1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giường đơn - Đản Đản 1113 ( hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Giường đơn – Chương 4 (Quyển 3: Tương tư ngàn mối)


      và “Phàn Hồ Á” bắt đầu xuất cùng nhau.



      Có người mê điện ảnh vào rạp chiếu phim, nhìn thấy ngôi sao Hạ Vũ Mạt cùng người đàn ông quần áo sang trọng, khí chất cao quý, vô tình người trước người sau, khi bộ phim kết thúc, hai người họ nắm tay nhau ra ngoài.



      Lại có nhân viên phục vụ nhà hàng nhìn thấy ngôi sao Hạ Vũ Mạt và người đàn ông nhiều lần ăn cơm.



      Các tòa soạn bắt đầu kích động cho đội cẩu tử xuất phát, liên tiếp chụp được ảnh ngôi sao Hạ Vũ Mạt ngủ lại trong khu nhà cao cấp của người đàn ông kia, sáng sớm hôm sau mới vội vàng rời .



      Vị trí thiếu phu nhân Phàn gia, hoa rơi nhà nào?



      Là vị hôn thê cao quý, môn đăng hộ đối Triệu Nhã Nhi hay là ngôi sao xuất thân bần hàn Hạ Vũ Mạt?



      Tình cảm của cậu chủ Phàn đối với Hạ Vũ Mạt là hay giả?



      Phàn gia liệu có để cho Hạ Vũ Mạt, người có tin đồn từng “phục vụ giường” bước chân vào nhà giàu ?



      Tình tay ba, cuối cùng ai mới là người cười?



      Từng vấn đề liên tiếp trở thành chủ đề để mọi người bàn tán say sưa, trà dư tửu hậu.



      Màn kịch này, vấn đề bé lọ lem và hoàng tử vĩnh viễn ở bên nhau gây náo động rất lớn, trở thành cơn sóng bàn luận.



      Thậm chí ngay cả internet đều diễn ra khảo sát, phái “môn đăng hộ đối” và phái “ bé lọ lem” gây chiến kịch liệt.



      Nhưng ngoài mong đợi của mọi người.



      Người mà Phàn gia và Hạ Vũ Mạt chờ đợi vẫn xuất .



      . . . . . . . . .



      Ba tháng sau.



      Trong siêu thị hết sức bình thường.



      người đàn ông tuấn tú lựa đồ mua sắm.



      Tay cầm bản kê, mỗi khi mua thứ gì xong liền cúi đầu đánh dấu vào đó.



      “Chú cha, chú xong rồi à?” Bên cạnh bé sáu tuổi, đầu cái đóa hoa hồng , rất hiếu động, ngừng gọi.



      “Còn chưa xong đâu, đừng nghịch nữa! Chú làm việc!” Người đàn ông vẫn tập trung vào việc lựa đồ như cũ, vẻ mặt nghiêm túc, quên nhắc nhở bé, “ tìm mẹ !”



      “Mẹ? Mẹ ngồi xổm ở khu đồ điện, xem chị Sam Thái rồi, chịu đâu.” bé chu cái miệng nhắn lên.



      Tay cầm bút của người đàn ông cứng lại chút.



      “Chúng ta gọi mẹ con thôi, nên để ấy xem quá nhiều phim truyền hình vô bổ như vậy!” Nhất thời, người đàn ông còn tâm trạng mua sắm nữa, dắt tay về khu đồ điện.



      “Chú cha, chú nắm tay con chặt như thế có phải vì sợ nhận ra mẹ ?” vô cùng thích thú, còn quên trêu cợt chú cha.



      “Sao chú lại nhận ra hai người chứ?” Người đàn ông hừ lạnh tiếng, “ đầu con lúc nào cũng cài đóa hoa hồng, còn tóc mẹ con có kẹp tóc con bướm, cho dù muốn nhận ra cũng khó!”



      bé cười trộm, “Đó là vì con và mẹ sợ chú cha lạc mất.”



      Bàn tay người đàn ông căng thẳng, chém đinh chặt sắt, “ bao giờ, chúng ta là người nhà!”



      Tới khu đồ điện, quả nhiên thấy người phụ nữ nhắn, thanh tú, đầu có kẹp hình con bướm ngồi xổm, nhìn chằm chằm màn hình.



      Nhíu mày, “Tình , tôi và Tiểu Niệm phải về nhà thôi!”



      “A!” Người phụ nữ trẻ tiếc nuối đứng lên, thào oán giận, “A Á thối tha, ở nhà xem phim chê tôi ngốc, khó khăn lắm mới ra ngoài, mới được lúc phải về nhà!”



      “Tôi và Tiểu Niệm về nhà trước, chị cứ tiếp tục được ?!”



      được đâu! cho cậu bỏ tôi lại!” Người phụ nữ vội vàng ôm lấy cánh tay .”



      Người phụ nữ luôn cảm thấy an toàn, dường như rất sợ bị người ta vứt bỏ.



      “Được rồi.” Người đàn ông hơi lùi lại.



      Thân cận với phụ nữ, luôn cảm thấy mất tự nhiên.



      Nắm bàn tay nghịch ngợm của bé con, kéo người phụ nữ.



      xoay người, vẫn thấy được khuôn mặt ngây thơ mà lạnh lùng ti vi.



      “Giống như các người, chỉ biết sống dưới che chở của cha mẹ, các người bao giờ tự mình kiếm ra đồng tiền chưa?’



      “Tôi bao giờ… chịu im lặng nữa, Đạo Minh Tự, tôi chính thức tuyên chiến với !”



      Ánh mắt thản nhiên rời khỏi gương mặt ương ngạnh, bừng bừng sinh lực.



      rất ngang ngược, tính tình tồi tệ, chưa từng quan tâm đến suy nghĩ của tôi, ở cùng chỗ với tôi phải kiềm chế rất mệt mỏi. Từ đầu tới cuối tôi chỉ vì tiền của thôi.



      A Á, trừ tiền ra còn gì có thể hấp dẫn tôi đây?



      có tiền, chẳng là gì cả.

      . . . .



      vết thương cũ lặng lẽ xuất trong lòng .



      Tình của rẻ mạt.



      Toàn bộ ảo ảnh đều dựa vào tiền tài.



      có bức tường huy hoàng đó làm nền, ba chữ Phàn Dực Á chẳng là gì cả.



      Về nhà sao?



      , về nhà!



      Cái nhà kia chỉ làm cảm thấy vô cùng tức cười, khiến cảm thấy cực kỳ nhục nhã.



      Cho dù có nhà để về, giống như dân vô gia cư lưu lạc, buổi tối phải ở lại dưới cầu vượt hoặc trong công viên, người chỉ còn tờ báo vứt để chống lạnh, lúc đêm khuya bị lạnh đến ngủ được, khi rạng sáng đói đến tỉnh dậy.



      Tìm kiếm khắp nơi nhưng có cơ hội nào để làm việc, lần nào cũng bị người ta cho rằng có hộ khẩu nên đuổi , kiêu ngạo như thế, cho dù phải chịu rất nhiều khổ cực cũng hối hận.



      Khi sắp cạn kiệt sức lực, cuối cùng, lần đầu tiên rơi nước mắt khuất phục trước phần mộ trai.



      Tình làm bị thương rất nặng.



      Nhưng chưa bao giờ chịu khuất phục, chỉ kêu đau đớn mà thôi.



      Chỉ cần ra tiếng, kêu cứu, người khác biết rất đau.



      Từ đó về sau, bao giờ lưu luyến quay lại nơi sống, hoặc là phạm vi mười dặm gần đó, tuyệt đối có bóng dáng của .



      Kìm nén nước mắt thất bại, tự cho mình, ngay mai lại là chính mình, nhất định phải sống tốt hơn bất cứ ai.



      ngờ, cách mộ trai xa, nhặt được Tình khóc nức nở, ấm ức, cái bụng hơi nhô lên.



      Hoặc là nên , Tình nhặt được cả người xu dính túi, quần áo bẩn thỉu.



      Có mái che đầu, cuối cùng cũng yên ổn tìm được công việc.



      thay người phụ nữ này gánh nặng cuộc sống.



      Khi Tiểu Niệm sinh ra, là cầm chặt tay Tình .



      “Vì Hoàn Vũ, hãy kiên trì lên!”



      và Tình cùng chung hoạn nạn.



      Cùng nhau cố gắng, cho nhau sức sống.



      Mỗi bước trong cuộc sống, đều là dắt tay tiến lên.



      . . .



      Khi xếp hàng thanh toán, Tình tiện tay cầm tờ báo phục vụ khách lên, hô to, “A Á, cậu lại lên báo này!”



      chỉ vào ảnh chụp báo, cười ha ha ngừng, có vẻ giễu cợt, “ hâm mộ cậu quá, diễn cùng với thần tượng “Sam Thái” của tôi này!”



      Tình cũng biết và Hạ Vũ Mạt vốn là đôi, chỉ đơn giản nghĩ rằng A Á giả ở Phàn gia và “Sam Thái” qua lại.



      kiên nhẫn lấy tờ báo , biểu cảm mặt hung ác như bị đao khắc.



      Mục đích của bọn họ hiểu rất !



      Nhưng lần này lại nhận bao nhiêu tiền nữa?



      Vì sao bọn họ vĩnh viễn tin rằng họ có thể tùy ý thao túng, sắp xếp cuộc sống của ?

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Giường đơn – Chương 5 (Quyển 3: Tương tư ngàn mối)


      Hạ, tới Phàn gia chuyến !” Mệnh lệnh lạnh như băng, điện thoại bị dập cách vô tình.



      Để tách trà chanh trong tay xuống, nhăn mày, nhận ra giọng này.



      Đối với loại kỹ nữ như nhiều nhất cũng chỉ đáng giá chừng này thôi.



      Ngồi trong xe ô tô có rèm che của Phàn gia, chờ ở cửa lớn lạnh như băng.



      Cửa lớn chạy bằng điện chậm rãi mở ra.



      Lần đầu tiên Sam Thái đến nhà Đạo Minh Tự, kinh ngạc nhìn thấy thế nào mới là huy hoàng.



      Giày cao gót lạnh lùng giẫm lên đá cẩm thạch màu trắng dính hạt bụi.



      phải Sam Thái, cho nên quê mùa tới mức tỏ ra kinh ngạc.



      Cho dù khung cảnh trong nhà của cũng tương tự với nhà Đạo Minh Tự.



      Hai hàng người hầu đứng ngay ngắn chỉnh tề chào .



      Có người hầu cầm áo khoác giúp , có người hầu mang dép lê đến.



      Động tác của mỗi người đều cung kính, giống nhau, khiến người ta chắc chắn rằng họ đều trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc.



      ly trà nhài, quý phu nhân ngồi sô pha, vẫn cao quý đến mức thèm nhìn cái.



      Năm tháng cũng chẳng để lại gì gương mặt bà ta.



      “Mời ngồi.” Cho dù làm động tác “mời”, mặt quý phu nhân vẫn có biểu lộ gì, nhưng nếu chú ý chút có thể nhận ra mệt mỏi trong giọng .



      thản nhiên ngồi xuống.



      Tư thế ngồi của cũng phải kiểu ngoan hiền, cung kính, mà chân này vắt lên chân kia, mê người.



      Có vẻ phong tình, ngả ngớn, thèm để ý đến người khác.



      Trừ Phàn Dực Á, nhún nhường bất kì kẻ nào, cho nên hiểu cách lấy lòng, cũng cần lấy lòng ai.



      chưa bao giờ hy vọng xa vời mình trở thành người phụ nữ hiền lương thục đức trong mắt các trưởng bối.



      , tìm tôi đến có chuyện gì?” thẳng.



      chán ghét tòa nhà lớn xa hoa này, giây cũng muốn ở lại.



      “A Á trở về nhà.” Quy phu nhân cũng muốn nhảm với , bình tĩnh trả lời.



      cứng đờ.



      … về nhà?



      Nó cảnh cáo tôi đừng làm mấy chuyện vô vị nữa.” Cách xa nhiều năm, gặp lại đứa con bảo bối của mình, kinh ngạc vui mừng, chua xót, đau lòng, các loại cảm xúc rất phức tạp.



      Chuyện vô vị?



      Cũng đúng.



      Trong lòng Phàn Dực Á, dính dáng đến người phụ nữ như đúng là vớ vẩn.



      “Nhưng đây phải mục đích của nó.” Quý phu nhân mệt mỏi vuốt mắt, xoa thái dương.



      Có đứa con cứng rắn như thế, người làm mẹ như bà cũng chịu ít khổ.



      Đặc biệt, cho dù cầu xin, uy hiếp, dùng mọi thủ đoạn đều thể giữ nó lại.



      “Nó tới để lấy chứng minh thư.”



      Hạ Vũ Mạt ngạc nhiên, bảy năm, nếu Phàn Dực Á có thể sống bình yên vì sao bây giờ mới trở về lấy chứng minh thư.



      có dự cảm tốt.



      “Nó , nó kết hôn. Nó vẫn luôn sống chung với người phụ nữ, có con 6 tuổi rồi, sắp phải học, cần làm hộ khẩu…”



      Sống chung? Con 6 tuổi?



      Sau khi A Á chia tay với liền sống chung với người phụ nữ khác sao? Hơn nữa đứa con 6 tuổi rồi?



      Lòng của chợt lạnh.



      Khóe môi khẽ nhếch lên, lạnh lùng, “Thế chẳng phải tốt lắm sao? Con trai trở về, còn có thêm đứa cháu . là đáng mừng.”



      con tôi sao?! đáng mừng à?!” Quý phu nhân phát điên, mặt nạ bình tĩnh vỡ toang, “Bảo bối của tôi chuẩn bị lấy ‘chị dâu’ nó, thay trai nó nuôi con, lại còn tặng tôi mấy chữ ‘ đáng mừng’!”



      Chị dâu? Con của trai?



      Tách trà chanh uống lúc sáng tiết ra axit nữa, dạ dày thoải mái hơn chút.



      , bà muốn tôi làm thế nào?” Nhàn nhã uống ngụm trà, nhàng kìm nén tâm trạng vừa mới như dời sông lấp biển, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ.



      “Tôi biết rất cần tiền! Tôi tăng giá. Hai triệu.” Quý phu nhân vươn hai ngón tay, “Nghe còn nợ công ty điện ảnh hơn triệu, tôi ra hai triệu! những có thể trả hết tiền nợ, còn dư ra rất nhiều nữa! Tôi muốn quyến rũ con trai tôi, để nó bỏ ý tưởng kết hôn với người phụ nữ kia !”



      “Sau đó lại nhẫn tâm đá ta.” cười lạnh, thay phu nhân nốt, “Bà sợ con bà lại bị tổn thương, đứng dậy nổi nữa sao?”



      “Chuyện đó cần lo lắng, sau khi rời khỏi con tôi, tôi lập tức trả tiền cho .” Quý phu nhân đặt tách trà nhài mạnh, “Bảo bối của tôi chỉ có thể đứng vị trí vương giả, lấy người phụ nữ xứng đôi với nó! Những phụ nữ rác rưởi khác chẳng qua là gặp dịp chơi thôi!”



      Phụ nữ rác rưởi? Rác rưởi này chắc chỉ có mà còn cả người phụ nữ ở cùng Phàn Dực Á.



      Khóe môi khẽ nhếch lên đầy châm chọc, tốn nhiều lời phản bác làm gì.



      Hoàng tử và công chúa quả là tổ hợp tốt nhất.



      “Để tôi suy nghĩ .”



      “Đối với loại phụ nữ như , hai triệu mà còn cần suy nghĩ à?” Giọng của quý phu nhân có vẻ rất chắc chắn, chắc chắn như vậy.



      “Quả là hai triệu so với mức giá trước đây bà cho tôi đúng là cần suy nghĩ.” triệu kia Đinh trả lại cho từ lâu, khoản phí bán đứt tình khiến nhục nhã vô cùng vẫn cất trong ngăn kéo.



      “Nhưng tôi chắc chắn Phàn Dực Á có thể cắn câu hay .” Thói quen hút thuốc của lại tới, rút từ trong hộp ra điếu thuốc, bận tâm đến sắc mặt của quý phu nhân, bắt đầu thổi khói đến phong tình vạn chủng.



      tại, có chút trong sáng nào, quá mức sa đọa, ngay cả chính cũng tin rằng Phàn Dực Á có thể cắn câu .



      “Yên tâm, tôi để tay .” Giữa màn sương khói, mắt quy nhân như hồ băng, lạnh lùng đưa túi hồ sơ ra trước mặt , “Quán trà này, tính cả mặt tiền nhà hàng, tôi ra giá gấp ba lần giá chung trong thành phố để mua nó, khoảng hơn nghìn vạn, chuyển tên cho .”



      Quán trà?



      “A Á là bếp trưởng ở đây.” Trong đôi mắt quý phu nhân lộ ra đau lòng, “ ra bảy năm nay bảo bối của tôi vẫn ở đó, từ phụ bếp lên tới bếp trưởng, tưởng tượng nổi, nó phải chịu rất nhiều khổ sở.” Bảo bối của bà từng là quán quân cuộc thi quốc tế, bảo bối của bà, ngay cả cha mẹ đề nghị ngàn lần cũng chịu làm bữa cơm, vậy mà nó lại vì làm công ‘chui’, dưới hà khắc của chủ, chỉ có thể làm công rẻ mạt, cần rất nhiều thời gian mới chứng tỏ được thực lực của mình.



      biết ? Bảo bối của tôi khi còn ở nhà, ngay cả đôi giày da cũng có người hầu hạ!” Quý phu nhân chỉ vào tư liệu, vẻ mặt dần kích đọng, “Trong tư liệu lại còn bảo bối nhà tôi có lúc phải tước hơn nghìn cái , hai tay đầy máu, còn tiếp tục làm việc để nuôi sống người phụ nữ chẳng kiếm được chút tiền nào!”



      Kết quả điều tra này đúng là làm người ta suy sụp!



      Trà chanh lại tác quái trong dạ dày của .



      “Tôi nhận lời bà.”



      ràng, nhanh chóng đút tập hồ sơ vào túi.



      phát ra, mình ghen tị!

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Giường đơn – Chương 6 (Quyển 3: Tương tư ngàn mối)


      về nhà cầm chứng minh thư.



      Cố ý hay vô tình, giả lẫn lộn.



      nửa là vì cảnh cáo cha mẹ, nửa là vì Tiểu Niệm.



      Tiểu Niệm sáu tuổi, bởi vì có cha nên làm được hộ khẩu, bị người ta nhạo báng sau lưng là con rơi.



      Con bé là con trai, nếu trai còn sống đời này, con bé có thể nhận được những thứ tốt nhất.



      Đứa bé này từ thay tã, dỗ uống sữa bột, dỗ ngủ, làm rất đau lòng.



      Cho nên muốn đem toàn bộ những gì tốt đẹp nhất đến cho con bé.



      Mấy ngày trước, Tiểu Niệm leo lên giường , ôm cổ , lén lút hỏi, “Chú cha, chú thể làm cha của cháu sao?”



      biết, gần đây Tình rất tích cực tìm người cha cho Tiểu Niệm.



      Từng lần thân cận.



      Tình phụ nữ có tính ỷ lại rất nặng, có khả năng sinh tồn, thể tách khỏi chăm sóc của đàn ông.



      giống người kia, sức sống ương ngạnh, dù cho nghịch cảnh gì cũng có thể lạnh lùng đối mặt.



      Sao tự nhiên lại nghĩ đến chứ?



      Xem ra gần đây vô tình xem phải phim thần tượng, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của .



      chuẩn bị theo khẩn cầu của Tiểu Niệm, lấy Tình , nếu Tình cũng chấp nhận.



      Dù sao vài năm nay mọi người vẫn sống nương tựa vào nhau, cuộc sống lâu như thế thành thói quen.



      thích thay đổi, cho nên cứ như vậy .



      Con đường này là do tự mình lựa chọn.



      . . . . .

      Đeo kính râm có thể che khuất nửa khuôn mặt nhắn, đội mũ lông tơ trắng như tuyết, cổ quàng khắn nhung trắng.





      Cách ăn mặc của có chút quái dị, nhưng cũng rất đơn giản, cho dù có vẻ xinh đẹp nhưng tuyệt nhiên phải hình tượng của siêu sao.



      lạnh lùng nhìn xung quanh.



      Nhà hàng này là của .



      Chỗ này trang trí có vẻ xưa cũ, vách tường sơn hoa cúc, giá thị trường tuyệt đối thể hơn ngàn vạn.



      Nhưng dù đoạn đường này có vẻ hẻo lánh, kỳ quái là chuyện làm ăn vẫn rất tốt.



      gần đến mười giờ đêm, nhà hàng này vẫn có tiếng người ra vào.



      lên mạng tìm kiếm, diễn đàn, rất nhiều người đề cử nhà hàng này, đều rằng tuy nhà hàng này có vẻ cũ kỹ, bát đĩa cũng có cái sứt mẻ nhưng thức ăn và hương vị vô cùng tuyệt.



      Hơn nữa đầu bếp dường như vô cùng am hiểu cách làm các món truyền thống, tuy nguyên liệu rẻ tiền, thậm chí độ tươi mới của thực phẩm, đều cần phải có trình độ rất lớn, nhưng màu sắc, hương vị, trình bày đều được đầu bếp phát huy ở mức cao nhất.



      Vị đầu bếp món Pháp này chế biến thức ăn rất đa dạng, chân giò hun khói, pho mát, hào hấp, canh cà rốt, thịt bò, làm thực khách cảm thấy ngay cả lưỡi cũng như khiêu vũ.



      Đáng tiếc rằng nơi này chỉ là nhà hàng trà mà thôi, thậm chí còn bán nhiều thứ như bánh mì, bánh bao, sữa đậu nành, mấy mòn xào.



      Rất nhiều người là thực khách chân chính của đồ ăn Pháp, cảm thấy tiếc hận cho vị đầu bếp như giao long ở nước cạn này, nghe cũng có nhà hàng khác qua mời nhưng đều được.



      Cho dù là nhà hàng Pháp lớn hay đều rất chú trọng nguồn gốc.



      Đáng tiếc vị đầu bếp này có bằng cấp hay cúp nào chứng minh mình học được từ đâu.



      Vị đầu bếp làm kẻ khác tiếc hận này chính là Phàn Dực Á.



      “Thưa , gọi món gì?” phục vụ lại gần hỏi.



      Nhà hàng còn chỗ trống, đành phải ngồi cùng im lặng làm bài tập.



      bé ngẩng đầu lên tò mò nhìn , khuôn mặt thanh tú, đầu cài đóa hoa hồng .



      đáng .



      “Trứng muối và cháo thịt .” ra hứng thú với món Pháp.



      A Á nấu trừng muối và cháo thịt rất ngon. Trước kia khi sau khi làm thêm về, hơn mười giờ, thể ăn những thứ làm đầy bụng, nấu cho chút cháo thịt và trứng muối.



      rất ngang ngược, nhưng đối với luôn rất tốt.



      Dùng trái tim để đối đãi.



      Nhưng lúc ấy, bị lợi ích che mắt, biết quý trọng mà thôi.



      Bây giờ muốn quý trọng.



      Muốn quý trọng cảnh tượng trước đây, chỉ vì mà tạo ra ngoại lệ, chỉ vì mà xuống bếp.



      Nhưng rất nhiều thứ đời này thay đổi.



      “Thưa , cháo thịt và trứng muối của đây.” Rất nhanh, bát cháo thịt và trứng muối nóng hầm hập được bê lên.



      Thịt đủ chín, trứng muối cũng đủ ngon.



      phải tay nghề của A Á.



      Quấy bát cháo, còn muốn ăn nữa.



      “Tiểu Niệm, chú cha bảo cháu ăn bữa khuya trước , ấy tan làm sớm thôi.” bát cháo thịt trứng muối khác được đặt trước mặt bé.



      Sắc màu, hương, vị, tất cả đều tốt.



      Giống y như trong trí nhớ của .



      “Từ từ.” Lạnh lùng gọi lại phục vụ, “Vì sao bát của tôi và bé này giống nhau? Đây là cách đãi khách của nhà hàng các người sao?” cố ý gây chuyện, tốt nhất là tìm ra được người đàn ông trong nhà bếp kia, ép phải ra gặp mặt .



      phục vụ ngượng ngùng biết nên trả lời thế nào.



      “Chị ơi, chị đừng giận, em đổi bát cho chị này.” bé rất ngoan ngoãn đổi bát cho .



      đành phải nhịn ý định muốn gây chuyện xuống.



      lẳng lặng quấy cái thìa, trong lòng ngũ vị lẫn lộn.



      bé này biết A Á.



      Nếu đoán đúng hẳn là…



      còn chưa mở miệng, tự làm lộ thân phận mình, “Chị ơi, nhìn chị đẹp, rất quen mắt nhé!” Cho dù đeo kính râm rất lớn nhưng chị đáng sợ này có cái mũi thanh tú, đôi môi đỏ mọng gợi cảm, rất đẹp.



      “Chị ơi, chị đừng giận chú cha, ngày nào chú cũng rất bận, mỗi ngày sáu giờ sáng phải bận việc đến tận mười giờ, tháng chỉ được nghỉ hai ngày thôi!” bé rất hoạt bát, nghĩ gì nấy, “Bát cháo của chị là do phụ bếp làm đấy, ông chủ rất xấu bụng, chịu tìm nhiều người đến phụ việc, chú cha rất vất vả!”



      xong, bé mới nhớ ra nhìn xung quanh, nghịch ngợm le lưỡi, “May mà ông chủ có ở đây, nếu nhất định đuổi em . Chú cha chuyện gì cũng phải nhịn xuống, thể lung tung.”



      Chuyện gì cũng phải nhịn? thể lung tung?



      Chú cha trong miệng bé này là Phàn Dực Á sao?



      Ngực cứng lại.



      thể tin được.



      mỉm cười, buông thìa xuống.



      Bát cháo này làm vì , cho nên cũng có hương vị tuyệt vời của trước đây nữa.



      sao đâu, bây giờ chị là bà chủ ở đây, em muốn gì làm gì cũng được.”



      Lời của làm bé há hốc miệng.



      “Chị ơi…. Chị là con ông chủ à?” bé đầu óc ngây thơ chỉ có thể nghĩ ra đáp án đấy.



      Hơn nữa, từ vẻ mặt của bé có thể dễ dàng nhận ra kinh ngạc.



      Tư liệu điều tra xem qua ở Phàn gia.



      tại tháng Phàn Dực Á kiếm được khoảng bảy, tám nghìn, tiền lương cũng tồi, cho nên nếu trừ phí thuê phòng, bé này và người phụ nữ kia được chăm sóc, áo cơm lo.



      Người phụ nữ kia là y tá, vì chăm sóc đứa bé này mấy năm nên còn nghề nghiệp gì, giờ chỉ ỷ lại ở A Á, ở nhà chăm sóc bé này và cuộc sống hàng ngày của A Á.



      gia đình rất hòa hợp, hòa hợp đến mức trong lòng khó chịu.



      “Chị là chủ mới ở đây.” Đối với bé đáng này, thể khó chịu nổi, “Cho nên cứ yên tâm , những gì em vừa rơi vào tai ông chủ cũ đâu. Cho dù biết ông ấy cũng chẳng làm gì được.”



      bé vẫn há miệng, dĩ nhiên là hiểu được.



      Nhưng sao, rất nhanh hiểu thôi.



      Bởi vì mỗi ngày tiếp theo, cố hết sức đến đây.



      Đến khi nào tìm được mới thôi.



      Gọi phục vụ lần nữa, thông báo thân phận của mình.



      phục vụ phản ứng giống y bé kia.



      Dù sao nhà hàng này làm ăn tốt như thế, trừ khi đầu óc bị hỏng, nếu sao ông chủ lại sang tay cho người khác chứ?!



      Đương nhiên, bọn họ biết giá sang tay nơi này cao gấp ba lần giá thị trường.



      phục vụ tỉnh táo lại. Chạy về quầy thu ngân, gọi cuộc điện thoại, sau đó lại quay về.



      Thái độ nhiệt tình hơn rất nhiều, ràng là chứng tin tức.



      “Bà chủ, chị có muốn cầu gì ?”



      “Tôi muốn thấy tất cả nhân viên ở đây.” mỉm cười cầu.



      “Vâng vâng, em dẫn chị , giới thiệu từng người với chị.”



      Phục vụ trong tiệm ăn cũng nhiều, chẳng buồn nhận mặt họ làm gì.



      “Tôi muốn gặp bếp trưởng.” Tùy tiện cho có lệ, ra mục đích của mình.



      “Bà chủ à, em trước với chị nhé, khả năng ghi nhớ của A Á em từng chứng kiến, hễ nhìn là quên được, nhưng bảo ta nhận mặt phụ nữ tuyệt đối được đâu! Em và ta làm đồng nghiệp bốn, năm năm nay, đến bây giờ ta còn chẳng nhớ được tên em, thường xuyên nhận sai người! Trừ điểm ấy ra, năng lực làm việc của ta rất tốt!”



      “Tuy A Á có chứng minh tư, cũng chưa học khóa đầu bếp nào, nhưng vì thế nên ta mới có bằng cấp gì so với các bếp trưởng khác, nhưng kỹ thuật tốt hơn nhiều so với những người cái gì mà được trường học danh tiếng dạy dỗ.” phục vụ liền ngớt, sợ thay đổi nhân .



      Xem ra A Á ở đây cũng gây chuyện phiền phức gì.



      Bởi vì người ta về cũng tệ.



      Khi sắp đẩy ra cửa phòng bếp, phục vụ lo lắng thêm câu: “Bà chủ à, nếu A Á quay người cái liền quên chị, chị cũng đừng tức giận nhé! ta là kiểu người chỉ cần là phụ nữ trong mắt ta đều giống hệt nhau.”



      Đừng thêm nữa được ?!



      bắt đầu lo lắng, nếu nhìn thấy , câu đầu tiên lại là “ là ai, chúng ta có quen nhau sao?” phải làm sao đây?



      Đẩy cửa phòng bếp, luồng hơi nóng kèm theo mùi dầu mỡ phả ra.



      Nóng đến mức làm cho người ta đổ mồ hôi đầm đìa.



      “A Á, mau gặp bà chủ mới này!” phục vụ nhiệt tình gọi .



      Giữa làn khói trắng, thành thục cầm xẻng xào thức ăn, nhíu mày, quay sang.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Giường đơn – Chương 7 (Quyển 3: Tương tư ngàn mối)


      Sau đó, nhận ra sắc mặt căng thẳng, trứng chim chưa đập rơi vào trong chảo.



      Dầu nóng văng ra khắp nơi.



      nhận ra sao?



      vui mừng kích động.



      “Xin chào.” Tắt lửa, khách sáo gật đầu, “Lần đầu gặp mặt.”



      Lời của ngay lập tức làm như rơi vào hầm băng.



      Lấy kính râm che mặt xuống, đôi mắt bình tĩnh của đối diện với , “Xin chào, lần đầu gặp mặt, hy vọng sau này hợp tác vui vẻ.” Câu trả lời của cũng bình tĩnh như thế.



      từng tưởng tượng hơn nghìn lần, vạn lần cảnh tượng bọn họ gặp lại, nhưng chưa từng nghĩ như thế này.



      giả vờ quen .



      Đúng, chắc chắn giả vờ.



      Bởi vì ánh mắt khiếp sợ ban đầu bán đứng .



      Quay đầu lại, hề quan tâm đến .



      Đêm tuyệt tình kia, từng chút trở về trong đầu , chỉ có tự tôn nam giới của bị trúng tên, mà còn cả trái tim , khắp mình đầy thương tích.



      Cho nên hận nhất là bản thân mình, hóa trang như thế mà chỉ cần cái liếc mắt cũng nhận ra .



      bao giờ… chấp nhận ở trong lòng vẫn đặc biệt như trước.



      Đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm như báo hoang.



      Đúng, tính tình lại sắp bùng nổ.



      Người phụ nữ này dựa vào đâu mà có thể mặt dày đến thế?



      Tự mình lộ diện, Phàn gia nhất định tìm được , cũng mua nhà hàng này, đều đoán được toàn bộ.



      Nhưng ngờ rằng bà chủ mới lại là !



      “Tôi nghĩ có cơ hội hợp tác đâu, làm xong hôm nay tôi làm nữa.” lạnh lùng ngạo mạn trả lời.



      cởi bỏ mũ bếp trưởng.



      tuyệt đối cho phép người phụ nữ này lại trèo lên đầu , muốn làm gì làm!



      lấy được giấy chứng nhận, có thể tiếp tục cuộc sống của mình.



      Cho dù là rất bình thường nhưng là cuộc sống của riêng .



      sợ Phàn gia, nhốt , giết , đối phó với , cứ đến !



      tuyệt đối khuất phục!



      “A Á…” phục vụ há mồm, trong nháy mắt dám tin.



      Tính tình A Á luôn tốt, có khi kiên nhẫn cũng được, nhưng vài năm nay vẫn chịu nhịn.



      Ông chủ hà khắc, gây khó dễ, A Á nhiều lúc sắp bạo phát nhưng vẫn cố nhẫn nại.



      Vì sao bà chủ mới hiền lành lại cư xử trái ngược…



      . . . . . .



      muốn cười.



      vẫn là người mà từng biết.



      Cá tính vẫn ngang tàng như cũ.



      tự tin ngang ngược này dường như thể nào thay đổi được người .



      Bất kể đứng ở đâu trong đám đông, vĩnh viễn cũng thể thay đổi mình.



      Nhưng là…



      Khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, “Phàn Dực Á, nhiều năm như thế, ngờ vẫn ngây thơ như vậy.”



      Tiếp theo còn muốn gì về ?



      Chỉ vì bản thân mình, thèm nhìn đến ai, hỉ nộ bất thường, tính tình nóng nảy, chưa bao giờ bận tâm suy nghĩ của người khác?



      Đánh giá của về chưa bao giờ hơn thế, hiểu rất !



      “Hai người biết nhau à?” phục vụ kinh ngạc hô lên.



      Trong khí ngửi được mùi thuốc súng.



      Bình tĩnh quay về đại não của .



      còn là Phàn Dực Á năm 20 tuổi. bây giờ có thể khống chế tâm trạng của mình.



      “Tôi còn chưa kịp cho ông chủ cũ, tôi phải người làm công lén lút nữa, tôi từng giành cúp quốc tế, nếu muốn tôi làm việc ở đây phải đưa ra giá khác.” ngạo mạn trả lời, nhìn từ cao xuống.



      Trong giới giải trí, cũng phải cao lắm, nhưng bởi vì khí chất cao ngạo khiến cảm thấy luôn luôn cao cao tại thượng.



      Người khác luôn lầm tưởng rằng thon thả cao ráo.



      ra ở trước mặt Phàn Dực Á cao lớn, chỉ đứng đến chóp mũi .



      ngước mắt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.



      Nhưng ai cũng chú ý đến ánh mắt của ấm áp.



      “Đối với nhà hàng này, tôi loạt kế hoạch, đầu tiên là trang hoàng lại, thay đổi bài trí, đặt ra các quy định mới, cho nên đương nhiên là tiền lương điều chỉnh lại toàn bộ, mỗi người có tiền lương hợp lý.” Khi bắt đầu làm việc, nghiêm túc.



      Thậm chí có lúc còn nghiêm túc đến từ thủ đoạn.



      Cho nên mới sống được trong giới giải trí như sói hổ.



      Thái độ của rất nghiêm túc, hoàn toàn là vì việc chung. Nếu còn kêu gào đòi bỏ việc chỉ chứng tỏ rằng có vấn đề.



      muốn thừa nhận rằng còn có thể ảnh hưởng đến mình!



      Nhíu mày, “Có thể! Nếu tiền lương hợp lý tìm chỗ mới bằng ở chỗ cũ.”



      sai lầm rồi, rút lại câu kia.



      còn là Phàn Dực Á trước đây nữa!



      Bây giờ vẫn cứng rắn như trước, nhưng lại học được cách điều chỉnh tính tình của mình.



      “Hợp tác vui vẻ!” cười yếu ớt, vươn cánh tay mảnh khảnh ra.



      “Hợp tác vui vẻ!” Mặt chút thay đổi, nắm tay cái liền buông ra.



      Cuộc đời này, khi gặp lại, cho dù sóng to gió lớn đến đâu cũng phải biết kiềm chế cảm xúc.



      Đạo lý này, trước khi 18 tuổi hiểu được.



      Phương pháp này, sau khi 20 tuổi học được.



      “Hôm nay khi hết giờ, tôi muốn nghe xem tất cả nhân viên có đề nghị gì đối với nhà hàng mới .” xoay người lại, nhàng với phục vụ, “Đương nhiên nếu làm mọi người tan ca muộn tôi trả phí làm thêm cho mọi người theo luật lao động.”



      “Tốt quá, tôi báo lại ngay cho mọi người.” phục vụ vội trả lời.



      Vừa được vài bước, phục vụ lại dừng chân, lo lắng hỏi, “Bà chủ, tôi có thể hỏi chị chuyện ?”





      “Đương nhiên có thể.”



      “Chị có phải… Hạ Vũ Mạt ?…” giờ bà chủ đeo kính, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra, quen thuộc đến mức làm tim đập liên hồi.



      “Đúng. Nhưng ở đây tôi và các bạn là đồng nghiệp, phải ngôi sao.” trả lời kiêu ngạo cũng nịnh nọt.



      Đây là điểm thu hút độc đáo trong tính cách của Hạ Vũ Mạt.



      vỗ tay, ý bảo mọi người chú ý, “Được rồi, tất cả mọi người chuẩn bị kết thúc công việc , hội nghị nhân viên bắt đầu sau mười phút nữa.”



      xong, ánh mắt lưu luyến người ai, xoay người, bước đôi giày cao gót.



      Mọi người bắt đầu tập trung vào công việc.



      Bà chủ mới là ngôi sao nữ xinh đẹp, tương lai tươi sáng làm bọn họ vô cùng kích động.



      Trừ ra.



      Chậm rãi cởi bỏ trang phục đầu bếp, tâm trạng của chỉ có nặng nề, hề xúc động.



      Vì sao, ở trước mặt , vĩnh viễn có cảm giác thắng lợi?



      xinh đẹp của vẫn làm ngươi ta thể chạm tới, có cảm giác thể nắm bắt được.



      Vẻ đẹp giống như bình hoa nông cạn, mà là đẹp kinh tâm động phách toát ra từ sức sống, bảy năm, vẫn dễ dàng đảo loạn tâm trạng .



      Nhưng bảy năm rồi, còn dục vọng nắm lấy nữa.

      . . .



      Bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, nhưng tuyệt nhiên ảnh hưởng đến khí ở đây, nhân viên đều mong chờ, mỗi người đều ra sức suy nghĩ, muốn biểu bản thân, giành được chú ý của bà chủ xinh đẹp, ngay cả “người nhà nhân viên” – bé sáu tuổi cũng kích động mong chờ được lên tiếng.



      Chỉ trừ có .



      “Chị Sam Thái, trước kia ông chủ đều mua thực phẩm giá rẻ, mặc kệ đồ ăn có tươi mới hay , ông ấy chỉ cần làm hỏng bụng mọi người là được, mặc kệ chú cha làm thành mỹ vị, những chuyện khác quan tâm!”



      “Đúng đây! Tiểu Niệm đều là , độ tươi mới của thực phẩm rất quan trọng!” Phụ bếp lập tức lên tiếng, “Hơn nữa lượng công việc ở phòng bếp của chúng tôi rất lớn, bất kể thực phẩm gì cũng là do bếp trưởng phụ trách, như vậy với đầu bếp mà lượng công việc quá nhiều, tôi đề nghị mời thêm đầu bếp, những nguyên liệu phức tạp giao cho người đó.”



      “Nhà vệ sinh ở đây chỉ có nhà vệ sinh công cộng, rất bẩn, hôi, hơn nữa lại đối diện ngay cửa, rất nhiều khách đến đây phản ánh ảnh hưởng đến ăn uống!”



      nheo mắt, câu, thấy nghiêm túc lắng nghe.



      Lông mi vừa dày lại vừa dài, mỗi cái chớp mắt đều rất nghiêm túc.



      Khi còn học trong trường, thường nhàn nhã chống cằm, cười mê muội nhìn nghe giảng, giống y như bây giờ, rất mê người.



      Ngoài nghe còn ghi chép.



      “Về vị trí của nhà hàng, tôi muốn đơn giản chút với mọi người, trong tương lai, kế hoạch của tôi là hủy bỏ món bít tết, đồ ăn Pháp, cắt giảm trà bánh ở phòng lớn, lấy các món xào làm chủ đạo, tôi mời đầu bếp có tiếng về món xào.”



      Bỏ bít tế và đồ ăn Pháp ở phòng lớn? Mời đầu bếp có tiếng?



      Thế phải là lấy quyền lực của bếp trưởng sao?!



      Mọi người lo lắng yên, Phàn Dực Á lại thấy chẳng sao cả.



      lưu loát tiếp lời, “Về trang trí, tôi cho làm đơn giản ở tầng , trang trí tập trung ở tầng hai tạo thành khu VIP, chọn vật liệu cách . Sau này ở các khu ghế VIP, lấy đồ ăn Pháp, bít tết làm món chính, ở tầng hai, khu vực VIP do bếp trưởng phụ trách, đương nhiên bếp trưởng cũng phải giám sát công việc ở tầng .” Từ trước đến nay, làm việc chỉ nhìn việc, nhìn người.



      “Độ tươi của nguyên liệu mọi người cần lo lắng, suy nghĩ của tôi và mọi người đều giống nhau, cho dù tiết kiệm chi phí cũng ảnh hưởng đến vấn đề này, về phần toilet, khi trang hoàng lại tôi chuyện với kiến trúc sư, hơn nữa về sau nhà hàng có nhân viên vệ sinh riêng, cần nhân viên phục vụ thay nhau đến dọn nữa.”



      Buổi họp rất dài.



      Mãi đến khi cửa sắt bên ngoài nhàng bị đẩy ra.



      Bước nhanh, khi vào đây đóng cửa sắt lại.



      Khuôn mặt nhắn tò mò tiến vào, mỉm cười với , giọng oán giận, “Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng cậu và Tiểu Niệm bị bão tuyết ngăn cản ở trong nhà hàng.”



      Gương mặt nhắn bị gió tuyết làm đông lạnh, chóp mũi, hai gò má đều hồng lên, tay bé hơ lên chỗ máy sưởi, hai chân ngừng nhảy lên.



      Nhăn mày, chút do dự, cởi áo khoác dày ra, khoác lên người phụ nữ mảnh mai run rẩy.



      Nhưng quay lưng lại nên phát , gương mặt xinh đẹp ở trong kia ngừng lại, kinh ngạc nhìn bọn họ.



      Vẻ mặt phức tạp.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Giường đơn – Chương 8 (Quyển 3: Tương tư ngàn mối)


      Khuôn mặt thanh tú nhắn của người phụ nữ biết là vì bị đông lạnh hay thẹn thùng, hai gò má ửng hồng, ánh mắt dám nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai của người đàn ông.



      Rất giống tình trong phim truyền hình!



      Đôi mắt Hạ Vũ Mạt càng thêm lạnh lùng.



      “Có thể chưa?” Giọng mềm mại của người phụ nữ vang lên.



      Khác hẳn với , chuyện rất cứng rắn, lạnh như băng.



      nhanh thôi, chờ chút.” Giọng dịu dàng ấy của chưa từng được nghe.



      “Buổi họp đến đây là chấm dứt, nếu mọi người có ý tưởng gì mới có thể gặp riêng tôi để bàn bạc.” Mặt có biểu gì, tự mình gấp sổ ghi chép lại.



      Tiếng mọi người kéo bàn ghế ầm ĩ.



      “Có thể rồi.” Tay khoác lên vai Tình , động tác làm người ta có cảm giác bảo vệ.



      nhắn, thanh tú bị người đàn ông cao lớn điển trai ôm lấy, hình ảnh đẹp đến mức làm muốn vỗ tay.



      Tiếc là chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ.



      Ánh mắt lạnh nhạt cảm xúc.



      “Tiểu Niệm, về nhà thôi!” vươn bàn tay, để lại cho vui vẻ chạy tới chỗ bọn họ.



      bé nhảy lên, ôm lấy cánh tay .



      “Chú cha, chúng ta thể ở lại thêm lúc sao? Chị Sam Thái ở đây mà!” bằng giọng trẻ con, đây đều là hy vọng của mọi người trong nhà hàng.



      Cho dù tất cả mọi người đều biết xinh đẹp thể làm người ta no bụng nhưng chưa ai muốn rời sớm như vậy.



      “Sam Thái?” Tình kinh ngạc thốt lên, cuối cùng đảo mắt nhìn quanh, thấy lạnh lùng ra phía cửa, kích động kéo tay Phàn Dực Á, “A Á, là Hạ Vũ Mạt đấy! Trời ơi! ấy đẹp! A Á đáng ghét, sao cậu gọi điện thoại cho tôi biết chứ?!”



      lạnh lùng sát qua người bọn họ.



      “A Á, cậu xin chữ ký giúp tôi được ? Xin cậu đấy!” Tình xoa hai tay, đau khổ cầu xin, dáng vẻ như ngây thơ.



      được!” từ chối, giọng điệu cứng rắn chừa đường sống.



      bước từng bước đến chiếc xe MINICOOPER ở ven đường.



      cố ý bước chậm lại.



      “A Á, xin cậu đấy! Nếu cậu đồng ý, mỗi ngày tôi lải nhải bên tai cậu, đến mức cậu nội thương mà chết! Mau , ấy xuất ở trong nhà hàng chắc chắn là có quen biết với mọi người, xin cậu mà!”



      , cảm thấy người phụ nữ này có phần dính người, nếu là Phàn Dực Á mà biết, người phụ nữ này bị ném xuống biển Thái Bình Dương nuôi cá mập từ lâu rồi.



      Nhưng lại chỉ cảm thấy phiền phức, kiên nhẫn hét lên. “Tôi và ấy quen biết! Chị đừng dở hơi nữa!”



      “Mẹ, chúng ta thôi, con lạnh sắp chết rồi!” bé run rẩy , ra là cảm thấy rất mất mặt.



      Mẹ đúng là người thuộc tộc truy đuổi ngôi sao!



      Tôi và ấy quen biết!



      dừng chân lại, giữa trời tuyết lớn, dưới ánh trăng, đẹp cao quý như nữ thần.



      chậm rãi quay người lại.



      Nhìn ánh mắt , hề chớp mắt.



      Từng bước .



      vừa bước đến gần vừa nhìn ánh mắt .



      Khi híp mắt lại, võ trang đầy đủ, chuẩn bị lạnh lùng đối phó.



      chớp mắt, ngồi xổm xuống, cởi áo khoác nhung ngắn người mình, khoác lên vai bé, “Chị sợ lạnh, cho em đấy.”



      Cởi bỏ áo khoác nhung, chỉ còn chiếc váy liền mỏng manh, bé há hốc mồm, còn đứng lên, xoay người rời .



      Chết tiệt, bây giờ năm, sáu độ, đông lạnh chết mất!



      Tay chân vẫn luôn bị lạnh, trước kia ở trong chăn, phải ủ rất lâu mới có thể làm ấm !



      xiết chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế ý định xông lên, ôm lấy vào nơi ấm áp.



      Buông tay ra, bé chạy về phía , kéo tay , to, “Chị ơi, tay chị lạnh quá! Chị lạnh lắm phải ! Chị cầm lại áo khoác !”



      Chỉ là phép thử nho .



      thất bại .



      giờ, tay trái tay phải của Phàn Dực Á đều còn chỗ nào cho nữa.



      Quan trọng nhất là muốn để ý đến .



      Cười yếu ớt, gỡ bàn tay ấm áp của bé ra, “ cần đâu, chị sợ lạnh! Khi đóng phim, có khi mười độ chị vẫn mặc áo sơ mi cộc tay, vẫn OK!” cười gượng gạo.



      phải vì lạnh.



      phải là đóa hoa nuôi trong nhà kính, quen bị đông lạnh.



      Chỉ là đột nhiên muốn khóc mà thôi.



      Nhưng nước mắt chỉ thích hợp với kẻ yếu.



      Bước từng bước , mỗi bước nền tuyết lạnh, trong mắt có nước mắt, chỉ là khoảng băng lạnh.



      Ngồi vào trong xe MRNRCOOPER, khởi động hệ thống sưởi.



      bắt đầu run rẩy.



      “Về sau, khi nào em có bằng lái xe, mua chiếc MRNRCOOPER cho em nghịch.”



      “Em lười lái xe lắm.” Giọng lười biếng.



      này, có phải làm hư em rồi ? Chiều em đến mức em nghĩ rằng cả đời nhân nhượng em đúng ?!” Giọng cam lòng bị quản chế.



      ai bắt chiều em!” Nhíu mày.



      “Hạ Vũ Mạt, mẹ kiếp, em đừng có khiêu khích !” Phát hỏa.



      có thể nghe!” Lạnh lùng.



      Nhưng nhiệt độ của như muốn làm tan chảy.



      ! Cả đời này phục tùng , nghe lời , chỉ làm người phụ nữ của Phàn Dực Á !” Giọng vẫn còn ngang ngược như trẻ con.



      “Cả đời phục tùng , nghe lệnh , chỉ làm người phụ nữ của Phàn Dực Á!” hề quan tâm, lặp lại như đọc sách.



      biết vì sao đoạn đối thoại này luôn xoay quanh đầu .



      Giống như máy ghi bật bật lại.



      Cả đời phục tùng , nghe lời , chỉ làm người phụ nữ của Phàn Dực Á.



      Chỉ làm người phụ nữ của Phàn Dực Á…



      Có phải trong tiềm thức, những lời này khắc sâu vào lòng .



      Cho nên lúc ấy, thà chết cũng chịu khuất phục làm ‘’?



      Cho nên sau này thà hạn chế nghiệp của mình cũng chấp nhận quy tắc ngầm?



      Ngửa đầu lên, nhìn tuyết rơi trung, có cả bóng lưng “ nhà ba người”.



      Càng lúc càng xa.



      Giống như cuộc đời của .



      Mở cửa xe, đột nhiên rất kích động.



      Phàn Dực Á! Em biết em sai rồi!



      Em thích !



      Em !



      Cho dù ngang ngược, xấu tính, nhưng biết vì sao em thể chịu đựng nổi những ngày !



      Nhưng mỗi bước chân đều lún sâu vào trong tuyết.



      Bị tuyết đông lạnh, chợt tỉnh táo.



      kiêu ngạo như thế.



      Cầu xin bắt đầu lại lần nữa sao?



      thể. . .



      Cuộc sống này, mỗi ngày đều dựa vào kiêu ngạo mà chống đỡ đến giờ.



      Nếu Hạ Vũ Mạt còn kiêu ngạo ngay cả chính cũng thấy mình hèn mọn.



      thể níu tay , chỉ có thể ngạc nhiên theo phía sau.



      Giữa trời tuyết, kéo người phụ nữ kia và bé vào trong ngực, dùng vai mình ngăn gió tuyết, dùng nhiệt độ cơ thể mình làm ấm họ.



      Chỉ có .



      Vĩnh viễn bị toàn bộ thế giới vứt bỏ chỉ có .



      theo sau bọn họ.



      ép mình nhìn .



      Hạ Vũ Mạt, bằng nhan sắc của mày dễ dàng đánh bại người phụ nữ và đứa bé kia thôi!



      Hạ Vũ Mạt, dùng thân thể làm mồi câu, quyến rũ Phàn Dực Á, đoạt lại !



      Sau đó sao?



      Cầm hai triệu, lại biến mất ư?



      Hai triệu, quả có thể giải quyết mọi vấn đề giúp .



      Nhưng lúc này muốn bán tình của mình nữa!



      Thành công hay thất bại, muốn lần chỉ vì chính mình!



      Tương lai liệu có thể ?



      giờ trong mắt dường như chỉ nhìn thấy người phụ nữ kia…



      gã say qua, lắc lắc chai rượu trước mặt “gia đình ba người”, người phụ nữ kia và bé sợ tới mức suýt kêu ầm lên, lùi vào trong lòng .



      vỗ lưng người phụ nữ, vuốt tóc bé, an ủi hai người.



      Dáng vẻ bảo vệ chặt chẽ, giống như người chồng, người cha.



      Làm cho người ta có cảm giác hạnh phúc.



      Mà hạnh phúc ấy là do tự mình buông tay.



      Nếu khi đó dễ dàng vứt bỏ , có thể lần ngoài ý muốn nào đó mà con của cũng lớn như bé kia.



      Trong ngôn tình, nữ phụ như chỉ xứng bị người ta phỉ nhổ, là nhân vật lõi đời, tham hư vinh tham gia diễn xuất.



      Mà người phụ nữ kia, đội vòng hào quang thần thánh, trở thành nhân vật nữ chính cứu vớt nam chính.



      Cuối cùng, theo như trong truyện, nam nữ chính hạnh phúc bên nhau, còn nữ phụ xấu xa phải chịu kết cục thê lương.



      Giữa tuyết lạnh.



      tiếp tục bước theo sau nhà ba người.



      Bọn họ vẫn phát ra.



      Gã say kia giãy dụa đứng dậy, ngăn đường của , ánh mắt đỏ rực tràn đầy kinh diễm cùng ý tưởng tục tĩu.



      cởi giày cao gót, lạnh lùng giơ lên.



      phải người phụ nữ kia, ngàn vạn phương pháp đối phó với những gã muốn gây rối với mình.



      Gót giày cao năm phân là đủ để làm rách trán người đàn ông!



      Quả nhiên, gã say e ngại tránh sang bên.



      tiếp tục đường của mình.



      Những gì muốn, ai có thể ngăn cản được!



      ngôi nhà bình thường, “ nhà ba người” mở khóa, vào.



      Bên trong, ánh đèn ấm áp bật lên.



      Chỉ có , người mặc chiếc váy liền mỏng manh, ngửa đầu, giữa trời gió tuyết.



      Tuyết bám đầy người .



      Thậm chí ngay cả hàng lông mi vừa dày vừa dài cũng có chỗ đóng băng.



      Phần băng ấy giống như giọt nước mắt thể rơi xuống.



      ————————– Hết quyển 3 —————————

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :