1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giường đơn - Đản Đản 1113 ( hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Giường đơn – Chương 4 (Quyển 5: bé chăn cừu Mạt Mạt)



      Càng hôn càng sâu



      Tay chui vào trong vạt áo , công thành chiếm đất, vội vàng vuốt ve nụ hoa căng lên.



      Bao phủ nơi mềm mại tròn trịa của , thỏa mãn đến suýt nữa rên rỉ ra tiếng.



      Thân thể trải qua lần kia, giống như bị mở ra nơi huyền bí, tiếp xúc với , chỉ muốn lập tức đặt dưới thân, triền miên trắng đêm.



      Nhưng vì muốn để an tâm dưỡng thai, chỉ có thể đau khổ chèn ép dục vọng của mình.



      Trừ lần đầu tiên nuốt sạch quả táo, vốn thưởng thức hết được tư vị của !



      tạp chí , sau 3 tháng là có thể cùng em!” Giọng ấm ách, vén áo lên, thào ám chỉ.



      Cởi cúc áo đồ ngủ của , chỉ muốn thô lỗ kéo tung, nhưng động tác lại vẫn vô cùng dịu dàng, “ nhàng! cam đoan đấy!” giống như con sói lớn, liên tục dụ dỗ.



      Ánh mắt vốn mê ly của ngay vào lúc môi ngừng chạy cổ, thân hình xinh đẹp sắp lộ hết dưới ánh đèn, lo lắng đè lại tay , lắp bắp, “, được… Em, em, … Còn chưa tắm…”



      Ánh mắt mất tự nhiên, lóe lên vẻ chột dạ.



      Lại vẫn cố giữ vẻ trong trẻo lạnh lùng, vô cùng kiên trì.



      Nghe vậy, chỉ có thể rút tay ra khỏi áo , ôm , cằm đặt bả vai , thất bại gầm : “Người phụ nữ này! Có cần phải thích sạch như vậy ?!” sắp bị dục hỏa đốt người, chẳng lẽ cảm giác được?!



      “Em về phòng trước, tắm ở phòng khách … Em chờ …” Giống như con cả giảo hoạt, bỏ trốn.



      Làm sao lại biết bị giày vò?



      Nhưng mà có cách nào….



      vừa rời , lập tức nhảy dựng lên, giống như con báo vội vàng tùy tiện tắm qua, liền vào phòng tân hôn của bọn họ.



      ngờ bên trong lại tối đen.



      “Mạt Mạt?” gọi tên .



      “Ở trong này!” Giọng bất an như muỗi, truyền đến từ trong chăn giường.



      Trong phòng tối như mực, quen, vươn tay định bật đèn.



      “Đừng!” gọi to, lo lắng chột dạ.



      thu tay mình về.



      Khóe môi hạnh phúc nhếch lên.



      Ha ha, là Mạt Mạt của xấu hổ!



      kiên trì bật đèn nữa, sờ soạng đến giường, kéo cá mê người trong chăn kia vào lòng mình.



      Vừa chạm đến da thịt mềm mại của , liền chấn động như bị sét đánh trúng.



      Tiểu tinh này, hóa ra tiếng tự mình cởi hết, e dè ở trong ổ, yên tĩnh chờ sủng hạnh.



      Bàn tay say đắm âu yếm thân thể của .



      Đôi môi ấm áp của lướt lông mi, đôi mắt , ngừng di chuyển.



      Mỗi phân, mỗi tấc đều cảm thấy là trân bảo của .



      rất .



      Trước khi 20 tuổi, chưa bao giờ tin rằng có ngày lại khăng khăng mực như vậy.



      rồi, những người khác chỉ là chú ý mà thôi.



      Nâng mông lên, cho dù sơ ý cũng nhận ra cố tránh , để chạm vào bụng mình.



      Là sợ cẩn thận? làm bị thương đứa bé sao?



      Haiz, hiểu quý trọng đứa bé kia thế nào, cũng giống như vậy. Cho nên dù 2 tháng nay nghẹn đến mức nội thương, cũng kiềm chế chạm vào .



      Cũng chỉ vì lúc trước, nữ bác sĩ kia : thai nhi có phần ổn.



      Cho nên vẫn chịu đựng chạm vào!



      Cũng may, vì chăm lo cho nghiệp nên có thời gian để giày vò mình.



      Thời điểm sắp nổ mạnh, chỉ có thể chạm lung tung người , nhưng tay lại sờ soạng lên chiếc tủ đầu giường.



      Nghe được tiếng động chạm đồ vật, hai gò má ửng hồng, giọng khàn khàn khêu gợi, khó hiểu hỏi, “A Á, định làm gì?”



      May mà màn đêm thần bí che khuất, bọn họ nhìn thấy khao khát mãnh liệt từ đối phương.



      Chịu tra tấn chỉ có , còn cả .



      Vừa rồi mãnh mẽ. Màn dạo đầu kiên nhẫn khơi mào tình dục của .



      “Tìm bao cao su.” đơn giản giải thích, nhịn rất vất vả khiến muốn nhiều.



      Cuối cùng cũng lấy được cái gói 4 cạnh, vội vàng thô lỗ xé nó ra, lấy ra thứ trắng mịn, phủ lên vật to lớn của mình.



      Mẹ nó! Cái thứ này là khó chịu!



      Đây là lần đầu tiên đeo thứ khó chịu này lên người, là khó chịu, bực mình đến mức muốn xé bỏ nó.



      Nhưng biết là được.



      “A Á, cần dùng…” lề mề làm thân thể giống như lửa đốt, khó chịu kề sát .



      hiểu, làm thế làm gì…



      được!” Vì đời sống tình dục an toàn khi mang thai, học tập từ trước, tra cứu tư liệu, chất dịch của đàn ông kích thích tử cung phụ nữ co rút, thể vì mình miệt mài mà ảnh hưởng đến và đứa bé.



      Cuối cùng cũng đeo nó xong.



      Đối với người mới học như , cảm thấy khả năng sử dụng đồ vật mới của mình tồi.



      Lật thân thể mềm mại của sang, tiến vào từ phía sau cẩn thận.



      Tư thế này thích hợp với phụ nữ có thai.



      Cho dù thực rất muốn oán hận bắt nạt , bá đạo ép buộc thở nổi.



      Ghé lên gối đầu, cắn môi dưới, chuyển động dịu dàng thân thể , vốn dĩ giống với người vội vàng nóng nảy như , khiến vốn lạnh lùng cũng bị kích thích sắp khóc.



      càng tốt với , càng áy náy.



      có phải người phụ nữ may mắn ?



      Mỗi nhịp đều để ý đến .



      Thậm chí, mỗi vị trí thân thể, hai người đều là đối tượng phù hợp nhất.



      có khả năng có phụ nữ bên ngoài! Bởi vì kỹ xảo ái tình của thành thạo hơn lần đầu tiên là bao.



      Tất cả đều dựa vào bản năng của đàn ông.



      Cho nên cảm thấy rất xúc động.



      Nhưng lòng lại tràn đầy áy náy.



      Nếu quý trọng như vậy, ngược lại mới có cơ hội để dối trở thành .



      đến mức phải lo nghĩ chật vật như bây giờ…



      “Phàn Dực Á, ngu ngốc!” Vì sao lại đối xử tốt với như vậy? là đồ ngốc.



      Nhưng lại đồ ngốc đó.



      Ở giới giải trí nhiều năm, đích thực chiếm được nhược điểm trong lòng .



      Khi lên đến đỉnh, chấn động kêu lên, “Mạt Mạt…”



      Cao trào tiến đến, tay kiềm chế được gần như bóp nát vai .



      “A Á…” Cho dù bả vai sắp bị bóp xanh tím, cũng kêu đau tiếng.



      em, Mạt Mạt.



      Em , A Á.



      Khi cao trào, bọn họ đều nghe được thổ lộ tình từ trái tim người kia.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Giường đơn – Chương 5 (Quyển 5: bé chăn cừu Mạt Mạt)



      Màn hình lớn như rạp chiếu phim gia đình, hai người dựa vào nhau, cùng xem phim.



      Sau khi làm tình, bình thường vẫn ngủ nhiều nên tinh thần vẫn tỉnh táo như cũ, trằn trọc trong lòng .



      xem phim với em nhé?” Vì thế đề nghị.



      Cho dù thân thể mệt mỏi, vận động lại tiêu hao rất nhiều sức lực, nhưng muốn bỏ phí thời gian quý báu bên nhau để ngủ.



      Vì thế, bọn họ mặc áo ngủ đôi màu vàng nhạt, tay nắm tay, chân trần ở nhà xem phim.



      Cát Ưu: “Thế này phải là quấy rối tôi sao? Tôi đăng tin tìm bạn trăm năm cơ mà.”



      Phùng Viễn Chinh: “Muốn gặp thôi, hơn nữa tin đăng của hề chấp nhận đàn ông.”



      Cát Ưu: “Thế chẳng phải là vô nghĩa à? Tôi có thể tìm đàn ông chắc? Tôi cũng phải đồng tính luyến ái. là…”



      Phùng Viễn Chinh: “Đúng.”



      Cát Ưu: “Nhưng tôi phải.”



      Phùng Viễn Chinh: “Làm sao biết phải? Trước kia tôi cũng cho là mình phải, sau mới biết là do mình dám đối mặt, có dũng khí.”



      Cát Ưu: “ trước rồi, tôi còn chưa tới cảnh giới đấy đâu. Tôi cũng tự kiểm điểm mình vì sao lại tầm thường như vậy, trong lòng lớn như thế mà chưa được người đàn ông!”



      phì tiếng, bị Cát Ưu chọc cười.



      Ở bên cạnh , còn là chính mình nữa. Có thể vì bộ phim hài mà bật cười, đây là chuyện trước kia thể xảy ra.



      “A Á.” giọng gọi tên , lại nhìn thấy mệt mỏi, im lặng ngủ.



      Bảo sao im lặng như vậy…



      Cẩn thận nhìn, gương mặt tuấn tú dựa vào vai , mắt đối mắt, mũi đối mũi, tim đối tim, đôi môi mỉm cười, trái tim được cảm giác hạnh phúc lấp đầy.



      nhàng hôn lên môi .



      thương



      ra cảm giác người là như vậy, căn phòng hiu quạnh vì có mà biến thành nơi đầy gió xuân ấm áp.

      ra đây là cảm giác khi



      Cánh tay phải bị dựa vào nên dám cử động, tay trái cầm điều khiển tắt bỏ màn hình.



      Dù động tác của rất vẫn đánh thức , lông mi cử động, thào: “Thư ký Lý, để tôi ngủ thêm chút… chút nữa, từ từ tôi xem báo cáo…”



      Giọng ngày càng , tiếp tục ngủ say.



      mệt sắp chết rồi…



      đau lòng ôm lấy thắt lưng .



      Đồ ngốc, mệt mỏi đến thế còn đề nghị xem phim.



      Có phải là vì lần đó , lần đó xem phim cùng , còn chưa có việc đột xuất phải .



      Đồ ngốc, đồ ngốc. Đồ ngốc!



      thèm để ý! Cho dù đơn nhưng có thể nhẫn nại.



      Bởi vì đáng giá để kiên nhẫn…



      . . . . . .

      Sáng sớm, ánh sáng nhè chiếu vào trong căn phòng ấm áp.



      đột nhiên bừng tỉnh, ngồi bật dậy.



      Lại nhìn thấy bên cạnh , vẫn duy trì tư thế như cũ cả đêm, nhắm mắt ngủ yên.



      Đáng chết! Sao lại ngủ chứ!



      Bởi vì tiếng động bên người, vốn ngủ bao lâu, mở hai mắt mông lung.



      “Em phải gọi dậy chứ!” Sáng sớm, bực bội quát , tức giận đến sắp giơ chân.



      Đáng chết! Sao về phòng ngủ chứ? Bị lạnh phải làm sao?!



      Tuy rằng bây giờ là tháng 5, nóng bức, muốn bị đông lạnh cũng khó, nhưng như thế có nghĩa là bị cảm.



      “Tay bị tê.” vươn tay mình, mặt đổi sắc nhắc nhở .



      Quả nhiên, lập tức quên mình vừa phát hỏa, vội vàng xoa bóp tay , “Là chỗ này phải ?” Vừa xoa vừa hỏi.



      Ha ha, đương nhiên có biên pháp kiềm chế tính tình nóng nảy của .



      là, sáng sớm quát làm em ù tai.” Tiếp tục lãnh đạm nhìn .



      chột dạ, “Đều là tốt, chó cắn Lã Động Tân, thấy được lòng tốt, được chưa?” Gặp phải , có cách nào, mặc kệ sai hay đều nhận mình sai.



      Có người tự mình như thế sao?!



      mím môi, : “Hao thiên khuyển”.



      Lông mi run rẩy hai cái. Người phụ nữ này, vẫn còn để bụng việc kia.



      “Đúng đúng, em là hoa tiên tử, là Hao thiên khuyển.” nháy mắt cái.



      “Em thích tặng em hoa hướng dương.” từng, mùa hoa ấy khiến hổ thẹn.



      Nhưng giờ muốn học cách trở thành loài hoa đó, vì có mặt trời của mình.



      Thích hoa à? đơn giản!



      lập tức gọi người mua mấy chục bó tặng em.”



      cần! Em muốn tự mình trồng!” mỉm cười, nụ cười đẹp đến mức khiến nhìn đến há miệng.



      phải tự tay trồng, cứng cỏi, tin tưởng, ánh mặt trời, phải phải tự mình trải nghiệm.



      “Em thích là được rồi.” Hôn lên môi , muốn ngừng mà được.



      ràng biết phải



      Ôm cổ , đáp lại cuốn lấy đầu lưỡi mình xâm chiếm ngọt ngào.



      Muốn ngừng mà được, nụ hôn triền mình đầy tình ý. Cụng lên trán , rời khỏi môi nhưng tình nguyện buông ra.



      “Mạt Mạt, nhiều nhất là năm…” để mình lâu lắm, “Chịu khó năm, chờ năm, có thể ?”



      Để đơn, ấm ức, trong lòng sao có thể e ngại chứ?



      ! Có đôi khi bỗng xuất ý nghĩ, có thể khi thành công rồi, còn ở chỗ cũ chờ , hoảng hốt cả người đầy mồ hôi lạnh.



      “Vâng.” hỏi nhiều, nghĩ nhiều. gật đầu theo trực giác.



      ấm ức gì, tối hôm qua bù đắp tất cả trống vắng cho .



      phải người phụ nữ hay bám người, cần đàn ông phải theo từng bước.



      từng là con nhím, nhưng bây giờ, vì phối hợp với mỗi bước của , nguyện ý thu lại tất cả gai nhọn.



      Điện thoại của lại bắt đầu vang lên ca khúc thúc giục chia lìa.



      Nắm tay , chỉ có thể bất đắc dĩ dần buông ra.



      thề, chờ sinh con xong, nhất định tấc cũng rời, khóa lại bên mình.



      Nhưng lỡ như chỉ cần bé , cần làm sao đây?



      nhất định ghen tị chết !



      Quên ! Quên ! Nếu thực bất hạnh bị đá đến vị trí thứ hai, cùng lắm lúc đó cứ mang đứa bé bên cạnh là được!



      Cùng lắm đến khách sạn nào đều bảo trợ lý bố trí phòng cho trẻ con.



      Hy vọng đứa bé kia hiểu chuyện, ngàn vạn lần đừng xấu tính giống như mình!



      Vẻ tươi cười xuất gương mặt tuấn tú, mắt nhịn được ngắm cái bụng giấu trong bộ quần áo thùng thình của , lòng tràn đầy hạnh phúc.



      Bé con, phát ra càng ngày càng chờ đợi sinh mệnh bé này ra đời.



      đá có ý thức của người sắp làm cha!



      Bẩn thỉu, ồn ào, hôi thối… mặc kệ! Dù sao đó chính là kiệt tác của Phàn Dực Á !



      4 tháng rồi, có lẽ bây giờ cần bắt đầu mua đồ dùng cho trẻ con.



      Lúc rời , còn cười ngây ngô, ngồi máy bay tư nhân, cả quãng đường đều tự hỏi, đứa bé thối này trong tương lai thích căn phòng như thế nào đây!

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 6 (Quyển 5: bé chăn cừu Mạt Mạt)



      Nước Mỹ. Sau khi hội nghị trao đổi kết thúc, Lý thư ký do dự, ấp úng mãi, “Tổng giám đốc, tôi muốn… xin nghỉ dài hạn..” Lý thư ký kiên trì ra mục đích của mình.



      “Cho tôi lý do.”, buông bút máy, tỏ vẻ nghiêm túc.



      Công việc của bề bộn, những người theo cũng phải phụ trách lượng công việc cực lớn, may mà bọn họ đều là tinh của cha trước đây, quen việc.



      Nhưng mỗi người đều giống như đinh ốc, có vị trí quan trọng của bọn họ.



      Huống hồ bảy năm nay tiếp xúc với việc quản lý hành chính, vừa lên liền chọn cái đỉnh núi lớn thế này, quyết sách đúng sai cha đều tham gia, áp lực vai rất lớn.



      “Tôi vẫn luôn chạy theo tổng giám đốc khắp nơi, vợ tôi lại mang thai… Cảm xúc rất ổn định, vẫn gọi điện, oán giận tôi quan tâm ấy… Luôn khóc lóc buồn bã, thiếu chút nữa đẻ non… Cho nên tôi muốn xin nghỉ dài hạn chăm sóc ấy…” Lý thư ký xấu hổ lo lắng sợ cấp tuổi trẻ chỉ trích mình công tư phân biệt được.



      Ít nhất ông Tổng tức giận, Lý thư ký tính toán nếu bị giận dữ sa thải thế nào. ngờ tổng giám đốc trẻ tuổi chỉ nhíu mày cái, lại hỏi, “Phụ nữ đều như vậy sao?”



      (ông Tổng ở đây là chỉ bố của Phàn Dực Á)



      Vì sao Mạt Mạt của chưa bao giờ gây ? Hơn nữa ngay cả điện thoại cũng gọi cho , lạnh lùng sợ quấy nhiễu .



      Cảm xúc ổn định, suýt nữa là đẻ non…



      Phàn Dực Á phát mấy chữ quan trọng này, làm kinh hồn táng đảm.



      Mạt Mạt của luôn giấu kín cảm xúc, có khi nào đều để mọi thứ trong lòng ?



      “Giao lại công việc của , đưa đơn xin nghỉ cho bộ phận nhân . Sau kì nghỉ tôi cho về trong nước cho đến khi vợ sinh con xong.”



      Vượt ra ngoài dự kiến, tổng giám đốc trẻ tuổi nóng nảy lại rất dễ chuyện.



      “Cảm ơn tổng giám đốc! Cảm ơn tổng giám đốc!” Lý thư ký cảm kích.



      xuống !” tỏ vẻ thản nhiên, mi tâm lại nhíu chặt.



      Mạt Mạt… phụ nữ có thai có phải vô cùng cần chồng làm bạn ?



      Ngày đó, ở cạnh đêm, tuy rằng gì nhưng từ thái độ ngàn y trăm thuận đó, có thể thấy muốn ở lại. Lý thư kí vài bước, lại do dự yên, vẫn ra, “ ra… Tổng giám đốc, hai tháng nay, nhà hàng liên tục có vấn đề là do ông Tổng chỉ đạo… Ông ấy muốn huấn luyện khả năng xử lý của tổng giám đốc, cũng vì muốn cho chủ…” Lời còn lại, Lý thư kí dám quá ràng.



      Tổng giám đốc tuổi trẻ dám nghĩ dám làm, cũng phải người lỗ mãng, từng bước chắc chắn, mỗi người đều nhìn thấy, cũng rất khâm phục, chỉ có điều có lẽ quan tâm nhiều đến vợ mới cưới.



      “Ngày đó… tổng giám đốc trở về từ Pháp, ông Tổng biết được, rất giận, bảo chúng tôi… giám sát …” cho tổng giám đốc những chuyện này cũng coi như chọn đường , dù sao cấp dưới bọn họ đều nhận ra, chỉ cần khoảng hai năm nữa, tổng giám đốc chắc chắn khống chế được đại cục.



      “Tôi biết rồi.” Lý thư ký cần thêm gì nữa.



      Bút máy trong tay ngừng xoay tròn, lại nắm chặt trong lòng tay.



      Ông già tính toán cái gì trong lòng, ra cũng mơ hồ cảm thấy được. Cho nên đối đầu trực tiếp! Chỉ cần nhịn thêm chút, giành được toàn bộ quyền lực.



      Sinh ra trong nhà giàu, phải có mưu mô, chỉ là chán ghét chuyện mưu mô mà thôi.



      Nhưng cũng biết, quyền lớn nhất của Phàn gia thể để cho ông già nắm chặt trong tối mãi được. Còn cả mẹ nữa! Cho dù có tiền nhưng bị cướp hết quyền lực, tuyệt đối ai dám động vào người phụ nữ của .



      giờ ấy làm gì? rất nhớ ! Nhớ đến đau lòng, thân thể cũng đau! Tùy tiện sắp xếp lại bàn làm việc, công việc ở Mỹ gần xong, chuẩn bị về nước.



      Cho dù công việc bận thế nào cũng phải gặp , nếu , lỡ thực có cảm xúc gì cũng giấu diếm, bé con sinh ra tính tình cũng trầm ngâm làm sao đây?



      Vừa mới xuống máy bay, khởi động xe, nhận được điện thoại của Tình .



      “A Á, cậu về nước chuyến được ? Tiểu Niệm khóc suốt, sáng khóc, tối khóc, luôn kêu đau, lại chịu bệnh viện…” Tình đương nhiên luống cuống, khóc thành tiếng, “Con bé bị sốt mãi giảm…”



      “Được rồi! Tôi lập tức đến!” đóng điện thoại, kêu lái xe đường khác.



      Tình có chút mơ hồ, tính tình của mình và đứa bé giống nhau, căn bản thể chăm sóc đứa bé được. Trước kia cũng vậy, mỗi khi Tiểu Niệm bị bệnh, rất hay quấy khóc, Tình hoàn toàn có cách gì. Vừa đến nhà chính, chuẩn bị lên lầu chợt nghe thấy tiếng khóc rất lớn của Tiểu Niệm, “… Con uống thuốc, uống! Con muốn chú cha! Con muốn chú cha!” Tiếng khóc đáng thương.



      Lòng căng thẳng, đứa bé này, nhìn nó lớn lên, thậm chí còn thề trong lòng, nhất định phải thương nó hơn cả con của .



      Vội vàng đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy lớn , ngồi ở giường khóc ngừng.



      nhíu chặt mày. “Chú cha!” Thấy , Tiểu Niệm vươn hai tay đòi ôm, càng có vẻ đáng thương.



      bao lâu thấy đứa bé này rồi? Sao sắc mặt lại kém như vậy?



      “Đau! Con đau!” Ôm lấy Tiểu Niệm, đau lòng, “Uống thuốc hạ sốt chưa?” Khuôn mặt nhắn của Tiểu Niệm ửng hồng mất tự nhiên.



      “Con bé chịu uống thuốc! Mới truyền cái, nó còn dám nhổ cả ống tiêm ra, lão gia bị nó làm đau đầu, trở về phòng rồi.” Tình vẫn rơi nước mắt, dáng vẻ bất lực yếu đuối.



      “Làm bừa!” tức giận! Đứa bé trong lòng, còn ôm mà lập tức kéo tay áo nó, thiếu chút nữa vặn gãy cổ tay Tiểu Niệm. “Cháu còn làm bừa như thế, chú đuổi cháu ra ngoài!”



      ngờ bị dọa nạt như thế mà Tiểu Niệm càng khóc to hơn, “Chú cha cần con! Lâu như thế cũng tới thăm con! Tiểu Niệm bị bệnh, đau, chú cha mới trở về thăm!”



      Đứa bé này trở nên tùy hứng như thế từ khi nào?



      “Uống thuốc!” quát to tiếng, Tiểu Niệm liền bị dọa.



      Hai bên , người giọng khóc, người cầm thuốc bàn lên uống.



      “Chú cha, cháu đau…” Nhưng con bé vẫn khóc.



      Khóc làm tâm phiền ý loạn, cõng Tiểu Niệm lưng, giống như lúc trước, ở trong phòng, qua lại. Giống như người cha. “Chú cha, con đau…” Đứa bé bình thường hoạt bát, bây giờ lại vô cùng ấm ức.



      “Sao Tiểu Niệm lại bị đau?” vừa dỗ dành vừa hỏi.



      Khuôn mặt Tiểu Niệm chôn lưng , “Cha, con đau, con đau…” thể vì sao thoải mái, chỉ cảm thấy toàn thân đau quá, Tiểu Niệm bị bệnh, càng thêm hy vọng giờ khắc này chú có thể trở thành cha mình. “Cha…” “Tiểu Niệm…” thể nề hà thở dài hơi, làm sao biết chứ, đứa bé này hễ bị bệnh là khóc, càng hay gọi là cha, bướng bỉnh vô cùng, chịu sửa miệng.



      “Tình , đo nhiệt độ cho Tiểu Niệm .” lên tiếng, nhắc nhở người phụ nữ vẫn ngồi giường lau nước mắt.



      là loạn hết cả lên!



      “Được được!” Tình vừa lau nước mắt vừa đo nhiệt độ cho con , lúc sau nhìn nhiệt kế, khóc ầm lên, “A Á, con bé vẫn 38 độ. vài ngày rồi! Sao sốt mãi giảm?” Khóc, khóc đến ngã vào lòng .



      Hai người, lớn , ở trong lòng , lưng , khóc thành đoàn. Gân xanh nổi đầy trán. Sao có thể đúng lúc thế chứ, tự nhiên Mạt Mạt lại gọi điện tới…

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 7 (Quyển 5: bé chăn cừu Mạt Mạt)




      Vội buông Tiểu Niệm, đẩy Tình ra, đóng cửa phòng lại, chắc chắn rằng vật liệu cách vô cùng tốt mới dám nhận điện thoại, “Có việc gì ?” nhận ra mình chột dạ đến mức tim cũng đập nhanh hơn. Đáng lẽ ra phải về nhà gặp . từng rằng để ý…



      “Ngay cả ngón tay của Tình cũng chưa chạm vào sao?” Sao có thể chạm vào chứ? Vừa rồi Tình nhào vào lòng , đẩy ra phải, đẩy ra cũng phải.



      “Em nghi ngờ, em để ý” khi câu ấy, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.



      “Cảm xúc của vợ tôi ổn định, vẫn gọi điện oán trách tôi quan tâm ấy… Luôn vừa khóc vừa gây , suýt nữa đẻ non…” Những gì thư ký Lý từng ngừng xoay quanh đầu .



      “Ở đâu?” “ ở Mỹ!” biết vì sao, dối theo bản năng.



      “Nước Mỹ…” Giọng của ràng có chút run rẩy.



      bận việc, phải họp ngay bây giờ, xong rồi … gọi điện cho em!” Phân trần xong, lập tức tắt điện thoại. Trái tim đập rất nhanh. Đây là lần đầu tiên dối , ngay chính cũng biết mình bị làm sao?!



      Mắt giật hai cái. Đau đầu vô cùng. Tình lại dán tới, dựa vào vai , khóc ngừng.



      . . . . . .

      Ai cũng nhìn thấy, ở cầu thang, lạnh lùng đứng, lòng bàn tay nắm chặt di động, xoay người, tựa vách tường lạnh như băng.



      Trái tim bị đâm nhát đau đớn.



      dối



      nên tới đây! nên nghe lời khuyên của quản gia, dùng thân phận của thím dâu đến thăm đứa bé kia bị ốm!



      nên nghe nghe người làm rằng cậu chủ ở đây, kích động đến mức gọi điện thoại cho .



      Phụ nữ kết hôn, có phải nên mở con mắt, nhắm con mắt mới có thể hạnh phúc ?



      Lòng của rất đau. nghĩ bất kể xảy ra chuyện gì, ít nhất Phàn Dực Á dối.



      nghĩ và những người đàn ông khác giống nhau…



      Ngẩng đầu lên, được rơi nước mắt! Tuyệt đối cho phép!



      Vừa bình tĩnh lại, định bước xuống cầu thang, về nhà, bỗng nhiên nghe được tiếng quát: “Sao tay Tiểu Niệm lại có vết bầm thế này? Có phải bị người khác ngược đãi ?” Giọng rất tức giận, rất giống người cha lo lắng.



      Khóe môi lạnh lùng khẽ cử động, máu của luôn luôn lạnh, cho nên lòng cũng là mảnh lạnh như băng.



      “Các người lập tức xuống đây!” biết gọi điện thoại cho ai, dập máy xong liền nôn nóng lại lại.



      liên quan đến ! Nhưng ngay trước , cha đến, tỏ vẻ chán ghét nhíu mày.



      Giống như nhìn thấy sinh vật bẩn thỉu nhất thế giới, nhìn cái, lạnh lùng qua. Mà mẹ lại vẫn dùng ánh mắt chán ghét nhìn .



      Trong phòng, giọng như nổi trận lôi đình vang lên, “Vì sao tay và người Tiểu Niệm lại như thế? Có phải có người ngược đãi con bé ?”



      Bảo sao Tình luôn khóc, chắc là cũng nghi ngờ chuyện đó giống .



      “Làm sao tôi biết được?! Tôi lại ngược đãi cháu mình à?” Cha cũng phát hỏa, lạnh lùng nhìn .



      “Vậy cha giải thích !”



      “Cha, là con chơi ở nhà trẻ, cẩn thận bị ngã, liên quan đến ông nội… Ông nội tốt với Tiểu Niệm lắm…” Tiểu Niệm lo lắng khóc lớn.



      cảm động, cha hiền con thảo.



      cảm thấy mình cảm động đến muốn vỗ tay.



      Xoay người, ngang qua quý phu nhân, muốn khỏi đây.



      Nếu , thực sợ người rơi nước mắt là mình.



      Hạ Vũ Mạt, yếu đuối là xa xỉ, thứ xa xỉ ấy cần!



      Trong lòng, tự nhắc nhắc lại cảnh cáo chính mình.



      Kéo lấy áo , quý phu nhân khiêu khích, “Sao thế, như vậy sợ à?”



      Mím môi, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đối diện với quý phu nhân.



      “Đồ đê tiện, tôi rồi, đắc ý được bao lâu!” Quý phu nhân cười vui sướng, “Con tôi cho rằng Tiểu Niệm bị ngược đãi, chắc chắn lo lắng ở lại đây! Đến lúc đó, ha ha… Tôi dạy Tình mấy chiêu quyến rũ đàn ông, nhìn có thể vui vẻ được bao lâu!” Chỉ cần giải quyết con đàn bà đê tiện ghê gớm này, đối với Tình ngu ngốc kia, quý phu nhân tin tưởng cần chiêu cũng có thể ném ta ra khỏi nhà chính.



      Nếu phải còn giá trị lợi dụng, bà chẳng chịu đựng thêm người đàn bà ngu ngốc như Tình .



      đổi sắc mặt nhìn quý phu nhân, lời.



      Ánh mắt lạnh lùng khủng khiếp khiến quý phu nhân vô cùng khó chịu, “ đúng là thứ đê tiện, nghĩ rằng dùng cái mặt xinh đẹp có thể vĩnh viễn khiến bảo bối nhà tôi khăng khăng mực ở bên sao?!” ngay cả khóc cũng biết khóc, nhìn chán ghét!



      “Tránh ra ! cho mình là chủ à?! Đồ đê tiện! còn chưa đủ tư cách đứng ở đây!” Quý phu nhân chán ghét đẩy cái. bị đẩy lùi đến bên bậc thang.



      Dừng lại ở vị trí nguy hiểm. Nhưng giây tiếp theo, quyết tuyệt ngã xuống. Cầu thang khoảng 20 bậc, tiếng vang lớn, trán đập vào cột đá nghệ thuật. Máu tuôn như suối. “Người đàn bà này điên rồi! Ngươi đâu, mau tới đây!” Quý phu nhân sợ tới mức thét chói tai. Hai người đàn ông trong phòng cũng kinh hãi, vội vàng chạy tới.



      Nhìn thấy màn kia, trái tim Phàn Dực Á gần như chết.



      “Mạt Mạt!” phát cuồng chạy về phía .



      Còn chưa tới gần, cơ thể tự lo lắng muốn nâng dậy, lại bị lạnh lùng đẩy ra. Trán vỡ vết lớn, máu tươi chảy đầy mặt, ngay cả quần áo cũng dính máu. Đập vào mắt đáng sợ.



      “Tránh ra!” điệu của rất lạnh, rất lạnh, giống như sắp chạm vào là con gián mà cả thế giới đều ghê tởm. điên cuồng xé áo của mình, muốn cầm máu giúp .



      “Mau tới giúp tôi! Mau tới giúp tôi!” Giọng gần như sắp khóc.



      kiêu ngạo như thế, lại cầu xin giúp đỡ với những người làm còn ngẩn ra.



      “Phàn Dực Á, tránh ra!” từ chối giúp đỡ của , chịu đựng đau đớn, cổ đẩy ra. Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, chạy nhanh ra khỏi tòa nhà ăn thịt người này.



      “Bệnh viện Nhân Ái.” Vừa lúc ở cửa có chiếc taxi, lấy lung tung xấp tiền trong túi ra.



      ơi, muốn xử lý vết thương trước ?” bây giờ, mặt đầy máu làm cho người ta sợ hãi, lái xe thể nào đoán nổi người phụ nữ đầy máu đáng sợ phía sau và ngôi sao lớn xinh đẹp cao quý là người.



      Đằng sau, chiếc xe điên cuồng đuổi theo. ngừng ấn còi. Giống như kêu rên, giống như cầu xin tha thứ.



      “Chạy nhanh lên! Tôi muốn nhìn thấy ta!” Khi hai mắt lái xe mạo hiểm hưng phấn, những tờ tiền trăm tệ ngừng đưa tới.



      Taxi tăng tốc độ, chiếc xe phía sau cũng điên cuồng lao theo.



      ngồi trong xe, kinh ngạc nhìn chính mình.



      Ngay cả lông mi cũng dính máu.



      Thế giới quanh giống như toàn mảng máu tanh. Ấm ấm, ra, máu của cũng lạnh.



      Nhưng vì sao, vị của máu và nước mắt lại giống nhau như vậy.



      Phàn Dực Á, con của , cứ thế ‘mất’ rồi.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Giường đơn – Chương 8 (Quyển 5: bé chăn cừu Mạt Mạt)

      Bên ngoài phòng phẫu thuật, người đàn ông ngừng túm tóc mình, thương tâm, khổ sở, lo lắng đến chịu đựng nổi.



      Đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.



      Người đàn ông lo lắng chạy tới, thô bạo túm áo hai bác sĩ vừa ra.



      người là bác sĩ phẫu thuật, người là bác sĩ phụ sản.



      “Thế nào rồi? !” Bác sĩ còn chưa mở miệng, rống lên.



      “Khâu 10 mũi, có sẹo, nếu cần có thể làm phẫu thuật thẩm mỹ.” Bác sĩ phẫu thuật .



      ấy sinh non. Cuống rốn đứt sớm nên giữ được đứa bé.” Bác sĩ phụ sản vẫn phụ trách kiểm tra sức khỏe cho tin dữ với .



      Kinh ngạc, tận mắt thấy y tá ra từ phòng phẫu thuật, còn cầm bình thủy tinh, qua người .



      Bên trong, khối máu.



      Trái tim đau đớn như bị đâm.



      Thậm chí còn sức lực ngăn y tá kia lại, nhìn sinh mệnh bé vô duyên với mình lần.



      “Để tôi gặp ấy.” Chua xót, cuối cùng cũng tìm được giọng của mình.



      “Cảm xúc của ấy ổn định, muốn gặp bất kì ai.” Bác sĩ phụ sản lịch từ chối.



      “Tôi muốn gặp ấy!” lặp lại.



      thể! Chúng tôi phải tôn trọng ý muốn của người bệnh!” Lời nể nang.



      “Tôi muốn gặp ấy!” Tim đau, đau quá! Đau đến máu chảy đầm đìa.



      Nhưng biết phải làm thế nào! thể phát tiết nỗi đau đớn kia, đau đến muốn hủy diệt tất cả.



      Con của



      “Bảo bối, đừng như vậy. Để cho người phụ nữ kia tự nghỉ ngơi , chúng ta trước!” Mẹ tới sau, cố ý nắm lấy tay .



      “Bà cút !” Lạnh lùng nhìn mẹ mình, ánh mắt như sắp đốt lửa.



      Lão quản gia chính mắt nhìn thấy, cuối cùng thể chịu nổi lương tâm cắn rứt, cho cậu chủ mà mình ở bên từ đến lớn, là chính mẹ đẩy vợ ngã xuống!



      Ngơ ngác nhìn tay mình bị con đẩy ra chút nể nang, trợn tròn mắt.



      Bảo bối của bà chưa từng đối xử với bà như vậy…



      “A Á, đứa bé còn cũng sao, mẹ có thể tìm khác, sinh cho con đứa bé có huyết thống cao quý!” Mẹ lo âu an ủi con.



      “Phải sinh tự bà sinh !” phát cuồng hét lên.



      Con của mất rồi, vì sao người thân của có thể hờ hững như vậy?



      Vì sao có ai hiểu rằng, cả đời này, chỉ muốn cùng người phụ nữ sinh con?!



      “Bảo bối…” Nuốt nước bọt, bà làm mẹ mà lại thấy sợ chính con mình.



      “Cút !” lạnh lùng, “Bà là hung thủ giết người.”



      Còn có… cả … cũng là kẻ giết người.



      Nếu về nhà trước, nếu dối, con của bây giờ có lẽ vẫn bình an, khỏe mạnh lớn lên!



      “Con nghe mẹ giải thích !” Mẹ hoảng sợ lôi kéo tay , giọng như sắp khóc, “Là ta đấy! ta cố ý muốn ly gián tình cảm của chúng ta! Bảo bối, con tin mẹ !” Nước mắt rơi xuống, đối với bà, chỉ duy nhất đứa con này là bà bao giờ có thể kiêu ngạo với nó được.



      Lạnh lùng rút tay về. muốn nghe giải thích! Mạt Mạt bây giờ ngay cả mặt cũng muốn thấy, còn tâm trạng đâu mà để ý đến người khác.



      “Nếu bà phải mẹ tôi, tôi nhất định giết bà!” Giọng của chứa đầy hận thù mãnh liệt và chán ghét.



      ra, hận mẹ còn bằng hận chính mình, chán ghét chính mình! Vì sao, sao thể bảo vệ nổi ?!



      “Bảo bối, mẹ nhất định chứng minh là ta cố ý! Bảo bối, đừng đau lòng nữa, bây giờ con cùng mẹ về nghỉ ngơi chút!” Người phụ nữ kia vào trong suốt mười mấy tiếng, bảo bối của bà cũng canh chừng ở cửa, hai mắt đỏ bừng, người làm mẹ như bà sao có thể đau lòng?



      “Tôi bao giờ… bước về căn nhà kia nữa!” Ngôi nhà kia, bên trong đầy máu của , về sau bao giờ… bước vào đó nữa! “Bảo bối, con đừng như vậy…” Mẹ lại bắt đầu rơi nước mắt.



      “Được rồi! Đừng làm mất mặt thêm nữa, chúng ta thôi.” Cha thô bạo kéo tay vợ, muốn thêm câu. Bởi vì biểu cảm của con lúc này ông từng nhìn thấy. Khi Hoàn Vũ chết, ở trong gương, ông nhìn thấy vẻ mặt của chính mình giống như đúc Phàn Dực Á bây giờ.



      “Để cho tôi thấy ấy.”



      “Thưa , bệnh nhân thực muốn gặp .”



      “Tôi muốn thấy ấy!”



      “Thưa , nếu muốn bệnh tình của bệnh nhân nặng hơn mời !”



      “Tôi …” Giọng suy sụp nhưng kiên trì.



      Ở cửa phòng bệnh của , hai ngày hai đêm vẫn vang đến tiếng đối thoại như vậy.



      thực ra, Phàn Dực Á mà biết, chưa bao giờ là người bị hộ lý ngăn ở cửa.



      Phàn Dực Á mà biết, chắc chắn xông vào.



      Phàn Dực Á mà biết…



      Lại càng dối.



      “Để ấy vào .” nghe thấy giọng lạnh lùng thản nhiên của chính mình.



      dối, mà chẳng phải cũng dối sao?



      Cửa phòng bệnh lập tức bị đẩy ra.



      lạnh lùng nhìn .



      Người chồng trẻ tuổi, hăng hái của , lúc này mặt mũi sạch , cằm lún phún râu, môi khô khốc bong tróc, dưới mắt là quầng thâm đen, chẳng khác nào động vật mới của quốc gia.



      Nhưng bây giờ cũng có chỗ nào xinh đẹp?



      trán quấn mấy vòng băng trăng, khuôn mặt chút máu.



      “Ăn chưa?” Nhìn ánh mắt , giận, bình tĩnh hỏi.



      Lắc đầu.



      làm sao có thể nuốt trôi được?



      Hơn hai ngày nay, ngay cả ngụm nước cũng uống, vẫn ngồi ở cửa phòng bệnh.



      ăn chút gì đó rồi quay về công ty .” biết, giọng của rất bình tĩnh, tuyệt đối giống giận dỗi với .



      Quả , hề tức giận nữa. Chỉ là có chút thất vọng mà thôi.



      Lại lắc đầu. Ánh mắt nhìn về phía giường, bàn còn cháo chưa động tới, “ bón cho em.”



      ngồi bên giường , cẩn thận ngậm thìa cháo trắng, thử độ ấm.



      Nước mắt rơi xuống lớp cháo. nhìn bát cháo, giọt nước phía , chấn động.



      Phàn Dực Á… vậy mà rơi nước mắt…



      “Đứa bé còn? buồn lắm phải ?” Giọng của vô cùng lãnh đạm.



      .” đưa cháo tới bên môi , “ vốn thích trẻ con, từ trước rồi…”



      Tiếp theo, cả hai người đều gì.



      bón từng thìa cho , cũng tỏ vẻ gì, máy móc há miệng, lại ngậm lại.



      Hạ Vũ Mạt, mày có cốt khí…



      có cốt khí đến mức ngay cả chính mình cũng chịu nổi.



      Hạ Vũ Mạt, nếu mày có đủ cốt khí, mày nên lớn tiếng quyết tuyệt với ta: Phàn Dực Á! Tôi cần !



      Nhưng vì sao lại thỏa hiệp…



      Cho dù thất vọng, vẫn thỏa hiệp. Đơn giản là .



      đến còn nguyên tắc, còn cả cá tính của Hạ Vũ Mạt.



      Ăn cháo xong, lạnh lùng nhắm mắt, kéo chăn, quay lưng về phía , “ , y tá chăm sóc cho em.”



      im lặng lâu.



      Sau đó, chăn của bị xốc lên, khối thân thể ấm áp ôm chặt lấy . Rất chặt.



      “Mạt Mạt, em… thực em… Cho… cơ hội nữa, được ?!” Chất lỏng ấm áp rơi xuống gáy .



      em



      Ba chữ này, bọn họ chưa bao giờ với nhau.



      vẫn cảm thấy buồn nôn, có khả năng mở miệng.



      Lòng tự trọng của rất lớn, lại càng thổ lộ với đàn ông.



      Nhưng ngờ rằng hạ thấp mình, với : Mạt Mạt, em.



      Mạt Mạt, thực em.



      Mạt Mạt, tha thứ cho .



      Tha thứ cho

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :