1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mở mắt lần nữa trời hình như sáng, người đứng bên giường, đặt túi chườm lạnh lên trán . nhìn gương mặt của Vĩnh Đạo, nhưng biết đó là . ngậm viên thuốc mớm cho , nhưng nuốt nổi miếng, chảy khỏi khóe miệng. Ham muốn sống khiến màng hãi, dùng cánh tay duy nhất có thể điều khiển chạm vào quần áo , kéo kéo.




      “Vĩnh...”. gọi ra tên , đặt cánh tay đó lên ngực.




      ở đây... Em sao thế... khó chịu ở đâu...”. Giọng run rẩy, cẩn thận dè dặt lau mồ hôi cho , thử giúp xê dịch người.




      Nhưng cơn đau lập tức lại bắt đầu, hơn nữa từ điểm nhanh chóng lan rộng ra toàn thân. Ý thức của càng lúc càng mơ hồ, nghiêng đầu, vô vọng bấm đốt ngón tay.




      biết, nếu lại ngủ tiếp, lần sau có còn tỉnh dậy được .




      Cố gắng duy trì chút tỉnh táo cuối cùng, góp nhặt từng chút sức lực mở miệng gọi : “Vĩnh... Vĩnh Đạo...”.




      quỳ xuống, gương mặt nóng bỏng kề sát mu bàn tay .




      đây... đây... Em ...”.




      rất muốn khóc, rất buồn, nhưng quan trọng hơn cả khóc là muốn cho biết.




      Đặt tay lên ngực, chớp chớp mắt, lặng lẽ khóc, hít hơi.




      “Đau... chỗ này...”.




      Hai từ làm kiệt quệ toàn bộ sức lực của . mở to mắt, biết vén tóc mặt mình, vỗ má chuyện với . Nhưng đều nghe gì hết, đến gương mặt cũng dần dần mơ hồ.




      Trước khi bóng tối sụp xuống, nhìn lần cuối cùng, có lẽ khóc, vì nghe thấy thanh gần như tuyệt vọng gọi tên mình.




      ngừng chòng chành, ngừng đau đớn, Phổ Hoa cảm thấy cơ thể mình bị chia năm xẻ bảy, tinh thần vô cùng vạn phần, gần kề cái chết.




      Nỗi đau đớn cũng giảm dần theo thời gian, nhưng vô cùng chậm. Lần tiếp theo có thể phân biệt được mọi thử xung quanh là rất nhiều ngày sau rồi. ít nhất đối với Phổ Hoa đó nhất định là rất nhiều ngày, thậm chí rất nhiều năm. Vì người đứng bên giường xem ra già , đặc biệt là Vĩnh Đạo. thậm chí còn thảm hại hơn cả thời gian phòng thí nghiệm xảy ra chuyện, ngồi bất động bên giường, cạo râu, rửa mặt, từ đầu đến cuối chỉ nhìn .




      Thấy tỉnh, tất cả mọi người đều sống lại, Quyên Quyên nhoài lên giường ôm tay khóc thất thanh, miệng gào: “Cậu dọa chết mình rồi! Phổ Hoa... Cậu thể chết được!”.




      Bản thân Phổ Hoa cũng rơi nước mắt, nhớ tới chuyện xảy ra trước đó, cảm thấy sống mệt mỏi, sống chẳng có ý nghĩa gì nữa.




      Hải và Doãn Trình cũng có mặt, Phong Thanh, Thái Hồng, Tiểu Quỷ, Mạch Mạch, Đường Đường đều ở đó, chỉ vắng mặt bố. Tất cả đều khóc, Vĩnh Đạo cũng khóc.




      Trong thời gian ba ngày, cơn sốt của Phổ Hoa mới giảm .




      biết chiếc xương sườn thứ ba của mình bị gãy, suýt chút đâm vào phổi, màng phổi hơi chảy máu, cấp cửu cả tối.




      cũng biết, mấy ngày mấy đêm liền Vĩnh Đạo chợp mắt, dường như đập phá bàn đón tiếp cấp cứu của bệnh viện. giống như kẻ điên phòng thủ trong phòng bệnh, ai đuổi được. Sau trận cãi nhau với Quyên Quyên, mọi người ai thử đuổi nữa. Tay bị thương quấn lớp băng dày, nghe vết thương cắt ngang lòng bàn tay.




      cũng biết, bố vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng mẹ Vĩnh Đạo tới, cứ khóc bên giường , mà gọi tỉnh được, đối với Vĩnh Đạo, đánh cũng chẳng được, chửi cũng chẳng xong đành gọi Vĩnh Bác từ Thanh Hải trở về.




      Vượt qua thời kỳ nguy hiểm ban đầu, bệnh tình của Phổ Hoa rất nhanh ổn định, được bố trí tĩnh dưỡng giường đơn dành cho bệnh nhân. Vĩnh Đạo cũng ốm theo trận nặng, cả ngày ngồi ghế sofa trong góc phòng bệnh, hiếm khi chuyện, chỉ ngồi đó ngây dại.




      tuần sau xuất viện, hàng ngày Phổ Hoa đúng giờ gọi điện cho bố, chỉ mình bận làm bản thảo, công tác vài ngày, vài hôm sau trở về.




      chuyển về chung cư, có thang máy, xe lăn lên được, nhất định phải có người bế lên.




      Doãn Trình, Phong Thanh đều có mặt, Vĩnh Bác cũng có thể, đều để ý. Vĩnh Đạo đứng đầu, giơ tay ra nhưng quay đầu .




      lùi lại, mắt nhìn Phong Thanh bế lên, cúi đầu cuối cùng.




      Những ngày sau đó, bắt đầu nhượng bộ cách hề có nguyên tắc, chỉ cần đuổi , hàng ngày để vào phòng ngủ nhìn hai cái, liền lặng lẽ làm việc trong phòng, làm việc nhà, cái gì cũng làm, cái gì cần làm cái đó.




      Sau khi Quyên Quyên làm, người có thể luân phiên chăm sóc càng lúc càng ít , Phổ Hoa cũng muốn làm phiền mọi người, nhưng ai yên tâm để lại và Vĩnh Đạo ở bên nhau. bài xích cách kịch liệt, hai là giữa họ xảy ra chuyện gì, nhìn vết thương cơ thể có thể đoán ra bảy tám phần nên yên tâm để ở lại. Quyên Quyên uy hiếp báo cảnh sát bắt Vĩnh Đạo , hai bên lại nổi lên ít xung đột, cuối cùng Vĩnh Bác lấy thân phận cả tạm thời hóa giải mâu thuẫn.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Vết thương của Phổ Hoa cần chăm sóc, tội của Vĩnh Đạo cũng cần phải tính sổ.




      Nhưng rốt cuộc họ là vợ chồng, khi cần chăm sóc nhất, người hiểu nhất vừa vặn lại là .




      Trải qua thời kỳ theo dõi vài ngày, bắt đầu được cho phép ở trong phòng lâu hơn. Thường chỉ khi ngủ rồi mới dám tới bên giường, ôm xoay mình, massage tay chân và bả vai cứng ngắc cho , giúp nấu thuốc.




      Khi thuốc giảm đau có tác dụng, Phổ Hoa cũng chẳng còn cách nào, muốn chịu đựng, nhưng chịu nổi, nhất định phải có người khác ôm làm điểm tựa mới có thể cử động đơn giản. Bố biết tình hình, người khác cũng phải đều có mặt hai mươi bốn tiếng, y tá mời đến trong tuần mất hai người, cuối cùng người ở lại làm những việc này lời oán thán chỉ còn lại Vĩnh Đạo. Giặt quần áo, bế vào nhà vệ sinh, nấu cơm, thu dọn nhà cửa, thức đêm...




      Việc làm đối với là thứ căm thù, khinh bỉ nhất cả đời này, nhưng khi tỉnh dậy giữa đêm nghe tiếng lại ở cuối giường, nhìn thấy vài tiếng lại bưng đồ ăn nổi, bản thân mình vẫn đói, lại cách nào đuổi .




      Quyên Quyên suýt chút đập nát bàn đón tiếp bệnh nhân cấp cứu, huyết áp kế bị vỡ, thủy ngân bắn lên vết thương của , chảy máu, chỉ vì y tá cho xe đẩy của vào phòng cấp cứu đầu tiên.




      Tới nước này rồi, còn có thể thế nào nữa?




      Biện pháp trừng phạt có thể làm đối với chính là im lặng, chuyện với , câu cũng , vài ngày, hơn chục ngày, từ cũng , hoàn toàn bỏ qua tồn tại của .




      cam tâm tình nguyện chấp nhận hình thức trừng phạt như vậy.




      Mùa đông dần đến, thời gian buổi chiều trở nên ngắn ngủi.




      nộp trước phí cung cấp ga, phòng ngủ trở nên ấm áp, phòng khách lạnh hơn chút. liền ở trong phòng khách, ngủ ghế sofa, đắp chăn mùa hè. Chưa được vài ngày lại thêm bệnh ho, như lần trước, chỉ là nghe có vẻ nặng hơn, thường ho cả đêm, sau đó chạy ra ban công, để quấy rầy nghỉ ngơi.




      Ánh đèn từ khe cửa hắt vào, Phổ Hoa nghe thấy tiếng sột soạt ở ngoài. Nhưng còn cảm thấy sợ hãi mà có thể ngủ ngon giấc.




      Sau khi có thể xuống giường, Quyên Quyên vẫn kiên quyết muốn đuổi Vĩnh Đạo, nhân lúc nghỉ ngơi, tìm ra ngoài chuyện.




      , nhanh lên! Chỗ này cần !”.




      “Ngày mai sau...”.




      cần ngày mai, tôi có thể qua đây”.




      “Tôi ...”.




      Nằm giường Phổ Hoa nghe thấy lời đối thoại như vậy, nửa đêm cảm thấy có thứ gì chạm vào mu bàn tay mình, rất nóng, tróc da, nứt nẻ.




      Nghĩ chút, là môi của Vĩnh Đạo.




      muốn rút tay về nhưng động đậy.




      quỳ bên giường, cẩn thận e dè nắm tay , khẽ giọng: “Xin lỗi... ...”. Phổ Hoa nhớ ra, khi ở bệnh viện cũng là cảnh này. Chỉ do khi đó đau quá, nhớ .




      Quá nửa đêm, ra phòng khách, trước khi ra ngoài còn lật người giúp , đắp chăn cẩn thận.




      Nghe tiếng ho ngừng ở phòng khách, chậm rãi vùi mặt vào trong gối. Nước mắt bất giác


      chảy ra, từng giọt từng giọt, cảm giác còn đau hơn cả tối đó.




      ***********




      tháng Phổ Hoa dưỡng bệnh, Vĩnh Đạo hề rời . Tóc dài tới mang tai, Vĩnh Bác phải ép buộc mới cắt bừa trong bếp.




      Sáng sớm nấu cháo chờ ăn mới ra ngoài mua thức ăn, khi ra khỏi cửa còn dùng chìa khóa của mình khóa trái cửa lại, buổi trưa trở về làm cơm, hâm cháo, xào cho hai món hợp khẩu vị, hoặc mua từ ngoài về. Nếu Phổ Hoa tỉnh ngủ, liền đặt cơm trưa tủ đầu giường, thêm nước vào thiết bị sưởi điện, vẩy nhiệt kế xuống dưới ba mươi lăm độ, rồi ra ngoài. Nếu ngủ, liền bê ghế ngồi cạnh giường đợi tỉnh dậy.




      ăn thức ăn thừa của , nên mỗi bữa của đều khác nhau, cháo cũng thay đổi. Khi chán ăn được có vài miếng cháo là nôn ra. Cảm thấy khó chịu, liền nấu cháo nữa, ra ngoài mua loại mạch nha trước đây vẫn thích ăn, thêm sữa bò cho hương vị đậm đà.




      uống, cũng uống cốc. uống, cũng nhịn đói theo.




      cố gắng hết sức quấy rầy để nghỉ ngơi, phần lớn thời gian mình ngồi ngây ra trong phòng khách, có lúc thu dọn đồ đạc bừa bãi, có lúc đứng ban công hút thuốc. Những điều họ có thể , thể , có thể làm, thể làm đều hết làm hết, giờ có gì cũng đều chẳng còn ý nghĩa nữa.




      thường đứng trước cửa, đứng rất lâu, lâu tới khi ngủ rồi vẫn đứng đó, tỉnh dậy mở mắt phát vẫn đứng như vậy.




      tìm thấy gối của mình trong đống đồ đạc còn lại ở kho chứa đồ, đặt bên giường giúp đỡ cơ thể, tuy thể rằng muốn nhưng cũng ôm cái gối đó ngủ, mỗi lần đều là lặng lẽ nhét vào sau lưng , lần sau nhìn thấy chiếc gối thường bị vứt xuống đất, dưới góc giường. Thế là đổi thành chiếc đệm dựa ghế sofa, lấy cái gối .

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phổ Hoa hồi phục lại bình thường, Vĩnh Đạo cũng gần như thu dọn xong đồ đạc còn lại trong kho chứa đồ, vài cái có thể sửa, đặt trong thùng, ở mặt ngoài dán giấy ghi chú. Vài thùng của , còn có vài thùng của Phổ Hoa, đều chia ra.




      Tiền Phổ Hoa gửi cho , khóa trong tủ đầu giường. Tất cả tài khoản trong nhà, ngoài thẻ lương của ra vẫn luôn dùng dưới tên , vì vậy cùng đặt vào đó, tiền nhiều, liệt kê hóa đơn, nhắc khoản tiền nào khi nào tới hạn phải gửi tiếp. Những món nào là ngoại hối có thể quy ra nhân dân tệ gửi tiết kiệm tiếp.




      Căn nhà đứng tên Phổ Hoa, bỏ ra khoản chi trả đầu tiên, nhưng hề nhắc tới phải chia thế nào, chỉ tìm tài liệu về các khoản thủ tục thế chấp, đến hướng dẫn sử dụng của đồ điện gia dụng trong nhà cũng để hết trong túi ni lon, đặt ở chỗ có thể thuận tiện tìm thấy.




      Ngoài chiếc xe, về cơ bản trắng tay ra khỏi nhà, hộ khẩu vốn là người, là chủ hộ, và chứng minh thư của , giấy chứng nhận ly hôn cũng khóa trong tủ quần áo ở phòng ngủ.




      Tối hôm trước phải chuyển những đồ thu dọn xong, Phổ Hoa nghe thấy ngoài phòng khách có giọng , là của Doãn Trình.




      “Sau này làm thế nào?”.




      “Chưa từng nghĩ”.




      à?”.




      “Ban đầu rồi, ấy khỏe, nên ”.




      “Vậy hai người...”.




      Giọng Vĩnh Đạo quá , Phổ Hoa nghe thấy những lời sau đó của . Ban đầu quyết định như vậy, cũng quyết thực cách triệt để.




      Khi nên , rồi đừng quay đầu lại.




      Ngày chuyển là cuối tuần, thời tiết rất đẹp, trước nên Phổ Hoa nằm trong phòng ra, nhưng công nhân khiêng từng thùng ra ngoài, di chuyển đồ đạc, vẫn nén đau xuống giường, đứng sau khe cửa nhìn họ làm việc.




      Buổi trưa Vĩnh Đạo vẫn bưng bát cháo nấu vào phòng như thường lệ, ra ngay, ngồi chiếc ghế cạnh giường. Giọng khàn khàn, vẫn còn ho, chỗ lên vảy ở khóe miệng thành vết thương khô lớn bị nhiệt.




      khó chịu ho tiếng, khó khăn mở lời, “Có chút chuyện, muốn với em”.




      Đây là lần đầu tiên họ chuyện sau khi xảy ra cố. Phổ Hoa dựa vào mấy chiếc gối được chồng lên nhau, khép hờ mi mắt, đầu quay về hướng khác.




      “Đồ đạc... đều thu dọn cả rồi, đặt ở chỗ cũ, chắc có thể tìm thấy. Trong tủ thuốc có vài loại thuốc quá hạn, đổi cho em, thuốc kháng sinh đừng tự mình tùy tiện uống, thuốc cảm, sốt thể uống nhiều, chia ra uống trước bữa ăn sau bữa ăn theo hướng dẫn sử dụng, khỏe phải bệnh viện. nộp tiền cung cấp sưởi ấm cho bên quản lý nhà ở, trước khi ra ngoài nhớ tắt lò sưởi điện nhé, đó đừng hong đồ khô, tránh bị cháy. dán số bên quản lý nhà ở đằng sau cửa bếp, đồ gì bị hỏng trong nhà em đừng tự mình làm, bây giờ chưa khỏi, sau này khỏi rồi cũng đừng cậy sức, đặc biệt là đồ điện, phải tìm người tới sửa”. Thấy khó chịu, liền tiếp.




      “Khi có người tới nhà, tốt nhất tìm người tới ở cùng em, tránh bất tiện”. lấy ra chìa khóa trong túi, đặt trong lòng bàn tay vuốt : “Hai năm qua, ban ngày đều trở về khi em có nhà, đây là chìa khóa, em giữ lấy. Còn có chùm dự trữ ở dưới hộp đựng đồ lặt vặt trong bếp, đừng tùy tiện đưa người khác. Nguồn điện của quạt thông gió trong phòng tắm hơi lỏng, chắc bị hở điện, nhưng khi cắm em cẩn thận chút, đừng để tay ướt. Còn nữa, đổi dép cho em thành đôi chống trơn rồi, đừng dùng sức ở chỗ bị thương, tháng nữa, phải trở lại chụp phim xem thế nào rồi...”.




      Đặt chìa khóa lên tủ đầu giường, kéo ghế sát cạnh giường. Phổ Hoa vốn đắp áo khoác ngồi, đợi tiến gần, bèn nằm xuống, quay lưng lại, nhìn .




      vẫn chuyện với nên lựa chọn rời cách lặng lẽ.




      Trước khi , vẫn đứng bên giường, rồi lại quay lại nhìn , vuốt khẽ bàn tay đặt ngoài chăn.




      Kho chứa đồ bỗng chốc trống trơn, tủ quần áo Vĩnh Đạo từng dùng chỉ còn vài chục cái mắc áo. Quyên Quyên cùng hít thở khí mát lành với Phổ Hoa trong phòng, thường mở cửa liếc vào trong khi qua phòng chứa đồ. Chiếc thùng còn lại trong góc cũng được niêm phong, sau lần cuối cùng khóa phòng chứa đồ này, vẫn chưa bước vào.




      Tháng hàng năm là lạnh nhất, nhưng Phổ Hoa cảm thấy năm nay vẫn ổn, cũng có thể do trong nhà có thiết bị sưởi ấm nên cần co ro chịu đựng mùa đông giá rét đằng đẵng giường, vết thương ngực càng ngày càng đỡ, Phổ Hoa trở về đón năm mới bên bố, khi có thời gian rảnh Quyên Quyên cũng qua đó cùng .




      Rằm tháng giêng, Hải đưa con tới thăm Phổ Hoa, Doãn Trình cũng tới, mọi người cùng ngồi ăn lẩu, Quyên Quyên kể vài câu chuyện buồn cười, Phổ Hoa dựa vào ghế sofa ôm đệm dựa lắng nghe mọi người chuyện, đưa phong bao đỏ dày cho con của Hải .




      Tất cả mọi người đều tránh nhắc lại chuyện trước kia, thời gian dường như trôi rất nhanh, cái lạnh ngày đông thổi xa mảng quá khứ trong gió Tây Bắc.




      Trong ấn tượng của Phổ Hoa, mùa đông này và những mùa đông khác vừa giống nhau, vừa khác nhau.




      Từ sau khi Vĩnh Đạo , Vĩnh Bác cũng còn liên hệ với nữa, sau bức thư cuối cùng đó, mỗi lần gửi thư cho đều bị trả về.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Khi hoa mộc lan trong sân phòng biên tập nở, Phổ Hoa thu dọn văn phòng phẩm trong văn phòng, lấy lại bức ảnh cũ đặt dưới bàn kính, rời nhà xuất bản.




      Trong bữa tiệc chia tay, Phổ Hoa đặc biệt kính Lưu Yến ba chén trà.




      Thông qua mối quan hệ của Lưu Yến, tìm được công việc ở Thiên Tân. ở Bắc Kinh to lớn này, cơ hội rất nhiều nhưng muốn rời khỏi thời gian, thay đổi môi trường và tâm trạng, lại muốn quá xa, cuối tuần có thể gặp bố. Quan trọng hơn cả là Lâm Quả Quả ở đó, ấy mở rộng vòng tay thu nhận , tuần đầu tiên tới Thiên Tân, Phổ Hoa ở nhà Lâm Quả Quả, hàng ngày ngủ chiếc giường của Lâm Bác.




      Công ty mới của Phổ Hoa nằm đường Mục Nam nổi tiếng trong khu vực thành cổ, cửa sổ của đối diện với hàng cây bên đường. Tuy hoa mộc lan chỉ thơm thoang thoảng nhưng mỗi khi gió thổi hương thơm nhè ấy lại bay vào phòng làm việc.




      Công việc Phổ Hoa làm phải biên dịch mà là trợ lý hành chính. Công ty lớn, dưới chỉ có hơn chục người, thứ phải dịch đều là hóa đơn chứng từ xuất nhập khẩu, nhàng hơn trước rất nhiều, bắt đầu rất nhanh.




      Thuê xong phòng, ngày thứ sáu bắt đầu làm, Phổ Hoa vô tình gặp người ở tầng dưới công ty, ra cũng khéo, lại là Ngu Thế Nam.




      giống với hồi gặp trong khuôn viên trường Sư phạm năm đó, Ngu Thế Nam gần như nhận ra Phổ Hoa ngay, nhưng người bên cạnh ta cậu từ xa gọi tiếng: “Chị dâu!”.




      “Vĩnh Đạo đâu?”. Ngu Thế Nam tự nhiên nhìn ra phía sau .




      Phổ Hoa vuốt mái tóc ngắn bên tai cho gọn gàng, hờ hững bình tĩnh nhìn hai người đối diện, với họ: “Sau này gọi tên mình , mình và ấy... chia tay rồi”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 6: Thi Vĩnh Đạo trong ký ức - hai mươi mốt tuổi





      Năm thứ nhất đại học của Phổ Hoa ngoài chuyện tình sôi nổi rầm rộ cái gì cũng có chút, nhưng lại viên mãn như người khác, thi thoảng hai chị em cùng phòng Mạch Mạch và Đường Đường hỏi thường bận cái gì, hàng ngày xoay vòng giống con quay, thực quay vòng sau đó cố cười cái.




      Đến nửa năm thứ nhất, bố nghỉ hưu, lương chỉ còn lại nửa, nửa tiền sinh hoạt phí để Phổ Hoa tự mình xoay xở. Thời gian ngoài giờ, gần như khắc rảnh rỗi, làm thêm, gia sư, phụ đạo, làm việc cho giáo viên, thỉnh thoảng bận tới nỗi tối nằm giường cần phải ngủ rồi mà trong đầu vẫn lảng vảng những việc chưa làm xong, bắt đầu mất ngủ ở mức độ từ khi đó, uống sữa, vitamin B như sách , hiệu quả cũng chỉ được hai tối.




      Cuộc sống như vậy khác với điều tưởng tượng, chấp nhận hồi tưởng quá khứ hoặc nghĩ về tương lai, chỉ có thể ngày nào biết ngày đó. Học kỳ đầu tiên Phổ Hoa biết Kỷ An Vĩnh học ở trường Bưu chính viễn thông ngay sát vách, nửa năm sau lại nhìn thấy ảnh của Ngu Thế Nam tập san câu lạc bộ. Nhưng ngoài Quyên Quyên và Mộc Hải , chưa từng gặp bạn học cũ nào, càng chưa trở lại trường trung học trước đây.




      học cách nhìn rộng ra, ví dụ ba chữ Thi Vĩnh Đạo, chưa từng nhắc, nhắc với bản thân, cũng với người khác. Còn giao tiếp, với ai cũng đều lãnh đạm, tốt tốt, tốt miễn cưỡng, có sức đâu tiếp đãi người khác.




      Thi xong kỳ năm thứ nhất, Phong Thanh tổ chức họp mặt các thành viên lớp 12 (6), cũng nghĩ đến người được phân đến ban xã hội, gọi điện thoại mời vài lần, vì nghĩ tới việc giáo viên chủ nhiệm cũng có mặt, Quyên Quyên lại khuyên nên cuối cùng Phổ Hoa đành đồng ý.




      Hôm họp lớp, Phổ Hoa phải làm gia sư hai nơi, xong việc vội đến địa điểm gặp mặt hơi muộn rồi. tìm chỗ để xe đạp gần đó, đứng trước tủ kính của cửa hàng ven đường ngắm mình chút. Quần áo đẹp lắm, đặc biệt buộc cao mái tóc dài thành đuôi ngựa, cột lại bằng dây buộc tóc Quyên Quyên tặng hôm sinh nhật, luyện tập mỉm cười trước tủ kính vài lần.




      Phổ Hoa theo chỉ dẫn của tiếp viên lên phòng ăn tầng hai, Phong Thanh là người đầu tiên nhận ra , kéo tới ngồi bên cạnh thầy giáo. Hai năm cùng lớp, có vài người quên tên , vài người nhầm thành người khác, Phổ Hoa cũng có ý đặc biệt muốn tự giới thiệu, hỏi thăm thầy giáo rồi chọn chỗ kín đáo ngồi xuống chuyện với mọi người.




      Phổ Hoa ngồi được lát, tìm kiếm trong đám người, ngờ đụng phải đôi mắt cũng tìm kiếm như vậy.




      Hai người hẹn mà cùng mỉm cười, đều có chút xa lạ, nếu những người ngồi bên phải người quen, còn cho rằng cậu ấy vẫy vẫy tay “hi” giống như hồi cấp ba. Cười xong lại cụp mi xuống, trong đầu Phổ Hoa nhớ lại Kỷ An Vĩnh khi nãy.




      năm qua, cậu ấy thay đổi rất nhiều, trở nên điềm đạm hơn, thận trọng hơn, ngồi trong đám nam sinh nhưng hề tỏ ra nổi trội, khiến người ta muốn lại gần. Cậu ấy béo hơn chút, tóc vẫn cắt ngắn cẩn thận, mắt kính , còn là cậu bé non nớt, chưa trưởng thành hồi cấp ba nữa.




      Tuy từng rất thất vọng và hiểu cậu ấy, nhưng lần này gặp lại Phổ Hoa hề oán hận gì. Ngược lại vì nụ cười nhàng của cậu ấy rũ bỏ những lưu tâm trong lòng vài năm gần đây. Tới khi tốt nghiệp, họ cũng có cơ hội ngồi chuyện, mất liên lạc điện thoại nên hoàn toàn có tin tức, từ lúc Quyên Quyên cậu ấy thi đỗ trường ngay cạnh, Phổ Hoa ít nhiều hy vọng gặp lại cậu ấy lần nữa, cho dù chỉ để chắc chắn cậu ấy sống tốt, cũng cảm thấy phụ tình bạn thời.




      Phổ Hoa thờ ơ uống nước, chuyện phiếm với bạn ngồi bên cạnh, vì thời gian cùng lớp nhiều nên chuyện có thể cũng rất ít. Quyên Quyên đến muộn, nhưng may mà vẫn đến, để Phổ Hoa có bạn. Giữa chừng Kỷ An Vĩnh tới chuyện, còn mượn cớ chúc tuần rượu, Phổ Hoa biết uống, lấy nước hoa quả thay rượu, chạm “keng” tiếng với cậu ấy rồi lại nhìn nhau cười, trong lòng biết , chỉ còn lại thoải mái và thẳng thắn. Bình tĩnh vui mừng như khi thấy những người bạn cũ Quyên Quyên và Mộc Hải vậy.




      Quyên Quyên rót thêm nước hoa quả cho , Hải kể tình hình gần đây của ấy và Doãn Trình, đôi bước vào, tuy thân mật nhưng dáng vẻ nữ sinh cười khiến Phổ Hoa lập tức nghĩ tới người.




      Người bước tới quả nhiên là Cầu Nhân, khiến bất ngờ, người cùng với ấy là Thi Vĩnh Đạo!




      Cầu Nhân thời cấp ba chỉ có thể coi là xinh xắn, bây giờ có thể rằng rất đẹp. Thấy Cầu Nhân trang điểm kỹ càng tinh tế còn mặc chiếc váy màu hồng, tự đáy lòng Phổ Hoa cảm thấy rất hợp, ngược lại lộ bản thân mình xấu xí.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :