1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư, quá dùng sức - Ma Giáp Nãi Phù Vân (Hoàn Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Băng Châu
      ------

      >>>>> Chương 22 <<<<<


      Bước ra khỏi thang máy, tôi túm áo lại: “Tô Tín, trả tiền đây, đừng có uống chùa ly café của tôi chứ!”

      Ánh mắt bình tĩnh nhìn tôi: “Chi phí là côngty trả, em đòi cái gì, Kỳ Nguyệt, em đúng làmột kế toán viên giỏi, có thể tính toán đến tận chi tiết này.”

      “Dù sao tôi cũng phải làm kế toán, chỉ em mua nước, thiều tiền ly nướcthì trừ tiền lương của chị đây, bồi thườngcho tôi à?”

      Tô Tín cau mày: “Kỳ Nguyệt, em gọi là thầy coi như cũng được, bây giờ bắt đầu lên chức chị luôn rồi sao?”

      “Sao hả!” Tôi đắc chí : “Mẹ còn kêu tôi gọi là chị Hạ, tôi bắt gọi tôi là dì là may cho rồi. Tô Tín, tại bây giờ tôi lớnhơn , phải biết kính lão đắc thọ!”

      “Hạ Mộng Phồn?” suy nghĩ cái gì đó rồi cười lên: “Bà ấy cũng giống em, cấu tạo não bình thường.”

      Tôi trợn mắt: “Có người như sao, vì mắngtôi mà tiếc kéo luôn mẹ mình xuốngnước!”

      Đáy mắt Tô Tín tràn đầy dịu dàng, đưa tay sờ sờđầu tôi: “Vậy hỏi em, bình thường có ngườimẹ nào kêu con dâu gọi mình là chị ?”

      “………” Ngay lập tức mặt tôi đỏ như con tômluộc, ấp úng : “Con dâu sao, tôi khôngbiết!”

      “Kỳ Nguyệt, vẫn là trình độ giả đò ngu của em là nhất.” Tô Tín nghiêng mắt nhìn tôi.
      Tôi bỏ qua ánh mắt đó, áp chế cơn cuồng loạn trong lòng: “Giả đò ngu cái gì, dì Kỳ đây rất bận rộn, đưa café đây!”

      Tôi xoay người chạy , nghe được tiếng Tô Tín cười phía sau, đ*x*r*m (sorry hơi bậy, takhông tiện ghi), máu điên muốn xông hết lên não rồi. Con người này đúng là hèn hạ quá hènhạ rồi! Lấy mình ra làm trò hề là ý gì chứ?

      Cả buổi chiều tôi như người mất hồn, rãnh rỗi có việc gì là lại nhớ đến những lời của Tô Tín, đúng là con mà luôn để những thứ này xâm nhập vào đầu, mẹ nó giờ tôi mớiphát mình là con thực . Kỳ Nguyệt à,mày là cái đồ nữ dâm tặc mà ~~

      Giờ tan việc, tôi xách túi lững thững bước , đột nhiên bị vỗ vai từ phía sau, quay đầu nhìn lạithì ra chị mông to kia, chị ta cười ha hả :“Em đụng cửa, em cứ như hồn ma ấy? Tan việc chưa,chị mời em ăn cơm.”

      “Uh.”

      Tôi vỗ đầu mình trấn an bản thân, tạm thời đem những lời của Tô Tín ném qua bên hếtđi, phải vui vẻ theo mỹ nữ mới được.

      Chọn quán ăn gần công ty, mỹ nữ gọi súpbánh bao, chị ta chấm nước sốt bỏ vào chén tôinói: “A, em , ăn thử xem.”

      Tôi cắn miếng : “Đừng gọi em là em , tên em là Kỳ Nguyệt.”

      Chị ta cười lên: “Vậy cũng được, chị là Lâm Dao, về sau gọi tôi là chị Dao biết chưa.”
      “Uh.” Tôi nhét hết bánh bao còn lại vào miệng.

      Chị ta lại : “Kỳ Nguyệt, chị cho em biết,hôm nay vào công ty ngoại trừ gặp em ra chịcòn gặp người rất hiếm lạ.”

      Tôi nhai bánh bao đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn chị ta.

      “Dáng vẻ hình như tốt nghiệp rồi! Hôm nay chịđi lấy tài liệu ôm đống trong tay, lúc ra khỏithang máy ta còn giúp chị mang đống đó.”

      “Người nào?”

      “Chị liếc nhìn bảng tên ngực ta, têncũng hay là Tô Tín.”

      “……….A” Tôi há miệng biết nên gì.

      “Em biết ấy?” Lâm Dao lại gần hỏi.

      “Uh.” Tôi gật đầu : “Trước kia ấy là thầycủa em, ấy còn giúp chị mang đồ hả?”

      “Đúng vậy, haizzza, đứng bên cạnh ấy trongthang mấy, trái tim của chị đây rục rịchmuốn nhào tới đè lấy ấy.”

      “==…………”

      Lâm Dao cầm hai móng vuốt của tôi: “Em Kỳ Nguyệt, giói thiệu ấy cho chị , có số điện thoại ấy ? ấy còn độc thânkhông?”

      Tôi cắn chiếc đũa, lắc đầu rồi lại gật đầu. Tôicũng biết trong đầu mình nghĩ cái gì, muốn ra nhưng lại muốn tổnthương Lâm Dao.

      Đôi mắt Lâm Dao mở to ngấn nước động lòngngười: “Kỳ Nguyệt, cầu xin em, cầu xin em, emgái tốt.”

      Tôi than thở, lấy điện thoại ra đọc số của Tô Tín cho chị ta, chị ta hưng phấn nhào tới muốn hôntôi nhưng tôi cách xa kịp thời.

      Trong lòng tôi ê ẩm, có chút đau nhói.

      Mẹ, nhất định là bánh bao chấm dấm quá nhiều.
      ●●●●●●

      Mệt mỏi quay về ký túc xá, tôi kiểm tra túi xách, tìm tìm lại cũng thấy ví tiền đâu cả.

      Ngồi xuống bậc thang vườn hoa, đổ hết toàn bộ đồ trong túi xách ra, xác định là mất tôi cựckỳ bi thương, dốc sức chà đạp những bông cúc trong vườn hoa.

      Tôi biết ngay là gặp Tô Tín có chuyện gì tốt, khó trách hôm nay thang máy có cảmgiác xui xẻo.

      Tôi đạp đạp, hù dọa con mèo ở gần đó, nhảy raxa vài mét. Mẹ nó! Ngay cả con mèo mà cũng xù lông lên với tôi.

      Dì quản lý ký túc xá xem Tv, tôi gõ cửa sổgọi dì.

      Dì kéo cửa sổ ra, nhìn tôi hòi: “Kỳ Nguyệt sao lại là con?”

      “Dì ơi con bị mất đồ, tiền và chìa khóa phòng đều ở bên trong, bây giờ về phòng được.”

      “ai yo.” Dì vỗ vai tôi : “chắc là chia tay bạn trai rồi, trước kia con thường ra ngoài qua đêm, có thói quen mang theo chìa khóanên để ý gì đến mấy thứ đó nhiều rồi,hôm nay coi như xong.”

      ==……..cái chuyện gì xảy ra vậy.

      “Dì, dì có chìa khóa dự bị của ký túc xákhông?”

      “Dì làm gì có, tất cả các chìa khóc dự bị đềugiao cho phòng ban giữ mà bây giờ người tađã tan việc hết rồi.”

      “Vậy con làm sao bây giờ.” Tôi muốn khóc rồi.

      “Gọi điện thoại cho bạn trai cũ của con?” dì cẩn thận hỏi.

      == Dì à dì, dì ép con phải dùng phương thức đối xử với mèo hoang mà đối đãi với dì.

      Nhìn sắc mặt tôi tốt, dì quản lý nóithêm nữa, tôi chợt nhớ tới Tân Hân vội lấy điện thoại ra gọi cho cậu ấy, điện thoại vang hai tiếngđã có người bắt máy.

      “Alo?”

      Tôi sửng sốt, giọng quyến rũ của Ninh Tiểu Bạch vừa nghe biết, tôi có dự cảm xấu.

      “À, cái đó, Tiểu Bạch à, tớ tìm Tân Hân.”

      “À.” Cậu ta miễn cưỡng trả lời.

      “Kỳ Nguyệt! Tìm tớ làm gì thế?”

      “Tân Hân, tớ bị mất đồ, chìa khóa, tiền mặt mấthết tất cả rồi, bây giờ vào ký túc xá được,cậu cho tớ ở ké đêm để tớ suy nghĩ giải pháp, phiền cậu nhiều đâu.”

      “Đương nhiên là ! Làm sao biết chứ!”Giọng Tân Hân sang sảng rồi đột nhiên trầmlại: “Mà bây giờ tớ ở cao nguyên Thanh Tàng, ba mẹ tớ cũng du lịch với công ty rồi.”

      “……….” Tôi khoát khoát tay: “Thôi, để tớnghĩ cách khác.”

      Sau đó tôi gọi cho đồng chí Kỳ Liên Sơn điên thoại tắt máy, Lâm Tĩnh càng khỏi bàn, nhà cậu ấy cách xa thành phố N cả ngàn dặm.

      Nhìn dì quản lý, dì ấy ngáp liên tục, hốc mắt tôi nóng lên, tôi xoa xoa mắt : “Dì, con quấy rầy dì nữa, con trước suy nghĩ cách khác.”

      “Aizz, Kỳ Nguyệt, con nghe dì khuyên câu, đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa, con liên lạc với bạn trai cũ, chắc chắn cậu ta thể để ý tới con.”

      Đáy lòng tôi thầm rơi lệ. Người đàn ông của tôicòn bị nhốt ở ký túc xá, để ý tôi bằng cách nào đây.

      Tôi qua lại trong sân trường, cầm ba đồngcòn sót lại mua ly trà sữa đá. Lúc này điện thoại vang lên, tôi vui mừng bắt máy.

      “Kỳ Nguyệt, em ở đâu?”

      Giọng Tô Tín lạnh lẽo tôi nghe mà nổi da gà.

      “Tôi ở trong ký túc xá ăn trứng chơi net.” Tôi cố ý dùng đầu lưỡi tạo ra thanh liếmbơ.

      “À.” Tô Tín khẽ cười : “ ở dưới lầu ký túc xá của em, có đồ đưa cho em, mau xuốngđây.”

      “Có đồ?” Tôi nhảy dựng lên: “Tôi xuống.”

      Tôi chạy về ký túc xá, thấy Tô Tín đứng dựa vào chiếc xe, áo sơ mi đen tan vào bóngđêm.

      Ví tiền à~~~~~~~~~~~chị đếnđây~~~~~~~~~~~

      “Tô Tín~~~~~~” Tôi tha thiết gọi tên .

      Tô Tín xoay người, ban đêm thanh vắng ánh đènhiu hắt chiếu sáng gương mặt , lạnh nhạt : “Em phải là ăn trứng chơi net trong phòng sao, sao thấy em từ lầu xuống mà từ ngoài vào?”

      “cái đó…….tôi nhất thời kích động, nhảy quacửa sổ, chạy như điên tới đây.”

      “………….” Tô Tín trầm mặc.

      Tôi chìa tay: “Đồ đâu, ví tiền của tôi?”

      có.”

      có?” Tôi rũ tay xuống, mở to mắt hỏi lại: “?”

      “uh, Tân Hân gọi cho kể lại tình huống của em.” tới bên cạnh xe, mở cửa, nghiêng người : “Kỳ Nguyệt, trước tiên đến nhà .”
      ●●●●●●

      !” Tôi níu lấy bồn hoa, trừng : “Dì Kỳ tôi hôm nay muốn ngồi đây cả đêm, ngắm trăng hưởng gió.”

      “Tùy em.”Đôi mắt nhìn tôi lần cuối rồikhom người lên xe, khởi động xe chạy .

      Đêm hè nóng nực, khắp người tôi đổ đầy mồ hôi, kiên cường chịu đựng, nhất quyết thểvì cái lợi trước mắt mà quên thân.

      Tô Tín hạ cửa xe xuống, mặt thay đổi hỏi: “Hỏi em lần cuối, có hay ?”

      .” Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn nữa.

      Cửa xe chậm rãi đóng lại, Tô Tín lái xe .

      Tôi nhảy lên, nhìn cái xe khóc rống lên: “Tô Tín là cái đồ lưu manh, khốn khiếp, sao chổi, tôi hận chết được!”

      La hét xong trong lòng cũng vui sướng hơnnhiều, tôi ngồi xổm xuống, oán niệm thế giới này công bằng.

      Oán niệm còn chưa xong, thanh tiếng xechạy thu hút ánh mắt tôi, Tô Tín dừng xe cách đó xa, bước nhanh tới tôi, tôi vội vàng nắm lấy đám cỏ trong tay ném vào , đứngdậy chuẩn bị chạy.

      nhanh hơn tôi hét lên: “Kỳ Nguyệt, em dám chạy thử xem.”

      Giọng hét này của làm tôi đứng im tại chỗ, cho tôi thời gian định thần lại, Tô Tín đãtúm lấy cổ áo tôi, xách tôi vào xe, tôi định giùnggiằng khom người xuống.

      Mặt cách tôi rất gần, đôi mắt tĩnh mịch, giữahai lông mày có chút tức giận: “Kỳ Nguyệt, em bao nhiêu tuổi rồi lại thích chơi trò chơi như vậy là có ý gì?”

      Lòng tôi nhảy lên giống như đánh trống,lấy lại tinh thần sức mạnh tràn đầy : “Cháunhỏ! Dì làm sao có thể chơi với cháu như vậy!”

      nghe tôi xong vẻ mặt cũng chậm rãigiãn ra.

      Nhìn tôi hồi lâu làm tôi sợ hãi rút người vàotrong, Tô Tín mới nhếch miệng, đôi mắt lêntia sáng.

      thích em có nghĩa là dung túngcho em, Kỳ Nguyệt, thầy quan tâm em em cứ vậy mà tức giận?”

      “Tôi mấy lần nữa đây, phải làthầy tôi nữa rồi.”

      mỉm cười : “Ai từng ngày làmthầy cả đời cũng làm thầy?”

      “Người nào vậy? Tôi nhớ.”

      “Được rồi.” mệt mỏi xoa xoa mắt, tiếp tụchỏi: “Vậy là ông xã?”

      “Tô Tín.” Tôi biết tại sao lại tức giận, xụmặt xuống: “Có thể đừng đùa giỡn như vậy được ? Ở công ty như vậy, bây giờcũng vậy.”

      nghiêm túc.” Tô Tín nhìn tôi chăm chú lậplại: “Kỳ Nguyệt, là nghiêm túc.”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      >>>>> Chương 23 <<<<<


      đường đến nhà Tô Tín, tôi lời nào, trong lòng rất phiền muộn, mỗi lần ngheanh cái gì xong tôi đều có cảm giác như vậy.

      Nhưng bất kể là cái gì, tôi cũng lựa chọn với , chính là loại tin tưởng rất kỳdiệu và cảm giác phó thác giao hết cho .

      chỗ ở còn hơn là đầu đường xó chợ.

      Đến nhà cũng là 9h tối.

      vừa mở đèn làm tôi giật mình, đối với tất cả phản ứng cũng tập thành thói quen, lấy đôi dép mang trong nhà ra cho tôi.

      Tôi mang xong vào trong, nơi này cũng khôngcó gì thay đổi. Tôi ngồi vào ghế salon, biết tại sao thấy hơi mệt.

      Tô Tín nhìn hai mắt tôi, khuôn mặt lênnụ cười: “Kỳ Nguyệt, đói bụng ?”

      “Có thể đói .” Giọng tôi có chútxù lông.

      cười cười lên tiếng, rót ly nước cho tôi rồi di vào bếp.

      Lúc ra ngoài, tôi vừa xem TV vừauống nước, thấy tôi phun nước sặc sụa.

      Đồng chí Tô Tín mặc tạp dề gương mặtkhông cảm xúc nhìn tôi, mẹ tôi ơi, cảnh tượngnày là hài hòa quá .

      “ha ha ah aha.” Tôi té cười ghế.

      Tô Tín tới, kéo người tôi ngả nghiêngđứng thẳng lên: “Kỳ Nguyệt, có gì mắc cười?”

      “ha ha ha ha.” Tôi cười mà nước mắt giàn giụa: “Cháu , tôi phát có tướng làm vợlắm nhé.”

      Sắc mặt Tô Tín đen thui hỏi: “Người nào đó có tướng làm chồng có thể tới bếp phụ nấu cơm ?”

      Tôi ngưng cười, đẩy tay ra, nghiêm mặt :“Khụ khục, có thể?”

      Tôi chạy đến tủ lạnh, lấy hết tất cả cà chua màtôi thích nhất mang ra, chờ nước sôi Tô Tín hỏi: “Kỳ Nguyệt, em nhất định phải ăn hếtcà chua?”

      “ừ.” Tôi gật đầu, bắt đầu nghiêm túc cầm dao cắt, nhắc nhắc lại: “Canh cà chua trứng, trứng sốt cà chua, nước ép cà chua, cà chua đườngphèn, cà chua hầm cách thủy thịt bò……….”

      Tô Tín đến bên cạnh tôi, cầm quả cà chua gõ vào ót tôi : “ đánh cho em giốngtrái cà chua luôn, em tu luyện thành quỷ cà chua luôn .”

      Tôi trợn mắt: “Có cà chua nào ăn thịt đồng loại mình sao!”

      Tô Tín muốn lấy hai mưới mấy quả cà chua trênthớt xuống, tôi lập tức xù lông nằm ôm lấy mấy quả cà chua: “ dám quả nào hômnay máu nhuộm cà chua!”

      Tô Tín vô lực day day huyệt thái dương, sâu xa : “Được rồi, lấy, em cũng đừngôm nữa, cà chua nhuộm máu em mất.”

      Tôi đứng dậy, tiếp tục cắt cà chua, chút để ý hỏi: “Cháu , nước sôi chưa?”

      “Kỳ Nguyệt.” Giọng Tô Tín có chút nghiếnrăng nghiến lợi: “Em thử kêu cháu nữa xem.”

      “Cháu trai tuyệt vời, nước sôi chưa?"

      “……….rồi, mang cà chua tới đây.”

      Tôi bưng cái thớt tới, mở nấp nồi ra, đổ toàn bộ cà chua vào trong, nước sôi văng ra ngoài, dính trúng tôi, tôi nóng thụt tay lại nhảy ra ngoài.

      Chưa hoàn hồn quay đầu lại thấy Tô Tín đangngậm miệng mỉm cười, nhìn chằm chằm tôi.

      “Nhìn cái gì, chưa từng thấy ai nấu canh à.”

      nắm tay tôi, mu bàn tay bị nóng đỏ lên:“Cái người này phải nấu canh là nấungười mới đúng.”

      Kéo tôi đến bên bàn ngồi xuống, lấy hộp thuốc phỏng trong tủ lạnh ra bôi lên: “Được rồi ngồi đây , tay chân vụng về.”

      Tôi sờ sờ mu bàn tay bị đau, nhìn bóng lưng TôTín bận rộn trong bếp, ánh đèn bao trùm lấyanh, trong lòng tôi cực kỳ ấm áp.

      Dạo gần đây động chút là cảm động, phải là phong cách của Kỳ Nguyệt rồi.

      “Cháu trai tuyệt vời, đừng có thừa dịp tôi quan sát đổi cà chua thành mướp đấy.”

      Tô Tín ngẩn người chuyện.

      Lúc ăn cơm, cả bàn đều có màu hồng hồng đỏ đỏ, tôi gắp toàn bộ thịt bò và ớt xanh vàochén của Tô Tín, kinh ngạc hỏi: “Kỳ Nguyệt em làm gì thế?”

      “Cái khác cho , cà chua là của tôi.”

      “Quá khen.”

      “…………..”

      Tô Tín cúi đầu lặng lẽ tiêu diệt cái chén như cái núi , đáy lòng tôi cười to, ha ha, Tô Tín à quả nhiên cũng có lúc bại trong tay tôi!Hoan hô ~~

      Tô Tín ăn được nữa ngẩng đầu lên, nheo đôi mắt lại : “Kỳ Nguyệt, cảm thấy chúng ta cần phải thảo luận lại thói quen ăn uống.”

      “Ai?”

      “Như bây giờ là tốt, phải suy tính cho tương lai.”

      “………….”

      Sắc mặt bà bây giờ đây gần giống với trái càchua rồi, tôi ấp úng : “Ai muốn cùng với , bớt chảnh chọe .”

      “Em cùng cũng đừng hòng nghĩ cùng với người khác.” Tô Tín để đũa xuống:“Tin , ngoại trừ có người nàothích người chỉ biết ăn cà chua.”

      “Cà chua thế nào, cà chua thể làm cơm ăn hả, tôi hận nhất là những người kỳ thị chủng tộc rau quả đấy! Đừng tưởng rằng dưa leo là tốt nhất, cà chua cũng có bầu trời riêng củamình!”

      “……..khụ khụ.” Tô Tín ho hai tiếng, nhìn vàođáy mắt tôi, nghiêm túc : “Rất tốt, em thắng.”
      ●●●●●●

      Tôi cứ như vậy mà ở nhà của Tô Tín, mỗi ngàyanh chở tôi làm, cùng nhau tan làm. Vốn trách nhiệm nấu cơm nặng nề giao cho tôi,nhưng mà , Kỳ Nguyệt, được rồi để anhlàm, sợ em làm cháy nhà.

      Cứ như vậy tuần lễ trôi qua, tôi có cảm giác cuốc sống quá ảo giác.

      Lâm Dao vẫn thường xuyên muốn tôi mật báo tin tức của Tô Tín, chị ta dường như vô cùngthích , có lúc tôi ác ý nghĩ, nếu cho chị ta biết tôi ở chung với Tô Tín biết chịta có đau lòng mà khóc hay .

      Ngày nào đó tan việc về nhà, tôi ôm gối ngồi ghế salon xem TV, Tô Tín ở bên đọcsách, tôi nhìn chằm chằm nửa ngày rồi .

      “Tô Tín, tôi hỏi vấn đề.”

      “Hả?” Đầu cũng ngẩng lên.

      “Hai chúng ta bây giờ có tính là ?”

      “À.” cười , nâng mắt lên nhìn tôi hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”

      “Tôi cảm thấy giống.” Tôi cau màynghiêm túc : “ chút kích tình cũng , tôi cảm thấy chúng ta giống như vợ chồng già hơn.”

      Tô Tín gắp sách lại, ngồi vào bên cạnh tôi, độtnhiên lấn người tới áp tôi vào góc sofa, giọng mập mờ: “ bằng hôm nay chúng ta kích tình chút, làm những gì vợ chồng nên làm?”

      người mùi hương dễ chịu, hơi thở phà vào mặt tôi, tôi sợ sệt ôm lấy gối che kín nửa gương mặt, dám nhìn .

      cười hì hì, hôn xuống trán tôi nụ hônnhẹ: “Được rồi, hù dọa em rồi, tắm.”

      Bóng đen bao trùm người biến mất, tôi ngồidậy, ném cái gối vào người .

      “Tô Tín, là tên dâm tặc!!!!!!!!!!!”

      vui vẻ vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại chặncái gối bên ngoài.

      Tôi mơ màng ngồi ghế rất lâu nhúc nhích, tận đáy lóng có chút lửa nóng xua được.

      Chuông cửa đột nhiên vang lên, tôi giật mìnhnhảy xuống sofa, tiếp điện thoại cửa

      “Cho hỏi ai vậy?”

      Bên kia yên tĩnh hồi, lâu sau mới vang lên giọng quen thuộc.

      “Tôi là Tô Minh Á.”
      ●●●●●●

      Tô Minh Á vào cửa, rất tự nhiên thay giày, rửa tay ngồi vào ghế, so với tôi còn quen thuộc hôn,tôi vội vàng rót cho cậu ta ly trà, đôi mắt cậu ta vẫn lóng lánh, lóe sáng.
      Tia sáng kia có thể làm cho lòng người mềmxuống.

      Tôi đứng đó, tay cũng biết đặt ở đâu, ngập ngừng : “Cái đó, thầy Tô tắm. ==cậu ngồi đây trước .”

      “Ừ.” Cậu cười cười: “Còn gọi là thầy Tô, khi nào ở chung vậy?”

      “Mấy ngày trước rớt ví tiền, về phòngđược, nên tới đây ở.”

      “Còn chưa tìm được?”

      “Tìm được == chỉ là, thầy Tô cho phép .”

      Cậu nghe vậy cười lên, giống như ánh mặt trời ấm áp mùa xuân: “Kỳ Nguyệt, sao cậu còn ngốc như vậy.”

      “Cậu đừng hỏi tớ, cậu uống trà .”

      Tô Tín tắm xong ra, giống nhưtrong phim hay tiểu thuyết này kia người đàn ông mặc áo khoác tắm khêu gợi, mà chỉ là mộtbộ đồ ngủ rộng thùng thình, lấy khăn lau tóc ướt, thấy Tô Minh Á đến, cười rất tự nhiên rồi trợn mắt với tôi.

      “Kỳ Nguyệt, tắm, mỗi ngày đều chơi vi tính tới khuya như vậy làm cách nào ngủ được.”

      “………..==dạ.” Tôi chạy về phòng lấy quần áo rồi chạy vào phòng vệ sinh.

      Chờ tôi tắm xong ra ngoài Tô Minh Á cũng đãđi, Tô Tín thích thú dựa vào ghế, đôi mắt miễncưỡng nhìn sang đây.

      : “Kỳ Nguyệt, lấy mấy sấy tóc ra đây.”

      “Tự lấy .”

      “Em có lấy hay ?”

      lấy.”

      lấy?”

      “Tuyệt đối lấy!”

      “Được.” đứng lên: “ lấy.”

      “………..”

      Tô Tín vào phòng lấy máy sấy tóc ra, gương mặt duy trì nét lạnh băng, kéo tôi ngồi xuống rồi bậtmáy sấy tóc cho tôi.

      Ở trong gương tôi nhìn thấy gương mặt của , cúi đầu nghiêm túc xoa đầu tôi, lông mi rũ xuống như bức tranh thủy mặc.

      giọng : “Kỳ Nguyệt, em là ngườithứ hai mà sấy tóc.”

      “Con mẹ nó, vậy còn thứ nhất?”

      “Người thứ nhất là chính .” Giọng rất dịu dàng: “Ngay cả mẹ - Hạ Mộng Phồncũng chưa có.”

      đầu tôi đều là gió nóng, mà trong lòng tôilại rất bình thản, loại ấm áp chân bìnhthản, nhân dịp bầu khí tốt tôi cốgắng hỏi đống vấn đề.

      “== cái đó, vì sao giúp Lâm Dao cầm tài liệu?”

      tắt máy, cười lên: “Sao hả, em ghen?”

      “Ăn dấm em , tôi chỉ tiện hỏi chút.”

      “Bởi vì ấy giống với em.” lấy cây lược gỗ bàn: “Vậy cũng hỏi em câu, tại sao em đưa cách liên lạc của cho ấy?”

      “À, cái đó, ấy xin, Lâm Dao rất thích .”

      Tô Tín ôm tôi từ phía sau, cằm chống lên đỉnh đầu tôi, giọng : “Vậy còn em?

      “………….” Sắc mặt tôi đỏ ửng, hắng giọng: “Khụ khụ, cứ như vậy .”

      Tô Tín gì chỉ dịu dàng cười, nhàng vuốt tóc tôi : “ bây giờ rất vui.”

      “Vui cái gì?”

      Tôi đối với cái người hỉ nộ vô thường này sớmđã thành thói quen.

      “Em thích nhiều như thích em, Kỳ Nguyệt, em nợ .”

      ...

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Băng Châu
      -------

      >>>>> Chương 24 <<<<<


      Cũng có lúc tôi nhạy cảm giải thích được,làm cách nào tôi với Tô Tín bây giờ lại ở chungvới nhau.

      Nhìn người đàn ông ăn điểm tâm trướcmặt, tôi lại đột nhiên có cái suy nghĩ kỳ lạ này.

      Tôi nhếch miệng cười hỏi : “Tô Tín, sao cho em về?”

      “Em ở mình an tâm.”

      “Lúc trước em cũng ở mình anhcũng an tâm đấy sao?”

      luôn bên cạnh em chỉ là em chú ý thôi.”

      Tôi rợn tóc gáy : “ cứ như trinh thám ý.Rùng rợn chưa, hung thủ ở sau lưng quan sát đấy.”

      Tô Tín nhìn chằm chằm tôi lúc, gấp cái bánh bao nhét vào miệng tôi: “Đúng là miệngchó phun ra được ngà voi.”

      Tôi nghẹn nên lời, tầm mắt đột nhiên bay tới người quen trong tiệm, cái bím tóc quen thuộc cỡ nào, nhớ năm đó tôi và bé cùng nhau hô hào, kỉ niệm năm tháng ấy hàohùng biết bao, mà hôm nay tôi gả cho người,hoa tàn bướm bay………..Được rồi, dừng lại.

      bé cũng nhìn thấy tôi, kích động chạy tới chỗtôi: “Chị dâu Tô, đúng là có duyên nha.”

      Tô Tín nhìn người vừa chạy tới, khẽ cười, nụ cười tuy vui vẻ nhưng lại mang theo chút nghingờ.

      “Này? Sao phải là Tô học trưởng, chồng chị là ai?”

      Gương mặt Tô Tín trầm xuống, buồn bã.

      La Lỵ nhìn Tô Tín tiếp tục : “Woa, đây là của chị hả, là đẹp trai nha!”

      Tôi gặp bánh bao cho vào miệng từ từ nhai, tự giác trầm mặc im lặng.

      “Nhưng mà giống với chị nha, so với chịthì đẹp hơn rất nhiều!”

      Nhìn sắc mặt hai chúng tôi tốt, La Lỵ cũng lựa chọn im lặng.

      bé vẫn biết, ba câu, trong nháy mắt giết chết tôi và Tô Tín.

      Ăn xong bữa cơm buồn tẻ, tôi và La Lỵ sóng vainhau , Tô Tín đằng sau, mãi lúc mớinghe được giọng ảm đạm của .

      “Kỳ Nguyệt, lấy xe, em đứng đây chờanh, đừng có chạy lung tung.”

      “Uh.” Tôi đưa mắt nhìn bóng lưng xa.

      La Lỵ giọng hỏi: “Học tỷ, đây phải làchồng mới của chị rồi.”

      Tôi bất đắc dĩ ngồi xuống bậc thềm, ngửa mặt nhìn La Lỵ: “ chết , là chồng của ta, ta nhau đấy.”

      “Vậy Tô học trưởng làm sao đây, sao hai ngườikhông hẹn hò?”

      .” Tôi thở dài: “Từ trước tới giờ vẫnchưa từng.”

      “aaaaaaaa.” La Lỵ kêu lên: “Chị vẫn là người của hội mà còn là hội trưởng, làm sao chị có thểkhông thích ấy.”

      Tôi đứng lên phủi quần, chụp lấy hai vai : “Vậy em làm hội trưởng , tìm những món lợi của Tô Tô, biết ?”

      “Hội trưởng chị thích ấy hả?”Ánhmắt La Lỵ lấp lánh hỏi tôi.

      Tôi nhìn chiếc xe Tô Tín chạy tới gần,chậm rãi : “Chị từng có cảm giác, nhưng chịchỉ đủ sức để thích người duy nhất.”

      La Lỵ nữa, gương mặt ngây thơ chu lên, tôi cười hỏi: “Giận à?”

      giận, em chỉ hận bản thân có tiền đồ, tặng Tô học trưởng cho chị, vậy mà chị aaaaaaaaaaaaaa, em hận chị! Em theo đuổi Tô học trưởng!”

      xong nắm chặt balo chạy như bay.

      Tôi hét lên phía sau: “Chú ý việc họcnhaaaaaaaaaaa!”

      Xe Tô Tín dừng trước mặt tôi, cửa sổ xe hạxuống, gương mặt tuấn tú mà giọng lạnh lẽo: “Lên xe.”

      Cảm thấy Tô Tín được vui, tôi sờ sờ tóc,cố gắng mở cửa sau, bình tĩnh ngồi vào ghế sau.

      “Sao ngồi ghế trước?”

      “À, cái đó………” Tôi nghiêm túc: “Theo quan sát mấy ngày nay em phát , ghế sau có cửa sổ lớn, phong cảnh đẹp.”

      Tô Tín cười lạnh, xuống xe, mở cửa phía saura, tôi cả kinh nhanh nhẹn mở cửa phía bên kia ra, tên mặt người dạ thú Tô Tín dùng sức kéo tay tôi lại, kéo tôi vào trong xe, lấn người vào trong.

      Tôi xoa cổ tay đau than thở.

      Tôi nhìn thẳng vào mắt Tô Tín khoảng mười giây, sắc mặt rất trầm dọa người : “Sao hả, chột dạ?”

      “Chột dạ………”

      Vừa định giải thích mấy câu đôi môi bị lấpkín, có chút tức giận mút lấy đôi môi, định đẩy ra lại càng dùng sức, tôi cảm giác hô hấp đều bị cướp , cả người có sức lực, cố gắng giơ tay đánh vào lưng .

      Con mẹ nó Tô Tín , tôi muốn ngộpthở mà chết đâu.

      Tôi hung ác cắn cái, nghe được vị tanh của máu trong miệng, động tác của chậm lại, nhàng liếm môi của tôi, nghiêng đầu chóp mũi chạm vào gáy tôi, giọngthở gấp, hơi thở của làm cổ tôi nhột.

      “== làm thôi.” Tôi tự biết bản thân rất là sát phong cảnh.

      rù rì : “ có tâm trạng rồi………..”

      “Vậy buông em ra, em làm, bị trừ tiền lương là chuyện lớn đó.”

      Tô Tín ngồi dậy, trong đôi mắt vô cùng tĩnh mịch: “Kỳ Nguyệt, nuôi em còn đủ sao?”

      “Đủ rồi, tuyệt đối là đủ, nhưng em là có chí khí, cần đàn ông nuôi, em muốn tựmình nuôi mình.” Tôi giở ra ngôn từ chính nghĩanói.

      cười : “Được rồi, chăm chỉ, dẫnem làm, thuận tiện giới thiệu cho mọi người trong công ty thấy đôi môi sưng to của em.”

      Cái gì? Tôi vội vàng nhìn vào kính chiếu hậu, đúng là miếng lạp xưởng cực phẩm nhân gianmà, tôi giơ tay đánh , cầm chặt cổ tay tôi : “Đừng có náo loạn, giúp em xin nghỉ, chăm chỉ đành vất vả về nhà nghỉ ngơi thôi.”

      Tôi rất ấm ức, điện thoại di động lại vang lên, tôi lấy ra nhìn, ra là số của mẹ già.

      “Dạ, mẹ?”

      “Kỳ Nguyệt?”

      “Dạ, là con.”

      “Mẹ ở cửa trường con, tới thăm con chút, con ở trong ký túc xá sao?” Giọngnói của mẹ già thẳng thắn vào chủ đề chính.

      “…………….”

      “Kỳ Nguyệt?”

      Tô Tín nhìn tôi nghi ngờ, tôi đưa ra khẩu hình miệng “mẹ em” lập tức hiểu ý chuyện nữa.

      “Mẹ, con ở trường.”

      làm?”

      “A……..Dạ……..”

      “Chỗ nào? Mẹ tìm con.”

      “Công ty thiết kế Siêu Tiện…….”

      Tôi còn chưa hết, Tô Tín gõ lên trán tôi cái, tôi đau muốn khóc lại thể khóc thành tiếng, chỉ có thể trừng mắt nhìn .

      “Hả? Siêu Tiện?”

      “Triều Giản………” Tôi nước mắt lưng tròng .

      “Vậy mẹ tìm con cũng được.”

      Tôi sợ hãi vội vàng từ chối: “Đừng đừng đừng,mẹ, con xin nghỉ tới trường đón mẹ, mẹ ở dướilầu chờ con tí, con đến liền!”

      “Tại sao có thể để con xin nghỉ, mẹ tới là được.”

      “Mẹ ở đó chờ con , con tới rất nhanh!”

      “Nguyệt Nguyệt.” Bên kia thanh của mẹ thanh hạ xuống: “Bây giờ mẹ ở phòng dì quản lý ký túc xá của con, dì ấy mấy ngày trước có người đàn ông đến đón con , con cũng có quay về, đúng ?”

      Mẹ kiếp, dì ấy cũng biết chọn đúng trọng điểm mà ghê.

      có, trời tối dì ấy thấy thôi.”

      “Nguyệt Nguyệt, có phải con ?”

      “……………Sao có thể chứ? Con mẹ làm sao có người thích được, nếu có chắc là đầu ócvà ánh mắt của người đó bình thường.”

      Tôi xong lập tức nhìn Tô Tín với ánh mắtcầu xin tha thứ, đại ca, em chỉ đùa thôi!

      Đôi mắt híp lại thành đường cong, trànđầy nguy hiểm.

      “Đưa điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy ở bên cạnh con.” Giọng của mẹ tức giận cao lên: “Đưa điện thoại cho cậu ấy nhận!”

      Trong lòng tôi trầm xuống, trực giác của mẹ quá sắc bén, xem ra là gạt được rồi.

      Tôi hơi phiền não đưa điện thoại cho Tô Tín, ý bảo nhận.

      Ngay sau đó nghe thanh tức giận của mẹ:“Cậu là ai? Con tôi mới qua năm hai cậu cũng bỏ qua sao? Cùng ở chung? Cậu phụtrách được trách nhiệm sao?”

      Sắc mặt Tô Tín chưa từng thay đổi, đợi mẹ tôiphát tiết xong mới chậm rãi trả lời: “Chào bác,con là thầy của Kỳ Nguyệt.”

      “Thầy? Thân là thầy mà biết kiểm điểm,lại dám đương với học sinh!”

      “Con cảm thấy làm thầy thể yêuhọc sinh, hơn nữa, so sánh với những người con trai bằng tuổi với ấy, ít nhất con có thể chăm sóc cho ấy tốt hơn.”

      “…………” Tâm tình bên kìa dường như hòa hoãn lại: “Vậy tốt, bây giờ đưa con bé về đâygặp bác.”
      ●●●●●●

      Tôi và Tô Tín ngồi đối diện với mẹ, mẹ quan sátTô Tín mấy lần rồi : “Nguyệt Nguyệt, chia tay với cậu ta .”

      “Hả?” Tôi sửng sốt, mẹ ruột à, mẹ đừng có liếcmắt cái xác định liền chứ.

      Mẹ khuấy ly nước trái cây, bình tĩnh trả lời: “Dáng vẻ quá thành thạo, thích.”

      “Muốn trách trách mẹ ấy.” Tôi lầm bầm: “Tạo ấy thành dáng vẻ họa thủy này.”

      Tô Tín mỉm cười lễ phép : “Bác , con cảm thấy bề ngoài con có gì kém cỏi,ngược lại, có thể để lại cho đời sau gen di truyền tốt?”

      “khụ khụ khụ…….” Lần đầu tiên thấy mẹ uốngnước trái cây mà bị sặc.

      Tô Tín vô cùng săn sóc lấy khăn giấy đưa cho mẹ.

      Lời của quá ác độc, tôi bực bội đá chânanh phát dưới bàn, hình như cũng đoán ra được nhanh chóng né tránh, còn đặc biệt giả bộ mỉm cười nhìn tôi.

      Mẹ lau miệng, bình tĩnh lại: “Cậu tên là gì?”

      “Tô Tín.”

      “Tên cũng tệ.” Mẹ gật đầu cái rồi lạicau mày : “Bác thấy điều kiện của cậu cũng tệ, tại sao lại coi trọng Nguyệt Nguyệtnhư vậy?”

      Tô Tín làm ra vẻ nghi ngờ: “Có thể là đúng nhưlời con của bác , chắc là đầu óc và ánh mắt con bình thường?”

      “………….”

      Aaaaaaaaaaaaa, Tô Tín em muốn đứng lên bópchết , em biết ngay là mang thù mà, bắtđầu trả thù rồi !!

      Mẹ loại bỏ vấn đề này ra: “Trong nhà cậu như thế nào?”

      “Ba con ở nước ngoài, mẹ con ở trong nước, tựmình mở công ty thiết kế.”

      “Siêu Tiện?” Mẹ tôi phản xạ có điều kiện hỏilaị.

      “Phụt ――” Tôi phun, chắc là mẹ bắt đầu phảnkích rồi.

      Tô Tín giựt giựt khóe miệng.

      “A à, Triều Giản?” Mẹ vội vàng thay lời.

      “Dạ.”

      “Chẳng lẽ mẹ cậu họ Hạ?”

      “Dạ đúng vậy.”

      như vậy, Hạ Mộng Phồn là mẹ cậu?” Ánh mắt mẹ đột nhiên lóe lên.

      Tô Tín trịnh trọng gật đầu.

      Mẹ nữa, cúi đầu tìm cái gì đó trong túi xách, cúi cùng lấy tờ giấy và câyviết đặt bàn đẩy tới trước mặt Tô Tín.

      Mẹ kích động giọng cũng có chút run rẩy: “Cái đó……nhờ mẹ cậu ký tên, bác đây vô cùng sùng bái người phụ nữ kiên cường như bà ấy.”

      Mẹ xong, tôi và Tô Tín cùng nhau hóa đá.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Băng Châu
      -------

      >>>>> Chương 25 <<<<<


      Để cho tôi và Tô Tín càng thêm bi thương, mẹ quyết định ở tạm nhà Tô Tín thời gian……

      Khi mẹ kéo vali hành lý khổng lồ vào trong nhà Tô Tín, hai chúng tôi rất im lặng, mẹ nghiêmtrang : “Các con đừng có dùng ánh mắt nàynhìn mẹ, mẹ cũng muốn quấy rầy thế giớihai người của các con, mẹ chỉ muốn cắm dùi ở đây để gặp được mẹ của cậu ấy thôi.”

      Tôi và Tô Tín liếc mắt nhìn nhau, người giúp mẹ xách hành lý, người dọn dẹp phòng trống, mẹ gọi tôi lại: “Nguyệt Nguyệt, cần dọn dẹp, mẹ ngủ chung phòng vớicon là được.”

      “Dạ.” Tôi cũng muốn nghĩ nhiều liền đồng ý.

      Vì vậy, cuộc sống bi thương của ba người bắt đầu.

      Buổi chiều đầu tiên, tôi và Tô Tìn ngồi ghế sofa xem TV, lúc tôi cười quá trớn ngả người té vào trong ngực , Tô Tín liền ôm tôi, vừalấy miếng trái cây đưa vào miệng tôi.

      Mẹ tắm xong ra, mỉm cười : “Kỳ Nguyệt,lại cầm giúp mẹ cái khăn?”

      Tôi nhìn Tô Tín, ý bảo cầm, cũng cực kỳ nghe lời, lập tức buông tôi ra tới cầm khăn.

      Tô Tín vào phòng, mẹ nhanh toới ngồixuống cạnh tôi, cắt trái cây.

      Lúc Tô Tín ra, mẹ cười vô cùng từ ái, vỗ vỗphía bên trái ghế sofa: “Tiểu Tô, con ngồi bên này.”

      Tô Tín nhìn bên phải mẹ là tôi, muốn tới chỗtôi, bị tôi phe phẩy đầu quay trở về. rất bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là qua ngồibên cạnh mẹ.

      Tình huống cuối cùng chính là như vậy, mẹ ngồigiữa hai người chúng tôi rất là vui vẻ, tôi ngồibên phải mẹ cũng cười bình thường mà Tô Tín ngồi bên trái mẹ căm phẫn im lặng ngồiđó…..

      Ngày hôm sau là ngày nghỉ, sáng sớm Tô Tín đãkêu tôi dậy muốn siêu thị, tôi muốn ngủ nướng để ý tới , lát sau cảm thấy cúi xuống thủ thỉ thù bên tai tôi: “Thuậntiện đưa em về ký túc xá lấy bản ghi chép, emkhông muốn ?”

      Tôi giật mình ngồi dậy, ánh mắt lấp lánh sảng khoái tinh thần, cảm giác hưng phấn từ trongđáy lòng tuôn trào ra.

      “Dậy ngay! Em !”

      Tôi rửa mặt xong thấy mẹ vào phòng, lạnhnhạt nhìn hai chúng tôi : “Tiểu Tô, bác đưa con .”

      Đầu tiên là Tô Tín nhăn nhó sau đó lại hòa hoãn: “Kỳ Nguyệt em ấy muốn .”

      “Nguyệt Nguyệt muốn cũng được, cả ngày nó ở trong nhà, cái gì cũng biết,chắc chắn mua được đồ tốt. Hơn nữa khókhăn lắm Kỳ Nguyệt mới có ngày chủ nhật ngủnướng, còn sớm thế này sao con còn kêu nó dậy, phải con thích nó sao, sao lại làmnhư vậy?”

      Giọng của mẹ vô cùng dõng dạc. Tô Tín dám gì, chỉ ngoan ngoãn ra ngoàivới mẹ.

      Cứ như vậy trôi qua vài ngày, mẹ từ bỏbất cứ cơ hội nào ngăn cản Tô Tín và tôi gần gũivới nhau, tôi đây chịu nổi, sắc mặtTô Tín vẫn thay đổi, cùng nhau phối hợp diễn trò với mẹ, nhìn hai người chiến tranhngầm với nhau, tôi vui mừng thể tả.

      ra từ tới lớn tôi vẫn rất ràng, mẹ là người phụ nữ vô cùng phúc hắc.

      Buổi tối ngày nào đó, tôi xuống giường vệ sinh, ngáp ngắn ngáp dài, mê mang mở cửa phòng vệ sinh, còn chưa ngáp xong bị ai đó kéo vào trong ngực, tôi bị hù dọa tính la lên đôi môi bị ai đó cắn.

      Trong bóng tối, nhịp tim tôi như đánhtrống.

      Tô Tín chống đỡ tôi ở phía sau cửa, nụ hônmang theo ít trừng phạt cắn mút, tôi đau ưm ra tiếng, ngẩn ra càng mãnh liệt cậy mở hàmrăng tôi, đầu lưỡi tìm kiếm đầu lưỡi tôi, quấn lấy nó cùng nhau triền miên, dùng lực mút lấy giống như thưởng thức cái gì đóngon ngọt.

      Đầu tôi bắt đầu ong ong, muốn phản kháng, thân thể ngừng sai bảo. Nụ hôn của càng ngày càng sâu, bàn tay ôm ngang eo càng ngày càng chặt, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng lên, làm trái tim tôi run rẩy theo.

      Ý thức dần dần tan rã, chợt buông tôi ra, tôi dựa vào cửa mở miệng thở dốc, ngẩng đầu nhìn .

      Lông minh dài, trong mắt tràn đầy lửatình, ham muốn mãnh liệt.

      Lòng tôi chấn động, đưa tay ra kéo tôi vào trong ngực, nhàng : “ rất nhớ em.”

      Tôi cũng vậy, thêm gì, chỉ lẳng lặng đứng đó cho ôm.

      Ở trong đêm khuya, cảm giác này rất yên tĩnh, cũng rất êm đẹp.

      Đột nhiên tiếng “cốc cốc” vang lên, sau đó làgiọng của mẹ già: “Bên trong có người ?”

      Tôi vội vàng đẩy Tô Tín ra: “Mẹ, con ở bêntrong.”

      “Ở trong đó làm gì đấy?”

      Tôi thuận miệng đáp: “== ỉa.”

      “À, mẹ ở ngoài chờ con, con nhanh chút.”

      “Dạ, biết.”

      Tôi nháy nháy mắt với Tô Tín, hai người cùng nhau mở cửa ra ngoài, mẹ cũng kinhngạc, vẻ mặt như hiểu rất , mặc dù nên mẹ mình như vậy, nhưng thểkhông , vẻ mặt lúc ấy của mẹ rất đáng đánh đòn.

      Mẹ cố tình kinh ngạc hỏi: “Sao tiểu Tô cũng ởbên trong?”

      Tô Tín bình tĩnh trả lời: “Là con rất thích congái bác, nên ấy vệ sinh con cũng phải canhchừng.”

      “Phụt ――” tôi nhịn khôngg được phun nướcmiếng.

      Mẹ gật đầu : “Này tránh ra bên, hai người các ngươi cản trở mẹ đấy, hại mẹ nhịn lâurồi,”

      Mẹ còn thần bí nháy mắt mấy cái với tôi, mặttôi lập tức nóng lên.

      Tôi cúi đầu về phòng == lát sau, mẹ trở lại,nằm xuống bên cạnh tôi.

      “Thằng bé tiểu Tô tệ.” mặt mẹ nở nụ cười.

      tệ?”

      “Lần trước mẹ cùng nó siêu thị mua đồ, conthích ăn cái gì nó đều biết, chủ động đẩy xe , lúc về cũng cho mẹ xách đồ.”

      “À………” tôi thấp giọng à ừ, trong ngực lan ra dòng suối ấm áp.

      “Nguyệt Nguyệt.” Mẹ cầm tay tôi : “Nhìn rõtrái tim của mình, nếu là thích đừng bỏ qua, nắm lấy chặt.”

      Mẹ chờ tôi trả lời, cười tiếp: “Dĩ nhiên, thằng bé so với ba con vẫn còn kém xa.”

      Tôi nhìn mẹ, mẹ cũng nhìn tôi, tôi nhìn gương mặt mẹ được bao trùm bởi ánh đèn ngủ màu vàng rất ôn hòa. Trong lúc bất chợt, tôi cảm thấy hai mẹ con chúng tôi giống nhau, hạnhphúc cần gì nhiều.

      Sáng sớm hôm sau, mẹ thu dọn đồ đạc chuẩn bịvề nhà, tôi kéo tay mẹ.

      “Mẹ sớm vậy?”

      “Phải thôi.” Mẹ liếc Tô Tín cười : “Khôngđi nữa tiểu Tô hận mẹ.”

      “………….”

      “Được rồi, thôi.” Mẹ giơ tay xoa đầu tôi: “Con ngoan, mẹ nhá.”

      Mẹ chuẩn bị mở cửa cửa lại tự mở ra, bác Hạ đứng bên ngoài, nhìn ba chúng tôi, cuối cùng ánh mắt dừng lại mẹ tôi, vẻ mặt mừng rỡ lại chuyển sang bi ai.
      “Dư Cẩn! Sao bà lại ở đây?” Bác Hạ kêu lên.

      ●●●●●●

      ra, bác Hạ và mẹ là bạn đại học và bạncùng phòng và cũng là chị em tốt của nhau.

      ra, hai người ở tuổi thiếu nữ sanh tươi cùng thích người con trai dịu dàng tên Kỳ LiênSơn, chỉ là người con trai lựa chọn ở bên mẹ tôi.

      Bốn người chúng tôi ngồi quanh bàn, sau khi biết hết chân tướng, tôi có loại cảm giác sung sướng rất cẩu huyết. Tôi nhìn thẳng vàomắt Tô Tín, trao đổi cảm giác với nhau. Thầnsắc của cho tôi biết, cũng có cảm nhậny chang như tôi.

      Sắc mặt mẹ vô cùng nghiêm túc, cầm tách trà nhúc nhích.

      Ngược lại bác Hạ lại vô cùng hả hê, cườikhông ngừng: “Aiyo, ra Kỳ Nguyệt là con của bà, khó trách lần đầu tiên tôi gặp con bé lạicó cảm giác quen thuộc, năm đó nhường Kỳ Liên Sơn cho bà, bây giờ báo ứng tới rồi, lăn lộnbên ngoài sớm muộn gì cũng phải trả, a ha ha haha.”

      Mẹ tôi hớp ngụm trà, trầm giọng : “Cũngmay là con trai bà thừa kế tính tình của bà, bằng cho dù cái gì tôi cũng khôngcho cậu ta có quan hệ với Nguyệt Nguyệt.”

      Bác Hạ cười to lại giọng hỏi: “Bây giờLiên Sơn như thế nào rồi?”

      Mẹ tôi nhíu mày: “Liên Sơn là để cho bà gọi?”

      Bác Hạ đổi lời: “Kỳ Liên Sơn học trưởngbây giờ như thế nào?”

      “Rất tốt, tốt đến thể tốt hơn.”

      “Người đàn ông như vậy mà để cho bà chàđạp.”

      “Chà đạp? Đó là do ông ấy lựa chọn, chínhmiệng ông ấy ông ấy thích cảm giác ở chung với tôi mà.”

      “Về sau cho Kỳ Nguyệt đến ở nhà chúng tôi ,tôi nhìn con bé có hoài niệm tốt.”

      “Cái người này, tôi muốn đấy, cả ngàynhìn con tôi tưởng nhớ đến chồng tôi, bà cũng là bỉ ối đấy Hạ Mộng Phồng.”

      “Dư Cẩn! nhiều năm rồi, sao bà vẫn còn gâysự như vậy!”

      “Bà cũng thắng nổi tôi.” Mẹ đứng dậy, cầm hành lý nhìn tôi cao giọng : “Ba con hai ngày nay vẫn gọi điện hỏi mẹ khi nào về, nóimẹ mình bên ngoài an tâm, NguyệtNguyệt à con cũng mau về kỳ túc xá , dựa vàođàn ông nhiều quá cũng tốt, con đúngkhông.”

      Sắc mặt bác Hạ trắng bệch, muốn cái gì đó nhưng sau cùng vẫn là giận quá hóa cười, cười như đứa bé : “Dư Cẩn, tôi vẫn chưatừng thích bà, xem ra bây giờ cũng vẫn như cũ.”

      “Tôi cũng thế.” Mẹ tôi cũng cười vui vẻ.

      Tôi thấp giọng ho hai tiếng cắt đứt tình thâm của hai người, hỏi ra câu mà tôi vẫn thắc mắc nãy giờ: “Mẹ, phải là mẹ luôn sùng bái bác Hạ sao?”

      “Đó là mẹ che giấu bên trong, mẹ muốn xemcon trai của Hạ Mộng Phồn rốt cuộc là cái dạnggì.”

      “Như thế nào?” Bác Hạ nhướng mắt lên hỏi.

      “Chắc là do kiếp trước bà tích nhiều đức nênsinh ra được đứa con trai tốt như vậy.”

      “Dư Cẩn, vậy ý của bà là tôi thể tíchđức?” Bác hạ bạo phát rồi, tôi ra hiệu cho Tô Tín trấn an mẹ , còn tôi kéo mẹ ra cửa.

      “Nguyệt Nguyệt, nhớ những lời tối qua mẹ nóivới con.”

      Dọc đường mẹ nhắc lại những gì . Tôi chỉ gật đầu đồng ý.

      Mẹ hài lòng cười : “Nguyệt Nguyệt à, con quá may mắn, nếu cứ như vậy mà phát triểnkhông có gì thay đổi mẹ khẳng định con tìm được người chồng tốt và con là mộtngười vợ tốt nhất.”

      “Tại sao? Con thấy mẹ và bác Hạ gây nhau rấtcăng mà?”

      “Nhưng vẫn là bạn bè tốt.” Mẹ hề do dự,đôi mắt mẹ phát ra tia sáng.

      Tôi lập tức tới Tân Hân, nghĩ đến Lâm Tĩnh, nóikhông chừng chúng tôi những người bạn sau này già , vẫn cò thể châm chọc nhau, công kíchnhau, cố ý coi đối phương là quan trọng,nhưng ở trong lòng vẫn nằm ở vị trí quan trọng.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      >>>>> Chương 26 <<<<<
      26.1


      Dựa vào lưng ghế nhìn đống sách vở rồi lại vô ýnhìn đến tờ lịch, mẹ nó! Vậy mà cuối tháng 8 rồi.

      Tôi ở nhà Tô Tín vậy mà cũng hơn tháng,nghỉ hè sắp hết rồi mà cũng thích nghi được cuộc sống này.

      Nhảy xuống ghế, từ từ vào phòng Tô Tín, anhđang dựa vào đầu giường đọc sách, thấy tôi vào lấy mắt kính xuống cười hỏi: “Em có việc gìhả?”

      có việc gì. Chỉ là sắp tới ngày khai giảng, ngày mai em về trường.”

      Nụ cười chợt đông cứng lại: “Sao lại gấp như vậy?”

      “Cũng có gấp chỉ là em muốn về ký túcxá dọn dẹp, với lại ở đây cũng tiện………”

      thấy có gì tiện.” cắtngang lời tôi: “Kỳ Nguyệt, em ý thứcđược mình là người bạn sao?”

      cho tôi mở miệng, nhìn sâu vào mắttôi tiếp: “Viết đơn xin ở ngoại trú, về sau ở đây với .”

      “Này!” Tôi tức giận oán trách: “Có người nhưanh sao, tại sao chỉ vì cho mà emphải từ bỏ trải nghiệm cuộc sống đại học, bà đây chỉ mới lên năm hai!”

      “Trong đại học con trai quá nhiều, em ở đó anhkhông yên lòng, huống chi cũng cònlà thầy em nên quan tâm em được.”

      xong lấy mắt kính đeo lên tiếp tụcđọc sách cho tôi cơ hội phản đối.
      ………” Tôi căm giận nhìn lâu: “ ăn cứt !”

      Tôi chạy về phòng, điên cuồng giày xéo đốngsách vở bàn. Tức giận vừa tan lại nghe tiếng gõ cửa nhàng.

      Tôi quay đầu lại nhìn, Tô Tín bưng cái ly đứngtrước cửa ánh mắt trong vắt nhìn tôi: “Kỳ Nguyệt, ra uống sữa.”

      “Tự mình uống , uống cho thành con bò sữaluôn .” Tôi tức giận .

      Tô Tín giận quá hóa cười: “Sao lại phát cáu nữarồi?”

      “Em có phát cáu. Bây giờ em với anhquen nhau có nghĩa là em mất tự do, có nghĩa là cuộc sống sinh hoạt của em luôn phải vây quanh , đây phải là cách hẹn hò em nghĩ tới.”

      nhìn tôi hồi lâu mới : “Được rồi, ngàymai em về ký túc xá .”

      để cái ly lên bàn rồi quay người ra ngoài.Tôi nhìn bóng lưng thâm trầm của mà tronglòng lại dâng lên cảm giác mấct mác đầy chuaxót.

      Aizz, đúng là kiêu ngạo phải thóiquen tốt.
      ●●●●●●

      Quay về ký túc xá, Tân Hân Lâm Tĩnh ThấtTrưởng cũng lục đục quay về, đầu tiên là Tân Hân.

      Tân Hân nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị, nhìn đếnmức làm tôi thấy sợ rống lên hỏi: “Làm gì nhìn ghê vậy?”

      “Tớ nghiên cứu xem cậu có còn nguyênvẹn hay .”

      đáng tiếc thông báo cho cậu là bà đây vẫn còn nguyên vẹn.”

      “Aizz, là thất vọng, chắc là Tô cầm thú có năng lực rồi, bởi thế đời này làmgì có người đàn ông nào hoàn mỹ như vậy, bênngoài tốt chắc gì bên trong tốt, thân là mãnh nam chắc gì thân dưới cũng vậy.”

      “…………” Tôi vẫy vẫy tay: “Cậu nghĩ vậy thìcho là vậy tùy cậu.”

      ra cậu có thể kiểm chứng suy đoán của tớ mà.”

      “Dì Tân, đừng ép tớ lật bàn.”

      “Bình tĩnh, tớ sắp xếp đồ, bà lão như cậu phảicó chừng mực.”

      Cuộc sống năm hai đại học cũng chầm chậmdiễn ra, khai giảng qua Tô Tín làm thầy nênbận rộn làm giáo án, còn tôi hiểu tại sao lại được bầu chọn là hội phó hội học sinhmà còn bắt đầu bắt tay vào nhận công việc mới trong hội học sinh này.

      Hội học sinh là chức danh xa hoa biết bao nhiêu, nó làm cho mọi nghĩ chắc là những ngườinày có niềm đam mê với học tập lắm, nhưngthật ra bên trong là đám hỗn độn ngồi viết bản thảo về đề tài biện luận văn học thanh niênthôi, cho nên vào cái ngày tuyển dụng đó tôi chỉ ngồi yên gặm bút mà thôi, số lượng người đếnđăng ký cũng nhiều, giống như hội văn nghệ luôn tấp nập kia.

      Nhưng mà chuyện này cũng có cái hay của nó,có thể nghiên cứu xem đợt sinh viên năm nhấtlần này có bao nhiêu trai đẹp vào trường.

      Đáng tiếc, tới chỗ bà chị này ghi danh chỉ là những bé trai bốn mắt cũng đần đần.Thời gian càng trôi qua tôi càng bi thương.Thỉnh thoảng hội trưởng chỉ vào mặt tôi hung dữnói: “Kỳ Nguyệt! là người đại diện của hội,phấn chấn tinh thần lên cho tôi! Đừng có giống như bị liệt dương vậy.”

      Lòng tôi thầm rơi lệ, nghĩ tôi liệt dương con mẹ nó bà đây liệt dương đứng lên nữa,đợi chút, tôi lại nhớ người tên Tô Tínrồi……….==

      lúc bi phẫn đến tột cùng đôi chân thon dài lọt vào tầm mắt tôi, trai đẹp nha, xungquanh toàn là những nương đứng nháy mắt, cảnh tượng này làm tôi liên tưởng đến lầu xanh.

      Trai đẹp đến gần tôi, tôi vội vàng nặn ra mộtnụ cười, phải là tôi ảo tưởng mà là khắp nơi đều có trai đẹp nha!

      Cậu đứng trước mặt tôi nhìn tôi từ cao, quảlà trời sinh tính tình cao ngạo: “Đây là hội học sinh?”

      “Ừ.” Chúng tôi đồng loạt gật đầu.

      “Đều là học sinh giỏi các ngành?”

      Chúng tôi tiếp tục đồng loạt gật đầu, nhất trí vớinhau là phải khiêm tốn.

      “Vậy đưa đơn cho tôi.”

      Tôi vội vàng đưa đơn và bút cho cậu, cậu khom lưng xuống viết, tôi nhìn chằm chằm cậu, cáitrán trắng nõn, lông mi dài, cái mũi cao, khuôn mặt góc cạnh ràng, cần bàn nữa, đúng tiêu chuẩn trai đẹp!

      Cậu đưa đơn cho tôi, tôi cười cười kêu cậu kýtên thẻ tre, cậu tiếp tục hạ bút viết những nét chữ cứng cáp ――

      Cố Hành Chỉ.

      ra trai đẹp ai cũng thích, khó trách được chị nhà!
      Tuy nhiên, tình cảm của chị nhà đối với nhà là dạng như trăng... gần đêm 30 vậy đó, chưa tỏ tường, chưa đậm sâu.

      như trăng rằm sâu sắc. Còn chị như giếng nước bị... nông
      Mình chờ màn ngược nữ chính, phải ngược nặng nề mới đâm thủng nội công thâm hậu mặt dày của chị nhà Tô Tín đẹp trai vậy mà dám ngược ảnh, "xử đẹp" chị nữ chính cho chị biết nham hỉm của "fan - gơ"

      truyen rat hay do ban ah... luc dau rat vui tuoi day suc trẻ... xen ke nhung ki niem ngot ngao .... chuog 18 that su rat xuc dog ... ba cua Nguyet that dag kham phuc...hì... loi phia cuoi chuog 18 la cua ban hay tac gia vay... maz cua ai cug rat dag iu va am ap...ban edit rat hay va muot nua... co gag nhe ban oi~ ...
      @shakira: lời cuối là của tớ đấy nàng ^^ thanksnàng ủng hộ.

      @Qcute: sắp tới lúc Nguyệt Nguyệt bị ngược như nàng mong muốn rồi!
      Editor: Băng Châu
      ---------

      26.2


      Tôi vừa thấy tên chỉ có cảm giác – kinhhãi, vội vàng quay đầu giao lại cho hội phó khác: “Tôi mắc đái! Cậu phụ trách tiếp !” rồi chạy như điên.

      Đầu tiên tôi chút về người con trai này, tôi chắc chắn có phải là cậu ta hay , nhưng tuyệt đối cái tên này y chang nhưcái tên mà từng tố cáo tôi lén nhìn cậu ta với thầy chủ nhiệm lúc tiểu học………

      Cho nên vào lúc này tôi có thể trốn đisao!

      Nhưng mà cậu ta sao có thể hơn tôi năm? Tôi bình tĩnh lại rồi suy nghĩ vấn đề này,chậm rãi về hội cậu ta rồi, các trong hội cực kỳ kích động, tôi bình tĩnh vềlại chỗ ngồi nhanh chóng tham gia cuộc chuyện của bọn họ.

      “Ha ha dáng vẻ cậu năm nhất lúc nãy tệ ha.”

      Trong đó có người vừa mở miệng giếtchết tôi: “Kỳ Nguyệt, trong tài liệu cậu ta hình như là đồng hương với cậu đấy.”

      “………ha ha, vậy sao, đúng là có duyên.”

      Ngày tuyển dụng kết thúc, chúng tôi ngồi trongphòng ăn thảo luận xem khi nào tiến hành phỏng vấn. Tôi lặng lẽ tìm tấm thẻ Cố Hành Chỉ âmthầm nhét nó vào trong túi quần.

      Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi sợ gặp cậu ta, bởi vì cậu ta nắm giữ bí mật tuổi thơ bi kịch của tôi,cộng thêm tính tình tôi có thù ắt phải trả thế nên tôi bao giờ cho cậu ta thấy được mặttrời, tiêu diệt nó khi còn nằm trong trứng ha ha ha.

      “Kỳ Nguyệt! làm gì đấy?” Hội trưởng rút tấm thẻ tôi nhét vào nữa ra, kêu to: “Chodù vừa thấy người ta cũng khôngđược làm như vậy? Tốt xấu gì mọi người cũng là người viết văn chương! Trộm giấu thẻ viết chữ của người khác, tưởng sống ở những năm 60 – 70 sao?”

      “…………”

      Ánh mắt của những nhìn tôi đầy khi dễ,aizz là xấu hổ mà.

      “Vốn là để cho thay mặt mọi người phỏng vấn mà bây giờ thấy có lòng riêng quá nặng nên thôi hãy chuyên tâm sống tốt bên ngoài là được rồi.”

      “…….. cho tôi phỏng vấn hả?”

      “Ừ.”

      Ặc, tôi tính toán lúc phỏng vấn tiêu diệt CốHành Chỉ cho cậu ta đậu và mà vòng vòng lại…..tự tạo nghiệt thể sống.

      ra khỏi phòng ăn, mình tôi lửng thửng bước con đường rộng lớn, điện thoạivang lên tôi mở ra xem là Tô Tín.

      “Alo?”

      “Ở đâu?”

      Tôi nhìn xung quanh, điểm nàođặc biệt, trả lời rất chi tiết: “ mặt đất………..”

      “…………” Bên kia im lặng lúc rồi : “Được rồi, đứng mặt đất chờ , đừngchạy lung tung cẩn thận lại lên trời.”

      “Ừ.”

      Tôi cúp điện thoại, vứt balo xuống đất, ngồi bậc thang chờ đợi, lúc sau Tô Tín xuất trước mặt tôi, còn tưởng rằng lái xe tới ai dè lại là bộ……..

      Mặt trời chiều ngã về tây nhuộm đỏ cả rừngcây , Tô Tín ngâm mình trong ánh chiều tà từ từ bước đến bên tôi như bức tranh thủy mặc.

      đến bên cạnh tôi, xoa đầu tôi : “Chónhỏ.”

      Tôi xù lông lên đẩy tay ra: “ mới là chó , cả nhà đều là chó !”

      cười cười, ngồi xuống cái balo lúc nãy tôi ném xuống, nghiêng mặt hỏi tôi: “Gần đây ăncơm có ngon ?”

      Gật gật đầu.

      “Vậy tốt.” ngẩng đầu nhìn trời: “Gầnđây quá bận rộn.”

      “Em cũng vậy. Hội học sinh quá bận rộn.”

      “Tranh thủ dạy xong năm hai đại học rồi chuyển sang chuyên ngành kế toán của bọn em, còn nếukhông được từ toán cao cấp sang môn kếtoán.”

      Tôi nghe xong cười như cười: “Ai yo, đúng là hoàng tử toàn năng nha.”

      Nghe ra trong lời tôi có ý châm chọc, nhếchmôi nghiêm túc : “Kỳ Nguyệt, xét cho đếncùng phải là vì em sao?”

      “Tiểu nữ dám nhận.”

      cười rồi thở dài sắc mặt chán nản.

      Trong lòng tôi dậy lên mùi chua xót khổ sở, gặp nhau 20 ngày, tôi nhớ kể được thường xuyên gọi sai tên trong ký túc xá bị Tân Hân và Lâm Tĩnh cười nhạo, tôi có thóiquen trong khoảng thời gian ở với rồi.Nhưng ngay cả tôi cũng biết mình kháng cự cái gì, tôi sợ nếu cứ phát triển như vậy tôi nghĩ ra được tương lai của mình.

      Tân Hân đây là tâm lý mâu thuẫn sau 20 năm biết .

      Tôi cũng thấy vậy, giống như bây giờ tôi ngồi bên cạnh Tô Tín, thậm chí tôi muốn học tập những trong các truyện ngôn tình, cái kiểu mà kích động ôm lấy từ phía sau nhưngmà hết lần này tới lần khác tôi đều làm được, chỉ là đông cứng tại chỗ, bình yên ngồi đó, bình yên nhìn .

      Tôi rất thích nhưng lại biết thể ra.

      Có nhiều sinh viên ngang qua tò mò quay lại nhìn hai chúng tôi, tôi đỏ mặt vội vàng đứng lênphủi mông với : “Ngồi ở đây cũng khôngcó ý nghĩa.”

      đứng lên đưa balo cho tôi, nắm chặt lòng mình, kéo la to: “Tới đây!”

      sửng sờ chút rồi đuổi theo tôi, tôi kéoanh đến rừng cây sau trường, hai chúng tôi thẳng đến cái cây rồi dừng lại, tôi nhìn chăm chú quan tâm nơi này có maquỷ khỉ gió con mẹ gì.

      Tô Tín vẫn còn đưa ra vẻ mặt chán nản, biết tại sao hốc mắt tôi lại nóng lên, nước mắtkhông ngừng rơi xuống, lòng tôi gấp gáp thể được chỉ cúi đầu khóc lóc lời khôngmạch lạc: “Mẹ nó! Nhớ muốn chết! có biết em rất nhớ hay ! Xin đừng có mà chán nản nữa!”

      Tôi nhìn thấy ánh mắt của , tất cả đềurất mông lung, đưa tay ôm tôi vào lòng thậtchặt, như muốn hòa tan cả hai làm vậy.

      hôn đỉnh đầu tôi, giọng : “ rất vui.” Giọng rất vui vẻ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :