1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư, quá dùng sức - Ma Giáp Nãi Phù Vân (Hoàn Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      >>>>> Chương 14 <<<<<


      Tuy lần trước Tân Hân than thở với tôi thể tiếp xúc gần hơn với Ninh Tiểu Bạch, nhưng theo quan sát của tôi hai người họ cũng có gì ổn. Tân Hân đúng là thuộc dạng trọng sắc khinh bạn, đứng núi này trông núi nọ,có đàn ông là quên hết đám chị em, mấy ngàynay toàn là tôi mình, lỗ thanh yên tĩnh có chút quen.

      Hiển nhiên, ông trời thể nhìn tôi buồnbực, cố gắng tạo ra tình gây nhiễu loạn sựyên tĩnh này.

      Chuyện là buổi sáng nọ. nghĩ giữa tiếtmôn kế toán, Tân Hân có bên cạnh, Lâm Tĩnh dạo phố, có ai chuyện, tôi cảm thấy nhàm chán, lấy trong balo ra cuốn tạp chí BL (boy love) vui sướng lật xem.

      Lớp học tự nhiên ồn ào, tôi cau mày nhìn ra ngoài, …..Là Tô Minh Á và Thất Trưởng đại nhân.

      Tôi đột nhiên thấy bất an trong lòng.

      Ánh mắt tôi tập trung nhìn hai người ngoài cửa sổ, Tô Minh Á đứng đối diện tôi mỉm cười nhàng, giống như gì đó, mà bộ dángThất Trưởng bây giờ xem ra là run nhè .

      Chẳng lẽ là Tô Minh Á chấp nhận cậu ấy rồi?Cậu ấy hưng phấn vui vẻ nên mới như vậy? = =Thất Trưởng, cậu rụt rè quá .

      Trong đầu tôi bắt đầu YY ――(Tôi có tráchnhiệm cho các bạn biết, đoạn YY này tuyệtđối tôi ra miệng ~~ )

      Tiểu Tô: Tôi đọc thư tình của cậu.

      Thất Trưởng: ?

      Tiểu Tô: Tôi khóc.

      Thất Trưởng: chứ?

      Tiểu Tô: Uhm

      Thất Trưởng: Vậy cậu có tính toán chấp nhận tâm ý của tôi?

      Tiểu Tô: Tôi……chấp nhận!

      Thất Trưởng: Hả, really?

      Tiểu Tô: Tin tôi , tôi gạt cậu, bị hiểu lầm là thụ nhiều năm, đây là lần đầu tiên tôinhận được thư tình của con .

      Thất Trưởng: thể nào, cậu đẹp trai như vậy!

      Tiểu Tô: Các ấy chịu thổ lộ ra, chắcthấy tôi ngàn năm phải là thụ. Tuy rằng đúng là như vậy, tôi đối với cậu thể toàn tâm toàn ý, Tô Tín……… ấy đối với tôi rất tốt, cậu có biết, chúng tôi đều là đàn ông, thậmchí là em, chúng tôi thể…………

      Thất Trưởng: , cậu đừng nữa, từ hôm nay trở , cậu là công, tôi là thụ, cậu tới đây cưỡng chế tôi , đến đây……

      Tôi càng YY càng chịu nổi khó chịu, vộivàng stop. Lúc này cuộc chuyện giữa hai người cũng kết thúc, Tô Minh Á phát tôi nhìn lén từ sớm, thân thiện vẫy vẫy tay với tôi,tôi vội vàng rụt cổ về, lấy lại bình tĩnh.

      Thất Trưởng chuyện xong bước như bay vềphía tôi, mặt giống như chạy mà có chút khó chịu, tôi nhìn kỹ lại, phải khó chịu mà cậu ấy tức giận.

      Đến trước mặt tôi, bực bội hét lên: “KỳNguyệt!”

      “Sao vậy?”

      “Cậu…….cậu…..cậu hơi quá đáng rồi đó!”

      Tức giận nên ràng, tôi mới ý thứcđược chuyện có vẻ nghiêm trọng, nghiêm mặt hỏi: “Cuối cùng là có chuyện gì?”

      “Tại sao cậu lại đổi đề toán tớ hỏi Tô Minh Áthành thư tình như vậy! Cậu muốn giở trò cũngkhông cần làm như vậy……huh u hu .”

      Thất Trưởng xong khóc lóc thảm thiết, lớp học ai ai cũng nhìn tôi.

      Từ từ, tôi phải bình tĩnh, bình tĩnh, nghi hoặc hỏi: “Cái cậu đưa cho tớ phải là thư tình?”

      Thất Trưởng khóc thành tiếng ấm ức : “Tớ đưa cho cậu đề toán……Vi phân và tích phân tớ hiểu…hu hu muốn nhờ Tô Minh Á giải thích…….lại sợ nhiều người nhìnthấy…….”

      Nghe cậu ấy , tôi đổ mồ hôi lạnh, ngoại hìnhvà tính cách của Thất Trưởng cũng sợ người ngoài bàn tán.
      = =
      Tôi tiếp tục duy trì tình trạng khó hiểu nhìnchằm chằm Thất Trưởng, giọng dịu chút ítnhưng vẫn còn đứt quãng.

      “Tớ thấy cậu quen với cậu ấy……nhờ cậu…..tớkhông quen cậu ấy….cũng tiện gặp hỏi,đành phải viết ra nhờ cậu, vậy mà cậu…cậu có biết vừa rồi Tô Minh Á tìm tớ, cậu ấynói….. thể chấp nhận tình nhận tình cảm của tớ, lúc ấy tớ rất mê muội……..”
      Thất Trưởng lại khóc tiếp.

      hiểu sao trong lòng tôi có chút vui vẻ,giống như tảng đá bự trong lòng rơi xuống,cảm giác rất hưng phấn.

      “Cậu còn cười cái gì?”

      tốt, chẳng lẽ cảm xúc của tôi biểu mặt rồi? Tôi khép miệng lại, đứng lên vỗ vỗlưng Thất Trưởng : “Thất Trưởng, tớ sai rồi, sai rồi, từ lúc bắt đầu tớ nên nhậnlấy tin tưởng của cậu………Thôi, tớ cũngkhông muốn giải thích nhiều, chỉ muốn câu, tớ cho rằng đó là thư tình, mà ngày hôm sau tớ làm mất nó rồi.”

      Thất Trưởng, cậu cũng thể trách tớ toàn bộ, vẻ mặt lúc ấy của cậu rất mờ ám, ai màkhông cho đó là thư tình chứ.

      Đương nhiên, câu này tôi thể ra được,tất cả áy náy của tôi cũng làm cho Thất Trưởngbình tâm lại, buông lỏng toàn thân ngồi xuống.

      Cả buổi sáng chìm trong trạng thái lung tung vô tri vô giác trôi qua.
      ••••••

      Từ đó về sau, Thất Trưởng khôi phục thái độ bình thường, chủ động chuyện với tôi, mà cũng do sụp hố cái vụ lá thư kia tôi cũng có chút xấu hổ. Mà thôi tâm hồn tôi bị cái gọi làdu xuân tìm bạn chiếm đóng.

      Du xuân tìm bạn, nghĩa của nó cũng giống như tên, nhân dịp mùa xuân tươi đẹp tìm đối tượng làm quen.

      Hoạt động lần này là do lớp trưởng Tân Hânchúng tôi đề ra.

      Đêm đó, theo thông lệ mỗi tuần chúng tôi mở cuộc chuyện nằm, đừng xem cuộc chuyện nằm là chuyện gì rất nghiêm túc, trênthực tế cái này chỉ là cúp điện, ngủ được nên nằm đó huyên thuyên mà thôi.

      Mỗi người chúng tôi kể ra các cảnh xuân đẹp ở quê mình, say sưa Tân Hân vỗ đùingồi dậy : “Ayda, năm nay chúng ta chưa làm du xuân đó.”

      Trong bóng tối, dĩ nhiên là tôi nhìn đượccậu ấy, nhưng tiếng vỗ đùi làm thân thể tôi chấn động, đại não mơ màng cũng phải bắt buộc tỉnh táo.

      “Bây giờ, thân là lớp trưởng của lớp, tớ tiến hành điều tra mọi người trong ký túc xá có đồng ý mở cuộc du xuân .”

      “Được rồi, cho mời đại biểu nhân dân toàn quốc thứ nhất của chúng ta – Thất Trưởng – Vỗ taynào! Bốp bốp bốp!”

      “………..”

      “Được rồi, cậu ấy im rồi.”

      việc là thế này, ra Thất Trưởng ngủthiếp .

      “Kế tiếp, cho mời đại biểu nhân dân toàn quốc thứ hai của chúng ta – đồng chí Kỳ Tiểu Nguyệt!”

      Tôi rất tự nhiên trả lời: “Cậu có biết, tớ là trạchnữ, tớ ………..”

      đợi tôi hết, Tân Hân cắt ngang: “Đồng chí Kỳ Tiểu Nguyệt, nên dùng ánhmắt khách quan mà phán xét hoạt động này.”

      “Mẹ kiếp!”

      “Đồng chí Kỳ Nguyệt miệng là bẩn! Cảnhsát đâu, lôi ra ngoài bắn chết năm phút đồng hồ.”

      “……..”

      “Được rồi được rồi, bây giờ cho mời đại biểu nhân dân toàn quốc thứ ba của chúng ta – đồngchí Lâm Tĩnh!”

      Lâm Tĩnh nhàn nhạt mở miệng: “Tớ có ý kiến.”

      “Vậy kiến nghị du xuân lần này thông qua, tan họp!”
      ••••••

      Sau đó, Tân Hân bắt tay thu xếp hoạt động, mỗi ngày liên lạc đoàn du lịch, còn tôi vẫn ngày đêmnhào vào lòng cái vi tính.

      Thứ sáu, Tân Hân triệu tập mọi người, nụ cườitràn đầy khuôn mặt viết bảng đen thông báothứ bảy du xuân:

      Hỏi quân có thể có bao nhiêu sầu, pháo hoa tháng ba hạ Dương Châu. Lần chơi này địađiểm là Dương Châu, sáng ngày mai 7 giờ tập hợp ngay khoản đất trống trước cửa thư viện.Lúc đó có xe dụ lịch đến đón, hoạt động này trong ngày rưỡi, bao ăn bao ở.

      Tân Hân viết xong, cất giọng : “Hoạt động lần này, tớ vài điều lưu ý. Thứ nhất, quy mô tuy lớn nhưng mỗi cái ban ngườidẫn đội. Thứ hai, ai có người chú ý dùm, được trêu ghẹo những hoặcchàng trai độc thân.”

      “Hình như trưởng ban mới là người đầu tiên cần chú ý……..” Người nào đó câu, lớp họclập tức im lặng.

      Ninh Tiểu Bạch trong trường cũng có chút danhtiếng, hẹn hò với dì Tân đương nhiên ai cũng biết, khó trách mọi người ồn ào, mà cho các bạn người nào đó lúc nãy là tôi đâu ha ha.

      “Nghiêm túc!” Tân Hân gõ gõ bảng đen: “Làm trưởng ban, tớ làm gương tốt.”

      “Cuối cùng, điều thứ ba!” Vẻ mặt nghiêm trangcủa Tân Hân thay đổi thành đóa hoa xinh đẹp cười bỉ ổi : “Những người độc thân có lưu ý gì cho nên xông lênnnnnn, phá đám bọn họ điiiiiiiiiiiiii ~~”

      Lớp học trở nên sôi động, đập bàn hò hét khắp nơi.
      ••••••

      Quả nhiên phụ kỳ vọng của mọi người,sáng thứ bảy trời nắng đẹp, đương nhiên cũng có người oán hận, ví dụ như tiểu nương tôiđây.

      lưng tôi mang túi sách to chảng, tay phải kéo vali, tay trái cầm cái quạt phe phẩy, đây là cái quạt tôi cực kỳ thích, xài 1 năm rồi cũng chưa bỏ, giữ gìn cẩn thận, nếu phải hôm nay ra ngoài tôi cũng lôi nó ra.

      Khi tôi xuất ở cửa thư viện, Tân Hân đangđón khách muốn hôn mê vì cười.

      “Kỳ Nguyệt.” Dì Tân đành lòng nhìn trang phục của tôi: “Cậu cần .”

      “Tại sao?”

      “Cậu đừng làm cho mọi người hiểu nhầm cậu là dân chạy nạn của Afghanistan, mặt mũi ban kế toán chúng ta bị cậu làm mất hết rồi.”

      “Cậu thấy tớ giống dân chạy nạn Afghanistan?”

      “Phải, đeo thêm cái này nữa là y chang luôn.”Tân Hân cởi khăn lụa cổ mình, nhanh nhẹnquấn lên cổ tôi làm tôi giật mình nhảy dựng.

      “Được rồi, quậy nữa.” Tân Hân lấy khănvề : “Nhanh lên xe .”

      Hai tay xách nặng cố gắng đem lên bậc thang, nhưng mà quá nặng, trọng tâm vữngkhiến tôi ngã ra phía sau.

      Hai mắt tôi nhắm ngiềng, thầm nghĩ, mẹ nó,trạch nữ đúng là thể ra ngoài, hôm nay tôiđành phải chết xe du lịch rồi, làm quỷ thậtlà bi thương.

      Đột nhiên, hai cánh tay vững vàng đỡ lấy thân thể tôi, quay mặt lại ra là khuôn mặt bất đắcdĩ của Tô Minh Á.

      Tôi vội vàng đứng vững, cúi đầu : “Làm tớ sợ muốn chết, cảm ơn cậu.”

      Cậu ta khom lưgn cầm lấy cái túi mặt đất, đôi mắt cong lên cười với tôi: “Chừng nào cậu mới làm tớ hết lo đây?”

      “= = Tôi sai rồi”

      Cậu ta vỗ đầu tôi, đáy mắt tràn đầy ôn nhu: “Đúng là trái dưa ngốc.”

      Trái tim nhắn của tôi loạn nhịp thôi, bạn trẻ Tô Minh Á, cho dù tôi có ngốc cũngkhông cần vũ nhục cái đầu tôi như vậy. Cậu bảo tôi tức giận làm sao được, làm sao mà tôi chịu cho nổi?!

      Thấy mặt tôi có chút tức giận, Tô Minh Á sờ sờmũi cười cười rồi xách túi của tôi lên xe.
      Nắm chặt cây quạt trong tay, theo cậu ta.

      đến chỗ trống phía cuối, Hàn Liễu ngồi gần cửa sổ, nhìn thấy chúng tôi, ánh mắt sáng lên vội vàng lấy cái túi để chỗ trốngra, đẩy mái tóc đẹp ra sau vai, dịu dàng : “Tô Minh Á, có chỗ trống nè, cậu ngồi đây .”

      Bên cạnh Hàn Liễu có hai chỗ trống cách lối đikhá , tôi ngồi xuống Tô Minh Á thay tôi cấthai cái túi. Do hai cái túi to quá nên thể nhét lên chỗ để đồ phía , mà lối chỉ đủ để cho người qua , Tô Minh Á đành phải để hai cái túi bên cạnh chỗ tôi ngồi.

      Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy sắp xếp , trong lòng rất băn khoăn, đành phải cảm ơn.

      Bận rộn trán đổ mồ hôi mỉm cười : “Tớngồi bên cạnh Hàn Liễu, trước tiên cứ vậy .Lúc này người nhiều nhưng chút nữa phải suy nghĩ cách khác.

      Đợi cậu ấy ngồi vào chỗ của mình, tôi ghé mắtnhìn chàng thiếu niên đẹp trai bởi vì bận rộn mà hơi thở gấp gáp.

      OTZ…………Tôi quả nhiên là thích hợpđi ra ngoài.
      Ta bị té xe tay chân khá đau nên tạm thời uptrước nửa chương 15, các nàng đọc đỡ

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      >>>>> Chương 15 <<<<<

      15.1


      Tôi quan sát các thành viên từ xuống dưới,mới ý thức được điều lần này là kếthợp của hai ngành: kế toán và toán ứng dụng.

      Tôi thở cũng thở nổi, cậu được lắm Tân Hân, mở miệng ra là tôi mình hưởng lợi, thế mà lần này tranh thủ du xuân làm quen vớingười thân của tiểu Bạch nhà cậu, cậu đúng làmột đứa trăm mưu ngàn kế.

      Tôi tức giận nhớ lại, thấy Tân Hân lên xe, theo phía sau là cái tên gần đây khá nổi tiếngNinh Tiểu Bạch.

      Cậu ta giống như mới ngủ dậy, tóc tai rối tung, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ. Ngay lập tức, ánh mắt của những con sói sáng trưng.

      Tân Hân tươi cười về phía tôi, lúc trước cậuấy có giữ hai chỗ ngồi trước tôi, Ninh Tiểu Bạchngồi xuống, nghiêng đầu nhìn tới nhìn lui, tươi cười chào hỏi: “Hi~~”

      Tân Hân vỗ vào ót cậu ta: “Hi em , em còn tưởng hôm nay tới.”

      “Sao đến được.” Ninh Tiểu Bạch ngửamặt: “Chồng của em đến, em bị tên đàn ông khác bắt cóc sao?”

      Vẻ mặt dì Tân lên vui mừng, địnhquậy phá chút di động reo lên, bất đắc dĩ ra ngoài nhận điện thoại.

      “Mọi người im lặng chút.” Dì Tân để điện thoại xuống: “Người dẫn đoàn bên ngành toán ứng dụng có việc gấp thể tới được, cho nên……..”

      Tân Hân nhìn lướt qua mọi người, cuối cùngdừng lại người tôi, sâu xa : “Người ấy mới gọi lại cho tôi, đặc biệt nhờ cậy thầy Tô kính của chúng ta đến dẫn đội.”

      Mọi người nghe xong ồn ào hẳn lên, có vẻ tin tức này làm cho mọi người rất hưng phấn.

      Trong tiếng hoan hô của mọi người, Tô Tín cũngkhông phụ kì vọng của họ bước lên xe. Ôn nhu mỉm cười chào hỏi, trang phục hôm nay củaanh ta màu vàng nhạt, mặc quần áo thoải mái đầu đội thêm cái nón, rất giống phong cách của những sinh viên đại học đầy tươi mới.

      Tôi xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả con người nên nhìn vẻ bề ngoài.

      “Kỳ Nguyệt, có ai như cậu ?” Giọng nóiTân Hân vang lên, ta quay đầu lại nhìn cậu ấy,vẻ mặt nghiêm túc hất hàm sai khiến tôi: “Mộtngười ỉa hai chỗ, cậu ý tứ gì hết, kéo cái túi ra .”

      Tôi giương mắt nhìn Tô Tín đứng phía sau Tân Hân, vẻ mặt ôn hòa nhìn tôi.

      còn chỗ khác hả?”

      có.” Tân Hân thuận tay nhắc túi tôi lên: “Kỳ Nguyệt à, tớ nghi ngờ trong túi cậu chứa thithể hay sao ấy, tớ tự hỏi sao Thất Trưởng tới mà cậu vẫn còn ghi hận trong lòng chuyện lần trước, chắc muốn dịp này vứt xác nơi xa luôn phải ?”

      “Cậu chết .” Tôi đứng lên giựt lấy cái túi trongtay cậu ấy, lăn nó về phía trước. Chú tài xế và hướng dẫn viên giúp tôi tìm chỗ để, tôi thong thảtrở về chỗ, Tô Tín an vị kế chỗ tôi vui vẻ nóichuyện với Tô Minh Á ngồi cách lối .

      là, giây phút nào rời xa nhau được.

      Tôi im lặng thở dài trong lòng, ngồi xuống chỗ của mình. Tôi liếc Tô Tín cái, người kia thích thú dựa vào lưng ghế.

      “Kỳ Nguyệt.” Giọng lạnh nhạt vang lên bên tai: “Cuộc sống dạo này sao rồi?”

      Tôi thuận miệng đáp: “Vốn là tốt, vừa nhìn thấy là hết tốt.”

      “Uhm” ta cười to lên: “Em tốt, tôi cũng an tâm.”

      “…….” An tâm em .

      “Kể vài chuyện cho tôi yên tâm xem, cuối tuầnthi giữa kỳ môn toán, em chuẩn bị gì chưa?”

      Tôi X! Tôi vốn tự thôi miên bản thân quên chuyện này .

      “…….. Tôi tuyệt đối học bù.” Tôi cảnhgiác ra câu này.

      ta nghiêng mặt nhìn tôi, ánh mặt trời ngoài xe làm nổi bật cặp chân mày rậm rạp.

      “Tôi cho em học bù hả?” Giọng trởnên đứng đắn: “Kỳ Nguyệt, nếu tôi lầm,đây phải là lần đầu tiên em tự đa tìnhtrước mặt tôi.”

      cho tôi mở miệng, ta tiếp: “Bọn con các rất thích suy nghĩ đường nẻo, nếu em muốn học bù, thành gì là thể. Mọi người đều giống em đều rất tốt có vấn đề gì, , thầy rất nhàm chán.”

      “………”

      Mẹ kiếp, câu sau của ta nghe rất u buồn.

      Tôi hiểu nỗi con người này, đau khổ của người khác là niềm vui của mình, Tô Tín, tôicuối cùng cũng biết được bộ mặt của !

      Bản tính xấu xa hắc ám của sớm muộn gì cũng bị tôi bắt được cho coi.

      Đối với những loại người như vậy, im lặng là vàng. Tôi xoay người ra chỗ khác, ngủ!

      Chị hướng dẫn viên đứng phía trước giảnggiải cho chúng tôi về lịch sử Dương Châu.

      Giọng dịu dàng dễ nghe làm tôi nhắm mắt dần đều, cuối cùng biến mất khỏi tai tôi.
      15.2


      Tôi mơ giấc mơ rất quái dị, vào mùa đônggiá lạnh, Tân Hân đẩy tôi xuống hồ nhân tạo, tôi liều mạng giãy giụa nhưng cậu ấy vẫn gắng hết sức đẩy tôi xuống. Tôi vội vàng tát cái trước khi chết.

      “Bốp!” Bên má tự nhiên đau đớn làm tôi giậtmình tỉnh dậy.

      Mở mắt ra thấy Tân hân đứng trước mặt tôi: “Kỳ Nguyệt, cậu tỉnh rồi.”

      “Hả?....” Tôi dụi mắt, chưa tỉnh táo hẳn lờ mờ ậm ừ.

      “Sao cậu lại tự tát mình, gặp ác mộng hả?”

      phải tớ tát cậu hả?”

      “Được lắm Kỳ Nguyệt, đến nằm mơ mà cậu cũng tát tớ!” Mặt mày Tân Hân tối sầm, rồi lạicười rộ lên: “Ha ha, cho cậu tát, cuối cùng cũngtát chính mình thôi ha ha.”

      “Mẹ kiếp, trời lạnh như vậy, nếu phải do cậu đẩy tớ xuống hồ tớ làm sao tát cậu được.”

      “Đúng là giấc mơ nhảm nhí, đến trạm dừng chân rồi, xuống mọi người chờ cậu đấy.”

      Tôi tỉnh táo hoàn toàn, lúc này mới phát hiệnra người mình có cái áo khoác, nhìn hơiquen mắt, qua 30 giây suy nghĩ, là của Tô Tín!Tôi kinh ngạc, vội vàng kéo cái áo xuống, cầm theo túi xách xuống.

      Vào bên trong, hướng dẫn viên sắp xếp cho mọi người phòng ăn đầy đủ, nhờ có khuôn mặt đẹp đẽ và dáng người cao ráo nên ngay lập tức tôi nhận ra Tô Tín, bước nhanh qua đó, những chuyện với ta thấy tôi tới nhanh chóng ra chỗ khác.

      Mặt tôi hung dữ lắm sao?

      Đến trước mặt Tô Tín, nhét cái áo vào tronglòng ta : “Thầy, áo của thầy.”
      Nhận lấy cái áo cánh tay, vẫn bình tĩnh nhìn tôi, nét mặc nhìn ra hỉ nộ ái ố gì.

      Lòng tôi đột nhiên sợ hãi, chẳng lẽ lúc tôi ngủđã làm ra cái chuyện trời dung đất tha gì? đến mức vậy chứ, nếu có như vậythì chắc chắn Tân Hân là người đầu tiênchăm chọc tôi rồi.

      “Ha ha.” thể nhẫn nhịn được nữa ta cười ầm lên.

      “Cười cái gì?” Tôi hoang mang nhìn ta.

      “Kỳ Nguyệt, trong lòng em nghĩ cái gì đều viết mặt hết rồi.” ngừng cười, cặp chân mày nhăn lại: “Mỗi lần gặp em đều hiểusao lại rất vui vẻ.”

      “Ha ha” Tôi cũng bắt chước cười theo, đưamóng vuốt lên vỗ vỗ bả vai Tô Tín: “ là trùng hợp, mỗi lần nhìn thấy thầy em cũng hiểu sao lại chán ghét đến như vậy.”

      Tôi tự nhận động tác vừa rồi có thể làm cho anhta kinh ngạc, nhưng mà dáng vóc cao ráonên tôi phải nhón chân lên mới có thể làm được, ràng đây là hành động rất có khí phách mà tôi lại làm ra vẻ rất bỉ ổi.

      “Tôi cũng vậy.” khom lưng bên tai tôi những lời này rồi bước đến chỗ những người thuộc ngành toán ứng dụng.

      Tô Tín có vẻ rất là vui, dưới ánh mặt trời, khuônmặt nhắn cười tươi rất chói sáng.
      Buổi chiều chúng tôi tới đảo Phượng Hoàng tham quan, tôi theo sau mọi người, phe phẩycây quạt, mệt muốn chết được, ngay cả giọng của hướng dẫn viên cũng nghe .

      Các thầy phía sau chúng tôi, thầy dẫn đội nhìn sắc mặt tốt của tôi, quan tâm hỏi: “Kỳ Nguyệt, em sao chứ.”

      có……chuyện…….” Hơi thở tôi mongmanh yếu đuối.

      Tô Tín bên cạnh người dẫn đội, nhìn tôi ấn đường nhíu lại (điểm giữa hai đầu lông mày) rồi lên phía trước.

      Tô Tín, mặt chị đây nhìn thê thảm tới mức nàoanh cũng cần bỏ như thế chứ.

      Qua lúc lâu sau hướng dẫn viên kêu mọingười nghỉ ngơi, đúng lúc! Đôi chân tê liệtngã xuống bãi cỏ, uống sạch bình nước lớnmới phục hồi tinh thần. Tô Tín ngồi xổm trướcmặt tôi hỏi: “Kỳ Nguyệt, em sao chứ?”. giơ tay lên sờ trán tôi, cảm giác lành lạnhtruyền tới thần kinh của tôi, lập tức phản ứng tôi đẩy tay ra, ta sửng sốt cười cái rồi quay đầu giơ lên ký hiệu OK với thầy dẫn đội.

      Thầy dẫn đội tới trêu ghẹo tôi: “Kỳ Nguyệt à,sao tôi cảm thấy mối quan hệ của em với thầy Tô bình thường nha.”

      Tôi chấp tay che ngực: “Thầy……thầy chắn khí của em, em lại khó chịu rồi….”

      Thầy dẫn đội sợ sệt nhảy qua bên, tôi mớinhẹ nhàng thở ra.

      Chị hướng dẫn viên tiếp tục : “Phía trước là khu du lịch sinh thái và giải trí Phượng Hoàng rất nổi tiếng, đặc biệt là thịt nướng đậm chất làng quê.”

      Thịt nướng?! Lỗ tai tôi nhanh chóng dựng đứnglên.

      “Chúng ta chơi chút rồi cùng nhau làm BBQ.”

      Tôi nhảy nhót thoải mái, tình cảm vô cùng mãnh liệt. Thức ăn ngon vĩnh việt đều có lực hấp dẫnchết người.

      “Bây giờ bắt đầu chia nhóm, ba người mộtnhóm, bắt đầu từ các thầy trước.”

      Các thầy dẫn đội nha chóng tìm được cho mình trợ lý hoặc tiểu đội trưởng, các bạn học cũngtìm được người hợp tác. Chỉ còn lại Tô cầm thú và Tô Minh Á nhóm thiếu bạn nữ; TânHân và Ninh Tiểu Bạch nhóm, do khí thếTân Hân quá mức dũng mãnh nên có ai dám chung nhóm; Còn có tôi giống như là ngườivô hình, độc lập vươn lên……..

      Hướng dẫn viên hỏi: “ có bạn nữ nàochung nhóm với thầy Tô và bạn học Tô sao?”

      Như tôi dự đoán, bốn bề yên lặng.

      “Quyết định là Kỳ Nguyệt thôi.” Tân Hân biết tỉnh ngộ lại lớn tiếng trong đám người yên lặng đó.

      Bốn phương tám hướng đều hướng tầm mắt vềphía tôi, tôi run rẩy : “Thôi , tôi và Tân Hânmột nhóm cũng được, ha ha ha.”

      “Xấu hổ gì, qua chỗ thầy Tô .”

      “Hay là tôi cùng nhóm với thầy Tô.” Chị hướngdẫn viên xinh đẹp rộng rãi mở miệng.

      Cảm tạ trời đất, cảm tạ chị xinh đẹp. Tôikhông biết xấu hổ nhảy vào nhóm của Tân Hân.Vẻ mặt của Tân Hân muốn có bao nhiêu chán ghét có bấy nhiêu…… Đương nhiên tôi quan tâm những thứ này, cái tôi quan tâm chỉ là thức ăn ngon, ớt xanh nướng, thịt ba chỉ nướng, cà chua nướng, cá nướng. tóm lại, những gì có thể nướng tôi đều có thể ăn………ha ha ha, là vui quá .
      Phải chăng truyện này có hay nên thu hút các nàng?

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      >>>>> Chương 16 <<<<<


      Quay về khách sạn, tôi cảm thấy cái bụng của mình nặng chình ịch thiếu điều muốn lê lết trênsàn.

      Tân Hân dìu tôi về phòng, vừa vừa um sùm: “Cậu phải biết kiềm chế chút chứ, em bé trong bụng mấy tháng rồi, tớ nghĩ cha nó támphần là họ Tô….”

      Tôi bực bội quát: “Họ Ninh!”

      “……….” Tân Hân nghẹn họng chút rồinói: “Họ Ninh cũng được, tớ đổi họ thành họ Tô cũng vậy thôi.”

      = =………..

      Vào trong phòng tôi tắm rửa xong rồi xem TV. Tân Hân dạo phố hẹn hò với Ninh TiểuBạch. Tôi bật kênh Hồ Nam coi, tiện tay gặm mấy quả táo.

      Gặm gặm gặm được lúc thấy dạ dày có gì đó bình thường. Mở điện thoại ra kiểm tra, phải ngày “dì cả” tới, nhưng mà “dì cả” đôi khi cũng thất thường phải phòng ngừa, tôi lấy miếng băng vệ sinh ra chạy vào toilet.

      Qua loạt kiểm tra kết quả phải là “dìcả”. Lăn qua lộn lại, dạ dày cũng còn đau nữa, tôi chạy về giường tiếp tục gặm nửa trái táocòn lại.

      Vừa ném trái táo thành công vào thùng rác theo đường cung rất đẹp dạ dày đột ngột co rút dữ dội. Đau thành từng đợt từng đợt. Mẹkiếp, Tân Hân bỏ độc vào trái táo chứ.

      Tôi ôm bụng co rút cong người giường, đau đến nước mắt tuôn rơi. Hai mắt ướt át nằm trêngiường, cảm thụ cái loại đau đớn ngấm vào toàn thân, tiếng cười TV và ánh đèntrên trần nhà như mờ mờ ảo ảo.

      lâu sau đó, bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng trầm vang lên: “Có ai ở trongkhông?

      Tôi cố gắng nghe cho giọng đó là của Tô Tín.

      Tôi nhẫn nhịn cơn đau, bò dậy trả lời “Có”, vội vàng chạy đến toilet thắm ướt khăn lông lau mặt sạch rồi ra mở cửa, cơn đau dữ dội đếnbước cũng khó khăn.

      Tô Tín nhìn tôi : “Hướng dẫn viên buổitối có lịch trình, mọi người có thể sông Du Vận ngắm cảnh đêm, kêu tôi thông báo cho mọi người.”

      “Oh…” Tôi đau đớn cắn môi, làm bộ ra vẻ thoải mái gật đầu: “ biết.”

      ta vẫn nhìn chằm chằm tôi, nhúc nhích rời , lâu sau mới mở miệng: “Kỳ Nguyệt, sắc mặt em khó coi vậy?”

      “Ánh sáng đèn tốt.” Cơn đau ập tới làm tôi muốn thét lên, cắn răng : “Xong rồi, còn việc gì nửa ?”

      .” ta vẫn nhìn tôi giống như kiểm tra cái gì.

      còn tôi đóng cửa.”

      Tôi chuẩn bị đóng cửa Tô Tín giơ tay ra ngăn lại, bước vào trong phòng nhìn vào mắt tôi hỏi: “Lần cuối cùng, em có sao?”

      biết có phải do thái độ quan tâm của anhhay mà tôi buông tay nắm cửa, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi.

      Tôi biết tình cảnh này làm người khác kinh ngạc nên giơ tay lên đẩy mạnh : “ phiềnquá , có hay tôi đau muốn chết rồi.”

      Sắc mặt thay đổi, nắm hai bả vai tôi:“ khỏe chỗ nào?”

      “Mắc mớ cái rắm gì tới .”

      “Em đừng có giận hờn gì giờ này nữa, rốt cuộcem đau cái gì?” Giọng có vẻ tức giận.

      quan tâm tôi sống chết làm gì? phải hy vọng tôi khỏe sao, giờ khỏe nè yên tâm được rồi.” Dạ dày càng đau tôi càng khóc nhiều hơn, hết sức lực ngồi bệt xuống sàn, cúi đầu hai tay ôm bụng cuộnmình lại tiếp nhận cơn đau này, cũng vì đau đớnhành hạ mà gần như tôi hét lên rất lớn tiếng: “Tô Tín, được chưa, đừng phiền tôi nữa có được ?”

      Giọng lạnh lẽo của vang lên: “Kỳ Nguyệt, em ngẩng đầu lên nhìn cho kỹ, tôi là thầy của em!”

      “Thầy sao….”

      Tôi chưa kịp hết, ta mạnh mẽ bế tôivào lòng ra ngoài. Khoảng cách rất gần, nhìn chằm chằm tôi, khuôn mặt tức giận táixanh, đôi mắt phát ra ánh sáng hăm dọa.

      Vừa tính kêu ta bỏ tôi xuống, tay đãnhấc cái ót vùi mặt tôi vào trong ngực . Tôibị kìm chặt thể nên lời, chỉ có thể cảm nhận từng bước của .
      người Tô Tín có mùi thơm rất nhàngthoải mái, từ từ cơn đau trong dạ dày cũng giảm lại. Ý thức của tôi mơ hồ, nghĩ thầm, ra nghe thấy mùi vị cặn bả đôi khi cũng có tác dụng.
      ●●●●●●

      Lúc tôi tỉnh lại, sờ sờ bụng chút cảm giáccũng có. chuẩn bị vui vẻ thấy chỗ này hơi quen mắt.

      Tôi xỉu! Lại là bệnh viện. Mùi thuốc sát trùng vàcăn phòng trắng toát này làm sao tôi dễ dàng quên được?

      “Em tỉnh.”

      Tôi theo nơi phát ra thanh nhìn thấyTô Tín đứng bên cửa sổ, ngọn đèn dầu bênngoài hắc vào càng làm cho vẻ đẹp của thêm say đắm lòng người. Vẻ mặt của , thế nào nhỉ, ràng là tức giận mà cố tình nuốt xuống làm bộ thân thiện, vẻ mặt này hết sức sinh động.

      Tôi vội vàng ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn ngón tay cái: “Gây rắc rối cho thầy rồi.”

      “Bây giờ biết kêu thầy rồi hả?” ta ngồixuống cái ghế bên cạnh giường, sắc mặt càng thêm nghiêm khắc.

      Tôi vẫn nhìn cái ngón cái dám lời nào, chỉ sợ sơ ý chút ta giận.

      chậm rãi mở miệng : “Kỳ Nguyệt, lúc nướng thịt buổi chiều, hai phần ba thịt nướngđều là em ăn hết.”

      “Uhm.”

      “Em uống năm chai nước suối.”

      “Uhm………….”

      “Buổi tối còn ăn trái táo.”

      “……………Uh.” Cái này mà cũng biết.

      “Kỳ Nguyệt, em có biết mình có bệnh đau bao tử hay ?”

      Tôi lẩm bẩm : “Mấy cái này tôi đều biết, nhưng cũng thể trách tôi, tôi khôngcó đếm chỉ biết ăn………..”

      Tô Tín nắm lấy cổ tay tôi, tôi run rẩy, ngẩng đầugiương mắt chống lại đôi mắt hẹp dài của .

      Tô Tín tức giận : “Ăn ăn, bản thân em còn quan tâm, có tư cách gì cho tôi kiểm soát em?”

      Ánh mắt Tô Tín nóng bỏng làm tôi dám nhìn thẳng, chỉ có trái tim bùm bùmnhảy loạn xạ. biết vì sao, trong cái phòngbệnh hẹp này tôi cảm giác có JQ………

      “Kỳ Nguyệt ở đây phải ?” Ngoài cửa vang đến giọng của Tân Hân.

      Tô Tín thở dài, buông tay tôi ra, đắp mền lại chotôi rồi mở cửa, Tân Hân “Chào thầy” rồi bước tới bên tôi ngồi xuống, khóe mắt hồnghồng y như con thỏ: “Kỳ Nguyệt, cậu khỏe sao cho tớ biết?”

      phải cậu hẹn hò với Ninh Tiểu Bạch sao?”

      “Vậy sao cậu gọi điện cho tớ.”

      “Tớ sợ ảnh hưởng đến hai người……….”

      Tân Hân vỗ phát vào lưng tôi, hai mắt đẫmlệ lờ mờ : “Cậu đúng là đồ có lương tâm, trong mắt cậu đối với ai cũng vậy. Chuyệngì cũng tự mình giải quyết, với ai, cậu sau này phải làm sao với cậu đây?”

      “Tùy .” Tôi vươn tay lau nước mắt cho Tân Hân : “Bây giờ phải có gì sao.”

      “Tối nay có thể về ?”

      Tôi nhìn Tô Tín đứng bên ôm hai cánh tay, sắc mặt dịu xuống rất nhiều, lúc sâuanh mới : “Bác sĩ tối nay ở lại quan sát,ngày mai kiểm tra rồi mới quyết định.”

      Tân Hân đứng lên: “Vậy tớ về khách sạn lấy bàn chải và đồ dùng đến cho cậu. Thầy Tô, phiền thầy chăm sóc cho Kỳ Nguyệt, đừng đểcho cậu ấy ăn lung tung.”

      “Uh.” Tô Tín nhàn nhạt trả lời.

      Chờ Tân Hân rồi, Tô Tín mới ngồi xuốngcạnh giường xem báo, thèm ngẩng đầunhìn tôi.

      Tôi chịu nổi khí như thế này, cầm lấy tờ báo của , cau mày nhìn tôi, tôi vội vàng tươi cười : “Thầy, em kể chothầy nghe chuyện lúc của em.”

      “Được.” Rốt cuộc cũng có chút hứng thú.

      ra năm 7 tuổi tôi cũng có nhập viện vì đau bao tử rồi. Lúc đó mỗi ngày đều phải ăn cháo, mà cháo cũng biết đấy, cóchút dầu mỡ……có bạn cùng phòng khỏi bệnh nhanh hơn tôi nên cần ăn cháo nữa, ba bạn mỗi ngày đều mang bánh nướngthơm ngào ngạt đến cho bạn. Tôi nhìn bạnăn mà chảy nước miếng.”

      Tôi nuốt nước miếng tiếp tục kể: “Có ngày tôi kiểm tra cơ thể về, thấy bạn bỏ bánhnướng vào tủ đầu giường. Buổi tối tôi canh bạn kia ngủ, vụng trộm tìm bánh nướng trong tủ đầu giường. Tôi tìm hồi thấy cái gì đó tươngtự như cái bánh nướng liền đưa vào miệng, tôilúc dó giống như kẻ ăn mày lâu ngày có cơm ăn. Gặm lúc thấy hương vị trong miệng thay đổi, lúc này đèn trong phòngmở lên, bạn kia bị tôi làm sợ khóc lên, vừa khóc vừa hỏi: “Chị, sao chị ăn bức tranh mặttrăng của em……..”

      “Ha ha” Tô Tín cười to: “ ra từ lúc còn nhỏem tham ăn như vậy.”

      Tâm trạng tôi cũng theo tiếng cười này mà thoảimái hơn nhiều, nhưng vẫn vô cùng oán giận :“Cũng thể trách tôi, tôi thấy bạn đóhình như có vấn đề, vẽ cái gì vẽ, vẽ mặt trăng mà còn vẽ lên tờ giấy cứng như vậy.”

      “Người ta vẽ mặt trăng giấy gì cần phải hỏi ý kiến em sao?”

      “Cái này cũng đúng, chuyện này là ám ảnh tuổithơ của tôi.” Tôi dựa vào gối đầu, liếc nhìn Tô Tín, lười biếng : “Thầy, kể lại chuyện xưa em lại thấy đói bụng……….”

      “Muốn ăn cái gì?” cũng lười biếng hỏi.

      “Uhm…….muốn ăn bánh nướng.”

      “Lại muốn ăn, có tin tôi ăn em luôn ?”

      Ai yo, câu hỏi này có mùi JQ hơi nặng, tôi cãi lại, Tô Tín chịu giỡn theo tôi là cải thiện bầu khí này rồi.

      Thấy tôi gì, Tô Tin sờ đầu tôi thỏa mãn : “Sáng mai tôi mua cho em ăn, bây giờnghỉ ngơi .”

      Tô Tín để gối đầu tôi xuống, đỡ tôi nằm vàotrong mền, chỉ lộ ra hai con mắt: “Nếu ngày maikhông có chính là ăn vụng.”

      nghe xong mở to mắt vung tay lên, tôi sợtới mức kéo mền qua khỏi đầu.

      lâu sau cũng thấy có động tĩnh gìbên ngoài, mãi tới lúc giọng Tân Hân vanglên: “Kỳ Nguyệt, cậu thích tự ngược đãi bảnthân ha.”

      Tôi thò đầu ra, khí mát mẻ ùa vào, thấy bóng dáng cao gầy của Tô Tín đâu hỏi: “Thầy Tô đâu?”

      “Mới vừa .”

      đâu?”

      Tân Hân nháy mắt bắt đầu bà tám: “Sao hả, mớiđi chút thấy nhớ rồi hả?”

      “Nhớ em cậu, thiếu chút nữa tớ chết torngđây rồi.”

      “Kỳ Nguyệt, cuối cùng tớ cũng thấy được Tô Tín có tình ý với cậu.”

      ? Ha ha.” Tôi cười xòa cho qua, nóithật, bây giờ tôi cũng chưa xác định được.

      Tân Hân dọn đồ xong rồi : “Kỳ Nguyệt, bất kể thế nào tớ vẫn thấy Tô Minh Á đáng tin hơn,cậu nhìn , Tô Tín hơn cậu tám tuổi, có ngườinói, cách ba năm như cách con sông, hai người các cậu cách nhau đến ba con sông lận.”

      Lòng tôi cứng lại, chậm rãi : “ cần biếtlà người nào tớ đều thấy đáng tin, vẫn là máy vi tính thực tế hơn, đàn ông gì đó đều là phù du.”

      Tân Hân nhìn tôi còn muốn tiếp nhưng mà tôi vùi vào trong mền quay lưng lại nhắmmắt.

      hiểu vì sao tôi muốn nghe người khác nhận xét mặt xấu của Tô Tín.

      Trải qua đêm này, trong lòng tôi hình như có cái gì đó lặng lẽ thay đổi.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      >>>>> Chương 17 <<<<<

      17.1


      Mọi người từ Dương Châu trở về, tôi cầm bút lông đặc biệt viết mười bốn chữ cực kì nắn nótrồi dán vào tường trong phòng, ghi nhớ thờikhắc này, mỗi ngày sám hối.

      Nội dung của mười bốn chữ này là: “Nếu như mày còn ra ngoài chơi, sớm muộn gì báo ứngcũng tới.” Phản ứng của mọi người khi thấy mười bốn chữ này là:

      Tân Hân: Trái đất này diệt vong rồi.

      Lâm Tĩnh: ……… ( gì)

      Thất Trưởng: à (chỉ ngẩng đầu nhìn cái)

      Tôi: Orz………
      ●●●●●●
      Qua khoản thời gian chơi là tới kỳ thi giữa kỳ.

      Ngày thi toán cao cấp tôi ngồi hàng đầu tiên,chờ đợi giám khảo Tô Tín phát giấy thi. Vẻ mặtanh ung dung tự đắc về phía tôi, phát đề thicho tôi giọng : “Good luck!”

      Tôi có cảm giác sợ hãi mà nhìn thẳng vàomắt : “Thank you!”

      Đúng là tôi sợ thiệt. Bạn phải biết mộtđiều, khi người có cái gì trong đầu thìchính là lúc người đó bình tĩnh nhất.

      Loại bình tĩnh này được gọi là, CHỜ CHẾT.

      Tôi viết rất nhanh họ tên lớp vào giấy thi rồinhìn đề thi, tìm những bài nào mình biết làm làm, làm xong chống cằm ngồi đó ngáp.

      Tô Tín tới lui trong phòng nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương. Tôi nhìn đồng hồ,mới qua 10 phút, cầm bút lên quẹt quẹt vài cái cho qua thêm 15 phút quy định trong luật thi. Tô đứng dậy trong những ánh mắt sùng bái của mọi người, ngẩng đầu bước ra khỏi phòng thi.

      Ra khỏi phòng thi tôi mở miệng hít lấy khôngkhí trong lành, nhìn ngang nhìn dọc thấy Tô Tín mỉm cười nhìn tôi rất đẹp mắt, tâm hồn tôivốn bay bổng hưởng ứng ánh mắt ngưỡngmộ của mọi người nhìn thấy ánh mắt của ngượng ngùng cúi đầu.

      Nhưng mà nhìn kỹ lại khóe mắt bây giờkhông có ý tốt nào, cực kì sát phongcảnh…..Tôi quay đầu bước nhìn nữa.

      Qua mấy ngày sau lớp học toán cao cấp TôTín nghiêm giọng : “Cuộc thi giữa kỳ lần này, ngành kế toán chúng ta chỉ có người đạt tiêu chuẩn, những đạt mà còn dưới trung bình rất nhiều.”

      đến đây như có như liếc tôi, cái nhìn này của quan trọng, nhưng màtoàn bộ mọi người trong phòng ai cũng quaysang nhìn tôi. Tôi buồn bực cúi đầu, ra trongmắt mọi người tôi thậm tệ như vậy.

      Tô Tín tiếp: “Lớp trưởng lên phát bài cho mọi người , các em chịu khó phân tích nguyênnhân lỗi sai của mình, cuối giờ thảo luận về chuyện này. Những ai được điểm cao phíadưới tôi có lời khen……..”

      Trong lúc tôi nhận được bài thi củatôi, mở ra là 32 điểm. Tôi kinh ngạc mở to mắt,tôi viết bừa như vậy mà cũng đúng, điều nàylàm tôi cực kỳ vui mừng.

      32 điểm, đúng là vượt ngoài hy vọng của tôi.

      Mọi người nhận bài thi xong rồi châu đầu vàonhau thảo luận, Tô Tín xung quanh phòng, có người thắc mắc hỏi , dừng lại tận tình giải đáp thắc mắc.

      Sau đó đến chỗ tôi, kéo kéo bài thi củatôi, khom người xuống cau mày : “Kỳ Nguyệt, em xem bài thi nhìn tôi làm gì?”

      Tôi chợt tỉnh nhớ lại mình chăm chú nhìn anhrất lâu vội vàng cúi đầu, sờ sờ tóc : “Em nghĩnhìn thầy vui hơn nhìn bài.”

      Đôi chân mày giản ra, đôi môi cong lên: “Tôi dám so sánh với bài thi của em, em đoán xem bây giờ tôi nghĩ cái gì?”

      “Cái gì?”

      “Bài thi của em, rất vui vì nó cũng có đối thủ.”

      Tôi khép hờ mắt nhìn : “Vậy so thầy vớiai mới cân xứng?”

      Tô Tín trả lời tôi, giả vờ tức giận chỉ chỉ lên bài thi của tôi: “Cho tôi lời giải thích!”

      có lý do……….” Tôi lầm bầm trongmiệng.

      có lý do? Chỗ này, chỗ này, chỗ này,tất cả chữ nào!”

      “Những chỗ trống tính, những chỗ có chữem đều làm đúng đấy, thấy kêu em cho lý do gì.Nếu thầy dạy cho em?” Tôi cười toét miệng nịnh nọt.

      sững sốt chút rồi khẽ cười: “Tôi dạy cho em? Nhưng tiết tiếp theo tôi dạy nữa rồi.”

      “Xỳ ――” Tôi lấy bài thi dưới tay ra, cầm bút chấm chấm lên đó : “Nhưng vẫn là thầy, vì sao những bạn nữ dạy, còn em được.”

      Tô Tín chữ nào, nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt vẫn nhìn tôi rất lâusau mới biến mất.
      17.2


      Chuyện thi giữa kỳ bàn cãi nữa, giữa kỳ trong đại học quan trọng, giống vớikỳ thi cuối kỳ phải cẩn thận với nó.

      Nửa năm đầu có nhiều ngày lễ hội làm cho người ta phải đau bao tử. Ví dụ như ngày quốc tế thiếu nhi, điện thoại tôi tin nhắn tới liên tục đều là chúc tôi ngày lễ vui vẻ. Tôi muốn nổiđiên, vì sao mồng tháng năm hay gì gì đó ai gửi tin nhắn cho tôi mà ngày quốc tếthiếu nhi nhiều như vậy.

      cũng phải lại, 1/6 cũng giống như ngày lễ tình , ví dụ như có thể được nghỉ ngày, ví dụ như các câu lạc bộ trong trường tổ chức vài hoạt động. Anime Club của chúngtôi cũng tổ chức hoạt động có tên là “Ký ức tuổi thơ”, hoạt động nhận được rất nhiều lời khen trong diễn đàn của trường.

      1/6 năm nay tôi đặc biệt ăn gì, để bụng trống ra ngoài. Bên ngoài rất náo nhiệt đông vui, rất nhiều câu lạc bộ trang trí màu sắc rực rỡ để quảng bá. Tôi thích nhất là câu lạc bộ nấu ăn, bởi vì ngày hôm nay câu lạc bộ này phát bánh kẹo miễn phí, tuy miễn phí nhưng đồ ăn khá ngon..

      thể đề cập đến chuyện này, nămđó khi tôi phân vân biết chọn câu lạc bộ nào giữa Anime Club và nấu ăn trưởng câu lạc bộ nấu ăn có ra câu làm tôi quyết định chọn Anime Club đó là “Câu lạc bộ chúng tôi tuyển người chỉ biết ănkhông biết làm”.

      Chen lấn trong đám người đứng xếp hàng tôi rất yên tĩnh đứng chờ, dù sao sớm muộn gì cũng phát đến tôi, chỉ cần có đồ ăn ngon tôi đây cóđầy đủ kiên nhẫn đứng chờ.

      Tôi ngây ngất nhìn học tỷ nướng bánh điện thoại reo, tôi mở điện thoại ra nhìn, à ralà đồng chí Kỳ Liên Sơn lâu rồi thấy gọi.

      “Dạ, ba.”

      “Tiểu Nguyệt?”

      “Dạ, sao đột nhiên gọi cho con vậy? Ba bị mẹđuổi ra ngoài rồi hả, hay là lấy hết tiền của mẹxài rồi?” Tôi lười biếng hỏi.

      “Sao con có thể nghĩ ba là người như vậy hử, ba nhớ con thể gọi cho con được à?”

      Tôi khẽ cười : “Vậy sao, vậy ba có muốn con cảm động chút ?”

      Lúc này xếp hàng chờ bánh cũng tới lượt tôi, cầm lấy bánh ngọt trong tay liếm liếm lớp bơ bên , hương vị ngọt ngào làm tôi vui vẻ cảmđộng.

      “Tiểu Nguyệt, con lại ăn bậy bạ cái gì?”

      Tôi cả kinh, vội vàng giấu cái bánh đảo mắt nhìnxung quanh xác định có ai mới oán giận : “Khi nào ba thấy con ăn bậy ăn bạ?”

      “Ha ha, làm sao mà ba thấy được.” Kỳ Liên Sơn cười to lên, “Ba ở trong vănphòng của thầy tiểu Tô, thầy ấy xuốngtìm con đấy.”

      Thầy tiểu Tô? Thầy tiểu Tô!

      Mẹ kiếp!

      Tôi cố gắng trấn định nội tâm điên cuồng, cười ha hả : “Ba lừa con sao, ba đừngcó giỡn nha.”

      “Ba lừa con? Con nhìn xéo 45 độ thử .”

      Tôi quay đầu lại nhìn, quả nhiên, ở cửa sổ lầubốn dãy Dật Phu có bóng quen thuộc đangvô cùng happy vẫy tay với tôi, tôi XXX……….

      Lại nhìn xéo qua 45 độ thấy Tô Tín đangchậm rãi về phía tôi, cười híp mắt khiếnsống lưng tuôn đầy mồ hôi lạnh.

      Tôi nắm chặt cái bánh, chạy thôi!

      “Tiểu Nguyệt, sao con thấy thầy Tô bỏ chạy thế.” thanh của ba vang lên rất to.

      “Con mới ăn miếng bánh, chạy bộ cho đốt cháy Calorie trong cơ thể xíu.” Tôi vừa chạy vừa hổn hển .

      “Aiyo, thầy Tô cũng chạy theo con, mọi ngườiđang nhìn hai đứa đấy.”

      “= =…………”

      Kỳ Liên Sơn, ba là dở hơi quá , sao ba cóthể thông đồng với Tô Tín như vậy chứ, làm con ba áp lực là lớn……….!!!!!!!!!

      Cuối cùng Tô Tín vẫn bắt sống được tôi, giựt lấycái bánh và điện thoại trong tay tôi : “Bác trai, bác cứ ngồi ở văn phòng, con mang ấy lên.”

      Tôi nghe thấy giọng ba cười sang sảng bên kia: “hayzza, đồng chí tiểu Tô, là ngại làmphiền cậu quá.”

      đường áp giải tôi về văn phòng, Tô Tín hung trợn mở miệng: “Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi, em ăn chết hả!”

      Tôi khóc ra nước mắt : “Ai ăn chết…….”

      “Em còn cãi lại.” theo quán tính giơ tay, tôisợ lấy tay che đầu, Tô Tín phải người mà, dạo gần đây lại tôi bắt đầu độngthủ. Tôi khinh bỉ !

      Giọng điệu đột nhiên mềm xuống: “Kỳ Nguyệt, em đừng quên ở bệnh viện em đồngý với tôi cái gì?”

      Tôi phản bác được.

      Buổi sáng hôm đó, bác sĩ tôi có vấn đề gì có thể xuất viện, đường Tô Tín đưa cho tôi túi bánh nướng với tôi: “Kỳ Nguyệt, trước khi em ăn bánh nướng tôi có mộtđiều kiện muốn trao đổi với em.”

      “Điều kiện gì?” Tôi chỉ tập trugn vào túi bánh để ý hỏi lại.

      “Từ nay về sau ngày ba bữa phải đúng giờ, được ăn bậy bạ. Coi như đây là nhiệm vụ người thầy cầu em làm, có được ?”

      Trong đầu tôi bây giờ toàn là bánh nướng, vội vàng gật đầu đồng ý. Bây giờ nhớ lại, đúng là tự tạo nghiệt thể sống.

      “Đồng ý rồi làm cho tốt, tôi đây cũng làmuốn tốt cho em.” tiếp, tiện tay ném cái bánh vào thùng rác……….

      Này! Coi như cho tôi ăn cũng đừng chà đạp tâm huyết của học tỷ như vậy. Tôi nhìnTô Tín đầy oán hận.

      “Nhìn tôi làm gì?” chú ý tới ánh mắt đầy thù địch của tôi.

      “Em……….”

      Tôi chỉ vào , tức giận nghiến răng nhưngkhông biết gì, đành thu lại ánh mắt khôngnhìn nữa.

      sảng khoái cười lên: “Kỳ Nguyệt, sao em hỏi tại sao ba em lại đến gặp tôi?”

      có hứng thú.” Tôi tức giận trả lời.

      cũng để ý phản ứng của tôi, tự nhiên tiếp: “Sáng hôm nay tôi làm, thấy mộtngười đàn ông trung niên ở gần bãi đậu xe của trường, tôi đậu xe xong ra ngoài thấy bácấy vẫn còn ở đó hình như là biết đườngđi. Tôi hiếu kì tới hỏi bác ấy, bác tìmcon mà trường này lớn quá biết chỗnào, ra vào cũng ba lần rồi.”

      “…………..”

      “Tôi hỏi, lúc đầu có đưa con lên đây học sao? Bác ấy ngượng ngùng sờ đầu lúc trước là mẹ nó đưa . Tôi lại hỏi, Con bác là ai? Bác nó tên Kỳ Nguyệt. Tôi cười cười ngay lập tức nghĩ đến em.”

      “………..”

      ra tôi cũng biết tại sao lại nghĩ đến em đầu tiên.” Giọng Tô Tín hết sức vuivẻ: “Tôi cảm thấy bác ấy và em tính tình cực kì giống nhau, cứ mơ mơ hồ hồ.”

      “Tô Tín!” Rốt cuộc tôi cũng nhịn đượcnữa quát lên: “ có thể sĩ nhục tôi nhưngkhông được ba tôi như vậy!”

      “Đây là tôi khen em.” nghiêng mặt sang bên, ánh mắt lóe sáng : “Chính vì mặtnày của em mới làm người khác thích.”
      ●●●●●●

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      >>>>> Chương 18 <<<<<
      18.1


      đến phòng làm việc tôi giương mắt nhìn tấm bảng trước cửa, 406, con số này trở thànhcon số ám ảnh nhất trong cuộc đời tôi.

      Tô Tín mở cửa ra, Kỳ Liên Sơn chạy tới ôm lấy tôi như ôm con gấu.

      Tôi đẩy ba ra, nhíu mày hỏi: “Đồng chí Kỳ LiênSơn! Sao ba lại xuất nơi mà cả támđời ba cũng đặt chân tới?”

      Kỳ Liên Sơn cười nữa lại trở nên thần bíkéo tôi lại, giọng : “Mẹ con muốn ngược đãi con.”

      “Đợi chút, là ngược đãi ba mới đúng sao lại làcon? Ba phân biệt vị ngữ ràng chút……..”

      “Là con, ba chắc chắn 100% luôn, nghỉ hè năm nay mẹ con cho con về bắt con ở lạitrường.”

      “Ở lại trường?”

      “Ừ, hôm bữa ba nấu cơm nghe mẹ con chuyện điện thoại với ông ngoại con, Nguyệt Nguyệt à nghỉ hè lần này mẹ cho con về đâu, cho con ở lại đây rèn luyện bản thân. Ông ngoại con cũng đồng ý.”

      “Thiệt?”

      “Thiệt!”

      “Sau đó ba chạy tới đây cho con biết?”

      “ừ.” Kỳ Liên Sơn móc bóp lấy ra sấp tiền trong đó : “Con được về nên ba lênđây đưa tiền cho con để con tiêu xài. Con ngoan, từ nay con chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình thôi.”

      “== ra ở lại trường cũng khôngsao……… có gì tốt cả” Tôi trả tiền lại cho ba .

      “Con cần?”

      “Con cần, ba, có phải ba lén tới đây ?” Tôi đẩy ba ra cửa: “Ba mau về , khéo mẹ phát ba lén tới đây mật báo cho con khổ đấy.”

      Tôi quay đầu lại nhìn Tô Tín, vẻ mặt cườicười giống như xem hai kẻ dở hơi biểu diễn, tôi ngượng ngùng : “Thầy Tô, em tiễnba ra trạm xe chút.”

      gật đầu, tôi vội vàng kéo ba ra ngoài.

      Lúc đứng chờ xe đến, ba vẫn quay lại hỏi tôi có muốn về năn nỉ mẹ . Tôi trả lời ba,sau khi lên xe, ba vẫy tay tạm biệt với tôi cảmgiác đầy mất mác, tôi cũng cười vẫy tay tạm biệt ba, hốc mắt dần nóng lên.

      Ba đứng dưới ánh mặt trời, những nếp nhăn rất cũng có thể thấy ràng. Cho dù ba luôn luôn tràn đầy sức sống tươi trẻ nhưng thực tế ba cũng thoát khỏi cái gọi là thời gian.

      Lúc còn tôi cảm thấy ba rất mất mặt, nhàngười ta những công việc nội trợ thường do mẹ làm còn nhà tôi ngược lại. Mẹ tôi là điểnhình của người phụ nữ đầy quy cũ, tôi nghĩ mãivẫn hiểu hai người làm sao đến được vớinhau.

      Cuối cùng vào năm nào đó tôi cũng hỏiba, có phải ba và mẹ là thanh mai trúc mã ? Có phải là hẹn ước lớn lên phải lấy nhaukia …….Bình thường ba nghiêm trang trả lời tôi “ai , ba mẹ là lớn lên mới gặpnhau.”

      Lúc tôi học lớp 10 ba bắt đầu xây dựng nghiệp, mở nhà máy, tôi còn tưởng rằng ba suy nghĩ thông suốt. Kết quả vẫn là giao hết nhà máy cho mẹ quản lí, ba vẫn ở nhà làm người đànông nội trợ, chịu khi dễ của mẹ già. Cho tới lúc ấy tôi vẫn còn rất xem thường ba, mặc dù mẹ ra ngoài xã giao đều khen ba, Liên Sơn nhà chúng tôi này nọ, muốn tốt bao nhiêu có bấy nhiêu.

      Đến cái ngày trước khi hết lớp 12 tôi ngủ được, bò xuống giường ra ban công hóng gió,thấy ba ngồi hút thuốc, ba nhìn tôi, trong bóng đêm đôi mắt ba sáng lên như chiếu sángđường cho tôi. Ba nhả ra làn khói trắng,nhếch môi: “Nguyệt Nguyệt, ngủ được hả?”

      Đây là lần đầu tiên tôi thấy ba hút thuốc, tôi tới bên cạnh ba hỏi: “Ba, ba hút thuốc khi nào vậy?”

      “Khi chưa kết hôn với mẹ ba hút thuốc rồi.”Ba dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ánh mắt xa xăm : “Mẹ con thích nghe mùi khói thuốc,con cũng vậy, nên ba hút trước mặt mọingười. Mỗi đêm ba ra ban công ngồi hút, nhiềunăm nay như vậy.”

      Tôi kinh ngạc, ngờ ba cũng là người đànông thích hút thuốc, ở trong ấn tượng của tôi, ba là người có thể dành hết thời gian nghiên cứunhững món ăn mới, dọn dẹp nhà còn mộthạt bụi chứ phải là người vương khói thuốc.

      Ba ngước mắt nhìn tôi tiếp: “ phải con thích ngủ lắm sao, sao hôm nay ra đây vậy?Mai con thi à?”

      Tôi từ từ bình tĩnh lại trả lời ba: “Ba, con ngủ được, ba kể cho con nghe chuyện của ba .”

      Nhân dịp này mà tôi hiểu thêm về ba rất nhiều,ví dụ như là mỗi đêm ba đều hút thuốc mà để cho hai mẹ con tôi phải hít khói, ví dụ như ba có thể vì gia đình mà từ bỏ tất cả,chịu dựng tất cả, dùng bao dung kiên nhẫn của mình mà bảo vệ gia đình.

      Cho đến bây giờ và sau này tôi mãi mãi cũng quên được đêm đó.

      Ba : “Mẹ con làm cho người khác thoải mái, ba lén gom góp tiền trong nhàđi mở nhà máy. Mẹ con biết rất kích động,nhưng ba hiểu trong lòng mẹ con rất vui.Đầu óc ba con thông minh. Mẹ con muốnlàm gì ba dọn đường sẵn sàng cho mẹ conđi, ba làm những việc này chỉ là muốn chứng minh ba rất mẹ con, cả con nữa, con là congái ngoan của ba, có con với mẹ là tốt, đấy.”

      đấy.” Ba giọng lại lần nữa rồinhìn về phía tôi.

      lên trong đáy mắt của ba là tất cả chânthành, thương, chiếu sáng muôn vì sao.
      ――――

      Xe bus chầm chậm rời , tôi vẫn còn nhìn thấycánh tay của ba vẫy vẫy, rất lâu trước đâytôi muốn với ba câu, đồng chí Kỳ LiênSơn, ba cực khổ nhiều năm như vậy, làm con ba là điều tự hào của con, con ba.

      Những lời ủy mị này đương nhiên là rất khónói ra, tôi đứng đó ngưng mắt nhìn chiếc xe bus chở ba biến mất trong tầm mắt.

      Nhưng mà, trong lòng tôi bây giờ ba vẫn chưahề .
      ――――


      câu truyện cho dù hài đến đâu cũng cónhững lúc trầm ổn lại, và tôi khi làm đến chươngnày tôi bị cảm động, biết các bạn như thế nào nhưng cho dù chương này có Tô Tín nhưng tôi lại thấy rất vui.

      Miên man chút, làm xong tôi lại cảm thấy nhớ ba tôi, lúc tôi thi đại học lần 1 tôi thấy ba tôi khóc vì tôi, tôi đậu nhưng muốn họctrường đó thế là tôi quyết định thi lần 2 và tôi lạithấy ba khóc vì tôi, mẹ tôi từ lúc mẹ gặp ba chưa bao giờ ba khóc thế mà giờ đây người đànông ấy khóc vì tôi.

      Lảm nhảm rồi, hy vọng các bạn cũng đồng cảm nhận với tôi sau khi đọc xong chương này.
      18.2


      Thời tiết dần dần thay đổi, cuộc thi năm 2 đầy ýnghĩa của cuộc đời tôi cũng sắp tới.
      Đầu tiên là thi toán cao cấp

      Thứ hai là thi bơi lội….

      Giảng viên dạy thể dục chỉ cho chúng tôi 3 ngàyđể ôn, cầu bài thi là bơi bơi về tổng cộng là 2 lần, tiêu chuẩn rất đơn giản nhưng đồi với tôi con vịt cạn quả là vô cùng xa cách.

      Buổi học đầu tiên tôi dối là dì cả đến, mọingười ai học hôm đó là coi như học được9/10 bài học rồi. Tôi thưởng thức đẹp điqua lại trong hồ bơi, người ngực to, ngườithì đùi thon còn con trai bụng 6 múi có tì vết, nhìn những cái này trong lòng tôi rấtvui vẻ. Nhưng tôi vẫn biểu ra ngoài,ngồi xổm bên hồ bơi cầm dù che nắng tiếp tụcthưởng thức cảnh đẹp.

      Buổi thứ hai, tiếng còi của thể dục vang lên,mọi người cũng nhảy xuống. Thấy tôi là ngườiduy nhất mang phao đến giáo kích động hỏi:“Em tên gì?”

      “Chào , em học ngành kế toán, tên Kỳ Nguyệt!”

      “Uhm.” Bởi vì bơi nhiều nên cánh tay của giáo vung lên đầy rắn chắc muốn lấy phao của tôi ra, tôi sợ hãi vội vàng nhảy ra phía sau, giáo dở khóc dở cười : “Học trò Kỳ Nguyệt,tôi có dạy sinh viên nào mà còn mang cáinày.”

      Tôi muốn khóc luôn: “, em mang cáinày dám xuống nước.”

      lấy nhân cách ra bảo đảm, độ sâu của hồ cao lắm cũng chỉ tới ngực của em.”

      Nhân cách thể ăn no được…….Tôi thầm trong lòng.

      giáo tiếp: “Kỳ Nguyệt, em lớn rồi. Chỉcó em bé mới xài cái này, em nhìn , trong hồbơi này em làm trò cười đấy.”

      Tôi nhìn xung quanh, quả nhiên mọi người đangđứng im trong nước nhìn tôi, hơn nữa mặtai cũng mang theo nụ cười chế giễu.

      Tôi cắn răng : “ ơi buổi tiếp theo em tuyệtđối mang cái này xuống, nhưng mà…….hôm nay em có thể mang nó đượckhông, cầu xin đấy~~”

      Vẻ mặt tôi như đưa đám, thanh van xin vang lên ngớt.

      nhìn tôi, ánh mắt từ từ dịu xuống, bất đắc dĩ phất tay cái : “ xuống .”

      Vì vậy, buổi thứ hai tôi vui vẻ đùa nghịch torng nước. Cho dù oán giận cỡ nào cũng phải đến buổi học thứ ba cũng chính là buổi cuối cùng.Tôi chậm rãi bước tới trước mặt giáo :“Thưa , em tới kì sinh lý.”

      “Kỳ Nguyệt rốt cuộc tháng em có mấylần!!” giáo thể dục nhịn nổi muốn lật bàn: “Nếu em thể xuống nước khôngphải trước kia tôi có là thi chạy 1600m sao, em có muốn chạy ?”

      “……….”

      chạy xuống nước cho tôi! Sinh viênnhư em đúng là trăm năm khó gặp!”

      cũng phải là con rừa, ở đâu ra trăm năm………”

      “Còn nhảm! Có tin tôi quăng em xuống dướikhông!”

      “Em tin………” Tôi lẩm bẩm rồi xuống hồ, tôi lạnh đến mức hàm rang run lập cập, tôi đến chỗ Tân Hân và Lâm Tĩnh.

      “Tân……….Hân………”

      Tân Hân đưa lưng về phía tôi nên tôi chỉcó thể run run mà gọi tên cậu ấy, cậu ấy thết lênmột tiếng rồi quay người lại hất nước vào ngườitôi đẩy tôi ra xa.

      Tôi bị hất nước vào mặt kịp thở, bi thương rên rỉ: “Tân Hân, là tớ.”

      Tân Hân bình tĩnh lại, sờ mặt tôi : “Kỳ Nguyệt, sao lại là cậu?”

      tớ là ai.”

      Tân Hân nhấn đầu tôi xuống nước, hùng hổ : “cái giọng điệu cậu gọi tớ y như trong bộ phim “thủy quỷ” hôm qua tớ mới coi!”

      “…………”

      Tôi ngoi lên Tân Hân lại siết chặt mặt tôi hỏi:“Kỳ Nguyệt, cậu cũng phát triển như bọn tớ mà sao cậu lại có cái thanh quỷ quái này vậy? Hả?”

      Tôi định giơ tay gõ đầu Tân Hân đột nhiên có người ở phía sau nhấn tôi xuống nước!

      Tôi uống muốn hết nước trong hồ, tay chân quơ loạn xạ trong nước, lúc sâu mới có người túm tôi lên.

      Ngoi ra khỏi nước tôi sặc muốn chết sống lại,cay mắt mở ra được. Chỉ nghe giọng nóiTân Hân tức giận: “Mẹ nó, muốn giết người hả.”và giọng cười của con trai.

      Tôi dụi mắt muốn mở mắt ra nhìn cho là ai, đột nhiên có đầu ngón tay ấm áp thay tôi xoa mắt. Cho đến khi ngón tay ấy buông ra tôi mới thấy là Tô Minh Á, nửa thân trần trụi thon gầy mà rất thon thả.

      Cường tráng! Trong đầu tôi lên hai chữnày.

      “Kỳ Nguyệt, có khỏe hơn chưa, là Lâm Phi đùa với cậu đấy..”

      ra người vừa mới ám sát tôi là người tôi đãgặp ở sân bóng lúc trước, Tân Hân dồn sức đánh cậu ta, cậu ta nhìn tôi vội vàng chạy tới : “Chị dâu, sao chứ, em đây chỉ đùa với chị chút.”

      Tôi cắn răng nghiến lợi lắc đầu : “ có việc gì.”

      Cậu ta cười sáng rỡ: “Chị dâu buồn cười, bịđè xuống mà còn quơ quơ như con vịt cạn.”

      “==……..”

      Tô Minh Á trợn mắt với cậu ta, cậu ta lập tức im lặng dám thêm nửa lời, chợt Tô Minh Á sâu kín ra câu: “Đừng gọi Kỳ Nguyệt là chị dâu.”

      Tôi nhìn Tô Minh Á, chàng trai dựa vào thànhhồ bơi, đôi mắt nháy nháy, khuôn mặt bị ánhmặt trời chiếu vào như điêu khắc lại vẻđẹp mê người này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :