1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư, quá dùng sức - Ma Giáp Nãi Phù Vân (Hoàn Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Editor: Băng Châu

      Chương 44:

      44.1




      Từ sau ra khỏi phòng chị Hạ tâm tình tôi thoải mái ít, vừa lúc gặp được Tô tín và ba Tô trở về.

      Lúc ba Tô lên lầu còn nhìn tôi cái, biết vì sao trong đầu tôi lên cảnh tượng lúc ông còn trẻ tìm chị Hạ cuối cùng còn bị người khác khiêng băng ca quay về, nhìn được cười hì hì.

      Tô Tín tới bên cạnh tôi, véo chặt cái mũi tôi hỏi: “Cười gì thế?”

      Tôi: “… có gì.”

      Ba Tô dừng bước nhìn chúng tôi hồi lâu cuối cùng lạnh giọng với tôi: “Kỳ Nguyệt, đến thư phòng bác chút.”

      Tôi vội vàng gật đầu, “Dạ.”

      Trước khi theo ba Tô Tô Tín nắm chặt tay tôi, tôi quay lại nhìn thấy sắc mặt rất phức tạp, nhưng tôi cũng để ý mấy chỉ bước nhanh theo ba Tô.

      --- ------ ------ ------ ---

      Trong thư phòng có mùi thơm gỗ rất nồng nàn, bàn có để pho tượng bằng gỗ chạm khắc rất tinh xảo, có cảm giác rất cổ kính.

      Ba Tô lấy cho tôi cái ghế, ngồi đối diện và cách ông cái bàn, ông rót hai ly trà, hương trà phảng phất khắp nơi, hai người chúng tôi im lặng lúc ba Tô nhấp miếng trà rồi nhìn tôi, hỏi: “Kỳ Nguyệt, ở Mỹ quen chưa?”

      “Dạ, rất tốt ạ.”

      Tôi hơi cúi đầu bởi ánh mắt ba Tô rất sắc bén khiến tôi dám nhìn thẳng.

      “Uhm…” ông khẽ trầm ngâm, cúi đầu lấy tờ giấy trong ngăn kéo, đẩy tới trước mặt tôi.

      Tôi vừa cầm lên thấy là vé may bay từ Boston về Trung Quốc, lòng bỗng nhiên trùng xuống, ngẩng đầu hỏi ông: “Đây là…?”

      Ba Tô đậy nắp ly trà lại, nhìn tôi chớp mắt : “Lần này sau khi Tô Tín quay về bác có với nó, kết thúc nghỉ đông về nước chuyển giao lại tất cả công việc rồi tiếp tục cuộc sống ở Mỹ, mẹ nó cũng thế.”

      Giọng tôi thấp xuống, “Cho nên? Sau đó sao?”

      Ba Tô nhìn tấm vé máy bay lẻ loi phía trước tôi, khí thế của giọng đủ để bức ép tôi, “Con tự chọn , là cầm vé máy bay về nước mình, từ nay về sau còn quan hệ với gia đình này. Hai là từ bỏ đại học trong nước, theo Tô Tín di dân đến đây, làm con dâu bác.”

      Ông vừa dứt lời, trái tim tôi như chợt ngừng mấy giây, trầm mặc lâu mới tỉnh lại, “ phải Tô Tín ở trong nước phát triển cũng rất tốt sao?”

      Ba Tô : “Nó chỉ là vì cháu ở lại trường đại học bậc hai dạy môn toán học cấp thấp thôi sao?”

      “……..”

      Quả nhiên là cha như thế nào sinh con cũng như thế ấy, lời ác độc của ba Tô so với Tô Tín chỉ có hơn chứ có kém.

      Thấy tôi trả lời, ba Tô hoang mang tiếp: “Con suy nghĩ cẩn thận , nếu con thương nó nên băn khoăn mà phải giúp nó có cuộc sống tốt hơn.”

      Trong lòng tôi rất rối loạn, tôi bỏ được Tô Tín, tôi muốn ở chung với vĩnh viễn, nhưng những lời của chị Hạ lúc nãy lại vang lên trong đầu tôi.

      Tôi nhớ từng lời bà , nhớ tới Kỳ Liên Sơn và mẹ, hai người họ vẫn còn ở trong nước chờ tôi ăn học thành tài báo hiếu cho họ, muốn hai người đến đây chắc là thể, chẳng lẽ vì theo Tô Tín mà tôi để hai người họ độc dưỡng lão ở bên kia đại dương sao?

      Huống chi, tôi là người Trung Quốc!

      Phải có dũng cảm, đối diện với cuộc sống, đối diện với uy hiếp của ba chồng!

      --- ------ ------ ------ ------ --------

      Tôi đứng lên cầm vé máy bay trong tay, nhìn thẳng ba Tô, “Cứ như vậy là bác thích và xem trọng con là con dâu bác?”

      Ông nghĩ lúc rồi : “ phải bác thích con, chỉ là bác con trai bác hơn. Vốn là năm ngoái Tô Tín quay về nhưng mẹ nó nhớ nó nên cho nó ở với bà ấy thêm năm, sau đó đem bà ấy đến đây luôn. ngờ tới con xuất thay đổi tất cả, hai đứa thậm chí còn đính hôn? Kỳ Nguyệt, mặc dù bác sống nước ngoài nhưng tư tưởng của bác vẫn rất bảo thủ và gia trưởng. Bác chỉ muốn hỏi con điều, thời gian dài như vậy, con trai bác suy nghĩ cho con rất nhiều vậy con có gì để trả lại cho nó chưa? Để con theo nó tới Mỹ sống cuộc sống tốt chẳng lẽ là làm khó con? Đừng để đến cuối cùng lẫn lộn đầu đuôi.”

      Bên tai tôi chỉ có tiếng xe lửa chạy ầm ầm qua, tôi bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, run rẩy hỏi: “Chuyện này bác có với Tô Tín chưa?”

      “Rồi.” Ông trả lời rất nhanh, “Nó cũng đồng ý rồi.”

      Ánh mắt tôi đau đớn chua xót, đàn ông đều thích quyết định và nắm trong tay cuộc sống của người khác, ngay cả Tô Tín cũng có ngoại lệ. Có lẽ lúc chị Hạ với tôi những lời này bà cũng biết chuyện này.

      Tình huống này vốn phải thương tâm, nhưng tôi lại khóc chỉ có bình tĩnh nhìn ông : “ vui vì bác đạt được mục đích, con quyết định về nhà.”

      Ba Tô ngạc nhiên nghĩ tôi đáp ứng nhanh vậy, nhưng lập tức đưa ra vẻ mặt hiểu.

      Tôi thấy vẻ mặt ông như thế tức giận tự nhiên sinh ra dũng khí, tôi gằn từng chữ kiên định : “Con rời khỏi con trai bác, nhưng chỉ là tạm thời, hai năm sau sau khi học xong con quay về kề vai sát cánh với con trai bác, tuyệt đối kéo bước chân của ấy, nhưng trong hai năm này mong bác đừng can thiệp vào cuộc sống tình cảm của ấy.”

      Ba Tô thấy có vẻ thú vị nhướng mày, “Muốn bác tin con thế nào?”

      Tôi giơ tay phải lên, tôi tháo chiếc nhẫn kim cương phát sáng ở ngón tay áp út ra để nó trước mặt ông, “Lấy cái này làm thế chân, lần này con mong bác đừng cho Tô Tín và chị Hạ biết, hai năm sau nếu con đạt được cầu của bác con trở lại bên cạnh con trai bác, bác có thể yên tâm để ấy đeo chiếc nhẫn này vào tay người con khác.”

      Tôi xong những lời này gần như còn hơi sức, chỉ chống vào mép bàn để giữ vững thân thể.

      Ba Tô nhìn chăm chú chiếc nhẫn hồi lâu rồi mở miệng : “Được.”

      Tôi nhìn ông cất chiếc nhẫn xong mới lôi kéo thân thể cứng nhắc ra ngoài, đây là đánh cuộc lớn nhất cuộc đời tôi cũng là lời khí phách nhất. Tôi thế chấp tất cả hạnh phúc của mình, kể từ lúc gặp Nghi Tĩnh tôi cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân, có điều kiện, thường hay tự an ủi bản thân mình nhưng ra lại rất yếu đuối. Tất cả những điều này chỉ để chứng minh lời hứa của tôi với Tô Tín, tôi phải những ngu ngốc trong tiểu thuyết, suốt ngày chỉ biết vô tội dựa vào người đàn ông mà sống.

      Cái này cũng phải là tương lai của tôi, phải, từ trước tới giờ đều phải. Chỉ là tôi muốn chịu trách nhiệm bản thân mình, chịu trách nhiệm cho Tô Tín , cho gia đình và cả gia đình mình.

      Tôi tới cửa đột nhiên quay đầu lại, ra câu mà tôi vẫn muốn , “À, đúng rồi, còn có điều muốn với bác, con phải là Hạ Mộng Phồng thứ hai bị giam cầm trong nhà khi còn trẻ tuổi.”

      Sắc mặt ba Tô cứng đờ, ai ngờ ông lại thẹn quá hóa giận cười cười, lần đầu tiên tôi thấy ông cười, rất nho nhã, ông nhấp ngụm trà rồi bình tĩnh : “Chờ mong biểu của con.”

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Editor: Băng Châu
      --- ------ ------ ---

      44.2



      Bước ra khỏi cửa, tôi còn chút sức lực muốn dựa vào tường, nhưng tôi biết tôi thể, tôi nhanh chóng cất vé máy bay vào túi, vào phòng vệ sinh rửa mặt che giấu sắc mặt nhợt nhạt của mình.

      Sau đó chị Hạ kêu chúng tôi xuống lầu ăn cơm trưa.

      Vừa đúng lúc Tô Tín ra khỏi phòng, nhìn thấy tôi ra vẻ bình thường cười cười, chặn tôi ở cửa phòng vệ sinh, nhìn tôi với đôi mắt đen lay láy, cau mày hỏi: “Lúc nãy ba gì với em?”

      Tôi né tránh ánh mắt của , nhìn thẳng cười : “ có gì, chỉ dặn người sắp làm con dâu chăm sóc tốt cho thôi.”

      ?” nhất quyết tha hỏi.

      “Uh, , really~~” Giọng tôi rất cường điệu.

      Lúc này chị Hạ lại tiếp tục gọi chúng tôi xuống ăn cơm, tôi đẩy tay ra, “Được rồi, ăn cơm thôi.”

      Tô Tín bắt lấy tay tôi, ánh mắt sáng quắt nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi, “Chiếc nhẫn đâu?”

      Trong lòng tôi trở nên hồi hộp, vội vàng cười ha hả : “Trong túi em, vệ sinh còn mang theo em sợ nó bị phai mờ.”

      Tô Tín muốn gì nữa nhưng lúc đó ba Tô bước ra ngoài còn cố tình ho hai tiếng.

      Tô Tín biết điều buông tay ra, bóng đen người đột nhiên biến mất. Lòng tôi chợt lạnh , cho tới nay tôi luôn tìm kiếm cảm giác an toàn cho mình, nhưng hôm nay tôi lại quyết định buông tha nó dũng cảm bước .

      --- ------ ------ ------ ------ ---------

      Thường nghe người ta , trưởng thành chỉ là chuyện trong nháy mắt. Đúng vậy, trong lúc Tô Tín kéo tôi xuống lầu, trong đầu tôi nghỉ như vậy.

      --- ------ ------ ------ ------ ---

      Ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm, ba Tô đề nghị đưa cả nhà công viên dã ngoại, khi ông những lời này ông luôn nhìn tôi, tôi lập tức hiểu ý từ chối, “Cái này… Dì cả em đến nên em muốn ra ngoài.”

      Tô Tín lo lắng hỏi: “Có khó chịu lắm ?”

      .” Tôi lắc đầu, nhìn lo lắng mà mũi tôi chua xót nhưng chỉ có thể nuốt xuống tất cả khổ sở trong lòng, mỉm cười : “Ở nhà nghỉ ngơi lát sao.”

      Chị Hạ đưa cho tôi ly sữa, thân thiết : “Uống nóng để thoải mái chút.”

      Tôi nhận lấy ly thủy tinh, uống miếng cảm thấy sữa cũng bị đắng, rất khó uống.

      --- ------ ------ ------ ------ -------

      Tôi nhìn chiếc xe của ba Tô xa, nhanh chóng lấy vé máy bay ra và thu dọn đồ đạc, tính để lại bức thư nhưng khi suy nghĩ kỹ chỉ kéo hành lý thôi.

      Hai năm sau tôi nhất định khiến ba Tô tâm phục khẩu phục để Tô Tín quay về Trung Quốc với tôi.

      Ngồi taxi ra sân bay mà nước mắt tôi tuôn rơi, tất cả ngụy trang của hai hôm nay đều thể ra ngoài, tôi bụm mặt ngừng an ủi chính mình. Chỉ có hai năm thôi, phải tin tưởng bản thân và tin tưởng cả Tô Tín.

      Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu thấy tôi khóc đống tiếng nhưng tôi chỉ nghe được câu “what’s wrong”.

      Tôi lau sạch nước mắt bước xuống xe, “bye bye” với tài xế rồi nhanh chóng vào sân bay, tôi sợ chỉ cần tôi chần chừ giây nào tôi quay trở lại, nỡ rờ xa nơi này…

      Dù sao Tô Tín vẫn còn ở đây…

      --- ------ ------ ------ ------ ----

      Ngồi trong phòng chờ tôi quyết định tắt điện thoại, ngăn hết toàn bộ liên lạc với bên ngoài. Tôi nhìn cửa ra vào, hy vọng Tô Tín có thể đứng bên ngoài cánh cửa ấy nhưng cũng mong đừng đến.

      Cái cảm xúc chết tiệt ấy quấn lấ tôi khiến hốc mắt tôi nóng lên. Tất cả nước mắt đều khóc hết xa taxi, bây giờ có muốn khóc cũng kiếm ra nước mắt.

      Đến thời gian, radio ở sân bay nhắc nhở mọi người, tôi nhanh chóng xách túi lên.

      Đứng xếp hàng sau dòng người, tôi bất an hy vọng đội ngũ an ninh kiểm tra nhanh lên, tôi quyết định rồi nên muốn có bất kỳ việc gì ngăn cản mình.

      Rời có lẽ tôi hối hận, nhưng nếu ở lại tương lai tôi còn hối hận nhiều hơn.

      Hình như ông trời cố tình như mong muốn, chúng tôi bị cản lại, gần đây có dịch cúm lan tràn nên các hành khách đến sân bay đều phải qua các bước kiểm tra.

      Tôi muốn bộc phát ra, có rất nhiều hành khách cũng oán trách, những ngôn ngữ tôi hiểu, thế giới bên ngoài hò hét mà trong lòng tôi cũng hò hét theo.

      Trong quá trình kiểm tra tôi vẫn luôn cúi đầu, chỉ sợ Tô Tín phát ra tôi.

      Tôi thuận lợi thông qua kiểm tra sức khỏe, cầm vé máy bay và hộ chiếu tới phần kiểm tra an ninh.

      Nhân viên kiểm tra người nước ngoài nhìn tôi cười rạng rỡ, câu: “ đường vui vẻ.”

      Tôi nhanh chóng cười đáp lễ, trong giây phút đó tôi thấy bóng dáng quen thuộc.

      Tô Tín tìm tôi trong đám người, cẩn thận đụng vào người khác, tôi chưa từng thấy ánh mắt tuyệt vọng và luống cuống này của bao giờ.

      Lần đầu tiên tôi thấy bộc lộ hết cảm xúc của mình ra ngoài.

      Trong nháy mắt đó, lòng tôi đau đớn vô cùng, chỉ muốn ngồi xổm xuống. Nước mắt như bờ đê bị vỡ, muốn ngừng cũng ngừng được.

      Tôi cố gắng bình tâm lại, nhìn kỹ lâu nhưng thấy tôi, bóng dáng càng ngày càng xa.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Editor: Băng Châu
      --- ------ ------ ---

      Chương kết (1)



      Hai năm có ý nghĩa gì, cuộc sống có bao nhiêu lần hai năm, bây giờ tôi học năm hai đại học, trong hai năm này tôi phải học tập tốt để thi đậu nghiên cứu sinh và tìm công việc tốt, lúc đó tôi có danh chính ngôn thuận với ba Tô Tín là tôi có thể đứng bên cạnh .

      Cho nên lúc tôi ngồi trong ký túc sáu mở cuốn tiếng cấp sáu ra Tân Hân nhanh chóng đập vào đầu tôi, buồn rầu : “Kỳ Nguyệt à, sao cậu lại mù quáng tự làm khổ bản thân mình như vậy chứ?”

      phải tôi mù quáng tự làm khổ mình, mà là tự đặt tay lên ngực hỏi xem có người phụ nữ nào có thể thoải mái yên tâm theo người đàn ông ưu tú hơn mình cả nghìn vạn lần? Vốn dĩ cuộc sống này phải là phim thần tượng, cho rằng mình như thế có người , dù có người chăng nữa chẳng lẽ có trắc trở gì sao?

      Thế giới này cũng phải là truyện cổ tích, truyện cổ tích chỉ là công chúa Bạch Tuyết ăn táo độc chết , bé Lọ Lem chịu đựng ngược đãi, mỹ nhân xinh đẹp ngủ say trăm năm nhưng cuối cùng vẫn có thể vượt qua và sống hạnh phúc với hoàng tử.

      Dù sao cốt truyện vẫn là thế, bao giờ thuận buồm xuôi gió cả. Phải có nhấp nhô lên xuống mới có thể đặt nền móng hạnh phúc về sau.

      Cái tôi giác ngộ được lần này phải ai cũng làm được.

      Tân Hân nghe tôi tự thuật xong hơi kinh ngạc nhưng cũng còn lờ mờ, ngượng ngùng : “Kỳ Nguyệt, tớ cảm thấy cậu còn là cậu nữa rồi.”

      --- ------ ------ ------ ------ ------ -------

      “Có phải cảm thấy tớ tỏa ra được ánh sáng thần thánh ?”

      “Đúng vậy.” Tân Hân bình tĩnh : “Lúc nãy có nhưng khi cậu hỏi câu này cậu trở lại bình thường trong đám người rồi.”

      “…Aizz, tóm lại, tớ phải học tập giỏi.” Tôi tiếp tục quay đầu học từ vựng.

      Tân Hân thở dài, “Cậu đừng như vậy, bản chất của cậu còn, còn đâu cái người lười chỉ thích ngủ đây?”

      Tôi tức giận : “Chết ở nơi xa rồi.”

      Tân Hân chống cằm, “Tình huống của cậu cho chúng tớ biết điều, có đôi khi công lực của ba chồng còn mạnh hơn cả mẹ chồng, ba của Tô Tín quả là phúc hắc khi có thể bắt được điểm yếu để trấn áp cậu.”

      “Dù sau tất cả cha mẹ thế giới đều suy nghĩ vì con cái mình.”

      Tân Hân vỗ vai tôi, “Mặc kệ là gì cũng hãy cố lên, gần đây có tin tức gì của Tô Tín ?”

      Nghe ấy hỏi mà lòng tôi trầm xuống.

      --- ------ ------ ------ ------ ------

      Tô Tín thay đổi số di động, bất cứ cái gì có thể liên lạc với đều được, tôi cảm giác như biến mất hẳn trong cuộc sống của tôi. Tôi biết là đổi hay là ba đổi nữa.

      Ngày đó khi bước xuống máy bay tôi mở điện thoại lên, trong lòng lập tức tê dại, màn hình lên mười mấy cuộc gọi nhỡ. Tôi quyết đoán tắt điện thoại nhìn nữa, thẳng về trường.

      Còn ba ngày nữa là khai giảng, sinh viên trong trường rất ít, khí tràn ngập yên ắng lắng đọng, tôi gọi điện cho mẹ ra hết mọi chuyện. Bà tức giận mắng: “Ghét con? Dựa vào đâu chứ, mẹ đây cũng ghét con ông ta! Kỳ Nguyệt, về đây xem mắt , dù sao các con cũng chưa có làm giấy chứng từ gì cả!”

      Tôi nắm chặt điện thoại, thở dài hơi, “Thôi, mẹ, là chính con chọn con đường này. Con vì nhà ấy mà là vì chính mình.”

      Cúp điện thoại, tôi muốn gọi tới số của những cuộc gọi nhở kia, chần chừ lúc lâu mới nhấn nút gọi.

      Lần thứ nhất, tắt máy.

      Lần thứ hai, số điện thoại vừa gọi tồn tại.

      Lần thứ ba, giống như .

      Lần thứ tư, có lần thứ tư, tôi thừa nhận, thủ đoạn của ba Tô Tín quá sắc bén và triệt để, tôi còn hy vọng gì có thể đấu với ông nữa.

      Quay về ký túc xá, vén màn lên, ánh mặt trời đầu xuân chan hòa khắp phòng, lại năm mới đến.

      Nhưng cuộc sống dạt dào trong trường sắp tới còn bóng dáng của Tô Tín.

      Tôi nhìn ánh mặt trời lâu lâu, cảm giác đôi mắt mình chua xót đau đớn vô cùng.

      --- ------ ------ ------ ------

      Khí thế hừng hực đến ngày khai giảng, tôi đứng dưới sân bóng rổ treo băng rôn, nhưng với mãi cũng tới. Trước kia còn có Cố Hành Chỉ thay tôi treo lên bởi dáng người cậu cao ráo, tay dài nữa nên treo lên rất thoải mái.

      Trong lúc nghỉ đông Cố Hành Chỉ và Tiểu Úy hẹn hò với nhau. Do hội học sinh có quy định người trong hội được đương với nhau, vì Tiểu Úy nên Cố Hành Chỉ quyết định rút khỏi hội, hội trưởng cũng tiếc gì và thế là cơ hội tôi gặp Cố Hành Chỉ cũng ít .

      Tôi nhìn Tiểu Úy vui vẻ bận rộn treo băng rôn, đột nhiên nghĩ tới mình lúc trước, khi đó cũng có người ở bên cạnh bảo vệ như vậy.

      Dĩ nhiên là sau này ấy cũng hiểu, là chuyện của hai người, chỉ có người bỏ ra vĩnh viễn bao giờ được.

      Cố gắng bảy tám lần cũng được tôi bất lực nhảy từ ghế xuống. Lúc này có người cầm lấy băng rôn trong tay tôi, tôi sợ hãi ngước mắt lên nhìn, ra là cậu chàng lớp trưởng mắt kính, cậu ta cười cười , “Sư mẫu em giúp chị, nhìn chị lăn qua lăn lại ở đây cũng nửa ngày rồi.”

      xong leo lên ghế giúp tôi treo lên.

      Tôi xấu hổ : “Cảm ơn em.”

      Tôi đỡ cho cậu ta, cậu ta vừa treo vừa hỏi: “Thầy Tô làm công vệc khác sao?”

      Cậu ta vừa dứt lời giọt nước mặt tôi rơi xuống đoán trước, tôi nhàng “uhm”

      Cậu ta cứ thế tiếp: “ ra thầy Tô dạy rất hay, là người đàn ông ưu tú.”

      “uhm.” Tôi cũng biết nên cái gì, chỉ có thể vui vẻ đáp ứng.

      “Sư mẫu hãy quý trọng thầy ấy tốt.”

      Tôi vỗ lưng cậu ta, cười rộ lên, “Em phải thích thầy ấy chứ, cố gắng theo đuổi , chị ngại.”

      Ánh mắt cậu lo nhìn theo băng rôn nhưng vẻ mặt rất bất đắc dĩ, “Sư mẫu, chị đừng giỡn, định hướng tình dục của em rất bình thường, em chỉ hâm mộ thầy Tô thôi, học kỳ này đổi thấy mới bằng góc của thầy Tô.”

      “Uhm, dù sao các em cũng phải học tập tốt. Thầy của em ở nước ngoài đào tạo chuyên sâu, thầy ấy… giờ rất tốt, có công việc tốt…và cuộc sống càng tốt.” Cổ họng tôi khô khốc, trong miệng như niếm nước đắng.

      “Vậy là tốt rồi.” Cậu treo xong phủi phủi tay, “Đàn ông mà, phát triển là quan trọng nhất, nếu là em, em cũng chui đầu dạy học trong trường, huống chi thầy Tô lại là người có tài hoa và tiền đồ cao như thế.”

      Lời của cậu như cho tôi nghe, tôi chỉ biết tiếp lời, “Đúng vậy.”
      Last edited: 26/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Editor: Băng Châu
      --- ------ ------ ---

      Chương kết (2)



      ngày nọ tâm huyết sôi trào muốn lên mạng nên bỏ hết tài liệu trong tay xuống, ông xã HP quý vắng tôi lâu nên dính tầng bụi mỏng, N ngày lên mạng trong ký túc xá rồi.

      Đột nhiên tôi cảm thấy hơi hoảng, ý chí đúng là sức mạnh đáng sợ.

      Tôi thấy biểu tượng của hội trưởng sáng.

      Tôi: Online?

      NC hội trưởng: Có chuyện gì?

      Tôi: Trước kia tôi có nhờ thầy Tô đưa cho bản thảo, còn giữ ?

      NC hội trưởng: Thầy ấy phải là người đàn ông của sao, trực tiếp với thầy ấy là được rồi.

      Tôi: …… Cả hai chúng tôi xóa hết rồi.

      NC hội trưởng: Ừ, tôi tìm lại, chờ chút.

      lát sau, hội trưởng gửi bản thảo cho tôi. Tôi nhấn chấp nhận.

      Nhanh chóng mở bản thảo ra, nhìn từng dòng .

      Đa số đều là thông tin nhàm chán về công việc và cuộc sống. Tôi nhìn câu hỏi cũng có thể đoán ra được đáp án phía dưới. Trong lòng tôi cảm thấy vui mừng, ra tôi hiểu như vậy.

      Tầm mắt đột nhiên chú ý tới mấy dòng cuối.

      [người phỏng vấn] Kỳ Nguyệt: Cuối cùng, xin hỏi thầy Tô có người trong lòng chưa?

      Tô Tín: Uhm, cũng có.

      [người phỏng vấn] Kỳ Nguyệt: sao? Có thể tiết lộ ra ?

      Tô Tín: thể, chỉ có thể , tôi đợi ấy.

      Tôi đợi ấy, tôi đợi ấy, tôi đợi ấy…

      Tôi lặp lặp lại trong lòng bốn chữ này, lúc đó Tô Tín đợi tôi phát ra thích tôi, đợi tôi cũng thích , đợi có thể chuyển từ đơn phương thành song phương, luôn chờ…

      Chờ tôi từ từ đến gần bên .

      Cuối cùng, tôi gục bàn khóc thành tiếng, nước mắt chảy lên bàn phím làm hư luôn cái mạch mẹ (motherboard), đến chỗ sửa chữa nhân viên khuyên tôi, tiền để sửa nên mua cái mới luôn, thế là ông xã HP quý hỏng.

      biết có phải có gì đó minh mẫn chỉ dẫn tôi mà tôi ham vui đùa nữa, mỗi ngày đều chui vào thư viện học hành.

      Thời gian rãnh rỗi đều lao vào các báo cáo và từ vựng tôi nghĩ lung tung.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ---

      Nếu Tô Tín đợi tôi, vậy tại có cái gì khiến tôi dám đến gần chứ?

      Hai năm, chỉ là hai năm mà thôi.

      Coi như sinh mạng có bị rút trong hai năm ấy xem như tôi chưa từng qua hai năm đó mà đến hai năm sau.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ --------

      Nghỉ hè năm hai đại học tôi rút khỏi hội học sinh, hủy tất cả các đoàn đội, tập trung toàn lực học tập cho năm ba.

      Ngày rút khỏi hội, mình tôi đến phòng làm việc tìm hội trưởng. Dường như ta biết tôi rút nên nhanh chóng đồng ý, trước khi ta gọi tôi lại, nhìn tôi sâu sắc, “Kỳ Nguyệt, hai năm làm việc với , biểu của tệ. Tôi còn nhớ khi phỏng cấn vào năm nhất, trả lời vấn đề rất sắc bén, tôi nhanh chóng ghi nhớ . Bây giờ muốn , vị trí hội phó này giao cho Tiểu Úy.”

      Tôi giọng : “Tôi còn tưởng rằng gọi tôi lại điều gì thắm thiết, bây giờ tôi giao chức hội phó cho người khác, khi nào muốn quay về giao lại cho .”

      Hội trưởng bật cười lên, “ đừng có nằm mơ, hội trưởng tôi đây phải là người như thế. Nhưng mà, chắc tôi sắp xếp như vậy là điều muốn thấy nhất rồi.”

      “Uhm, cảm ơn hội trưởng.”

      Hội trưởng tiếp: “Lúc tại nhiệm tôi gây thù quá nhiều, bây giờ chỉ muốn lập tức tốt nghiệp tìm việc làm, muốn làm chuyện tốt là nghiêm chỉnh làm người.”

      “Uh, tôi cũng vậy.” Tôi gật đầu, “Cùng nhau cố gắng thôi.”

      Lúc xoay người tới cửa phòng hội trưởng hét to câu ở phía sau: “Đừng làm mình mệt mỏi quá, thỉnh thoảng cũng nên nghỉ ngơi chút.”

      Tôi dừng bước nhưng quay đầu lại, bởi vì câu ta mà nước mắt tôi chực trào. Chỉ gật đầu rồi bước nhanh ra cửa.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Kết thúc năm hai đại học lấy được học bổng toàn phần. Tháng tám có kiểm tra, thuận lợi vượt qua cuộc thi tiếng cấp sau, tháng chín có hai môn thi cũng thong thả đối phó.

      Cuộc sống đại học của Tân Hân và Lâm Tĩnh vẫn muôn màu muôn vẻ như cũ, ngẫu nhiên Tân Hân hay trêu tức tôi, tôi và Thất Trưởng trừ khác nhau về ngoại hình ra mọi thứ đều giống nhau.

      Tôi ung dung trả lời lại: “Nào dám so với các cậu, bên là chạy về đỉnh Quang Minh sáng chói, bên là chạy về phía mười tám tầng địa ngục.”

      ấy lập tức : “Cậu chính là người chạy về mười tám tầng địa ngục ấy.”

      Tôi trả lời lại nhưng cũng thể thừa nhận, dường như tôi chạy đến địa ngục, làm biếng hai mươi mấy năm đột nhiên hăm hở học tập và tương tư hành hạ.

      Tôi cũng biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

      Mẹ tôi có tới trường thăm tôi vài lần, lúc tôi đón bà, thấy bà đau lòng chịu nổi, bà lúc tôi đến bên bà, trông tôi giống như tiên nữ lướt bổng.

      Tôi trêu ghẹo, “ phải rất tốt sao, lúc lúc lại thon thả nữa.”

      : “Mẹ nỡ. Ở nhà thấy con biết mỗi ngày con ăn uống có đầy đủ .”

      “Con thấy bây giờ con ăn cơm còn đúng giờ hơn lúc khi còn liều mạng chơi game.”

      Mẹ cầm tay tôi, “ chịu nổi nữa đừng gắng gượng. Mỗi lần thấy con như vậy mẹ rất đau lòng, nếu để ba con thấy con như bây giờ chắc ngày nào ông ấy cũng khóc mất.”

      Tôi gật gật đầu, “Con biết, cho nên mới để cho ba thấy. Mẹ, tạm thời bây giờ con thể làm con dâu tốt để mẹ tăng thể diện nhưng con cố gắng cho mẹ điều ấy.”

      Mẹ chỉ vào đầu tôi, “Con ngốc.”

      Sau đó bà hỏi: “Thằng nhóc Tô Tín sao rồi.”

      Tôi lắc đầu, sau khi trở về tôi vẫn cố chấp giữ lại tất cả phương thức liên lạc, số di động hay email gì cũng thay đổi, nhưng chưa bao giờ thấy liên lạc. Tôi muốn chủ động liên lạc với nhưng biết bắt đầu từ đâu. giờ ngoại trừ việc học ra, cái duy nhất tôi có thể làm chính là chờ đợi và tin tưởng.

      Chờ trở về, tin tưởng về.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Editor: Băng Châu
      --- ------ ------ ---

      Chương kết (3)



      === ====== Thời gian quay về lúc trước khi từ Mỹ quay về nước === =======

      Bầu trời xanh thẳm, khí hậu vô cùng tốt, ánh nắng mặt trời xuyên qua từng kẽ lá chiếu vào người Tô Tín.

      và Tô Triết hai người dạo dừng lại nghỉ ngơi cầu.

      Im lặng lúc lâu Tô Triết lên tiếng trước: “Chuẩn bị lúc nào kết hôn với con bé?”

      Tô Tín sửng sốt rồi lập tức cười yếu ớt, “Đợi ấy tốt nghiệp.”

      “Về nước kết hôn?”

      “Uhm.” Tô Tín nhìn về phương xa, “Chắc là vậy.”

      “À.” Tô Triết cười lạnh, “Lần này cho con về nước là muốn tìm người mẹ có dã tâm của con về, ai ngờ đâu người tìm về mà chính mình cũng góp vui vào đó.”

      Tô Tín chống lên lan can cầu, cười cười gì.

      Tô Triết tiếp: “Con trai à, có nghĩ tới đưa con bé đến Mỹ sống ?”

      “Di dân đến Mỹ?”

      “Uh, bây giờ tuổi Kỳ Nguyệt cũng , trong đại học nam sinh lại nhiều, chẳng lẽ con muốn ngày ngày nhìn thấy con bé sao?”

      ấy chịu đâu, ba mẹ đều ở trong nước, việc học của mình còn chưa hoàn thành hơn nữa… chắc chắn là muốn con thấy.”

      Tô Tín câu này chân mày cau lại hình như là nhớ tới hồi ức gì.

      Tô Triết nhìn con, đôi mày rậm nhăn lại, “Con trai của Tô Triết làm sao mà thể quyết đoán vậy? Năm đó ba dường như là cưỡng ép mẹ con đến Mỹ, thời gian này còn phải chú ý nhiều hơn, khi Kỳ Nguyệt tới đây ba có thể tìm trường học tốt cho con bé hoàn thành việc học. Về phần ba mẹ con bé cũng có thể chuyển đến đây luôn, con cũng nhờ đó mà hiếu thuận với ba mẹ vợ nhiều hơn.”

      Tô Tín hơi chần chừ rồi lại hỏi: “Vậy phải con trở về nước cũng vậy sao?”

      “Muốn để người ba nuôi dưỡng con mười năm ở đây mình?” Ánh mắt Tô Triết sắc bén, “ là ba hài lòng về Kỳ Nguyệt, Cherry tệ con lại thích, cứ cố chấp tìm Kỳ Nguyệt. Lần đầu tiên ba thấy Kỳ Nguyệt thoải mái, nhưng là người con nên khuyên nhủ mình chấp nhận, những chuyện của các con ở Trung Quốc ba cũng nghe mẹ con ít, cũng giúp các con liên lạc với vài người bạn ở trong nước xử lý. Hôm nay ba muốn cho con bé hoàn cảnh tốt, cùng cố tình cảm của hai đứa, cho hai đứa tương lai sáng lạng mà con lại muốn?”

      Tô Tín trầm mặc, Tô Triết thấy con trai gì nữa xoay người bước .

      Tô Tín thấy thế bước nhanh đuổi theo Tô Triết, : “Vậy con quay về hỏi thăm ấy xem sao?”

      Cắn câu rồi, Tô Triết ngầm thở dài, “Để ba hỏi , con quá dung túng cho con bé rồi, nếu con bé đồng ý chắc chắn con nữa.”

      Tô Tín suy xét hồi rồi đồng ý.

      --- ------ ------ ------ ------ -----

      Vé máy bay được chuẩn bị từ mấy ngày trước.

      Tô Triết nhìn theo bóng lưng của Kỳ Nguyệt, gầy mạnh mẽ, khác gì Hạ Mộng Phồn khi còn trẻ, ông ghét Kỳ Nguyệt, lần đầu tiên nhìn thấy con bé chỉ cảm thấy như cách thế hệ. Ông sợ con trai cũng theo gót mình, ông sợ sớm muộn gì con bé cũng ỷ lại vào con trai mình đến nghiện mà đánh mất chủ kiến bản thân, hoặc là bị con trai mình tạo áp lực cũng bộc phát ra như Hạ Mộng Phồn, xa cách mười năm, khổ sở này chỉ có mình ông biết.

      Bây giờ nhìn lại, Kỳ Nguyệt thức thời, thông minh, bản thân lén lút ra nhưng vẫn để lại chiếc nhẫn làm tiền đặt cược. Chỉ hy vọng trong hai năm con bé có thể tôi luyện bản thân, rèn luyện trái tim trở nên mạnh mẽ. Đau dài chi bằng đau ngắn, cũng hy vọng con trai có thể kềm chế tâm tình mình, nó còn nhiều tiềm lực và tài hoa chưa phát huy, thể để phụ nữ trở thành chướng ngại vật để phát triển nghiệp.

      Về phần chiếc nhẫn này, ông cho bất kỳ người nào, chờ hai năm sau Kỳ Nguyệt cho ông câu trả lời hài lòng, trở thành phụ tá đắc lực cho Tô Tín. Ông Tô Tín chiếc nhẫn này, trở về Trung Quốc tìm con bé.

      Dĩ nhiên, những thứ này chỉ là mục đích thứ yếu của ông, ông chủ yếu là vì người.

      Bàn trà nguội, Tô Triết cầm chén, chậm chạp uống.

      Aizzz, cả đời làm quân tử thẳng thắng vô tư thế mà bây giờ phải làm tiểu nhân gian trá lần.

      Đôi mắt ông nheo lại, Hạ Mộng Phồng ơi Hạ Mộng Phồn, lần này tôi bất chấp mọi thứ chỉ vì muốn bà trở lại bên cạnh tôi.

      Nếu Kỳ Nguyệt lựa chọn ở lại với tình tình của bà, cũng ở lại.

      Nếu Kỳ Nguyệt lựa chọn ra , bà cũng thể ở lại.

      Hai con đường, thể có chút sơ xuất.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

      Ngày hôm sau, ba người nhà họ Tô ngồi xe công viên chơi, trò chuyện rất vui vẻ, Tô Triết lái xe, Tô Tín và Hạ Mộng Phồn kể lại những chuyện buồn cười lúc ở Trung Quốc, lại cũng rời hai chữ Kỳ Nguyệt, Tô Triết khẽ nhíu mày.

      Đột nhiên Hạ Mộng Phồn hình như nhớ tới cái gì, chợt hỏi: “Tiểu Tín à, con dâu nhà ta bình thường mỗi tháng dì cả tới vào ngày nào?”

      Tô Tín ngờ bà lại hỏi cái này, gương mặt ửng đỏ, suy nghĩ lát rồi , “Hình như là mấy ngày cuối tháng ==”

      “Hôm nay là ngày mười! Ngày mười! phải tuần đó!”

      “Sao vậy?”

      Hạ Mộng Phồn để ý tới vấn đề của Tô Tín, la lên: “Tô Triết! Quay đầu lại! Quay đầu lại!”

      Lòng Tô Triết chấn kinh, vẻ mặt nhợt nhạt, “Có gì quên ở nhà hả? công viên trước .”

      “Quay đầu lại! Ông quay đầu lại tôi nhảy xe!” Hạ Mộng Phồn nhoài nửa người ra khỏi xe.

      Tô Triết và Tô Tín cảm thấy bất đắc dĩ, Tô Triết tiếp tục để ý tới bà, chạy thẳng tới mục đích. Ở phía sau Hạ Mộng Phồn vươn tay cướp tay lái, Tô Triết hơi tức giận gầm : “Bà đừng náo loạn!”

      “Con trai, con tin mẹ ? Tin mẹ hãy cướp tay lái của ba con, quay đầu lại vợ con bỏ chạy!”

      Ông nâng cổ tay xem đồng hồ, do chọn công viên xa nhà nhất mà cũng hơn nửa tiếng rồi, bây giờ lái trở về chắc Kỳ Nguyệt cũng .

      “Uhm, quay về .”

      Hạ Mộng Phồn thúc giục ông lái, “Nhanh lên! Ông cái lão hồ ly này! Tôi biết ông suy nghĩ cái gì rồi!”

      Tô Triết chỉ mỉm cười, nhiều năm như vậy, hiểu ông nhất cũng chỉ có bà.

      --- ------ ------ ------ ------ ---------

      Về đến nhà, Hạ Mộng Phồn lớn tiếng gọi Kỳ Nguyệt.

      Trong căn nhà ấm cúng có người trả lời, lòng Tô Tín căng thẳng bước nhanh lên lầu, tất cả hành lý của Kỳ Nguyệt thấy đâu, tất cả biến mất giống như chưa từng tới đây.

      Kỳ Nguyệt rất thẳng thừng.

      Trong lòng Tô Tín còn lạnh nữa mà toàn bộ gió rét mùa đông ỉ trong đó rồi.

      Hạ Mộng Phồn tới bên cạnh , thấy tình hình trong phòng cũng hiểu mọi chuyện.

      Tô Triết từ từ lên lầu, đến bên cạnh hai mẹ con, bình tĩnh : “Tô Tín, chính con bé lựa chọn rời , quyết tâm muốn chào tạm biệt con.”

      Tô Tín xoay người, lạnh nhạt : “Tránh ra!”

      Sắc mặt Tô Triết thay đổi nhìn , đứng im như cũ.

      Tô Tín đẩy ông, chạy như điên ra ngoài, thể thừa nhận, ánh mắt con trai lúc này khiến ông khỏi lo sợ.

      Giống như con báo, lực sát thương làm người ta sợ hãi.

      Hạ Mộng Phồn cười với ông, “Ông mãn nguyện rồi chứ?” sau đó chạy theo Tô Tín, Tô Triết đứng ở cửa phòng, ánh mặt trời kéo dài cái bóng của ông.

      Ông bình tĩnh trấn an nỗi lòng, ông làm gì sai, cái gì cũng có.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Lúc Tô Tín và Hạ Mộng Phồn tìm thấy Kỳ Nguyệt mà quay về nhà là giữa trưa.

      Tô Triết bình tĩnh ngồi sofa uống trà, Tô Tín vào cửa cũng nhìn ông, trực tiếp lên lầu. Khi xuống lại tay còn cầm theo hành lý.

      Toàn bộ quá trình, đôi mắt lạnh của Tô Triết dõi theo, lúc Tô Tín kéo cửa ra Tô Triết mới chậm rãi : “Con chắc chắn con ?”

      Bước chân Tô Tín dừng lại.

      Tô Triết đặt ly trà xuống, vẻ mặt bình ổn : “Ba cho các con mỗi người gian phát triển, con tìm con bé cũng chỉ khiến nó phân tâm. Tin tưởng lâu sau con bé chín chắn đứng trước mặt con.”

      Tô Tín để hành lý nặng nề ngã xuống đất, ầm tiếng tựa như tức giận khó có thể kềm chế của bây giờ.

      nhìn Tô Triết, gằn từng chữ, “Con cảm thấy ấy rất tốt, ấy bây giờ là tốt nhất, ấy trong lòng con là tốt nhất, từng là, tại là và sau này vẫn là.”

      Đoạn đối thoại này làm cho Tô Triết thấy hoảng.

      Tô Tín xong tiếp tục xách hành lý ra cửa, Tô Triết quát lớn tiếng phía sau: “Con đừng vọng tưởng, con bé đồng ý tạm thời gặp con, con cũng phí công thôi. Còn nữa, di động con ba xóa số, hủy bỏ email của con, tất cả tài khoản đều đóng băng hết. Ngoài ra, công ty hàng cũng đồng ý cho con trai ba Tô Tín bất cứ nơi nào.”

      Tô Triết xoa xoa huyệt thái dương muốn lên lầu, đột nhiên quay đầu với Tô Tín đứng ở cửa: “Công ty ba Cherry chỗ trống, ngày mai con đến đó làm , à đúng rồi, ba tuyệt đối nghĩ nhân cơ hội này hợp tác con và Cherry, con bé gả cho người đàn ông Italy. Tô Tín, con trai à, tự giải quyết cho tốt .”

      Ông xong dứt khoát xoay người lên lầu, trở về phòng mình.

      Tô Tín đứng ở cửa, đột nhiên cảm thấy bất lực vô cùng, đấu lại ba của mình, ông đủ hùng mạnh, mạnh hơn mình gấp trăm ngàn lần.

      Lần đầu tiên Tô Tín cảm giác được, ra quyền thế đáng sợ như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :