1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bí mật che giấu tròn hai năm phải tiết lộ, Phổ Hoa khó giấu nổi sợ bất an lo lắng trong lòng. Trở về khoảng sân trong khu nhà bố ở, vội lên tầng mà vài vòng con đường ngoài sân.


      Khi lên tầng, sửa sang lại đầu tóc, kiểm tra thuốc bổ mua cho bố. Lúc bước vào cửa, bố bận làm cơm tối trong bếp, Phổ Hoa đặt đồ xuống, xắn tay áo vào bếp giúp bố. Hai bố con hiếm khi cùng chuẩn bị cơm tối, cùng chuyện vu vơ.




      Món ăn do bố đặc biệt thêm vào, ông làm cần xào Phổ Hoa thích ăn. Phổ Hoa giúp bố hâm nóng chén rượu trắng, chuẩn bị cho ông đĩa đậu phộng bao năm thay đổi và thêm chút đồ nhắm mua ngoài.




      Từ khi mẹ Phổ Hoa tái hôn, căn hộ thiếu tiếng cười, ngày tháng buồn bã vui, ngồi bên chiếc bàn ăn cơm cùng bố, Phổ Hoa thường nghe thấy bố thở dài bất lực những khi uống rượu. Sau này, bàn ăn thêm Vĩnh Đạo, tiếng cười mới dần dần trở về ngôi nhà này. Lần đầu tiên Vĩnh Đạo vào cửa ăn hết năm mươi cái bánh sủi cảo, Vĩnh Đạo giúp nhà đổi ga, bật cái bốc lên tận lầu, Vĩnh Đạo và bố chơi cờ, mỗi lần hạ cờ nhất định thua, càng bị đánh bại càng hăng máu... Những ký ức về Vĩnh Đạo với bố mà vô cùng quý hóa. Bố quý như con ruột, tự hào vì . Cũng vì thế, ra đối với Phổ Hoa càng khó, càng thể nhẫn tâm.




      Hai bố con làm cơm xong, bố hỏi bao giờ Vĩnh Đạo về. Phổ Hoa vào bếp lấy bát đũa, trốn tránh câu hỏi này.




      Hai bố con dùng bữa cách yên lặng, ngoài việc uống rượu bố chỉ ăn hai miếng, phần lớn thời gian đều gắp thức ăn vào bát Phổ Hoa. Phổ Hoa giống như bình thường chuyện công việc của mình, chủ đề luôn xoay quanh bố, nào phí cung cấp hơi ấm trong nhà nộp chưa, ở xưởng có tổ chức chơi vùng ngoại ô , lần trước kết quả kiểm tra sửc khỏe thế nào.




      Ăn xong dọn dẹp bát đũa, pha trà mới cho bố. Bố mở ti vi, ngồi dựa ghế sofa, trước mặt bày ra vài tờ báo, nâng kính lão lên đọc cột tin tức. Thấy Phổ Hoa ra, còn chưa đợi lên tiếng, bố đặt kính xuống, kéo ghế bên cạnh kêu Phổ Hoa ngồi xuống.




      , có chuyện gì vậy?”.




      ai hiểu lòng con bằng bố, Phổ Hoa ngồi cạnh bố, nhàng nhấp ngụm trà, để đôi môi bớt khô.




      “Liên quan... đến Vĩnh Đạo?”.




      Bố rốt cuộc vẫn là bố, còn chưa mở miệng cảm nhận được.




      “Dạ...”.




      “Lần trước các con trở về... cãi nhau à?”. Bố Diệp quan sát con , cẩn thận suy đoán.




      có”. Phổ Hoa lắc đầu.




      “Vậy là thế nào? Rất nhiều lần mấy ngày thấy nó trở về, luôn bận, bận đến mức cả cuối tuần cũng có thời gian về ăn bữa cơm chứ? Còn bên bố mẹ chồng con thế nào?”




      có... bố đừng đoán lung tung...”.




      “Vậy có chuyện gì?”.




      “Là... hai chúng con... có vài vấn đề...”. Phổ Hoa khó khăn nặn ra vài chữ, thấy biểu nghiêm trọng của bố, giọng bất giác run rẩy.




      “Có vấn đề gì?”.




      “Chúng con...”. Phổ Hoa muốn thấy bố yên tâm, cắn môi, đứng lên, phịch cái quỳ xuống trước mặt bố, vùi mặt lên đùi bố ôm chặt.




      “Bố...”.




      Tiếng bố đó, mang theo cả thanh của nước mắt, cũng mang theo nỗi hối hận và bất lực sâu sắc trong hai năm qua.




      “Con sao thế...”.




      Phổ Hoa cảm nhận được đôi chân gầy run rẩy trong ống quần, bàn tay vỗ lên đầu cũng run rẩy. Đôi tay nứt nẻ chai sạn, xoa trán , “Sao vậy? Hoa Hoa!”.




      Tất cả vỏ bọc trong phút chốc tan tành, nước mắt trào ra. ngẩng mặt lên, dường như cắn nát môi, cuối cùng ra những lời nên với bố từ hai năm trước.




      “Bố, chúng con chia tay rồi... ly hôn rồi...”.




      “Cạch” tiếng, cốc trà bên tay bố đổ xuống bàn, nước trà sánh ra đất, tiếng giọt nước tí tách cùng hỉ nộ ái ố của nhân vật trong ti vi át tiếng khóc của Phổ Hoa.




      Bố hoàn toàn bất ngờ đến sững sờ, rất lâu sau mới ra câu hoàn chỉnh. Phổ Hoa nhào lên đùi bố khóc nức nở thành tiếng, lại lo lắng, lại sợ hãi.


      “Bố... Bố...”


      Nghe khóc gọi như vậy, bố giơ tay định đánh nhưng nỡ, chỉ có thể vỗ lên lưng , hỏi “Các con, mấy đứa này... rốt cuộc... là vì cái gì chứ...”.




      xong cũng nén được mà bật khóc.




      Qua nửa đêm, nhà họ Diệp thường ngày vốn ngủ sớm giờ vẫn sáng đèn. Cốc trà bàn được thay nước mới, trà nhạt dần, còn vị gì, chỉ còn hơi nóng lan tỏa.




      Phổ Hoa lại toàn bộ việc từ đầu đến cuối, nghe kể xong, bố đứng lên chắp tay sau lưng bước tới ban công đứng tới tận bây giờ. Bóng dáng hơi khom người của bố xuyên qua ánh đèn phòng khách in khung kính, khiến Phổ Hoa nghẹn ngào. Bên cạnh đặt cuốn sổ dán những bài báo cũ, bề mặt thấm đẫm vệt nước trà . Bên trong đều là báo cũ vài năm qua, được xếp gọn gàng theo thời gian, hễ là những chỗ có tên đều, được dùng bút chì khoanh lại. Tất cả đều liên quan tới và Vĩnh Đạo.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phổ Hoa ngồi rất lâu, đồ trong tay bị lấy mới biết bố đứng bên bàn lúc nào, gấp tờ báo xếp sang bên. Đôi mắt đỏ hằn lên những tia máu, vẻ mệt mỏi xanh xao nếp nhăn chồng chất, hoàn toàn giống người mới hơn năm mươi tuổi.




      Ông kéo tay Phổ Hoa thở dài, trong phút chốc như già vài tuổi, chậm rãi vuốt mái tóc rủ xuống hai má Phổ Hoa.




      “Hoa Hoa, con đường này, bố hy vọng con cũng . Cãi nhau cãi nhau, ầm ĩ ầm ĩ, ly hôn đơn giản như thế, con cũng thấy bố và mẹ rồi đấy, bố thực... thể để các con cũng như vậy. Các con còn trẻ, có gì thương lượng xem sao, được con ở nhà thời gian trước , đợi hai người đều bĩnh tĩnh rồi tiếp... Vĩnh Đạo phải như con nghĩ, việc có lẽ vẫn còn có nước xoay chuyển... được vậy để bố tìm nó chuyện...”.




      “Bố... đừng... con xin bố đấy!”. Phổ Hoa khó mở miệng về việc Vĩnh Đạo tái hôn, thà để bố giữ hình tượng ban đầu của Vĩnh Đạo trong lòng còn hơn cho bố biết Vĩnh Đạo lựa chọn người khác, có cuộc sống mới rồi.




      lại quỳ đất, ôm chân bố, cầu xin bố, “Bố... bố đừng tìm ấy...”.




      “Con nghe bố ...”. Bố từ bỏ tia hy vọng, kêu Vĩnh Đạo qua đây xem, với bố... con đứng lên !”.




      Bố kéo Phổ Hoa lên, nhưng thể.




      “Bố với Vĩnh Đạo, bố hỏi nó vì sao, thể như vậy được... Bốn năm nay bọn con kết hôn, Vĩnh Đạo như thế nào trong lòng bố rất ... Nó quyết định tuyệt tình như thế. đứa trẻ hiếu thuận như vậy sao có thể ly hôn với con! Tháng trước nữa nó còn đợi trời đỡ nóng đưa bố ra ngoài cho khuây khỏa... còn muốn theo bố học đánh cờ...”. Bố càng nghẹn ngào hơn, nước mắt chảy từ khóe mắt xuống nếp nhăn, “Bố vốn nghĩ nếu ngày nào đó bố còn, bên cạnh con ít nhất còn có Vĩnh Đạo để dựa dẫm, bố cũng có thể yên tâm. Các con sao ...”.




      Phổ Hoa lắc tay bố, úp mặt lên lòng bàn tay ấm áp của bố, tìm kiếm an ủi. Nước mắt lại chảy, như quay về thời thơ ấu, ngừng tự trách, nhận lỗi sai. “Bố... con sai rồi... con sai rồi... con thực sai rồi... bố...”.




      Bố chỉ lắc đầu, ôm Phổ Hoa, biết nên gì.




      Đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng khách chỉ còn lại mình Phổ Hoa, lật cuốn sổ dán báo, dụi khóe mắt cay cay, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ. Nội dung các bài báo bắt đầu từ hồi trung học, sau đó là đại học, cái tên Vĩnh Đạo từng chút từng chút xuất nhiều hơn, số trang sau này còn nhiều hơn cả . Trong đó còn có vài bức ảnh, lúc đầu bọn họ còn bị che kín trong đám bạn học, sau đó là ảnh chụp chung của hai người.




      thể ra chuyện tái hôn của Vĩnh Đạo, có như vậy bố mới từ bỏ việc thuyết phục, ông trở về phòng ngơ ngẩn hồi lâu, cầm phong thư bọc sổ tiết kiệm đặt lên bàn, mặt chút biểu cảm, cũng còn bi thương, phán đoán gì thêm nữa, chỉ “Trả cái này cho Vĩnh Đạo trước ...”.




      Gấp cuốn sổ lại, Phổ Hoa cất cuốn sổ tiết kiệm bàn lại, tiền là Vĩnh Đạo biếu riêng bố, , thấy bố liệt kê chi tiết ràng sổ sách mới biết, từ sau khi tốt nghiệp đại học, Vĩnh Đạo kiên trì tròn sáu năm rồi.




      Bố nhất định rất đau lòng, có lẽ còn đau lòng hơn cả .




      Trong phòng vọng ra tiếng ho của bố, Phổ Hoa bước tới gõ cửa, bố trả lời.




      Trở lại tắt đèn, kéo chiếc chăn bố phủ ghế sofa đắp lên người, nằm trong phòng khách chịu đựng đêm. Đêm đó đối với , giống như rất nhiều đêm trước, rất khó ngủ, nghĩ trước nghĩ sau trằn trọc, trăn trở tới khi trời sáng mới mơ màng ngủ thiếp .




      Hôm sau khi tỉnh dậy, bố ra khỏi nhà, bàn để sẵn bữa sáng bố mua về cho , sữa đậu nành nóng hổi còn đậy nắp, bánh ga tô nhân táo được cắt thành miếng , trong đĩa còn có bánh trứng gà.




      Dưới phong thư còn có mảnh giấy nhắn, nét chữ bố nguệch ngoạc, “Trời lạnh rồi, mặc thêm áo, buổi tối sớm về nhà. Bố”.




      Bố chưa đề cập tới chuyện ly hôn, giá áo gần cửa treo thêm chiếc khăn quàng cổ cũ mà Phổ Hoa để lại nhà.




      Trước khi làm, Phổ Hoa vòng trong phòng bố, tủ đầu giường để gạt tàn chất đầy đầu thuốc lá hút, ràng chỉ mình ngủ được, lọ thuốc trị ho trống rỗng, quả bóng tập thể dục bố thường mang theo bên mình cũng đặt bên gối.




      Bóng lưng hơi còng đó lại xuất trước mặt , và tiếng ho cả đêm của ông. cầm quả bóng tập thể dục của bố lên, quấn khăn quàng cổ, Phổ Hoa kịp ăn sáng vội vàng rời khỏi nhà.




      3-9




      Giống Phổ Hoa mất hai năm mới thích ứng với cuộc sống độc thân, bố cũng cần thời gian để tiêu hóa tin tức ly hôn của bọn họ.




      Phổ Hoa về nhà, mặt ở cùng bố, mặt khác để an ủi ông. dễ dàng nhận ra nỗi buồn muốn ra của bố. Mấy ngày liền bố xuống tầng chơi cờ, hàng ngày chỉ đứng ban công nghe đài, đọc báo, bệnh ho nửa đêm cũng nặng hơn, ngay cả thói quen gói bánh sủi cảo cuối tuần cũng dừng tuần.




      Nhưng Phổ Hoa dường như nhõm rất nhiều, từ khi với bố, có thể biểu lộ hỉ nộ ái ố chân thực trước mặt ông, cho dù hiếm khi vui vẻ. thường ra ban công hít sâu, mất vài tiếng làm bữa tối thịnh soạn cho bố.




      Khi mẹ tranh thủ về nhà, cả nhà ba người cùng thảo luận tương lai của Phổ Hoa, tránh khỏi lại bị mẹ mắng. Lời răn dạy và quở mắng cho dù có cay nghiệt nhiều hơn nữa Phổ Hoa đều có thể nghe được, đến câu phản bác cũng , để mặc mẹ trút giận. gửi tin nhắn cho Quyên Quyên mấy lời khó nghe của mẹ, thi thoảng cũng cười cười cách đau khổ, tự chế giễu chính mình.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sau khi cần giả vờ nữa, Phổ Hoa thu dọn dần những thứ đồ trong căn phòng vốn dùng để che đậy chuyện ly hôn, hết thảy đều khóa vào phòng chứa đồ, chiếc giường đơn cũng chỉ còn lại chiếc gối, ghế sofa cũng chỉ còn đệm dựa, giá giày gần cửa ra vào tất cả đều là giày của , đến chiếc nhẫn cưới tay Phổ Hoa cũng khóa trong ngăn tủ đeo nữa.




      Thời tiết vào thu, bệnh ho của bố biến chuyển tốt hơn, Phổ Hoa dọn về nhà mình, nhưng hàng tối vẫn


      quên gọi điện cho bô, và sô lân vê nhà ăn cơm cũng nhiều lên, số lượng bánh sủi cảo mỗi lần gói cũng ít hơn trước nửa. thay đổi mẫu bánh để bố vui, cho dù chịu mệt thêm chút cũng cam lòng.




      Mẹ qua nhà Phổ Hoa vài lần, phải để kiểm tra cuộc sống độc thân của cũng với những lời quan tâm mẹ con. Nhưng rốt cuộc mẹ là người gia đình khác, lời bà khuyên có hay hơn nữa, Phổ Hoa cũng chỉ nghe rồi để đấy, làm theo.




      Bắc Kinh vào thu vẫn còn cái nóng của mùa hạ, nhưng oi bức khó chịu. Tạp chí kỳ mới chỗ Phổ Hoa đưa ra thị trường thuận lợi, chuyên mục của Lâm Quả Quả tạo ra phản ứng khá tốt, tòa soạn tổ chức hoạt động bán kèm ký tặng tác phẩm với quy mô ở thư viện thành phố, mời vài tác giả trụ cột đến cổ vũ.




      Mấy việc công này tuy chiếm khối lượng lớn gian cá nhân của nhưng thành công trong việc phân tán chú ý của Phổ Hoa, khiến lúc nào cũng bận rộn. Điều tiếc nuối duy nhất là lần ký tặng tác phẩm này Lâm Quả Quả tham gia, bận viết luận văn nên ở lại Thiên Tân, còn may cuối tuần nào ấy cũng gửi bản thảo tuần mới đúng thời gian cho Phổ Hoa.




      Họ thư từ qua lại nhiều, thư của Lâm Quả Quả lúc đầu nhàng như học sinh ngoan ngoãn, cuộc thăm dò như có mà cũng như ở cửa hàng “Mọt sách” ấy cũng xảy ra nữa. Thế là Phổ Hoa bạo gan hỏi ấy vài vấn đề về hôn nhân và nhân sinh quan, câu trả lời của Lâm Quả Quả phải lập luận to lớn dài dòng, nhưng ấy luôn thao thao bất tuyệt viết ra những suy nghĩ để thảo luận với Phổ Hoa. Như vậy Phổ Hoa càng lĩnh hội sâu hơn về chuyên mục của Lâm Quả Quả, so với trước kia cũng hiểu nhiều hơn con người Lâm Quả Quả.




      Lâm Quả Quả có rất nhiều gương mặt, hơn nữa nắm vững cách chuẩn xác khi nào sử dụng gương mặt nào của bản thân. gần như trả lời cách hoàn hảo những câu hỏi vô cùng kỳ quặc của độc giả, tiếp tục học chương trình tâm lý của mình, ứng phó với biên tập tạp chí như Phổ Hoa, ấy còn chăm sóc cậu con trai năm tuổi bố - Lâm Bác.




      Mùa thu năm nay trôi qua nhanh, tâm trạng Phổ Hoa cuối cùng cũng lắng xuống. bắt đầu quàng chiếc khăn bố tìm thấy làm, ngồi trong tàu điện ngầm lật quyển tâm lý Lâm Quả Quả thường đọc. Sáng sáng mở cửa sổ, chăm sóc chậu cây bên cạnh chỗ ngồi của . những cành cây rậm rạp nay chỉ còn lại hai, ba chiếc lá, cũng còn bóng dáng những chú ve, văn phòng yên tĩnh chỉ nghe tiếng gõ bàn phím, tiếng lật bản thảo của các biên tập. Khi rảnh rỗi, Phổ Hoa mở máy tính thưởng thức ảnh của Vĩnh Bác. Trở thành biên tập phụ trách tác giả chuyên mục nổi tiếng, công việc của Phổ Hoa trở nên rất phong phú, đến Lưu Yến cũng , sau mùa thu, sửc sống của hồi phục ít, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, nở nụ cười.




      Ngày tháng qua trong bận rộn, quá khứ trở lại nữa. Phổ Hoa hiểu rất , khóc cũng qua ngày, đồng thời cười cũng qua ngày. Trong tròn hai năm qua, đây là khoảng thời gian Phổ Hoa sống nhõm nhất, tuy cũng khó tránh khỏi có lúc buồn bã, sa sút tinh thần, thậm chí nước mắt rơi tràn mi.




      Khi tin tức kết hôn của Tiểu Quỷ truyền đến, Phổ Hoa ở trong văn phòng phủi bụi bám


      quyển lịch cũ viết công việc phải làm ở trang mới. Mạch Mạch gửi tin nhắn tới, Thái Hồng cũng gọi điện đến. Đối với bạn bè cùng ký túc xá mà , đây có thể gọi là tin vui nhất trong năm.




      Phổ Hoa hiếm khi phấn chấn như vậy, tích cực tham gia cuộc tụ họp của mọi người, chúc mừng Tiểu Quỷ đính hôn, gặp mặt chú rể tương lai, tham mưu việc lựa chọn áo cưới, bàn bạc lo liệu các nghi lễ. Thời gian đó, Mạch Mạch, Đường Đường, Thái Hồng, Tiểu Quỷ thi thoảng ở lại nhà Phổ Hoa, cộng thêm cả Quyên Quyên việc gì cũng nhiệt tình nữa, sáu người phụ nữ ở cùng nhau thể náo nhiệt.




      Phổ Hoa là người từng trải, có kinh nghiệm nhất trong số đó, nhưng chưa bao giờ lo liệu lễ kết hôn, cũng chưa từng tham gia nghi lễ long trọng. Khi và Vĩnh Đạo kết hôn, chỉ đơn giản là đến phòng dân chính đăng ký kết hôn, sau đó mời bạn bè hai bên đến ăn bữa cơm mà thôi. Vì vậy trải qua cả quá trình từ khi đính hôn đến nghi lễ của Tiểu Quỷ, cũng lĩnh hội được cảm giác lần làm dâu, có buồn phiền bi thương, nhưng nhiều hơn cả là niềm vui.




      Tiểu Quỷ lấy chồng vào mùa đẹp nhất ở Bắc Kinh, trong đám phù dâu có Phổ Hoa, đứng ở hàng thứ nhất những người đến dự buổi lễ, mặc bộ bình thường nhất, mắt nhìn người bạn thân bước lên bàn thờ Chúa, nắm tay chú rể. Ba người bạn thân còn lại làm phù dâu tranh cướp bó hoa cưới đại diện cho hạnh phúc và may mắn, cuối cùng lại để rơi vào tay người ta.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tối đó, từ nhà mới của Tiểu Quỷ trở về, Phổ Hoa vẫn mặc bộ quần áo đó nằm chiếc giường đơn của mình chuyện điện thoại với Quyên Quyên, hồi tưởng lại khí sôi nổi của lễ cưới.




      Cúp máy, vô công rồi nghề kiểm tra hòm thư. Ảnh đám cưới mà Thái Hồng hứa hẹn vẫn chưa gửi qua, Lâm Quả Quả cũng lên mạng. chuẩn bị thoát, MSN hiển thị Vĩnh Bác lên mạng.


      Sau khi lên đường Tân Cương làm chuyên đề về con đường tơ lụa, hai người có lẽ lâu lắm gặp, đến công việc phiên dịch mấy ngày rồi cũng nhờ Phổ Hoa làm.




      Phổ Hoa mở cửa sổ chuyện với Vĩnh Bác, chuẩn bị chào hỏi màn hình đột nhiên ra hàng chữ, rất dài, chữ cái với các con số lung tung, cho thấy người gõ chữ rất sốt ruột.




      hiểu hai câu phiên ban đầu, gửi hàng dấu hỏi cho Vĩnh Bác di động reo.




      “A lô? Phổ Hoa!”. Tín hiệu điện thoại tốt, tạp rè rè, giọng Vĩnh Bác rất lớn: “Em ở đâu?”.




      “Em... em vừa tham gia đám cưới bạn xong, sao vậy?”.




      “Vĩnh Đạo đâu!”.




      ấy...”. Phổ Hoa lần nữa lại nghẹn lời.




      “Chuyện của phòng thí nghiệm, em biết ? Mẹ vừa gọi điện cho xong, Vĩnh Đạo muốn bà đưa mười vạn tệ, buổi sáng chuyển qua, chiều thấy người đâu rồi! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nó đâu!”. Vĩnh Bác hỏi như pháo nổ liên hồi, thở hổn hển, phì phò, “Mẹ kiếp, cái đường dây ghẻ này, tín hiệu bên này ổn định, Phổ Hoa, nghe thấy !”.




      Niềm vui tham gia hôn lễ bị những lời của Vĩnh Bác xóa sạch, tâm trạng của Phổ Hoa bất giác trĩu nặng.




      “Mẹ gọi cho em, sao em luôn nhận máy, hai đứa rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vĩnh Đạo đâu? Hay bị người ta lừa rồi: Bố huyết áp tốt, chịu được lo lắng, em kêu nó về nhà ngay cho , tình! Tiền là chuyện , người phải về trước, em cũng vậy!”. Tính cách Vĩnh Bác chưa bao giờ khách sáo, toàn dạy dỗ bọn họ như phụ huynh, “Em là vợ nó, cho dù xảy ra chuyện gì đều thể khoanh tay đứng nhìn, Phổ Hoa, em nghe thấy !”.




      “Em...”. Phổ Hoa nhất thời khó mà giải thích được.




      “Lần trước Vĩnh Đạo từng qua với , tưởng là việc ứng phó chút là qua thôi, sao bây giờ lại thành nghiêm trọng như vậy? Em chứ, hỏi em đấy? Vĩnh Đạo đâu rồi, mẹ lo tìm nó, kêu nó nhanh chóng về nhà, về cũng phải gọi điện cho cả nhà để mọi người biết nó bình an! Di động của nó cũng tắt! Làm thế nào đây?”.




      “Vâng... em... em lập tức... tìm ấy...”. Phổ Hoa nơm nớp lo sợ đồng ý cầu của Vĩnh Bác, căn bản kịp cúp máy, trực tiếp dùng máy bàn gọi tới nhà Hải , nghe ngóng tăm tích của Vĩnh Đạo từ chỗ Doãn Trình. Suốt đêm, Phổ Hoa gọi điện rất nhiều lần, tới ngày thứ hai di động vẫn hàng nghìn lần vang lên như nhau: “Số máy quý khách vừa gọi liên lạc được”.




      Sáng hôm sau, theo ý của Vĩnh Bác, Phổ Hoa khắc phục trở ngại trong lòng, gọi điện về nhà Vĩnh Đạo động viên hai cụ, lại xin nghỉ chạy đến cơ quan Doãn Trình, dù thế nào cũng bắt cậu ta tìm ra tung tích của Vĩnh Đạo.




      Doãn Trình cách ngày sau mới có tin tức, cậu ta đưa Phổ Hoa số di động nơi khác, Vĩnh Đạo liên lạc về nhà.




      Có được số điện thoại, Phổ Hoa vội vã gọi, điện thoại ai nhận, reo đủ phút mới có người nghe.




      ‘Thi Vĩnh Đạo!”.




      Họ lâu lắm chuyện điện thoại, lo lắng cho an nguy của , vì vậy buột miệng gọi tên , hoàn toàn ngờ được tiếng trả lời đầu dây bên kia là vài tiếng ho khẽ khàng.




      Giống như giọng nhưng dám khẳng định.




      “Thi Vĩnh Đạo? Là à?”.




      nắm chặt ống nghe, trái tim bất giác cũng siết chặt.




      Im lặng hồi lâu, đối phương vẫn trả lời.




      Mất hết kiên nhẫn, lại thể nén lại mâu thuẫn và khúc mắc trong lòng, dịu giọng, gọi như khẩn cầu lần nữa.




      “Vĩnh Đạo à?”.




      Lần này im lặng lâu hơn, khi gần như từ bỏ lời đáp khàn và vang lên chỉ có từ.




      “Ừ...”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 4: Vĩnh Đạo trong ký ức - mười tám tuổi





      Lời thổ lộ của Vĩnh Đạo giống như trận núi lở, hoàn toàn phá tan bình tĩnh ban đầu trong lòng Phổ Hoa. chưa bao giờ coi cậu ấy là hồng thủy hay mãnh thú, nhưng cuộc tấn công tình cảm bất ngờ xảy ra này khiến lòng vô cùng rối loạn.




      Cuối tuần, cùng mẹ về nhà bà ngoại, ngơ ngẩn ngồi trông sạp thuốc lá ông ngoại mở. Buổi tối ngủ chiếc giường đơn nho của cậu trước khi cậu kết hôn, Phổ Hoa giơ chiếc gương trang điểm lên ngắm gương mặt mình, thể tưởng tượng “thích” rốt cuộc là cái gì, Thi Vĩnh Đạo lại “thích” ở điểm nào.




      Đối với , cuộc sống ngoài bố mẹ chỉ còn có học hành, điều duy nhất từng hy vọng có được chẳng qua là “tình bạn” của Kỷ An Vĩnh. Cả đêm Phổ Hoa viết cho Kỷ An Vĩnh lá thư, viết rất lâu, hỏi thăm bệnh tình và tình trạng hồi phục của cậu ấy, sau đó bày tỏ cách lờ mờ vài lời muốn . vốn định đặt thiếp chúc mừng năm mới vào chỗ ngồi của cậu ấy, lại cảm thấy ổn, mang về nhà đặt trong ngăn tủ lần lữa tặng.




      tuần sau, Kỷ An Vĩnh vẫn học, Phổ Hoa bồn chồn, gửi thư vào hòm thư của trường. Đặt thư xong, trời mưa lất phất, sau đó đúng tuần lễ đều mưa u. Chỗ ngồi của Kỷ An Vĩnh vẫn trống, trong lòng Phổ Hoa cũng có khoảng trống.




      Thi Vĩnh Đạo còn chủ động chuyện với nữa, chỉ như có mà cũng như chờ đợi câu trả lời của . Hôm ấy trốn tránh, sau đó cậu ấy thường hẹn mà xuất con đường về nhà, nhà ăn của trường, góc rẽ cầu thang, thậm chí cả văn phòng của giáo viên. Nhưng điều Phổ Hoa làm là im lặng trốn tránh.




      Hai ngày sau lặng lẽ mở hòm thư, bức thư đó còn nữa, Phổ Hoa thấp thỏm, lo lắng, bất an ngồi bậc thang lên sân thượng ngắm mưa, suy đoán khi nào Phong Thanh giao thư cho Kỷ An Vĩnh, cậu ấy đọc xong trả lời thế nào.




      Phổ Hoa của tuổi mười lăm vẫn hiểu cái gì là tình , thứ nhìn thấy chỉ là bố mẹ cãi nhau ngày càng nhiều, bố gánh vác trách nhiệm cuộc sống nặng nề. Ngoài bài vở nặng nhọc, niềm vui đơn thuần nhất trong cuộc sống là quan tâm, lo lắng, thậm chí cả buồn bã của , mà những thứ này đều dành cho Kỷ An Vĩnh.




      tháng sau khi kết thúc khóa học huấn luyện quân , Kỷ An Vĩnh trở lại lớp, Thi Vĩnh Đạo mang đồ giúp cậu ấy, đưa cậu ấy vào lớp học. Cầu Nhân tổ chức cho mọi người viết thiệp thăm hỏi đặt bàn cậu ấy. Phổ Hoa ký tên ở góc, chữ viết rất .




      thời gian rất lâu sau đó, tất cả mọi thứ của lớp 10 (6) đều như trước đây, thỉnh thoảng Kỷ An Vĩnh hỏi Phổ Hoa về tiếng , giờ thể dục khi chạy gật đầu chào hỏi nếu gặp, cậu ấy vẫn tiếng “hi”, quan hệ bọn họ cũng chỉ dừng ở đó.




      Nhưng nhiệt tình của Thi Vĩnh Đạo biết từ lúc nào bỗng dừng lại. Cậu ấy còn theo khi tan học, còn đợi đường, thậm chí cố ý trốn , dường như lời thổ lộ hôm ấy chỉ là trò chơi ngu xuẩn tột cùng. Trong chờ đợi lo sợ bất an, Phổ Hoa đón nhận kỳ thi đầu tiên của cuộc sống cấp ba.




      Trước ngày công bố thành tích giữa kỳ, Quyên Quyên nhét riêng cho Phổ Hoa mảnh giấy, đó viết: Buổi trưa gặp nhau ở tầng thượng.




      Hỏi ai viết, ấy là Doãn Trình.




      Tiết cuối cùng của buổi sáng, Phổ Hoa nhiều lần nhìn sang chỗ ngồi của Kỷ An Vĩnh. Cậu ấy nghe giảng cách bình tĩnh, cảm giác được ánh mắt của , cậu ấy hơi nghiêng đầu cười. Trải qua hai tháng mong chờ hết sức lo sợ, khoảnh khắc này, Phổ Hoa cuối cùng cũng có thể kiềm chế được bản thân, dồn chú ý lên quyển sách.




      Trưa hôm đó, đợi mọi người ăn cơm hết mới mình lên tầng thượng.




      Tầng thượng có Kỷ An Vĩnh, có người ngồi bên lan can, quả bóng rổ đặt cạnh chân, ánh mắt dừng tại điểm xa xa nào đó. Cậu ấy đứng lên bước tới trước mặt , nhặt bóng lên, cái bóng lướt qua mặt .




      “Lời của mình, cậu hiểu chứ?”. Cậu ấy hỏi.




      thể chuyện với cậu ấy, từ chối đối diện với cậu ấy, cúi đầu nhìn mũi giày của mình. Dường như từ khi quen cậu ấy, thứ làm nhiều nhất cũng là trốn tránh ánh mắt của cậu.


      Sau đó cậu ấy lặng lẽ bỏ , quả bóng lăn tới lan can.




      Trước tiết học buổi chiều, Doãn Trình đỡ Thi Vĩnh Đạo từ ngoài trở về, qua Phổ Hoa, ngửi thấy mùi rượu xộc vào mũi. Là trạng nguyên hóa học trong kỳ thi trung học toàn khu vực, Thi Vĩnh Đạo lại nộp giấy trắng trong kỳ thi môn hóa giữa kỳ.




      Noel năm đó, Tết dương lịch, thậm chí cả Tết lịch, Phổ Hoa hề nhận được tấm thiệp nào. Đến thư hồi của Kỷ An Vĩnh cũng có. Ngày ngày gặp mặt, chẳng phải người dưng, đây phải loại quan hệ mà mong đợi.




      Khi ở nhà bà ngoại, thi thoảng chuyện điện thoại với Kỷ An Vĩnh phần lớn là thảo luận việc học tập. Trước khi cúp máy, cậu ấy lịch trước câu “Chúc ngủ ngon”, Phổ Hoa lặng lẽ nắm ống nghe, vì trong câu tạm biệt này có nỗi bi thương cách nào giải thích được trong lòng.




      Sau kỳ thi giữa kỳ, trải qua thời gian thi thử rất dài, đến gần cuối kỳ thành tích của Phổ Hoa mới khởi sắc. Nhưng lúc đó, gia đình lại còn là chỗ dựa kiên cố vững chắc nữa, vẫn đề giữa bố và mẹ trở nên nghiêm trọng.




      Nghĩ tới nửa năm sau của lớp mười còn có hai kỳ thi, bố mẹ dứt khoát để về sống ở nhà bà ngoại. hề biết trong nhà rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sau này thường là mẹ qua ở cùng , mình bố ở nhà. Sắc mặt bố mẹ tốt, Phổ Hoa cũng cố chịu khí nặng nề này, sống thấp thỏm lo âu từng ngày.




      Trước kỳ thi cuối kỳ, chủ nhiệm lớp tìm chuyện, khuyên suy nghĩ vấn đề lựa chọn ban khi vào lớp mười , đồng thời để và Thi Vĩnh Đạo trở thành đôi bạn cùng tiến. Học kỳ vừa rồi, thành tích tiếng của cậu thảm hại đến mức thể thảm hại hơn, còn môn hóa của , kiến thức nền tảng từ cấp hai tốt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :