1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gió đông say múa - Túy Phương Vũ (10 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      CHƯƠNG 9

      Bươm bướm rực rỡ bay tán loạn trong khu vườn Điệp Phong, vỗ về chơi đùa cùng các loại hoa tỏa sắc, trong tiểu hồ bên đình, khúc du dương vang lên, làn khói lượn lờ bên cạnh người khảy đàn bàn đá.



      Nhìn Phong Ngôn mang theo thân ảnh khác đến, Chu Dục dừng lại tiếng đàn, tuấn nhan đẹp đẽ tôn quý cười to tiếng.



      “Những chuyện tranh đấu ở Đông Vực, đệ thưởng thức thấy thế nào?”



      “Càng thêm hiểu biết sở thích ác độc của ngươi.” Tô Thiếu Sơ đứng ở ngoài đình thản nhiên .



      “Chẳng lẽ đệ cảm động bổn hoàng tử giúp ngươi vạch trần sao?”



      “Ta chỉ thấy ngươi độc ác, lấy cái chết của người khác làm niềm vui thú, tàn nhẫn.” Năm đó, Khắc La Kỳ Chân hùa cho Đông Vực Diêm Ty cùng trưởng lão đến Trung Nguyên cướp đoạt Đà La Ni Châu, Chu Dục nhất định cũng góp tay vào đó.



      “Tàn nhẫn!” Chu Dục khẽ cười.”Bổn hoàng tử can dự vào tranh đấu của ngoại tộc, chỉ để ý đến, khi thế lực kia quật dậy, là có lợi với Trung Nguyên ta, bọn họ ai nuốt ai, cũng phải là ta làm, Khắc La Kỳ Chân, bổn hoàng tử bất quá cũng chỉ giúp tay, mấy năm gần đây, Khắc La Kỳ Chân chỉ đàn áp được số ít người trong giáo, Ma Hi đối phó với Đông Vực là chuyện sớm muộn, bổn hoàng tử trước kia có hứa hẹn với Khắc La Kỳ Chân, cho nên ta phải ưu tiên giải quyết nó.”



      “Còn Khắc La Kỳ Chân ‘nàng’ sống ngày, ngươi bảo vệ cho an nguy của Đông Vực ngày đó.” Tô Thiếu Sơ nhắc lại hứa hẹn của với Khắc La Kỳ Chân .”Bây giờ ngươi muốn đối phó với Đông Vực và Ma Hi, vì giải quyết cho xong lời hứa này, ngươi lập mưu, đùa bỡn với những sinh mạng này như trò chơi, ngón tay chỉ hướng nào chuyện theo hướng đó mà , bởi vì … tất cả đều nằm trog tính toán của ngươi!”



      Đêm đó, Chu Dục buông nàng ra, cúi xuống vào tai nàng: nếu đệ muốn biết gương mặt của Khắc La Kỳ Chân, huyền cơ của Đông Vực, ngày 7 tháng này hãy đến, bổn hoàng tử cho ngươi phần thưởng kích thích.

      “Thiếu Sơ đệ, đáng tiếc, ngươi lại nghĩ ta như vậy.” Chu Dục đứng dậy trước cây đàn tranh, vẫy vẫy tay kêu người lấy đàn và lư hương xuống.”Chỉ tiếc bổn hoàng tử phải là thần tiên, thể nào bách đoán bách trúng được, chỉ có thể , nếu Khắc La Kỳ Chân mưu, cũng có diễn biến như ngày hôm nay, ta, bất quá cũng chỉ là biết thời biết thế.”



      “Biết thời biết thế, tiện thể lấy luôn tính mạng của Khắc La Kỳ Chân!” Nàng châm biếm.



      “Cho dù là Khắc La Kỳ Chân hay Huyền Hồng Địch Thành, bổn hoàng tử đều mến cả hai người này.” Ngữ điệu của Chu Dục xuất buồn bã khó thấy.”Nhưng bổn hoàng tử nhận thấy được, tim của mệt, Nhiễm Lưu Huyền Hồng ám sát, chính là cố tình đưa mình vào con đường chết.”



      “Dùng mạng của nhiều người khác để đổi lấy con đường chết cho mình!” Tô Thiếu Sơ lạnh giọng trào phúng.”Cái đó và đích thân giết những người khác có gì khác nhau, chỉ khác ở chỗ, là máu dính vào tay mình hay sao? Quả nhiên, vẫn là Tam hoàng tử biết thưởng thức người khác.”



      “Thiếu Sơ đệ đúng là thích che chở tính mạng cho người khác nha, thay vì lo lắng cho người khác, chi bằng ngẫm lại mình !” Chu Dục nhắc nhở nàng.” nhận đàn của bổn hoàng tử, đừng nên bứt ra, ngươi định khi nào thực ?”



      “Ngươi quyết chịu bị từ chối đúng ?”



      “Ngươi vẫn muốn đứng ở ngoài đình chuyện cùng bổn hoàng tử?”



      “Tâm ở ngoài đình, thân ở trong đình làm được gì?”



      “Có thân có được tâm, bổn hoàng tử giữ lại tất cả của ngươi.”



      “Tam hoàng tử vẫn mãi cưỡng cầu, chịu buông tay sao?”



      “Trò chơi này là do ngươi mở đầu, ngươi lấy tình cảm của bổn hoàng tử rồi, lại muốn ta buông tay?” Chu Dục cười như chế nhạo, tròng mắt xao động hàn quang, “Thiếu Sơ đệ, có từng nhớ ta , làm cho bổn hoàng tử hy sinh tình cảm, bây giờ lại đùa bỡn, kết quả rất đáng sợ.”



      “Ngươi muốn gì?”



      “Chi bằng ngươi bước đến cho bổn hoàng tử biết, nên làm thế nào để có được ngươi? Làm sao để ngươi cự tuyệt, cách ta ngàn dặm nữa?”



      Tô Thiếu Sơ nhắm mắt, trong giây lát, khỏi thở dài, “Có lẽ ta đối với ngươi, có cái nhìn như lúc trước nữa, nhưng, ta thể chấp nhận được, cảm giác của ta đối với ngươi là tình , ngươi có thể ép ta thay đổi sao?”



      “Bổn hoàng tử hiểu , ngươi chấp nhất cái gì!” Chu Dục cường ngạnh mà kiên định : “Ta muốn Tô Thiếu Sơ ngươi còn hơn bất kỳ kỳ trân dị bảo gì, đời này, cũng có dị bảo nào quý báu bằng Tô Thiếu Sơ ngươi, từ trước đến giờ, vật mà bổn hoàng tử muốn có, tuyệt đối để nó mất , càng cho người khác chạm vào, trước khi cảm giác của ngươi đối với bổn hoàng tử chuyển thành tình , bổn hoàng tử có thể cho ngươi dần dần thích ứng, nhưng đó phải là vô kỳ hạn, nhớ kỹ, đừng nên đùa bỡn thủ đoạn với bổn hoàng tử nữa.”



      Chu Dục khóa chặt , hai tròng mắt vừa thanh vừa nhu .



      “Bổn hoàng tử chịu nổi khi gặp được ngươi, lại càng chịu nổi khi người ở trước mặt mà thể đụng chạm.”



      Chu Dục vươn tay, lại thấy Tô Thiếu Sơ ở ngoài đình vô ý thức lui lại bước, cảm giác đau đớn xẹt qua mắt .



      “Thiếu Sơ, danh hiệu Tam hoàng phi có thể cho ngươi bất cứ thứ gì ngươi muốn, càng có lợi hại với Tô gia, chỉ cần ngươi chịu chấp nhận ta, bất kỳ điều kiện gì, bổn hoàng tử cũng bằng lòng với ngươi.”



      dùng tình cảm ôn nhu để lay động nàng, hy vọng nàng đừng giữ khoảng cách với nữa, vào trong đình.



      “Ta biết ngươi muốn tranh đấu quyền lực, nhưng cuộc đời có quá nhiều chuyện, ngươi ra đời thể nào quyết định được, thân là người của tứ đại gia tộc, gia tộc của ngươi tranh giành quyền lực là chuyện sớm muộn, nếu như thế, vì sao lại thể nắm giữ trong tay chứ?”



      “Tam hoàng tử, tình của Chu Dục ngươi, có được, nó quá nặng; cự tuyệt nó, nó lại gây họa.” Nàng lắc đầu, quyết tuyệt : “Chỉ trách Thiếu Sơ có phúc, thể nhận được chi ân của hoàng tộc.”



      Nhìn nàng xoay người, Chu Dục trầm giọng gọi.



      “Tô Thiếu Sơ!”



      “Thế nào, Tam hoàng tử muốn trị Tô Thiếu Sơ tội kháng cự hoàng tộc sao?” Nàng dừng lại, nhưng quay đầu.



      “Ngươi quan tâm sao?” Cường ngạnh kéo nàng về, cho nàng rời khỏi, nhưng biết, làm như vậy, chỉ càng làm cho nàng lùi về xa hơn. “Bổn hoàng tử chỉ muốn ngươi đến đây, tự mình trao chén rượu bàn cho ta, chỉ cần ngươi giúp ta chuyện này, ngươi ngoan cố chống lại, bổn hoàng tử cũng so đo.”



      “Như thế mà thôi?” Tô Thiếu Sơ xoay người nhìn về phía .



      “Đúng, như thế mà thôi.”



      Nhìn bàn đá ghế dựa đặt ngang giữa bọn họ, bầu rượu bạch ngọc tinh xảo cùng chén rượu bạch ngọc , Chu Dục ngồi đằng trước chống tay chờ đợi, khí bỗng trở nên yên lặng, căng thẳng.



      Nhìn thấy thâm tình trong mắt Chu Dục, Tô Thiếu Sơ cười mà như than thở.



      Nàng bước bước đến lên điều gì, thân là tôn quý Thiên gia hoàng tử, lại nhường nhịn nàng đến mức này sao? Chỉ muốn nàng đến gần?



      “Tam hoàng tử, ngươi biết chân diện thực của Khắc La Kỳ Chân, nhưng vẫn dùng thủ đoạn tàn nhẫn để tàn sát người của Nhiễm Lưu Huyền Hồng, đây chính là khoảng cách giữa ngươi và ta, những gì trong quá khứ có lẽ có lúc quên , nhưng ta thể thuyết phục mình, ngưoi là người có thể đến gần”



      Nàng lui người về sau, cố gắng kéo dài khoảng cách với , lần nữa cất giọng: “Chỉ trách Thiếu Sơ có phúc, thể nhận được chi ân của hoàng tộc.”



      Thâm trầm bao phủ Chu Dục con ngươi, nhìn thân ảnh dần dần xa, cầm lấy cái chén bàn, sau khi đổ rượu đắng chát vào chén, rồi uống hớp, quăng cái chén !



      “Nếu ngươi muốn đến gần bổn hoàng tử, bổn hoàng tử thể làm gì khác hơn là dùng thủ đoạn mà ngươi muốn nhất để đến gần ngươi, Thiếu Sơ đệ!”



      “Wow, con bướm của ta là lớn nhất.”



      bé măc xiêm y màu xanh nhạt, đầu đầy ngọc bảo quý giá lên tiếng , vui sướng nắm con bướm lớn trong tay, tựa như cầm vật quý giá nhất thế gian vậy.



      bậy, con ta bắt lớn hơn ngươi.”



      bé cũng có tướng mạo y hệt, nhưng mặc trang phục màu vàng gấm la lên, trực tiếp cầm con bướm trong tay đẩy lên mũi của bé màu xanh, bé màu xanh hoảng sợ kêu la, bất cẩn làm bay con bướm trong tay.



      “Ngươi… Ngươi khi dễ như vậy ta, ta méc với cha.”



      “Ta với Tô công tử, nàng sau này đừng để ý đến ngươi nữa.”



      “Hừ, nàng thèm để ý đến ngươi có.”



      Hai tỷ muội ầm ĩ cãi nhau, nhưng vào lúc này, con bướm khác chợt bay qua đầu hai nàng!



      “Wow, con bướm này mới là lớn này – – “



      Lập tức vứt vật phẩm trong tay, hai người vén váy lên truy đuổi theo phát mới, hoàn toàn để ý đằng sau núi, đống thị vệ, thị nữ tìm kiếm các nàng.



      Hai tiểu quận chúa vừa rồi ồn ào muốn xuống xe, nhưng nháy mắt thấy tăm hơi đâu, lần này trở về, làm sao mà báo cáo với Tam hoàng tử đây!



      quan tâm đến tiếng kêu la ở bên kia sườn núi, hai tỷ muội Vô Ưu, Vô Sầu vừa đuổi theo con bướm lớn, vừa cãi nhau xem ai bắt được.



      Lúc này, chiếc xe ngựa chậm rãi qua, gió thổi qua rèm cửa xe.



      “Tô công tử!” Vô Sầu phát la lên.



      “Ở đâu?” Buồn bực ở trong phủ mấy tháng trời, lâu gặp được Tô công tử rồi.



      “Trong chiếc xe ngựa kia kìa.”



      Chỉ thấy con ngựa dừng lại trước rừng, chừng hai mươi hạ nhân mặc trang phục như nhau đứng chỉnh tề, chia đều đứng ở hai bên xe ngựa, vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi.



      Vô Ưu, Vô Sầu có khinh công cao, lập tức phi thân lao đến, trốn bên cạnh bụi cỏ trong xe ngựa theo dõi.



      Cửa xe có mở ra, nhưng truyền ra tiếng đối thoại.



      “Chuyện ta nhờ cậy, tất cả đều làm phiền đại vương tử vậy.”



      Bên trong xe quả nhiên truyền ra tiếng của Tô Thiếu Sơ, hai tỷ muội Vô Ưu, Vô Sầu lập tức quay sang nhìn nhau, ánh mắt ám hiệu: quả nhiên là Tô công tử.



      “Băng Nguyệt cần khách sáo.” Nam tử trong xe nhàng : “Hơn nữa, những người này đều là tộc nhân của Đông Vực, bị người khác lợi dụng đến mất mạng, Tiểu vương làm sao tàn nhẫn nhìn bọn họ tha hương, dĩ nhiên phải đưa họ hồi hương, hậu táng cho họ là trách nhiệm của ta.”



      “Băng Nguyệt thay những người chết cảm tạ đại vương tử.”



      “Khó khi được ngươi mở miệng nhờ cậy, chẳng lẽ còn có chuyện khác làm cho tiểu vương tận lực làm hơn sao?”



      “Mạnh Diêm Ty tuyệt đối đơn giản, đại vương tử hãy cẩn thận với người này.”



      “Thế lực của Ma Hi tồn tại cũng lâu quá rồi, Đông Vực vương thất sớm có dự tính diệt trừ bọn họ, Khắc La Kỳ Chân cũng định cùng vương thất hợp tác, đáng tiếc, mọi chuyện khó khăn hơn dự tính nhiều.”



      đến Huyền Hồng Địch Thành chết, trong lòng Tô Thiếu Sơ cảm thấy nặng nề.



      “Thỏa thuận năm đó, mong rằng ngươi chưa quên, Nam Nguyên Thược Khúc đệ nhất nữ dược sư bỏ mình, Tiểu kiếm sư lại đáp lại, chuyện này bây giờ chỉ có thể nhờ ngươi làm chủ, hy vọng Băng Nguyệt đừng làm tiểu vương thất vọng.”



      Tô Thiếu Sơ yên lặng .



      “Năm đó hỏi ngươi, ngươi , mà nay, ngươi vẫn .” Nam tử khẽ than thở, “Tiểu Vương cũng muốn làm khó xử Băng Nguyệt ngươi, nhưng hứa hẹn năm đó, chỉ tiểu vương mong đợi, mà ngay cả Đông Vực vương thất cũng mong đợi.”



      Tô Thiếu Sơ bất đắc dĩ thở dài, tiện thể : “Giữa mùa thu, ta tự mình đến Đông Vực, hoàn thành nghi thức hôn lễ.”



      “Tiểu Vương dùng nghi thức long trọng để mừng ngươi đến.”



      Trong bụi cỏ, hai tỷ muội nghe lén lẩm bẩm.



      “Giữa mùa thu Tô công tử phải đến Đông Vực sao?”



      “Hoàn thành nghi thức hôn lễ là gì nhỉ?”



      “Chính là lập gia đình đó!” Tỷ tỷ Vô Ưu gõ đầu muội muội, ý mắng nàng ngốc.



      “Nhưng mà cha , Tô công tử chỉ có thể gả cho mà!” Vô Sầu che đầu, buồn bực nhìn nàng.



      “Đúng vậy! Tô công tử gả cho người khác, chẳng phải chúng ta mất sao?!”



      “Ta muốn, Tô công tử là của cha và chúng ta!”



      Hai tỷ muội hai mặt nhìn nhau, giống như cảm nhận được tình bắt đầu nghiêm trọng, ý niệm cùng đồng thời lên trong đầu, hô lên với đối phương: “Mau với cha!”



      gì vậy?” [Tia: đây là lời của Thiếu Sơ tỷ]



      thanh gia nhập vào với các nàng.



      “Dĩ nhiên là Tô công tử muốn thành thân với người khác.”



      Vô Ưu, Vô Sầu tức giận quay đầu lại la, lại nhìn thấy nụ cười quen thuộc đứng đằng sau các nàng.



      “Tô công tử, Tô công tử – – “



      Hai tỷ muội vui sướng nhảy lên, mỗi người ôm lấy cánh tay của nàng, dính chặt vào nàng buông, nhìn thấy đối phương làm động tác giống như mình, lập tức la lên làm nũng – -



      “Tô công tử, ngươi đừng để ý đến Vô Ưu.”



      “Ngươi cũng đừng để ý đến Vô Sầu nữa.”



      Như thể giành giật vật quý giá vậy, hai người tranh nhau ôm cổ của Tô Thiếu Sơ, biểu mình được thương hơn.



      “Ngoan, ngoan, đừng làm ta đau, cả hai ngươi ta đều thương.”



      Bốn cánh tay trắng noãn mịn màng quấn chặc vào cổ nàng, Tô Thiếu Sơ đành phải vỗ vỗ an ủi các nàng, sau đó tháo từng cánh tay ra.



      “Vừa nãy Vô Ưu lấy bướm làm ta sợ!”



      “Vô Sầu lấy cha đe dọa ta!”



      Bắt đầu ủy khuất tố cáo oan ức với Tô Thiếu Sơ.



      Hai nha đầu này, lúc nào cũng lên tiếng cùng lúc như thế, suốt ngày cãi nhau.



      “Hai ngươi phải ở Thiên Nhược tự mười lăm ngày sao? Sao lại ở đây” Ngay cả mười ngày còn chưa tới.



      “Ở đó buồn chán, có Tô công tử, cũng có cha.”



      “Đúng nha, còn được chơi, được ăn thịt.”



      Lần này cũng đồng thanh, đồng lòng làm đau nàng thế này.



      “Ha ha, hai nha đầu đáng thương.” Tô Thiếu Sơ vỗ vỗ đầu của các nàng .”Chỉ cần các ngươi đừng chữ vừa nghe, vừa nhìn, vừa thấy là được, nửa tháng này ta chơi với các ngươi, ăn gì, chơi gì cũng đều được.”



      sao?!”



      “Ngươi đừng có gạt người ta đó!”



      Lúc trước cha gặp được nàng, ngay cả các nàng thỉnh thoảng mới nhìn thấy.



      “Đương nhiên là , có gương mặt ta làm chứng.”



      Tô Thiếu Sơ chỉ vào hai gò má, hai nha đầu tranh nhau hôn vào má nàng, dùng sức thề mình ngoan.



      “Bây giờ cho ta biết, các ngươi thấy được những gì.”



      có thấy gì hết.”



      Hai gương mặt khả ái đồng thời trả lời, sau đó đưa hai má của mình ra.



      Tô Thiếu Sơ cũng cười, hôn lên gò má mịn màng của các nàng, hoàn thành ước định.



      Bên trong Tam Hoàng phủ, truyền đến tin tức hai tiểu quận chúa rời khỏi Thiên Nhược tự trở về phủ sớm, nhưng lại chuồn êm thấy tin tức, đến trưa vẫn nhìn thấy đau, đến gần tối mới tìm được, nhanh chóng chạy về phủ.



      “Bình Phi, có phải nên tìm thời gian để dạy dỗ hai nha đầu này , để chúng còn biết mình có lão cha này tồn tại.”Chu Dục ngồi trong thư phòng cười cảm thán.



      Trước kia, khi còn làm thị nữ bên cạnh , mỗi ngày đều phá phách bên cạnh Hoàng chủ tử là ; nhưng từ lúc hai nha đầu này được phong làm Quận chúa rồi, giống như là được thả tự do vậy, thấy ở đâu thú vị là lập tức bỏ người cha như .



      “Hai tiểu quận chúa chỉ là quá hoạt bát mà thôi.” Yến Bình Phi thông minh biết điều, tham gia vào vấn đề giữa ba cha con bọn họ.



      “Phong Ngôn, ngươi thử xem!” Chu Dục hăng hái hỏi tên kiếm giả ngày thường chỉ yên lặng đứng góc.



      “Chỉ cần Tam hoàng tử muốn là được.” Phong Ngôn vẫn ít như ngày thường, thẳng vào trọng điểm.



      “Đúng vậy, muốn dạy dỗ các nàng phải quyết tâm mới được, bây giờ sủng bọn chúng lên tận trời cao rồi.”



      Là muốn đền bù cho chúng nó sao? Từ sau chuyện năm trước, hai đứa con muốn làm gì, đều làm theo.



      “Chuyện ta dặn dò ngươi thế nào rồi” quay sang hỏi Yến Bình Phi.



      “Mọi chuyện đều tiến hành rất tốt, bao gồm cả dinh thự và thân phận ở Giang Nam.”



      “Tốt lắm.” Chu Dục đặt bát trà xuống, đôi mắt tỏa ra vẻ lạnh lùng.”Thiếu Sơ đệ, chờ bổn hoàng tử tặng cho ngươi bất ngờ lớn!”



      “Có tin tức, Đông Vực hoàng thất đại vương tử nửa tháng trước đến Trung Nguyên, trước mắt vẫn chưa tìm hiểu được ý đồ và hướng .”



      “Người trong vương thất của Đông Vực đến, biết là có chuyện gì , mong là bọn họ tre già măng mọc.” Chu Dục trêu ghẹo.”Tìm người giám sát, tránh đả thảo kinh xà.”



      “Vâng” Yến Bình Phi gật đầu, theo lệnh mà làm.



      Lúc này, bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng ầm ĩ, theo tiếng nô đùa mà vang đến.



      “Xem ra hai tiểu hoàng đáng của bổn hoàng tử trở về.”



      “Cha!”



      Cửa thư phòng bị đẩy mạnh ra, hai thân ảnh xinh đẹp nhanh chóng chạy đến bên cạnh Chu Dục, đợi Chu Dục mở miệng, ủy khuất luân phiên kể lể.



      “Trong chùa là nhàm chán, sau này đừng bảo bọn con nữa.”



      “Đúng vậy, ngày nào cũng quỳ lạy rồi niệm kinh, được ăn thịt, lại được chơi.”



      “Khói trong chùa còn có thể giết người đó.”



      “Còn suốt ngày gõ mõ, ầm ĩ muốn chết.”



      “Bà nội rất nghiêm khắc, mới muốn ăn cháo gà thôi mắng chúng con rồi.”



      “Chỉ có trưởng công chúa là tốt, len lén cho chúng con chút món ngon.”



      “Cha là ác độc, bảo chúng con đến đó.”



      “Chúng con rất nhớ cha, lại thể trở về ngay.”



      Thấy hai người mím môi, kích động lôi kéo kể lể với , Chu Dục chỉ tỏ ra nhàn rỗi hỏi.



      “Vậy làm sao trở về được?”



      “Hai chúng con khóc cho bà nội xem.”



      “Chúng con khóc rất nhiều, rất nhớ cha, muốn về nhà ngay.”



      “Nhưng vừa nãy Hoàng hậu phái người , hy vọng chúng con trở về Thiên Nhược tự.” Vô Ưu, Vô Sầu sợ hãi ngồi lên đùi , vùi đầu vào cổ khóc la.”Cha, con muốn .”



      “Người ta cũng muốn nữa, cha!”



      “Aiz, các ngươi chỉ đến khi có chuyện mới tìm cha, nếu hoàn toàn vứt bỏ mặc kệ cha.” Chu Dục ôm con trong tay, nghe các nàng chi chi cha cha oán hận, thương cười.”Bên cạnh cha thiếu thanh đáng của các ngươi, đúng là làm gì cũng thấy vô vị.”



      “Vậy đừng kêu tụi con đến chùa nữa.”



      “Đúng vậy, Hoàng hậu nương nương mà , chắc chắn tụi con lại bị lôi đến đó mất.”



      “Được rồi, mấy ngày nữa, cha mang các ngươi chơi, đến lúc đó muốn đâu cũng được.”



      đâu vậy?” Mắt của hai nha đầu sáng rỡ lên.” lâu chứ?”



      “Đủ lâu để các ngươi nhung nhớ đế đô đó.”



      “Nhưng chẳng phải lâu gặp được Tô công tử sao?” Nghĩ tới đây, mặt các nàng như đưa đám.



      “Cha có mang nàng , nàng muốn cũng được.”



      sao!” Hai tỷ muội hân hoan nhảy lên từ đùi của Chu Dục, vui sướng vỗ tay.” tốt quá, Vô Sầu còn sợ Tô công tử đám cưới ở Đông Vực rồi trở về nữa.”



      “Đúng vậy, ở cạnh cha, Tô công tử biến thành người khác.”



      “Đám cưới ở Đông Vực?”



      Nghe thấy Chu Dục cất cao giọng, Vô Ưu, Vô Sầu kinh hoảng che miệng lại.



      “Hay quá, ngươi ra rồi, hứa với Tô công tử là được mà.”



      “Ngươi cũng rồi.”



      Hai tiểu nha đầu sợ hãi, nét mặt xanh mét nhìn Chu Dục, Phong Ngôn, Yến Bình Phi quăng đến ánh mắt nghi hoặc với các nàng.



      “Cha, cha à, chúng con làm phiền rồi, chúng con nghỉ ngơi đây.”



      “Đúng rồi, cha, chúng con làm phiền cha nữa/”



      Mau nhanh thôi!



      “Vô Ưu, Vô Sầu, hai ngươi đến đây, cho chuyện này với ta!”



      Chu Dục gọi lại hai tỷ muội muốn bỏ chạy.



      “Nhưng mà…”



      Hai nàng ngập ngừng, vừa rồi hứa với Tô công tử là mà.



      “Hai ngươi có phải muốn cha vứt bỏ các ngươi, mang các ngươi chơi nữa ?”



      “Cha – – chúng con dám, đều tại Vô Ưu hết.”



      bậy – – tại Vô Sầu mà!”



      Hai tỷ muội lập tức chạy về phía Chu Dục khóc lóc kể lể, tranh nhau chuyện xảy ra ban ngày ra, chứng minh mình mới là đứa bé ngoan nhất.

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      CHƯƠNG 10

      “Ngươi hiểu ? Tô Thiếu Sơ” – thân ảnh lướt qua bóng trăng rơi vãi sàn nhà, khỏi nhớ tới những lời mà Huyền Hồng Địch Thành – “Ngươi có biết sau khi động tâm, động tình, chính là cảm giác ngày đêm mong nhớ hay ?”



      ngang qua những cành liễu, những cánh hoa hồng nở rộ, nàng khỏi dừng bước ngắm nhìn, gió may lay động làm cành cây chập chờn, cánh hoa nhuộm ánh trăng, có lẽ vì nở rộ quá độ mà mang theo cảm giác, như thể sau khi nở rộ xong, nó tàn lụi vậy, ánh trăng và gió , thay nhau giành giật cánh hoa, cuối cùng, làm cho nó càng thêm đẹp đẽ.



      “Tâm và tình có thể tách ra sao?” tự chủ được, nàng khẽ nhắc lại những lời này.



      Đưa tay tiếp lấy cánh hoa bị gió đung đưa rơi xuống, cánh hoa mang theo chút mùi vị nào, nhưng sắc hoa tiên diễm, đủ làm động lòng người .



      … Ta muốn ngươi hơn bất kỳ kỳ trân dị bảo nào đời, cũng có bất kỳ dị bảo quý báu bằng Tô Thiếu Sơ ngươi …



      “Đối với ngươi, ta biết nên như thế nào, bởi vì ta cách nào tách hai cảm giác này ra, đặt thứ vào ngươi được.”



      Cánh hoa đặt trong lòng bàn tay rơi xuống, tròng mắt của Tô Thiếu Sơ tỏ vẻ lạnh nhạt.



      “Bản thân chỉ là con cá nhoi, cần gì phải vương vấn bụi trần.”



      “Tứ thiếu gia, nước tắm chuẩn bị xong rồi.” Nhìn bóng nàng trở về, tỳ nữ .



      “Được rồi, các ngươi lui ra hết , tiện thể với Tam Huyền kiếm, tối nay cần phòng thủ, tất cả đều nghỉ ngơi cho tốt .”



      Mấy hôm nay, nàng đều thể bình tĩnh được, lúc này, nàng chỉ muốn an tĩnh, để bản thân yên lặng lắng đọng.



      Các hạ nhân khác đều lui xuống, nàng bước vào sau tấm lụa mỏng, trong thùng gỗ lớn, nhiệt khí bay lên, làm cho cả phòng đều mơ mơ màng màng.



      Ngọn đèn dầu ánh lên gương mặt thanh tú, hai hàng lông mày nhíu lại, nàng mệt mỏi.



      Tốt nhất là nên rời khỏi Trung Nguyên, rời khỏi hết thảy bụi bặm này, nàng muốn phải suy nghĩ, phải tính kế nữa, cũng muốn mệt mỏi vì những dây dưa chồng chất này nữa, lúc này, nàng chỉ động tí là phạm lỗi, có Hoàng hậu vào, Chu Dục lúc nào cũng rình mồi, chút sơ sẩy, mang đến phiền toái lớn cho Tô gia.



      Ngươi hiểu được, so với Chu Dục, người muốn hy sinh, cũng có tình cảm, ngươi, mới người vô tâm vô tình, uổng cho ngươi luôn miệng chỉ trích người khác, Chu Dục, ít ra còn tốt hơn ngươi vài phần – -



      Chu Dục còn tốt hơn nàng? Nàng thể nhìn ngọn lửa dấy lên trong mắt , khi nhìn nàng lùi xa, trong mắt xuất đau đớn và trầm đan xen, , trong lòng nàng có ý nghĩ gì, chỉ là có ý định hy sinh tình cảm với , vậy tại sao phải tiến thêm bước, biểu giả dối?



      Nên làm như thế nào, trong lòng của ngươi có ta? Nên làm như thế nào, mới có thể khiến ngươi chú ý đến ta? Nên làm như thế nào, mới có thể trở thành người trong lòng của ngươi?



      Thay vì nàng có đáp án, chi bằng nàng căn bản hi vọng Chu Dục là đáp án của nàng, tình cảm của tựa như dây mây hút máu người vậy, làm cho người ta thể hít thở được.



      “Cuộc đời bất quá chỉ cầu tiêu dao, tội gì phải chấp nhất cánh hoa giả dối.” Thở dài, nàng mỉm cười .”Có lẽ ta là người vô tình.”



      tiếng thở dài dài, nàng đứng dậy, cởi áo khoác ra, đặt áo khoác lên bình phong, nàng liền cảm giác được hơi thở nhàng hít thở cùng bầu khí với nàng, nhìn thấy thân hình quen thuộc đằng sau bình phong, hơi thở nhàng, ánh mắt nóng bỏng, hoàn toàn tố cáo người vừa đến là ai!



      Căn phòng rất ấm áp, nhưng cảm giác lạnh lẽo lại dâng lên từ sống lưng. Trong hô hấp mang theo phần kinh hoàng , lại dường như để ý đến, lấy tay vuốt ve mái tóc dài, nàng đến gần bàn trà đặt đồ tắm kế bên.



      Đợi hơi thở đến gần, nàng đột nhiên xoay người lại, quay đầu muốn kéo dài khoảng cách, chạy ra khỏi tấm lụa mỏng, nhưng vừa vọt ra được bước, thân thể mạnh mẽ ép nàng vào tường, làm cho nàng có bất kỳ hành động gì nữa, cả người đều bị bức lui vào vách tường.



      “Thiếu Sơ đệ, muốn hét to cứu mạng sao?”



      Chu Dục khôi phục lý trí và hồn phách của nàng, nhưng nàng hoàn toàn bị vây khốn rồi!



      “Ta chỉ nghĩ… Khách quý lâm môn, Thiếu Sơ lại áo rách quần manh, thất lễ.” Nhếch môi nở nụ cười, nàng .



      thong dong bình thản như lúc trước, tối nay, đôi mắt của Chu Dục bỗng trở bén nhọn, làm cho người ta run sợ, giống như từ sâu trong đôi đồng tử ấy, có hai ngọn lửa lóe lên, hàm chứa dục diễm và điên cuồng, tuấn nhan đẹp đẽ chỉ cười, nhưng cười trầm nguy hiểm vô cùng.



      “Bổn hoàng tử lại cực kỳ thích nghi lễ tiếp khách áo rách quần manh này của ngươi.” Gương mặt tuấn mỹ cúi gần xuống hai gò má của nàng, thích thú nhìn trán nàng đổ đầy mồ hôi lạnh, giống như cảm giác được gì, tóc tai hai người ma sát vào nhau. “Thậm chí, sau này ở trước mặt bổn hoàng tử, ngươi cần mặc quần áo cũng được.”



      “Tam hoàng tử… Đêm khuya đến “Vân Sấu trai” chỉ để những điều này sao?” Hai tay dù bị kiềm lại, nhưng bị nàng đặt ở phía sau, dường như đề phòng .



      “Giữa thu đến Đông Vực, hoàn thành chuyện đám cưới.” Chu Dục dò lưỡi liếm láp mồ hôi gò má nàng, khẽ nhả ra từng câu từng chữ, “Thiếu Sơ đệ, vừa từ chối bổn hoàng tử xong, quay đầu cái đồng ý đám cưới với người khác, ngươi thích thú lắm sao?”



      Tuấn nhan đặt gần sát gò má trở nên dữ tợn, tay Tô Thiếu Sơ đặt phía sau từ từ kích chưởng, trong nháy mắt, đánh về phía , làm cho lui về sau bước, nàng nhân thời cơ đứng lên, cầm lấy áo khoác phi thân nhảy qua người Chu Dục, nhưng đột nhiên, ngón tay điểm vào huyệt đạo, làm cho chân nàng mềm nhũn, hoàn toàn rơi xuống thùng nước!



      Trong lòng thầm kêu hỏng bét, bàn tay cuồng nộ của Chu Dục dò xét hai vai của nàng, cứ như vậy nâng nàng lên, làm cho hai chân của nàng cách khỏi mặt đất, đau đến tận xương, làm Tô Thiếu Sơ nên lời.



      “A… Ngươi vốn là thích làm chuyện xấu, ngoan như vậy.” Chu Dục khẽ cười, vô cùng hưởng thụ nét mặt nàng lúc này.”Làm như sao để ngươi biết, xem bổn hoàng tử ra gì có kết quả thế nào đây?”



      “Buông tay…” Nàng căm tức nhìn , đau đớn .



      “Quả nhiên chỉ có lúc đau, ngưoi mới nhìn thẳng vào ta, chỉ lúc ấy, mới có thể thấy đau đớn trong nó, ngươi có biết, cặp mắt đó – – cho phép nhìn nam nhân khác – – “



      Lực đạo mạnh mẽ thấu xương, làm Tô Thiếu Sơ đau đớn kêu lên!



      Bị Chu Dục ôm vào trong ngực, ngay cả hít thở nàng cũng thấy đau đớn, tuấn nhan xinh đẹp lần nữa cọ xát vào hai má của nàng, vỗ vỗ lưng giúp nàng.



      “Thiếu Sơ đệ ngoan ngoãn , đáp lại bổn hoàng tử hai cánh tay này bị phế, được ?”



      lấy làm đau lòng nhìn cánh môi của nàng, sau khi nổi giận dịu dàng dụ dỗ hỏi, nếu như phải hai vai đau đớn thôi, đúng là khó tin tưởng bộ dạng nổi giận ban nãy của là có .



      “Người ngồi trong xe ngựa là ai? Ngươi ngồi với trong đó đến trưa mới xuống sao?”



      “Ngươi … Buông tay … Chuyện phải như ngươi nghĩ.” Nét dữ tợn trong mắt làm nàng còn hứng thú kích thích nữa.



      là ai – – – -” chiếm được đáp án, nét mặt dữ tợn lần nữa xuất , nắm chặt nàng. “Trò chơi từng chơi với bổn hoàng tử, giờ ngươi lại chơi với nam nhân khác, đúng ?”



      “Chu Dục – – buông ra!” Lời của làm nàng tức giận hét lên.”Đừng dùng ý nghĩ hẹp hòi của ngươi làm ô nhục ta – “



      Hai người nhìn nhau, thả nàng ra, nhưng lại lần nữa đẩy nàng vào tường.



      “Ta muốn kiểm tra thân thể của ngươi!”



      “Cái gì?” Tô Thiếu Sơ thể tin được những gì nàng vừa nghe thấy.



      “Kiểm tra thân thể của ngươi, mỗi tấc da, tấc thịt của ngươi!”



      về phía nàng, nét điên cuồng tàn bạo trong mắt làm cho Tô Thiếu Sơ sợ hãi.



      “Ngươi là người của bổn hoàng tử, trong mắt của ngươi chỉ có thể có bổn hoàng tử, lòng của ngươi được có người khác, thân thể của ngươi được có hơi thở của người khác – – “



      Chu Dục bắt lấy nàng, áo khoác còn lại duy nhất người Tô Thiếu Sơ bị xé ra, phần lưng lõa lồ ra, ném áo khoác , chiếm lấy thân thể muốn tránh né khỏi , hai đầu nhũ của nàng cũng từ từ lộ ra – -



      “Để cho ta xem – – thân thể này là thuộc về ta – – “



      Ban nãy bị nắm chặt vai vẫn còn đau, nàng rụt người về, liếc nhìn áo khoác bị vứt lên bình phong, nàng cắn răng, chậm rãi kéo hai tay đặt ngực xuống, nghênh nhìn người trước mắt.



      “Tam hoàng tử…” Tô Thiếu Sơ chợt gọi, nhịn đau đưa tay lên xoa môi , cảm giác được hơi thở nóng rực của như thể muốn đốt cả bàn tay của nàng, nóng hâm hấp.



      Hành động này làm cho Chu Dục mỉm cười thích thú.



      “Thân thể này chỉ có hơi thở của ngươi, mỗi chỗ ngươi có, ta còn chưa kịp … tắm, có giữ dấu vết của người khác hay , ngươi có thể kiểm tra.”



      Hít hơi, nàng cầm tay Chu Dục, đặt lên đầu nhũ.



      người Thiếu Sơ vẫn còn … dấu vết của ngươi hôm ấy.”



      Giống như ném ra miếng mồi, lời như để ý đến, mời nghiên cứu.



      Chu Dục gầm tiếng, tiếng thở dốc theo bàn tay của vuốt ve đến những dấu vết hôm ấy.



      Nàng lặng lẽ đưa tay gỡ lấy áo khoác bình phong, ở đây có mê hương mà đại vương tử đưa cho nàng, nhân lúc hay chưa chuẩn bị …



      “Ngươi thích được dụ dỗ như thế, ta cho ngươi kích trí mạng.”



      Tầm mắt nguy hiểm giơ lên, làm cho Tô Thiếu Sơ kinh hãi muốn đẩy người bên cạnh ra, cổ tay bị nắm lấy!



      “Thiếu Sơ đệ, ngươi hiểu rất , với năng lực của ta, phong bế võ công của ngươi cần tiếng trống – – “



      Mượn cổ tay, lực đạo mạnh mẽ kích vào đại huyệt khắp cả người nàng, làm cho la lên, túi mê hương trong tay cũng rơi xuống thùng nước nóng!



      Cả người trong nháy mắt trở nên suy yếu, gân mạch trong cơ thể như rời khỏi người vậy, Tô Thiếu Sơ thử cử động thân thể, đau đớn híp mắt nhìn Chu Dục.



      “Thiếu Sơ đệ, cũng là ngươi tốt, ngươi với ta, trừ cách làm ngươi đau ra, còn cách nào để ngươi chú ý đến ta nữa.”



      “Ngươi…” Nàng yếu ớt tựa vào thùng nước, muốn chuyện nhưng ngay cả tiếng cũng phát ra được.



      Chỉ thấy bắt đầu cởi y phục ra, từng lớp từng lớp đều được mở ra, thân thể mãnh liệt quen thuộc trong trí nhớ hướng về phía nàng.



      … Ta muốn …”



      Biết ý đồ của , nàng bấu víu vào thùng gỗ, muốn đứng lên, nhưng tứ chi suy yếu làm cho nàng lảo đảo, chỉ có thể rất , muốn! Ta muốn có gì liên quan đến ngươi nữa …



      đến phía sau nàng, mút vành tai và hai gò má của nàng, vừa cảnh cáo, vừa uy hiếp.



      “Thiếu Sơ, đừng phản kháng bổn hoàng tử nữa, ngươi hiểu , ta sắp bị dục vọng hành hạ đến điên rồi, nếu ngươi dám phản kháng nữa, đừng trách bổn hoàng tử biến ngươi thành phế nhân.”



      Đỡ nàng dậy, sau đó đẩy thân thể của nàng dựa vào thành thùng, dục vọng to lớn đẩy vào nơi nhu ôn nhuận của nàng từ phía sau.



      , dừng tay… A…”



      Giống như trừng trị thân thể muốn kháng cự của nàng, bắt chéo hai tay nàng ra phía sau, vật to lớn kia vẫn ngang nhiên tiến sâu vào.



      “Tam … Hoàng tử – – “



      “Thân thể này chỉ được thuộc về ta, sau này vĩnh viễn cũng chỉ có thể in dấu của bổn hoàng tử – – cho dù phải tốn bao nhiêu lâu, bổn hoàng tử cũng phải cho ngươi biết, thân thể này là của ta.”



      Ngôn ngữ nóng nảy tuôn ra theo thân thể yếu ớt của nàng, thân thể phe phẩy nghiêng sang bên, cánh tay được tự do, nắm chặt vào thành thùng, mặt nước phản xạ lại gương mặt thống khổ của nàng, rong ruổi truyền đến từ phía sau, xuyên qua làm cho nàng kháng cự được, mồ hôi theo sợi tóc, rơi xuống mặt nước.



      “Từ hôm nay trở , ngươi được rời khỏi bổn hoàng tử, bổn hoàng tử đưa ngươi rời khỏi đế đô, rời khỏi Hoàng Thành, chúng ta đến nhân gian, chơi trò mai danh tích, Thiếu Sơ đệ cảm thấy thế nào?”



      “Ngươi… bậy bạ gì đó!”



      Tiến công chưa từng ngừng nghỉ, ngoan độc lắc lư qua lại, thở dốc đậm đặc hấm vào trong tóc nàng, cho đến khi nghe thấy tiếng rên rỉ của nàng mới chịu bỏ qua.



      “Mỗi ngày đều uống chén thuốc giúp hoài thai, hảo hảo sinh ra tiểu quận chúa hoặc tiểu vương gia, đến lúc đó, trở về đế đô, mẫu hậu nhất định rất hưng phấn, đúng ? Bổn hoàng tử xa chuyến, khi trở về có phi tử và con cho bà bế, đến lúc đó, để xem ngươi còn đây là giấc mộng, lần say hay – – ngươi còn xem bổn hoàng tử ra gì – – ưm – – “



      Trả thù thô bạo, lui ra rồi lại vào, dục vọng cứ xỏ xuyên qua cơ thể của nàng, mang theo kích tình cuồng dã, như thể định đoạt, cơ thể này chỉ có mới được xâm phạm.



      “Đúng rồi, dứt khoát Nam Nguyên chuyến, bái kiến em rể tương lai Tô Tuyết Sơ, để xem, khi biết ngươi hoàn toàn thuộc về bổn hoàng tử, có phản ứng gì!”



      Tô Thiếu Sơ đáp lại lời của , bên dưới ngừng xỏ xuyên qua nàng, nàng chỉ nghĩ, tối nay, nàng vì muốn có ai làm phiền mình, mà nhất thời tạo thời cơ cho Chu Dục đến điên cuồng săn đoạt nàng.



      “Thiếu Sơ đệ, cứ yên lặng như vậy, thừa nhận bổn hoàng tử được sao?” Giọng cười quỷ dị hỏi.



      Tô Thiếu Sơ nghiêng người, gương mặt cúi xuống làn nước thâm mê hương, khi nàng sắp bất tỉnh mê man, nhìn thấy gương mặt cạnh bên tóc tai nàng, đôi mắt tàn bạo chỉ biết cướp đoạt kia, hai đầu lông mày lỗ mãng, mà cũng đến chuyện con cái với nàng sao.



      Dường như sợ mất nàng, dùng thân thể của giữ chặt nàng, hai ngực của nàng, hông của nàng, và nơi bí bên dưới của nàng, đều dùng thân thể của giữ lại chặt chẽ!



      “Thiếu Sơ…” tiếng gọi thấp như muốn xác định tồn tại của nàng, nóng đến mức cơ hồ làm cho vành tai nàng bị bỏng.



      Người chiếm đoạt lại còn đau khổ hơn người bị chiếm đoạt sao?! Là vì bất an sao? Hay là sợ bản thân thể nhận lời từ chối? Rốt cục cũng có thể trao tình cảm ra, nhưng lại bị khước từ thể đến gần, làm cho trở nên điên cuồng sao?



      Hoàng tử Thiên gia tôn quý đời, từ cái gì cũng có, mà nay, cảm giác đau khổ xa lạ này, làm cho sợ hãi như đứa bé? !



      “Ha ha ha…”



      Bên dưới thân thể ngừng bị cướp đoạt, nàng lại nhịn được khẽ cười.



      Ngươi hiểu sao? Tô Thiếu Sơ – -



      Nàng, quả hiểu, nhưng có thêm đứa bé bước vào trò chơi cũng tốt lắm, để xem, người vừa trao ra tình cảm, có chịu nổi bị người trong lòng từ chối hay !



      Lòng của nàng, muốn sao?



      Ít nhất, hiểu cảm giác của mình từ lúc nàng muốn giết , còn kế tiếp …



      Có lẽ đây là câu chuyện đáng mong đợi, để xem, rốt cuộc là ai thắng ai thua ! A…



      “Ngươi cười cái gì?”



      Tô Thiếu Sơ quay đầu, đồng tử vì dục vọng mà trở nên xinh đẹp như hoa, tươi đẹp đến tận xương tủy, làm cho Chu Dục nhìn thấy, giật mình si mê nhìn.



      “Thiếu Sơ…”



      Nàng hôn lên môi của , kiều bên tai : “Tam hoàng tử, nhàng chút, đừng làm ta bị thương, nếu , sau này Thiếu Sơ thể cùng ngươi say nữa đâu!”



      Khóe môi mang theo nụ cười, nàng bất tỉnh ở dưới thân của .



      “Thiếu Sơ đệ, ngươi quả nhiên là người giảo hoạt nhất.” Ôm lấy nàng, Chu Dục hôn lên đôi môi đỏ mọng, khẽ cắn cái, .



      Cầm quần áo bên cạnh, dịu dàng ôm lấy nàng, nhàng lau mồ hôi bên má giúp nàng.



      Đêm đó, Tô Thiếu Sơ ở Tô phủ “Vân Sấu Trai” mất tích, ngày thứ hai truyền ra tin tức Tam hoàng tử Chu Dục tạm biệt đế đô, báo cáo với Hoàng thượng và Thái tử, dự tính đến khắp mọi nơi ở Trung Nguyên, để xem nhân dân khó khăn như thế nào, để tương lai có thể có thêm kinh nghiệm phò trợ Thái tử.



      Đến xế chiều, lời đồn mới nổi lên khắp đế đô, bởi vì Vương lão đầu ban đêm bán gần Tô gia, thề trước bình minh thấy công tử che kín mặt mũi, ôm theo người được bảo bọc rất kỹ, mà người tựa vào công tử đó, chính là Tô Tứ thiếu.



      Nhưng ở cửa thành, Lý lão bá bán sớm chút cũng thề, Tô Tứ thiếu là bị tình nhân mới đưa , bởi vì lão phát đám nhân mã, thoạt nhìn rất giống phú thương, xuống ngựa mua đồ rồi ra khỏi thành, lão ta thấy Tô Tứ thiếu bị nam tử, nhìn tựa tựa như Tam hoàng tử ôm vào trong ngực, nhưng Tam hoàng tử luôn chói lóa lập lòe, còn người nam tử tuấn mỹ kia có nhiều châu báu, cho nên nhất định phải là Tam hoàng tử. Lời đồn mỗi ngày mỗi khác, cho đến khi có lời đồn khác thay cho nó, vì vậy có thể , lời đồn có lực sống rất mạnh.

      Hoàn

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      bạn có thể chỉ mình cách đăng

    4. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      @phankhahan Ở cuối box này có phần đăng bài mới, bạn chỉ cần xin word hoặc ebook, hay vào trựa tiếp các trang web, tìm truyện bạn thích hoàn rồi post, nhớ là trình bày theo hướng dẫn của 4rum, rồi bạn vào tp Nới đăng ký truyện để đk truyện mình post và kiểm tra xem có bị trùng :)

      Cụ thể bạn có thể hỏi mod @Avehil

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      @Miên Miên bổ sung cho mình thể loại và số chương nha bạn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :