1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Gió mùa hè - Catherine Anderson

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuha393

      thuha393 Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      31
      Chương 15.6

      Rachel chẳng biết đoạn cuối của buổi lễ diễn ra thế nào nữa. Bằng cách nào đó hoàn thành trót lọt lời thề nguyện của mình và Joseph cũng đeo nhẫn cưới vào ngón tay .

      Khi Hannibal St. John tuyên bố hai người thành vợ thành chồng rồi cho phép Joseph được hôn dâu, tay run run đưa lên nhấc tấm mạng che mặt , kéo vào lòng và hôn như thể sợ chẳng còn có ngày mai nữa. Buddy sủa vang, vui mừng cổ vũ . Cleveland cũng theo đó cất giọng. Mấy người em của Joseph la hét, huýt sáo và reo rò ầm ĩ. Riêng Caitlin sụt sùi như ở đám tang, rồi chạy đến ôm chầm lấy dâu và chú rể.

      "Xin chúc mừng!", chị lớn. "Chà chà, hai người đẹp đôi quá." Rồi lại nức nở, sụt sịt. "Joseph của chúng ta kết hôn. Chị thể tin vào mắt mình nữa! Mẹ em chắc nổi giận lôi đình mất nếu như biết hai đứa kết hôn mà với bà."

      "Em biết", Joseph trả lời, "nhưng em định đợi đến lúc bà lặn lội từ San Francisco đến tận đây".

      Rachel phát hai bàn tay to lớn của người nào đó đặt lên vai mình và điều tiếp theo ý thức được, là mình bị ông lớn của Joseph, tay súng khét tiếng Ace Keegan, người mà thấy chẳng đáng sợ chút nào so với lời đồn đại, ôm hôn chúc mừng . Tiếp theo đó, được chuyền đến cho David, cậu chàng cà chớn bẻ ngửa người ra sau, rồi bắt đầu vờ như hôn say đắm.

      "Ghen tị trai?", cậu ta quay sang hỏi Joseph sau khi diễn trò xong.

      "Gì chứ, ", Joseph cự lại.

      Esa, người em trai trông gần giống với David hơn là Joseph cũng ngượng ngùng tiến đến chỗ Rachel và giơ tay ra. "Chúng ta chưa gặp nhau lần nào, vậy nên em nghĩ thích hợp lắm nếu em ôm hôn dâu ngay trong ngày hôm nay."

      Joseph chen ngang, "Nếu em nghĩ đến chuyện sau này có cơ hội làm thế quên ngay , em trai ạ. Vì hôm nay coi như cho qua, ngày mai cho em nếm mùi ngay đấy".

      Ai nấy đều cười rộ lên. Rachel chủ động nhón chân thơm lên má Esa cái. Sau đó bắt gặp khuôn mặt quen thuộc của Darby. tất cả những nếp nhăn khuôn mặt gầy gò già nua của lão. Lão nhàng kéo Rachel vào lòng. Qua làn vải áo, nhận ra lão vẫn còn phải quấn băng xung quanh ngực, nên cố gắng cẩn thận để lão khỏi bị đau.

      Chóp mũi Darby kề cạnh đầu Rachel, môi lão ghé vào tai như muốn thào điều gì đó. Lão với , "Hãy sống hạnh phúc, con bé bỏng của ta. Lúc nào ta cũng mong con được như thế, rằng ngày con được hạnh phúc".

      "Ôi, Darby." Rachel vòng tay quanh cổ lão, đó là chỗ duy nhất có thế bám vào, để ôm lão chặt mà đụng đến chỗ bị thương. "Con ông lắm. Cảm ơn, cảmơn, cảm ơn ông vì tất cả những gì ông làm cho con. Ông là người bạn tốt nhất của con đời này, mãi mãilà vậy."

      "Giờ phải nữa, con ạ. Người đàn ông giờ thành chồng của con kia, kể từ nay là người bạn đời mà con tin tường nhất. Nó là chàng trai tốt bụng. Con tìm được đúng người rồi đấy."

      Hai tay vẫn choàng quanh cổ Darby, vui mừng gật đầu. "Con làm được, đúng chứ? Con còn tin mình lại may mắn đến thế."

      " đến lúc thần may mắn mỉm cười với con rồi, bé. Giá mà cha mẹ con có ở đây để chứng kiến." Lão cúi đầu xuống nhìn và mỉm cười. "Họ chắc hẳn phải tự hào và hạnh phúc lắm."

      "Con chắc họ cũng ở đây, Darby à", Rachel trả lời. Nhớ lại điều Joseph từng với , thêm, "Nếu chúng ta tin vào Chúa và thế giới bên kia, hãy tin họ có thể ở đây và nhìn thấy tất cả. Cha mẹ thể nào bỏ lỡ lễ cưới của con được."

      Darby cười lớn. "ừm, vậy , ta cho rằng điều con là đúng."

      Joseph xuất ngay sau đó. vòng cánh tay quanh eo Rachel và mách . "Mấy em trai của tuyên bố, họ xếp hàng để đá đít , nếu như dám đối xử tệ bạc với em đây này", rồi quay sang hỏi Darby. "Ông chắc làm thế với tôi chứ?"

      Darby lại phá lên cười. ", cứ để chúng lo vụ đó. Tôi già rồi, làm nổi mấy chuyện tầm phào vậy nữa."

      Joseph mỉm cười bắt tay lão quản đốc. "Cảm ơn ông vì gửi gắm ấy cho tôi, Darby. Ông giống như cha ấy, ai có thể phủ nhận được."

      Ace cũng lân la tiến đến gần chỗ bọn họ. đặt bàn tay to lớn lên vai Darby. " mừng vì thấy ông khỏe mạnh trở lại, ông bạn già."

      Darby mím môi và gật mái đâu. "Cũng có chút chật vật. Nhưng giờ tôi ổn rồi, chắc đấy." Lão nghiêng đầu liếc nhìn về phía cổng vườn, rồi nhướng bên lông mày lên nhìn Rachel. Lãọ hỏi, "Làm cách nào ta ra khỏi đây được hả con ? Có người phụ nữ ở ngoài kia ta muốn gặp và chào hỏi vài câu".

      Joseph biết lão đến người phụ nữ nào. "Tôi dẫn ông ra ngoài bằng lối trước nhà. Rachel có thể bị khó thở nếu như chúng ta mở cánh cổng đó." ;

      Darby gật đầu đồng ý. " ai hiểu điều đó bằng tôi." Lão cúi người hôn lên má Rachel. "Ta quay lại ngay nhé, con ."

      Joseph dùng chiếc chìa khóa Rachel để lại bàn ăn nhanh chóng mở khóa dẫn Darby ra ngoài. Khi quay trở lại khu vườn, thấy Rachel lại tay ôm lấy eo và cất giọng với mấy em trai của . "Chương trình đến đây là kết thúc rồi, tất cả mọi người. Các có thể về nhà rồi đấy."

      tràng rên rỉ vang lên ngay sau lời thông báo. Bé Ace níu lấy ống quần Josephcu cậu thích chí cười giòn như muốn với cuộc vui giờ mới chỉ bắt đầu.

      " cũng thấy thế", cha của đứa bé lên tiếng từ góc bên kia vườn. "Bữa tiệc vừa mới bắt đầu thôi mà. Cho đến khi bọn quậy và đồng ý ra về, e là hai đứa phải cố mà chịu đựng đấy."

      "Ồ, thôinào", Joseph nhịn xuống cảm xúc với Rachel rồi đáp trả. "Em chỉ muốn mọi người ra về luôn, để bọn em có thể..."

      "Này, trai!", David chen ngang, tặng cho cú đập tay vào vai mạnh nến nỗi Joseph gần như ngã nhào. "Uống vài ngụm chứ." Vừa cậu vừa giơ ra trước mặt chai rượu. "Em muốn uống mừng tương lai hạnh phúc của ."

      ", cảm ơn. muốn giữ đầu óc mình tỉnh táo", Joseph trả lời.

      "Gì chứ? Hôm nay là ngày cưới của mà." David liếc nhìn sang Rachel cầu khẩn. "Chị dâu, hộ em vài câu mà. ấy phải uống mừng mới phải chứ."

      " uống mừng với bọn họ", Rachel thông báo với chú rể, lòng thấy rất vui, vì David vừa mới gọi mình tiếng chị dâu. " ngụm đâu có hại gì."

      Joseph thở dài cầm lấy chai rượu. uống ngụm, sau đó trả nó lại cho cậu em. "Đó. vừa uống mừng rồi."

      Có điều, mấy người em của Joseph vẫn chịu buông tha . Sau đó Ace cũng tiến đến, khăng khăng rằng Joseph phải uống mừng ngụm với . Tiếp theo là Esa và rồi vòng rượu cứ thế lặp lặp lại. Sau vô số ngụm rượu, Joseph quên béng mất việc phải từ chối khi chai rượu được đưa tới trước mặt, mà Rachel thấy hình như hơi cao hứng quá mất rồi. cởi phăng áo khoác, cà vạt cũng bị lôi ra, hàng cúc chiếc áo sơ mi trắng bị cởi ra đến giữa ngực để lộ những sợi lông vàng vàng và phần cơ ngực màu đồng khỏe khoắn, khiến chính cũng muốn tự mình tuyên bố bữa tiệc kết thúc cho rồi.

      Điều tiếp theo Rachel biết là chiếc giá cưa thình lình xuất ở giữa khu vườn và Caitlin bận rộn bày thức ăn lên đó. Rachel ngờ rằng ai đó mở cổng vườn trong khi phân tâm, bởi vì giá cưa kia ngay từ đầu thấy để trong vườn và mấy cái đĩa cái nào là của cả. chỉ có thể đoán mò rằng chúng là do mấy người phụ nữ trong thị trấn mang đến, mà họ thể nào nhét chúng vào cho Caitlin qua khe hở giữa những song sắt được.

      Nhưng trước khi Rachel có thời gian để bị ám ảnh vì ai đó ra mở cánh cửa, David bắt đầu biểu diễn tài nghệ chơi violin, kết hợp với tiếng đàn guitar của ai đó ở bên ngoài. Joseph ôm chặt lấy eo và dìu chậm chậm xoay tròn quanh khu vườn.

      "Joseph, đừng", hét lên. "Em biết nhảy”
      meocontb thích bài này.

    2. thuha393

      thuha393 Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      31
      Chương 15.7


      "Em cần làm gì cả", . "Chỉ cần thả lỏng người và thuận theo là được."

      Rachel ngước nhìn lên khuôn mặt ngăm đen của Joseph, sau đó là đôi mắt màu xanh da trời của , nhận ra, mình người đàn ông trước mặt nhiều đến mức muốn từ chối việc gì. Vì vậy, nghe lời thả lỏng người và khiêu vũ cùng với .

      Mặt trời xuống núi và khí hơi se lạnh, nhưng bữa tiệc vẫn bất chấp kéo dài đến tận nửa đêm. Đèn măng sông được thắp lên hết cả ở trong và ngoài khu vườn, chúng treo lủng lẳng cành cây và số móc đuôi chiếc xe chở đá ở bên ngoài. Mấy người bọn họ vui vẻ chúc tụng lâu, đễn nỗi lúc Rachel cảm thấy lạnh và cần thứ gì đó bọc quanh người, chẳng còn nhớ nổi mình trước đó cất chiếc áo choàng ở đâu nữa. Joseph tìm được tấm chăn len khác khoác lên vai để giữ ấm.

      " em", thào.

      Rachel nghĩ chẳng bao giờ nghe chán mỗi lần lặp lặp lại câu đó. "Em cũng ."

      cúi người xuống hôn , rồi lại thầm khi làn môi họ tách ra chút. "Bọn họ sớm ra về thôi. hứa."

      Rachel nhịn được bật cười. "Em ngại mọi người ở đây. Bữa tiệc tuyệt lắm mà."

      "Mấy người đó chỉ muốn kéo dài để tra tấn thôi", nhăn mặt. " em trai. sống được nổi với họ, nhưng cũng thể sống thiếu họ."

      "Em nhìn thấy rồi đấy!", David với lại. " được làm bậy trước khi bọn em ra về đâu."

      Joseph bật cười và đứng thẳng lưng quay sang với David. "Bọn chỉ chuyện."

      "Ồ, phải rồi."

      Lúc Joseph vòng vòng xung quanh chuyện với mọi người, Caitlin mới rón rén đến chỗ dâu, chị hắng giọng hồi và bắt đầu, "Chị chợt nhớ ra là em còn mẹ khi còn khá trẻ".

      "Vâng." Rachel ngước lên nhìn bầu trời qua mái nhà lợp bằng các song sắt, hình dung bố mẹ ở nơi nào đó lơ lửng giữa những vì sao và cũng nhìn xuống . "Lúc em mới mười bảy tuổi."

      "Chao ôi." Caitlin lúng túng đưa tay vân vê mấy cái cúc bộ váy chị mặc. "Em có phiền nếu hai chúng ta vào trong nhà chuyện riêng lúc? Chị nghĩ chị cần trao đổi với em vài điều."

      Joseph trò chuyện với Darby khi liếc nhìn quanh khu vườn và thấy dâu của đâu nữa. vội vã xin phép tìm . bước lên bậc thềm, đứng dưới mái hiên nhưng cánh cửa lại đóng kín. Joseph cố gắng mở nó ra nhưng lay chuyển được phân nào.

      "Khỉ " giơ nắm tay gõ gõ lên cánh cửa bằng gỗ sồiđồ sộ. "Rachel, em ở trong đó sao chứ?"

      Giọng lờ mờ vọng lại. "Em ổn. Caitlin và em chỉ chuyện riêng lát thôi."

      " chuyện gì?"

      "Vài thứ."

      Vài thứ? Joseph thắc mắc.

      "Chuyện gì thế, em trai?"

      Joseph cau mày nhìn Ace đứng bậc thềm cao nhất ngay gần . "Rachel và bà xã của tự nhốt mình trong nhà bếp. Rachel bọn họ cần bàn chuyện riêng với nhau."

      " cái gì chứ?"

      '"Vài thứ', ấy thế đấy", Joseph trả lời.

      "Ồ, ra thế." Ace bước hẳn lên hiên, đứng trước cánh cửa. "Caitlin?", gọi với vào. " chuyện với em lát được , em ?"

      " phải lúc này", Caitlin đáp.

      "Chết ", Ace cảm thán.

      "Gì?", Joseph hiểu.

      "Họ chuyện riêng lúc." Ace lặp lại y chang lời .

      "Biết là thế rồi. Nhưng chuyện quái quỷ gì mà quan trọng đến mức cả hai phải trốn trong nhà bếp mà chuyện vào đúng lúc này?"

      Ace thở dài tiếng và đưa tay lên nhéo đầu mũi mình. "Chuyện đêm tân hôn, đoán là thế", đáp. "Mà tin , Caitlin phải là người thích hợp để dạy cho ấy biết phải làm những gì trong đêm đâu tiên đâu."

      Joseph ném cái nhìn lo âu về phía cánh cửa. " hả?"

      Ace nghiêng người về phía gần đến mức hai chóp mũi họ gần như chạm nhau. "Em có nhớ, ngày đó phải mất bao nhiêu thời gian mới đưa được chị em lên giường ?"

      Joseph còn nhớ ngày đó, Ace lúc nào cũng gắt gỏng hệt con gấu có cái chân bị thương phải đến mấy tuần đâu sau khi cưới. Còn sau khi giải quyết xong vấn đề, Joseph nhớ phải ngồi suốt trong nhà kho để đợi cho qua thời điểm nhạy cảm. Vì chẳng thể mở cửa vào nhà, khi còn nghe thấy tiếng giường ngủ của Ace kẽo kẹt và tiếng gỗ va vào tường thùm thụp làm người khác khỏi đỏ mặt tía tai.

      "Em nhớ lúc đó là thời điếm khá vất vả, nhưng cuối cùng chuyện hai người cũng đâu vào đấy còn gì."

      "Đúng là bọn cuối cùng cũng ổn, nhưng đêm đầu tiên của ấy giống như cơn ác mộng ấy, Joseph. ấy bị người ta cưỡng bức, nhớ chứ? Tin , Caitlin phải là người thích hợp để cho Rachel biết chuyện chăn gối vợ chồng như thế nào đâu."

      Joseph hiểu ý trai. ngoắc ngón tay cái về phía cửa. "Vậy, tìm cách kéo chị ấy ra chứ. Rachel tại chẳng có gì bất thường về phương diện đó cả. ấy còn rất háo hức nữa là đằng khác. Em muốn Caitlin nhồi nhét những câu chuyện kinh dị vào đầu ấy."

      " đâu. Caitlin là tốt bụng. Nhưng sợ ấy khéo, tập trung vào vẽ bức tranh khá ảm đạm về việc lần đầu tiên đau đớn đến mức nào."

      Joseph đấm vào cánh cửa lần nữa. Rồi quay sang với trai, "Mẹ kiếp, Ace. Chị ấy là vợ . Lôi Caitlin ra ngoài mau lên, trước khi chị ấy kịp reo rắc ám ảnh vào đầu vợ em".

      "Bằng cách nào?"

      "Bằng cách nào cái gì?", Joseph kiên nhẫn nổi vặn lại.

      "Em bảo làm thế nào kéo ấy ra ngoài đây?", Ace giải thích.

      "Bảo chị ấy ra ngoài. cứng rắnmột lần này thôi được hả? Chính mới là người đưa ra quyết định trong gia đình đấy."

      Ace nhướng mày nhìn . " thế đấy. Đúng là mới là người quyết định, nhưng Caitlin cũng phải vừa. Nếu muốn phụ nữ nghe theo đừng tỏ vẻ ta đây là ông chủ mà ra lệnh này nọ."

      "Coi như đây là ngoại lệ . Đêm naylà đêm tân hôn của em mà."

      Ace tiến đến gõ lên cánh cửa lần nữa. "Caitlin, em , Bé Ace khóc, chẳng dỗ nổi con nữa rồi."

      Joseph bất lực với trai mình. "Như thế đủ cứng rắn. Em thể tín được. Ông bự của em lại phải chùn bước trước người phụ nữ chỉ bé bằng nửa ta."

      Nhưng rồi họ nghe thấy tiếng thanh chặn cửa được ai đó nhấc lên. Ace mỉm cười. "Có tác dụng đấy chứ, phải ?"

      Cánh cửa bật mở và Caitlin xuất ngay sau đó. Khi nhìn thấy cậu con trai vui vẻ nô đùa với Buddy và Cleveland trong sân, quay sang ném cho chồng tia nhìn ngờ vực. "Em tưởng con khóc chứ."

      "Thằng bé bỗng dưng nín khóc rồi." Ace nhún vai. "Em biết trẻ con thế nào rồi đấy, lúc khóc lúc cười là chuyện bình thường mà."

      Rachel cũng bước ra ngoài hiên sau Caitlin. Joseph nghĩ phải nhìn với ánh mắt buộc tội, hay đại loại thế, nhưng , thay vào đó chỉ cười bí hiểm và tiến đến gần ôm lấy bên cánh tay .

      Joseph vỗ về bàn tay . cảm nhận đường cong nơi hông ép sát vào cơ thể và phần ngực mềm mại ấm áp tì lên cánh tay . Mùi hương hoa hồng tinh tế lại bao trùm lấy như tấm vải lụa ngát hương thơm. Chúa ơi, mới muốn làm sao. Khát khao quá cháy bỏng, khiến cả người trớ nên ngứa ngáy. Ước gì bữa tiệc gia đình kết thúc nhanh để bữa tiệc riêng tư giữa có thể sớm bắt đầu.
      meocontb thích bài này.

    3. thuha393

      thuha393 Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      31
      Chương 16.1

      Khi khách khứa ra về hết, Rachel và Joseph cùng nhau vào nhà bếp và để Buddy lại trong vườn. Lúc này, Rachel bỗng dưng cảm thấy bồn chồn, hồi hộp hơn cả dự liệu. Caitlin, người chị có ông chồng khỏe mạnh tặng cho chiếc váy ngủ lộng lẫy bằng sa mỏng để mặc vào đêm tân hôn, chị cái váy đó là chị đặt về, nhưng chưa có cơ hội mặc. Cái váy rủ xuống thành những nếp gấp có thể trêu chọc bất kỳ người đàn ông nào.

      Joseph sải bước, chậm rãi tiến về phía . hỏi, "Caitlin với em những gì vậy?".

      Rachel thởra run rẩy. "Về chuyện tối nay tuyệt vời như thế nào."

      nhìn đầy ý. "Chỉ thế thôi hả?"

      Rachel nhún vai. "Chị ấy báo trước rằng nó đau dữ dội mất lúc."

      Đôi mắt tối sầm lại vì lo lắng cho . "Và em lo sợ chuyện đó?"

      Rachel cân nhắc câu trảlời. " lo lắm. Caitlin đảm bảo với em rằng sau đó tất cả ổn, rằng em cảm giác như mình chết và bay tới thiên đàng nếu như được cùng với nửa kia đích thực của mình." và vuốt ve cằm bằng mấy đầu ngón tay. " chính là người đàn ông sinh ra để dành cho em, Joseph. Em , nhiều đến mứcbịgiày vò khổ sở."

      cúi đầu hôn lên lòng bàn tay . " cũng em nhiều đến mức nếu nó khiến em tổn thương, nghĩa là cũng gần như chết nửa."

      Em biết. Rachel thực biết. Rằng Joseph lúc nào cũng quan tâm đến cảm nhận của . , cảm thấy còn hiểu hơn bất kỳ ai khác. "Em nghĩ nó đau đến mức ấy. Nếu chẳng ai dại dột lao vào nó đến lần thứ hai."

      nháy mắt với tinh nghich, "Câu này nghe quen quen nhỉ?".

      Rachel nhớ lại lời với , sau khi hai người hôn nhau lần đầu tiên, rằng phải dạng đàn ông để phụ nữ cưới, chỉ thích chơi đùa hết này đến khác. "À, vâng, thưa quý ngài buffet, buồn vì từ giờ trở , ngài bị trói chặt vào người phụ nữ duy nhất rồi."

      "Và hạnh phúc vì bị ấy trói chặt. chưa từng nghĩ điều này xảy ra, nhưng thực là như thế và rất háo hức mong chờ đến lần thứ hai", gặm gặm phần cổ tay nõn nà của , "lần thứ ba", hôn dọc theo tay áo , "và thứ tư, thứ năm. chẳng bao giờ chán em được” .

      Cuối cùng mấy nếp gấp chiếc váy ngủ Gossamer cũng hấp dẫn như tưởng tượng. Rachel dám ngước lên nhìn mình trong gương nữa. Chiếc váy giống như làm bằng kính xuyên thấu vậy. thậm chí còn nhìn thấy mồn hai đầu nhũ hoa của mình, chiếc rốn, vùng tam giác nhạy cảm và cả nếp gấp đầu gối nữa. Caitlin nghĩ cái quỷ gì biết? thể cứ thế này mà ra ngoài được.

      "Trong ấy ổn cả chứ em ?"

      Rachel giật bắn mình. Cánh cửa nhà tắm vẫn chưa được sửa sang lại và giờ được chống tạm bợ vào vách tường, mới chỉ kịp lấy khăn tắm phủ lên mà thôi. Giọng Joseph vừa nãy nghe gần đến mức giống như đứng ngay bên ngoài cánh cửa.

      "Caitlin mang cho em cái váy ngủ đặc biệt cho đêm tân hôn", thú nhận, "em nghĩ nó đáng cho đến khi mặc vào".

      "Có vấn đề gì à?"

      "Chỉ là...", Rachel sao mô tả được. "Nó, phải thế."

      " phải thế nào cơ?"

      " phải như em nghĩ. Cứ tưởng tượng lúc em trần truồng đứng sau tấm kính. Chính là như thế đấy.

      “Hừm”.

      “Em mặc thế này được, Joseph. Xấu hổ chết mất.”

      “Vậy đừng mặc nữa.”

      “Em chẳng mang bộ nào vào nữa cả.”

      nghe thấy tiếng gót giầy nện sàn nhà. Sau đó là tiếng mở ngăn kéo. lúc sau, thò tay đưa cái váy ngủ Mother Hubbard màu trắng cho . Rachel cảm động ôm cái váy vào ngực. “Cảm ơn .”

      có gì tình của . Mà em mặc gì cũng được. quan tâm lắm chuyện tốt nay em mặc gì người.”

      Rachel thở dài mơ mộng. Để làm vừa lòng có lẽ vẫn nên mặc bộ váy ngủ đặc biệt này.

      Joseph ngồi lại chiếc ghế cạnh bàn ăn và theo thói quen ngả hẳn người ra sau, duỗi thẳng hai chân bắt chéo lên nhau. vừa mới làm vài động tác giơ tay ra sau đầu, vươn vai để thả lỏng, cuối cùng Rachel cũng bước ra khỏi nhà tắm.

      mặc gì ngoài cái váy ngủ lung linh, xuyên thấu, làm bằng chất vải gì đó mỏng và , khiến cả cơ thể như vừa được tắm trong sương sớm ban mai. Ánh mắt ngỡ ngàng của rơi cặp nhũ hoa xinh đẹp với hai chấm hồng hồng mê hoặc ngực , sau đó kinh ngạc trượt xuống đám lông màu vàng đậm đỉnh vùng tam giác mậtgiữa cặp đùi thon dài quyến rũ. Hơi thở bỗng chốc trở nên gấp gáp, như khí thoát ra từ đầu ống thổi, toàn bộ cơ thế căng cứng và bằng cách nào đó chiếc ghế vẫn ngồi cũng bấp bênh, càng ngày càng cách xa hơn.

      Cứ như thế, trong lúc vô thức bị hút lại gần , Josepb ngã bổ nhào xuống sàn nhà bếp, cú va chạm mạnh đến mức làm choáng váng.

      "Joseph?"

      Cùng lúc mảng sa mỏng di động hối hả băng qua phòng chạy đến chỗ .

      "Ôi Chúa ơi, sao chứ?"

      Joseph miệng há hốc, mắt vẫn dán vào cặp nhũ hoa nhắn, xinh đẹp đung đưa, xóc nẩy ngay trước mũi khi cúi xuống gần hơn để xem xét .

      "Lạy Chúa", ngây ngốc thốt lên.

      Rachel quỳ xuống bên cạnh , hai bàn tay run run. "Đầu có bị làm sao ? có bị thương ?"

      Joseph chẳng còn biết có bị thương hay nữa. chỉ biết chỗ nào đó cơ thể mình hoạt động năng suất hơn bất kỳ lúc nào.

      lăn người về phía Rachel để thoát khỏi cái ghề, sau đó vòng tay quanh cổ , kéo người xuống sàn, rồi tách chân ra ngay khi vững vàng quỳ hai đầu gối. "Lạy Chúa, em đẹp. , chết tiệt , quá đẹp."

      Hai má Rachel đỏ ửng khi cặp mắt chuyển xuống, nhìn chằm chằm vào ngực . "Thế này công băng, Joseph. vẫn mặc nguyên quần áo. Em cũng muốn nhìn nữa."

      cầu này Joseph khó mà từ chối được. giật phăng chiếc áo sơ mi người, mấy chiếc cúc văng tứ tung, khi rồi rớt xuống sàn kêu tích-tích-tích. quăng chiếc áo sang bên và chống hai tay cúi sát xuống người . Cả người như có điện giật khi lướt những đầu ngón tay mảnh mai trước ngực .

      "Chao ôi, Joseph, cũng đẹp."

      Đẹp phải là từ ngữ thích dùng đế mô tả bản thân, nhưng với thế nào cũng được.

      Ngay khi môi hai người chạm nhau, Rachel bỗng quên bẵng cảm giác xấu hổ. Chỉ có mơn trớn vuốt ve của môi và đầu lưỡi ngọt ngào. Được ở trong vòng tay Joseph chẳng cần phải lo lắng về bất cứ điều gì, chỉ cần tập trung vào cảm nhận những xúc cảm đê mê mà đôi môi, bàn tay và cơ thể cứng rắn của khơi dậy bên trong cơ thể . Dưới ánh sáng nửa sáng nửa tối của chiếc đèn bàn, phần thân để trần của ánh lên màu hổ phách, như gỗ cây sồi sau khi được đánh bóng.

      biết bằng cách nào, Joseph cuốn vào vòng tay và đưa vào được đến giường, nơi định làm tinh với dứt khoát, ti mỉ, điêu luyện. Rachel cũngchẳng biết cởi váy ngủ người mình ra lúc nào, cho đến khi làn môi và đôi tay linh hoạt của phủ lên khắp người , cho đến khi chạm vào và hôn ở những nơi mà chẳng thể nghĩ là làm. cứ thế trêu chọc, mơn trớn , cho đến khi toàn bộ cơ thể run lên vì khoái cảm và rộn ràng muốn được giải thoát.

      Khi trượt dần đôi môi xuống thấp hơn và cuối cùng, tìm đến chỗ thầm kín nhất nơi cửa mình , Rachel quá đê mê để có thể cảm thấy xấu hổ và chính tỉ mỉ, chăm sóc của chẳng bao lâu cũng quét sạch mọi tỉnh táo còn giữ lại được trong đầu. Với mỗi cú lướt từ đầu lưỡi , cả người đều run rẩy như có điện giật, chỗ nào đó trong cơ thể ngứa ngáy và nóng bừng khiến chịu nổi, cong người lên, gấp gáp mong chờ đến giải thoát.

      Joseph gầm tiếng, sau đó đưa đến đỉnh cao nhất với những cú thúc liếm nhanh và mạnh hơn, cho đến khi cơn đau ngứa kịch liệt nơi vỡ tan như thủy tinh mỏng và khoái cảm như thủy triều ập vào từng ngóc ngách trong cơ thể .

      "Joseph?", Rachel thất thần và hoang mang níu lấy Joseph khi đột ngột rời khỏi người , để đá văng đôi bốt và cởi quần dài. "Đừng ."

      " đời nào, tình của ." Dứt lời, lại quỳ xuống sát người , đầu gối len vào giữa cặp đùi hé mở của . Khi ánh mắt họ giao nhau, Rachel thấy được vẻ lưỡng lự vì lo lắng cho trong đôi mắt xanh cháy bỏng của .
      meocontb thích bài này.

    4. thuha393

      thuha393 Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      31
      Chương 16.2

      “Em , biết cơ thể em sẵn sàng. Nhưng nếu nó đau quá cứ với , dừng lại ngay, thề đấy.”

      Rachel chẳng hề lo lắng. Cho dù lần đầu tiên có đau đến thế nào chăng nữa vẫn muốn làm. Để bao giờ phải nhìn với ánh mắt chất chứa đầy lo lắng như thế nữa.

      "Cứ làm ", khẽ .

      từ từ đẩy người vào trong và Rachel thực cảm thấy đau đớn. Hai hàm nghiến chặt, cố bám vào bờ vai cơ bắp, lực lưỡng trước mặt, chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn đau bùng nổ. Nhưng nó tới.

      " làm đau em", Joseph cách khó nhọc. bắt đầu rút ra. " làm thế được."

      Rachel kẹp chặt đôi chân quanh và ưỡn hông về phía trước để tự mình kết thúc. Cảm giác đau đớn bùng nổ như ai đó xé toạc cơ thể . Đau đến mức khiến khó thở.

      "Chết tiệt." Joseph vội vã ôm vào lòng. Cơ thể rung lên dữ dội.

      "Ôi, em . Sao em lại làm thế?"

      kết thúc nó, vì thể. Nước mắt trào ra làm hai mắt Rachel cay xè. thà dừng lại còn hơn khiến đau. Hành động đó đủ lên việc nhiều như thế nào, nhiều đến mức ngôn từ bao giờ diễn tả được. Cơn đau cũng dịu xuống, thay vào đó là cảm giác ngứa ngáy, khó chịu, chứ hẳn là đau đớn về thể xác bình thường.

      "Giờ khá hơn rồi, Joseph." ngừng hôn lên cằm . " em . Khiến em cảm giác như mình chết và bay lên thiên đàng."

      đẩy người dậy và ngập ngừng ra vào nơi cửa mình . "Thế này sao?"

      Hơi thở Rachel chững lại vì khoái cảm xuyên qua cơ thể. "Tuyệt, rất tuyệt."

      dùng lực mạnh hơn, khuếch đại dòng cảm xúc.

      "Như thế, đúng rồi, Joseph, thế.”

      Joseph chưa từng cảm thấy cạn kiệt sức lực như lúc này. dâu mới của phải người bạn giường khó thỏa mãn. Nhưng cũng chẳng phàn nàn. vẫn ôm chặt, Joseph nằm ngả người về phía đối diện với nhà bếp. Phần dưới mềm mại, nhạy cảm của vẫn tựa vào Old Glory của , nhưng cơ thể nhất quyết phản ứng lại, kế cả khi có ngọ nguậy thân mình. Joseph cố gắng nhớ lại số lần hai người làm tình với nhau suốt đêm qua. Lần này xếp chồng lên lần khác, tạo nên mớ hình ảnh mờ mờ nhưng vẻ vang trong đầu. chỉ có thể chắc chắn là mình làm tình với lâu, khiến thỏa mãn.

      Căn bếp trông giống như vừa có cơn bão qua và thổi quần áo bay tứ tung. mỉm cười với chính mình rồi vùi mặt vào lọn tóc xoăn vàng đáng của vợ. mới làm sao. chưa bao giờ hình dung được mình có thế ai nhiều đển thế trong suốt cuộc đời. đẹp, dũng cảm và rất thành với cảm xúc của chính mình. Em muốn nhìn nữa. Liệu có mấy người con trinh trắng lại có thể nhiệt tình đến vậy trong lần đầu tiên lên giường được như ? Chao ôi, Joseph, cũng rất đẹp. Làm sao có thể nghi ngờ rằng mình cơ chứ?

      Cơn mệt mỏi ập đến như tấm chăn đen kịt phủ lên người Joseph. đầu hàng, rồi dần từ trạng thái tỉnh táo vào giấc mơ ngọt ngào với hương hoa hồng thoang thoảng bao quanh.

      Khi Joseph tỉnh giấc, Rachel rời khỏi giường. ngồi dậy, phát trời tờ mờ sáng, cánh cửa hiên mở toang và hàng rào bằng song sắt cũng hé mở. trườn dậy khỏi giường, mặc quần dài và cứ đế chân trần về phía cánh cửa. Cảnh tượng đập vào đôi mắt còn ngái ngủ suýt khiến ngừng thở vì ngỡ ngàng. Rachel, để chân trần dạo trong vườn, người mặc gì khác ngoài bộ váy ngủ bằng sa mỏng xuyên thấu.

      Cách đây vài tuần, cố hình dung trông như thế nào khi ở trong vườn, nhưng trí tường tượng của thất bại ở hai điểm. Khu vườn đẹp hơn những gì tưởng tượng và người phụ nữ của thậm chí còn lộng lẫy hơn thế. Mái tóc giống như đám mây màu vàng, lơ lửng, vờn quanh vòng eo mảnh khảnh, thon gọn. Cơ thể dường như được chạm khắc từ ngà voi.

      Bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc, Joseph bước ra ngoài mái hiên. chào đón với giọng cười lảnh lót. "Lại đây nào, Joseph. Chúng ta có nụ hồng mới này."

      Nụ hồng duy nhất mà quan tâm lúc này là hai đỉnh nhũ hoa xinh xắn ngực , tuy nhiên, vẫn ngoan ngoãn men theo con đường mòn bằng đá đến bên cạnh Rachel. Sau khi dành cho cây hoa hồng chú ý thỏa đáng, bắt lấy eo vợ mới cưới của mình và bắt đầu hôn . Rachel hoàn toàn tan chảy, lúc sau mới giật mình và lo ngại, đưa mắt nhìn xung quanh.

      "Em chắc chúng ta nên làm chuyện đó ở đây. Em thấy được tự nhiên lắm.”

      Joseph nhấm nháp cần cổ mịn màng như lụa của . " cần lo lắng. Ở đây trừ Buddy ra ai có thể thấy chúng ta được đâu." Bàn tay lướt dọc thân người , cuối cùng chộp lấy bờ ngực ngọc ngà, nâng chúng lên khi đặt đôi môi mình lên đó. "Ahhh, Rachel, em đẹp."

      rên rỉ và hơi cong người lại. "Joseph?”

      " sao đâu. Tin ", thào.

      tiếp tục rên rỉ, Joseph biết thế có nghĩa là thắng. Sau đó, hai người họ quấn quýt lấy đối phương dưới ánh mặt trời thảm cỏ tươi, rồi đến dưới mái hiên, sau nữa là bàn ăn trong nhà.

      Suy cho cùng ai cũng cần phải "ăn sáng".

      Darby ở lại Eden thêm khoảng tuần nữa sau đám cưới để cho cặp vợ chồng son có thời gian hưởng tuần trăng mật trong riêng tư và Joseph tận dụng triệt để từng giờ từng khắc . Cũng bởi vì thể đưa Rachel nơi khác để tham quan nên hoạt động của hai người mỗi ngày khá hạn chế. Bọn họ chuyện trò, ăn uống, hoàn tất vài công việc cần làm trong trang trại, rồi dành phần lớn thời gian làm chuyện cả hai người đều ưa thích, đó là làm tình.

      Rachel tiếp tục khiến Joseph ngạc nhiên với ham muốn xác thịt hề che giấu. Trước kia, đám phụ nữ mà quen, phần lớn đều nghiêm ngặt tuân thủ các quy tắc xã hội, mà biết chúng còn theo họ vào đến tận giường. Nhưng Rachel hoàn toàn là ngoại lệ. Joseph biết đó có phải là do bị lập quá lâu hay , hay là ngay từ khi sinh ra tầm hồn phóng khoáng. chỉ biết chẳng khi nào từ chối cái gì.

      buổi tối, thoải mái chiều theo ý , nấu bữa tối mà mặc gì người ngoài chiếc tạp dề. Kết quả là món thịt bị hỏng vì cháy khét. buối tối khác, chơi bài đặt cược bằng quần áo người. Khi Rachel bị thua sạch cả đồ lót, tự tay lột bỏ chúng.

      Trong suốt cuộc đời, Joseph chưa từng cười nhiều như thời gian này. Tất cả những ý nghĩ đắn đo về hôn nhân và trách nhiệm trước kia cũng hoàn toàn biến mất. Rachel là người đồng hành của , là vợ , người của và là người bạn tâm tình của trong suốt cuộc đời. thích được nghe tiếng cười khúc khích của . thanh trầm bổng mỗi khi đọc sách cho nghe. thích ngắm vô số những biểu tình vụt đến rồi trong đôi mắt xanh biếc màu trời của , khi bọn họ tranh luận về bất cứ chủ đề nào. tóm lại, . Ở có tất cả những điều cần ở ngưòi phụ nữ, xuất của khiến cuộc sống của trọn vẹn, giống như tìm thấy nửa kia của đời mình. chỉ thế, còn biết, cũng cảm thấy hệt như mình. Đơn giản, họ sinh ra để dành cho nhau, thế thôi.
      meocontb thích bài này.

    5. thuha393

      thuha393 Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      31
      Chương 16.3

      Darby xuất trước cổng vườn vào buổi sáng thứ hai, kết thúc kỳ trăng mật tuần lẻ ngày của Rachel và Joseph. Tuy nhiên, nghĩ nó ảnh hưởng gì đến hạnh phúc của hai người. Trong khi Rachel vẫn an toàn trong nhà bếp đằng sau cánh cửa, Joseph mở cổng để lão quản đốc già nua vào trong vườn, vỗ cái lên vai Darby rồi mời lão ở lại dùng bữa sáng.

      "Thế cũng được", Darby khi họ men theo lối bằng đá dẫn thẳng đến mái hiên. "Cũng vừa hay là tôi có vài tin tức muốn thông báo."

      "Tin gì thế?", Rachel nở nụ cười rạng rỡ chào đón người bạn già khi đứng đằng sau chấn song sắt, vừa vui mừng đút chiếc chìa vào ổ khóa. đẩy cánh cửa rộng ra và vẫy tay ra hiệu cho Darby tiến vào. "Hy vọng là tin tức tốt lành nào đó."

      Darby cởi mũ và gật đầu. "Chắc là thế. Ta chắc con phản ứng như thế nào về chuyện này."

      Nét cười khuôn mặt Rachel hơi chùng xuống. mặc chiếc áo sơ mi bó sát màu hồng, sơ vin bên trong chân váy xám với nhiềunếp gấp bồng màu cam ở sau lưng. Joseph nghi ngờ chuyện Darby sắp , linh cảm có điều hay như đám mây xám xịt bỗng kéo đến che kín bầu trời.

      "Ông định sao", Rachel khẽ cất tiếng. Đây hẳn là câu hỏi. Nét rầu rĩ trong mắt lên tất cả. "Ôi, Darby, chắc chắn phải vì con kết hôn chứ. Ông vẫn luôn được chào đón ở nơi này mà."

      Darby đập đập cái mũ vào ống quần. "Ta biết, con à. phải vì ta cảm thấy mình được chào đón nữa. Chỉ là đến lúc ta phải tìm cuộc sống riêng. Con có chồng thương, che chở và ta cần thiết phải ở đây như trước kia nữa. Cuối cùng ta cũng được tự do làm việc mình thích và đến bất cứ nơi nào ta muốn."

      Rachel gật đầu. Rồi nở nụ cười rạng rỡ. "Dĩ nhiên rồi." Vừa vừa đưa tay lên sờ búi tóc tết được quấn gọn gàng đỉnh đầu. "Chà, dĩ nhiên rồi, Darby. Con ích kỷ quá. Chỉ là con chưa từng nghĩ đến chuyện này. Quả thực chưa từng nghĩ. Vậy ông tìm được công việc khác rồi sao?"

      Joseph chỉ muốn dang tay ôm lấy vào lòng, để xoa dịu nỗi đau của khi nghe những gì Darby sắp . Nhưng lý trí của mách bảo, dù sao cũng chẳng thể bảo vệ khỏi tất cả mọi thứ đời này được.

      " phải công việc mới, mặc dù nó cũng có nghĩa ta chuyển đến ở nơi nào đó khác để làm việc." Darby ho khan tiếng. "Có người phụ nữ ta thầm mến nhiều năm nay và ta vừa mới ngỏ lời hỏi cưới bà ấy. Ta biết bây giờ là quá muộn để kết hôn, nhưng bằng giá nào ta cũng thực điều đó."

      Miệng Rachel bây giờ há hốc thành hình chữ o vì kinh ngạc. Sau đó, vẻ luyến tiếc, rầu rĩ trong mắt hoàn toàn biến mất. vừa vỗ tay vừa cười hạnh phúc, rồi vòng hai tay qua cổ Darby. "Kết hôn ư? Lạy Chúa, Darby, điều này tuyệt. bao giờ là quá muộn! Con rất mừng, thực rất mừng cho ông! Joseph, nghe thấy ? Darby ."

      " nghe rồi", Joseph trả lời cách cứng nhắc. giơ bàn tay về phía lão quản đốc và , "Chúc mừng ông, Darby.Tôi mừng thay cho ông, đấy".

      Rachel nới lỏng vòng tay quàng lên cổ Darby và gần như nhảy múa trước mặt lão. "Bà ấy là ai? cho con biết tất cả về bà ấy . Có đẹp ? Đó hẳn là người phụ nữ tốt đúng ? Hai người gặp nhau khi nào?"

      Darby liếm môi. Rồi lão liếc nhìn Joseph. "Ta biết bà ấy từ lâu lắm rồi,con à, chúng ta quen nhau từ trước cả khi con ra đời nữa. Còn về việc trông bà ấy ra sao ấy à, bản thân ta cho rằng bà ấy rất đẹp, chỉ cần vậy thôi."

      Nụ cười của Rachel lại chùng xuống. "Sao trông ông có vẻ hạnh phúc lắm, Darby."

      Lão thở dài và đưa bàn tay xương xẩu lên vuốt ve mái tóc Rachel. "Bởi vì ta lo chuyện này khiến con buồn và con phải biết, ta chưa bao giờ muốn làm con bị tổn thương cả."

      “Đừng ngớ ngẩn thế chứ. Con rất mừng cho ông mà. Làm sao tin tức đó lại làm con buồn được."

      "Bởi vì người phụ nữ ta định kết hôn là bà bác của con, Amanda."

      Mặt Rachel tái mét.

      "Ta rất xin lỗi, con bé bỏng. Ta biết con có thành kiến với bà ấy. biết là vì sao, nhưng thực tế là vậy. Con có quyền quyết định cảm xúc của mình và ta cũng vậy."

      Rachel gần như thể đứng vững được nữa. Joseph vội vã bước lại gần và nắm lấy tay .

      "Amanda", thào. "Ông lấy Amanda Hollister?"

      "Ta phải chờ gần như cả đời mình để có thể ở bên bà ấy", Darby trả lời. "Ta già rồi, thời gian còn nhiều nữa. Hãy tha thứ cho ta, con . Ta biết, con ghét ta vì chuyện này."

      Rachel nhắm nghiền hai mắt. " đâu, Darby. bao giờ."

      "Suốt năm năm qua, ta làm tất cả những gì tốt nhất có thể cho con", lão quản đốc tiếp tục. "Nhưng con phải biết, ta chưa từng hối hận, dù chỉ phút cũng . Làm ơn đừng nghĩ rằng ta hối hận. Nhưng bây giờ con có Joseph, nên ta có thế đưa ra lựa chọn cho riêng mình. Ta hy vọng con hiểu được."

      Kachel vòng hai tay run rẩy ôm chặt lấy cánh tay Joseph, như thế cần mạnh mẽ của làm điểm tựa mới có thể đứng vững được. Con hiểu, Darby. Ông cho con trọn năm năm của cuộc đời mình. Con thể nhen khi ông có hạnh phúc của riêng mình được, bất kể là với ai chăng nữa."

      Đôi mắt màu xanh lá của Darby ngân ngấn nước. Lão gật đầu và nhìn mông lung qua cánh cửa sắt về phía khu vườn. "Ta ở lại đây khoảng tuần nữa nếu như con phiền. Còn nếu con thấy thoải mái, ta có thế đến ngủ ở nhà kho của Amanda cho đến ngày cưới."

      Móng tay Rachel cắm chặt vào da thịt Joseph. "Đây là nhà ông, Darby McClintoch. Ông có thể ở lại đây bao lâu nếu muốn."

      Darby rời ăn sáng cùng bọn họ. Dường như bầu khí căng thẳng trong nhà càng lúc càng dày đặc, cảm giác như có thể dùng thìa xúc ăn cũng được. Rachel ngồi thọt lỏm cái ghế cạnh bàn ăn, vòng chặt hai tay đặt đầu gối và vùi mặt vào đó. Joseph ngồi đối diện .

      " xin lỗi, em ." chỉ được có thế.

      hề ngẩng đầu lên. "Em muốn ông ấy được hạnh phúc", với giọng căng thẳng. "Em thực rất muốn như thế, Joseph. Nhưng tại sao lại là bà ấy?"

      Joseph cẩn thận lựa lời để . "Em có thể với lý do tại sao em ghét bà ấy thế ?"

      lắc đầu.

      "Phải có lý do gì đó chứ, em ." Joseph tin chắc như vậy. Rachel là rất biết thưong, quan tâm người khác. tưởng tượng được lại có thể ghét bỏ ai đó cách vô lý. "Chắc chắn phải có lý do nào đó chứ." khẳng định lại.

      "Là những giấc mơ", thào cách khó nhọc. "Có điều gì đó trong những giấc mơ của em. Bà ấy ở đằng sau chúng. Em biết mà. Em chỉ tại sao mình lại chắc chắn như thế."

      "Em kể cho nghe em mơ thấy gì được ? Có lẽ nếu chúng ta về chúng, em mô tả được mình nhìn thấy những gì, rồi chúng ta có thế rút ra vài kết luận."

      Im lặng lúc lâu. Sau đó, "Máu, em nhìn thấy máu. Ở khắp mọi nơi, Joseph, máu ở khắp mọi nơi. bãi cỏ. bộ lông vàng của Denver". Vai giật giật. "Váy màu hồng của Tansy, ướt đẫm máu. Và mẹ. Ôi, Chúa ơi. Ôi, Chúa ơi. có mặt. Cha đ... chơi vĩ cầm, còn mẹ nh... nhảy múa bãi cỏ, cười đùa vói ông. Nhưng rồi bà có mặt nữa."

      Dạ dày Joseph nhộn nhạo. "Lần trước em có là em nhìn thấy Denver nhảy lên cắn vào chân kẻ đó, sau đó người đàn ông rút súng lục và bắn vào giữa đầu con chó. Em còn nhìn thấy gì nữa , em ? Hãy nhớ lại giày của . Chân của . Liệu có dấu hiệu gì đặc biệt ở khẩu súng, hay yên ngựa hay ? Nếu em nhìn thấy chân và nhìn thấy cả tay cầm súng của , rất có thể em còn nhìn thấy những thứ khác nữa.

      trả lời. Joseph quan sát mái đầu gục xuống của Raehel thêm lúc lâu nữa. Rốt cục thở dài. "Em , nếu chuyện đó làm em đau khổ đừng nghĩ nữa."

      Vẫn thấy trả lời. cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Joseph. "Raehel?"

      thậm chí còn hề động đậy. Lo lắng, Joseph với tay qua bàn ăn để kéo bàn tay che mặt ra. Lông mi chớp mở, nhưng ngay cả khi tầm mắt hướng thẳng về phía Joseph vẫn có cảm giác thực tế là chẳng nhìn thấy gì.

      "Rachel?", khẽ gọi. phản ứng. nhìn sâu vào trong mắt , cố gắng tìm kiếm dấu hiệu cho thấy nghe . Thế nhưng mọi thứ bên trong như thể ngừng hoạt động hết rồi.

      "Ôi, Chúa ơi!"

      Joseph bế vợ đến chỗ sô-pha và ngồi đó, ôm chặt trong lòng mình. Buối sáng cứ thế trôi qua, mà Rachel vẫn hề cử động hay chuyện. chỉ dựa vào người , mềm oặt, mắt vẫn mở nhưng vô hồn, dường như chẳng hề nghe thấy gì cả. Nhiều giờ sau, Joseph bắt đầu sợ chằng bao giờ trở lại bình thường được nữa.

      Là lỗi của . Chính ép phải nghĩ về ngày hôm đó. buộc phải miều tả những thứ từng nhìn thấy trong mơ. Mẹ , có khuôn mặt. Joseph nhắm mắt lại, hối hận đến nhức nhối vì việc mình làm.
      meocontb thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :