1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư, quá dùng sức - Ma Giáp Nãi Phù Vân (Hoàn Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: Băng Châu (DĐLQĐ)
      -----------------

      >>>>> Chương 30 <<<<<

      30.1


      Trước giờ bắt đầu đại hội thể dục buổi chiều, hội trưởng kéo tôi lại phê phán tôi trước mặt các hội viên, nguyên nhân chính là chơi bỏ rơi nhiệm vụ.

      đám hội viên ngồi đó cười ngu ngốc nhìn hội trưởng phun nước miếng, tôi ước gì bây giờ mình có cái dù ở đây.

      “Kỳ Nguyệt, biểu của làm tôi quá thất vọng, buổi sáng phát đồ cho mọi người hoàn thành rồi. Buổi chiều cho kiểm tra xung quanh nữa! Chờ đến cuối giờ phục vụ nước suối khăn lông cho các vận động viên, hội chúng ta buổi chiều có ai thi đấu?”

      Có vài thành viên giơ tay lên, hội trưởng nhìn xung quanh rồi chỉ vào Cố Hành Chỉ : “Tiểu Cố à, buổi chiều thi cái gì?”

      “1600m nam.”

      Tôi thầm rơi lệ trong lòng, người gì vậy, chẳng những bên ngoài biến thái mà ngay cả sinh lý cũng biến thái như vậy.

      “Uh, sức lực rất tốt.” Hội trưởng nghiêm mặt lại nhìn sang tôi: “Kỳ Nguyệt, buổi chiều phải chú ý chút cho tôi.”

      Tôi vội vàng gật đầu: “ biết, hội trưởng an tâm.”

      Buổi chiều tôi mua 8 chai nước về, đứng khán đài nhìn ra xa cảm tưởng tôi giống như pho tượng điêu khắc. Tân Hân và Lâm Tĩnh ngồi kế bên ăn vặt, chắc là Tân Hân ghét tôi lắm hay sao àm cứ đạp đạp chân tôi : “Kỳ Nguyệt cậu ngồi xuống được ? Cản chúng tớ coi mấy đẹp trai nè.”

      Tôi hất chân cậu ấy ra: “Toàn mấy tên cơ bắp có gì đẹp?”

      Lâm Tĩnh chen miệng vào: “Tiểu Bạch người ta có thịt, dì Tân khao khát muốn nhìn thấy thịt, cậu hãy thông cảm .”

      Tân Hân: “ Lâm Tĩnh, đừng cho rằng tớ nghe ra hàm ý trong câu của cậu, tớ phải Kỳ Nguyệt.”

      Tôi ngồi xuống, ánh mắt như muốn giết chết hai cậu ấy: “Tại sao đem hết mọi tội lỗi lên đầu tớ?”

      Tân Hân vừa tính có thông báo cuộc thi 1600m nam sắp bắt đầu, tôi vội vàng nhảy dựng lên, cầm mấy chai nước chạy tới đó.

      Chiều thu mát mẻ, tôi chạy đến chỗ đó, Cố Hành Chỉ khởi động bên cạnh cậu ta có mấy cộng tác viên nữ và đám bạn của cậu ta, nữ sinh nhìn thấy tôi kêu to: “Nhanh lên , sắp đên phiên Cố Hành Chỉ rồi!”

      Tôi vội vàng đưa nước và khăn lông cho cậu ta, Cố Hành Chỉ cầm lấy giọng : “Cám ơn.”

      nữ sinh lễ phép cười với tôi: “Đàn chị, chị chạy theo .”

      Tôi trợn to hai mắt: “Tôi?”

      “Uhm, lẽ chị để bọn em chạy theo, bên bọn em đến kỳ sinh lý.”

      Tôi im lặng nhìn bọn họ, chẳng lẽ lần dì cả đến là nguyên bầy sao, nếu dì cả làm các người có sức như vậy sao lúc nãy tôi đến các người la hét ầm ĩ như thế?

      Nhưng ai biểu tôi là đàn chị của bọn họ làm gì, thể so đo với bọn họ phải đồng ý thôi.

      Đến lúc Cố Hành Chỉ ra sân, tôi nhanh chóng lấy chai nước suối, khởi động tay chân.

      Cố Hành Chỉ cau mày nhìn tôi, hỏi: “Kỳ Nguyệt, cậu được ?”

      “Sao được….đừng xem thường người khác.”

      Người phụ trách nổ súng là dạy thể dục, nhìn tôi trêu ghẹo: “Kỳ Nguyệt, ngờ em giỏi sống sót trong nước mà bây giờ chuyển qua mặt đất rồi ha?”

      giáo, mong được phúc của .”

      cười lớn, to giọng : “Mỗi người đều có vị trí và chức trách riêng…………chuẩn bị……..”

      10 nam sinh đường chạy ngồi xổm xuống, chuẩn bị tư thế sẵn sàng.

      “Pằng!” tiếng súng vang lên, tôi còn chưa kịp định hình mọi người lao vun vút, giáo la lên: “Kỳ Nguyệt, chạy , tại sao phản ứng lại chậm chạp y như trong nước vậy.”

      Tôi rất ấm ức nhanh chân đuổi theo, Cố Hành Chỉ chạy quá nhanh, khoảng thứ 5 6 gì đó, tôi chạy đến bên cạnh cậu ta cười ha hả hỏi: “Ổn chứ?”

      Cậu ta nghiêng mắt nhìn tôi : “ có cảm giác.”

      Chạy hồi cổ chân tôi hơi đau chút, nhìn Cố Hành Chỉ bên cạnh sắc mặt hề thay đổi, gương mặt vẫn trắng nõn như cũ. Tôi bộ ngoài sân đột nhiên vang thoại vang lên, tôi lấy ra xem là Tân Hân gọi.

      “Kỳ Nguyệt, thầy hướng dẫn gọi cho tớ có việc tìm cậu.”

      Tôi bực bội: “Thầy ấy tìm tớ có chuyện gì?”

      “Tớ có hỏi mà thầy ấy cậu đến biết.”

      Tôi vội vàng chạy khiến hội trưởng phải nhờ người khác chạy theo Cố Hành Chỉ, hội trưởng hề vui vẻ chút nào, tôi giải thích nguyên nhân cho ta, cũng còn cách khác phải để cho tôi thôi.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor:Băng Châu
      30.2


      Tôi đến khu Dật Phu, hiểu sao tôi có cảm giác có chuyện tốt xảy ra.

      Bên trong phòng làm việc của thầy hướng dẫn có nhiều tiếng cười đùa của mấy thầy khác, tôi đẩy cửa vào mọi người đều dừng lại nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.

      Vẻ mặt thầy hướng dẫn có chút phức tạp, kêu tôi ngồi xuống ghế bên cạnh, tôi cũng nghe lời làm theo.

      Vừa ngồi xuống thầy gõ gõ bàn hỏi: “Kỳ Nguyệt, em có nhớ lần trước chơi xuân ở Dương Châu tôi có với em cái gì ?”

      Tôi suy nghĩ hồi cũng nhớ được, hỏi lại: “ cái gì?”

      “Tôi , quan hệ của em và thầy Tô bình thường.”

      “À, có chuyện gì?”

      “Tôi chỉ muốn xác nhận với em, có đúng là quan hệ bình thường hay ?”

      ra lúc bước vào đây tôi đoán được 8 9 phần có liên quan đến Tô Tín, tôi bình tĩnh trả lời: “Dạ, đúng vậy.”

      Phía sau thầy hướng dẫn còn có phụ nữ trung niên, mái tóc xoăn nhìn sơ rất là lão luyện, ta cười híp mắt với tôi hòi: “Học trò Kỳ Nguyệt?”

      “Dạ, là em.”

      Giọng vẫn chầm chậm: “Tôi là chủ nhiệm phòng giáo vụ của trường, ra năm nhất tôi chú ý đến em và thầy Tô, bởi vì có số ít sinh viên phản ánh với tôi. Lúc ấy tôi vẫn giữ thái độ im lặng, lặng lẽ theo dõi quá trình, mà bây giờ xem ra tình cảm của học trò Kỳ Nguyệt và thầy Tô tạo ảnh hưởng tốt cho trường.”

      Tôi gì hết, , tôi hoàn toàn nhìn ra có ảnh hưởng gì tốt.

      “À, đúng rồi.” Bà sửa giấy tờ tay lại, rút ra mấy tờ đưa cho tôi: “Đưa là thư danh của sinh viên gửi đến cho tôi, em xem chút.”

      Tôi nhận lấy, nhìn nhìn là hình ảnh lúc sáng Tô Tín nắm tay tôi, nhìn tôi mỉm cười, còn tôi vui vẻ nhảy nhót dưới khán đài.

      Con cái nhà ai mà chụp hình đẹp vậy, trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, ngờ tôi và Tô Tín lại xứng đôi như vậy.

      “Học trò Kỳ Nguyệt?” Bà gọi tôi: “Xin hỏi em cúi đầu cười khúc khích là có ý gì?”

      Tôi nhanh chóng nghiêm túc: “Khụ, em cười.”

      “Vậy tốt, nửa tiếng trước tôi gọi điện cho gia đình em rồi, chắc là sắp đến, chờ mọi người tới đầy đủ chúng ta thảo luận phương pháp giải quyết chuyện này.”

      “hả?” Tôi kinh ngạc.

      “Uh, nhìn xem, có phải mẹ em , bà ấy đến.”

      Tôi quay đầu lại, thấy mẹ hùng hổ đẩy cửa vào.

      Mẹ đến bên cạnh tôi, tức giận hỏi: “Nguyệt Nguyệt, con lại vi phạm chuyện gì?”

      Chủ nhiệm đứng lên, bắt tay mẹ: “Chị khỏe chứ, chắc chị là mẹ của Kỳ Nguyệt?”

      “Đúng vậy, xin hỏi con tôi có chuyện gì?”

      Chủ nhiệm gật đầu, kêu tôi đưa mấy tờ giấy cho mẹ, mẹ vừa nhìn cười lên: “Aizza, chụp đẹp đó, đúng là xứng đôi.”

      Mẹ : “Con rể và con tôi chụp hình chung có vấn đề gì sao?”

      Chủ nhiệm cảm thấy có chút mơ hồ hiểu được, hỏi: “Đợi chút, tôi muốn chính là chuyện này, con chị đương với thầy giáo chị có ý kiến gì sao?”

      Mẹ mở to hai mắt: “Ý kiến gì?”

      Chủ nhiêm xoa trán, cau mày: “Tôi muốn , con chị đương với thầy giáo tạo ảnh hưởng tốt cho trường.”

      Tôi im lặng đứng giữa hai nugời, chủ nhiệm thể đổi lời thoại được sao.

      Mẹ tôi thể hiểu nổi nữa: “Có ảnh hưởng gì, mấy tuần trước tôi gặp, lần này gặp lại, bầu trời vẫn xanh, nước vẫn trong, tinh thần cũng sảng khoái, mà hình như trường tổ chức đại hội thể dục thể thao tôi thấy bọn rất vui vẻ.”

      “Uh, đúng vậy, sinh viên trường chúng tôi đều rất ưu tú, chính xác là trường tổ chức đại hội thể dục……..” chủ nhiệm bắt đầu rối rắm: “ , mục đích hôm nay phải là chuyện này, chị có biết rất nhiều sinh viên phản ánh với tôi về chuyện tình của con chị và thầy Tô đấy.”

      “Tôi đoán chắc bọn là con rồi, chắc là ghen tỵ con tôi tìm được người đàn ông tốt như vậy? Chỉ có con mới có thể ganh tỵ như thế? Còn là chính bản thân chủ nhiệm rồi?”

      Các thầy hướng dẫn khác đều che miệng cười khúc khích.

      Chủ nhiệm tức giận, ném giấy tờ lên mặt bàn: “Đúng là mẹ nào con nấy, khó trách con cũng quyến rũ thầy giáo!”

      Mẹ tôi cũng nổi giận: “Tôi đây cũng ngờ chủ nhiệm giáo vụ mà buông lời sĩ vả người khác như vậy!”

      chủ nhiệm đưa tay túm tóc mẹ tôi: “Tôi thể nhịn được nữa, cái bà điên này.”

      Mẹ né qua bên rồi đẩy bà chủ nhiệm về phía trước, bà ngã xuống đất. Mấy thầy khác lật đật kéo bà lên.

      Mẹ vỗ vỗ tay, cười : “Ai yo, quỳ xuống cũng vô dụng thôi, tôi đem con rể nhường cho ~!”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Băng Châu )
      Chương 31:
      Cuối cùng. tôi bị xét tội cố tình gây . cản trở nhân viên thi hành chức vụ, cảnh cáo nghiêm trọng. may là có ghi tội. Thầy hướng dẫn cũng bất đắc dĩ cho tôi nghỉ 11 ngày để giảm bớt tư tưởng chống đối.
      Tân Hân truê đùa: "Đồng chí Kì Nguyệt đây đúng là khoảnh khắc chói lọi trong cuộc đời của cậu".
      Tôi chẳng thèm ngó ngàng tới.
      Tô Tín cũng nhanh chóng biết chuyện này, ngày đó tôi cùng mẹ ra khỏi phòng làm việc liền nhận được điện thoạị của , : "Kì Nguyệt, đừng lo lắng, xử lý tốt"
      Giọng của nghiêm túc như truớc kia, nhanh cũng chậm làm cho tâm tình của tôi an tĩnh lại.
      11 ngày nghỉ mẹ tôi kêu tôi về nhà. tôi cũng đồng ý kéo hành lý quay về thành phố J, nửa năm rồi chưa quay về đây.
      Thành phố J giống thành phố N. nó chỉ là thành phố bé. yên lặng nhưng ấm áp.
      Dọc đường tôi ngắm nhìn xung quanh, có gì thay đổi lón. bao gồm tôi cũng vậy, thím Trương bán bánh tiêu vừa thấý tôi về liền gắp cái bánh trong chảo ra đưa cho tôi.
      "Tiểu Nguyệt Nguyệt! Nửa năm nhìn thấy co, cũng thay đổi gì nhiều ha”
      Tôi cười dịu dàng. "Thím Trương khỏe ạ. nửa năm rồi mà thím vẫn còn chiên bánh tiêu ha"
      Tõi kéo hành lý tới dưới lầu. mẹ đứng đón tôi cuời vô cùng vui vẻ.
      Tôi nhìn mẹ. hốc mắt căng căng. "Mẹ. sao con làm chuyện gì cũng khiến mẹ phiền lòng chuyện đó".
      "Phiền lòng thế nào" Mẹ vỗ vỗ tay tôi an ủi: "Bây giờ mẹ rất yên tâm, yên tâm hơn bất kỳ lúc nào"
      Thoải mái chờ đợi ở nhà 5 ngày, ngày ngày ba làm thức ăn cho ăn.
      Kỳ Liên Sơn để ý đến chuyện bên ngoài, lòng làm nô lệ của vợ. Mẹ cho ba biết chuyện của Tô Tín, ba nghe xong tổng kết câu: " ra Nguyệt Nguyệt nhà ta dư sức sánh đôi với thầy Tô".
      Mẹ tát cái áp đảo. " ngược hả"
      Kỳ Liên Sơn đau nhe răng: " ngược. Bà đối với tôi cũng vậy".
      Mẹ trợn mắt: “Hả?”
      Ba tìm ra manh mối: "Này phản rồi"
      Tôi ngồi bên cạnh nhìn, chỉ cười mà .
      Mấy ngày gần đây Tân Hân mật báo cho tôi. cậu ấy và tiểu Bạch giả vờ làm gì đó thuận tiện tìm hiểu chuyện của tôi.
      Buổi tối đúng giờ Tân Hân gọi điện tới, cậu ấy cảm khái hồi mới mở miệng : "Kỳ Nguyệt, cậu hạnh phúc".
      Tôi hiểu, hỏi lại: "Sao lại hạnh phúc?"
      Tân Hân chậc chậc hai tiếng, hạ giọng : "Tớ cho cậu biết bà kia bị nhà trường khiển trách cuốn gói về với ông bà rồi"

      'Mẹ kiếp, ? Tớ còn tưởng Tô Tín mới là người cuốn gói về với ông bà."
      " có" nàng cười hả hê: "Hôm trước tớ đưa đồ lên khu Dật Phu. ngang qua phòng làm việc của người đàn ông của cậu, tớ thấy ấy rất thoải mái nhâm nhi trà đấy"
      Tôi cau mày nghiêm túc cảm khái:"Mẹ ơi.đầu năm nay quan liêu cấu kết quá"
      "Kỳ Nguyệt cậu biết rồi, tớ đặc biệt điều tra gia thế của Tô Tín, ấy giả vờ về Mỹ làm nghị viên"
      Tôi nhớ tới ngày đó Tô Tín xử lý tốt, quả xử lý tốt, thủ đoạn còn ác như vậy.
      Người đàn ông quá thâm hiểm, nhưng tôi rất là vui còn vui mừng khôn xiết, tinh thần phấn chấn, vui đến mức quên cả trời đất.
      Tôi hưng phấn ăn ngồi yên. tới lui trong nhà, đột nhiên điện thoại bị tôi ném giường vang lên, tôi nhào tới mở ra xem, là Tô Tín.
      "Dạ" thanh tôi ngọt ngào đến bản thân mà còn thấy ghê tởm
      Chắc hẳn Tô Tín cũng rất kinh ngạc, nửa ngày sau mới bình tĩnh lại: "Kì Nguyệt, ngày mai đến nhà em thăm em"
      Tõi chém như đinh chặt sắt " được"
      "Tại sao?" Giọng đột nhiên trầm xuống.
      Tói biết điều : " mà đến đây, mấy trong chung cư thấy chắc chắn tìm cách quấn lấy "
      Ở bên kia dịu dàng cười
      Tôi bị thanh cười của làm nóng mặt, vỗ vỗ đầu giường. "Aizz ra phải vậy, ngàn lần đừng có tự luyến nhá, chiều này mẹ em kêu em về quê chơi với ông bà hai ngày"
      lơ đễnh : "Vậy chung cũng được"
      " ăn sung mặc sướng quen rồi, về đó chắc được"
      "Kỳ Nguyệt" Tô Tín nghiêm túc : "Lúc trước du học. mọi thứ đều là tự mình làm"
      Tôi vừa tính lại. cắt đứt: "Ngày mai nhắn tin cho biết địa chỉ địa chỉ cụ thể, xe có GPS tự "
      Last edited: 27/9/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      31.2

      Sáng sớm ngày thứ hai tôi bị mẹ kéo dậy, mình ngồi xe về quê.

      Mang theo quà biếu là rượu và thuốc lá tôi mơ màng tới địa điểm, ở đầu thôn có người kêu to tên tôi, tôi giật mình. Là người phụ nữ tuổi tác khá lớn vội vàng bước nhanh tới chỗ tôi, bà sáng sớm ông ngoại đến xem ruộng.

      Dẫn tôi đến tiệm để nghỉ ngơi, tôi vừa chuẩn bị ngồi xuống điện thoại lại réo vang.

      “Đồng chí Tô Tín, xin hỏi ngài đến chưa?”

      Đầu bên kia khá ồn ào, nghe giọng Tô Tín khá là bất đắc dĩ: “Đến rồi, chỉ là gặp chút phiền toái. Em ra ngoài xem chút.”

      “Ha ha, em biết rồi.”

      Cất điện thoại vào trong túi, tôi chạy như điên ra ngoài thôn, mùa thu ruộng lúa xanh ngắt mênh mông bát ngát rất là đẹp mắt.

      Nhìn sơ thấy đám người đứng ở ruộng hò hét loạn xạ, tôi đoán chắc là đúng nên từ từ bước đến.

      Tô Tín đứng giữa đám người, khí chất điềm đạm thấm bụi trần, cười khổ bên cạnh còn có người đàn ông múa xẻng hùng hùng hổ hổ.

      ai cho phép lái xe nhưng lái ruộng của chúng tôi là sai rồi, các người xem tôi có đúng hay , bồi thường tiền , lão đây chê tiền…”

      Vốn nhìn Tô Tín lâm vào tình cảnh như vậy tôi rất buồn cười nhưng đành lòng, vội chạy tới, tôi đây muốn làm mỹ nữ cứu hùng!

      “Ông ngoại!” Tôi chen vào trong đám người, nhìn người chắn trước Tô Tín kêu lớn tiếng.

      “Hả? Tiểu Nguyệt?”

      “Dạ, là con.” Tôi chuyện rất có khí phách: “Ông ngoại ơi, ông đừng mắng nữa, ông nhìn kỹ đây là cháu rể của ông đấy.”

      Vở kịch nhanh chóng mờ nhạt , người xem lập tức yên lặng, ông ngoại lấy cái nón xuống, suy nghĩ hồi rồi : “Vậy… nếu là cháu rể, cần nhiều, trực tiếp bồi thường tiền.”

      Có người lầm bầm: “Lão Dư à, đúng là người già mặt dày hơn những người khác, biết xấu hổ đòi tiền cháu rể mình.”

      Ông ngoại nghiêm nghị phản bác: “Chính là người trong nhà mới đòi tiền, người khác tôi cần.”

      Ông vứt cái xẻng xuống đuổi mọi người , nháy mắt cười nhìn Tô Tín: “ thôi, ngồi với lão già này chút, thuận tiện bàn bạc chuyện tiền bạc.”

      ………………………..

      Tôi và Tô Tín ngồi nghỉ ở cái tiệm , ra tiệm này là do ông ngoại mở.

      Ông ngoại trông gầy nhưng rất có tinh thần, tính tình ngay thẳng sảng khoái của mẹ chắc chắn là di truyền từ ông ngoại. Năm đó sau khi bà ngoại qua đời, ba mẹ ông vào thành phố ở chung nhưng ông sống chết cũng chịu.

      Mà bây giờ nhìn ông ở quê tự mình mở tiệm , cuộc sống rất có gia vị.

      Ông ngoại vào tiệm lấy đồ, Tô Tín thở dài: “Kỳ Nguyệt, nhà em đều là cực phẩm.”

      “Quá khen.”

      Tôi thể thừa nhận từ lớn lên trong gia đình này tính tình tôi cũng khác gì. Tôi đặt câu hỏi: “ sao chứ, có hù dọa chứ?”

      Tô Tín day day huyệt thái dương, giọng mỏi mệt: “ có, nhưng khá bất đắc dĩ, ông ngoại em phải đòi cho bằng được, còn cách nào đành phải bồi thường cho ông.”

      Tôi cười cười kéo tay : “Được rồi, em xin lỗi thay cho ông ngoại, đừng so đo nữa.”

      “Ai so đo!” biết khi nào ông ngoại đến bên cạnh tôi, đưa hai chai trà xanh cho tôi và Tô Tín, ông nhướng mày : “Bồi thường là lẽ đương nhiên, mảnh ruộng lớn bị hư như vậy ông biết tìm ai?”

      “Ông ngoại!” Tôi nổi giận.

      Ông trầm lại: “Được rồi, được rồi, ông nữa, các con uống trà , ông coi tiệm.”

      Tô Tín cười híp mắt, chợt giơ tay lên nhàng đưa ngón cái vuốt mắt tôi: “Có gì bay vào mặt em.”

      Lòng tôi giống như là hồ nước yên lành đột nhiên có người thảy cục đá xuống làm gợn sóng.

      Gương mặt hơi nóng tôi mở chai nước uống hơi nhiều.

      Tô Tín cũng mở nắp nhìn đáy chai, kêu lớn lên như đứa bé: “Woa, trúng thưởng rồi.”

      Tôi giựt lấy cái chai, nhìn cái đáy chai có bốn chữ , tôi quay đầu nhìn ông ngoại tha thiết: “Ông ngoại ơi, quả nhiên ông đối xử với cháu rể tốt.”

      Ông ngoại đứng phía sau quầy hàng lạnh lùng nhìn tôi, bình tĩnh : “Con nhìn kỹ lại .”

      Tôi nhìn kỹ, mẹ kiếp “Mua chai nữa”
      Last edited: 26/9/14
      trthuy thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 32:
      Editor: Băng Châu
      -----

      32.1

      Buổi chiều ở nông thôn khá lạnh, tôi và Tô Tín cất đồ trong tiệm của ông vào nhà rồi ra sau nhà, ấm áp lên rất nhiều. Ông ngoại rót chúng tôi hai chén trà nóng, tôi nhận lấy bằng hai tay đưa lên mũi ngửi, tán gẫu với ông: “Ông ngoại, đây phải là Thiết Như Lai ở núi Dứa Xuân chứ?”

      Ông nhướng lông mày: “Ta có phúc, đó là thôn cùng ngõ hẻm nào? Đây là cậu con mang từ Chiết Giang về.”

      Tô Tín bưng chén sứ lên nhấp ngụm: “Uhm, tệ.”

      “Nhìn , vẫn là tiểu Tín phân biệt được tốt xấu, chỉ có đứa cháu ngoại có lòng tiểu nhân như con biết.”

      Tôi liếc hai ông cháu: “Được rồi, bây giờ quen rồi hợp tác nhau khi dễ con chứ gì.”

      Đôi mắt ông híp lại nhìn tôi, lên tiếng bưng bình trà đến sân , ngồi ghế mây mình uống trà.

      --------

      Đêm khuya ở giường lăn qua lộn lại ngủ được, thay đồ chạy ra cửa ngồi, cảm giác ở miền quê rất tốt, buổi tối chỉ đóng cửa ngoài còn cửa trong nhà đều mở toang, khí lùa vào rất mát mẻ cũng thổi bay bức bối trong người.

      Tôi ngồi hồi, gió ùa vào nhịn được khụt khịt cái mũi.

      bóng phía sau che lấy tôi, tôi ngửa đầu nhìn ra sau, Tô Tín cúi đầu nhìn tôi, gương mặt tuấn chìm trong bóng đêm, chỉ nhìn thấy được khóe môi cong lên rất đẹp.

      “Sao vậy, ngủ được hả?”

      ngồi xuống bên cạnh tôi, trả lời vấn đề của tôi mà hỏi: “Lạnh ?”

      Tôi ôm đầu gối : “Tạm được.”

      thở hơi, chậm rãi : “Bầu trời ở đây đẹp.”

      Tôi đưa mắt nhìn, tầm mắt trống trãi, bầu trời trong suốt, mỗi ngôi sao đều có độ sáng của nó tựa như con ngươi trong đôi mắt, màn sương có trong thành phố bắt đầu trải xuống những đồng trống mênh mông.

      Tôi nhìn hồi, tinh thần đột nhiên hoảng hốt khi Tô Tín đặt tay tôi trong lòng bàn tay .

      Tôi quay đầu nhìn nhưng nhìn tôi chỉ ngửa đầu nhìn trời sao, trong đôi mắt đen tích tụ ánh sáng chói lóa.

      Có lẽ là tâm ý tương thông nên tôi cũng nữa, cứ như vậy mặc cho ôm vào trong ngực.

      Bình thường xem TV hay tiểu thuyết, ngắm sao là trong những cảnh lặp lặp lại khá nhiều, động chút là ngắm sao, còn tìm kiếm sao băng, vẫn chưa thỏa mãn muốn thấy mưa sao băng.

      Thế nhưng cảnh đó lại xảy ra với mình bây giờ, dù vậy nó vẫn khiến tôi cảm động rất nhiều.

      Phần lớn người biểu đạt cách là chuyện bình thường, cũng như Tân Hân năm đó tuyên bố muốn tìm người đàn ông chạy xe thể thao có treo băng rôn theo đuổi , thế mà tại lại mỗi ngày ăn ba bữa cơm, dạo dưới sân trường cùng Ninh Tiểu Bạch.

      Tôi lại như thế, rất dễ dàng biết đủ, đâu cũng được, làm gì cũng được miễn có bên cạnh là được.

      Những lời này chỉ là lúc chơi đùa với các chị tôi mà bây giờ lại áp dụng lên Tô Tín

      Tô Tín giọng : “Cứ như vậy cả đời là tốt.”

      “Hả?” Tôi phục hồi tinh thần lại.

      cười cười rồi cau mày vỗ ót tôi: “ suy nghĩ cái gì mà thất thần thế?”

      Tôi im lặng trả lời , đương nhiên lời tôi nghe được nhưng mà trong đầu tôi nghĩ tới câu trong bài hát《 Trốn tới mặt trăng 》, lần đầu tiên nghe nó tôi rất cảm động….

      《Ở tinh cầu này, ngày ngày có năm mươi triệu người bỏ qua nhau, nhưng em gặp may mắn có cùng em ngắm những vì sao, cùng em xây dựng tình cảm…..》

      -------------

      Hôm sau tôi theo Tô Tín trở về, ông ngoại ghét bỏ chúng tôi quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của ông, sáng sớm quét lá cây trong sân thấy chúng tôi cầm cây chổi đuổi bọn tôi , còn kêu la: “Trở về nhanh , thấy bọn trẻ thanh niên phiền lòng.”

      ==” Có ai như ông ngoại này.

      Tôi muốn quay lại trường nên để cho Tô Tín ở bên ngoài chờ vợ con mình, tiện đường chở tôi đến trường.

      Thím Trương bán bánh tiêu mở to mắt nhìn mẹ đưa tôi lên xe, lúc đó Tô Tín xuống xe xách hành lý cho tôi, nửa ngày cũng được gì.

      Lúc chuẩn bị lái xe , mẹ gõ cửa xe đưa cho tôi hai bịch sữa đậu nành và túi bánh tiêu, cười : “Thím Trương cho, là đặc biệt cho con rể của mẹ ăn, coi như chịu phạt thua cuộc.”

      Tô Tín rất vui vẻ, tôi còn chưa kịp nhận, vượt lên nhận lấy : “Cám ơn mẹ.”

      Nghe gọi “mẹ” làm mặt tôi rất nóng, mẹ tôi khỏi , cười tươi như hoa mới nở.

      đường Tô Tín thích thú hỏi tôi: “Mẹ em và thím Trương đánh cuộc gì?”

      Tôi tay cầm bánh tiêu tay cầm bịch sữa, để ý nhiều : “Còn có thể đánh cuộc gì nữa, đánh cuộc con bà có câu được con rể rùa vàng hay chứ sao.”

      Tô Tín gì, tôi quay qua nhìn , mím môi, mặt mũi lạnh tanh có biểu gì.

      Tâm tình tôi vốn mang màu hồng bỗng chốc xám xịt, vội vàng uống hết sữa còn lại.

      Tới trường học, qua tuần nghỉ học thời gian khôi phục lại ban đầu, tôi phát sau khi quen biết với Tô Tín cuộc sống rất có quy luật, buổi sáng lúc nhận được tin nhắn của là giờ ăn sáng, mua tôi cây xương rồng đặt bênc ạnh máy vi tính để chống bức xạ, mỗi tối mười giờ rưỡi gọi điện kêu tôi ngủ và uống sữa =.= tôi phát đồng chí Tô Tín rất thích sữa tươi.

      Hành động mỗi ngày của Tô Tín khiến Tân Hân và Lâm Tĩnh vừa đố kị vừa hận, mỗi lần thấy tôi nhận điện thoại nghiến răng nghiến lợi…..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :