1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giường đơn - Đản Đản 1113 ( hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 5 (Quyển 6)


      còn hai con vẹt đáng ghét nữa, lại bắt đầu tập trung vào công việc.



      Khi ngẩng đầu lên là mười giờ tối.



      Tệ ! Hôm nay là thứ sáu, nhận lời Tiểu Niệm đến thăm nó!



      Sau khi Mạt Mạt , mẹ dồn hết tâm tư vào đối phó Tình , chẳng cần nhiều công phu lắm Tình khóc lóc chuyển ra khỏi nhà chính.



      Đối với hành động mờ ám sau lưng mình, chết lòng, cũng quan tâm, mặc kệ tất cả, bây giờ có ý muốn bảo vệ bất kì ai.



      Tất cả phụ nữ trong lòng đều chẳng có chút sức nặng nào, có lẽ chẳng quan tâm gì nữa, hai năm nay, mẹ cũng đứng ngồi yên, dù sao chuyện nối dõi tông đường, Phàn gia chỉ có thể dựa vào .



      Tiền sinh hoạt và thuốc men giờ của Tình và Tiểu Niệm vẫn dựa vào như cũ.



      Hoặc nên là dựa vào Phàn gia.



      Ba năm trôi qua, nắm giữ tất cả cơ nghiệp trong tay mình, ngay cả Phàn gia giờ cũng do làm chủ, tiền mẹ tiêu cũng do kiểm soát, cho nên, thẳng ra, nếu muốn đối phó với mẹ mình rất dễ dàng, chỉ cần bóp chết nguồn kinh tế chắc chắn ép mẹ phát điên lên.



      Bởi vì Tiểu Niệm bị bệnh, cha lĩnh ngộ thêm bước về cuộc đời, gần như nghỉ ngơi tham dự công việc gì nữa.



      Lái xe đến khu nhà cao cấp mà Tình ở, có chìa khóa nhưng vẫn ấn chuông cửa theo phép lịch .



      Vài năm nay, đối với ai cũng tỏ ra xa cách.



      “Chú!” Cửa lớn vừa mở ra, đứa bé chín tuổi liền bổ nhào vào người .



      Tiểu Niệm khôi phục rất nhanh, bài xích nhiều với tủy của Mạt Mạt, nhưng đứa bé mắc loại bệnh này sống thêm ngày cũng coi như may mắn.



      “Có phải học bài nhiều ?” Sờ đầu Tiểu Niệm, trong lòng vui vẻ.



      người Tiểu Niệm bây giờ chỉ chảy dòng máu của trai, còn cả tế bào máu của



      Rất nhiều lúc nhìn Tiểu Niệm đều có ảo giác rằng Mạt Mạt chưa từng biến mất trong thế giới của .



      “A Á, cậu đến rồi à? Mời ngồi, mời ngồi…” Tình đứng trong nhà, nhìn thấy liền lúng túng.



      Từ sau cái tát kia, Tình còn tự nhiên với như trước nữa.



      Cười , ra vẫn thích khoảng cách ràng với Tình như thế này.



      “Ừ, gần đây ở cửa hàng thế nào rồi?” bỏ vốn mua cửa hàng thời trang cho Tình , lãi lỗ cũng chỉ để giải trí mà thôi.



      “Gần đây tệ đâu! giờ còn lỗ nữa, tôi lấy sổ sách cho cậu xem!” Nhắc tới cửa hàng mình thích, hai mắt Tình sáng lên, tinh thần thoải mái.



      cần đâu.” xua tay, sổ sách chi tiêu ở công ty xem đau cả đầu, còn tâm tư đâu mà chú ý đến mấy khoản tiền này.



      Tiện thể chuyện với Tiểu Niệm chút về việc học của bé, rất muộn rồi, nửa giờ sau, đứng dậy tạm biệt, Tình kinh ngạc vừa xem bộ phim Hàn Quốc “Hoàng cung” vừa nhìn lén .



      Tiễn ra đến cửa, Tình ấp úng, “A Á… Khi Tiểu Niệm về nhà chính chơi, nghe ông , cậu vẫn muốn lấy vợ sao?…”



      Nhíu mày chút, phản cảm nhất là người khác đến đề tài này, dụng ý của cha , biết , giờ thể tạo áp lực gì cho , đành phải thông qua Tiểu Niệm để Tình biết mà khuyên nhủ .



      “Tôi có vợ rồi.” thản nhiên câu có thể ngăn cản tất cả lời khuyên của mọi người.



      “Nhưng mà… Hạ…”



      ấy trở về.” muốn tiếp tục thêm nữa, luôn tin tưởng rằng có những số mệnh gắn liền với nhau cả đời này dây dưa.



      Tình mờ mịt quay đầu nhìn cảnh ‘đại hôn’ của hoàng thất phim, lập tức cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi dép lê của mình, giọng than thở, “ gả cho người trong hoàng tộc, làm sao có thể… quay trở về…”



      “Hoàng tộc cái gì?” Thính lực của tồi.



      Kinh hãi chút, Tình vội vàng xua tay, “ , tôi gì cả!”



      càng như vậy càng nghi ngờ, “ ra có chuyện gì? Hoàng tộc cái gì?!” Có phải xem nhiều phim truyền hình quá nên ngớ ngẩn ?!



      “Cậu đừng hỏi tôi nữa! Ông và bà cho tôi !” vừa nhíu mày Tình sợ tới phát khóc.



      Dự cảm xấu bắt đầu xuất trong lòng.



      Hôm nay Triệu Nhã Nhi cũng gì đó? Cái gì mà… quốc vương, vương phi…



      !” lại cao giọng.



      Tuy rằng lâu phát cáu, nhưng Tình sống cùng nhiều năm như thế, đương nhiên hiểu đây dấu hiệu trước khi nổi giận.



      “Tôi, tôi, tôi biết gì cả! Cậu đừng giận! Cậu đừng giận! Tôi, tôi cố ý lừa cậu đâu!” Tình sợ tới mức cứ lùi lại đằng sau, lung ta lung tung.



      “Chị biết gì hết ra!” Mắt báo của nhíu lại.



      Nuốt ngụm nước bọt, Tình do dự chút, nhưng A Á giờ phải A Á từng sống cùng trước đây, phải chàng trai đơn giản kia nữa. thấy sợ !…



      Cân nhắc chút, cuối cùng ra, “Tôi chỉ biết… hơn hai năm trước, những người mặc đồ đen kia đều gọi ấy là vương phi, lúc hiến tủy… Có người đàn ông vẻ ngoài cao quý vẫn ở bên cạnh ấy, rất đẹp trai, luôn nắm tay ấy… Ánh mắt rất lo lắng, có vẻ… rất thương ấy… Những người đó gọi ta là ‘bệ hạ’… Sau đó cha cậu chuyện vài câu với ta, mới, mới biết ta chính là điện hạ Thần Y của Ả – rập Saudi… Hạ Vũ Mạt gả cho ta,… là vương phi thứ hai của ta…”



      điên rồ, các người dối!” tin! Làm sao có thể lập gia đình được?!



      kích động của làm Tình hoảng sợ, “Tôi lừa cậu! Lúc ấy mẹ cậu to mồm người phụ nữ đê tiện này tốt số, liền bị người hầu của Thần Y điện hạ lấy tội danh bất kính tát mấy cái, còn trói lại đòi đưa về nước để xử lý! Nghe ở Ả – rập, xấu hoàng tộc bị chặt đầu! Nhờ có Hạ cầu xin nên Thần Y điện hạ mới ra lệnh thả mẹ cậu ra… Lúc ấy, cha mẹ cậu đều rất sợ hãi…”



      Quả , ngày hôm ấy khi trở về, mặt mẹ sưng đỏ rất ghê, mẹ lúng túng trả lời , bảo là da bị dị ứng thôi… Hai năm nay đúng là còn thấy mẹ mắng chửi vẫn cho rằng là vì cứu Tiểu Niệm nên mẹ



      ! có khả năng!



      Thần Y điện hạ… Thần Y… Khi ở Hawai, buông tay về phía gã hoàng tử dịu dàng như gió trăng, hình như gọi ta là “Hoàng tử Thần Y…”



      ! tin!



      Xoay người, nhanh ra ngoài, gọi điện thoại cho Diệp Thánh Kiệm, đối phương lạnh lùng trêu chọc, “Sao thế, suy nghĩ cẩn thận rồi à?!”



      ! vẫn suy nghĩ cẩn thận!



      vội vàng với ta, “Tôi phải bay Ả-rập ngay! Tôi muốn gặp cái gã quốc vương gì gì của Ả-rập! Cần gì tôi liên lạc lại với cậu!”



      xong, vội vàng tắt điện thoại, nghe thấy Diệp Thánh Kiệm nhếch môi, lạnh nhạt câu cuối cùng, “Thôi ! Hoàng thất mà muốn gặp là gặp được sao?!”

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 6 (quyển 6)



      Ả-rập là quốc gia quân chủ chuyên chế, lấy đạo Hồi làm tôn giáo chính thức, phần lớn đất nước là sa mạc, mùa hạ nóng bức khô ráo, nhiệt độ cao nhất có thể lên tới hơn 50 độ, mùa đông khí hậu có vẻ ôn hòa hơn. Công nghiệp dầu mỏ là ngành kinh tế trụ cột của Ả-rập, là quốc gia có tài nguyên dầu mỏ lớn nhất thế giới.



      Nghe , dưới dẫn dắt của quốc vương mới, Ả-rập bắt đầu coi trọng việc phát triển nông nghiệp, các chính sách hỗ trợ nông nghiệp liên tiếp được đưa ra khiến cho quốc gia phát triển càng nhanh hơn.



      Ở Ả-rập, quốc vương cũng là người chỉ huy tối cao của lực lượng vũ trang, cho nên ba năm trước, ở đây xảy ra việc giết quốc vương cũ, người mới lên ngôi, khiến cho mọi người vô cùng khiếp sợ.



      Quốc vương cũ tàn bạo, quốc vương mới lại mềm mỏng, tài năng, trong ba năm ngắn ngủi, người dân đều rất khâm phục.



      Ả-rập là đất nước coi trọng nam giới, luật lệ cũng vô cùng khắc nghiệt, tất cả nữ giới khi ra ngoài đều mặc áo đen, dùng khăn che mặt, hơn nữa trừ khi nhà thờ đạo Hồi, bình thường được ra khỏi nhà.



      Ở Ả rập có điểm đặc biệt, gần như nhà nào cũng có bốn phòng giống nhau như đúc bố trí song song nhau, bởi vì đàn ông Ả-rập được phép cưới bốn vợ, vì thế việc ăn mặc ngủ nghỉ của bốn vợ cũng phải công bằng với nhau.



      Nhưng quốc vương Ả rập trẻ tuổi lại khác với những người đàn ông Ả rập khác, đến nay chỉ có hai vị vương phi.



      vị là công chúa Pakistan.



      Người còn lại là phụ nữ phương đông thần bí.



      Quốc vương giờ là Thần Y Abdulla vì chỉ cưới hai vị vương phi nên dưới gối cũng rất thưa thớt, chỉ có hoàng tử mới hai tuổi – Ban Đạt.



      Diệp Thánh Kiệm rất đúng, cho dù vung tiền như rác ở Ả rập cũng chỉ có thể đứng nhìn cửa từ xa mà than thở.



      giờ trở nên rất mạnh.



      Nhưng cho dù Phàn gia phú khả địch quốc, đối với hoàng thất Ả-rập cũng chỉ là trứng gà và tảng đá mà thôi.



      có gia cảnh chính trị, muốn gặp mặt quốc vương khó, càng tới vị vương phi thần bí kia.



      Nhưng bất kể là ai cũng thể khuyên được .



      Quyết tâm của rất mãnh liệt, nhất định phải xác nhận vương phi gì gì kia phải là !



      Vì thế, cuối cùng cũng tìm được cửa.



      Có tin tức rằng năm trước vùng Tứ Xuyên Trung Quốc xảy ra động đất, Ả-rập viện trợ rất nhiều, là quốc gia viện trợ lớn nhất cho Trung Quốc.



      Vì thế bộ ngoại giao Trung Quốc cho đặc phái viên tới Ả-rập để bày tỏ lòng biết ơn.



      Mà theo nghi lễ của Ả-rập quốc vương và vương phi tự mình tiếp đãi.



      và Diệp Thánh Kiệm nhờ vào rất nhiều quan hệ mới có thể vào được danh sách đoàn ngoại giao Trung Quốc.



      Hoàng cung Ả-rập kim bích huy hoàng, là tượng trưng của xa hoa, quyền lực, giàu có, kiến trúc mái vòm lớn nhất thế giới, diện tích bên trong lên tới cả trăm héc-ta, người hầu phải dùng đến cả xe gôn để lại, hàng ngàn chùm đèn pha lê sang trọng bật suốt cả ngày đêm.



      Hoàng cung Ả-rập có tổng cộng sáu tầng, tầng thứ sáu là nơi cấm, chỉ có quốc vương Ả rập, vương phi và hoàng tử mới có thể vào, ai nhầm cũng bị trừng phạt nghiêm khắc.



      Dựa theo sắp xếp, và Diệp Thánh Kiệm được phân ở tầng hai.



      “Oh, my God! Nơi này xa hoa, chỉ là căn phòng khách thôi mà ‘đẳng cấp’ xa hoa cũng vượt cả phòng tôi nhiều lắm!” Diệp Thánh Kiệm nhìn căn phòng, thôi tán thưởng.



      “Cậu người phụ nữ phương đông kia có phải Hạ Vũ Mạt ?” Việc này Diệp Thánh Kiệm hoàn toàn chỉ muốn xem trò vui, “Phòng ăn hoàng thất có tới hai mươi mấy gian, muốn tìm người nào đó đúng là dễ!”



      mím môi lời.



      “Vốn dĩ Bin Laden : lấy người vợ giống như bộ. Lấy hai người vợ là xe đạp, nhanh hơn là bộ, nhưng chắc chắn. Lấy ba người là xe ba bánh, chắc chắn rồi nhưng vẫn có vẻ chậm. Nếu lấy bốn vợ, à! Đây mới là lý tưởng nhất!” Diệp Thánh Kiệm hài hước mở hai tay ra, tâm trạng vô cùng tốt, “Đàn ông Ả-rập đúng là những người hạnh phúc nhất thế giới! Ngay cả tôi cũng động lòng muốn nhập quốc tịch Ả-rập!”



      bị Diệp Thánh Kiệm chọc cười, nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, tâm trạng trầm xuống.



      Nhưng Diệp Thánh Kiệm vẫn vô cùng hưng phấn, “Cậu có biết , quốc vương đương nhiệm của Ả rập có bao nhiêu hoàng tử cùng tuổi ? Cả nghìn người đấy! Cậu biết cha của vua giờ cưới bao nhiêu vợ ? 145 người! Trời ơi, quá sung sướng!”



      phải chỉ có thể lấy bốn vợ thôi sao?” Giọng trầm xuống, khàn khàn.



      “Cậu hiểu đâu! Ở Ả rập, ly hôn là chuyện rất đơn giản, chỉ cần người đàn ông câu ‘tôi cần ’ là xong!” Diệp Thánh Kiệm cười to, “Nghe câu đấy quốc vương trước hơn trăm lần rồi!”



      Ánh mắt u ám như đêm, “Còn gì nữa? Quốc vương Thần Y cưới bao nhiêu lần rồi?…”



      “Ở Ả rập, quốc vương Thần Y là người muốn hưởng phúc nhất đấy, 25 tuổi mới cưới công chúa Pakistan, nghe sau khi kết hôn rất lạnh lùng với vị công chúa nóng nảy này. Chưa đến năm sau liền cưới phụ nữ thần bí khác, năm tiếp theo, vị vương phi phương đông này sinh cho hoàng tử, nghe quốc vương Thần Y cực chiều huyết mạch duy nhất này, đứa trẻ mới hai tuổi mà mỗi tuần cũng có đến năm, sáu trăm vạn đô la Mĩ để tiêu vặt, toàn bộ đều do Vương phi cất giữ.”



      “Hơn nữa nghe trang sức mà mua cho vị Vương phi kia chưa từng ít hơn triệu đô đâu.”



      Diệp Thánh Kiệm vỗ vai , thông cảm , “Nếu người phụ nữ kia là Hạ Vũ Mạt, A Á, cậu xong rồi! So hào phòng với quốc vương Ả – rập quả biết lượng sức!”



      “Đừng nữa!” hất tay Diệp Thánh Kiệm, “ phải là ấy! Tôi tới đây chỉ để chắc chắn rằng phải là ấy mà thôi.”



      “A Á, Nhã Nhi suy thoái kinh tế vừa rồi, việc làm ăn của câu lạc bộ đêm ảnh hưởng rất nhiều, liên tục bị lỗ, Đinh lại dồn lượng tiền lớn để nâng đỡ ngôi sao mới, ngay cả bất động sản cũng bị mất giá khiến cho việc quay vòng tiền ổn, quốc vương Ả rập cho ta mượn luôn 10 triệu đô… Việc này gần đây Nhã Nhi mới biết…” Đúng là dọa chết người, lúc ấy Đinh vất vả lắm mới liên hệ được với Hạ Vũ Mạt, lại vô cùng thản nhiên tiên sinh nhà cho vay, cần khách sáo, cũng cần lo trả nợ ngay.



      “Tiên sinh” trong miệng Hạ Vũ Mạt có phải quốc vương Ả – rập hay , đáp án rất ràng, nhưng Diệp Thánh Kiệm vẫn dám ngắt lời.



      Vợ trước lại gả cho quốc vương, kích thích đến mức này người đàn ông nào chịu được chứ?



      Hơn nữa… Diệp Thánh Kiệm có ý tốt, lại còn tỏ ra thương cảm nhìn ‘chỗ đó’ của người nào đấy, “A Á… nghe đàn ông Ả rập về khoản ấy rất mạnh… Trước kia bảo cậu ra ngoài chơi bời với tôi cậu lại nghe!” là thông cảm…



      Mặt Phàn Dực Á xanh mét, túm lấy cổ Diệp Thánh Kiệm, nghiến răng nghiến lợi, rít lên từng chữ, “Người, phụ, nữ, kia, , phải, , ấy!”



      “A Á!” Tuy bị tóm cổ đến thở nổi, nhưng Diệp Thánh Kiệm dần trở nên nghiêm chỉnh, “Khụ… Nếu là, là ấy… Lúc nữa cậu nhất định phải, phải kiềm chế bản thân… Đối với phụ nữ của quốc vương, bất kính là mất đầu đấy!” Bị túm quá chặt, vất vả lắm ta mới xong câu nhắc nhở.



      muốn khi quay về chỉ có thể mang theo tro cốt của Phàn Dực Á!



      Buông lỏng tay ra, Diệp Thánh Kiệm liền trượt xuống.



      “Thánh Kiệm, phải ấy đâu!” rất nghiêm túc.



      “A Á..” Đối mặt với



      Diệp Thánh Kiệm biết nên mở miệng thế nào có tiếng vang, “Các vị khách tôn quý, quốc vương bệ hạ mời các ngài vào chỗ ngồi, hai mươi phút nữa tiệc tối bắt đầu.” Người hầu ở cửa cung kính hành lễ với bọn họ.



      Người hầu cung kính dẫn đường, bọn họ và đoàn ngoại giao đặc biệt lần lượt ngồi xuống.



      Ngay cả phòng ăn của hoàng cung Ả rập cũng vô cùng xa hoa, bàn ăn, ghế ngồi đều rất sang trọng, bàn ăn dài mấy chục mét, chỉ riêng chỗ ngồi mà ngay cả dụng cụ để ăn cũng là vàng ròng.



      “Quốc vương bệ hạ, mời vào phòng!” Người hầu nam hô to, người mặc trang phục truyền thống của Ả rập, áo dài màu vàng nhạt, đội chiếc khăn, dáng vẻ phong hoa tuyệt đại, nụ cười cao quý, vào phòng tiệc.



      Mà bọn họ cũng vì việc có phụ nữ tham gia tiệc tối nên phải theo phép lịch ở đây, mỗi người đội chiếc khăn để tránh làm người đẹp kinh ngạc.



      Nhìn người đàn ông đội khăn vàng kia, tâm trạng của càng thêm căng thẳng, quả nhiên là người đàn ông gặp ở Hawai.



      “Vương phi, mời vào tiệc!” người phụ nữ mặc đồ đen, khăn bạc che mặt nhưng thể che giấu nổi vẻ kiêu căng, ngồi xuống bên cạnh quốc vương.



      “Tôi rồi, phải mà.” Cả người Phàn Dực Á đều như xẹp xuống, thoải mái, với Diệp Thánh Kiệm.



      ra, trong vô thức, khi người phụ nữ mặc đồ đen kia vào, lo lắng đển toát mồ hôi lạnh.



      “Bệ hạ, xin hỏi có thể bắt đầu được chưa?…” Người hầu nam giọng hỏi.



      ngờ quốc vương lại giơ tay ngăn lại, , “Chờ chút! Mạt vương phi còn chưa tới.”



      “Bệ hạ, vừa rồi vương phi phái người đến báo tin rằng tiểu hoàng tử ầm mĩ chịu ngủ, nương nương thể tới được.”



      “Bệ hạ, vương phi đúng là được sủng nên kiêu ngạo!” Công chúa Pakistan nhếch môi, ánh mắt đầy ghen tị ác độc lóe lên.



      “Công chúa chưa từng nuôi con nên đương nhiên hiểu vất vả trong đó.” Khóe môi Thần Y khẽ nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú phong hoa tuyệt đại vẫn có vẻ lạnh lùng, “ mời Mạt vương phi .” quay đầu với người hầu.



      Người ta đàn ông Ả rập cần phải đối xử công bằng với các vợ, đây là điều cực kỳ quan trọng, nhưng ra người thể công bằng nhất lại là quốc vương, trong hoàng cung ai cũng biết điện hạ Thần Y vô cùng chiều Mạt vương phi, mỗi đêm đều ở lại phòng Mạt vương phi, mưa móc ngừng, khiến công chúa Pakistan vô cùng oán hận.



      Bộ trưởng bộ ngoại giao chuyện ôn hòa, khách sáo về tình hữu hảo giữa hai quốc gia.



      lâu sau.



      Cửa lớn phòng tiệc bất ngờ mở ra.



      người phụ nữ cao gầy, cũng mặc đồ đen, nhàng bước vào, mỗi bước của đều vô cùng tao nhã, có vẻ quý phái trời sinh.



      “Bệ hạ, xin thứ lỗi.” đưa tay lên trước ngực, cung kính làm lễ.



      Khăn che mặt thấp xuống, lộ ra đôi mắt xinh đẹp.



      Thần Y lập tức đứng lên về phía .



      Khuôn mặt dưới khăn vô cùng dịu dàng.



      “Vương phi vất vả rồi, cần hành lễ.” nắm tay , dịu dàng đưa đến trước mặt mọi người.



      “Đây là vương phi của bản vương, yến hội đêm nay đều do ấy vất vả chuẩn bị.”



      “Các vị, hoan nghênh tới Ả rập, có gì chu toàn mong các vị bỏ qua!” vỗ hai tay, tao nhã hành lễ.



      Tiếng Trung vô cùng tốt.



      Tiếng vỗ tay trong buổi tiệc vang lên như sấm.



      Ngoại trừ trong góc xa xôi, có người đàn ông như bị sét đánh, cứng đờ ở đấy.



      Đôi mắt trong trẻo dưới khăn che mặt kia, bất kể thế nào cũng thể nhầm.



      Vẫn bình tĩnh như xưa, nhưng càng thêm quyến rũ.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 7 (Quyển 6)



      Cởi bỏ lớp áo đen, chỉ còn lại lớp áo lót mỏng, xõa mái tóc dài như thác, Hạ Vũ Mạt bây giờ, xinh đẹp rực rỡ chỉ vì người đàn ông.



      Vị quân vương dịu dàng như nước.



      “Bệ hạ, đêm khuya, ngài nên ngủ .” Đổ kem dưỡng da lên tay, quay đầu lại, nhàng nhắc nhở người đàn ông vừa xử lý công việc vừa dùng vẻ mặt bình thản, nhàng vỗ về bé trai ngủ.



      “Ừ.” Thần Y giọng đáp, sợ đánh thức đứa con ngoan ngoãn nằm ngủ bên khuỷu tay của .



      tiến lên, cẩn thận đón lấy con, nhàng đặt nó lên chiếc giường lớn.



      Sắp xếp cho con xong, Thần Y cũng bỏ công việc lại, cởi áo khoác ngoài giúp , cẩn thận phát ra tay bị cứng chút, vì thế vội vàng xoa bóp cho , cánh tay chắc bị con dựa vào đến tê cứng, dặn dò, “Bệ hạ, lần sau nếu tay bị tê nhất định phải ra.”



      Nhưng Thần Y lại nhìn vợ, đôi mắt trong suốt như suối dần trở nên thâm trầm, “Mạt, hôm nay em yên lòng…”



      “Vậy sao?…” nín thở, có biểu gì.



      Thần Y mỉm cười, giọng vẫn nhàng như trước, “Em gọi tôi là bệ hạ cả buổi tối rồi.” Vài năm nay, rất ăn ý, sau khi đóng cửa phòng, phải quốc vương với vương phi, chỉ là đôi vợ chồng bình thường giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn.



      Lòng hoảng hốt, vậy sao? “Thần Y…” Quả , đêm nay tâm trạng của rất rối loạn.



      Đôi mắt vẫn xuất trong giấc mộng quen thuộc mỗi đêm bỗng nhiên xuất trước mặt , làm sao có thể rối loạn?



      “Mạt, là ta phải ?” Cúi đầu, cụp mắt xuống, Thần Y giọng hỏi, “Phía bên phải, người thứ ba hàng cuối cùng, hẳn là ta.”



      từng gặp chồng trước của vợ mình, tuy rằng ấn tượng lúc ấy sâu sắc lắm, hơn nữa khi đó cũng để tâm, nhưng vẫn có khả năng nhìn qua quên.



      Cho nên khi người đàn ông kia xuất , rất ngạc nhiên, mà Hạ Vũ Mạt kiếm cớ ra dự tiệc càng chứng tỏ điều đó.



      Thần Y luôn có tấm lòng trong sáng dịu dàng, biết, thể lừa được .



      Đối với Thần Y, cần dối, vô cùng tin tưởng, trái tim cần đề phòng.



      gì, xấu hổ, bối rối gật đầu.



      ra khi tổ chức tiệc luôn xem trước danh sách tham dự, cũng cẩn thận điều tra xem người tham gia có kiêng ăn món gì , nhưng ngờ lại thấy tên trong danh sách.



      Cả buổi tối, tuy vẫn luôn cúi đầu, nhưng lại sắp bị lửa giận trong mắt người thứ ba ngồi ở hàng cuối cùng bên phải thiêu đốt.



      Lúc ấy, chỉ có thể cố bình tĩnh, ra rất sợ.



      Sợ vẫn trẻ con như trước kia.



      Nhưng ngờ là ngoại trừ lúc đầu Phàn Dực Á bị Diệp Thánh Kiệm kéo cổ tay, sau đó hề tỏ ra thô lỗ.



      Có lẽ, ba năm xa cách, dục vọng chiếm giữ của với còn mạnh mẽ như trước đây.



      Ba năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện.



      Giống như vậy.



      Mỗi người đều có con đường mình phải .



      , từ lâu xa cách, giờ xa xôi vô cùng.



      Nhưng vẫn hiểu, ba năm, vì sao lại xuất ở đây?



      . . . . . .

      Bàn tay ấm áp trùm lên mu bàn tay hơi lạnh của , “Mạt, ba năm trước, khi chúng ta kết hôn, tôi nhận lời em, em có quyền tự do theo đuổi hạnh phúc của mình, cần phải theo giúp lừa người ta cả đời trong hoàng cung…” Những lời còn lại nốt.



      Quả , ba năm trước, từng hứa hẹn như vậy.



      Khi đó, trong lòng có phần nhiều là cảm kích và áy náy, tuy rằng tâm trạng giờ khác hoàn toàn..



      . . . . . .

      Bàn tay Thần Y rất ấm, giống ba năm trước, khi bọn họ kiên định cầm tay nhau đều là lạnh lẽo tuyệt vọng.



      “Thần Y, suy nghĩ nhiều rồi. phải rồi sao, cả đời này chúng ta sống cùng nhau tốt…” Cười nhạt, trấn an .



      Hạ Vũ Mạt ba năm trước là đứa bé chăn cừu, Hạ Vũ Mạt sau ba năm, và dối trá thể phân biệt được nữa.



      Thông cảm, mỉm cười khoan dung, muốn làm phiền lòng.



      trở thành vương phi của , trước mặt người khác là thân phận vô cùng rực rỡ, nhưng lại luôn cảm thấy xấu hổ với .



      Nếu phải vì thân phận này, Hạ Vũ Mạt có thể trở thành chim yến xinh đẹp, tự do tự tại trước đây.



      giống như bây giờ, dung mạo tươi đẹp như hoa bị lớp áo đen che kín.



      Vợ chồng nằm chiếc giường lớn, tay người vợ đặt lên eo đứa con đáng nằm giữa, tay người chồng vuốt ve mái tóc mềm mại của đứa bé.



      Bọn họ giống như người nhà hòa thuận, hạnh phúc hơn bất kì ai.



      “Mạt, tôi mua du thuyền rất lớn cho Ban Đạt, vài ngày nữa tôi sắp xếp buổi lễ để đưa em và con ra ngoài chơi chút.”



      Ngày ấy Ban Đạt vô tình thầm rằng muốn cái thuyền “lớn ơi là lớn”, ngờ Thần Y lại để tâm.



      “Thần Y, thằng bé chỉ đòi mô hình mà thôi.” cười khổ nhắc nhở .



      Cái mô hình này ‘lớn’ , mua thôi, còn mua là mua luôn chiếc du thuyền dài trăm bốn mươi mấy mét.



      “Tôi biết.” Nhưng lại muốn đem toàn bộ những gì tốt nhất thế giới này cho thằng bé.



      Vì có đứa bé này mới có Thần Y giờ, vì đứa bé này mà trái tim đôi khi còn giày vò đau khổ trong địa ngục.



      “Mạt, Ban Đạt còn nữa, cũng nên lập nó làm thái tử, tôi muốn đề xuất việc này lên nghị viện, được ?”



      thở dài hơi, “Thần Y, công chúa Pakistan rất khó chịu với em rồi… Chuyện lập thái tử để sau này hãy được ?” Về việc lập thái tử, vẫn luôn tìm cách trì hoãn, bởi vì luôn cảm thấy vị trí này nên thuộc về Ban Đạt… Cho dù Thần Y luôn rằng có Ban Đạt có đất nước bây giờ…



      phải em biết tôi vẫn luôn muốn phế ta, trước kia còn chưa cứng cáp, lo lắng Pakistan, giờ khác rồi.” Cho dù phải gây chiến cũng sợ hãi.



      “Thần Y, nhiều chuyện bằng bớt chuyện, đúng ?” Nếu phải vẫn khuyên nhủ Thần Y công chúa Pakistan còn là vương phi thứ nhất từ lâu rồi.



      Biết là muốn nhiều về đề tài này, cũng có chút phản cảm, đành bình tĩnh chuyển chủ đề.



      “Hình như hôm nay bệnh ho của Ban Đạt đỡ hơn phải.” luôn cẩn thận với con.



      “Vâng, em hầm cho nó ít thuốc thông họng.”



      “Ừ, nhưng đừng ăn quá nhiều, nó còn như vậy dễ bị yếu , thể bổ quá.”



      “Thần Y, cổ họng của cũng bị khó chịu ? Ngày mai em hầm thêm cho nữa.”



      “Được….”



      giường lớn, hai người chuyện qua lại.



      ấm áp.



      Trước khi 25 tuổi, chỉ có chiếc giường đơn.



      Sau khi 25 tuổi, nghĩ rằng từ nay về sau có thể chia xẻ chiếc giường đôi với Phàn Dực Á, người đến tan nát cõi lòng, đến trái tim cũng thành tro bụi.



      Nhưng hóa ra sợi tơ hồng hôn nhân lại được Nguyệt Lão sắp đặt cho vô cùng đặc biệt.



      Khi nào buông tay ai, khi nào nắm tay ai.



      Giống như lúc ấy, hoàn toàn nghĩ rằng người làm rút lớp vỏ cứng rắn sắc nhọn lại là Thần Y dịu dàng như gió xuân.



      Tuy rằng ấm áp này rất bình thường, hạnh phúc liên quan đến tình .



      . . . . . .



      Đêm khuya, hai người chiếc giường đôi từ từ nhắm mắt lại, đều thể vào giấc ngủ.



      Người nhau chính là đồng sàng dị mộng sao?



      chẳng lẽ thể thực bên nhau mãi mãi sao?



      Cho dù hai người đều có hạnh phúc bình yên?…



      có tình sâu đậm cũng có thể hạnh phúc bình yên.



      Bởi vì bọn họ đều cứu vớt lẫn nhau.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Giường đơn – Chương 8 (Quyển 6)

      rừng hoa hướng dương vàng rực rỡ, hoa hướng dương vốn do trồng vì người mình , nhưng khi tình biến mất, hoa hướng dương cũng mất ánh sáng rực rỡ ban đầu.



      Sau này, kia tha hương, người chăm sóc, bảo vệ vườn hoa hướng dương này lại là vợ của người .



      Qua buổi trưa, trong vườn hoa rất yên tĩnh, chỉ có dạy con học .



      “Mẹ… mẹ…”



      “Cha… cha…”



      Nhưng con lại nghịch đến mức cả người toàn bùn đất, mắt cũng thèm nhìn , miệng còn mím chặt như con trai.



      “Con , nghe mẹ này, hoa, hướng, dương…” lấy bông hoa hướng dương rất to, chỉ vào bông hoa, đọc từng tiếng ràng dạy con.



      ngừng cố gắng, lặp lại vài lần, con bi gọi đến bực mình, tức giận vỗ mạnh lên tay , ý rằng ghét , hãy im lặng.



      trán xuất mấy vạch đen, đời này từng tốt với ai như vậy chứ? Quả thực kiên nhẫn vô cùng…! Thằng bé này, như thế mà cảm động chút nào!



      Ôi, tính tình con trai đúng là tốt lắm, nếu có người cứ lại bên tai, chắc chắn nó tức giận, hơn nữa nó là con tiểu quỷ hung dữ siêu ghét học tiếng Trung.



      Cũng chỉ có người dịu dàng như Thần Y mới có thể khống chế được đứa con xấu tính này.



      Có đôi khi cũng ghen tỵ, con còn thích thân thiết với Thần Y hơn với .



      Dùng xẻng xúc ít bùn, chỉ vào đó, “Con , đây là ‘bùn’…”



      Thằng bé để ý tới , lập tức quay mông lại, làm lại phải chạy sang phía bên kia, chỉ lần nữa vào bùn, “Bùn… Đọc lần cho mẹ nghe nào!”



      cũng hiểu sao mình phải kiên trì để con học tiếng Trung như vậy, chỉ là hy vọng sau này con chỉ thích tiếng Ả- rập.



      Giống như cố ý gây với , con bĩu môi, “Bùn…” Tuy rằng chưa sõi nhưng đây ràng là tiếng Ả-rập.



      tức chết mất thôi!



      Tối nay phải chuyện với Thần Y chút, được để dạy con tiếng Ả-rập! Ít nhất là phải chờ khi dạy con tiếng Trung xong !



      “Con em có vẻ hơi ngốc phải.” Phía sau, tiếng cười nhạo lạnh lùng vang lên.



      cứng đờ, lưng toát mồ hôi lạnh.



      Phàn, Dực, Á!



      Giọng của thể nhầm được.



      Nhưng vào đây bằng cách nào?!



      “Sao vào đây được?” Động tác quay lại rất chậm, đứng lên từ giữa những bông hướng dương, nhìn xung quanh vòng, xác định rằng có ai nhìn mới cẩn thận mở miệng.



      Hơn nữa còn cố ý che đứa con nghịch bùn đằng sau mình.



      thế giới này, tiền phải là giấy thông hành sao?” dựa vào cây cột tráng lệ màu vàng phía sau, ánh mắt u ám nhìn ra cảm xúc.



      Mắt đối mắt.



      Kia là người đàn ông đẹp trai mà từng đến mức dùng hết tất cả thủ đoạn để giữ lại.



      Lòng hồi hộp, bởi vì biết nếu Phàn Dực Á mình gặp chịu .



      Nhưng đột nhiên cười ảm đạm, “A Á, thay đổi rồi.” Trước kia Phàn Dực Á cho rằng tiền là giấy thông hành, trước kia Phàn Dực Á chán ghét việc dùng tiền chèn ép người khác.



      Có lẽ, bất kì chỗ nào đời này tiền cũng là giấy thông hành, nhưng ở hoàng cung Ả-rập thể có chuyện đó.



      “Ba năm nay, quả thực thay đổi rất nhiều.” còn khờ dại nữa.



      “Tôi có hứng thú ôn chuyện cũ, nếu còn gì để mời ra khỏi đây.” Thái độ của rất lãnh đạm.



      Thần Y, Thần Y… Vì sao phải cố ý biết điều để thị vệ cho Phàn Dực Á vào đây chứ?



      Đơn giản là biết trong lòng rối loạn sao?



      Phải sắp xếp hay lựa chọn, để cho quyết định.



      “Em rất chán ghét khi thấy tôi à?” Mắt báo của híp lại, trong mắt nổi lên tức giận.



      Có cần thiết phải căm ghét như vậy ? Căm ghét đến mức chuyện với khắc cũng muốn!



      xin lỗi, ở Ả-rập, phụ nữ kết hôn thể ở chung chỗ với người đàn ông khác, nếu vi phạm hình phạt cao nhất là đánh 200 roi.” Mặt chút thay đổi, ra điều luật.



      Đây là đáp án cho sao? từng tưởng tượng vô số lần gặp lại, có lẽ tự nhiên với , tức giận với , có lẽ lạnh lùng hờ hững với , nhưng tuyệt đối tưởng tượng được lại lấy pháp luật ra với .



      “Ngay cả nam nữ trước kia từng kết hôn, lên giường, cũng thể ở chung chỗ sao?!” Giọng có vẻ trào phúng.



      Ở Ả-rập, tái giá là vấy bẩn danh dự và tôn nghiêm, thay đổi người chồng là trời của mình, vấn đề này thực thể trả lời…



      “Mời ra ngay lập tức!” cúi mặt, nể nang ra lệnh đuổi khách.



      Quá khứ qua, quên mất vết thương do tình gây ra, bình tĩnh sống tiếp, giờ muốn nhớ đến người trong quá khứ, càng muốn nhắc lại chuyện cũ.



      “Chia xẻ người chồng với người đàn bà khác, thậm chí tương lại có lẽ chỉ là người đàn bà, em là Hạ Vũ Mạt sao?” Ở yến tiệc hôm qua, sau khi nhìn thấy giây, trái tim bị người ta đào rỗng, trợn tròn mắt, thấy ràng dưới lớp áo đen kia, vô cùng ung dung, hoàn mỹ, cho tới bây giờ cũng nghĩ bọn họ gặp lại như thế này.



      thay đổi, trở thành người chưa từng biết.



      Hạ Vũ Mạt mà biết sao có thể chung chồng với người khác?



      Có lẽ nên thừa nhận, ghen tỵ, ghen tỵ đến phát điên với gã đàn ông khiến từ bỏ nguyên tắc.



      “Ở trong lòng , Hạ Vũ Mạt là người như thế nào?” Từ rất lâu trước đây, khi Thần Y nghe xong chuyện của , hỏi vì sao trước khi chia tay chuyện ràng? Ngay cả tình cũng từ bỏ tự trọng còn có ý nghĩa gì?



      ra cố giữ lấy chút tự trọng rách rát, vội vàng bỏ là vì tự ti.



      Bởi vì hoàng tử và bé lọ lem vốn khác nhau, kết cục chỉ có thể là bé lọ lem chạy trối chết.



      “Hạ Vũ Mạt trước kia rất kiêu ngạo.” có vẻ chắc chắn.



      sai rồi, kiêu ngạo chỉ là ngụy trang của .



      cười ảm đạm, “, Hạ Vũ Mạt trước kia hề kiêu ngạo, nếu ấy kiêu ngạo dối rằng mình có thai để khiến Phàn Dực Á làm đám cưới, nếu ấy kiêu ngạo sau khi lộ cố ’ với Phàn Dực Á. Nếu Hạ Vũ Mạt đủ kiêu ngạo khi Phàn Dực Á cần mình, ấy lập tức bỏ đợi ở nhà, ngừng nhắn tin giải thích, ngày ngày chờ đợi người đàn ông cần mình cho … mình cơ hội cuối cùng. Nếu Hạ Vũ Mạt đủ kiêu ngạo, sau khi ly hôn với Phàn Dực Á, mình khắp nơi, tìm chỗ nở đầy hoa hướng dương, tìm lại tâm hồn trong sáng mà Phàn Dực Á muốn.”



      Vẫn là những gì từng với Thần Y.



      Mà Thần Y chỉ với rằng, người thể kiêu ngạo.



      Hạ Vũ Mạt trước kia với Phàn Dực Á những lời này, bởi vì tình còn lưu luyến trong tim.



      giờ, Hạ Vũ Mạt có thể bình tĩnh đối mặt với quá khứ, bởi vì tình trở nên rất xa vời.

      . . . . . .



      . . . . . .



      cứng đờ tại chỗ, tất cả những gì trong quá khứ đều được ra cách nhàng như thế.



      Trước kia, chờ mở rộng lòng mình với , ra tất cả tâm , nhưng khi mọi việc xảy ra, sao lại cảm thấy hoảng sợ.



      Hoảng sợ vì hoàn toàn mất .



      “Em… Trước kia, … thích tôi sao?” giống như nằm mơ, còn chưa kịp trải nghiệm cảm giác như trong mơ cảm thấy sợ hãi.



      phải thích, là , có lẽ từ khi tôi 18 tuổi rồi, lúc ấy tình cảm bị tâm trạng u ám vùi lấp, mẹ còn lấy em trai tôi ra để uy hiếp tôi, tôi dễ dàng lựa chọn bỏ rơi , bởi vì tôi cho rằng tôi .” ra rất nhiều chuyện vẫn mắc nợ .



      “Về sau sao…” Càng hỏi càng kinh ngạc.



      “Tất cả là do tôi bày trò, thuốc kích thích, giả mang thai, sinh non… Tôi thừa nhận, tình của tôi rất đáng sợ.” lại ngồi xổm xuống, xới đất, đặt cây hướng dương vừa lấy ra xuống trồng vào trong đất.



      Loại hoa này rất thích ánh mặt trời, sạch , ấm áp trái tim, giống như lòng thương nhưng lại phải đau khổ đè nén, từ chối tình như Thần Y.



      “Em , em từng đợi sao?… từng nghĩ… sao có thể…” Cho dù ra , người đau lòng mãi mãi chỉ có , tình của mãi mãi chỉ là vở kịch người.. , vẫn luôn cho là thế…



      nhăn mày, cố gắng nhớ lại chút những tin nhắn từng gửi trước đây, “A Á, em biết em sai rồi, em thực , cầu xin trở về gặp em lần được ?… A Á, em tham lam gì cả, có rảnh gọi cho em cuộc là được… A Á, cầu xin đừng vứt bỏ em, sau này chuyện gì em cũng nghe , chỉ cần đừng chia tay… A Á, nếu muốn gọi điện nhắn cho em cái tin thôi cũng được…” Còn có rất nhiều rất nhiều, khi đó, mỗi ngày đều gửi tin nhắn, giờ chẳng còn nhớ nội dung nữa.



      “Em hề!” chấn động, đau lòng kêu lên, càng hoảng sợ hơn, “Người mãi mãi theo sau, ngừng giải thích, ngừng lấy lòng, chỉ có tôi!”



      “Tôi có.” nhìn vẻ kì lạ, “Tôi cần phải… lừa .”



      Vẻ mặt của rất bình tĩnh, khiến cho chợt hiểu ra, giờ vốn dĩ cần phải lừa .



      “Em gửi vào số nào? Vì sao chưa từng nhận được?!” lo lắng, nếu tìm , cho dù biết lúc ấy có thể tha thứ cho , nhưng nhất định về nhà lần.



      Kết quả là duyên phận giống nước chảy trong lòng bàn tay, rơi qua kẽ tay.



      phải chỉ có số điện thoại di động sao?” Vẻ mặt khác , rất bình tĩnh.



      Tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng cũng thấy có gì đó đúng.



      “Ai chứ?! Từ khi Hawai về, thay số điện thoại rồi!”Chiếc di động kia ném lại ở Hawai, nếu phải làm lại số thủ tục rất lằng nhằng, lười tự liền bảo trợ lý đổi số mới cho mình.



      Bất ngờ là, đổi số là chuyện sau khi bọn họ cãi nhau, khi đó làm sao còn xuống nước với số mới của mình chứ?!



      “À, đều qua cả rồi.” chỉ ‘à’ tiếng, quá xúc động.



      Bỏ lỡ là bỏ lỡ.



      giờ còn thấy đau lòng.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      • Chương 9 (Quyển 6)


      Chỉ ‘à’ tiếng, bình thản như thế khiến hoảng hốt.



      muốn ly hôn! Chúng ta bắt đầu lần nữa! cam đoan bao giờ… nóng nảy nữa! bao giờ… bỏ lại em!”



      Nhưng lo lắng hoảng sợ của rơi vào mắt lại trở nên kỳ quái, “Chúng ta ly hôn rồi.”



      Lần cuối cùng hỏi có muốn quay lại hay , chính như chém đinh chặt sắt là cần.



      Nam hôn nữ gả, từ nay về sau còn liên quan.



      Thậm chí lúc ấy còn tưởng rằng đê tiện đến mức lấy căn bệnh của Tiểu Niệm ra để uy hiếp .



      ba năm trôi qua, vẫn Hạ Vũ Mạt đáng sợ như trước kia, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cái gọi là đơn thuần, thể học nổi. bây giờ, vì Thần Y và con mình, thậm chí còn trở nên đáng sợ hơn, Hạ Vũ Mạt là người thể có tâm hồn trong sáng, vậy quay lại làm gì?



      cũng thể tiếp tục bình tĩnh được nữa, “Chúng ta có thể kết hôn lại!”

      “Tôi có chồng.” lại nhìn với ánh mắt kì lạ, giống như bọn họ là người ngoài hành tinh và người trái đất chuyện với nhau.



      Nắm mạnh bả vai , “Rời xa ta! đưa em rời khỏi đây!” Nếu , tuyệt đối buông tay nữa.



      “Buông tay!” lạnh lùng quát lên.



      khống chế được độ mạnh yếu tay mình, niết mạnh khiến bả vai sắp thâm tím, quen với Thần Y dịu dàng như ngọc, tình cảm điên cuồng như cơn lốc của làm quen.



      “Bẹp”, đột nhiên, nắm bùn ném rất mạnh lên âu phục của .



      ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn vết bẩn kinh tởm ngực áo mình, lại nhìn thằng bé lúc đầu còn ngồi xổm đất, giờ loạng choạng đứng lên, hàng lông mày rậm đầy uy nghiêm tức giận.



      Thằng bé cũng mặc trang phục truyền thống Ả-rập, cặp lông mày nhăn lại càng có vẻ oai nghiêm.



      “Mẹ, mẹ, , tránh…” Đứa bé nắm chặt hòn đá đào trong đất ra, cố hết sức chuẩn bị ném.



      “Dừng tay!” lớn tiếng mắng.



      Lực ném của thằng bé rất mạnh, lần trước công chúa Pakistan tới đây gây chuyện, cố ý kiếm cớ đẩy cái, thằng bé liền nhảy lên lấy cái ly đồng, hề khách khí ném vào mặt ta, khiến răng cửa của công chúa Pakistan bị rụng mất cái.



      Nếu phải Thần Y mực thiên vị nó, trẻ con hiểu chuyện chắc thằng bé bị lôi ra phạt rồi.



      ba bước thành hai, vội vàng tiến tới lấy hòn đá sắc nhọn trong tay Ban Đạt.



      Thằng bé hung hãn, ánh mắt sắc bén, chuyên chọn những thứ có thể tấn công làm người ta chảy máu.



      “Con còn ngoan, mẹ đánh vào mông con!” quát lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn con trai, biết nó thấy sợ.



      Miệng mếu máo, thằng bé sợ nhất là mẹ tức giận, hiểu được ‘ hùng có đất dụng võ’, lại ngồi xổm xuống nghịch bùn đất, nhưng ánh mắt vẫn cam lòng trừng lên với người đàn ông xa lạ bắt nạt mẹ nó.



      xin lỗi, Ban Đạt… Tính tình tốt lắm…” Ngăn con rồi, nhìn vết bẩn lớn ngực , kinh ngạc biết nên làm thế nào.



      biết vì sao, con tỏ ra ngang ngược như thế làm trái tim bình tĩnh của bắt đầu nhảy lên, cảm thấy mâu thuẫn.



      Nếu, nhận ra nên làm sao?…



      rất ích kỷ, đứa bé này là tất cả của , cho nên tuyệt đối thể để cướp !



      Lại che trước con trai, tim đập như nổi trống, kích động, kịch liệt.



      Nhưng bề ngoài của vẫn bình tĩnh vô cảm như trước.



      thể rối loạn!… Ban Đạt còn chưa tròn hai tuổi, mọi người khắp thế giới đều biết, Ban Đạt là huyết mạch duy nhất của quốc vương Thần Y Abdulla.



      “Học theo người ta làm mẹ kế sao? Đứa bé này đáng ghét, gầy như con khỉ vậy, xấu chết được.” rút khăn tay ra, nhăn mày, lau lau lại vết bẩn trước ngực.



      luôn thích trẻ con.



      Trẻ con là biểu tượng của ba chữ ‘bẩn, loạn, tệ’, cái này thể rất ràng người đứa bé toàn bùn đất kia.



      Đứa bé này qua tháng sau mới được hai tuổi, , lúc đầu nghe tin có đứa bé này, gần như phát điên, có điều Thánh Kiệm lại tính thời gian rằng hai năm trước từng hiến tủy, nếu lúc ấy có thai thể hiến tủy được.



      Cho nên Thánh Kiệm lớn mất đoán rằng, có thể vì muốn giúp đỡ, hoặc chỉ là người thế thân cho vị vương phi phương đông thần bí kia, dù sao người nơi này cũng chưa bao giờ biết tên của vương phi.



      “Gầy như con khỉ? Xấu chết được à?” Mắt giật mạnh chút, bé của xinh đẹp, toàn thân cao thấp chỉ có đôi mắt sáng ngời có thể coi là đẹp, có điều cũng cần thiết phải dùng những từ như thế xấu con chứ?!



      “Con của Thần Y Abdulla cũng chẳng ra làm sao.” Gã quốc vương kia cao lớn đẹp trai như thế mà lại sinh ra đứa con xấu thế này, đúng là kì tích.



      Gầy y như dân chạy nạn châu Phi vậy, so với đứa bé hai tuổi bình thường còn hơn nữa.



      Hít sâu, hít sâu, ra lệnh cho mình được tức giận, được chấp nhặt với .



      Nếu phải khi mang thai bị chồng ruồng bỏ, tâm trạng sa sút, ăn nổi thứ gì làm sao Ban Đạt lại sinh ra chỉ có hai cân, bé như con mèo . Nếu phải vì vừa sinh Ban Đạt được vài ngày, vì giữ lời hứa với Phàn gia, để ý đến phản đối mạnh mẽ của Thần Y, cố ý hiến tủy cho Tiểu Niệm, bệnh đến mức dậy nổi suốt mấy tháng làm sao con trai có sữa mẹ, gầy đến mức như suy dinh dưỡng chứ.



      Con trai gầy gò như thế là do làm hại?!!!



      biết mình có vẻ vô lý, nhưng làm người mẹ, con mình bị cười nhạo là ‘con khỉ’, làm sao tức giận được?!



      “Đúng, đứa bé này xấu xí, những chỗ đẹp của tôi và Thần Y điện hạ đều di truyền lên nó, Thần Y còn bực bội rằng biết có phải vì hai tháng trước khi mang thai con, tôi từng dùng thuốc tê để hiến tủy nên mới bị ảnh hưởng .” cách bình thản, giống như chuyện với bạn bè về việc nhà mình.



      Chỉ có biết lời của mình có tính công kích như thế nào.



      Haiz, lâu tức giận rồi, tại sao vừa gặp Phàn Dực Á lại như thế chứ?



      “Em…” trừng mắt rất lớn.



      ra nhìn kỹ môi thằng bé rất giống tôi.” đế ý đứa con vùng vẫy phản đối, cố ý quay mặt nó lại cho nhìn .



      “Cho dù là gầy như con khỉ cũng rất giống.” Là con của Phàn Dực Á .



      nhận ra mình sắp tức giận đến nội thương.



      “Là em sinh sao?” Dĩ nhiên bị đả kích nghiêm trọng.



      Bởi vì bị nhắc , phát ra nếu nhìn kỹ, đứa bé này đúng là có môi rất giống .



      “Đúng vậy, có giống Thần Y điện hạ ? nhìn kỹ , tất cả mọi người đều ánh mắt và dáng điệu của nó rất giống Thần Y điện hạ.” lộ ra răng nanh trắng bóng, nở nụ cười khác thường.



      Cảm giác đối đầu gay gắt thế này, tự nhiên… có vẻ vui…



      Trố mắt, ra đứa bé này xấu đến mức thể tin được là do sinh, nếu nhặt được còn cảm thấy là có khả năng.



      “Em lừa ! Vốn dĩ em thể sinh ra cái đồ xấu xí này được!” cố gắng bình tĩnh.



      Ba năm trôi qua, Phàn Dực Á trở thành người đàn ông chín chắn, phải nam sinh gặp chuyện vừa ý là lập tức mất bình tĩnh, kêu gào ầm mĩ trước đây.



      “Phàn Dực Á, thử thêm câu con tôi là ‘đồ xấu xí’ xem!” Phàn Dực Á này đúng là cái miệng độc địa.



      Ánh mắt híp lại, toát ra ánh sáng lạnh lẽo, gương mặt xinh đẹp kiên nhẫn, cố ý đối đầu với vì ‘con khỉ gầy’.



      “Chúng ta đừng chọc tức nhau nữa, được ?” nhìn thẳng , cố gắng giữ bình tĩnh, tin lời .



      Hạ Vũ Mạt thích nhất là nghĩ đằng nẻo.



      từng nghĩ rằng bất kể góc biển chân trời nào cũng phải tìm được , cho dù là tra tấn lẫn nhau, cũng muốn họ cùng trầm luân.



      Nhưng khi nhìn thấy , lập tức hiểu được, Phàn Dực Á thầm nghĩ phải hạnh phúc, hạnh phúc với Hạ Vũ Mạt.



      “Theo về Trung Quốc, để đứa bé này về chỗ của nó .” Nếu đứa bé này đúng là hoàng tử, biết dù có thực thích nó, có ‘tình cảm mẹ con’, cũng thể mang được.



      “Phàn Dực Á, tôi lại lần nữa, đây là con tôi, thiên chân vạn xác, là miếng thịt rơi xuống từ người tôi!” Vẻ tươi cười của sắp duy trì được nữa.



      Cuối cùng là do ngu ngốc hay là con trai thực xấu đến mức khủng khiếp như vậy?



      vẫn luôn nghĩ con có điểm giống , đặc biệt là ánh mắt và lông mày.



      Biểu cảm của rất nghiêm túc, vẻ bình tĩnh của duy trì nổi nữa, nụ cười cứng đờ mặt.



      phải em có nỗi khổ nào đó nên kết hôn giả sao?” lo lắng.



      Mấy ngày ngay, ít nhiều điều tra Thần y Abdulla, khi vị quốc vương đương nhiệm này còn là thái tử vẫn luôn bị người ta nghi ngờ, công kích rằng có xu hướng tình dục bình thường, vì thế suýt nữa thể lên ngôi vưa.



      Vì hoàng tử Ban Đạt được sinh ra, tất cả lời đồn bị xóa tan.



      “Phàn Dực Á, khả năng tưởng tượng của rất phong phú.” lạnh lùng bĩu môi.



      Bị đoán trúng mất rồi!



      Khi ở sa mạc, Thần Y cứu , cho nên khi những kẻ kia lấy tội danh con để ép buộc Thần Y, thể mặc kệ.



      “Em sinh con với người đàn ông khác sao?” Ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.



      “Con tôi gọi Thần Y là ‘cha’, xem?” đáp lại.



      “Tốt lắm, tốt lắm! Hạ Vũ Mạt, tôi điên rồi nên mới để tiếp tục chà đạp!” nghiến răng nghiến lợi, xoay người bước .



      lại sinh con cho người đàn ông khác!



      Hạ Vũ Mạt luôn có bản lĩnh biến Phàn Dực Á thành thằng ngốc hiểu gì cả!



      Hạ Vũ Mạt luôn có khả năng khiến Phàn Dực Á thương tích đầy mình.



      . . . . . .

      cứng đờ đứng im tại chỗ, cắn môi dưới rên tiếng.



      Cứ như vậy .



      Như vậy, tốt lắm.



      Nhưng con lại kêu lên “Mẹ ơi, đau, đau.”



      ra cẩn thận nắm tay con quá chặt.



      Cả kinh, vội buông ra.



      ngồi xổm xuống, muốn nhìn xem con mình có bị thương hay .



      Đột nhiên, thân mình bị kéo mạnh, lớp mạng đen bị giật xuống, bay mặt đất, đôi môi nóng như lửa mạnh mẽ ép lên.



      Hơi thở quen thuộc, biết là ai, giãy dụa phản đối lại bị thô bạo đẩy lên cột đá, hai tay bị giữ chặt, hàm răng bị kích thích điên cuồng, đầu lưỡi tuyệt vọng cố tình dây dưa, tiến công.



      cắn chặt răng, từ chối xâm phạm của .



      Nhưng còn cố chấp hơn cả .



      Mùi máu tanh ngày càng đậm, cũng chịu buông tha.



      Nhắm đôi mắt mở lớn lại, trái tim nhảy lên, để mặc đầu lưỡi tùy ý xông vào.



      điên cuồng thiêu đốt cõi lòng trầm tĩnh của .



      Run rẩy.



      “Mạt Mạt, theo nhất định phải đưa em !”



      Cuối cùng rời khỏi môi , tấn công lên cái cổ mảnh khảnh, tuyệt vọng đau đớn thốt lên.



      em… Kể cả em từng sinh con cho người đàn ông khác…”



      , vì sao lại làm người ta trở nên tuyệt vọng như vậy? Ngoại trừ , thể chấp nhận được người phụ nữ khác.



      Cho dù có người đàn ông khác, vẫn chỉ cần !



      Lại bị thương lần nữa, tuyệt vọng lần nữa, thỏa hiệp lần nữa, đây là

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :