1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

gió nghiêng mưa nhẹ chẳng nên về- Vô xứ khả đào

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      5.

      “Ồ, đây là quán ăn nổi tiếng mà em sao?”

      Đường Gia có cảm giác mình bị mắc lừa, tiệm ăn này mặt tiền ngoài dự liệu của . và Duy Nghi hai người ngồi trong quán mà còn sợ quá , điểm tốt duy nhất của quán này là mùa đông cần mở điều hòa vì thực khách bị cái khí thơm ngát và nồng nhiệt của các món ăn sưởi ấm.

      Duy Nghi đưa cho chiếc đĩa trong có ít dấm thơm, liếc nhìn em trai cái : “Em tự rót nhé.”

      Dường như cả ba người chỉ có mình cười tươi rói, cười cười với họ: “Ăn nhiều vào nhé.” Rồi lại thêm ít dấm thơm vào đĩa của Đường Gia, “Đừng khách sáo nhé.”

      Mắt ánh lên tia cười thích thú, quan sát Cận Trí Viễn và chị cậu.

      Hóa ra cái gọi là diện mạo cũng biết thiên vị, hai chị em bọn họ mặt mày sao mà giống nhau, nữ duyên dáng nam tuấn tú đến cũng phải thấy tâm phục khẩu phục.

      Công tác ngoại giao của Cận Duy Nghi quả thực rất xuất sắc, cười hề hề với : “Đây là em trai em, à, chẳng phải từng ở nước ngoài sao? Hai người tự giao lưu với nhau .”

      còn chưa kịp Cận Trí Viễn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chị cậu rồi lại cười liếc mắt nhìn Đường Gia: “Đúng rồi, cũng có số chuyện em muốn tìm hiểu.” rồi lại cố ý bổ sung thêm câu, “Là em đòi chị em cho em theo.”

      chẳng nghe hai người chuyện nhưng cũng hơi ngạc nhiên nhìn em trai cái rồi lại lặng lẽ cúi đầu ăn bánh bao chiên vàng rộm, cắn miếng thôi thấy mùi thịt hòa lẫn với mùi nước dùng lan tỏa.

      Đường Gia thu hình ảnh vừa rồi vào tận trong đáy mắt, điều chỉnh lại nhịp thở, cười nhạt.

      Chỉ là, người tính bằng trời tính.

      Điện thoại của Cận Trí Viễn đặt bàn rung lên, cậu nhìn thoáng qua rồi nghe.

      “Em ở đâu?”

      phải ngày mai tái khám sao?”

      “Thi Ưu Ưu, em dám mình về à? Đứng nguyên ở đó chờ , tới ngay.”

      Đường Gia thấy được cảnh cáo trong mắt Cận Duy Nghi nhưng em trai lại như thấy, đặt bát đũa xuống: “Chị, em phải về trường.”

      Cậu nam sinh đẹp trai thu hút chú ý của nhiều thực khách trong quán, cậu vẫy tay về phía chị, gật đầu chào Đường Gia: “Lần sau gặp lại .” Sau đó nhanh nhẹn lách qua hàng ghế ngổn ngang của quán ăn, thoắt cái biến mất vào trong bóng đêm.

      Cận Duy Nghi luống cuống cười cười: “Xì, thiếu niên mới lớn mà bày đặt đương.”

      Đường Gia chậm rãi rót tách trà cho sau đó cười : “Duy Nghi, thực ra em cũng còn mà, so với em trai em cũng tựa tựa nhau thôi.”

      giật mình đến rơi cả đũa, tưởng mình vừa nghe nhầm.

      Có những thủ đoạn cực kỳ tinh vi, Đường Gia cần nhìn cũng biết, là cái cách chạy trốn vừa non nớt vừa quá lộ liễu. Điều duy nhất nên nghĩ chính là câu hỏi tại sao.

      Tại sao chỉ nhận được điện thoại của mà chẳng quản ngại đường xa vội vàng tới đây, sau đó mới biết đây là bữa ăn của ba người?

      Tại sao bị từ chối lần rồi mà vẫn cố mặt dày đuổi theo trong trò chơi cút bắt này?

      Mà điều làm hoang mang nhất là: Tại sao chẳng muốn gặp tới vậy?

      hỏi tới câu tại sao cuối cùng rồi nhìn bằng ánh mắt thuần khiết nhất chờ đợi câu trả lời của .

      Phản ứng của Cận Duy Nghi rất bình tĩnh, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, “Đường Gia, nghĩ quá nhiều rồi, từ trước tới nay em chưa từng có ý như vậy.” Ánh mắt còn chạy trốn nữa mà nhìn thẳng vào . “ phải em muốn gặp , chỉ là người đáng để gặp quá ít, mà em vẫn chưa tìm ra thôi.”

      kéo cong góc miệng lên, như thở dài tiếng: “Đây là so sánh rồi.”

      Ánh mắt Cận Duy Nghi lóe lên nét giận dữ như ngôi sao lấp lánh vỡ tung bầu trời.

      nhấn mạnh từng chữ: “Đường Gia, lấy tình cảm ra so sánh đúng là việc mà đại thiếu gia như hay làm.”

      Bà chủ quán chọn đúng lúc đó để bước đến, nét mặt khó xử: “Người đợi trong quán còn nhiều lắm, hai người…”

      Duy Nghi vui vẻ đứng lên chẳng thèm để ý tới nét mặt của người ngồi kia, với bà chủ quán: “Đồ thừa gói lại giùm cháu, thanh toán ạ.”

      Nét mặt của bà chủ quán vui vẻ hẳn, nhanh chân nhanh tay gói lại chỗ thức ăn bàn, nhưng người đàn ông ngồi đó giọng chợt lạnh lùng: “Ai chứ? Bà chủ, thêm hai phần lên đây.”

      cởi áo khoác, lúc vắt lên ghế chú ý vạt áo dính đất. múc thìa bánh vào trong miệng, tay còn lại ra hiệu cho Duy Nghi ngồi xuống: “Ngồi xuống , tôi còn chưa no.”

      Duy Nghi nhìn rồi lại nhìn gương mặt khó xử của bà chủ quán, tiếng trầm của Đường Gia truyền tới: “Cận Duy Nghi, em đừng có quá đáng thế. Dù sao cũng phải đợi tôi ăn no hẵng đuổi người ta chứ.” ăn chậm rãi, nhướng mày nhưng đôi mắt đen sáng rực tới chói chang.

      Duy Nghi ngờ Đường Gia lại ăn nhiều tới vậy, hai phần vừa mới mang lên đủ lại gọi thêm bát bún, hỏi : “Em có ăn ?”

      Duy Nghi lúng túng, câu vừa rồi quả thực chính cũng ý thức được tình thế thành ra thế này. Theo tính cách của chính là muốn cắt đứt quan hệ nhưng cũng đáng phải những lời đó mà hại mình hại người.

      Khi ăn no, theo thói quen nhất quyết giành phần trả tiền rồi đứng dậy: “ thôi.”

      Xe đỗ cách đó xa, Đường Gia cũng chẳng vội, chỉ hỏi : “Em muốn dạo phố ?”

      Đèn neon nhấp nháy những tia sáng diễm lệ thu hút những dòng chảy muôn màu ánh vào hai mắt. Cuộc sống phố xá chính là vậy, từng chút từng chút làm người ta say mê đến chẳng còn chút sức phản kháng nào.

      “Đường Gia, giờ là cuộc sống về đêm của sao?” đứng nguyên chỗ cũ ý như muốn tiễn .

      “Cuộc sống về đêm?” Đường Gia ra hiệu xem thời gian, cười nhạo: “ chẳng hiểu đời gì cả.”

      Vẫn còn sớm thế này, cửa hàng cửa hiệu đóng cửa đâu, mà chính giờ này ngày hôm qua còn ôm đống tài liệu của công ty lếch tha lếch thếch bước đường. Đúng là người sống hai mặt. Duy Nghi cười lấp liếm, cùng dạo phố.

      Nhưng chẳng biết dạo phố cùng người đàn ông có thể làm gì. Khi tha thẩn trước quầy bán đồ thực phẩm nhập khẩu ở tầng , Đường Gia thúc giục gì , làm kinh ngạc trước phong độ chịu đựng thói ăn vặt của phụ nữ của . Chắc là có nhiều bạn lắm đây, Duy Nghi cười lạnh rồi định đột nhiên nhìn thấy chỉ vào gói kẹo bông đường ngũ sắc cười, : “Em thích ăn cái này nhất.”

      có em à? Em ruột?”

      “Ừ, em biết à? Nó thích nhất các loại kẹo hoa quả kiểu này, kéo dạo cũng chẳng vì cái gì khác, vì bố mẹ cho nó ăn cái này.” Người đàn ông này hiếm khi cười mà mang nét chiều như vậy. Cười như vậy làm Duy Nghi nảy sinh ấn tượng với thêm gấp bội. cũng có người em trai nên rất thấu hiểu tình cảm giữa chị em trong nhà với nhau. vẫn cảm thấy mình lớn hơn chút, đương nhiên phải quan tâm chăm sóc em hơn rồi. Duy Nghi cười, hỏi : “Em bao nhiêu tuổi rồi?”

      còn chưa kịp nghe câu trả lời của Đường Gia hình ảnh từ quầy hàng cách đó xa bay đến, bóng người hòa vào đám đông, xa dần tầm quan sát của . Thị lực của Duy Nghi trước nay rất tốt, chắc chắn mình vẫn nhận ra được dáng khoan thai và mái tóc ngắn của Hoắc Cảnh Hành. quá lâu rồi được gặp , bao nhiêu suy tư rối rắm cùng nhau ùa về, còn cả ánh mắt trầm màu hổ phách khiến người ta như được thưởng thức hương thơm của bình rượu cổ hôm nào đó.

      Duy Nghi chút do dự, nghiêng người “Xin lỗi” với Đường Gia rồi vội vàng hòa mình vào dòng người đông đúc, nhanh bước đuổi theo bóng dáng người vừa nãy.
      Hale205 thích bài này.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      6.

      Rốt cuộc lại tìm được, Duy Nghi đứng trân trân giữa trung tâm thương mại đông người vào ra, dường như con tim lạnh lẽo mất phần nào đó của ngọn sóng nên chẳng thể tới được bờ, cứ mãi giá băng ở nơi đó. Ánh mắt vẫn cố kiếm tìm như mong ước kỳ diệu có thể nhảy ra từ đâu đó, sau đó có người vỗ vào vai khiến giật mình. Đường Gia mím môi thành đường thẳng sau đó nở nụ cười tươi: “Sao thế?”

      Hai người đều có vóc dáng cao cao, mặc cho người qua lại có đông đúc, xô đẩy tới mức nào hai người vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ. Biểu của Duy Nghi lại rất nghiêm nghị, trông rất giống đôi tình nhân giận dỗi nhau. Biểu của Đường Gia rất dịu dàng, giống như dỗ dành vậy. Duy Nghi chịu nổi những ánh nhìn chằm chằm tò mò như vậy, lấy lại tinh thần, đứng thẳng lưng, bước nhanh ra phía ngoài.

      Đường Gia đứng lại, khóe miệng khẽ cong lên khiến người khác đoán ra là cười nhạt hay suy tư. đứng phía sau , cả thân hình rắn chắc như tấm bình phong, cũng ý thức được tiếp xúc giữa hai thân thể, cũng có đôi chút ngượng ngập. Nhưng Duy Nghi cũng dừng bước, nhìn chăm chăm về phía trước nơi bóng hình khi nãy vừa biến mất.

      Đường Gia đợi cùng trong im lặng. chỉ muốn xem cái trò cút bắt này rồi thành ra thế nào vì vậy mở miệng lời.

      Cận Duy Nghi chỉ dừng lại lát ròi quyết định rất nhanh, bước vội về phía trước. Đèn giao thông màu xanh vừa hay cũng chuyển sang đèn đỏ, mà tiếng trong cổ Duy Nghi dường như tắc nghẹn, khoảng cách giữa hai người chỉ là gang tấc khiến như lả , thể thốt tiếng nào ra khỏi cổ họng.

      Hoắc Cảnh Hành quay người lại, giọng trầm trầm; “Mình có cả giác có ai đó gọi tên mình.” Sau đó giọng có chút kiềm chế được, hơi cười: “Duy Nghi, trùng hợp quá.”

      Màu da màu đồng cổ của so với trước kia quả thực là đen ít, đàn ông miền Nam hầu như đều rất trắng, rất hiếm người như vì vậy mà gầy càng thêm gầy. Mà điều khiến Duy Nghi thể quên được chính là khí chất mạnh mẽ tỏa ra như hơi men. quay lại, thay vẻ mặt nghiêm nghị bằng nụ cười ấm áp, cười với : “Sao lại ở đây?”

      Đèn xanh bật sáng, dòng người đông đúc đổ dồn về phía trước, dường như cả bốn phía xung quanh đồng loạt trôi vào gian khác.

      “Đơn vị có chút việc, mình công tác vài ngày thôi.” Hoắc Cảnh Hành giải thích đơn giản có ý rất vội, bước chân cũng vô thức dừng lại.

      Hai người trao đổi số điện thoại sau đó tạm biệt nhau, hẹn mấy ngày sau gặp lại.

      năm qua, vào lúc chẳng mong chờ nhất lại được gặp Hoắc Cảnh Hành. chỉ thấy ngạc nhiên là mình khi nãy có dũng khí đuổi theo , nếu giống như thời điêm chia tay tốt nghiệp chắc chỉ đứng yên tại chỗ, mơ hồ đếm thời gian rồi tự hỏi biết lên tàu hay chưa.

      Nhà Duy Nghi ở khu buôn bán, chỉ quay lại vài bước là tới nhà. cúi đầu nhìn số điện thoại vừa mới thêm màn hình điện thoại, tình chạm phải người qua đường, miệng liên hồi “xin lỗi”.

      “Bạn sao?” Tiếng của Đường Gia lành lạnh bay tới tai Duy Nghi, hai tay khoanh trước ngực, hơi bất cần. Duy Nghi hoảng hốt xoa xoa thái dương: “Sao vẫn còn ở đây?” Mày khẽ nhướng lên cười vui vẻ: “Rốt cuộc đến cuộc sống về đêm của chưa vậy?” còn thái độ khinh khỉnh với như trước. Mà còn có thêm nụ cười dịu dàng ngọt ngào như viên kẹo ngọt dần tan nơi đầu lưỡi đậu môi chưa từng được chiêm ngưỡng.

      Ánh mắt Đường Gia bất chợt lóe lên vài ý tưởng kinh ngạc, lúc lâu sau mới lấy lại được tiếng của mình trêu đùa : “Sao? Có muốn cùng ?” Thực ra Đường Gia chẳng có hẹn với ai hết, chỉ là hiếu đươc thái độ vừa rồi của . Giọng càng trầm lắng hơn: “, dẫn em mở mang tầm mắt.” nắm cổ tay , hơi mạnh chút, làm theo đà bước theo vài bước.

      Ý nghĩ tiếp theo của Cận Duy Nghi là thu tay lại, thấy là kỳ lạ, người đông thế này, nén giọng cùng lúc ghìm bước chân: “Em phải về thôi.”

      vội vàng quay bước về, mà tiếng từ đâu vẫn văng vẳng bên tai như thăm dò : “Người đó chính là người em muốn gặp sao?”

      Cơn tức giận trong như bị đánh thức, quay người lại bước tới trước mặt . Ánh mắt chút lúng túng nhìn thẳng vào mắt như chờ đợi từ lâu. gian giữa hai người như đông cứng, Đường Gia cuối cùng cười : “Phải ?”

      đúng, em thích ấy 5 năm rồi, tình cảm chưa bao giờ thay đổi.” Cuối cùng cũng có lúc câu này dễ dàng được ra từ miệng tới vậy, cho người ở trước mặt nghe, nhưng nhiều hơn tất thảy chính là cho bản thân nghe.

      “Đường Gia, chúng ta sau này đừng liên lạc với nhau nữa.” im lặng hồi lâu, đôi mắt sáng rỡ như hai viên minh châu, “em cũng đúng, khi hẹn gặp em em dứt khoát từ chối, dù là em nể mặt , nhưng nếu nghĩ kỹ là em cũng có chút hư vinh.” lại phân tích rạch ròi hơn, cách khác, “tóm lại đều là lỗi của em, em mập mờ, em xin lỗi.”

      hồi rồi quay lưng bước chẳng bận tâm sắc mặt người đàn ông phía sau mình. Ánh mắt sáng rỡ của giờ dần tối lại, môi mím thành đường thẳng, hai tay nắm chặt: còn ràng sao? Đường Gia tự cười nhạo mình, vẫn là , thằng đàn ông bị người phụ nữ từ chối đến hai lần.

      Cận Duy Nghi vừa ra quán trà nhận được điện thoại của em trai, cố ý làm cho giọng mình nghe vui vẻ, mà trước đó, vừa nhận được điện thoại từ công ty bị chuyển công tác nơi khác. Cũng chẳng phải phận của mà là nhân chưa điều động kịp, họ cứ hỏi dồn về thời gian rời . Duy Nghi ngay lập tức trả lời, thực ra quá trình kiểm tra rất vất vả, nhưng lúc này mong mình càng vất vả càng tốt, để đỡ mất công khơi ra những chuyện tình cảm phức tạp kia.

      Người ta chị thường có thần giao cách cảm quả thực chẳng sai. Nhưng lần này Cận Tri viễn nhận ra xúc động trong giọng của chị , chỉ hỏi ; “Chị ơi, mai em có người bạn đến ở nhà mình vài ngày.” ràng là còn rối rắm hơn cả .

      cũng nhân cơ hội đó mà luôn trong điện thoại, lại hốt hoảng quay đầu nhìn vào trong quán trà đó, phong cảnh xanh mướt ở mặt tiền vừa tao nhã vừa cao sang. Mắt còn nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện rồi nhưng cũng có dũng khí để bước vào trong.

      Duy Nghi bấm số điện thoại: “Hoắc Cảnh Hành, mình có việc phải về công ty rồi.” biết đầu bên kia gì, trong lúc lâu, xinh đẹp, tinh tế đó nắm chặt điện thoại như muốn những lời phát ra từ trong điện thoại đó ghi khắc vào tim. im lặng hổi lâu, : “Nhớ giữ liên lạc.”

      Xe đỗ bên đường, ngồi vào trong, mở điều hòa xối thẳng vào gương mặt trắng bệch. Chỉ chợt nhớ tới câu : Gặp mà bằng gặp.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      7.

      Vậy mà vẫn nhớ tới câu này mãi thôi.

      , ở nơi đó rất cần những người như họ. Tất cả những cơ sở vật chất ở nơi đó đều mới bắt đầu xây dựng, thỉnh thoảng có tới dự những lớp học ở đố, thích những ánh mắt của trẻ em nơi đó.

      , mùa đông nơi đó rất lạnh, thức ăn chính chỉ có khoai tây thay đổi theo từng bữa.

      , ở nơi đó thiếu nước, muốn có nước phải bộ ba km mới tới được giếng gần nhất.

      Sau rốt với ánh mắt đầy nhiệt huyết của thanh niên : “Duy Nghi, mình muốn trở về, sống ở nơi đó mình mới cảm thấy sống đáng sống.”

      cho xem bức trong ví, là bức ảnh chụp chung của với có màu da khỏe khoắn được bày trẻ con bao vây xung quanh cười như đôi chim tự do nhất bầu trời này.

      chỉ vào đó : “Bạn mình, cũng là tình nguyện viên.”

      Sau đó trước khi có gọi điện cho , Hoắc Cảnh Hành với rất nhiều, thằng đàn ông chỉ thích thỏa mãn nhưng ý thích riêng của bản thân mình, hiểu hết tình cảm của Duy Nghi đến từng li từng tí.

      : “Duy Nghi, có những người trời sinh ra chỉ thích ứng với cuộc sống nơi phố thị, những việc qua rồi đừng bận tâm suy nghĩ tới nó nữa.” như thể rất dễ dàng, từng lời từng chữ chậm rãi nhưng quá nhàng, “hơn nữa, giữa chúng ta cũng chẳng những việc qua.”

      ràng là chỉ cách nhau có lớp kính nhưng sao có dũng khí để bước vào bên trong, cuối cùng lấy hết dũng khí còn sót lại hỏi : “Hoắc Cảnh Hành, từng …có hay … với em………”

      hiểu câu hỏi của là gì, mà dường như cũng hiểu ngượng ngập của con nên ngắt lời , thở dài: “Mình vẫn cảm thấy rằng chúng ta thể. Duy Nghi, thực xin lỗi cậu, mình chưa từng cố về mặt này.”

      Nửa năm sau đó, Duy Nghi bận rộn tới chẳng có mấy thời gian về thăm mẹ mình, phải vì mẹ cứ giục mau đổi việc khác cũng là sắp xếp thời gian xem mặt. Bà cũng biết con nếu ra cũng hơi khó nên bắt đầu cùng chồng tự sắp xếp lấy. Cận Trí Quốc đương nhiên chẳng nghĩ như vậy, ông ghĩ thanh niên phải xông xáo với công việc. Nhưng thỉnh thoảng ông cũng giả vờ hỏi Duy Nghi rồi cõng vợ nháy mắt cười với Duy Nghi.

      Mà cơ hội về nhà của Duy Nghi cũng chẳng có mấy nên cảm nhận được suy nghĩ ngày già của cha mẹ. Mà cuộc sống của chính cũng lộn xộn đến nỗi cùng họp với các đồng nghiệp như mất hồn.

      Hôm đó cùng mọi người hát karaoke, nghe mọi người hát về sức sống mãnh liệt hừng hực của tuổi trẻ mà khiến đau đớn. Duy Nghi thể tiếp tục ngồi lại đó nữa nên kiếm cớ về nhà. đứng ở bãi đỗ xe hồi lâu rồi mới bắt đầu tìm chìa khóa xe trong túi xách. Cổng ra vào yên tĩnh bỗng bị tiếng đỗ xe của chiếc xe nào đó phá vỡ, khi qua có liếc nhìn qua chỉ mờ mờ nhìn thấy trong xe có hai người, đèn tắt.

      Trường hợp như thế này thường khiến người ta xấu hổ tới phát ghét, quay mặt bước nhanh tới xe mình.

      Đường Gia giơ tay bật đèn lên, hai mắt tỏa ra ánh hào quang mạnh mẽ giống như đôi đồng từ của mèo phát sáng trong đêm tối. Theo ánh sáng, thấy bước tới xe của ấy, sau đó lái xe , thèm để mắt tới phía này dù chỉ là lần. Mặt lạnh lùng nhưng ảo não trong lòng vô thức dâng trào. Chỉ là tin, chiếc xe này Cận Duy Nghi ngồi mấy lần rồi chẳng lẽ ấy nhận ra sao.

      bên cạnh thấy ngồi hồi lâu, đợi được nữa cất tiếng .

      Đường Gia hơi ngạc nhiên, nhớ lời với hôm nào đó: “Người như …” hòa ra là loại người này, trong lòng , chẳng có lấy tia ấn tượng tốt về . Bản thân thế mà cứ mong có ấn tượng sâu sắc vào những vật chất nơi . Vậy, ràng thực biến thành loại người mà .

      quay đầu cười mím môi với bên cạnh, giật mình rũ những ý nghĩ khi nãy ra khỏi đầu nhưng đọng lại vẫn là những vấn vương đau đớn.

      Cũng chỉ có đau đớn mà vẫn lẩn khuất đâu đó những ưu tư, đâu đó đồn đại về những điều bí mật chưa từng tuyên bố giữa họ. Điều bí mật có liên quan tới cha … có những điều chỉ có thể công khai vào những trường hợp nhất định, nhưng cũng chắc, Duy Nghi có biết những điều đó hay chưa.

      Dù là vậy nhưng nghĩ biết có nên để biết chút , để có thể chuẩn bị trước tâm lý? Việc này suy tính lại rất lâu rồi nhưng tới giờ phút này lại có đôi chút do dự.

      Có những khi báo giá ở công ty chỉ chênh chút thôi sai số của cả đơn hàng thành sai số rất lớn rồi, những lúc đó cũng chưa từng chau mày. Nhưng việc này lại khiến nghĩ tới cả nửa tháng. Những lời đồn đại ngày càng nghiêm trọng, giảm được gánh nặng cho càng nhiều càng tốt, nhưng cũng dám chắc lắm.

      Ngày hôm sau vẫn gọi điện, vẫn còn mặc đồ ngủ đứng ngoài ban công yên tĩnh của khu chung cư xanh mướt gọi cho . Nhưng phút nghe điện thoại tim lại tự chủ được mà tăng tốc, đây là lần đầu tiên liên lạc với sau nửa năm, tự với bản thân đây chỉ là quan tâm của bạn bè với nhau thôi.

      Nhưng ràng đối phương nghĩ vậy, bên này tim đập còn chưa ổn lại bên kia nhấn nút từ chối cuộc gọi.

      Đường Gia hề tức giận, chỉ còn lại chẳng biết làm sao, mà cũng chẳng thấy căng thẳng nữa, vẫn tiếp tục gọi. Cuối cùng cũng chẳng giờ là mấy giờ nữa bên kia bắt điện thoại, giọng truyền tới màng đầu xa cách và hờ hững: “Alo, tôi nghe.

      Tất cả những tình cảm rành mạch giờ nhường chỗ cho những cảm xúc giản đơn, Đường Gia đột nhiên hiểu ra, khó mở lời. biết quan hệ giữa hai cha con rất thân thiết. Nên dồn tất cả khả năng vào việc lựa chọn từ ngữ, chỉ hỏi vài câu bâng quơ mà hề nhắc tới những việc liên quan tới Cận Chí Quốc.

      Cận Duy Nghi nay rất sâu sắc, cẩn thận để lộ chút tin tức, ở đầu dây bên kia tiếp nhận rất chậm mới : “Cảm ơn .” Tiếng rất nhàng trôi tới như vầng mây bầu trời.

      Đường gia chỉ trầm lắng hồi: “Duy Nghi, đừng suy nghĩ nhiều, có những lời cũng đáng tin lắm, chỉ thuận miệng nhắc tới thôi.”

      Bên kia cười khẽ: “Em biết,”

      đứng ngoài ban công rất lâu, hai tay khoanh trước ngực, hai mắt hơi chau lại, cơn gió buổi sớm thổi khẽ tung mái tóc ngắn đen tuyền, vì đây là lần đầu tiên nghe thấy tiếng của có vẻ yếu đuối, bất an như vậy nên thấy an tâm.

      Chỉ là ngờ việc lại thay đổi vượt ra ngoài dự liệu của mọi người thế này. Nhưng điều may mắn nhất chính là là người đầu tiên biết được chuyện của cha : hôm đó người vội vàng tới trường là người bạn của , mà lại ở thành phố Thiên Hải gặp khách hàng, ngụm rượu vang vừa nuốt xuống sao thấy cay nóng được.

      vội vàng rời khỏi chỗ đó tìm , mặt Cận Duy Nghi khi bị lôi ra khỏi công ty trắng bệch, mang theo bất cứ thứ gì chỉ mặc đúng chiếc váy cộc tay vải bóng mỏng manh, sau đó run rẩy ngồi vào trong xe. vừa cởi áo khoác vào cho vừa nghe thấy gọi điện cho em trai. cũng chẳng kìm nổi giọng mình nữa mà cứ để mọi thứ ào tới đau đớn.

      Sau đó Đường Gia nghĩ cũng có chút cảm kích với , mời ăn cơm, chơi cũng tiếp tục từ chối nữa. còn phân rạch ranh rới giữa hai người cho ràng nữa mà coi là bạn tốt. từ nơi xa tới liền quan tâm đúng như địa vị chủ nhà. chưa từng ép buộc , trước sao giờ vẫn vậy, thỉnh thoảng có nhớ nhung cũng tự mình chỉnh đốn lại. Khi gặp như mất hồn theo em trai ở bệnh viện, em trai như biến thành người khác, ôm lấy chị mình nhàng an ủi, giay phút đó quyết định buông tay. Thế giới tinh thần cả đủ yếu ớt rồi, cần phải tiếp tục đặt thêm gánh nặng lên vai nữa.

      Nhưng với Cận Duy Nghi, lúc cha mất dường như cũng mất khả năng vui sống, khi nhận được điện thoại của Đường phu nhân hẹn uống trà, não như đình trệ trong giây lát, suy nghĩ hồi lâu mới tới ngồi vào chỗ.

      Khi duyên dáng, thục nữ ngồi xuống trước mặt Đường phu nhân thực ra tính trước là mình nên gì rồi. Chỉ là cách mở lời của Đường phu nhân khiến kinh ngạc, bà vươn tay ra nắm lấy tay trái của Duy Nghi, chân thành : “Duy Nghi, việc cha cháy mất các đều rất buồn.”

      Ánh mắt thâu hiểu đời qua năm tháng của mẹ chân thành nhìn Duy Nghi, nhàng : “Việc mất cũng giống như thời gian thôi.”

      Bà hỏi rất nhiều chuyện gia đình , sau cùng mới : “Gia đình cháu định chuyển tới Ninh Viễn?” ánh mắt bà thoáng vẻ tiếc nuối như nhìn đứa con của chính mình.

      Duy Nghi gật đầu.

      tiếc.” Đường phu nhân cười, “tiểu Gia nhà bác vẫn rất thích cháu. Bác tới tìm cháu là muốn với cháy rằng, đừng vì chuyện của gia đình mà cảm thấy có gánh nặng.” Bà thăm dò ánh mắt của Duy Nghi, “Vậy quan hệ của hai đứa phải như bác nghĩ sao?” trong giọng của bà có ý luyến tiếc, như là hài lòng với con trai, hỏi thêm lần nữa: “Phải ?”

      Duy Nghi hoàn toàn ngờ được thái độ của Đường phu nhân lại thế này, gật đầu máy móc, cười miễn cưỡng: “Bác ơi, bạn hiểu nhầm rồi, cháu và Đường Gia chỉ là bạn thôi.”

      Bà thở dài, vuốt tay Duy Nghi: “Bác biết rồi.” rồi chẳng gì nữa, tới khi hai người chia tay cũng nhắc thêm lời nào về con trai mình. Chỉ vỗ vỗ vai : “Nhớ cẩn thân giữ gìn.”
      Hale205 thích bài này.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      8.

      Đường Gia mở rộng việc kinh doanh tới đây, đôi khi thế giới quá nên Đường Gia và Cận Trí Viễn tránh được việc gặp nhau. Có mấy lần Cận Trí Viễn kìm được hỏi : “Đường Gia, đợt báo giá này em cũng chẳng có mấy hy vọng có người dám làm, làm cái gì vậy?” chậm rãi quét ánh mắt qua lượt, sau đó cười; “ thấy mình có thể làm được, chỉ là kiếm ít chút.”

      Cận Tri Viễn dở khóc dở cười: “ đừng dối em, nhận hai đơn hàng này, nhiều nhất cũng là chẳng lãi lời gì còn gì tới chuyện kiếm ít chút, giá cả bao nhiêu em biết, lẽ còn sao?”

      Đường Gia gì, chuyên chú gọi điện thoai.

      Cận Tri Viễn bó tay: “ cho rằng như thế này là giúp chị ấy sao?”

      Sau đó Đường Gia ngẫm lại, nào có nghĩ nhiều tới vậy chứ? Chỉ mong quá mệt mỏi mà thôi.

      Ngày tháng cứ thế trôi , Cận Tri Viễn trưởng thành khiến thầm kinh ngạc, có những khi cùng ngồi đàm phán hợp đồng, hơi thở ấm trầm và khí chất của cậu ta làm nhớ tới những năm tháng thanh niên tuấn qua của mình. Cận Duy Nghi cũng học được cách thả lỏng, việc công ty giao lại hoàn toàn cho em trai. Có khi lái xe qua quảng trường, thấy dìu mẹ chầm chậm bước trong nắng chiều. Lần đó dừng xe lại chào , vô tư mỉm cười lại với như trong thoáng chốc trẻ lại tới vài tuổi.

      chưa từng vòng vo trước mặt Cận Tri Viễn, thường hỏi thằng cậu ta: “Chị em dạo này thế nào? Có bạn trai chưa?”

      Cận Tri Viễn cười, sau đó khóe mắt khẽ nhướng lên, thủng thẳng đáp: “Chưa, em còn sợ chị ấy gả được đây này.”

      Hai người đàn ông thảo luận vấn đề này quả thực thích hợp lắm, Đường Gia cau mày, ngón tay đặt sô pha gõ , thở dài: “Cũng đúng, lâu quá rồi còn gì, tôi lại tìm ấy, biết ấy thay đổi quan điểm về tôi chưa?”

      Cận Tri Viễn thoáng nhìn ngồi cạnh , trẻ trung mà cũng rất sắc xảo, sau đó cười mỉm: “Em nghĩ là chưa đâu.”

      Đường Gia uống ngụm rượu, nhàng thả vòng khói thuốc từ trong miệng, : “Cậu tưởng tôi muốn sống cuộc sống như vậy lắm sao?” hoàn toàn thành tới mức làm người ta phân định được đâu là là giả.

      Cận Tri Viễn cúi đầu ngẫm nghĩ, hai đầu ngón tay cũng kẹp điếu thuốc như đốm lửa . Giọng lành lạnh: “Em hiểu.”

      Đường Gia ngờ chẳng cần tìm . Cận Duy Nghi vừa mới sáng sớm ngày ra đùng đùng gọi điện cho . Mà ở nhà, mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ, cau mày; “Duy Nghi, có chuyện gì thế?”

      Trong giọng của chẳng có lấy tia lý trí, thanh chói tai như muốn xé toạc màng nhĩ ra: “ xuống đây.” Đường Gia vội vàng bật dậy, chẳng nghĩ ra được lời nào ngoài hai tiếng: “Chờ .”

      Tiếng của lạnh lùng, tóc rối bù túm thành bó, hốc mắt sưng đỏ: “Mẹ em mất rồi.” cướp lấy dòng khí lạnh hít vào rồi ho liên tục. Chẳng giống như đến báo tang với mà là tức giận tới cực điểm nên đến tìm xả giận.

      Đường Gia im lặng, vòng tay ôm , nửa ôm nửa kéo về phía sau đó mới hỏi: “ xảy ra chuyện gì?” Nhân viên bảo vệ ngái qua cũng phải dừng lại vì lượng của . Đường Gia gật đầu ra hiệu với ta, lại hỏi: “ xảy ra chuyện gì?”

      Giọng Duy Nghi rất lạnh: “ lôi nó uống rượu phải ? Lúc nó về xảy ra tai nạn, mẹ em chịu nổi cú sốc đó.”

      Đường Gia đông cứng tại chỗ, vừa tức giận vừa kinh sợ, nhìn từ đấu tới chân, biết còn tỉnh táo nhưng vẫn lạnh lùng hỏi lại: “Vậy nên ý em là việc bác mất là lỗi của ?”

      Duy Nghi trả lời, lâu sau đó dần gục vào vai khóc nức nở.

      Trông thảm hại, chỉ mặc mỗi áo ngủ và áo khoác chạy ra ngoài. Đường Gia ôm chặt eo , giọng an ủi: “Lên nhà rồi .”

      Lúc vào tới căn phòng ấm áp, Duy Nghi có chút hốt hoảng, chẫm rãi đặt tách trà lên bàn, nắm chặt tay thành trắng bệch: “Đường Gia…em trách . Nhưng em thực chẳng biết làm gì lúc này, bọn họ từng người đều bỏ rồi. Em sợ…”

      Đường Gia đứng lên, vòng qua bàn trà ngồi xuống cạnh , dành cho vòng tay ấm áp.

      Khoảnh khắc ôm vào lòng, có cảm giác đoạn đường mình qua là dài, cuối cùng cũng tới được thời khắc này, lúc đo khó khăn đau đớn nhất quay lại tìm .

      Lúc đưa về nhà, Duy Nghi im lặng , chỉ nhìn ra phía ngoài cửa xe, cắn môi, tái nhợt yếu ớt. Lúc xuống xe, bước phía trước, biết có phải vì lạnh mà vai so lại. Đường Gia lúc đó rất muốn vòng tay ôm lấy , chậm lại ngẩm nghi, vẫn là thôi vậy.

      Thực ra nhân viên công ty họ quá quen với , tới phúng viếng cũng nhìn thấy ngồi cạnh Duy Nghi nên cũng bàn ra tán vào. tới chẳng vì chuyện gì, sau đó Duy Nghi hỏi : “Sắp tết rồi, mau về nhà .”

      vờ như chợt nhớ ra nên trả lời rất thản nhiên: “Tuyết rơi nhiều đường cao tốc nên hôm nay được.”

      Mà đêm đó, Cận Tri Viễn lại vội vàng tới xưởng mới của Ngô tổng, hình như là việc rất gấp. Duy Nghi nghĩ nhà mình rất lạnh nên đồng ý tới nhà .

      Hai người họ hiếm khi có buổi truyện trong hòa bình đến vậy.

      Duy Nghi vì uống rượu nên ánh mắt hơi mơ màng, ánh trăng vàng soi rọi màn sương mờ khiến người khác say lòng.

      Hai người rất nhiều chuyện, Duy Nghi lười nhác dựa vào cạnh bàn nghe kể chuyện lúc của .

      Sau đó chuyện chủ đề, cẩn thận hỏi : “Em định cứ sống vậy cả đởi sao?”

      Ý ế chứ gì? Duy Nghi chau mày, cười với , cười tươi đáng .

      Giọng mềm mại như giọng trẻ con : “Em lỡ mất người ấy rồi. Đánh mất lâu rồi.”

      Đường Gia như bắt được cơ hội hiếm có, hai mắt quét về phía trước vẻ lo lắng, nhàng đỡ vai , hỏi: “Vậy, em cho , là em cam lòng hay là vẫn ta?”

      cam lòng…. vẫn ta?

      Đúng, là cam lòng, bỏ lỡ biết bao lần. Lúc học đại học, rụt rè cũng được, thẹn thùng cũng được, nhưng vẫn là muốn biến bản thân mình thành người phải trước; Sau này thuận theo mà tán đồng chí hướng của , vì thế mà càng ngày càng lạc lối. Thực ra trong lòng cũng ràng rồi, ở nơi này còn quá nhiều vướng bận nên chẳng thể giống được.

      Có khi nghĩ, nếu có thể cùng ăn khoai tây suốt mùa đông chắc cũng ngọt ngào lắm. Nhưng sống mà thiếu nước có chịu nổi ?

      Vấn đề rất đơn giản này phát ra tiếng “Ding” rành rọt, sụp đổ chút mộng tưởng cuối cùng trong . Nếu như thực là như vậy, mộng tưởng của tràn ngập chiều chuộng mà vẫn cho là tình .

      Duy Nghi lấy tay ôm lấy mặt, tóc vô tình bị làm rối tung lên như muốn dùng mái tóc dài của mình thay cho mạng che mặt, dám nhìn thẳng vào thế giới.

      Nhưng người đàn ông kia lại muốn buông tay, thuận theo mà siết chặt vai : “Duy Nghi, thực tin, em có chút tình cảm nào với sao?” cứ nghĩ mãi, khóe miệng ý cười: “Cận Duy Nghi, đêm hôm đó, em chỉ nhớ tới mình thôi phải ?”

      càng siết chặt hơn như thể nào tưởng tượng nổi, này, với những ký ức qua về chưa từng luống cuống, ngay cả lúc lạnh lùng cuời cợt người khác cũng toát lên vẻ đẹp rất ưu nhã.

      Đường Gia càng nghĩ, trong tim càng thấy ấm áp. Nếu nghĩ ra sớm hơm, hiểu ra sớm hơn mấy năm qua chẳng phải đơn mình… ra là do ích kỷ và giận dữ nên nhất quyết từ chối , vậy nên càng phóng túng hơn.
      Hale205 thích bài này.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      9.

      Nếu phải là vào giờ khắc này, vậy có thể giống hay , buông bỏ tất cả?

      tự tin của vừa được lấy lại, chỉ giây lát bị câu đến từ trong lòng đả kích sâu cay.

      Cận Duy Nghi ngắm nhìn qua khe hở, giọng điệu hoang mang hoảng hốt, nhưng vẫn mang theo dịu dàng thành thực: “Đường Gia, thực xin lỗi. Có lẽ em vẫn có cảm giác với ?”

      Lại là cự tuyệt , nhưng câu vẫn chứa nghi vấn!

      Đường Gia càng ngày càng mất kiên nhẫn, lửa giận bốc lên, túm lấy tay : “Em ràng cho tôi, có là có, có là có, như vậy nghĩa là sao?”

      Lòng Cận Duy Nghi rốt cục cũng chậm rãi lắng xuống, lý trí lại tìm về, im lặng đối diện cùng , ánh mắt giống như pha lê, nhìn thấy chóp mũi lấm tấm mồ hôi, khỏi mỉm cười.

      “Đường Gia, kỳ em biết, em nợ rất nhiều lời cám ơn. tính lần ba em gặp chuyện may, lúc công ty vừa thành lập, đơn đặt hàng của chúng em đều là phía công ty các chịu phí vận chuyển? , nhưng em đều biết……”

      Đường Gia bỗng nhiên thô bạo ngắt lời : “Tôi thích nghe những lời này.”

      Duy Nghi sửng sốt, cười: “Thực xin lỗi, nhưng để em xong được ?”

      “Như vậy , trước hết em hãy nghe tôi . Em muốn chuyện ơn huệ, vậy để tôi cho em biết, em trai em cho đến bây giờ vẫn là người hiểu chuyện. Tuy rằng ngoài mặt là tôi giúp các em, nhưng sau lưng cậu ấy lại kéo đơn đặt hàng cho bên tôi, cũng đủ để hồi báo. Giờ tôi thích nghe đến tiền và lời lãi, em , rốt cuộc em nghĩ như thế nào ?”

      hơi cau mày, có vẻ tuấn mà chấp nhất, thế nhưng loại ánh mắt này lại khắc sâu trong trí nhớ Duy Nghi, vẻ mặt Cận Tri Viễn cũng tương tự như vậy. Bỗng chốc nhớ tới, hóa ra mỗi lần Cận Tri Viễn dùng giọng trêu cợt nhắc đến vị hoa hoa công tử phong lưu này, bản thân mình trong tâm cũng vô tình cố ý hùa theo — chẳng lẽ, đây gọi là để ý sao?

      Ngày hôm sau bị tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh, lúc Duy Nghi mở mắt ra, nhìn thấy , tò mò đứng trước mặt mình, lớn tiếng hỏi : “Chị là ai?”

      Mà phía sau bé lại chính là Đường phu nhân ngạc nhiên nhìn , lúc lâu ra lời, sau đó lại đem ánh mắt chuyển qua con người ngủ say chiếc sô pha khác. Giọng bà vui mừng mang theo thương: “Ồ, Duy Nghi, sao cháu lại ở trong này?”

      Đường Gia bị em lay tỉnh, trong lúc nhất thời còn chưa tình huống, nhìn thấy mẹ, lúc này mới ngượng ngùng tiếp đón: “ phải buổi chiều mẹ mới trở về sao?”

      Đường phu nhân chỉ với câu: “Tuyết rơi lớn quá, sợ về kịp, nên phải khởi hành sớm.” Toàn bộ chú ý của bà tập trung trở lại người Duy Nghi, đau lòng vuốt ve cổ tay : “Duy Nghi, sao gầy quá vậy?” nhiều năm gặp, bà vẫn vậy, đối xử vô cùng thân thiết như người trong nhà.

      Ánh mắt Duy Nghi lướt qua bả vai Đường phu nhân, nhìn thấy Đường Gia kéo mặt em lại, thấp giọng thầm cái gì. khẽ nhếch khóe môi, giương giọng gọi : “Đường Gia, phải người nhà đều xa đuổi cũng trở lại sao?”

      Trong nháy mắt kia, ánh mắt của hướng lại phía , người đàn ông ba mươi, nhưng lại mang theo vẻ mặt ngượng ngùng của cậu bé, lâu sau cũng thốt nên lời.

      Đường phu nhân như thể chợt hiểu ra điều gi: “Duy Nghi, năm nay chúng ta đều ở lại đây ăn tết, nó cho cháu à?”

      Bản tính khó sửa, vô cùng căng thẳng hỏi: “Năm nay phỏng chừng trở về được, em ở nhà tôi qua năm mới được ?”

      Duy Nghi khẽ xoa mi mắt, ngoài cửa sổ ánh sáng chói ngời, từng bông tuyết bay, trong suốt đẹp đẽ. mùa đông này, cái gì cũng đều trải qua, nhưng chỉ có giờ phút này mới cảm thấy ấm áp chân .
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :