1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lại nhập tên Tất Mã Uy để tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy báo cáo phát biểu cậu ta ký tên mình tạp chí, mở tin ra, ngày phát hành cũng mới gần đây. Lấy ra bản gốc và tất cả các bài viết của Vĩnh Đạo, Phổ Hoa copy mang ra ngoài thư viện mới bắt đầu nghiên cứu tỉ mỉ. rất lạ lẫm đối với lĩnh vực chuyên ngành sinh hóa, nhưng tóm tắt lời tựa và nội dung, khó nhìn ra độ khó của đề tài và đóng góp của nó.




      dạo trong khuôn viên trường, nhất thời chưa biết nên làm gì tiếp theo. Khiếu nại thẩm tra đối với việc ăn cắp báo cáo cần phải có quá trình, chỉ dựa vào tài liệu trong tay, khả năng thắng của Vĩnh Đạo lớn.




      Bất giác tới cổng khoa sinh hóa. Tòa nhà giảng đường vẫn như vài năm trước, Phổ Hoa từng vô cùng quen thuộc với tòa nhà thí nghiệm bên cạnh. Thời đại học, thường đứng ngoài phòng thí nghiệm đợi Vĩnh Đạo tan học, thi thoảng còn ra phía sau tòa nhà, nhìn xuyên qua cửa kính bị tróc sơn tìm dáng vẻ mặc áo khoác trắng làm thí nghiệm của .




      Đó là chuyện của mấy năm trước nhỉ? Năm năm hay mười năm?




      Phổ Hoa quên cả mình đứng trước tòa nhà bao lâu, trời còn sớm, cuối cùng quyết định vào xem.




      Đúng lúc tan học, từng tốp hai, ba sinh viên chạy ra lấy xe, cặp sách đeo chéo rất giống Vĩnh Đạo mấy năm trước, hoạt bát tràn đầy sức sống, gương mặt chưa hiểu thế mang nụ cười đẹp đẽ đơn thuần. Phổ Hoa nén được thổn thức, cũng từng có thời kỳ như vậy, ngồi gióng xe đạp của Vĩnh Đạo, nghe mấy danh từ sinh hóa thuận miệng mà , đưa các cửa hàng trong khuôn viên trường ăn tối.




      Tìm kiếm bóng dáng trước kia trong từng người trẻ tuổi lướt qua mình, Phổ Hoa đột nhiên chấn động toàn thân, dụi dụi mắt rồi lại mở ra, bóng lưng người đàn ông vừa ra khỏi cửa cuối hành lang quen thuộc cách khác thường.




      đuổi theo, cậu ta ra khỏi tòa nhà, rời xa ánh sáng tối tăm trong tòa nhà, gương mặt Tất Mã Uy trước mắt .




      Phổ Hoa dừng ở cửa, hít hơi lạnh. Lúc do dự, Mã Tất Uy kẹp túi sách nhảy vài ba bậc thềm lấy xe.




      dám kinh động cậu ta, lẩn trốn trong đám người thử lại gần. Tất Mã Uy hề nhận ra, cúi đầu mở khóa, chính lúc Phổ Hoa sắp bước tới trước mặt cậu ta cậu ta nhảy lên xe đạp ra con đường .




      Khuôn viên rộng lớn có hàng trăm hàng nghìn nam sinh đạp xe, nếu bây giờ theo, có thể cậu ta chạy mất, tìm được nữa. Vì vậy Phổ Hoa do dự đặt tài liệu photo vào trong túi, co cẳng đuổi theo.




      Sau khi tham gia kỳ thi thể dục thời trung học, Phổ Hoa chưa từng chạy như điên thế này. Vài lần bị bỏ xa đằng sau, khi sắp tới gần, Tất Mã Uy lại chuyển hướng. Từ tòa nhà sinh hóa chạy tới cổng trường, mệt tới mức thở hổn hển, phải chống lên tường điều hòa hơi thở hỗn loạn của mình.




      Tự nhiên nghĩ đến Vĩnh Đạo năm hai mươi hai tuổi, bí mật đổi tất cả mật mã thành ngày sinh của để đoán. hỏi vì sao, như vậy vĩnh viễn thể quên. Thực ra sinh nhật họ cùng năm, cùng tháng, chỉ cùng ngày. trùng hợp như vậy với người khác cũng chẳng là gì, nhưng đối với lại trở thành “duyên phận” to lớn.




      Cuối cùng Phổ Hoa vẫn bị mất mục tiêu, Tất Mã Uy đạp xe khỏi trường rẽ vào con đường toàn quán ăn . đường đều là người, đạp xe cũng nhiều, giao lộ bị tắc nghẽn bởi mấy chiếc xe máy tạt qua từ hai hướng, lại đuổi theo, còn thấy bóng dáng của Tất Mã Uy.




      Chống tay lên chiếc ô của quầy hàng bên đường, Phổ Hoa dừng lại để nghỉ. Mồ hôi thấm qua từng sợi vải áo sơ mi, thấm sang cả áo khoác, nóng hừng hực như nướng lửa, dám , đoán Tất Mã Uy có khả năng ăn tối tại nhà hàng nào đó, liền tìm từng nhà .




      Sắp tới cuối đường, cuối cùng phát Tất Mã Uy xách hai hộp cơm ra từ nhà hàng. Phổ Hoa len qua chiếc xe đạp bên cạnh, màng tất cả chạy lên tóm cậu ta, giơ tay gần như sắp chạm vào giá sau xe đạp cậu ta, đột nhiên cậu ta quay vào ngõ bên cạnh, kịp dừng lại, đâm thẳng vào chiếc xe đạp điện từ ngõ khác ra.




      Phổ Hoa cảm thấy trước mắt tối sầm, phút chốc ngã nhào xuống đất, ngực đau nhói, túi sách trong tay tung ra, báo cáo photo cũng bị rơi ra.




      Mất vài phút hoàn toàn hiểu xảy ra chuyện gì, được người đường xung quanh đỡ lên cũng quan tâm việc nhặt đồ, tập tễnh đuổi theo Tất Mã Uy, nhưng xe cậu ta biến mất từ lâu.




      Trời dần tối, Phổ Hoa ngồi xổm đất nhặt đám tài liệu photo, đột nhiên rất muốn khóc, chỉ vì chỗ va chạm ở ngực bị đau mà còn vì mấy tờ tài liệu bị lộn xộn thứ tự, giấy bị thấm nước bẩn.


      xe bus trở về, Phổ Hoa dựa lên thanh lan can, thử đặt tờ giấy rơi ra vào vị trí cũ, lau sạch chỗ bẩn, nhưng vết bẩn ngược lại càng lau càng loang rộng.




      Tới nhà, đối mặt với đống giấy lộn xộn, che lên khoảng tím ngực, nằm xuống giường, đau tới mức dám bôi thuốc lên đó. Buổi tối tuy nằm xuống nhưng vẫn ngừng mơ thấy ác mộng, phải đuổi theo Tất Mã Uy mà là rơi vào vực sâu muôn trượng.




      Túi xách bị đứt bên quai, hôm sau thể thay túi làm. Cả đêm ngủ ngon, khi đường toàn thân Phổ Hoa nặng nề, xách túi cũng có chút trầy trật.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lưu Yến nhìn thấy vết thương tay , hỏi xảy ra chuyện gì, Phổ Hoa ngồi thẳng người gõ bàn phím, chỉ bị ngã, lặng lẽ lấy thuốc giảm đau mua đường ra uống. Vì khỏe, đọc bản thảo cũng khó chuyên tâm, chỉ cần ngồi lát là phải điều chỉnh tư thế để vết thương ngực đỡ đau.




      Buổi trưa, ăn cơm, chống tay lên tường lên tới tầng thượng của phòng biên tập, đứng bên cửa sổ hong nắng, nhớ tới lời Lâm Quả Quả viết trong chuyên mục.




      “Cảm giác áy náy trong hôn nhân đến từ đâu? Do bỏ ra chưa đủ? Do phản bội chung thủy? Do lừa dối? Do lạnh nhạt? Hay đơn thuần chỉ là cân nhắc lợi hại, mất chỗ nương tựa của chính bản thân tình cảm?”.




      có thể nén chịu khó chịu cơ thể, nhưng đủ dũng khí trả lời những câu hỏi sắc bén này.




      có cảm thấy áy náy với ?




      Nếu đáp án là phủ nhận, tại sao thể quên nổi gương mặt mệt mỏi của Vĩnh Đạo ghế sofa tối đó.




      Ngẩng mặt nhìn ánh mặt trời, Phổ Hoa cố gắng hết mức lơ khó chịu cơ thể, nhưng khóe mắt vẫn cay cay, dường như có thứ gì sắp trào ra.




      **************




      Tâm tư tình cảm ổn định như vậy kéo dài vài ngày, vết thương cổ tay và đầu gối Phổ Hoa kết vảy, thi thoảng mở cổ tay áo xoa xoa lớp vảy mỏng manh, trong lòng vẫn nhớ tới tình hình của phòng thí nghiệm và sức khỏe của Vĩnh Đạo. Ngoài việc viết lá thư tố giác việc ăn cắp bản quyền cho tạp chí của trường, còn tới trường Đại học Bắc Kinh hai lần nữa để tìm kiếm tin tức của Tất Mã Uy, nhưng có kết quả. Điều duy nhất còn lại có thể làm là lấy món tiền ban đầu Vĩnh Đạo để lại chỗ bố cộng thêm chút tiền tiết kiệm rồi gửi hết vào tài khoản của .




      Gửi tiền xong từ ngân hàng ra, Phổ Hoa tra số dư ở máy ATM, con số hiển thị đủ tiền trả góp nhà tháng và chi phí sinh hoạt cơ bản, đến tiền hàng tháng biếu bố cũng đủ. từng nghĩ đến chuyện mở miệng vay Quyên Quyên nhưng nghĩ tới những phiền phức kéo theo, có lẽ hỏi vay hai người bạn làm biên tập hơn. Tình trạng túng quẫn trong cuộc sống thể đánh gục Phổ Hoa, ngược lại quen rồi. Những việc trải qua thời học rèn luyện khả năng chịu khổ của , kiêm thêm ba bốn phần việc dịch thuật, thù lao cũng phải quá cao, nhưng đủ để ứng phó với cuộc sống trước mắt, Phổ Hoa còn ưu sầu vì chuyện tiền nong nữa. Buổi tối, miệt mài làm việc tới đêm khuya, bản thảo khó dịch, nhưng vết thương ở ngực vẫn đau, thuốc giảm đau cũng thể làm vết thương khá hơn. vết bầm tím có viền ngoài màu tím nhạt, khi tắm nhìn thấy, khi ngủ đè vào, cảm giác đầu tiên của phải là đau, nhưng luôn nghĩ đến Vĩnh Đạo. Cuối tuần chợ mua đồ, xách giỏ về nhà, đột nhiên bị hụt hơi, đau tới mức đứng thẳng lưng nổi, thể ngồi xuống bậc thang đợi cơn đau dần qua .




      Vào nhà, bố hỏi sao sắc mặt kém vậy, Phổ Hoa cố gắng gượng cười, chạy vào bếp gói bánh sủi cảo, kín đáo nuốt viên kháng sinh chống viêm mang theo bên người. vẫn như xưa, rất nhiều chuyện thể ra lời. Trong nhà thiếu Vĩnh Đạo, hy vọng lại mang thêm bất cứ lo lắng và phiền muộn nào cho bố. Những thứ có thể nhẫn nhịn, thể nhẫn nhịn, đều cắn răng tiếp tục kiên trì. Ý chí của con người thường ngoan cường hơn người ta tưởng tượng, Phổ Hoa tin vào điều đó.




      cũng tin tưởng Vĩnh Đạo có thể vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất này, trong lòng , dường như kiên cố gì phá vỡ nổi, giai đoạn được như ý, băn khoăn nhất, luôn đứng ra làm chỗ dựa cho , bây giờ tuy thể đứng bên cạnh , nhưng hy vọng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, sớm bước ra khỏi bóng tối.




      Vĩnh Bác còn gửi thư liên tiếp thúc hỏi tiến triển việc nữa, Phổ Hoa cũng có cơ hội nghỉ ngơi, đem toàn bộ tinh lực đầu tư vào dịch bản thảo, ngừng nhận việc mới. Đến Lâm Quả Quả cũng nhận ra bận rộn khác thường của . Sau cuộc họp lựa chọn chủ đề, Lâm Quả Quả gọi Phổ Hoa vội vã về chỗ lại, kéo tới phòng họp chuyện.




      “Sao vậy? thích bài viết của tôi à? Hay đồng ý với quan điểm của tôi?”.




      “Đều phải, gần đây tôi khá bận”. Phổ Hoa chột dạ mở tạp chí trong tay, gần đây bận tới mức thể suy nghĩ kỹ lưỡng về những câu nghiên cứu tình và hôn nhân của Lâm Quả Quả, cho dù là giới hạn của hạnh phúc hay cảm giác áy náy trong hôn nhân. Chỉ số hạnh phúc của chính vẫn giảm, bây giờ xem ra, đối với giai đoạn hôn nhân trước kia vẫn có cảm giác áy náy sâu sắc.




      giống với các biên tập khác lắm, hiếm khi nghe chuyện”. Lâm Quả Quả mỉm cười, nghịch móc treo di động, sợi dây lóe sáng khiến vẻ mặt ngây thơ của Lâm Bác màn hình điện thoại càng thêm đáng . ấy có khả năng nhìn thấu trái tim người khác, cho dù ấy là bà mẹ trẻ, hay là người viết chuyên mục. “Tôi vốn nhiều lời... Gần đây quả rất bận”. Phổ Hoa dè dặt vén lọn tóc mai, ngại ngùng cong khóe miệng.




      “Rảnh nên muốn tìm chuyện, vậy quấy rầy nữa”. Lâm Quả Quả vỗ vỗ mu bàn tay Phổ Hoa rồi đứng lên.




      chuyện gì?”.




      “Thói quen nghề nghiệp thôi”. Lâm Quả Quả để lộ quá nhiều chi tiết, “Rất tò mò về , muốn biết câu chuyện của . làm việc , có thời gian sau”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phổ Hoa tìm ra lý do từ chối Lâm Quả Quả, nhưng hề có hứng làm đối tượng nghiên cửu. Tiễn Lâm Quả Quả xong, mình đứng trong sân phía ngoài phòng biên tập, chăm chú nhìn bóng dáng xa dần của Lâm Quả Quả. đơn nhưng độc lập, hơi giống như chiếc lá sắc màu rực rỡ rụng từ cây tử đằng, còn bản thân , càng giống những dây hoa tử đằng tàn lụi héo úa đó, có ngày phải trở thành nhánh cây khô trở về với đất. cuối thu, cuộc sống rối ren lộn xộn khiến Phổ Hoa có thời gian quan tâm thay đổi xung quanh, có thể hiểu được thiện ý của Lâm Quả Quả, nhưng còn kích động muốn tìm ấy để dốc bầu tâm như lúc đầu nữa.




      Chẳng có thời gian thăm Tiểu Quỷ trăng mật trở về, bố cũng quan tâm tới sức khỏe của , gầy , bản thân Phổ Hoa lại cảm thấy thế, chỉ là càng lúc càng bận. Bản thảo thường dịch xong, chỉ cần muốn bên ban biên tập liên tục chuyển bản thảo qua. Tiền nhà cuối cùng cũng ổn, nhưng hàng đêm vẫn ngừng mơ thấy ác mộng, cộng thêm với bên ngực vẫn đau, thường mơ thấy Vĩnh Đạo ho dữ dội, thậm chí còn ho cả ra máu, máu giọt xuống nền tuyết trắng xóa. Nỗi đau đớn như khoét vào tim gan đó khiến lồng ngực của Phổ Hoa cũng trở nên khó chịu. Mùa thu đúng đựt khô hanh, nóng bức bố bồi bổ cho , ngược lại càng khiến bị nóng trong hơn, ho khan khù khụ ngừng.




      Mỗi lần ho, đều nhớ tới Vĩnh Đạo, thể đặt bản thảo trong tay xuống bước tới chỗ thông thoáng hít thở khí mát lành. Trong hai năm qua, chưa bao giờ liên tục nhớ về tất cả những thứ liên quan tới như vậy. Ngồi trong tàu điện ngầm, đường, chợ mua đồ ăn, cúi đầu dịch bản thảo, khi tắm gội, sấy tóc, thậm chí cả khi uống thuốc, cũng luôn luôn xuất trong sâu thẳm trái tim . viết tin nhắn hỏi thăm, vốn định gửi chúc bình an, nhưng vì câu hỏi của Lâm Quả Quả, đành lưu nó trong hộp thư nháp, mở ra xem.


      Cuối tuần hoàn thành vài bản thảo trong tay, Phổ Hoa chịu nổi những lời thuyết phục của Quyên Quyên, đến chỗ Tiểu Quỷ hẹn ăn cơm chay. Trong hội Tiểu Quỷ là người mới bước vào hôn nhân, nhưng con đường của ấy bằng phẳng hơn Phổ Hoa, cũng ngắn hơn, nghi ngờ, hiểu lầm, giằng co tới mười bốn năm, khi tình cảm còn tươi mới, vui vẻ nhất liền làm vợ người ta.




      Cuộc họp mặt diễn ra ở nhà hàng đồ chay khá nổi tiếng giữa trung tâm thành phố, thức ăn rất ngon. Phổ Hoa và Quyên Quyên mấy ngày gặp, đương nhiên lại bị ấy hỏi đông hỏi tây, véo véo má, ngoan cố cho rằng gầy . Họ luôn thân mật như vậy, phai màu do tuổi tác tăng lên, cũng trở nên xa cách do thể gặp mặt.




      Quyên Quyên nâng chén trà thay rượu, liên tục chúc nhân sĩ “ kết hôn” tân hôn vui vẻ, chúc phụ nữ “thoát khỏi biển khổ” sớm tìm thấy hạnh phúc. Lời chúc như vậy khiến mọi người bật cười, Phổ Hoa thổi cốc trà Khổ Đinh lặng lẽ lên tiếng, mới uống được nửa di động trong túi đổ chuông.




      Che màn hình, ra ngoài nhận cuộc gọi, trốn tránh ánh mắt tò mò của mấy người bạn.




      “Em ở đâu vậy?”. Vĩnh Đạo bên kia đầu điện thoại luôn vào thẳng vấn đề, giọng khác với mấy tuần trước, nghe ràng hơn rất nhiều.




      “Em ở ngoài, ăn cơm với bạn”. Phổ Hoa thành thực trả lời, vốn muốn hỏi vài câu, bây giờ thấy dư thừa.




      “Có tiện gặp nhau lát ?”.




      “Dạ?”.




      “Gặp nhau nhé?”. giống như cầu cuộc hẹn, giọng rất nhàng.




      nhíu mày với đề nghị của , lại gặp mặt ư? từng “lần cuối cùng” nhưng hề nghiêm túc thực , sau khi tái hôn năm lần bảy lượt muốn gặp .




      “Có chuyện gì à?”.




      “Đương nhiên! Gặp mặt rồi nhé? Em ở đâu?”. có thể nghe thấy thanh đường phố trong điện thoại, đoán vừa lái xe ngoài đường vừa gọi di động tìm .




      “Có chuyện gì?”.




      “Gặp nhau rồi , em ăn trước , sau đó tới tìm em?”.




      !”. Phổ Hoa từ chối theo bản năng, hoàn toàn ý thức được câu này mình lại to đến thế, quay đầu lại, Quyên Quyên bước ra ngoài, vẻ mặt kỳ lạ thò đầu ra nghe điện thoại, Phổ Hoa liên tục lui lại, nắm chặt di động về phía cuối hành lang, đứng ở khu trưng bày nghệ thuật trà vội vàng .




      “Em có thời gian, bây giờ cũng tiện, có chuyện gì có thể qua điện thoại”.




      Giọng bên kia trầm xuống: “Em ở đâu? ở cùng ai vậy?”.




      “Em...”. thích bị chất vấn, nhìn Quyên Quyên đứng từ xa khoa chân múa tay, cuống quýt kết thúc cuộc gọi, “ nữa, tạm biệt ”.




      Vĩnh Đạo vẫn ở đầu kia điện thoại, quyết tâm cúp máy.




      Về sau mọi người chuyện nhưng Phổ Hoa ít nhiều lơ đãng, có việc gì? lẽ phòng thí nghiệm lại xảy ra chuyện?

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tâm trạng như vậy hoàn toàn làm hỏng buổi gặp mặt của Tiểu Quỷ, Phổ Hoa gần như ăn gì, chỉ uống hết cốc trà này đến cốc trà khác. Khi rửa tay cùng Quyên Quyên, giữa đường bị kéo vào phòng trống.




      Quyên Quyên dứt khoát hỏi thẳng: “Vừa nãy có phải là Vĩnh Đạo ?”.




      Phổ Hoa đành gật đầu.




      ta muốn gì!”.




      Đại khái ngọn ngành, nhưng Quyên Quyên lại hề tức giận, kéo Phổ Hoa ra ngoài.




      “Mặc cho ta chết, đừng để ý tới ta, thần kinh!”.




      Sau bữa cơm, Tiểu Quỷ muốn lái xe đưa Thái Hồng và Phổ Hoa về nhà, đứng ở chỗ đỗ xe đợi Tiểu Quỷ làm nóng máy, Phổ Hoa nghe Thái Hồng kể tình mới của ấy trong thời gian gần đây, phía xa có người gọi tên , nhìn quanh mới phát người bước xuống từ chiếc xe bên cạnh là Kỷ An Vĩnh.




      Vài người đàn ông cùng xe nối đuôi nhau vào quán, cậu ta quay người dặn dò người cùng câu, khóa xe về phía Phổ Hoa.




      “Sao trùng hợp vậy?”. Cậu ta dừng cách bước, dường như cố ý duy trì chút khoảng cách, chìa khóa xe xoay tay có móc cài rất quen, “Cậu đến uống trà à?”.




      , mình tới dùng bữa”. Phổ Hoa mỉm cười thân thiện, nhíu mày nhìn Thái Hồng ngồi ghế sau xe vẫy tay với mình.




      “Nhà hàng đồ chay này khá lắm, bọn mình cũng thường đến. Bạn cậu đâu?”. Kỷ An Vĩnh để ý thấy Thái Hồng và Tiểu Quỷ.




      “Thái Hồng, cùng phòng hồi đại học của mình, cậu từng gặp rồi, chắc quên rồi?”.




      An Vĩnh nghĩ chút, ngại ngùng đút tay vào túi áo, “ nhớ nữa, lâu lắm rồi mà. Cậu vẫn khỏe chứ?”.




      Phổ Hoa gật đầu, nhớ tới gặp lần trước, “Vợ cậu vẫn khỏe chứ?”




      “Ừ”. Cậu ấy đáp lại tiếng.




      Hai người gì, im lặng đứng lúc, Tiểu Quỷ ấn còi, thanh rất lớn, Phổ Hoa nhân cơ hội đó tạm biệt Kỷ An Vĩnh.




      “Mình phải rồi, bạn mình đợi, ừm... tạm biệt nhé.”




      “Ừ... Tạm biệt...”.




      chạy lên xe của Tiểu Quỷ, lại nén được nhìn ra ngoài cửa kính, An Vĩnh vẫn đứng ở chỗ đó, tay đút túi áo, nhìn về phía .




      Xe của họ quay đầu, An Vĩnh cũng quay người bước lên bậc thềm, nhanh chóng biến mất.




      Tiểu Quỷ bắt đầu hỏi chuyện tình của Thái Hồng, Phổ Hoa nghe họ bàn luận sôi nổi, dựa vào cửa chút hứng thú.




      mở di động ra, có hai tin nhắn chưa đọc, vì rất ngắn nên cần mở ra cũng có thể đọc được toàn bộ nội dung.




      “Em ở đâu?”.




      “Em ở đâu!”.




      Người gửi tin nhắn là Vĩnh Đạo, thời gian gửi cách nhau tiếng ba mươi lăm phút.




      ***********




      Gần đến cuối năm, Vĩnh Bác Thanh Hải, gửi về tập ảnh hồ Thanh Hải rất đẹp, tiện thể nhắc tới việc của Vĩnh Đạo được cứu vãn, họ cũng mới chuyện điện thoại. Vì nữ biên tập hơn ba mươi tuổi cùng văn phòng hừng hực khí thế đòi ly hôn, Phổ Hoa chịu được ồn ào bèn tạm thời đổi sang phòng họp cách để thẩm định bản thảo, đến mail ngày thường cũng chỉ xem qua loa.




      Người khác ly hôn vốn là chuyện cá nhân, nhưng vì chồng của nữ biên tập là phó tổng biên tập cùng tòa soạn, lại lằng nhằng với nữ tác giả, kết quả cả phòng biên tập tối tăm rối loạn, thời gian sắc mặt ai cũng khó coi.




      Phổ Hoa nghe trước đây nữ biên tập chống nạnh ở hành lang lớn tiếng chửi nữ tác giả là “Kẻ thứ ba chết tiệt”, “Đồ đàn bà đê tiện”, “ được chết tử tế”, ràng chuyện liên quan tới mình nhưng cách nào yên tâm làm việc. Có thể do dịch bản thảo quá mệt mỏi, mí mắt nhảy dữ dội, cơn đau ỉ ở ngực dịu hơn trước chút nhưng vẫn còn. Mỗi lần nghe hai chữ “kẻ thứ ba”, tiếng “lộp bộp” luôn biết từ đâu xuất trong lòng Phổ Hoa.




      Thế nào là kẻ thứ ba?




      Lâm Quả Quả là kẻ bước vào phá vỡ tình cảm hôn nhân của người khác... Nhưng Phổ Hoa rất muốn hỏi, tình trạng như của được gọi là gì?




      Cầu Nhân là gì? Bản thân là gì?




      Trước tết Nguyên Đán, bố mẹ hẹn mà cùng nhắc tới việc bảo xem mặt, hơn nữa nhất định muốn quan hệ với nhà họ Thi, tài sản sau khi ly hôn phân chia ràng, người nào sống cuộc sống của người đó. Phổ Hoa nghĩ gì, bị mẹ mắng kịch liệt mấy lần, mẹ thậm chí còn đề nghị đưa đến nhà họ Thi đòi lại công bằng. Rốt cuộc ly hôn rồi, tình cảm còn, mẹ lại đề cập tới chuyện Vĩnh Đạo quan tâm đến cảm nhận của Phổ Hoa, luôn miệng mắng là “thứ lòng lang dạ sói”. Bố như vậy, nhưng đằng sau trầm của bố cất giấu bất lực còn lớn hơn, liên tục dặn dò Phổ Hoa “Cân nhắc kỹ lợi hại, sớm giải quyết vấn đề, đừng làm hại chính mình, cũng đừng làm hại đến cuộc sống nhà người ta”.




      Nghĩ trước nghĩ sau, xóa tin nhắn hỏi thăm Vĩnh Đạo trong di động , cuối cùng trong ba ngày trước tết Nguyên Đán, Phổ Hoa lấy hết dũng cảm viết hai bức thư. Lời ít ý nhiều, vẫn làm tổn thương người khác, dán hai bức thư xong, thu dọn bản thảo bỏ bàn làm việc, nằm ghế sofa cầm chiếc cốc tối đó Vĩnh Đạo từng dùng trong tay, nhắm mắt nghỉ ngơi.




      dám suy đoán kết quả của hai bức thư gửi như thế nào, viết hết ra những lời trong lòng, cuối cùng cũng được giải thoát!

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trong giấc mơ, Phổ Hoa tưởng tượng bản thân mình ở hồ Thanh Hải hoang vu bóng người, giẫm lên bờ cát ngập nắng mặt trời thần thánh, in vết chân nền cát trong gió , còn dấu tích của Vĩnh Đạo, cũng còn trói buộc mười mấy năm trước. Giống như vỏ ốc màu tím đáng tấm thiệp điện tử chúc mừng năm mới mà gửi tặng Vĩnh Bác, trở lại đáy sâu đại dương, nằm lặng lẽ ở đó, chờ đợi vận mệnh đến lần thứ hai.




      Vĩnh Bác:




      Khi đọc được bức thư này em và Vĩnh Đạo chia tay từ lâu rồi, hy vọng có thể hiểu, đồng thời hãy thông cảm cho em phải dùng cách như vậy để với vào lúc này. Mùa hè năm nay, Vĩnh Đạo tìm thấy hạnh phúc. từng hỏi em Cầu Nhân là ai? ấy là bạn thời cấp hai của em, sau này cùng lớp với Vĩnh Đạo, bây giờ là vợ ấy.




      Hình như em chưa từng chính thức gọi cả, cũng chưa mời tới “chốn cũ” ăn bữa cơm, hy vọng sau này có cơ hội. Chúc năm mới mọi việc thuận lợi, bài viết ảnh cần giúp có thể tìm em bất cứ lúc nào.




      Phổ Hoa.




      Vĩnh Bác trả lời lá thư của Phổ Hoa, đến ngày cuối cùng nghỉ tết Nguyên Đán hai bức thư gửi vẫn bặt vô tín.




      Mấy ngày nghỉ, ngoài việc vài lần ăn cơm cùng bố và mẹ, thời gian còn lại Phổ Hoa đều ở nhà thu dọn phòng ốc.




      thời gian dài bước vào phòng chứa đồ, chìa khóa trong ổ xoay lúc lâu mới mở được. Vừa bước vào liền thấy “ảnh cưới” đầy bụi, giá bên cạnh là sách, cúp giải thưởng, mô hình của Vĩnh Đạo, trong tủ còn treo đầy quần áo của , sau đó là cà vạt, hộp giày xếp gọn gàng, chưa vứt chiếc nào.




      Ngồi xuống mở từng hộp ra, lựa ra cái cũ, ngay cả hộp dây giày cũng vứt ra hành lang. Sách và cúp giải thưởng tuy nỡ vứt nhưng cũng đóng thùng cho vào góc.




      Đoạn tuyệt với quá khứ nhất định phải quyết đoán, Phổ Hoa ôm những đồ cũ, giống như hoàn thành nghi thức nào đó, đứng trước thùng rác tối om đặt từng thứ đại diện cho “Thi Vĩnh Đạo” của quá khứ vào “vực thẳm” đáy, đóng nắp lại, trong lòng hề vui vẻ, chỉ có nỗi buồn từ từ trở lại.




      Ngày đầu tiên làm, vài đồng nghiệp trong phòng biên tập vắng mặt, nữ biên tập náo loạn ly hôn cũng làm, Phổ Hoa lấy mấy kỳ chuyên mục của Lâm Quả Quả phát hành chuẩn bị xem di động trong ngăn bàn đổ chuông. Lần này phải là tin nhắn, Vĩnh Đạo trực tiếp gọi điện đến.




      muốn gặp em”. Giọng rất hung dữ, hơi thở nặng nề, như sắp cãi nhau, “Tan làm tới tìm em!”.




      cần đâu!”. Phổ Hoa lập tức từ chối, hoàn toàn quan tâm có thái độ gì, cúp máy luôn.




      Vài phút sau, máy bàn của Lưu Yến đổ chuông, vài câu rồi chuyển ống nghe qua.




      “Tiểu Diệp, chồng em này”.




      Phổ Hoa vô cùng lúng túng nhận điện thoại, cố gắng hết sức giọng trả lời tiếng “A lô”




      “Diệp Phổ Hoa, cần gặp em!”. Giọng khàn khàn của càng ràng hơn trước, cũng có thể nhận ra tức giận.




      “Vì sao?”.




      “Gặp mặt rồi , hết giờ làm gặp nhau”.




      Phổ Hoa muốn “Em rảnh”, nhưng nghĩ tới Lưu Yến vờ thẩm định bản thảo bên cạnh, đành đổi giọng : “ sau nhé”.




      Bên kia lên tiếng, qua mấy giây, di động “rầm” tiếng biết đập vào đâu, tóm lại là bị ngắt máy, sau chuỗi tiếng tút tút, trở nên im lặng.




      Tan làm Phổ Hoa theo tuyến đường thường ngày vẫn làm mà về nhà bố, cả đêm tắt máy. Ngày hôm sau làm như bình thường, tan làm đâu cả, gọi taxi đưa tới tầng dưới nhà bố, chạy lên tầng , rút dây điện thoại bàn ra.




      biết trốn tránh Vĩnh Đạo cũng thể giải quyết được vấn đề nhưng nhất định muốn gặp , cho dù mệt mỏi, tiều tụy, hay tinh thần phấn chấn. tin từ bỏ, sau khi bố mẹ biết tình, còn lý do tiếp tục bám theo nữa.




      Sau đó, Phổ Hoa chuyến tới Thiên Tân, lần đầu tiên gặp cậu nhóc năm tuổi - Lâm Bác ở khu chung cư gần Nam Khai, thực cuộc thăm hỏi đầu tiên trong năm mới đối với Lâm Quả Quả. Kế hoạch thực trong vội vã lại khiến phục hồi trạng thái làm việc trước đây, hoàn toàn quên chuyện của Vĩnh Đạo.




      Khi Phổ Hoa ngồi tàu hỏa trở về Bắc Kinh là tối của hai hôm sau, ở lại thêm ngày nữa vì muốn ở Thiên Tân cho khuây khỏa, nhân tiện mua ít quà cho Lâm Bác. Lâm Quả Quả dắt Lâm Bác tiễn Phổ Hoa tới sân ga. Khi tàu chạy, Lâm Bác vẫy tay chạy theo hét lên: “Tạm biệt dì Diệp! Dì Diệp lần sau lại đến nhé!”.




      Trở về Bắc Kinh, có vài tin nhắn trong di động trong hai ngày tắt máy, bố dặn dò ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ, chú ý sức khỏe, Quyên Quyên gọi được cho nên thiếu lời trách cứ, quan tâm cách tràng giang đại hải, Phổ Hoa đọc xong thấy lòng ấm áp, tránh khỏi gượng cười.




      Thông báo cho bố mình vẫn bình an, xếp hàng đợi xe trở về nhà, khoảng nửa tiếng tới nơi, xe nghe ghi cuộc chuyện ở Thiên Tân, thi thoảng đan xen vài câu Lâm Bác chạy tới hỏi. Đó là bé trai rất đáng , trưởng thành sớm, nhạy cảm, nhưng mất vẻ nhiệt tình ngây thơ, Phổ Hoa rất thích cậu bé.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :