1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cậu ấy trước nay phải người ba hoa khoác lác, lắp máy xong ấn lên màn hình, điều chỉnh chút, cuối cùng lên mạng cập nhật phần mềm diệt vi rút, rồi dặn dò : “Phần mềm thường phải cập nhật, dùng thời gian, mình giúp các cậu cài đặt lại, hệ thống hơi cũ, rất nhiều phần mềm đều là phiên bản cũ, hôm nay mang ổ cứng di động, lần sau nhé”.




      sao, ngoài bình thường viết luận văn, mình hiếm khi dùng”. Phổ Hoa ngại làm phiền cậu ấy lần nữa.




      “Cuối năm các cậu thi bậc à?”. Cậu ấy chú ý đến mấy tài liệu hướng dẫn thi vi tính bày giá sách, “Vần còn phải cài chút dùng mới tiện, cũng phiền gì”.




      cần đâu”.




      sao”.




      Xử lý xong máy tính, cậu ấy thu dọn đồ nghề chuẩn bị cáo từ, chiếc áo T-shirt ướt đẫm khoảng lưng, Đường Đường lấy ra lon nước từ trong rèm, đưa mắt ra hiệu với .




      tiễn Kỷ An Vĩnh xuống tầng dưới, nhất định nhét lon nước đưa cậu ấy, cậu ấy từ chối nữa, mở nắp ngửa cổ uống ngụm lớn.




      “Sau này có vấn đề về máy tính tìm mình, mình để điện thoại ký túc bàn ấy”. Cậu ấy ra lán lấy xe, ném hộp đồ nghề vào giỏ xe, “Đừng khách sáo, vài bước chân thôi mà”.




      “Cậu nhanh về , chẳng phải có tiết còn gì”. Cậu ấy càng vậy, càng cảm thấy ngại.




      “ừ, nhé”.




      “Tạm biệt”.




      “Bye”.




      Cậu ấy lên xe đạp mạnh vài cái, xe nhàng lướt như bay, rất nhanh chìm vào dòng xe đường lớn.




      Phổ Hoa trở về ký túc nằm xuống, cầm tờ giấy bàn lên, đó là dãy số và tên của Kỷ An Vĩnh.




      Cách lần cuối nhận được đôi câu vài lời của cậu ấy, tròn chẵn bốn năm.




      Sau khi sửa máy tính, Phổ Hoa vốn tưởng rằng gặp lại, nhưng Kỷ An Vĩnh thi thoảng chủ động gọi điện hỏi thăm tình hình sử dụng máy tính. Quen nếp, dần dần cậu ấy trở nên thân quen với cả ký túc. Mạch Mạch và Đường Đường gặp phải vấn đề thi cử cũng trực tiếp gọi điện tìm cậu ấy, lâu dần, hai bên ký túc trở thành thân nhau.




      Nữ sinh khoa văn và nam sinh khoa kỹ thuật, nhìn thế nào cũng thấy đó là tổ hợp xứng đôi.




      Khi tám chuyện trong đêm, mọi người chỉ lần từng hỏi Phổ Hoa và Kỷ An Vĩnh có quan hệ gì, là “từng mờ ám” hay “ mờ ám”.




      Câu trả lời của Phổ Hoa là lật người vùi vào trong chăn giả vờ ngủ. Thời gian có thể thay đổi tất cả mọi thử, còn là bản thân mình bốn năm trước, Kỷ An Vĩnh cũng còn là Kỷ An Vĩnh của bốn năm trước.




      Ngày xưa, họ chỉ là bạn học trung học, duy trì khoảng cách vừa phải. nhã nhặn lịch của Kỷ An Vĩnh và kỹ thuật chuyên ngành thành thạo rất được các nữ sinh trong ký túc xem trọng, thậm chí Phổ Hoa từng nghĩ, nếu cậu ấy có cùng bất cứ nào trong ký túc phát triển thành quan hệ đương, cũng vẫn có thể coi là việc tốt. trước nay luôn hy vọng cậu ấy sống tốt, thể được tài năng của cậu ấy. Đối với kết quả cuối cùng trong chuyện tình cảm của cậu ấy, muốn hỏi nhiều, phải là Cầu Nhân, phải , tự nhiên cũng có ngày may mắn nào đó.




      Có lẽ Kỷ An Vĩnh sống hề vui vẻ, có lẽ nhiệt tình liên lạc của cậu ấy là để tìm kiếm thấu hiểu và kết nối với mọi người, rảnh rỗi có việc mở Tập thơ Tagore cậu ấy tặng, Phổ Hoa tìm thấy bài thơ Khoảng cách xa nhất thế giới.




      Thời gian lâu, hiểu sâu câu thơ, mới phát rằng giữa họ thể coi là khoảng cách giữa cá và chim, chẳng phải con trời, con lặn sâu dưới đáy biển, mà càng giống như những ngôi sao nhìn nhau, nhưng có quỹ đạo gặp gỡ.




      Mạch Mạch, Đường Đường thông qua Kỷ An Vĩnh quen rất nhiều nam sinh khoa công nghệ thông tin, tiếp đó là giao lưu giữa hai bên ký túc, cuối tuần tụ tập ở quán ăn Tân Cương gần trường. Phổ Hoa vẫn bận rộn với cuộc sống của mình, những hoạt động này đa phần thiếu mặt. Mấy lần cùng , rất tự nhiên ngồi cùng Kỷ An Vĩnh. Họ đều chuyện trước kia, điều cậu ấy hỏi nhiều nhất là máy tính trong ký túc dùng có được , quan tâm đến việc học của cậu ấy thế nào, mãi, lại có chút xa lạ khách sáo. Sau bữa cơm, cậu ấy đưa về trường, ngồi chiếc ghế dài bên sân thể thao, chuyện linh tinh. Giữa họ luôn có khoảng cách, đại diện cho bốn năm quá khứ, cũng đại diện cho tình bạn họ định nghĩa về nhau trong suy nghĩ.




      Đêm khuya thanh tĩnh, Phổ Hoa lấy tờ giấy ra đọc. Chẳng phải số điện thoại của Kỷ An Vĩnh mà là câu Thi Vĩnh Đạo để lại. “Câu hỏi đó, lần sau gặp mặt cậu hãy cho mình”.




      lặng lẽ chờ đợi “lần sau” đó đến. Cho dù xin lỗi hay cảm ơn cậu ấy, đều hy vọng có thể gặp lại lần nữa.




      im lặng ngồi giường, nghiêm túc lắng nghe Kỷ An Vĩnh giảng đề thi cho Mạch Mạch và Đường Đường, im lặng ngồi trong phòng học, nghiêm túc lắng nghe thầy giáo giảng về lịch sử phát triển của chữ Hán, im lặng ngồi trong phòng khách, nghiêm túc lắng nghe học sinh mà làm gia sư đưa ra các câu hỏi... Thời gian từ từ trôi qua, từ cuối hạ đến đầu thu, rồi lại qua trung thu.




      Tiết đoàn viên tối đó, hai bên ký túc ra ngoài giao lưu, Phổ Hoa đạp xe về nhà thăm bố, hai bố con vừa ăn bánh trung thu ban công vừa thưởng thức ánh trăng và đánh cờ. Ánh trăng rất đẹp, bị bố ăn hết cờ đến nỗi chỉ còn lại quân tướng và hai ba quân cờ, xị mặt nghiên cứu nước cờ tiếp theo.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bố đặt ấm trà xuống, thay đổi vẻ nhõm trước đó, nghĩ rất lâu mới : “Hoa Hoa...”.




      “Dạ?”. ngẩng đầu, cười nũng nịu: “Bố đừng chiếu tướng! Để con nghĩ thêm ”.




      chiếu tướng! chiếu tướng! Bố muốn với con chuyện”.




      “Dạ... cái gì ạ...”. cúi đầu, loay hoay chuyên tâm tính toán với mấy quân cờ.




      “Hoa Hoa... mẹ con... sắp kết hôn rồi...”.




      bày cờ, nghe lời bố , tiếng “quân” rơi xuống đất lộp bộp, xoay vài vòng lăn tới chân .




      Bố đứng lên bước tới bên , vỗ đầu : “ sao... bố vẫn là bố, mẹ vẫn là mẹ con...”.




      Đêm đó Phổ Hoa mất ngủ, tuyệt vọng của buối tối ba năm trước lại lần nữa quay về, lặng lẽ chịu đựng, vùi mặt sâu vào gối, muốn khóc, cũng muốn nghĩ.




      Mẹ tìm cán bộ về hưu có điều kiện kinh tế mạnh hơn bố nhiều, trước khi chuyển khỏi sạp thuốc lá của ông ngoại, mẹ đưa Phổ Hoa ra ngoài ăn cơm mua quần áo, hỏi có muốn tới sống cùng .




      Giống như ba năm trước, Phổ Hoa từ chối. Đột nhiên thấy mất niềm tin với tình , hôn nhân, gia đình, lại càng đau lòng vì bố.




      càng ra sức làm thêm kiếm tiền sinh hoạt phí, cuối tuần cố gắng về nhà sớm, giúp bố gói bánh sủi cảo. Ngày mẹ tái hôn càng gần, tâm trạng lên lên xuống xuống, nhưng còn lén khóc mình, hàng ngày gọi điện về nhà, ngừng hỏi bố nào là bố đánh cờ có thắng , bố có bộ , bố có ăn cơm đầy đủ , bố có ho nữa .




      Những ngày này, cũng may Kỷ An Vĩnh cũng luôn xuất , họ đều có việc gì làm, cậu ấy cùng từ Đại học Sư Phạm sang Bưu chính viễn thông, từ Bưu chính viễn thông về Đại học Sư phạm, cùng chuyện văn học, nhạc, lịch sử, những thứ có thể giúp trốn tránh thực.




      Cậu ấy với bằng quan điểm và thái độ rộng lượng, “Thất bại cũng chả là gì, từ Thanh Hoa tới Bưu chính viễn thông, mình từng trải qua lần, đứng lên rồi bước tiếp, con người luôn có thể bước ra khỏi thung lũng cuộc đời. Cho dù xảy ra chuyện gì, cậu phải học cách nhìn rộng ra, sống cho tốt”.




      gì, cậu ấy dường như có thể biết nghĩ gì.




      Khi lá cây gần rụng hết, ngồi ở cổng thư viện, Phổ Hoa cuối cùng cũng lấy hết dũng khí hỏi Kỷ An Vĩnh bên cạnh, “Cậu từng người nào chưa?”.




      Cậu ấy cúi đầu trầm tư lúc, đẩy đẩy gọng kính, nhặt chiếc lá khô héo bên chân kẹp vào trong sách, : “Có lẽ từng , có lẽ căn bản chưa từng . Thế nào là , mình hiểu, còn cậu?”.




      Phổ Hoa suy nghĩ, cuối cùng chỉ lắc lắc đầu.




      Hôm đó tiễn về ký túc, khi chia tay Kỷ An Vĩnh nắm tay . Bóng họ đứng dưới tầng giống như cặp tình nhân bình thường, nhưng trong lòng Phổ Hoa họ lại giống như hai người hiểu tình , tìm thấy tri kỷ kết thành đồng minh.




      Thực họ đều hiểu tình , đối với người nhà, bạn bè và đối với người .




      Hoặc đúng như Kỷ An Vĩnh , thế nào là , chưa từng trải qua mãi mãi thể hiểu được.




      **********




      Dù gian khổ thế nào, ngã xuống cũng phải đứng lên. Thời gian ngừng lại, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Những điều Kỷ An Vĩnh từng , Phổ Hoa nhớ .




      Phổ Hoa dường như hình thành thói quen, khi chia tay với Kỷ An Vĩnh, hai người nắm tay giống như đồng chí, lần sau gặp mặt tiếng “hi”. Sau này trong ký ức của , tình bạn với Kỷ An Vĩnh giống như dòng nước tưới tắm lên mảnh đất trái tim .




      cũng chấp nhận lựa chọn của mẹ, thử oán hận, can thiệp. Bố mẹ có cuộc sống riêng của họ, ban đầu lựa chọn chia tay, buộc họ sống đơn tiếp quả có lý chút nào.




      Vì vậy mẹ Phổ Hoa xây dựng gia đình khác khi học năm thứ hai đại học. Vì là tái hôn, mẹ làm lớn, gần cuối năm hai nhà ngồi ăn bữa cơm, bà dọn đồ xong, kết hôn coi như xong.




      Phổ Hoa dùng tiền làm thêm mua dây chuyền ngọc trai làm quà cho mẹ, hạt ngọc trai rất , đó là giới hạn có thể đảm nhiệm, là tấm lòng hết sức cố gắng của . lén đặt vào trong hành lý mẹ mang theo, định với mẹ trước rằng hôm mời cơm khách có tiết dạy gia sư thể .




      Đêm trước khi mẹ kết hôn, Phổ Hoa và mẹ cùng nằm chiếc giường ở nhà ông ngoại, lặng lẽ nghe mẹ kể chuyện hồi , mẹ ngủ rồi, vẫn thức, nắm tay mẹ, chờ đợi thời khắc chia tay trong bóng tối.




      Sáng sớm mẹ ra khỏi cửa, trước khi mẹ ôm lấy Phổ Hoa.




      Phổ Hoa đạp xe về nhà, nghỉ dạy gia sư ở nhà với bố. Hai bố con gói bàn bánh sủi cảo, cũng tới chuyện hồi . Nhưng vì ai cũng có tâm trong lòng nên hào hứng lắm. Sau bữa cơm, bố về phòng đóng cửa nghe đài. Phổ Hoa thu dọn bàn ăn, phòng bếp, đứng bên bồn rửa bát lặng lẽ lau khóe mắt.




      Buổi chiều, đạp xe ra đường dạo, biết lúc nào lại trở về gần trường.




      Con đường xưa cuối tuần im lìm lạ thường, trước cửa quán Kiến Nhất có chiếc xe đạp nào. mua phô mai lạnh ngồi bên cửa sổ chậm rãi ăn, ăn xong hai cốc mà vẫn gặp khách quen, đành lên đường. Lúc này, biết tiệc cưới của mẹ xong chưa, có nên gọi điện thoại qua hỏi thăm .




      Suy nghĩ gọi điện rất nhanh bị xua tan, đạp xe men theo đường rồi dừng lại, tâm trạng hồi phục, quyết định về nhà. Con người đều đơn, đặc biệt trong ngày này. rất đơn, bố chắc còn đơn hơn.




      Phổ Hoa tới nhà tối mịt, đến cổng khu nhà chuẩn bị vào, có người bên đường gọi .




      “Diệp Phổ Hoa!”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      quay đầu, hoảng hốt. Người đó đứng dưới đèn đường, đèn chưa sáng, cậu cũng chìm trong hoàng hôn mịt mờ, giống như ảo ảnh trong sương chiều.




      có chút tin, qua gần nửa năm, thời gian của lần sau, lần sau nữa, lần sau nữa nữa đều có, cậu bặt vô tín, nhưng vào lúc muốn gặp cậu nhất cậu lại xuất trước mặt .




      lặng lẽ dắt xe về phía trước coi như nhìn thấy cậu ta. Cậu bước lên theo, cùng vào lán xe, đứng bên gì.




      lấy khóa trong giỏ xe, tay bị cậu chặn lại giữa trung. Cậu cũng đeo găng tay, tay cậu ấm áp, còn tay rất lạnh.




      “Cậu muốn làm gì?”.




      “Đến cái khóa dây này cậu cũng chưa vứt ?”. Cậu nhìn chăm chú vào chiếc khóa dây trong tay .




      Chính xác là chiếc khóa dây hồi lớp mười hai cậu để lại, đến mặt dây đeo của chìa khóa cũng chưa đổi.




      “Vì sao vẫn giữ?”.




      bực mình với câu chất vấn của cậu, cố ý : “ có thời gian vứt!”.




      Cậu lấy khóa dây khóa cho , đút chìa khóa vào trong túi áo mình, đứng gần hơn, bóng cậu đổ dài dưới đất, vừa vặn bao phủ cả trong đó.




      Cậu hỏi: “Vậy cậu muốn vứt à?”.




      “Có thời gian vứt”. cố chấp hếch cằm lên, đưa tay ra trước mặt cậu, “Thực ra bây giờ cũng được, cậu trả chìa khóa cho mình, mình vứt”.




      Trong đôi mắt sâu thẳm của cậu lóe lên ánh nghi ngờ, sau đó nghi ngờ dần dần trở thành phẫn nộ. Cậu cạo râu, cả người vẻ mệt mỏi. Gần nửa năm gặp, tinh thần cậu sa sút rất nhiều, còn sống cũng chẳng hề vui vẻ hơn cậu. Lúc này, điều nghĩ tới là giải thoát, khóa dây, chìa khóa, việc tái hôn của mẹ, đơn của bố, bị bao quanh lớp lớp những gánh nặng kinh khủng, chỉ muốn thoát khỏi tất cả.




      “Cậu đưa mình!”. giơ cao tay cố đòi. Cậu thực lấy ra chìa khóa, nắm chặt trong tay đưa tới trước mặt , gắt gao nhìn chằm chằm.




      “Cậu nghĩ kỹ ”.




      Sau khi nghiến răng cảnh cáo , cậu mở nắm tay ra, chìa khóa lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay cậu, đè lên đường chỉ tay. phát , đường tình cảm của cậu có nét đứt, rẽ nhánh, nhưng lại rất dài, thậm chí còn dài hơn cả đường sinh mệnh. khác, đường chỉ tay vụn, định sẵn đời lo lắng.




      Họ vốn là hai người khác nhau, qua bao nhiêu năm chắc cũng là trời và dưới đáy biển, nhưng vẫn cử gặp gỡ.




      giơ tay ra dưới cái nhìn chăm chú của cậu, dũng cảm, xem nỗi sợ trong tim.




      chạm vào chìa khóa, nhưng đột nhiên cậu từ nhìn chuyển sang phẫn nộ, hung hăng túm chặt tay kéo vào góc, điên cuồng lắc người .




      “Diệp Phổ Hoa! Đồ vứt nhặt lại được đâu, cậu biết !”. Cậu rống tên , khàn khàn từ lồng ngực, “Sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy! Hả?! Đây là năm thứ năm rồi, năm thứ năm! Cậu dám vứt! Cậu dám!”.




      Cậu giơ tay hung hăng ném chìa khóa vào chỗ tối nhất trong lán xe, quan tâm mọi thứ kéo vào lòng, siết chặt cơ thể , cho cử động.




      “Cậu làm gì...”.




      bị ép trước ngực cậu, nhịp tim đập nhanh hơn theo hít thở phập phồng của cậu, đẩy lồng ngực nặng nề của cậu ra thử vùng ra, nhưng cậu lại ép trở lại, chặt tới nỗi hai cơ thể trẻ gần như khảm vào nhau.




      “Diệp Phổ Hoa! Cậu dám vứt!”.




      “Mình vứt đấy!”. gàn bướng ra sức kháng cự lại cậu, nắm được mu bàn tay cậu giành lấy tự do trong giây lát.




      Hai người tách ra, thở hổn hển trừng mắt nhìn đối phương, do dự muốn rời , trước khi hành động, cậu lại bước lên tóm lấy cổ tay .




      được !”. Cậu nhìn ra suy nghĩ của , việc cứ vùng vẫy khiến cậu cuối cùng mất kiên nhẫn.




      “Cậu buông ra...”. càng kêu gào, cậu càng ngoan cố thử chế ngự , khi vặn vẹo cách hoảng loạn, cậu dùng toàn bộ sức lực cơ thể giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của , mấy ngón tay siết chặt hết mức toàn thân run rẩy.




      chính là người mãi mãi hiểu, mãi mãi trốn chạy.




      đau đến mức răng va vào nhau lập cập, những giọt mồ hôi lớn đọng trán. Nước mắt theo khống chế của rơi xuống, hoảng loạn, sợ sệt, đau khổ, buồn bã, nhưng chỉ cắn chặt môi chịu cầu xin cậu.




      ! cậu vứt!”.




      ! ! !...”.




      Cơn đau lan từ cổ tay sang cánh tay, vai và cả cơ thể, tinh thần và trí tuệ trở nên hỗn loạn, cúi xuống vai cậu, nghe cậu ấy gầm gừ như dã thú bên tai.




      được phép vứt! Nghe thấy !”.




      “Diệp Phổ Hoa! Cậu được vứt!”.




      lên tiếng, cắn nát cả môi, lưỡi nếm được vị máu tanh nồng, tầm nhìn bị che bởi nước mắt, giống như đặt mình trong bóng tối. Vô số những đêm tối tăm, cũng lặng lẽ rơi nước mắt như vậy, vì bố, vì mẹ, vì bản thân, cũng... vì cậu.




      Tâm trạng như vậy, cậu có thể hiểu, có thể thông cảm ?




      ngấm ngầm chịu đựng phút chốc thất vọng mà sụp đổ, những uất ức, mệt mỏi, nhụt chí nản lòng tích tụ mấy năm trút xuống từ kẽ hở trái tim.




      “Buông ra...”. ngước mặt lên lẩm bẩm cầu xin cậu, “Mình đau...”.




      Cậu tưởng vẫn muốn , túm đến nỗi khóc rưng rức, đột nhiên nghe thấy tiếng rắc rắc ở vị trí khớp xương cổ tay.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tiếng khóc của ngừng lại, lặng lẽ : “Thi Vĩnh Đạo... Mình đau...”. Cơ thể trượt xuống ngồi phịch nền đất.




      vẫn mở mắt, ngoài đôi môi còn chút máu, da mặt trắng như tờ giấy, nén chịu cơn đau dữ dội truyền đến từ cổ tay, lẩm bẩm : “Thi Vĩnh Đạo... Mình đau...”.




      Cuối cùng cậu cũng buông lỏng vòng kìm hãm đối với , gạt mái tóc ướt đẫm nước mắt, ôm vào lòng, thầm đủ hai người nghe thấy: “Diệp Phổ Hoa, mình nhớ cậu. Cậu biết ?”.




      ngẩng mặt lên nhìn cậu, lắc đầu khóc thành tiếng.




      “Mình đau...”. .




      “Mình nhớ cậu!”. Cậu .




      “Mình đau...”.




      “Mình cũng đau, cậu biết ?”. Cậu hỏi .




      lắc đầu, thực biết.




      Mười hai tháng xa cách tróc ra từng mảng từng mảng, giọng cậu khàn khàn, kề sát đôi má ướt đẫm của .




      “Mình nhớ cậu, cậu biết ?”.




      “Mình đợi cậu ở đây từ lâu rồi, cậu biết ?”.




      hơn năm năm rồi, cậu biết ?”.




      biết, rất nhiều chuyện thà giả vờ hồ đồ chứ muốn sống cách tỉnh táo như thế, vì tỉnh táo có nghĩa là càng mệt mỏi.




      “Cậu nhớ mình ?”. Cậu lắc lắc .




      khóc, nước mắt giống như những hạt trân châu bị vỡ.




      “Có phải cậu thích mình ?”.




      Cậu ôm , nghe tiếng nức nở như đửa trẻ bị mắng oan của , đau lòng như cắt.




      “Vậy có phải cậu thích mình ?”.




      vẫn , chỉ cúi đầu khóc, khóc tới khi trái tim cậu mềm nhũn.




      “Vậy bây giờ mình !”.




      Cậu vờ định , lên tiếng, đứng lên vòng tay quanh cổ cậu, vùi mặt lên vai cậu.




      Cậu đẩy ra, lắc , lắc ra càng nhiều nước mắt.




      “Vậy cậu thích mình !”. Cậu ra lệnh, “ cậu thích mình!”.




      lắc đầu, bị cậu ôm lại, chóp mũi chạm chóp mũi, trán tựa vào trán.




      ...”.




      , túm lấy cậu xoa dịu nỗi đau khổ cách nào đè nén trong tim. mệt rồi, kiên cường nổi nữa.




      “Vậy cậu cho mình biết, để mình thích cậu nhé? Có cho ?”. Cậu vẫn khư khư cố chấp, tranh thủ lúc yếu đuối.




      “Có cho !”.




      “Có cho !”.




      nghẹn ngào, lắc đầu, lẩm bẩm : “ cho...”, giây tiếp theo bị cậu bịt miệng bằng nụ hôn.




      Thi Vĩnh Đạo của tuổi mười sáu năm năm trước và Thi Vĩnh Đạo của tuổi hai mươi mốt vào năm năm sau đều kiên trì đạt được thứ mình muốn. Cho dù gì, thế nào, cậu đều tiếp tục tình cảm này, cho tới khi rung động mới thôi.




      Chà lên hai cánh môi ngày đêm vẫn hằng mong nhớ, nghĩ tới câu “ cho” của , cậu cam lòng, hung hăng hôn tiếp.




      ***********




      Tối đó, Thi Vĩnh Đạo ngồi mấy tiếng đồng hồ bậc thềm đầy bụi trong lán xe, bậc thềm rất lạnh, ngồi đến nỗi chân tê rần, chỉ còn lại lồng ngực ấm áp. Phổ Hoa tựa ở đó, cuộn tròn. Trong năm năm, họ chưa bao giờ ở bên nhau lâu như vậy, đắp cùng tấm áo khoác ngoài, chuyện chút gò ép.




      Trước sau đều rất buồn, gần như khóc ướt cả vạt áo trước của cậu, chưa bao giờ khóc thảm thiết thế, lấy áo khoác của cậu bịt mũi, miệng, khóc nức nở, nghẹn ngào.




      Cứ qua lúc cậu lại kéo áo khoác nhìn xem có phải vẫn chưa ngừng , rầu rĩ, nghe thấy vẫn nghẹn ngào lại đắp áo lên, thở dài yên tâm. Cậu chỉ lần hỏi xảy ra chuyện gì, lại nhẫn tâm cắt ngang khoảnh khắc ấm áp ngọt ngào hiếm hoi bên , hận thể để dựa vào mình tiếp tục khóc, vĩnh viễn cần đối diện với vấn đề của thực. Trong vài giờ, chỉ vài lời hoàn chỉnh, đứt quãng nhắc tới “bố, mẹ, ly hôn, tái hôn”, đại khái cậu có thể đoán được xảy ra chuyện gì, bắt đầu hối hận vì thô lỗ với như thế.




      Chỗ cổ tay chỉ đỏ mà còn tím xanh, cậu muốn xoa cho , đau đến nỗi chịu được, lại cảm thấy cực kỳ tủi thân. Cậu ngăn được bản thân kề sát khóe mắt , đón nhận những giọt nước mắt còn chưa chảy xuống, vị mằn mặn cả hai người đều nếm được.




      ngừng khóc, cùng cậu đứng trong gió lạnh, che đôi mắt sưng vì khóc hỏi: “Chìa khóa đâu?”.




      Lúc này cậu mới nhớ ra chuyện chìa khóa, tìm xung quanh thấy, tức giận, cậu giống như đứa trẻ bị kìm nén đến phát điên, ngồi xổm ở góc tường nhà xe đổ cả thùng rác ra tìm, cuối cùng vẫn thấy.




      “Vậy làm thế nào?”. Cậu túm tóc e dè hỏi .




      thở dài “Ôi” tiếng, : “Bỏ ”.




      Khóa mười hai tháng cũng đủ lâu rồi, mất mất vậy.


      Dù sao cũng khóc đời rồi, và cậu cùng vào quán ăn nhanh bên đường.




      Cậu mua rất nhiều bánh nhân trứng, hai cốc sữa, người chỉ còn lại vài đồng đủ ngồi xe trở về. Ngồi đối diện với , cậu bưng sữa lên để sưởi ấm tay, hỏi qua làn khói lãng đãng: “Cậu... thích... mình ?”.




      bẻ đôi cái bánh, đưa cậu nửa, dài mặt ra nhìn các em chơi cầu trượt trong công viên thiếu nhi. Những cặp bố mẹ kèm chăm sóc tỉ mỉ khiến rất xúc động, mỏi mắt mới quay đầu nhìn cậu, rất nghiêm túc: “Thi Vĩnh Đạo...”.




      “Hả?”.




      “Mẹ mình và người khác kết hôn rồi”.




      “Mình biết rồi, đừng quá đau lòng”. Cậu úp tay lên mu bàn tay , vuốt đầu ngón tay nhắn.




      “Mình muốn bà có thể hạnh phúc”. nghiêng đầu, giống như thận trọng ra quyết định.




      “Đương nhiên... mẹ cậu cũng dễ dàng gì...”. Cậu gật đầu.




      “Mình hy vọng bố cũng hạnh phúc, ông quá khổ rồi”. , mắt lại đỏ lên.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cậu đứng dậy tới ngồi cạnh , ôm vai , kéo dựa vào.




      “Đều ổn cả... đừng khóc nữa...”.




      “ừ...”. chớp ánh lệ mỏng dưới đáy mắt, ngẩng đầu nhìn vùng râu mới mọc của cậu, nén được muốn sờ vào đó “Sau này... đừng hỏi mình cái đó... được ...”.




      “Mình... ghét cậu....”. Đè nén cảm giác thôi thúc muốn giơ tay, cụp mắt bưng cốc sữa kề sát lên mặt.




      Hiểu được mấy từ đó, cậu cũng tạm thời mãn nguyện với tình trạng tại.




      “ừ... sau này hỏi nữa...”. Cậu trịnh trọng bảo đảm, “Mình thích cậu là được rồi!”.




      Những ngày tháng sau đó, hai người cũng chính thức nhau, nhưng hàng tuần Thi Vĩnh Đạo vài lần đạp xe từ Đại học Bắc Kinh đến Đại học Sư phạm, cậu có vài vấn đề quan trọng phương diện “học thuật” nhất định phải thỉnh giáo Phổ Hoa.




      Cái gọi là nghiên cứu thảo luận “học thuật” của cậu chẳng qua là tu dưỡng tư tưởng lớn, triết học Mác, đại cương tư tưởng Mao Trạch Đông, những môn học từ thời trung học cậu ghét cay ghét đắng. Cách thức nghiên cứu thảo luận chính là cậu bỏ tiết bên trường Đại học Bắc Kinh, chạy tới Đại học Sư phạm cùng nghe tiết học cậu còn ghét cay ghét đắng hơn, ví dụ “chi, hồ, giả, dã” trong tiếng Hán cổ hoặc bật, sát, bật sát trong tiếng Hán đại. ["Chi, hồ, giả, dã" là trợ từ thường dùng trong cổ văn.]






      chênh lệch chuyên ngành rất lớn, ngoài hai, ba môn học chung, thứ họ học đều có bất cứ liên quan gì với nhau. Lên lớp, Phổ Hoa trước nay đều ngồi cùng bạn hàng trước nghiêm túc nghe giảng, Thi Vĩnh Đạo ngồi xa xa ở hàng cuối, làm bài tập hoặc đọc sách. Gặp phải tiết học cậu đặc biệt thích, mỗi khi giáo viên thao thao bất tuyệt bục giảng, cậu liền đeo tai nghe nhoài lên bàn ngủ.




      Khi học ở phòng , cậu dám vào lớp học, nghìn nhờ vạn nhờ để lấy được thẻ thư viện của Đại học Sư phạm, lên mạng, tới phòng đọc đọc sách, làm bài tập. Sắp tới giờ tan học lại chạy tới cổng khoa văn đợi , ít nhiều có thể ì ra đến khi ăn xong bữa tối mới .




      Tóm lại, trải qua thời gian Thi Vĩnh Đạo vẫn dùng cách của cậu thâm nhập vào cuộc sống của Phổ Hoa. vạch quan hệ, cậu liền mập mờ theo, “mờ ám luôn mạnh hơn mờ ám” trở thành phương châm của cậu.




      Phổ Hoa vẫn như cũ, xoay quanh học hành, làm gia sư, bận bài vở và bài tập, Thi Vĩnh Đạo cũng vậy, tuần xuất vài lần, ăn bữa cơm, xoay quanh , cũng đưa ra cầu gì bất hợp lý. Họ giống như trở về thời trung học, có điều khoảng cách lớp học xa hơn chút.




      Sau khi có số điện thoại ở ký túc , cậu gọi điện hàng ngày, từ gọi cuộc, tới hai cuộc, rồi rất nhiều cuộc. Có lúc cậu bận, ký túc tắt đèn rồi, cậu cũng vẫn gọi đến, hỏi cả ngày ăn gì, mệt , hai câu rồi cúp máy, để ngủ ngon.




      Khác nhau ở chỗ Kỷ An Vĩnh để lại ấn tượng tốt đẹp trong ký túc, Đường Đường, Mạch Mạch và vài bạn cùng phòng lại thích Thi Vĩnh Đạo. là cậu ta thường gọi điện đến sau khi tắt đèn, hai là người khác nhận điện, cậu ta vĩnh viễn chỉ có câu “Diệp Phổ Hoa đâu!”, ba là cậu ta quả bám quá chặt như hồn tan.




      Thái Hồng gặp qua hai lần cũng với Phổ Hoa: “Người đàn ông này muốn làm gì, dứt khoát nhốt cậu vào lồng luôn ! Cậu chẳng phải của nhà họ!”.




      Thái Hồng cường điệu hóa, nhưng cũng là . Thi Vĩnh Đạo khi thích ai người đó trở thành tài sản thuộc sở hữu của cậu, ai nhìn nhiều hơn cái đều là ngấp nghé có ý đồ tốt. Suy nghĩ này của cậu giống đửa trẻ, Phổ Hoa biết tốt, nhưng tiện cậu, thỉnh thoảng cũng cách nào.




      cho cậu danh phận, khi hai người bên nhau hết thảy hành động thân mật quá mức đều có. Sau buổi tối đó, đừng là hôn, đến ôm, cũng từ chối. Thi Vĩnh Đạo giống con dã thú bị nhốt sau song sắt, rất nhiều lúc cậu muốn biểu như con mèo ngoan ngoãn nhưng nhất định phải được khen thưởng, ví dụ cho cầm tay, đưa cho món cậu thích ăn nhất, đứng trong gió đợi cậu tới đón, trước khi lên giảng đường, giữ cho cậu chỗ ở hàng sau. khi mất cân bằng, cậu liền hung hăng như con sư tử bờm dựng đứng, ở dưới ký túc đợi cả tối , đạp xe từ cuối ký túc tới phòng học, hận thể theo vào nhà vệ sinh.




      Cậu hai mươi mốt tuổi rồi, còn có thể tức giận đến mức ăn ngon, ngủ yên chỉ vì cái ôm tình mẫu tử của cậu nam sinh trong vở kịch của trường. hai mươi tuổi rồi, vẫn tưởng rằng tình cảm là việc xa xỉ, dám hoàn toàn tiếp nhận cậu, dồn hết tinh thần và sức lực cho bố và học tập.




      Quyên Quyên từng hỏi, “Phổ Hoa, sao mình cảm thấy cậu hơi lạ nhỉ?”.




      Hải nhắc, “Gần đây Doãn Trình thường tìm thấy Thi Vĩnh Đạo, sợ xảy ra chuyện?”.




      Mạch Mạch bàn bạc, “Sau mười hai giờ cho cậu ta gọi điện đến, có được ?”.




      Đường Đường tò mò, “Kỷ An Vĩnh sao đến nhỉ?”.




      Thái Hồng trêu chọc, “Cái người gì gì Đạo ấy hôm nay khẳng định chủ quyền với cậu chưa?”.




      Tiểu Quỷ phẫn nộ, “Đầu mình ngắn chút nữa cũng sai mà, cậu ta luôn trợn mắt nhìn mình làm gì?”.




      Vài tháng sau, Phổ Hoa gặp Ngu Thế Nam trong tiết nhạc của trường. Bốn, năm năm gặp, Ngu Thế Nam khác xa hồi đó, nhưng vẫn thích đùa. Cậu ta lùi lại bước lớn, xoa cằm đánh giá Phổ Hoa lúc lâu, sau đó chợt như tỉnh ngộ, chỉ vào : “Diệp Phổ Hoa, cậu trở nên xinh đẹp rồi!”.




      ***********

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :