1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa - Diệp Lạc Vô Tâm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 39

      Nửa đêm đưa đến thăm lại chốn xưa, Mộc Mộc dù có ngốc cũng hiểu được muốn thế nào.

      bước đến gần , lặng lẽ ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhận ra người đàn ông trước mắt có bao xa lạ, nhìn ra ánh mắt của , cũng hiểu rốt cuộc muốn gì?

      Ôn lại lần mộng cũ? Hay là muốn trọn vẹn, suốt đời suốt kiếp?

      muốn, có thể cho, nhưng dám muốn sao? có thể để ý đến cảm nhận của Trác Siêu Nhiên? để ý đến gia đình mình?

      thể, tuần trước ở ngôi nhà của , làm đến bước kia, cuối cùng vẫn lựa chọn kìm chế. Bởi vì là chị dâu , cho dù về sau thế nào, đây là thể thay đổi được, vợ của bạn được phép động vào, huống chi là vợ của em ruột.

      sớm biết, nhìn qua cuồng ngạo phóng túng, nhưng có nguyên tắc của riêng mình.

      "Xin lỗi..." nhàng mở miệng, "Bây giờ em nghĩ lại, muốn lập lại chuyện cũ."

      cười, cười đến sảng khoái, để lộ hàm răng trắng muốt, "Em nghĩ quá xa rồi, hôm nay tôi mệt chết được, cũng muốn..."

      "Vậy muốn cái gì?"

      nắm lấy tay , chút để ý đùa nghịch những ngón tay mềm mại, "Em biết massage ?"

      lần kinh nghiệm, biết được massage chính là ngón tay tùy tiện di chuyển người ấn ấn, xoa xoa, cũng khó hơn đàn dương cầm là mấy. Nhưng mà, lặng lẽ liếc nhìn cơ thể , khỏi nhớ đến cảm giác đụng chạm...

      "!" kiên định lắc đầu.

      "Bỏ ..." vụng trộm thở phào hơi, tưởng thoát được vận đen, ai ngờ quăng ra nửa câu sau làm cho ói máu, "Vậy em giúp tôi tắm."

      "T... Tắm?" thấy từng đợt máu dồn lên đỉnh đầu.

      "Đừng em biết."

      "Em..." nuốt nước miếng, bất khuất , "Có phải đêm nay nếu em nghe lời , sau này đến tìm em?"

      "Vì sao hỏi như vậy?" nắm lấy tay càng chặt, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn thẳng vào , "Em muốn tôi tìm em?"

      "Đúng!" hề lảng tránh, đón nhận ánh mắt , "Chuyện quá khứ... Em nghĩ nên quên , lần nữa làm lại cuộc sống của mình."

      Tay nắm càng chặt, làm cho ngón tay đau buốt, giống như có thể gẫy bất cứ lúc nào.

      cũng giãy dụa, tiếp tục : "Ngày hôm đó em còn thực nghĩ rằng là người đàn ông đầu tiên của em, em tự cho là mình , tự cho là cứ si tình chờ đợi lại xuất . Thực ra, người em phải là , mà là người đàn ông chính mình ảo tưởng. Ở trong tù, em đem toàn bộ hy vọng ký thác người ta, ảo tướng ta em, bảo về em, khiến cho em sau này bao giờ bị ức hiếp... Cho đến bây giờ em mới biết, đó phải là ký thác hy vọng, đó chính là tự lừa mình dối người."

      nắm tay ngày càng chặt, nhưng cảm thấy đau, bởi vì có nơi còn đau hơn gấp trăm vạn lần.
      Quá khứ, khi biết , đúng là xem như nơi ký thác hy vọng, nhưng tháng ở chung, Trác Siêu Việt luôn khẩu thị tâm phi, luôn luôn chọc tức , bông đùa , nhưng lại là người đàn ông yên lặng mà đối xử tử tế với , làm cho thực xiêu lòng mà thương. thấy được, Trác Siêu Việt kiên quyết cự tuyệt tình cảm của như lúc đầu, mấy ngày nay, bắt đầu cắn rứt, bắt đầu băn khoăn.

      Chỉ tiếc, giữa bọn họ bây giờ chỉ có Trác Siêu Nhiên, còn có gia thế , cha mẹ . Nhất định có kết quả tốt đẹp, muốn nhìn thấy phải đau lòng giữa việc lựa chọn tình và tình thân, cũng muốn phải trả cái giá đắt, cho dù là thương hại hay đồng tình.

      Bởi vì trả giá càng nhiều, hy vọng càng lớn...

      bình ổn hô hấp, cố chịu đựng nỗi đau, cười hỏi lại: " tức giận? cho rằng em lừa ? Chẳng lẽ tự lừa mình dối người sao?"

      "..."

      "Đừng thích em, nếu lòng thích em, vì sao thể ra với trai ? Vì sao lại khuyên em: "So với tôi, ấy thích hợp với em hơn!" rồi đẩy em đến bên cạnh ấy? Thực ra, căn bản hề thích em, làm cho em tất cả những điều đó, chẳng qua chỉ xuất phát từ lòng thương hại!"

      ràng lời của làm tổn thương người khác, nghĩ tức giận, thậm chí xiết nát ngón tay mình, nhưng , buông lỏng tay ra, "Em thực nghĩ như vậy?"

      "Em lầm rồi sao? Vì người phụ nữ bán thân vì tiền, vì người ngay cả tên cũng biết? thích em cái gì? Còn phải bởi vì tối hôm đó..."

      "Em!" rốt cuộc bị làm tức giận đến nhịn được, dùng miệng ngăn giọng của lại, hung hôn, cắn tàn khốc, cho đến khi thở nổi, dùng hết sức đẩy , đánh , mới lưu luyến buông ra, "Tô Mộc Mộc, em dám thêm chữ thử xem!"

      Rất lâu sau mới lấy lại tinh thần, sờ cánh môi sưng đỏ, oán hận đẩy , "Đừng phải! Nếu bốn năm trước em bỏ mà vẫn theo , sớm chán ngấy, kết cục của em có khi còn bằng Chu Tịch..."

      "Chu Tịch? Có phải ta gì với em?"

      " ấy gì cả."

      Với cá tính của Trác Siêu Việt, cho đến bây giờ chưa lần giải thích những thứ vô nghĩa, nhưng hôm nay nhẫn lại, cố gắng giải thích cho Tô Mộc Mộc, "Em đừng nghe ấy lung tung, tôi hề có chuyện gì với ấy, là ấy chủ động tình nguyện, tôi..."

      " hề liên quan đến ấy! Là em nghĩ thông suốt, muốn qua lại mập mờ với ! Cũng muốn gặp lại !"

      " muốn gặp lại tôi?" bỗng nhiên nở nụ cười, khóe môi nhếch lên làm cho trái tim người ta tan chảy, "Được!"

      tiến bước ép về phía , lui bước lùi về phía sau, nụ cười của làm cho có dự cảm chẳng lành...

      tiến lui đến vách tường, còn đường để lùi bước, ôm lấy , đến bên giường massage, đặt bên .

      Giường massage ở dưới người rung lên, lung lay như sắp đổ, kinh hoàng nắm lấy ga giường, "..."
      đừng ở bên, hai tay giữ chặt lấy tay , đem ấn ngã xuống giường, "Em ở lại cùng tôi cả đêm, tôi cam đoan sau này tìm em!"

      " hối hận chữ?"

      Nghe câu này, ngón tay cổ áo cứng đờ, khẽ nắm lại thành quyền, nhưng nhanh chóng buông lỏng, cởi cúc áo ...

      "Tùy em nghĩ." muốn cho nhìn thấy giằng co trong mình, Mộc Mộc nhắm mắt lại, giọt nóng bỏng từ khóe mắt lăn vào tóc. Bọn họ muốn làm tổn thương nhau, cuối cùng lại làm lẫn nhau đau khổ, bọn họ muốn vượt qua Lôi Trì, cố gắng tự chế, bao nhiêu lần ghìm cương trước bờ vực, cuối cùng vẫn nhịn được mà từng bước tiến lên.

      Đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua khóe mặt , lau.

      "Mở to mắt, tôi thích cưỡng ép xác chết..." lạnh lùng ra lệnh, mở to mắt.

      "Tôi dạy em lấy lòng đàn ông như thế nào, em quên rồi sao?"

      lắc đầu. quên, có lời và hành động của siêng năng làm mẫu, quên sao được?

      "Tối hôm nay, chừng nào em làm cho tôi vừa lòng... Chừng đó tôi thả em ."

      cười khổ, tàn ác của sớm nhận qua, thấy nhưng thể trách.

      Chống tay run run ngồi dậy, cẩn thận quỳ trước người , môi tìm đến môi , nhàng hôn, dòng điện chạy qua làm cả người run lên, vội vàng giữ lấy bờ vai ...

      muốn hôn sâu hơn chút, quay mặt, tránh .

      hiểu từ chối, nhàng hôn sau tai , đầu lưỡi chậm rãi di chuyển.

      Tay cởi bỏ từng cúc áo , cơ thể dần dần ra trước mắt, tay bắt đầu len vào vạt áo, nhàng cởi ra.

      Cơ thể của hề thay đổi, mỗi cơ bắp vẫn cường tráng như vậy, chầm chậm hôn, đầu lưỡi khẽ liếm.

      Cho đến khi môi dừng ở vai phải , bỗng nhiên phát ra nơi đó có vết sẹo mờ hình dấu răng, nhìn qua rất giống của phụ nữ lưu lại.

      "Là kiệt tác của em." ôm lấy thắt lưng , "Còn nhớ ?"

      Tay cẩn thận đặt lên vết sẹo kia, tối hôm đó, kêu ra miệng, thống khổ vô cùng, chịu được cắn bờ vai , biết mình dùng sức đến thế nào, càng nghĩ được vai lưu lại vết sẹo.

      "Có muốn thử lại lần ?" Hai tay vào vạt áo , đầu ngón tay lạnh băng làm người run lên, tiếng hít thở khó khăn rơi vào tai .

      "Cơ thể em vẫn mẫn cảm như vậy, chỉ nhàng chạm run lên..." tiến sát đến bên tai , trong thanh mang theo ý cười, "Lúc trai tôi động vào, em cũng như vậy sao?"

      choáng váng như bị người khác giáng bạt tai, mặt nóng lên.

      " ấy ..." Vốn muốn ấy chạm vào , đột nhiên lại nhớ đến cảnh sô pha hôn nồng nhiệt, nuốt lời lại. ra việc qua lâu như vậy vẫn còn để ý.

      "Hử?" dừng lại, chờ tiếp.

      "Tối hôm đó, ấy còn chưa kịp chạm vào em, xuất , sau đó em uống rượu." khe khẽ , " ấy chưa hề làm gì..."

      " sao?"

      " tin, có thể hỏi ấy."

      còn chưa xong, môi hạ xuống, nuốt tiếng cuối cùng của vào.

      Nụ hôn của vẫn cường hãn như trước, làm cho thể chống đỡ, đầu óc mơ hồ, cơ thể trong vòng tay của dần dần bủn rủn, ngã xuống giường massage lúc nào chẳng hay.

      quỳ mặt đất, khẽ cúi người áp người .

      Môi hòa quyện lưu luyến, quần áo người bị bóc ra từng mảng, nhàng rên rỉ, tự chủ được cởi bỏ đai lưng, kéo quần áo xuống...

      Thực ra khi có , những kỹ xảo khiêu khích hay cái gọi là khúc dạo đầu đều dư thừa. khi da thịt chạm nhau, dục niệm kích phát ra từ nơi sâu nhất, đốt cháy lý trí thành đám tro tàn.

      Môi cuồng nhiệt hôn, ngón tay bừa bãi ngực , cơ thể cũng xâm nhập vào giữa, tách hai chân ra, đột ngột vào...

      Hai tiếng thở dốc trầm trọng bật lên, hàm chứa thống khổ, kích thích, cũng là hưng phấn khó kìm chế được.

      Bọn họ ôm lấy nhau, mạnh mẽ tìm kiếm hơi ấm của đối phương, giống như ngàn năm chờ đợi say đắm, tương tư lẫn khổ đau vô tận, chỉ có kết hợp nguyên thủy nhất mới có thể giải tỏa những áp lực thống khổ đè nén lâu.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 40

      Cuồng nhiệt môi hôn, ngón tay dày xéo ngực, mà cơ thể lúc đó xâm nhập, đem chân tách ra, giờ khắc này, áp lực như bị đè nén mong chờ lâu trong dội lại, tất cả lý trí có cách nào ngăn cản được.

      mạnh mẽ vào nơi ẩm ướt...

      Hai tiếng thở dốc trầm trọng bật ra, thống khổ kích thích, cũng là hưng phấn thể kìm chế.

      Tuy phải là lần đầu tiên, nhưng cơ thể vẫn vô cùng chặt chẽ, giống như trong trí nhớ, còn chưa tiến vào toàn bộ, ấm áp vây quanh, làm cho huyết mạch sôi trào, muốn ngừng mà được.

      đứng thẳng, hai tay đỡ lấy hai chân , kéo về phía sau, cơ thể cùng lúc đó tiến thẳng về phía trước, vào nơi sâu nhất.

      "A..." Mộc Mộc cắn môi, đau đớn dội lại, hai chân giữ chặt lấy thắt lưng .

      Nhiều năm gặp, cốt cách của trưởng thành, qua lớp quần áo rộng thùng thình dáng người nhìn có vẻ gầy, thực ra cũng phải, ít nhất nơi cần có thịt, cũng đầy đủ, đầu nhũ tiêm hồng làm gợi lên dã tính nguyên thủy nhất của người đàn ông trong .

      chậm rãi rút ra, lại dùng hết sức lực nhảy vào, lúc này, toàn bộ dục vọng của xâm chiếm , kích thích cuồng loạn bắt đầu dâng lên, thét lớn tiếng...

      "Á!" Mộc Mộc khó chịu rên rỉ, cơ thể run lên trong đau đớn. Người ta chỉ có lần đầu tiên rất đau, lần này của là lần thứ hai... À, phải lần thứ hai, là lần thứ... cũng đếm được là lần thứ mấy, nhưng tại sao còn đau như vậy.

      Rốt cuộc nghe được tiếng rên đau đớn ở phía dưới, hưng phấn sôi trào rút ra, lại lần nữa dã man tiến vào.

      "A!" xiết chặt ga giường, cầu xin, "Đừng, đừng mà..."

      "Kêu lớn tiếng như vậy sao? Chỗ này cách tốt lắm, ở bên cạnh biết còn tưởng tôi cường bạo em."

      chống người ngồi dậy, đỏ mặt, , "Đau, chậm chút, được ?"

      Đầu ngón tay khẽ lau giọt mồ hôi chảy xuống trán , tự trách, xem ra mình hơi nóng vội. Để cho thời gian thích ứng, thể đè nén khát vọng của chính mình, động tác cũng từ tốn rất nhiều.

      còn va chạm đau đớn, những ma sát khoái cảm ngày càng ràng, bủn rủn quen thuộc dần dần kéo đến, làn tràn từ chỗ sâu nhất.

      cuối cùng đè nén được kích thích, theo tiết tấu của , khó nhịn ngân nga, "Ưm... A..."

      Trần nhà dập dềnh trước mắt, người trước mắt cũng theo đó chuyển động, thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể mê muội nắm lấy cánh tay cường kiện của , lẳng lặng nhìn.

      "Còn đau ?"

      cười lắc đầu, ngón tay chạm đến mặt , môi , cho dù trước mắt mơ hồ thế nào, nhưng nụ cười thỏa mãn và hưởng thụ nơi đáy mắt vẫn ràng, bởi có những thứ sớm khắc sâu vào tâm trí ...

      " sao?" nhìn sâu vào đáy mắt , còn có sống mũi thẳng tắp, nụ cười nhợt nhạt môi, "Người đàn ông bốn năm trước kia, sao?"

      nhếch môi, ý cười xấu xa, " phải tôi sao?"

      Mộc Mộc nghẹn lời, quay mặt thèm nhắc lại.

      nâng lên khuôn mặt đỏ ửng, hôn môi , hai tay ngừng thăm dò những nơi mẫn cảm nhất, làm cho cả người còn chút sức lực, thở gấp liên tục.

      "Em lập lại những lời vừa rồi lần nữa thử xem." nâng ngực , ngậm lấy bên nụ hoa.

      Ánh mắt mông lung, hơi thở càng dồn dập, " cái gì?"

      " em muốn mập mờ với tôi, em muốn gặp lại tôi..."

      "Em..." Miệng khiêu khích, khoái cảm tê dại làm cho ngay cả hít thở cũng cảm thấy bất lực.

      được lời nào, thầm nghĩ cứ vậy vào cơ thể mình, vĩnh viễn cũng rời .

      Lúc tay di chuyển xuống dưới hai chân , như có như khiêu khích nơi mẫn cảm nhất, cả người co lại, luốn khép chặt hai chân, bất đắc dĩ vì dị vật ở trong cơ thể làm muốn khép mà thể nào khép được.

      "Đừng mà..." Thanh của ai oán, mỗi tấc da thịt cơ thể đều như thiêu đốt.

      "Người em kia thực phải là tôi sao?"

      hổ là đàn ông được huấn luyện trong quân đội, bức cung nghiêm hình như vậy cũng biết chọn thời điểm, thở còn thở nổi, lấy đâu ra sức mà khẩu thị tâm phi.

      chống cự được tàn phá của tinh thần và cơ thể, run giọng trả lời, "Là ..."

      "Tôi chưa nghe ..."

      tra tấn sinh lý làm phòng tuyến tâm lý trong hoàn toàn đổ vỡ, lắc đầu mạnh, nước ánh lên trong khóe mắt, "Em !"

      nở nụ cười mĩ mãn, hai tay đỡ lấy thắt lưng , bắt đầu điên cuồng xâm chiếm.
      Nhìn cơ thể bất lực lay động giường massage, nghe thanh cầu xin duyên dáng thốt ra, càng mất lý trí, mỗi lần đều tiến đến nơi sâu nhất.

      Mộc Mộc bắt đầu thích ứng với tiết tấu của , cảm giác được an ủi dần thay thế đau đớn ban đầu, mỗi lần càng kích thích mạnh hơn, cuối cùng Mộc Mộc chịu được, toàn thân như bùng nổ, cả người run rẩy.

      Chưa bao giờ như giây phút này, khát khao dục vọng đến thế, muốn , chỉ cơ thể , còn có trái tim , con người , toàn bộ của ...

      Nhưng biết, thể!

      "Siêu... Việt... Em thực rất !" Cơ thể lên đến đỉnh cao nhất, trái tim lại như chìm vào đáy vực, khóc, khóc đến mất lý trí, cầm lấy hai tay , " ôm em lần."

      cần chiếc ôm của , chẳng sợ chỉ là giây ngắn ngủi.

      ôm khỏi giường massage, bước nhanh đến phòng ngủ, đặt giường lớn mềm mại. lên giường, cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, vòng tay khăng khít.
      Sau đó, chuyển các loại tư thế, chiếm lấy biết mệt mỏi, như hận thể nghiền nát xương tủy .

      Cơ thể trở nên cực kỳ mẫn cảm, kích thích cùng với thống khổ, rên rỉ ngày càng mê loạn, cho đến khi bị đưa đến cao triều...

      Cơ thể phía dười mềm mại, tiếng rên rỉ xiêu hồn lạc phách, run run co rút, Trác Siêu Việt cuối cùng thể nhẫn lại được kích thích mãnh lệt này, gầm , ở nơi sâu nhất trong giải phóng.

      ...
      Gian tình nên phát sinh cuối cùng cũng kết thúc, thở dài, khi dục niệm phát tiết song, lý trí lần nữa khôi phục, hối hận, đó là giả.

      Nhưng hối hận liệu có thể thay đổi được cái gì, tất cả những thứ xảy ra cũng xảy ra.

      chỉ có thể nhàng lau nước mắt, đem cơ thể run run kéo vào trong ngực, khẽ vuốt lưng , " tôi đừng khẩu thị tâm phi, những lời làm tổn thương như vậy."

      lui ở trong lòng , bất lực lắc đầu, " bảo em làm cách nào để ? Cho đến bây giờ cũng chưa từng chính miệng câu, em!"

      đặt nụ hôn lên trán , " phải tôi em đây sao?"

      "Em cần làm, em muốn ..." gối đầu lên vai , nước mắt nóng bỏng đọng ở dấu răng đầu vai, "Siêu Việt, em hy vọng bao nhiêu người thừa nhận em là bạn của mình kia là , từ chối người khác can thiệp vào chuyện riêng tư của mình kia là ... Em hy vọng bao nhiêu người giữ lấy tay em, cho em bỏ cũng là ! Nhưng em cũng biết, thể! Trước mặt trai , ngay cả liếc mắt nhìn em lần cũng dám!"

      "Em nghĩ rằng tôi muốn sao? Nếu em thực là người phụ nữ củ tôi, tôi dám thừa nhận với cả thế giới này, đừng là mẹ tôi, ngay cả Ngọc Hoàng đại đế cũng có quyền can thiệp! Đáng tiếc em phải..."

      Đúng vậy, phải.

      "Siêu Việt... Chúng ta..."

      "Đừng gì cả..." ngồi dậy, "Tôi tắm."

      "Em giúp ."

      *******
      Đường chân trời biến thành màu xám đậm.

      Trác Siêu Việt lẳng lặng ngồi giữa hồ, nước ấm vây quanh cơ thể, người bám đầy bọt xà phòng. Mộc Mộc cẩn thận giúp chà lau, từng chỗ từng chỗ, xóa những vết ô uế tội chứng.

      Cuối cùng, dùng khăn mặt giúp lau khô cơ thể.

      Làm xong tất cả, vuốt lên hàng mi tuấn của , " nghĩ gì?"

      vẫn nhắm mắt, làm như nghe thấy. xem ra muốn trả lời, liền hỏi nữa.

      " vừa lòng chưa? Chắc hẳn em có thể rồi?"

      mở to mắt, "Muộn như vậy rồi, em có thể đâu? Sáng mai hãy ."

      Tắm rửa xong, bọn họ lại lần nữa lên giường ngủ, gối đầu lên ngực , nghe tiếng tim đập nặng nề, cảm nhận mùi hương cơ thể ...

      lâu ngủ giấc ngọt ngào đến vậy, trong giấc mơ, tất cả đều là ánh mặt trời ấm áp. Nếu phải tiếng di động vang lên, có lẽ vẫn ngủ tiếp...

      Lờ mờ mở mắt, trời sáng, Trác Siêu Việt đưa tay lấy di động đầu giường, thoáng nhìn màn hình hiển thị, đột nhiên ngồi thẳng dậy.

      Chần chờ vài giây, nghe máy, khó khăn mở miệng, "."

      "Siêu Việt, cậu ở đâu?"

      Nghe được giọng Trác Siêu Nhiên, Mộc Mộc như bị dội chậu nước lạnh, còn buồn ngủ, yên lặng xuống giường.

      "Em..." Trác Siêu Việt day day trán, "Ở hội quán massage..."

      "Hội quán?" Trác Siêu Nhiên cười , " sao? Cậu định đoạn tuyệt quan hệ với mẹ?"

      Trác Siêu Việt cười khổ, "Là mẹ muốn đoạn tuyệt quan hệ với em."

      "Tính mẹ phải cậu biết, trở về nhận sai là xong rồi, nếu , cậu cứ về, tôi nhận sai giúp cậu ..."

      "Được, chốc nữa em trở về nhận lỗi với mẹ."

      Trác Siêu Nhiên ngờ đồng ý dễ dàng như vậy, sửng sốt, "Cậu ?"
      "Ừm." thuận miệng đáp, nhìn thấy Mộc Mộc mặc quần áo ra ngoài, định ngăn cản, cầm điện thoại đứng dậy, thấy bóng dáng biến mất sau cánh cửa.
      Giống như buổi sáng bốn năm trước!

      "Siêu Việt? Cậu sao chứ?"

      nắm chặt điện thoại trong tay, dường như phát ra những thanh vỡ vụn, " có việc gì..."

      *****
      Tiếng cửa mở lần nữa khép lại, là trời nhạt mây mờ, là hành lang trống trải...

      Tình cảnh này, giống như màn kịch bốn năm lần tái diễn.

      Điều duy nhất giống, đó là Mộc Mộc của bốn năm trước còn để lại cho niềm hy vọng để chờ đợi kiên trì, mà hôm nay, ra hờ hững, điều duy nhất có thể làm, đó là tự ép mình bỏ cuộc...

      Hình như có ai từng , tình có kết thúc, chỉ có buông xuôi! Chỉ cần con người ta kiên trì, bỏ cuộc, tình bao giờ kết thúc! Những ngày đông giá rét qua , những đóa mai mới có thể nở rộ.

      Bây giờ muốn cho người biết, có những tình phải hiểu được cách buông xuôi! Cố gắng nắm lấy thứ tình vốn thuộc về mình, chỉ làm cho nhau thêm mệt mỏi.

      Nhưng bỏ cuộc, nghĩ sao dễ dàng, mà làm sao gian nan đến vậy.

      Giờ phút này, cơ thể còn lưu lại mùi hương của , còn lưu lại những dấu hôn, còn đau đớn giữa hai chân... thực lưu luyến , thể ôm thêm lần, hưởng thụ hơi ấm vòng tay , cũng muốn nhìn thêm lần, xem có hay tự trách, tiếc thương...

      vịn vào tường, cố gắng ngẩng đầu lên, cho nước mắt rơi xuống. lần nữa tự với mình: Tô Mộc Mộc, có thể chịu đựng được, đời này có nỗi đau nào là thể vượt qua!

      Rốt cuộc có chút dũng khí, chuẩn bị rời , trong phòng vừa ra, tiếng bước chân vang lên, ngày càng gần.

      Mộc Mộc sợ hãi, luống cuống chạy đến bên cạnh cầu thang, dựa lưng vào vách tường, lấy tay che miệng, dám động, cũng chẳng dám thở mạnh.

      Buổi sáng yên tĩnh, nhưng tiếng động rất cũng lọt ngoài tai .

      nghe thấy tiếng mở cửa, nghe thấy bước chân dồn dập của , cũng thấy nôn nóng đấm vào cửa thang máy, cho đến khi "Đinh" tiếng, cửa thang máy mở ra, lại khép lại, thế giới quanh mới trở về yên tĩnh...

      Trái tim giống như bị những lưỡi dao cứa đứt, Mộc Mộc cuối cũng chịu được, dựa lưng vào vách tường, chậm rãi ngồi xuống, che miệng, nước mắt từng hàng từng hàng tuôn rơi.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 41

      Sau khi Trác Siêu Việt đuổi theo cũng trở lại. biết tìm mình bao lâu, ở những nơi nào. vẫn tránh ở góc tường ẩm ướt thầm khóc, khóc đến khi còn chút sức lực, nhưng nước mắt vẫn thể nào dừng. xứng đáng, ngoài hai đêm kích tình tuyệt vọng, chẳng thể cho cái gì, đáng để bận tâm bốn năm, lại càng đáng để quay lưng phản bội những người mình thân nhất.

      biết qua bao lâu, sắc trời càng tối, tin Trác Siêu Việt còn tìm mình mới kéo hai chân tê dại, từng bước từng bước xuống cầu thang.

      Mười hai tầng lầu, cuối cùng xuống tầng thấp nhất, hướng đại sảnh nhìn kĩ hồi, chắc chắn có bóng dáng Trác Siêu Việt, mới lo sợ ra, nhưng sau khi ra khỏi "Long cung" lại bỗng nhiên cảm thấy thất vọng, bao nhiêu lần quay đầu, hy vọng ở trong đám đông nhìn thấy . Đáng tiếc, rồi...

      Gió tháng Chín, hiu hiu lạnh. Mộc Mộc ôm cơ thể run run đứng ở ngã tư đường xa lạ, phương hướng.

      chỉ có thể dọc theo con đường kia trở về. qua hiệu thuốc, đột nhiên nhớ mấy ngày nay phải kỳ an toàn, vạn nhất có đứa bé của ... Nghĩ đến việc đó, theo bản năng sờ sờ bụng mình, có thể sinh đứa con của sao?

      , được! thể để đứa bé đó ra đời mà thể cho nó rằng ba nó là ai! thể để cho bi kịch của lần nữa tái .

      Quyết tâm vào hiệu thuốc, Mộc Mộc trước mặt người phụ nữ mặc áo trắng dài, run rẩy mở miệng, "Tôi muốn mua... thuốc tránh thai... Ừm, là ngày hôm qua, tôi cùng với người..."

      Người phụ nữ kia lạnh lùng liếc nhìn cái, mở tủ, "Mười sáu đồng!"

      run run lấy tiền, thanh toán xong, run run cầm lấy vỉ thuộc người phụ nữa kia để mặt quầy, nắm chặt trong lòng bàn tay.

      ra khỏi hiệu thuốc, lấy ra tờ giấy hướng dẫn, cố gắng rất lâu mới nhìn mặt chữ. Dùng cho phụ nữ khẩn cấp tránh thai... Uống viên sau khi quan hệ bảy mươi hai giờ, sau mười hai giờ uống tiếp hai viên.

      Có người qua, thấy vỉ thuốc trong tay , quay đầu lại nhìn...

      Mộc Mộc hít hơi sâu, cầm viên thuốc bỏ vào miệng cố gắng nuốt xuống, thuốc rất đắng, cảm giác đắng cay này ngạnh lại ở yết hầu, rất lâu tiêu tan.
      bỗng nhiên thấy lạnh, quần áo mỏng manh người, gió lại vẫn như chui vào xương tủy, lạnh đến nỗi răng va đập vào nhau.

      Có lẽ, đốt que diêm cuối cùng... chừng có thể nhìn thấy cười trong ánh lửa.

      cười khổ, lại tiếp tục về phía trước.

      Muốn nhìn thấy , căn bản cần đốt diêm, chỉ cần nhắm mắt, vậy là được rồi.
      ******
      Cho đến khi chạng vạng, Mộc Mộc mới đứng ở ngoài cửa nhà Bạch Lộ, gõ hai tiếng.
      Khi Bạch Lộ ra mở cửa, nhìn thấy Mộc Mộc đứng bên ngoài, mặt trắng bệch, vội vã kéo vào, nhìn lượt từ xuống dưới, "Cậu làm sao vậy?"

      Mộc Mộc cố gắng nở nụ cười, "Mình rất tốt, cậu có thể đừng làm như nhìn thấy quỷ hả?"

      Bạch Lộ gì, đem kéo đến trước gương. Nhìn chính mình trong gương, Mộc Mộc cũng hoảng sợ, đây là sao? Tóc rối bù, mặt trắng bệnh, mắt ầng ậc nước, đôi môi còn sưng đỏ.

      cảm thấy mình vô cùng may mắn vì về trường học, để bạn học thấy được bộ dáng kinh khủng thế này, biết nghĩ thế nào.

      Bạch Lộ cầm chiếc khăn ướt đưa cho , cảm động đến rơi nước mắt nhận lấy, vừa lau mặt, Bạch Lộ bỗng nhiên vén tóc , nhìn dải dấu hôn loang lổ, dùng ánh mắt muốn hỏi nhưng lại dám mở miệng nhìn ...

      "Là mình tình nguyện." Mộc Mộc biết ấy muốn hỏi cái gì, đành đơn giản giải thích, "Vẫn là , vẫn là đêm tình... có gì, coi như ôn lại chuyện cũ, cảm giác rất tốt... Thực có gì..."

      hơi xong, cầm khăn chà mặt rất mạnh, chất lỏng nóng bỏng trong mắt đều bị khăn hút khô, rơi xuống giọt.

      "Mộc Mộc..."

      "Bạch Lộ, mình đói, nhà cậu có gì ăn ?"

      Bạch Lộ bất đắc dĩ thở dài, vào phòng bếp nấu mì ăn liền, mỳ thịt bò kho tàu nóng hổi, tỏa hương bốn phía.

      hai tay cầm bát, hơi nóng theo lòng bàn tay thấm vào máu, nhưng vẫn lạnh đến phát run.

      "Đội trưởng Trác kia..." Bạch Lộ do dự, sau đó tiếp tục, "Mình nghe Vương Diêu , mắt ta bị thương, vẫn còn tĩnh dưỡng trong bệnh viện."

      Nước mì nóng dường như nghẹn ở cổ họng, Mộc Mộc che miệng ho khan, lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, mãi mới có thể dừng.

      "Ừm." lau khóe miệng, " ấy ở trong bệnh viện, ấy bị thương, chẳng những mắt, chân cũng bị... Bạch Lộ, coi như mình xin cậu, đừng hỏi tối qua mình vụng trộm với ai, mình muốn ..."

      Bạch Lộ hỏi lại, nhàng vỗ vỗ bả vai run rẩy của , "Mộc Mộc, đến tột cùng ta là dạng đàn ông như thế nào? Tại sao cậu đến như vậy?"

      Nguyên bản là Bạch Lộ tò mò, nghĩ biết người đàn ông thế nào mà quyến rũ làm cho phụ nữ thể nào kháng cự, nhưng khi nhìn thấy vỉ thuốc tránh thai trong túi Mộc Mộc, lại quay sang mắng, "Hừ, loại cặn bã! Chỉ quan tâm đến hưởng thụ của bản thân mình, ngay cả cậu sống chết thế nào cũng thèm quan tâm, cậu còn khăng khăng mực ! Cậu sớm quên cho mình... Còn nữa, ngày mai mình đưa cậu bệnh viện kiểm tra, chừng lại lây nhiễm bệnh gì!"

      *******
      Mộc Mộc bị ốm , đương nhiên phải là lây bệnh, sốt suốt ba ngày giảm, chỉ có thể ho khan.

      Con người khi sinh bệnh thường thường nhớ về những người thân nhất, Mộc Mộc cũng nhớ, nhưng càng muốn Trác Siêu Việt, bởi vì những người thân nhất với còn đời này, nhưng Trác Siêu Việt còn sống, chỉ cần gọi cuộc điện thoại là có thể nghe thấy giọng .

      Cho nên, luôn nhìn điện thoại ngẩn ngơ, sợ hãi gọi đến, lại mong chờ gọi đến.

      Bạch Lộ đến bệnh viện thăm, thấy nhìn điện thoại đến thất hồn lạc phách, tức giận đến thể nhịn được, đem điện thoại dúi vào tay , "Gọi điện cho , bảo đến thăm cậu!"

      "Chị Bạch Lộ" Mộc Mộc giương đôi mắt ngập nước, "Váy của chỉ rất đẹp, mới mua sao?"

      "Cậu! Đồ bỏ !" Bạch Lộ ngồi giường bóc chuối, đưa cho Mộc Mộc.

      "Đừng có đánh trống lảng, tưởng rằng mình quên việc này sao?"

      "Cậu quên chưa?"

      Mộc Mộc lại kéo kéo áo , "Cậu mua váy này ở đâu? Đắt hay ? Mình cũng muốn mua cái."

      "Ở trung tâm thương mại XX, mấy ngày trước bọn họ khánh thành, giảm giá rất nhiều..." Nhắc tới giảm giá, mắt Bạch Lộ nhất thời sáng lòe, "Váy này giá gốc hơn ngàn, hạ giá ba lần, còn hơn bốn trăm..."

      " sao? Quá rẻ." Mộc Mộc ngồi dậy, "Mình ở bệnh viện buồn lắm, bằng chúng ta mua sắm ."

      Mộc Mộc cũng phải muốn mua váy, chỉ là nghe mua sắm là cách phụ nữ trị liệu thất tình tốt nhất, so với mình đơn nằm giường bệnh, nhìn nữ sinh giường bên được bạn trai tận tình chăm sóc, thà ra ngoài xem trời có nhiều mây , khí có ẩm ướt còn hơn.

      Đáng tiếc Bạch Lộ cho cơ hội, " mua sắm? Nhìn cậu nửa chết nửa sống thế này còn muốn dạo phố? Ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh cho tôi nhờ!"

      "Mình hạ sốt rồi mà!"

      "Từ bốn mươi độ hạ xuống còn ba tám độ rưỡi, cậu..." Bạch Lộ dừng lại, bởi vì nhìn thấy người đàn ông vào cửa, nét đàn ông cương nghị làm cho phải chú ý.

      Mộc Mộc lúc sốt cao nhìn thấy khuôn mặt mình nhớ nhung kia, nước mắt rốt cuộc trào ra làm mờ tầm mắt, cái gì cũng được.

      ngồi ở giường, còn chưa mở miệng, Mộc Mộc khống chế được bản thân mình, hai tay ôm chầm lấy . rốt cuộc cũng đến, luôn luôn chờ , chờ đến cả người đau nhói, ngay cả xương tủy cũng đau.

      Ba ngày này, luôn luôn mong nhớ, mặc kệ đúng hay sai, chỉ cần đến, nhất định phải ôm chặt lấy , bao giờ buông tay.

      Tay dịu dàng đặt lên lưng , vỗ vỗ , dịu dàng này làm cho cả người Mộc Mộc giật thót.

      Cảm giác này, giống Trác Siêu Việt...

      Nhưng Trác Siêu Nhiên ràng ở bệnh viện, phải mắt còn chưa nhìn sao?

      Mộc Mộc kinh hãi mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy ở cửa phòng bệnh dáng người quen thuộc khác, khẽ dựa vào cửa, lẳng lặng nhìn , khóe miệng nửa cười nửa ...

      Ánh mắt hai người giao hội trong trung, nhìn thấy trong đáy mắt chút hận, chút đau, nhanh chóng lướt qua.

      làm cái gì? Lao vào lòng người đàn ông mình nên gần gũi nhất, lại còn là trước mặt Trác Siêu Việt.

      Mộc Mộc cuống quýt đẩy Trác Siêu Nhiên ra, lui người về phía sau, giữ khoảng cách với Trác Siêu Nhiên. phải cố ý, chỉ là bệnh quá nặng, lại quá mong chờ Trác Siêu Việt đến tìm mình, cho nên vừa nhìn thấy khuôn mặt này mà vui mừng quên hết tất cả.

      "Mộc Mộc, xin lỗi, vừa mới biết em đổ bệnh." Giọng Trác Siêu Nhiên tràn ngập áy náy.

      lấy lại bình tĩnh hỏi, "Sao lại tới đây? Mắt thế nào? Xuất viện rồi sao?"
      "Chưa xuất viện, nhìn mọi thứ còn hơi mơ hồ, bác sĩ đề nghị ở lại quan sát thêm vài ngày." thản nhiên cười, " nghe em đổ bệnh, vội vã đến thăm em, cho nên trốn viện."

      "..."

      Có những người đàn ông rất đáng sợ, bạn dám làm tổn thương ta, cũng có những người đàn ông vô cùng mạnh mẽ, bạn có cách nào làm tổn thương ta.

      Có những người đàn ông quá tốt, ta dùng hết tấm lòng che chở bạn, thương bạn, cuối cùng bạn đành lòng làm tổn thương người đó.

      Trác Siêu Nhiên chính là người đàn ông như vậy. Trong lúc yếu ớt nhất, cần an ủi nhất, như từ thiên đường giáng xuống, cho vòng tay ấm áp, cho che chở dịu dàng.

      có cách nào cho : Lúc vừa rồi em ôm là vì tưởng nhầm là em trai ! biết ? Lúc ở giường bệnh nhìn thấy mắt trời, chúng tôi giường làm vô số việc!

      Những lời này, vĩnh viễn có cách nào mở miệng!

      Cảm giác được khác thường của Mộc Mộc, Trác Siêu Nhiên hơi nheo mắt, muốn nhìn gương mặt , nhưng các nào làm được, cho nên nhàng đặt tay nên khóe mắt, xem có rơi lệ hay .

      Mộc Mộc nghiêng mặt tránh , ánh mắt lại chịu khống chế liếc về phía cửa, cửa biết khi nào khép lại, Trác Siêu Việt bỏ .

      Trác Siêu Nhiên mờ mịt, cũng nhìn về phía cửa, "Làm sao vậy?"

      " có việc gì..." Mộc Mộc đột nhiên nhớ tới Bạch Lộ còn đứng ở bên giường, vội vàng giới thiệu: "Bạch Lộ, ấy là Trác Siêu Nhiên." do dự chút, tỉnh lược quan hệ của bọn họ, "... Siêu Nhiên, đây là Bạch Lộ, bạn của em."

      Thực ra, qua đoạn đối thoại của bọn họ Bạch Lộ sớm đoán ra người này là ai, thoải mái vươn tay, "Đội trưởng Trác phải ? Trước đây từng nghe Vương Diêu nhắc đến , quả nhiên trăm nghe bằng thấy."

      Trác Siêu Nhiên khách khí đứng dậy bắt tay, tuy rằng thị lực tốt, nhưng quân nhân mỗi lần vươn tay đều tỏa ra khí độ bất phàm, "Xin chào, Bạch biết Vương Diêu sao?"

      "Chúng tôi là bạn đại học. Lúc trước là tôi tiến cử Mộc Mộc đến đoàn văn công đàn dương cầm đó thôi."

      "Vậy sao? Nếu có cơ hội tôi muốn mời dùng bữa cơm, cảm ơn cho tôi có cơ hội được biết Mộc Mộc."

      "Được!" Lúc Bạch Lộ nhận lời, còn cố ý xem thường nhìn Mộc Mộc cái, thầm oán biết quý trọng người đàn ông như vậy.

      Hàn huyên vài câu, cũng đánh giá xong "Đội trưởng Trác" trong truyền thuyết, Bạch Lộ thức thời thu dọn mọi thứ ra về, "Mộc Mộc, hai người cứ chuyện, mình về trước, lúc nào rảnh lại đến thăm cậu."

      Bạch Lộ rồi, nữ sinh giường bên cạnh cũng vừa châm cứu xong, bạn trai lòng dạ hẹp hòi sợ bị chàng đẹp trai bên này câu hồn, nhất quyết dẫn ấy ra ngoài ăn cơm, trong giây lát, phòng bệnh ngoài Trác Siêu Nhiên và Mộc Mộc, còn ai.

      Mộc Mộc lại nhìn về phía Trác Siêu Nhiên, "Siêu Nhiên, đúng lúc tới, em có lời muốn với ."

      "Được, em ."

      Nếu bệnh của sắp khỏi, cũng là thời điểm nên đem mọi chuyện cho ràng, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn , đem những lời luyện luyện lại trong lòng, dùng giọng bình thản nhất, "Chúng ta chia tay !"


    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 42

      Trác Siêu Nhiên cười khẽ, dường như sớm đoán được như vậy, "Mộc Mộc, vẫn nghĩ em là dũng cảm, dám dám hận... Cũng bao giờ để ý người khác nghĩ gì, gì, lại càng bởi vì chút trở ngại mà bỏ qua những điều mình muốn."

      "Em..." chưa bao giờ biết Trác Siêu Nhiên lại đánh giá cao mình như vậy. bị tâng bốc thành ra có chút ngượng ngùng, biết nên gì.

      " biết mẹ cho người đến tìm em, những lời nên ..."

      " biết?" Mộc Mộc kinh ngạc.

      " cũng nghe Siêu Việt , vì chuyện này mà cậu ta ầm ỹ trận với mẹ ." Trác Siêu Nhiên cười lắc đầu, dường như đối với tức giận của em trai mình có chút đồng tình, "Thực ra, mẹ có thành kiến đối với em là vì chuyện quá khứ. Em cho bà ấy khoảng thời gian, để cho bà ấy hiểu em hơn, nhất định cách nhìn của bà thay đổi."

      như vậy Trác Siêu Việt sớm biết, chẳng lẽ ngày đó đến tìm là vì chuyện này?

      "Mộc Mộc." Trác Siêu Nhiên mạnh mẽ đặt tay lên vai , "Em tin , chuyện trong nhà, nhất định có thể xử lý tốt, để cho em chịu tủi thân."

      Mộc Mộc nguyên bản muốn , mình xứng với , khoảng cách của bọn họ quá xa, có cách nào vượt qua được, hy vọng đối mặt với , lựa chọn người thích hợp hơn với mình, chúc phúc cho .

      Nhưng nghe xong những lời này của Trác Siêu Nhiên, phát đó là lý do vô cùng yếu ớt.

      Nếu dối được, chi bằng ăn ngay thẳng, "Em xin lỗi, em chia tay với , phải vì những lời mẹ , mà là vì... Em thích ."

      Ý cười mặt Trác Siêu Nhiên càng đậm, "Em thấy tin sao? Em muốn gạt cũng nên tìm lời dối có sức thuyết phục chút."

      Ngữ khí của , thần thái của , lộ ra tự tin vô cùng.

      Đúng vậy, gia thế bất phàm, bề ngoài xuất chúng, được huấn luyện trong bộ độ đặc chủng, tự tin này của là lẽ đương nhiên.

      Biết mình thể nào làm lung lay tự tin kia trong Trác Siêu Nhiên, Mộc Mộc thể cùng giảng giải chút về vấn đề tình cảm, "Em thực lừa , em thừa nhận rất hoàn mĩ, có gì để chê trách. Em cũng biết đối với em rất tốt, toàn tâm toàn ý che chở em, nhưng em thích , bởi vì... Trong lòng em có người khác."

      " ?"

      Mộc Mộc gật đầu vô cùng chân thành.

      "Vậy em gọi ta đến, muốn nhìn xem... Là loại đàn ông thế nào có thể cướp em khỏi ."

      "Hả?" Mộc Mộc hết chỗ .

      đương nhiên thể gọi Trác Siêu Việt tới, cho dù muốn gọi, Trác Siêu Việt tuyệt đối cũng có khả năng tới! Bắt thừa nhận mình có gian tình với chị dâu trước mặt Trác Siêu Nhiên, còn bằng trực tiếp đâm dao.

      Mộc Mộc hơi nóng nảy, "Chẳng lẽ em muốn chia tay với cũng được sao? Vì sao tôn trọng lựa chọn của em?"

      " có thể tôn trọng em, nhưng em phải cho lý do chính đáng."

      Vì muốn kết thúc với , Mộc Mộc khẽ cắn môi : "Siêu Nhiên, thực ra hề biết em. Em giấu rất nhiều chuyện, ví dụ như, khi chưa vào tù em làm ở quán bar, em ... em vì tiền mà bán thân."

      Trác Siêu Nhiên rốt cuộc bình tĩnh được, kinh ngạc lại nghi ngờ nhìn , "Mộc Mộc, chuyện thế này thể đùa."

      "Là ." , " là quân nhân, tiền đồ rộng mở, như em, vốn xứng với ."

      Trầm ngâm lát, thở hơi, dịu dàng vuốt tóc , " tin, em nhất định có nỗi khổ riêng... Chuyện quá khứ đều trôi qua rồi, về sau bảo vệ em, quý trọng em."

      giọt lệ nóng bỏng từ khóe mắt chảy xuống, Mộc Mộc cảm giác trái tim lạnh như băng của mình bị kiên định của vây quanh, hâm nóng.

      rốt cuộc thể khống chế cảm xúc của chính mình, đẩy mạnh, " , đừng đối với em tốt như vậy, em đáng, em làm những chuyện gì sau lưng có biết hay ?"

      "Chuyện quá khứ muốn biết..." Trác Siêu Nhiên nắm lấy tay đặt ở ngực mình, " chỉ biết bây giờ em là bạn của , có trách nhiệm chăm sóc bảo vệ em!"

      "!"

      "Được rồi, em bình tĩnh lại, ngày mai đến thăm em."

      Chia tay, ra khó đến vậy!
      *******
      Thời gian sau đó, mỗi ngày Trác Siêu Nhiên đều đến bệnh viện thăm , Trác Siêu Việt có khi cùng đến nhưng cũng vào cửa, chỉ chờ ở bên ngoài.

      Mộc Mộc mỗi ngày đều với chuyện chia tay, nhưng thái độ của Trác Siêu Nhiên luôn luôn rất cứng rắn, "Trừ khi em làm cho tin, em thực thích ."

      Giây phút đó Trác Siêu Nhiên rất giống quân nhân. dịu dàng bình thản chỉ là bề ngoài, bên trong, cũng có ngưỡng giới, cũng có chấp nhất của riêng mình.
      Rốt cuộc đến ngày xuất viện, Mộc Mộc nhõm thở ra hơi, chạy tìm Bạch Lộ mua sắm.

      Vào trung tâm thương mại, Bạch Lộ tựa như bị thuốc kích thích, ngừng chạy qua chạy lại giữa những gian quần áo rực rỡ sắc màu, lấy từng bộ tới cho Mộc Mộc xem, căn bản có tâm trạng nào, mở to hai mắt tìm kiếm trai đẹp, bởi vì mục đích ngày hôm nay chính là tìm chàng cùng mình diễn tuồng kịch trước mặt Trác Siêu Nhiên.

      Đáng tiếc chọn tới chọn lui, muốn tìm người bề ngoài thua kém , là khó!

      Vừa đến khu thời trang, Mộc Mộc cúi đầu cầm mác giá tính toán phần chiết khấu, giọng con ngọt mà ngấy lập tức truyền đến.

      " Siêu Việt? xem gì vậy?"

      Ngực Mộc Mộc giống như bị cái gì châm vào, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra giọng .

      Trong đám đông ồn áo, ánh đèn chân lóa mắt, nhìn cái thấy Trác Siêu Việt đứng lẳng lặng giữa dòng người, quần áo đen mặc người lại giống như phát sáng, làm cho thể nào mở được mắt.

      nhìn , giống như nhìn rất lâu, bởi vì cầm quần áo muốn cho xem nhìn qua rất bất mãn, kéo kéo cánh tay , hy vọng có thể làm cho chú ý. thoạt nhìn khoảng mười tám tuổi, rất được, cười lên trông ngọt ngào, còn có hai núm đồng tiền xinh xắn.

      Xem ra vẫn vui vẻ lắm!

      Bạch Lộ chọn quần áo, thấy Mộc Mộc khác thường, cũng theo ánh mắt nhìn qua, "Hả? kia phải đội trưởng Trác sao?"

      " phải, là em trai sinh đôi của ấy!"

      "A? Em chồng của cậu?" Bạch Lộ hướng chớp chớp mắt, "Giới thiệu cho mình ."
      Mộc Mộc do dự, nên xoay người bỏ , hay là giả vở thoải mái chào tiếng.
      " Siêu Việt, ấy là ai vậy?" lắc tay Siêu Việt hỏi.

      Nghe câu như vậy, chân Mộc Mộc như cứng lại, dừng tại chỗ. bỗng nhiên rất muốn biết, giới thiệu tình cũ thế nào trước mặt tân hoan.

      nhìn ánh mắt rối rắm, dò hỏi: "Có phải ấy là người cũ của ?"

      " phải, đừng đoán bừa..." Trác Siêu Việt kiên quyết phủ định, cầm lấy quần áo trong tay , "Lấy cái này, tính tiền cho em."

      Mộc Mộc tự giễu cười, ngay cả người cũ cũng phải.

      "Chúng ta thôi." Mộc Mộc kéo tay Bạch Lộ còn chưa đầu đuôi bỏ ra ngoài.
      Trước khi bước ra khỏi cửa, nghe thấy phía sau có tiếng người , "Em cứ loanh quanh lát, có chút chuyện."

      " Siêu Việt?"

      Trác Siêu Việt để ý tới , cất bước đuổi theo, kéo tay Mộc Mộc, hướng về phía thang máy.

      vào trong thang máy, Trác Siêu Việt ấn tầng hai, thang máy xuống, Mộc Mộc hoàn hồn trong khiếp sợ, " định làm gì? Chúng ta giao hẹn tìm em!"

      "Tôi tìm em!" sửa lại, nắm chặt lấy tay , hề có ý định buông lỏng.

      Cho dù tìm , bọn họ chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên mà gặp, lôi như vậy là có ý gì?

      " muốn đưa em đâu? Đừng quên tình mới của vẫn còn ở lầu."

      " ấy là em họ tôi."

      Nghe hai chữ này, khóe miệng Mộc Mộc như muốn giãn ra. Tuy rằng là em họ hay tình mới, đối với có ý nghĩa gì, nhưng vẫn rất vui vẻ.

      Thang máy dừng lại ở bãi đỗ xe, cửa mở, khí ẩm thấp dạt vào mặt. Trác Siêu Việt lôi ra khỏi, đặt vách tường thô ráp.

      nắm hai tay ép lên tường, ánh mắt bức người nhìn môi , giống như có thể đem nuốt vào bất cứ lúc nào.

      "Những gì bảo em làm... Em làm cho rất vừa lòng!" , " còn muốn thế nào? Đừng quên từng đồng ý với em điều gì!"

      điều chỉnh hô hấp, buông ra, "Vì sao lại gạt tôi?"

      "Hả?"

      " phải em hai người chia tay? Vì sao đến bây giờ còn chưa?" Trác Siêu Việt đùa cợt nhếch khóe môi, "Đừng với tôi, em đổi ý."

      " phải em muốn chia tay, là ấy đồng ý."

      "Việc chia tay hay , người là đủ rồi, đâu cần đến hai người."

      Trước kia cũng từng nghĩ như vậy, nhưng chứng minh, khi Trác Siêu Nhiên kiên trì rất khó dao động, cần thời gian làm cho tin, .

      " nghĩ rằng em muốn chia tay với ấy sao? nghĩ rằng mỗi lần em và đối mặt với ấy em hối hận những chuyện làm?" Mộc Mộc cúi đầu xoay xoay cổ tay đau nhức, cười khổ, "Với em mà , cho dù là làm tình, hay là chia tay, quyền quyết định luôn nằm trong tay em, nhưng bây giờ em mới biết, hai em , đều cố chấp như vậy, đều muốn nắm trong tay tất cả quyền quyết định."

      Có lẽ, cách duy nhất có thể thoát , chính là rời khỏi thành phố này, đến nơi họ tìm thấy, bắt đầu lại cuộc sống. Cái chính là, nếu phải bất đắc dĩ, rời , dù sao nơi này còn có ký ức thời thơ ấu, còn phần mộ ba mẹ, bạn bè , người thân ...

      " ấy tin em ấy, em có thể làm thế nào?" ngẩng đầu lên, nhìn chút hy vọng, "So với em, còn hiểu ấy hơn nhiều, xem em nên làm thế nào?"

      " !"

      " ?" khó tin nhìn , " cho ấy biết, người em thích là ? Hay là cho ấy biết chuyện ngày đó phát sinh ở hội quán?"

      "Nếu việc xảy ra, thẳng thắn tốt hơn là giấu diếm." , "Nếu em mở miệng được, tôi tìm cơ hội với ấy."

      "... Có nghĩ đến hậu quả hay ?" Vạn nhất Trác Siêu Nhiên tha thứ cho , hặc là trong lòng vĩnh viễn bỏ xuống được mối quan hệ này, bọn họ còn có thể nào làm em?

      "Tôi từng nghĩ, có thể ấy vĩnh viễn bao giờ tha thứ phản bội này..." Trác Siêu Việt nhìn, tay chạm đến mặt , cuối cùng lại đặt xuống vai, "Cho dù thế nào, chúng tôi cũng là em ruột, đây là thể thay đổi."

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 43

      Bởi vì bọn họ là em ruột, phản bội này mới thể tha thứ.

      Lúc này, môi Trác Siêu Việt khẽ nhếch lên, khóe miệng cười bất cần. Mộc Mộc nhớ tới rất nhiều việc, nhớ khi Trác Siêu Việt quay người bỏ khi họ lần đầu tiên gặp lại, nhớ từng , tôn trọng giống như tôn trọng thánh mẫu Maria, cũng nhớ vẻ mặt bàng hoàng khi nghe tin Trác Siêu Nhiên bị thương.

      ra phải Trác Siêu Việt hề coi trọng điều gì, bất cứ chuyện gì cũng để ý, chú ý nhất chính là tình thân huyết mạch tương liên kia.

      "Siêu Việt, để em rời , đến nơi ấy thể tìm thấy." Đây là con đường cuối cùng của , cũng là con đường hy vọng nhát, nhưng để có thể che giấu phản bội này, cam nguyện.

      Trác Siêu Việt chặn lại ảo tưởng phi thực tế trong , "Cho dù em rời khỏi Trung Quốc, chỉ cần ấy muốn tìm, chắc chắn tìm được."

      "Nếu , em tìm người đàn ông khác lừa ấy."

      "Vô dụng, ấy tin." thu lại bàn tay đặt vai , xoay người, "Mọi việc giao cho tôi, em đừng lo lắng gì nữa."

      Thấy muốn rời , Mộc Mộc vội vàng giữ lấy tay , "Hẳn là còn cách khác, còn chưa nghĩ ra thôi."

      "Em biết ấy, việc gì ấy quyết định kiên trì kiên trì đến cùng, ai có thể thay đổi được."

      Bãi đỗ xe lạnh lùng, gian trống vắng.

      Mộc Mộc tựa vào vách tường ẩm ướt, nhìn cửa thang máy nặng nề mở ra, vào, cho đến khi cửa thang máy khép lại, mới ôm ngực ngồi xuống.

      Tất cả những điều nên làm đều làm, tất cả những thứ nên từ bỏ cũng từ bỏ, vì sao kết quả lại thành thế này, người đàn ông nhất lại phải đứng ra gánh mọi tội lỗi mà gây nên!

      Có lẽ, có cách nào đó so với việc ra tốt hơn chút.

      Mộc Mộc suy nghĩ có nên tìm Trác Siêu Nhiên chuyện hay , đôi giày cao gót quen thuộc xuất trong tầm mắt , ngẩng đầu, thấy Bạch Lộ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mình.

      Vịn vách tường đứng dậy, miễn cưỡng cười, "Tại sao cậu biết mình ở đây?"

      "Vừa rồi mình thấy ta ở cửa thang máy, ta cho mình biết. Xin cậu đừng với mình, người đàn ông kia chính là ta!"

      "Ừm." gật đầu, hay có khác gì nhau?

      "Mộc Mộc, cậu có biết cậu làm gì hay ? Bọn họ là em!"

      "Mình biết." yên lặng ra khỏi bãi đỗ xe.

      Bạch Lộ đuổi theo, ngăn lại, "Cậu đâu?"

      " tìm Trác Siêu Nhiên, với ấy người gây ra mọi tội lỗi là mình!"

      "Cậu! Cậu cho rằng chỉ cần nhận sai là xong? Việc như thế này, cho dù là lỗi của ai ta cũng trách cậu, bởi vì cậu là người ta, nhưng người kia lại là em trai ruột ta!"

      Mộc Mộc dừng lại. Đúng vậy, cùng với người đàn ông nào, Trác Siêu Nhiên cũng để bụng, cùng lắm coi như có. Nhưng đó lại là Trác Siêu Việt, là em trai ấy.

      tự hỏi có nên hay , điện thoại của lại vang lên, là bác sĩ Trương ở bệnh viện quân đội gọi tới, cho có kết quả xét nghiệm, hẹn ba giờ chiều đến bệnh viện lấy.

      "Bác sỹ Trương, kết quả chúng tôi có tương thích hay ?" Giọng vội vàng đến mức run lên.

      "Nhóm máu AB và O cùng tuyến dịch limpha hoàn toàn tương thích, các chỉ số kháng nguyên HLA cũng đạt tới bốn điểm. Tuy rằng phải hoàn toàn trùng hợp, nhưng hai người có quan hệ huyết thống, với những trường hợp bình thường, hơn nửa kháng thể miễn dịch có thể khống chế phản ứng."

      cách khác, có thể cứu bác cả rồi.

      nghĩ được, sống suốt hai mươi mốt năm, rốt cuộc cũng có lần may mắn!

      *******

      Ba giờ chiều, Mộc Mộc đến bệnh viện, bác sĩ Trương lại ở văn phòng vì bận cấp cứu nạn nhân ngoại thương ở phòng cấp cứu.

      Chân của tự chủ được đến bên ngoài phòng bệnh của Trác Siêu Nhiên, cách cánh cửa thủy tinh, nhìn thấy dựa giường xem tờ báo quân , thỉnh thoảng lại day day huyệt thái dương, dường như rất vất vả, nhưng vẫn kiên trì.

      Trác Siêu Việt ở trong phòng, cũng có mẹ , vì vậy, gõ cửa, vào.

      Trác Siêu Nhiên thấy , mừng rỡ, "Mộc Mộc? Sao em lại tới đây?"

      "Bác sĩ Trương gọi em đến lấy kết quả xét nghiệm?"

      "Kết quả xét nghiệm? Thế nào?"

      Mộc Mộc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường , bình thản chuyện, "Kết quả rất tốt, chắc có thể làm giải phẫu."

      nhíu mày lại, "Mộc Mộc, em chờ thời gian, nhờ người tìm kiếm nguồn thận khác."

      " cần, bây giờ nguồn thận rất khan hiếm, muốn tìm được thận thích hợp quá khó khăn. Huống hồ, bác cả em chờ được lâu nữa."

      Trác Siêu Nhiên vừa định , Mộc Mộc ngăn lại, "Siêu Nhiên, chuyện hiến thận em quyết định. Lần này em đến là muốn với chuyện khác."

      "Lại muốn chuyện chia tay?" hơi bất đắc dĩ.

      Để cho Trác Siêu Việt ra, bằng để đối mặt.

      "Em muốn kể cho chuyện." cẩn thận mở miệng, cố gắng cho giọng thành khẩn, "Nhiều năm trước, em gặp người đàn ông rồi nhất kiến chung tình. Đáng tiếc còn chưa biết tên ấy phải vào tù. Sau khi ra tù, em luôn luôn tìm ấy, ngờ..."

      dừng lại, lặng lẽ thoáng nhìn Trác Siêu Nhiên, rất nghiêm túc lắng nghe.

      tiếp tục : "Em gặp . rất giống ấy, cho nên em nghĩ tìm được người mình muốn tìm."

      Cửa đột nhiên bị đẩy ra, ùa vào như cơn gió, " Siêu Nhiên, em về rồi."

      Mộc Mộc giật mình quay đầu, chỉ thấy người được gọi là em họ của Trác Siêu Việt ngạc nhiên nhìn mình. Mà Trác Siêu Việt cầm túi lớn túi sau, bàng hoàng đứng ở cửa.

      "Chị phải là..." dò xét nhìn Mộc Mộc, quay đầu nhìn Trác Siêu Việt.
      Trác Siêu Nhiên thay giải thích, " ấy là Mộc Mộc, bạn . Mộc Mộc, đây là em họ , Tiểu Dao."

      " ra chị chính là chị dâu mà mọi người !" Tiểu Dao bất mãn trừng mắt nhìn Trác Siêu Việt chậm rãi đóng cửa, " Siêu Việt đáng ghét, vừa rồi ở trung tâm thương mại cũng chịu giới thiệu với em."

      "Mọi người gặp nhau ở trung tâm thương mại?" Lúc Trác Siêu Nhiên hỏi, ánh mắt nghi ngờ dừng ở cửa.

      "Đúng rồi, Siêu Việt còn cho em biết, giấu giấu diếm diếm làm em còn tưởng bọn họ..."

      Ngoài cửa truyền đến tiếng ho , Tiểu Dao mới ý thức được mình nhiều lời, bịt miệng lại, đôi mắt giảo hoạt chớp liên hồi, "Ha ha, là trùng hợp!"

      Phòng bệnh rơi vào im lặng, khí trở nên gượng ép, bỗng nhiên Trác Siêu Nhiên nâng mặt Mộc Mộc lên, "Sắc mặt của em tốt lắm."

      "Vậy sao?" Mộc Mộc vội vàng tránh , đứng dậy cầm lấy túi, "À, em xem bác sĩ Trương trở về hay chưa, khi nào có dịp chúng ta trước."

      "Ừm." gật đầu, gì.

      Cửa phòng bệnh, vai bọn họ nhàng chạm vào nhau, cũng gì, chỉ là thoáng nhìn qua, liền vội vàng rời khỏi.

      Chỉ tiếc, số việc có thể che giấu, số việc ngược lại, giấu đầu hở đuôi!

      *******

      Lúc Mộc Mộc đến văn phòng của bác sĩ Trương, bác sỹ Trương cũng vừa mới trở về, lấy báo cáo xét nghiệm của từ trong ngăn kéo, cùng ít tài liệu liên quan đến việc tặng nội tạng.

      "Người nhà bệnh nhân rất muốn gặp ." Bác sĩ Trương xong, lấy danh thiếp của Tô Kiêu đưa cho Mộc Mộc, "Tôi cũng với ta là ai, chỉ là ta muốn tìm để cảm ơn."

      Trước khi xét nghiệm, Mộc Mộc vì muốn để bác cả biết là ai hiến thận nên xin bác sĩ Trương giữ bí mật. Nhưng bác sĩ Trương với , đối với những người còn sống làm phẫu thuật hiến tặng nội tạng, rất khó để giữ bí mật thân phận.

      Do dự lúc, Mộc Mộc gật đầu, "Được, cháu liên hệ với ấy."

      Chào bác sỹ Trương, Mộc Mộc cầm kết quả xét nghiệm, chuẩn bị ra về, vừa quay đầu thấy Trác Siêu Việt đứng ở cửa, "Tại sao em lại ở đây?"

      Trác Siêu Việt giật lấy bản kết quả xét nghiệm trong tay xem, sắc mặt thâm trầm đáng sợ, " phải tôi đồng ý giúp em tìm nguồn thận hay sao?"

      cầm lại tài liệu trong tay , khỏi phòng bác sĩ, "Em nợ quá nhiều, em muốn nợ lần thêm nữa."

      "Chẳng lẽ giữa chúng ta còn tính đến chuyện ai nợ ai?"

      câu , đơn giản, cũng mang bao nhiêu lo lắng chở che.

      lắc đầu, đè nén cảm xúc trong lòng, "Chuyện của em, đừng xen vào nữa, tự em có thể giải quyết được."

      Trác Siêu Việt hít hơi sâu, nhìn dòng người ngừng qua lại ngoài hành lang. "Chúng ta tìm chỗ khác chuyện."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :