1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giường đơn - Đản Đản 1113 ( hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 9 (Quyển 5: bé chăn cừu Mạt Mạt) (16+)


      “Tôi Italy! Sắp xếp trợ lý Ngô qua đó, tôi gọi điện cho ta.”…



      Giọng trong phòng cố xuống hết mức, sợ đánh thức vợ mình ngủ yên giường.



      “Mấy ông già ấy thích ầm í chứ gì, cho bọn họ ầm ĩ cũng được!” Kiên quyết gạt bỏ do dự của cấp dưới.



      với người phụ trách hội nghị qua internet ở Pháp là kéo dài thêm mấy tiếng nữa, vợ tôi còn chưa dậy, tôi thể được.”



      trở mình cái, vội vàng tắt di động.



      “Em tỉnh rồi”, cũng rời giường, đưa lưng về phía , giọng có cảm xúc gì.



      có thể nhanh chóng làm việc của .



      Chuyện kia qua gần 1 tháng, thái độ của với vẫn như thế này.



      kháng cự, cũng thân thiết.



      đánh thức em à?” Nhìn phía sau lưng , vẻ mặt phức tạp.



      … vốn nên tỉnh rồi.” vẫn thích chuyện như cũ, lại ép mình với , “Việc chính quan trọng hơn, họp trước .”



      tháng nay, vẫn ở bên , tất cả công việc đều chỉ đạo qua điện thoại và internet.



      Cho dù trời bên ngoài thực sập xuống cũng rời khỏi .



      “Có đói ? lấy đồ ăn cho em nhé.” giống như nghe thấy gì.



      mùi thơm bay vào mũi, bồ câu hầm ngon đến chảy nước miếng xuất trước mặt .



      Dựa vào độ mềm của thịt bồ câu có thể đoán ra ít nhất cũng phải mất vài tiếng.



      “Bồ câu này ở đâu?”



      nên trách hỏi chuyện kì quái như vậy, bởi vì giờ bọn họ ở Hawai, nơi này có chợ truyền thống giống Trung Quốc, mà nhiều cây số quanh đây cũng có nơi nào bán chim sống.



      “Yên tâm, phải trộm ở công viên đâu.” Thổi cho thìa canh nguội bớt, đưa tới bên môi , muốn làm cười.



      Nhưng vẫn giữ dáng vẻ mặn nhạt.



      Mới uống mấy thìa liền nhíu mày, uống nữa.



      Tuy rằng nghỉ ngơi nhưng cơ bản chỉ ở giường, muốn ăn gì.



      sao, nếu muốn uống đừng uống.” nhanh chóng bỏ , vốn dĩ để ý mình hầm vất vả thế nào. “ làm .” mở ti vi, chăm chú xem, để ý đến .



      Im lặng, đau lòng sờ lên trán , vết sẹo ước chừng năm sáu cm.



      Vết sẹo trán cũng giống như vết thương trong lòng .



      Khi chạm lên trán mình, mặt vẫn thay đổi gì như cũ, biểu cảm lãnh đạm giống như con búp bê, có bất cứ cảm xúc gì. Cuối cùng, nghẹn lời , “Được… ở ngay phòng bên cạnh… Rất nhanh trở lại.” Tâm trạng sa sút, cảm nhận được, cho tới bây giờ hề cần .



      Cuộc sống của cũng cần làm bạn.



      Chỉ có luôn ngang ngược vây lấy



      Giống y đúc 7 năm trước…



      Bóng dáng đơn của ra khỏi phòng, chuyển mắt khỏi ti vi, kinh ngạc nhìn về phía biến mất.



      Có phải rất tự nhiên ?



      Sau chuyện kia, thể cười thoải mái với được nữa.



      Cho dù hiểu quan tâm tới thế nào.



      Nếu , mặc kệ áp lực lớn từ ban giám đốc mà cố ý đưa nghỉ thời gian dài như vậy.



      nghiệp của vừa mới bước vững vàng, quyết định thế chỉ gây ra trò cười và chê trách.



      mang thai.



      Ngày đó trong phòng phẫu thuật, ràng chỉ trợn tròn mắt, bình tĩnh đợi mười mấy giờ mà thôi.



      Nhưng vì sao lòng vẫn đau như vậy, đau đến mức giống như thực đứa bé rời khỏi .



      thích trẻ con. Nhưng vẫn muốn sinh cho đứa. Có lẽ là vì chưa từng có cảm giác an toàn.



      Sau lần đầu tiên làm tình, nửa tháng sau, kinh nguyệt của xuất , ở trong khách sạn tại Pháp, phát ra, tâm trạng mất mát rất lâu. thể mất lợi thế trước .



      Khi đó rất lãnh đạm với , hoàn toàn có hứng thú dây dưa.



      Cho nên hạ quyết tâm lừa rằng mang thai.



      Nhưng ngàn tính vạn tính, mưu mô lại ngờ rằng chuyện qua nhiều năm, Phàn Dực Á cũng khó chịu giống biểu bên ngoài, ra vẫn thích



      Phần tình cảm toàn tâm toàn ý này khiến cách nào mở miệng ra .



      Vì thế vẫn tự nhủ, có thể làm thêm vài lần, sau khi kết hôn nhất định mang thai.



      Nhưng ngờ câu của bác sĩ rằng ‘thai ổn’ khiến ngay cả đêm tân hôn cũng chạm vào . phải phụ nữ lẳng lơ, cho dù vì đêm hiến thân đầu tiên, cố xem n bộ phim người lớn, nhưng chủ động với đàn ông quả phải thiên phú của .



      làm nũng, lấy lòng, nhưng như vậy có phải là ?



      Nếu , câu ‘Tôi ghét phụ nữ hút thuốc’ liền tìm mọi cách từ bỏ thói nghiện thuốc lá vài năm nay.



      . . . . . .

      Thở dài hơi, tiện tay khoác thêm chiếc áo ngủ.



      Ngồi xích đu ở ban công, nhắm mắt lại, bình tĩnh nghe tiếng sóng biển, ngửi mùi tươi mát của biển trong khí.



      Nước biển trong sạch, cho dù tới gần đêm tối vẫn là màu xanh thẳm, linh hồn con người giống như sắp bị màn xanh thẳm ấy hút .



      U sầu xâm nhập vào lòng .



      Khóe mắt, giọt lệ rơi xuống.



      Làm hòa với .



      tự khuyên giải mình như vậy.



      biết bao lâu.



      Nụ hôn nhàng, hôn tới nước mắt sắp bị gió thổi khô của .



      “Sao lại khóc?” đau lòng hỏi.



      mới rời khỏi nửa giờ. Quay về thấy vẻ u sầu của .



      tháng nay, ngoan ngoãn nghe lời khiến có chút sợ hãi.



      Cho nên tấc cũng rời, dám quá xa khỏi .



      Đôi môi lạnh nhạt khẽ động chút, lắc đầu, “Gió thổi…” Đây là giải thích của về nước mắt.



      Làm hòa .



      , bất kể thế nào cũng thay đổi được này.



      ôm vào được ?” nhàng hỏi.



      giờ thể trúng gió được.



      Gật đầu.



      ngạc nhiên thấy ôm cổ mình.



      Vì bất ngờ, tâm trạng có phần kích động, vội giữ lấy cánh tay .



      Ôm về ổ chăn ấm áp.



      “Xem phim ?” hỏi .



      Bên ngoài, tiếng sóng biển ngừng truyền vào căn nhà, bên trong ra khỏi cửa.



      tháng nay, gần như xem gần hết toàn bộ phim trong mấy năm nay.



      Nhưng bất kể phim hài hước thế nào cũng cười, xúc động đến mấy cũng khóc.



      “Vâng.” gật đầu, tựa vào vai .



      trở tay, ôm cả người vào trong ngực.



      Chỉ chút xúc động cảm giác được, dần mềm lòng.



      màn hình, nam nữ dây dưa lãng mạn dưới chăn.



      Ngoài màn hình, nhàng ngậm vành tai .



      cẩn thận.



      Đối với đoạn tình cảm này, bắt đầu trở nên rất cẩn thận, từng li từng tí, mỗi bước đều như băng mỏng, sợ mất .



      chậm rãi chui người vào phía dưới chăn.



      Khép chặt mắt, lông mi run rẩy.



      nghĩ từ chối.



      Cho nên chỉ ôm giống như mọi lần.



      Ôm chặt.



      vượt qua giới hạn.



      Nhưng bất ngờ xoay người, môi chạm lên môi .



      Hai người vẫn nhúc nhích.



      Mắt đối mắt, tim đối tim.



      Thấy chủ động tiến thêm bước, xấu hổ muốn đẩy ra.



      ngờ giây tiếp theo gáy bị giữ chặt.



      Đầu tiên là hôn khẽ, tiến vào, thong thả hôn lên môi , khi hít thở dồn dập, liền tiến thêm bước, thâm nhập, cẩn thận nhấm nháp lưỡi , từng nơi mềm mại trong môi.



      kìm lòng được, tay lướt qua đường cong thân thể mềm mại của , dừng lại trước bộ ngực tròn trịa.



      “Có thể chứ?” Áp lực dục vọng làm mắt chứa dày vò khó chịu.



      Rất muốn tới gần , nhưng dù thế nào vẫn lo lắng thân thể , lo lắng lòng của , dám quá tùy tiện.



      run rẩy vì thở gấp, áp lực rất lớn, dục vọng trong thân thể ràng sôi sục điên cuồng, nhưng lại trở nên giống như Phàn Dực Á trước đây, sao lại có cảm giác chứ?



      Vòng tay kéo cổ , chủ động đón nhận, im lặng cho biết đáp án.



      Mặc năm ngón tay thon dài của chạy da thịt trắng mịn bóng loáng, mặc xuống thăm dò nơi ẩm ướt của .



      Trong phòng bọn họ có vật ‘bảo hộ’ nào. Vì hễ là thứ có liên quan đến hai chữ đứa bé đều bị ném hết. sợ trong lòng có vết thương, cho nên luôn cẩn thận chạm đến hai từ mẫn cảm này.



      Có điều giờ phút này lại khổ chính mình.



      vừa tiến vào nơi ngọt ngào của , lại vừa cảm thấy mâu thuẫn.



      Dục vọng và lý trí giống như dây thừng kéo các phía khác nhau, liều mạng kéo về phía mình.



      Mãi đến khi chủ động quấn lên thắt lưng , chủ động xâm nhập cùng .



      Tất cả lo lắng đều biến mất trong ngọt ngào.



      Trong khí dày đặc mùi tình dục, liên tục lan tràn…

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 10 (Quyển 5: bé chăn cừu Mạt Mạt)


      Sáng sớm, chim chóc bên ngoài líu ríu ngừng.



      Dưới chăn, hai thân thể trần trụi, thắt lưng chạm thắt lưng, chân quấn chân.



      Bả vai trơn bóng của dưới ánh nắng làm xúc động.



      nhịn được, cúi xuống hôn cẩn thận.



      “Ngứa.” Bả vai rụt lại, bị đánh thức, ràng là câu giống như làm nũng lại bị hết sức nghiêm túc.



      Hạnh phúc là cái gì?



      Hạnh phúc chính là đón ánh nắng đầu tiên của buổi sớm, mở mắt ra liền nhìn thấy người mình thích nằm ở bên cạnh.



      Cho dù vẻ mặt của nhăn nhó.



      “Em đói bụng.” Đẩy cái.



      Câu này rất bình thường, thậm chí còn có vẻ hách dịch, vào trong tai lại vô cùng vui sướng.



      bao lâu rồi kêu đói bụng với ?



      Tất cả đều lạnh nhạt đón nhận.



      muốn gì, muốn gì, chỉ có thể quan sát vẻ mặt của để suy đoán.



      ra như thế cảm thấy hơi mệt.



      Có đôi khi ngay cả chính cũng vì sao người luôn thích đơn giản như lại phức tạp như vậy.



      Nhưng chính là , có lý nào.



      Cho nên, đành chấp nhận.



      Vui vẻ rời giường, tiện tay lấy cái áo sơ mi, vừa cài cúc áo vừa nhìn đường hoàng.



      Tối hôm qua cùng nhau khiến cho thể xác và tinh thần căng thẳng tháng nay của đều thả lỏng.



      Tối hôm qua, chủ động với , cho dù chỉ hành động cũng khiến cho tâm trạng bay lên bảy tầng mây.



      Khi mặc quần áo vào, di động trong túi liên tục rung.



      Vui vẻ lấy di động ra, vừa nhìn thấy dãy số nụ cười liền cứng đờ.



      Là Tình .



      Từ tối hôm qua đến giờ có mấy chục cuộc gọi nhỡ.



      Kể từ ngày chuyện kia xảy ra ở nhà chính, cho tới giờ Mạt Mạt đều im lặng đề cập tới, nhưng cũng mơ hồ hiểu ra.



      chỉ mẹ khiêu khích, chắc chắn cũng thấy được chuyện mà muốn thấy.



      Ví dụ như Tiểm Niệm khi bị bệnh liền gọi là cha, thể sửa được.



      Ví dụ như khi Tình khống chế được cảm xúc ôm khóc lóc, khác gì đứa trẻ.



      Trước kia quen thuộc tình cảnh này.



      Nhưng biết nếu ở trong mắt nhất định rất khó giải thích.



      “Sao nhận điện thoại?” kéo chăn, cũng ngồi dậy.



      ra ai có thể gọi điện bám riết tha, trong lòng hiểu .



      , muốn nhận.” Vẻ mặt thản nhiên, tháo luôn pin điện thoại.



      “Em đói bụng.” lại kêu đói, cả mặt đều xụ xuống.



      có ngay!” quay đầu lại, tươi cười vô cùng chói mắt.



      Tối hôm qua là khiến vợ mệt mỏi như vậy, đương nhiên phải phụ trách công tác giải quyết hậu quả.



      Vui vẻ qua phòng khách, tiện tay ném luôn chiếc điện thoại Wentu mwois vào thùng rác.



      Mấy trợ lí biết số điện thoại cố định ở đây trở thành tử sĩ của , có di động, những người khác muốn tim khó như lên trời.



      Những ngày nghỉ kéo dài này vẫn thuộc về người phụ nữ của .



      Cho dù bị Hoàn Vũ mất chỉ trích, cũng ngại.



      Nếu ngay cả người mình thương nhất còn chăm sóc được lấy đâu ra thời gian rảnh để chăm sóc người phụ nữ khác? phải rất buồn cười sao?



      Tình có ơn với , thu nhận khi nghèo túng, nhưng cũng báo đáp ấy bằng cuộc sống cần lo cơm áo.



      Cho tới bây giờ vẫn phải là người đàn ông kiên nhẫn, đối với Tình , kiên nhẫn của hết sạch, chỉ có thể ép mình cố gắng làm tốt nhất có thể, nhưng tuyệt đối có khả năng rất tốt.



      Đối xử tốt với Tình nhưng phải có chừng mực, điều kiện đầu tiên là ảnh hưởng tới gia đình .



      Trời sinh kẻ thích coi mình thành trung tâm, toàn bộ thế giới này chỉ để ý người phụ nữ.



      Chờ nướng vài lát bánh mì xong, ra thấy mặc xong quần áo, nghiêm chỉnh ngồi bên bàn cơm.



      Giống như đứa trẻ ngoan ngoãn.



      “A Á, có thể mua cho em mấy quyển sách dạy nấu ăn ?” im lặng cắn bánh mì, đột nhiên hỏi.



      “Để làm gì? Chê làm ngon à?” Cắn bánh mì trong miệng, tâm trạng tốt liền mất , trong lòng lo lắng, biết là cảm giác gì, ra lại vẫn là lời lấy lòng như cũ.



      Haiz, ngay cả chính đều tự phỉ nhổ mình, người phụ nữ này đúng là cửa lồng giam của .



      , em chỉ muốn tự mình thử làm chút thôi.” trả lời vẫn lạnh lùng như trước.



      Hiền thê lương mẫu, cũng muốn học theo.



      “Khi nào rảnh dạy em.” Giống như quyền sở hữu bị xâm phạm, rất khó chịu.



      Hình như cũng chỉ có khả năng nấu nướng là chiêu thức duy nhất hấp dẫn , lẽ nào cũng sắp mất rồi.



      Muốn ăn gì làm cho . vội vã học như thế có phải muốn dựa vào nữa ?



      thực cần



      “Vâng.” gật đầu.



      Dùng dao nĩa cắt mạnh miếng chân giò hun khói, có tức giận cũng thể phát ra.



      Trong mắt , có vẻ kì quái, rất tự nhiên.



      Haiz, có nên cho biết, ra cố phát cáu trông còn khủng bố gấp trăm lần ngàn lần so với khi nổi giận.



      “Ăn sáng xong em muốn dạo bãi biển chút.”



      vừa mới đưa ra cầu, theo bản năng từ chối ngay, “ được! Em thể ra gió!” hỏi bác sĩ, cũng mất mặt hỏi mấy người già, bọn họ đẻ non cũng giống như khi ở cữ, được để bị gió vào người.



      Lạnh lùng nhìn , mãi đến khi chột dạ.



      “Cứ ở trong phòng mãi, em rất buồn chán.” Mặt thay đổi, ra đều là .



      Nhốt trong phòng, ban đầu còn cho gội đầu tắm rửa, may mà thèm để ý!



      tháng nay, mặc dù có ở bên, nhưng cũng buồn đến phát sợ, rất muốn ra ngoài chút, hít thở khí mới mẻ.



      “Bác sĩ …” ngượng ngùng muốn dùng bác sĩ đến ép , lại nhìn thoáng qua gương mặt hờn giận nhăn nhó của , ngậm miệng lại.



      phải rất đạo đức giả ? Bác sĩ cũng từng trong 40 ngày đầu thể làm chuyện đó.



      Tối hôm qua… đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.



      “Nếu em thực muốn … cũng được… nhưng phải mang theo mũ…”



      Mẹ nó! Phàn Dực Á, mày đúng là đàn bà! ràng muốn ngăn ấy ra ngoài, cuối cùng lại thỏa hiệp!



      ra mày sợ cái gì?!



      Luôn lo được lo mất, dáng vẻ hoảng loạn, đúng là uất ức quá thể!



      “Vâng, vậy cứ thế nhé.” gật đầu, tiếp tục ăn bữa sáng.



      Ánh mắt thoáng nhìn qua, lại oán hận cắt lạp xưởng rất mạnh, khúc lạp xưởng yên lành bị chà đạp sắp biến thành vụn.



      À! Cuối cùng cũng biết vì sao mình lại cảm thấy buồn.



      Ngay cả bực bội mà Phàn Dực Á cũng dám biểu lộ, đúng là rất buồn!

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 11 (Quyển 5: bé chăn cừu Mạt Mạt)


      Đội chiếc mũ rơm giản dị, theo sau là ông chồng với vẻ mặt buồn bực…



      Mỗi bước , môi lại hơi cong lên.



      Ngu ngốc, thích ra chứ!



      Hạ Vũ Mạt cần Phàn Dực Á chịu nhún nhường như thế này.



      Hạ.” Phía sau, tiếng gọi lịch vang lên.



      Khi lông mày Phàn Dực á sắp dính vào nhau, bọn họ cùng quay đầu lại.



      “Hoàng tử Thần Y.” Bất ngờ gặp được người này, vô cùng kinh ngạc.



      Vẻ mặt nhã nhặn và nụ cười nhàng đổi gương mặt Thần Y, đôi mắt trong sạch hơn cả bầu trời xanh thẳm, nhìn sâu xa.



      “Chờ em chút.” Buông tay Phàn Dực Á, đến gần hoàng tử Thần Y, khí chất như gió mát, khiến cho phụ nữ kìm được lòng muốn tìm đến nơi yên bình.



      “Sao lại ở đây?”



      Hóa ra Mạt Mạt luôn lãnh đạm với người ngoài của lại có vẻ rất quen thuộc với người kia.



      “Đến giải sầu thôi.” Khi những lời này, trong mắt Thần Y lóe lên tia ảm đạm.



      “Nghe nửa năm trước kết hôn rồi phải ?” kỳ lạ, bên cạnh hoàng tử Thần Y có bất kì ai theo.



      “Ừ.” Thần Y gật đầu cái, ràng đây là đề tài nhạy cảm.



      Hai người tìm chỗ ngồi xuống, hoàn toàn để ý đến người đàn ông sau lưng hai mắt sắp bắn ra lửa.



      “Chuyện kia tôi rất cảm ơn .” Thần Y lịch .



      “Đừng khách sáo, nhờ quan hệ ngoại giao với sắp xếp cho Tiểu Minh vào học viện nhạc hoàng gia , người cảm ơn phải là tôi…” cũng lịch đáp lại.



      Cả đời này, người thích nhiều lắm, nhưng Đinh, hoàng tử Thần Y đều là những người đàn ông đặc biệt, vô cùng hấp dẫn, làm sao có thể thích bọn họ.



      biết mà, tôi có ý riêng…” Đôi mắt Thần y càng thêm u ám.



      Nhìn thấy gương mặt bình thản biểu lộ gì, nhưng lại vô tình toát ra vẻ ưu thương, “Tuy là thế nhưng được lợi là hai chị em tôi.”



      “Đừng khách sáo như vậy… Về sau, chúng ta có thể… trở thành người thân…” Những lời này, Thần Y ra có vẻ khó khăn.



      cũng cười .



      Mãi đến khi phía sau vang lên giọng lạnh như băng, “Hạ Vũ Mạt, phải em muốn dạo bãi biển lúc sao?”



      nhăn mày, Phàn Dực Á tự nhiên lại gọi hết cả họ tên ra?!



      “Chồng sao? Hình như ấy khó chịu.” Giống như bạn bè chuyện phiếm, “Tôi xin phép trước.” Tuy rằng rất hiếm khi gặp nhau nhưng cũng gì nhiều.



      vừa mới về phía Phàn Dực Á cố kiềm chế, bị bước nhanh tới kéo .



      Sau khi lúc, xác định thoát khỏi tầm mắt của gã hoàng tử gì gì đó giống người bình thường, có khí chất phiêu dật, diện mạo hoàn mỹ tao nhã.



      Khó chịu, hỏi đầy địch ý, “ ta có ý riêng gì?”



      Tuy bọn họ chuyện, nghe lắm, nhưng hai chữ này lại nghe rất ràng.



      Lạnh lùng liếc cái, “Sao em phải với ?” Đây là chuyện riêng của người khác!



      Đối xử với mắt lạnh mày lạnh, đối xử với cái gã hoàng tử gì gì hiền lành! Mẹ nó! ghen tị!



      bình tĩnh chờ giống như lúc trước, nheo mắt như con báo, ngang ngược uy hiếp , ‘’.



      Nếu như vậy, có thể giải thích, cậu em trai 18 tuổi của có mối tình đầu là bạn học cùng lớp, cũng là em của người kia, nên quan hệ tương đối tốt. Nhưng chờ mãi cũng chỉ thấy Phàn Dực Á xoay người , phát tiết vào hòn đá dưới chân, hít sâu hơi, kiên nhẫn nhịn cơn tức xuống.



      “Em muốn , hỏi nữa.” Cho dù giọng điệu có vẻ ấm ức nhưng cũng tỏ ra hung bạo.



      Nhẫn nhẫn nhẫn!



      Nhẫn nhẫn nhẫn!



      Trăm nhẫn thành kim!



      Ngoài dự đoán, nhíu mày.



      rất muốn với , như vậy đáng chút nào!





      . . . . . .

      Phàn Dực Á bỏ ra khoản tiền lớn bao cả bờ cát đảo .



      Cho dù mặt trời nóng rực, nhưng chân chạm lên bãi cát, gió biển ùa vào mặt, trong khí còn có mùi của biển, cả thể xác và tinh thần đều thư thái.



      Cảm giác được nước biển mát mẻ nghịch ngợm vuốt lên cổ chân , cần phải giang hai tay ra, có cảm giác ôm được cả trời xanh và biển rộng.



      Biển, phải là lần đầu tiên thấy.



      Nhưng lại là lần đầu tiên và người đàn ông mình cùng đứng ở nơi biển và trời gặp nhau.



      Hai chiếc ghế dài bãi cát, hai chiếc ô lớn.



      Bọn họ có thể cùng nhau nằm ở đây phơi nắng.



      Tâm trạng của chậm rãi thoát khỏi u buồn tháng nay.



      muốn gọi .



      Nhưng lại nhìn thấy Phàn Dực Á ngẩn người.



      Người bên cạnh nắm chặt tay đến mức trắng bệch.



      suy nghĩ gì? Tức giận giống như bị người ta cướp vợ vậy.



      Giật mình, chợt hiểu ra chút.



      Chỉ là tâm trạng tốt cũng biến mất, hơi tức giận.



      biết, dục vọng chiếm giữ của rất mạnh, mạnh đến mức chỉ nhìn người đàn ông khác cái cũng khó chịu.



      Nhưng bây giờ, chịu kiềm chế chính mình như vậy là sao?



      Muốn hỏi gì, muốn quát gì, sao cứ thoải mái bộc lộ ra?



      “Em gọi nước hoa quả.” với , mặt cảm xúc.



      !” nhảy dựng lên, vẻ mặt lấy lòng.



      Bãi cát này bao hết, ngay cả nhân viên phục vụ cũng được phép vào.



      cần! Nếu muốn chọc tức em ngoan ngoãn chờ ở đây .” lạnh lùng bảo . Vậy mà Phàn Dực Á cũng chỉ thở phì phì kiềm chế, miệng khẽ nhếch lên, “Được, đều nghe lời em.”



      Đáp án của làm dở khóc dở cười.



      có cần thiết phải như vậy ?



      xoay người, chưa được mấy bước đuổi theo, khoác chiếc áo trắng lên ngoài áo tắm cảu , “Trời lạnh… mặc bị cảm…” lo lắng, giải thích thừa thãi.



      Trời lạnh sao?



      ngẩng đầu nhìn mặt trời nóng rực cao, nhìn lại bộ áo tắm vô cùng bảo thủ của mình.



      Người đàn ông này…



      Kéo lại chiếc áo, tùy tiện vâng tiếng.



      . . . . . .

      ra khỏi khu vực bãi cát thuê, bê hai ly nước quả, nhăn mày suy nghĩ chút.



      Cuối cùng cũng có quyết định.



      Đưa ly nước cho nhân viên phục vụ, ý bảo ta đưa .



      với người đàn ông ở đằng kia, vợ ta bãi biển khỏa thân bên cạnh phơi nắng, bảo ta ngoan ngoãn chờ ở đây,” lạnh lùng để nhân viên chuyển lời.



      ngồi ở góc tối, vừa uống nước trái cây vừa lạnh nhạt chờ đợi.

      . . . . . .



      Quả nhiên, lập tức có người đàn ông tức giận đến mức đỉnh đầu cũng sắp bốc khói chạy ra khỏi bãi cát.



      ! Cái bãi biển khỏa thân quái quỷ kia ở đâu?” Nhân viên phục vụ đáng thương bị tóm cổ áo, vừa hung hăng về phía trước vừa kéo theo, suýt nữa bị vặn gãy cả cổ.



      Phì tiếng, cười càng đậm hơn.



      cảm thấy mình đúng là người phụ nữ xấu xa.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 12.1 (Quyển 5: bé chăn cừu Mạt Mạt)



      ràng có sấm chớp, có sét, bầu trời xanh thẳm, vậy mà lại giật mình nghiêm trọng.



      thành công tìm được người đàn ông ngừng tức giận.



      cần biết tính tình tồi tệ thế nào, chỉ cần vẫn là Phàn Dực Á.



      Người mà nghĩ đến, Phàn Dực Á vĩnh viễn buông tay



      Ngày nghỉ này trôi qua lãng mạn.



      Ở nơi chỉ có biển và bầu trời, dường như thực chỉ còn lại .



      Nhưng bọn họ đều quên mất, cuộc sống luôn quay về quỹ đạo của nó, kiện bất ngờ luôn có ở khắp nơi.



      Nửa tháng sau, cha thông qua đủ mọi con đường cuối cùng liên hệ được với .



      nhận được điện thoại, nháy mắt như hóa đá.



      “Mạt Mạt, chúng ta phải về nước ngay.” Khi những lời này, giọng rất căng thẳng.



      Đứa bé kia… bị bệnh máu trắng.



      Chính là ung thư máu.



      Đứa bé hay sốt, hiểu sao lại bị đau, va chạm cả người liền thâm tím.



      Bởi vì biểu của bệnh ràng, cũng quá bất ngờ, cho nên mọi người đều bỏ qua.



      Bọn họ về nước, thậm chí về nhà cất hành lý đến thẳng bệnh viện.



      bé kia là cháu ruột của , là người thân để ý nhất.



      Cho nên khi con bé vừa nhìn thấy khóc lớn, ôm gọi cha, hề để ý.



      Thực là vậy.



      Đối với đứa bé bị bệnh, thể để bụng.



      Lặng lẽ đóng cửa phòng cho bọn họ, ngồi ở hành lang bệnh viện.



      Chờ đợi.



      . . . . . .

      làm hóa chất hơn nửa tháng, vì phối hợp điều trị, cái đuôi ngựa đen dày biến thành đầu trọc lóc.



      “Chú, có phải Tiểu Niệm rất xấu ?” Tiểu Niệm rất ngoan, vừa nhìn thấy xúc động khóc lớn, gọi là cha, nhưng khi thấy thím sau chú cha liền sửa lại ngay.



      xấu! phải Tiểu Niệm rất hâm mộ Hưu Kha thông minh đầu trọc sao?” Sờ cái đầu trọc của Tiểu Niệm, Phàn Dực Á biết tâm trạng của mình bây giờ là gì.



      đến phòng bệnh mới nửa tiếng, Tiểu Niệm nôn mấy lần.



      “Chú ngốc, Tiểu Niệm thích Hưu Kha thông minh chứ thích cái đầu trọc của cậu ta!” Tiểu Niệm vung ngón tay lên.



      Mới hơn tháng gặp, gần như sắp nhận ra đứa bé này.



      Khuôn mặt nó gầy rất nhiều, cái cằm tròn trịa bây giờ giống bị đao gọt, đôi mắt to sáng ngời giờ trở nên ảm đạm ánh sáng.



      Nhưng chỉ cần liếc mắt cái vẫn nhận ra nó.



      Bởi vì đứa bé này cài bông hồng rất buồn cười cái đầu bóng loáng của mình.



      Con bé kiên trì rằng làm thế chú cha nhầm phòng, nhận sai đứa bé khác.



      “Ọe” tiếng, lại nôn mửa.



      Dạ dày Tiểu Niệm rỗng tuếch, chỉ có thể nôn ra dịch trong bụng.



      “Mẹ đừng khóc nữa nhé!” Tiểu Niệm rất hiểu chuyện, cười cách yếu ớt với mẹ. “Chú bác sĩ làm trị liệu cho Tiểu Niệm nên Tiểu Niệm mới thế thôi!”



      Bưng lấy mặt mình, Tình càng khóc nhiều hơn.



      “Mẹ, đừng sợ, Tiểu Niệm khỏe thôi.” Bé 6 tuổi lại mực an ủi mẹ.



      Đứa bé mồ côi cha rất nhạy cảm, cũng trưởng thành sớm.



      Đặc biệt là khi mẹ nó quá mức nhu nhược mơ màng.



      “Ừ.” Biết mình làm mẹ mất mặt, Tình lại vẫn rơi nước mắt, vội đứng lên, bê chiếc chậu đứa bé nôn ra, chạy trối chết.



      Nhìn thấy Tình như thế, Phàn Dực Á gì.



      Ngay cả đứa bé cũng kiên cường hơn nhiều lắm.



      Kiên cường đến mức làm kẻ khác đau lòng.



      Ôm lấy cái đầu trơn bóng của đứa bé, “Muốn khóc khóc .”



      Đứa bé này, cả tháng nay, nhất định chưa bao giờ dám khóc trước mặt mẹ.



      Đứa bé ở trong lòng , nước mắt dần ướt đẫm áo , cuối cùng cũng ấm ức khóc lên, “Chú cha, Tiểu Niệm đau quá…”



      Trị bệnh bằng hóa chất rất đau, nhưng Tiểu Niệm thể khóc, hễ khóc mẹ càng chịu nổi.



      Mỗi lần đau đớn, Tiểu Niệm đều nhớ đến chú cha.



      Nhưng mẹ thể liên lạc được với chú cha…



      Bà nôi , thím sinh non, chú cha bao giờ… muốn nhìn thấy con quỷ Tiểu Niệm đáng ghét nữa…



      Từ khi xét nghiệm ra bệnh đến bây giờ, mới hơn nửa tháng, Tiểu Niệm trở nên kiên cường.



      “Chú cha, nếu Tiểu Niệm chết… nhất định phải giúp con chăm sóc mẹ…”



      được bậy! Tiểu Niệm chết!” Che cái miệng nhắn của bé, tim rất khó chịu, sắp thở nổi.



      máy bay, liên lạc với bác sĩ, nếu tìm được tủy phù hợp, sinh mệnh bé này chỉ có thể cố giữ được từ 1 đến 4 năm.



      cách khác, con bé thể sống quá mười tuổi.



      bóng dáng từ toilet ra, nghe được bọn họ chuyện, cũng khóc đến lạc giọng.



      cần quay đầu lại cũng biết là ai.



      Haiz, suy nghĩ, có lẽ nên chuyện với Tình , cần bộc lộ cảm xúc như thế trước mặt đứa bé.



      Như vậy gây gánh nặng tâm lý rất lớn cho Tiểu Niệm.



      “Chú cha, thím vẫn ở ngoài cửa chờ chú…” Sau khi Tiểu Niệm khóc xong, ngượng ngùng lau nước mắt dính lông mi.



      Tuy tuổi còn nhưng bé biết, bị bệnh phải chỉ có mình mà còn có thím, thím vừa mới có em bé, Tiểu Niệm thể chiếm lấy chú cha.



      “Chú đưa thím về nhà trước rồi lại đến thăm cháu được ?” Sờ lên khuôn mặt bé, lông mi vẫn còn vương nước mắt, làm người ta đau lòng.



      “Vâng.” Tiểu Niệm gật đầu mạnh.



      Phòng bệnh của Tiểu Niệm là phòng cao cấp, phòng trong phòng ngoài.



      Khi ra khỏi phòng trong, Tình cũng theo.



      “A Á, tôi có chuyện với cậu.”



      “Cũng đúng lúc tôi có chuyện muốn với chị.”



      Khi biết Tình , ấy rất yếu đuối, có lẽ là vì nguyên nhân xuất thân nên tinh thần nhu nhược, luôn khát vọng tìm chỗ dựa.



      Trước kia, có thể làm chỗ dựa cho họ. Cho nên ngừng cố gắng kiếm tiền, theo đúng như ý muốn của Tình , ấy cần tiếp xúc với xã hội, cần phải nhìn sắc mặt người khác để sống, ấy và con có thế sinh hoạt trong vòng tròn bé trong sạch. Nhưng bây giờ khác, Tiểu Niệm bị bệnh. Cho nên ấy phải kiên cường lên mới có thể chăm sóc tốt cho đứa bé.



      “Để tôi trước!” Lần đầu tiên khuôn mặt nhắn thanh lệ của Tình có vẻ lo lắng gấp gáp, “A Á, tôi cầu xin cậu, hãy cứu Tiểu Niệm được ?” luống cuống, chỉ có đứa con , là cốt nhục mà , bất kể thế nào cũng phải bảo vệ được đứa bé.



      “Yên tâm, tôi tìm cho con bé bác sĩ tốt nhất!” chút do dự trả lời.



      phải! Tiểu Niệm bây giờ cần bác sĩ tốt nhất! Vô dụng thôi…” Lắc đầu liên tục, nước mắt Tình rơi xuống, con bướm màu xanh cài tóc cũng rơi mặt đất.



      “A Á, bác sĩ cuống rốn của trẻ con mới sinh có thể cứu Tiểu Niệm, cậu là em trai của Hoàn Vũ, hai người có huyết thống giống nhau, nếu chúng ta sinh đứa bé nhất định có thể cứu Tiểu Niệm!”

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 12.2 (Quyển 5: bé chăn cừu Mạt Mạt)



      Tình vì muốn chữa bệnh mà kích động đề nghị làm chấn động.



      “Tình , chị có đầu óc hay ?!” phát hỏa. “Tôi là Hoàn Vũ sao? Tôi chỉ là em trai ấy!”



      Tình ngờ khó khăn lắm mới chờ trở về được. nghĩ rằng chỉ do dự chút, ngờ lại tức giận.



      Nuốt nước bọt, ngơ ngác chưa biết phản ứng ra sao.



      “Tôi và chị sinh con ra là có thể cứu Tiểu Niệm sao? Đầu óc chị bị làm sao vậy?!” là điên rồi! Người ta sao có thể ngu xuẩn đến mức này chứ?



      Ngay cả cha mẹ ruột cố sinh lần cũng chỉ có phần tư cơ hội! Huống hồ là chú, căn bản rất khó có khả năng!



      “Nhưng mà… còn cách nào, thử chút được sao?” Muốn tìm tủy phù hợp chỉ có phần vạn cơ hội, hơn nữa kho dữ liệu tủy rất hạn chế, người bị bệnh máu trắng chỉ có thể chờ chết.



      Ánh mắt đều bốc lửa hừng hực, muốn bổ đầu Tình ra nhìn xem trong đó cấu tạo kiểu gì! Đột nhiên, cửa bị mở ra từ khi nào, người bên ngoài ngại ngùng gõ cửa. bác sĩ, còn có… Hạ Vũ Mạt.



      Tay cầm chiếc mũ trẻ con hình quả dưa màu hồng phấn rất đáng , mác giá còn chưa xé bỏ, ràng là vừa mua về.



      “Hai người cứ chuyện tiếp, tôi chỉ muốn vào đo nhiệt độ cho đứa bé thôi.” Bác sĩ muốn khóc.



      Đương nhiên là nghe hết cuộc chuyện của bọn họ.



      Ngược lại, thản nhiên nhìn cả hai người, cũng tỏ thái độ gì, im lặng theo bác sĩ vào trong phòng bệnh. kiềm chế được, vội vàng định vọt vào giải thích.



      Nhưng Tình đột nhiên trở nên cố chấp, “Vì sao được? phải cho dù chỉ có phần mười, phần hai mươi cơ hội chúng ta cũng có thể thử sao?” là mẹ, vì con mình, nhất định phải thử chút!



      “Vì sao được à?!” thể chịu nổi nữa, quả thực là đàn gảy tai trâu, nhịn được, bắt đầu quát lên, “Tôi làm sao sinh con cùng chị được?! Mẹ kiếp, tôi là người, phải súc sinh!”



      Chuyện lên giường có thể làm là làm sao?



      Chỉ cần tưởng tượng thôi, cảm thấy lông tóc dựng đứng, ghê tởm muốn chết!



      “Chúng ta vốn dĩ định chuẩn bị kết hôn! Nếu phải Hạ Vũ Mạt cố ý hiểm đả kích tôi, cố ý khiến tôi lầm đường, tôi với cậu rằng tôi muốn kết hôn! Nếu ta hoành đao đoạt ái với tôi, chúng ta kết hôn rồi!” Cuối cùng Tình cũng kích động ra những gì mình cất giấu, “ ta là người phụ nữ nham hiểm nhất tôi từng thấy!”



      Chấn động.



      ngờ, lúc ấy người đả kích Tình lại là .



      lúc sau mới trả lời, “Thế sao nào? Tôi chỉ thích ấy…” Giọng của có vẻ yếu ớt, có chút khó chịu. thực thích mưu mô như vậy.



      Ngồi xổm xuống, nhặt con bướm màu xanh đất lên đưa cho Tình . “Tình , chị còn hiểu sao? Nếu tôi thực thích chị chị cần gì phải cài cái gì lên người?”



      Đồ trang sức trong tay bị phủ lớp bụi, giống như con bướm mãi mãi thể giương cánh.



      Tình giật mình, cố gắng nhớ lại trong nháy mắt.



      Trí nhớ giống như cuộn phim quay chậm, người phụ nữ lạnh lùng vừa gặp thoáng qua kia, bất kể là người hay đầu đều có thứ đồ trang sức nào.



      có con bướm chói mắt này, vốn dĩ tự tin rằng A Á có thể nhận ra mình hay .



      Bởi vì chuyện buồn cười như thế xảy ra ít lần.



      ra phải A Á đều như thế với tất cả phụ nữ. Phát ra điều ấy, lòng lạnh hơn nửa.



      “Mà chị cũng thực thích tôi sao? Nếu tôi còn chăm sóc gì cho chị nữa, cho chị cuộc sống cần lo áo cơm, chị chắc là mình còn thích tôi chứ?” ra vẫn là Phàn Dực Á mà ngoài tiền ra chẳng còn gì.



      Trong lòng căng thẳng, Tình mờ mịt nhìn Phàn Dực Á, trả lời được.



      Khi Hoàn Vũ chết, cảm thấy ngay cả trời cũng sụp xuống, mất hết can đảm, khi đó A Á xuất , giúp sống lại. Nhưng giống như A Á , nếu cho cuộc sống an nhàn lo cơm áo, ỷ lại như vậy sao? Ỷ lại đến mức muốn dựa vào cả đời sao? Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc nên lời của Tình , biết mình đâm chúng chỗ yếu trong tim đối phương.



      Con người luôn có điểm yếu.



      Điểm yếu của Tình ở chỗ là cần người để dựa dẫm.



      Mà điểm yếu của là ở chỗ… chưa bao giờ dám hỏi Hạ Vũ Mạt.



      Còn lại chỉ có tự giải quyết!



      thêm gì nữa, lại đẩy cửa phòng bệnh ra.



      Trong phòng, vợ giúp bé đội cái mũ vừa mới mua.



      Mũ có hình vẽ đáng , lại có thể che được cái đầu trơn bóng của bé.



      Tiểu Niệm lập tức từ cái bóng đèn lớn ngoan ngoãn biến thành tiểu hồng mạo.



      Đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn vợ mình chăm chú.



      “Mạt Mạt, vừa rồi…” muốn giải thích chút.



      Giữa thể có thêm hiểu lầm gì nữa.



      “Đừng mấy chuyện đấy trước mặt trẻ con.” cắt ngang lời , về nhà sau. Sau đó, bận rộn chỉnh trang cho bé.



      “Thích ?” Cúi đầu, dịu dàng hỏi bé.



      “Thích! Nhưng mà… thím à, nếu chú nhận ra cháu làm sao bây giờ?” bé lo lắng nhìn dáng vẻ đáng của mình trong gương.



      đâu.” cười khẽ, “Đối với người mà chú cháu để ý cần dùng thứ gì để gây chú ý cả.”



      ra, vừa rồi bọn họ chuyện to như thế, dù ít dù nhiều và Tiểu Niệm đều nghe được.



      “Vậy cháu là người chú để ý sao?” Tiểu Niệm lo lắng hỏi.



      “Ừ, Tiểu Niệm, cháu ở nơi này của chú.” gật đầu, chỉ vào trái tim của bé.



      Có được đáp án ấy, khuôn mặt nhắn của bé giống như đóa hoa nở rộ xinh đẹp, “Thím, thím mau chóng sinh em bé cứu Tiểu Niệm nhé!” Mẹ vẫn an ủi rằng Tiểu Niệm sao, chỉ cần mẹ và chú sinh em bé nhất định có thể cứu Tiểu Niệm! Nhưng chú thích mẹ! Vừa rồi bé nghe rất . Tiểu Niệm ngốc nhếch nghĩ rằng chỉ cần là em bé cứu được mình, như thế thím sinh cũng được mà!



      “Ừ!” sờ đầu bé, cười dịu dàng.



      Phàn Dực Á dựa vào cửa phòng bệnh, nhìn khung cảnh hiền hòa này.



      ra trong mắt Mạt Mạt cũng có thể có ánh sáng ấm áp như vậy.



      nhịn được nở nụ cười.



      . . . . . .

      Nhưng ngờ, đây là khung cảnh dịu dàng cuối cùng, mà người tự tay đập nát tất cả.



      Lại chính là .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :