Chương 34:
34.1
ra tôi cũng từng qua, con người tôi thích hợp để .
bản thân, cách xa giống đực == trước đây vẫn giữ câu này riêng cho mình, kết quả bây giờ lại ngược với nó.
Hàng tháng hội phó phải làm báo cáo, tôi ngồi ghế sững sờ, mỗi người lần lượt lên báo cáo, tôi chỉ nhìn thấy miệng bọn họ cử động quan tâm bọn họ gì.
Trong đầu tôi toàn là chuyện sau khi tôi xong câu đó vào buổi sáng, giọng Tô Tín lạnh thấu tim gan: “Em ở đâu?”
Tôi dám trả lời
vội vàng cúp điện thoại.
Tôi biết tức giận, mà tôi ngay cả hơi sức để tức giận cũng có.
Đến lượt tôi lên báo cáo, cũng hên là trước đó có chuẩn bị bản thảo trước, tôi học thuộc rồi trình bày: “Tháng này hội chúng ta… ngày hôm qua là ngày cuối tháng mười hoàn thành nhiệm vụ quyên góp quần áo, tôi cảm thấy rất hạnh phúc…”
biết vì sao càng đọc đội mắt càng nóng, nghẹn ngào phát ra được thanh nào.
Hội trưởng giật mình, kêu tôi xuống, xoa dịu: “Kỳ Nguyệt là do đồng cảm với nhân dân miền núi khổ cực nên rơi lệ, mọi người hãy cho tràng pháo tay .”
Trong phòng họp mọi người vỗ tay vang lên, tôi xoa xoa mắt nuốt hết chua xót vào trong lòng.
nên để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc.
Lúc tan họp, hội trưởng vỗ vỗ lưng tôi, bày tỏ an ủi, tôi cám ơn, ta thở dài rồi về cùng mấy hội phó.
Tôi nhét laptop vào balo khóa lại, đột nhiên balo bị kéo lại, tôi quay đầu chạm phải đôi mắt đen láy của Cố Hành Chỉ.
“Kỳ Nguyệt, ra ngoài giải sầu .”
Tôi chần chừ lúc rồi gật đầu.
Đến nơi, tôi nhìn mảnh đất rộng rãi phía trước == quả nhiên nên tin lời cậu ta ra ngoài giải sầu, nghĩ sao kéo tôi đến sân vận động giải sầu!
Tới cũng tới rồi.
Tôi để balo phía dưới khung thành, chạy tới điểm xuất phát nghiêm túc nhìn cậu ta: “Tôi chuẩn bị xong.”
Cố Hành Chỉ nhìn tôi hỏi: “Cậu chọn đường chạy gì vậy?”
Tôi nghi ngờ cúi đầu xem, mình đứng đường chạy thứ hai, tôi vội vàng nhảy qua bên.
Cậu ta cười ồ lên dáng vẻ rất đẹp trai, cậu ta : “Bây giờ rất tròn đó.”
Tôi lại cúi đầu mồ hôi tuôn như mưa, ngờ mình lại nhảy đến đường số năm, tôi bình tĩnh đến đường số ba.
Cố Hành Chỉ nhếch môi: “Tôi dùng nữa sức chạy của mình để chạy, cùng nhau chạy đến đích thôi.”
Tôi đưa tay làm hình OK hô to: “Chuẩn bị ~~”
Sau đó nhanh chân chạy trước, dọc đường mới rống lên: “Chạy……”
Chữ “chạy” còn chưa kết thúc, Cố Hành Chỉ thoải mái vượt qua tôi.
Tôi: ……….
Chạy xong hai vòng, tôi giống như con chó chết hai ngày ăn cơm mất tinh thần vô cùng, hả miệng thở hổn hển.
Cơ thể lúc mệt mỏi dễ dàng quên nỗi đau trong lòng, lời này sai.
Nhưng dù sao nữa tôi cũng chạy hết nổi rồi, tôi tản bộ loanh quanh chút, Cố Hành Chỉ chạy qua tôi, tôi hừ hừ liếc cậu ta rồi tiếp, cậu ta lại thêm vòng đảo qua tôi nữa…..
Tôi đưa mắt nhìn đứa , ra cơ bắp chân là do chạy nhiều.
-----------
Tôi và Cố Hành Chỉ chạy xong nhảy lên lan can ngồi nghỉ ngơi, cậu ta đưa bình trà chanh trong balo cậu ta cho tôi.
Tôi uống xong gõ gõ vào lan can, thanh nghe rất vui tai.
Cổ họng thanh mát, tôi thở hơi nhõm, khẽ : “Tình cảm quả rất mệt mỏi.”
“ ra cũng mệt.” Cố Hành Chỉ tiếp đề tài, giọng bình thản: “Phải xem là thích người nào.”
Tôi nheo mắt: “Dù sao bây giờ tôi thấy mệt, trước kia cậu cũng vậy mà tại ấy cũng vậy.”
xong tôi buồn bã rơi nước mắt….
Cố Hành Chỉ trầm mặc lâu mới : “Cậu từng thích tôi sao?”
Câu hỏi này của cậu ta làm tôi nhớ đến câu Tô Tín hỏi tôi “Em thích sao?”, biết sao mắt lại nóng lên tiếp, thấp giọng : “Các người đừng hỏi nữa, bây giờ hỏi còn ý nghĩa gì sao?”
Tôi còn nghe tiếng chuyện của Cố Hành Chỉ nữa, chỉ thấy ánh mắt cậu ta nhìn tôi rồi nhảy xuống lan can: “Kỳ Nguyệt, về thôi.”
Tôi nghe lời cậu ta , đưa tay lên chùi mắt, ngẩng đầu hỏi: “Gì?”
Cậu ta cau mày nhìn tôi, tôi đưa bình trà cho cậu ta, cậu nhận đột nhiên đưa tay vòng qua nách tôi, ôm chặt lấy giống như ôm đứa bé, ôm tôi từ lan can xuống.
Tôi sợ hãi, Cố Hành Chỉ nhàng : “Tôi thấy dáng vẻ vừa rồi của cậu giống như muốn té xuống.”
Khóe miệng tôi co quắp, ôn tồn : “Cám ơn.”
Cậu ta nhận lấy bình trà bỏ vào balo, tôi hít thở khí mát mẻ, nhìn xung quanh rồi trái tim đột nhiên muốn nổ tung, cả người cứng ngắt.
Ánh mắt tôi nhìn tới nơi, nơi đó có chiếc xe hơi màu đen, quan tâm bây giờ là sáng hay tối tôi đều có thể nhận ra đây là xe của Tô Tín.
Xe của dừng rất xa, mà tôi lại chú ý đến xe của .
Tôi biết dùng từ gì để diễn tả cảm giác nơi đáy mắt cuồn cuộn lên như bây giờ, tôi nhìn chiếc xe mà chút dũng khí bước về phía nó cũng có.
Thậm chí tôi còn ích kỉ hy vọng Tô Tín có thể xuống xe kéo tôi .
Đáng tiếc tất cả chỉ là tôi tự hy vọng mà thôi.
Dường như Tô Tín biết tôi nhìn , chần chừ mà khởi động xe chạy , rất nhanh tan trong bóng chiều.
Cảm giác bất lực ập tới, làm sao bây giờ, tôi lại muốn khóc, gần đây tôi dễ dàng khóc quá.
Cánh tay xuôi bên người bị cầm lấy, cầm chặt, tôi ngước mắt nhìn, Cố Hành Chỉ : “Ngốc, đừng khóc.”
Cậu ta bao trúm lấy tay tôi, lòng bàn tay đều là hơi ấm.
------------------------------
Last edited by a moderator: 5/10/14