1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trở về nhà gần nửa đêm, trong sân tĩnh lặng, lầu chỉ có rất ít phòng còn sáng đèn. Phổ Hoa qua chiếc ô tô đỗ trước tòa nhà, lấy chìa khóa cửa trong túi. Chìa khóa xe của Kỷ An Vĩnh hôm đó cũng gắn chiếc dây đeo như vậy, biết là trùng hợp hay nhìn nhầm. Tầng dưới cũng có chiếc Buick cùng kiểu loại như vậy, nhìn nghiêng rất giống xe Vĩnh Đạo.




      thở chầm chậm, chống tay lên tường lên lầu, ngực đau nặng như trước, chỉ đột nhiên đau nhói cái khi ôm chặt Lâm Bác, nhịn chút liền khỏi.




      Đèn cảm ứng bật sáng trước bước chân giây, chiếu xuống bậc thầm và cái bóng đổ dài của chính Phổ Hoa, dừng ở trước cửa nhặt mấy tờ hóa đơn tiền điện, nước rơi dưới đất lên, phát mấy hôm về, cửa nhà đối diện đặt thêm mấy thùng đồ linh tinh, làm lối vào chật khá nhiều so với trước đây.




      đẩy cửa vào, phòng khách phảng phất mùi rượu tản trong khí, nhàn nhạt, nhưng dễ bỏ qua. Phổ Hoa mò mẫm trong bóng tối bước tới ban công, cánh cửa sổ mở khi giờ khép hờ, bên ngoài có chiếc áo len vẫn treo, quên chưa thu vào. Trở lại phòng khách mò mẫm công tắc tường, tới phòng bếp kiểm tra ống dẫn ga, cũng may mà mọi thứ vẫn bình thường, tắt đèn ra, trận gió đóng “rầm” cánh cửa khiến Phổ Hoa sợ toát mồ hôi.




      quay người nhìn xung quanh, căn phòng vẫn như khi rời , chiếc cốc bàn, nước khô thành hai vòng tròn. Đoán chừng do bản thân nghĩ nhiều, cởi áo khoác ngồi lên ghế sofa, vừa định ngồi nghỉ lại nghe tiếng động nho vọng ra từ phòng ngủ.




      m thanh đó càng lúc càng vang, giống như tiếng bước chân người. Phổ Hoa sởn gai ốc, cả người đề phòng sững sờ dám động đậy ghế sofa. Ánh sáng hắt ra từ kính mờ của phòng tắm, tiếng quạt quay vù vù, bóng đen chầm chậm bước ra từ trong bóng tối.




      Phổ Hoa nén tiếng hét trong lồng ngực vì nhìn gương mặt , hơi thở hổn hển gấp gáp, suýt nữa ngã nhào.




      May phải kẻ xấu! Nhưng nhìn dáng vẻ , lập tức ý thức được bản thân suy nghĩ quá đơn giản.




      Vĩnh Đạo chống lên khung cửa dựa lên tường, phần lớn gương mặt bị khuất trong bóng tối của phòng ngủ, tay kẹp điếu thuốc hút dở, đưa lên miệng rít hơi, đóm lửa đỏ lòe chiếu sáng cả gương mặt .




      Phổ Hoa lùi lại rồi đứng lên, từ khi có thể phân biệt tình cảm đến nay, chưa từng gặp Thi Vĩnh Đạo như vậy, quen thuộc đến mức khiến lạ lẫm, sợ hãi. chờ đợi, nhiệt tình, đuổi bắt, trêu chọc, dí dỏm từng có trong mắt trở nên lạnh lùng, giống như tấm lưới vô hình trải ra trước mặt .




      im lặng hút thuốc, đôi mắt đen, tóc rối. Chú ý thấy bước chân di chuyển về hướng cánh cửa, trước khi mở cửa, búng đầu thuốc xuống đất, hung hăng giẫm chân dập tắt đốm lửa.




      Ánh mắt của Phổ Hoa rơi xuống chân , đôi giày chính là đôi giày vứt hôm tết Nguyên Đán.




      **********




      Vĩnh Đạo bước tới cạnh bàn ăn, kéo chiếc ghế ra ngồi xuống, chỉ chỗ đối diện rồi : “Ngồi xuống chuyện”.




      Phổ Hoa đứng sát bên cánh cửa động đậy, đoán ra được tâm tư của Vĩnh Đạo, dám tùy tiện rời , đành đứng nguyên chỗ cũ hỏi : “Sao vào được?”.




      Vĩnh Đạo trả lời, lấy ra chùm chìa khóa trong túi đặt lên bàn, kéo ghế đợi .




      Suy nghĩ trốn chạy trong đầu của Phổ Hoa tắt ngấm, buông cánh cửa ra, chầm chậm bước tới, ngồi vào chiếc ghế chỉ, nhìn bất an.




      Vĩnh Đạo lấy chiếc bật lửa trong tay bật mấy lần, ngọn lửa bùng lên, chiếu sáng khoảng cách giữa họ, tiến sát gần ngọn lửa, ánh lửa nhảy nhót mặt , Phổ Hoa nhìn vết sẹo mờ mờ lưu lại nơi đuôi mắt, và chính bản thân mình trong đôi mắt sâu nhìn thấy đáy đó.




      “Lần đầu tiên chúng ta chuyện là khi em đụng phải An Vĩnh, giúp em nhặt sách, đến cảm ơn


      em cũng . nghĩ trước đây em vốn biết trong trường có , hai năm đầu cấp hai chúng ta chưa từng gặp nhau, chỉ biết em là cán bộ đời sống lớp thứ năm, hàng ngày lấy thư”.




      bỗng nhiên bắt đầu kể chuyện, khóe miệng hơi cong lên, nhưng giống như cười thực .




      “Chúng ta cùng lớp, ngồi bên trái, nhưng em quay đầu phía bên phải, em chuyện với , em muốn tìm An Vĩnh để hỏi bài, bị chặn lại đúng ? hỏi em bài tiếng , kêu Phong Thanh sắp xếp cho giúp em làm vệ sinh, tan học sớm ra cửa quán Kiến Nhất đợi em đạp xe về nhà. luôn đạp xe theo em, em đưa vòng vòng, sống chết cũng muốn cho biết em sống ở đâu.




      Tết Nguyên Đán đầu tiên em tặng thiệp cho hai thằng: An Vĩnh và Phong Thanh, . Khi chúng ta chụp ảnh tập thể sau kỳ thi, len tới cạnh em, nhưng em lại trốn sau . Có người ăn trộm phiếu ăn đổ tội cho em, đánh nhau với Lý Thành Tự trận, giấy cử học của bọn đều bị thu hồi, em đứng khóc tầng thượng, đánh bóng dưới sân thể thao, lòng cũng khó chịu, muốn tóm được kẻ đổ tội đó. Nhưng phải vạn năng, qua kỳ thi thử vòng hai chắc chắn em được cử học, mới điền nguyện vọng, có thể thi trường ngoài nhưng vẫn ở lại.




      Lớp chín năm đó rất nhiều lần muốn với em, nhưng trong mắt em chỉ có An Vĩnh, có cơ hội. Nghỉ hè năm ấy, người khác chơi, lại chuẩn bị cả mùa hè, mặt là chương trình cấp ba, mặt tính xem với em thế nào để em có thể tiếp nhận .




      cảm thấy đủ cố gắng rồi, phải nam sinh nào cũng có thể làm tới bước này, bọn Doãn Trình chỉ mua đồ ăn cho em, mua, đưa nước, thẻ điện thoại, tuần tra, những chiêu họ dạy , đều làm, trở về sau kỳ huấn luyện quân liền với em, nhưng câu trả lời em dành cho trốn chạy, chỉ có thể chờ đợi.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Em viết thư cho An Vĩnh, nộp giấy trắng bài thi môn hóa nhưng khắc chữ giá trị PH của D bàn, chính là muốn An Vĩnh nhìn thấy, trong bốn người chúng ta, cậu ta biết nhất đối với em thế nào, thích em trước, nhường em cho bất cứ người nào”.




      Ánh mắt của trở lại gương mặt , nhưng hề nhìn . lại châm thuốc, rít sâu hơi, khói tỏa trong khí khiến gương mặt trở nên mơ hồ.




      “Kỳ nghỉ gặp em ở quán của ông em, cảm thấy cơ hội của đến rồi, tìm em, nhưng đáng tiếc tới lần thứ tư em còn ở đó, ông ngoại em cho đến nữa, thực ra là em trốn , hơn nữa đến lời giải thích cũng có”.




      Nụ cười ở khóe miệng cười chua xót, cuối cùng còn chút bóng dáng nào, chỉ còn mất mát.




      tiếp tục theo đuổi em, bọn họ khuyến khích thử lại lần nữa, liền tìm em , chưa bao giờ giấu diếm, cái gì cũng đều cho em biết, thích em từ rất lâu rồi, cũng biết vì sao, dù sao cũng thích. Biết lý do sau trận đấu bóng và Lý Thành Tự đánh nhau ? phải vì thua mà vì cậu ta ném bóng vào em, nhưng ra đỡ em cũng thèm xin lỗi, liền lao vào đập cậu ấy. Người khác ức hiếp em, em trước nay chỉ im lặng nhẫn nhịn, cái gì cũng . Nhưng như thế có tác dụng ? có ai lần nào cũng thay em ra mặt, mỗi lần đều có thể bảo vệ em.




      tới Kiến Nhất hàng ngày, muốn gặp em đường về nhà, chỉ có suy nghĩ như vậy, khi đó trong đầu chỉ toàn là em, sợ em thiệt thòi, bị bắt nạt. Cũng may tóm được em mở hòm thư, em đồng ý cho ôm tầng thượng, biết em nảy sinh tình cảm với , nhưng vẫn vui, vui mừng đến phát điên. ôm em, tưởng rằng em sắp khóc, lại nỡ làm em đau lòng, đành buông ra.




      lấy bài ghi chép của em bọc sách, muốn tất cả mọi người biết, em sau này ở bên . Nhưng vui mừng chưa lâu phát ra em đối với Khổng Khiêm còn tốt hơn với , em và cậu ta riêng tới Kiến Nhất, nhưng em chưa bao giờ cùng . Suýt chút ném bóng nện cậu ta, đấy, trước đây cũng hận thể nện em, vì em luôn chỉ cổ vũ cho Kỷ An Vĩnh, đúng ”. đóng nắp bật lửa, vươn qua bàn túm lấy cánh tay , giống như cậu con trai cố chấp từ bỏ. Cho dù là Vĩnh Đạo trong ký ức hay Vĩnh Đạo trước mắt đều khăng khăng mực. Phổ Hoa chìm trong tất cả câu chuyện kể, nghĩ đến những ngày qua trở lại, thổn thức thôi. quả bỏ ra rất nhiều, nhiều hơn cả những thứ biết.




      sớm biết Cầu Nhân thích An Vĩnh, những bức thư đó là ấy viết, em biết ? Doãn Trình, Cao Triệu Phong bọn họ đều biết, nhưng bọn biết tâm tư của An Vĩnh, cậu ta giấu quá kỹ, quan hệ bọn tuy rất tốt nhưng có cạnh tranh ngầm, thử bậc trước nay phân dưới. Nhưng cần tranh giành em với cậu ta, vì thích em, dám cho em biết, đối với ai cũng sợ. Cậu ta thích ai, bao năm như vậy cũng ràng.




      Bố mẹ em ly hôn, em học lớp xã hội, còn buồn hơn em, muốn theo em học lớp xã hội nhưng được. Em học ban xã hội rồi, Cầu Nhân ở lại, dần dần sáng tỏ quan hệ ta và An Vĩnh, cảm thấy đây là việc tốt, sau này em còn nghĩ về cậu ta nữa, nhưng em vẫn , em lại viết thư cho cậu ta, viết bức thư dài đến vậy, có khi nào em từng viết cho chưa?”. bóp điếu thuốc mới hút nửa, những sợi thuốc lá nhàu nhĩ lụi tắt trong lòng bàn tay .




      “Bốn năm từ lớp chín đến khi tốt nghiệp, rất nhiều chuyện như bộ phim, chiếu trong đầu bao lần, có lúc là giấc mơ đẹp, có lúc là cơn ác mộng, tối hôm tuyết rơi ấy em bảo đừng đợi em, đợi em sai ư? nghĩ kiên trì lâu đến như vậy, nên từ bỏ. Cái tên Tưởng Trung Thiên đáng chết đó “hôn” em, và Cao Triệu Phong tháo van xe tất cả các nam sinh của lớp xã hội, hận thể tháo xe của Tưởng Trung Thiên ra. Cho dù làm gì với em, em cũng đều đối với như vậy, nhưng em lại thân với cậu ta, quan tâm đến chuyện bị phạt, quan tâm hai người thực bên nhau. Hai tối ở Ngọ Môn, trong lòng mới dễ chịu hơn chút, biết có nam sinh nào từng hôn em, em cũng thích ai, đó là hai ngày vui vẻ nhất trong cả thời trung học của , còn vui hơn cả khi thi đỗ đại học. Em biết ?”.




      gạt sợi thuốc lá bàn, tay đầy tàn thuốc, tự cười chế giễu, phủi .




      “Nhưng em để vui được mấy ngày? Hả? dồn hết tâm tư muốn cùng thi trường với em, em cũng đồng ý. Nhưng chưa từng nghĩ em gạt , gạt triệt để đến vậy, biết em lâu thế cũng chưa từng nghĩ em có thể diễn kịch, thực đấy, khi đăng ký nguyện vọng giống tên ngốc, lúc Mộc Hải cho biết, hoàn toàn tin, chạy tới văn phòng khoa hỏi thầy giáo, thực là tên ngốc mà, tin! Sao em có thể đối xử với như vậy!”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      vươn người qua, véo hai má , “ tin đằng sau gương mặt này còn có mưu, tin con người thích bốn năm trời lại hề có chút tình cảm nào với ! Cao Triệu Phong là thằng khờ, cảm thấy cậu ta vẫn còn , đến thằng khờ cũng bằng, để em đùa giỡn như vậy, kết quả năm gặp, hôm họp lớp gặp mặt, vẫn nhớ em, phải ngốc mà là điên, nhất định phải tiếp tục dây dưa với em, quen nhìn em gầy trơ xương như vậy, sợ em chà đạp chính bản thân em vì thế lại hối hận, muốn quay lại thử lần nữa, có lẽ vẫn còn hy vọng.




      “Diệp Phổ Hoa, tới năm nay, tròn chẵn mười bốn năm, cả đời con người có thể có mấy lần mười bốn năm có thể cùng em dây dưa dày vò như vậy, em từng nghĩ đến chưa!”.




      buông tay, lại bật bật lửa, bật cái rồi lại tắt , đường nét lờ mờ đẹp đẽ của giống như ảo ảnh, xuất rồi biến mất. luôn sợ lặp lại việc ngu xuẩn, giơ tay ra mà túm được cái gì, nhưng làm chàng ngốc mười bốn năm qua, vô số lần nhảy vào cùng vòng nước xoáy, trở lại trước mắt .




      “Em biết sau lần hiến máu năm thứ hai đại học, vì sao An Vĩnh đột nhiên ra nước ngoài ? Em biết vì sao hai bức thư em viết, cậu ta chưa bao giờ hồi ?”. Nụ cười trong mắt trở nên sâu hơn, có chút vui vẻ, giống như châm biếm lạnh lẽo, khiến trái tim Phổ Hoa dần chùng xuống. rút ra hai phong thư cũ từ trong túi đặt lên bàn, ngồi bên cạnh kéo đôi tay lạnh ngắt của , chậm rãi : “Em nên vứt quần áo giầy dép của , em nên mở chiếc hòm khóa trong kho chứa đồ ra xem, đặt trong nhà bao năm, mười bốn năm qua có bao lần em muốn cho biết nhưng lại biết thử gì khóa trong đó!”. kéo mạnh tay mở ra phong thư rút lá thư trong đó ra, bút tích non nớt mười mấy năm trước của trang giấy, trái tim bị vặn đau thít chặt, nỡ nhìn từng câu từng từ thể ngưỡng mộ với An Vĩnh mặt giấy.




      “Diệp Phổ Hoa, phải biết, mà giả vờ biết. Cậu ta tất nhiên lùi bước vì bọn em, vì em là bạn , là vợ . Em nên lấy cậu ta ra chọc giận , từng ở bên cậu ta, em biết để ý nhất điều này. biết phải người tốt nhất, nhưng em cũng nên vậy, song em vậy, con còn, con là của , của hai chúng ta, em biết đau lòng, buồn phiền nhiều lắm ?”.




      cạy bàn tay nắm lưng ghế, kéo khỏi ghế, ôm chặt , vuốt ve vùng bụng phẳng lì đó, “Diệp Phổ Hoa, em rất đáng hận, biết ? Mười bốn năm là khái niệm gì, em từng nghĩ kỹ chưa?”. Tay đè lên bụng , vuốt ve nơi đửa con của họ từng ngủ, cúi đầu mụ mị tựa lên trán , “Em luôn im lặng như vậy, mái tóc trước nay hề thay đổi, có thể mặc bộ đồng phục bao năm, nhưng giọng trong đài phát thanh của em vô cùng êm tai, thích nghe em tiếng , thích nghe em cười, muốn em với nhiều hơn nhưng em luôn im lặng như vậy”.




      Hơi thở phả mặt , ấm áp, ôn hòa, nồng mùi rượu.




      hoàn toàn ngây dại, bắt đầu từ từ đầu tiên , hoàn toàn ngây dại.




      nhìn chăm chú vào mắt , trong đôi mắt ấy có vầng trăng lưỡi liềm nho , khóe môi là đường cong đau khổ, ra được là khóc hay cười gượng. Cánh tay siết chặt quanh , ép xuống vai , chà xát mặt .




      Tay dùng sức càng lúc càng mạnh, cuối cùng Phổ Hoa cảm thấy đau, hơn nữa càng lúc càng đau, đau tới nỗi thở ra hơi, đặc biệt là cánh tay ép ngực, chạm đúng vào chỗ bị thương của . túm tay , cả người run cầm cập bắt đầu thể chịu nổi. Đột nhiên kẹp chặt chỗ cơ thể , cắn môi phát ra tiếng rên nào, chịu đựng để bản thân kêu lên.




      “Ly hôn đều buông tay, em ly hôn liền ly hôn, em diễn kịch liền diễn kịch, đều theo em, em còn muốn làm cái gì? Diệp Phổ Hoa, em ?”.




      túm thư bàn đánh vào mặt , “Mười bốn năm trước, người em thích là cậu ta, em trộm thư, viết thư vì cậu ta, còn bây giờ? Em cho biết, em từng lòng với chưa? Em cho biết, muốn làm ràng, em cho biết, là cái gì!”.




      Từng lời của khiến Phổ Hoa càng thêm rối loạn, ngoài cơn đau như rút mất hơi thở ở ngực, cảm thấy cảm giác tội lỗi nặng nề đó giống như vết thương nứt toác, từng chút từng chút lộ ra máu thịt. Hai năm trước như con thú nổi điên, hai năm sau vẫn vùng vẫy trong lồng! vốn tưởng rằng ổn rồi, bây giờ xem ra sai.




      gấp gáp thở vài hơi, hốc mắt khô cạn chảy ra giọt lệ nào.




      “Em !”. lắc mạnh cơ thể , lực mạnh tới nỗi răng lập cập va vào nhau.




      “Em cho biết, đối với em là cái gì!”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      nhắm mắt, cắn môi, người bị lắc đến như sắp rời ra, trong cơn kiệt sức mệt mỏi rã rời, đầu chỉ còn ra vài câu rời rạc.




      buông em ra! Chúng ta ly hôn rồi!”.




      ! Tìm Cầu Nhân ...”.




      vì sao chạy tới đây nổi điên, ra những lời như vậy, nhưng bị lắc tới nỗi lòng dạ rối bời, mệt mỏi khi xa về cùng với hoảng loạn do bị ép cộng lại, cách nào chịu đựng được nữa.




      buông em ra! Thi Vĩnh Đạo... muốn làm gì! Thi Vĩnh Đạo!”. liên tục gọi tên , nhưng đột nhiên dừng lại, túm lấy chỗ khiến vừa đau nhói ra sức ấn chặt, nhân cơ hội hỏi : “Rốt cuộc em có !”.




      Cái ấn đó cực kỳ mạnh, dường như muốn ép tan xương cốt ở ngực , trong phút chốc đau toát mồ hôi, mắt tối lại, cố gắng lấy chút sức lực cuối cùng đẩy ra, hét lớn: “Em !”.




      xong, mới ý thức được mình vừa gì. Cuối cùng buông tay, giống như pho tượng đứng ở đó, mặt có tức giận hay chán nản, chút lý trí cuối cùng trong đôi mắt đỏ rực dần biến mất, trước khi kịp hiểu ra quăng mạnh .




      Phổ Hoa loạng choạng ngã ghế, lại đổ theo chiếc ghế xuống đất đụng vào đồ gia dụng khác. cắn răng kiên trì đứng lên, hơi thở nông, nhìn bật lửa tới hai lá thư bàn, nhào ra chặn lại. Nhưng dễ dàng gạt tay ra lần nữa, châm lửa đốt thư. Trong giây lát ánh lửa chiếu sáng gương mặt , nắm tờ giấy đốt quay người, cắn răng hét lên với : “Được! Diệp Phổ Hoa, em hả! cũng em, chưa từng !”. mặc kệ đốm lửa cháy lan sang cả lòng bàn tay, ngẩng đầu bật cười, “Em lại viết thư cho họ, thèm trước cho tiếng... Trong thư em có ý gì? Em còn chúc hạnh phúc? Em từng nghĩ đến cảm nhận của chưa? Em từng nghĩ đến bố mẹ chưa? Em còn với trai rằng chúc hạnh phúc, ha ha... Hạnh phúc...”. gập người cười, sắc mặt trở lên u ám, mắt lóe lên ngọn lửa, “Ah, lấy đâu ra hạnh phúc! Mười bốn năm trước hạnh phúc đều dành cho em rồi! Bố tức tới nỗi ngã bệnh, mẹ muốn gặp em, chạy xe khắp thành phố tìm em, cả đêm cả đợi dưới nhà bố em. Mấy ngày rồi em đâu! Nhà em về, điện thoại nghe, em đâu?! Em , vậy em từng ai?! Em ! Em từng ai?!”.




      Mắt thấy tình cảm mười bốn năm hóa thành tro bụi, cuối cùng Phổ Hoa nhịn được mà rơi lệ. nằm bò dưới đất, bất lực ngẩng đầu cố gắng nhìn Vĩnh Đạo qua hàng lệ. uống say rồi, nhất định uống say mới có thể nổi điên, chửi mắng chút lý trí thế này. Thi Vĩnh Đạo như vậy, xa lạ đến mức khiến phát sợ.




      loạng choạng bước tới, nắm chặt tay , kéo về kho chứa đồ. vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng có chút sức lực lại ngã xuống, mặc kệ cơn đau cơ thể, gắng sức với tới tay , yếu ớt kêu lên tiếng: “Vĩnh Đạo...”.




      Bước chân chỉ ngưng chút, nhưng dừng lại, đá cánh cửa kho chứa đồ, lôi vào trong. Trước khi xô vào cánh cửa, cười gượng: “Em chẳng phải muốn vứt ư? Được! vứt cùng em!”.




      ***********




      Họ bị vây hãm trong căn phòng chứa đồ chỉ đủ xoay người, lật những chiếc hộp xếp ngay ngắn bên tường. Vĩnh Đạo xộc tới từng chiếc, lục tìm những thứ từng liên quan tới quá khứ. Quyển vở ghi chép của , bài văn của lén thu thập, ảnh chụp tập thể lúc tốt nghiệp, tài liệu thi đại học tìm cho ... Những kỷ niệm đó kích động thần kinh , đỏ mắt túm được cái gì xé cái đó, vò nát, miệng ngừng kêu gào: “Chẳng phải em đều vứt rồi ư? Vứt , giữ làm gì!”.




      kéo lên, gạt những thứ được sắp xếp gọn gàng giá đựng đồ. Mô hình, cúp giải thưởng, sách, đĩa hát, khung hình, kèn ác-mô-ni-ca, vợt tennis... mấy ngày trước vừa sắp xếp lại từng thử sạch , ngăn nắp, bây giờ rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, vẫn cảm thấy chưa đủ triệt để, vung chiếc vợt tennis lên đập cúp giải thưởng biến dạng mới thôi.




      Phổ Hoa ở phía sau ôm chân , hoảng loạn lắc đầu, miệng vô vọng hét: “Vĩnh Đạo... Vĩnh Đạo...”.




      Nhưng để ngoài tai, kéo quần áo cũ trong tủ, từng đống to nhét vào tay , giống như đống rác, sau đó kéo và đống quần áo ra vứt ngoài hành lang.




      bị đẩy đến nỗi đứng vững, loạng choạng hai bước ngã trước cửa nhà. quay lại lấy nhiều đồ hơn, chỉ dùng cơ thể chặn lại, bị đẩy ra.




      cố chịu cơn đau người, bé thảm hại nhoài đất, hét lên: “Vĩnh Đạo... Đừng như vậy...”.




      nghe, ôm chiếc hòm trong kho chứa đồ, kéo tới hành lang, vứt xuống thùng rác tối tăm.




      tuyệt vọng, thấy lấy bức thư từ trong quyển từ điển, đặt đồ trong tay nhào qua giằng từ tay ôm vào lòng, lùi trở lại góc phòng hoảng sợ nhìn .




      thở phì phò vứt quyển từ điển, bước tới trước mặt cạy mấy ngón tay ra, chẳng tốn hơi sức nào cướp bức thư, “Đưa !”.




      Rút ra lá thư mỏng, lạnh lùng liếc cái, sau đó căm ghét vo tròn, châm lửa trước mặt .

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đốm lửa liếm vào lá thứ, giống như con rắn độc thè lưỡi, chiếm đoạt chút ký ức đẹp đẽ cuối cùng của . Nước mắt khô, dốc toàn lực xông lên định giành lấy lá thư từ , cuối cùng vẫn chắn được.




      Cơ thể mất sức, ngã ra cửa phòng chứa đồ, rên lên tiếng, vài giây gần như mất ý thức, lại duy trì tỉnh táo yếu ướt, cơn đau trầm trọng ở ngực khiến thể thở nổi, nhưng bóng từ phía sau từng chút từng chút phủ lên người càng khiến sợ hãi.




      “Em vẫn muốn giữ thư viết cho cậu ta hả?!”. ngồi xuống, lấy ra ảnh cưới bị đè dưới người , lau sạch vết bẩn, vuốt ve nụ cười thản nhiên của trong ảnh, “Em cảm thấy em rất giả tạo ư? Diệp Phổ Hoa! ràng em cậu ta, vậy sao còn ở bên , còn kết hôn cùng ! Sao em theo đuổi cậu ta, với cậu ta rằng em thích cậu ta?!”.




      cố gắng chống người, lảo đảo ngồi dậy, cắn môi . Thi Vĩnh Đạo trẻ trung khôi ngô sáng sủa trong bức ảnh và người đàn ông hung dữ trước mặt tạo khác biệt nét, khiến trái tim buốt lạnh từng cơn. Đó là tấm ảnh kỷ niệm kết hôn mà họ có, lại bật lửa.




      giơ tay cầu xin : “Vĩnh Đạo, đừng như vậy được , em xin , chuyện qua rồi cho qua , buông em ra được ?”.




      phủ bóng lên , nắm cằm hướng về phía mình, lạnh lùng hỏi từng từ: “Được, vậy em cho biết - tối đó - có phải em ở cùng cậu ta!”.




      Phổ Hoa bất lực lắc đầu, chống lên tường thử đứng dậy.




      “Em ... em thực có...”.




      Vẻ mặt vô cảm, như xem xét con quái vật, đột nhiên ngẩng đầu cười ha hả, cười đến mức gần chảy nước mắt. Quăng tấm ảnh cưới trong tay , đứng lên hung hăng đạp lên, ra sức giẫm lên gương mặt trong tấm ảnh. cúi người xuống, dùng chút sức lực cuối cùng thử bảo vệ tấm ảnh cưới, bị túm cổ áo, điên cuồng lắc.




      “Em thử lại lần nữa!”. Mắt như nổ tung, ấn xuống đất.




      cứng người lại, cố nhả ra vài từ: “Em có! Em có!”.




      Gân xanh trán nổi lên, sống chết nắm lấy , đôi mắt lạnh lẽo, hơi thở nặng nề phả từ xuống dưới cổ , cúi người : “Diệp Phổ Hoa! Em là đồ lừa đảo!”.




      Giọng của khiến run cầm cập theo bản năng, quay đầu, hai tay đột nhiên bị túm chặt, dùng khăn quàng cổ đất quấn vào chân tủ.




      thực sợ hãi, bi thương hét lên tiếng: “Đừng...”, nhưng trễ rồi.




      Bàn tay lạnh lẽo của tiến sâu vào trong quần áo, hề âu yếm, hề hôn môi, dùng tay bịt miệng , xé toạc quần, tàn nhẫn đâm thẳng vào cơ thể .




      đau đến cực độ, đau đớn gào lên tiếng, cơ thể lập tức căng như sợi dây sắp đứt đôi. Kèm theo cơn đau là bóng tối ập đến.




      còn sức để vùng vẫy, mỗi cử động lại khiến cơn đau trong ngực càng trầm trọng hơn, nghẹn ngào cách mơ hồ, muốn nắm chặt cái gì đó nhưng ngón tay vặn vẹo hết sức cũng chỉ có thể chạm vào góc cứng nơi đáy tủ.




      Chiếc tủ bị đụng phải nghiêng hẳn , rất nhiều vật kỷ niệm của bọn họ rơi xuống loảng xoảng, quăng ngã tấm ảnh cưới, mặc kệ Diệp Phổ Hoa trong những khung ảnh ấy rơi vỡ từng mảnh.




      “Em ! Có phải em ở cùng cậu ta! Có phải !”. dừng lại, nâng mặt lên gỡ chiếc khăn ra.




      giống như con cá quẫy nước cầu được chết trong chiếc lưới, cái gì cũng thể nghe được, ưỡn người lên đụng đầu vào trán , rồi lại ngã xuống. Trở người bò ra phía ngoài, tay chân đều bị khống chế, kéo người , đổi sang góc mỏng manh nhất, lần nữa thẳng vào cơ thể từ phía sau.




      khóc, phản kháng nữa, mắt mở trừng trừng, nắm nắm tàn giấy, nằm sấp ở đó, nhấp nhô co rúm theo chuyển động của . chạm vào khung ảnh cưới, giơ tay chạm vào nó, chờ đợi tất cả kết thúc.




      Cuối cùng cũng đạt được thỏa mãn trong đau khổ cực độ, quay người lại ôm , thở hổn hển gấp gáp, chút ý thức gọi tên .




      mềm nhũn dựa lên người , dùng tay có thể cử động đẩy ra. Nhưng chút sức lực cũng còn, ý thức dần dần mơ hồ, cảm giác cuối cùng là hình như có thứ gì đó chảy ra từ cơ thể.




      co giật, rồi ngã xuống.




      ************




      Phổ Hoa trải qua đêm kinh hoàng nhất.




      tỉnh lại giường mình, ý thức được có cánh tay sát da, cơ thể lập tức tạo ra phản ứng, co rúm lại theo điều khiển, run rẩy đến mức răng va vào nhau lập cập. Cánh tay đó lập tức thu lại, nghe thấy có người khẽ bên tai: “Đừng sợ... là ... Đừng sợ...”.




      phân biệt là ai, nhắm mắt tiếp tục ngủ.




      Nhưng cơn đau trong cơ thể ngừng giày vò , dường như mê man tỉnh giấc, liên tục vã mồ hôi, mơ thấy ác mộng, muốn nhưng thể mở mắt nổi.




      biết mình nằm bao lâu, nằm bao lâu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :