1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giường đơn - Đản Đản 1113 ( hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 13 (Quyển 5: bé chăn cừu Mạt Mạt)



      “Đừng làm chuyện vớ vẩn nữa! Tôi muốn nghe bà linh tinh! Tôi muốn nghe gì hết! Tôi cảnh cáo bà, được tới nhà tôi gây !”



      để đối phương thêm gì, lạnh lùng dập điện thoại, vẻ mặt rất khó chịu.



      “Điện thoại của ai đấy?” Giúp thắt cà vạt, thuận miệng hỏi.



      , cần để ý đến bà ấy!” trả lời lấy lệ.



      làm đây, buổi tối gặp Tiểu Niệm xong mới về nhà, có thể muộn đấy.” Hôn lên gương mặt xinh đẹp của , chuẩn bị .



      Tối hôm qua sau khi về nhà, bọn họ đều mở miệng hỏi đối phương về vấn đề lúc trước.



      Ví dụ như muốn hỏi, vì sao lúc trước phải bóng gió trước mặt Tình , như thế hoàn toàn giống tính cách của .



      Còn muốn hỏi, có thể nhớ được mặt Tình hay ?



      Nhưng cuối cùng bọn họ đều hỏi.



      Quan hệ giờ rất hài hòa, bọn họ muốn phá hỏng nó.



      Tiễn ra cửa rồi, cầm túi xách định ra ngoài.



      biết luôn nhớ đến bé kia, nếu có thể, cũng muốn giảm bớt gánh nặng vai . giúp chăm sóc đứa bé.



      lòng, đến bên cạnh bé kia cũng là để ngăn cản người phụ nữ ngu xuẩn đó gây ra chuyện điên rồ gì, đây là cách tốt nhất.



      Mới vừa ra cửa lớn, bị người ta chặn lại.



      Là mẹ .



      Giờ phút này, vẻ mặt quý phu nhân rất ghê gớm, đầy vẻ xem thường.



      “Hạ Vũ Mạt! lắm thủ đoạn!” xấp tài liệu ở trước mặt .



      Là kết quả sức khỏe của .



      Giấy trắng mực đen, như những bông tuyết bay bên chân .



      lạnh lùng, lưng càng thẳng hơn.



      cho là tiền của có thể thắng được Phàn gia chúng tôi à? Dùng tiền để bảo bác sĩ dối cho , chúng tôi biết trả thêm gấp trăm lần để đào ra chân tướng sao?” Quý phu nhân châm chọc, “Mang thai? Sinh non à? mệt cho nghĩ ra được chừng ấy!”



      Cuối cùng là sai ở chỗ nào? chỉ dựa vào tiền mà còn cả thế lực của Đinh nữa.



      Khoa phụ sản, mỗi bộ phận, Đinh đều chuẩn bị rất tốt giúp .



      Chấn động chút, quên mất bác sĩ ngoại khoa kia!



      Ngày đó, vì bị lừa gạt, rất tuyệt vọng, trán bị thương phải khâu rất nhiều.



      quá khổ sở, nghĩ tới việc phải báo cho Đinh.



      Cho dù đối phương là bác sĩ ngoại khoa, nhưng chuyện ràng như thế chỉ cần có mắt đều biết được.



      Mà chỉ cần có nhân chứng, muốn tìm ra vật chứng với Phàn gia bọn họ mà chẳng có gì khó khăn.



      “Thế sao nào?” trấn định, ngoan cố hỏi lại.



      Muốn cầu xin đối phương ra sao?



      có khả năng!



      tự mình giải thích.



      “Thế sao à?” Quý phu nhân bị làm tức điên, “Hạ Vũ Mạt, lợi hại đấy! ràng là bao, vậy mà lừa con trai tôi! Sau đấy còn dùng chiêu mang thai giả để vào nhà giàu! Bụng chịu lớn nên có cách nào đúng . Thế nên mới phải giả vờ sinh non, còn tiện thể vu cho tôi đẩy xuống tầng!”



      “Hạ Vũ Mạt, con tôi vì , tiếc bị bạn bè xa lánh, vui lắm à? Đùa giỡn nó như con khỉ, giẫm lên tấm lòng chân của nó, ý của là thế đúng ?” Giọng của quý phu nhân sắc nhọn.



      Bạn bè xa lánh.



      Giẫm lên tấm lòng chân của .



      Tội này nặng .



      Muốn thêm tội lỗi, có gì được.



      nhếch môi, “Xin tránh đường chút! Tôi phải ra ngoài!” Vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.



      ai có thể đánh được Hạ Vũ Mạt, cho dù thực hoảng loạn, biết nên giải thích với thế nào.



      … Nếu , tất cả đều vì , có thể tha thứ ?



      dám chắc.



      “Hạ Vũ Mạt, phải chỉ muốn tiền sao? Ra giá , rời xa con tôi! Bằng tôi tất cả cho nó!” Quý phu nhân gây , càng càng to.



      ra đây là mục đích của bà ta ư?



      muốn để A Á biết con người của phải ngoan ngoãn cầm tiền chạy lấy người sao?!



      Hạ Vũ Mạt nhu nhược như vậy!



      cười lạnh, mỉa mai từng chữ, “Phải! Tôi đúng là muốn tiền thôi! giờ tôi là vợ danh chính ngôn thuận của Phàn Dực Á, chưa chiếm được nửa gia sản của Phàn gia các người, tôi làm sao cam tâm được?”



      cái tát rất mạnh, bị đánh đến gần như đứng vững.



      nửa gia sản? đừng có nằm mơ! ! Có phải luôn coi bảo bối nhà tôi là thằng ngốc ?!” Quý phu nhân điên cuồng kêu gào.



      “Bà nghĩ như thế, tôi cũng phản đối!” Giữ lấy bên mặt sưng đỏ, giọng vẫn vân đạm phong khinh như cũ, có chút yếu thế nào. ngờ, vừa đáp án, quý phu nhân còn tỏ ra điên cuồng nữa, chỉ còn lại vẻ ngạo mạn khiến người khác lo lắng.



      Quý phu nhân sửa sang lại vẻ ngoài, ánh mắt lướt qua , với người đằng sau, có vẻ đắc ý, “Bảo bối, nghe được rồi đúng ?”



      Nghe được tiếng bảo bối kia, cả người đều giật mình.



      Thân thể cứng đờ.



      run rẩy, lạnh lẽo từ lòng bàn chân đến trái tim.



      Quay người lại, bắt gặp ánh mắt thất thần của .



      Dần dần, ánh mắt nhìn ngày càng lạnh lẽo, khiến sợ hãi.



      Giống như 7 năm trước, đêm chia tay đó: “Tôi hỏi lần cuối, từng thích tôi ? Tôi muốn đáp án chân .”



      : “Phàn Dực Á, ngoại trừ tiền ra còn gì có thể hấp dẫn tôi?”



      7 năm trôi qua, giờ, chỉ hỏi : “Xem khỉ làm trò có vui , thoải mái ?” bình tĩnh.



      Buồn cười đến đau đớn, đau đến chết lặng.



      Đứa bé là giả, sinh non cũng là giả.



      Chỉ có , giống như con khỉ đáng cười, đau đến mức tim cũng nát ra, chỉ vì đứa bé vốn tồn tại, chỉ vì người phụ nữ kia.



      lấy được nửa gia sản của Phàn gia các người, làm sao tôi cam tâm đây?



      Đúng vậy. chỉ coi là trò đùa, còn có nửa tài sản nữa.



      Tiền đúng là thứ rất tốt.



      Sức hấp dẫn lớn vô cùng, có thể khiến ba chữ Phàn Dực Á bay lên tận trời, cũng có thể quăng vào bùn dơ.



      Làm sao có thể quên, Hạ Vũ Mạt là người chỉ muốn tiền mà thôi.



      “Nghe em giải thích !” Ánh mắt bình tĩnh, cần phải có cơ hội!



      “Em thừa nhận là em lừa , mang thai, cũng sảy thai…”



      lạnh lùng cắt ngang lời , “Mẹ tôi cũng đẩy xuống đúng ?”



      “Đúng vậy!” lập tức thừa nhận.



      Cho tới bây giờ, chưa từng rằng mẹ đẩy xuống.



      “Bảo bối, mẹ rồi, mẹ hề độc ác như thế, là con bị ma quỷ ám, lúc ấy con tin người đàn bà này! Xem đấy, lộ ra rồi?!” Mẹ lạnh nhạt xen vào.



      “Vì sao làm thế?” Dường như nghe thấy mẹ mình gì, chỉ nhìn vào mắt , chậm rãi hỏi.



      “Nếu, em với , tất cả là vì ghen tỵ. Vì tuyệt vọng, vì , tin sao?” thong thả hỏi.



      “Cố ý những lời kia với Tình ? Cố ý để bẫy tôi dùng thuốc làm tình với ? Cố ý mình mang thai, để tôi cho hôn lễ? Cố ý để tôi hiểu lầm rằng mẹ tôi đẩy xuống tầng làm sảy thai? Đó đều là vì ghen tỵ, vì tuyệt vọng, vì sao? Nếu là vì , lòng cũng trở nên đáng sợ như vậy sao?”



      người dùng tình cảm chứ phải là mưu mô.”



      vốn dĩ tin sao?



      nhìn , nên lời.



      Đột nhiên, cúi đầu, cười gằn. “Mạt Mạt, lại thành rồi.”



      Mạt Mat của , qua bảy năm trở thành đứa bé chăn cừu.



      Ít nhất, so với khi 18 tuổi, còn dối trá hơn.



      của 7 năm trước, cần giải thích.



      , rất đơn giản.



      Tiếng cười của rất lạnh lẽo, giống như giữa mùa hạ nóng bức lại khiến người ta phát lạnh.



      Trái tim đặt trong tay , kết quả cuối cùng, ngay cả chút tôn nghiêm rách nát cũng còn.



      tin là em ?” Giọng trở nên căng thẳng.



      Vẫn nghĩ rằng cho dù mọi chuyện lộ ra.



      Chữ này khiến cho cơ hội tha thứ.



      Giống như, tha thứ cho . . . . . .



      Vì quá nên muốn chia tay, chấp nhận bắt đầu lần nữa.



      ra là quá mức tự tin.



      “Mạt Mạt.” lạnh lùng nhếch miệng, với , “Sói đế… còn ai tin tưởng đứa bé chăn cừu nữa…”



      Đứa bé chăn cừu?



      ra trong lòng có vị trí cao như vậy.



      im lặng, có ý giải thích gì thêm.



      . . . . . .

      7 năm trước, cho bài học khắc cốt ghi tâm trong đời.



      7 năm sau, đúng là điên rồi, biết là cạm bẫy mà vẫn cưới ta.



      “Hạ Vũ Mạt, là người mà tôi để ý nhất đời này, cũng là thất bại lớn nhất đời tôi… Tôi thừa nhận, tôi thất bại! Nhưng có điều này mời nhớ kỹ, bây giờ, là tôi cần !”



      xong, xoay người, kiên quyết rời .



      Nhất định phải nhớ kỹ, đem hết lòng dạ người.



      Kết quả là thế này… kết quả là thế này đây…



      Tình , bao giờ… cần nữa!



      Bây giờ, là tôi cần !



      đứng tại chỗ, cứng đờ như hóa đá.



      Quý phu nhân lạnh lùng cợt nhả, đẩy ngã mạnh mặt đất.



      xấp tiền ném lên mặt , bay xuống xung quanh.



      “Gà”, “ điếm”, “Chơi …”



      Quý phu nhân đắc ý gì đó, vốn dĩ chẳng nghe .



      chỉ biết, nhìn bóng lưng , tim đau như cắt, nhưng câu “Phàn Dực Á, quay lại , em …” lại thể ra khỏi miệng.



      Tan nát cõi lòng .



      Giữ lại tự trọng rách nát.



      Tình của bọn họ, nửa năm tươi đẹp, còn cách tiếp tục…

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 1 (Quyển 6)

      Hai tháng sau.



      người phụ nữ trung niên, lén lút thò đầu ra giữa khu nhà ở cao cấp.



      là kỳ quái? Sao ngay cả bảo vệ cũng có?” Người phụ nữ lầm bầm, “Mặc kệ! Nhất định phải tìm được Tiểu Mạt, lúc này con bé thể thấy chết mà cứu được! Nó vào nhà giàu rồi, nhất định phải cho mẹ nó chút tiền trà nước chứ!”



      “Nếu nó đưa, mình bôi xấu nó! Với thân phận giờ của nó làm sao có thể chịu xấu mặt được!” Người phụ nữ lải nhải, tự động viên mình, “Bất kể nó có độc ác thế nào mình cũng sinh nó ra, sinh nó ra như hoa như ngọc, bảo nó cho mình ít tiền cũng là bình thường!”



      “Cái thằng ranh Tiểu Minh kia, lại còn nếu mình chết đến lúc!” Người phụ nữ hổn hển, “Bây giờ mình cũng đâu có đánh bạc…”



      Nợ tiền thua bạc, bà cũng rất sợ.



      ra có con giúp đỡ, bọn cho vay nặng lãi đáng sợ như vậy!



      Mỗi ngày đều bị đánh bầm dập mặt mũi, khi đó nếu phải con rể giấu con cho mình chút tiền, cái mạng này cũng giữ nổi. Trò vay nặng lãi này, bà dám đụng vào nữa.



      Khu nhà vô cùng yên tĩnh.



      Người phụ nữ cẩn thận đẩy cửa lớn ra, ngạc nhiên phát hề có khóa.



      đường thuận lợi vào trong.



      Trong vườn, hoa héo rũ, cỏ dại mọc thành bụi.



      Hoang vắng như phế tích.



      “Chuyện quái gì thế? Đây chẳng phải là nơi kẻ có tiền sống sao?” Người phụ nữ càng càng kinh ngạc, “Vì sao ngay người giúp việc cũng có?”



      “Có phải là chuyển nhà rồi ? Nhưng địa chỉ này là trộm từ chỗ Tiểu Minh, chắc là sai chứ…”



      Trong lòng run sợ, người phụ nữ phát , cửa ở bên trong cũng hoàn toàn khóa.



      “Ô” tiếng, đẩy ra hai cánh cửa lớn.



      mùi hôi hám xông vào mũi.



      chuyển nhà sao?” Người phụ nữ giậm chân, “Có lầm , chuyển nhà mà báo cho cả em trai ruột à!”



      “Con bé chết tiệt này, giàu to rồi, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng thèm nhận!” Người phụ nữ nhổ bãi nước bọt, chỉ có thể tự nhận do mình xui xẻo, “Tìm xem có để lại cái gì !” Chỉ có thể làm vậy thôi.



      sô pha, những hộp mì ăn liền để lung tung bốc mùi tanh tưởi.



      “Hôi chết bà đây! Sao lại thế này chứ, đúng là nhà giàu bủn xỉn! Chuyển mà cũng quét tước cho tử tế chút!” Bịt mũi lại, người phụ nữ kéo tấm thảm sô pha.



      Nhất thời, trố mắt, cứng lưỡi.



      “Tiểu, Tiểu Mạt…” Biểu cảm của người phụ nữ còn đáng sợ hơn gặp quỷ.



      “Trời sáng rồi à?” ngồi dậy.



      Bên dưới tấm thảm, mở to mắt.



      “Sắp, sắp, tối rồi…” Người phụ nữ bị con làm sợ hãi.



      Con bà, từ ưa sạch , cho dù quần áo cũ kĩ mộc mạc nhưng mặc người cũng vẫn luôn sạch .



      Nhưng giờ, gầy đến nỗi gió có thể thổi bay, mặc chiếc áo ngủ đầy nếp nhăn, ánh mắt dường như có tiêu cự, là con bà sao?



      “Lại buổi tối rồi sao?!… Tôi phải ăn cơm…” đứng lên, về phía phòng bếp.



      Lấy trong ngăn tủ ra hộp mì, lấy nước lạnh đổ chút, dừng lại, suy nghĩ rồi , “Tôi thêm quả trứng gà nữa.”



      “Nhưng mà, tôi …” Ngửa đầu, nhìn trần nhà.



      cố gắng nghĩ lại, dường như có người từng muốn dạy làm bếp.



      Người kia, lừa !



      “Mẹ, mẹ giúp con!” Người phụ nữ vội vàng chạy vào bếp, cẩn thận với .



      “Vâng, cảm ơn mẹ.” quay đầu lại, mỉm cười với bà.



      Nụ cười kia có vẻ rất mơ hồ, người phụ nhìn mà run sợ.



      Mở tủ lạnh ra, người phụ nữ trố mắt, bên trong hoàn toàn rỗng tuếch.



      “Mẹ, mẹ, ra ngoài mua…”



      “Cám ơn.” gật đầu.



      Ngoan ngoãn ngồi bên bàn ăn trong phòng bếp.



      Con của bà, kể từ khi mười tuổi còn có vẻ ngoan ngoãn như thế nữa!



      Con bà luôn dựa vào chính mình, tự bảo vệ mình, giống như con nhím đầy gai nhọn người.



      Người phụ nữ lùi về sau vài bước, gần như muốn đạp cửa mà chạy.



      Nhưng sàn phòng khách, vô số hộp mì ăn liền, còn cả mấy mẩu bánh mì mốc meo, quả thực nỡ nhìn.



      Người đàn ông kia rốt cuộc làm gì với con bà?!



      Chạy tới cửa, che miệng mình lại, gọi điện thoại, “Tiểu Minh, con và cha con mau tới đây! Chị con giống như… điên mất rồi…” Nước mắt lã chã rơi xuống.



      giờ mới thấy đau lòng cho con , mới đến tình thương của mẹ, có phải là rất giống giả mù sa mưa ?



      ra cho dù độc ác đến đâu, cũng thể dứt bỏ huyết thống.



      Nhờ có cha luống cuống lúc, cuối cùng ba món ăn, bát canh đặt trước mặt .



      nhà ba người, vẻ mặt phức tạp, sợ hãi nhìn .



      ăn cơm, thực im lặng.



      “Tiểu Mạt, người giúp việc đâu?” Người phụ nữ cẩn thận hỏi.



      “Chỉ có mình con, cần người giúp việc.” trả lời rất đơn giản.



      ra bọn họ muốn hỏi, chồng của đâu?… Vì sao lại đuổi tất cả người giúp việc ?…



      Nhưng đột nhiên lại ngẩng đầu, hỏi trước, “Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì?” Cho dù quần áo xộc xệch nhưng vẻ mặt vẫn có vẻ bình tĩnh cao quý.



      Lập tức bị vạch trần, “Mượn, mượn tiền…” Người phụ nữ lắp bắp , nếu con hỏi bà cũng gần như quên mất mục đích của mình.



      “À, mượn nhiều hay ít?” Ánh mắt có vẻ phản cảm, hỏi bình tĩnh.



      “Ba trăm vạn. . . . . . , , hai, hai trăm vạn là đủ. . . . . .”



      “Được, đợi lát nữa con đưa cho mẹ.” gật đầu.



      “Con, con, hỏi mẹ lấy tiền làm gì sao?” Người phụ nữ ngạc nhiên.



      “Mẹ muốn lấy cứ lấy ! Dù sao trước khi ấy để lại rất nhiều tiền, tiêu cũng hết.” tự giễu nở nụ cười.



      “Chị, ra có chuyện gì?” Tiểu Minh đau lòng hỏi, “ rể đâu?”



      Chị khỏe mạnh của cậu làm sao lại thành thế này? Sắc mặt tái nhợt suy nhược, thân thể gầy gò khô đét.



      Đũa tay ngừng lại.



      Sau đó tiếp tục ép mình nuốt miếng cơm.



      ấy cần chị nữa, bọn chị chia tay rồi.” bình thản, giống như phải chuyện của mình.



      Vốn dĩ để ý tới cha mẹ kinh ngạc và khuôn mặt tuấn tú đầy lo lắng của em trai, “Vì sao lại như vậy? phải chị hai người vẫn rất tốt sao?”



      Đột nhiên, Hạ Minh im lặng, bởi vì cậu chợt nhớ ra thời điểm họ rất tốt hình như là hơn hai tháng trước.



      Cậu chỉ biết là chị mình và rể hưởng tuần trăng mật bổ sung, chị chủ động gọi điện cho cậu, cậu cũng dám quấy rầy bọn họ.



      xảy ra chuyện gì?” Cầm vai chị , Hạ Minh đau lòng hỏi.



      Bởi vì bị lay, trước mắt tối sầm, đẩy em trai ra, bất ngờ nôn mửa.



      nôn rất khó khăn, giống như nôn hết lục phủ ngũ tạng.



      “Chị.” Hạ Minh ngơ ngẩn, chỉ còn cách nhàng vỗ lưng chị để có thể thở dễ chịu hơn.



      “Tiểu Mạt, lẽ nào con…” Người phụ nữ sinh hai đứa con nên hiểu rất .



      “Đừng !” ngăn lại, hai má tái nhợt, “Chỉ là dạ dày của con thoải mái thôi.”



      ràng là con…” Người phụ nữ kinh ngạc tiếp.



      “Đừng … Cầu xin mọi người, đừng … Phàn gia cướp nó hoặc là…” Ép



      Chỉ có hiểu , đối với Phàn gia, người phụ nữ đê tiện, đứa trẻ sinh ra cũng chẳng đáng đồng.



      Đây là con luôn kiêu ngạo của bà sao? Đây là con cho dù đau đớn cũng cầu xin người khác sao? Người phụ nữ nhất thời nên lời.



      “Mẹ, con xin mẹ đừng ra, con có thể cho mẹ rất nhiều tiền.” bình tĩnh.



      cần nhiều tiền như vậy…



      Rất nhiều rất nhiều tiền… Vì sao, người phụ nữ phát khi nhìn đứa con trở nên xa lạ, mình còn bất kì lòng tham nào.



      Ăn xong rồi, lại trở về sô pha, dùng thảm lỏng bọc lấy thân thể gầy yếu của mình, lại nhắm mắt lại.



      Tiểu Minh cúi đầu, đau lòng ôm lấy .



      “Đừng làm ồn, để chị ngủ chút, chị mệt lắm…” vừa vừa thở hồng hộc, có vẻ mệt sắp chết.



      “Chị, chúng ta bệnh viện được ?” Trong mắt Tiểu Minh có sương mù.



      Thân thể này như lông chim, là chị của cậu sao?



      “Đừng… thể …. thể để ấy biết… Cầu xin mọi người, để lại cho tôi chút tự trọng, cho tôi… Chỉ cần chút, là đủ rồi…” Nước mắt yếu ớt chảy xuống từ hai mí mắt nhắm chặt.



      “Chị!” Vùi đầu xuống, nước mắt nóng hổi rơi gáy .



      Giữa lúc hoảng hốt, đột nhiên nhớ từng có người đàn ông cũng ôm rất chặt, nước mắt nóng bỏng cũng rơi gáy .



      Mạt Mạt, em.



      Sau này lại .



      Mạt Mạt, là đứa trẻ chăn cừu.



      Nhớ kỹ, bây giờ, là tôi cần !



      “Lạnh quá, có thể chỉnh lại điều hòa ?” giọng hỏi.



      Vào giữa mùa hè mà chị lại lạnh?



      “Vâng, bật điều hòa cao chút.” Hạ Minh gật đầu.



      ra, trong phòng hề bật điều hòa.



      “Chị, em tìm Đinh tới đây được ?”



      lắc đầu.



      “Vậy em tìm bác sĩ tư đến được chứ?”



      lại lắc đầu.



      “Chị, chị gầy như vậy… Em bé phải cần kiểm tra chút.” Dỗ dành chị , nước mắt Hạ Minh kìm được, rơi xuống.



      sợ run người, cuối cùng gật đầu.



      Cậu thở dài nhõm, ôm chị lên tầng.



      Giữa lúc mơ hồ, bởi vì lắc lư, lại mở to mắt, “Chúng ta đâu…”



      “Chị muốn đâu?…” Cậu dịu dàng hỏi chị .



      “Nơi ấy nở đầy… hoa hướng dương, nơi ấy… có tình .” Mỏi mệt, ra tâm nguyện của mình.



      “Vâng… chờ chị hết bệnh rồi… Chúng ta đến nơi nở đầy hoa hướng dương, nơi có tình …”



      được lừa chị…”



      lời định!”



      Dường như có được cam đoan, môi lên nụ cười, chìm vào giấc ngủ.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 2 (Quyển 6)


      Lần đầu tiên cảm nhận được ấm áp của gia đình.



      Từng giọt dịch dinh dưỡng tiến vào cơ thể của .



      Qua thời gian hai tháng kia, dần hồi phục.



      bị thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, tụt huyết áp, nếu phải vẫn ép mình tự nuốt mì ăn liền đứa bé trong bụng chắc sớm mất rồi.



      Chờ đợi… cuối cùng khắc sâu vào lòng, cảm nhận được tuyệt vọng, chờ đợi là loại cảm xúc gì.



      Vài ngày đầu, vẫn chờ hết giận trở về nhà.



      Sau đó bắt đầu nhắn tin, ngừng giải thích, ngừng nhắc lại rằng , ngừng cầu xin cho cơ hội nữa.



      Kết quả, hề quay về lần nào.



      Đồ đạc của từng thứ bị chuyển ra khỏi nhà.



      ngăn cản bọn họ, nghĩ rằng chỉ cần ngăn họ lại dù sớm hay muộn, ngày trở về.



      Nhưng họ đối xử với rất thô bạo, hề khách khí.



      rằng tất cả là do cậu chủ ra lệnh.



      tin.



      Nhưng thời gian trôi qua, thể tin.



      , ngay câu chữ cũng có, càng thèm về nhà nhìn cái.



      Vào lúc tự trọng rách nát còn mảnh , cuối cùng, hiểu , bị vứt bỏ hoàn toàn.



      ai… cho đứa bé chăn cừu thêm cơ hội sửa đổi.



      Từ bỏ chờ đợi, tự lừa mình, hề chờ mong.



      Sau đó bắt đầu ngủ, nhét đầy bụng… Trong đầu chỉ có mấy suy nghĩ đó…. còn có .

      . . . . . .



      “Tiểu Mạt, ánh mặt trời như vậy có được ? Có sợ nắng gắt quá ?” Mẹ vừa quét tước phòng, vừa bận rộn chỉnh lại rèm che cửa.



      “Được rồi, rất thoải mái.” lẳng lặng gật đầu, để ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên gương mặt sạch của .



      “Tiểu Mạt, con phải phơi nắng nhiều chút, bác sĩ đứa bé trong bụng khỏe lắm. Còn nữa, phải bổ sung nhiều dinh dưỡng.” Cha lại lải nhải, “Đặc biệt bây giờ đứa bé hơn ba tháng rồi, nếu con còn sinh hoạt như lúc trước sau khi sinh con rất khó nuôi.”



      “Vâng, con cố gắng.” gật đầu, ép chính mình phải ăn nhiều chút, cho dù hơn hai tháng, ăn được, nuốt vào khó chịu.



      “Chị, chị muốn chơi đâu? Em có tập giới thiệu du lịch ở đây, dù sao em cũng được nghỉ hè, chờ chị khỏe rồi chúng ta cùng du lịch.” Hạ Minh ôm tấm lưng mảnh khảnh của , nhàng .



      “Chị phải tích nhiều tiền để còn tìm cho em vợ xinh đẹp.” mỉm cười, giọng cố tỏ ra thoải mái.



      “Chị, em trưởng thành rồi.” Hạ Minh giữ lấy khuôn mặt xinh đẹp của chị , nghiêm túc , “Chị, chị nên sống vì chính mình! còn ai trở thành gánh nặng của chị nữa!”



      cố gắng lau chùi đồ đạc, người phụ nữ chột dạ lén nhìn cái.



      hơi cười, ra vẻ vừa vui vừa giận, “Tiểu Minh ngốc nghếch lớn rồi, cần chị nữa, chị cảm thấy hơi mất mát.”



      phát em trai thực trưởng thành, hai tay cứng cáp ôm chặt , khác gì người đàn ông chín chắn.



      “Chị, sau này em là bờ vai của chị.” Đặt đầu chị vào trong ngực mình.



      cần đâu.” lắc đầu, nhìn cúc áo trong ngực em trai, ngẩn người, gằn từng tiếng, “Thế giới này, ai cũng thể trở thành bờ vai của người khác.”



      Im lặng, vỗ về tấm lưng mảnh khảnh của chị , yên lặng an ủi .



      “Đừng lo, chị em là tiểu cường đánh chết, rất kiên cường.” Vùi mặt vào lòng em trai, khuôn mặt thuần khiết, vừa cười, nước mắt lại rơi xuống.



      lần cuối cùng buông thả cảm xúc của chính mình.



      Khi có ai mình, lại càng phải học chính mình.



      Ngày đó, vì sao ra ngoài mà lại vòng về? đứng đằng sau bao lâu rồi?



      Sau này, suy nghĩ cẩn thận, hiểu được.



      ra tin mẹ mình, tin .



      Vì thế mới nghe theo sắp xếp của mẹ , vạch trần .



      Sau khi suy nghĩ, trải qua tuyệt vọng, còn chờ mong, vết thương ở trái tim biến thành thịt thối, rơi xuống, cũng quên mất cảm giác đau đớn.



      . . . . . .

      Ngạc nhiên là trong nhà luôn luôn yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.



      chấn động.



      Ba người khác trong nhà lại đưa mắt nhìn nhau.



      Số điện thoại nhà , ngay cả người đại diện công ty điện ảnh cũng có.



      Cầm máy điện thoại lên, tâm trạng vẫn bình tĩnh.



      Bởi vì dự cảm được, tuyệt đối phải là .



      “Xin hỏi tìm ai?” hỏi bình tĩnh.



      Hạ phải ? Tôi là cha của Phàn Dực Á.” Giọng của đối phương rất trầm, “Có thời gian , chúng ta ra ngoài chuyện chút được chứ?”



      Đúng là người bất ngờ, lịch cũng bất ngờ.



      “Tôi nghĩ là cần đâu, có việc gì cứ thẳng qua điện thoại .” Giọng của vẫn bình thường.



      Có lẽ là cầu ký tên ly hôn.



      Từ hai tháng trước, ngay ngày hôm sau khi , có luật sư tới cửa để lại tập thỏa thuận ly hôn.



      Trong thỏa thuận, chỉ có thể nhận được căn nhà trị giá mấy ngàn vạn này.



      Đối phương im lặng chút, có lẽ bị bình tĩnh của làm lúng túng, “Là thế này, Hạ, có phải ba năm trước đây, từng tham gia buổi biểu diễn ở Đại Liên để lấy tiền ủng hộ những người bị bệnh máu trắng ? Hơn nữa còn hiến máu ở hội Chữ Thập Đỏ phải ?”



      nhăn mày chút, cố gắng nhớ lại, “Hình như là có chuyện này.” Lúc ấy từng nghệ sĩ tham gia đều hiến máu của mình.



      Đối phương lại im lặng.



      “Ông Phàn, mời ông cứ thẳng.” mờ hồ dự cảm được…



      “Là thế này… có thể bớt chút thời gian đến bệnh viện làm xét nghiệm với Tiểu Niệm được ? Chuyên gia , … có thể cứu được Tiểu Niệm…”



      kinh ngạc, hoàn toàn ra lời.



      “Vốn dĩ tôi cũng muốn làm phiền , nhưng ngay cả kho tủy ở nước ngoài cũng có tủy thích hợp hơn …” cách khác, nếu có lựa chọn khác chọn .



      Theo bản năng, lập tức ích kỷ nghĩ đến đứa con của mình.



      xin lỗi, tôi…”



      Lời từ chối còn chưa xong bị đối phương cắt ngang, “ Hạ, chuyện của và A Á tôi biết rồi. Tất cả đều là lỗi của vợ tôi, chỉ cần hiến tủy đưa ra cầu gì chúng tôi cũng có thể đáp ứng.” Lần đầu tiên đối phương buông thái độ cao ngạo xuống.



      Lời từ chối nghẹn ở cổ họng, suýt nữa bật cười.



      Rất buồn cười . . . . . .



      “Là ý của Phàn Dực Á sao?”



      ! Con tôi còn chưa biết chuyện này, nhưng yên tâm, chỉ cần cầu, người Phàn gia tôi lời gói vàng, mãi mãi là vợ của Phàn Dực Á.” Đối phương thẳng, đặt ưu đãi trước mặt .



      Lấy đứa bé trong bụng đổi cuộc hôn nhân sao?



      Nếu cứu bé kia, đứa bé trong bụng còn có thể sống sao?!



      “Chị!” Em trai lo lắng nắm vai , ý bảo từ chối.



      “Ông để tôi suy nghĩ chút .” Mỏi mệt, dập điện thoại.



      Cuộc đời đúng là như vở hài kịch.



      phần vạn cơ hội kia hóa ra lại để ‘trúng thưởng’.



      Hai mạng người đều phụ thuộc vào suy nghĩ của .

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 3 (Quyển 6)


      Kết quả kiểm tra:



      HLA của và HLA của Tiểu Niệm rất khớp nhau, họ xét nghiệm HLA từ máu của để kiểm tra, thích hợp tới hơn 90%.



      Ở trong nước chủ yếu dùng phương pháp thu tế bào gốc trực tiếp từ máu người hiến, đầu tiên người hiến cần tiêm thuốc kích thích để sản xuất ra các tế bào gốc máu nhiều hơn, sau khi hiến, người mệt mỏi ít nhất là , hai ngày.



      Nhưng vì Tiểu Niệm, Phàn gia muốn chọn biên pháp tàn nhẫn hơn, khả năng thành công cũng cao hơn – rút tủy từ xương.



      Quá trình lấy tủy này vô cùng đau đớn, nếu lấy thành công ở bộ phận này phải đổi sang bộ phận khác, phẫu thuật phải gây tê, những nơi bị rút tủy đau ít nhất vài ngày, thân thể suy nhược nghiêm trọng, thậm chí sau này có thể mất khả năng lao động.



      Bất kể là loại hiến nào, đối với đều thích hợp.



      Hạ, ý thế nào?” Thấy suốt đường chỉ im lặng, đến cửa Phàn gia, cha Phàn Dực Á đành mở miệng hỏi.



      Đây là lần đầu tiên ông nhìn thẳng này, nhìn qua có vẻ là người lạnh lùng, nhưng tuyệt đối giống kiểu lỗ mãng như vợ ông .



      Ngày nào vợ ông cũng lải nhải bên tai ông về này, ta mưu mô đáng sợ thế nào.



      Nhưng , là thương nhân, những chuyện xảy ra ông ngược lại rất tán thưởng.



      Ông luôn tán thưởng những người có thủ đoạn, mà hai con trai ông lại thiếu đúng điểm ấy.



      Nếu này chấp nhận đau đớn cứu cốt nhục của Hoàn Vũ, chuyện cưới xin của và Phàn Dực Á, sau này ông nhắm mắt mở mắt, coi như chấp nhận.





      . . . . . .

      ra trước khi đến quyết định đồng ý, “Tôi có ba điều kiện, nếu Phàn gia chấp nhận, tôi có thể hiến tủy.”



      cứ .” Trong thư phòng, cha Phàn Dực Á và Tình đều thở phào nhõm.



      Đâu chỉ ba điều kiện, cho dù trăm điều kiện cũng thành vấn đề!



      “Điều kiện thứ nhất là về tôi và Phàn Dực Á…”



      còn chưa hết, cửa thư phòng bị đẩy ra.



      Phàn Dực Á lạnh lùng nhìn tất cả, theo sau là mẹ .



      Cha Phàn Dực Á dùng ánh mắt hung bạo nhìn vợ mình, ràng là hai vợ chồng nhất trí chuyện này.



      “Những người khác sống chết thế nào liên quan đến tôi! Nhưng tuyệt đối thể hy sinh hạnh phúc con trai tôi được!” Quý phu nhân ngạo mạn hất cằm, đương nhiên là bà báo tin cho Phàn Dực Á, vì con mình, tiếc trả giá đối đầu với chồng.



      “Các người còn muốn bán tôi đến khi nào?” lâu gặp, trong mắt Phàn Dực Á có nhớ nhung, chỉ có lạnh lẽo như băng. dựa vào khung cửa, châm chọc nhạo báng, “Vì Tiểu Niệm, tôi phải vĩ đại như vậy sao? Ép mình quay lại với ?”



      Mỗi chữ, mỗi câu của đều giống như roi đánh vào lòng .



      May mà lòng thành tường đồng vách sắt.



      bị thương nữa.



      “Tôi có thể tiếp chứ?” Ánh mắt tự động coi thường , giống như chưa từng tồn tại.



      hừ lạnh, trái tim bị xé vô số vết rách.



      Vợ của Phàn Dực Á! cần gì khác ngoài nó!



      ràng nhắc mình nên đau đớn nữa, nhưng mỗi ngày vẫn đau như cắt tim cắt phổi.



      Máy tính bàn bị chính tay ném vỡ từng cái , đơn giản là bên trong có ảnh chụp của .



      Nhưng vì sao sau mỗi lần đập hỏng, lại giống như kẻ điên cầu phục hồi dữ liệu bên trong, khôi phục lại hình ảnh chứ?!



      “Tôi muốn quay lại!” lạnh lùng nhìn vào mắt cha, gằn từng tiếng.



      muốn mất thời gian vô nghĩa, cùng cần nghe thêm nhiều lời tổn thương mình, lấy tập tài liệu trong túi ra, cũng nhìn thẳng vào cha Phàn Dực Á, “Đây là điều kiện đầu tiên của tôi, tôi ký tên, hy vọng con trai ông cũng có thể ký tên ngay lập tức.”



      Mọi người nhìn văn bản xong, tất cả đều sửng sốt, nhất là Phàn Dực Á.



      Là thỏa thuận ly hôn.



      muốn… ly hôn?…” chấn động, sắc mặt tái nhợt, trái tim co rút đau đớn.



      “Đúng vậy. Tài sản của Phàn gia, tôi có hứng thú, chỉ mong về sau nam hôn nữ gả có liên quan gì.” rất bình tĩnh, giống như phải đương .



      “Vậy sao…” Cha Phàn Dực Á sờ cằm, trầm ngâm.



      Ai cũng thể tưởng tượng được mọi chuyện có thể tốt như vậy!



      tốt quá, bảo bối! Mau ký tên ! Mau ký tên !” Mẹ vui mừng đẩy cứng đờ người.



      “Tôi ly hôn!” Đột nhiên rống to, giống như con sư tử bị thương.



      Chấn động, cuối cùng, ánh mắt nhìn về phía , lần đầu tiên nhìn thẳng kể từ khi vào cửa, “Vậy muốn quay lại sao?” hỏi rất , dường như dùng hết tất cả dũng khí.



      Nhưng ánh mắt lại vô cùng yên tĩnh, giống như trong lòng hề dao động.



      Có lẽ lòng của , từ lúc tuyệt vọng vì chờ đợi, chết rồi.



      Nhưng nếu chấp nhận, biết, bỏ đơn thuận tình ly hôn .



      Từ nay về sau nhắc tới hai chữ ‘ly hôn’ nữa.



      Cho dù bao nhiêu năm qua , luôn đối tốt với .



      cần! Tôi tuyệt đối quay lại với người phụ nữ đáng sợ như !” lập tức thốt ra từ chối.



      Tim của là máu thịt, bao giờ muốn thương tích máu chảy đầm đìa nữa!

      . . . . . .



      Cúi đầu xuống, lông mi dài che giấu ánh mắt , nhận ra được tình cảm bên trong.



      cần người, nhưng lại cố kiềm chế người đó cả đời.



      Quả nhiên là tính cách của Phàn Dực Á.



      Hai người, sau này trở nên xa lạ, ở trong cuộc hôn nhân căm thù nhau, tra tấn đến chết sao?



      chậm rãi bình tĩnh , “Nếu vậy… việc hiến tủy này cần bàn lại nữa.”



      từ từ đứng lên.



      Dáng vẻ gầy gò, hoàn toàn thể nhận ra có sinh mạng mới ở trong bụng .



      Ngoại trừ tra tấn lẫn nhau, càng lo lắng hơn là:



      Nếu để , vậy sau khi sinh con sao? Có phải trong tương lai, ngay cả mặt con cũng được thấy, giống như thể thấy mặt vậy?



      ra, sau khi phụ nữ mang thai, lo lắng nhất là đứa trẻ.



      phải có con của mình, phải ở bên cạnh nó, chờ đợi nó lớn lên!



      Hạ!” Cha Phàn Dực Á và Tình đồng thời lo lắng kêu lên.



      “Phàn Dực Á, tôi ra lệnh cho ký tên ngay lập tức!” Cha quát lên với .



      “A Á, tôi cầu xin cậu…” Tình kéo tay áo , có chút sợ hãi rất kỳ lạ, cầu xin, “Bác sĩ Tiểu Niệm thể chịu nổi hơn năm đâu… A Á, cầu xin cậu…”



      Nhưng dường như nghe thấy. Chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt tuyệt tình của , nghiến răng nghiến lợi. “Đây là mục đích của sao? muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể cho ! Chỉ cần ở lại vị trí của mình! Hạ Vũ Mạt!”



      ra kiên trì cái gì? Ngay chính cũng hiểu…



      “Đây là trả thù sao?! Biếm vào lãnh cung vĩnh viễn à!” hỏi lại , dũng cảm nhìn vào ánh mắt , “Nếu là thế! xin lỗi, thanh xuân của phụ nữ rất đáng quý!”



      Hai con nhím là tổn thương nhau, muốn tiếp tục nữa.



      “Tôi hiểu , hiểu …”



      là thất bại lớn nhất trong đời .



      “Phàn Dực Á! Ký tên ! muốn nhìn Tiểu Niệm chết sao?” Cha giận dữ.



      Kết cục như thế này thể tốt hơn được nữa.



      hiểu con ông còn dây dưa cái gì?!



      . . . . . .



      Nhìn Tiểu Niệm chết… làm sao có thể…



      Tuy rằng từng tỏ ra độc ác .



      Hơn tháng trước, buổi tối, Tình vào phòng , định dụ dỗ .



      kìm chế được tát Tình cái.



      “Cho dù Tiểu Niệm chết , tôi cũng làm tình với chị!”



      Cũng chính cái tát này đập nát hoàn toàn chút ảo tưởng ‘tình ’ cuối cùng của Tình với .



      Trong khoảng thời gian này, tính tình luôn như thế, thứ gì có thể ném liền ném, thậm chí còn ngang ngược cả với người lớn.



      làm tổn thương rất nhiều người, đơn giản vì bị người phụ nữ làm thương tích đầy mình.



      Hít sâu hơi, đặt hết quyết tâm, viết ngoáy, rất nhanh ký tên của mình xuống.



      Bóp chặt bút máy.



      Cứ như vậy .



      Giống như giờ, giao trái tim rỗng tuếch, có lẽ từ nay về sau, thực đau đớn nữa.



      “Điều kiện thứ hai.” cất thỏa thuận ly hôn , lén vuốt lên cái bụng bằng phẳng của mình, “Bởi vì liên quan đến công việc, chuyện hiến tủy chỉ có thể diễn ra vào nửa năm sau tính từ hôm nay.”



      “Cái gì? ! !” Mọi người, hô to.



      Ánh mắt thể tin bắn về phía .



      đứng thẳng lưng, càng lạnh lùng trả lời, “Tôi hỏi đoàn làm phim rồi, “Đa dạng nam tử 2” còn cần thêm nửa năm mới có thể hoàn thành.



      “Công việc của tôi giúp chuẩn bị hết, để bọn họ sắp xếp cho hoàn thành trong nửa tháng, vai diễn của cũng nhiều!” Cha Phàn Dực Á lập tức .



      Đôi môi lạnh lùng của khẽ cong lên, “Đáng tiếc, hai tháng này tôi phải công tác nước ngoài.”



      ! Có ý gì?…” Cha Phàn Dực Á trừng mắt.



      “Tôi mất tích bốn, năm tháng rồi, thời gian như vậy dài dài, ngắn cũng ngắn, người xem rất mau quên, tôi phải lập tức quay lại, tranh thủ nổi tiếng trở lại trong thời gian ngắn nhất, cho nên nửa năm tới rất quan trọng với tôi!” bình tĩnh, hoàn toàn cho phép thương lượng.



      “Quả nhiên là con hát vô tình.” Quý phu nhân lạnh lùng đích bỏ đá xuống giếng.



      Hạ, tôi cầu xin , Tiểu Niệm bây giờ rất khổ sở, mỗi ngày ăn gì nó cũng nôn hết ra, bác sĩ khó mà giữ được năm nữa, Hạ, thể tàn nhẫn như vậy! Tôi cầu xin , cầu xin !” Tình quỳ xuống khóc lóc.



      xin lỗi! Tôi chỉ có thể lo lắng cho bản thân mình thôi.” lạnh lùng gỡ tay Tình ra.



      nhìn , giống như chưa bao giờ quen biết.



      đáng sợ, Hạ Vũ Mạt, đáng sợ…” Phàn Dực Á lắc đầu, trong mắt lộ ra thất vọng tột cùng.



      cố che giấu, nhìn vào bất kì ai, kiên quyết , “Nếu các người thể chấp nhận khoảng thời gian tôi đưa ra cần bàn lại nữa!”



      “Điều kiện thứ ba của là gì?” Cha Phàn Dực Á gần như hét lên.



      “Thù lao triệu.” Điều kiện thứ ba của khá đơn giản.



      Phàn gia nợ hào, vậy là xong!

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 4 (Quyển 6)



      Đó cũng là lần cuối cùng gặp mặt giữa .



      Xa nhau ba năm.



      Người phụ nữ kia rằng cần tiếp tục làm diễn viên, nổi tiếng vang dội, nghĩ rằng giống như trước đây, có mặt khắp nơi.



      Nhưng lại biến mất.



      màn hình, cũng giống địa cầu, hoàn toàn biến mất.



      Ánh tà dương nhộm văn phòng thành màu đỏ.



      Nhưng màu đỏ ấy có chút ấm áp nào.



      Sau nhiều năm, trái tim phủ đầy bụi, đóng băng, lạnh lẽo.



      Sau khi ly hôn, ngược lại rất ít khi nổi giận, thích làm việc, khắc cũng ngừng bận rộn công việc kinh doanh.



      Bởi vì thể nghe lại câu dường như có mặt ở khắp nơi, nhàng hỏi, “Vậy muốn quay lại sao?”



      Ngay lúc đó, biết đó là cơ hội cuối cùng cho .



      Trái tim giao ra mất, đành phải cố giữ lấy chút tự trọng rách nát.



      Cho nên từ chối.



      Khóa trái tim mình trong hầm băng, ngày ngày để ý tới.



      Nhưng ngờ, đó đúng là lần cuối cùng gặp mặt.



      Mở lòng bàn tay ra, chiếc nhẫn vàng.



      Là ngày hôm ấy, tự mình cởi ra, đặt bàn trà trong thư phòng.



      rút ra rất thoải mái, có chút dây dưa nào, càng có vẻ mặt đau khổ lưu luyến.



      Nhưng tới tận hôm nay, vẫn bi ai phát , người thể từ bỏ được, chỉ có .



      là người phụ nữ đầu tiên của , cũng là người phụ nữ duy nhất từng có.



      Sau khi ly hôn, vì trái tim bị quấy rối, thử tìm người phụ nữ khác, ngay cả bao cao su cũng xé ra rồi, lại phát cổ họng như nghẹn lại.



      Tình dục ra có thể xuất phát từ tình cảm mãnh liệt, ngọt ngào dây dưa, cũng có thể từ hai thân thể trần trụi, xấu hổ, lạnh lẽo đến hóa đá.



      Vì thế, có đôi khi hối hận.



      Hối hận ngày hôm ấy, vì sao lại lo lắng mẹ tới nhà gây phiền phức cho , vội vàng quay lại, nghe được những lời đó.



      rất kiêu ngạo, cho nên thà rằng mình cứ làm thằng ngốc chẳng hay biết gì, kiêu ngạo và hạnh phúc.



      Bởi vì ghen tỵ, bởi vì tuyệt vọng, bởi vì .



      như vậy.



      Lần đầu tiên, ’ với .



      Bởi vì tức giận, cho rằng dối.



      nghĩ rằng muốn rất nhiều tiền, nhưng ngạc nhiên là khi ly hôn, ngoại trừ triệu tiền thù lao hiến tủy nên lấy ra, lấy bất kì thứ gì.



      rồi, chữ ‘’ này khiến dao động.



      dối!



      là đứa trẻ chăn cừu!



      Nhưng thực dao động rất nhiều.



      muốn ly hôn! nghĩ tới, cũng chưa từng có ý tưởng ấy trong đầu.



      lại ép ký tên.



      cái gì mà bây giờ là cần chứ, tất cả buồn cười, từ đầu tới cuối, đều là Hạ Vũ Mạt cần Phàn Dực Á.



      Trái tim còn, giữ gìn chút tự trọng rách nát còn ý nghĩa gì?



      Vì thế bắt đầu tìm .



      Từ nam tới bắc, đào cả ba thước đất lên.



      Cho dù chỉ tổn thương lẫn nhau, cho dù phải sống như hai con nhím, cũng là hai người ôm nhau, đâm cho đối phương mình đầy thương tích.



      , quay lại thôi.



      Năm tháng tương lai, tra tấn lẫn nhau.



      Nhưng càng tìm lại càng hoảng hốt.



      trái đất này, giống như còn ba chữ “Hạ Vũ Mạt”.



      Ngoại trừ lần.



      Cách ước định nửa năm khoảng nửa tháng, cũng xuất , mọi người đều tuyệt vọng nghĩ rằng lỡ hẹn.



      Đứa bé phải đau khổ chờ đợi, chịu đựng giày vò, dường như chẳng có ý nghĩa gì.



      Sau đó, chân trước vừa ra khỏi biên giới làm việc có chuyện, đột nhiên xuất .



      Tất cả đều là do cầu cha .



      Nghe trong quá trình lấy tủy, đau đến hôn mê bất tỉnh.



      Vốn sắp đặt sẵn cơ sở ngầm, nhận được tin tức, lập tức lên máy bay trở về.



      Nhưng vẫn chẳng thể thấy mặt như cũ.



      Vốn dĩ phải nằm viện nhưng lại bị đám người mặc đồ đen thần bí đưa lên máy bay riêng xa hoa.



      Có đôi khi, hài hước nghĩ rằng, có lẽ những người kia đến từ ngoài trái đất, nên mới có thể biến mất khỏi thế giới này.



      . . . . . .

      Cửa phòng vang lên tiếng gõ, bóng dáng tinh nghịch đáng nhảy vào.



      “Cuồng làm việc! Mời tôi ăn bữa lớn !” Cùng tuổi với , cũng ba mươi rồi, vậy mà Triệu Nhã Nhi vẫn là dáng vẻ đầy sức sống như trước.



      Theo như chính ấy tự thổi phồng, đó là bởi vì sức hấp dẫn của ‘tình ’.



      rảnh.” mở hai tay, để nàng tự nhìn bàn làm việc của mình, đống công việc làm mãi cũng xong.



      “Dù bận mấy cũng phải ăn cơm chứ!” Triệu Nhã Nhi đối phó .



      !” kiên quyết từ chối, từng nhận lời ấy lần, hóa ra là bị ấy lừa xem mắt.



      Những người bên cạnh đều rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.



      Mà mẹ độc thân, cứ ba ngày gây chuyện , năm ngày gây chuyện lớn, phiền phức đến mức giờ chỉ có thể ở trong văn phòng.



      “Vậy cậu muốn nghe tin tức về Hạ Vũ Mạt sao?” Đôi mắt thông minh của Triệu Nhã Nhi lóe lên.



      “Chồng cậu chẳng phải cũng có tin tức gì sao.” Cứng người chút, nể nang gì vạch trần .



      “Hoặc là, cậu nghi ngờ rằng ấy có tin tức, chỉ là cho chúng ta biết sao?” cố ra vẻ huyền bí.



      Thả bút máy trong tay xuống, định ngoài cửa vang lên tiếng cười sang sảng, “Triệu Nhã Nhi, cậu ghen tỵ gì à? Nghe Đinh Hữu Lực vừa mới nâng đỡ ngôi sao nữ mới, có vẻ ngoài rất giống Hạ Vũ Mạt, cậu sợ ta tình cũ chưa dứt à?”



      Sắc mặt Triệu Nhã Nhi nhất thời thay đổi.



      thể nào! A Á, cậu , cậu xem cái kia có giống Hạ Vũ Mạt ?” Bị Diệp Thánh Kiệm kích thích, Triệu Nhã Nhi liền dây dưa thôi.



      giống chút nào hết, xấu chết được.” để ý tới hai người bạn tốt, tiếp tục vùi đầu vào công việc.



      “Xem đấy, giống mà! Toàn là do cậu lung tung!” Triệu Nhã Nhi vuốt ngực, mau mồm cãi nhau với Diệp Thánh Kiệm.



      ta cười lớn, “Triệu Nhã Nhi, phụ nữ có ai thất bại như cậu lại còn đắc ý dào dạt ? Ngay cả chồng mình cũng là do theo đuổi đến chết sống lại…”



      Lại tiếp, duyên phận đúng là kỳ diệu.



      Ngày Phàn Dực Á kết hôn, bọn họ vô tình nghe lén chuyện A Á bị hãm hại, Diệp Thánh Kiệm có khả năng lay chuyển được ý định tìm Đinh tính sổ của Triệu Nhã Nhi, đành theo .



      ngờ, vừa tới cửa câu lạc bộ đêm, Triệu Nhã Nhi bị gã say quấy rối.



      Còn chưa tới hai chiêu, công tử như hết sức đối phó nổi với gã say, Đinh vô tình nhìn thấy liền đánh lăn lộn đất.



      “Tính sổ” ngược lại biến thành màn nhất kiến chung tình.



      Tình ‘oanh oanh liệt liệt’ của Triệu Nhã Nhi cuối cùng tìm được chủ nhân, trải qua hai năm quấn quýt si mê, khiến cho người đàn ông thô lỗ kia đánh được, đá , vô cùng bất đắc dĩ, dù sao cũng chưa có vợ, của hồi môn cũng nhiều, sẵn như tôm bóc vỏ, thế là thuận theo.



      “Cậu gì chứ! Chồng tôi tuy biết lời ngon tiếng ngọt nhưng đối xử với tôi rất tốt!” Triệu Nhã Nhi thẹn quá hóa giận.



      “Đúng vậy, đúng vậy! Tốt đến nỗi vợ mình ép hỏi chuyện về Hạ Vũ Mạt bao lâu mà vẫn im thin thít.”



      Phàn Dực Á lập tức ngẩng đầu lên, hiểu ra Diệp Thánh Kiệm cố ý giúp , trong ba người họ, Diệp Thánh Kiệm là hay có mưu mô nhất.



      “Ai ấy cho tôi biết? Triệu Nhã Nhi tôi cái khác giỏi, nhưng bám người rất có bản lĩnh! Hạ Vũ Mạt gả cho quốc vương Ả-Rập Saudi, vợ chồng tình thâm, cùng nhau trị quốc, giờ là vương phi tiếng tăm lừng lấy Ả-rập!” Triệu Nhã Nhi thốt lên, vừa ra ủ rũ lấy tay che miệng.



      Trời ạ, chồng từng đe dọa, nếu dám ngoác mồm ra bỏ !



      Hơn nữa cũng thể dùng tin tức ấy làm A Á đau lòng.



      ngờ, Phàn Dực Á ‘thần kinh’ tiếp tục chôn mình trong công việc, hoàn toàn tin, coi như dối!



      đúng là miệng còn hôi sữa mà bày trò bịa chuyện!



      “Triệu Nhã Nhi, tới đây, tôi muốn nghe chút chuyện tình của bé lọ lem, làm thế nào gả được cho tân quốc vương giàu có nhất, trẻ tuổi nhất, giết chú đoạt vị.” Nhưng Diệp Thánh Kiệm lại có vẻ rất vui vẻ kéo Triệu Nhã Nhi ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :