1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Gió nam và hoa hồng - Tĩnh Hề

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2.1: Náo loạn ở bệnh viện

      Khách sạn Lệ Tư ở khu Thiên Hà Giang Thành, Lâm Giang, là khu có vị trí thuận lợi tốt nhất.

      Trần Nhứ ngồi chờ tàu điện ngầm đến, thời điểm tàu đến là lúc trời tối. Gần cuối năm, đường Giang Biên dành cho người bộ được trang trí bằng đèn cầu hình giọt nước, đủ mọi màu sắc, giống như vào biển sao.

      Khách sạn có quán cà phê.

      Nóc nhà làm bằng thủy tinh, đón ánh sáng gì sánh được. Ban ngày có thể nhìn trời xanh, buổi tối có thể ngắm trăng sao.

      Phong cách lắp đặt thiết bị cũng phải khách sạn năm sao truyền thống xa hoa hùng hổ như vậy, nhưng lại súc tích. bục đại sảnh đặt mộc cây đàn Piano tam giác màu trắng. trẻ tuổi người mặc lễ phục ngồi ghế, đột nhiên lại gãy bài 《Vũ khúc Hungary số năm 》.

      Tiết tấu điều chỉnh hơi chậm, chậm rãi mà bình tĩnh, cùng ca múa xung quanh mừng cảnh thái bình rất tương xứng.

      Thời gian nghỉ giữa giờ Trần Nhứ nhận được cuộc điện thoại phỏng vấn, còn tưởng là lừa đảo.

      Hai ngày cuối tuần, buổi chiều có tiết học. Năm giờ đến tám giờ, mỗi tiếng được trăm đồng. Lại lỡ giờ tự học buổi tối, quả thực là chuyện tốt.

      Chu Hằng ngồi trong quán cà phê gần vị trí cửa sổ.

      Chỗ này cách vô cùng tốt, vẻn vẹn ánh sáng đèn treo nhu hòa, ấm áp chói mắt. Chu Hằng mặc áo sơ mi, chân dài vắt chéo nhau, áo khoác tùy tiện để ở bên. Thần thái bình thản, nhìn qua rất sáng sủa lại khôn khéo.

      Trước mặt là ly cà phê đá, uống được nửa.

      Từ trong túi xách, Trần Nhứ lấy ra sấp tài liệu sao chép: "Đây là giấy khen thưởng của tôi trong cuộc thi so tài cả nước, còn có giấy chứng nhận cấp bậc."

      nhận lấy, tùy ý lật vài tờ xem.

      "Đãi ngộ với rồi chứ?"

      Trần Nhứ gật đầu: "Rồi."

      " vẫn học, vậy thời gian có ảnh hưởng gì hay ?"

      "Dạ, tạm thời ở trường có buổi học vào chiều chủ nhật. Nếu như có thay đổi, tôi báo cho sớm chuẩn bị."

      Chu Hằng gật đầu, ra hiệu cho nhân viên phục vụ tới, sau đó chỉ chiếc piano trong đại sảnh: "Mang ý qua đánh thử bài."

      Trần Nhứ suy tư lát, tay thử mấy nốt, sau đó đặt hai tay lên phím đàn.

      Liszt 《 Chuông 》.

      Kĩ thuật đơn giản, tiết tấu nhàng, lại có chút kỳ ảo trong màn đêm yên tĩnh.


      Chu Hằng hiểu nhiều về nhạc. Mắt nhìn xuống chỗ Trần Nhứ. này còn rất trẻ, vì lòng tự tôn, cố ý chọn ca khúc khó. hơi cúi đầu, ánh mắt phím đàn, lưng thẳng tắp vừa gầy yếu, tư thế ngồi rụt rè lại ưu nhã.

      Điện thoại vang lên.

      Chu Hằng đứng dậy nghe máy: "Cũng định gọi điện cho đây, Trần Nhứ đến. Giờ đánh đàn."

      Tạ Nghiêu Đình nghe được đầu bên kia điện thoại loáng thoáng tiếng nhạc, : "Lần này làm phiền cậu rồi."

      Chu Hằng: "Khách sáo gì chứ. Tiện tay mà thôi. Vả lại nơi đây cũng thiếu người chơi đàn."

      hỏi: "Là bạn của Mạc Mạc?"

      "Ừm."

      Chu Hằng tán thưởng: "Đánh đàn tệ."

      Tạ Nghiêu Đình cười : "Vì để cho bạn của nó nhận việc này, Mạc Mạc lén lút xé tất cả đơn khóa học piano do dán từ trường học tới những nơi gần trường."

      Hoàn tất khúc.

      Trần Nhứ trở lại chỗ, lần nữa ngồi phía đối diện Chu Hằng.

      Trong lúc này, luôn nghiêm cẩn tự kiềm chế, mang lại cảm giác lạ lẫm hướng về Trần Nhứ làm thấy tự ti. Chu Hằng nhìn ra được tự nhiên, nhìn theo ngón tay cao gầy giao nhau cùng chỗ của , ánh mắt chuyển đến
      [​IMG]

      Chương 2.2 Thăm bệnh

      Sau đó cảnh sát tới, kiểm tra trường, lại ghi chép lần nữa.

      Mấy người mang vũ khí bị chế ngự dẫn . Còn lại đám người đốt giấy để tang ngã ngồi dưới đất, mặt cảm xúc, khóc cũng ầm ĩ. Cảnh sát đứng bên, lạnh lùng nhìn. Phòng khám bệnh viện đông như trẩy hội, từ cảnh tượng trong phim Young and Dangerous ở Vượng Giác, Du Ma Địa* trở thành vở kịch văn nghệ ngũ giảng tứ mỹ**.

      (*Phim Young and Dangerous: Reloaded (Người trong giang hồ) kể về những tay gian hồ xứ Hồng Kong mới nhất nỗi loạn chém giết lẫn nhau, những vụ thanh toán của các tay chân đàn , đàn em và các thế lực của Đoàn Gia.

      Vượng Giác là khu vực hành chính thuộc quận Du Tiêm Vượng, tây Cửu Long, Hong Kong.

      Du Ma Địa, là khu vực của quận Du Tiêm Vượng ở phía nam bán đảo Cửu Long, Hồng Kông.

      Du Ma Địa cùng với Tiêm Sa Chủy và Vượng Giác được gộp lại từ những chữ cái đầu tiên để đặt tên cho quận Du Tiêm Vượng, Hồng Kông.

      ** ‘Ngũ giảng’: văn minh, lễ phép, vệ sinh, trật tự, giảng đạo đức
      ‘Tứ mỹ’: Tâm linh mỹ, tiếng mỹ, hành động mỹ, hoàn cảnh mỹ)

      Yên tĩnh hiếm có.

      Khi cảm xúc của Trần Nhứ bình ổn lại, gần mười hai giờ đêm. kiệt sức ra khỏi bệnh viện, ngồi mình ngây người bên lề đường ở khoảng sân rộng.

      Xung quanh khoảng sân lộ thiên là vòng đèn đường sáng rực ngay ngắn, chiếu rọi cảnh ban đêm sáng như ban ngày.

      trường có những người nhiều chuyện lấy điện thoại ra quay video.

      Trong thời đại thông tin, dư luận lan truyền rất nhanh. Trần Nhứ vuốt mở màn hình, Weibo đăng tin rồi. Hàm răng cắn đốt ngón tay trỏ bên phải, đọc xong rồi. ra, khoảng thời gian mà tưởng như tương đối dài này hóa ra cũng chỉ có hơn hai phút mà thôi. Hành động chớp nhoáng trong chớp mắt, động tác nhào người qua lấy thân ra bảo vệ của Tạ Nghiêu Đình hoàn toàn làm ra mà chút nghĩ ngợi.

      Trần Nhứ bĩu môi, chóp mũi đau xót, trong đôi mắt to vốn hồng hồng lại rơi nước mắt.

      Lúc Tạ Nghiêu Đình được đưa cấp cứu, ý thức vẫn còn tỉnh táo. Nhưng phần lưng truyền tới đau đớn vô cùng như bị lưỡi dao sắc bén đâm vào khiến thần trí dần trở nên mơ màng, trong khoảng thời gian ngắn nên lời. Trước mặt là những khuôn mặt mờ mờ ảo ảo chồng chéo lên nhau, mặt Trần Nhứ còn vương nước mắt, cặp mắt nhìn chằm chằm chớp mắt.

      mê man thiếp .

      Khi tỉnh lại lần nữa, là giữa trưa ngày hôm sau. Cơ thể ở tư thế nằm sấp, nằm giường bệnh, lọt vào mắt đều là màu trắng tinh, trong tai còn có thanh chói tai. hơi di chuyển, nghiêng người khẽ ho tiếng, lưng truyền đến loại đau đớn như bị dao cắt.

      Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.

      Diệp Dĩnh tới, phía sau là dì Hứa bảo mẫu, trong tay cầm bình cháo giữ nhiệt. Vốn hai người đều chân tay. Thấy động tác của Tạ Nghiêu Đình, Diệp Dĩnh dứt khoát nhào tới bên mép giường, vành mắt ửng đỏ hai tay chắp trước ngực cảm tạ Bồ Tát: "Rốt cuộc con tỉnh lại rồi. Tối hôm qua nhận được điện thoại của lão Trầm, mẹ bị dọa sợ thiếu chút nữa bất tỉnh luôn rồi."

      "Mẹ... Con sao." Giọng Tạ Nghiêu Đình khản đặc, hữu khí vô lực, hết sức yếu ớt.

      Diệp Dĩnh oán giận, vươn ngón tay khẽ đẩy đẩy trán : "Còn cậy mạnh. Hồi đó đáng lẽ nên nghe theo lời ba con, hoc y khoa gì chứ. là đáng sợ mà. Cái nghề này, cũng quá nguy hiểm. yên lành lại bị đánh thành như vậy. Hơn nữa, đó cũng phải là bệnh nhân của con, thế này có bao nhiêu kẻ thù bao nhiêu thù oán chứ. Mẹ lại chỉ có đứa con trai này..."

      Tạ Nghiêu Đình gì, nâng mắt ngăn chặn lời mẹ .

      Dì Hứa rót ly nước ấm, cắm ống hút vào, đưa tới.

      Diệp Dĩnh đưa tay nhận lấy, đặt bên môi Tạ Nghiêu Đình, cho uống nước, động tác nuốt rất cũng mang đến đau đớn sâu sắc lưng. lại cúi đầu ho khan, sống lưng nhất thời cứng đờ. hơi nhắm mắt lại, mặt cứng đờ, rũ mắt chịu đựng. Những triệu chứng này, chẩn đoán cơ bản cũng chẳng qua chỉ là ngoại thương phần lưng, tổn thương phần mềm, rạn nứt xương sườn, tâm phế khí huyết ứ trệ.

      Coi như là may mắn.

      Dì Hứa quay người vắt chiếc khăn nóng. Diệp Dĩnh đứng bên mép giường, cúi người chậm rãi lau tay lau mặt cho : "Ngủ lát . Lão Trầm bệnh viện trao cho con phần thưởng khen ngợi đặc biệt. Để con nghỉ ngơi tốt."

      "Buổi chiều con xuất viện." khẽ .

      Đúng như dự đoán, bên truyền thông nghe tin lập tức hành động, chờ cảnh sát lấy khẩu cung, còn có toàn bộ lãnh đạo lớn của bệnh viện, đoàn đoàn tốp tốp kéo tới đây. Tạ Nghiêu Đình còn ở phòng bệnh.

      Trần Nhứ cả ngày học cũng yên lòng.

      Trong giờ học tiết thứ
      [​IMG]
      Sweet you, Viclu520Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2.3: Người về trong đêm gió tuyết

      Sau khi ăn xong, Tạ Nghiêu Đình lại mời Trần Nhứ uống trà.

      Trà La Hán quả tự pha với trần bì (*).

      (*) Trần bì: vỏ quýt để lâu năm, vị thuốc trong đông y.

      Thả lá trà vào nước sôi để nó nở ra, sau đó nước chuyển từ nhạt sang đậm, hương thơm bay vào miệng có cảm giác mềm mại đầy ngọt ngào. Trần Nhứ cầm cốc, nhịn được khen câu: “Trà này, tại sao uống vào lại thơm như vậy.”

      cười: “Trẻ con đều thích uống đồ ngọt.”

      Trần Nhứ phồng mặt lên, có chút mất hứng.

      rất am hiểu về việc chăm sóc sức khỏe: “Buổi tối uống cái này sợ bị mất ngủ.”

      Chẳng biết từ lúc nào ngoài cửa sổ có những bông tuyết bắt đầu rơi xuống.

      Con đường vắng vẻ rất nhanh tích tụ thành tầng màu trắng mỏng, khiến những ngọn đèn dầu trông càng tiêu điều hơn. Trần Nhứ đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn về cây cầu ở phía xa, tình trạng giao thông hình như có chút hỗn loạn, có vẻ là gặp chuyện gì đó. trẻ con dẩu môi lên.

      Cả ban công được đóng chặt, dọn dẹp vô cùng ngăn nắp, kệ gỗ có trồng mấy chậu cây, hoa mọc sum suê đầy ban công trông rất đẹp đẽ và thanh tịnh.

      Trần Nhứ giơ tay lên sờ vào phiến lá sum suê xanh biếc.

      “Đây là ngải cứu.” Tạ Nghiêu Đình dọn dẹp xong, tới phía sau .

      Mùi rất dễ chịu, rất có cảm giác của đồng ruộng.

      Trần Nhứ phục hồi lại tinh thần, thu lại ánh mắt của mình, ngượng ngùng câu: “Tôi nhận ra, còn tưởng đây là cần tây chứ. Nhưng mùi lại giống lắm.”

      hỏi: “ thích ăn cần tây sao?”

      lắc đầu: “. Tôi thích ăn thịt, thịt bò, thịt gà, thịt cá sườn lợn các loại.”

      Tạ Nghiêu Đình bật cười.

      Gió đêm thổi rèm cửa sổ bay lên góc.

      Tạ Nghiêu Đình về phía trước hai bước, lấy tay che lại khe hở, động vào vết thương lưng, trong nháy mắt sắc mặt liền trở nên rất kém. Động tác bị nỗi đau kìm lại, thể làm gì khác hơn là hơi đỡ khung cửa để mượn lực.

      “Sao vậy?” Trần Nhứ đứng gần đó, theo bản năng đỡ lấy tay .

      Dường như đau đến mức nên lời, hai bên thái dương cũng có chút mồ hôi, lắc đầu cái, qua lúc lâu mới khẽ : “ sao.”

      nhíu mày, oán trách: “ người có vết thương, đừng lộn xộn nữa, nhanh ngồi xuống .”

      Tạ Nghiêu Đình cười gượng, bám lấy ghế sô pha khó khăn ngồi xuống, sau đó than thở: “Bị ghét bỏ rồi.”

      Trần Nhứ căng thẳng siết ngón tay, rất lo lắng.

      đáp lại, đột nhiên : “Để tôi xem vết thương lưng .”

      Đương nhiên chịu, cười từ chối: “Có gì hay mà nhìn.”

      Bộ dáng Trần Nhứ thuận theo thu lại ánh mắt, nằm cạnh ở ghế sô pha ban công, cằm gối lên khuỷu tay, giọng : “ Mùng năm đó, có ngày trời mưa, mẹ tới đón tôi rất trễ. Khi đó tôi trong tuổi dậy , tính cách rất quái đản, mình đội mưa men theo đường cái, yên lòng trở về nhà. Ở góc rẽ thiếu chút nữa là bị chiếc xe xích lô đâm phải, may mà có mẹ đẩy tôi ra.”

      còn : “Mẹ vì cứu tôi nên ngã gãy chân, nằm giường hơn hai tháng.”

      cũng vì cứu tôi nên mới bị thương.”

      càng càng khổ sở, lông mi dài che lấp đôi mắt to, vành mắt hồng hồng, giống như con thỏ bị thương. Vẻ mặt lại cố ý bình tĩnh khiến người ta khỏi thương xót.

      Đại khái là càng khiến người ta phải rủ lòng từ bi.

      Tạ Nghiêu Đình đành lòng, giơ tay lên xoa đầu Trần Nhứ, giọng an ủi : “Tôi bị thương nhưng cũng có ý muốn trách . Đừng suy nghĩ linh tinh.”

      người có mùi thơm như cây cỏ trong rừng, rất , giống như được trở về với thiên nhiên.

      Mặt Trần Nhứ giống như bị phỏng. Để che giấu lúng túng, phải chủ động tìm chuyện để .

      “Tại sao lại chọn ngành Đông Y?” mở miệng hỏi.

      “Khi còn bé thân thể tôi tốt, là theo chân ông nội lớn lên. Ở dưới chân núi Thần Nông, địa
      [​IMG]
      2.4. Đèn

      Buổi chiều lúc tan học. Đến phiên Trần Nhứ trực nhật, tới canteen trường ăn tối, ở lại quét dọn vệ sinh.

      Tổ trưởng phân công cho khu vực hành lang phía ngoài phòng học.

      Ánh nắng chiều nhuộm đỏ những đám mây, chân trời tựa như bức tranh sơn dầu.

      Thu dọn xong, sắp xếp lại dụng cụ vệ sinh, lại vẩy mảng nước mặt đất.

      Trần Nhứ lấy tay chống má, nhoài người lan can hành lang nghỉ ngơi lát, ở góc độ này nghiêng mặt sang là có thể nhìn thấy sân thể dục.

      Tầng bốn, cao nhìn xuống, tầm nhìn tệ. đường chạy bằng nhựa, từng tốp từng tốp cùng nhau bộ, còn có vài người cầm cuốn sổ qua lại, gật gù tranh thủ từng phút từng giây học thuộc từ mới.

      Sân bóng rổ ở bên, đám nam sinh khí thế hừng hực chơi bóng, bên ngoài nhìn vào có thể cảm nhận khí thế ngất trời.

      Giang Tư Mạc cũng ở trong số đó, thân hình cao lớn của cậu ta có ưu thế rệt, như hạc đứng trong bầy gà. Áo khoác tùy tiện ném bên mặt đất, người mặc chiếc áo len cổ tròn, lộ ra phần cổ áo sơ mi trắng. Bên thái dương là lớp mồ hôi mỏng, trong suốt.

      Cậu ta nhận ra ánh nhìn chăm chú của Trần Nhứ.

      Khóe môi Giang Tư Mạc khẽ cong lên, càng thêm tích cực di chuyển sân. Cậu ta đón lấy quả bóng từ trong tay đồng đội, chuyền bóng, chặn bóng, giành bảng rổ, úp rổ, động tác thuần thục lưu loát như nước chảy mây trôi, làm liền mạch.

      Bên sân ngừng vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng, dứt bên tai.

      Nữ sinh qua, ánh mắt vô tình hay cố ý gần như đều tập trung ở người cậu ta.

      Trương Việt Tây thở hổn hển chạy tới, vỗ vai cậu ta, "Chơi đủ chưa vậy, hôm nay cậu ăn phải xuân dược hả."

      Giang Tư Mạc theo bản năng nhìn về phía hành lang, nơi đó còn bóng người. Tâm trạng gần như trong nháy mắt chuyển thành đầy mây mù, cậu ta đẩy cánh tay Trương Việt Tây đặt vai mình ra, "Biến ."

      "Khốn", Trương Việt Tây tức giận , khẽ chửi thề tiếng.

      " thôi, đến canteen mua đồ uống." Giang Tư Mạc nhặt áo khoác mặt đất lên, hếch mặt.

      "Cậu mời hả." Trương Việt Tây cười hì hì theo.

      Trần Nhứ đến toilet.

      Sau khi trở về, lấy bài thi số học ra, chuẩn bị giờ tự học buổi tối làm. Lúc dọn dẹp sách vở, trong ngăn bàn lộ ra góc túi giấy, mở ra liền bốc lên làn hơi trắng nóng hổi hương thơm ngọt ngào, là bánh bao đậu đỏ mới ra lò trước cổng trường, còn có hộp sữa tươi. Cầm trong lòng bàn tay, ấm áp.

      màn hình điện thoại di động lên tin nhắn, "Ăn hết ."

      Người gửi tin là Giang Tư Mạc.

      Cho dù có trì độn nữa, cũng có thể nhận ra chút ý vị sâu xa gì đó.

      Sau khi thi xong là hồi tổng kết.

      Kỳ nghỉ đông cuối cùng của thời kỳ cao trung liền bắt đầu.

      Trước Tết Nguyên Đán, đài truyền hình chuẩn bị hàng loạt các chương trình đêm Giao thừa.

      Khu Thiên Hà là khu vực hào hoa xa xỉ được mọi người chú ý nhất ở Giang Thành. Những ngôi nhà xa hoa nhấp nhô nhập vào trong tầng mây màu, đường sá màu xám tro với vành đai xanh được quy hoạch đồng bộ, tựa như mê cung đại xây dựng bằng xi măng cốt thép.

      Khách sạn năm sao đều tập trung mở ở nơi này. Cũng xuất ra toàn bộ bản lĩnh của bản thân trong bữa cơm tất niên quan trọng của mùa xuân.

      Khách sạn Lệ Tư cũng là ngoại lệ, nhắm vào nội dung dưỡng sinh ngày càng trở nên phổ biến ở các thành phố lớn, ngay sau đó đề ra rất nhiều hạng mục hoàn chỉnh.

      Trời quang mây tạnh. Buổi chiều, màu cam và xanh nhạt hòa vào nhau nơi chân trời.

      Trần Nhứ ngồi tàu điện ngầm tới quán cà phê như thường lệ. Màn hình led treo ở cửa, có áp phích tuyên truyền về buổi tọa đàm thực liệu dưỡng sinh cao cấp.

      Tên của người giảng chính rất quen thuộc, Tạ Nghiêu Đình.

      Trần Nhứ dừng bước. Lúc còn chưa kịp nhìn lên, chân phải di chuyển vào phòng. Buổi giảng qua nửa, len lén tìm đến góc tầm thường, ngồi xuống.

      Nội dung tọa đàm là Phương pháp thực liệu của người Nguyên Hốt Tư Tuệ "Ẩm Thiện Chính yếu" *.

      (* Cuốn "Ẩm Thiện Chính yếu" do Hốt Tư Tuệ, y gia ẩm thực cung đình biên soạn. Cuốn sách này cả thảy gồm ba tập, kế thừa truyền thống kết hợp ba nhân tố thực phẩm, dinh dưỡng và điều trị, chú thích hiệu quả dưỡng sinh và điều trị của mỗi thứ thực phẩm, đồng thời giới thiệu chi tiết về phương pháp chế biến cũng như trình bày quan điểm học thuật rất đặc sắc về mối quan hệ giữa ăn uống, dưỡng sinh và sức khỏe, thói quen ăn uống, an toàn vệ sinh thực phẩm v.v. Bên cạnh đó, đưa ra nhận xét độc đáo trong nội dung trình bày những điều kiêng kỵ khi dùng thuốc, lợi và hại của thực phẩm, tương khắc của thực phẩm và ngộ độc thực phẩm.)

      Buổi tọa đàm lớn.

      Hơn hai trăm chỗ ngồi nghe giảng gần như còn chỗ trống. Hàng ghế đầu tiên được sắp xếp cho các máy quay phim, có biểu tượng của đài truyền hình nhiều nơi. Phía sau ghế ngồi của người giảng chính là màn hình hình vòng tròn của Imax, ánh đèn trần lấp lánh, sáng đẹp như dải ngân hà.

      Tạ Nghiêu Đình mặc bộ Âu phục lịch lãm màu xanh thẫm, bên trong là áo sơ mi màu xanh tro, cà vạt điểm xuyết vài hoa văn xanh da trời nho , sắc mặt trầm tĩnh lại vui vẻ, rất đúng mực khí phách.

      Cuối cùng cũng tránh được quay lại chủ đề Giao thừa.

      Khách sạn Lệ Tư mới đưa ra thực đơn mới, trong đó có món gà bọc dạ dày heo được chế biến theo công thức bí mật. Nguyên liệu bên trong có vị thuốc bắc lạt tăng căn.

      Có người cầm micro lên hỏi, "Chuyên gia Tạ, nếu thức ăn chữa bệnh thần kỳ như vậy, bỏ thêm lạt tang căn có thể trừ lạnh làm ấm dạ dày hộ gan bổ thận, vậy liệu có phải rằng, lúc dùng thuốc và uống rượu, hai cái có thể trung hòa, gây tổn thương cơ thể ?"

      Tạ Nghiêu Đình cười nhạt: " dám nhận là chuyên gia. phải có câu rằng, chuyên gia vừa lên tiếng bác bỏ tin đồn, chuyện vốn là tin đồn vô
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3.1: Always like this

      Như thường lệ, mặt trời vẫn mọc. Cuộc sống lại trở về như cũ.

      Trần Nhứ lập ra kế hoạch ôn tập trong kì nghỉ đông.

      Dựa theo chương trình học và thời khóa biểu, mỗi ngày đều làm đề, trong sách bài tập và các loại sách tham khảo. Có đôi lúc làm bài làm tới điên, gặp phải bài khó lại ngồi khóc.

      Mặc dù toàn xã hội xem thi đại học như căn bệnh, nhưng muốn có cuộc sống tốt hơn, vì thứ mộng tưởng gọi là trời cao biển rộng trong tương lai.

      Diệu Dĩnh làm chủ nhiệm bộ nghiên cứu trong bảo tàng, sắp về nghỉ hưu. Như thường lệ thứ hai đóng cửa tiệm. đám người chuẩn bị mở nửa ngày, bàn bạc mở năm ngày bán đồ sứ Đại Tống ra hải ngoại.

      Xe mà hậu cần đặt vé về quê đến.

      Đồ trong cửa hàng tiện lợi cũng tệ lắm. Có dầu ô liu, hoa quả khô, thịt tươi đông lạnh, còn có bánh quy, kẹo, đồ uống, đồ cửa hàng có thể xếp đầy rương.

      Bà Diệp Dĩnh bình thường bộ làm.

      Bà đành phải gọi điện thoại cho Tạ Nghiêu Đình, để khi tan tầm lái xe tới đón.

      Tối hôm qua, Tạ Nghiêu Đình thay người khác trực ca đêm. nổi tiếng là người tốt, vừa ít , lại dịu dàng, rộng lượng, hay giúp người. Trong nhà đồng nghiệp có việc trực được, liền tìm nhờ giúp. Sau kiện náo loạn ở bệnh viện lần trước, trở thành hùng trong mắt các y tá ở bệnh viện.

      Nhận được điện thoại từ Diệp Dĩnh, đúng lúc đường về nhà.

      Ngay sau đó, liền đánh tay lái, lái tới sân sau viện bảo tàng.

      Diệp Dĩnh đứng cầu thang. Nhìn dừng hẳn xe. Tạ Nghiêu dừng xe ở trạm, sau đó mở cốp. Xoay người bê từng thùng để vào. Đồ vật rất nhiều, xếp vừa, ở sau cũng xếp 2,3 thùng rồi.


      Vừa đúng lúc viện trưởng Trình Thuyên làm việc từ ngoài về, nhìn thấy Tạ Nghiêu Đình, cười chào hỏi: "Bác sĩ Tạ vừa đến sao"

      Tạ Nghiêu Đình vội vàng chào lại, cùng ông bắt tay: " lâu gặp bác rồi."

      lại hỏi: "Sức khỏe vợ bác gần đây tốt hơn chưa?"

      Trình Thuyên: "Tốt hơn rồi. Uống xong đơn thuốc lần trước cháu kê bị mất ngủ nữa, tinh thần vô cùng tốt, mỗi sáng đều tập Thái Cực Quyền. Bác có ông bạn già, cũng vừa phẫu thuật xong, muốn tìm trung y điều dưỡng, bác bảo ông ấy đến tìm cháu."

      Tạ Nghiêu Đình gật đầu: "Dạ."

      Trình Thuyên nở nụ cười, quay sang bà Diệp Dĩnh : "Chuyện lần trước tôi nhờ, ý bác sĩ Tạ như thế nào?"

      Tạ Nghiêu Đình giật mình.

      "Nó cả ngày bận rộn. Tôi đây hơn nửa tháng chưa gặp mặt rồi. Nếu phải còn biện pháp xử lý đồng đồ này, tôi cần gọi nó tới đón." Diệp Dĩnh bất mãn cười .

      Trình Thuyên cười ha hả, chuyển hướng tới Tạ Nghiêu Đình: "Người trẻ có tâm trong công việc rất tốt. Cháu tôi kìa, du học từ Đức về liền làm việc tại đài truyền hình. Đề tài được chú ý gần đây mạng chính là do nó làm đấy. Tôi và Diệp chủ nhiệm có qua, muốn 2 người trẻ tuổi gặp mặt làm quen nhau."

      Tạ Nghiêu Đình nghe theo. Đa phần các trưởng bối đều thích ghép đôi loạn cho nam nữ thanh niên độc thân.

      trời
      [​IMG]
      Sweet you, Viclu520Chris thích bài này.

    4. Viclu520

      Viclu520 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      27
      Truyện drop rồi ạ?

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :