1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư, quá dùng sức - Ma Giáp Nãi Phù Vân (Hoàn Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      >>>>> Chương 19 <<<<<


      “Đừng gọi cậu ấy là chị dâu.”

      “Bởi vì cậu ấy sắp là chị dâu của tớ.”

      Từ hồ bơi về suy nghĩ của tôi vẫn rất mê mang. đường , đầu óc tôi cứ lập lại câu kia của Tô Minh Á và vẻ mặt khổ sở của cậu ấy, tôi hiểu vì sao lại như vậy. Chờ tôi chút, tôi phải đem lập trường của hủ nữ thành người con bình thường mới được.

      Đột nhiên tôi phát , lẽ cậu ấy thích tôi?

      Trời ơi! Tôi nhớ đến lúc học lớp ba, tôi ngồi cùng bàn với cậu con trai, mắt to da trắngrất đáng , thành tích học tập cũng rất tốt.Lúc ấy tôi chỉ là bạn nhắn rất yêuthích cậu bạn ấy, chỉ tôi mà những bạn nữ khác cũng vậy, sau khi tan học thầy giáothường phân công cho chúng tôi quét dọn phòng, thầy hay hỏi “con thích chung tổ với ai?”

      Mỗi khi thầy đọc tên cậu bạn ấy quét dọn ngàyhôm ấy rất nhiều cánh tay của các bạn giơ lên. Khung cảnh hùng vĩ đến bây giờ tôi vẫnchưa quên. Tôi thích cậu ấy nhưng để lộra ngoài sợ mọi người chọc ghẹo tôi. Tan lớp cũng chỉ len lén nhìn cậu ấy, cho đến ngày,thầy chủ nhiệm gọi tôi đến phòng giáo viên.

      Tôi đứng nghiêm, thầy chủ nhiệm nhấp miếng trà rồi nhìn tôi : “Kỳ Nguyệt, bạn cùng bàn với con phản ánh với thầy, con luôn lén nhìn bạn ấy làm bài tập, thầy chỉ muốn hỏi con mộtđiều, có ?”

      Tôi muốn khóc quá mất. Trong làn gió tươi mát đón tôi rời khỏi phòng giáo viên, từ lúcđó tôi nhận định điều, người xinh đẹp chỉ để ngắm, thể tiếp xúc nhiều, dễquyến rũ được. Khoảng thời gian học sinh cấpba tươi đẹp, người người ai cũng có đôi có cặp, tôi chỉ đứng đó nhìn mọi người hẹn hò, thưởngthức phong cảnh mỹ miều đó và chúc phúc chobọn họ.

      Tôi có kể chuyện này cho Tân Hân nghe, cậu ấycười lớn rồi , đời này biết có bao nhiêu người có được cái giác ngộ giống nhưcậu, tớ tự thấy cấp độ tớ cao mà cậu còn cao hơn tớ, nhưng mà Kỳ Nguyệt à, cậu chỉ vì tên con trai như vậy mà chấp nhận ngườikhác theo đuổi mình, tớ thấy chồng cậu sau này dù có thẳng cũng bị cậu biến thành cong. Cậu làmột đóa hoa tuyệt thế, tớ hy vọng cậu thể vì chuyện đó mà ở trong gió tàn phai nhan sắc.

      Cẩn thận nhớ lại những lời của Tân Hân, tôiđột nhiên cảm thấy mình rất lãng phí tuổixuân tươi đẹp của mình.

      Cái ót bị vỗ mạnh, tôi phục hồi tinh thần lại, thấy khuôn mặt đen hơn cục than của Lâm Tĩnh bên cạnh tôi : “Kỳ quần lót.”

      “Hả?” Tôi còn chưa phản ứng kịp với cách xưng hô mới này.

      “Hả cái gì mà hả. Tớ gọi cậu là Kỳ quần lót đấy,tớ chưa bao giờ thấy con mặc quần lót bơi.”

      Tôi im lặng chút rồi mới : “==thuận tiện mặc vào thôi.”

      Lâm Tĩnh thở dài: “Cậu nên đối xử với bản thânmình tốt hơn chút . Muốn làm gì làm đừngsuy nghĩ lung tung.”

      “Lâm Tĩnh.”

      “Hả?”

      “Tớ cho cậu nghe chuyện, cậu khôngđược cười tớ, cũng được ra.”

      Lâm Tĩnh giơ tay lên gẩy gẩy mái tóc ướt,giương mắt : “Kỳ quần lót, tớ là bác sĩ tâm lý nổi danh ký túc xá 12 khu B, có gì cứ , tớ bảo đảm giữ bí mật 100%.”

      “Hôm nay lúc học bơi, cậu cũng thấy đấy, TôMinh Á …………..”

      “Cậu sắp thành chị dâu của cậu ấy đúng , câu này cách mười mét cũng nghe được, sau đó sao, thẳng vào vấn đề, cậu suy nghĩ cáigì?”

      “Tớ nghe xong, biết vì sao có chút vuithích.”

      “Cái gì?” Lâm Tĩnh thể duy trì hìnhtượng thục nữ được nữa, trợn mắt nhìn tôi: “Look at me, are you sure?” (Nhìn vào mắt tớ,cậu chắc chắn chứ?)

      Tôi gật đầu chắc chắn.

      “@#$%^&.........” Lâm Tĩnh như trúng tànói gì đó trong miệng, lấy điện thoại ra, nhấn vài phím rồi để lên tai : “Dì Tân? ăn cơm với Ninh Tiểu Bạch sao? Ăn uống em cậu, tớ với cậu rồi mà, Kỳ Nguyệt cuối cùng cũng thông suốt!”

      Người nào vừa mới là giữ bí mật 100%.......

      Tôi vội vàng giựt lấy cái điện thoại, cậu ấy giống như con nai linh hoạt quay hướng khác tiếp tục : “Kỳ quần lót ngây thơ xinh đẹp cuối cùng cũng biết thích người đànông!”

      “Cái gì?” Đầu bên kia giọng Tân Hân sangsảng: “Hai cậu đứng đấy chờ tớ, bà đây chạy 100km/h vọt tới đó, phải ghi chép lại thời khắc lịch sử này!”
      ●●●●●●

      Buổi tối trong phòng ký túc xá, Tân Hân và Lâm Tĩnh trái phải ép tôi ngồi ở giữa, Tân Hân nghiêm túc biết lôi đâu ra cànhkhô chỉa vào người tôi bắt đầu tra khảo.

      “Kỳ Nguyệt, tớ hỏi cậu lại lần nữa, cậu bắt đầu có ý với thầy Tô khi nào?”

      “Cầu xin các cậu, để cho tớ lên mạng , tớ có ý gì cả. Hỏi tớ từ 7 giờ đến giờ rồi các cậu mệt sao. Hai cậu có thể mở lòng từ bi để cho tớ lên mạng chút ?”

      Tôi ngồi đó nước mắt sắp rơi. , nếu phải ý chí tôi bị toi luyện khi sốngchung với hai người này hơn năm trời thìđối với tình trạng này tôi gào khóc um sùmrồi.

      được, thành , trả lời chi tiết mạng mọt gì cả!”
      “Tớ thành lắm rồi mà T﹏T”

      Lâm Tĩnh sờ đầu tôi : “Kỳ Nguyệt à, cậu đừng lo cũng đừng sợ, theo tớ thấy hình như Tô Tín cũng có ý với cậu.”

      “………”

      Tân Hân lấy điện thoại đưa cho tôi, cười híp mắtnói: “Kỳ Nguyệt, bọn tớ thương lượng xong rồi,cậu chỉ cần nhắn tin nhắn cho thầy Tô, nội dung bọn tớ cũng chuẩn bị sẵn rồi <<thầy Tô, hai chúng ta hẹn hò thử >>, nếu cậu làm vậy bọn tớ cho cậu lên mạng. Được ?”

      Tôi đẩy tay Tân Hân ra: “Mẹ kiếp, các cậu cólương tâm ghê ha. Cùng lắm hôm nay khônglên mạng, chết cũng nhắn cái tin này.”

      Tôi giựt lấy cái điện thoại, nhìn màn hình chỗ người nhận hai chữ thầy Tô, lòng tôi chợt phiền muộn.

      Định nhấn nút trở về, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhấn nút xác nhận…..

      màn hình lên ―― gửi .

      Sau đó, gửi thành công………….

      Tôi muốn kiếm lỗ chui mất

      “a ha ha ha.” Tân Hân ở bên che miệngnhìn tôi cười gian.

      Tôi trừng mắt nhìn Tân Hân, cậu ấy càng cười to hơn: “Cậu đừng trừng tớ, cái này chính là tự cậu làm, chuyện liên quan tới chị đây.”

      Lâm Tĩnh thỏa mãn ngáp cái: “Cuối cùng cũng xong, tớ có thể yên lòng ngủ rồi.”

      Hai người bọn họ nhanh chóng thoát khỏi hiệntrường vụ án, để lại mình tôi đơn độc ngồinhìn màn hình điện thoại. Tối đó tôi tàinào ngủ yên giấc được, vừa nhắm lại lênmấy chữ <<thầy Tô, hai chúng ta hẹn hò thử >>, chúng cứ đong đưa trong đầu tôi, bay vờn vờn trước mắt ấy.
      ●●●●●●

      Ngày hôm sau tôi bi thương vào lớp học hai tiết toán cao cấp.

      Vẫn như thường ngày, con trai tụ tập lại nóichuyện, con xem tạp chí hay trang điểm, ai ai cũng cười đùa giỡn với nhau. Mà tôi, với cặp mắt gấu mèo, dù cho mọi người vui tươi bao nhiêu tất cả những bi thương còn lại đềuthuộc về tôi.

      Tô Tín vẫn y như thường ngày bước vào lớp, lên bục giảng, để giáo án xuống, đảo mắt nhìn cả lớp. Nhìn ánh mắt đảo khắp lớp mà bi thương trong tôi sôi trào mãnh liệt, tôi cúi đầu để cho mọi người thấy cái mặt nóng lên như cái bánh nướng của tôi.

      Tôi tự giễu bản thân, bà mẹ mày, ngờcũng có ngày mày trở nên thảm hại như vậy trước mặt Tô Tín. là đáng để mọi người thương hại cho mày………..

      Học được nửa buổi tôi mới tâm bình khí hòa được chút, lấy dũng khí từ từ ngẩng đầu lênnhìn bảng, Tô Tín quay lưng lại viết bài bảng, chờ tôi ngẩng được cái đầu lên hết thìcũng chính là lúc viết xong quay người lại. Gương mặt nhắn ưu tú vương lại nụcười xinh đẹp.

      Tôi lại cúi đầu, thể nhìn thẳng , hôm nay rất đẹp, trái tim của tôi đậpmạnh, hình như bị bệnh tim rồi.

      Trong đầu tôi hình như có hai người cãi lộn trong đó, người là Tân Hân, người là tôi.

      Tân Hân: Kỳ Nguyệt à, thích ta lên , thích ta tiến lên phía trước nào.

      Tôi: Kỳ Nguyệt à, mày , mày quên mụctiêu của mày rồi sao? Mày thấy máy vi tính của mày khóc à? Đóa hoa đam mỹ sâu tận trong tâm hồn của mày tàn héo rồi hả?

      Tân Hân: Kỳ Nguyệt à, chẳng lẽ cả đời này cậukhông lập gia đình? Mặc dù Tô Tín có chút khóchịu nhưng cũng người cậu thích, lên ……..,biết đâu lại được.

      Lúc Kỳ Nguyệt định lên tiếng chuông tanhọc vang lên, chấm dứt dòng tranh cãi trong đầutôi.

      “Kỳ Nguyệt!” Tô Tín đứng bục giảng gọitên tôi, bình tĩnh nhìn tôi : “ theo tôi ra ngoài chút.”
      ●●●●●●

      Tôi biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi theo , tập mãi cũng thành thói quen, nhưngmà hôm nay, tôi cảm thấy có gì đó rất lạ.

      Tôi nhìn theo bóng lưng cao gầy của , có loại cảm giác thỏa mãn.

      Tôi biết mình thích rồi, khó trách mọi người hay , thích người là chuyệntrong nháy mắt.

      Tôi rối rắm với mớ suy nghĩ trong đầumình Tô Tín dừng bước, xoay người lại, sắc thái lạnh nhạt, chuyện, đôi mắt hẹp dài nhìn tôi chăm chú.

      “Thầy.” Tôi cố làm ra vẻ hào phóng, trước:“Tìm em có chuyện gì?”

      “Nếu như tôi nhớ lần, cuối tuần là bắt đầu thi cuối kỳ.” Đáy mắt Tô Tín tỏa ra khí lạnh: “Bây giờ em nhắn tin như vậy cho tôi, tôi muốn biết, rốt cuộc em có ý gì?”

      Tôi gì, cũng có gì muốn , chỉ biết nhiệt tình trong tôi bây giờ biến thành núi băng.

      ra đường tôi suy nghĩ ra rấtnhiều kết quả, từ chối cũng được, đồng ý cũng được, tôi đều có thể chấp nhận được, dám làmsẽ dám nhận mới là đứa trẻ ngoan. Chỉ là tôi có nghĩ đến, tôi giống như bé mười năm trước ――

      Trong tôi giờ đây có rất nhiều cảm giác ―― bịtừ chối, bị người khinh bỉ……………

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngoại truyện – Tô Tín.


      Tô Tín từ bên kia đại dương bay trở về thành phố này có chút xa lạ.

      Cho đến khi nhìn thấy Hạ Mộng Phồn mới thấy dịu chút, người phụ nữ này vẫn thao thao bất tuyệt như cũ, đầu óc ổn định, y như mười năm trước khi rời .

      “Tiểu Tín Tín, sao mang theo người vợ nước ngoài nào quay lại vậy. Mẹ là quá thấtvọng.”

      “Sao con tự nấu cơm vậy, mẹ làm ngonsao?”

      “Tín à, con làm gì mẹ chứ, thể khôngnói tiếng nào được.”

      Tô Tín mỗi ngày đều phải nhức đầu như vậy, động tác quen thuộc khi đó của là hai tay day day huyệt thái dương vào phòng, để chomẹ già Hạ Mộng Phồn ở bên ngoài tiếp tục .

      ngồi xếp bằng trước cửa sổ sát đất, ánh nắng chiếu vào sóng mũi ưu tú của , nhíu mày, từ khi trở về, gần tháng khônglàm gì, phải tìm chút việc làm mới được.

      Qua mấy ngày nữa, lúc ăn trưa Tô Tín mởmiệng : “Mẹ, từ khi con về nghỉ ngơi cũng đãqua thời gian dài rồi.”

      Hạ Mộng Phồn múc chén canh đưa cho hỏi: “Sao ha, tiểu Tín Tín muốn tới công ty mẹ làm sao?”

      muốn.” Tô Tín nhận lấy chén : “Conmuốn tìm công việc khác.”

      Sau đó, Hạ Mộng Phồn đem về tin tứccho con trai, đại học X tuyển giảng viên,Tô Tín suy nghĩ nhiều lập tức đồng ý.

      ngờ em trai đột nhiên đến thăm, đãmười năm Tô Tín chưa gặp lại người em trai này, trước kia khi mở cửa, nó hay gọi là “Bão Bão ca ca”, mà bây giờ trưởng thành, dáng vẻ cao ráo đẹp trai.

      Hai em ngồi ghế salon, Tô Minh Á đangxem Tv cau mày : “, ngày mai em cóbuổi hẹn, nhưng vướng trận bóng thể tới kịp, hay là giúp em nha?”

      Tô Tín bưng chén lên, trầm ngâm lúc rồi đồng ý. Dù sao hai ngày nữa phải tới trườngnhận việc, bây giờ gặp học sinh trước mộtchút cũng tốt.

      Ngày hôm sau Tô Tín tới buổi hẹn, đậu xe ở bãi đậu xe của trường, chung với hai người bạn học của Tô Minh Á đến “Cá”.

      người trong đó có chút mập mạp, thương cảm : “ Tín, vốn nghĩ Tô Minh Á khôngđi bọn em còn chút hy vọng, ngờ nhìn còn đẹp hơn Tô Minh Á. Hôm nay bọn em là có hy vọng nào rồi, chắc chắn các ấy nhớ đến .”

      Tô Tín cười lên, đôi mắt phượng dài , đôi môi nâng lên độ cong rất đẹp.
      Mà hai chàng trai kia lúc này chắc chắn khôngbao giờ nghĩ tới người đàn ông được gọi là Tín ngày mai đứng bục giảng, trở thành thầy giáo của bọn họ.

      ===========đường phân cách tôi càng viết càng mơ hồ============

      Tô Tín vào cửa với hai tên con trai liền nhìn thấy ba nữ sinh ngồi khuấy café.
      Tô Tín vui vẻ, chưa bao giờ có vẻ mặt kỳ dịnhư vầy. lúc sau có chú ý tới nữsinh, tính tới cách ăn mặc như nữsinh trung học, mà hình như ấy rất sợ con trai, mượn cớ vệ sinh lại bị bạn cùng phòng xách trở về, này cười lên rất đẹp, rất giống với Hạ Mộng Phồn khi xưa….

      ra có lúc, nụ cười có thể làm cho ngườita nhớ mãi rất lâu mới quên được có khi là cảđời quên.

      Tô Tín và Tô Minh Á cùng nhau về nhà từ“Cá”, Tô Minh Á trêu ghẹo hỏi: “, có xem trọng người con nào chưa?”

      Tô Tín nheo mắt lại, khẽ cười gì.

      Cũng chỉ là học sinh gặp mặt lần, anhcũng có để ý gì nhiều, nhưng mà cố tình nhớ cái tên “Kỳ Nguyệt”. Ngày hôm sau nhận được điện thoại, tạm thời phân công dạylớp toán cao cấp, tiết đầu tiên nhìn vào danhsách thấy có tên Kỳ Nguyệt và hai bạn, thể thừa nhận, có chút vui mừng, cảm giác này bản thân cũng giảithích được.

      Nhìn hết lớp lần, sao ấy có ở đây?

      Bản thân Tô Tín cũng thích làm mấy cái chuyện điểm danh này nọ, đến cũng được, cũng liên quan đến , thế nhưnghôm nay bất chắp điểm danh, còn cố tình chọn cách điểm danh người nào thoát được, tan lớp cũng thuận tiện hỏi lý do sao Kỳ Nguyệt nghỉ với hai bạn của nhóc ấy.

      Đến kỳ sinh lý? nhắn tin nhắn an ủi giữsức khỏe tốt.

      Vì vậy giữa trưa thấy nhóc uống nước ngọt có ga……..Tốt lắm.

      Vì vậy nhóc lười biếng nghỉ học? bù cho cũng được.

      Vì vậy thực tế nửa chữ toán cao cấp côcũng biết……….rất tốt.

      Vì vậy vì bài phỏng vấn mà muốn nhảy cầu tự tử? kinh sợ vội vàng chạy tới.

      Vì vậy tắm mà còn có thể vô bệnh viện, đihọc ngủ gật mà còn có thể là nhắm mắt dưỡng thần suy nghĩ về đạo lý làm người.

      Vì vậy bọ lừa gạt ăn cơm, bị chiếm tiện nghi.

      Vì vậy, thích cúp học, cũng nuôi dưỡng thói quen điểm danh luôn.

      Lúc Tô Minh Á tới nhà chơi, như có như khôngnhắc tới Kỳ Nguyệt, biết thằng em này quantâm Kỳ Nguyệt, cũng thích Kỳ Nguyệt. Vì vậytrong lòng thoải mái.

      lần cầm điện thoại Tô Minh Á chơi, vô tình thấy mặc đồ phục vụ, anhcười hỏi em trai trong điện thoại có mấy bài hátanh thích, muốn lưu vào máy tính. Vì vậy anhthành công lưu được tấm hình này.

      Dạ dày nhóc vốn tốt còn ăn uống lung tung, vì vậy rất tức giận, bực bội khôngchăm sóc tốt bản thân mình.

      Vì vậy rất nhiều vì vậy, Tô Tín biết mình sớm lún sâu vào, càng ngày càng thích nhóc thần kinh ổn này.

      Tựa như lúc ngồi xổm trước cửa nhà vì bài phỏng vấn, vừa thấy nhảy dựnglên quát: “Thầy Tô, bài phỏng vấn, thầy đừngchạy trốn nữa!”

      kinh ngạc rồi lại dịu xuống, căn bản là muốn tránh nữa, tại muốn, tương lai lại càng .

      ===========Đường phân cách càng ngày tôi càng thầy Tô===========

      Ngày chơi xuân về, Hạ Mộng Phồn đến thăm , Tô Minh Á cũng tới chơi, trong nhà chỉ có hai phòng ngủ, thể làm gì khác là ngủchung với Tô Minh Á.

      Tô Tín đeo mắt kiếng, tựa vào đầu giường an tĩnh đọc sách, Tô Minh Á đột nhiên hỏi: “, thích Kỳ Nguyệt, đúng ?”

      lấy mắt kiếng xuống, nghiên đầu nhìn em trai: “Sao vậy?”

      “Lần trước chơi xuân, lúc Kỳ Nguyệt kéohành lý đến, Hàn Liễu với em, ánh mắt nhìn Kỳ Nguyệt y chang như em.”

      Tô Tín phủ nhận, tiếp tục đọc sách.

      Tô Minh Á lật người đưa lưng về phía , vùi đầu trong gối, giọng rất .

      “Trận bóng hôm đó, em là được rồi.”

      ===========Đường phân cách mất mác của Tô tiểu thụ===========

      Gần tới kì thi, Tô Tín bận rộn chuẩn bị bài thi,mỗi ngày phải nhức đầu ra đề thi gì, bắt đầu nhớ nhung Kỳ Nguyệt, nhớ tới nhóc giỏi toán lắm nên suy nghĩ nới lỏng đề thi đơn giản chút.

      Lúc này điện thoại bàn trà rung lên, Tô Tín xoa đội mắt hơi đau của mình, cầm điện thoại lên nhìn, là cái người mình ngày nhớ đêm mong!

      Tô Tín vội vàng mở tin nhắn ra, những chữ cáihiện lên làm mất bình tĩnh.

      <<thầy Tô, hai chúng ta hẹn hò thử >>

      cười khổ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra khiếncô nhóc có thần kinh ổn nhắn cái tin này. nhìn màn hình chiếu đề thi trênđó, trong lòng vui mừng trở nên lạnh nhạt.

      Ngày hôm sau vẫn theo thói quen quan sátcô nhóc, phát nhóc giống thườngngày hùng hồn nhìn thẳng mình, trong giờ học nhóc dám làm gì hình như sám hối.

      Tô Tín nhịn được, tan lớp gọi ra ngoài,cảm thấy nhóc phía sau mình có loại cảm giác thỏa mãn.

      lúc mới dừng lại, quay lại nhìn ngườicon , muốn kéo áp vào bức tường màmãnh liệt hôn , cố đè xuống dòng lửa nóng trong lòng, phải giải quyết vấn đề bây giờ trước.

      “Cuối tuần là thi cuối kì, bây giờ em gửi cho tôi tin như vậy, tôi muốn biết, rốt cuộc em có mục đích gì?”

      Khuôn mặt nhắn hồng hào của bỗng nhiên suy sụp xuống. Giống như là cái bình sứ hoa lệ bị rớt xuống vỡ tan tành.

      Trong lòng Tô Tín rất đau, hình như biết,mình làm sai cái gì.

      thầm nghĩ, tại sao mình lại học khoa học tựnhiên, tổ chức ngôn ngữ tốt, cái mình muốn hỏi phải là cái này cũng phải là cái giọng điệu này mà.

      =======Đường phân cách càng viết càng vuivẻ========

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      >>>>> Chương 19 <<<<<


      “Đừng gọi cậu ấy là chị dâu.”

      “Bởi vì cậu ấy sắp là chị dâu của tớ.”

      Từ hồ bơi về suy nghĩ của tôi vẫn rất mê mang. đường , đầu óc tôi cứ lập lại câu kia của Tô Minh Á và vẻ mặt khổ sở của cậu ấy, tôi hiểu vì sao lại như vậy. Chờ tôi chút, tôi phải đem lập trường của hủ nữ thành người con bình thường mới được.

      Đột nhiên tôi phát , lẽ cậu ấy thích tôi?

      Trời ơi! Tôi nhớ đến lúc học lớp ba, tôi ngồi cùng bàn với cậu con trai, mắt to da trắng rất đáng , thành tích học tập cũng rất tốt. Lúc ấy tôi chỉ là bạn nhắn rất thích cậu bạn ấy, chỉ tôi mà những bạn nữ khác cũng vậy, sau khi tan học thầy giáo thường phân công cho chúng tôi quét dọn phòng, thầy hay hỏi “con thích chung tổ với ai?”

      Mỗi khi thầy đọc tên cậu bạn ấy quét dọn ngày hôm ấy rất nhiều cánh tay của các bạn giơ lên. Khung cảnh hùng vĩ đến bây giờ tôi vẫn chưa quên. Tôi thích cậu ấy nhưng để lộ ra ngoài sợ mọi người chọc ghẹo tôi. Tan lớp cũng chỉ len lén nhìn cậu ấy, cho đến ngày, thầy chủ nhiệm gọi tôi đến phòng giáo viên.

      Tôi đứng nghiêm, thầy chủ nhiệm nhấp miếng trà rồi nhìn tôi : “Kỳ Nguyệt, bạn cùng bàn với con phản ánh với thầy, con luôn lén nhìn bạn ấy làm bài tập, thầy chỉ muốn hỏi con điều, có ?”

      Tôi muốn khóc quá mất. Trong làn gió tươi mát đón tôi rời khỏi phòng giáo viên, từ lúc đó tôi nhận định điều, người xinh đẹp chỉ để ngắm, thể tiếp xúc nhiều, dễ quyến rũ được. Khoảng thời gian học sinh cấp ba tươi đẹp, người người ai cũng có đôi có cặp, tôi chỉ đứng đó nhìn mọi người hẹn hò, thưởng thức phong cảnh mỹ miều đó và chúc phúc cho bọn họ.

      Tôi có kể chuyện này cho Tân Hân nghe, cậu ấy cười lớn rồi , đời này biết có bao nhiêu người có được cái giác ngộ giống như cậu, tớ tự thấy cấp độ tớ cao mà cậu còn cao hơn tớ, nhưng mà Kỳ Nguyệt à, cậu chỉ vì tên con trai như vậy mà chấp nhận người khác theo đuổi mình, tớ thấy chồng cậu sau này dù có thẳng cũng bị cậu biến thành cong. Cậu là đóa hoa tuyệt thế, tớ hy vọng cậu thể vì chuyện đó mà ở trong gió tàn phai nhan sắc.

      Cẩn thận nhớ lại những lời của Tân Hân, tôi đột nhiên cảm thấy mình rất lãng phí tuổi xuân tươi đẹp của mình.

      Cái ót bị vỗ mạnh, tôi phục hồi tinh thần lại, thấy khuôn mặt đen hơn cục than của Lâm Tĩnh bên cạnh tôi : “Kỳ quần lót.”

      “Hả?” Tôi còn chưa phản ứng kịp với cách xưng hô mới này.

      “Hả cái gì mà hả. Tớ gọi cậu là Kỳ quần lót đấy, tớ chưa bao giờ thấy con mặc quần lót bơi.”

      Tôi im lặng chút rồi mới : “==thuận tiện mặc vào thôi.”

      Lâm Tĩnh thở dài: “Cậu nên đối xử với bản thân mình tốt hơn chút . Muốn làm gì làm đừng suy nghĩ lung tung.”

      “Lâm Tĩnh.”

      “Hả?”

      “Tớ cho cậu nghe chuyện, cậu được cười tớ, cũng được ra.”

      Lâm Tĩnh giơ tay lên gẩy gẩy mái tóc ướt, giương mắt : “Kỳ quần lót, tớ là bác sĩ tâm lý nổi danh ký túc xá 12 khu B, có gì cứ , tớ bảo đảm giữ bí mật 100%.”

      “Hôm nay lúc học bơi, cậu cũng thấy đấy, Tô Minh Á …………..”

      “Cậu sắp thành chị dâu của cậu ấy đúng , câu này cách mười mét cũng nghe được, sau đó sao, thẳng vào vấn đề, cậu suy nghĩ cái gì?”

      “Tớ nghe xong, biết vì sao có chút vui thích.”

      “Cái gì?” Lâm Tĩnh thể duy trì hình tượng thục nữ được nữa, trợn mắt nhìn tôi: “Look at me, are you sure?” (Nhìn vào mắt tớ, cậu chắc chắn chứ?)

      Tôi gật đầu chắc chắn.

      “@#$%^&.........” Lâm Tĩnh như trúng tà gì đó trong miệng, lấy điện thoại ra, nhấn vài phím rồi để lên tai : “Dì Tân? ăn cơm với Ninh Tiểu Bạch sao? Ăn uống em cậu, tớ với cậu rồi mà, Kỳ Nguyệt cuối cùng cũng thông suốt!”

      Người nào vừa mới là giữ bí mật 100%.......

      Tôi vội vàng giựt lấy cái điện thoại, cậu ấy giống như con nai linh hoạt quay hướng khác tiếp tục : “Kỳ quần lót ngây thơ xinh đẹp cuối cùng cũng biết thích người đàn ông!”

      “Cái gì?” Đầu bên kia giọng Tân Hân sang sảng: “Hai cậu đứng đấy chờ tớ, bà đây chạy 100km/h vọt tới đó, phải ghi chép lại thời khắc lịch sử này!”
      ●●●●●●

      Buổi tối trong phòng ký túc xá, Tân Hân và Lâm Tĩnh trái phải ép tôi ngồi ở giữa, Tân Hân nghiêm túc biết lôi đâu ra cành khô chỉa vào người tôi bắt đầu tra khảo.

      “Kỳ Nguyệt, tớ hỏi cậu lại lần nữa, cậu bắt đầu có ý với thầy Tô khi nào?”

      “Cầu xin các cậu, để cho tớ lên mạng , tớ có ý gì cả. Hỏi tớ từ 7 giờ đến giờ rồi các cậu mệt sao. Hai cậu có thể mở lòng từ bi để cho tớ lên mạng chút ?”

      Tôi ngồi đó nước mắt sắp rơi. , nếu phải ý chí tôi bị toi luyện khi sống chung với hai người này hơn năm trời đối với tình trạng này tôi gào khóc um sùm rồi.

      được, thành , trả lời chi tiết mạng mọt gì cả!”
      “Tớ thành lắm rồi mà T﹏T”

      Lâm Tĩnh sờ đầu tôi : “Kỳ Nguyệt à, cậu đừng lo cũng đừng sợ, theo tớ thấy hình như Tô Tín cũng có ý với cậu.”

      “………”

      Tân Hân lấy điện thoại đưa cho tôi, cười híp mắt : “Kỳ Nguyệt, bọn tớ thương lượng xong rồi, cậu chỉ cần nhắn tin nhắn cho thầy Tô, nội dung bọn tớ cũng chuẩn bị sẵn rồi <<thầy Tô, hai chúng ta hẹn hò thử >>, nếu cậu làm vậy bọn tớ cho cậu lên mạng. Được ?”

      Tôi đẩy tay Tân Hân ra: “Mẹ kiếp, các cậu có lương tâm ghê ha. Cùng lắm hôm nay lên mạng, chết cũng nhắn cái tin này.”

      Tôi giựt lấy cái điện thoại, nhìn màn hình chỗ người nhận hai chữ thầy Tô, lòng tôi chợt phiền muộn.

      Định nhấn nút trở về, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhấn nút xác nhận…..

      màn hình lên ―― gửi .

      Sau đó, gửi thành công………….

      Tôi muốn kiếm lỗ chui mất

      “a ha ha ha.” Tân Hân ở bên che miệng nhìn tôi cười gian.

      Tôi trừng mắt nhìn Tân Hân, cậu ấy càng cười to hơn: “Cậu đừng trừng tớ, cái này chính là tự cậu làm, chuyện liên quan tới chị đây.”

      Lâm Tĩnh thỏa mãn ngáp cái: “Cuối cùng cũng xong, tớ có thể yên lòng ngủ rồi.”

      Hai người bọn họ nhanh chóng thoát khỏi trường vụ án, để lại mình tôi đơn độc ngồi nhìn màn hình điện thoại. Tối đó tôi tài nào ngủ yên giấc được, vừa nhắm lại lên mấy chữ <<thầy Tô, hai chúng ta hẹn hò thử >>, chúng cứ đong đưa trong đầu tôi, bay vờn vờn trước mắt ấy.
      ●●●●●●

      Ngày hôm sau tôi bi thương vào lớp học hai tiết toán cao cấp.

      Vẫn như thường ngày, con trai tụ tập lại chuyện, con xem tạp chí hay trang điểm, ai ai cũng cười đùa giỡn với nhau. Mà tôi, với cặp mắt gấu mèo, dù cho mọi người vui tươi bao nhiêu tất cả những bi thương còn lại đều thuộc về tôi.

      Tô Tín vẫn y như thường ngày bước vào lớp, lên bục giảng, để giáo án xuống, đảo mắt nhìn cả lớp. Nhìn ánh mắt đảo khắp lớp mà bi thương trong tôi sôi trào mãnh liệt, tôi cúi đầu để cho mọi người thấy cái mặt nóng lên như cái bánh nướng của tôi.

      Tôi tự giễu bản thân, bà mẹ mày, ngờ cũng có ngày mày trở nên thảm hại như vậy trước mặt Tô Tín. là đáng để mọi người thương hại cho mày………..

      Học được nửa buổi tôi mới tâm bình khí hòa được chút, lấy dũng khí từ từ ngẩng đầu lên nhìn bảng, Tô Tín quay lưng lại viết bài bảng, chờ tôi ngẩng được cái đầu lên hết cũng chính là lúc viết xong quay người lại. Gương mặt nhắn ưu tú vương lại nụ cười xinh đẹp.

      Tôi lại cúi đầu, thể nhìn thẳng , hôm nay rất đẹp, trái tim của tôi đập mạnh, hình như bị bệnh tim rồi.

      Trong đầu tôi hình như có hai người cãi lộn trong đó, người là Tân Hân, người là tôi.

      Tân Hân: Kỳ Nguyệt à, thích ta lên , thích ta tiến lên phía trước nào.

      Tôi: Kỳ Nguyệt à, mày , mày quên mục tiêu của mày rồi sao? Mày thấy máy vi tính của mày khóc à? Đóa hoa đam mỹ sâu tận trong tâm hồn của mày tàn héo rồi hả?

      Tân Hân: Kỳ Nguyệt à, chẳng lẽ cả đời này cậu lập gia đình? Mặc dù Tô Tín có chút khó chịu nhưng cũng người cậu thích, lên …….., biết đâu lại được.

      Lúc Kỳ Nguyệt định lên tiếng chuông tan học vang lên, chấm dứt dòng tranh cãi trong đầu tôi.

      “Kỳ Nguyệt!” Tô Tín đứng bục giảng gọi tên tôi, bình tĩnh nhìn tôi : “ theo tôi ra ngoài chút.”
      ●●●●●●

      Tôi biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi theo , tập mãi cũng thành thói quen, nhưng mà hôm nay, tôi cảm thấy có gì đó rất lạ.

      Tôi nhìn theo bóng lưng cao gầy của , có loại cảm giác thỏa mãn.

      Tôi biết mình thích rồi, khó trách mọi người hay , thích người là chuyện trong nháy mắt.

      Tôi rối rắm với mớ suy nghĩ trong đầu mình Tô Tín dừng bước, xoay người lại, sắc thái lạnh nhạt, chuyện, đôi mắt hẹp dài nhìn tôi chăm chú.

      “Thầy.” Tôi cố làm ra vẻ hào phóng, trước: “Tìm em có chuyện gì?”

      “Nếu như tôi nhớ lần, cuối tuần là bắt đầu thi cuối kỳ.” Đáy mắt Tô Tín tỏa ra khí lạnh: “Bây giờ em nhắn tin như vậy cho tôi, tôi muốn biết, rốt cuộc em có ý gì?”

      Tôi gì, cũng có gì muốn , chỉ biết nhiệt tình trong tôi bây giờ biến thành núi băng.

      ra đường tôi suy nghĩ ra rất nhiều kết quả, từ chối cũng được, đồng ý cũng được, tôi đều có thể chấp nhận được, dám làm dám nhận mới là đứa trẻ ngoan. Chỉ là tôi có nghĩ đến, tôi giống như bé mười năm trước ――

      Trong tôi giờ đây có rất nhiều cảm giác ―― bị từ chối, bị người khinh bỉ……………

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      >>>>> Chương 20 <<<<<


      thể , đời này có rất ít chuyện khiến tôi gục ngã, trừ cái máy vi tínhkhông xài được hoặc là lên mạng được==.

      Cho nên, ngày đó Tô Tín hỏi tôi như vậy, tôi chỉcúi đầu sâu : “ xin lỗi thầy, em chỉ đùa thôi” rồi trước, tôi chính là như vậy, thích tôi tôi cũng dây dưa, cho hai bên đường lui, đối với bên nào cũng tốt.

      Cuộc thi cuối kỳ cũng đến, đúng như tôi dự đoán, có nợ môn, thi xong chúng tôi quyết định ăn để xõa hết, ăn xong qua KTV Hoàng Hôn bên cạnh quán ăn hát hò. Tân Hân tự xưng mình là nữ hoàng ca hát, cơ bản làcậu ấy chỉ rống thôi chứ hát hò gì, ca khúc <chết cũng muốn > kinh thiên động địa,lúc này tôi muốn
      kéo Ninh Tiểu Bạch tới cho cậu ta thấy dảng vẻcủa Tân Hân bây giờ.

      Ngồi ghế sofa tôi ăn trái cây ngừng nghỉ, bất đắc dĩ phải tiếp thu ca khúc
      Tân Hân hát, tôi bỗng dưng nôn ọe vài cái.Tân Hân thấy vậy xích lại gần tôi, cầm tay nhau nhìn tôi bằng đôi mắt đẫm lệ, khó khănlắm tôi mới nuốt xuống thức ăn lúc nãy mà bây giờ trôi tuột trở ra hết…….

      Đến lượt Lâm Tĩnh hát, ca khúc của cậu ấy là < người là mùa hè người là mùa thu>,giọng hát của cậu ấy vô cùng mềm mại dễ nghe.

      “Lần đầu gặp mặt nhìn vừa mắt,

      Ai biết sau này quan hệ lại gắn bó như vậy.

      Chúng ta người là mùa hè người là mùa thu,

      Cộng lại có thể biến mùa đông thành mùa xuân.

      kéo em ra khỏi cuộc chơi đùa với tuyết,

      Em cõng chạy khỏi giấc mơ nửa vời.

      Gặp được sau đó số phận cũng thay đổi,

      ra phải mới có kịch tính.

      Nếu phải là em tin tưởng,

      Tình bạn so với tình thân còn ấm áp hơn.

      Em muốn thử ,

      Đóng băng với trong tủ lạnh.

      hận em,

      Chỉ là mắng em mấy câu.

      Nếu phải là em xác định,

      Tình bạn so với tình thân luôn được lắng nghe.

      Lời của em luôn chứa đựng ý nghĩa,

      Em hết,

      Em thể rời khỏi người em càngkhông thể rời khỏi .

      người là mùa hè người là mùa thu

      kéo em ra khỏi cuộc vui đùa với tuyết,

      Em cõng chạy khỏi giấc mộng nửa vời.

      Gặp được sau đó số phận cũng thay đổi,

      ra phải mới có kịch tính.

      Nếu phải là em tin tưởng,

      Tình bạn so với tình thân còn ấm áp hơn.

      hiểu tất cả những gì của em,

      Mới thường dội nước lạnh vào lúc em vui,

      biết tất cả những chuyện mất mặt của em,

      Giúp em giữ bí mật làm hình tượng tốt.

      …………..”

      Tân Hân nghe mà nước mắt giàn giụa, cậu ấy đứng lên cầm tay tôi : “Kỳ Nguyệt, họ Tô kiakhông có gì tốt, từ nay về sau tớ còn ép tìm bạntrai tớ phải là người!”

      Tôi nhìn cậu ấy trả lời, Tân Hân, ra cậu biết, cho tới bây giờ tớ vẫn cảm thấy những lời của Tô Tín gây ảnh hưởng gì nhiều cho tớ. Mà bây giờ nhìn cậukhóc như vậy, trong lòng tớ cũng rất khó chịu.
      ●●●●●●

      Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, ngày hôm sau Tân Hân và Lâm Tĩnh kéo hành lý về nhà nghỉ hè.Năm hai còn môn toán cao cấp, Tô Tín cũng xuất trong cuộc sống của tôi, tôi muốn có khởi đầu mới, phấn chấn lênKỳ Nguyệt!

      Ba từng gọi điện thoại kêu tôi lén trở về, tiềntrảm hậu tấu, chẳng lẽ mẹ con có thể đuổi conra ngoài? Tôi như đinh chém sắt, Có! Mẹchứ phải là ba.

      Tôi quyết định ở lại trường, tìm công việclàm, rất nhanh tôi tìm được việc trong KFC,mỗi ngày làm 8 tiếng, mỗi giờ bốn ngàn rưỡi, đốivới trạch nữ như tôi mà , nhiu đây là quá đủ rồi.

      Ngày thứ hai tôi dậy sớm, dọn dẹp này nọ,buộc hết tóc lên, quả nhiên quản lý vừa thấy tôi rất hài lòng vỗ vai tôi : “ , trông rấtcó tinh thần nha!”

      Quản lý cho tôi làm ở khu vực phía trước, phụ trách ghi món ăn khách chọn, tôi đội mũ làm việc rồi mỉm cười chờ khách đến, buổi sángkhách nhiều lắm, đầu tiên là ông cụ,mặc cái áo màu trắng hình như mới luyện khí công buổi sáng xong, gương mặt hồng hào cườinói: “ , cho chú cái bánh tiêu, phầncháo trứng muối thịt nạc.”

      Chú…….== xưng hô này là, tôi bưng thứcăn lên: “Thưa chú, đây là bữa sáng của
      ngài, chúc ngài dùng ngon miệng.”

      còn là học sinh à, thái độ phục vụ rấttốt, làm rất tốt!”

      Tôi nghe mà trong lòng ấm áp, vừa bắt đầu thành công chút ít, những ngày tiếp theo mặc dù có mệt mỏi nhưng sức sống của tôi vẫn mãnhliệt như lúc đầu, tôi phải tập kiên nhẫn bởi vì đôikhi gặp phải những vị khách trời ơi.

      Ví dụ như..

      ngày nào đó có người phụ nữ trungniên, nhìn hồi mới chỉ vào đĩa thức ăn của người ta hét lớn: “Đúng đúng, tôi muốn cái loại trứng cuốn kiểu Mexico này!”

      Tôi: Dì ơi, phải trứng cuốn mà là thịtcuốn.

      Người phụ nữ: À, nhìn lầm rồi, à à thịt cuống Moscow!

      Tôi: ==….Dạ được, con gọi.

      Lại ví dụ như, rất rất nhiều ví dụ, mỗi ngày đềucó vài người giống như vậy, coi như đây là thú vui làm việc của tôi == Tân Hân có tôi là người có khuynh hướng thích tự ngược bản thân, tôi thấy phải có lý.

      ngày tôi vừa tiễn vị khách, chuẩn bịtươi cười đón khách tiếp theo, nụ cười tôi lậptức cứng lại, nhưng rất nhanh chóng phục hồi tinh thần, cười : “Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?”

      Tô Tín đứng trước mặt tôi mặc áo thun màutrắng, đứng trong đám người rất dễ nhìn.

      bình tĩnh nhìn tôi vài giây rồi : “Cho tôimột dâu tây vùng đất mới.”

      tuyệt đối là cố ý!!!!!!!!!! Cố ý!!!!!!!!!!!

      “Tiên sinh, ở đây là KFC, MacDonald mới cóvùng đất mới, ở đây chỉ có dâu tây thánh đại,ngài có muốn dâu tây thánh đại ?”

      “Uh, cũng được.” cười híp mắt, sắc mặt dịu dàng : “Cho tôi thêm khoai tây chiên, tôi thích tương cà, tôi lấy năm gói được ?”

      “……..Chúng tôi có khoai tây chiên, chỉ có cọng khoai tây, với lại tương cà cũng cần nhiều như vậy nhưng nếu ngài muốn chúngtôi cũng có thể đưa ngài. Cọng khoai tây ngàimuốn phần lớn hay phần ?”

      “Phần lớn.”

      “Xin hỏi ngài còn cần gì ?”

      .”

      “Vậy của ngài tổng cộng là 16 ngàn.”

      cười như em bé, chân vô tà: “15ngàn được ?”

      “…………”Tôi nhịn đươc giựt giựt khóemiệng: “Giá tiền ở đây là cố định, cho nên phiềnngài đừng trả giá.”

      “Nhưng mà hôm nay tôi chỉ mang có 15 ngàn.”

      “Vậy ngài đổi phần khoai lớn thành phần khoaivừa, như vậy chỉ cần 14 ngàn rưỡi.”

      “Uh, cũng được.”

      Tôi nhận của 15 ngàn, tìm 5 đồng thói lạicho , cắn răng nghiến lợi lấy đồ ăn cho , lúc tôi đưa phần khoai vừa , đột nhiên ngạc nhiên

      “Lớn như vậy?”

      “Vâng, cái này là phần vừa.”

      được rồi, lớn quá, trời sanh tôi ăn ít, giống người khác ăn muốn sống,tôi muốn đổi phần .” mở to mắt chốngcằm nhìn giá thức ăn: “Phần 6 ngàn rưỡi đúng , đổi cho tôi phần , trả thêm chotôi 1 ngàn.”

      Những khách đợi phía sau bắt đầu nhănnhó rồi, tôi bắt đầu mất khống chế.

      “………….Tô Tín, tôi có chọc , đừng tưởng lên mặt với tôi đấy!”

      cũng kiềm được, vốn là khuôn mặtđang như ánh mặt trời đột nhiên trầm xuống,tôi nhìn thẳng , tức giận tức giận, bà đây sợ !

      Đôi mắt nhíu lại, đột nhiên nắm tay tôi kéora phía sau, sức lực của hơi lớn làm tôi đau. kéo tôi đến nhà vệ sinh nam………….Mấy người đàn ông vệ sinh thấy nhưvậy hoảng sợ chạy ra ngoài, xoay ngườikhóa cửa nhà vệ sinh lại, quản lý ở bên ngoàiđiên cuồng gọi tên tôi.

      Tôi đúng là có đất dung thân, xấu hổ thể tả được. Liều mạng đẩy tay ra nhưng càng nắm chặt hơn, tôi cúi đầu cắn tay , bị đau buông tôi ra, quát lớn: “KỳNguyệt, em là chó điên đầu thai hả.”

      “Tôi là chó điên đầu thai đấy sao?” Tôi tức giận quát lớn tiếng hơn nữa.

      Gương mặt xanh mét dọa người, nghiêng người đẩy tôi đến bức tường, hai tay để bên người tôi, tôi dúng hết sức đẩy ra mà vẫn bất động.

      Tôi hưng tợn trừng mắt: “Tô Tín, tôi vớianh, bây giờ tôi phải là học sinh của ! Hai chúng ta đều bình đẳng! đừng có quá đáng!”

      Đáy mắt tỏa ra khí lạnh: “Vậy em cũngđừng quá đáng, nhắn cái tin đó cho tôi, em thừa nhận đúng .”

      “Thừa nhận mẹ , thừa nhận cả nhà ! có ý gì hả?” Tôi muốn nhìn mặt nữa, bất đắc dĩ muốn chui qua dưới cánh tay ra ngoài.

      “Kỳ Nguyệt, em được lắm.” Đột nhiên giương khóe miệng lên cười, cho tôi kịpphản ứng, dùng sức nắm lấy cằm tôi, đầu tôi chợt nóng lên, hung hăng hôn lên môitôi, cả người tôi cứng ngắc, chỉ có thể cảm giác được mội bá đạo môi tôi.

      Chờ tôi lấy lại tinh thần, tôi giơ tay lên đánh vàongực , nắm tay tôi lại, vững vàng cố địnhhai vai tôi tiếp tục công việc hôn tôi.

      Tôi thể cử động, xấu hổ, bao nhiêu tức giận trào ra từ trong hốc mắt.

      Tô Tín cảm giác tôi khóc, buông tôi ra, ánh mắt mềm xuống: “Em khóc cái gì?”

      “Làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết. cái tên biến thái này!” Tôi chỉ biết tức giậnkhóc rống lên, thân thể vẫn còn khiếp sợmà chưa nhúc nhích gì.

      Cánh tay dịu dàng ôm tôi vào trong ngực,bên tai nghe được giọng trầm muội dịu dàng của .

      phải cái gì em cũng sợ sao, KỳNguyệt, em có dám thử hẹn hò ở chung chỗvới ?”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Băng Châu
      -----

      >>>>> Chương 21 <<<<<


      “Kỳ Nguyệt, em phụ kỳ vọng củaquản lý, em nhìn , bao nhiêu khách bị em làm cho hoảng sợ, chẳng lẽ em xử lý tốt chuyện tình cảm riêng tư của mình chútđược sao?

      Chị quản lý tức giận day trán qua lại.

      Tôi nhìn chị ấy chớp mắt, trong lòng cảm thấy rất oan uổng, đợi chị ấy mắng xong mới mở miệng : “Quản lý, chuyện này thể trách em hết được, muốn trách trách ấy!” Tôi giơ tay lên chỉ vào cái người tên Tô Tínđang an tĩnh ngồi nghĩ bên cạnh, chống bàn đứng dậy, hai chân rất thon dài.

      Quản lý nghiêng mắt nhìn , tới trước mặtanh, đưa ngón trỏ chỉ vào oán niệm lúcmới thở dài : “Chàng trai trẻ, nhìn cậu đẹp trai như vậy tôi cũng nở lòng trách cậu.”

      Tôi xỉu!!

      Tôi xúc động muốn phẫn nộ, ngờ chuyệnkỳ thị vẻ bề ngoài như vậy mà xảy ra người tôi!!!!!

      Tô Tín nhìn tôi bĩu môi, cái dáng vẻ làm tôi bực mình hết sức, cơn tức giận của quản lý còn chưanguôi, quay đầu tiếp tục phát tác với tôi, Tô Tín ngăn chị ấy lại, nghiêm túc .

      “Quản lý, tôi muốn dẫn ấy về.”

      “Về?”

      “Về?”

      Tôi và chị quản lý đồng thanh hỏi.

      “Uh.” Tô Tín nhìn tôi chăm chú: “Kỳ Nguyệt giận tôi mới bỏ nhà trốn tìm việc làm, hôm nay tôi mới tìm được ấy.”

      Tôi nhảy lên: “Mẹ ơi, cho rằng là ai,người nào giận dỗi với !”

      “Xem , còn giận đó.” mặt lên vẻbất đắc dĩ.

      “Mẹ kiếp! Tô Tín! có thể đừng làm như vậy được ?”

      Ánh mắt quản lý sắc bén như muốn giết người:“Kỳ Nguyệt, đừng ồn nữa!”

      “……”

      Đợi tôi im lặng, giọng chị ấy cũng dịu xuống: “Chàng trai, có lẽ bạn của cậu thích làm ở đây, ra biểu của Kỳ Nguyệt cũng rất tốt, nếu cậu để Kỳ Nguyệt tiếp tục làm ở đây ?”

      được!” Tô Tín mỉm cười, giọng lạnhđi: “ ấy còn ở đây ngày nào tôi ở ngày đó, mong chị hiểu.”

      Quản lý trầm mặc.

      ==rất tốt, Tô Tín rất mạnh mẽ, em có cách nào đánh bại , da mặt tiến hóa dày đến nỗi ai đập bể được rồi………..

      Cuối cùng, quản lý cũng để tôi bị mang .

      Tôi xách túi, ngoài đầu nhìn ba chữ màu đỏ to đùng KFC, đáy lòng có chút cảm giác thê lương.

      “Kỳ Nguyệt.” Tô Tín đứng bên cạnh tôi, sâu kín : “Vừa rồi ở nhà vệ sinh có hỏi em mộtcâu, câu trả lời em như thế nào?”

      “What? Vừa rồi xảy ra chuyện gì? hỏi em cái gì?” Tôi mở to mắt vô tội nhìn .

      Tô Tín quay đầu , khóe môi cong lên nụ cườiyếu ớt: “Vậy giúp em nhớ lại?”

      Tôi lập tức nhảy ra xa 5 trượng (đơn vị đo TQ): “Được thôi, là cái tên dâm tặc. Từ nay vềsau, hai chúng ta khôngg thiếu nợ gì nhau,đường ai nấy !”

      “Đừng có ỷ vào người yếu thế mà chống lại.”Đôi mắt Tô Tín nheo lại: “Sớm muộn gì em cũng gặp lại .”
      ●●●●●●

      Quay về ký túc xá, tôi đem hết tất cả tài liệu của những công ty trong thành phố N ra nghiên cứu, công ty tuyển sinh viên làm thêm hè đúng là ít, tôi lưu lại hết các cách liên lạc rồi thở phào, ngã xuống giường.

      Ký túc xá như lò lửa, đáng thương cho tôi chỉ mỗi cây quạt xíu, gió thổi ra chỉ là gió nóng.

      Tôi nhìn trần nhà, cảm thán bản thân đùng là tâm phổi, con mẹ nó, bị cưỡng hôn mà vẫn ở đây im lặng chịu thiệt thòi. Hơn nữa cái người cưỡng hôn kia cũng đáng tin cậy, chút tâm ý muốn phát triển lâu dàicũng có, gặp lại , gặp em !

      Tôi chỉ cầu xin, Tô Tín đừng tìm đến tôi nữa, đây là kết quả duy nhất tôi mong chờ.
      Lật người, tính ngủ điện thoại ở đầu giường vang lên.

      “Alo?”

      Kỳ?”

      Nghe cách xưng hô như vậy tôi lập tức nghiêmtúc: “Cho hỏi ngài là?”

      “Chúng tôi gọi từ công ty thiết kế Triều Giản, thấy lưu lại cách liên lạc web, nếu có ý muốn tới công ty chúng tôi thực tập 8 giờ sáng mai đến công ty, chúng tôi phỏng vấn.”

      “À à à, tôi hiểu rồi, sáng mai tôi đến đúnggiờ!”

      Sau đó tôi ghi chép lại địa chỉ công ty, nghiêncứu nửa ngày trời, công ty thiết kế, rất tốt, rấtrất tốt.

      Tìm được công việc mới tôi rất vui vẻ khôngcòn sầu muộn chuyện lúc nãy nữa, tôi lăn lộnmột lúc giường rồi………ngủ mất rồi………..

      Hôm sau, 6 giờ tôi bắt đầu tìm địa chỉ côngty, khi nhìn đến cổng chính của Triều Giảnmiệng tôi thể khéo lại được. Nhìn công ty này rất lớn, rất có khí phách, vẻ bề ngoài rực đỏ, nhìn rất chuyên nghiệp, chỉ sợ người khác biết ở đây là công ty thiết kế.

      Tôi đứng thẳng ngực, e hèm hắng giọng, từngbước nghiêm trang mà vào trong, sau đó đụngphải cửa kiếng………..

      vóc người hoàn hảo vào chungvới tôi, nhìn tôi mỉm cười đầy cảm xúc
      Tôi tiếp tục ưỡn ngực, tuy bề ngoài có thể thua nhưng chí khí thể thiệt, xấu xí sao,thân quắt nhưng tâm quắt. (quắt con heo)

      Người phụ trách sinh viên thực tập sắp xếp cho chúng tôi vào phòng, là phỏng vấn thông qua có thể lưu lại.

      Tôi đứng trong đống người, kinh ngạc nhìn mông của nàng xinh đẹp, này màcũng là sinh viên??? Tôi còn tưởng rằng này là nhân viên ở đây…..

      nàng cũng nhìn đến tôi, mỉm cười :“Aiyo, em đụng cửa, lúc nãy thấy mà tôicười rồi , cũng là hiếm thấy, ha ha.”

      Phụt ―― tôi nhịn được phun cái.

      Vì sao nhìn dịu dàng như thế mà lờivừa ra khòi miệng lại mạnh mẽ như thiên lôi vậy. Tôi cảm thấy áp lực, chỉ biết kiềm chế trong lòng, mỉm cười cười theo.

      Lúc này , có vị nhân viên vào, nhìn hếtphòng rồi : “Hôm nay, Hạ tổng vui vẻ muốntham gia phỏng vấn, cho nên mọi người lần lượt vào phòng tổng giám đốc để phỏng vấn. Hạ tổng là người vô cùng thân thiện, các vị cứ an tâm.”

      Bên dưới mọi người bắt đầu ồn ào, quả nhiên làcông ty đưa ra thị trường, tuyển sinh viên làmthêm mà tổng giám đốc đích thân phỏng vấn.

      Tôi huých cùi chỏ vào kia, nàng quay đầu lại hỏi: “Em , có chuyện gì à?”

      “…….== tôi chỉ muốn hỏi chút, Hạ tổng là người nào?”

      “Hạ tổng à.” Ánh mắt nàng lấp lánh: “Bà ấytên là Hạ Mộng Phồn. Nổi danh trong giới thiết kế, bà ấy là mục tiêu theo đuổi trong cuộc đời tôi.”

      Tôi chợt nhớ tới tên tuổi của bà Tổng giám đốc,từ khi người nhân viên gọi điện thoại tôi luônluôn nhẩm cái tên này, chỉ sợ sau này gọi sai.

      Hạ Mộng Phồn……….Hạ Mộng Phồn………Hạ Mộng Phồn………

      Đến phòng phỏng vấn, tôi nhìn tấm bảng màuvàng cửa, đẩy cửa vào.

      Bên cửa sổ sát đất, người phụ nữ đứng quaylưng lại, ánh sáng bên ngoài chiếu vào toàn thânhoa lệ. Người phụ nữ cầm tách café quay lại.

      Phụt ―― Người phụ nữ sặc nước.

      làm thêm giờ, tại sao lại là con?”

      Tôi cố gắng kích động, giờ phút này ngàn vạn lần thể hốt hoảng, coi như đây là mẹ của Tô Tín cũng thể, tôi càng phải bìnhtĩnh, chậm rãi về phía bà, đưa tay ra bắt taycười .

      “Con rất ngưỡng mộ bác, bác chính là tổng giám đốc Xuân Mộng Phồn?”

      ……….Xuân Mộng……..Phồn……….

      Tôi xong đột nhiên cảm thấy có chút đúng, đành im lặng ==|||

      Bác đứng hình tại chỗ, nhìn tôi lâu mớibình tĩnh lại, đặt tách café xuống bàn rồi :“ , bác họ Hạ.”

      “Con sai rồi.” Tôi cúi đầu thấp xuống, là bi kịch mà.

      sao.” Bác vỗ lưng tôi: “Nếu khôngđể ý lời như vậy, về sau gọi là chị Hạ .”

      “……….” Tôi ngẩng đầu nhìn, “Dạ…………”

      Bác kéo tôi đến bàn trà ngồi, nghiêng đầu hỏi: “Con tên là gì?”

      “Con tên là Kỳ Nguyệt.”

      “Con là Kỳ Nguyệt?” Bác kinh ngạc lớn.

      “Dạ.” Tôi bị phản ứng của bác làm run sợ,gật đầu cái.

      ra con chính là Kỳ Nguyệt.” Bác khẽ nheo mắt lại, “Muahhh ha ha ha.”

      Sống lưng tôi chợt lạnh run, vẻ mặt của bác gáibây giờ y chang như Tô Tín
      ●●●●●●

      Ngày tiếp theo, tôi bắt đầu công việc trong Triều Giản, đây là công việc rất dễ dàng thích ứngvới xã hội bây giờ, cách dễ nghe đó chính là ―― Em trà nước ==

      “Kỳ Nguyệt, in cái này ra 3 bản.”

      “Kỳ Nguyệt, xuống lầu mua dùm hai ly café.”

      “Có ai , đem mấy cái này photo.”

      “Phòng họp có nước, mau chuẩn bị nướcđi!”

      ==|||

      Mấy ngày trôi qua tôi quả là chịu hết ngược đãi của mọi người, mặt là tôi muốntránh né cái người tên Tô Tín, mặc khác tôi lạichạy tới chạy lui phục vụ mọi người.

      Cả người bị hành hạ, gương mặt gầy hẳn , tôicảm giác nhàng hơn rồi.

      mông to ngồi ở quầy tiếp tân, mỗi lầnnhìn tôi bưng café lên xuống, vui sướng kêu lên,

      “Aiyo, em đụng cửa, em cẩn thận chút nha,lỡ đụng trúng mệt đó ~~ “

      “………….”

      Nhìn , có người vui sướng khi người khác gặphọa sao.

      “Kỳ Nguyệt, mua café kiủ gì vậy? Cho nhiều đường như vậy, muốn giết người hả?”

      “==. Tôi xuống đổi.”

      Tôi bi thương bưng café vào thang máy, vôlực nhấn thang máy, vô lực vào, vô lực tựa vào bên tường, vô lực đổi café.

      Tôi nghe mùi café nồng nặc, phỉ nhổ nước bọt vào trong đó, bà mẹ nó tôi cho các người uống,uống chết .

      ra , tôi rất muốn phỉ nhổ, các bạn có phát , đời này cái duy nhất tôi thiếu chính là nước bọt…….

      Cửa thang máy mở ra, tầng này đối diện với cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, tôi phải nheo mắt lạimới nhìn bên trong.

      Mà Tô Tín, ngay lúc đó lại xông vào tầm mắtcủa tôi, đứng ngược sáng, cả người thanh thoát, chắc là cũng ngờ gặp tôi, đôi mắt híp lại thành đường cung xinh đẹp.

      “Kỳ Nguyệt, vui vì chúng ta gặp lại.”

      Giây tiếp theo tôi điên cuồng nhấn nút đóngcửa, khóe môi Tô Tín nhếch lên, lắc mình vào trong, lập tức áp tôi vào tường, hơi thở đàn ôngphà vào mặt tôi.

      “Kỳ Nguyệt, em cố ý tới đây.”

      “Đừng có tự mình đa tình.” Tôi dịch người cáchxa mấy cm, hùng hồn : “Tô Tín, dám làmgì tôi trong thang máy, tôi bảo đảm tiếng kêu của tôi vang dội cả cái công ty này.”

      Tô Tín buông tôi ra, trong mắt tỏa ra khí lạnh,thuận tay cầm ly café trong tay tôi, nhàn nhã nhấp miếng.

      “Ha ha…..” tôi giọng cười.

      “Cười cái gì?”

      Tôi , ha ha, đồng chí Tô Tín, uống nước bọt của tôi, đúng là cực phẩm trong cực phẩm, lựa lúc nào lựa lại ngay lúc tôinhổ nước bọt vào mà uống, chẳng lẽ đối với nước miếng của tôi thích vậy sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :