1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa - Diệp Lạc Vô Tâm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 59

      “Bạn? Em với ấy có thể ư?” Mộc Mộc lắc đầu, đáp án cần cũng biết.

      Làm sao có thể dùng thứ tình cảm phóng khoáng này mà thản nhiên đối mặt với . Hai năm trước, khi gặp được Trác Siêu Việt, cũng từng cố gắng, coi Trác Siêu Việt như bạn, thậm chí là người nhà, cho rằng mình có thể làm được, cuối cùng phạm phải lỗi lầm cách nào tha thứ.

      Bây giờ, vất vả mới có thể sửa chữa được lỗi lầm này, làm sao có thể xuất ngay lúc vừa phai nhạt.

      Nhưng là, rất muốn gặp , ý niệm muốn gặp như rễ cây ngàn năm, cuốn chặt lấy suy nghĩ trong , cố gắng giãy giụa thế nào cũng thoát được.

      Trác Siêu Nhiên thấy hồi lâu , lại hỏi: “ luôn luôn thích những khúc đàn dương cầm của em, biết có đủ thể diện mời em đàn khúc vào lễ đính hôn của bọn ?”

      “Cho em suy nghĩ lại chút.”

      “Ừm.” Trác Siêu Nhiên gật gật đầu, cưỡng cầu nữa, nhàng nâng tay lên, thuần thục băng lại vết thương trong bàn tay . Cách xa nhiều năm, thay đổi rất nhiều, nhưng dịu dàng khi mới quen chút cũng chưa biến đổi, vẫn tự nhiên như thế dốc lòng quan tâm , giống như giữa hai người chưa từng có phản bội và thương hại.

      “Siêu Nhiên, hận em sao?” Mộc Mộc thấp giọng hỏi, giọng mơ hồ dường như có, “ đừng tốt với em như vậy, em xứng.”

      , tại sao phải hận?”

      thoải mái cười, “Lúc trước quả rất tức giận, tức giận vì cả hai người đều tin chúc phúc cho mình, thà chọn cách lừa gạt , phản bội , chứ chịu ràng mọi chuyện. Sau này dần dần cũng hiểu… Hai người phải tin, mà là muốn để phải chúc phúc cho mình. Cả hai thà rằng tách ra, cũng hi vọng lùi bước.”

      Rốt cuộc cũng hiểu, hiểu day dứt, hiểu lựa chọn của họ.

      Có những lỗi lầm, phải vô tâm, mà bởi quá để tâm.

      vỗ vỗ bả vai càng gầy yếu hơn so với trước của , nhưng kiên cường hơn rất nhiều, đứng dậy. ra cửa, với mấy câu cuối cùng: “Mộc Mộc, từ ngày đầu tiên biết em, thấy em ngồi dưới tàng cây khóc trong đêm khuya, nghĩ bảo vệ em, chăm sóc em… Cho dù em đối với thế nào, cũng biết quan hệ giữa em và Siêu Việt ra sao, ý nghĩ này của vẫn hề thay đổi. Sau này, vẫn có thể chăm sóc cho em. Cho dù em cần gì, hãy đến tìm , nếu có thể, nhất định cố hết sức làm cho em.”

      “Em, em !” Mộc Mộc cố nén nước mắt “Lễ đính hôn của , em nhất định .” quyết định phải vì người khác, mà chỉ vì người đàn ông trước mắt, Trác Siêu Nhiên đối với như thế, bất luận đúng sai, phải vì mà đàn khúc nhạc đẹp nhất, chúc cả đời hạnh phúc.

      *********

      Buổi chiều ngày hôm sau, Trác Siêu Nhiên lại đến, mang theo thịt dê và thịt trâu tươi. Mộc Mộc còn chưa kịp ra đón, mấy đứa trong trường học lâu rồi ngửi qua mùi thịt hưng phấn vây quanh , giống như những con khỉ láu lỉnh, còn liên tiếp hỏi hiệu trưởng khi nào có thể ăn.

      “Bây giờ ăn, đốt lửa, chúng ta nướng thịt.”

      Bọn sung sướng reo mừng, lửa trại hừng hực dấy lên.

      Đêm hôm đó, Mộc Mộc và Trác Siêu Nhiên ngồi trước lửa trại nướng thịt, uống rượu, chuyện phiếm, tán gẫu cuộc sống hai năm qua, chuyện phong thủy Tây Tạng. Tây Tạng thực vùng niết bàn, cho dù bọn họ có nhuốm chút phong sương, nhưng thứ che kín nơi đáy lòng dường như bị vùng đất này thanh lọc. Hai người như bạn bè cũ lâu, hoặc là trầm mặc, hoặc là tán gẫu đều thoải mái tự tại. Lúc nào chẳng hay, bọn họ đến Tiểu Thường, bạn Trác Siêu Nhiên.

      ấy hoàn toàn khác với em, giống như ánh nắng mặt trời…” Nhắc tới Tiểu Thường, ánh mắt Trác Siêu Nhiên trở nên dịu dàng, Mộc Mộc bất giác ngẩn ngơ nhìn, bởi vì xuyên qua ánh mắt Trác Siêu Nhiên, dường như phảng phất thấy bóng dáng của người khác, cũng khuôn mặt này, cũng dịu dàng này…

      “Em nhìn… sao?” Trác Siêu Nhiên cười hỏi, giọng ra chiều hiểu biết.

      Mộc Mộc vội vàng thu lại ánh nhìn, buồn rầu cúi xuống nhấp ngụm rượu trắng , lại bị chén rượu nóng làm bỏng đầu lưỡi.

      Trác Siêu Nhiên nhịn được bật cười, Mộc Mộc vừa rát đầu lưỡi, vừa cười với , hai người chút xa cách, quan hệ này, giống như người , càng giống hơn là tình bạn. Cười hồi, cả hai tự giác lặng . Trác Siêu Nhiên liếc nhìn cái, ánh mắt đột nhiên có chút thương tiếc

      “Cậu ta về rồi, trưa nay.”

      Mộc Mộc hồi hộp nắm chặt tay, để ý đến vết thương chưa kịp lành lại ứa máu. Thời gian có thể cầm máu vết thương, nhưng chẳng cách nào khiến nó hoàn toàn lành lại, bất kỳ khi nào chạm đến, máu vẫn chảy thôi. cắn môi, sợ chỉ cần buông lỏng ra hỏi: ấy sống tốt ? Có khỏe ? Có bạn hay chưa? biết bản thân mình nên hỏi.

      Trác Siêu Nhiên dường như có thuật đọc tâm, nhìn thấu suy nghĩ của Mộc Mộc.

      đến Tây Tạng bao lâu, cậu ấy phải Siberia làm ăn… lâu rồi gặp.”

      Mộc Mộc ngừng thở, sợ tiếng hít thở cản trở lời , thích lẳng lặng như vậy mà lắng nghe, giải thoát khát vọng ráo riết trong lòng.

      “Cậu ấy thay đổi rất nhiều, thành thục hơn, trầm ổn hơn, cũng ít …” Trác Siêu Nhiên dừng chút, cười khổ, tiếp tục, “Bọn chỉ hơn năm gặp, lại giống như xa cách mười mấy năm, gặp nhau cũng biết nên gì.”

      ấy, về mình sao?” Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, chuyện này hề liên quan đến , nhưng lại vô cùng muốn biết đáp án.

      , cậu ta dẫn theo Nga.”

      Mộc Mộc hít sâu vài hơi, vẫn cảm thấy như thiếu dưỡng khí, uống hớp rượu lớn, rượu trắng sặc trong cổ họng, làm cho ho khan kịch liệt. Trác Siêu Nhiên vỗ lưng , “Đây phải kết quả em muốn ư?”

      gật mạnh đầu, nhưng lòng lại càng trĩu xuống. ra, khi thực đối mặt lại đau khổ như vậy.

      “Nhưng cho cậu ta em ở đây.”

      “Ừm, cám ơn!”

      Trác Siêu Nhiên lấy ra tấm thiệp mời đặt vào tay , mặt viết ngày giờ ngày mai. “Em có thể đến, miễn cưỡng.”

      “Nhất định em đến đúng giờ!”

      ngẩng đầu lên, ly rượu trắng chảy vào yết hầu, lại hóa thành nước theo hốc mắt chảy ra… Đây phải kết cục muốn, phải!

      *********

      Đêm dài nhất trong cuộc đời trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Mộc Mộc ngồi chiếc xe Trác Siêu Nhiên cử đến đón vào thành phố.

      Lễ đính hôn của Trác Siêu Nhiên tổ chức ở khách sạn gần doanh trại, mặt tiền lớn, nhưng trang hoàng rất khí thế. Mộc Mộc vừa xuống xe, thấy Trác phu nhân xa xa đứng tiếp đón, bà vẫn trang trọng cao quý như vậy, mỉm cười chào đồng nghiệp, năm tháng lưu lại quá nhiều dấu vết khuôn mặt, chiếc vòng ngọc lục bảo càng tôn thêm vẻ tao nhã, thanh cao.

      Lúc liếc nhìn, bà cũng thấy Mộc Mộc, vẻ mặt hơi đanh lại, nhưng cũng kinh ngạc, xem ra trước đó Trác Siêu Nhiên qua rồi. Sau vài giây chần chờ, Trác phu nhân lặng lẽ kéo người đàn ông bên cạnh, ghé vào tai ông ta mấy câu. Lúc này Mộc Mộc mới nhận ra người đàn ông đó bề ngoài cùng Trác Siêu Nhiên, Trác Siêu Việt có đến năm phần tương tự, khí phách bừng bừng, chỉ là hơn bọn họ vài phần từng trải, cơ trí và trầm ổn.

      Người đàn ông giương mắt nhìn , khẽ gật đầu, ông ta cười, nhưng lông mày lại toát lên vẻ hiền lành phúc hậu, Mộc Mộc do dự đến gần, “Cháu chào hai bác.” Thấy ông hơi tránh người, ý bảo vào, lập tức cúi người sâu, rồi vào khách sạn…

      Mộc Mộc từng ngàn vạn lần ảo tưởng khung cảnh hai người gặp lại, nhưng bây giờ, khi sắp gặp lại rồi, chút nào vui sướng, mà có cảm giác phải bước đến vực sâu, mỗi bước mỗi bước đều có thể tan xương nát thịt.

      “Cứ như vậy !”

      Giọng trầm thấp truyền đến. Là giọng Trác Siêu Việt! Mộc Mộc lập tức ngây ra, kịp suy nghĩ, đột nhiên quay đầu. Trác Siêu Việt vừa cúp điện thoại, hơi ghé mắt, ánh mắt hai người gặp nhau giữa trung.

      Giống như có dòng điện lóe ra trong nháy mắt, mà như dài hơn cả đời người. Dáng hình ràng như vậy, ràng đến mức che giấu nổi ngạc nhiên, thảng thốt, còn có hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt thâm màu rám nắng ấy… Tiến đến phía trước, cố gắng ngụy trang, hai má khẽ ửng hổng khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt sáng ngời, lông mi thanh thoát, nhu nhược như rặng núi phía xa xăm, mái tóc dài mềm mại cố ý uốn xoăn, khoác người chiếc váy vàng nhạt Trác Siêu Nhiên cho người đưa đến.

      Chiếc váy vàng nhạt, thoạt nhìn dịu dàng yếu ớt, lại cổ điển thanh tao. Đáng tiếc, còn chưa nhìn được bao nhiêu, đôi mắt nhanh chóng trở nên mơ hồ, ngoài hơi nước, cái gì cũng thấy được.

      lâu gặp.”

      mở miệng, chỉ đơn giản câu, lại như cả biển trời đau đớn.

      “Em…”

      muốn gì đó, vừa mở miệng lại cách nào lên tiếng. muốn thử lại lần, bỗng nhiên có Nga hơn hai mươi tuổi chạy đến, thân thiết ôm lấy cánh tay Trác Siêu Việt, thứ ngôn ngữ gì đó nghe hiểu. Trác Siêu Việt tỉnh táo lại, bình tĩnh cười với Mộc Mộc, gật đầu chào hỏi, sau đó, lướt qua.

      Khi Trác Siêu Việt qua người , trái đất giống như ngừng quay, cơn gió lạnh quấn lấy tim liếm cánh môi khô rát, vội vàng tìm đề tài.

      “Bạn rất đẹp!”

      có ý gì khác, chỉ muốn tìm chuyện gì đó với trong chốc lát, để có thể ngắm lâu hơn mà thôi.

      Bước chân hơi ngừng lại, “ xinh đẹp bằng em…” Đó là thứ thanh chút cố kỵ, lời khen có thành ý, nhưng Mộc Mộc nghe qua lại thấy ý nhị vô thường. Khóe miệng Trác Siêu Việt cong lên giễu cợt, “Nhưng ấy tuyệt đối bỏ từ giã…”

      Những lời này, là lời đối thoại điển hình mang tên “Trác Siêu Việt”, chuẩn xác đâm vào nơi yếu ớt nhất trong Mộc Mộc. Đúng vậy, là để ý đến cương quyết buông tay, thậm chí ra lời từ giã, cho đến tận bây giờ, còn hy vọng điều gì xa vời? Hy vọng chờ ? Hy vọng , “ tìm em lâu rồi, em, đừng rời xa được ?” dựa vào cái gì mà mong chờ điều đó! Mộc Mộc cười chua chát, nhàng xoay người. Nước mắt nhịn được từng giọt từng giọt rơi mặt đất, tan trong bụi bặm. hơi ngẩng đầu lên, bước chân nhanh hơn. hối hận, hối hận, rời cũng hối hận, bởi những đợt pháo hoa đêm hôm đó chứng kiến tình của hai người, mặc dù ngắn ngủi, nhưng lại rực rỡ đẹp đẽ.

      ********

      Nghi thức đính hôn lãng mạn cử hành trong tiếng ca kinh điển “Điều lãng mạn nhất” tiếng Trung, Trác Siêu Nhiên nắm tay Tiểu Thường hướng từng người nhận lời chúc phúc. gương mặt mỗi người đều rạng rỡ nụ cười, ai để ý đến, trong góc bé có người lặng lẽ lau khô nước mắt, lên khán đài, ngồi bên chiếc đàn dương cầm trắng thuần khiết. Cho đến khi thứ nhạc kinh diễm vang lên, tiếng dương cầm như những bong bóng xà phòng mộng ảo bay khắp căn phòng, chú ý của mọi người mới dời lên phía , nhìn vào bóng dáng tiêm gầy bên cạnh cây đàn. Bản nhạc mà Thân Dĩ Thiên tâm đắc nhất, rất xứng với ngón đàn biểu diễn đầy tình cảm của Mộc Mộc, những người biết gì về nhạc cũng cảm thấy hạnh phúc phảng phất lan tỏa trong mình. Ngày tốt cảnh đẹp, khóe miệng mọi người tự giác đượm ý hân hoan… duy chỉ có Trác Siêu Việt, khóe môi mím càng chặt, mày nhíu càng sâu. Trác Siêu Nhiên ngồi bên cạnh khoác tay lên vai , cúi người chậm rãi, “Đây là bản nhạc đẹp nhất tôi từng được nghe.”

      Trác Siêu Việt đáp trả lại bằng ánh mắt lạnh lẽo thị uy.

      giống như đòi mạng lôi em từ Siberia về, rốt cuộc là vì muốn em tham gia lễ đính hôn của , hay vì muốn em nghe bản nhạc này?”

      “Lễ đính hôn bỏ lỡ vẫn còn lễ kết hôn, nhưng bản nhạc này khi bỏ lỡ, chỉ sợ cậu còn cơ hội nghe lại.”

      “Từ khi nào trở nên nhiều chuyện như vậy?!”

      Sắc mặt Trác Siêu Việt khó nén được giận dữ, muốn bỏ , lại bị Trác Siêu Nhiên đè xuống.

      qua mời ấy ly rượu,” Trác Siêu Nhiên rót đầy vào ly , “ thế nào cũng từng nhau, làm bạn, cũng nên làm kẻ thù.”

      “Chuyện của em cần xen vào, em muốn có liên quan gì đến ta nữa!”

      “Tôi biết cậu hận ấy, hận ấy , hoàn toàn đếm xỉa gì đến tình cảm và kiêu hãnh của cậu. Nhưng ấy cũng đâu vui vẻ gì, đến nơi thâm sơn cùng cốc này chịu mọi khổ sở, ở gian phòng gió lùa hai mùa đông giá rét…”

      Bốn chữ “Mùa đông giá rét” làm cho sắc mặt Trác Siêu Việt càng thêm tối tăm, ngón tay tự giác xiết chặt ly rượu. Có khách lại chào hỏi, Trác Siêu Nhiên thêm gì nữa, cầm ly rượu đứng dậy tiếp đón. Cái gì rồi cũng đến hồi kết thúc, mọi người tản mát rời . Mộc Mộc nhìn thoáng qua người đàn ông gần trong gang tấc mà có cách nào chạm đến, yên lặng tiếng động xuyên qua dòng người, hướng về phía hành lang dài. biết có phải bởi đêm ngủ, cơ thể bẫng, càng chạy càng như chao đảo. muốn vịn vào vách tường để chống đỡ cơ thể sắp khuỵu xuống, nhưng vách tường giống như lung lay, với thế nào cũng đến. Bỗng nhiên, chạm vào đôi bàn tay, hơi ấm quen thuộc làm cả người run lên.

      “Em muốn đâu?”

      Giọng trầm thấp đặc hữu vang bên tai, cùng với hơi thở ấm áp, nhất thời, bóng đen ập xuống, còn nghe thấy gì, cũng còn nhìn thấy gì, chút cảm giác cũng có, giống như chết . cố gắng hít vào, lắc đầu lung tung mới chậm rãi khôi phục tri giác.

      “Em phải .”

      ?”

      Hơi thở đột nhiên trầm xuống, “Em với tôi câu ‘hẹn gặp lại’ khó như vậy sao?”

      “Em…”

      Lời còn chưa ra miệng, đôi tay ấy mạnh mẽ ôm lấy . sợ hãi kêu lên tiếng, ngay sau đó cánh môi nóng rực bị cường hãn bao phủ…

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 60

      Nụ hôn của , vẫn bất ngờ như vậy, vẫn cuồng dã như vậy, hoàn toàn để kịp lùi bước, điên cuồng mà triền miên chiếm lĩnh, như là chừng phạt, lại như là xả giận.

      , căn bản muốn lùi bước, tình cảm vốn cố chôn vùi lại bị khơi lên, chẳng cách nào dập tắt được.

      Hành lang, rất lặng.

      Lặng đến mức có thể nghe thấy tim đập, cực kỳ dồn dập – Cùng với vẻ lạnh lùng của hoàn toàn đối lập.

      ra, cũng quên , cũng quên , nỗi nhớ luôn luôn quấn lấy cả hai.

      nhắm đôi mắt ướt nhòe, hai tay ôm lấy , nồng nhiệt đáp lại, trừ việc này… bất cứ cách nào cũng chẳng thể diễn tả hết những nhung nhớ chờ mong.

      Áp lực của tình phá tan tất cả những trói buộc, thể nào kìm chế nổi, bọn họ càng hôn càng cuồng nhiệt, vòng tay càng xiết, thậm chí chân còn đủ sức, dựa vào tường, cơ thể cao lớn dựa cơ thể nhu nhược của .

      Giờ khắc này, họ hề cố kỵ mà nhau, ôm nhau, bởi, tất cả đều phải chờ đợi quá lâu.

      Hôn đến khi Mộc Mộc thở được, Trác Siêu Việt chậm rãi buông ra, đôi môi cũng bớt nóng bỏng

      cho rằng hoàn toàn có thể quên được em.” Giọng Trác Siêu Việt hơi khàn, bàn tay dịu dàng quyến luyến vuốt mái tóc dài của , đáy mắt lộ ra vẻ thương, trân trọng.

      “Em cũng nghĩ .”

      “Đáng tiếc…”

      hít sâu hơi, lại tiến vào ngực , hôn lên môi , ngăn lại những lời còn chưa kịp .

      Kinh ngạc lại bất ngờ, lần này, hôn càng thêm cuồng nhiệt.

      Dường như tiệc rượu bên trong đến lúc cao trào, tiếng cười , chúc phúc ngày càng rộn rã. Mộc Mộc sớm nghe thấy, nhìn được, trong lòng chỉ còn lại người đàn ông trước mắt.

      Nếu như nghe giọng Nga kêu kinh ngạc, bọn họ chắc hôn quên trời đất.

      Mộc Mộc bất chợt mở to mắt, nhìn người đẹp tóc vàng, mới choàng tỉnh dậy từ trong mộng.

      Trác Siêu Việt vẫn ôm , cánh tay mạnh mẽ hề lơi lỏng. Cánh tay giữ lấy lại càng ngày càng rã rời, dần dần buông xuôi…

      Nhưng giây cuối cùng, cánh tay lại mạnh mẽ xiết chặt lấy .

      “Xin lỗi!” mở miệng chân thành, mặc dù cũng chắc người đẹp tóc vàng nghe hiểu, nhưng tình của chắc ấy cũng có thể cảm nhận được, “Tôi ấy, cho dù đúng hay sai, chỉ cần ấy buông tay, tôi cũng buông tay.”

      Làm cho Mộc Mộc ngoài dự liệu chính là, người đẹp sau khi kinh ngạc cũng hề đau lòng, cũng tức giận mà cười hì hì nhìn Trác Siêu Việt, câu tiếng Nga, xoay người bỏ .

      ấy phải là bạn của ?”

      “Roly là bạn của .” Trác Siêu Việt dương dương tự đắc, “Bạn , bạn là con . ấy vô cùng thích Trung Quốc, nghe về nước, nên theo về chơi…”

      “Vậy… bây giờ vẫn mình sao?” nhìn , ánh mắt trong trẻo như dòng suối, yên lặng róc rách chảy xuôi vào lòng Trác Siêu Việt.

      Cho dù trải qua bao nhiêu đau đớn, giờ phút này, có thể ôm nhau như vậy, làm sao hạnh phúc.

      ra cái gọi là tình , khi khắc cốt ghi tâm, cho dù bị bụi phủ dầy bao nhiêu, chỉ cần con tim vẫn còn đập, cho dù thế nào cũng thể lãng quên!

      phải quay lại, nếu vào trong, chỉ sợ trai chống đỡ được…”

      trực tiếp trả lời , tới chỗ ngã rẽ hành lang, nhàng quay đầu lại, “Đừng cho là đợi em, chỉ là chưa gặp nào vừa mắt…”

      Đêm hôm đó, giấc ngủ Mộc Mộc vô cùng ngọt ngào, mơ thấy hồ Nạp Mộc Thác(???), mặt hồ rải đầy cánh hoa hồng, cùng Tiểu Thường chân trần dạo bên cạnh hồ, Trác Siêu Nhiên cùng Trác Siêu Việt theo sau bọn họ, dấu chân bốn người in dấu mặt cát ven biển, dài, dài…

      Hạnh phúc ngọt ngào, mặc cho hoàng hôn trước mắt buồn bã đến đâu.

      Sáng sớm hôm sau.

      Ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, tỉnh dậy từ trong mộng, muốn xuống giường, cánh cửa gỗ cũ nát truyền đến tiếng đập mạnh.

      bất ngờ vui sướng, ngay cả áo ngoài còn chưa kịp mặc, vẫn mặc nguyên áo ngủ chạy đến trước cửa, chân cẩn thận đụng vào ghế, cũng thấy cảm giác đau.

      Mở cửa, cũng bất ngờ khi nhìn thấy Trác Siêu Việt ở phía trước, chỉ là hiểu tại sao người mang theo khí lạnh, tóc cũng lòa xòa xuống trán.

      đến đây lúc nào?”

      “Cảnh mặt trời mọc nơi này đẹp.” thuận miệng . Ánh mắt tỉ mỉ quét vòng vào trong phòng, cửa sổ cong vênh, chiếc giường gỗ lung lay sắp đổ, còn có muội đen bếp lò bám trần nhà cũng tránh được ánh mắt sắc bén của .

      Ánh mắt đó, làm cho Mộc Mộc khỏi lo lắng đồ đạc trong nhà bị làm tan chảy ra mất.

      “Hôm nay thời tiết tồi, chúng ta ra ngoài dạo chút.” .

      “Được.”



      Trời đất mênh mông, mây trắng bay, ngọn gió vi vút bên tai vẫy gọi.

      Đàn dê trắng quanh quẩn đồi cỏ, thỉnh thoảng lại kêu những tiếng nho .

      Mộc Mộc lặng lẽ bên cạnh Trác Siêu Việt, hít thở khí trong lành, cũng hưởng thụ yên tĩnh xa hoa này.

      “Tại sao lại sống mình? phải em tìm người đàn ông dám mình sao?” đột nhiên hỏi .

      Mộc Mộc suy nghĩ chút, cẩn thận trả lời, “Em cũng muốn, nhưng đáng tiếc, ai muốn em.”

      “Bằng , chấp nhận cưu mang em .” Giọng của vẫn bình tĩnh như vậy.

      Lần này đây, trầm tư hồi lâu, trầm tư đến sắc mặt người nào đó… còn bình tĩnh như vậy nữa.

      “À, thực ra chấp nhận chút cũng được!”

      Trác Siêu Việt cười, bàn tay nhàng luồn vào làm rối tung mái tóc đen dài của , cũng làm cho lòng trở nên rối rắm.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 61

      Gió khẽ lướt qua hai gò má, sợi tóc mềm mại dính vào cánh môi căng mọng, Trác Siêu Việt khẽ đưa tay gỡ sợi tóc, lẳng lặng chăm chú nhìn , trong thế giới của lúc này, dường như chỉ có mà thôi.

      “Này, sao lại nhìn em như vậy.” lay , tuy phải lần đầu tiên bị nhìn chằm chằm, nhưng ánh mắt nóng rực quen thuộc đó vẫn làm cả người nóng lên.

      “Nhìn xem em có béo …” cười khẽ, vẫn ngả ngớn như trước, “Aiz, nơi nên có thịt vẫn có…”

      !” Mộc Mộc tức giận, mặt đỏ lên.

      Trác Siêu Việt ý cười càng đậm, thản nhiên nắm lấy tay Mộc Mộc, xoay người bước , ánh mắt trời màu vàng soi bóng bọn họ.

      dẫn em đâu?”

      ăn pizza!”

      Thảo nguyên bát ngát, gió đan xen cùng hơi sương mờ ảo, đồi cỏ xanh mướt giao hòa với bầu trời thoãng đãng.



      Chạng vạng, Trác Siêu Việt mới đưa Mộc Mộc trở về.

      Mộc Mộc mở cửa phòng, nhìn sắc trời, ánh tịch dương rực rỡ dần dần biến mất cuối chân trời, so với hai năm chờ đợi, ngày mới ngắn ngủi biết bao, còn chưa kịp hết những lời muốn .

      do dự chút, “ khát nước ? Muốn vào nhà uống chén nước?”

      Trác Siêu Việt chút do , gật đầu (= :)

      Mộc Mộc tránh để vào, từ bếp lò lấy chiếc ấm còn nóng, pha ly trà thanh nhiệt, chỉ vào bên trong : “Đây là cỏ chanh, em thích dùng nó để pha trà, ngọt ngào lại nhàng khoan khoái, cảm giác uống rât thoải mái.”

      Trác Siêu Việt nhận lấy ly trà trong tay , “Ừm, rất thơm.”

      Hương trà rất đạm, nhưng trong phòng dường như có gì đó càng thêm đậm đà.

      Mộc Mộc che miệng ho, phá vỡ bầu khí yên tĩnh, “Khi nào về Nga?”

      “Còn chưa quyết định. trai xa nhau lâu, khó có cơ hội đoàn tụ, bọn muốn ôn lại chuyện cũ chút.”

      “À!” Mộc Mộc cúi đầu uống trà, trà chanh ngọt hơn rất nhiều, “Đúng là hai người xa nhau rất lâu.”

      giương mắt, nhìn về chiếc khung ảnh điện tử đầu giường, mặt vừa lúc chuyển đến bức ảnh thích nhất, Trác Siêu Nhiên cùng Trác Siêu Việt mặc quân phục, tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn.

      Ánh mắt Trác Siêu Việt cũng dừng ở khung ảnh hồi lâu.

      mặc quân trang rất phong độ đúng ?” hỏi, giọng còn tiếc nuối hối hận, chỉ còn có chút cảm khái.

      Mộc Mộc gật đầu, rất phong độ, cả người như toát lên luồng chính khí cao ngạo.

      nhớ từng qua, rời khỏi quân ngũ là vì đánh gãy chân người, nhưng mà người trong bộ đội đặc chủng, chẳng lẽ có năng lực tự chế?

      Nhịn hồi, rốt cuộc kiềm chế được, “ rời khỏi quân ngũ là vì đánh gãy chân người khác?”

      “Vì sao hỏi như vậy?” Dường như cảm thấy rất hứng thú với vấn đề này.

      “Bởi vì em tin… làm như vậy!”

      lấy chén trà của mình rót thêm nước, giọng lãng đãng gợn sóng, “Vậy em thấy trai sao?”

      “Đương nhiên …” Mộc Mộc đột nhiên ngẩn ra, “ ấy? Chẳng lẽ ấy?”

      “Đêm đó, mặc quân trang, sở dĩ muốn ra tay… nhưng ngờ bọn chúng tuổi còn trẻ liều lĩnh như vậy, dám dùng dao.”

      nhìn về phía bờ vai , nhớ tới vết sẹo kia, trong lòng ê ẩm đau, “Những người đó điên rồi, mặc quân phục mà họ cũng dám đánh ?”

      “Tuổi trẻ, biết trời cao đất rộng, cha bọn họ lại có quyền có thế, nên mới ỷ đó làm càn.”

      nắm chặt tay, có những người phạm tội là bất đắc dĩ, có những người phạm tội là cố tình giẫm lên nghiêm minh của pháp luật, so sánh người trước người sau, càng thể tha thứ.

      “Chờ khi trai của đến, cả người đầy máu.” cười khổ, “ nghĩ, đổi lại là , cũng có cách nào khống chế bản thân.”

      “Vì vậy gánh vác tất cả mọi tội lỗi?”

      “So với việc cả hai người cùng rời khỏi quân ngũ bằng mình . Huống chi, kỳ vọng của ba với ấy rất cao.”

      có hối hận ?”

      “Vì sao phải hối hận? Nếu rời khỏi quân ngũ, cũng thể gặp em ở ‘Lạc Nhật’.”



      Chén trà nóng hổi, hai gò má Mộc Mộc đỏ ửng, nước trà đạm mạc, mà trong lòng lại đậm đà.

      Thời gian yên lặng mà trôi qua, Trác Siêu Việt nhìn sắc trời, lại nhìn đồng hồ, thâm thúy mở miệng, “ khuya.”

      Mộc Mộc im lặng rót thêm cho chén nước.

      Mặc dù phải đàn ông đa tình cũng hiểu được ý nghĩa của chén nước này, Trác Siêu Việt mỉm cười nhìn cúi đầu, tâm tình hiểu sao rất tốt (Còn hiểu sao, tại vì có thịt ăn đấy >.<): “ trễ thế này… em còn mời uống nước?”

      “A, vậy muốn uống gì?”

      “Uống…” Khóe miệng Trác Siêu Việt cong lên: “Nước .”

      “Ừm, kỳ thực… có thể giữ lại,” ngón tay Mộc Mộc xiết chặt lấy chén, “Đợi lát nữa… lại uống.”

      Đêm Sát Nhã yên tĩnh, các học sinh say giấc trong phòng ngủ.

      Chỉ còn ngọn đèn sáng mãi trong đêm…

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 62

      Sát Nhã sáng sớm, bầu trời giăng màu lam huyền diệu.

      Giai điệu “Gió đem ký ức thổi thành những đóa hoa” giống như mộng ảo vang lên làm Mộc Mộc tỉnh giấc.

      Giai điệu kia thỉnh thoảng lại phát ra chút rung, cùng với những phù hơi lạc. bao giờ quên, khúc nhạc này ràng là chơi, hơn nữa là vào đêm trước khi họ cách xa.

      Còn chưa tỉnh lại trong giấc mộng quá khứ, tìm kiếm chung quanh, giai điệu quen thuộc này xuất phát từ nơi nào.

      Người đàn ông bên cạnh đưa tay sờ sờ, lấy ra di động từ trong túi, nhìn thoáng qua màn hình, nghe máy, lười nhác mở miệng, “Chuyện gì vậy? Sáng sớm sao lại gọi điện?”

      “Tôi chính thức nhắc nhở cậu lại lần. Vé máy bay trở về của cậu đặt vào hai giờ chiều ngày hôm nay.” Tiếng du dương truyền đến, giọng tương tự, điệu lại bất đồng.

      “Hôm nay?!” Người nào đó ngồi thẳng, “, đặt vé hôm nay cho em? biết em…”

      “Tôi nhắc cậu biết. Có thể cậu muốn … Nhưng cậu có chuyện rất quan trọng, hôm nay phải .”

      “…”

      Người nào đó hoảng hốt nhớ ra, ngày mai có vụ đàm phán quan trọng.

      “Nhị thiếu gia, bây giờ tôi cho xe đón cậu? Hay là đem vé máy bay lui lại?”

      Trác Siêu Việt nhìn đồng hồ, “…Hai giờ nữa phái xe đến đón em.”

      “Cậu chắc chắn?”

      “Ờ, mua cho em thêm vé nữa…”

      Cúp máy, Mộc Mộc run run ôm chặt từ phía sau, mặt dính sát vào những đường cong cương nghị sau lưng .

      “Vì sao dùng nó làm nhạc chuông?” có cách nào tưởng tượng được, hai năm, mỗi khi nghe thấy tiếng nhạc này vang lên, tâm tình ra sao.

      “Bởi vì thích!”

      Action 2
      “Cái gì?” cánh đồng bát ngát vang lên tiếng hét giận dữ, làm kinh động cả đàn cò trắng, “Em muốn theo về thành phố S?”

      phải là em muốn trở về, nhưng học sinh ở đây cần em.”

      “Em cho rằng chỉ có bọn chúng cần em?”

      Mộc Mộc , mặt khó xử.

      vất vả mới có thể gặp mặt, còn chưa kịp hưởng thụ tình ngọt ngào, làm sao có thể cách xa được, nhưng mà, học sinh nơi này thực cần .

      hỏi em lại lần cuối cùng, em có theo ?”

      Mộc Mộc kiên định nhìn , “Xin lỗi, trước khi có giáo viên đến thay thế, em .”

      “Được!”

      Trác Siêu Việt quay người bước .

      “Siêu Việt, đâu?” Mộc Mộc lo lắng đuổi theo, thực rất sợ, rất sợ tức giận mà bỏ , bao giờ trở về nữa.

      “Đừng nóng, em mời ăn lẩu.” nắm lấy vạt áo , chớp chớp ánh mắt trong suốt như thủy tinh.

      ăn, phát hỏa đây.”

      “Vậy, nếu … đêm nay… em… giúp hạ hỏa.”

      “Cái này có thể suy nghĩ.”

      Action 3
      Chạng vạng ngày, ánh tịch dương đẹp đẽ.

      người đàn ông mang theo va ly hành lý nặng nề, mồ hôi như mưa, vội vã gặp hiệu trưởng, cầm tập dày bằng cấp của các trường đại học nổi tiếng, xin hiệu trưởng nhất định phải cho ta cơ hội để ta được dạy học ở đây.

      Mộc Mộc lúc đấy ngơ ngác hỏi: “ nhất định phải dạy học ở đây? Vì sao?”

      “Bởi vì tôi muốn góp sức vào công cuộc kiến thiết nông thôn.”

      Mộc Mộc nhìn từ xuống dưới, đánh giá người đàn ông nhìn qua khá hào hoa phong nhã trước mắt này, giầy da bóng loáng, mặc dù đường mệt nhọc nhưng complet hàng hiệu vẫn thẳng thớm như mới.

      Đàn ông như vậy, nhìn từ xuống dưới cũng nhìn ra chút quyết tâm góp sức vào công cuộc kiến thiết nông thông như lời ta .

      Mộc Mộc hoài nghi đánh giá ta, “ biết Trác Siêu Việt ?”

      Người đàn ông kiên định lắc đầu.

      “Được rồi, nhưng tôi phải nhắc nhở , nơi này rất khổ, quần manh áo rách, mùa hè khô nóng, mùa đông lạnh lẽo, phụ cận nơi đây còn thường xuyên có hàng đàn sói kéo đến, cũng có thể gặp nguy hiểm bất ngờ…”

      Nhất thời, sắc mặt người đàn ông tái nhợt, liều mạng lau mồ hôi.

      “Trác Siêu Việt cho tháng bao nhiêu tiền?” đột nhiên hỏi.

      Người đàn ông trầm mặc, thà chết nhận tội.

      “Vậy bảo Trác Siêu Việt đến gặp tôi.”

      “Đừng, đừng!” Người đàn ông sợ hãi, “Giám đốc tôi ở đây học hỏi kinh nghiệm, năm sau cho tôi thăng chức, tôi xin . Với tôi mà , đây là cơ hội ngàn năm có .”

      Action 4
      Xuân lại về, hoa lại nở, mặt trời chói chang như mùa hè.

      Ở vùng nông thôn Sát Nhã bé , bắt mắt nhất là tòa nhà hai tầng màu trắng, cánh cửa sổ bóng loáng vẫn sáng đèn trong đêm.

      Căn nhà đó vẫn xây căn nhà hai năm, nhưng nội thất được đổi lại, chiếc giường đôi rắn chắc phủ ga đệm màu lam nhạt thanh lịch, màu lam trong suốt như màu trời.

      Đây là nhà của và Trác Siêu Việt, trang hoàng xa hoa nhưng lại vô cùng ấm áp.

      Trác Siêu Việt kéo rèm cửa sổ, từ bếp lò lấy xuống ấm nước sôi, pha chén trà, đặt bàn học.

      “Còn chưa chấm xong?” từ sau ôm lấy thắt lưng Mộc Mộc, chóp mũi chôn ở sau gáy , hít sâu mùi hương thoải mái dễ chịu.

      “Sắp xong, sắp xong! Chờ em mười phút nữa, được ?”

      giờ trước em cũng như vậy.”

      Mộc Mộc kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn đồng hồ trường, kim đồng hồ chẳng hay lúc nào chỉ hơn mười hai giờ.

      “Mười phút cuối cùng, em cam đoan!”

      Trác Siêu Việt bàn luận gì thêm, chậm rãi thổi chén trà nóng: “Hình như ngày hôm qua em muốn xây thư viện cho học sinh!”

      đến đề tài này, Mộc Mộc lập tức buông lỏng bút trong tay, tiến đến trước mặt : “ suy nghĩ chưa?”

      “Hai mươi vạn chắc là đủ nhỉ?”

      “Đủ đủ!”

      “Vậy em tính toán cảm tạ nhà đầu tư bằng cách nào đây?”

      Suy nghĩ nhanh chóng, Mộc Mộc lập tức lộ vẻ mặt lấy lòng, ngồi đùi, ngón tay khẽ lật lật cổ áo , vẻ mặt sẵn sàng hy sinh cách vô cùng thành thạo: “Ông chủ Trác, muốn cảm tạ thế nào đây?”

      “Nguyên tắc cũ, năm vạn, đêm…” thản nhiên đáp.

      phải ràng là năm vạn lần sao?” Nhà tư bản keo kiệt, tuy rằng nghe ra cùng là giá, nhưng thực chất lại cách biệt trời.

      “Vậy sao?”

      “Đúng vậy.” Trong lòng vụng trộm tính toán, làm thế nào có thể kiếm đủ số tiền xây thư viện trong đêm nay.

      “Được!” Trác Siêu Việt ôm lấy , đặt ở giường.

      Cả đêm, chút nào ngừng nghỉ thu nhận lấy thù lao của mình, cho đến khi Mộc Mộc kịp thở kháng nghị: “… nhất định là cố ý…”

      Người nào đó cảm thấy mĩ mãn viết chi phiếu năm vạn, đặt trong tay : “ luôn lời giữ lời.”

      “Lần sau em muốn tính công đúng hạn!”

      Action 5
      Thư viện rốt cuộc cũng xây xong, đầy phòng mùi sách làm cho người ta sảng khoái.
      Bọn hưng phấn vội vã tìm những cuốn sách mình thích.

      Trác Siêu Việt dựa bàn học, hai tay chống sau người, nhàn nhã mở miệng: “Tất cả sách ở đây các cháu phải xem nghiêm túc, bởi vì giáo Tô của các cháu, để có được những cuốn sách này vất vả vô cùng…”

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 63

      Những bông tuyết đại hàn bay rải rác, đảo mắt là đem toàn bộ Sát Nhã bao trùm trong màu trắng.Mộc Mộc lăn qua lộn lại giường lần thứ N, rốt cuộc chịu nổi, mò ra khỏi ổ chăn lạnh lẽo, lấy di động.Thử ấn dãy số, hết tiền, cũng trục trặc mạng lưới thông tin, vậy tại sao Trác Siêu Việt lại ba ngày liên tục rồi gọi cho ?

      , ba ngày trước ràng sau khi xuống máy bay nhất định gọi điện lại.
      Rốt cuộc là vì sao? phải là người nào đó trong quá trình công tác hồng hạnh vượt tường chứ?

      Nghĩ đến khả năng như vậy, luống cuống cùng nghi ngờ ngợp như tuyết trắng, bao trùm cả trời đất. chút do dự ấn dãy số quen thuộc, điện thoại có người nhấc máy. bất khuất tiếp tục gọi, rốt cuộc, trong kiên trì ngừng nỗ lực, giọng ngọt ngào ân cần vang lên, “Alo, xin chào!”

      Mộc Mộc sửng sốt vài giây mới nhớ ra xem lại màn hình di động, chắc chắn đó là số của Trác Siêu Việt, mới nhàng mở miệng, “Xin chào, phiền đưa điện thoại cho Trác Siêu Việt, được ?”

      ấy tiện nghe điện thoại… Xin hỏi là? ấy có chuyện gì?”

      Mộc Mộc xoa xoa ngón tay cứng ngắc… “Tôi họ Tô, Tô Mộc Mộc, tôi tìm ấy có chuyện gì, chỉ là ngủ được, muốn tán gẫu chút.”

      “À… ”

      Ngay sau đó trong điện thoại thay đổi giọng , là chất giọng trầm ấm khoan thai như tiếng vĩ cầm, “Mộc Mộc?”

      Hít vào, hít vào, lại cố gắng hít vào, vẫn có cách nào dập tắt cơn giận trỗi dậy, “ vừa rồi là ai?”

      “Ừm, là thư ký của .”

      phải giọng của Tần Ngôn.”

      “Tần Ngôn điều sang ngành khác rồi.”

      Được rồi, cứ cho là thư ký , “ trễ thế này, tại sao lại ở cùng thư ký?”

      “Ngày mai có hợp đồng quan trọng cần ký, ở công ty xem lại.” Người nào đó trôi chảy đáp.

      “Được rồi, vậy em quấy rầy , tiếp tục làm việc .”

      Điện thoại nhanh chóng cúp máy.

      Action 2
      Tiếng chuông điện thoại lại thanh thoát vang lên, Mộc Mộc nhìn qua, là số máy bàn công ty Trác Siêu Việt.

      “Còn có việc gì sao?” Có người biết còn cố tình hỏi.

      cảm thấy có nghĩa vụ phải an ủi trái tim ghen tuông nào đó.”

      Khóe miệng Mộc Mộc khỏi cong thành đường cong xinh đẹp, “Được rồi, nếu như vậy làm cho có cảm giác thích thú, bây giờ có thể bắt đầu.”

      “Đầu tiên, tuy rằng thư ký của rất xinh đẹp, nhưng cho rằng em đáng hơn ấy chút.”

      “Ừm, tiếp theo?”

      “Tiếp theo.Tuy rằng hai mươi lăm ngày thân mật với em, nhưng còn cho rằng bản thân chưa cần phải tìm phụ nữ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý.”

      “… ” Sặc, hai mươi lăm ngày, lấy tình huống trai tráng khỏe mạnh của người nào đó mà suy đoán, hình như là cần.

      “Cuối cùng, hợp đồng này rất quan trọng, mấy ngày nay có thời gian quan tâm đến những chuyện bên ngoài.”

      “Ờ.” trận gió lạnh từ ngoài khe cửa thổi vào, Mộc Mộc rùng mình cái, giọng hơi run, “Xét thấy lý do của rất chặt chẽ, em cho phép cúp máy, chuyên tâm làm việc.”

      “…Em run đúng ? nhóm lửa hả?”

      “Than sắp hết rồi, thừa lại ít, em định để mai dùng.” Đương nhiên dám cho , đem chỗ than còn lại đưa sang ký túc xá cho bọn .

      nhóm lửa nhanh , Sát Nhã đêm nay nhiệt độ xuống thấp… Lỡ như em lạnh chết, tiền đầu tư vào thư viện, ai trả?”

      “…”

      Nhắc tới chuyện trả nợ, Mộc Mộc bỗng nhiên cảm thấy hơi nóng.

      Action 3
      Sáng sớm, gió lặng, tuyết ngừng, bếp lò cũng chỉ còn lại tàn lửa.

      Mấy chiếc xe tải gạt tuyết dày tiến vào sân thể dục trường học, từng bao than lớn đen tuyền rơi xuống nền tuyết trắng.

      Lái xe nhảy xuống, gọi lớn tiếng, “Vị nào là giáo Tô?”

      Mộc Mộc nhanh chóng khoác thêm chiếc áo lông dày, chạy ra khỏi cửa, bước cao bước thấp đến sân thể dục.

      “Là tôi, là tôi.” Thấy xe rơi xuống từng bao than lớn, giật mình, “ phải gần đây than đá cung ứng đủ sao? Nhanh như vậy có rồi?”

      “Vẫn đủ, nhưng mấy xe cuối cùng, ông chủ đều bảo tôi đưa đến đây.”

      “Cảm ơn! Cảm ơn!” cúi đầu rối rít, ông chủ này có tình người, rất quan tâm đến học sinh, “ đợi chút, tôi lấy tiền cho .”

      cần, tiền trả rồi,” ta lấy hóa đơn, “ đến kí .”

      “A?”

      “A cái gì, ký tên đó!”

      Mộc Mộc run run cầm lấy, nhìn lướt qua, phía dưới khách hàng ký tên “Trác Siêu Việt”, mặc dù đứng ở trong gió tuyết, nhưng chưa bao giờ cảm thấy ấm áp như vậy.

      sân thể dục chồng chất núi than nho .

      Các học sinh phấn khởi nhóm lửa, người trong thôn thấy thế, cũng nô nức xin ít về dùng.

      Mộc Mộc đứng ở trong tuyết, lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn.“Nhóm chút lửa cho phòng ấm áp chút, gần đây bộn bề nhiều việc, lỡ như em cảm mạo, cũng có thời gian chăm sóc cho em.”

      cười hồi : Em chờ

      Do dự chút, lại xóa hết, chạy về phòng thu xếp đồ đạc.

      giáo Tô, định đâu?” Có học sinh hỏi.

      có việc ra ngoài, thứ hai về.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :