1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thay đổi lớn nhất là Thi Vĩnh Đạo, chia tay ở tầng thượng của trường, hơn ba trăm ngày gặp, cậu ấy gần như thay đổi đến mức thể nhận ra.




      Cậu ấy mặc áo vest cách điệu cử chỉ nhàng thoải mái, còn tìm thấy bóng dáng trước kia. nóng rực nồng nhiệt trước đây được thu lại sau đôi mắt, có chút kiêu ngạo, lạnh lùng, dùng ánh mắt phán đoán của đàn ông trưởng thành chăm chú đánh giá , ánh mắt lướt qua, giống như cố ý thèm chú ý đến tồn tại của , rồi chuyển đến chỗ khác chuyện với các bạn nam sinh, gọi theo Cầu Nhân.




      Thời gian đáng sợ, chỉ vẻn vẹn năm, cái gì cũng đều thay đổi. Cầu Nhân trở nên đẹp hơn, Thi Vĩnh Đạo thay đổi đến mức nhìn mà coi như thấy .




      Khi ra khỏi cửa, Phổ Hoa vẫn chuẩn bị câu “xin lỗi”, ngờ bây giờ gặp lời cất giấu trong lòng lại thốt ra nổi, tim đột nhiên như bị tắc nghẹn đến hoảng hốt.




      Lấy cớ điều hòa quá lạnh, Phổ Hoa tới phòng rửa tay. Bước qua bàn nam sinh, nghe thấy Cầu Nhân chuyện về trường học, trò chơi, diễn đàn, spam và blog? Blog là cái gì? chưa từng nghe đến.




      Khóa cửa phòng vệ sinh, Phổ Hoa ngồi im lặng chút. Bên ngoài có người bước vào, nghe giọng là mấy bạn nữ lớp 12 (6).




      ấy và Kỷ An Vĩnh...”. A .




      “Ối dào, qua rồi mà, ấy nhắc đến, mình cũng tiện hỏi”. B .




      “Vậy lúng túng à?”. A hỏi.




      “Chuyện quá khứ nhắc coi như chưa từng xảy ra , cũng chẳng phải chỉ có hai bọn họ, rất bình thường”. B trả lời.




      “Hoàn cảnh khác chắc chắn như vậy, ban đầu nếu như Cầu Nhân học Đại học Bắc Kinh cũng thân với Phong Thanh và Thi Vĩnh Đạo đến vậy, đến môi trường mới con người đều thay đổi, đặc biệt là Đại học Bắc Kinh, chia tay cũng phải chia tay”, C chen vào.




      “Đúng rồi, chẳng phải ấy đăng ký Học viện Ngoại ngữ ư? Sao lại Đại học Bắc Kinh?”. A lại hỏi.




      “Còn nữa, nhà người ta cơ mạnh chứ sao!”, C xong cười châm chọc.




      Sau khi mấy bạn nữ ra, Phổ Hoa vẫn ngồi ngơ ngẩn. Trong năm qua cũng tưởng Cầu Nhân ở Học viện Ngoại ngữ, sau khi ta trở thành bạn của Kỷ An Vĩnh, hiếm khi quan tâm đến Cầu Nhân, mỗi lần nghĩ tới đều có cảm giác khó ... phải ghen tỵ, có thể chỉ còn lại tự ti.




      Còn bây giờ, ta lại trở thành bạn của Thi Vĩnh Đạo ư? Phổ Hoa nhìn vào gương bồn rửa tay, hứng nước rửa tay, tâm tư có phần hốt hoảng.




      Ra khỏi nhà vệ sinh, may lại gặp Cầu Nhân ở hành lang, muốn cúi đầu qua, Cầu Nhân lại nhìn thấy , đặc biệt tới chào hỏi, tay đặt vai làm ra vẻ thân mật.




      “Này, Diệp Phổ Hoa! Thế nào?”.




      “Vẫn tốt...” thoáng cười muốn , lại bị ta giữ lại.




      “Ừ... cậu thon thả hơn đấy!”, Cầu Nhân giúp chỉnh lại dây buộc tóc đỉnh đầu, thắt chặt hơn, “Lát nữa chuyện nhé!”.




      ta bước vào phòng rửa tay, trong khí thoáng mùi thơm nhàn nhạt cơ thể ta bay ra, nhất thời chưa tan ra, Phổ Hoa ra sức kéo dây cột tóc xuống, đút vào trong túi, trở về bàn lấy cốc tự rót đầy cho mình.




      Sau đó, Cầu Nhân còn tới góc bọn ngồi hỏi thăm, ngồi giữa mọi người, ta kể rất nhiều chuyện từ lớp bảy, lớp tám cho đến lớp mười hai, tới nhiều nhất vẫn là Đại học Bắc Kinh, việc mới người mới, vật mới. Phổ Hoa cũng giả vờ lắng nghe, biết Thi Vĩnh Đạo ngồi ở chiếc bàn xa nhất, chuyện cùng Kỷ An Vĩnh. Có thể nhìn thấy cậu ấy cởi mở còn u ám nữa, vốn là chuyện đáng vui, nhưng làm thế nào cũng thể phấn chấn tinh thần hơn.




      “Này, Diệp Phổ Hoa, , làm thế nào để giảm béo, mình béo lên hai cân rưỡi cân rồi!”, Cầu Nhân chen đến cạnh , bóp bóp cánh tay , lại giơ cổ tay mình lên, “ ngưỡng mộ cậu vẫn gầy như vậy!”.




      Cầu Nhân đúng là béo hơn chút, nhưng vừa đẹp, coi là mũm mĩm, ngón tay mảnh mai phù hợp với nước sơn móng tay màu nhạt, lộ làn da trắng trẻo, Phổ Hoa biết làm thế nào để miêu tả ta, gượng cười , may mà Quyên Quyên giúp giải vây.




      Cầu Nhân ngồi lát, phải Thi Vĩnh Đạo gọi, ta vẫn còn truy hỏi chuyện gia sư và làm thêm của Phổ Hoa. Cậu ấy nâng chén rượu lên đứng cạnh bàn các biết từ lúc nào, bóng cậu ấy hắt lên gương mặt . vô thức ngẩng đầu tưởng cậu ấy muốn gì, nhưng cậu ấy chỉ thấp giọng bên tai Cầu Nhân: “Qua đó , Phong Thanh muốn hỏi cậu về chuyện diễn đàn”. Sau đó cùng Cầu Nhân trở về bàn nam sinh, đến lời chào hỏi tối thiểu cũng có.




      Nửa sau bữa tiệc, cho dù người khác gì, Phổ Hoa cũng đều chăm chỉ gắp đầy đồ vào khay ngồi ăn. Quyên Quyên khuyên vài lần, vẫn muốn ăn, bị Hải lấy mất thìa, giật thìa của Quyên Quyên tiếp tục uống canh.




      ăn làm gì chứ?




      Họ có cuộc sống của họ, có thể hưởng thụ cuộc sống, có thể phung phí, có diễn đàn, có câu lạc bộ, hội nhóm của bọn họ. Nhưng thể, đến ăn món xào trong nhà ăn cũng phải tính toán. Nghe bọn họ những chuyện xa xôi đó, bằng theo ý bố ăn vào bụng tiền làm thêm ba tiếng đồng hồ đó. Năm mươi tệ, tự Phổ Hoa nâng chén kính mình và bố, ai kể truyện cười khiến mọi người cười vang, cũng cười khan hai tiếng.




      Tan tiệc cùng Quyên Quyên xuống tầng, Phổ Hoa sau cùng, lén hỏi Quyên Quyên: “Mình... có phải nhìn rất gầy ?”.




      **********

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Rời nhà hàng tiệc đứng, sau khi tiễn thầy giáo về trước, có vài bạn học gọi xe rồi, Phổ Hoa đưa Quyên Quyên bộ ra bến xe. Hai đứa đứng đợi xe chuyện trước kia, chủ đề thể thiếu được chuyện chia tay của Kỷ An Vĩnh và Cầu Nhân. Phổ Hoa muốn nhắc nhiều, có những thứ nghĩ nhiều ngược lại chỉ khiến bản thân thêm phiền não, nhưng biết đạo lý mà vẫn khỏi nghĩ đến.




      Quyên Quyên nhìn ra tâm trạng của , : “Được rồi, thực là vậy, cậu đừng nghĩ nhiều thế. Như vậy cũng tồi, chia tay rồi tốt, chia tay được tốt”.




      Trải qua ba năm cấp ba cùng Phổ Hoa, có che giấu nữa, Quyên Quyên vẫn biết tình cảm dành cho Kỷ An Vĩnh, hiếm khi kiên trì bền bỉ ba năm, đáng tiếc cuối cùng cũng được đáp lại chút nào.




      “Đừng để ý cậu ta biết hay , cho dù thế nào, bây giờ liên quan đến cậu rồi!”.




      “Mình biết”. Phổ Hoa gật đầu, thở dài sườn sượt, “Chuyện qua nghĩ đến nữa từ lâu rồi. Xe đến rồi, cậu lên !”.




      “Được, vậy mình nhé! Bye! Đừng nghĩ linh tinh!”. “Được”.




      Hai người vẫy tay, Quyên Quyên chạy đuổi theo xe bus. Phổ Hoa tiễn Quyên Quyên lên xe cho tới khi xe chạy.




      quay trở lại phía nhà hàng, đường nghĩ kỹ lại lời Hải .




      “Thực ra tình cảm hồi cấp ba rất khó có kết quả, vừa vào đại học cái gì cũng thay đổi, lớn lên chính là như vậy. Tình cảm là thứ qua nổi thử thách, có thể hai câu quan tâm mới khiến cậu nét bút xóa sạch quá khứ, con người mà, ôi...”.




      cực kỳ mỏng manh như vậy ư? kiên định ba năm cấp ba chẳng qua chỉ là câu trả lời, hôm nay gặp Kỷ An Vĩnh, lại có chút ngạc nhiên thái độ bình tĩnh của chính mình, đây nên coi là... trở nên kiên cường rồi chăng?




      Phổ Hoa dừng ở giao lộ đợi đèn giao thông cho người bộ chuyển sang màu xanh. người đứng bên kia đường, cũng đợi đèn xanh, giơ tay ấn vào nút đợi sớm hơn . Họ lại nhìn nhau cười, đôi mắt bình lặng sau cặp kính ấm áp nhàng.




      Đèn xanh, Phổ Hoa đứng im, nhìn Kỷ An Vĩnh qua đường, tay đút túi áo bước tới trước mặt .




      “Hi”. Cậu ấy .




      cười, cũng học cậu ấy đút tay túi áo.




      “Hi”. học được giọng của cậu ấy, xong tự mình lại cười.




      “Sao lại ở đây?”.




      “Mình tiễn Quyên Quyên lên xe bus”.




      “À, vậy cũng tiễn mình nhé”. Cậu ấy hiếm khi đùa với , liền vui vẻ đồng ý tiễn cậu ấy ra trạm xe.




      “Gần đây thế nào?”. Cậu ấy tìm tuyến đường biển báo, quay lưng lại với , lại giống như câu hỏi xã giao đơn thuần.




      “Rất bận”.




      “Cậu bận gì thế?”.




      “Ừm...”. suy nghĩ nghiêm túc chút, “Học hành... cuộc sống... còn có...”.




      Cậu ấy quay đầu, rất tò mò với từ phía sau.




      “Còn có... công việc...”. kéo dài cuối, có chút tinh nghịch.




      Cậu nhún nhún vai, trở lại tìm kiếm tuyến xe bus.




      “Vậy còn cậu?”. Phổ Hoa hỏi.




      “Mình?”. Kỷ An Vĩnh quay người lại, đẩy đẩy kính, “Mình ... điều chỉnh...”.




      “Điều chỉnh cái gì?”.




      Cậu dựa vào cột quảng cáo, ôm cánh tay xoa xoa cằm, “ thế nào nhỉ... hồi vừa có kết quả phải mất quá trình tiếp nhận. Tư tưởng, quan điểm phải thay đổi, cách xử lý mọi việc phải thay đổi, mục tiêu nguyên tắc làm người phải thay đổi!”.




      Trong suy nghĩ ban đầu của muốn mấy chủ để khiến cậu suy nghĩ.




      sao, bây giờ mình để ý chuyện thi đại học nữa, thi tốt thi tốt!”. Kỷ An Vĩnh thẳng thắn nhắc lại chuyện cũ, nhõm hơn Phổ Hoa nghĩ nhiều, “Cũng tốt, trải qua chút lận đận, chừng tự mở ra con đường ấy chứ?”.




      “Nguyện vọng đầu tiên bị rớt, vốn mình định thi lại, gia đình lại muốn liều lĩnh như vậy, nên đành học Công nghệ thông tin, trường sát cạnh chỗ cậu ấy”. Kỷ An Vĩnh giải đáp nghi ngờ trong lòng Phổ Hoa, “ cần tiếc cho mình, bây giờ xem ra cũng rất tốt, rất phong phú, rất bận rộn, mỗi ngày đều bận...”. Cậu ấy làm ra vẻ suy nghĩ, “tháo máy và lắp máy!”.




      Thấy cậu ấy lạc quan hướng về phía trước như vậy, Phổ Hoa vui vẻ gật đầu, vui mừng cho Kỷ An Vĩnh tự đáy lòng.




      “Như vậy thực rất tốt”.




      “ừ”.




      Xe mãi đến, Kỷ An Vĩnh nhìn đồng hồ, đề nghị: “Mình đưa cậu về nhé?”.




      cần, xa mà”. Phổ Hoa khéo léo từ chối, yên tâm về Kỷ An Vĩnh trước mặt này, cảm thấy bản thân cũng có phần phấn chấn theo, “Tự mình về được”.




      “Vậy cậu nhé, lúc nữa trời tối mất”.




      “Được”.




      Cậu ấy đưa trở lại giao lộ, giúp ấn đèn, mắt nhìn an toàn qua đường, đứng ở nơi cậu ấy vừa đứng.




      Họ vẫy tay từ biệt, lời chào tạm biệt.




      Phổ Hoa xa rồi, quay đầu nhìn về phía trạm xe. Kỷ An Vĩnh đứng ở đó, vẫy tay với . nhìn biểu của cậu ấy, nhưng tưởng tượng vẫn cảm thấy ấm áp như gió xuân.




      thể quay lại quá khứ cũng tốt, nếu quay lại, thể thẳng thắn đối diện với cậu ấy, đối diện với đoạn tình cảm đó như thế này.




      Đèn đường dần dần sáng, Phổ Hoa men theo con đường ngắm nhìn tủ kính của từng cửa hiệu, bước chậm. Nhiều nhất đường này là các ảnh viện áo cưới, vài cặp vợ chồng sắp cưới thể tư thế ngắm cảnh đêm dưới sắp xếp của thợ chụp ảnh, Phổ Hoa cũng đứng sau những người đường vây quanh để xem.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      chưa từng có bộ quần áo đẹp, cũng chưa từng mặc lễ phục dạ tiệc. Thời trung học, và Quyên Quyên, Hải chạy qua con đường này chiêm ngưỡng ma nơ canh mặc bộ váy dâu, tạo dáng trước tủ kính của cửa hàng nào đó, để bóng mình hợp thành với chiếc váy dâu trong tủ kính, giống như hồi chơi trò mặc lễ phục giấy các tông cho Hoa Tiên Tử, rất nhiều lần làm dâu trong tưởng tượng, thỏa mãn tâm nguyện trẻ con. Trước khi bố mẹ chia tay, giống như những đứa trẻ bình thường, thích tưởng tượng, thích đùa nghịch, vô âu vô lo. Bây giờ lớn rồi, nhiều việc phải suy nghĩ, trái lại dám dang rộng cánh tay mình, tạo tư thế giống như dâu trước ống kính nữa. biết con đường vắng vẻ dưới ánh tà dương đằng sau mình khác xa tưởng tượng khát


      khao đối với tình hồi còn bé.




      Cặp vợ chồng sắp cưới đó đổi sang cảnh khác, Phổ Hoa cũng tản theo đám người, bộ men theo đường, ngờ lại trở về cửa hàng thời trang từng dừng lại lúc trước. Ma nơ canh thay áo mới, cùng với trang sức, boot, hoàn mỹ giống Cầu Nhân trong buổi họp mặt.




      Phổ Hoa đứng trước cửa kính, có chút choáng váng, chớp chớp mắt, trong gương có mình mình, mặc bộ quần áo người của ma nơ canh, vút cái lại trở thành Cầu Nhân.




      “Diệp Phổ Hoa!”.




      Trong gương có người gọi , còn vỗ vỗ vai .




      “Diệp Phổ Hoa!”.




      Căng thẳng, bước lên trước, “binh” tiếng, đầu đập lên tấm kính.




      Va mạnh, nhưng rất choáng, Phổ Hoa xoa trán, bối rối chào hỏi em nhà họ Khổng ở phía sau. Trong lúc hoảng hốt, lại nhìn Khổng Khiêm thành người khác.




      “Sao vẫn chưa ?”. Trong mắt Khổng Khiêm có quan tâm.




      “Mình...”.




      “Hay là ngồi xe bọn mình nhé?”.




      cần... cần...”. Đầu Phổ Hoa vẫn ong ong, lời vào tai này lại ra tai kia, gió nóng khiến khó chịu, khát nước, lại có chút buồn nôn.




      “Vậy có cơ hội...”. Khổng Khiêm còn chưa xong, mặt đột nhiên biến sắc, nhịn được bịt miệng chạy tới gốc cây ven đường, cúi người moi ruột móc gan ra nôn, toàn là đồ ăn trong bữa tiệc gặp mặt.




      Hai em kịp trở tay, Khổng Khiêm qua vỗ lưng , Khổng Nhượng mua giấy ăn và nước.




      Phổ Hoa nôn trận kịch liệt mới ngừng lại, Khổng Khiêm dìu tới phòng rửa tay công cộng gột sạch. Khi ra, mềm nhũn, trong lòng rất áy náy.




      Hai em nhà họ Khổng kiên quyết đưa về nhà, xe xin lỗi, vò gấu áo bị bẩn trong tay.




      đấy, xin lỗi nhé”.




      sao”. Khổng Khiêm rộng lượng an ủi , Khổng Nhượng quay đầu lại : “Đừng nữa, dựa vào ghế nghỉ ngơi ”.




      Thực ra Phổ Hoa hề mệt, đặc biệt sau khi chuyện với Kỷ An Vĩnh. Nhưng thấy khó chịu, cũng ra được chỗ nào khó chịu.




      Xe tới khu nhà, Khổng Khiêm dìu xuống, Phổ Hoa kiên quyết muốn trả tiền xe, bị Khổng Nhượng từ chối.




      “Nhanh về nhà , đầu hơi sưng rồi”. Xe khởi động, Khổng Khiêm thò đầu ra khỏi cửa xe, vẫn có phần yên tâm.




      Phổ Hoa đè lồng ngực xuống, mắt tiễn xe rời xa, lát sau mới nhớ ra mình quên “cảm ơn” rồi.




      thẳng về nhà, người mất hết sức lực, đành bước tới bàn cờ chỗ ngã ba, ngồi vào vị trí bố thường ngồi. muốn bố nhìn thấy bộ dạng này của mình.




      Con ngõ tĩnh lặng, thanh, những người hóng mát đều về nhà, cửa sắt cổng khu nhà đóng cánh. nhoài lên bàn gối lên cặp sách, trong đầu còn thấy ong ong nữa, mà thay thế vào đó là cảm giác mệt mỏi muốn ngủ. Gió dần dần mát lạnh, tiếng người, còi xe đường hòa với tiếng ma sát của bánh xe mặt đất, giống như khúc hát ru dịu dàng.




      nhớ tới việc xảy ra năm trước. Khi Thi Vĩnh Đạo dùng khóa dây khóa hai xe lại với nhau, vài ngày sau tới trường lấy xe, giáo viên ở phòng tiếp khách đưa chìa khóa. Khóa dây vẫn còn, xe của cậu ta được lấy rồi. Thế là chiếc khóa dây đó đến giờ vẫn theo , khóa trước xe.




      sáu, bảy năm, xe cũng cũ, bị để ở trong ngõ. ghế xe che túi nilon, chỗ da có đường rách sâu. Trong trái tim cũng vậy, có thể sâu như vậy, nhưng cũng cất giấu rất nhiều thứ.




      Việc sai, việc ngốc, việc điên rồ, việc đáng tiếc, sáu năm qua điều khiến khó có thể thanh thản nhất chính là khi đó với cậu ấy.




      Nếu kết cục sớm được định trước, vốn tưởng quá trình thế nào đều như nhau, bây giờ nghĩ lại, sai rồi.




      ***********




      Phổ Hoa ngủ giấc rất ngắn, dường như vừa nhắm mắt bị người ta nâng dậy.




      “Diệp Phổ Hoa!”.




      Có người vén tóc mặt ra, hai cánh tay mạnh mẽ khép lại sau lưng , để dựa vào.




      “Diệp Phổ Hoa...”.




      nhớ tới tư thế dựa dẫm mà mình tạo ra trước cửa hàng váy cưới, chân tay xòe ra mỏi nhừ, cảm thấy rất an toàn, rất ấm áp.




      “Diệp Phổ Hoa, đừng ngủ ở đây, tỉnh dậy ”.




      “ừ...”.




      “Tỉnh dậy nào, là mình!”.




      “ừ...”. đáp, cảm thấy như ở trong vòng tay bố.




      “Là mình!”.




      Đôi tay siết chặt hơn, cũng chòng chành theo, trán chạm vào cằm cậu ta, râu cậu ta châm châm vào da , chạm vào chỗ bị cụng đầu.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cơn đau chạm vào dây thần kinh nào đó, thầm ý thức được đó phải bố, giống bố thường gọi “Hoa Hoa”.




      “Là mình... mình là Thi Vĩnh Đạo!”.




      Giọng của cậu ấy thành công trong việc phá vỡ cơn buồn ngủ của . động đậy lông mi, thoắt cái mở to hai mắt, ngồi thẳng người. Trước mắt là cậu ta!




      “Tỉnh chưa?”.




      Cậu ấy ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào , nhàng vỗ má , hề bỏ qua bất cứ dấu vết nào lưu lại người trong mười hai tháng qua.




      vô thức ôm cặp sách lùi lại, người vẫn chưa ngồi vững, trượt cái ngả lên người cậu ấy. Chất vải lạnh ở ngực cậu ấy dán lên mặt , chiếc áo sơ mi đen trơn, đó có mùi thuốc lá và rượu, mùi của cậu ấy, cũng có mùi khó chịu vừa nôn.




      có chút dám tin, trong phút chốc cậu ấy bước ra khỏi giấc mộng xuất sinh động trước mắt . ngồi đó, thuyết phục bản thân cậu , nhưng khi giơ tay chạm lên cằm cậu, hàng râu cứng châm vào đầu ngón tay.




      m thanh ong ong trong đầu lại trở về, đánh vào lý trí của . Tất cả những chuyện xảy ra trong cuộc gặp mặt lại lên trong đầu , khiến bụm miệng gập xuống, thử lắng lại cơn khó chịu ngừng dâng lên.




      “Sao vậy?”. tựa vào vai cậu, cậu nhàng vuốt lưng , nhưng cảm nhận được run cầm cập, cố kiềm chế, lâu sau cơn run lại bắt đầu.




      Cậu nhặt áo khoác dưới đất lên choàng lên người , bị đẩy ra. chống lên bàn chơi cờ đứng vững, lại cúi xuống chống lên tường. Cậu nghe thấy thanh nôn khan dữ dội, vỗ lưng , nôn tới mức toàn thân run rẩy, còn giơ tay đẩy cậu ra xa, dường như muốn cậu nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.




      Thực ra cậu thấy từ lâu rồi. mơ hồ va lung tung trước cửa hàng thời trang, gặp em nhà họ Khổng, vài câu rồi bất ngờ nôn. chống lên cây đứng vững xin lỗi người ta, ánh đèn chiếu lên sắc mặt trắng bệch của , khóe miệng run run đáng thương.




      “Đỡ hơn chút nào chưa?”. Đợi nôn xong, cậu dìu rời xa chỗ đó, để dựa lên người mình, dùng tay áo lau mồ hôi trán , “Mình đưa cậu dạo, lúc đỡ”.




      lắc đầu đẩy cậu, nhưng lực đẩy mạnh.




      Tính cách của chính là như vậy, vừa có điểm đáng hận nhưng lại vừa khiến người ta nảy sinh thương mến. gầy, cũng đen hơn, có thể còn gầy hơn cả năm trước, xương bả vai nhọn nhọn lưng. Các nữ sinh trong buổi họp mặt đều trở nên xinh đẹp hơn, , ngoài mái tóc dài ra, khí sắc hề tốt, vẫn giống như khi vừa trải qua lớp mười hai, gầy yếu mệt mỏi, cười cũng uể oải.




      “Thi...”. yếu ớt gọi tên cậu, “Thi Vĩnh Đạo...”.




      “ừ”. Cậu trả lời, vén tóc trước mắt ra sau tai, lộ ra cái trán bị đụng, mảng đỏ to bằng ngón tay cái, chỗ giữa hơi sưng lên. Cậu thở dài, khẽ thổi lên chỗ sưng đỏ đó.




      co rúm lại tránh hơi thở của cậu, ngước mặt thất thần nhìn cậu, nhịn được hỏi: “Cậu làm gì...”.




      Cậu cười đau khổ.




      “Dạ dày còn khó chịu ?”. Cậu trả lời thẳng câu hỏi của , nắm chặt tay cùng ép xuống chỗ dạ dày, nhàng chậm rãi xoa xoa. Mặc dù xa cách năm, cùng với mùi lạ người sau khi nôn nhưng cậu vẫn ngăn được khát vọng muốn lại gần .




      nhíu mày trốn tránh cậu, nhưng vùng ra. Cậu nắm chặt quá, siết chặt tới nỗi lòng bàn tay ra đầy mồ hôi. Tay nằm trong tay cậu, lạnh lẽo.




      Cậu dắt ra khỏi ngõ, đưa qua đường, chầm chậm dạo lề đường còn sáng đèn, qua cửa hàng ăn nhanh cậu mua chai nước nóng cho .




      năm qua cậu sống tốt ?”. Cậu chuyện với cứ như độc thoại, “Mình cũng ổn, chỉ là rất mệt. Khoa Sinh Hóa trường Đại học Bắc Kinh rất tốt nhưng học vô cùng vất vả, hoàn toàn giống hồi cấp ba”.




      nhìn cậu, vẫn năng gì.




      “Những người tỉnh ngoài thi vào đều rất giỏi, muốn đứng đầu dễ dàng như trước. Hơn nữa, có vài tiết... mình cũng bỏ”.




      nghe rồi nhíu chặt mày hơn.




      Cậu cười, còn lạnh lùng hờ hững như trong cuộc gặp mặt nữa, ngược lại còn có chút ngây ngô, “Mấy cái như tu dưỡng lý tưởng lớn, đại cương tư tưởng Mao Trạch Đông, cậu cũng biết, mình căm ghét nhất là chính trị!”.




      đương nhiên biết, cậu từng nhắc đến, nếu vì chính trị, cậu muốn chạy theo học ban xã hội rồi. Cậu từng rất nhiều lời ngốc nghếch, làm nhiều chuyện ngốc nghếch.




      Bước tới cuối đường, họ lại quay lại. thể cử động được nữa, đứng dưới mái hiên hiệu thuốc thể nổi nửa bước. rút tay lau khóe miệng, đặt chai nước rồi ngồi xổm xuống, cuộn mình lại, cúi đầu.




      Cậu cũng ngồi yên lặng chờ đợi, vỗ vỗ đầu . Mười hai tháng gặp, thực ra cậu cũng biết nên gì với .




      “Chắc do ăn nhiều quá, nôn rồi ổn thôi, sao”.




      cúi đầu thấp, giống như đứa trẻ ăn mày, chai nước trong lòng nguội lạnh, cũng nhìn cậu cái. Cậu đành lòng bèn kéo ngồi lên bậc thềm của hiệu thuốc.




      “Mình vào mua chút đồ, cậu đợi mình nhé”. Cậu nhìn vào mắt cầu, khẽ chớp mắt, như đồng ý mà cũng như đồng ý.




      Cậu nhảy lên bậc thềm, định bước vào lại quay đầu xác nhận lần nữa: “Cậu được đâu đấy”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cậu chạy mua thuốc tiêu hóa và xin cốc nước nóng cho . Khi ra vẫn còn ở đấy, vẽ hoa văn gốm sứ của bậc thềm, lên tiếng.




      Cậu quen với im lặng của , bóc vỉ thuốc lấy ra viên, nắm trong tay đưa tới miệng . Cuối cùng vẫn hơi động đậy, quay mặt trốn tránh.




      Cậu theo , lại trốn, cậu vẫn theo, theo đến khi còn nơi để trốn nữa, tự lấy thuốc ngậm trong miệng, nhai kỹ, khẽ với cậu: “Cảm ơn”.




      Đây là câu thứ hai với cậu, cậu còn tưởng tối nay thèm để ý đến cậu nữa.




      “Trước đây cũng sống như vậy à?”. Cậu ngồi xuống cùng , mở xem tờ hướng dẫn sử dụng trong hộp thuốc dưới ánh đèn yếu ớt, liếc trộm .




      dựa lên cánh cửa kéo, cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời tối đen như mực, “...”.




      “Bây giờ đỡ hơn chưa?”. Cậu hỏi.




      nghiêng đầu, bên má ngậm viên thuốc phồng lên, hơi bĩu môi gật đầu.




      Do dự lúc, cậu hỏi: “Cậu... sống tốt lắm à?”.




      vô thức xoa mặt, khẽ : “”.




      “Thế ư?”. Cậu kéo cánh tay đặt đầu gối, mở tay ra để tự nhìn, “Cậu gầy hơn lớp mười hai”.




      giơ bàn tay kia lên trung, ánh sáng như xuyên qua đó, rồi lại thu thành nắm đấm, đặt lại trong túi áo, sau đó với cậu: “”.




      “Sao ?”.




      Cậu đấu mắt với , trốn tránh ánh mắt của cậu rồi lại nhìn lên bầu trời, trời chẳng có cái gì, ánh sao mờ mờ, mặt trăng cũng trốn sau đám mây, đây là buổi tối u ngột ngạt.




      “Diệp Phổ Hoa! Cậu nhìn mình !”.




      ràng nghe thấy nhưng lại cố ý nhìn.




      Cậu đứng dậy bước tới trước mặt , bóng cậu bao phủ mặt . Thế là cúi đầu, trốn vào thế giới của mình. Cậu nâng cằm lên, bắt phải nhìn mình.




      “Hôm nay có phải cậu vui ?”. Cậu hỏi thăm dò.




      trả lời.




      “Bây giờ có phải cậu vẫn khó chịu ?”. Cậu lại hỏi.




      vẫn ngồi im như vậy.




      chuyện với mình!”. Cậu cầu.




      cố ý mím chặt môi, trong mắt lên vẻ bướng bỉnh thường thấy.




      Cậu tức giận, thực ra cũng tức giận, giận bữa tiệc gặp mặt, giận cậu và Cầu Nhân, giận chính bản thân mình.




      “Hôm nay có phải cậu vui ?”.




      ...”.




      “Cậu hôm nay có phải vẫn khó chịu ?”.




      ...”.




      “Cậu có phải từng dối gạt mình ?”.




      ...”.




      Câu trả lời của khiến cậu sụp đổ.




      “Có phải cậu bị bệnh ?”.




      ...”.




      “Cậu có muốn gặp mình ?”.




      ...”.




      “Có phải cậu thích mình ?”.




      ...”.




      chợt bừng tỉnh, ý thức được cậu hỏi gì, mím môi, ngờ ra từ.




      kích động cuồng nhiệt lóe lên trong mắt cậu, bàn tay nơi cằm buông lỏng, nâng mặt , lại hỏi lần nữa.




      “Cậu... có thích mình ?”.




      “…”




      “Có phải cậu thích mình?”.




      “…”




      lại trở nên im lặng, trả lời, cậu vẫn hỏi, hỏi hết lần này đến lần khác, hỏi tới mức cực kỳ mệt, cực kỳ nhàm chán, cực kỳ phiền não, cuối cùng cậu mới dừng lại, nản lòng ngồi bậc thềm, kéo lại gần.




      Nắm tay , vò vò cái đầu vô cùng bướng bỉnh của , cậu còn cách nào đành hỏi: “Đưa cậu về nhà nhé?”.




      cúi đầu nhìn chăm chú đôi tay đan vào nhau của họ, nghĩ lúc lâu mới gật đầu, khẽ “ừ”.




      Nhớ đến việc bị nôn, cậu quyết định tha cho . Mười hai tháng ở giữa họ, cậu muốn vượt qua, thể thực trong chốc lát.




      **************




      Hôm sau Phổ Hoa đến nhà hàng lấy xe, tới cổng khu nhà, nhìn thấy bác bảo vệ từ phòng tiếp khách đưa cho hộp . Trong đó là hộp thuốc tiêu hóa, còn thêm mảnh giấy .




      ngày hai lần, mỗi lần trước và sau bữa ăn. Ngoài ra, vấn đề kia, lần sau gặp mặt cho mình biết! Vĩnh Đạo.




      nghiêm túc làm theo mảnh giấy của cậu, uống tuần thuốc, nhưng vẫn cự tuyệt nghĩ về lời đáp cho câu hỏi đó. hề chờ đợi “lần sau gặp mặt” của Vĩnh Đạo nhanh tới, sau cuộc họp lớp, cậu biến mất chút dấu vết, giống như mười hai tháng trước, hoàn toàn có bất cứ liên lạc nào.




      lâu sau khai giảng, do Quyên Quyên nên Phổ Hoa gặp được Kỷ An Vĩnh.




      Chiếc máy vi tính Quyên Quyên lắp giúp cho ký túc xá Phổ Hoa dùng chưa tới tháng màn hình bị xanh. Trường Quyên Quyên xa, chạy chuyến cũng vẫn chưa sửa xong, gọi người tới sửa lại chính là Kỷ An Vĩnh.




      Cậu ấy vội đến lúc giữa trưa nóng nực nhất, trước khi lên tầng lầu nữ sinh, Kỷ An Vĩnh gọi điện tới. Phổ Hoa vừa nằm xuống, Đường Đường đưa ống nghe, còn tưởng là bố mình.




      “A lô?”.




      “Hi!”. Giọng cậu ấy, mãi mãi có thể nhận ra ngay từ giây đầu tiên.




      “Sao lại là cậu?”.




      “Mình tới sửa vi tính”.




      “Hả?”.




      “Xuống , xuống rồi chuyện”. Cậu ấy xong liền cúp máy.




      Phổ Hoa mặc chỉnh tề xuống lầu đón cậu ấy, Kỷ An Vĩnh đợi ngoài cổng, trong tay là hộp đồ nghề.




      “Sao lại là cậu?”.




      “Doãn Trình với mình, nên mình tới”. Cậu ấy lắc lắc hộp đồ nghề trong tay, “Có thể lên chưa? Chiều mình còn có tiết”.




      “À, được chứ”.




      Phổ Hoa đưa Kỷ An Vĩnh lên ký túc, trước khi vào phòng kêu Mạch Mạch thu dọn đống đồ lót hong sau cửa. Ký túc vẫn chưa dọn dẹp, sáu sống hơi bừa bộn, kéo rèm giường mình xuống, chuyển ghế cho Kỷ An Vĩnh ngồi.




      Cậu ấy nhiều, chào hỏi mọi người xong liền khiêng cây máy tính ra, tay chân nhanh nhẹn sửa lại đường dây bị đứt. Giữa chừng, ngoài để Phổ Hoa mang dụng cụ giúp, đến nước cậu ấy cũng uống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :