1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giường đơn - Đản Đản 1113 ( hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Giường đơn – Chương 9 (Quyển 1: )


      mặc áo lông chồn đẹp, có vẻ cao quý mà ngạo mạn.



      Phàn Dực Á phát tim mình đập dồn dập, liền vỗ .



      Nhất là khi vô ý nhìn thấy đôi môi bị mình cắn đến sưng đỏ.



      được dùng tờ chi phiếu kia!” mất tự nhiên, lại ra lệnh.



      Lạnh lùng nhíu mày, vẻ mặt vẫn gợn sóng như cũ, giống như búp bê barbie tinh xảo trong tủ kính.



      “Rất xin lỗi, thể.” từ chối cách kiên quyết.



      Tờ chi phiếu này được định sẵn phải sử dụng, thể thay đổi.



      Cho dù ta là người thích ra mệnh lệnh nhưng thuộc phạm vi cai quản của ta, chẳng lẽ cứ phải nghe lời ta sao? làm được! Bất lực!



      muốn trở thành kỹ nữ à?” nổi trận lôi đình.



      Dùng tờ chi phiếu kia cũng giống như chấp nhận thân phận kỹ nữ, cả đời này cũng thể xóa bỏ chuyện từng bán thân!



      Lại nhíu mi, lẳng lặng nghiêng người nhìn .



      Có gì khác nhau sao?



      Đêm nay, vốn là kỹ nữ.



      còn thiếu bao nhiêu? Hai vạn đúng ?” Đột nhiên, dùng vẻ mặt phức tạp hỏi .



      tại thiếu.



      vừa định lại, chưa có chuẩn bị, ghế ngồi của đột nhiên bị chỉnh thấp xuống, hoảng hốt kêu lên tiếng, còn kịp phản ứng, bóng đen phủ lên người .



      lại hôn lên đôi môi mềm mại của .



      Lần này, nụ hôn có phần nồng nàn tê dại.



      Giống như nụ hôn .



      mút lên đôi môi đào của , cố chấp, quả quyết khiến cho đôi môi hồng như hoa đào trở nên run rẩy nở rộ dưới nụ hôn.



      Đầu óc trống rỗng, hơn nữa thời gian trống rỗng lại duy trì rất lâu.



      Cảm giác tê dại xa lạ di chuyển khắp xương cốt.



      bực bội vì bá đạo của Phàn Dực Á, bực bội vì Phàn Dực Á lại xâm phạm lần nữa.



      Nhưng lại chẳng còn sức lực mà giãy dụa.



      Tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ đêm còn chưa vang lên, chi phiếu 10 vạn bán mình vẫn còn ở trong túi xách, thậm chí vẫn nóng bỏng đến mức có thể đánh mất tôn nghiêm của con người.



      có tư cách gì từ chối ta?



      nhàng nhắm hai mắt lại, mặc kệ thích làm gì làm.



      Bởi vì thuận theo, nụ hôn càng trở nên tỉ mỉ, dịu dàng, dây dưa.



      Môi ngọt, vốn chỉ định chạm vào chút nhưng Phàn Dực Á hoàn toàn rơi vào tay giặc, kìm lòng nổi mà cạy mở hàm răng khéo léo của , muốn càng nhiều hơn.



      Cuối cùng cũng được như ý, lưỡi chui vào trong miệng , quấn lấy ngừng.



      Nhưng vẫn cứ cảm thấy đủ.



      mạnh mẽ đè hai chân lên đôi chân thon dài của , phần mềm mại trước ngực vẫn áp sát ngực .



      Lúc ở trong phòng, tay buông rơi khăn tắm, nhàng lộ ra tất cả cảnh đẹp, màn trước mắt khi đó giống như cảnh phim, chiếu lại từng chút , dừng lại từng hình ảnh.



      Luồng khí nóng mãnh liệt hướng về phía bụng, vật nam tính kiêu ngạo của trở nên vô cùng hùng vĩ.



      là thần kỳ, đây là lần đầu tiên có có thể khiến thân thể “đau đớn” như thế.



      Bị dục vọng sai khiến, hôn , bàn tay kìm được sờ soạng thân thể .



      Vào lúc sắp chạm đến nơi mềm mại bí mật kia, cảm nhận được ràng cơ thể lả lướt dưới tay cứng đờ.



      Rút tay mình về, thành công kìm chế dục vọng đụng chạm , từ bỏ da thịt ngọt ngào dưới thân mình.



      “Hai vạn, tôi cho .” Giọng của vì bị tình dục tra tấn mà trở nên ồm ồm.



      Lông mi chớp , mở mắt, gương mặt ửng hồng như say, hơi thở dồn dập giống .



      Đúng là ngoài dự đoán.



      Ngoài dự đoán, Phàn Dực Á hóa ra lại chịu buông tha cho .



      Càng ngạc nhiên hơn là nụ hôn của Phàn Dực Á cũng giống , vụng về, có kỹ thuật, chỉ dựa theo bản năng, vốn dĩ hề giống như thử qua vô số phụ nữ.



      muốn tỉnh táo lại nhưng suy nghĩ lại bị ta làm đảo loạn thành hồ đồ.



      hiểu lời của ta.



      thở gấp, kiềm chế dục vọng sôi sục trong lòng, “ phải hôn lần là vạn sao? Tôi hôn hai lần, cho nên hai vạn còn thiếu kia tôi bù vào…”



      Ngay cả chính cũng mình đè nén, kiên trì cái gì, dù sao cũng thích dùng số tiền bán thân kia!



      “Vì sao?” ràng tự mình ra giá, nhưng lúc này cảm giác bực bội lại xuất trong .



      Nụ hôn đầu tiên của hóa ra treo bảng giá.



      Mà người treo giá lại chính là .



      Lướt qua da thịt mềm mại của , mịn màng, hương vị vô cùng ngọt ngào, thích buông tay, nhưng lại tỏ vẻ hung ác, “Này , phải nghe tôi!”



      Vẫn là thái độ bá đạo.



      hờn giận, nhăn lông mày.



      Dựa vào đâu mà phải nghe ta?!



      Tuy rằng chống đối, nhưng vẻ mặt của lộ cảm xúc như vậy, nhếch môi, lần đầu tiên lộ ra vẻ đắc ý tươi cười như đứa trẻ trước mặt người khác, đe dọa, “Hạ Vũ Mạt, nếu dám nghe lời tôi, tôi ‘muốn’ ngay xe!”



      có phần hả hê, bởi vì tên khó nhớ như vậy mà lại thấy giống như có tia chớp lóe qua, bỗng nhiên nhớ kỹ.



      Người đàn ông này lấy “thiên phú” của ta làm “vũ khí” uy hiếp ?!



      Miệng cứng ngắc.



      Ngồi chiếc xe quái vật của , nhìn dòng xe cộ qua lại ngừng.



      Cho dù bọn họ “ngồi” cao hơn nhiều so với người khác, nhưng có nghĩa là an toàn tuyệt đối.



      Quả bị đe dọa.



      “Sợ rồi sao!” lại khởi động xe, vẻ mặt bắt đầu trở nên sung sướng thoải mái.



      Hình như càng nhìn nữ sinh này càng cảm thấy đáng .



      Cho dù là dáng vẻ lạnh lùng thàn nhiên cũng đáng !


      Nắm bàn tay bé của em trai, đến giờ vẫn còn run rẩy.



      Những người đó đều giống như hung thần ác sát, khủng khiếp, ánh mắt họ nhìn đầy vẻ dâm loạn, thèm dãi như hận thể ăn tươi nuốt sống.



      May mà có Phàn Dực Á luôn che chở trước mặt nên tất cả mới thuận lợi như vậy.



      “Chị, em làm liên lụy đến chị phải ?” Từ lúc ra khỏi đó đến giờ, em trai vẫn cúi đầu uể oải.



      Cậu biết chị mình làm sao kiếm được tiền đến chuộc cậu, nhưng ít nhất cũng biết quá trình nhất định dễ dàng.



      Trong lòng chua xót, xoa đầu em trai, “Đồ ngốc, đâu phải là em làm sai.”



      May mắn là trừ quần áo bị bẩn ra em trai có dấu vết nào chứng tỏ bị ngược đãi.



      khí giờ rất “thân tình”, Phàn Dực Á vô cùng thích ứng.



      “Này nhóc con, có đói bụng ?” Phàn Dực Á dừng xe ở cửa Pizza Hut.



      mời em ăn à?” Nhóc con vừa rồi còn uể oải ánh mắt chợt sáng bừng lên.



      Là Pizza Hut đó!



      Nhìn thấy chị chỉ còn hơi khó chịu, quên mất đói bụng! Ông này cẩn thận!



      “Được, nhưng phải đóng gói mang về, chịu được cái mùi kỳ quái ở cửa hàng này.” Phàn Dực Á xuống xe, “Hai người ở trong xe chờ tôi.”



      Mùi kỳ quái à?



      Theo thấy ta mới kỳ quái!



      Cứ tùy tùy tiện tiện lại đòi đưa bọn họ về nhà!

      . . . . . .



      Ăn no pizza, em trai luôn trưởng thành sớm giống như ông già hóa ra cũng có tinh nghịch của trẻ con.



      Em trai ở giữa, tay trái nắm tay , tay phải túm chặt tay áo Phàn Dực Á, nhìn qua nhìn lại, ngừng đánh giá chị và ông này, ánh mắt giấu được ý cười.



      Thậm chí cậu còn nghịch ngợm dẫm chân lên cái bóng của .



      Xe của Phàn Dực Á vào được ngã tư đường xíu ở chỗ bọn họ.



      Nhưng kiên trì đưa hai người về tận nhà.



      Tới cửa nhà, ngửa đầu nhìn những căn phòng cũ kỹ, hỏi.



      “Tầng mấy?” hỏi .



      “Tầng ba.” thành trả lời.



      “Tòa nhà nào?”



      “Nhà A.”



      Gật đầu, biết được chỗ cụ thể của liền xoay người, ngay câu “Hẹn gặp lại” cũng có, cứ thể đưa lưng về phía , Phàn Dực Á vẫy tay bước .



      Tạm biệt thoải mái giống như bọn họ rất thân quen.



      Tất cả những gì xảy ra đêm nay làm đến giờ còn chưa bình tĩnh được.



      bán thân, kết quả là người đàn ông kia “muốn” , nhưng lại hôn .



      Hơn nữa dưới kiên trì của ta, cầm lấy tiền bán “nụ hôn đầu tiên” và tất cả tiền tiết kiệm để chuộc em trai.



      Còn tờ chi phiếu bán mình kia vẫn nằm yên ổn trong túi xách của .



      “Chị, em rất thích đó.” Tiểu Minh đột nhiên .



      “Vì sao?” kinh ngạc.



      Cho dù Ngôn ngày nào cũng đưa hai chị em nhưng chưa bao giờ Tiểu Minh “thích”.



      “Bởi vì em cảm thấy ấy là nam sinh duy nhất có thể áp chế được chị.”



      Em trai tinh nghịch cười.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Giường đơn – Chương 10 (Quyển 1: )


      Sau khi về đến nhà, Phàn Dực Á cảm thấy có cái gì đó bình thường.



      vòng quanh nhà, chấn động, cái cây do đích thân mẹ của trai trồng bị chặt, chỉ còn lại cái gốc thấp bé.



      chợt thấy giận dữ.



      Cảm giác vui vẻ thỏa mãn khi gặp kia lập tức biến mất còn gì.



      Chuyện này biết là ai làm!



      Tức giận chạy lên tầng hai, cũng quan tâm bây giờ là đêm muộn.



      “Cốc, cốc, cốc!” khách khí gõ cửa phòng cha mẹ.



      “Ai thế!” Giọng nữ cực kỳ hài lòng.



      Cửa phòng bị mở ra cách bực bội, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt con trai, mẹ liền trở nên hiền dịu.



      “Tâm can bảo bối, sao con về sớm thế? Đêm nay chơi vui vẻ ?”



      Mẹ Phàn Dực Á hơn bốn mươi nhưng giữ gìn vô cùng tốt, ngay cả nếp nhăn ở khóe mắt cũng có.



      “Con hỏi mẹ! Cái cây kia! có chuyện gì xảy ra với cái cây của trai?” thèm để ý đến vẻ lấy lòng của mẹ, Phàn Dực á tức giận ầm mĩ.



      trai con về nhà sao? Mách với con à?” Sắc mặt mẹ cũng tối lại.



      “Mẹ gì thế, trai chẳng gì hết!” Vì sao phải làm như thế chứ? Phàn Dực Á tức giận “Bởi vì chuyện gì cũng nên con mới đến hỏi mẹ, cái cây kia làm sao nào? Mẹ tìm người chặt nó đúng ?”



      “Cái cây đó ngày càng cao, sắp lên đến ban công phòng ở tầng ba của con, nếu chặt được, nó che hết ánh mặt trời!” Mẹ cách đương nhiên, “ trai con là bác sĩ, cũng biết ánh mặt trời quan trọng thế nào với sức khỏe của con người, con , phòng con làm sao lại có ánh sáng mặt trời được?”



      “Con có thể đổi phòng mà! Mẹ, sao mẹ lại làm như vậy! Chẳng lẽ mẹ biết cái cây kia rất quan trọng với sao? Đó là thứ duy nhất mẹ để lại cho mà!”



      “Vì sao con phải đổi phòng? Ở Phàn gia này con mới là thái tử !”



      Nhà mẹ đẻ của mẹ Phàn Dực Á có gia thế hiển hách, nên vốn dĩ bà hề cho đứa con của người vợ đầu qua đời của chồng vào mắt.



      “Mẹ…. thể chuyện được!”



      Đây là nguyên nhân thích tiếp cận với phụ nữ, phụ nữ rất đáng sợ, hề hiểu đạo lý!



      “Hơn nửa đêm rồi còn cãi nhau cái gì!” Giọng uy nghiêm của cha vang lên, giữa đêm khuya càng trở nên lạnh lùng.



      có gì đâu, , em chỉ chuyện với bảo bối thôi!” Mẹ vội quay đầu lại , xong giữ chặt tay con trai, , “Con , chuyện trong nhà con đừng quan tâm nữa! Dù sao nếu trai con cả đời an phận thủ thường làm bác sĩ sao, nếu mẹ khiến nó được sống tử tế!”



      Tức giận gạt tay mẹ ra, “Mẹ, mẹ có hiểu được ? Cái gì cũng muốn, vì sao mẹ phải đối phó với như vậy?!”



      căm ghét phụ nữ mưu mô thâm hiểm, nếu đây phải là mẹ mình muốn bóp chết bà ta!



      Phụ nữ quá đáng sợ nên chỉ cần người là đủ.



      Tìm người thứ hai để làm vợ ? Xin tha thứ cho kẻ bất tài này!



      “Cái gì cũng muốn? Nó xứng sao?” Mẹ cười nhạo, “Chỉ có con mẹ mới là người thừa kế duy nhất của ‘Pháp vị thiên hạ’!”



      Hệ thống nhà hàng Pháp, mấy nghìn nhà hàng đó đều là của con trai bà!



      Hít sâu, Phàn Dực Á tự nhắc mình phải bình tĩnh, đừng nổi giận.



      “Bảo bối, con mới là người đứng đầu trời sinh, nhìn xem, tất cả mọi người đều phải thừa nhận vị giác của con ngay từ là trời phú.”



      “Đừng trái gọi bảo bối, phải gọi bảo bối, ghê chết được! Con cai sữa rồi, hai mươi tuổi rồi!” Cuối cùng núi lửa cũng phun trào.



      Mẹ lo lắng nhìn vào bên trong, “Bảo bối, ba con dạo này hay bực dọc, tức giận lấy gia pháp phạt con đấy, mẹ đau lòng!”



      Đứa con này của bà từ có được rất nhiều, đương nhiên cũng bị đánh mắng nhiều hơn so với trai nó, tuy việc này có liên quan đến tính cách của Phàn Dực Á, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do cha nó muốn nó là người nối nghiệp nên mới giáo dục nghiêm khắc.



      Cho nên mặc dù tính tình Phàn Dực Á có nhiều điểm xấu nhưng lại mê mải ăn chơi trác táng mấy trò xấu xa.



      Thấy con trai tức giận, mẹ Phàn Dực Á vội tìm đề tài khác để dỗ con vui vẻ, “Xe mẹ mua con có thích ?”



      “Cũng tạm được!” Phàn Dực Á kiên nhẫn hừ lạnh.



      muốn chiếc xe đua, thế mà lại tặng cho chiếc xe jeep!



      Nếu muốn cái xe bình thường như thế ga ra của còn đầy!



      “Chờ con lớn hơn, cái gì mẹ cũng mua cho con!” Mẹ Phàn Dực Á dỗ dành con trai.



      Lại như vậy!



      Trong mắt cha mẹ, dường như vĩnh viễn hề lớn lên.



      “Được rồi, được rồi! Mẹ vào ngủ !”



      Đối với mẹ mình chẳng còn gì để .

      . . . . . .



      Tối nay nhất định là mất ngủ rồi, cái cây trở nên thấp bé, trở thành cái gốc trơ trụi cứ quanh quẩn trong đầu .



      Phàn Dực Á buồn bực ngồi dậy, rời khỏi giường.



      ngạc nhiên thấy trai Phàn Hoàn Vũ buồn bã ngồi xổm nhìn cái gốc cây trơ trụi.



      Ngượng ngùng ho khan hai tiếng, Phàn Dực Á rất áy náy.



      “Mẹ cây này che mất ban công của em! muốn đánh đánh em !”



      Phàn Hoàn Vũ quay đầu lại nhìn em trai, lúc lâu sau mới , “ sao đâu, cây là vật chết, người mới là sống, mọi người vui vẻ là được rồi.”



      Nếu người ngoài nghe được hoặc rơi vào tai mẹ lời của trai giống như châm chọc, nhưng Phàn Dực Á biết phải thế! trai lại nhẫn nhịn!



      , đừng yếu đuối như thế, thỉnh thoảng cũng phải phản kháng chứ, bộc lộ cảm xúc ra! Cứ đập phá đồ đạc trong nhà cũng được hết!” Phàn Dực Á bất mãn .



      Phàn Hoàn Vũ bật cười, tâm trạng cuối cùng cũng trở nên ấm áp hơn, “Giống như em lúc tức giận, đem món đồ cổ vài triệu của ba ra đập vỡ à? Làm hại mẹ em phải nhờ vả khắp nơi cũng mua được thứ giống thế, kết quả sao nào, chẳng phải em vẫn bị ba đánh thiếu chút nữa thành tàn phế sao.”



      Trợn trắng mắt với trai.



      đây là vì ai chứ?



      Vỗ lên vai em trai, Phàn Hoàn Vũ chân thành , “A Á, em cũng nên sửa đổi tính tình , nếu tương lai chẳng có nào chịu nổi tính tình của em đâu?”



      Nhíu mày, Phàn Dực Á lạnh nhạt kiêu ngạo và trai có vẻ mặt giống nhau vài phần, nhưng lại khác hoàn toàn về khí chất, “ giễu cợt em à, có phụ nữ muốn em? Giá thị trường của em chẳng lẽ kém vậy sao?!”



      trai cười to, cười đến mức suýt nữa chảy nước mắt.



      “A Á, em từng đương chưa? rất chờ mong xem dáng vẻ khi của em. Nếu cái miệng ương ngạnh này của em mà ra được mấy lời ngon tiếng ngọt đúng là siêu khủng bố.”



      Bị trai giễu cợt làm xấu hổ vô cùng, cả mặt Phàn Dực Á đều đỏ lên.



      so với em có hơn gì đâu?” Vòng tay ôm trước ngực, Phàn Dực Á khinh thường .



      trai từ luôn là cục cưng ngoan ngoãn.



      “Sai rồi! Phàn Dực Á, !” Phàn Hoàn Vũ vui vẻ, đắc ý lớn tiếng tuyên bố.



      Lại nhíu mày, ngoài dự đoán.



      “Là tiểu thư nhà ai?” Trong ấn tượng, hôn nhân của trai hẳn là nên tuân theo nguyên tắc.



      Gần đây hình như trai ra ngoài gặp mặt ai!



      “Đồng nghiệp.” Phàn Hoàn Vũ cười .



      “Đồng nghiệp?” Phàn Dực Á kinh ngạc.



      “Đúng vậy, là y tá.” Phàn Hoàn Vũ vỗ lên vai em trai, “ ấy tên là Tình , là trẻ mồ côi, rất dịu dàng, là đáng .”



      như vậy có chị dâu.



      , ba đánh chết !” Phàn Dực Á nghiêm túc nhắc nhở.



      trai và đâu có giống nhau, bị đánh từ đến lớn, còn trai vẫn luôn rất ngoan ngoãn.



      Phàn Hoàn Vũ thở dài, “ cũng buồn phiền chuyện này đây.” ra sợ bị đánh, chỉ sợ các bậc trưởng bối vận dụng thủ đoạn khó lường.



      em kề vai sát cánh, chuyện trong chốc lát, đột nhiên Phàn Dực Á liều lĩnh , “Cháu đích tôn đối với Phàn gia rất quan trọng.” Cái chiêu thức rách nát này là dạy cho trai, còn vận dụng như thế nào phải nhìn ấy.



      Phàn Hoàn Vũ sửng sốt, sau đó cười to, “Sao lại nghĩ tới chứ?! Phàn Dực Á, em đương gì, cái đầu đá thế mà lại thông suốt!”



      Ra vẻ mất tự nhiên muốn đá trai phát.



      Dáng vẻ của kia bỗng nhiên xuất trong đầu, hừ tiếng, “Nếu ngày mai em còn nhớ ấy!”



      Nếu ngày mai có thể nhìn thoáng qua cái liền nhận ra kia, vậy chỉ sợ ngã xuống rồi!



      “A Á, em bị tóm rồi!”



      Tình cảm hai em vô cùng tốt, trêu chọc nhau.



      Nhưng cả hai người họ đều ngờ rằng đây là lần chuyện phiếm vui vẻ cuối cùng.



      Cơn bão tàn khốc của cuộc đời đều đợi hai người họ.



      bé lọ lem gặp hoàng tử, từ nay về sau hạnh phúc vui vẻ, đó chẳng qua chỉ là câu chuyện cổ tích thể xảy ra mà thôi.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Giường đơn – Chương 11 (Quyển 1: )



      phát bài tập cho từng học sinh, ánh mắt nóng rực sau lưng giống như sắp đốt lên lưng cái lỗ.



      Phàn Dực Á nhận ra ?



      thể nào… phải tất cả nữ sinh trong lớp ta chỉ biết mỗi Triệu Nhã Nhi sao?!



      “Này, kia!” kêu to.



      Mấy bạn học tò mò nhìn qua nhìn lại bọn họ vài lần.



      làm như mắt mù tai điếc, nghe thấy gì.



      Nhưng kì quái là ta hề giận dữ, vô cùng kiên nhẫn chờ tới gần.



      “Bài tập của bạn.” Mặt chút thay đổi đặt bài tập lên bàn .



      “Vì sao mặc ít như vậy? Áo tôi mua cho đâu?” hỏi cách tự nhiên, tự nhiên đến mức giống như là người phụ nữ của .



      Cắn môi, “Tôi thích ăn mặc khoe khoang như thế.” nhanh chóng trả lời, giọng đến nỗi chỉ có hai người họ mới nghe được, hy vọng bị ai phát , càng muốn liên quan gì đến .



      thích ăn mặc khoe khoang là nguyên nhân rất quan trọng, chiếc áo đó thích hợp với kẻ nghèo khó như .



      Còn có nguyên nhân khác, đó là mẹ thấy chiếc áo lông kia, ánh mắt thể rời nổi.



      kịp ngăn cản, chiếc áo kia lập tức biến thành “chiến bào” để mẹ dùng tham dự những dịp quan trọng trong tương lai.



      muốn mặc chiếc áo đó, nhưng khi ấy Phàn Dực Á lại bá đạo tỏ vẻ nếu nhận ném nó vào thùng rác.



      Có lẽ trở thành chiến lợi phẩm của mẹ là kết quả tốt nhất cho cái áo.



      Tuy rằng thực muốn mọi chuyện thành ra như vậy.



      “Tối nay chúng ta hẹn hò!” Phàn Dực Á , phải là mời hay hỏi ý kiến, là câu khẳng định.



      “Tôi bận rất nhiều việc.” lấy bài tập đặt bàn lên kiểm tra như thường lệ.



      Giống y như đúc trước đây, tất cả đều trống trơn.



      Loại cậu ấm biết nỗi khó khăn đời này như bọn họ, chỉ cần bỏ chút tiền cho dù mỗi lần thi đều bị điểm cũng chẳng sao.



      xem phim!” chặn tay , bá đạo , “Hết giờ học, xem phim trước hay ăn tối trước là tùy chọn!”



      Chỉ có hai lựa chọn, A hoặc B, tuyệt đối có C!



      Đây là Phàn Dực Á!



      Hôm nay, vừa bước vào phòng học, ánh mắt bị vẻ mặt lạnh lùng của hấp dẫn.



      cần tốn nhiều sức nhận ra .



      Chuyện này đối với Phàn Dực Á mà quả thực giống như kỳ tích.



      Bởi trong nhà, ngày nào cũng tiếp xúc với nữ quản gia mà phải mất chừng ba năm mới nhớ kỹ được dáng vẻ của đối phương.



      ra nhớ được dáng vẻ của phụ nữ là bởi vì hề để tâm đến ai.



      “Tôi phải làm thêm, thể được.” Phàn Dực Á giống Ngôn, vốn bá đạo đến nghe lời từ chối.



      “Tôi mặc kệ! làm thêm kiếm được bao nhiêu tiền? Tôi trả cho !” Giọng của ra vẻ đương nhiên.



      thề nhất định phải đưa .



      Tín hiệu đơn giản này của Phàn Dực Á, hiểu được.



      Chơi trò tình với kẻ có tiền sao?



      kháng cự đề nghị này, bởi vì cần tiền, rất nhiều tiền, chỉ tiền mới có thể cho cảm giác an toàn.



      Có điều là vẫn e ngại người như Phàn Dực Á.



      Phàn Dực Á rất nguy hiểm.



      Đặc biệt là ngày hôm qua bọn họ có “tiếp xúc thân mật” vượt qua mức bình thường.



      Nhưng phần lớn thời gian đều tự an ủi chính mình, coi như bị chó cắn phát mà thôi.



      xin lỗi, có hứng thú.” Vẻ mặt của vẫn lạnh lùng như cũ.



      Cảm giác tức giận xuất trong lòng, Phàn Dực Á là ai chứ?! Lần đầu tiên mở miệng hẹn hò với nữ sinh, thế mà lại bị từ chối.



      đủ kiên nhẫn nữa, muốn rống lên, trực tiếp đóng gói này rồi mang .



      “Lớp trưởng, có người ngoài tìm.” bạn học ở cửa gọi to.



      Hạ Vũ Mạt thở ra hơi nhõm, ánh mắt của bạn học xung quanh nhìn bọn họ ngày càng hứng thú, thăm dò, sắp chống đỡ được.



      Ở cửa, chờ đợi là vẻ mặt lịch của Ngôn Thần Minh.



      “Tiểu Mạt, hôm nay học rất sớm? Vốn định đón em và Tiểu Minh đến trường, nhưng chờ mãi cũng thấy hai người.” Cho dù đợi được Ngôn Thần Minh vẫn rất tốt bụng.



      cúi đầu, biết nên gì, đối với Ngôn luôn lòng tốt với , nổi mấy câu lạnh lùng.



      “Tối nay đón em lúc tan làm nhé?” Ngôn Thần Minh lại hỏi câu cũ.



      cần đâu, Ngôn.” lắc đầu, có chút khó chịu.



      Những lời của bà chủ cho thuê nhà có ảnh hưởng rất lớn với .



      “Tiểu Mạt, em sao thế? Có phải sai ở đâu , làm em giận sao?” Ngôn Thần Minh lo lắng hỏi.

      . . . . . .



      Phàn Dực Á khoanh hai tay, đứng hành lang nhìn đôi đứng dưới tầng, sắp khó chịu tới cực điểm.



      “Triệu Nhã Nhi!” hét to tiếng vào phòng học.



      “Bị quỷ bắt sao?! Rống to như thế làm gì…” Triệu Nhã Nhi lười biếng trả lời , ra khỏi phòng học.



      “Mau mang cái gã mà cậu thầm mến ngay!” Hết sức khó chịu, cái gã kia sao lại có vẻ mặt lo lắng kéo ấy, mà ấy cũng có vẻ khó chịu.



      Nhìn thế nào cũng thấy giống tiết mục nam nữ si tình.



      “Sao tôi phải làm thế chứ?” Triệu Nhã Nhi nhìn lên bầu trời xanh thẳm, ngửa mặt thở dài, “Thầm mến? Loại tâm tình này qua 48 giờ rồi. A Á, cậu xem tôi có phải là củ cải hoa tâm ?”

      (bạn nào hay đọc ngôn tình chắc cũng biết những người lăng nhăng thường bị gọi là cây củ cải hoa tâm…)



      Ngoài dự đoán, Phàn Dực Á nhướn mày, lại thay lòng đổi dạ rồi sao? Sao nhanh thế?!



      “Buối tối hôm ấy, tôi nhờ ta giúp tôi chỉnh sửa… A Á, cậu biệt ? ta như thế mà lại tất màu đen! Trời ơi, là tất màu đen đấy! Đây là màu sắc mà người đàn ông có phẩm chất nên dùng sao?” Triệu Nhã Nhi chán nản biểu lộ giống như vừa vỡ mộng.



      ở thời thanh xuân, cảm giác bị giật điện vốn là như vậy, từ từng chi tiết .



      Quan hệ cũng vội vàng.



      Tình , lúc tới ngăn được, lúc càng thể ngăn được.



      “Bệnh thần kinh!” Phàn Dực Á thô bạo đẩy đầu Triệu Nhã Nhi.



      Phụ nữ vốn thể nào hiểu nổi, trong đó Triệu Nhã Nhi lại là người khó hiểu nhất.



      “Lần trước cậu vỡ mộng là vì cái gì? Hình như là do người ta sợ bọ ngựa cây nhãn!” Đúng là kì quái, lý do mỗi lần đều vớ vẩn chết được.



      “Đàn ông gì mà lại sợ bọ ngựa!” Triệu Nhã Nhi khó tin hét lên.



      “Tôi chẳng quan tâm cậu sợ bọ ngựa hay là tất đen, lập tức mang cái gã kia !” Phàn Dực Á kiên nhẫn.



      “A Á, cậu rất kì lạ nhé?!” Triệu Nhã Nhi dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn .



      Người ta đứng dưới kia, cản trở gì sao?



      Tuy rằng vỡ mộng, nhưng tập hợp tài tử giai nhân dưới tầng nhìn qua cũng rất đẹp mắt.



      Liên quan gì đến Phàn Dực Á chứ?



      kiên nhẫn, thèm nhìn Triệu Nhã Nhi, Phàn Dực Á tự mình sải bước đến chỗ đôi nam nữ kia.



      kéo lấy tay , thô bạo đẩy người đàn ông nho nhã kia, tách hoàn toàn hai người họ.



      đấy, lần sau còn dám tìm ấy, tôi gặp lần nào đánh lần ấy!”



      Phàn Dực Á đầy khí phách tuyên bố, khiến cả ba người còn lại đều choáng váng.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Giường đơn – Chương 12 (Quyển 1: )


      Trong nhà hàng Mc Donald.



      chàng trai nhíu mày, vẻ mặt kiên nhẫn chiếm vị trí bên cửa sổ, nghe đây là vị trí đẹp nhất nhà hàng.



      “Hạ Vũ Mạt! Hạ Vũ Mạt! Hạ Vũ Mạt!” Phàn Dực Á hung ác quát lên.



      Mấy người khách xếp hàng đều quay đầu lại nhìn .



      Chỉ có đứng ở quầy thu ngân vẫn điềm nhiên như cũ, chuyên nghiệp trả lời khách, “Thưa , đây là phần Big Mac mà muốn, phần chân gà cay, hai phần cá Big Mac, khoai tây rán.”



      tập trung làm việc, hề để ý đến Phàn Dực Á mang vẻ mặt tức giận.



      “Hạ Vũ Mạt! Tôi rất đói bụng!” Phàn Dực Á bực bội.



      Từ lúc tan học đến giờ, chờ ở nhà hàng làm thêm, ngồi đến năm sáu tiếng rồi!



      cũng muốn sửa lại tính xấu của mình, nhưng khi vấn đề no bụng được giải quyết đầu óc cũng rối loạn, ảnh hưởng đến não làm tức giận.



      Cho nên thể trách được.



      tại sốt ruột đến tức giận.



      Cuối cùng khi nào mới tan ca?



      “Thưa , mọi thứ cần có hết rồi, xin hỏi còn cần thứ gì nữa ?” hề để ý đến ánh mắt nóng như lửa của Phàn Dực Á ở góc nhà ăn nhìn mình chăm chú



      cần gì nữa!” Nữ khách hàng xua tay, sau đó giọng với , “Này , bạn trai hình như rất giận!”



      Bạn trai?



      Lông mi thậm chí còn nhếch cái, coi như biết.



      Làm động tác mời rất thành thạo, mời vị khách tiếp theo chọn đồ.



      Cửa hàng trưởng gọi tập trung làm việc.



      “Tiểu Mạt, chiếc xe thể thao Kenisage màu bạc chặn cửa nhà hàng chúng ta là của bạn trai à?” Vẻ mặt cửa hàng trưởng tò mò hỏi .



      Nhìn chiếc xe màu bạc ngăn cản giao thông, “Tôi bảo ta.”



      Có hiểu biết hay chứ? Đường lớn là của nhà ta sao?!



      , , ! Tôi có ý này, tôi chỉ thấy bạn trai là người có tiền, cả xe Kenisage, hơn nữa dáng vẻ siêu đẹp trai! là hoàn mỹ! Tiểu Mạt! cần, đừng đuổi ta …” Cửa hàng trưởng vốn lịch vội vàng xua tay nhưng ngăn được Hạ Vũ Mạt ra khỏi quầy.



      bình tĩnh đến trước mặt Phàn Dực Á.



      “Này ! Cuối cùng cũng chịu để ý đến tôi rồi hả?!” Phàn Dực Á ôm hai tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn bằng vẻ mặt tự phụ.



      hiểu sao đối với này lại có kiên nhẫn cách kì lạ.



      Tưởng tượng người tính tình như mình có thể kiên nhẫn chờ , ngay cả cũng thấy khó tin.



      “Xe của chặn ở cửa, ảnh hưởng tốt đến giao thông, phải đánh xe !” Vẻ mặt của vẫn lạnh băng như cũ.



      Đưa xe ?



      Khu này rất đông đúc, vốn dĩ tìm được chỗ nào để dừng xe, sợ xe bị cảnh sát mang , còn khó chịu gì chứ?



      “Ảnh hưởng tốt? Tôi ảnh hưởng đến ai?” Bá đạo trừng mắt, híp mắt lại đầy nguy hiểm.



      “Tại sao tôi phải đưa xe ?!”



      Ánh mắt sắc bén của lướt qua vị trị quầy.



      Cửa hàng trưởng đứng ở quầy vội vàng xua tay, tỏ vẻ liên quan đến mình.



      Quả tồn tại của Phàn Dực Á có ảnh hưởng quá mạnh mẽ, vừa nhìn biết phải người đàn ông tốt.



      Ngay cả cửa hàng trưởng đều “sợ phiền phức” như vậy, biết nên gì nữa.



      “Tùy !” nếu thế cũng chẳng ích gì, chuẩn bị quay lại quầy.



      Tay liền bị kéo lấy.



      “Tôi đói bụng!” Người ngựa cao lớn như đói đến nỗi ngực sắp dính vào lưng.



      Rất muốn để ý đến ta, trực tiếp bỏ chạy.



      Chưa được mấy bước, lại nhịn được quay đầu lại, lạnh lùng hỏi, “Đói bụng sao gọi cơm ăn?”



      Ngày hôm ấy, Tiểu Minh đói bụng, ta là người đầu tiên phát ra, cho nên thể nhẫn tâm được.



      “Trừ bỏ bác làm vệ sinh, ngay cả nhân viên phục vụ cũng có, làm sao tôi gọi cơm được?!” tức giận, cảm thấy kì quặc hỏi lại .



      Đây là nhà hàng kiểu gì vậy?! ngồi đến năm sáu tiếng, thế mà có ai tới hỏi cần dùng gì!



      Hơn nữa quan sát, rất nhiều khách hàng sau khi ăn xong đều tự dọn dẹp chỗ của mình, vứt đồ vào thùng rác.



      Trong thời buổi ẩm thực cạnh tranh kịch liệt như bây giờ, thái độ phục vụ thế này mà còn có đông người đến, là khó tưởng tượng được!

      . . . . . .

      nhìn Phàn Dực Á bằng ánh mắt kì quái, thấy biểu lộ của ta rất thà, thầm nghĩ muốn cười.



      Môi hơi cong lên, “ muốn ăn gì?”



      Giọng của chống đối như trước.



      Cuối cùng cũng có người để ý đến , hỏi muốn gọi gì?!



      “Có gì đặc biệt?” Nghĩ đến vấn đề no bụng có thể giải quyết, vẻ mặt của bắt đầu giãn ra.



      “Món nổi tiếng nhất của McDonald là hamburger, nếu thấy đói tôi lấy cái Big Mac cho ?!” đáng thương, thầm nghĩ. Đến McDonald mà còn hỏi có cái gì đặc biệt, Phàn Dực Á nhất định là giống như vương tử sống trong tháp ngà, từ được nuôi dưỡng bằng quỳnh tương ngọc dịch, làm sao có thể nếm loại thực phẩm “rác” như thế này được?!



      trở lại quầy, lấy cho chiếc hamburger, hai chiếc cánh gà và cốc Coca, tự mình đưa đến chỗ .



      “Chất lượng của thịt bò tôi muốn . Pho mát trong hamburger tạm chấp nhận được, nhưng phải làm ngay tại đây, thời gian bảo quản lạnh quá lâu, mất hương vị ban đầu. Cánh gà chế biến trong thời gian quá ngắn, đúng tỉ lệ vàng, hơn nữa chất lượng dầu quá kém.” Hamburger và cánh gà, mỗi thứ đều cắn miếng rồi bỏ ra.



      định quay người về thu dọn, nghe vậy lông mi run rẩy.



      ta quá soi mói!



      “Thanh toán hóa đơn .” rút ví ra.



      cần! Tôi trả rồi, coi như tôi mời .” lắc đầu.



      mời tôi?” kinh ngạc.



      Lần trước chiếm chút lợi ích ở nhà hàng nhà mình còn ghi hận tới bây giờ, đâu dám để mời chứ.



      “Bao nhiêu tiền?” kiên trì lấy tiền.



      “28 đồng.” Nếu kiên trì cũng tranh cãi vô nghĩa làm gì.



      “28 đồng?” Tay lấy ví của ngừng giữa trung.



      Khi ở Pizza Hut thấy rẻ đến khó tin, ngờ chỗ này còn rẻ hơn nữa!



      Quả thực rẻ đến khó có thể chấp nhận.



      “Vậy tiền lương của được tính như thế nào?” hỏi theo trực giác.



      “Tính lương theo thời gian, người mới vào làm bảy đồng giờ, tôi vào hơn nửa năm nên lương là bảy đồng rưỡi.” buồn giấu diếm, dù sao tiền lương cũng công khai, chẳng có gì phải giữ bí mật.



      Tiền lương rẻ như thế, vì sao thà lãng phí thời gian làm thêm cũng chịu xem phim cùng ? hoàn toàn có thể trả lương cho theo tiền lương ở nhà hàng Pháp!



      Những lời này rất muốn ra.



      Nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.



      Bởi vì ánh mắt của rất đẹp, có xinh đẹp khi cố gắng để sống.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Giường đơn – Chương 13 (Quyển 1: )



      Trong góc của quán cà phê xa hoa, chàng trai tuấn tú tức giận, nằm tựa người lên ghế, hai chân gác lên chiếc ghế sang trọng khác, khóe môi khẽ nhếch lên, hai tay gối sau đầu, mắt khép hờ, hề câu nệ giống như động vật hoang dã buông bỏ tất cả đề phòng.



      xinh đẹp ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh , tay cầm sách lịch sử, giọng trong trẻo lạnh lùng, nghiêm túc ca ngợi:



      “Hán Vũ Đế là người nghĩ ra niên hiệu, cũng là hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc sử dụng niên hiệu. Khi ông đăng cơ tiếp tục chính sách chăm lo cho dân chúng của cha mình, tiến thêm bước làm suy yếu thế lực của chư hầu, …”



      muốn nghe chuyện Kim ốc tàng kiều.” ngắt lời , cố ý trêu .



      buồn lật sách giáo khoa, máy móc , “Vua sinh vào ngày mùng 7 tháng 7 năm Ất Dậu. Khi lên bốn tuổi, được phong Giao Đông vương. Lúc con , trưởng công chúa Lưu Phiêu ôm ông vào lòng, hỏi: “Con có muốn lấy vợ ?” Giao Đông vương trả lời “Muốn lấy vợ”. Chỉ vào hơn trăm giai nhân nhưng đều thích. Liền chỉ vào con mình hỏi: “A Kiều có đẹp ?” Nghe thế ông liền cười: “Vâng! Nếu lấy được A Kiều xây nhà vàng cho nàng ở.”



      biết ta muốn thế nào, tháng nay, toàn bộ đối tượng dạy thêm của để chuyển thành Phàn Dực Á.



      Mỗi ngày tan học xong, bốn buổi tối, bọn họ học thêm, thời gian còn lại Phàn Dực Á luôn đến chỗ làm thêm.



      “Em kể thú vị chút nào, làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi với học tập!” cố ý làm khó .



      ra biết phải là nữ sinh hài hước, nhưng thích chọc giận .



      thích nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của , bị chọc tức đến nổi giận.



      “Tôi còn rất nhiều việc! Ngày mai là thi cuối kỳ, bài của mình tôi còn chưa ôn tập được. Nếu muốn nghe chuyện xưa xin lỗi, thể theo được!” đặt sách lịch sử lên bàn trước mặt .



      Nhưng mà dễ dàng buông tha .



      tiện thể giữ tay lại, nắm chặt bàn tay bé của trong lòng tay ấm áp của mình.



      Lòng của xao động, trái tim nhảy lên nhịp.



      Tất cả đồng nghiệp ở chỗ làm thêm đều cho rằng Phàn Dực Á là bạn trai của .



      phải chỉ có người khác , có đôi khi chính cũng có cảm giác như vậy.



      Mỗi lần tan ca xong, chịu lên xe của , mới đầu Phàn Dực Á chỉ theo sau , nhìn vào nhà mới trở lại chỗ làm thêm để lấy xe.



      Sau này, mỗi lần đều bước nhanh lên, kéo tay .



      rất nhanh, kéo phải dùng từ “tha”, mặc kệ giãy dụa thế nào đều thoát được.



      Cuối cùng, khiến từ bỏ giãy dụa là trận mặt đỏ tim đập.



      lần ấy, hai người đều nghe được tiếng tim đập như sấm của đối phương.



      May mà trừ lần đó ra, Phàn Dực Á hề xâm phạm lần nào nữa.



      “Em ôn bài của em, quấy rầy.” tỏ vẻ tử tế, chỉ cần nắm bàn tay bé của rất thỏa mãn.



      ra từ khi Phàn Dực Á trở thành “học trò” của mình, có thêm rất nhiều thời gian học bài, mỗi ngày cần giống như trước đây, dậy sớm lần mò, chỉ có thể dùng chút thời gian còn lại trong ngày để học cật lực.



      lấy sách giáo khoa của mình ra, tập trung ôn bài.



      Bởi vì Phàn Dực Á vẫn nắm tay nên chỉ có thể lật sách, thể dùng bút làm bài tập.



      Nhưng cũng rút tay về.



      biết giãy dụa chỉ phí công, nếu Phàn Dực Á muốn buông ra né tránh của chỉ càng làm ta thêm bá đạo.



      Cho nên mặc kệ .



      “Sao em cho biết là em chuyển nhà?” Vừa mới tập trung vào bài, suy nghĩ của bị Phàn Dực Á cắt ngang.



      có gì đáng cả.” Tiếp tục tập trung vào bài.



      có gì đáng à?” Phàn Dực Á bực bội ôm chặt vào trong ngực, “Tất cả mọi chuyện của em đều phải biết!”



      Dựa vào gần như thế, hơi thở tươi mát đầy nam tính của phả lên mặt .



      Nhất thời mặt hồng như ráng chiều.



      cố gắng trấn định, duy trì bình tĩnh, đẩy nhưng có tác dụng, tức giận, “Trước mắt nhà tôi chưa thuê được căn hộ nào thích hợp, đành phải ở tại ký túc xá của nhân viên công ty ba tôi, tôi và em trai tìm căn hộ khác ở bên ngoài.”



      muốn nghe là được, chỉ cần đừng “ôm” như vậy.



      làm người ta thoải mái.



      Nhướn mày, “ có rất nhiều nhà cho thuê cao cấp trong nội thành, em và người nhà dọn vào !”



      Vừa kể xong Kim ốc tàng kiều, ta định chuẩn bị thực sao?!



      cần đâu, chúng tôi có cuộc sống riêng của mình.” lạnh lùng từ chối.



      Nhíu mày, lại thế rồi! Nhưng cố tình muốn phân chia ràng với mình.



      hy vọng nợ , càng nhiều càng tốt, nhiều đến mức cả đời đêu dây dưa .



      “Có muốn để Tiểu Minh du học ? Nước được chứ?” trầm giọng hỏi.



      “Du học? Nước ?…” trợn tròn mắt.



      Đây là giấc mộng của , nhưng khi bị Phàn Dực Á ra rất kinh ngạc.



      Ý của ta là gì?…



      tại trái tim ngừng đập nhanh hơn.



      cho em trai em du học, em cần ở căn phòng kia nữa, vào nhà thuê của . cũng dọn khỏi nhà, chúng ta sống cùng nhau.” và em trai ở căn phòng kia, kiểm tra cẩn thận, loại phòng này mùa đông cửa sổ thủy tinh khong che được gió, ngày mưa là bị ngập, trong phòng tắm ngay cả bình nước nóng cũng có, vốn dĩ phải là chỗ người ta có thể ở được.



      Đây là điều kiện của ta?



      Đàn ông chẳng qua đều chỉ muốn đến thế mà thôi.



      Môi nở nụ cười lạnh lùng giễu cợt.



      ! cho nghe!” lo lắng nhìn chằm chằm.



      thừa nhận, càng ngày càng thỏa mãn với quan hệ tại.



      Ở chung với , trước đây chưa bao giờ nghĩ chuyện này có thể xảy ra, bây giờ thường lo lắng, nên bắt đầu cùng như thế nào, làm sao để phát triển giống như những đôi tình nhân ngọt ngào kia.



      Tuy rằng ở thời đại này, sống chung giữa nam nữ là chuyện quá bình thường.



      Nhưng nắm chắc được .



      . . . . . .

      Cắn môi dưới, cúi đầu.



      “Em muốn để em trai em nước ngoài sao? Em hy vọng nó thoát khỏi cuộc sống tại sao? Chỉ cần có mấy chữ vàng du học sinh, về sau cuộc sống của em trai em rất thuận lợi, ít phải chịu trắc trở.” nửa dỗ nửa ép, có phương pháp nào tốt hơn với .



      muốn, đương nhiên là muốn.



      Cho nên thể động tâm.



      Cuối cùng, nhìn cúc áo tinh xảo ngực , rất , “Đều nghe theo .”



      Vui sướng, ôm chặt trong lòng.



      sắp xếp chu đáo cho em trai em.” cam đoan.



      “Cám ơn.” đờ đẫn mở miệng.



      Phần lớn thời gian, ngay cả chính cũng thấy mình giống như ở trong mây mù.



      Mọi thứ dường như phải là .



      Từ sau lần “bán mình” kia, và Phàn Dực Á vốn là người của hai thế giới, lại thành dây dưa chặt chẽ như sợi len, càng quấn càng chặt, rối tung hết cả.



      “Về sau được cảm ơn với .!” cúi đầu, hôn lên môi đào của .



      chán ghét loại biểu lộ tình cảm thân thiết bên đường này, nhưng hai tay chỉ nắm chặt thành đấm, mất tự nhiên đặt lên vai Phàn Dực Á.



      Muốn từ chối, cuối cùng vẫn cố nhịn xuống.



      chịu được tất cả khó chịu, thuận theo Phàn Dực Á tiến quân thần tốc, lưỡi dây dưa, truy đuổi đầu lưỡi , tận tình mút lấy ngọt ngào của .



      Hôn nhau đến hít thở khó khăn, Phàn Dực Á mới buông lỏng ra.



      thở gấp gáp.



      Đây là lần thứ ba hôn , lại là cảm giác vĩnh viễn cũng đủ, mỗi lần đều càng muốn thân mật hơn.



      “Đêm nay ngủ lại chỗ em.”



      cầu của làm giật mình.



      Nhanh như thế sao?…



      miễn cường chấp nhận, gật đầu, “Vâng.”



      . . . . . .

      Căn phòng mới của là căn phòng nhất, đến khó tưởng tượng được.



      chiếc giường đơn, bàn học chật cả phòng.



      cho nước lạnh chảy hết, nước ấm hơn rồi.” lau tóc, đến chỗ giường .



      tầng cao nhất, phải cho chảy rất nhiều nước lạnh mới có nước ấm dùng.



      Bình thường tiết kiệm này chắc chắn nỡ lãng phí nhiều nước như vậy.



      Vào phòng này lâu nhưng đây là lần đầu tiên tắm rửa thoải mái bằng nước ấm, nhưng tâm trang của lại thể thoải mái được.



      Bây giờ giường người đàn ông nằm, bảo phải tự nhiên như thế nào?!



      Lúc ra khỏi phòng tắm, giang rộng hai tay.



      chiếc giường đơn của người đàn ông cao hơn mét tám, cả giường đều bị chiếm cứ hở chỗ nào, bảo nằm đâu đây?



      Nhưng vẫn đến chỗ giang rộng tay, cẩn thận lùi vào bên cạnh .



      Vị trí nguy hiểm, cẩn thận rơi xuống.



      làm sao mà cứ để tùy ý “tránh” mình như vậy?!



      lập tức ôm lấy , để gối lên người mình.



      và Phàn Dực Á, hai người chân kề chân, cùng nằm chiếc giường đơn của .



      Tư thế của bọn họ vô cùng thân mật, rất mờ ám.



      Thân thể Phàn Dực Á có phản ứng rất ràng, người bị vật cứng như thép chọc vào.



      chấp nhận số mệnh, nhắm mắt lại, mặc cẩn thận cắn lên da thịt mịn màng, mặc kệ tay chui vào trong quần áo của , thăm dò từng tấc da thịt cơ thể.



      Sau lưng bóng loáng, non mịn, hai bầu ngực đẫy đà đứng thẳng.



      Tay vuốt ve nụ hoa hồng nhạt ngực , trong mắt tràn ngập tình dục nóng bỏng.



      cắn môi, mặc muốn làm gì làm, mặc đem đến cho những dòng điện tê dại xa lạ.



      Biểu lộ của rất ngoan ngõa, dịu dàng vuốt ve mái tóc .



      “Có sợ ?” Giọng của vì dục vọng mà khàn khàn.



      “…Em đến kì, hôm nay được…” Đỏ mặt, tìm lý do từ chối.



      muốn, có thể tránh lúc nào hay lúc ấy.



      cười yếu ớt, ôm chặt , để đầu dựa vào ngực mình, “Ngủ !” ra lệnh.



      khẽ run.



      Đơn giản như thế sao?



      cứ nghĩ tức giận, thậm chí tự mình kiểm tra.



      Nhưng hề.



      cũng biết, ra đêm nay chỉ nghĩ ôm ngủ mà thôi.



      còn quá , thậm chí còn chưa tới 18 tuổi.



      muốn kiên nhẫn chờ , chờ tròn 18 tuổi, nhất định tha cho .


      Hết quyển 1

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :