1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giường đơn - Đản Đản 1113 ( hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 10 (Quyển 6)



      làm sao vậy? Lòng giống như có lửa đốt…



      được phép bắt nạt mẹ tôi!” Thằng bé kia vọt tới, vừa đánh vừa đá .



      thèm để ý, mặc kệ thằng bé làm bậy, tiếp tục ‘bắt nạt’ mẹ nó.



      thể buông tay…



      Mở mắt ra, tỉnh táo lại.



      lạnh lùng nhìn làn váy màu đen, ánh mắt lén lút ác độc vừa biến mất ở góc vườn hoa.



      đẩy ra, “Phàn Dực Á, muốn để mạng lại Ả-rập sao?”



      Thông dâm bị đánh chết!



      Ở Ả-rập, nam nữ tự ý hẹn hò tạo thành tội thông dâm, huống hồ hành vi của bọn họ bây giờ!



      sợ! Em vốn là vợ của Phàn Dực Á này!” vô cùng kiên quyết.



      biết, nếu đưa trốn , hoàng thất nhất định truy tìm, cho dù phải sống những ngày lang thang chân trời góc biển cũng sợ!



      “Chúng ta ly hôn rồi!” lại lạnh lùng nhắc nhở lần nữa.



      Nhưng làm như mắt mù tai điếc, “Thu dọn đồ đạc , đêm nay đưa em !”



      “Phàn Dực Á! Em với !” cố che giấu cõi lòng xao động, từ khi Phàn Dực Á hôn , tim đâu mất.



      Ôm lấy đứa bé, vội vàng khỏi vườn hoa, còn cố lại câu, “Phàn Dực Á, nếu còn muốn giữ mạng của mình lập tức rời khỏi Ả-rập !”



      “Hạ Vũ Mạt, khỏi Ả-rập! Nhưng phải đưa cả em cùng!” đứng phía sau, như chém đinh chặt sắt, đủ để nghe thấy, “Hạ Vũ Mạt, buổi tối đến đây chờ em! Em đến, tìm em!”



      Đêm nay, nhất định phải đưa !



      . . . . . .

      Trong phòng, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt bé của con trai.



      Sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo.



      Người phụ nữ mặc áo đen…



      Chỉ sợ là…



      Lòng bỗng nhiên có dự cảm lành.



      Phàn Dực Á phải rời khỏi Ả-rập ngay!



      Ả-rập là nơi mà người ngoại quốc có thể chết rất dễ dàng!



      . . . . . .

      “Thần Y, đoàn ngoại giao đến từ Trung Quốc khi nào ?” Sau khi Thần Y quay về phòng, cẩn thận hỏi .



      “Chuyện này tôi cũng lắm.” hiểu sao cảm thấy Thần Y hôm nay có gì đó yên lòng.



      Hoặc là có chuyện gì nặng nề.



      “Có thể khiến bọn họ sớm chút ?” biết như thế là phù hợp, nhưng hy vọng có chuyện may xảy ra.



      Gương mặt tuấn tú của Thần Y vẫn quay về phía ngoài cửa sổ, là mảng hoa hướng dương trong đêm tối, dường như chú ý đến lời của , càng biết nghĩ gì.



      “Thần Y, Thần Y…” gọi vài lần, mới quay sang, đột nhiên , “Mạt, chúng ta trở thành vợ chồng thực …”



      chấn động, cứng đờ người.



      Hôm nay Thần Y làm sao vậy?



      “Thần Y, ?…” Trong lòng hốt hoảng lại biết mình hoảng sợ cái gì.



      biết mình và Thần Y chung sống rất hài hòa, sớm hay muộn tiến thêm bước này.



      và Thần Y thể chỉ làm vợ chồng hữu danh vô thực cả đời, , từng suy xét vấn đề này, đáp án là chấp nhận.



      Nhưng khi ấy hề nghĩ rằng Phàn Dực Á xuất .



      Cho dù giờ Phàn Dực Á và còn quan hệ gì nữa.



      Cụp hàng mi dài mê người xuống, ánh mắt Thần Y trầm như đêm tối, thể nhận ra cảm xúc trong đó.



      Nhưng cảm thấy được, trong đôi mắt đóa hoa hướng dương vĩnh viễn nở trong đêm tối, mình nhấm nháp độc xót xa.



      ngồi xổm dưới chân , ngẩng đầu nhìn .



      Mắt đối mắt, tâm đối tâm.



      Nếu thế giới có Phàn Dực Á ngang ngược hay tức giận, nhất định người đàn ông đơn như gió, dịu dàng như mây này.



      Trái tim dần trở nên bình tĩnh dưới ánh mắt .



      Thần Y luôn có khả năng khiến người ta trở nên bình tĩnh.



      đúng là có thích Thần Y.



      “Vâng.” gật đầu.



      Đáp án này, hơn năm trước nghĩ tốt, giờ cần thay đổi.



      Người hầu mang đứa bé chỗ khác.



      khí yên lặng đến đáng sợ.



      đứng lên, ôm lấy , lặng lẽ đặt lên giữa giường.



      “Mạt, đừng khẩn trương, cẩn thận, làm đau em.” nhàng cam đoan.



      căng thẳng, da thịt người đều cứng ngắc.



      “Thần Y, có phải… Saman trở lại ?…” túm chặt lấy tấm chăn, cố gắng bình tĩnh, lại hỏi vấn đề nên hỏi.



      Bàn tay cởi áo ra cứng lại.



      “Đúng, ấy trở về dự sinh nhật Ban Đạt.” lạnh nhạt xong, càng từ tốn cởi áo .



      “Thần Y… còn chưa buông tay phải ?… nên hiểu, có số người, cả đời này đều thể… Sau khi Ban Đạt sinh nhật xong, để Saman về .” biết tại sao vào thời điểm quan trọng này mà mình cứ nhắc nhắc lại về Saman.



      , tôi buông tay rồi…” Dường như chỉ cần dùng lời để tự lừa dối mình có thể buông tay.



      vẫn dùng cách này để sống.



      Cổ chợt thấy lạnh, áo bị cởi ra.



      Thần Y ngạc nhiên nhìn chuỗi dấu hôn ngang ngược màu đỏ cổ , giật mình dừng lại.



      Dừng tất cả động tác.



      có cách nào tiếp tục được nữa….



      Hai người đều cứng đờ, quần áo nghiêm chỉnh.



      . . . . . .

      lúc lâu sau, rất lâu, họng súng lục đen ngòm đặt lên gáy Thần Y.



      “Các người dám tiếp tục nữa xem nào!” Giọng lạnh lẽo vang lên.



      “Phàn Dực Á! Dừng tay!” sợ hãi hô lên.



      “Xem ra tôi tới đúng lúc rồi.” Phàn Dực Á cười lạnh.



      Quần áo hai người đều nghiêm chỉnh, ràng là chuẩn bị bắt đầu ‘vận động giường’.



      “Mặc quần áo vào, đến đưa em !” Tay còn lại thô lỗ kéo lại áo cho , che kín tất cả da thịt lộ ra ngoài, cố hết sức bình tĩnh, so đo với cái gã đàn ông hoàn mỹ vừa đè lên cơ thể .



      Phàn Dực Á hiểu , ngay từ khi gặp lại hiểu rất , bất kể có bao nhiêu người đàn ông, rất để ý, nhưng đành phải chấp nhận!



      “Phàn Dực Á! buông súng xuống!” lo lắng tới muốn lấy súng trong tay .



      Đúng là đồ điên! Sao lại có súng lục chứ? hỏi thăm thử xem, đàn ông Ả-rập đều dùng vũ khí rất giỏi, huống hồ còn là Thần Y?!



      Lần này Phàn Dực Á thực điên đến mức sẵn sáng được ăn cả ngã về sao?



      Nếu muốn đưa ra khỏi hoàng cung đương nhiên xảy ra số chuyện.



      Sức lực của vốn dĩ thể so với được, ánh mắt Phàn Dực Á càng sâu hơn, “Hạ Vũ Mạt, đừng ép nổ súng!”



      tối nay đưa , chưa tới nên đến tìm .



      Nhưng ngờ lại có màn kích thích tươi đẹp như thế chờ .



      muốn giết người!



      Ngực đau đớn đến mức muốn giết hai người bọn họ!



      vào bằng cách nào?” Giọng của Thần Y rất bình tĩnh, bĩnh tĩnh giống như tính mạng mình hề bị đe dọa.



      Đến chỗ phòng ngủ của bọn họ giống như vào mê cung, hơn nữa còn có thị vệ canh gác, người bình thường thể tới đây được.



      Phàn Dực Á cố gắng kiềm chế ý muốn giết người, vẫn trả lời , “Có câm điếc ngồi ngơ ngác ở cầu thang, người hầu gọi ta là ‘công chúa’, tôi với câm điếc ấy rằng tôi là người thân của Hạ Vũ Mạt, cố ý tới thăm ấy, lại ngại phong tục nơi này nên vẫn chưa gặp mặt nhau, câm điếc ấy liền đưa tôi tới đây, ngờ lại gặp được ‘chuyện tốt’ của các người.” Khi hai chữ ‘chuyện tốt’, ngực Phàn Dực Á rung động, sát ý càng đậm.



      “Saman ở đâu?” Hít sâu hơi, thái độ Thần Y vẫn bình tĩnh như cũ.



      Là Saman! Đúng như đoán.



      Trước kia, đây là phòng của , Saman vào đây chưa bao giờ gõ cửa.



      “Làm sao tôi biết được?!” Phàn Dực Á kiên nhẫn nhíu mày, vì sao lại chuyện cái câm điếc kia chứ? giờ bọn họ chuyện kiểu này có phải rất bình thường ?



      ấy nhất định trốn ở chỗ nào đó khóc… Kể từ khi cưới vương phi đầu tiên, Saman rơi rất nhiều nước mắt…



      Ánh mắt Thần Y tối lại, vô cùng lạnh lẽo, tức giận tích tụ lại, “Vốn dĩ tôi có thể tính toán chuyện này, nhưng nên gọi Saman là đồ câm điếc, Saman tàn tật , nhưng tôi cho phép ai giễu cợt ấy…”



      người vốn dịu dàng như ngọc lại vô tình toát ra vẻ mặt lạnh lẽo tột cùng.



      “Thần Y, đừng như vậy! Phàn Dực Á cố ý đâu! ấy có ác ý!” Hạ Vũ Mạt luống cuống, Thần Y luôn ôn hòa với mọi người, nhưng có nghĩa là tức giận, thực tế, khi Thần Y muốn tàn nhẫn còn đáng sợ hơn bất kì ai.



      Nhưng lúc này Thần Y hoàn toàn để ý đến , “Nổ súng , như thế mới có nửa cơ hội ra khỏi đây!”



      ra Hạ Vũ Mạt biết , Phàn Dực Á vốn dĩ có tới nửa cơ hội.



      “Phàn Dực Á, được nổ súng!” Cuối cùng cũng biết, trái tim mình hướng về ai.



      Lo lắng của , kích động của vào trong mắt quả thực khiến còn đau đớn hơn bị lửa thiêu, Phàn Dực Á lên nòng súng.



      tiếng súng vang lên, súng lục bị rơi mặt đất.



      thể nghe thấy tiếng cười mỉa mai, chỉ ôm chặt lấy Thần Y, “Phàn Dực Á, muốn giết giết tôi trước !”



      Phàn Dực Á ngu ngốc! Vốn dĩ đâu có biết dùng súng.



      Tay bị lực rung của súng làm đau đớn.



      Nhưng thể đau bằng trái tim.



      Vừa rồi, Hạ Vũ Mạt hoàn toàn để ý gì mà ôm lấy gã kia, đẩy ra.



      Lựa chọn của rất ràng.



      “Người đâu!” nhanh chóng nhặt súng lên, nhét vào trong tay áo, hô to tiếng, đám thị vệ mang theo vũ khí chạy vào, vội vàng chỉ vào Phàn Dực Á, “Đặc phái viên ngoại quốc này biết phép tắc dám xâm nhập tẩm cung của ta và điện hạ, lập tức kéo ra ngoài, trục xuất!”



      Đây là lựa chọn của sao?!



      Phàn Dực Á lạnh lùng nhìn đám thị vệ hề nể nang lôi mình .



      Đây là lựa chọn của sao?!



      vẫn như thế, lạnh lùng nhìn .



      Mãi đến khi bị kéo ra ngoài cũng kêu tiếng



      Chỉ có ánh mắt vẫn luôn nhìn theo





      . . . . . .

      “Thần Y! ấy có ác ý! ấy hề làm bị thương! phải ám sát đâu! Xin buông tha cho ấy! Em cầu xin !” kéo tay áo Thần Y, lần đầu tiên ăn khép nép, lo lắng như vậy.



      Đôi mắt lạnh lùng của Thần Y vẫn nhìn , vừa rồi đều nhìn thấy tất cả.



      Nếu phải lúc nãy liều chết che chở cho , có sát ý.



      Nhưng người mà Hạ Vũ Mạt muốn bảo vệ, nhìn thấy rất .



      Im lặng hồi lâu, trái tim cứng rắn cuối cùng cũng mềm mại vì cầu xin của , thở dài tiếng: “Mạt, em hãy xử lý vết thương .”



      Đầu vai bị súng quệt làm trầy da, vậy mà lại cố ý dùng áo che kín, rên tiếng.



      Chỉ bằng việc làm bị thương vương phi, người đàn ông kia phải để đầu lại Ả-rập rồi…



      ! Em bị thương!” Cho nên lắc đầu, sống chết chịu nhận.



      Người thể buông tay được, là ai?!

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Giường đơn – Chương 1 (Quyển 7)


      Du thuyền là biểu tượng của giàu có, mà phần lớn trong 100 chiếc du thuyền khổng lồ và xa hoa nhất thế giới đều thuộc về thành viên hoàng thất.



      Trong đó, chiếc du thuyền “Arabia Banda” của quốc vương Thần Y Abdulla là xa hoa nhất, là quà mừng sinh nhật cho con trai mình.



      Tại Ả-rập, Arabia Banda có nghĩa là hạnh phúc, từ đó có thể thấy được thương của quốc vương Thần Y Abdulla đối với đứa con duy nhất của mình.



      Nghi thức hạ thủy “Arabia Banda” được tổ chức rất lớn.



      Quốc vương Thần Y và vương phi đến từ phương đông cùng nắm tay của tiểu hoàng tử, công chúa Pakistan sau với vẻ mặt oán hận, nghe tiếng người dân hoan hô ở cảng.



      nửa tháng kể từ đêm xảy ra chuyện, sau đó Thần Y đề cập gì nữa.



      cũng có ý định vượt khỏi ranh giới với , nam nữ chiếc giường đôi vẫn là ‘bạn cùng giường’ như cũ.



      Chỉ có điều, rất nhiều lúc lại thất thần, ánh mắt của Phàn Dực Á nhìn chăm chú khi bị kéo luôn ở trong đầu , thể xua được.



      thể giải thích với , cũng cần thiết phải giải thích.



      gọi điện cho Đinh, sau khi xác nhận rằng Phàn Dực Á bình an về nước, trái tim bất an mới bình tĩnh trở lại.



      Thần Y quả làm đúng như những gì với , truy cứu thêm nữa.



      Đối với hứa hẹn của Thần Y, đây là lần đầu tiên cảm thấy yên tâm mà xác thực.



      vẫn luôn hoàn toàn tin tưởng Thần Y, nhưng vì sao lần này lại dám lơ là.



      Đêm đó, muốn bảo vệ ai, hiểu rất .



      Nếu Thần Y bị thương, đau khổ, buồn bã, nhưng nếu người bị thương là Phàn Dực Á, chịu nổi.



      Đây là khác biệt giữa thích và , tình bạn và tình .



      . . . . . .

      Hoàng thất Ả-rập có rất nhiều thành viên, thành viên hoàng tộc tham gia vào nội các, giành quyền khai thác dầu mỏ, giữ các chức vụ quan trọng trong quân đội, cảnh sát, càng giỏi trong việc xây dựng mạng lưới quan hệ trong giới kinh tế và chính trị toàn cầu.



      Lần này quốc vương đưa hai vị vương phi và hoàng tử rời bến, thành viên hoàng thất được mời quá trăm người.



      Cho nên có thể thấy việc nhận được thiếp mời là việc vinh dự cỡ nào.



      Nhưng kể cả những thành viên được mời vẫn xếp hàng dài ở càng, vui vẻ đưa tiễn.



      Giữa rất nhiều phụ nữ hoàng thất Ả-rập mặc đồ đen, liếc mắt cái thấy được Saman bị bài xích ở góc, cúi đầu.



      Bàn tay bỗng xiết chặt chút.



      Chỉ hành động như thế cũng khiến Hạ Vũ Mạt bị ôm cảm nhận được.



      “Điện hạ…” Giọng vẫn luôn lạnh lẽo nhưng cũng có ý lo lắng.



      Thần Y cúi đầu, nhìn vào mắt Hạ Vũ Mạt, an ủi, “Mạt, đừng lo lắng… Trong mắt tôi có người phụ nữ khác…”



      biết, Thần Y đến .



      Nhưng vì sao lại có ảo giác rằng và Thần Y bây giờ là hai diễn viên, muốn diễn vở tình , vì muốn có được hạnh phúc mà liều mạng ép mình phải nhập vai.



      Thần Y quay đầu lại, nhìn chớp mắt về phía trước, ép mình được bị Saman hấp dẫn.



      Nhưng lời đồn đại vẫn giống như sương mù tràn ngập bầu trời.



      “Chậc chậc, Saman từ về rồi kìa, mà lại xuất đầu lộ diện du học, đúng là biết thẹn!”



      “Nghe năm ấy là quốc vương điện hạ sai người đưa ta đấy.”



      “Đương nhiên rồi, trước kia khi Saman còn ở hoàng cung, ngày nào cũng như hình với bóng với quốc vương, cho dù hai người có gì danh dự của ta cũng mất rồi, đưa ra nước ngoài, ở trong nước có người đàn ông nào muốn lấy ta chứ?”



      “Lúc ấy chúng ta còn tưởng rằng quốc vương lập ta làm phi chứ.” trận cười vang, có vẻ vui sướng khi người ta gặp nạn.



      “Phì! Quốc vương tôn quý làm sao lại lập đứa câm điếc làm phi chứ? Hơn nữa có tin đồn rằng Saman là con riêng của quốc vương trước đây đấy, quốc vương bây giờ hận chú mình như thế, làm sao lại lấy con ông ta được? Hơn nữa họ hàng gần cũng thể kết hôn!”



      “Ai họ hàng gần thể kết hôn? phải hoàng tử Sultan cũng lấy em họ mình à? Hơn nữa trong hoàng tộc Ả-rập, họ hàng gần kết hôn cũng là chuyện rất phổ biến, có điều theo tôi thấy là Saman chỉ là đứa câm điếc, quốc vương điện hạ có chăng là chơi bời thôi, thể nào lấy ta được!…”



      ra Saman cũng rất đáng thương, nghe là bóng ma hoàng tử đẩy ta xuống nước, khiến ta bị sốt cao rồi trở thành điếc, hoàng tử điện hạ rất áy náy nên nhận ta làm em , tất cả mọi người đều đúng là trong họa có phúc!”



      . . . . . .

      Tuy rằng đám phụ nữ này chỉ lén chuyện với nhau nhưng lại biết khống chế to .



      Chỉ có nhân vật chính ở trong đám đông, cụp mắt xuống, cố gắng diễn tốt vai ‘vừa câm vừa điếc’ của mình.



      Người thể bước nổi, ngược lại là Thần Y.



      buông tay Hạ Vũ Mạt, về phía câm điếc khiến người ta đau lòng kia.



      Đôi giày da màu đen dừng lại trước mặt .



      “Saman, ngẩng đầu lên!” Thần Y ra lệnh cho .



      dạy rất nhiều, đối với việc bị đối xử bất công, bị bắt nạt, nhất định phải phản kháng!



      Bên tai Saman có đeo máy trợ thính, ràng có thể nghe được lời của đám phụ nữ kia!



      Rất nhiều lúc thường nghĩ, nếu có thể lấy chút cứng cỏi của Hạ Vũ Mạt chia cho Saman tốt biết bao?!



      Chỉ có điều, Saman yên lặng chấp nhận tất cả thực cứng cỏi sao?



      đôi mắt xanh ngước lên.



      Trong mắt có oán hận, chỉ có bình tĩnh… và chúc phúc.



      Đây là Saman, rất lương thiện, rất trong sáng!



      Cho dù bị vứt bỏ mà lý do, Saman vẫn hề oán hận.



      Thần Y cúi đầu, nhàng nhưng uy nghiêm với con trai, “Ban Đạt, gọi !”



      tiếng ‘’ này, muốn tất cả mọi người đều nghe được! Saman là em mà Thần Y Abdulla bảo vệ cả đời, chấp nhận bất kì kẻ nào bắt nạt!



      tiếng ‘’ kia làm cổ tay áo của khẽ run lên chút, nhưng cặp mắt của Saman vẫn bình tĩnh như trước.



      Ban Đạt luôn nghe lời cha, lập tức gọi tiếng ‘’ rất ràng.



      Saman dựa theo lễ nghi, mỉm cười với tiểu hoàng tử rồi mới tạ ơn.



      “Saman! Lên thuyền!” Lại đưa ra mệnh lệnh, xoay người nhanh về phía hai vị vương phi chờ.



      nghe thấy tiếng hít kinh ngạc ở bốn phía.



      Để cho Saman lên thuyền sao? Chiếc du thuyền này, ngoại trừ hai vị vương phi hề mời phụ nữ nào khác!



      “Vâng, trai.” Saman tỏ ra vui sướng, cũng phản kháng.



      Thần Y tức giận, bọn họ sống bên nhau nhiều năm như thế, thân thiết đến thế, làm sao lại biết Thần Y vốn hiền lành tức giận.



      ra tức cái gì chứ? Bọn họ đều là



      . . . . . .

      Du thuyền rời cảng trong tiếng hoan hô của dân chúng.



      du thuyền có chiếc máy bay trực thăng, rạp chiếu phim , bể bơi, nhà hàng xa hoa, hệ thống phòng thủ công nghệ cao, tất cả phòng đều được lắp kính chống đạn, du thuyền còn được trang bị tàu ngầm mini, khi phát sinh tình huống nguy hiểm, quốc vương và vương phi có thể lên tàu ngầm để rời .



      boong tàu, lần đầu tiên hoàng tử Ban Đạt được ra biển, vô cùng hưng phấn vỗ tay, chỉ vào những con hải âu bay lượn rồi lướt qua mặt biển, vui vẻ hô to.



      Hạ Vũ Mạt và Thần Y nhìn nhau mỉm cười, thấy con trai vui vẻ, tâm trạng của họ cũng rất tốt.



      Ở phía xa, mặc đồ đen chăm chú nhìn nhà ba người bọn họ.



      Dưới tấm khăn che mặt, cũng mỉm cười.



      Đằng sau mặc đồ đen, người đàn ông điển trai mặc quần áo đầu bếp, chậm rãi tới gần.



      “Hi, nhóc câm điếc, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Người đàn ông ra vẻ thoải mái chào hỏi .



      Nhưng động tác cứng đờ, mất tự nhiên chứng tỏ người đàn ông này rất ít đến gần phụ nữ.



      ra hoàn toàn nhận ra được này, Phàn Dực Á ngay cả ngũ quan của phụ nữ cũng nhớ được làm sao nhận ra che mặt chứ.



      Nhưng đôi mắt trong sáng lương thiện, khiến có cảm giác từng nhìn thấy, trực giác rằng chính là câm điếc ngồi ngẩn người ở cầu thang hôm ấy.



      khỏe chứ!’



      chạm lên ngón tay cái của mình.



      Phàn Dực Á rầu rĩ, tệ , hiểu ngôn ngữ câm điếc!



      biết bối rối, cười ấm áp.



      Lấy bút và giấy ra, ‘nhìn thấy chị Mạt ? Bọn họ ở đâu?’



      chỉ lên boong tàu có ba người đứng. Ngày ấy, thấy Thần Y và Hạ Vũ Mạt thân mật, mặt tái nhợt như tờ giấy, vội vàng bỏ chạy, để mặc Phàn Dực Á.



      Bởi vậy chuyện xảy ra sau đó hề biết gì.



      Dù gặp nhau, biết được lựa chọn của .



      Nhưng sao cả, rằng trước kia từng thích .



      Vậy giúp nhớ lại cảm giác tình ấy từng chút .



      khi Phàn Dực Á muốn gì tuyệt đối buông tay.



      Sâu dưới du thuyền mấy trăm mét, có chiếc tàu ngầm của lính đánh thuê vẫn lặng lẽ theo.



      Bất kể là tranh giành ngoài sáng hay bí mật cướp đoạt, phải mang Hạ Vũ Mạt !



      boong tàu, nhà ba người kia rất hòa thuận vui vẻ.



      Ban Đạt hưng phấn, ngừng nhảy nhót xung quanh cha mẹ, Hạ Vũ Mạt cầm khăn lau mồ hôi cho con trai, Thần Y nhìn bọn họ bằng ánh mắt hiền dịu.



      là khung cảnh gia đình hoàn mỹ vô cùng!



      Khiến xúc động đến muốn hộc máu.



      Chết tiệt! Nếu biết trước là thích trẻ con trước kia dù thế nào cũng phải làm cho to bụng!



      “Lớn lên xấu, thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, dáng vẻ xíu, y như con khỉ.” bĩu môi, tính tình mọn, vô cùng ghét bỏ.



      Dù sao cũng vừa mắt thằng bé kia!



      Nhất là khi nhận ra đôi môi của thằng bé này rất giống , còn ánh mắt lại giống Thần Y Abdulla.



      Mặc kệ !



      Ngày đó bị đám thị vệ kia trục xuất, liền thề rằng bao giờ cho Hạ Vũ Mạt cơ hội lựa chọn nữa! cướp về, mặc kệ có vui hay , dù sao cũng chỉ có thể thích !



      Tương lai, sinh đứa con mập mạp, để con khỉ kia tự thấy xấu hổ!



      . . . . . .

      Saman ngơ ngác chút, sau đó tỉnh táo lại, có vẻ bực bội viết nhanh lên giấy:



      thể vậy về Ban Đạt, Ban Đạt là ân huệ lớn nhất đối với Thần Y, ngày nào là tôi cảm tạ thánh Ala để Ban Đạt tới Ả-rập, cứu vớt linh hồn tà ác của con người.’



      cái gì thế, cái gì mà cảm tạ với cứu vớt, lớn lên xấu thế biết có phải là nhặt về , đâu có giống hai người bọn họ chứ!” lẩm bẩm, tồn tại của đứa bé này giống như cây châm trong lòng .



      phải! Ban Đạt mới hai tuổi rưỡi, khi lớn hẳn rồi đẹp lên!’



      tùy tiện liếc chữ tờ giấy, cả người như bị sét đánh.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 2 (Quyển 7)



      Bỗng nhiên nắm lấy vai .



      “Sao lại hai tuổi rưỡi?!!! cho ràng !!” Vẻ mặt rất dữ tợn, dọa sợ hãi.



      Nhưng nhanh chóng xoay người lại, vội vàng đẩy ra.



      Đối với người Ả-rập, hành vi đường đột của cấu thành tội ‘quấy rối tình dục’, may mà từng học ở . ủ rũ gõ lên đầu mình, càng cố gắng ra hiệu với , lúc xua tay, lúc lại sờ bụng, động tác có vẻ kích động.



      “Dùng bút ! Viết cho tôi xem!” quát lên, tim đập rất nhanh.



      Hai tuổi rưỡi? … Hai tuổi rưỡi!



      viết bằng tiếng , “Hai tuổi rưỡi là tính cả tuổi của đứa bé khi ở trong bụng mẹ. Người Ả-rập chúng tôi có thói quen tính như thế.” Viết xong, buông giấy bút xuống, chột dạ cúi đầu, hốt hoảng bỏ trốn.



      Ả-rập là quốc gia vô cùng bảo thủ, nam nữ gặp riêng có thể bị giam cầm, huống hồ là có thai trước khi kết hôn.



      Khi quốc vương cũ qua đời, Thần Y vì có con nên còn chưa kịp đăng cơ bị các hoàng tử khác ép thoái vị, lúc ấy Hạ Vũ Mạt bất ngờ tuyên bố mình mang thai con của Thần Y, nếu tính theo thời gian lúc mang thai cũng là lúc Thần Y lén Mỹ, để tìm . Mà Hạ Vũ Mạt lại khi ở Hawai, ấy và Thần Y ở bên nhau.



      Theo luật pháp Hạ Vũ Mạt và đứa trẻ trong bụng đều phải bị xử tử, nhưng sau khi tiến hành họp bàn, quyết định giữ lại giọt máu duy nhất của Thần Y, vì ngăn lời đồn hay trong dân chúng nên đành bóp méo tuổi của Ban Đạt, tuyên bố với dân chúng rằng sau khi đại hôn vương phi mới có thai Ban Đạt.



      Đây là bí mật chốn cung đình, làm sao mà có thể kể ra được?! Quả nhiên ở lâu quá nên rất nhiều quan niệm thay đổi, còn giống người trong nước nữa, cảm thấy có thai trước khi kết hôn là hành vi phạm tội thể tha thứ.



      . . . . . .

      Có thói quen tính cả tháng đứa bé nằm trong bụng mẹ sao?!



      Miệng Phàn Dực Á giật .



      muốn nghĩ gì chứ? Kích động cái con khỉ!



      Thằng nhóc gầy như con khỉ đó làm sao có thể là con được? Toàn thân cao thấp, có chỗ nào giống cả!



      ảo não, cũng học theo kia, tự gõ đầu mình mạnh.



      muốn nhìn màn cả nhà ba người hạnh phúc vui vẻ boong tàu làm người ta phát điên nữa, liều mạng ép mình được để ý, ổn định cảm xúc, lại quay về phòng nghỉ của nhóm đầu bếp, ban đêm yên tĩnh dần tiến đến.



      Bởi vậy nhìn thấy ‘con khỉ gầy’ nhìn theo quả bóng bay mà mình cẩn thận làm bay mất, “A âu” ảo não, vẻ mặt buồn chán, ngừng gõ lên đầu mình, dáng vẻ giống y như đúc người nào đó.



      Đêm nay, du thuyền có yến tiệc xuyên đêm vô cùng long trọng.



      Phụ nữ được phép tham gia.



      Ban Đạt quấn quýt lấy Thần Y, cũng muốn tham gia chơi đùa, đành vui vẻ thoải mái ở lại trong phòng mình.



      Trong du thuyền có trang bị ti vi vệ tinh, có thể xem chương trình của các quốc gia thế giới, giống ở Ả-rập, chỉ có ba kênh truyền hình là hành hương, tin tức, thể thao.



      Vài năm sống ở Ả-rập, dường như cách biệt với thế giới bên ngoài, vui giận buồn thương đều ở rất xa .



      Có lẽ đây là nguyên nhân chính khiến thích cuộc sống ở Ả-rập.



      Trong phòng, xem tiếp sóng cuộc thi Hoa hậu Mỹ.



      Các người đẹp mặc áo tắm, vô cùng xinh đẹp, nếu ở lãnh thổ Ả-rập bị coi là xem chương trình tục tĩu, bị phạt bắt giam.



      Nhưng tại tự do.



      Dù sao Thần y cũng đọc rất nhiều sách, tư tưởng phóng khoáng tiếp thu cái mới, phải người đàn ông hẹp hòi.



      Trong phòng, tivi phát chương trình nhạc, chợt có cảm giác như mình vừa từ bầu trời quay lại mặt đất, thoải mái.



      Cứ thế, hề phát có tiếng bước chận rất tới gần phòng .



      Khóa cửa xoay vài cái, mới cảm thấy có gì đó kì lạ.



      đám lính đánh thuê trang bị vũ khí cẩn thận xâm nhập phòng .



      hành lang ngoài phòng, thị vệ canh giữ bị hạ gục cách thầm.



      vừa đứng lên, định phản kháng chiếc khăn tay tẩm thuốc mê chụp lên miệng .



      Thân thể mềm nhũn, rơi vào trong lòng người quen thuộc.



      Người kia, vừa rồi còn ở phía sau đám lính đánh thuê.



      Trước khi rơi vào bóng tối, nghe được giọng quen thuộc kia, thầm vào tai , “ xin lỗi, Mạt Mạt, tình của cũng đáng …”



      . . . . . .

      Khi tỉnh lại ở trong chiếc tàu ngầm dưới đáy biển.



      há miệng hít hơi, phát mình đeo thiết bị dưỡng khí tàu ngầm.



      Mà bàn tay bé của bị bàn tay lớn hơn bao lấy.



      Vừa rồi ràng còn xem tiếp sóng Mĩ trong phòng, giờ là thế nào?



      quay đầu , quả nhiên nhìn thấy gương mặt đẹp trai kia.



      buồn bực gỡ thiết bị dưỡng khí xuống, may là thiết bị điều hòa đạt điều chỉnh độ ấm và dưỡng khí ở mức phù hợp, hít thở tự nhiên, coi như thoải mái.



      “Phàn Dực Á! làm cái quái gì thế!” Tiếng quát của làm vài tên lính đánh thuê đề phòng sờ lên vũ khí.



      “Đừng làm ấy bị thương!” vội vàng ôm chầm lấy , híp mắt cảnh cáo, “ ấy mà bị thương các đừng nghĩ lấy được nốt chỗ tiền còn lại!”



      “Phàn Dực Á! là đồ đại ngu ngốc!” thở hổn hền, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết làm gì!



      “Đại ngu ngốc, mau đưa tôi trở về!” Nếu biến mất, vấn đề rất nghiêm trọng, đến lúc đó còn đơn giản là chuyện Thần Y có buông tay hay nữa.



      “Đưa em trở về làm gì? Còn muốn nhìn tiếp em và người đàn ông khác lên giường à? Sừng đầu còn chưa đủ dài sao?” cũng tức giận.



      Vốn định nhàng dỗ dành , nhưng thấy khẩn trương như thế, thể khống chế được mình.



      Ba năm nay, ràng có thể kiềm chế bản thân, tại sao sau khi gặp tất cả thành công cốc chứ.



      “Ban Đạt còn ở đấy!” Đứa con là thịt của , ngày cũng thể xa nó.



      “Con khỉ kia là đứa con duy nhất của quốc vương Thần Y Abdulla, làm sao có thể cướp là cướp chứ?!” phải keo kiệt, chấp nhận con , muốn trách chỉ trách con thôi, ai bảo nó có ông bố hiển hách như thế làm gì chứ! Nếu bình thường chút cho dù cả đời như bị kim đâm, cũng chấp nhận chịu đựng.



      “Phàn Dực Á! là đồ ngu ngốc! Tên tiếng Trung của Ban Đạt chính là Phàn Vũ đó!” quát to, chỉ cần đến Phàn Vũ là thể làm Hạ Vũ Mạt bình tĩnh nữa.



      “Phàn? Vì sao em… lại để con khỉ gầy kia… theo họ của chứ?…” trợn tròn mắt, sao con khỉ gầy kia lại theo họ Phàn, kì lạ…



      “Là con của đồ rách nát nhà , theo họ theo họ ai hả?!” Có ai lại luôn mồm gọi con mình là con khỉ, con khỉ sao?



      cũng hề biết rằng thân thể Phàn Vũ từ khi sinh ra tốt, luôn bị bệnh, làm mẹ phải tốn ít công sức!



      “Của ? và em làm sao lại có đứa con vừa hai tuổi được chứ! Có cần phải nhắc em là bao lâu rồi chúng ta làm tình !” quát lên, nhưng ràng có vẻ hoảng hốt.



      cho rằng vì sao lúc ấy tôi lập tức hiến tủy cho Tiểu Niệm hả? là vì nghiệp sao? có thấy tôi nhận bộ phim nào mới ?! Lúc ấy tôi mang thai Phàn Vũ! Tôi thể bỏ tính mạng con mình để cứu cháu bảo bối của được!”



      giật mình.



      vẫn nghĩ mình rất hiểu , nhưng hóa ra luôn rất vinh dự bị lừa dối.



      “Em điên rồi phải ! mang thai sao còn đòi ly hôn! Vì sao cho biết em có con chứ?!” tức giận đến mức sắp nổ mạnh, “Còn nữa, em nuôi con kiểu gì thế, có cho nó ăn vậy? Nuôi như thế còn mặt mũi nào nữa chứ?!”



      Con khỉ gầy kia hóa ra lại là con ?! Đâu có giống chứ?!



      Nhưng vì sao khi nghĩ đến dáng vẻ gầy còm chỉ có da bọc xương của đứa bé kia, lòng lại đau như vậy, giống như bị tảng đá lớn đè lên.



      “Phàn Dực Á! Tôi chẳng có lỗi gì về chuyện này cả, là ! Chính muốn quay lại!” Những ấm ức đó cứ nghĩ mình quên mất, nhưng vì sao khi nhớ tới ánh mắt chán ghét khi ấy của , mắt lại đỏ lên, “Những gì tôi nợ , tôi đều trả lại rồi! Vì tôi vừa sinh con xong hiến tủy nên thân thể bị tổn thương, bác sĩ ngoài Phàn Vũ ra, sau này… tôi thể mang thai được nữa!”



      Nước mắt của rơi xuống, khi đó chỉ muốn mau chóng thanh toán nợ nần với Phàn gia, vốn dĩ ngờ rằng có hậu quả xấu như vậy.



      “Cho nên tôi cảnh cáo , đừng có tranh Phàn Vũ với tôi!” lạnh lùng , cần tình , cần bất kì ai, chỉ cần con của mình!



      vẫn giữ dáng vẻ như bị sét đánh.



      Con khỉ gầy là con .



      Về sau Hạ Vũ Mạt thể sinh con được nữa.



      được tranh con với .



      Chết tiệt, vì sao lại cảm thấy có chỗ nào là lạ?!



      “Hạ Vũ Mạt, người em nhất là ai?” Vẻ mặt rất kì quái.



      “Đương nhiên là Phàn Vũ! Trừ bỏ thằng bé, tôi ai hết!” Cuối cùng biết kì lạ ở đâu!



      mau đưa tôi trở về, nếu đừng trách tôi nể mặt!” cởi giày cao gót, muốn đánh vào đầu .



      Hành động này giống với Hạ Vũ Mạt luôn lạnh lùng thản nhiên, có bất cứ cảm xúc gì sao?!



      “Để đưa em đến nơi an toàn trước ! Chuyện về con, nghĩ cách!” Cướp Hạ Vũ Mạt phiền phức như vậy, giờ còn muốn cướp cả con nữa sao? chưa có biện pháp gì cả!



      có cách gì chứ!” Chỉ cần Thần Y buông tay, ai có cách gì hết.



      Nhưng Thần Y luôn tôn trọng sao có thể buông tay được? Phàn Dực Á này đúng là ngu ngốc, chỉ biết làm việc càng nghiêm trọng hơn!



      “Có cách nào ?” Phàn Dực Á để ý tới , quay đầu chuyện với đám lính đánh thuê.



      mơ hồ nghe được hai chữ “huyết tẩy”.



      “Phàn Dực Á! mà dám giết người, làm Thần Y bị thương, cả đời này tôi tha thứ cho !” lạnh lùng .



      trừng mắt với , “ được nhắc đến người đàn ông kia trước mặt !” Ánh mắt lộ vẻ ghen tị sắp chết.



      Thủ lĩnh của đám lính đánh thuê , trừ việc huyết tẩy du thuyền để trừ hậu họa, thể giữ lại mạng ai ra chẳng có biện pháp nào khác.



      nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ.



      là thương nhân, phải ma đầu giết người chớp mắt!



      “Phàn Dực Á! đưa tôi trở về ngay, đừng làm mọi chuyện nghiêm trọng hơn nữa, đừng làm tôi chán ghét thêm!” mệt mỏi , câu đâm vào trái tim .



      Nhìn thấy vẻ mặt thay đổi, Hạ Vũ Mạt chợt hiểu ra đây vẫn là người đàn ông đơn giản ngày ấy, trái tim giản dị ngây thơ.



      “Phàn Dực Á, tôi chán ghét ! Chán ghét ngây thơ của , chán ghét tất cả về !” cố ý .



      “Phàn Dực Á, có tư cách gì để làm người chồng tốt, có tư cách gì làm người cha tốt?! chẳng biết gì cả, chỉ có ngây thơ, dễ kích động thôi!”



      có từng nghĩ xem tôi có muốn tiếp tục về với hả? có từng quan tâm con chúng ta có muốn nhận làm cha hay ? Phàn Dực Á, tiền có thể mua được tất cả mọi thứ, nhưng trái tim con người bao giờ mua được!!”



      câu này của làm lòng bị tổn thương nghiêm trọng.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 3 ( Quyển 7 )



      Dọc đường đưa trở về, luôn im lặng.



      im lặng khác thường của làm cảm thấy bất an.



      Vừa rồi, vì chọc giận nên đúng là quá nặng lời.



      Đám lính đánh thuê kia cho tàu quay lại cách nhanh chóng, thân chủ muốn thực tiếp giai đoạn hai của nhiệm vụ, vậy công việc của họ cũng xong.



      Đỡ lên du thuyền xong, Phàn Dực Á cũng lên theo.



      hoa mắt sao? Vì sao lại thấy hình như ở phía trước thoáng qua bóng áo đen?!



      “Phàn Dực Á, mau cùng bọn họ !” đẩy cái.



      lắc đầu, vẫn im lặng như cũ, đưa chi phiếu cho thủ lĩnh của lính đánh thuê.



      kịp ngăn cản, trong chớp mắt, tàu ngầm biến mất trước mắt bọn họ.



      Hai người, trước sau, qua hành lang dài, vẫn theo , biết, dù gì cũng thay đổi được, từ trước tới nay vẫn luôn cố chấp, bao giờ thay đổi.



      Được rồi, tìm Thần Y chuyện ràng vậy.



      Nhưng thế nào đây? quyết định rời xa Thần Y ư? cùng Phàn Dực Á sao?



      biết, cảm giác khi rất đau lòng, muốn lặp lại.



      Mà hạnh phúc bình thản bên Thần Y rất ấm áp, nếu dứt bỏ cần phải có quyết tâm.



      Trong ý thức của Phàn Vũ cũng chỉ có người cha thương nó – Thần Y, nhưng như vậy rất công bằng với Phàn Dực Á.



      Lòng có phần rối loạn.



      Nhưng biết, nếu Phàn Dực Á tiếp tục thế này sớm hay muộn cũng có ngày xảy ra chuyện. Nếu vậy… thà rời xa Thần Y trước.



      có gì có thể quan trọng hơn an nguy của người.



      đúng ra, mình có hạnh phúc hay chỉ là thứ , chỉ muốn gặp chuyện bất trắc…



      . . . . . .

      du thuyền vẫn diễn ra cảnh ca múa từng bừng như cũ, may mà ai phát vừa rồi vương phi biến mất mấy tiếng đồng hồ.



      Trong lòng loạn như ma, ở trước cửa phòng, chợt đứng lại, “A Á, cho tôi thêm thời gian, cứ về nước trước .”



      vẫn đứng ở cửa, nhìn , chịu .



      “Trái tim của con người thể dùng tiền tài để mua được, vậy lòng của em sao?” Phàn Dực Á , trừ tiền ra còn có gì có thể hấp dẫn được ? Kết quả buồn cười, giờ xuất người đàn ông dịu dàng hơn , chín chắn hơn , cũng có tiền hơn .



      nên làm gì bây giờ?



      Làm thế nào mới tìm được trái tim của người?



      Nếu gặp Hạ Vũ Mạt, từng suy sụp như thế, vẫn là thằng nhóc bị cha mẹ chiều hư như trước.



      “Lòng tôi thuộc về tôi, khi nào nên , nên đau đau, nhưng giờ tôi muốn chịu cảm giác ấy.” từ chối , đẩy cửa phòng ra, cảm thấy trái tim bị đè nén đến khó chịu.



      dối và , giờ ngay cả Hạ Vũ Mạt cũng phân được ràng.



      Hít sâu hơi, lập tức phát có điểm khác thường.



      “Trời ơi!” đứng ở cửa, che mũi lại.



      Đáng chết!



      Thấy giật mình, Phàn Dực Á lập tức tỉnh táo lại, “Làm sao thế?” đẩy ra, xông vào trong phòng, sợ vì biến mất mấy tiếng mà bây giờ đầy thị vệ trong đấy.



      Chính vì nguyên nhân này mà dám rời .



      “A Á, đừng vào.” kịp ngăn cản .



      ngửi được mùi hương bình thường trong khí, “Phòng em sao lại hôi như vậy?” Bởi vì mũi rất mẫn cảm nên luôn chán ghét mấy thứ mùi hương nhân tạo.



      “A Á, mau bịt mũi lại!” che kín mũi, chạy nhanh ra mở cửa sổ.



      Gió biển mát rượi thổi vào trong, cuối cùng cũng xua tan thứ mùi bình thường kia.



      Mới chỉ hít chút, mặt ửng hồng.



      Tình hương của Pakistan! Công chúa Pakistan chết tiệt, đáng lẽ ra nên bỏ qua cho ta!



      Ngày đó, người rình trộm chắc chắn là ta!



      Thời cơ này hẳn là ta đợi rất lâu?



      Hương tình vừa mới được đốt, nhất định là mấy giờ trước, khi phòng xảy ra vụ ‘bắt cóc’, công chúa Pakistan ở ngay phòng bên cạnh biết nhưng cố ý cho Thần Y.



      trở về, người phụ nữ kia thấy việc thành!



      Cho nên làm thôi, làm làm đến cùng, ra đòn độc ác!



      . . . . . .

      dám quay đầu lại, bởi vì phía sau, hơi thở ngày càng nặng nề.



      Quả nhiên, Phàn Dực Á tới gần , hơi thở nóng rực phun lên cái cổ mảnh khảnh, hôn từng cái , “ muốn em.” Ánh mắt cũng dần trở nên mơ màng, lại ý loạn tình mê đẩy lên giường.



      Thân thể cao lớn trùm lên .



      quay đầu , né tránh nụ hôn điên cuồng của .



      Tệ , Phàn Dực Á hít quá nhiều ‘tình hương’.



      muốn làm tình với em!” Thân thể nóng lên, cả ý thức cũng bắt đầu thể khống chế được nữa, rất buồn bực vì né tránh của .



      “Roẹt” tiếng, lớp áo đen của bị xé ra.



      Cả quá trình, thô bạo giống như cưỡng bức.



      giờ, rất giống con dã thú.



      Thần Y từng với , ở Pakistan có loại tình hương kích dục rất đặc biệt, kích thích tình cảm ở phụ nữ, khả năng kích thích càng mạnh với nam giới, đàn ông hít phải tình hương mất lý trí, giống như dã thú, ngoại trừ làm tình có thuốc nào giải được.



      Thần Y sợ công chúa Pakistan gài bẫy nên cho lọ thuốc, giả như gặp phải chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần bôi thuốc này đúng lúc lên người, người đàn ông nào dám chạm vào nhiễm độc chết ngay lập tức.



      Thuốc này vẫn luôn mang theo.



      Nhưng vẫn trợn tròn mắt nhìn Phàn Dực Á xé tất cả quần áo của mình, để mặc bình thuốc rơi xuống giường.



      Đây là cái bẫy. . . . . .



      Nhưng nếu làm tình, dù người đàn ông có cứng cỏi đến đâu, khi hít tình hương đau đớn khổ sở đến phát điên.



      Khi vươn tay kéo quần lót của .



      “Phàn Dực Á, em là ai?” run rẩy hỏi.



      giờ, trong mắt , chắc chỉ là thân thể có thể giao hoan mà thôi!



      biết mình để ý cái gì, phản kháng, tự vệ, thậm chí ngay cả hít thở mạnh cũng , giờ trong mắt , là ai có gì quan trọng?



      “Hạ, Vũ, Mạt!” Nhưng lại vô cùng ràng với .



      Cho dù ánh mắt trở nên ràng.



      Chiếm được đáp án, thở dài nhõm, nhắm hai mắt lại.



      hề trốn tránh.



      ra biết cái bẫy mà vẫn chỉ có thể làm ra vẻ ngu xuẩn là như thế này.



      Năm đó, chắc cũng mang tâm trạng như thế để cưới .



      Để mặc dùng chân tách hai chân ra, để chen vào nơi chật hẹp của .



      “A.” Hít hơi lạnh, đau đớn vì quen nổi.



      nhìn Phàn Dực Á dường như rơi vào mê hoặc, thô bạo rong ruổi người , hơi thở hổn hển, tùy ý ra vào, có chút cảm giá nào, thân thể của sắp chịu nổi điên cuồng của , sắp bị xé rách.



      “A Á. . . . . .” thở dài.



      Nhắm mắt lại, chợt nhớ tới:



      Năm ấy 18 tuổi, muốn vượt rào, tách hai chân ra, mới vào chút mà đau đớn đến nước mắt giàn dụa.



      Là tên ngu ngốc này, vì nên cố gắng rời khỏi, buông tha cho .



      Năm 25 tuổi, bỏ thuốc, cố ý hấp dẫn , hại kiềm chế được, muốn .



      Lần đầu tiên của bọn họ, trừng phạt thành thực, cố ý thô bạo với , sau đó lại vô cùng dịu dàng.



      Mỗi lần làm tình ở Hawai, rất cẩn thận, nâng niu trong lòng.



      Những chuyện này… vậy mà lại quên mất.



      Đơn giản là đợi được , trong lòng ấm ức, cố ý quên tất cả.



      “A Á..” nâng đầu , áp mặt mình lên.



      xin lỗi, A Á, thiếu chút nữa em quên, từng em hết lòng như vậy.



      chủ động của , cho dù chỉ chút cũng làm điên cuồng.



      “Mạt Mạt, thực rất em!” Mỗi lần tiến vào đều biểu lộ tình của mình.



      Ôm lấy vai , mặc tùy ý vui sướng.



      Là cam tâm tình nguyện.



      Cho dù. . . . . .



      . . . . . .



      Ngoài cửa có tiếng bước chân hỗn loạn của đám đông.



      “Bệ hạ, Mạt vương phi tằng tịu với người đàn ông ở bên trong! Xin bệ hạ nghiêm trị.” Công chúa Pakistan ra vẻ hiên ngang lẫm liệt.



      “Bệ hạ! Nếu đây là xin hãy trừng trị nghiêm khắc kẻ làm ô nhục hoàng thất!” đám thành viên hoàng thất quỳ xuống.



      Chỉ có Thần Y im lặng, rất im lặng.



      “Bệ hạ, Vương phi làm nhục quốc thể xin hãy ban chết ngay lập tức!”



      đám người lại ép buộc Thần Y.



      màn này giống như ba năm trước.



      Có điều lúc ấy, người bị bọn họ cầu ban chết, là Thần Y.



      . . . . . .

      Cuối cùng Phàn Dực Á kêu to tiếng, dịch thể tiến hết vào cơ thể .



      Dần dần, đôi mắt cũng trở nên tỉnh táo.



      vẫn áp lên cơ thể trần trụi của , vật kia của còn ở trong .



      Bọn họ, mắt đối mắt, mũi đối mũi, tâm đối tâm.



      xin lỗi…” mở miệng, bắt đầu ân hận.



      Vừa rồi thân thể nghe đầu óc điều khiển nữa, tất cả đều bị dục vọng sai khiến.



      “Phàn Dực Á, chẳng ra sao.” lại nở nụ cười, có vẻ lạnh lùng, ra khi tới hiểm cảnh, ngược lại còn thấy sợ hãi nữa.



      đúng là chẳng ra sao, lần đầu tiên bị người phụ nữ ác độc của mình bỏ thuốc, lần này lại bị người phụ nữ ác độc khác bỏ thuốc.



      “Phàn Dực Á, có sợ chết ?” hỏi , giọng điệu ra vẻ thoải mái.



      Cuối cùng lại là liên lụy đến .



      “Có ý gì?” tỉnh táo lại, nhưng vẫn ở trong cơ thể như trước, bắt đầu cảm nhận được hạnh phúc.



      “Thần Y phải xử tử chúng ta.” hậu quả cho .



      Thân bất do kỷ, đánh mất trinh tiết, khiến cho Thần Y chịu sỉ nhục đầy trời, vô tình nhất là đế vương, có rất nhiều chuyện mà Thần Y thể cố chấp quyết định được.



      Về phần , hết sức cần xin Thần Y buông tha cho .



      lắc đầu.



      ở đâu, ở đấy.



      Trái tim cả hai đều trở nên kiên định, “Mặc quần áo vào , nếu mở cửa chắc bọn họ phá cửa vào đấy.”



      cười khổ.



      Người bên ngoài cửa chắc nghe ít nhiều tiếng động trong này.



      Nếu phải Thần Y vẫn im lặng đứng ngoài kia, chỉ e đám người đó phá cửa vào từ lâu rồi.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 4 (Quyển 7)


      Cửa mở ra, mặc quần áo chỉnh tề.



      Ngoài cửa, Thần Y rất nghiêm túc, còn có đám người hoàng thất mang vẻ mặt chính nghĩa đầy căm phẫn.



      “Cho ta lời giải thích.” Tuy vẻ mặt nghiêm trọng nhưng Thần Y vẫn nổi giận, hỏi bình tĩnh.



      luôn có thể khống chế tình cảm của mình rất tốt.



      Nhưng biết, trái tim Thần Y bị khóa ở trong những tiếng nhục nhã, rầu rĩ, trái tim bị khóa giữa tổn thương.



      cho cùng, vẫn là vợ .



      xin lỗi, Thần Y…” biết gì hơn.



      Đời này, thẹn với bất kì ai, chỉ có mình , biết phải làm thế nào.



      Thần Y cho rất nhiều thời gian và bao dung, nhưng giờ lại chỉ đổi được phản bội và nhục nhã từ .



      Thần Y nhìn lướt qua , nhìn người đàn ông tuấn tú cứng cỏi phía sau .



      Là chồng trước của .



      Trái tim chợt co rút.



      Nhưng môi chỉ khẽ nhếch lên chút, lại , “Mạt, tránh ra, biết em phải là người phụ nữ như thế.” bước vào trong phòng, vô cùng bình tĩnh.



      Phàn Dực Á chắn trước mặt , hai người đàn ông, lạnh lẽo nhìn nhau.



      “Tránh ra!” Giọng của Thần Y vô cùng lạnh lùng.



      Đối với , Thần Y luôn dịu dàng như gió xuân, vẻ mặt lạnh lùng như thế này là lần đầu tiên nhìn thấy.



      liên quan gì đến ấy, là tôi ép buộc ấy!” Phàn Dực Á nhận hết trách nhiệm về mình.



      “Vợ của tôi mà tôi còn tin tưởng sao?!” câu lạnh nhạt của Thần Y khiến trái tim Phàn Dực Á khó chịu.



      cứng đờ người.



      Tin tưởng…



      Ba năm trước đây, nếu có thể tin vào cứng cỏi của , tin tưởng , như vậy, ngày hôm nay, có phải bọn họ thành ra thế này ?!



      Vốn dĩ đương nhiên có quyền ở bên cạnh , giờ buồn cười, lại trở thành gian phu.



      Thần Y thản nhiên nhìn lướt qua căn phòng, chú ý từng góc nhất.



      Ánh mắt dừng lại ở góc tường, chỗ còn vai tia khói yếu ớt.



      Ánh mắt càng lạnh thêm vài phần.



      “Trói vương phi tới đây.” lạnh lùng ra lệnh.



      đám người xông về phía và Phàn Dực Á.



      “Từ từ.” chỉ về phía công chúa Pakistan vui sướng, giọng lạnh nhạt, “Là vị vương phi này, trói tới đây!”



      Giọng của có vẻ tức giận, thậm chí chút phập phồng cũng , nhưng quyết định của lại khiến mọi người bất ngờ, khiến mặt công chúa Pakistan tái nhợt.



      “Bệ hạ… Ngài, ngài…” Công chúa Pakistan vừa rồi còn tố cáo trước mặt mọi người, thêm mắm dặm muối, mồm năm miệng mười, bây giờ cứng họng.



      “Tự , làm chuyện tốt gì.” Biểu cảm mặt Thần Y giống như tất cả những gì diễn ra hề liên quan đến , “Tôi cho rất nhiều cơ hội, nhưng nhẫn nại của con người chỉ có giới hạn thôi.”



      Saman đứng ngoài cửa, vẻ mặt buồn bã.



      “Bệ hạ… oan uổng, oan uổng…” Công chúa Pakistan run rẩy, cả người mềm nhũn, để mặc thị vệ trói mình lại, còn sức lực phản kháng.



      “Chết cũng hối cải!” Thần Y nhìn ta, tuyên bố với mọi người, “Vương phi thứ nhất lợi dụng hương tình để hãm hại Mạt vương phi thất trinh, ném vào trong biển, sống chết theo ý trời!”



      Hương tình… chỉ có Saman biết Thần Y căm hận thứ hương này như thế nào… Ánh mắt càng thêm đau khổ… Alla phù hộ, tất cả quá khứ rời xa Thần Y, đừng để linh hồn phải chịu thêm giày vò…



      yên lặng cầu nguyện.



      người phụ nữ tay trói gà chặt, bị trói lại, ném vào trong biển còn có thể sống sao?!



      Mọi người đều kinh hãi nhưng có ai hé răng.



      Bởi vì quốc vương xử phạt như thế là hợp tình hợp lý.



      “Bệ hạ… Thiếp biết sai rồi… Tha mạng!…. Xin hãy nể tình Pakistan từng hỗ trợ bệ hạ giành được ngai vàng, bệ hạ, xin tha mạng!…” Bất kể công chúa Pakistan cầu xin như thế nào, mặt Thần Y vẫn lạnh lùng như cũ.



      “Bùm” tiếng, người còn sống sờ sờ, bị trói chặt, ném vào lòng biển đen tối.



      “Bệ hạ, cho dù Mạt vương phi bị hãm hại vẫn phạm tội thất trinh, thiên lý thể dung tha, xin bệ hạ định đoạt!”



      “Xin bệ hạ hãy vị trong sạch của đức tin, ban chết cho Mạt vương phi!”



      “Bệ hạ, xin dựa theo pháp luật của quốc gia, bắt Mạt vương phi dạo phố, ném đá đến chết!”



      “Bệ hạ, xin hãy mau chóng quyết định, thể để mất mặt hoàng thất được!”



      Từng vị thành viên hoàng thất lên tiếng, ngay cả Thủ tướng cũng quỳ xuống.



      Phàn Dực Á càng nghe càng kinh hãi, vì sao đều nhằm vào ? Dạo phố, ném đá đến chết… Có nhầm vậy!



      che chở chặt chẽ cho ở phía sau mình.



      Nhưng môi Hạ Vũ mạt chỉ khẽ nhếch lên như cũ.



      “Bệ hạ!”



      “Bệ hạ!”



      Từng tiếng thúc giục vang lên.



      Ánh mắt Thần Y và đan vào nhau.



      Thần Y nhìn vào mắt , gợn sóng, cảm xúc, giống như cục diện đáng buồn này.



      biết, làm Thần Y thất vọng, làm Thần Y đau lòng.



      Chỉ khi nào Thần Y bảo vệ chính mình mới lộ ra vẻ mặt ấy.



      “Bệ hạ.” từ tốn mở miệng, “Xin hãy dựa theo luật pháp của Ả-rập để xử lý.”



      Ở Ả-rập, tội thông dâm, nữ bị diễu phố, nếm đá đến chết, nam… chỉ bị giam tháng là được.



      “Bệ hạ! Xin lập tức quay về, mang Mạt vương phi ra diễu phố thị chúng!” thành viên hoàng thất oán giận tiếp lời.



      Con ngươi Thần Y vẫn tĩnh lặng như cũ, giống như ngăn cách mình với thế giới này.



      Thần Y, nên! nên đâu!



      nên làm chuyện khiến mình hối hận! Thần Y, nên!



      Chỉ có Saman tiến lên, ngừng giật cánh tay , ngừng lo lắng ra hiệu bằng động tác.



      Chớp lấy thời cơ, Phàn Dực Á đột nhiên vơ lấy cái ghế, khiến đám người hoàng tộc vốn chưa bao giờ chịu khổ hoảng sợ tránh ra ngoài, kéo tay Hạ Vũ Mạt, “Mạt Mạt, chạy mau!”



      Nhưng mà, chân giống như xơ cứng lại, thể nhúc nhích.



      Bé con của ở đâu?



      Chắc Thần Y ra lệnh mang nó rồi.



      Phàn Dực Á trừng mắt với , phát ra chỉ bình tĩnh nhìn Thần Y, “Bệ hạ, người đối xử tốt với Ban Đạt, đúng ?!”



      Sống chết của quan trọng, quan trọng nhất là Phàn Vũ.



      Rất nhanh sau đó, thị vệ lập tức vây quanh bọn họ.



      “Em cho là đứa bé có mẹ bảo vệ hạnh phúc sao?” Thần Y thản nhiên hỏi.



      !” như chém đinh chặt sắt, “Bệ hạ được cha mình bảo vệ nên mới phải chịu nhiều đau khổ, nhưng Ban Đạt khác!” nhìn Thần Y, rồi lại nhìn Phàn Dực Á.



      Bất kể thế nào, con của sau này có hai người đàn ông bảo vệ, an toàn vô cùng!



      “Mạt, chúng ta đến mức phải như vậy.” Nhưng Thần Y muốn đáp ứng , bởi vì… muốn chết.



      “Nhưng mà, bệ hạ, người thể làm vậy.”



      xin Thần Y cho con đường sống, cái mạng này của Hạ Vũ Mạt là do Thần Y Abdulla nhặt về.



      Chỗ cao phải chịu lạnh, càng là người ở địa vị cao càng là thân bất do kỷ.



      “Ban chết!”



      “Ban chết!”



      “Ban chết!”



      Thấy Thần Y vẫn tỏ thái độ gì, những người đó càng lúc càng kích động.



      Phàn Dực Á hận đến nghiến răng, đám người này… nếu biết trước đáng lẽ nên hạ độc trong đồ ăn, độc chết bọn họ!



      “Được, ta cho các người đáp án vừa lòng.” Thần Y câu dập tắt phẫn nộ của mọi người, cũng khiến Phàn Dực Á nóng nảy trừng lớn hai mắt.



      Cả người bị đám thị vệ trấn áp, thể nhúc nhích.



      “Tôi rồi, tất cả là do tôi làm, liên quan đến ấy, muốn giết giết tôi đây này!” là điên lên mất! ta cắm sừng lâu như vậy, thế mà đổi thành bị cắm sừng lần đòi xử tử , con mẹ nó, chẳng có công bằng gì hết!



      cũng muốn chết cùng sao?” Thần Y biểu lộ cảm xúc gì, hỏi , “Bị giam tháng hoặc chết cùng ấy, tự chọn lấy cái .”



      “Giam cầm tháng!”



      “Tôi ở cạnh ấy!”



      Hai đáp án vô cùng quyết đoán phát ra từ hai cái miệng.



      “Thần Y! Theo luật của Ả-rập, tội thông dâm đàn ông chỉ bị giam cầm thôi! cần phải chịu chết với nhau!” nhắc nhở Thần Y, giọng điệu nhanh chậm, nhưng mọi người vẫn nhận ra lo lắng.



      ! Tôi phải ở cạnh ấy!” Phàn Dực Á ngăn lại, từ lúc tính toán vụ cướp này, chuẩn bị sẵn tinh thần thất bại.



      Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới tạo thành cục diện như vậy, hại chết … nếu thế, bất kể thế nào, cũng phải ở cạnh !



      “Bệ hạ, xin hãy cho cả hai người này diễu phố, ném đá đến chết!” người nữa lại e thiên hạ loạn, tiếp tục ép buộc.



      “Diễu phố?” Thần Y cười lạnh, “Mặt mũi hoàng gia còn chưa mất hết phải ? Đầu tiên là khi ta còn chưa là thái tử, thích đàn ông, bị người trong thiên hạ nhạo báng, giờ vương phi thông dâm, các người ra mưu đồ cái gì hả?!” Giọng của lớn nhưng lại lạnh lẽo đến mức làm người ta run lên.



      thích đàn ông? Phàn Dực Á lắp bắp kinh hãi.



      Thảo nào, vừa rồi tuy ý loạn tình mê, nhưng khi tiến vào thân thể , cảm giác vừa nhanh vừa chặt, ràng giống với việc có người đàn ông khác.



      Hạ Vũ Mạt và Saman đều tỏ ra khó hiểu, vì sao lại tự mình như vậy?! ràng như thế!!! Tất cả đều do đám người sài lang này…!!!



      “Bệ hạ, bất kể thế nào, xin ngài lập tức xử tử vương phi!” Thủ tướng lại lên tiếng, mặt đổi sắc cầu.



      Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền.



      Vị trí hoàng đế này, đúng ra cũng là do mọi người hợp sức đưa lên.



      Ba năm trước đây khi chuẩn bị hủy bỏ tư cách của vị hoàng đế thích đàn ông này, là Mạt vương phi can đảm và đứa bé trong bụng làm ổn định đế vị, cũng khiến bọn họ thay đổi, tiếp tục duy trì vị vua mới.



      Nhưng giờ cũng tuyệt đối cho phép có kẻ khinh thường lời dạy của thánh Ala!



      “Các người muốn thế nào làm thế !” Thần Y cười lạnh.



      Saman bịt chặt miệng, nước mắt chảy xuống.



      Cục diện đến mức này, ai có thể thay đổi….



      Thủ tướng vỗ tay, bốn thị vệ nâng cái thùng rất lớn vào, bên trong có rất nhiều tảng đá nặng trịch, “Vì giữ thể diện của bệ hạ và hoàng thất, thần đề nghị cho Mạt vương phi vào trong này, chìm theo đá xuống đáy biển, trọn đời được siêu sinh!”



      Vẻ mặt bình tĩnh của Thần Y chợt cứng lại chút.



      “Bệ hạ, thần biết, ngài và Mạt vương phi là vợ chồng tình thâm, nhưng mà… Bệ hạ biết bơi…” Ngụ ý rằng nếu dùng phương pháp khác rất có thể Thần Y có cách lén cứu Mạt vương phi.



      “Xin bệ hạ hãy sáng suốt!”



      “Xin bệ hạ hãy sáng suốt!”



      Tiếng hò hét nối tiếp nhau vang lên.



      “Các người thế nào làm thế !” Thần Y thản nhiên cụp mắt, vẻ mặt chết lặng.



      lại nhớ tới thiếu niên giống như con rối kia.



      Saman lo lắng lắc đầu, kéo tay Thần Y, lại phát tay cũng lạnh như trái tim vậy.



      Tay của Thần Y rất lâu lạnh như thế…



      Saman, ấm áp… Từng có người bị thương ôm chặt , sưởi ấm…



      Thần Y cứng đờ, rút tay khỏi Saman.



      Ai cũng thể cho ấm áp… còn muốn ai sưởi ấm cho mình nữa…



      im lặng nhìn Hạ Vũ Mạt, “ xin lỗi.” Thở ra ba chữ này, xoay người rời .



      . . . . . .

      Những người từng cho ấm áp, thể giữ nổi ai.



      . . . . . .



      “Mạt Mạt, em sợ ? sợ đâu!” Phàn Dực Á giữ chặt tay , vô cùng kiên định.



      Vì rất nhiều chuyện ngoài ý muốn nên thể bảo vệ được người mình .



      Nếu như vậy, đường xuống suối vàng, cùng .



      “Tôi muốn bị dây dưa đến chết! !” lạnh lùng đẩy .



      “Nhưng làm sao bây giờ? Cho dù đến già, đến chết, đến tận thế, cũng chỉ muốn ở bên cạnh em.” tức giận, chỉ cười, cười như trẻ con.



      Rất lâu, rất lâu rồi thấy nụ cười ngây thơ ấy của .



      “Ngu ngốc! ! Xin …” mắng to, nhưng vẫn cười đầy khí phách.



      Đôi mắt lạnh nhạt còn duy trì được vẻ lạnh lùng nữa, nước mắt đọng lông mi.



      cần nhiều lời! Gian phu dâm phụ!”



      Ở đây có đá, toàn bộ đá bị nhét vào trong thùng, người của hoàng tộc đành chạy tới, muốn đá cú, nhổ ngụm nước bọt.



      ôm chặt lấy , cho bất kì ai làm tổn thương .



      Khi mọi người công kích, chỉ có câm điếc kia che trước mặt bọn họ, lo lắng đẩy những người đó ra.



      Bởi vì Thần Y từng tuyên bố rằng bảo vệ trước mặt toàn dân nên ai dám lỗ mãng, sợ làm ấy bị thương.



      Nhưng cuối cùng, vẫn bị người ta đẩy ra.



      Nắp thùng bị đóng lại.



      Cuối cùng, nước mắt của rơi xuống.



      vẫn ôm chặt như cũ.



      Bất kể là thùng bị nâng lên, rung lắc dữ dội, nước biển tràn đầy vào trong nháy mắt, chìm vào bóng tối lạnh lẽo.



      Đến già, đến chết, đến tận thế, bao giờ… buông ra!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :