1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư, quá dùng sức - Ma Giáp Nãi Phù Vân (Hoàn Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      32.2


      Trường học bắt đầu thực quyên góp quần áo của nhân dân, ban đầu chuyện này do bên đoàn thể làm nhưng mà số lượng lại quá nhiều. Bên này hội trưởng quyến rũ hội học sinh chúng tôi dạo gần đây khá là an nhàn, hội trưởng quá là nóng vội, tiếng là đồng ý liền, mặc cho oán khí của mọi người có bao nhiêu nữa vẫn phải bắt tay vào làm.

      Tối hôm nay, hội phó là tôi đây rất có hứng thú với công việc thu gom các quần áo mặc nữa từ các ký túc xá, xách đống đồ đến nỗi hai tay mỏi nhừ.

      Đến phòng cuối cùng tôi thảy đống đồ xuống đất, vẫy vẫy hai tay cho giãn cơ rồi gõ cửa.

      Có người mở cửa ra, tôi sửng sốt mà người mở cũng khác gì tôi. Ngay sau đó ầm cái cửa bị đóng lại.

      Tôi: ==|||

      chàng lớp trưởng đeo mắt kiếng lần trước gặp ở đại hội thể dục thể thao, đứa này bây giờ chỉ mặc có cái quần tà lỏn, quá gầy quá gầy rồi.

      lâu sau cửa lại được mở ra, cậu mặc quần áo đàng hoàng, xấu hổ : “Ngại quá, làm sư mẫu sợ chứ?”

      Tôi nghe cách xưng hô này mà tự động miễn dịch, lắc đầu : “ có, tôi tới nhận quần áo quyên góp cho đồng bào miền núi, các cậu có muốn tham gia ?”

      Cậu chàng vô cùng nhiệt tình hô to vào trong phòng: “Sư mẫu tới lấy quần áo, mau lấy quần áo người ra ! đám như thế sao hợp tác với sư mẫu chút chứ!”

      Bên trong có người rống to: “Mình xem cậu mới là người hợp tác đó, sư mẫu vừa tới người đầu tiên thay quần áo là cậu!”

      Lớp trưởng mắt kiếng cười cười ngại ngùng vò tóc.

      Tôi vội vàng : “ sao, sao tôi chờ được.”

      Cậu vào trong lục lọi cái tủ hồi rồi sắp xếp quần áo đưa cho tôi, lúc này cậu thấy bên cạnh tôi có hai cái túi, đẩy đẩy mắt kiếng kinh ngạc : “Woa, nhiều vậy sao, thể nhìn ra trường chúng ta có nhiều đồng chí tốt quá!”

      Tôi cười khổ….tôi cũng ngờ tới…..

      Lúc này cửa phòng mở toang ra Cố Hành Chỉ lọt vào tầm mắt tôi, cậu ta liếc nhìn quần áo đất, sắc mặt tốt cau mày hỏi tôi: “Sao gọi tôi?”

      Tôi sợ run lên, đoán chắc là cậu ta muốn hỏi sao mấy người cán như cậu ta, tôi giải thích: “Nhắn tin từng người rất mệt, chút cần lãng phí tiền bạc.”

      Cậu ta nhìn tôi hai giây rồi khom người cầm đống đồ lên: “Còn có mấy ký túc xá nữa?”

      còn.”

      “Vậy tôi xách cái này về giúp cậu.”

      Tôi kinh ngạc vì muốn xác định tính chân của việc này nên mới “A” tiếng.

      Cố Hành Chỉ ra cửa : “ nhanh lên, cũng trễ rồi.”

      Tôi gật đầu chạy nhanh theo cậu ta.

      Hôm nay cậu ta mặc bộ đồ màu trắng nhìn rất giống với lần đầu tiên tôi gặp Tô Tín ở buổi quan hệ hữu nghị.

      Nhớ lại chuyện đó trong lòng tôi rất vui vẻ, có thể dùng câu để : duyên phân là điều thể tả.

      Đèn đường kéo dài hai cái bóng của chúng tôi, Cố Hành Chỉ im lặng chuyện, trời sinh tôi nhiều thích cảm giác mình nên tôi : “Cố Hành Chỉ cậu còn nhớ tôi ?”

      “………..”

      “Chắc là nhớ rồi.”

      “………..”

      may quá, quả nhiên cậu nhớ tôi, may quá ~~”

      “Tôi chỉ nhớ bà lão ngồi cùng bàn chép bài tôi lúc tiểu học.”

      “……” nhắc tới chuyện này tôi rất phẫn nộ: “Cậu cố ý.”

      Cố Hành Chỉ để ý tới tôi chỉ lững thững bước , tôi ở phía sau đưa ra nắm đấm, điện thoại trong túi reo vang, tôi đứng lại lấy điện thoại ra.

      “Alo?”

      “Kỳ Nguyệt, còn mạng? Bây giờ mười giờ rưỡi rồi, có thể ngủ được rồi.” Giọng Tô Tín gnhe có vẻ lười biếng.

      “Được được, em lập tức ngủ, nhưng mà bây giờ em còn ở ngoài.”

      Tôi đưa mắt nhìn Cố Hành Chỉ càng ngày càng xa, vội vàng để điện thoại xuống hét lớn với cậu ta: “Này này! Cố Hành Chỉ! Quay lại quay lại! Ký túc xá tôi ở bên kia! Mẹ, cậu nhanh như vậy làm gì.”

      Hét xong tôi lại đưa điện thoại lên nghe: “Alo?”

      Đầu bên kia rất im lặng, ngay lập tức lòng tôi như treo vách đá, Tô Tín im lặng lúc mới : “Kỳ Nguyệt, hỏi em chuyện.”

      Tôi tùy tiện : “Hỏi .”

      “Em ?” Từng câu từng chữ nghiêm túc hỏi.

      Tôi ngờ lại hỏi chuyện này, đáy lòng như có xe giẫm qua, trả lời mơ hồ: “Tại sao lại hỏi cái này?”

      muốn hỏi chút.”

      Tôi chết đứng tại chỗ, trong lòng như gào thét em thích em thích em thích em thích chẳng lẽ phát ra, tuy nhiên làm thế nào tôi cũng ra miệng được. Tôi biết tại sao lại hỏi tôi vấn đề này, có lẽ là nghi ngờ khi tôi hét tên Cố Hành Chỉ ra, nghi ngờ tôi, ra là nghi ngờ tôi, tại sao có thể nghi ngờ tôi như vậy?

      tin tôi…trong nháy mắt những chữ em thích như vỡ tan tành, trong lòng tôi rất chua xót.

      Nếu cũng nghi ngờ em em còn gì để ? Em chỉ muốn được tin tưởng, tựa như em tin vậy thôi.

      Nhưng là dành cho em tin tưởng đó sao em có thể giao hết cho được?

      Đầu bên kia Tô Tín , giọng rất lạnh lẽo thấm vào ruột gan tôi: “Khó trả lời đến vậy?”

      Tô Tín nặng nề thở dài rồi tiếp đó là “tút tút tút”.

      cúp điện thoại.

      Tôi đứng đó cầm điện thoại ngẩn người, hơi sức bước cũng còn, bóng lưng Cố Hành Chỉ mờ dần, đèn đường cũng mờ dần, trời đất đều mờ dần giống như toàn bộ chìm vào màn hơi nước.

      Từ trong mông lung Cố Hành Chỉ bước đến gần tôi, cậu ta tức giận : “ phải đợi cậu, cậu khóc cái gì?”
      -------------
      Màn ngược mà các bạn mong đợi xin phép được bắt đầu.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Băng Châu
      Chương 33:

      33.1


      Cố Hành Chỉ nhìn chằm chằm tôi, tôi vội vàng lau nước mắt: “Cái đó, mới vừa rồi bụi bay vào mắt.”

      ………..= =”

      Tôi nháy nháy mắt, Cố Hành Chỉ tự nhiên ho vài tiếng so đo nữa: “ thôi.”

      Cậu ta xách đồ về ký túc xá dùm tôi, vì ngăn chặn tính nhiều chuyện của dì quản lý tôi kêu cậu ta đứng cách xa ký túc xá chút đưa đồ cho tôi.

      Đống đồ vừa tới tay thấy dì cầm cái chén từ xa tới, dì nhìn tôi lại nhìn Cố Hành Chỉ rồi phun ngụm trà: “Kỳ Nguyệt à, con lại thay đổi?”

      Tôi vội vàng tránh ánh mắt của dì quản lý. Tôi quay qua với Cố Hành Chỉ: “Tôi trước.”

      Cậu ta gật đầu, tôi nhanh chóng chạy về phòng để dì ấy bắt lại khổ.

      Trở về phòng, Tân Hân ăn cam dựa lưng vào ghế xem kịch TV, nhìn qua tôi cậu ấy lập tức ồn ào: “Kỳ Nguyệt cậu quyên góp đồ đến nỗi đau mắt luôn hả? Nhìn nhiều chàng trai khỏa thân lắm rồi phải ?”

      Tôi im lặng lúc mới bắn ra mấy chữ: “Đúng vậy, nhìn rất nhiều kết quả là hại mắt.”

      Lâm Tĩnh nhìn tôi mơ hồ : “Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.”

      Tân Hân tắt TV ăn ý với Lâm Tĩnh vây quanh tôi…..

      Tân Hân: Có chuyện gì khai mau! Xảy ra chuyện gì rồi hả?

      Tôi: ………

      Lâm Tĩnh: Bảo bối, , xong cho kẹo ăn, xong cho lên mạng.

      Tôi: ……….

      Dù sao dưới áp bách trăm phương ngàn kế của hai cậu ấy tôi cũng phải khai đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện ra.

      Tân Hân nghe xong trưng ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Haizza má ơi, chút thử thách cũng chịu được, cậu khó chịu.”

      Lâm Tĩnh cho tôi đề nghị: “Kỳ Nguyệt, bây giờ cậu gọi cho Tô Tín , với ấy cậu rất thích ấy. Tớ thấy nguyên nhân của việc này là do cậu, từ lúc cậu hẹn hò với ấy tới giờ cậu có thừa nhận thích ấy bao giờ ? ấy thích cậu như vậy, cậu thừa nhận lần chết sao?”

      Tôi lắc đầu.

      Lâm Tĩnh tiếp tục: “Vậy cậu có thích ấy ?”

      Tôi gật đầu.

      “Vậy còn nghĩ gì nữa, , lấy điện thoại gọi , hết tiếng lòng của cậu ra.”

      “……..Đừng có ghê tởm tớ.”

      Tôi lấy điện thoại ra nhìn nó ba phút đồng hồ mới từ từ mở nắp ra tìm kiếm ba chữ kia.

      Nhìn ba chữ ‘thầy Tô’ (theo phiên là ‘Tô lão sư’ nên mới có 3 chữ), từ lúc quen tới bây giờ cũng nửa năm.

      Bây giờ xem ra, Tô Tín chiếm vị trí rất quan trọng trong tôi, phím tắt trong điện thoại tôi bây giờ số 1 là Kỳ Liên Sơn, số 2 là mẹ, số 3 chính là .

      Điện thoại reo lúc có người bắt máy tôi vội vàng để điện thoại bên tai, tâm tình bị đè nén tôi rống hết mức có thể, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.

      đừng giận, em vô cùng thích , xin đừng tức giận.”

      Tân Hâm và Lâm Tĩnh đứng bên vui vẻ vỗ tay.

      “Alo?” đầu bên kia là giọng nữ hết sức cảm động.

      Tôi vốn bị treo lơ lửng cành cây đùng phát ai kéo mà tự ngã xuống đất chẳng những vậy mà còn là chết toàn thây.

      Tân Hân nhìn sắc mặt tôi tốt, đưa ánh mắt hỏi tôi thế nào?

      Tôi bình tĩnh lại, giọng vẫn còn rung rẩy: “Xin hỏi là bác Hạ sao?”

      tìm bác Hạ sao? Hôm nay bác ấy có ở đây.”

      Bác Hạ! Bác Hạ! Xưng hô rất tự nhiên!

      Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: “Xin hỏi là chị họ hay là em họ gì hả?”

      “Cái gì?” Giọng nữ khá là hoang mang.

      “Xin lỗi, gọi nhầm rồi.” Tôi lẩm bẩm rồi bỏ điện thoại xuống nhấn nút cúp máy.

      Nhìn đồng hồ báo thức, giờ 11 giờ tối rồi.

      Tân Hân lại gần: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Sắc mặt cậu trắng bệch rồi.”

      “Tớ có cảm giác mình sắp chết……..”

      Dường như lúc nãy tỏ tình khóc hết nước mắt nên bây giờ tất cả cạn kiệt, muốn khóc cũng khóc ra.

      “Tại sao muốn chết? Tô Tín từ chối cậu? quan tâm tới cậu? Mà sao lại cúp điện thoại?”

      Tân Hân vẫn chịu buông tha hỏi tới.

      Lâm Tĩnh kéo cậu ấy lại: “Đừng hỏi, tới thấy chắc là xảy ra chuyện gì rồi, để cho cậu ấy bình tĩnh lại trước.”

      ---------

      Mặc dù cả ngày đụng đến máy vi tính nhưng chút tinh thần lên mạng cũng có. Cầm con chuột trượt lên trượt xuống cuối cùng màn hình trở nên mờ nhạt nhìn thấy . Tôi rút tờ giấy lau màn hình rồi đưa cặp mắt đầy nước mắt nhìn Lâm Tĩnh và Tân Hân đau lòng :

      “Sao màn hình lau mãi sạch?”

      Trời sinh tôi có tính kiên nhẫn cao, cuối cùng chỉ có thể đưa tay lau hết nước mắt bò lên giường vùi mình vào chăn.

      Tân Hân ở bên ngoài kêu tôi cả nửa ngày: “Kỳ Nguyệt, cậu đừng giống như người chết như vậy. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Trong bóng đêm tôi buồn bực : “ có chuyện gì.”

      Tân Hân than thở hồi rồi mới .

      Tôi cầm điện thoại hy vọng Tô Tín có thể gọi tới nghiêm túc giải thích tại sao lại có người con thân thích ở nhà vào lúc nửa đêm.

      Đêm đó tôi vẫn nắm chặt điện thoại trong tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, từ khuya cho đến khi bình minh chút động tĩnh, hề vang lên lần nào.

      Sáng sớm bước xuống giường, tôi còn là tôi, đôi mắt sưng to, từ phòng vệ sinh ra Tân Hân hoảng sợ nhảy về sau bước.

      “Ôi mẹ ơi, tớ còn cho rằng nửa đêm có con quỷ bò vào.”

      Tôi khinh thường coi rẻ cậu ấy.

      Tân Hân vội vàng sửa lời: “ ra phải vậy, đấy.”

      Tôi: “…………”

      “Kỳ Nguyệt, ngủ giấc có dễ chịu hơn chưa?”

      đêm ngủ.” Tôi qua cậu ấy, lấy ly sữa uống.

      ra đêm qua, tôi suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều, trong lòng cũng đưa ra quyết định sáng suốt.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      33.2


      Buổi sáng có tiết chuyên ngành, do gương mặt rất xấu nên đường đến lớp dám ngẩng mặt lên, với Tân Hân và Lâm Tĩnh vừa tới cửa lớp đụng phải người.

      Tôi vội vàng giọng : “Thực xin lỗi” rồi qua bên phải, nhưng người kia cũng qua phải. Tôi qua trái người đó cũng qua trái.

      Tôi nhảy ra sau vài bước giương mắt lên, Cố Hành Chỉ thờ ơ nhìn vẻ mặt tôi, bày ra bộ dạng “Cậu cố ý”.

      Tôi cảm thấy cậu mới là người cố ý đấy.

      Tân Hân dừng bước, đánh giá Cố Hành Chỉ từ xuống dưới: “Cậu ta là ai?”

      Tôi trả lời theo bản năng: “Cấp dưới tớ.”

      Tân Hân đánh tôi cái sau lưng: “Kỳ Đại Nguyệt, cậu sắp bị đống mỹ nam bao vây rồi. Khó trách Tô cầm thú khó chịu như vậy.”

      Vừa nhắc tới Tô Tín trong lòng tôi lại đau ỉ, vẫn chưa gọi điện thoại cho tôi.

      Hơn nữa bây giờ gặp Cố Hành Chỉ, trong lòng tôi mong mỏi tiết bọn họ học là toán cao cấp, chừng tôi có cơ hội gặp được Tô Tín.

      Tôi nhìn xung quanh lớp, ngay cả bóng dáng Tô Tín cũng có, chỉ tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.

      Mắt chẳng biết tại sao lại đau đến vậy, túi màu xnah đẩy đến trước mặt tôi, ngón tay thon dài, chủ nhân đôi tay : “Hội nghị thường kỳ buổi tối nếu muốn tôi giúp cậu xin nghỉ.”

      Tôi ngẩng đầu, tức giận : “Ai tôi ?”

      Cố Hành Chỉ gì, vẻ mặt vẫn còn giữ lại nụ cười.
      ---------------
      Bài chuyên ngành chữ nghe cũng lọt, kế toán gì gì đó đều là mây bay, trong đầu tôi bây giờ tất cả đều là Tô Tín.

      Tôi nhớ lúc cấp ba, chủ nhiệm lớp cho chúng tôi sớm, học sinh nam có thể nhưng nữ được. Bởi vì nam hay ham chơi nghĩ tới con , trong những hoạt động sinh hoạt bình thường của bọn họ mà thôi. Con giống vậy, khi đều luôn lòng, học cũng nhớ, về nhà cũng nhớ, buổi tối nhớ đến ngủ được.

      ra đến cuối cùng người thua cũng vẫn là con .

      Tôi cảm thấy những lời này phải là có lý.

      Cả đêm hôm qua, tôi mực suy nghĩ, có lẽ tôi theo Tô Tín hợp, giống như Tân Hân , nhận ra tình cảm của tôi, tôi cũng thể tình cảm của mình, chờ khi tôi thể ra chạy xa rồi.

      Chắc chắn là Tô Tín có cảm giác an toàn, nếu như cảm thấy tôi thích , vậy cũng có thể thích tôi, có thể thích người khác, đều này phải là thứ tôi có thể khống chế, tôi trách , tôi đau lòng có lợi ích gì?

      Tôi cũng muốn tìm người đàn ông có thể vì mình mà chết sống lại, có tôi thể tiếp, những thứ này chỉ có TV và tiểu thuyết mà thôi, tính tình Tô Tín bình tĩnh, cầm lên được buông xuống được, tôi cũng phối hợp với thôi.

      Lâm Tĩnh đúng, xét cho cùng nguyên nhân cũng do tôi. Bởi vì tôi, trường học gây áp lực cho , trong nhà gây áp lực cho , tôi cũng gây áp lực choa nh, ngay cả câu thích cũng được, tất cả là lỗi của tôi.

      Tôi thích nhiều như thích tôi, đây là tôi nợ .

      Tôi xứng với Tô Tín, cũng muốn phải đứng cạnh mình, thể hành hạ nhau vậy nữa.

      Đúng vậy, tôi muốn hành hạ nữa.

      Trong lòng tự dằn vặt mình hết tiết, chuông tan học vang lên khiến tôi giật mình.

      Tân Hân : “Kỳ Nguyệt, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy, tớ thấy cậu muốn chu du thành tiên rồi.”

      Tôi giựt giựt miệng: “ có việc gì, rất nhanh qua thôi chuyện gì cũng quên .”

      Tân Hân nhìn tôi mắng: “Phát thần kinh gì đó!”

      Tôi ăn trưa, ngồi ở cửa phòng học, người người ngang qua tôi cảm giác mình như ten ăn xin.

      Tôi cầm điện thoại, cắn răng chuẩn bị bấm số của Tô Tín.

      Nhưng điện thoại lại vang lên, mở ra nhìn là số của Tô Tín.

      Trống ngực đập thình thịch, tôi nhấn nghe, giọng Tô Tín : “Kỳ Nguyệt.”

      Tôi cố gắng lo lắng khổ sở trong lòng, ra lời mà tối hôm qua tôi suy nghĩ rất lấu: “Thầy, chia tay thôi.”
      ----

      Thực ra tớ thấy mang tiếng ngược Kỳ Nguyệt nhưng Tô Tín lại là người đau khổ nhất. Rốt cuộc là vì sao????

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 34:

      34.1

      ra tôi cũng từng qua, con người tôi thích hợp để .

      bản thân, cách xa giống đực == trước đây vẫn giữ câu này riêng cho mình, kết quả bây giờ lại ngược với nó.

      Hàng tháng hội phó phải làm báo cáo, tôi ngồi ghế sững sờ, mỗi người lần lượt lên báo cáo, tôi chỉ nhìn thấy miệng bọn họ cử động quan tâm bọn họ gì.

      Trong đầu tôi toàn là chuyện sau khi tôi xong câu đó vào buổi sáng, giọng Tô Tín lạnh thấu tim gan: “Em ở đâu?”

      Tôi dám trả lời


      vội vàng cúp điện thoại.

      Tôi biết tức giận, mà tôi ngay cả hơi sức để tức giận cũng có.

      Đến lượt tôi lên báo cáo, cũng hên là trước đó có chuẩn bị bản thảo trước, tôi học thuộc rồi trình bày: “Tháng này hội chúng ta… ngày hôm qua là ngày cuối tháng mười hoàn thành nhiệm vụ quyên góp quần áo, tôi cảm thấy rất hạnh phúc…”

      biết vì sao càng đọc đội mắt càng nóng, nghẹn ngào phát ra được thanh nào.

      Hội trưởng giật mình, kêu tôi xuống, xoa dịu: “Kỳ Nguyệt là do đồng cảm với nhân dân miền núi khổ cực nên rơi lệ, mọi người hãy cho tràng pháo tay .”

      Trong phòng họp mọi người vỗ tay vang lên, tôi xoa xoa mắt nuốt hết chua xót vào trong lòng.

      nên để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc.

      Lúc tan họp, hội trưởng vỗ vỗ lưng tôi, bày tỏ an ủi, tôi cám ơn, ta thở dài rồi về cùng mấy hội phó.

      Tôi nhét laptop vào balo khóa lại, đột nhiên balo bị kéo lại, tôi quay đầu chạm phải đôi mắt đen láy của Cố Hành Chỉ.

      “Kỳ Nguyệt, ra ngoài giải sầu .”

      Tôi chần chừ lúc rồi gật đầu.

      Đến nơi, tôi nhìn mảnh đất rộng rãi phía trước == quả nhiên nên tin lời cậu ta ra ngoài giải sầu, nghĩ sao kéo tôi đến sân vận động giải sầu!

      Tới cũng tới rồi.

      Tôi để balo phía dưới khung thành, chạy tới điểm xuất phát nghiêm túc nhìn cậu ta: “Tôi chuẩn bị xong.”

      Cố Hành Chỉ nhìn tôi hỏi: “Cậu chọn đường chạy gì vậy?”

      Tôi nghi ngờ cúi đầu xem, mình đứng đường chạy thứ hai, tôi vội vàng nhảy qua bên.

      Cậu ta cười ồ lên dáng vẻ rất đẹp trai, cậu ta : “Bây giờ rất tròn đó.”

      Tôi lại cúi đầu mồ hôi tuôn như mưa, ngờ mình lại nhảy đến đường số năm, tôi bình tĩnh đến đường số ba.

      Cố Hành Chỉ nhếch môi: “Tôi dùng nữa sức chạy của mình để chạy, cùng nhau chạy đến đích thôi.”

      Tôi đưa tay làm hình OK hô to: “Chuẩn bị ~~”

      Sau đó nhanh chân chạy trước, dọc đường mới rống lên: “Chạy……”

      Chữ “chạy” còn chưa kết thúc, Cố Hành Chỉ thoải mái vượt qua tôi.

      Tôi: ……….

      Chạy xong hai vòng, tôi giống như con chó chết hai ngày ăn cơm mất tinh thần vô cùng, hả miệng thở hổn hển.

      Cơ thể lúc mệt mỏi dễ dàng quên nỗi đau trong lòng, lời này sai.

      Nhưng dù sao nữa tôi cũng chạy hết nổi rồi, tôi tản bộ loanh quanh chút, Cố Hành Chỉ chạy qua tôi, tôi hừ hừ liếc cậu ta rồi tiếp, cậu ta lại thêm vòng đảo qua tôi nữa…..

      Tôi đưa mắt nhìn đứa , ra cơ bắp chân là do chạy nhiều.

      -----------

      Tôi và Cố Hành Chỉ chạy xong nhảy lên lan can ngồi nghỉ ngơi, cậu ta đưa bình trà chanh trong balo cậu ta cho tôi.

      Tôi uống xong gõ gõ vào lan can, thanh nghe rất vui tai.

      Cổ họng thanh mát, tôi thở hơi nhõm, khẽ : “Tình cảm quả rất mệt mỏi.”

      ra cũng mệt.” Cố Hành Chỉ tiếp đề tài, giọng bình thản: “Phải xem là thích người nào.”

      Tôi nheo mắt: “Dù sao bây giờ tôi thấy mệt, trước kia cậu cũng vậy mà tại ấy cũng vậy.”

      xong tôi buồn bã rơi nước mắt….

      Cố Hành Chỉ trầm mặc lâu mới : “Cậu từng thích tôi sao?”

      Câu hỏi này của cậu ta làm tôi nhớ đến câu Tô Tín hỏi tôi “Em thích sao?”, biết sao mắt lại nóng lên tiếp, thấp giọng : “Các người đừng hỏi nữa, bây giờ hỏi còn ý nghĩa gì sao?”

      Tôi còn nghe tiếng chuyện của Cố Hành Chỉ nữa, chỉ thấy ánh mắt cậu ta nhìn tôi rồi nhảy xuống lan can: “Kỳ Nguyệt, về thôi.”

      Tôi nghe lời cậu ta , đưa tay lên chùi mắt, ngẩng đầu hỏi: “Gì?”

      Cậu ta cau mày nhìn tôi, tôi đưa bình trà cho cậu ta, cậu nhận đột nhiên đưa tay vòng qua nách tôi, ôm chặt lấy giống như ôm đứa bé, ôm tôi từ lan can xuống.

      Tôi sợ hãi, Cố Hành Chỉ nhàng : “Tôi thấy dáng vẻ vừa rồi của cậu giống như muốn té xuống.”

      Khóe miệng tôi co quắp, ôn tồn : “Cám ơn.”

      Cậu ta nhận lấy bình trà bỏ vào balo, tôi hít thở khí mát mẻ, nhìn xung quanh rồi trái tim đột nhiên muốn nổ tung, cả người cứng ngắt.

      Ánh mắt tôi nhìn tới nơi, nơi đó có chiếc xe hơi màu đen, quan tâm bây giờ là sáng hay tối tôi đều có thể nhận ra đây là xe của Tô Tín.

      Xe của dừng rất xa, mà tôi lại chú ý đến xe của .

      Tôi biết dùng từ gì để diễn tả cảm giác nơi đáy mắt cuồn cuộn lên như bây giờ, tôi nhìn chiếc xe mà chút dũng khí bước về phía nó cũng có.

      Thậm chí tôi còn ích kỉ hy vọng Tô Tín có thể xuống xe kéo tôi .

      Đáng tiếc tất cả chỉ là tôi tự hy vọng mà thôi.

      Dường như Tô Tín biết tôi nhìn , chần chừ mà khởi động xe chạy , rất nhanh tan trong bóng chiều.

      Cảm giác bất lực ập tới, làm sao bây giờ, tôi lại muốn khóc, gần đây tôi dễ dàng khóc quá.

      Cánh tay xuôi bên người bị cầm lấy, cầm chặt, tôi ngước mắt nhìn, Cố Hành Chỉ : “Ngốc, đừng khóc.”

      Cậu ta bao trúm lấy tay tôi, lòng bàn tay đều là hơi ấm.


      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 5/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Trở lại ký túc xá, chẳng biết tại sao trong lòng rất mất mác, Tô Tín hề do dự vứt bỏ tôi trong bóng đêm, có lẽ đồng ý chia tay với tôi?

      Tân Hân chờ tôi ngồi vào chỗ của mình rồi xách ghế qua ngồi cạnh tôi, bắt tôi mặt đối mặt, cậu ấy : “Sắc mặt đỏ thắm, cuối cùng cũng giống người.”

      Tôi lắc đầu: “ có, chia tay, mới chạy bộ về.”

      Tân Hân kinh ngạc mở to mắt: “Chia tay?”

      “Tớ và Tiểu Bạch còn chưa chia tay mà cậu chia tay?”

      Tôi nóng nảy : “Chia tay chia tay, tự lo cho mình thôi.”

      Tân Hân nên lời, cũng biết tâm tình tôi tốt, yên lặng ngồi với tôi, cậu ấy lau mồ hôi : “ ra lúc vừa mới nghỉ hè tớ nên chơi với Tiểu Bạch, cậu thấy đúng ?”

      “Hả?”

      “Nếu như tớ chơi với Tiểu Bạch, tớ tự tiện gọi cho thầy Tô đến đón cậu, ấy đón cậu cậu và ấy có bắt đầu mà có bắt đầu cậu thích ấy, cậu thích ấy cậu đau lòng như bậy giờ…”

      “Uhm” Tôi nhìn Tân Hân ngồi đó nhắc nhắc lại, trong lòng trở nên sung sướng, cố nặn ra nụ cười: “Cậu còn biết là cậu sai?”

      Tân Hân bóp mặt tôi: “Đồ ngốc, trước kia còn thề đàn ông phải toàn bộ cuộc sống, hai ngày nay lại bị Tô Tín cướp mất hồn, bản thân vui vẻ là quan trọng nhất, những cái khác đều là mây bay.”

      Bị lời khích lệ của Tân Hân mà tôi quyết định thể xuống dốc nữa. Nếu thể tránh được nhớ Tô Tín kiếm chuyện khác mà phân tán chú ý ra thôi.

      Tân Hân, Lâm Tình và tôi ba người cùng nhau nghiên cứu vấn đề, quyết định hướng giải quyết.

      Mà việc đầu tiên chính là…bộ ngực lớn…

      Lâm Tình gầy là được rồi, mà tôi trời sinh . Hai chúng tôi thèm nhìn đến dì Tân cúp C, hơn nữa cậu ấy còn chuyện kích thích chúng tôi: “Có lần, đường tớ gặp con quỷ, nó làm tớ sợ , ta có chân có chân, ta khóc đó, nó , ta có ngực có ngực.”

      Tôi và Lâm Tình tát cho cái: “Cậu có ý thôi.”

      Ngày hôm sau Lâm Tình mua đống đu đủ, sữa bột và đồ massage, tôi cảm thấy bất lực, hoàn toàn triệt bỏ ý nghĩ ngực lớn, tốt nhất là lên mạng thôi, chuyện này làm nữa.

      Mấy ngày này, trong lòng tôi vẫn thầm chờ đợi có thể thấy Tô Tín, nhưng mỗi lần thấy đều sợ.

      Lúc ngang qua khu Dật Lâu có thấy , ra thấy tôi nhưng tôi lại vội vàng núp đằng sau cây cột, trông rất có tinh thần.

      Mẹ nó, ai tôi sống nổi nữa! Nhưng mà lúc này thấy hình như ốm , cũng biết có phải mình nhìn nhầm

      Nhất định là ảo giác thôi! Trước kia cũng gầy như vậy mà!

      Lỗ mũi lại bắt đầu ê ẩm, chờ xa tôi mới chậm rãi bước ra.


      Lời tác giả:

      Câu chuyện này, Kỳ Nguyệt vĩnh viễn bao giờ chủ động trong tình , chỉ có thể ăn năn hối hận trong lòng.

      Việc đến nước này, chúng ta có thể chờ xem Tô Tín phát huy như thế nào.

      Chuyện xưa vẫn còn tiếp tục, xin hãy chờ….
      Last edited by a moderator: 8/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :