1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giường đơn - Đản Đản 1113 ( hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 5 (Quyển 7)


      Dưới áp lực của nước biển, khi sắp thở nổi nữa, luôn có đôi môi ấm áp truyền dưỡng khí sang cho .



      Mới qua mấy chục giây, nháy mắt cái tối sầm, gần như mất ý thức.



      Chỉ biết ở cạnh , ngừng tìm cách đập lên nắp thùng, muốn đưa ra ngoài.



      Nhưng vô dụng, bên ngoài được khóa lại bằng cái khóa .



      Còn chưa chìm quá sâu, nhưng cho dù chỉ mới 1,2 phút bọn họ hoàn toàn thể hô hấp được nữa.



      Đột nhiên, giữa lòng biển xuất luồng nước xoáy, chiếc tàu ngầm bất ngờ xuất , người đàn ông mặc đồ lặn bơi ra ngoài, lưng đeo bình dưỡng khí.



      Mỗi động tác bơi lội của ta đều rất thành thạo, quyến rũ.



      Bàn tay nhàng cử động, chạm tới chiếc thùng.



      May mà có thể xác định vô cùng chính xác vị trí chiếc thùng chìm xuống.



      Rút sợi dây thép chuẩn bị từ trước ra, người đàn ông bình tĩnh hít thở, dùng dây thép chọc vào trong ổ khóa, xoay chuyển. “Cạch” tiếng, người đàn ông tỏ ra tự tin, cười quyến rũ.



      Đẩy , nắp thùng bật ra.



      Mỗi bàn tay lại kéo người ở trong thùng ra ngoài.



      Nhíu mày cái, người đàn ông phát cái gã bên tay phải mình hôn mê như sắp chết, rất muốn buông tay ra.



      Nhưng nhìn người phụ nữ bên tay trái, lông mày lại nhíu vào.



      nhanh chóng cho bọn họ hít vài ngụm dưỡng khí, sau đó nhanh chóng kéo cả hai người về phía chiếc tàu ngầm cách đấy vài mét.



      Toàn bộ hành trình cứu trợ chỉ mất vài phút mà thôi.



      Đưa được bọn họ vào trong tàu ngầm, người đàn ông cũng rất mệt mỏi.



      Cởi đồ lặn ra, người đàn ông ngồi dưới đất, thèm nể nang gì mà ấn mạnh lên ngực cái gã nằm kia.



      Ngực bị đập mạnh, Phàn Dực Á nôn ra mấy ngụm nước biển, lập tức trở nên tỉnh táo.



      “Mạt Mạt…” vừa tỉnh lại lập tức mệt mỏi gọi tên người trong lòng mình.



      cố sức quay đầu , sau đó… cuối cùng cũng thấy



      , , !



      người đàn ông hề kiêng dè gì cúi đầu, ăn ‘đậu phụ’ của , vui vẻ cắn môi !



      làm gì thế hả!” Phàn Dực Á hét lớn tiếng, quan tâm đến việc mắt mình hoa lên, lập tức cử động, muốn giải cứu người phụ nữ của mình.



      có mắt sao? Đây là hô hấp nhân tạo!” Người đàn ông ngẩng đầu, khó chịu trừng mắt, tiếp tục cúi đầu, chuyên tâm ăn ‘đậu phụ’ của mình.



      Chỉ trong nháy mắt, khi người đàn ông ngẩng đầu lên, Phàn Dực Á ngây ngẩn cả người.



      Người này… hóa ra lại là…. Thần Y Abdulla.



      Nhưng ràng có chỗ nào đó đúng!



      Phải rồi, là ánh mắt của ta!



      Ánh mắt của Thần Y Abdulla trong sáng lạnh lùng, giống như dòng suối sạch , nhưng người đàn ông trước mắt này lại có ánh mắt tà mị, gợi cảm, như người có độc.



      Tuy rằng bề ngoài giống nhau như đúc.



      Người đàn ông bắt đầu động tay chân cởi quần áo của .



      “Dừng tay!” Trời ạ! Bầu ngực của đều như như rồi!



      Phàn Dực Á lao tới, hai tay liều mạng bảo vệ thân thể hở ra ngoài của , cả bộ ngực sữa lộ ra hơn nửa nữa.



      Người đàn ông bỏ qua, cười bỡn cợt, kiêu ngạo.



      “Vậy cấp cứu cho ấy , tôi cũng muốn làm đâu, giao xui xẻo cho đấy.” Người đàn ông lạnh nhạt thuận thế buông tay mặc kệ, liếc cái, cặp lông mày nhướn cao lên, ánh mắt tà tà nhìn người ta, vô cùng quyến rũ.



      Phàn Dực Á vội vàng nhưng cẩn thận đè lên ngực , ho khan kịch liệt, nôn ra nước biển.



      Hô hấp của từ yếu ớt dần trở nên bình thường.



      Phàn Dực Á thở dài nhõm hơi, cẩn thận kéo lại áo cho .



      Ánh mắt lại bị vật thể màu vàng cổ hấp dẫn.



      Vật này rất , rất .



      Đầu ngón tay kinh ngạc chạm lên vòng cổ bằng bạc và chiếc nhẫn vàng kia.



      là quen mắt.



      Tay kìm chế được cũng đặt lên vòng cổ của mình.



      đó cũng có cái nhẫn vàng tương tự.



      Khi ra , vô tình bỏ lại nó, nhưng cách nào vứt bỏ dễ dàng như vậy.



      Nhưng ngờ hóa ra vẫn giữ món đồ tinh khiết nhất lúc ban đầu kia, chiếc nhẫn bị vứt bỏ.



      Tâm trạng trở nên phức tạp.



      Phức tạp đến mức tình cảm khiến thân thể lạnh như băng trở nên ấm áp.



      “Lau khô người cho ấy , kẻo cảm lạnh lại có người đau lòng!” Đương nhiên là người đàn ông tà mị kia có vẻ còn quan tâm hơn cả .



      ta tùy tiện ném chiếc khăn cho Phàn Dực Á, ý bảo lau cho .



      Còn ta cả người vẫn ướt sũng, ngồi ghế lá, chuẩn bị khởi động, “Tôi đưa hai người tới hòn đảo gần đây nhất, làm sao trở về được Trung Quốc các người tự nghĩ cách !”



      Bên trong tàu ngầm rất thoải mái, Phàn Dực Á cẩn thận lau người cho , cuối cùng cũng chậm rãi mở hai mắt ra.



      Nhìn thấy gương mặt điển trai quen thuộc trước mắt mình, thở dài nhõm hơi.



      Bọn họ còn sống sao? Cùng nhau! tốt…



      Có người cứu bọn họ?



      Là ai?



      Mắt nhìn về phía người đàn ông điều khiển tàu ngầm.



      Thấy sườn mặt ta, giật mình.



      “Thần Y, Thần Y….” kinh ngạc quá độ.



      Thần Y hề biết bơi, mỗi lần nghỉ ở biển với cũng chỉ ngại ngùng, dịu dàng từ chối, chưa bao giờ chịu xuống nước.



      Người đàn ông quay đầu, trước kinh ngạc của , bỡn cợt hôn gió cái, “Em , em vẫn khỏe chứ?!”



      Cố ý trêu chọc người khác, cười rộ lên, lúm đồng tiền cực kỳ hấp dẫn.



      Thần Y cũng có lúm đồng tiền gần môi, mỗi khi cười giống như gió xuân ấm áp xâm nhập vào trái tim người khác.



      Nhưng nụ cười tà mị này vốn dĩ thể nào là của Thần Y.



      Cả người cứng đờ, trong lòng dường như có đáp án, đáp án rất đáng sợ: “… Thần Lạc…?”



      Tại sao có thể như vậy? ? ? ! !



      Vị hoàng tử vẫn xuất quỷ nhập thần!



      ràng Thần Y tự giam giữ ta, có ai quấy rầy cuộc sống của ấy nữa!!!



      “Thần Y ‘cầu xin’ tôi ra ngoài đấy!” Thần Lạc cười đắc ý, giống như ta dễ dàng chiến thắng trai mình, “ ấy , chỉ cần tôi cứu được , sau này ấy bao giờ… giam giữ tôi nữa!”



      Lòng trở nên lạnh lẽo, cả tay chân cũng lạnh như băng.



      hại chết ấy…”



      Nụ cười môi Thần Lạc ra tà khí, “Sao biết tôi hại chết ấy, mà phải là hoàn thành tâm nguyện của ấy?…”



      nên chạm vào Saman! Đừng tra tấn Thần Y, hai người các ấy thể…” nhịn được mà run rẩy, lại chỉ có thể cố duy trì bình tĩnh, may mà vẫn ở trong lồng ngực ấm áp của Phàn Dực Á.



      Rời khỏi Thần Y, có phải rất ích kỉ hay ?



      “Chuyện Thần Y chấp nhận được có nghĩa là tôi chấp nhận được, ấy khóa tôi ba năm, thế là đủ rồi!” Thần Lạc vẫn cười như cũ, nhưng ý cười có trong mắt, bóng tối trong đôi mắt giống như đáy biển lạnh lẽo.



      “Kể từ khi lựa chọn người đàn ông này, có tư cách nhúng tay vào chuyện giữa ba người chúng tôi nữa!”



      Hạ Vũ Mạt bước ra khỏi cuộc sống của Thần Y Abdulla.



      Nắm chặt tay Phàn Dực Á, lòng như bị đè nặng, thể hít thở.



      Thần Y… ấy phải làm sao đây?…

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Đại kết cục (1+2)


      Đoạn ngắn 1

      Dù sao nhất định chúng ta phải tái hôn! Em muốn tốt, muốn cũng phải kết hôn!



      Vừa dẫm bước vào nước mình, câu đầu tiên là đây.



      Gỡ chiếc nhẫn cổ mình xuống, đeo lên ngón áp út tay trái của , cũng gỡ nốt chiếc nhẫn cổ xuống, đeo lên ngón áp út tay phải của .



      Hạ Vũ Mạt, tin là hai cái nhẫn còn trói được em!



      Đây là câu thứ hai của .



      Hạ Vũ Mạt, cho em hôn lễ còn long trọng hơn cả công nương Diana, muốn cho tất cả mọi người, cuối cùng Phàn Dực Á lấy được Hạ Vũ Mạt lần nữa.



      Đây là câu thứ ba của .



      Còn câu trả lời của là gì?



      cần!



      Vô cùng lạnh lùng.



      Mặt nháy mắt liền như bị phủ bụi.



      Trong lúc còn tự hỏi mình có nên đánh ngất rồi trực tiếp kéo vào giáo đường , lại chậm rãi , “Phàn Dực Á, có phải tới bây giờ cũng chưa từng tuyên bố với người ngoài rằng chúng ta ly hôn ?”



      “Phải.” ngơ ngác gật đầu.



      Trong cảm nhận của vẫn thừa nhận cuộc ly hôn kì lạ kia, sao lại công bố tin tức rằng mình ly hôn với người ngoài chứ?!



      Tin tức của bọn họ chỉ có vài người biết mà thôi.



      “Em cần mất mặt đâu.” quay đầu, để ý tới .



      Ngốc chết được! Cử hành hôn lễ lần nữa, phải là khua chiêng gõ trống cho mọi người rằng bọn họ từng ly hôn sao!



      Đoạn ngắn 2

      Vốn dĩ hứng trí bừng bừng muốn chiếu cáo thiên hạ hỗn lễ thế kỷ, vậy mà lại chỉ đưa dâu tới cục dân chính, uể oải cầm theo chứng nhận ly hôn để đổi lấy cái chứng nhận kết hôn.



      Toàn bộ quá trình, ngay cả mười phút cũng chẳng đến.



      Hơn nữa thái độ của nhân viên ở đây cũng tốt cho lắm.



      Đương nhiên rồi, vừa sáng sớm tới chỗ làm, còn chưa chuẩn bị xong bị giục tiến hành công việc, ai mà có thể hòa nhã với được!



      Có điều trong mười phút này vẫn có đoạn nhạc đệm nho , lúc kí tên, dâu cầm bút máy, nhăn mày suy nghĩ chút.



      Hoàn toàn là dáng vẻ muốn đổi ý.



      Chú rể sợ tới mức toát mồ hôi lạnh đầy người.



      “Mau ký , đằng sau còn cả đống người chờ em đấy.” thúc giục.



      ra, đằng sau ngay cả bóng người cũng có.



      Ngơ ngẩn phút đồng hồ, dâu mới cẩn thận ký tên mình xuống.



      Chú rể lập tức đoạt lấy tờ giấy, giống như sợ hôn có biến, lấy tốc độ sét đánh giao cho nhân viên.



      ra dâu lo lắng:



      Lúc nhận lời cầu hôn, rất xúc động, vốn dĩ nghĩ tới.



      Thế này tính là trùng hôn chứ?…



      Lúc ấy vì muốn cho bất kì ai biết được thân phận của , và Thần Y chỉ cử hành hôn lễ theo nghi thức truyền thống của đạo Hồi, làm thủ tục đăng ký kết hôn.



      Đúng ra mà , Thần Y coi là kết hôn, và công chúa Pakistan cũng có giấy hôn thú.



      Người dân ở Ả-rập đúng là giản dị, quá để ý mấy chuyện hình thức đăng ký này.



      ngờ giờ lại thành con đường khác cho .



      Ở đó, ngoại trừ Thần Y và Saman, có bất kì ai biết Mạt vương phi từng là ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí ở Trung Quốc.



      Giấy xanh lại đổi thành giấy đỏ lần nữa, nụ cười trẻ con kéo dài tới tận mang tai môi chú rể.

      (hình như là chứng nhận ly hôn màu xanh, còn kết hôn màu đỏ)

      Chú rể vẫn có loại cảm giác lâng lâng giống như .



      thực lại lấy lần nữa rồi sao?



      cứ nghĩ mình phải tốn rất nhiều tâm tư mới có thể đưa quay về, ngờ cứ thế gật đầu.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Đại kết cục (3+4)


      Đoạn ngắn 3

      “Hạ Vũ Mạt, em thừa nhận , có phải là em rất thích ?!” Người đàn ông vừa kết hôn xong, tâm lý tự cao tự đại xuất , lập tức đắc ý hỏi luôn mồm, “Có phải em rất muốn gả cho lần nữa ? Nhẫn vẫn còn giữ, tái hôn cũng gả cho người đàn ông thể ‘chạm’ vào phụ nữ. , em , để nghe chút.”



      Đổi lại chỉ nhận được cái nhìn xem thường của .



      Người đàn ông này, đúng là vểnh mũi lên tận trời.



      Lại còn luôn cho mình là đúng, nghĩ rằng Thần y là đồng tính.



      “Phàn Dực Á, diễn xuất đến bỏ cả mạng, đồng ý chịu chết với em, dù em có lương tâm cũng phải báo đáp khối tình si của chứ.”



      ngoài cười nhưng trong cười, lạnh lùng trả lời, nhất thời đâm phá tự cao của .



      Báo đáp. . . . . .



      Người đàn ông trừng mắt, khóe môi run rẩy ngừng.



      Nếu có cốt khí, nhảy dựng lên, rống to, ông đây cần báo đáp, biến ngay.



      Nhưng người đàn ông lại vô cùng uể oải gõ đầu, quyết định về sau phải ‘ngoan’ chút, tiếp tục ‘cố gắng’ thêm chút, như thế hôn nhân của mới đơn giản chỉ là ‘báo đáp’, mà là bởi vì ‘’.



      tỏ ra lạnh lùng, lại lén lút cười.



      Ngốc nghếch!



      . . . . . .



      Đoạn ngắn 4



      Tiễn ra cửa xong, cầm túi xách, cũng định ra ngoài.



      Tình lại gọi điện giục Phàn Dực Á đến cửa hàng thời trang chuyến, xem sổ sách nửa năm nay, chồng trước đáng kiêm luôn chồng giờ giao nhiệm vụ quang vinh ấy cho .



      , nghi ngờ người chồng quý của mình từ chối đến đó là vì nhân viên trong cửa hàng thời trang đều ăn mặc giống nhau, cả bà chủ Tình nữa, có phải chồng sợ mất mặt… ví dụ như, nhận sai người….



      Đương nhiên, chồng trả lời hợp tình hợp lý, là vì tránh nghi ngờ!



      Tình rơi vào lưới tình với người đàn ông nho nhã khác rồi, giờ có chỗ nào cần nghi ngờ Tình sao?



      thông cảm với , bóc mẽ!



      “Hạ Vũ Mạt! lắm thủ đoạn!” vị phu nhân ngăn đường của .



      cứng người chút, lập tức nhận ra cơn ‘ác mộng’ này.



      Hừm, nên tới vẫn tới, nhưng sao lại cứ luôn dứt thế?!



      lạnh lùng, đứng thẳng người.



      ! cần bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời xa con tôi?!” Quý phu nhân vẫn ngạo mạn như cũ, nhưng đương nhiên là có vẻ lo lắng.



      Nếu người phụ nữ này tham tiền của Phàn gia, cả bà và chồng mình đều biết , ta thậm chí còn có lựa chọn tốt hơn nhiều.



      ta xứng với con trai bảo bối của mình sao? Nghe ngay cả con cũng có rồi, hơn nữa còn do tự con mình quấn quýt lấy ta buông, từ trong nước đến tận Ả-rập, lên trời xuống đất, ta được.



      là đau đầu, đầu đầu quá !



      Thời đại giờ khác rồi, bé lọ lem dễ bị bắt nạt, hoàng tử lại mặc kệ mẹ mình.



      Hơn nữa người phụ nữ hư hỏng này còn để cháu đích tôn của Phàn gia lưu lạc bên ngoài!



      Làm hại bà và ông chồng thèm muốn chết cũng biết cháu đích tôn như thế nào!



      “Hạ Vũ Mạt, phải chỉ muốn tiền sao? Cho cái giá , lập tức rời xa con tôi!” Quý phu nhân kiêu ngạo, cả vú lấp miệng em.



      Từ lúc bị quốc vương Ả-rập sai người tát cho mấy cái, bà ta có hơi sợ con dâu danh nghĩa này.



      “Mười triệu đô, tôi lập tức ngay.” Mặt đổi sắc, cố tình làm khó quý phu nhân.



      Quý phu nhân hít hơi lạnh, trong lòng ngừng tính toán.



      Người phụ nữ này thâm hiểm … mười triệu đô… Chẳng lẽ giờ ta biết con bà là chủ của Hạ gia sao, hai ông bà già bọn họ rất khó lấy được khoản tiền lớn như thế mà thần biết quỷ hay!



      “Mười triệu đô đủ rồi sao?” Phía sau vang lên giọng lạnh như băng.



      Thân thể cứng đờ…



      Lại lặp lại lần nữa sao?



      cần! cần!



      “Bảo bối!” Quý phu nhân đắc ý, ngạo mạn , “Con nghe hết rồi phải ?”



      “Nghe rồi!” Giọng có vẻ lạnh nhạt.



      vẫn xoay người về phía , dám để bọn họ phát bàn tay cầm túi của mình run rẩy.



      phải vẫn cho rằng sợ tổn thương sao?



      Vì sao vào thời khắc này lại sợ hãi giống như đến tận thế?



      tới sau lưng , kéo gương mặt ngây dại của lại, nhàng .



      chuyển tất cả cổ phần ‘Pháp vị thiên hạ’ sang tên em, nhà cửa, xe, động sản, bất động sản, đều là của em, nếu em bỏ , Phàn Dực Á chỉ còn hai bàn tay trắng.”



      cười, giống như trẻ con, “Phàn gia lấy nổi 10 triệu đô cho em đâu, trừ khi em tự ký chi phiếu cho mình.”



      Quý phu nhân hít hơi lạnh, hổn hển, “Bảo bối, con điên rồi sao? Đúng là điên mất rồi!” Trời ơi! Phàn gia mà lấy ra nổi mười triệu đô vẫn còn là Phàn gia sao?



      Nếu người phụ nữ này rời khỏi Phàn gia, vậy Phàn gia cũng xong đời sao?!



      Tương lai sau này, lẽ hai ông bà già bọn họ còn phải nhìn sắc mặt người phụ nữ này mà sống qua ngày sao!



      “Con với mẹ từ trước rồi, mười năm trước, kể từ khi con trai mẹ gặp ấy biến thành kẻ điên rồi!” ôm , cằm đặt lên vai , làm trò trước mặt mẹ mình, vui vẻ dựa sát vào , “Em , vĩnh viễn rời xa !”



      tin tưởng, tin tưởng rời xa nữa.



      Mắt chợt nóng lên, quay người ôm lấy .



      “Vĩnh viễn rời xa .”



      vừa lòng gật đầu.



      “Em .” Câu này đương nhiên là trong lúc tình cảm dâng trào nên ra.



      bất chợt im lặng, cách nào tìm được giọng của mình.

      . . . . . .

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Đại kết cục (5+6)


      Đoạn ngắn 5



      “Lịch trình của tôi là do ai sắp xếp?!” tiếng thét kinh thiên động địa vang lên.



      Đúng là điên mất rồi! Lịch trình của



      “Tổng giám đốc, là tôi.” Giọng lạnh lùng nhưng cung kính truyền tới từ góc văn phòng.



      Sửng sốt, sao lại quên mất chứ, sợ ở nhà nhàm chán, suy nghĩ miên man nên sắp xếp thêm bàn làm việc trong văn phòng của mình, để vợ của làm trợ lý cho mình.



      “Kỉ niệm ngày thành lập Pháp vị thiên hạ phải tham gia, tiệc từ thiện của hội XX cũng phải tham gia, ngay cả tiệc sinh nhật của nghị sĩ Hà đấy cũng phải nốt sao?!” cầm lịch trình, là hết chỗ .



      Rất nhiều tiệc xã giao mà vô cùng chán ghét…



      “Kỉ niệm thành lập Pháp vị thiên hạ, tổng giám đốc tham gia động viên tinh thần của nhân viên, tiệc từ thiện XX giúp hình ảnh công ty trở nên tốt hơn, tiệc sinh nhật của nghị sĩ Hà có cả vài vị tổng giám đốc tương lai phát triển rất tốt cũng tới.” trả lời cẩn thận.



      Lịch trình này là chọn lọc cẩn thận giúp .



      “Nhưng mà, chán ghét mấy chuyện này…” Vẻ mặt của rất khó chịu, giống như đứa bé giận dỗi.



      “Vậy… Em sửa lại nhé?…” ép buộc , đều nhường nhịn , chỉ cần vui vẻ là được rồi



      “Quên , em để ôm cái, vui ngay.” Lập tức kéo vào trong lòng.



      ra cảm giác 24 giờ đều có thể nhìn thấy vợ là thích!



      30 tuổi, vẫn ngang ngược như trước nhưng còn ích kỷ muốn cất giấu người vợ xinh đẹp của mình nữa.



      “Hôn cái, phải rồi.” chỉ vào má mình, ra điều kiện với .



      Tuy cảm thấy thế này hay lắm, nhưng vẫn hôn cái như chuồn chuồn lướt nước.



      “Hôn chỗ này nữa.” được tấc lại muốn tiến thước, chỉ lên đôi môi của mình.



      Đúng là điên rồi! Sao lại nghĩ tới việc quấy rối tình dục ở văn phòng chứ?!



      “Vâng!” tươi cười nắm hai tay lại, ngửa đầu tỏ ra chuẩn bị hôn , ngờ đôi giày cao gót năm tấc lại giẫm lên giày da Ý của ‘Tổng giám đốc đại nhân’.



      “A!~” sau tiếng thét bất ngờ, văn phòng truyền tới tiếng kêu thảm thiết.



      . . . . . .



      Đoạn ngắn 6



      Mỗi ngày Phàn Dực Á đều thay đổi biện pháp, moi hết tim phổi ra mà thương , từ đá quý đến quần áo hàng hiệu, mỗi ngày đều tuần tự đến trước mặt , hy vọng có thể chiếm được nụ cười của người đẹp.



      Có điều những khi đêm dài yên tĩnh, lông mày của vẫn nhíu chặt như cũ, bóng dáng rất đơn.



      lần, siêu thị mua sắm, trong lúc vô ý, cầm hộp sữa, “Ban Đạt, vị này có được ?…” Quay sang chợt phát , sau lưng mình bóng người.



      Mỗi lần nhắc tới cái tên này, đau thương tựa như vòi nước thể khóa được, khiến cho người ta mất tất cả sức lực.



      Con của bọn họ vẫn ở Ả-rập.



      rất muốn gặp con, rất muốn.



      Nhưng hề tìm Thần Y.



      Ban Đạt rất quan trọng với Thần Y, quan trọng vô cùng, là người giúp duy trì đế vị, là tảng đá lớn nhất.



      thể ích kỷ. . . . . .



      Tuy rằng Phàn Dực Á từng vì con mà kích động, ghen tị, suýt chút nữa trở mặt với , nhưng cuối cùng cũng đành khó chịu tôn trọng ý kiến của .



      Nếu , nên biến ấy thành người lệ thuộc vào , nên để ấy trở thành bảo vật mãi mãi được nhìn thấy ánh sáng. nhau dễ, ở chung khó, giữa người với người thể chỉ dựa vào việc lòng dạ là có thể bền vững, mà cần tôn trọng suy nghĩ của đối phương.



      Điều đó, bởi vì nên Phàn Dực Á đều từ tốn học.



      Cho nên, dù có lo lắng cho con thế nào, dù khao khát bù đắp tình thương của cha cho con thế nào, cũng chỉ có thể tôn trọng , chấp nhận chờ đợi, khư khư cố chấp.



      Nhưng mà đâu phải thấy mâu thuẫn? thấy lo lắng?



      Đứa con là máu thịt của



      Có điều…



      Cuối cùng chỉ có thể lắc đầu mà thôi.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Đại kết cục (7+ 8 )


      Đoạn ngắn 7:

      ngày nào đó.



      Tiết trời mùa hạ nóng bức vô cùng, nhưng tay chân lại lạnh như băng, tờ báo rơi từ tay xuống.



      Mục quốc tế có khung tin cỡ lòng bàn tay, trong đó viết:



      Con trai duy nhất mà Quốc vương Ả-rập Thần Y Abdulla vô cùng thương, hoàng tử Ban Đạt, đêm hôm trước bị bệnh bất ngờ, kịp cứu chữa, mới hơn hai tuổi rời khỏi nhân thế, cả nước treo cờ rủ, cùng thể đau thương.



      Che miệng, tin! Đứa con vốn khỏe mạnh của làm sao có thể…?



      ! Thần Y từng hứa rằng cẩn thận chăm sóc cho Ban Đạt, để nó được hạnh phúc vui vẻ mãi mãi!

      đẩy cửa ra ngoài, lập tức chạy .



      Thậm chí quên mất phải báo cho chồng mình, quên rằng mình cần mang hộ chiếu và di động.



      Đúng lúc ấy.



      có vẻ ngoài thanh tú, nắm tay đứa trẻ gần ba tuổi về phía . giật mình đứng im tại chỗ.



      Ngơ ngẩn cả người.



      Mãi tới khi nước mắt nóng hổi rơi gương mặt.



      dám nhớ nhung, nhưng đứa con mà mỗi đêm đều nhớ mong đến rơi nước mắt.



      bước về phía



      Thần Y , hạnh phúc là khi có cả cha và mẹ, sống cuộc sống bình thường.



      ấy hy vọng con mình mãi mãi hạnh phúc, vui vẻ, cách bình thường.



      Bàn tay của nhàng tạo thành đường gợn sóng.



      Đoạn ngắn 8



      Tiểu hầu tử, lão hầu tử trừng mắt với nhau, vô cùng khó chịu về đối phương.



      “Nhóc con! Mày mau ra ngoài !” Lão hầu tử ra lệnh.



      “Ông già xấu xa! Người nên ra ngoài là ông!” Tiếng Ả – rập và tiếng Trung pha vào nhau, mặc dù có hơi phức tạp nhưng tiểu hầu tử biểu thái độ khó chịu của mình rất ràng.



      Hai đôi mắt báo nhìn thẳng vào nhau, chiến hết sức căng thẳng.



      “Vợ là của tao!”



      “Mẹ là của tôi!”



      Hai con khỉ lập tức so xem ai nhanh hơn, cùng nhảy lên giường, trái phải, ôm lấy người phụ nữ.



      Điên rồi điên rồi! Từ khi con khỉ này xuất , cuộc sống vợ chồng bình thường của chỉ đếm được đầu ngón tay.



      Có đứa con nào lớn như vậy còn đòi ngủ cùng giường với mẹ mình ?!



      “Cha con trước đây đều để cho tôi ngủ ở giữa!” Tiểu hầu tử ấm ức vô cùng, nhìn ngang nhìn dọc, cho cùng là vừa mắt người cha mới.



      Vì sao mẹ lại phải tìm thêm cho cậu người cha mới chứ?! Chán ghét!



      Tuy rằng người cha này rất giống với cậu!



      Nhất là khi ông bà nội lấy ảnh chụp lúc của cha mới cho cậu và mẹ xem.



      Cha và mẹ đều ngạc nhiên muốn rớt cả cằm.



      Nhìn giống như là… Người cha mới của cậu thậm chí còn giống con khỉ gầy hơn cả cậu nữa…



      . . . . . .



      Điên rồi! Điên rồi!



      Cha trước đây làm gì có ‘hoạt động ban đêm’ chứ, cha giờ có rất nhiều ‘hoạt động ban đêm’ hấp dẫn, sao mà giống nhau được?!



      Phàn Dực Á trừng mắt, định tiến hành giáo dục vỡ lòng nhưng cách nào mở miệng được.



      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?



      Điên mất thôi!!!



      “A Á, ra ngoài trước , em dỗ con ngủ xong gọi vào.”



      Phát điên mất thôi! Người phụ nữ bất công này, lúc nào cũng chọn con!



      Chiến bại! muốn nhìn đứa con đắc ý kiêu ngạo, Phàn Dực Á oán hận trèo xuống giường.



      tức giận đóng cửa phòng mạnh.



      Đợi rồi chờ.



      Điên mất thôi! Người phụ nữ kia lại còn ra dỗ dành !



      Trong phòng truyền ra tiếng hát ru ấm áp, vợ dỗ con ngủ.



      Ngoài phòng, người đàn ông, oán hận ngồi xếp bằng ngoài cửa, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ cầu mong đứa con bảo bối mau chóng ngủ say!



      Con mẹ nó, ban đêm đúng là tra tấn người mà!
      Last edited: 23/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :