1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư, quá dùng sức - Ma Giáp Nãi Phù Vân (Hoàn Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Băng Châu

      »»> Chương 27 <««

      27.1

      Ngày phỏng vấn tới mượn quần áo của Tân Hân, xõa tóc xuống. Ngày hôm nay tôi theo phong cách yểu điệu thục nữ, người ngoài nhìn vào chắc thể nhận ra được đây là tôi.

      Tôi kiên nhẫn chờ bên ngoài phòng phỏng vấn, hội trưởng nhìn thấy tôi rất bất ngờ: “Kỳ Nguyệt, xem mắt à.”

      Tôi sờ sờ chân váy, nghiêm túc : “, tôi kết hôn.”

      “……..”

      Những người khác cũng nhìn tôi chằm chằm, tôi che miệng nũng nịu : “Hôm nay đừng gọi tôi là Kỳ Nguyệt hãy gọi là Nguyệt Nguyệt.”

      “……..”

      Mọi người im lặng bao nhiêu lâu tôi làm nũng bấy nhiêu lâu.

      Bọn họ nhìn riết rồi chịu nỗi nữa vào bên trong tìm chỗ ngồi.

      Tôi ổn định lại cảm xúc đứng ở cửa chờ Cố Hành Chỉ đến, tôi hôm nay chỉ muốn cậu ta nhận ra tôi mà còn muốn cậu ta phỏng vấn thành công nữa!

      Tình hình chào đón tân sinh viên rất thuận lợi, có bé năm nhất hỏi tôi rất nhiều vấ đề, tôi cũng kiên nhẫn giải đáp thắc mắc, mỗi câu bé đều gọi tôi là học tỷ khiến trái tim của tôi rất ấm áp.

      Tôi liếc sang Cố Hành Chỉ, cậu ta cúi đầu ngồi, áo sơ mi trắng sạch , vẻ ngoài xuất chúng, khóe miệng tôi cười trầm, rốt cuộc cũng đến.

      Đợi lúc, bên trong có người kêu tiếp theo, Cố Hành Chỉ đứng dậy dáng vẻ cao ngạo mắt như muốn mọc đỉnh đầu. Nhìn cậu ta vào tôi lặng lẽ đưa chân phải ra, mắt đỉnh đầu đúng , cho cậu té chết.

      Cố Hành Chỉ vẫn ung dung vào trong, trước khi qua tôi cậu ta nhìn tôi với ánh mắt khinh khỉnh, “Bạn học, súc dây giày!”

      Tôi nhanh chóng đưa ra kế hoạch thứ hai.

      Cậu ta quay đầu lại nhìn xuống, đúng thiệt là súc giây dày. Cố Hành Chỉ ngồi xổm xuống, thắt dây giày, tôi lập tức dùng hết sức rống to lên còn len lén liếc nhìn hội trưởng.

      “Cậu là tên háo sắc!”

      Hội trưởng nghe tiếng chạy ra, Cố Hành Chỉ buộc xong dây giày đứng lên, chăm chú nhìn tôi, tôi bình tĩnh lại chỉ tay vào cậu ta.

      “Hội trưởng, nên phân xử cho tôi, cậu nam sinh này giả bộ thắt dây giày ngồi xuống nhìn trộm tôi, đúng là biết xấu hổ.”

      Khuôn mặt hội trưởng méo mó, ta chạy đến bê Cố Hành Chỉ.

      “Kỳ….”

      "Hả?” Tôi hung trợn trừng mắt với ta.

      “Cái này Nguyệt Nguyệt à, cảm thấy cậu ta ngồi thắt dây giày cách 5 mét có thể nhìn trộm được gì?”

      “……Mặc kệ dù sao cũng nhìn. Người thế này sao còn phỏng vấn được, nếu vào hội học sinh của chúng ta chắc chắn làm mất bản sắc của hội.”

      Hội trưởng cũng biết gì cho phải, xấu hổ nhìn Cố Hành Chỉ bên cạnh, cậu ta thay đổi sắc mặt, quanh người tỏa ra khí lạnh, cậu ta mở miệng, giọng trầm thấp dễ nghe.

      “Sáng sớm cho uống xuân dược, đứng trước cửa dọa người, tôi biết là các người có thể tuyển ra được loại sinh viên gì vào đây kể cả tôi.”

      Tôi: !@*$%

      Chu Cẩn Vũậu ta xong bỏ , trong lòng tôi vui sướng hết cỡ.

      Hội trưởng đau lòng đuổi theo cậu ta, hai người chuyện lúc lâu tại khúc cua rồi cùng nhau quay về.

      Vui sướng trong lòng tôi bị dập tắt, Cố Hành Chỉ thèm liếc mắt nhìn đến tôi bước vào trong.

      Tôi nắm tay quơ quơ sau lưng cậu ta. >.<

      ***

      Giữa trưa tôi cùng Lâm Tĩnh và Tân Hân căn teen ăn cơm, gặp được Tô Minh Á cậu ấy ngồi bàn đối diện xéo với chúng tôi, còn cái người chuyện vui vẻ cực kỳ đắc ý kia hình như là Lâm Phi.

      Tân Hân nhìn tôi, cười dịu dàng: “Ai yo, Kỳ Nguyệt à có phải bây giờ cậu gặp bạn học Tô có cảm giác chột dạ phải ?”

      “Chột dạ?” tôi gặm đùi gà, “ Việc này thể trách tớ.”

      Tân Hân chán ghét nhét hết toàn bộ giá đỗ vào chén tôi.

      “Đương nhiên là thể trách cậu, ai trách cậu, cái tớ muốn là thầy Tô kìa, trong đầu tớ chỉ có thầy ấy chứ có cậu.”

      Tôi khinh thường: “Từ khi cậu có Ninh Tiểu Bạch phải trong đầu cậu chỉ có cậu ta có tớ sao.”

      Tân Hân: “Chòm sao Song Ngư nổi tiếng trọng sắc khinh bạn, cậu nghĩ rằng tớ và cậu muốn sao, cái này là bàn tính sẵn có rồi.”

      Lâm Tĩnh dùng sức đặt chiếc đũa xuống: “ là ồn ào, tớ chuyện quan trọng đây, tớ phát soái ca gieo giống ở đây.”

      Tôi và Tân Hân quay lại nhìn, tôi ngẹn chết, lại gặp Cố Hành Chỉ.

      Cố Hành Chỉ đứng đó múc canh, mí mắt buông xuống trầm mặc, biết có phải khí thế quá mạnh hay mà các nữ sinh xung quanh ai dám tới gần.

      Cậu ta bưng cái chén ngồi xuống bàn của Tô Minh Á.

      Lâm Tĩnh cảm khái : “Quả nhiên vật hợp theo loài.”

      Lâm Tĩnh cảm khái xong liếc nhìn Tân Hân, lại nhìn qua tôi, hai người bưng chén đũa qua bàn trống kế bên.
      Last edited: 10/9/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Băng Châu
      ------

      27.2


      Tôi vẫy hai chiếc đũa, này này! Sao lại chạy, mau tới đây che tớ chứ.

      Hai nàng cúi đầu yên lặng ăn cơm.

      mình độc bá thiên hạ với cái bàn, quả nhiênTô Minh Á thấy tôi, mỉm cười với tôi, Lâm Phi cũng nhìn thấy cậu ta vui vẻ kêu lên.

      “Chị dâu, khéo!”

      Tân Hân và Lâm Tĩnh rất vui vẻ xem kịch.

      Xưng hô kiểu này con bà nó máu chó, tôi cảm nhận được nhân sinh con người quá u ám,tôi cười chát chúa. Cố Hành Chỉ cũng nhìn tôilạnh nhạt rồi quay , đáy mắt như có màn sương quanh năm tan.............

      ***

      “Chị dâu ngồi mình à?” Lâm Phi vẫy tay cười híp mắt kêu: “Tới bạn chúng tôi ngồi này.”

      Tôi liều chết lắc đầu.

      Lâm Phi tiếp tục : “Chị dâu đừng có ngại, tôinhớ trước kia cậu cũng đâu có ngại như vậy.”

      Tôi cầm khay lên, được rồi chị dâu đây đikhông trở lại!

      Đến chỗ bọn họ ngồi tôi chỉ cắm đầu ăn cơm hề ngẩng đầu lên.

      Lâm Phi kinh ngạc : “ ra chị dâu ăn cơm cũng kiên định như vậy!”

      “khụ khụ khụ.” Tôi bị ngẹn tới mức trào nước mắt: “Ăn cơm cũng phải có khí chất của ăncơm.”

      Tô Minh Á khẽ mỉm cười, đưa bình giữ nhiệtcủa cậu ấy cho tôi: “Kỳ Nguyệt, cậu ăn chậm chút.”

      Có tiếng cười nhạt từ kế bên, tôi ngẩng mặt lên,Cố Hành Chỉ cầm muỗng múc canh tuy tôi thấy mặt cạu ta nhưng tôi khẳng định mộtđiều, tiến cười đó chắc chắn là của cậu ta!

      Lòng tôi trầm xuống, mẹ ơi, thân phận bại lộ!

      Tôi quyết định giả bộ biết mở to hai mắt nhìn Cố Hành Chỉ, vẻ mặt ngu ngốc có thừa rồilại quay sang nhìn Tô Minh Á: “Ai vậy? Người này là ai?”

      “Đàn em, sinh viên năm nhất, Cố Hành Chỉ mớitham gia vào đội bóng rổ.”

      “Đây là tân sinh viên có điểm số khá cao, còn được gọi là Tô Minh Á thứ hai.” Lâm Phi bổsung thêm.

      Tôi nháy mắt mấy cái vẻ mặt sùng bái: “Woa, giỏi vậy sao.”

      Cố Hành Chỉ gắp miếng cải cho vào miệng rồi ngẩng đầu lên, vẻ mặt hờ hửng nhưng trong đáy mắt lại có dụng ý khác: “Đàn chị, biết tôi?”

      “Hả? Tôi biết cậu? thể nào, bây giờ các bạn năm nhất thích giỡn , chị đây có chồng rồi đừng có tùy tiện trêu ghẹo, ha ha ha.”

      Tôi vừa cười vừa tiếp tục bới cơm, trong lòng tựnhủ, bình tĩnh phải bình tĩnh........

      ****

      Thứ ba họp hội học sinh, tôi lật tới lật lui danh sách sinh viên năm nhất thông qua phỏng vấn, ngoài dự đoán, cái tên Cố Hành Chỉ bìnhyên nằm trong danh sách đó.

      Lòng tôi buồn bực, cậu nhận ra tôi tôi đànhphải nổ lực tác chiến với cậu thôi.

      Cuộc họp đúng giờ tiến hành, hội trưởng lên khán đài vài lời cảm ơn với mọi người.

      thể , hội học sinh vô cùngnghiêm túc, ít làm nhiều học trễ,đây chính là hội học sinh.

      Tiếp theo hội trưởng cầu các hội phó lêngiới thiệu mình. Tôi kinh ngạc, đẩy đẩy hội phóbên cạnh:

      “Sao tôi nhận được thông báo lên giớithiệu gì đó?”

      Lúc này hội trưởng xuống, tôi vội vàng kéoanh ta lại: “Xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện gì?”

      “Kỳ Nguyệt, nhận được tin nhắn?”

      “Tin nhắn gì?”

      “Vậy tôi cũng biết, hôm trước tôi gửi thông báo hết cho toàn bộ hội phó rồi.”

      Tôi vội vàng lấy điện thoại ra hoàn toàn tin nhắn nào, tôi thử gọi cho Tân Hân nghe tiếng nữ êm dịu, thuê bao của quý khách nằm ngoài vùng phủ sóng.==

      Khó trách hai ngày nay tôi hề nhận được tin nhắn nào của Tô Tín!

      Tôi đông cứng cả người nhìn sáu người hội phó lưu loát giới thiệu xong, má ơi, tôi đây chút chuẩn bị cũng có, liều chết suy nghĩ lời kịch, càng nghĩ càng loạn. Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh bước lên trước.

      “Cái này.....khu khụ, tôi là hội phó.......tôi tên Kỳ Nguyệt ngành kế toán, bây giờ là sinh viênnăm hai, về sau các bạn....uhm.........có thể gọitôi là chị Nguyệt..... ra muốn gọicũng được.....tôi phụ trách việc ghi chép......mặcdù hơi xạo chút nhưng tôi sựthích......các bạn, đừng có tùy tiện.....tôi là ngườinghiêm túc.......cuối cùng, uhm còn gì nữa, tôi xuống==”

      Bên dưới yên lặng..........

      Trở về chỗ ngồi hội trưởng tức giận muốn ănthịt tôi, còn mau là các vị hội phó kia khuyênnhủ ta nên ta mới bình tĩnh lại lên khán đài.

      “Bây giờ có thể bầu chọn hội phó mình muốn rồi, hãy viết tên của mình vào dười khung tên hội phó mình muốn.”

      Tôi nằm úp sấp bàn nghe tiếng bước chân qua, còn hy vọng, kết quả chắc là rất thảm, tôi đây dám nhìn.

      “Wey wey wey! Cố Hành Chỉ lên rồi!” côgái hội phó ngồi kế bên đẩy đẩy tôi kích động kêu lên.

      Tôi bi thương ngẩng đầu thấy bóng lưng CốHành Chỉ đứng bảng đen.

      Quả nhiên phía dưới tên tôi chỉ thưa thớt hai cái tên, giống những người khác chenchúc nhau đó.

      Xem chừng là chọn xong rồi, cậu ta cầm phấnlên.

      bên cạnh hưng phấn túm tay áo tôi: “Của tôi đấy, là tên tôi!”

      Tay Cố Hành Chỉ đột nhiên chuyển sang mộtbên, viết xuống...........

      Cố Hành Chỉ.

      Ba chữ viết lấp lánh xuất phía dưới tên tôi.

      túm tay áo tôi thất vọng thở dài.

      Cố Hành Chỉ quay lại chậm rãi ngang qua tôi.

      Trong nháy mắt có làn gió thoang thoảngxông vào tâm trạng ngổn ngang của tôi..........

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Băng Châu
      -----

      >>>>> Chương 28 <<<<<

      28.1


      Bắt đầu từ đó, Cố Hành Chỉ theo tôi lăn lộn……

      Biết núi có hổ mà vẫn cứ leo. Là do đứatrẻ này muốn làm khổ chính mình liên quan tới tôi.

      Tôi cố ý sắp xếp cho cậu ta trực hội học sinhvào tối hai ngày nghỉ.

      Mỗi lần tới thời gian này là tôi lại nhắn tin thúc giục cậu ta «8 giờ tối trực, được đến trễ, nhớ đến chỗ thư ký đánh dấu, nhận được thìtrả lời."

      Cậu ta cũng biết mà nhắn lại chữ, oh.

      Thời tiết cuối thu chuyển lạnh, tôi chôn mìnhtrong ký túc xá trừ khi nào học mới ra khỏiphòng, Tô Tín biết tôi thích ở trong phòng nêncũng ép tôi ra ngoài, nhưng mà nấu cháo điện thoại mỗi đêm 30 phút là điều thểthiếu.

      Mỗi lần tôi lên sân thượng nghe điện thoại làTân Hân lại khi dễ tôi, thành như vậy, có chán ngấy , có buồn nôn ?

      Tôi để điện thoại xuống : “So với cậu tớchỉ là đệ tử thôi.”

      Hôm nay vừa cúp điện thoại màn hình lại nhấp nháy số của hội trưởng, tôi vội nhấn nghe.

      ta quát: “Kỳ Nguyệt, sao có tráchnhiệm của người hội phó gì hết? phảitôi khó khăn với mà nhiệm vụ của cậu ta côphải gánh vác chung, nếu phải có nữ sinhphản ánh với tôi lười biếng cho tới giờ tôicũng biết gì.”


      Tôi im lặng, mẹ nó con nào, đụng tới còn tùm lum, chả khác nào lấy ân báo oán!

      “Được được được, tôi lập tức quan tâm tới đàn em, được chưa?” Tôi bất đắc dĩ trả lời.

      “Uh, nhanh chút cho tôi.”

      Hội trưởng cúp điện thoại xong tôi vội vàng đithay đồ ngủ, đội nón len lên tới phòng hội học sinh ở lầu .

      Hai bên đường trong trường có trồng cây diệptử, gió đêm thổi vi vu, tôi kéo áo lông lại, thờitiết đúng là càng ngày càng lạnh.

      Lúc đến phòng hội học sinh chỉ có Cố Hành Chỉ và ba ở đó, cậu ta yên lặng ngồi đọc sáchở bên bàn làm việc.

      Tôi ngồi xuống đối diện cậu ta: “Này, cấp tới kiểm tra.”

      “Oh.” Đầu cậu ta cũng thèm ngẩng lên chỉ lo đọc sách.

      Xỳ ―― thái độ gì đây, tôi lấy điện thoại ra chơi xếp gạch (Tetris), gió lạnh từ cửa sổ phía sau thổi vào, tôi nhìn nhìn Cố Hành Chỉ, người cậu ta chỉ có duy nhất cái áo sơ mi, đúng làbăng ngàn năm.

      quan tâm cậu ta nữa, tôi để điện thoạixuống đóng cửa sổ.

      Ngồi lúc tôi khát nước, cầm túi lên mua trà sữa, ngồi chờ ở đó bà chủ vừa làm vừa

      “Mua cho bạn trai à?”

      phải == mua cho đàn em.”

      “Đàn em cũng là đối tượng dự bị tốt đấy, sớm muộn gì cũng có phát sinh, phải các bây giờ đều thích tình chị em hay sao.”

      “……………”

      Tôi im lặng, tinh thần tám chuyện bây giờ đúng là thiên hạ vô địch.

      Trả tiền xong, tôi vui vẻ hát hò đường về phòng làm việc, đưa 1 ly cho Cố Hành Chỉ: “Uống , là cấp an ủi cấp dưới.”

      muốn uống nhựa.”

      “Cái gì?”

      “Cậu chưa nghe uống trà sữa là uống nhựa sao?”

      “Mẹ nó, uống thôi.”

      Tôi ngồi vào chỗ mình, Cố Hành Chỉ từ từ ngẩng đầu lên đôi mắt tối đen: “Vừa rồi điện thoại cậu reo.”

      “Hả?”

      “Reo rất nhiều lần, tôi nhận dùm rồi.”

      “Ai?”

      “Tôi vừa bên kia cúp ngay.”

      Tôi cầm điện thoại lên kiểm tra, trái tim nhảy thình thịch, oh my god, là Tô Tín.

      Tôi khẩn trương gọi lại, lúc lâu bên kia mớinhận.

      “Alo.”

      “Ở đâu?”

      “Văn phòng hội học sinh.”

      ở khu để xe gần đó, trời mưa rồi em quađón .”

      “Trời mưa? Cái đó……em có dù.”

      có dù.”

      “== có dù sao còn kêu em, hay là muốn emdầm mưa tới đó.”

      “Mau tới đây.” Giọng bá đạo chịu nỗi.

      “……….”

      “Nhanh lên đấy, trong vòng 5 phút phải để anhthấy em.”

      “Biết rồi.” Tôi bực bội cúp điện thoại.

      Nhìn nhìn Cố Hành Chỉ, cậu ta vẫn lậtsách: “Này, bạn học Cố.”

      “Gì?”

      “Cậu có dù ?”

      “Có.”

      “Có thể cho tôi mượn chút được ?”

      được.”

      “……….Tại sao?”

      “Tôi muốn xài.”

      thể cho cấp cậu mượn chút đượcsao?”

      Cố Hành Chỉ đóng sách lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn tôi: “Được thôi, cho tôi tan ca trước giờgiao ca tôi đưa cậu .”

      Tôi nhìn trời mưa ngoài cửa sổ, vỗ bàn: “Thànhgiao!”

      Editor: Băng Châu
      ----

      28.2


      Tôi cầm ly trà sữa đứng ở cửa chờ hồi cậuta mới chịu ra, tôi liếc thấy cậu ta cầm theo ly trà sữa.

      Tôi: “Ai yo, phải uống sao, tự nhiên sao.”

      Cậu ta: “Đem ra vứt bỏ.”

      ==|||

      “………., đưa tôi ra nhà xe.”

      Im lặng chung với cậu ta đoạn, cậu ta cũng chuyện, chỉ có tiếng mưa rơi mặt dù.

      Từ xa tôi thấy Tô Tín che dù màu đen đứngtrước cửa xe, nhìn như muốn tan vào mànđêm. nhìn thấy tôi cũng lên chỉđứng đó chờ tôi bước tới.

      Cố Hành Chỉ che dù cho tôi đến gần chỗ Tô Tín nhanh tay kéo tôi về phía .

      “Sao lại đến trễ như vậy?” chau mày giọng có chút trách cứ.

      Tôi đưa ra vẻ mặt khóc lóc: “Em có dù, nếu nhờ đàn em đưa đến thấyem ướt như con chuột rồi.”

      Lúc này Tô Tín mới trầm mặc nhìn về phía Cố Hành Chỉ.

      Cậu ta đứng thẳng người, kiêu ngạo cũngkhông tự ti : “Thầy Tô.”

      Tô Tín khẻ vuốt cằm, ánh mắt nhìn Cố Hành Chỉ như có địch ý trong đó, vẻ mặt rất lạnh lùng.

      Tôi nhìn hai người họ ganh nhau trong đêmmưa, cảnh tượng này thế nào nữa cũng đều có kích tình, haizza giết chết tôi rồi………..

      Cố Hành Chỉ đưa tay lên : “Thầy, hội phó,tôi trước.”

      “Uh.” Tôi vội vàng đồng ý: “Cám ơn cậu.”

      Tô Tín quan tâm cậu ta, đưa tay nắm taytôi : “Sao tay lạnh thế?”

      Tôi rút tay ra, oán giận : “ đó, em mới từ trong mưa gió ra sao lạnh được?”

      cong môi cười nhưng lên tiếng chỉ là nắm tay tôi chặt hơn.

      Chờ tôi lấy lại tinh thần, Cố Hành Chỉ sớmđi, tôi nhìn Tô Tín: “Tìm em làm gì?”

      nhìn tôi rồi lại nhìn tay tôi: “ thôi, mua trà sữa.”

      Khuôn mặt mang chút tà khí đột nhiên mỉmcười, nụ cười sáng ngời trong mắt tôi, tôi sữngsờ chút mới : “Uống trà sữa là uốngnhựa, em muốn gieo giống tốt vào .”

      “Vậy sao em gieo giống vào đàn em? Cậu ấy là sinh viên tài năng dưới tay đấy.”

      “Sao hả, đành lòng hả? Em chính là nhìncậu ta khó chịu muốn gieo họa cho cậu ta đó.”

      muốn em gieo họa vào cậu ấy.” đem ô che hơn phân nữa về phía tôi, nắm tay càng chặt hơn: “Tạo phú được, gieo họa lại càng .”

      ***
      Tôi cùng Tô Tín tới tiệm trà sữa, tôi tùy tiệngọi: “Dì ơi, cho lỳ trà sữa!”

      Bà chủ nằm ghế bỏ tờ báo xuống, nhìnthấy Tô Tín liền : “Sao lại là cậu? Đây là đànem? Dì thấy có giống.”

      “Dĩ nhiên phải đây là thầy con.”

      Tô Tín đứng kế bên chuyện, do khá cao nên lúc vào tiệm trông cái tiệm thấphơn hẳn.

      Bà chủ: “Thầy cũng được, đầu năm nay các côgái cũng rất thích kiểu tình thầy trò lắm.”

      Tôi囧, bà chủ, còn cái gì mà bà ghépthành đôi được ?

      Bà chủ: “Muốn lấy vị gì?”

      Tô Tín nhìn mấy hạt trân châu đầy màu sắc cườinói: “Mỗi loại ly.”

      Tôi vội vàng đẩy : “Thần kinh à, nhiều thế sao uống nỗi.”

      Bà chủ cười cười: “Cái này, cậu ta giỡn đấy, ly tất cả vị đó.”

      “Tôi có giỡn, hôm nay tâm tình tốt nênmuốn mua nhiều.” Giọng của nghe rấtvui vẻ.

      Tôi miễn dịch với tính động kinh của Tô Tín nên kỳ kèo nhiều, buông tay ra: “Dì làm , nhớ là bỏ ly mang về.”

      Bà chủ tính toán chút: “Từ từ, chờ dì tínhlại, vị chanh, khoai môn, dâu, táo…………”

      Cầm trà sữa ra, tay tôi đầy trà sữa, khắp người đều là trà sữa ==.

      Rốt cuộc là bà chủ lấy lòng ở chỗ nào? Haylà chuyện vừa nãy đắc tội ?

      Tô Tín đưa tôi tới cổng ký túc xá, còn thân thiết xoa đầu tôi : “Lên , uống hết cho bọn Tân Hân.”

      “……….Uh.” tôi khóc ra nước mắt.

      Về phòng khuôn mặt Tân Hân khiếp đảm nhìntôi: “Kỳ Nguyệt! ra cậu phải trựcmà là cướp tiệm trà sữa.”

      “Uh.” Tôi miễn cưỡng đồng ý: “Đúng vậy, cònbị bắt sống, hậu quả ngày mai có thể thấy được.”

      “Mồm miệng, cậu mới là hậu quả, làm việckhông được che giấu tội ác, ngày mai chị đem tội ác của cưng ra ánh sáng!”

      Lâm Tĩnh lau tóc từ trong phòng vệ sinh ra, kể khổ: “Tân à, cậu đừng có lấy lòng tiểu nhânra chuyện với Tiểu Nguyệt Nguyệt, người talà Tô cầm thú có tiền, đừng là mấy ly trà sữanày, cả tiệm trà sữa ta cũng có thể muađược.”

      Tân Hân phối hợp che mặt: “Đúng rồi, TiểuBạch nhà tớ chỉ có thể mua trà sữa cho mìnhanh ấy, còn nhà kia của Kỳ Nguyệt mua trà sữađể chôn sống cậu ấy còn được.”

      Tôi lặng lẽ ngồi xuống, lặng lẽ mở máy vi tính,lặng lẽ đeo tai nghe, lặng lẽ cách xa thanh của hai người họ.

      Nhớ lấy, im lặng là vàng. ==

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Băng Châu

      >>>>> Chương 29 <<<<<

      29.1

      Đại hội thể thao mùa thu cuối cùng cũng diễn ra, đại nương tôi đây vô cùng vinh hạnh khi bị hội học sinh phái ra làm người tình nguyện, chính là cái loại mặc đồ hồng hồng đỏ đỏ tuần tra giữ vững trật tự…..

      Thầy giáo bên đoàn uỷ đưa cho tôi cái túi lớn đựng mấy cây gậy thổi cổ vũ kêu tôi phân phát cho các ngành, nhìn cái đống màu sắc rực rỡ này mà lòng tôi đau xót nhanh chóng phân phát cho xong.

      Luân phiên phân phát cho các ngành năm nhất, ngành nào có số lượng nữ nhiều hơi phiền phức thích lựa chọn màu sắc, cho nên khi đến ngành toán học tâm tình tôi rất tốt bởi đa số bọn họ đều là nam, tôi đứng lối lễ phép đưa cho bọn họ và phân phó hạng mục công việc.

      “ Mỗi người thổi cái màu sắc tùy ý, cần chọn lựa, nếu các bạn chọn hơi rắc rối với tôi…..”

      chàng trai đeo kính đột nhiên hỏi tôi: “ Đàn chị, thổi như thế nào?”

      Tôi run rẩy trả lời: “ Có thể thổi như thế nào nữa? Dùng miệng thổi thôi”

      đám con trai bên cạnh hiểu cười ồn ào: “ Đàn chị, thổi cho chúng em xem .”

      Chàng trai đeo kính vui vẻ nhìn tôi: “ Đàn chị thổi

      Bây giờ đám con trai phía sau cũng bắt đầu nhoi nhoi lên, tôi hơi giận rồi đó, đúng lag bầy con nít, thổi thổi, ai sợ ai.

      Lấy cái gậy màu xanh, tôi đưa ống hút vào miệng hít hơi, tôi cảm giác mặt tôi kìm nén muốn nổ tung. Tôi ngậm ống bắt đầu dung lực thổi hơi vào.

      Cây gậy vốn khô héo bỗng chốc trở nên rất lớn, đám con trai bắt đầu cười to, trầm trồ vỗ tay khen ngợi, ngành kỹ thuật phần mềm bên cạnh cũng chạy sang xem tôi biểu diễn.

      Trong khí đầy hư vinh này tôi tiếp tục lấy hơi thổi to.

      Tiếng hoan hô phía dưới ngày càng to, cây gậy trong tay cũng ngày càng lớn.

      Đột nhiên * Bùm!*, cây gậy nổ rồi….==!

      Tôi sợ hãi vội vàng buông tay, tôi cảm giác hình như mình trở thành tiêu điểm của mọi người, còn ai xem tranh tài mà đều xem tôi.

      Tôi xấu hổ cười cười, nhìn mảnh vụn mặt đất : “ Cái đó, mọi người bỏ qua, bỏ qua”

      Chàng trai đeo kính vui vẻ : “ Đàn chị…. Ha ha…..làm em cười chết mất”

      Tôi nghiêm túc: “ Có gì mắc cười, phải kêu tôi làm mẫu sao”

      “ Xỳ..”

      Tôi quay đầu thấy Cố Hành Chỉ mặc đồ thể thao màu trắng đứng sau lưng tôi, đôi chân dài , đường cong ràng, hình như cậu ta mới thi điền kinh xong, cái trán vẫn còn đầy mồ hôi.

      Mỗi lần thấy cậu ta tôi đều thấy rất khó chịu, cau mày : “ Cười cái gì? Thấy cấp cũng biết chào hỏi?”

      Cố Hành Chỉ để ý đến tôi, nhận lấy nước suối người khác đưa, uống nửa chai mới : “ Đừng chuyện với tôi, tôi biết cậu.”

      Tôi trừng mắt với cậu ta cũng lười để ý nữa, tiếp tục phát đồ, ngang qua nhiều đám con trai năm nhất ai cũng xin số điện thoại tôi, tôi nhịn nổi nữa đành : “ Đàn chị đây là hoa có chủ, đừng có mà xới đất lên nữa, lớn tuổi rồi chịu giày vò nổi”

      Có người hỏi: “ Chắc phải Cố Hành Chỉ”

      “ Làm sao có thể?”

      “ Lúc nãy tôi nhìn thấy hai người đó mập mờ”

      Tôi im lặng == cái gì gọi là mập mờ, cũng khó trách dân học số có khác, nhìn người khác có tình ý hay cũng biết.

      Tôi phát xong hàng nhận được điện thoại của Tô Tín, hỏi: “ làm gì đó?”

      “ Phát đồ cho học trò cưng của

      về phía em, em quay đầu lại nhìn chút”

      Tôi giữ di động ở bên tai, quay lại nhìn, Tô Tín về phía tôi, bước chân của nhanh chậm, khuôn mặt nắn cực kỳ ôn hòa.

      Tôi vui vẻ vẫy tay với , cũng cười cười tới trước mặt tôi.

      Đám con trai đột nhiên im lặng, chàng trai đeo mắt kính nhanh chóng đứng lên: “ Chào thầy Tô.”

      Sắc mặt Tô Tín vẫn y vậy còn thân thiết giới thiệu cho tôi, đây là lớp trưởng lớp .

      Tôi yên lặng chấp nhận, cười híp mắt nhìn Tô Tín, ra là như vậy, đệ tử của hèn gì cũng bỉ ổi như , đúng là cái tốt lấy, cái bã đậu giiuwx làm tinh hoa cho mình…..

      Thấy tôi cười có chút khinh bỉ, đuôi long mày xinh đẹp của nhíu lên, hỏi: “ Cười cái gì?”

      “ Thấy em rất vui” Ăn ở hai lòng là tố chất trời sinh của tôi rồi.

      hài lòng cười vui vẻ, nhìn tôi từ xuống dưới đánh giá: “ Bộ giáp màu đỏ rất có tinh thần”

      ==! Mẹ nó! Đừng có điểm huyệt bất ngờ như vậy chứ.

      Bỗng nhiên thần sắc căng thẳng, nắm tay tôi chặt: “ Tại sao tay bị trày?”

      Lúc này tôi mới phát mu bàn tay có vết trày lớn , hơi hơi đau chút.

      Tôi nhìn xung quanh, ánh mắt học trò Tô Tín ai nấy đều giống như cái chuông của Doraemon, mà cái cằm rớt xuống mặt đất hết rồi.

      Tôi khẩn trương rút tay lại: “ Cái này….chắc là do lúc nãy thổi bị bể nên vậy”

      “ Lại đây, đừng phát nữa” kéo tay khác của tôi, giựt lấy cái túi trong tay tôi đưa cho tên lớp trưởng: “ Em phát

      Lớp trưởng sững sờ, ngổn ngang trong gió…..

      “ Chúng ta thôi.” Tô Tín kéo tôi xuống khán đài.

      Sau lưng tôi bạo phát tiếng vỗ đùi cộng thêm vài tiếng rống: “ Đúng là nhìn ra! ra là sư mẫu!”

      ***
      Last edited: 13/9/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Băng Châu

      29.2


      Tô Tín dẫn tôi ra xe phía bên ngoài sân điền kinh, trong cốp xe có hộp thuốc, lấy ra rồi đưa ngồi vào băng ghế sau, lấy băng gạc, nước sát trùng và kéo ra, tôi thấy như vậy hơi sợ giấu tay ra sau.

      làm gì vậy, sao lại dùng đến dao kéo? Chỉ là vết thương thôi, chỉ cần chút nước miếng băng keo cá nhân là được rồi.”

      nhìn phản ứng của tôi có chút buồn cười: “Kỳ Nguyệt, trước kia em đều dùng nước miếng?”

      “Uhm.”

      “Đưa tay ra đây.” kéo tay tôi, tôi càng nắm tay chặt hơn, bất đắc dĩ : “Lấy kéo ra là để cắt băng, đâu phải cắt tay em.”

      sớm ――” tôi thở dài nhõm, đưa tay cho .

      Lông mi rũ xuống nhìn kĩ vết thương, xoa vết thương, cảm giác lành lạnh làm cả người tôi run lên, vết thương càng đau, nhàng nâng tay tôi đặt gần miệng thổi , hơi thở ấm áp vương vấn bàn tay.

      Trong lòng tôi mềm mại như dòng nước ấm chảy qua.
      cúi đầu tỉ mỉ băng bó lại, vài giọt mồ hôi vầng trán trắng nõn của , đôi mắt đen phía dưới giống như cái hồ sâu thấy đáy.

      Dáng vẻ là đẹp. Tôi kích động cúi đầu xuống gần , hôn lên trán cái.

      Tô Tín ngước mắt nhìn tôi, trong đáy mắt đều là ý tình, đóng vai người tốt đến cùng, đưa tay ra ôm tôi, tôi hoàn toàn dự liệu được hành động này, trước mắt đột nhiên tối đen chỉ có cảm giác duy nhất là vết chai nơi bàn tay .

      Đôi môi nhàng lướt qua sau đó có gì đó mềm mại trơn ướt chui vào khoang miệng, nó hơi dùng lực đụng chạm hai bên khớp hàm, bỗng nhiên tôi có cảm giác chấn động, cái hôn sâu sắc này của vốn nhàng trở thành gặm cắn.

      vòng tay ra sau lưng ôm tôi lại gần hơn chặt hơn, tới khi tôi bị hôn thở được nữa chuyển qua bên tai, thổi vào tai, giọng trầm thấp mê hồn: “Đừng nhúc nhích.”

      Toàn thân tôi run rẩy, cả người lập tức đóng băng.

      Tên Tô Tín này! Dám gặm cổ tôi ==!

      nhàng gặm cắn cổ tôi, tôi nhột nhưng thể nhúc nhích được.

      Tô Tín cúi người, tôi bị áp đảo ghế, tay tôi chen giữa hai thân thể, tôi hít vào hơi.

      “A ―― đau.”

      Tô Tín dừng động tác lại: “Em đau hả?”

      Giọng khêu gợi làm lòng tôi lại nóng lên.

      “Tay đau.”

      nghiêm chỉnh ngồi lại, cầm tay tôi ôn nhu hỏi: “ sao rồi.”

      “Bây giờ có gì rồi, đụng tới nó đau ==”

      Tô Tín cười sung sướng: “Được rồi, đụng tới nó.”

      xong lại kéo ót tôi lại gần, lại là nụ hôn dài đằng đẳng, tôi bị lăn qua lăn lại, mết hết sức lực xụi lơ dựa vào kính xe.

      Tôi lấy hộp thuốc đánh : “ là háo sắc, tên sắc ma chưa thỏa mãn dục vọng!”

      Tô Tín linh hoạt chụp lấy hộp thuốc, vô tội : “Chẳng lẽ phải do em khơi lên?”

      “Em chỉ hôn cái chớp nhoáng, dễ khơi mào dục vọng, còn hôn nhiều lần như vậy………”

      cúi đầu sắp xếp băng vào hộp thuốc: “ phải em nước miếng em rất vạn năng hay sao, chỉ lấy nó giải độc thôi.”

      …………” tôi còn gì để , xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Chốc lát sau tôi cảm nhận được vòng tay ôm eo tôi từ phía sau, cằm đặt lên vai tôi, dịu dàng dụ dỗ : “Được rồi mà, đừng giận nữa, lần sau còn như vậy cho em chủ động cũng được.”

      “!@#$%^&*(“
      ***

      Tôi đưa mắt nhìn Tô Tín lái xe xa, tức giận và xấu hổ trong lòng cùng tồn tại thể xua được.

      Má ơi, lẽ đây chính là vừa vừa hận trong truyền thuyết sao?

      Buổi sáng của đại hội thể thao cũng chuẩn bị kết thúc, có người lục đục ăn trưa.

      Trong đống người tôi phát Cố Hành Chỉ, chàng lớp trưởng bên cạnh cậu ta, cậu ta cũng thấy tôi tha thiết gọi “Sư mẫu ~~~~~~”

      Tôi quay đầu, mẹ ơi, sao dạo gần đây thiên lôi cứ đánh vào tôi thế này.

      “Sư mẫu, đúng là, có mắt như mù, biết được người chính là đóa hoa của thầy Tô tôn kính của chúng tôi.” Cậu ta nhảy qua bên cạnh tôi phấn khích .

      Cố Hành Chỉ đứng bên cạnh cũng kiên nhẫn : “Tôi trước.”

      Tôi gọi cậu ta lại: “Bạn học Cố Hành Chỉ, bạn có thái độ gì vậy, đừng quên tôi là cấp của cậu!”

      “Hội phó.” Cậu ta lười biếng : “Được chưa?”

      “………………”

      Cậu ta tiếp tục lạnh nhạt : “Buổi sáng cậu rất được hoan nghênh cho nên buổi chiều cậu nên tiếp tục phát gậy biểu diễn thổi hơi quả cầu gì , tệ lắm.”

      “Khi nào thổi hơi quả cầu rồi! Tôi là thổi gậy!”

      “Căn bản là cậu hiểu, giống như lúc nãy chúng tôi phải thổi dùm hội phó, cuộc sống đúng là cánh gà KFC gấp khúc…….”

      Cố Hành Chỉ nhịn được cong cong khóe môi, cậu ta nhìn tôi, tròng mắt đen sáng lóng lánh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :