1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư, quá dùng sức - Ma Giáp Nãi Phù Vân (Hoàn Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      >>>>> Chương 9 <<<<<

      9.1


      Lúc Tô Tín ra khỏi phòng, tay ngoại trừ cái cặp còn có cái túi thuận đường mua ởquảng trường X hôm trước.

      được đoạn đột nhiên ta dừng bước.Hé miệng cười cười đưa túi giấy cho tôi.

      “Cho em.”

      Tôi sợ giật bắn người, khẩn trương nhìn .

      Dường như đoán được phản ứng của tôi, cườicười giải thích: “ phải bom mìn gì, mở ra xem thử.”

      Tôi mở túi giấy ra, cái nón len màu hồngđan xen đóa hoa màu trắng, rất đáng . Tôi còn chưa kịp nghiên cứu kỹ lưỡng, Tô Tín giựt lại, đội lên đầu tôi.

      Cố gắng đội lên lần thứ nhất, khó khăn đội lênanh ta vui vẻ : “Kỳ Nguyêt, đầu em to .”

      đợi tôi trợn mắt nhìn, lại ra sức đội vào,.

      “Thầy Tô! Đầu em còn bị thương!”

      để ý tới tôi, nhìn nhìn cái đầu tôi, ánh mắt đảo đảo : “Được rồi, thôi.”

      Tôi kéo cái nón xuống, bỏ vào túi giấy, trả lạicho hỏi: “Tại sao cho em cái này?”

      Khi có việc gì mà quan tâm, khôngphải gian xảo cũng trộm cắp.

      “Chẳng lẽ em cần?” ta cầm túi giấy,nhíu mày hỏi tôi.

      “Tại sao em lại cần cái này?”

      “Vậy tại sao hôm qua em trùm nón áo, khôngphải là vì đầu em có sẹo sao?”

      Tôi 囧, hôm qua tôi trùm đầu là vì muốn có quan hệ gì với Tân Hân, phải vì vếtbăng đầu, ta vì cái này là để tâm, quảnhiên phải người bình thường, suy nghĩthật kì quái.

      “Thầy, thầy nghĩ nhiều rồi, tâm tư của thầy thậtlà tinh tế hơn những khác nha.” Tôi cười nhạo ta.

      ta mắc nghẹn, im lặng lúc rồi tiếp tục tiếp.

      Tôi suy nghĩ cân nhắc trong lòng, Tô Tín độtnhiên tặng đồ cho mình, chắc là muốn dùng chính sách dụ dỗ, mật ngọt chết ruồi làm mình dỡ xuống phòng bị sắt thép của bản thân đây, sau đó sử dụng chính sách áp bức bóc lột, giăngbẫy lưới bắt hết con người mình. được, mình nhất định phải tỉnh táo, kiên quyếtchống lại, bảo trì lý trí.

      Lúc này đưa cái túi cho tôi, nghiến răngphát ra hai chữ.

      “Mang vào.”

      “Tại sao nhất định bắt em mang?” Tôi vội vàng kháng cự.

      “……..Che mưa.”

      -_-|||

      Tôi gì, nhìn cái nón màu hồng hồng trong tay ta.

      liếc tôi, lạnh lùng : “ đầu em vẫn còn băng gạc, nhìn xấu quá tôi ăn vô, nếukhông , khỏi nha?”

      Con bà nó, ra đại nhân ăn cơm phải nhìn đầu tôi, nhìn cái bàn.

      Tôi đoạt lấy cái túi, đội cái nón lên, chiến sĩ như tôi có thể bị giết, bị sĩ nhục nhưng thể so sánh với đồ ăn được!
      ●●●●●●

      Đây là lần thứ ba tôi tới “Cá”.

      Lần này bà chủ mở nhạc của Trần KhởiTrinh, trong khí tràn ngập thanh của Lenka, mấy lọ thủy tinh cũng cònhoa cúc mà đổi thành những đóa hải dụ tinh khôi, đặc biệt xanh tươi.

      Ngoài ra còn gặp phải ngời quen – Tô Minh Á.

      Cậu ta cùng với hoa khôi của hệ toán học Hàn Liễu, bên cửa sổ trong suốt sát đất, hai người tuần nam mỹ nữ như trong tranh bước ra.

      Bọn họ ngồi gần cửa ra vào nên lúc tôi vừa vàocửa, cậu ta nhìn thấy tôi.

      Cậu ta sửng sốt lúc rồi đứng dậy khẽ cười,Hàn Liễu thấy thế cũng quay lại nhìn, ta coinhư thấy tôi, dịu dàng cười với Tô Tín người đứng sau tôi: “Chào thầy Tô.”

      “Uh,” Tô Tín được chào hỏi cũng cảm xúc gì, chỉ vuốt cằm gật đầu, mặt mang theo chút xa cách.

      Tôi muốn trêu ghẹo Tô Minh Á chút, ngời Tô Tín đẩy đẩy tôi, ý bảo tôi tiếp.

      “Thầy Tô, bạn ?” hoa khôi cẩn thận hỏi han, giọng nhàng.

      “Học trò.”

      Tô Tín để lại hai chữ rồi cất bước tìm chỗ trống ngồi.

      Tôi vội vàng theo sau, vừa ngồi xuống đưa menu cho tôi: “Em gọi , em sao tôi vậy.”

      Khuôn mặt Tô Tín chút thay đổi giao phó cho tôi, tôi vẫn còn nhìn nhìn đánh giá cái bản tuấn nam mỹ nữ kia, đột nhiên trongnháy mắt giác ngộ: Tô Minh Á, cậu ta cùng khác ăn cơm!

      Tôi lật lật menu, ra vẻ để ý chỉ thuậnmiệng : “ đáng ghét, Tô Minh Á cùng con khác ăn cơm.”

      Tôi vừa vừa lén nhìn phản ứng của Tô Tín,quả nhiên ngoài mong đợi, sắc mặt có chút biến đổi.

      Tôi tiếp tục rèn sắt khi còn nóng: “Thầy Tô, chắc là thầy cũng thích tay, là, đoạt lấy em trai của chúng ta.”

      Tô Tín đặt cái muỗng xuống, dựa vào ghế sofa mềm mại, ôm cánh tay, chăm chú nhìn tôi phút đồng hồ,

      “Kỳ Nguyệt, sao em luôn nghĩ muốn chiếm tiệnnghi của tôi?”

      “Em chiếm tiện nghi của thầy khi nào?” Tôi bất mãn nhíu mày.

      Đôi mắt hẹp dài, lấy lại menu trong tay tôi, ánhmắt rét lạnh lướt qua tôi : “Minh Á trở thànhem trai của em khi nào?”

      Khí thế dũng mãnh, tôi vội vàng sửa chữa: “ , là em trai của thầy, mình thầy, chỉ là mình thầy.”

      ta nở nụ cười, cảnh xuân sáng lạng làm rực rỡ bao nhiêu tâm hồn, “Kỳ Nguyệt, đầu óc em được làm từ chất liệu gì nhi?”

      “Vàng.”

      ta chết liệu, tôi lập tức nghĩ tới vàng.

      “Uhm.”

      Quả ta vui vẻ gật đầu, đối với đáp áncủa tôi cực kỳ hài lòng.

      Tô Tín gọi hai phần bò bít tết tiêu đen rồi im lặng cúi đầu uống café xem tạp chí.

      Hàn Liễu vẫn ngừng đánh giá bàn bênnày. Hàn liễu có bộ dạng rất điềm tĩnh, tóc dài, đôi mắt phượng nhếch lên, y hệt Tô Tín, xinhđẹp. như vậy mà trong đầu có thểchứa bao nhiêu vi phân và tích phân, ,tôi cực kỳ hâm mộ.

      “Thầy.” khí quá nặng nề, tôi gọi tiếng.

      “Hum?” ta lật cuốn tạp chí, ngẩn đầu lên, ngón tay thon dài cầm ly café, tao nhã nhấp miếng.

      9.2


      “Thầy Tô, em cảm thấy được thầy và kiacó tướng phu thê.” Tôi thuận miệng .

      Phụt – Tô Tín phun café rồi.

      Khép lại cuốn tạp chí, liếc nhìn tôi, bìnhtĩnh rút khăn giấy ra lau miệng, nhanhkhông chậm : “Kỳ Nguyệt, em chiếmđược tiện nghi của tôi giúp người khác chiếm tôi hả?”

      “Thầy Tô, có lẽ thầy có thể tha thứ cho mình tựyêu bản thân, nhưng mà em xem bên trong quán này, thể tha thứ cho việc đói bụng ăn quàng.”

      Tròng mắt đảo đảo, đôi lông mày nhếch lên,nheo mắt lại y chang như con hồ ly.

      “Đói bụng ăn quàng?”

      “Cái này…….Kỳ là, em như vậy đâu cóchỗ nào xứng với thầy, sao thầy có thể đói bụng ăn quàng như vậy.”

      Tôi cười cười, nhưng tròng lòng thầm khinh bỉ chính mình 100 lần 1000 lần.

      “Có lẽ vậy, muốn đói bụng ăn quàng cũng là tôi tự mình làm.” Tô Tín đặt cái muỗng xuống, nhún nhún vai giọng khoa trương: “Tôi lại ở đây ăn cơm trưa với em. Oh, I’m crazy!”

      Tôi chuẩn bị mở miệng phản bác điện thoại bàn rung liên hồi.

      Tô Tín hất hất cái cằm ý bảo tôi nghe điện thoại.

      “Alo……..”

      “Kỳ Nguyệt, cậu chết .” thanh Tân Hânlớn vô cùng, muốn thủng màng nhĩ tôi, khẽ nhíumày tôi đưa điện thoại ra xa chút.

      Tô Tín cũng có thể nghe được, buồn cười nhìn tôi, cầm ly nước lên nhấp nhấp miệng.

      “Cậu đừng cho tớ cậu vẫn còn ngồi với Tô Tín, lâu như vậy làm tình cũng xong rồi!” nàng vẫn biết sống chết tiếp tục hét to.

      Rất may, thầy Tô của chúng ta lại tiếp tục phun café.

      “…….Con quỷ này cậu giọng chút .”

      Tân Hân hạ thấp thanh, nhưng cực kỳ phẫn nộ.

      “Mới vừa rồi ra canteen ăn cơm, lại đụng hội trưởng các cậu, ta , nhắn lại với KỳNguyệt, nhớ giao bản thảo cho tôi, trước khi tập san trường ra vào buổi chiều, cậu tốt nhất gửi vào mail cho ta, bằng từ nay về sauhọp thường kỳ cậu cần !”

      Tôi giơ đồng hồ đeo tay lên, 12h40.

      Kỳ Nguyệt, bình tĩnh, mày phải bình tĩnh.

      Tôi bình tĩnh cúp điện thoại Tân Hân, gọi cho hội trưởng.

      “Kỳ Nguyệt!!!!!” Đầu bên kia gầm lên giận dữ: “ còn có mặt mũi gọi cho tôi à?”

      “Cái kia……….. nghe tôi giải thích…….”

      “Tôi muốn nghe giải thích, về sau cần gặp tôi nữa!”

      Bên kia gầm xong rồi cúp luôn, tôi bất đắc dĩ để điện thoại xuống, vẻ mặt đầy lo lắng.

      Tô Tín nâng mắt nhìn tôi, thờ ơ hỏi: “Sao thế,bạn trai à, thấy em ăn với tôi sao? Nổi giận rồià?”

      “Thầy, sức tưởng tượng của thầy đừng có phongphú như vậy được ? Dì Quỳnh mặc cảm đó.”

      ta cười cười rồi lại để ý tới tôi nữa.

      Tôi có chút phiền não, lúc mới vào học kì đầutiên, tôi có phỏng vấn vào hội học sinh, trải qua nhiều trận chiến, dễ dàng có được khenngợi của học trưởng cho vào hội học tập, lúc bắtđầu rất nhiệt tình nhưng càng về sau càngkhông có hứng thú.

      Đối diện, Tô Tín yên lặng xem tạp chí, dưới ánh đèn ấm áp, hàng lông mi dài cong vuốt đẹp đến mức kinh người, tư thái trầm ổn mang theo khí chất mê người.

      Tôi nhìn , tâm tư phiền muộn từ từ bình tĩnh lại. Trong đầu tôi đột nhiên phát ra ánh sáng.

      Gọi lại cho hội trưởng, đợi ta mởmiệng, tôi giành trước la lên: “Hội trưởng, kỳ này tôi có viết bản thảo!”

      Quả nhiên hội trưởng hét lên còn to hơn tôi: “ viết còn ở đây lí lẽ gì!”

      “Hội trưởng, có biết trường chúng ta mới mời vị giáo sư tuấn, trẻ tuổi ? Tôiđã tính toàn phỏng vấn ta, lần này tuyệt đối giao bản thảo đúng hạn, đừng chấp nhặt những lỗi này của tôi, cho tôi cơ hội .”

      Hội trưởng hình như bị tràng dài này dọasợ, sau lúc mới trả lời: “ đừng hòng lừa gạt tôi, vị giảng viên kia cực kỳ thanh cao khiêmtốn, tôi thử nhiều lần nhưng vẫn chịutiếp nhận phỏng vấn!”

      Thanh cao? Khiêm tốn? Tôi nhịn được phóng tầm mắt khinh thường đến người đối diện.

      “Tôi nhất định làm được, mong hội trưởng hãy tin tôi!”

      Bên kia trầm mặc lúc rồi : “Tôi cho cơ hội lần này, Kỳ Nguyệt, đừng làm tôi thấtvọng lần nữa!”

      Tôi nghe ta àm trong lòng có chút chuaxót. Đúng vậy, học kỳ này tôi làm cho ta thất vọng hơi bị nhiều.

      Chờ tôi đặt điện thoại xuống, thở phào nhẹnhõm nhìn Tô Tín cười như cười, ta khẽ mở miệng : “Kỳ Nguyệt, hình nhưtôi cảm giác được tôi bị bán, còn phải giúp học trò mình kiếm tiền?”

      “Thầy Tô, ra thầy có giác quan thứ 6 nha.”Tôi cười cười nịnh nọt.

      Đôi chân mày nheo lại, có chút nổi giận : “Đừng có đánh trống lãng.”

      “Thầy Tô, là em đúng, nhưng mà việc này liên quan đến tiền đồ của em, thầy nhẫn tâmnhìn tiền đồ của học trò mình bị hủy sao?”

      “………..” nâng cằm lên có chút suy nghĩ,mỉm cười : “Nếu vậy, đổi , tôikhông làm ăn lỗ vốn.”

      Trong lòng tôi căng thẳng, xem tình hình nàychắc là tên cầm thú này ỷ mạnh hiếp yếu rồi.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      >>>>> Chương 10 <<<<<


      Về phòng ngủ tôi thuật lại tình hình chiến đấu hôm nay cho Tân Hân nghe, khi tôi kể đến TôMinh Á ăn với hoa khôi nàng bị sặcnước, khi bình tĩnh trở lại bắt đầu mắng mỏ: “Tô Minh Á, tớ biết ngay là phải dạng gì tốt mà, ăn cơm mà cũng kì thị vẻ bề ngoài! với hoa khôi vào café, còn với Kỳ Nguyệtnhà này ra quán ăn vặt.”

      Tân Hân thấy tôi tiếng nào, vỗ mạnh lưng tôi thiếuu chút nữa làm tôi nội thương, “KỳNguyệt, đừng có buồn mà tức giận, xem như cáitên đó tồn tại , cậu phải còn Tô Tín sao, hả?”

      Tôi có chút u sầu, nhắc tới Tô Tín, ta đợi đưa ra điều kiện mà cho đến khi ăn cơmxong cũng thấy gì tới chuyện này, lúc về chỉ để lại câu “Chờ tôi suy nghĩ xong rồinói tiếp” rồi thanh thản bước .

      Chẳng lẽ ta còn phải suy nghĩ kĩ càng, có nên lấy thân báo đáp?

      Tôi càng nghĩ càng vào ngõ cụt.

      Những tiết toán về sau tôi dám trốn nữa, học chăm chỉ, Lâm Tĩnh hứng phấn chọt chọtcây bút vào tôi cảm khái: “Kỳ Nguyệt, cậu quảnhiên là bị té mà tỉnh ra ít.”

      Chỉ có bản thân tôi là ràng nhất, thứ mà các nàng nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài nhưngkhông thấy bên trong, lòng tôi bị vết thươngchồng chất mà chỉ có tôi biết đau đớn nhườngnào.

      Nhưng mà từ sau khi học chăm chỉ, xét thấybiểu tốt nên Tô Tín cũng tìm tôi chọc ghẹo. Tô Minh Á càng miễn bàn, cùngvới hoa khôi thư giãn thoải mái, xuất hiệntrước mặt tôi nữa, trong lòng tôi hơn lúc nàohết, hai người bọn họ đều là nam thanh nữ tú nên cũng có gì ngạc nhiên. Trong khoảng thời gian an nhàn này tôi được bạn kế bênphòng giới thiệu tham gia Anime Club, nghe nơi này là thánh địa của hủ nữ, thiên đường của trạch nam.

      Tôi mang theo tâm hồn đen tối trời phú đến tham gia, lăn lộn rất nhanh thuận buồm xuôi gió, trưởng club khen tôi: “Kỳ Nguyệt, em đúnglà gốc cây đam mỹ kỳ cựu!”

      Giờ phút này toàn thân tôi mặc đồ phục vụ, loay hoay trong canteen lầu ba. Gần đâyAnime Club có tổ chức hoạt động “Nữphục vụ quán café”, chuyên dành cho nhữngngười tới uống café, giới thiệu về Anime Club, làm tăng thiện cảm với các bạn học. Vốn tôi nằm trong ban cố vấn nhưng có em bị cảm cúm thể phục vụ, bất đắc dĩ tôi bịtrưởng club thay thế em kia.

      Tôi nhận lấy bộ đồ màu trắng đen, nhì cái váyngắn mà bực bội, thay đồ xong ra trưởng club nhìn tôi, cười như muốn rút gân.

      Tôi đỏ mặt lúng túng hỏi: “Bộ nhìn giống diễn hài lắm sao?”

      Trưởng club ngưng cười kêu tôi ngồi xuống, cộtlại hai chùm tóc sừng dê cho tôi, dịu dàng : “ có, rất đáng , chỉ là lần đầu tiên thấyem như vậy, có chút quen.”

      “…………..”

      ra nàng cũng đúng, tôi còn quen huống chi ai, trưởng club chính là mỹ nhân, cho dù mặc đồ phục vụ cũng đẹp nhưcông chúa, tôi đứng bên cạnh nhìn giống như tì nữ………==

      Bên trong có vài tên nam thu dọn, mặc người bộ đồ màu đen nhìn qua có chút khí chất. Nghe hôm nay bọn họ biểu diễn nhữngmàn hôn môi thuần khiết, tôi nhìn bọn hò mộthồi, nét mặt già nua chịu nỗi đỏ ững lên, đành phải ra chỗ khác tản nhiệt.

      Khó trách nơi này bị gọi là thánh địa hủ nữ thiên đường trạch nam.

      Canteen lầu ba là nơi tôi thường xuyên đến ăn, nơi này tập họp đầu đủ món ăn của các nước,lần này Anime Club bao thầu sân trong đócó tên là sông tương các, ông chủ rất hào phóng,lần đầu tiên trưởng club tới thương lượng đàm phán, ông cười híp mắt liền đồng ý.

      Tôi tới cửa sổ sát đất, ánh mặt trời ngày xuân tỉ mỉ chiếu lên mặt tôi, trong khí có hương cây nhãn thoang thoảng, là yên bìnhtươi mát.

      “Tiểu Nguyệt Nguyệt…….”

      Phía sau đột nhiên truyền tới thanh quái lạ, hại tôi giật mình đổ mồ hôi lạnh. Tôi quayđầu nhìn nhìn, chỉ thấy cái người giả nổidanh – Ninh Tiểu Bạch, trong tay cầm bộ bài Tarot che nửa khuôn mặt nhắn, cười châmbiếm với tôi.

      Quả nhiên hôm nay cậu ta phụ mong đợi của mọi người, toàn thân mặc bộ đồ hồngrực, yểu điệu động lòng người, đặc biệt cậu ta rất có năng khiếu hóa trang, lông dài cao vút,đội mắt to tròn, đôi chân dài thon gọn, đôi giày cao 12cm……..Hèn gì trưởng club có kểqua, Ninh Tiểu Bạch mặc đồ nam vào ký túc xá bị chú quản lí đuổi ra, phải nhờ bạn cùng phòng đem chứng minh xuống mới cho vào.

      Ninh Tiểu Bạch nhìn tôi đầy quyến rũ nháynháy mắt, “Vị tiểu thư mỹ lệ này, nể mặt tôi rútmột tấm bái được ?”

      “Mỹ nữ” trước mặt là tôi có chút mất bình tĩnh, theo bản năng lui về phía sau, thần hồn điên đảo với cái tên này. Tôi vội vàng giơ tay rút đại mộttấm đưa cho cậu ta, cậu ta nhận lấy, nhìn nhìn, nở nụ cười quỷ dị,

      “Tiểu thư, gặp được hoàng tử trong đời mình, cùng ……”

      “Cuộc sống vui vẻ hạnh phúc?” Tôi nhịn nổi cắt đứt lời cậu ta: “Cậu có thể đổi lời thoại, bà đây hoài cũng mệt nha.”

      .” Cậu ta ra vẻ thần bí, “Ha ha ha ha ha, đừng như vậy.”

      Tôi nheo mắt, kiên nhẫn vẫy vẫy tay, chị em tốt của tôi mau tới đây . Cậu ta thấy tái độkhông quan tâm của tôi, giận dữ liếc mắt mộtcái, mà cái liếc mắt đó, ôi mẹ ôi là quyến rũquá .

      Chờ cậu ta bay , tôi mới nhìn đến Tân Hân, cônàng bận nghiên cứu bộ đồ của tôi, khôngcoi ai ra gì khom lưng nhòm ngó, hỏi: “Vừa nãy tớ gặp bà đồng kia là ai thế, sao tớ lại biếttrong trường cũng có mỹ nữ này?”

      “Là giả .”

      “Hả….. gato nha, đúng là cực phẩm nhân gian mà.”

      giây sau Tân Hân bỏ tôi, chạy tìm bóngdáng của Ninh Tiểu Bạch.

      Tôi tính tiếp tục làm thiếu nữ u buồn nơi cửa sổthì nghe trưởng club kêu gọi, đại khái làmuốn phân công nhiệm vụ.

      Tôi và người tên là Khưu Vũ Hà phụ trách tiếp khách, chị này trong Anime Club là mộtđiều rất vui vẻ ít nhất với tôi là như vậy, mỗi lần nhìn thấy tôi liền trêu ghẹo: “Hoàng a mã, ngàicòn nhớ năm đó Đại Minh Hồ bên Khưu VũHà sao?”

      Cchị ấy cho tôi ánh nhìn xem thường, đắc chí : “Mẹ tôi dự đoán trước được, biết saunày Hoàn Châu cách cách cùng với nghiệp sơn trại phát đạt nên đặt cho tôi cái tênlộng lẫy như vậy.”

      thể , Anime Club đều là quáithai. ╮(╯▽╰)╭

      Khưu Vũ Hà là thành viên kỳ cựu cho nên rấtchăm sóc những người mới vào như tôi, chị ấyvà tôi đứng trái phải, cầu của chúng tôi chính là có khách khác phái đến thìphải lấy lời kịch được chuẩn bị sẵn ra : “Ôngchủ, ông về, ông cần dùng chút gì ?”

      囧. . . . . .

      Về phần những cái khác tự động phát huy, trời sinh tôi là người biết xấu hổ, trong trường quen bạn cũng nhiều, gặpnhau vài lần, gọi tên nhau vài lần là quen, chỉ làkhông ngờ hoạt động vừa mới mở có nhiềungười tới, xem ra các đồng chí trong trường của tôi đúng là ít.

      Người tới càng ngày càng nhiều, bàn ghế cũngkhông đủ ngồi, tôi bị trưởng club đày ra làm phía sau làm phục vụ, phụ trách bưng trà nước,ngoài ra nếu được cầu chụp ảnh phảichụp. Cho dù mặc cái váy ngắn cũn cỡn mà tôi cũng bị mồ hôi tuôn ra ướt hết đồ.

      Tôi bưng cái khay chuẩn bị vào trong cổ tay đột nhiên có người nắm lấy, tôi nhíu màyquay đầu lại ra là Tô Minh Á, cậu ta bình tĩnh chăm chú nhìn tôi.

      Tôi đoán được cậu ta xuất ở đây, trong lúc này cũng biết gì, chỉ đứng đó nhìn lại cậu ta.

      “Sao thế, còn nhớ tớ rồi hả?”

      “Hả?” Nhìn cậu ta ôn nhu nở nụ cười làm tôi kịp động não.

      “Cậu đổi số rồi à?” Cậu ta hỏi tiếp.

      Tôi phục hồi tinh thần, lập tức trả lời: “Khôngcó.”

      Cậu ta nhìn tôi, đôi mắt sáng ngời tạo ra mộtcảm xúc kỳ lạ, tôi cũng biết nên gọi cái cảm xúc này là gì.

      Lúc này, chị Vũ Hà gọi tôi, tôi mới ý thức được mình đứng đây nãy giờ. Cậu ta buông tôi ra chotôi .

      Nhìn cái tay đột nhiên trống rỗng , trái tim tôi cũng vắng nhịp, tôi quá để ý cái tình hình này là gì, già mồm cãi láo cho cái cảm xúc này thích hợp với tôi.
      ●●●●●●

      Hoạt động kết thúc, lúc thu dọn lại cái bãi chiếntrường Tân Hân có đến phụ tay, tôi kể cho cậu ấy nghe chuyện gặp Tô Minh Á, cậu ấy liếc tôi cái : “Sao hả, còn muốn tình cũ rủ cũng tới à?”

      Tôi khinh bỉ : “Làm gì có tình cũ mà phải rủ? Tô Minh Á hỏi tớ vấn đề kỳ lạ, hỏi tớ có phải đổi số rồi ?”

      Lúc này Tân Hân mới cho tôi biết, từ sau kiện hoa khôi kia, cậu ấy trộm lấy điện thoạicủa tôi cho số của Tô Minh Á danh sách đen.

      Chuyện này tôi hề biết.

      Tôi chỉ biết, kể từ đó Tô Minh Á còn liênlạc gì với tôi. Tôi nhớ lại cái ánh mắt lúc nãycủa cậu ta, trong lòng cảm thấy bồn chồn, hơihơi đau.

      Tôi vội vàng chạy xuống lầu, tranh thủ lúc mọi người còn chưa tan hết, rất muốn giải thích với cậu ta, có lẽ Tô Minh Á phải là người chung tình nhưng mà điều này ảnh hưởngđến cảm nhận xem cậu ta là bạn tốt của tôi.

      Tôi muốn vì lý do vớ vẩn mà mất đimột tình bạn, dù cho cái này là sai lầm của tôi.

      Trong đầu tôi bây giờ toàn là Tô Minh Á, tôi độtnhiên hiểu ra cái cảm xúc kia là gì, giống như khi còn bé tôi đem con mèo mà tôi nuôi năm năm đến nhà , lúc nó nhìn tôi cũng có vẻ mặtgiống như vậy, vẻ mặt đầy đau thương và hoangmang.

      lúc tôi tuyệt vọng tính quay về Tô Minh Á đứng trước mặt tôi, giống như mộtcái cây dịu dàng che ánh mặt trời chói lóa.

      “Kỳ Nguyệt.” Cậu cười híp mắt, gọi tên tôi.

      “Tớ muốn với cậu, tớ cố ý cho cậu vào dnah sách đen, cậu mời con khác ăn cơm ở quán café, tại sao mời tớ quán ăn vặt, cậu rất đáng ghét, mời ăn cơm mà còn để ý vẻ bề ngoài.”

      Tôi biết tôi giải thích cái gì, tôi cũngkhông với cậu ta, tôi muốn Tân Hân phải khó xử, Tân Hân có sai, chỉlà vì người bạn như tôi mà có hành động cực đoan.

      Cậu ta sửng sốt chút, cười càng động lòng người, cậu ta giống như than thởnói: “Trong tháng này, ràng là gọi khôngđược, tớ vẫn cố chấp mỗi ngày đều gọi vào sốcủa cậu, tớ hết nổi bản thân mình.”

      Cậu ta đột nhiên có chút xấu hổ tiếp: “Nhìncậu với tớ, tớ vui chút nào. Đến đóăn cơm là ấy mời tớ. Mặc kệ là gì tớ vẫnthích quán ăn vặt hơn.”

      Nhìn cậu giải thích với tôi mà tôi thểkiềm chế được cảm động chảy tràn trong tôi. Tôi tự hỏi với bản thân mình, cảm giácnày có phải là động lòng?

      Tớ có ý hết tất cả mọi người, nhưng mà tớ cũng giống mấy nàng cũng phải học, cónhững chuyện phát sinh biết được mà.
      Những ngày qua nhà tớ có tang cho nên tớkhông edit tớ cũng thấy có lỗi nên hôm nay làm3 chương bù đắp. Thế mà có người sao edit chậm, có người up nhanh làm gì lâuthế.
      Tớ tự hỏi mỗi ngày 1 chương là chậm là lâu sao??? Tớ hiểu nỗi =="

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      >>>>> Chương 11 <<<<<

      11.1


      “Aiyo, Tô Minh Á ra vẫn xem cậu như là đóa hoa. Nhìn cậu kìa, y chang như phát xuân!”

      Vừa về tới kí túc xá, Tân Hân liền bỏ tay tôi ra,vẻ mặt chán ghét . Tôi bất mãn quát: “Tớphát xuân cái gì hả?”

      “Đừng có dối lòng, từ canteen về tới đây, mặt cậu đều cười khép miện, giống nhưbà lão 70 tuổi có mùa xuân thứ hai.”

      “Cậu thôi , cậu phải biết rằng, máy vi tính mới là chân mệnh thiên tử của tớ.”

      “Tớ hỏi này, rốt cuộc là cậu có thích Tô Minh Áhay ?”

      Quả là trong lúc vừa rồi tôi có chút động lòng, nhưng rất nhanh bị tôi ép chết khi còn trong trứng tuyệt đối cho nó đẻ ra.

      Tôi khẳng định: “ thích!”

      thích?”

      “Uhm”

      thích mà cậu giải thích ràng với cậu ta, đừng nên làm cho tuổi thanh xuân của người ta vùi dập dưới cái cây héo khô như cậu.”

      “Mới vừa rồi tớ là đóa hoa, chưa tớimấy phút thành cây héo, cậu coi tớ là gì hả?”

      Tân Hân lạnh giọng : “Tớ còn chưa cậu là cái cây chết ai thèm đem làm củi đốt làmay rồi.”

      “………….”

      “Kỳ Nguyệt, chuyện của cậu tớ mặc kệ, tớ đãgiúp cậu thu phục tiểu Tô rồi.”

      “Hả?”

      “Hả cái gì mà hả, tớ muốn theo đuổi hạnh phúc của tớ, tớ muốn quen Ninh Tiểu Bạch.”

      “………..” Tôi thể tiếp thu được, sợ sệtmột hồi mới trả lời được: “Cậu tìm tên con trai so với mình còn xinh đẹp hơn để làm chi?”

      “Kỳ Nguyệt dẹp cậu , lời này nên với cậuthì đúng hơn. Nhìn cậu như vậy, dựa vào cái vẻ ngoài này mà được hai vị nhà họ Tô kia để ý,cậu , cậu nhìn cậu xem……đừng dùng cáiánh mắt chó chết kia nhìn tớ, ra vẻ thanh caocái gì, ai mà chẳng biết cậu vừa nhìn thấy traiđẹp là hai mắt sáng trưng lên, gào khóc đòi gặp cho bằng được…………”
      ●●●●●●

      Mỗi ngày chậm rãi qua , đảo mắt cái đến tháng 5.

      Hội trưởng hàng ngày gọi cho tôi như gọi hồn,tên Tô Tín kia rất bình tĩnh là gần đây bậnrộn có thời gian nhận phỏng vấn.

      Tôi hận nghiến răng nghiến lợi, cả ngày ở ký túc xá ngửa mặt lên trời than thân trách phận. Tân Hân chịu được cái cảnh này, qua vài ngày sau ném cho tôi tờ giấy lên mặt.

      “Cầm, địa chỉ của tên Tô đó. Tớ tin cậuđã đến tận nhà mà ta còn cho cậuvào.”

      ……….

      Hôm sau là chủ nhật, tôi cầm tờ địa chỉ đó mà đikiếm, lăn lộn kẹt xa chen chút biết bao nhiêu mới tới được. Đây là khu nhà cao cấp ở trung tâm thành phố, biết rằng Tô cầm thú giàu có nên cũng mấy ngạc nhiên, vì thế rất bình tĩnh vào trong.
      Chú bảo vệ dưới lầu thấy tôi liền ngăn lại: “Côgái tìm ai?”

      “= = Con tìm Tô Tín.”

      Ông ta nửa tin nửa ngờ nhìn tôi đánh giá, lười biếng vẫy vậy tay kêu tôi lên.
      Mẹ kiếp, cái thái độ gì đây.

      Lên đến nhà ta, tôi nhấn chuông muốn gãytay cũng ai ra mở cửa, tôi ngồi xuống đấtmở balo lấy cuốn tiểu thuyết ra ngồi chờ. Lậtkhông tới ba trang nghe có người gọi: “KỳNguyệt”

      Tôi vừa nâng mi mắt lên thấy đôi chân dài của Tô Tín trước mặt, đôi mắt hơi híp lại.

      Xem ra ôm cây đợi thỏ cũng có tác dụng, tôi đóng sách lại, đứng lên, nghiêm túc : “ThầyTô, thầy đừng hòng chạy trốn nữa.”

      “Oh biết.” ta nhìn qua có vẻ vui vẻ, những ngón tay giơ lên xoa cằm, khóe miệngcong cong : “Nhưng mà bây giờ em giúp tôilàm chuyện.”

      mời em vào ngồi chút sao?”

      cần, làm bây giờ.”

      Tô Tín nhấc chân , tôi lật đật cất sách vàobalo, hì hục đuổi theo. Lên xe tôi ngồi kế taim lặng , Tô Tín cũng nghiêm túc lái xa trêu chọc tôi, trong xe yên tĩnh đến lạthường, toi nhàm chán, liếc nhìn ta.

      Tô Tín hé miệng nắm tay lái, ánh mặt trờichiếu lên toàn thân, mái tóc đen bị chói nắngthành màu nâu nhạt, khuôn mặt nhìn ngang đẹp rạng ngời thể nào rời mắt được.

      Lúc này cũng quay sang nhìn tôi, đôi mắttrogn veo mà lạnh lùng, chân đạp thắng.

      Tôi vội vàng thu lại tằm mắt, nét mặt hiểuchuyện gì hỏi: “Sao lại dừng xe?”

      “Đến rồi.” mở cửa xe, lúc bước xuống tôicó chú ý tới động tác, tay phải mở cửa,tay trái để lên phía che đầu tôi, sực nhớ tớilúc nãy lên xe cũng làm như vậy, giống nhưlà sợ tôi đụng đầu……..

      Kỳ Tô cầm thú đôi khi cũng rất có tínhngười.

      Tôi có chút cảm động : “Cám ơn.”

      cầm chìa khóa xe, nhàn nhạt cười : “Chỉ như vậy cám ơn?”

      được sao?”

      “Đợi lát nữa em càng muốn cám ơn tôi.” cười nữa : “ thôi.”
      11.2


      Tôi bên cạnh , ngắm nhìn xung quanh, chỗnày hình như cũng là khu dân cư hạng sang, kiến trúc đều theo phong cách châu Âu, cực kỳ xanh tươi, tôi cũng tới đây để làm chi, chỉ đành nhắm mắt theo đuôi.

      Đến căn biệt thự Tô Tín dừng lại nhấnchuông cửa, rất nhanh có người mở ra, tôi đứng phía sau nhìn nhìn, ra là người phụ nữxinh đẹp, mặc váy hoa cầm khăn tay cũng thêumột bông hoa vĩ đại lên đó, trông giống như là trở về từ Hawaii.

      Bác vui vẻ : “Ngọn gió nào hôm nay thổitiểu Tín Tín về nhà đây ta.”

      Tôi nhịn được cười sặc sụa, ha ha khôngngờ gu của bác đây là nặng, tiểu Tín Tín ha ha ha ha ha.

      Tô Tín quay đầu liếc tôi cái, ý bảo tôi im miệng, tôi lập tức nín cười nghe Tô Tín :“Mẹ, con về mang những đồ còn lại .”

      Mẹ? Mẹ! = = được rồi, tôi bây giờ giống như lướt qua cơn sóng dữ đấy.

      Bác nhìn tôi hỏi: “Đây là?”

      “À…., đây là người giúp việc theo giờ con mới thuê.”

      Tôi tức muốn lộn gan lộn ruột, cần hạ thấp con người tôi vậy chứ, người giúp việc theo giờ sao? quá đáng!

      Bác bất an nhìn tôi, run rẩy hỏi: “Con bé bao nhiêu tuổi rồi mà giúp việc theo giờ vậy?Nhìn xem cái tay cái chân như vầy có thểvận động mạnh được sao?”

      Đôi mắt tôi rưng rưng, chuẩn bị vạch trần Tô Tín là thầy giáo trang nghiêm, bản chất xấu xa đột nhiên nghiêng mặt qua tôi, mỉm cười, ánh mắt ngây thơ như "phỏng vấn" làm tôi ra tiếng.

      Tôi kìm nén nước mắt, hiên ngang lẫm liệt : “Chào bác, con có thể làm được, bác đừng xem con gầy mà làm được gì, thực ra con rấtmạnh mẽ đó.”

      Tô Tín đánh giá tôi từ xuống dưới, giơ tay vỗ vỗ đầu tôi, đôi mắt hơi hồng hồng :“Thời buổi này làm con nít cũng khó, bé rấttốt. Con lấy đồ.”

      bé vào đây ngồi trước .” Mẹ Tô Tín cầmtay tôi kéo vào trong.

      Tô Tín thấy thế cầm tay tôi rút trở về, nhíu mi nghiêm túc : “Để ấy ở ngoài , con lấy đồ rất nhanh, mẹ cần chờ lâu đâu.”

      Bác nhìn tôi đầy thông cảm, xoay người vào trong.

      Tôi qua lại mấy chục vòng Tô Tín mới đẩy cửa ra, ôm nguyên thùng giấy to, chỉ lộ ra khuôn mặt nhắn xinh đẹp, ta ra hiệucho tôi, tôi vội vàng ôm thùng giấy, mặc dùkhông nặng như torng tưởng tượng của tôinhưng cũng khá nặng. Tôi chỉnh chỉnh cánh tay, ổn định ôm cái thùng, cố gắng nặn ra nụ cười cho Tô Tín nhìn.

      ta cũng vui vẻ cười đáp trả, lúc này bác gáiphía sau ló đầu ra đồng tình : “ bé, ổn chứ?”

      “Dạ, có………..vấn đề.” Tôi trả lời màmặc đỏ hơn phân nửa.

      “Mẹ, bọn con trước.”

      “Tiểu Tín Tín con phải trở về thăm mẹ thườngxuyên đấy~!” Bác vẫy vẫy cái khăn tay tiếp: “Dọn ra riêng cũng đừng quên mẹ giànha~!”

      = =||| tôi 囧 rồi, trong lúc này có quan hệ gì đây.

      Tô Tín quan tâm lời mẹ , lững thững bước .

      Tôi núp phía sau thùng giấy bắt đầu có khuynh hướng ngã trái nghiêng phải, nhìn cái bộ dángung dung nhàn nhã bước của ta đáng ghét, tôi hỏi: “Thầy, trước nhà thầy có nhiểu chỗ như vậy sao thầy đậu ở đó mà đâu tuốt đằng này?”

      “Tôi thích thế.”

      ……….Tôi cắn răng nghiến lợi, bình tĩnh bình tĩnh, vì bài phỏng vấn, chị đây chiến đấu với tới bến luôn.

      “Kỳ Nguyệt, em mệt ?” đột nhiên dừng lại cúi đầu ôn tồn hỏi tôi.

      “Vẫn ổn.” Tôi tức giận trả lời.

      “Nếu mệt tôi cầm giúp em?” ta hỏi cực kỳ khẩn thiết.

      Trong lòng tôi rung động, hưng phấn mở to haimắt hỏi lại: “ sao?”

      “Uh.” vừa đồng ý vừa thọt tay vào trongthùng, rất lâu sau đó, ngay lúc tôi nghĩ chắc làanh ta cầm chồng sách ta, cuối cùng anhta tỉ mỉ chọn lựa hai cuốn sách mỏng nhất cầmlên, sau đó chớp chớp mắt nhìn tôi………

      Tốt, được lắm, Tô Tín, xem như nah lợi hại. Tôi chấp nhận.

      “Tôi cám ơn .” Tôi tức giận coi thầytrò là gì nữa, nhìn ta ôm cái thùng đùng đùng tiếp.

      Vất vả bỏ cái thùng vào cốp xe, hai cánh tay xíu của tôi cũng muốn rớt ra, vô lực ngồi vào ghế phụ, bình tĩnh hồi mới mở miệng: “Aizz, thầy, có thể phỏng vấn chưa?”

      “Về nhà dọn dẹp lại nữa là có thể.”

      “Trời ơi, rốt cuộc cũng chờ được cái thời khắc này.” Tôi rưng rưng nước mắt thầm cảm tạ trời đất.

      nhếch môi cười, thèm để ý tôi lái xe .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      >>>>> Chương 12 <<<<<


      Sau đó, mọi chuyện đều như mong muốn, tôi nhận rất nhiều việc, dọn giường, sửa sang lại tủ sách, siêu thị mua thức ăn dự trữ trong tủlạnh, à còn có đồ dùng hằng ngày, thậm chícòn cầu tôi mua mấy chậu hoa xanh xanh đỏ đỏ nữa…….

      Tôi xách túi lớn túi chỉ có thể dùng chân khóa cửa lại, mà cái tên Tô Tín thay đồ ở nhà ngồi xếp bằng ghế salon, mắt nhìn cáimacbook, tay điều khiển chuột, taycầm tách trà tao nhã uống.

      Thấy tôi vào cửa, nhàn nhạt nhướng mi lên nhìntôi cái rồi tiếp tục chăm chú vào cáimacbook. Tôi hận thể cầm đống đồ tay ném vào mặt ta.

      Dọn dẹp xong toàn bộ cũng 4 giờ chiều, ngay cả cơm trưa tôi cũng chưa ăn, lấy hóa đơn đưacho Tô Tín, rên la với : “Thầy, em đói đếnnỗi ngực dán vào lưng rồi.”

      Tô Tín quan sát tôi, tình : “Tôi thấy hìnhnhư em đói ngực cũng dán vào lưng mà.”

      “…………..”

      Tô Tín, sao cứ phải những lời độc địa như vậy.

      Nhìn tôi hồi thấy tôi tiếng nào thìanh cười ầm lên : “Trong tủ có nhiều đồ ănđó, em tự lấy .”

      Tôi lấy ra bịch bánh quy, chuẩn bị mở ra thìthấy Tô Tín buông con chuột trong tay ra, quơ quơ tay kêu tôi qua đó, nhìn vẻ mặt tươi cười thích thú của ta mà tôi sợn da gà.

      cầm cái ly tay đưa cho tôi sai khiến:“Kỳ Nguyệt, cho tôi ly nước đá.”

      = =!!!

      “Thầy, thầy có thể sai em làm những việcnày nữa được ?”

      ta sờ sờ cằm, xoay cái màn hình qua cho tôi xem : “Em làm mấy cái này phảirất thích hợp sao?”

      “Em thích hợp……….” Nhìn cái màn hình mà tôi ngẹn họng tiếp được.

      Đó là những hình ảnh tôi mặc đồ phục vụ trongngày hoạt động của Anime Club. ảnh tôi bưng café mặt luôn luôn nở nụ cười, ảnh chụp cũng tệ lắm nhưng vấn đề là, ngày đó hình như Tô Tín có tới…….

      Tô Tín xoay màn hình lại nhìn tôi với vẻ mặt vô tội.

      “Thầy lấy ảnh chụp ở đâu?”

      cho em biết.”

      Tôi nắm chật nắm đấm, quả nhiên là kẻ nào hèn hạ ắt kẻ đó chiến thắng, tôi cũng hèn hạ :“Thầy, có phải là thầy để ý em ?”

      “Em nghĩ nhiều rồi.” Trong tiếng mangtheo giọng điệu châm chọc.

      = =

      “Vậy thầy lưu ảnh của em làm gì?”

      “Đây là vật chứng khiến em thể chối cãi sau này.”

      “……….”

      Tô Tín, tôi tạm thời đấu với , chính sựquan trọng hơn. Tôi nhịn, nuốt cục tức vào bụng, lấy giấy bút ra, đặt mạnh xuống bàntrà : “Thầy, phỏng vấn!”

      lấy nước trước.” ta lắc lắc cái ly, ngóntay thon dài cầm cái ly, trắng đen ràng làchói mắt.

      “Tô Tín! đừng có quá đáng!” Tôi nổi giận rồi.

      Đặt ly xuống, nhíu mày, “ gọi tôi là thầy nữa sao?”

      thích gọi, làm gì tôi, bàđây phỏng vấn nữa. Bị hội học sinh khaitrừ .” Tôi cất giấy bút vào balo, hùng hổ ra ngoài.
      ●●●●●●

      Còn mấy bước là đến trạm xe rồi, tôi cảm thấyhốc mắt mình hơi nóng, lúc xuống lầu tôi có chút hối hận, tôi vậy mà hy vọng Tô Tín tỉnhngộ xuống giữ tôi lại, thế nhưng tất cả đều xảy ra, cho đến khi tôi lên xe bus ngồi.

      Nhìn ngoài cửa những ánh đèn rực rỡ, trong lúc bất chợt cảm thấy có lẽ tôi thuộc về thành phố này, là nhớ nhà.

      Trong đầu biết tại sao lại ra cảnh tượng Tân Hân tát tôi, cậu ấy tức giận mắng “Đồ già mồm cãi láo, cậu đừng có mà diễn kịch Quỳnh Dao

      Tôi sợ tới mức giật mình, vội vàng dụi mắt, khôiphục trạng thái bình thường.

      Tôi mở điện thoại ra tính xem thời gian, chưa kịp nhìn điện thoại đạ rung bần bật, nhìn cái chữ“Thầy Tô” lên màn hình. xui xẻo.

      Tôi chấp nhận, để điện thoại sát vào miệng la 3 lần “phi phi phi” xong lập tức cúp máy.

      Trở lại ký túc xá, chỉ thấy Thất Trưởng cúiđầu làm bài thi cấp bốn, thấy bóng dáng Tân Hân và Lâm Tĩnh đâu.

      Tôi ngồi xuống mở máy vi tính lên, vừa mở vừa quan sát, thấy avatar của hội trưởng sáng bật ngay chế độ , dạo diễn đàn xem xét tìnhhình.

      lát sau hội trưởng gởi đoạn clip, tôi hoảng sợ mở khung chat ra.

      NC hội trưởng: Kỳ Nguyệt, bài phỏng vấn viếttốt lắm. Tôi xúc động muốn khóc đây~~

      NC hội trưởng: đừng quan tâm tới tôi, sựtôi khóc đấy.

      NC hội trưởng: hừ, đúng là quan tâm tôi, là hỗn với tôi đấy.

      NC hội trưởng: Kỳ Nguyệt……

      NC hội trưởng gửi tin nhắn cho bạn.

      NC hội trưởng gửi tin nhắn cho bạn.

      NC hội trưởng đề nghị bạn xem clip.

      Tôi……….

      NC hội trưởng: Kỳ Nguyệt, cuối cùng cũngquan tâm tới tôi, bài phỏng vấn viết tốt lắm, hội học sinh chúng ta quả cần những nhân tài như vậy, nhưng mà có chỗ tôi vẫn hiểu.

      Tôi: hả?

      NC hội trưởng: Sao bài phỏng vấn là thầy Tô gửi cho tôi?

      Tôi: = =

      NC hội trưởng: có JQ

      Tôi: có = =

      NC hội trưởng: tôi nghi là có ←_←

      Tôi: có……….Thôi, tôi tắmđây.

      Tôi vội vàng che giấu tinh thần chấn động mạnh, tình huống gì đây?! Cái thể loại gì diễn ra?!

      Hoang mang mãnh liệt vẫy gọi tôi gọi điện cho Tô cầm thú hỏi chuyện, nhưng là lòng tựtrọng thúc giục tôi cất điện thoạivào. Chẳng lẽ Tô Tín muốn xin lỗi bà đây, trongthời gian tôi về tự viết bài dùm tôi, mà còn viết đến nỗi hội trưởng cũng phải rơi lệ?

      A…… là gato quá .

      Tôi xúc động ngồi yên, qua lại trong phòng. Tôi lo âu nôn nóng khó có thể mà bình tĩnh được.

      “Kỳ Nguyệt.” Giọng Thất Trưởng trầm thấpdập tắt nội tâm cháy của tôi.

      “Chuyện gì?” Đây là lần đầu Thất Trưởng chủ động chuyện với tôi.

      Khuôn mặt Thất Trưởng nổi lên màu đỏ ửng, chà chà tay vào vạt áo mình, thẹn thùngnói: “Lần trước ở canteen có thấy cậu và mộtngười chuyện, cậu và cậu ta quen nhau sao?”

      người?”

      “Chính là……Tô gì đó.”

      “Tô Minh Á?”

      Mặt Thất Trưởng rất đỏ, xấu hổ “uh” tiếng.

      “Có chuyện gì sao?”

      Đột nhiên Thất Trưởng lấy ra lá thư màuxanh nhạt nhét vào tay tôi, trong lúc này khôngdám nhìn tôi.

      Sấm chớp đùng đùng ~ ~ Thất Trưởng, cậu làngười cổ đại xuyên tới đây sao.

      Tôi đoán chắc đây là thư tình, vội vàng bỏ vàotrong túi, hiểu ý : “Biết rồi. Nhất định chínhtay tớ đưa cho cậu ta.”

      Thất Trưởng xoay mặt , tiếp tục vùi đầu vàobài thi cấp bốn.

      Aiyo, thế giới này điên cuồng, ngay cả sư thái cũng muốn làm dâu.

      Hai việc kinh động khiến tôi còn chưa hồi phục tinh thần điện thoại lại rung, tôi vừa nhìn thấy Lâm Tĩnh lập tức bắt máy.

      “Kỳ Nguyệt, có chuyện rồi, cậu mau tới đây?”

      “Làm sao vậy?”

      “Tân Hân bị tên Ninh Tiểu Bạch gì kia từ chối, uống rất nhiều rượu, chuẩn bị nhảy hồ nhân tạo này, tớ còn sức cản cậu ấy nữa, sắp cản được rồi! Cậu mau tới đây!”

      Tôi nghe thanh Tân Hân điên cuồng cười to bên kia, trong lòng hồi hộp vội vàngkhoác áo chạy .
      ●●●●●●

      Đến nơi, ra trước mắt tôi là cảnh tượngnhư thế này.

      Màn đêm buông xuống màu xanh đậm, thiếu nữ thứ 1 – Tân Hân giạng chân đứng hành lang cây cầu ở hồ nhân tạo, kíchđộng rú lên “Súc vật súc vật súc vật, xem bà đây giương cung lên bắn tan nát cây hoa cúc , Ninh Tiểu Bạch, chết , ha ha ha.”Thiếu nữ thứ 2 – Lâm Tĩnh, sống chết ôm lấycái eo của Tân Hân, khóc nức nở “Tân Hân…….Đừng nghĩ nữa, trời dưới đất chỗ nào có cỏ thơm….Ninh Tiểu Bạch chắc chắn là muôn đời làm thụ!” Cộng thêm vài người đầu đuôi việc bị cảnh tượng này làm hoảng sợ dám động đậy.

      Tôi vội vàng chạy tới, Lâm Tĩnh thấy tôi mừng rỡ la lên: “Rốt cuộc cậu cũng tới rồi!!!!!!”

      Tôi cố ý nhìn về phía sau, ai thế?

      “Nhìn cái đầu cậu, kêu cậu đấy!” Lâm Tĩnhcàng hét lớn tiếng hơn.

      Tôi bất đắc dĩ chạy lên phía trước, mới vừa nãy tôi cố ý chỉnh sửa chút cộng thêm bóng đêm huyền ảo nên người nào nhận ra tôi tới,chờ tôi đến gần Lâm Tĩnh khiển trách: “Kỳ Nguyệt, cậu động kinh à, tóc tai gì mà như con khùng vậy!”

      Dì Tân giạng chân la hét cầu cũngquay lại xem xét tôi, trong mắt Tân Hân đều làsương mù lắng đọng nước mắt, trong lòng tôi có chút thương hại.

      Tân Hân nhìn tôi, giống như đứa bé, nhếch môi cười hồ đồ, “Ah? Cậu động kinh hả?”

      OTZ…………….

      Tôi phản bác bởi vì Tân Hân cũng cóchút an tĩnh, lát sau Tân Hân nhíu mi lấyđiện thoại trong túi ra, hình như muốn gọi chongười nào đó.

      “Alo?”

      “Đồng chí Tô Minh Á, vợ cậu động kinh rồi! Uh, đúng vậy, Kỳ Nguyệt động kinh! Cậu tớinhanh lên, cậu ấy ở hồ nhân tạo này, muốn nhảy hồ, ha ha cậu tới nhanh nhanh nha, khôngtới cậu ấy nhảy đó, ha ha ha……….”

      Tôi sửng sốt, lập tức phản ứng muốn cướp cái điện thoại, nhưng Tân Hân nhanh hơn bước, vung tay lên ném điện thoại xuốnghồ………

      Dì Tân, cậu cần sợ tớ cướp mà ném N97 chứ. Tôi tiếc thương cho cái điện thoại.

      “ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Tân Hân thỏamãn ngửa mặt lên trời cười ầm ĩ, thanh chóitai xuyên màn đêm.

      Chỉ mong Tô Minh Á tưởng đây là trò đùa,huống hồ lúc này tôi còn cách nào khácđành phải cùng Lâm Tĩnh hợp sức kéo Tân Hânxuống, biết có phải do uống say hay mà sức lực Tân Hân như trâu bò, ngồi cầu mà vững như núi Thái Sơn, nét mặt TânHân ngốc nghếch cười cười, quay vào mặt hai chúng tôi nấc rượu cái vang dội………Tôivà Lâm Tĩnh đồng thời che mũi quay đầu nôn khan, rồi lại quay sang tiếp tục kéo xuống, rốt cuộc cũng kéo được Tân Hân xuống.

      Ba người ngồi dựa vào thành cầu há mồm thở dốc, Tân Hân dúi đầu vào đầu gối ấp úng khóclên. Trong lòng tôi cũng đau ê ẩm, vỗ vỗ vai TânHân, biết nên gì bởi vì chính tôi cũngcó điều muốn khóc.

      Lâm Tĩnh cũng thấp giọng nức nở, tôi kìm nén quay mặt giọng hát ca khúc vui.

      Chúng tôi giống như ở đảo hoang chỉ có ba người, nếu có hai người trong đó tuyệt vọng tôi phải kiên cường, bởi vì chúng tôi là chị em thân thiết, dựa vào nhau, ủng hộ nhau, mà tôi,phải kiên cường trao năng lượng cho hai ngườikia.

      Bài hát còn chưa hết nghe két vang lên,tôi ngẩng mặt lên nhìn chiếc xe màu đen quen thuộc có rèm che, qua hồi lâu cửa kính xe mớichậm rãi hạ xuống.

      Mà trong tầm nhìn của tôi, đập vào ánh mắt đầutiên chính là đôi mắt của Tô Tín.

      xa gần, lay động ôn nhu như hồnước.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      >>>>> Chương 13 <<<<<


      cúi cùng của đêm đó là như vầy, do thứ sáu mỗi tuần Tô Minh Á đến nhà của Tô Tín chơi má khi dì Tân gọi Tô Minh Á tắmnên Tô Tín nghe và chạy đến.

      Tô cầm thú có chút bình tĩnh nghe Tân Hân kêu gào xong rồi cúp, liền gọi lại cho tôi mà tôi vội vã lao tới xem Tân Hân nên bỏ điện thoại ở phòng. Thất Trưởng là kiểu người baogiờ nhận điện thoại của người khác cho nênkhông nghe điện thoại của tôi.

      Tô cầm thú vì lo lắng cho học trò của mình nên bình tĩnh (đây là lời của Tô Tín), cộng thêm buổi chiều làm cho tâm hồn của tôithương tổn (đây là tôi bổ sung), màng Tôtiểu thụ ở nhà, lái xe tới đây, đoánđược cái tình huống cẩu huyết này, thấy có chuyện gì mới thở phào nhõm.

      Tiếp đó Tô Tín lái xe đưa bọn tôi về, rồi vớitôi cơm tối còn chưa kịp ăn nênđói bụng, tôiđành phải phụng mệnh hầu hạ vị đại nhân khó chiều này đến quán ăn vặt ngay trường.

      Tô Tín cắn cắn cái muỗng, ánh mắt vô cùng sắcbén, khí lạnh sau lưng tôi bốc lên.
      Tôi vội vàng cười nịnh nọt : “Thầy, bọn em sai rồi, hại thầy đường xa cực khổ chạy tới, thầy xem, em cũng mời thầy ăn bánh trôi đậu đỏ rồi còn gì.”

      “ý tứ tồi nhỉ, nhận tội bằng bánh trôi đậuđỏ, thành ý của em chỉ đáng giá có 2 ngàn?”

      Tôi lật xem túi áo, thương cảm thôi:“Thầy ơi, phải là chỉ có bánh trôi mà do em vội quá mang theo tiền, lấy tiền tiết kiệm ra mời thầy rồi, còn thêm 1 ngàntiền sữa đậu nành nữa…….”

      Tô Tín thêm gì nữa, ừ, cũng tốt, khiăn nên chuyện như vậy cò lợi chotiêu hóa….
      ●●●●●●

      Ngày thứ hai, thời tiết trong xanh mát mẻ.

      Tối qua hầu hạ Tô Tín ăn cũng có ai nhắctới chuyện bài phỏng vấn, có lẽ trong lòng ai cũng hiểu , từ trong tiềm thức tạo thành loại ăn ý.

      Tân Hân vẫn như thường ngày cười tươi nhưhoa trước gương trang điểm, giống như chuyệngì cũng xảy ra.

      Mà tôi, nghênh đón trận sấm sét giữa trời quang. Tôi thế mà làm mất thư tình của ThấtTrưởng!

      Lục tung cái phòng lên cũng thấy tungtích nó đâu, Thất Trưởng tốt bụng hỏi tôi mất cái gì sao?

      Tôi hoảng sợ dám tìm nữa, nếu cậu ấy biết manh mối gì chẳng phải càng hận tôi nữa sao.

      Tôi khóc ra nước mắt, tôi là công dân tốt của Đảng và nhân dân thể để người khác hận được ~~ chừng đây là con đường duy nhất để mối quan hệ giữa tôi và Thất Trưởng dịu .

      Nghĩ tới nghĩ lui, cầm giấy bút ra ngoài, lén lút tới rừng cây sau trường học. Tìmtảng đá lớn ngồi xuống, lấy cái đùi làm thành cái bàn, bắt đầu đặt bút viết tình ý miên man.

      Tôi vừa viết vừa tự an ủi mình, Thất Trưởng học ngành khoa học tự nhiên, thư tình chắc viết được tốt, mà tôi là nữ thanh niên văn nghệ thơ ca, trời sanh có tố chất viết văn khá tốt, tôi nhất định phải viết hay làm cảmđộng Tô Minh Á mới được.

      Viết xong tôi cất bước về phòng, dọc đường tâm tình hết sức thoải mái. Dĩ nhiên cuộc đờikhông phải cái gì cũng theo ý mình được, cũng như có những người khi gặp tâm tình tốt đếnđâu cũng phải tụt xuống mức , ví dụ như là tên Ninh Tiểu Bạch kia.

      Lúc tôi thấy cậu ta, cậu ta ngồi hành lang gấp khúc nghe điện thoại, mặc áo lông màu trắng, dưới ánh mặt trời làn da trắng sáng nhưmàu áo, mái tóc ngắn đẹp đẽ. Cậu ta nghiêngđầu, cổ dài giống như con thiên ngakhông tì vết.

      “Ninh Tiểu Bạch.”

      Tôi tới bên cạnh cậu ta, cũng là lúc cậu ta cúp điện thoại, ngước mắt nghi ngờ nhìn tôi.

      “Cậu là, cướp tấm lòng của Tân Hân cũng nên thử hẹn hò với cậu ấy chút chứ?”

      Cậu ta lắng nghe tôi ….., như có điều gì suy nghĩ rồi cười lên, như hoa gió tung bay tronggió.

      “Tôi có thể từ chối ấy sao? ấy thương tôi, vừa mở miệng tỏ tình chính là Ninh tiểu thụ, theo tôi . Bảo tôi làm sao chấpnhận? Mặc dù dáng vẻ tôi đẹp nhưng tôi là mộttrực nam chính nghĩa, Kỳ Nguyệt à, tôi và cậu cũng sinh hoạt chung trong Anime Club mấy tháng rồi, cậu cũng phải biết tínhcủa tôi?”
      Tôi im lặng hỏi ông trời, Tân Hân hình như quákhẩn trương rồi.

      đợi tôi mở miệng, Ninh Tiểu Bạch đemhai tay gối ra sau đầu, thần sắc tự nhiên : “Chỉ là thử chút phải được,hôm nay thức dậy tôi có chút hối hận.”

      ?”

      “Uh.” Cậu ta lười biếng nhắm mắt lại, “Tôi gạtcậu làm gì?”

      “Vậy tôi về cho cậu ấy biết.”

      “Chờ chút.” Ninh Tiểu Bạch cầm bộ bàitrong tay, cười yếu ớt : “Lại đây, thông lệcũ.”

      “……….” Tôi thể cái gì, rút lá bài trong đó.

      Cậu ta mở nửa mắt nhìn, từ lan can nhảyxuống xoay người rời .

      “Này! Lại kết quả?”

      “Thiên cơ bất khả lộ.” Ninh Tiểu Bạch bước , tư thế thực đáng ghét, để lại câu hết sức quỷ quái: “Ngàn lần đừng nên người đànông tu tiên.”

      = =. Tu tiên quỷ gì, tu thành tinh có.
      ●●●●●●

      Những ngày tiếp theo Tân Hân cũng lênlớp với tôi. Nhưng mà tùy tiện dạo sân trườngsẽ thấy nàng và Ninh Tiểu Bạch keo sơn gắn bó.

      Tôi điều tra chiều nay Tô Minh Á có lớp, ăn trưa xong lên phòng học của cậu ấy.
      Vùng gần phòng học thực hành số lý rất ít người, chờ đợi hành lang tôi có cảm giác như con chó, ngồi chồm hổm chờ xương.

      Dĩ nhiên là tôi lạc đề rồi, quay lại chủ đềchính thôi.

      Tôi gần 10 cái tiệm mới kím được lá thư màuxanh giống y chang như vậy, bình tĩnh chờ đợi tới giờ rưỡi có vài người vào phòng.Phần lớn đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi,nhìn cái gì, chưa từng thấy sinh viên khoa Vănsao, có cần làm xiếc khỉ cho các người nhìn luônkhông?

      Tôi ưỡn lưng đứng nghiêm nghị, bao lâu sau nghe được giọng quen cũng khôngquen, lạ cũng lạ, chính là hoa khôi Hàn Liễu của chúng ta, ta lả lướt nhàng tớigật đầu mỉm cười với tôi, mập mập đứng bên cạnh hỏi: “Hai người quen nhau?”

      có, gặp lần, lần trước cậu ấy ăn cơm với thầy Tô.”

      Giọng Hàn Liễu to , có thể xung quanh cũng nghe được, mọi người kinh hãi nhìn tôi, tôi chỉ có thể bi ai cúi đầu, con nhìn , bọn đàn ông các người nhìn cái gì……

      Nghĩ lại, đúng, phải là con trai ,bọn con các người nhìn cái gì.

      Tôi chuẩn bị chống cằm cười cười thấy Tô Tín sóng vai cùng Tô Minh Á, trò chuyện vui vẻ, từ từ, từ từ tới đây.

      bi thương tự nhiên diễn ra, tôi tại sao hỏi ràng tiết này tiết gì? Tôi cúi đầu,tôi là người tàng hình, các người nhìnthấy tôi.

      Tô Minh Á đầu nhìn thấy tôi, vui mừng kêu lên: “Kỳ Nguyệt.”

      Tô Tín cũng chú ý tới tôi, đôi vắt vốn có ý cười trong nháy mắt lạnh nhạt : “Kỳ Nguyệt,sao em lại tới đây?”

      “A ~~ ha ha” tôi xoa xoa cái ót, tay nắm chặt láthư đưa ra sau.

      biết vì sao trong lòng tôi muốn đế cho Tô Tín thấy tôi đưa lá thư này cho Tô MinhÁ.

      “Em tới diễn hài à.” Tô Tín cất tiếng châm chọc.

      có, thực có,” Tôi nghĩ trướctiên nên đuổi Tô Tín vào trước, “Thầy Tô, thầylên dạy , nhìn xem bọn chờ thầy,thầy vào trước .”

      Tô Tín hình như cũng nhàn rỗi tranh lời với tôi, cầm giáo án vào, Tô tiểu thụ mỉmcười, cũng tính vào theo, tôi vội vàng gọi: “TôMinh Á! Cậu ở lại chút.”

      Tô Minh Á rất nghe lời, dịu dàng xoay người, Tô Tín cũng nghe tôi gọi dừng bước, cau mày quayđầu.

      Tôi bị ánh mắt ấy làm chột dạ, nhưng vẫn yếu ớt : “Thầy…..à……..thầy vào trước .”

      ta nghe tôi cũng thèm nhìn toiôquay người vào phòng.

      Nhìn bóng lưng cao gầy của , hiểu sao tôi có cảm giác có lỗi với .

      Rất nhanh, tôi lý giải cho cảm giác này là tâm lýnổi loạn của hủ nữ, tôi thể phụ lòng Thất Trưởng giao cho tôi nhiệm vụ này, cũng đành lòng chia rẽ em nhà họ Tô, cảm giác mâu thuẫn chắc chắn các bạn thấuhiểu được đâu.
      Thôi, tôi suy nghĩ nhiều, bởi vì Tô tiểuthụ mỉm cười chờ đợi tôi . Tôi khẩntrương dời tầm mắt nhìn xung quanh. Khôngngờ chạm phải Tô Tín đứng bục gảingcười như cười nhìn tôi.

      Trái tim tôi rung động đập liên hồi, vội vàngnhét lá thư vào tay Tô Minh Á, bỏ lại câu“Bạn tớ đưa cho cậu!” rồi bỏ chạy.

      Chạy đường mà tận đáy lòng tôi như có thanh gọi, mày hối hận kịp nữa, mày chia rẻ bọn họ…….

      Đến cua quẹo ở cầu thang, tôi mới phụ hồi bìnhthường. Ngồi xuống cầu thang bắt đầu suy tư ýnghĩa cuộc đời, đột nhiên đầu có người gõmột cái, tôi ngửa đầu nhìn là Tân Hân đứng đó nhín tôi.

      “Kỳ Nguyệt, cậu ngồi ở đây làm gì?” Cậu ấyngồi xuống bên cạnh tôi, lại gần tiếp: “ phải tìm Tô lớn là Tô rồi.”

      “Cậu tớ hay quá, thành thực khai báo, cậu đến đây làm gì?” Tôi đẩy mặt cậu ấy ra.
      “Tớ đưa tướng công học.”

      Tôi lúc này mới nhớ tới Ninh Tiểu Bạch cũng học ngành số lý, trêu chọc cậu ấy: “Hạnh phúc quá ha, biết khoe ra cho ai coi?”

      “Hạnh phúc……..” Tân Hân thở dài : “Những người từng hẹn hò cùng Ninh Tiểu Bạch chắc đều là thiên sứ.”

      “Làm sao vậy?”

      “Kỳ Nguyệt, mấy ngày nay ở chung tớ cảm thấy ấy có khoảng cách với tớ, rất xa…….”

      Trong lòng tôi chợt nhớ tới lúc Ninh Tiểu Bạch ra câu kia “Ngàn lần đừng nên người đàn ông tu tiên.” Tôi vội vàng kể việc này cho Tân Hân nghe.

      Tân Hân nghe xong, tưởng cậu ấy đau khổ ngờ lại cười rất to, cười xong rồi : “KỳNguyệt aaaa, tớ thấy cậu thực là mắc cười, phong cách cậu dễ thương. Người ta con khi đều ngốc, nhưng sao cậu mà so với người ngốc còn ngốc hơn vậy?Cho dù Tiểu Bạch có tu tiên, cho dù ấy là tiên, tớ cũng làm cho ấy hoàn tục! Chị đây cũng là tu luyện trong động Bàn Tơ ra!”
      Tôi 囧 , dì Tân, Ninh Tiểu Bạch cũng khôngphải là Đường Tăng………

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :