăm chú nhìn họ rời xa, cảnh tượng ấm áp, gợi lên trong lòng tia ngọt ngào.




      Ánh mặt trời xuyên qua áng mây chiều đỏ rực, trời dần dần chuyển tối, cái nóng dịu . Phổ Hoa hít sâu hơi khí trong gió, dường như có hương thơm của hoa. Người giữ cổng quét dọn, thuận đường giục ra về. tới chỗ thùng thư, đứng lại lát, cầm tập thư bệ cửa sổ lên, phủi lớp bụi. định rời lại bị người đối diện làm cho chấn động.




      Nỗi đau khổ kìm nén hai ngày nay chớp mắt được thay thế bởi nhịp đập cuồng loạn của trái tim trong lồng ngực. thể tin nổi, nhìn Vĩnh Đạo từng bước lại gần, ngày này giờ này, hôm nay lúc này, họ từng có biết bao cuộc gặp ngẫu nhiên nhưng điều muốn nhất là gặp lúc này.


      Phổ Hoa vô thức lủi lại bước dài, gót chân sượt qua phần gỗ thò ra dưới chân thùng thư, đau khủng khiếp nhưng còn bằng cơn đau trong lòng.




      “Hi”. Vĩnh Đạo bước tới lên tiếng chào, theo ánh mắt của Phổ Hoa nhìn mấy cậu nhóc đánh bóng xong về nhà, “Trùng hợp vậy?”.




      đút tay túi quần, dừng trước mặt . So với lần gặp trước, tóc cắt ngắn, lớp râu mỏng từ hai bên má tới cằm, mặt mũi hăm hở, lại có chút chán chường. Trong áo lộ ra góc cà vạt, màu sắc hoa văn là phong cách Phổ Hoa thích, nhưng chắc đó có phải cái mình mua cho . Nghĩ lại, lập tức phủ nhận khả năng này, người đàn ông vừa kết hôn sao có thể đeo cà vạt vợ trước mua cho chứ?

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      tiếp tục quan sát , cuối cùng ánh mắt lạc xuống mũi giày. cũng cúi đầu theo.




      “Sao vậy?”. dường như phát ra nơi nhìn, cố ý vểnh mũi giày.




      Phổ Hoa chưa từng thấy đôi giày đó, cũng chưa từng thấy màu sắc này trước đây.




      đợi trả lời, cười chút hứng thú, nhấc giày lên giẫm xuống đất, “Sao lại nhớ tới trường học vậy?”.




      “Xem chút thôi”. Phổ Hoa biết nên đặt ánh mắt ở đâu, chỉ có thể nhìn thẳng xuống giá đỡ thùng thư dưới chân.




      Người giữ cổng quay lại, thấy họ đứng cùng nhau, cảm thấy có chút kỳ lạ.




      “Hai người...”.




      “Bác ạ, bọn cháu vào dạo vòng vòng”. Vĩnh Đạo rút tay khỏi túi quần, bước tới định vỗ vỗ vai Phổ Hoa, khi tay sắp chạm vào lại thả xuống, bất giác nhăn mày, thấy được điều đó.




      , với vào xem chút, sắp tốt nghiệp được mười năm rồi”. trước, băng qua con đường , vài bước rồi dừng lại quay đầu, dường như đoán trước được vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ. “Nhanh lên!”.




      Người giữ cổng bán tín bán nghi đứng phân loại thư ở cửa phòng thường trực, ngừng thò đầu quan sát hai người.




      Phổ Hoa bị nhìn tới mức mất tự nhiên, chỉ có thể theo, bắt kịp Vĩnh Đạo rồi vượt lên trước .


      Vĩnh Đạo ngược lại hề vội vàng, dường như vô cùng thảnh thơi tận hưởng lần viếng thăm này, nhìn đông, ngó tây, đá viên sỏi đường lăn tới chân , lại nhặt quả bóng bị vứt bên đường, đập hai phát rồi ném lên rổ bóng.




      Bóng vào rổ.




      Ở cổng vào sân thể thao, dựa vào cây liễu , gọi Phổ Hoa.




      “Này!”.




      vẫn lặng lẽ về phía trước, nghe thấy gọi, đứng xa xa ở góc chết bên cạnh tòa nhà.




      “Tòa nhà hai tầng có phòng y tế bên đó bị phá đỡ từ năm ngoái rồi, sắp xây tòa nhà thí nghiệm mới, khoảng mùa thu khởi công, do Thành Tự thiết kế, An Vĩnh muốn mọi người quyên chút tiền cho trường nặn cái gì đó hoặc làm biển”. Vĩnh Đạo hét to trong sân tập bóng người, thực ra là muốn cho mình nghe, “Căn nhà mái bằng đằng sau tòa nhà thực nghiệm cũng bị dỡ bỏ để xây thư viện và phòng đa chức năng, bạn cùng trường trước kia làm, muốn giúp. Lễ kỷ niệm mười năm, mọi người đều về gặp mặt, nghe đến lúc đó bọn Khổng Nhượng cũng trở lại, mời cả mấy thầy về hưu”.




      xong rồi dừng chút, quay về phía đứng.




      Lời của , Phổ Hoa nghe mồn . Trước kia quan tâm tới công việc của , nghĩ gì cũng hiểu, giữa hai người dường như cách nhau lớp giấy mỏng, luôn nhìn thấu. Bây giờ lớp giấy đó đổi thành Cầu Nhân, trở thành bức tường dày, cách nào xuyên qua, đến kiên nhẫn lắng nghe cũng còn nữa.




      Thẫn thờ cúi đầu, Phổ Hoa nhìn con đường nhựa dưới chân, những điều này với dụng ý gì.




      Vĩnh Đạo đứng dưới cây, tay đút túi quần, biết làm thế nào. vô cùng quen thuộc với dáng vẻ thu người vào góc tòa nhà của , ánh mắt lơ lửng đến nơi căn bản tồn tại, suy nghĩ lạc đến nơi thể tới được. mới hơn hai mươi tuổi, nhưng lại hề có nhiệt huyết thanh xuân giống như người khác, thích cười, thích chuyện, ít bạn bè, quanh năm khép mi, chìm đắm trong thế giới của riêng mình.




      thử phá vỡ, thử biết bao nhiêu lần, nhiều tới nỗi bản thân cũng thể nhớ hết được.




      Lấy lại tinh thần lần nữa, Vĩnh Đạo : “Văn phòng của các thầy cũng chuyển lên tầng năm rồi, chính là phòng máy tính trước đây. Phòng học ban khoa học xã hội ở tầng ba bây giờ lớp mười sử dụng, lớp tự nhiên trước đây đổi sang phòng thí nghiệm. Toàn bộ cấp hai chuyển sang phía nam con đường, bây giờ ở đây chỉ có cấp ba”.




      Phổ Hoa trả lời bằng im lặng, đến lắc đầu cũng thể.




      cảm thấy mất hứng, từ bỏ suy nghĩ tiếp tục.




      Thế là, hai người họ giống như hai bức tượng điêu khắc đứng ở đó, mỗi người mang theo tâm của riêng mình, dần dần chìm đắm trong ánh tà dương, bóng kéo thành đường, sau đó hoàn toàn biến mất.




      Đèn của lớp học đêm sân tập bật sáng, họ vẫn đứng như vậy. Người giữ cửa lại ra tuần tra lần nữa, Phổ Hoa mới ngước cái cổ mỏi nhừ lên, phát Vĩnh Đạo vẫn dựa ở dưới cây vừa nãy, ánh mắt ở nơi rất xa, cái bóng nghiêng có phần đơn. Dáng vẻ đơn đó nên xuất nơi , hợp với thân phận người đàn ông vừa kết hôn.




      có cách nào bình tĩnh để nghiên cứu , chuyện xưa cùng , nghe về ngày trước, tự cảm thấy rất giả tạo.




      “Muốn à?”. đứng từ xa hỏi câu.




      trả lời, quay đầu ra bên ngoài. Tiếng bước chân luôn theo sát sau .




      hành lang ra cổng trường bước nhanh, chạy khỏi cổng, chặn xe bên lề đường.




      chiếc taxi dừng lại, mở cửa muốn bước lên. Phía sau gọi tiếng: “Diệp Phổ Hoa!”.




      Ba chữ rất vang dội, chấn động khiến đau đớn, toàn thân run rẩy.




      “Cuối tuần này... đừng quên về thăm bố”. bước lại gần, khi chui vào xe, thêm câu: “ cũng , chúng ta gặp ở chỗ cũ”.




      chua xót theo lời từ xương tủy tụ vào khóe mắt, Phổ Hoa đóng cửa xe, quay đầu, vờ như chưa nghe thấy vừa gì.




      ***********
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :