1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tin đồn tình cảm trong kỳ huấn luyện quân sớm tan thành mây khói, mỗi lần đối mặt với cậu, trong lòng bất giác sinh ra rất nhiều sợ hãi và áy náy. Cậu có mười phần thất bại, ít nhất có phần trách nhiệm, thỉnh thoảng nhìn bóng dáng đơn chơi bóng mình của cậu từ xa, gánh nặng trong lòng cũng tăng thêm phần. Qua Quyên Quyên, biết cậu vẫn lặng lẽ quan tâm tới mình, khi bầu chọn ở trạm phát thanh lôi kéo giúp rất nhiều phiếu, trong cuộc thi tiếng dành cho rất nhiều tiếng vỗ tay.




      Đâm lao phải theo lao, Phổ Hoa cuối cùng vẫn tiếp nhận sắp xếp của giáo viên, chấp nhận giúp đỡ của Thi Vĩnh Đạo.




      Mấy lần đầu học riêng, họ đều có chút gò bó, hai người duy trì khoảng cách, người hỏi người đáp như cảnh sát và phạm nhân, gần như hỏi han trao đổi gì thêm, thường rơi vào hoảng loạn vì nét mặt chuyên tâm của cậu. Vài lần học cùng nhau, cậu càng lịch với , thậm chí giống như đối xử với giáo viên, trả lời câu hỏi của còn giơ tay. Vì tác phong như vậy, dần dần hạ thấp cảnh giác với cậu. Khắc phục lúng túng ban đầu, chuyên tâm vào việc học, Phổ Hoa phát mình và Thi Vĩnh Đạo phối hợp còn tốt hơn cả với Kỷ An Vĩnh. Vì cậu kiên nhẫn hơn, sẵn sàng giúp sửa bài, có lúc còn liệt kê từng phương pháp ra giấy, lần lượt tính cho xem. Cậu chưa bao giờ tức giận với , khi quan điểm bất đồng, nhiều nhất cậu sa sầm mặt xuống, đặt bút cầm vở bài tập lên che mặt, lặng lẽ khó chịu vài phút.




      Sau giờ học phụ đạo, Thi Vĩnh Đạo đợi Phổ Hoa ở cổng trường, cùng qua đường, sau đó lên xe đạp của mình, ai đường nấy. Cậu theo , cũng còn mua phô mai cho nữa, chưa từng nhắc đến việc gì ngoài chuyện học tập. phải thời gian học phụ đạo, như sân bóng luyện tập bóng rổ nhìn thấy về nhà, cậu cũng chủ động chào hỏi quấy rầy .




      Đây là khoảng cách vô cùng an toàn, an toàn tới nỗi Phổ Hoa có thể yên tâm cố gắng nâng cao thành tích toán lý hóa, cách nhìn đối với Thi Vĩnh Đạo cũng thay đổi rất nhiều.




      Họ trải qua hai tháng bình yên vô .




      Phổ Hoa gánh vác hai áp lực đến từ gia đình và nhà trường, cắn chặt răng ra sức đạt được thành tích tốt hơn trong kỳ thi cuối kỳ. Thi Vĩnh Đạo cũng cởi bỏ gánh nặng vai, còn dùng thái độ chống đối để cư xử với việc thi cử và xếp hạng.




      Lần cuối cùng phụ đạo cho nhau trước kỳ thi, vì phải giúp giáo viên mà cậu phải dừng giữa chừng, ở phòng học đợi cậu. Nhân lúc cậu có mặt, lén xem trộm vở bài tập của cậu, chữ cậu viết, nháp đề kiểm tra của cậu. Trang cuối cùng trong vở bài tập, phát góc có hàng công thức: giá trị PH của D = 1




      Đọc câu này nhiều lần, Phổ Hoa cảm thấy D giống bất cứ hợp chất hay nguyên tố nào biết, thần bí , cậu ấy từng khắc câu này bàn, điều đó có ý nghĩa gì?




      Trong lúc đợi cậu ấy, nhoài người lên bàn ngủ quên mất, khi tỉnh dậy, đồ đạc của cậu ấy vẫn còn, hình như cậu ấy vẫn chưa trở về. Rời trường học, Phổ Hoa thấy đèn trong văn phòng giáo viên hóa học còn sáng.




      Tối đó mơ mình trở lại phòng học, nằm sấp lên bàn mệt mỏi ngủ quên, Thi Vĩnh Đạo đứng đối diện. Cậu ấy giảng bài, mà cúi người xuống cách càng lúc càng gần, gần tới nỗi có thể nghe thấy tiếng thở của cậu ấy. Cậu ấy lặng lẽ quan sát , phân tích , dường như đề ứng dụng khó hiểu nhất. Sau đó, gương mặt cậu ấy dần mờ nhạt, đến hình dáng cũng chỉ còn lại bóng mờ màu đen, làn hơi nóng bỏng lướt qua má , lưu lại môi , nhàng, mềm mại.




      ********




      Phổ Hoa cẩn thận giữ tự tin trong học tập, sau khi có thành tích cuối kỳ, ngoài về thăm bố cuối tuần, phần lớn thời gian đều ở sạp bán thuốc lá của ông ngoại ngồi nghe bài hát tiếng láng máng từ đài, dốc sức làm bài tập về nhà và các loại bài tập môn toán lý hóa.




      Chút an ủi duy nhất của Phổ Hoa chính là điện thoại của Kỷ An Vĩnh, mỗi tối thời gian chuyện của họ nhiều hơn trước, chủ đề cũng còn hạn chế trong những khó khăn gặp phải trong môn học. Dường như bằng cách gọi điện, họ có thể bỏ những dè dặt, thoải mái trong suy nghĩ, thảo luận vài vấn đề của bản thân.




      Bắt đầu là thăm dò sơ sơ, sau đó có thể im lặng, thử né tránh, sau nữa, Kỷ An Vĩnh chuyện của cậu ấy, người “bạn ” xuất trong tin đồn tình cảm với tần suất cao đó dần dần trở thành nội dung chủ yếu để bọn họ đàm luận. Phổ Hoa hiểu được, Kỷ An Vĩnh cũng chẳng thuận buồm xuôi gió trong tình cảm. Cậu ấy thường than, người mình thích chưa hẳn thích mình. Còn người thích mình chưa hẳn mình thích. Nghe như đọc khẩu lệnh, kỳ thực ngẫm nghĩ kỹ cũng có lý.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghe chính miệng cậu ấy ra mối tình thành công đó, ngược lại Phổ Hoa thoải mái hơn nhiều. Ban đầu vẫn canh cánh trong lòng với bức thư đó, lúc này lại chẳng muốn truy cứu cậu ấy có cảm nghĩ gì sau khi đọc nữa.




      tới ranh giới của bạn tốt và tri kỷ, Phổ Hoa tìm thấy vị trí thuộc về mình bên cạnh Kỷ An Vĩnh. Cho dù đối với Kỷ An Vĩnh, vị trí này quan trọng, có hay cũng được, chỉ giới hạn ở hai đầu điện thoại, nhưng Phổ Hoa rất mãn nguyện, ít nhất có thể dùng quan hệ này để che giấu tình cảm của mình, thoải mái cười với cậu ấy, quan tâm tới cậu ấy, khích lệ cậu ấy, thậm chí chế giễu cậu ấy.




      Cúp máy, viết tên Kỷ An Vĩnh giấy nháp làm bài tập, sau đó là tên mình, rồi viết nội dung chuyện vào nhật ký, nằm giường hồi tưởng lại.




      Kỷ An Vĩnh từng : “Diệp Phổ Hoa, cậu giống các bạn nữ khác”.




      hỏi: “Sao giống?”.




      Cậu ấy nghĩ rất lâu, chỉ : “Tóm lại là giống”.




      m thầm thích người chính là như vậy, cái gọi là “ giống mọi người” khiến Phổ Hoa vui vẻ rất lâu, dù soi gương cũng mỉm cười. Bị việc học và chuyện gia đình dồn vào góc, vui vẻ là thứ xa xỉ lâu rồi có. Co ro sau tấm cửa kéo bằng kính, đối diện với kệ thuốc lá thơm, Phổ Hoa thử tìm yên ả trong lòng, mà Kỷ An Vĩnh mang lại cho đúng lúc.




      Trước Tết lịch, sạp hàng của ông ngoại buôn bán bận nhất, cả ngày Phổ Hoa đều ở cửa hàng bán thuốc lá trông hàng, khi cần tính toán sổ sách đeo tai nghe nghe mấy tiết mục thích đài phát thanh.




      Hôm đó, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ mơ mộng viển vông, có người đạp xe dừng lại hỏi mua bao Vạn Bảo Lộc. Gương mặt trẻ tuổi xa lạ đó ngờ ngợ khiến cảm thấy quen thuộc.




      chạy vào trong phòng hỏi người lớn giá tiền, cầm bao thuốc quay trở lại, người xe đạp chờ, đưa năm mươi tệ cho . trả lại tiền cho ta, người giơ tay ra nhận lại là người khác.




      Nhận ra Thi Vĩnh Đạo, Phổ Hoa giật nảy mình, lập tức buông tay, tiền lẻ trả lại bị rơi xuống đất.




      Cậu ấy cũng kinh ngạc, lại nhanh chóng trấn tĩnh, đẩy người mua thuốc lá , bản thân vẫn đứng ở cửa sổ, lại đưa mười tệ cho , cậu ấy cũng muốn mua Vạn Bảo Lộc.




      mặc đồng phục trường, cạo râu, nhưng cậu ấy trông vẫn có dáng vẻ của học sinh trung học. Phổ Hoa kiên quyết bán, cậu ấy kiên quyết , hai người giằng co bên cửa sổ cho tới khi người lớn ra hỏi. đành xuống nước, dùng ánh mắt cầu xin cậu ấy, thành lời: Nhanh . Cậu ấy vò tờ tiền, lắc đầu, mua bật lửa rồi lên xe đạp .




      Cả tối đó Phổ Hoa vô cùng sợ hãi bất an, đến cuộc điện thoại hẹn với Kỷ An Vĩnh cũng gọi.




      Đúng như dự đoán, ngày hôm sau mới dậy, Thi Vĩnh Đạo xuất rồi. Cậu ấy khóa xe đạp đối diện với sạp bán thuốc lá, khoác ba lô gõ cửa.




      chặn cửa cho vào, hỏi cậu ấy: “Cậu đến làm gì?”.




      Dáng vẻ cậu ta rất tự nhiên, mở cặp sách lấy ra vài quyển vở bài tập: “Mình đến hỏi bài”.




      xong, lại cúi rạp người chào ông ngoại từ phía sau tới, lớn: “Cháu chào ông ạ”.




      Sau việc này Phổ Hoa nghĩ kỹ thấy mình đánh giá thấp Thi Vĩnh Đạo.




      Năm lớp chín cậu ấy dám hút thuốc lá tầng thượng trước mặt , lớp mười chạy ra ngoài uống rượu say về lớp, nộp giấy trắng môn hóa khi thi giữa học kỳ, lần sau cầm điểm mười đưa giáo viên xem. Cậu ấy dám mua chuộc cử tri vì , lấy danh hiệu của mình che đậy cho , cậu ấy có gì dám làm chứ?




      vẫn hiểu, rốt cuộc cậu ấy thích ở điểm nào, bình thường như thế, vì sao cậu ấy cố chấp thế nhỉ?




      Tuần đầu tiên, cậu ấy mượn cớ cũ tới hai lần, lần đầu hỏi xong liền , trước sau đến năm phút, lần thứ hai cậu ấy khoác cặp sách to hơn, hình như trong Tết cậu ấy hoàn toàn có việc gì làm, chỉ đến chỗ hỏi bài.




      Lần thứ ba thực tức giận, đuổi cậu ấy về, cậu ấy bình tĩnh mở cặp sách, lấy ra máy tính xách tay.




      Thời kỳ đó, học sinh có máy tính để bàn nhiều, nhưng cậu ấy lại mang máy tính xách tay Toshiba cồng kềnh đến nhà , để luyện tập máy cho kỳ thi vi tính. Việc cậu ấy dâng vật quý và do dự của giằng co nhau mất ba phút, cuối cùng Thi Vĩnh Đạo thắng.




      Ông có khái niệm về giới tính, là bạn học của nhiệt tình tiếp đãi, còn giúp chuyển bàn, còn rót nước mận cho Thi Vĩnh Đạo, dặn dò hai đửa ôn tập cho tốt, còn mình trông sạp hàng. Người lớn vừa , ngồi chỗ nào cậu ấy liền ngồi sát lại, gần tới nỗi có thể đếm lông mi của .


      Mới đầu Phổ Hoa đặc biệt thận trọng, hận thể giảng vài câu để cậu ấy nhanh chóng về, sau đó nghe cậu ấy giảng vi tính ràng mạch lạc, toàn những chỗ khó, trọng điểm của kỳ thi, cũng quên cả việc đuổi người.




      Cậu ấy giảng khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, giảng xong để luyện tập, gần như cầm tay dạy sử dụng. Đợi luyện xong vài chương trình quan trọng, có qua có lại mới toại lòng nhau, cũng bày ra sách tiếng để cậu ấy hỏi.




      Cậu ấy gập máy tính lại, lấy ra tờ giấy chuẩn bị sẵn, đưa cho .




      “Tiếng Trung Quốc, cậu có thể hiểu ?”. Cậu ấy hỏi.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      hề cảnh giác mở tờ giấy, đó thình lình viết: Cho mình (Thi Vĩnh Đạo) thích cậu (Diệp Phổ Hoa), được ?




      **********




      Thi Vĩnh Đạo có xuất lần thứ tư , Phổ Hoa cũng nghe ông ngoại , trốn về chỗ bố.




      Trong thời gian nửa năm, bố già rất nhiều, tóc mai điểm bạc.




      tường phòng khách treo bức ảnh cũ của gia đình Phổ Hoa, bức ảnh cả nhà ba người chúc mừng được tuyển thẳng vào trường cấp ba được đặt ở giữa, mặt kính luôn được lau sạch . Đồ đạc của mẹ trong phòng càng lúc càng ít , dám hỏi cũng dám biết.




      Bố nhiều lời, nhét tiền tiêu vặt cho , xoa đầu dặn dò cố gắng học tốt, đừng để ông thất vọng. Phổ Hoa nhoài người lên lưng bố, khóe mắt bất giác ươn ướt.




      Sau khi khai giảng tuyết rơi đóng băng đường, Phổ Hoa đổi sang xe bus đến trường.




      Tới trường, việc quan trọng nhất chính là chuyện với Thi Vĩnh Đạo, Quyên Quyên chuyển giúp mảnh giấy, buổi trưa họ gặp mặt tầng thượng.




      Cậu ấy đợi ở đó từ lâu, trong tay ôm chiếc áo khoác.




      “Cái này trả cậu”. để tờ giấy vào trong phong bì đưa cho cậu ấy.




      Trong mắt cậu ấy lóe lên tia hy vọng, mở ra đọc xong, tia hy vọng ấy biến mất.




      “Sau đó sao?”. Cậu ấy bước lại gần hơn.




      “Sau đó, mình muốn học tốt chuẩn bị cho kỳ thi, chỉ có những điều này”. Đây quả là những lời trong tim , đứng trước lựa chọn giữa ban tự nhiên và ban xã hội, Phổ Hoa cũng cảm thấy mù mờ đối với tương lai, người vốn có thể chỉ đường cho bây giờ lại giúp được nữa.




      “Cái này liên quan gì tới học tập! Hơn nữa mình làm ảnh hưởng đến việc học của cậu, mình có thể giúp cậu!”. Vĩnh Đạo giơ bức thư, nét mặt bướng bỉnh mà mất mát, mỗi lần đều hung hăng tấn công cậu ấy, hơn nữa trước nay đều rất trực tiếp, rất thẳng thừng có đường cứu vãn. “Cái gì mà kêu được! Sao cậu viết vì sao được, thế nào mới được! Mình muốn biết!”.




      Câu hỏi của cậu ấy khiến Phổ Hoa tắc nghẹn, trả lời được.




      “Diệp Phổ Hoa, cậu có thể nhìn thẳng vào vấn đề lần , đừng chỉ có trốn tránh, dùng hai chữ như vậy xua đuổi người ta, giải quyết vấn đề cũng phải có quá trình chứ!”. Cậu ấy lại giơ cao phong thư, thở hổn hển bốc cả hơi nóng lên, mặt đỏ ửng.




      “Thi Vĩnh Đạo, trong thời gian học và trong kỳ nghỉ mình chỉ có thể cảm ơn cậu, thêm phiền phức cho cậu. Mình phải tùy tiện xua đuổi cậu mà thực mình có loại tình cảm đó. Chúng ta là bạn học... chính là bạn học”. Phổ Hoa lạnh đến mức phát run, khó khăn lắm mới ra hết những câu chuẩn bị từ trước. đặc biệt nhấn mạnh hai từ bạn học, dường như thế cậu ấy chấp nhận kết quả này, “Mình với giáo viên về chuyện phụ đạo, còn kỳ thi vi tính, mình có thể tự nghĩ cách, cần phiền cậu nữa. Nếu cậu có vấn đề về tiếng , có thể hỏi mình, thời gian khác, cũng học cho tốt để chuẩn bị thi nhé”.




      Trước khi , để lại số điện thoại nhà mà lần trước cậu ấy viết tờ giấy nháp, nghe thấy cậu ấy gọi phía sau nhưng dừng lại. suy đoán Thi Vĩnh Đạo lại làm ra chuyện kỳ lạ đột ngột gì nữa, đây đều nằm ngoài phạm vi khống chế của , hơn nữa thực hy vọng lãng phí thời gian quý báu vào chuyện sớm, vả lại chưa từng “” cậu ấy. Trước đây , tương lai cũng .




      Hôm đó, Phổ Hoa liền tìm chủ nhiệm lớp về việc học phụ đạo, lấy cớ gia đình có việc, có thời gian nhằm thoát thân.




      Lần này Thi Vĩnh Đạo rất lý trí, làm ra chuyện gì khác thường, hơn nữa trong thời gian tương đối dài cậu ấy vẫn là Thi Vĩnh Đạo đứng thứ hạng cao. Bên cạnh cậu ấy có bạn bè, cậu ấy bắt đầu giúp đỡ nữ sinh khác, bài thi môn hóa của cậu ấy xuất bàn Cầu Nhân, những điều này Phổ Hoa đều coi như thấy.




      Điều duy nhất khiến Phổ Hoa khó chịu là hàng ngày Thi Vĩnh Đạo đều mua cốc phô mai ở cửa hàng Kiến Nhất khi tan học, cho dù mình hay cùng bạn học, khó có thể rời khỏi tầm mắt của cậu ấy. Dù cố gắng sớm thế nào, vẫn gặp ở cửa, tuần lễ phải trực ban, hàng ngày cậu ấy còn chặn ở cổng kiểm tra .




      Cậu ấy chưa bao giờ lời nào cay nghiệt, cũng gây khó dễ, trong lớp hai người dường như trò chuyện với nhau, chỉ cúi đầu thấy, ngẩng đầu thấy nhau. Vì chuyện, trong ánh mắt trong veo của cậu ấy thi thoảng có thứ gì đó khiến hoảng loạn, nhưng rất nhanh liền biến mất.




      Trước kỳ thi, trong điện thoại Phổ Hoa hỏi Kỷ An Vĩnh: “Chúng ta làm thế nào mà bắt đầu gọi điện cho nhau nhỉ, cậu còn nhớ ?”.




      Kỷ An Vĩnh : “Việc trong lớp phải, nếu là hỏi cậu về tiếng , nhớ lắm, sao vậy, có gì khác à?”.




      có gì... Sau này, có lẽ thể thường xuyên gọi điện rồi”. Phổ Hoa lưỡng lự.




      “Vì sao?”.




      “Mình chuyển nhà, bên đó vẫn chưa lắp điện thoại”. Nghĩ tới về nhà thể liên lạc với Kỷ An Vĩnh bằng cách này nữa, Phổ Hoa ít nhiều có chút buồn bã.




      Ngược lại Kỷ An Vĩnh cười cười bên đầu kia điện thoại, “À, sao, lắp xong, gọi là được mà”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ba ngày ôn tập ở nhà, Phổ Hoa tới trường lần, quyết định cho mình cơ hội cuối cùng trước khi thi.




      để lại bức thư trong hòm thư, liên quan đến vấn đề chọn ban xã hội hay ban tự nhiên, trong đó cũng đến phiền não và vài lo lắng của .




      Chìa khóa vừa rút ra từ ổ khóa, giọng Thi Vĩnh Đạo từ trời rơi xuống ngay sau lưng .




      “Diệp Phổ Hoa, cậu làm gì đấy?”.




      Cậu ấy dắt xe đạp, nhân lúc hoảng hồn chưa kịp trấn tĩnh liền giật mất chìa khóa trong tay .




      Cậu ấy vứt xe sân tập thể dục, kéo lên tầng thượng “giải quyết” vấn đề. Các lớp khác còn học, trong trường khắp nơi ra vào đều có giáo viên và học sinh, Phổ Hoa muốn nhưng sau rồi chọn lựa vẫn lên theo.




      Nhảy lên bậc cao nhất, cậu ấy bình tĩnh ngồi xuống, chìa khóa kẹp giữa các ngón tay, biểu thâm sâu khó dò, hỏi : “Vừa nãy cậu làm gì? Chìa khóa ở đâu ra?”.




      đứng dưới hơn chục bậc, vặn vẹo mép áo, muốn xông lên giật lại chìa khóa, đành : “Mượn... của Phong Thanh...”.




      ?”. Cậu ấy nắm tay thành nắm đấm, chìa khóa biến mất, chỉ còn lại các khớp xương rệt càng lúc càng siết chặt, “Cậu cần chìa khóa làm gì?”.




      “Tìm thư...”.




      “Thư gì?”. Cậu ấy càng càng gay gắt “Thư của mình...”. có thể cảm nhận được cơn giận dữ ỉ của cậu ấy, vốn đuối lý càng dám nhìn thẳng cậu ấy.




      Cậu ấy nghĩ chút, đột nhiên nhảy lên xuống tầng dưới, miệng hét: “Được, bây giờ mình hỏi Phong Thanh”.




      Vỏ bọc chồng chất những lời bịa đặt bỗng chốc vỡ tan, Phổ Hoa giơ tay ra cản nhưng Thi Vĩnh Đạo tưởng muốn giành chìa khóa.




      “Ở đâu ra? Cậu với mình?”. càng biểu lo sợ, ngược lại cậu ấy càng chắc chắn, vừa như có ý vừa như vô tình bước từng bậc lại gần .




      dối nữa chắc chắn cũng chẳng qua nổi, Phổ Hoa đành cam chịu ra , : “Là mình... đánh thêm chìa khóa...”.




      “Cậu đánh thêm làm gì?”. Khóe miệng cậu ấy nở nụ cười xấu xa, cuối cùng nắm được thóp rồi.




      Phổ Hoa lủi lại tới chỗ thể lùi được nữa: “... làm gì...”.




      Thi Vĩnh Đạo lại ngồi xuống bậc thềm, ôm cánh tay, nét mặt như suy nghĩ vấn đề, làm ra vẻ nghiêm túc như . Phổ Hoa co rúm lại, dám động đậy.




      “Cậu ... làm thế nào?”. Cậu ấy đứng lên, giống như quan tòa từ cao nhìn xuống.




      “Mình biết”. Phổ Hoa trả lời đúng , bị tia sáng sắc nhọn trong mắt cậu ấy châm đau nhói, đầu cúi gằm xuống.




      “Mình đưa chìa khóa cho Phong Thanh, khai báo ràng với cậu ta, để giáo viên giải quyết!”.




      Cậu ấy thử thăm dò, quả nhiên thấy sợ tới mức mặt trắng bệch, giống con thỏ kinh hãi, nụ cười mặt cậu ấy dần dần nở rộng.




      “Thi Vĩnh Đạo! Cậu... Cậu đừng ... Cậu đừng được ...”. Phổ Hoa cầu khẩn.




      “Vậy mình có lợi gì ?”. Cậu ấy công khai thảo luận với về điều kiện, Phổ Hoa nghĩ ngợi liền gật mạnh đầu.




      “Mình gì cậu cũng đều đồng ý?”.




      gật đầu như giã tỏi, tay vặn mép áo bắt đầu run rẩy.




      “Vậy được rồi... cậu qua đây!”. Cậu ấy đút chìa khóa vào túi áo, vẫy tay với .




      Phổ Hoa lê bước chân lên bậc thềm cậu ấy đứng.




      Cậu ấy dẫn bước lên sân thượng của trường. Bước ra giữa liền quay lại, dang rộng hai cánh tay.




      Phổ Hoa đứng ở cửa lúng túng biết phải làm sao.




      “Cậu muốn... làm gì...”.




      “Cậu qua đây... để mình ôm cái...”. Cậu ấy kiên định dang rộng hai tay, “Ôm kiểu... bạn bè...”.




      Phổ Hoa sững người, lúc sau tưởng rằng cậu ấy đùa. Đợi tới lúc ý thức được là cậu ấy làm , cứng đờ tại chỗ, cũng được, cũng xong.




      Cậu ấy giơ chiếc chìa khóa ra, cầm trong tay cho nhìn thấy, bình tĩnh hỏi : “Nghĩ xong chưa?”.




      Gió thổi tung mái tóc Phổ Hoa, che cả mắt . dè dặt, lưỡng lự, nỗi hoảng sợ con trai của đứa con mười lăm tuổi thu hết trong đáy mắt Vĩnh Đạo.




      đứng ở cửa vào rất lâu, cuối cùng vẫn bước đến.




      Giây phút này cậu đợi rất lâu rồi, lâu tới nỗi mỗi bước của , cũng khiến lòng bàn tay cậu ngừng đổ mồ hôi.




      Cuối cùng bước tới trước mặt cậu, nhắm mắt, hai hàng mi dày rung rung sợ hãi, khóe miệng như sắp khóc.




      Cậu đưa hai tay vòng quanh , cúi đầu lướt qua má, sượt đến bên tai thậm chí cả chỗ hõm ở cổ. rất trắng, đốm tàn nhang cánh mũi màu hồng. Bờ vai mềm mại dường như chịu được khi bị cậu nắm chặt. Nhưng đây phải cái ôm mà cậu muốn, cậu muốn cảm nhận hơi ấm da thịt , cảm nhận run rẩy của , tự mình khám phá mùi vị huyền ảo mơ hồ cơ thể .




      Khi tưởng rằng kết thúc, cậu bỗng xốc mạnh hai nách nâng lên, giống như người bố ôm đứa con , muốn toàn bộ con người tan vào trong vòng tay cậu, hai người bỗng chốc đều thể thở nổi, ngực áp ngực, má áp má.




      kinh hãi kêu lên tiếng, bắt đầu vùng vẫy hoảng loạn, đấm vào vai, cánh tay cậu, hai ba cái liền bị cậu ôm chặt.




      “Mình thích cậu...”. Cậu như mê sát bên tai , cố chấp quay cằm lại, nhìn vào đồng tử màu nâu đậm của .

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      gì, bờ môi run rẩy.




      Trước khi khóc , cậu đặt xuống đất cách tiếc nuối, nhét chìa khóa vào tay , vuốt tóc và lủi sang bên.




      “Nhanh ... Mình với Phong Thanh...”. Cậu ấy cười mãn nguyện. Nhìn lau mắt, giống như chịu uất ức, miệng méo xệch chạy .




      ************




      Cái ôm tầng thượng suýt khiến Phổ Hoa sợ tới mức ngã bệnh, hai ngày trốn tránh Thi Vĩnh Đạo trốn tới mửc căm phẫn, hôm đó kỳ thi vi tính tổ chức cùng địa điểm thi, vừa vào thấy cậu ấy ở chỗ ngồi liền chạy ra ngoài, may mà được giám thị coi thi gọi lại.




      hận cậu ấy, chỉ là thực sợ, cậu ấy có thể làm bất cứ việc gì, tin thế.




      Cũng may Thi Vĩnh Đạo biểu rất lịch , làm như có chuyện gì xảy ra, cũng tiếp cận , đa phần là “theo dõi” từ xa.




      Trước kỳ thi cuối kỳ, Phổ Hoa đưa vở tiếng cả năm cho Kỷ An Vĩnh mượn photo, lại đặt bàn bản photo phóng to chép lại cẩn thận bảng tốc ký ngữ pháp mà cậu ấy nhờ. Mấy hôm sau, tài liệu ôn tập tiếng đó rất nhanh được truyền tay nhau trong lớp, nam sinh mỗi người bản, còn bảng tốc ký ngữ pháp chỉ có Kỷ An Vĩnh và vài người bạn thân chia sẻ, đương nhiên thể thiếu Thi Vĩnh Đạo. Thi Vĩnh Đạo photo bảng tốc ký thành mấy bản, bọc ngoài vở bài tập các môn, khiến Phổ Hoa rất bối rối, vài lần nộp bài tập đều hận thể rút vở bài tập của cậu ấy ra ném . Cậu ấy chính là có bản lĩnh khiến lòng dạ thêm rối bời khi hoảng loạn.




      Quyên Quyên ngày ngày ở bên cạnh Phổ Hoa, nhanh chóng nhận ra điều gì đó. Chất vấn Phổ Hoa kể tình tiết, chỉ kể qua cái ôm đó, thề sống chết cũng mở miệng, dường như nó trở thành điều sỉ nhục lớn trong đời .




      Thành tích thi môn vi tính rất nhanh có, bức thư Phổ Hoa gửi cho Kỷ An Vĩnh lại có hồi , lúc do dự nhất trong việc lựa chọn ban xã hội và ban tự nhiên, đành thỉnh giáo Khổng Khiêm - trạm trưởng đài phát thanh sắp tốt nghiệp.




      Phổ Hoa và Khổng Khiêm cũng có thể coi là có tình nghĩa em khóa khóa dưới làm việc chung với nhau, lại cùng khóa cùng lớp với em trai ấy, vì vậy Khổng Khiêm đặc biệt cầm tài liệu giới thiệu vài trường đại học cho Phổ Hoa, rất vui vẻ giúp đỡ.




      Họ hẹn gặp nhau ở Kiến Nhất, Khổng Khiêm cầm bảng điền nguyện vọng giải thích cái lợi và cái hại của ban xã hội, ban tự nhiên và căn cứ chọn ban.




      Sau đó gặp Khổng Nhượng tan học, cũng cùng ngồi chuyện về việc chọn ban.




      Tuy em nhà họ Khổng là người ngoài, nhưng Phổ Hoa rất vui mừng vì có thể nghe ý kiến của họ. Mỗi lần hỏi Quyên Quyên vấn đề này, quả bóng cao su lại đá về chân . Quyên Quyên chưa bao giờ quyết định thay , đến chủ ý của bản thân ấy còn lười, lời chí lý đến nay đều là câu: Mặc cho số phận. Cũng vì thế, Ngu Thế Nam - người thi cấp ba ở trường khác trở thành giai đoạn lịch sử được lật qua.




      Phổ Hoa cũng dám giao quyền quyết định cuối cùng cho kỳ thi có tính ngẫu nhiên, cũng thử bày tỏ suy nghĩ với bố mẹ, nhưng hiệu quả ổn, ngược lại mẹ còn trách học lệch, khiến càng có lòng tin tiếp tục học môn tự nhiên.




      chuyện xong với em nhà họ Khổng, ra khỏi Kiến Nhất, trong lòng Phổ Hoa cơ bản có phương hướng. Hỏi Khổng Khiêm về kỳ thi đại học sắp tham gia, ấy vẫn chưa Phổ Hoa nhìn thấy Thi Vĩnh Đạo và em “nhóm bốn người” từ bên kia đường tới. Ra đa trong cơ thể khởi động trong chớp mắt, coi như nhìn thấy cậu ấy, co rúm người lại giữa hai em nhà họ Khổng, rón ra rón rén bước . Chưa bao xa nghe thấy hàng xe đạp đổ cái rầm phía sau.




      Kết thúc kỳ thi cuối kỳ hôm đó, bố mẹ đưa Phổ Hoa ăn bữa cơm ở quán Pizzahut, coi như tiệc chúc mừng thành công, kết thúc lớp mười. Sau khi mẹ mất việc, đối với cuộc sống nhà họ Diệp giật gấu vá vai mà , bữa ăn fast food này tương đối xa xỉ.




      Vấn đề chọn ban treo lơ lửng chưa quyết làm phiền Phổ Hoa, nhưng vẫn được hưởng niềm vui lâu còn. Trong thời gian gần năm, chưa từng ăn bữa cơm ngon lành cùng bố mẹ, bố mẹ cũng lâu cười trước mặt . Bố lấy trà thay rượu, Phổ Hoa và mẹ nâng chén trà, chúc mừng đỗ vào lớp trọng điểm của khối mười .




      Sau bữa cơm này, ba người nhà họ Diệp đạt được mục đích bước đầu, Phổ Hoa học tự nhiên, sau đó bố mẹ ký tên xác nhận, Phổ Hoa điền vào bảng nguyện vọng chọn ban của mình.




      Thành tích kỳ thi cuối kỳ và bảng xếp hạng rất nhanh liền có, ba học sinh ưu tú được chọn làm cán bộ lớp cũng được xác định trong cùng ngày, nhưng những việc này đều liên quan tới Phổ Hoa.




      cầm bảng xếp hạng, nhất thời có chút sửng sốt, thấp hơn dự đoán rất nhiều, lại cùng điểm với Cầu Nhân, xếp trong mấy thứ hạng cuối của lớp. Chủ nhiệm tìm Phổ Hoa, qua thảo luận với các giáo viên bộ môn, đề xuất suy nghĩ lại việc chọn ban tự nhiên.




      Mức thay đổi lớn như vậy khiến Phổ Hoa thực trở tay kịp. Buổi trưa, và Quyên Quyên bàn bạc tầng thượng cũng có kết quả. Buổi tối, ngồi giường rút thăm, chọn năm trong tám, có bốn cái đều là ban xã hội. tính điểm số được lý tưởng bảng thành tích, dùng bút chì mô phỏng chữ ký của mẹ, sau lại xóa, nằm giường vẫn chưa có chủ ý của riêng mình.




      Hôm hết hạn nộp bảng nguyện vọng, tan học Phổ Hoa bất ngờ thấy mẹ đợi ở cổng trường. Từ khi học tiểu học, trừ năm lớp , mẹ chưa bao giờ đến đón Phổ Hoa. Bà hiếm khi mặc bộ quần áo trịnh trọng như vậy, chiếc váy là trong lễ biểu dương của xưởng hồi xưa Phổ Hoa mới thấy bà lôi ra mặc. Điều khác nhất là vẻ mặt mẹ, lờ mờ giấu chuyện gì đó.




      Mẹ đưa về chỗ bố, bố làm bàn thức ăn ngồi đợi, trong đó có vài món Phổ Hoa rất thích nhưng phải đợi dịp lễ tết mới được ăn, thậm chí bố còn gói bánh sủi cảo, đặt bát giữa bàn.




      Ba người ngồi vào vị trí quen thuộc quanh bàn, Phổ Hoa trấn tĩnh tinh thần, cố mỉm cười, tay cầm đũa bất giác hơi run.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :