1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Gió mùa hè - Catherine Anderson

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuha393

      thuha393 Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      31
      Chương 16.4

      Lúc Rachel cử động lại cũng là gần ba giờ chiều. Chống tay lên ngực , duỗi thẳng người dậy, vươn vai như thể vừa tinh dậy từ giấc ngủ trưa dài, sau đó cười rạng rỡ với .

      "Trời đất. Em thiếp bao lâu rồi nhỉ?"

      Joseph liếc nhìn đồng hồ. " lúc." Hơn chín tiếng đồng hồ, chính xác là vậy.

      "Chúa ơi, muộn thế rồi sao. Đáng ra hôm nay em phải làm xong ổ bánh mì." nhảy ra khỏi đùi . "Giờ kịp nữa rồi, Joseph. Tối nay chúng ta ăn tạm bánh mì ngô được ?"

      Cả người Joseph căng cứng vì ngồi bất động quá lâu. vận động tay cho đỡ mỏi, mắt vẫn dán vào . Hình như chẳng hề nhớ họ chuyện gì vào buổi sáng, sợ là cả chuyện Darby thông báo cũng quên mất rồi. chẳng phát ra ở có điểm gì tự nhiên. Miệng ngâm nga giai điệu trong đám cưới, mặc chiếc tạp dề và hối hả đến quầy bếp.

      Em đói quá. Em thề là buổi trưa mình chẳng được gì vào bụng cả.

      Cả bữa sáng nữa. Cơn sợ hãi ớn lạnh ập đến, bao phủ lấy Joseph. Rachel những nấp sau những bức tường, còn giấu mình đằng sau những ký ức kinh hoàng bị mất nữa. chưa gặp người nào lại có thể dễ dàng xóa sạch những ký ức vui trong đầu nếu muốn, nhưng có vẻ như phản ứng y hệt như vậy.

      muốn mặt đối mặt với và hỏi cho xem còn nhớ những gì vào buổi sáng ngày hôm đó. Nhưng sợ. Ngộ nhỡ, lại khiến khiếp đảm, rồi rời bỏ lần nữa sao? Tệ hơn nữa, sau này có thể rời xa mãi mãi. Joseph từng nghe đến việc con người ta có thể rơi vào trạng thái hôn mê và chẳng bao giờ bình thường trở lại được, mà quá nên thể mạo hiểm đánh cược với số phận.

      Và thế là, khi ở trước mặt , Joseph giả vờ như kiện hồi sáng chưa từng xảy ra. Vào buổi tối trước khi ra ngoài làm việc của trang trại, đến xem Darby thế nào và nhìn thấy lão nghỉ ngơi trong nhà kho.

      "Tôi vẫn còn dễ đuối lắm", Darby vừa giải thích vừa quăng chân xuống giường và giơ tay cào gọn mái tóc. "Làm việc lúc là lại phải nghỉ ngơi.”

      "Ông mất rất nhiều máu, thậm chí vết thương còn chưa lành hẳn cơ mà." Joseph tự nhủ để lão quản đốc phải hoạt động mạnh trong suốt thời gian lão ở đây. "Có chuyện hay xảy ra sáng nay, ông bạn ạ. Tôi nghĩ chúng ta cần chuyện chút."

      Darby nhìn khó hiểu. Joseph kể lại ngắn gọn cuộc chuyện giữa và Rachel và mô tả biểu của khi bịhắn gặng hỏi chuyện cũ. "Tôi nghĩ ấy còn nhớ bấtcứ chuyện gì", Joseph kết luận. "Về cuộc chuyện giữa chúng tôi,hay việc ông kết hôn với bà Amanda."

      "Tôi ngờ là thế." Darby gật đầu tán thành. "Chuyện này quá kỳ lạ."

      Thực tế, việc xảy ra sáng nay là chuyện kỳ lạ nhất Joseph được chứng kiến từ trước tới giờ. Nó làm sợ chết khiếp khi nghĩ có thể đánh mất người vợ mà thương,"Tôi nghĩ, tốt hơn hết là ông đừng cho ấy biết chuyện đám cưới nữa."

      Darby thở dài đứng dậy. "Tôi chẳng thể hiểu nổi chuyện gì diễn ra trong đầu con bé nữa. Amanda vẫn giống như trước, luôn thương nó như con đẻ. Bà cũng đến dự đám cưới của hai đứa, mang mạng che mặt mà đến."

      "Tối biết. Tôi nhìn thấy bà ấy, Darby."

      " đáng buồn. Bà ấy có thể đánh đổi tất cả chỉ để ôm conbé vào lòng và thương nó. Mà thế quái nào con bé lại có thể nghĩ bà ấy đứng đằng sau vụ thảm sát được?"

      Joseph chẳng biết nên làm gì và dần chấp nhận những điều chưa từng nghĩ đến. cũng biết là mình nên tin tưởng vào vợ. "Tôi biết bà Amanda đau lòng khi nghe điều này, nhưng nếu lần tới có gặp bà ấy, tôi mong ông hãy chuyển lời rằng bà đừng nến đặt chân đến nơi này nữa, kể cả che mạng cũng được. Nếu như Rachel nhìn thấy... tôi đoán được ấy phản ứng thế nào nữa. Sáng nay thấy ấy thất thần như thế khiến tôi sợ chết khiếp rồi. Tôi thực muốn điều tương tự xảy ra lần nữa."

      Sáng ngày hôm sau, khi Joseph ra ngoài vắt sữa bò và cho mấy con vật trong trang trại ăn, thấy Darby ở trong kho để đóng yên cho con ngựa thiến Poncho của lão.

      "Ông định đâu mà sớm thế này?", Joseph hỏi.

      "Tôi định dạo quanh rìa trang trại lúc", lão quản đốc trả lời. "Hy vọng có thể kiểm tra đàn bò nếu như tôi chết mệt trước khi đến được chỗ chúng."

      Joseph chưa ra ngoài trông nom đàn gia súc kế từ lễ cưới của . Mấy con vật được thả ra bãi kiếm thức ăn và cũng có đủ nước để uống rồi, bởi vậy, để mặc chúng nó tự lo lấy thân trong suốt kỳ trăng mật kéo dài hơn tuần. "Hay là chúng ta thương lượng chút ? Để cưỡi ngựa được hết rìa trang trại cũng là cả chặng đường dài đấy."

      "Đúng là dài , nhưng tôi phải tàn phế, con trai ạ."

      "Tôi hề có ý đó", Joseph trả lời. "Nhưng mấy con bò cứ để tôi lo. Nếu ông có thể ở lại thay tôi trông chừng ngôi nhà cho Rachel, tôi rất vui khi được ra ngoài lát, tôi đấy."

      "Vậy được thôi."

      Darby lại bắt đầu nới lỏng đai yên ngựa. Joseph gạt tay lão sang bên và đưa cho lão chiếc xô để vắt sữa.

      "Tôi hoàn toàn có thể tự nhấc được yên ngựa của mình", Darby hài lòng.

      "Tôi chưa từng nghĩ ông thể." Joseph nhanh chóng kéo cái yên xuống khỏi con ngựa Poncho và đặt nó thanh ray đường sắt. "Lũ bò rống ầm lên đòi vắt sữa đấy. Tôi chăm sóc con ngựa của ông và đóng yên ngựa củatôi nữa."

      Vừa lẩm bẩm nguyền rủa gã trai non độc đoán, Darby vừa thong dong vắt sữa bò.

      Sau khi hoàn tất công việc và ăn bữa sáng Joseph đưa qua cánh cổng vườn, Darby tìm chỗ ngồi bệt xuống dưới tán cây sồi, khẩu súng trường gác lên cặp chân duỗi thẳng thoải mái và bắt chéo nhau nơi mắt cá chân. Khi nhìn thấy Joseph cưỡi ngựa ra, lão gọi với , " cần phải lo lắng. Tôi chẳng dại mà để kẻ nào đó bắn lén đến lần thứ hai đâu".

      Joseph gật dầu. tin tưởng Darby kiểm soát tốt rnọi việc. cho con ngựa tiến lại gần gốc cây sồi và , "Lần cuối cùng tôi kiểm tra đàn bò cũng cách đây tuần rồi, Buddy theo giúp đánh hơi chúng".

      Darby nhấc mũ làm điệu bộ vẫy chào. " thong thả nhé."
      meocontb thích bài này.

    2. thuha393

      thuha393 Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      31
      Chương 16.5

      Lại buổi sáng tháng Tư dễ chịu và Joseph rất có tâm trạng để thưởng thức nó. lúc nào thấy thoải mái hơn khi được cưỡi ngựa, đặc biệt là lúc con vật cưỡi là Obie. Cậu chàng này được nhân giống từ con ngựa đen của Ace, Shakespeare, nên thừa hưởng tầm vóc và cả dáng giống hệt như cha nó. Obie cũng là con ngựa tốt nhất mà Joseph có được từ trước tới giờ, hơn nữa tính tình nó rất trầm ổn, đáng tin cậy, bao giờ lồng lên hoảng loạn, luôn biết nghe lời và mạnh mẽ như bất kỳ con vật hoang dã nào khác.

      hành trình dạo vòng quanh lãnh thổ nhà Hollister, Buddy làm rất tốt nhiệm vụ của nó: dẫn đường trước, sử dụng cái mũi nhạy bén để đánh hơi đàn gia súc, lao vào bụi rậm, leo lên các tảng đá, xuống rãnh mương, con chó đều dễ dàng đánh hơi dấu vết đàn bò mà dường như hề biết mệt. Đến giữa trưa, bọn dừng lại để kiếm chút gì lấp bụng, tới lúc đó Buddy cũng tìm ra được tận mười tổng số mười tám con trong đàn bò của Rachel.

      "Làm tốt lắm." Joseph tán thưởng con chó. "Lâu rồi tao với mày bận rộn làm việc, vậy mà mày vẫn chẳng hề đánh mất sở trường, phải nào."

      Buddy thích chí sủa vang vài tiếng đáp lại .

      Mắt con chó hau háu mong chờ phần thưởng khi Joseph mở bên túi yên. "Có. Rachel có chuẩn bị cả bữa trưa cho mày nữa. Giống hệt phần của tao. Mày xem, có phải vợ tao nuông chiều mày quá hả?" Joseph chọn ngồi dưới bóng cái cây để thưởng thức bữa trưa. Sau khi đặt phần ăn của con chó xuốngbãi cỏ, mớiquay ra ngấu nghiến ăn phần của mình, vừa ăn vừa gật gù tán thưòng. “Quái quỷ nhưng phải là người phụ nữ này thực có phép màu trênnhững đầungón tay. có bánh mì để làm sandwichnên thay bằng bánh quy, nhưng bữa trưa vẫn ngon đến mức tao còn muốn ăn thêm này."

      Joseph mở bên túi khác rồi thở ra tiếng thỏa mãn khi nhìn thấy món bánh kẹp vàng óng và vẫn còn hơi ấm như mới được lấy ra từ trong chảo. cắn miếng ngập răng vào chính giữa phần mứt đào sền sệt rồi nhắm mắt lại thưởng thức cách ngon lành.

      Buddy vừa sủa vừa nhảy dựng lên, cái lưỡi nó thè ra, miệng nước dãi trong khi mắt vẫn hau háu nhìn món bánh tráng miệng tay chủ.

      “ Cái này con người mới ăn được", Joseph phản đối. "Hơn nữa, ấy chỉ gói cho tao có hai cái thôi."

      Con chó lại sủa lên vài tiếng và liếm vòng quanh mép. Gâu!

      Joseph rên rỉ, nhưng cuối cùng vẫn ném cho nó cái bánh còn lại. "Đây, tốt nhất là chiều nay mày nên làm nhiệm vụ tốt vì cái bánh này. Chúng ta còn cần cưỡi ngựa đoạn khá dài nữa và mày phải chịu trách nhiệm tìm cho ra tám con bò còn lại trong đàn đấy."

      Joseph đến chỗ con lạch vào khoảng hai giờ chiều. Trước đây, cũng cưỡi ngựa qua khu vực này khá nhiều lần kể từ sau vụ Darby bị bắn, lần nào có cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Vấn đề là nơi ở của Jeb Pritchard cách đây xa nếu tính theo đường chim bay, hoặc tính theo khoảng cách cưỡi ngựa, mà mỗi lần Joseph quay lưng về phía rặng đá là lại có cái linh cảm kẻ nào đó lén lút nhắm bắn mình.

      Ngày hôm nay cũng phải ngoại lệ, chính vì thế mà khi Buddy đột ngột sủa loạn lên, Joseph theo phản xạ nhảy xuống khỏi lưng ngựa và nằm rạp dưói đất, tay kè kè khẩu súng. Joseph nheo mắt nhìn về phía dải đá tối om vói những đỉnh in thành hình nhọn hoắt nền trời.

      "Buddy!", hét lên.

      Nhưng con chó có bộ lông đỏ vàng phóng vụt lên đồi. Joseph còn có thể nghe thấy tiếng sủa đầy phấn khích của nó vọng lại đâu đó giữa những rặng đá. Sau đó là tiếng tru thảm thiết và im lặng hoàn toàn. Joseph vội đứng bật dậy rồi chạy mạch theo nó trước khi kịp cân nhắc bất cứ điều gì.

      "Thằng khốn khiếp!", hét lớn trong khi vẫn hùng hục băng qua những mỏm đá. "Tao thề tự tay xé xác mày ra nếu mày dám làm gì con chó." Joseph tìm được chỗ nấp sau tảng đá bị bào mòn rồi gọi, "Buddy?".

      nghe thấy gì ngoài tiếng gió. Tim thắt lại vì lo lắng cho Buddy. muốn bất chấp tất cả lao về phía trước để cứu con chó, cho dù có phải mạo hiểm an toàn của bản thân, nhưng quãng đưòng chạy vừa rồi cho thấy ý nghĩ đó ngu ngốc đến mức nào. Bởi vậy di chuyển chậm lại, nhảy thoăn thoắt từ tảng đá này sang tảng đá khác, vừa vừa cố gắng bảo vệ chính mình.

      Sau vụ Darby bị bắn lén, cùng David lùng sục khắp khu vực này và tìm ra nơi mà có vẻ như hung thủ dùng làm chỗ ấn nấp và nhắm bắn mục tiêu. Đó là khoảng trống rộng khoảng bốn mươi feet, bao quanh bởi những tảng đá và từ đó có thể quan sát vùng đất bằng phằng và con lạch phía dưới rất ràng. Khi Joseph tới nơi, tìm kiếm khắp mặt đất bất kỳ dấu hiệu lộn xộn nào cho thấy có người vừa nấp ở trong đó, nhưng chẳng tìm thấy gì, thậm chí cọng cỏ bị bật lên cũng .

      Lần trước vì cứ nghĩ tìm được thứ cần tìm nên Joseph và David trèo lên cao hơn, bởi vậy lúc này khi Joseph càng ngày càng lên cao, khỏi ngạc nhiên vì hóa ra địa hình chỗ này phải chi lởm chởm toàn đá như ở bên dưới. Ở đây còn có vô số khoảng trống cỏ mọc um tùm xen giữa những cụm đá.

      Joseph còn cách nửa đường nữa là lên tới đỉnh thình lình nghe thấy loạt tiếng vó ngựa vang lên như sấm ở bên dưới. định chạy thẳng xuống đồi rồi nhảy lên lưng Obie để đuổi theo. Chỉ có điều Buddy của còn ở đâu đó kia và Joseph có linh cảm xấu rằng con chó bị thương rất nặng. phải tìm Buddy trước . Còn việc theo dõi dấu vết kẻ đó để sau. Joseph tìm thấy Buddy nằm trước chỗ gần giống như cửa hang động. Khi tiến đến gần, chỉ quan tâm đến con chó, vừa thận trọng tìm kiếm dấu vết chảy máu, vừa khiếp sợ cái mình có thể tìm được. May thay, Buddy của vẫn còn thở. Joseph đút khẩu súng vào bao da, quỳ gối xuống đất và nhàng đưa tay sờ lên bộ lông đỏ vàng của con chó đế xem xét. thấy vết thương chảy máu nào cả.

      Hoang mang, Joseph kiểm tra lại toàn bộ người con chó lần nữa, lần này còn cẩn thận vạch từng đám lông để tìm. có lẽ chỗ bị thương máu chưa kịp thấm qua bộ lông dày của nó chăng, thầm nghĩ. Cũng có. Joseph chuyển qua xem xét đầu con chó và chỉ lúc sau, tìm thấy thứ làm mình lo sợ: vết thương khá sâu dọc thái dương Buddy.

      "Khốn nạn", Joseph lẩm bẩm chửi thề. " biết đánh mày bằng cái gì, bạn ạ, nhưng có vẻ như suýt chút nữa là giết chết mày rồi."

      Buddy khẽ rên rỉ, cả người run run yếu ớt. Joseph điên tiết. Con chó làm gì hại ai chứ. Kẻ chết tiệt nào dám làm thế này với nó?

      Và vì lý do gì?

      Cho đến khi hai mắt Buddy mở ra được và Joseph cảm thấy tình trạng của nó vẫn ổn, mới quay đầu quan sát xung quanh. hẳn là cái động. Gần đó là hộp gỗ dài vẫn còn ướt nước. hộp dụng cụ mỏ xách tay sao? Buddy vật lộn cố gắng đứng dậy. Joseph vuốt ve bộ lông con chó. "Xin lỗi vì chuyện vừa nãy nhé, bạn. Tao biết có kẻ vẫn núp phía . Lần sau khi mà tao gọi lại, có lẽ mày lãnh đủ bài học và biết ngoan ngoãn nghe lời, hả?", Joseph cẩn thận gãi gãi phía sau tai con chó để tránh chạm vào vết thương. "Tuy nhiên mày cũng làm rất tốt. Quá tốt ấy chứ. Ngày hôm nay cái mũi thính này của mày còn ngửi ra nhiều thứ còn hơn mấy con bò."
      meocontb thích bài này.

    3. thuha393

      thuha393 Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      31
      Chương 16.6

      Joseph đứng dậy và bước đến gần cửa hang. tài nào nhìn sâu vào bên trong, nhưng những gì thấy ở phía ngoài cũng đủ để khẳng định nghi vấn vừa nãy. Mấy cái đĩa kim loại và xe đẩy. ràng là dụng cụ của dân mỏ, mà nếu đoán sai chính là mỏ vàng. Có điều dù là kẻ nào chăng nữa chắc hẳn cũng phải bỏ ra ít công sức để che giấu hoạt động của mình. Lúc này trời cũng sẩm tối, Joseph nhận thấy bất kể là cái gì, thậm chí là hộp dụng cụ mỏ cũng biến mất trong hang động. Bởi vậy, nếu thực có kẻ nào đó cố tình núp bên trong động khi ai đó tình cờ ngang qua cũng chằng nhìn thấy gì, ngoài cái lỗ tối om giữa những mỏm đá.

      Joseph bước sâu hơn vào trong hang. Sau khi mắt quen dần với bóng tối, thấy chiếc đèn dầu xách tay, cây đèn mỏ và xung quanh là vô số đồ dùng cá nhân nằm rải rác. Joseph nhặt cây đèn mỏ lên, bật que diêm đế thắp sáng nó, rồi thay chiếc mũ cao bồi đội đầu bằng chiếc mặt nạ phòng hộ.

      "Xem chúng ta có gì ở đây này?", trầm ngâm. Giọng của đập vào các vách đá rồi dội lại văng vẳng. Thế có nghĩa hang động này còn sâu lắm. "Xem nào. Giờ ràng rồi."

      Joseph bước càng ngày càng phấn khích. Vàng. Ai có thể tưởng tượng được chứ? Nhưng cũng phải có khả năng. No Name trước kia vốn dĩ cũng là thị trấn khai thác vàng, là nơi có rất nhiều ngươi đổ về để tìm kiếmvận may, tuy nhiên lâu sau phần lớn đều phá sản và trước khi rời mới đặt cho nơi này cái tên như vậy. Rồisau đó mọc ra nào là Black Jack, Colorado, chính là hai mỏ vàng dưới chân dãy Rockies, cuối cùng chúng rơi vào tay gã tên Luke Taggart. Joseph nghe vàng của gã này trong mỗi ngân hàng còn nhiều hơn cả số vàng mà vua Midas1 có thể tạo ra.

      [Tên vị vua trong thần thoại Hy Lạp, người có khả năng biến mọi thứ thành vàng chỉ bằng việc chạm tay vào chúng.]

      Tuy nhiên, tất cả chẳng qua cũng chỉ là thêu dệt mà thôi. Nhiều năm trước người dân ở No Name sớm quen với thực tế khắc nghiệt hơn nhiều, cố bám trụ vào mảnh đất mà sống và rất ít trong số họ phất lên được. Chính đoạn đường sắt Ace xây dựng làm thay đổi rệt cuộc sống của cư dân nơi đây, nó giúp các chủ trang trại mang gia súc của mình bán đấu giá ở thành phố Denver nhộn nhịp dễ dàng hơn và thu được lợi nhiều hơn so với trước kia. Nhưng cho dù vậy, lối sống và cách nghĩ của dân No Name vẫn thể thay đổi sớm chiều. Họ muốn có thịt lợn hun khói để ăn mỗi ngày, nhưng chẳng còn ai mơ tưởng đến việc tìm vàng nữa. Nếu có nước, họ chỉ cầu nguyện được nhìn thấy mầm cỏ linh lăng hoặc lúa mì và yến mạch nếu trời hạn hán.

      Ánh sáng từ chiếc đèn mỏ đầu Joseph nhảy nhót giữa những vách đá trong hang. Theo quan sát ràng ai đó đục vào vách đá cho đến khi nó bật hẳn ra, rồi lại đào sâu hơn nữa. Thỉnh thoảng còn tìm thấy dấu vết của vàng, nhưng cũng chẳng có gì hơn. vòng quanh góc hang nơi có người dùng thuốc nổ để phá đá. Kẻ đó vẫn còn làm dở dang ở nơi này. Hang đá được gia cố thêm giá để chống sụp và khi Joseph tiến vào sâu hơn bên trong hầm, phát khí ngày càng loãng và lạnh.

      Vậy là từ lâu có người lén bắt đầu khai thác vàng ở dãy đá này, Joseph kết luận. người, rất có thể là hai, bọn họ vẫn hoạt động ở đây mà ai hay biết. Đế giày sượt qua mấy tảng đá vụn còn sót lại, có vẻ như bọn đào vàng phải tốn ít công sức để di dời đống đá tảng với khối lượng phải đến vài tấn đến địa điểm khác để che giấu chuyện diễn ra ở đây. Trong nhiều năm, Joseph nhận định. hoạt động khai thác vàng quy mô được tiến hành từ lâu.

      Bình thường cũng có ít người vác cuốc tìm vàng hoặc ngang nhiên dùng thuốc nổ phá đá ở những nơi cần đào sâu hơn, cố tìm cho ra thứ kim loại quý giá đó. Nhưng người này, hoặc những người này lại thể ngang nhiên hoạt động được chỉ vì sợ bị phát . Vậy là chỗ này ít, chỗ kia ít, ngày này qua ngày khác, tuần này qua tuần khác, rồi năm này qua năm khác.

      Joseph qua khúc quanh trong đường hầm. "Lạy Chúa", bật thốt lên vì thứ vừa nhìn thấy.

      Đèn mỏ rọi vào phiến đá rắn chắc, xen kẽ đầy những dải vàng, có dải còn dày hơn cả cổ tay Joseph. Cảnh tượng trước mắt khiến sững sờ. nhớ được giờ ounce quặng như thế này giá bao nhiêu. Rất rất nhiều tiền. Đủ để khiến kẻ đó có thể giết người để giữ bí mật mỏ vàng cho riêng .

      Ý nghĩ làm Joseph ớn lạnh. có mặt. Năm năm về trước, có gia đình đến đây cắm trại dọc bờ sông mảnh đất của chính họ. Cha, mẹ, chị em và em trai, bọn họ hề hay biết rằng bản thân gần sát với tài sản chết người. Liệu có phải Denver, con chó của Rachel đánh hơi thấy và chạy lên đồi hệt như Buddy làm, cùng với đó là con út Tansy? Và cả bé lẫn con chó đều ý thức được tầm nguy hiểm của việc họ sắp sửa phát .

      người khi nổi tính tham lam bao giờ để ý đến thứ gì khác. Với cả gia tài kếch xù như thế, ta làm gì nếu như sắp sửa bị người khác phát ? Kế cả khi Tansy nhận thức được mối nguy hiểm, có lẽ bé cũng nhìn thấy đủ thứ, rồi chạy ngay xuống bờ sông nơi cả gia đình cắm trại kể cho cha mình nghe.Thế nên bọn chúng quyết định giết cả gia đình Hollister. Tất cả ngoại trừ Rachel, thành viên duy nhất may mắn còn sống sót. Joseph rất có lòng tin vào Chúa và giây phút này, cũng tuyệt đối tin tưởng rằng chính Người đãlàm chệch đường di của viên đạn và khiến nó sượt qua hộp sọ của Rachel. Đức Chúa trời, vớitất cả thông thái, Ngài đãbiết trước rằng Rachel Hollister mang đến cứu rỗi cho Joseph Paxton, gã trai trẻ muốn có vợ, định tìm vợ và luôn khăng khăng cần có người vợ. Nhưng cuối cùng cũng đổi ý và bằng cách nào đó Chúa cứu lấy , chỉ người trong cả gia đình, để dành cho Joseph.

      Nước mắt dâng lên như muốn làm bỏng mắt Joseph. Nướcmắt của phẫn nộ đến tột cùng. có mặt. Rachel quý của phải chứng kiến cảnh khuôn mặt mẹ mình nổ tung trong khi nhảy múa bãi cỏ vào buổi chiều đầy nắng. Chúa ơi. Vào cái đêm trước ngày định mệnh đó, Marie Hollister đọc Kinh Thánh trước khi ngủ và đánh dấu trang sách để ngày hôm sau nữa có thể tiếp tục làm theo bài giảng đạo của Đức Thánh thần. Vậy mà ngay hôm sau, bà phải nhận lấy cái chết thảm khốc và vô nghĩa ngay trước mắt con . Và vì cái gì cơ chứ? Vì vàng. Để tên khốn khiếp nào đó có thể ung dung mà giữ chặt túi tiền bẩn thỉu của .

      Joseph tựa người vào vách đá lạnh toát. chưa từng gặp mặt các thành viên khác trong gia đình Rachel, nhưng nhìn thấy trống rỗng vô hồn trong mắt và cũng là người ôm vào lòng khi trong cơn hoảng loạn vì cái chết của bọn họ. Jeb Pritchard. Gã khốn hôi thối vô đạo đức, Ngay cả vợ mình cũng dám giết. Còn phải e ngại chút máu đổ nữa hay sao? Giờ Joseph hiểu bằng cách nào mà gã khốn kiếp đó lại có tiền để mua rượu và uống đến say mèm vào buổi chiều mùa xuân nọ. Trang trại của lão còn thu được gì nữa cả và tiền đó cũng phải từ những con bò mà ra. Đống rượu mua là dùng số tiền kiếm được cách đó hàng dặm, sâu trong lòng cái hang đá.

      Joseph chẳng cần phải nhìn thêm nữa. quay đầu, rời khỏi hang, bế con chó bị thương tay và vội vã xuống đồi. Tay thẩm phán hạt có thể phải từ chức. Còn Jeb Pritchard phải trả giá đắt cho những gì làm.
      meocontb thích bài này.

    4. thuha393

      thuha393 Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      31
      Chương 17.1

      Darby vẫn còn thơ thẩn dưới gốc cây sồi khi Joseph lên đường quay trở về Bar H. Joseph cho con ngựa đến gần chỗ lão rồi xuống ngựa và đặt Buddy xuống. Con chó còn được sôi nổi hoạt bát như thường ngày. Nó chỉ đứng lơ ngơ chỗ và nhìn quanh quất.

      "Nó bị sao vậy?", Darby hỏi.

      "Nó bị đánh cú khá mạnh vào đầu."

      "Bị đánh?"

      Joseph kể lại vắn tắt chuyện xảy ra buổi chiều.

      "Tôi có nghe nhầm vậy. Cậu , có vàng hả?" Darby lắc đầu. "Tôi biết có cái hang ở ngọn đồi đó, nhưng chẳng bao giờ dám bén mảng tới. Loanh quanh ở mấy chỗ như thế kiểu gì cũng có ngày bị rắn cắn hoặc chạm trán vói con lửng biết chừng."

      Bình thường Joseph cũng tránh vào hang hốc vì lý do tương tự. "Có người vào sục sạo trong cái hang đó. Chúng hoạt động được thời gian rồi tôi đoán là thế. Khai khác cách kín đáo, vì cái hang được đào thêm khá sâu, mà bọn chúng thể di chuyển được cả đống đá tảng như thế chỗ khác trong chốc lát được"

      "Và cho rằng đó là bố con nhà Pritchard?"

      "Còn ai vào đây nữa? Chẳng phải gã Jeb bắt đầu nhăm nhe con lạch từ đầu những năm 79 còn gì. Lão ta có lý do để đến gần chỗ đó, xem xét đất đai, để tìm cách làm sao cho con lạch lại chảy qua đất của như trước. Và trong lần tình cờ ngang qua cái hang, phát ra có vàng rồi bắt đầu tính mưu kế chiếm nó làm của riêng. Rất có thể mấy đứa con trai cũng có tham gia trong vụ đó."

      Darby nheo mắt "Rồi vào cái ngày vụ thảm sát xảy ra, cả gia đình Hollister cùng nhau picnic, mà địa điểm được chọn lại quá gần với kho báu của ."

      "Và trong những đứa trẻ trèo lên đồi", Joseph tiếp lời. "Tôi đoán đó là Tansy, đứa bé năm tuổi. Pritchard biết cuộc chơi kết thúc nếu con bé nhận ra mức độ nghiêm trọng của việc nó nhìn thấy và quay lại kể cho cha mẹ nó nghe."

      Darby lại gật đầu. "Vậy nên, để đảm bảo có chuyện gì bất trắc xảy ra, Pritchard xả súng giết chết cả gia đình." Đôi mắt Darby ánh lên đầy lửa giận khi lão quay sang nhìn . "Thằng khốn nạn đó mà chỉ bị treo cổ quá cho nó rồi."

      "Hoàn toàn đồng ý", Joseph trả lời. "Nhưng cuối cùng chúng ta vẫn phải tuân theo luật pháp, nếu cũng chẳng khác gì bọn khốn đó cả."

      "Vậy kế hoạch của như thế nào?"

      "Tôi phải vào thị trấn và chuyện với em trai trước . Cậu ấy là cảnh sát trưởng ở đây. Tôi nghĩ phải hỏi ý kiến cậu ấy xem vụ này nên xử lý thế nào."

      Darby lôi đồng hồ ở trong túi ra xem giờ rồi hỏi . "Muộn nhất là mấy giờ cậu về?"

      "Khoảng vài giờ nữa tôi quay lại. Cá là David muốn hành động ngay trong đêm nay. Trời gần tối rồi, mà nó cũng cần đủ thời gian để đưa ra quyết định và chuẩn bị mọi thứ. Lần này chúng ta cần có người đại diện pháp luật theo, ít nhất là để có lý do vào khám xét nhà lão. Nếu đúng là Pritchard vẫn tiến hành khai thác vàng gần Bar H trong suốt mấy năm trở lại đây, chắc hẳn trong nhà gã phải có chút chứng cứ."

      Darby đóng nắp đồng hồ. "Tôi hứa với Amanda là ghé qua vào buổi tối. Bà ấy hiểu nếu như tôi đến muộn chút."

      Joseph nắm lấy dây cương con Obie và chuẩn bị quay đầu lên đường. , "Rất cảm ơn ông giúp trông chừng cho vợ tôi, Darby. Nếu như ấy có hỏi, hãy cứ là tôi có việc cần làm ở thị trấn". " rườm rà." Darby gật đâu đồng ý. "Tôi chuyển lời. Còn về việc cảm ơn tôi cần, tôi cũng rất thương Rachel, con trai ạ. Chăm sóc cho con bé phải gánh nặng gì cả."

      David ngả người ra lưng ghế và gác hai chân đangđi bốt lên cạnh bàn làm việc. Chau mày trầm tư lúc, cậunói, "Vậy là từ đầu đúng. Pritchard đứng sau mọi chuyện".

      "Theo cách nghĩ của đúng như vậy." Josephđi qua lại trước cửa sổ căn phòng. " chẳng nghĩ ra ai khác có lý do để lởn vởn quanh khu vực đó và lên chỗ cáihang. Em sao?"

      David thở dài. "Cũng phải là thể nếu Amanda Hollister cũng biết về hang đá. Bà ta làm việc ở Bar H nhiều năm trời."

      "Em vẫn chưa chịu từ bỏ hả?"

      David giơ hai tay lên đầu hàng. " hẳn là thế. Em ủng hộ phán đoán của rằng chính gã Pritchard đứng sau mọi chuyện. Em chỉ cố nhìn nhận việc theo nhiều góc độ mà thôi."

      "Nếu như tìm thấy bằng chứng nào ở chỗ Pritchard, chúng ra cân nhắc các khả năng khác sau."

      "Chắc chắn Jeb chẳng chịu ung dung ngồi hút thuốc trong khi chúng ta lục soát nhà đâu", David cảnh báo.

      Kiểu gì cũng nổi điên và lại xả súng vào chúng ta lần nữa".

      nghĩ đến khả năng đó rồi", Joseph đáp. "Vì vậy chúng ta cần có tiếp viện. đội quân nho , nếu như em có thể"

      “Phần lớn đàn ông quanh vùng đều sẵn sàng gia nhập trong hợp cần thiết. Em bảo Billy Joe cưỡi ngựa gõ cửa từng nhà, còn em phụ trách triệu tập người trong thị trấn. Mấy giờ sáng mai gặp bọn em được đây?"

      Nhìn thấy Joseph về đến trang trại nhà Hollister, Darby đứng dậy đến để gặp .

      "David triệu tập đội ngũ", Joseph thông báo. "Tôi gặp bọn họ đường Wolverine Road vào mười giờ sáng mai, Sau đó cả đoàn cùng đến chỗ bố con nhà Pritchard. Có lẽ khi gã Jeb nhìn thấy cả đội quân bao quanh, dám kích động mà nổ súng như lần trước nữa."

      “Hy vọng là thế." Darby ngoắc ngón cái về phía ngôi nhà. “Đừng để con bé mới cưới phải thành quả phụ, con trai ạ. Bằng phá hỏng cả kế hoạch của tôi nữa đấy."

      Joseph phì cười. "Tôi cũng còn nhiều kế hoạch muốn bỏ dở, nên cố gắng hết sức để lành lặn quay về."

      Đôi mắt xanh lá cây của Darby lấp lánh ý cười. "Tôi chỉ mong quãng đời còn lại được ở bên người đặc biệt đó thôi. Nếu định bây giờ, vậy tôi ghé qua chỗ bà ấy lúc". rồilão quản đốc quay trở lại gốc cây sồi để nhặt khẩu súng và bó hoa dại. "Vài thứ linh tinh tôi kiếm được trong lúc ra ngoài ấy mà." Lão ám chỉ bó hoa.

      Joseph cười khùng khục. "Vài thứ linh tính, hả? Tôi thấy ông có ý đồ rất ràng ấy. Phụ nữ mà, ai cũng đều thích hoa hết."

      Darby chỉ đơn giản gật đầu. Rồi lão nheo mắt nhìn Joseph. "Lần cuối cùng tặng hoa cho Rachel là khi nào hả bạn trẻ?

      "Tôi tặng cho ấy cả vườn hoa rồi."

      "Cái đó tính. phải tự tay kiếm bó, con trai ạ. Phải làm cho của mình tan chảy mọi lúc mới được."

      giờ sau, khi Joseph hoàn tất công việc buổi tối trong trang trại, vòng rộng xung quanh nhà để ngắt từng bông hoa dại mà Darby bỏ sót trước khi bước vào gặp bà xã xinh đẹp của mình.
      meocontb thích bài này.

    5. thuha393

      thuha393 Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      31
      Chương 17.2

      Buổi sáng ngày hôm sau, khi Joseph ra ngoài xử lý số việc lặt vặt xác định, Rachel quyết định ra sân để chăm sóc khu vườn. Mỗi công việc đều làm vui: tưới nước cho cây hoa hồng và đếm những nụ hoa mới nhú, cẩn thận nhổ cỏ dại xung quanh mấy gốc cây violet, rồi nhìn ngắm những bông nghệ tây rực rỡ sắc màu và cho ba con cá của ăn nữa, thề chúng lớn hơn được chút.

      Mặc dù tiết trời còn hơi se lạnh khiến phải quàng tấm chăn quanh người để giữ ấm, nhưng đâu đó trong khí, ngửi thấy được mùi của mùa xuân và điều đó mới tuyệt làm sao.

      "Cây hoa hồng của con có tận sáu nụ rồi, Darby. Sáu cơ đấy."

      Lão quản đốc luống tuổi, người đứng gác ngay bên ngoài cổng vườn đến nhìn qua những chấn song. "Ồ, vậy à, có ý nghĩa đến vậy sao?"

      "Có chứ, chắc chắn rồi." Rachel nở nụ cười rạng rỡ với lão. "Và hãy xem những cây hoa violet nở rộ đây này!"

      "Rất đẹp", lão tán thưởng. "Con nhìn bên kia kìa. Có con chim nhạn đánh giá cái chuồng chim của con đấy. Hình như nó có ý định làm tổ ở bên trong."

      Rachel nhìn con chim bay ra bay vào cái lỗ chuồng. "Chà, thế này phải rất tuyệt sao?" dang rộng hai tay rồi xoay tròn vòng. " ấy cho con cả thiên đường dưới mặt đất, Darby ạ. Ông biết con ấy đến nhường nào đâu."

      "Ta nghĩ là có chút. Và ta rất mừng cho con, con . Trông con hạnh phúc."

      Rachel siết chặt tấm chăn quanh vai hơn. Rồi hỏi lão với vẻ nghiêm túc, "Đúng rồi, còn ông sao, ông cảm thấy thế nào? Con ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi. Vết thương của ông lành hẳn chưa?".

      "Giờ ta dần dần khỏe lại rồi. Và con hoàn toàn có quyền ích kỷ chút, con . Như thế là bình thường trong thời gian đầu sau khi cưới, có điều, con chỉ hạnh phúc hơn tất cả những khác mà thôi."

      Hai người chuyện với nhau thêm lúc lâu nữa trước khi Rachel quay vào nhà để kiểm tra ổ bánh mì.

      Sau đó lại ra vườn ngồi sưởi nắng chiếc ghế dài và lâu sau nghe thấy tiếng vó ngựa ai đó phi đến. Buddy bắt đầu sủa lên giận giữ, nhưng Rachel cũng chỉ coi đó là phản ứng bình thường của con chó thôi. Có ai đó đến đây và Buddy chỉ làm đúng bổn phận của nó là sủa lên để báo hiệu. Rachel là ai đến. Ai đó trong thị trấn mang đến cho khu vườn của thứ gì đó chăng? Có lẽ vậy. Harrison Gilpatoick mang cho vài cây tulip và Garrett Buckmaster cũng hứa cho vài cây huệ ao.

      háo hức chờ đợi đến lúc được nhận hai món quà đó. \

      Cách đây hơn tuần, Rachel chạy ngay vào trong nhà và đóng chặt cửa nếu nghe thấy tiếng vó ngựa tiến lại gần. Tuy nhiên, tại dần cảm thấy an toàn bên trong khu vườn của mình. Thường ngày, Joseph vẫn hay nhắc nhở rằng mấy bức tường xung quanh đây đều được làm bằng đá và dày gần bằng bàn chân người. ai có thể vào được. Chỉ có và Joseph có chìa khóa để mở cổng vườn. Nếu như bên ngoài có xảy ra chuyện gì có thể đe dọa đến , với hàng rào xung quanh, có đủ thời gian để chạy trốn vào trong nhà.

      Rachel vừa nghĩ đên đó nghe tiếng Buddy gầm gừ. Con chó hình như được thân thiện cho lắm. quay người lại nhìn chằm chằm về phía cửa. Buddy lại phát ra tràng tiếng gầm gừ, buộc Darby phải lên tiếng nạt nó, "Đồ chó con ngu xuẩn. Mày phải biết phân biệt đâu là bạn đâu là thù chứ. Có im bảo". Rồi lão quát, "Buddy! Quay lại đây ngay!", Darby huýt sáo. Sau đó lão chửi thề vì con chó chịu nghe lời. "Joseph giết tao mất, con chó chết bằm. bảo mày ở yên trong nhà cơ mà!"

      Rachel vô thức đứng dậy khỏi ghế. bỗng dưng thấy sợ mà hiểu chính xác tại sao. phải, có gì đó đúng lắm. Buddy. Con vật bình thường vẫn rất thân thiện và luôn để cho cả người lạ lẫn người quen vỗ vào đầu. Nó cũng hay gầm gừ với khách, hay phớt lờ tiếng gọi của Darby như thế.

      nghe thấy tiếng vó ngựa chạy nước kiệu rồi bất chợt dừng lại ở trước nhà.

      "Chào, Ray", Darby lên tiêng trước. "Cậu đền đây sớm thế có việc gì vậy?"

      "Là bà chủ, Darby. Bà ấy bị bệnh nặng. Đột nhiên đổ bệnh. Tôi cho người gọi Doc Hallovvay, nhưng bà ấy cứ khàng khăng đòi gặp ông bằng được."

      Rachel giật bắn người và bật dậy. Giọng đó. Tim băt đầu đập nhanh hơn và cơn ớn lạnh như nước đá dội lên khắp người . Là giọng đó. Vô số vệt màu đen kéo đến nhảy múa trước mắt . Lạy Chúa. Đó chính là giọng trong cơn ác mộng. Việc hít thở đột ngột nghẽn lại, loạng choạng lùi về phía ngôi nhà. .... ngã nhào xuống bậc thềm. Rồi lồm cồm bò dậy. Mặt đất như lộn ngược trước mắt rồi lại trở về như cũ. ô-xi, cần ô-xi. Rachel ôm choàng lấy cây cột chống hiên để giữ mình đứng vững và điên cuồng vật lộn để thở. Lảo đảo, cố gắng lết về phía cửa nhà. Rồi ngã nhào vào trong nhà, đôi chân nhũn ra như nước khiến tài nào đứng vững được. , , .

      Vẫn bò rạp tiên sàn, Rachel nắm lấy chấn song cố gắng đóng cánh cửa sắt lại. kéo người dậy, quỳ đầu gối và nỗ lực hết sức để đút chiếc chìa vào trong ổ khóa, thế nhưng trong cơn hoảng loạn thể nhắm trúng được lỗ chìa. Mấy đầu ngón tay tê cứng của để tuột mất đầu kim loại và chiếc chìa khóa rơi xuống nền nhà. Rachel nức nở, bật vặn người bám lấy cánh cổng gỗ dầy và đẩy nó đóng lại. Cánh cổng đồ sộ đóng sập sau tiếng sầm lớn. kéo người đứng thẳng dậy hai chân và chốt khóa. Rồi, với hai bàn tay run lẩy bẩy, gài lại thanh chặn cửa.

      . Cho dù có sống đến tận trăm năm nữa cũng quên được giọng vừa rồi. Cơn hoảng loạn nhấn chìm . loạng choạng lê bước về góc, ngồi sụp xuống và ép chặt lưng vào góc tường. . đến đế giết . biết mà. Ôi, Chúa ơi. cần Joseph. Joseph. Nghĩ về khiến bình tĩnh được chút. Ở trong nhà bếp này được an toàn tuyệt đối, như trước giờ vẫn vậy. còn có khẩu súng săn để tự bảo vệ bản thân. còn ngờ nghệch ngồi bãi cỏ cạnh con lạch như lần đó. Ôi, . Lần này, có thể chống lại .

      Nghĩ thế sàn nhà tới chỗ đặt giá súng. khó nhọc đứng dậy, đầu óc vẫn choáng váng vì khó thở. Đạn, cần có đạn. Ngăn kéo để đạn bị giật mạnh đến mức long hẳn ra và rơi xuống nền nhà. nắm đạn rồi thô lỗ nhét vào túi váy. Sau đó, gần như giằng lấy khẩu súng từ giá và bắt đầu dùng cả hai tay run lên bần bật cậy mở báng súng, nhét đây đạn vào hai ổ và dập nó vào như cũ.

      Cố gắng đứng vững đôi chân mềm nhũn, Rachel tiến đến chỗ đặt hộp gỗ lim cạnh cửa ra vào. mở cửa rồi quỳ gối xuống nhìn ra ngoài. Joseph. Bây giờ có cả quãng đời tươi đẹp để mà mong đợi, người chồng thương hết mực, bọn họ còn có thể có con và hạnh phúc, với nhiều nụ cười. muốn phải chết rồi bỏ lỡ tất cả những điều tuyệt vời đó. Chúa ơi, . phải sẵn sàng. có được con mồi dễ dàng như thế lần nữa.

      căng tai lên để nghe, nhưng cơn khó thở nghiêm trọng khiến chẳng còn nghe được gì nữa. nuốt xuống ngụm nước bọt và cố gắng hít thở. Có phải tiếng ngựa vừa chạy nước kiệu rời khỏi nhỉ? lại nuốt nước bọt và nhắm mắt, đọc thầm lời cầu nguyện. Rồi lại nhòm ra ngoài qua cánh cửa hộp gỗ lim."Darby?", yếu ớt gọi. "Ông ở ngoài đó hả?"

      thấy trả lời. Ông ấy rồi? , , thể thế được.

      "Darby", lại gọi, lần này to hơn chút.

      Nhưng nếu ta cũng ở ngoài đó? Vừa nghĩ liền đóng sầm cánh cửa gỗ lại. Sau khi then cửa được cài, quay người lại ép chặt lưng vào tường. sao. vẫn ổn. Darby trả lời, nhưng vẫn được an toàn tuyệt đối. Gian bếp quen thuộc của vẫn y như trước, mọi thứ đều được khóa chặt và chặn lại. ai có thể vào đây được. ổn thôi. cứ thử bước qua trong những cánh cửa đó xem. Cứ để thử.
      meocontb thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :