1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư, quá dùng sức - Ma Giáp Nãi Phù Vân (Hoàn Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Băng Châu
      --- ------ ------ ---
      40.2

      Nằm xe chút tôi tỉnh rượu được phân nữa, cảm thấy đau đầu tôi xoa xoa đầu chút, Tô Tín mở cửa xe sau, tôi u mê nhìn , khẽ mỉm cười giơ tay sửa lại mái tóc tôi, hỏi: “Tỉnh rượu rồi?”

      “Ừ.”

      nhìn tôi, khóe mắt cong lên đầy ý cười: “Còn say xe ?”

      Tôi nhớ lại lúc nãy mình những lời này, mặt nóng lên xấu hổ, ngập ngừng : “Khụ khụ, uhm, cái đó, còn.”

      Tô Tín lấy bình giữ nhiệt trước xe ra, đưa thuốc giải rượu cho tôi, trong quá trình tôi uống Tô Tín vẫn còn nhìn tôi, tôi xấu hổ trừng mắt nhìn , Tô Tín lại cười: “Kỳ Nguyệt, dáng vẻ lúc nãy của em chưa từng thấy qua.”

      Tôi hung hăng đậy nắp bình giữ nhiệt lại: “Đừng có tán dóc với em, dù sao về sau cũng thấy được nữa đâu.”

      Tô Tín nữa, cúi đầu nhìn cách ăn mặc của tôi, nhăn mặt: “Kỳ Nguyệt, mua đồ cho em thôi.”

      Tôi nhìn cái váy ngắn chân mình, cố ý ra vẻ quyến rũ : “Chẳng lẽ thấy mặc như vậy rất hấp dẫn sao?”
      Tô Tín nghiêng đầu qua bên: “Bình thường thôi.”

      “Cho nên em đàn ông các đáng ghét, con người ta mặc thích muốn chết còn nhà mình chào đón!”

      ngoái đầu nhìn tôi, trong mắt đen u chợt bừng sáng: “Người khác thế nào biết, cũng quan tâm tới, chỉ thích em.”

      Tôi đưa tay làm thành hai nắm tay: “Ay da, hai là buồn nôn quá , hôm nay trước mặt mọi người như thế còn chưa đủ, bây giờ còn muốn làm mình nữa!”

      Tô Tín bắt lấy tay tôi: “ để cho mẹ em tuyên bố quyền sở hữu trước mặt mọi người chắc chắn những người thân thích của em giới thiệu đối tượng cho em.”

      Tôi cố làm ra vẻ thương tiếc: “Ừ, đó là đương nhiên, chừng còn gặp được người tốt hơn , sai lầm…”

      Tô Tín cho tôi nữa, : “ xin nghỉ bay về, vẫn tới kịp bữa tiệc, vì thể thành ý nên đứng bên chờ em cả ngày trời.”

      Lòng tôi trở nên ấm áp, ngồi lên đùi , đưa tay xoa mặt , “ có thể tới là quà sinh nhật tốt nhất của em, còn hoàn hảo. đấy.”

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------

      Đến cửa hàng quần áo nữ, nhân viên bán hàng chịu khó theo tôi lựa đồ, Tô Tín chọn cho tôi cái quần rồi bắt tôi vào phòng thử, nhân viên bán hàng cười hỏi: “Xin hỏi chị đây mặc số mấy?”

      Tôi vỗ vỗ đầu, liều mạng nhớ tới số đo của mình Tô Tín trước: “ thước chín.”

      “Ừ.” Tôi vội vàng theo: “Đúng đúng, thước chín.”

      Nhân viên bán hàng cười cười lấy đồ cho tôi, tôi đến bên cạnh Tô Tín: “Này này, sao lại giống y mẹ em vậy?”

      Tô Tín sờ sờ cằm, nghiêm túc : “Ôm nhiều biết thôi.”

      Mặt tôi đỏ lên, đúng lúc nhân viên bán hàng lấy quần ra, Tô Tín lên trước cầm lấy soi kỹ rồi mới đưa cho tôi vào phòng thử đồ.

      Trong phòng thử đồ, mặc cái quần mà tôi hết ngã trái rồi ngã phải, bởi vì tâm lý của tôi vẫn còn ám ảnh chuyện lần trước té trong nhà tắm nên bây giờ tôi mặc đồ rất chậm, kỳ kèo mãi mới kéo khóa lên được. hiểu sao tự nhiên lại thấy trong lòng ấm áp lạ thường, chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài đột nhiên có cái gì đó nhọn nhọn trong túi quần đâm vào đùi khá đau.

      Tôi lục túi quần, vừa mở ra thấy được nó trái tim muốn nhảy ra ngoài, sợ tới mức xém xíu là buông tay chạy ra ngoài.

      chiếc nhẫn kim cương nho xinh xắn vừa vặn với ngón áp út của tôi, ánh sáng viên kim cương chói lọi như muốn đâm mù hai mắt tôi.

      Tôi đứng đó ngẩn người đến nỗi chân tê cũng biết, kinh ngạc cả cơ thể như muốn nhũn ra.

      bỏ vào lúc nào?

      Tô…Tô…Tô Tín đây là……cầu hôn tôi???

      --- ------ ------ ------ ------ ---

      Trời ơi, điên, tôi muốn phát điên lên mất, phải làm thế nào đây?

      Lòng tôi trở nên loạn cào cào, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng của Tô Tín: “Xong chưa?”

      Tôi vỗ vỗ ngực, giọng khẽ run: “Uhm, em…em xong…xong…rồi.”

      Tô Tín tiếp tục nghiêm túc hỏi: “Được ?”

      Tôi có thể hiểu được trọng điểm hỏi, hai chữ này của như muốn bóp chặt cổ họng tôi, tôi suy nghĩ rất nhiều câu trả lời nhưng biết nên cái gì.

      --- ------ ------ ------ ------ ------

      Càng khẩn trương càng phải quay lại nguyên nhân tới đây làm gì? Uhm, tôi tới là để mua quần áo.

      Có câu “chị em như tay chân, đàn ông như quần áo”. Nghĩ tới Kỳ Nguyệt tôi từng ba chân bốn cẳng chạy trần truồng mình gần hai mươi năm, khó khăn lắm mới gặp được bộ đồ hàng hiệu mà tôi mua nổi là muốn làm bộ duy nhất sao. Nhưng vẫn cố gắng nghĩ muốn rơi vào bước đường cùng. Đợi đến khi nghĩ ra được bộ quần áo này vừa khít với cơ thể mình, mà bi kịch ở chỗ tôi lại rất vui vẻ tận hưởng nó, muốn cỡi nó ra nữa.

      Nếu đối với số đo quần áo của tôi mà người đàn ông như Tô Tín có thể như lòng bàn tay chứng tỏ rất tốt với tôi. bao lần tôi làm mặc dày mà vẫn tốt với tôi như thế, vậy tại, tôi có lý do gì mà chấp nhận ?

      Dù sao cũng là tôi nợ , sau này theo trả nợ từ từ cũng được.

      --- ------ ------ ------ ---------

      Tôi áp mặt vào cửa, giọng lớn nhưng ràng và kiên định hơn bất cứ lúc nào: “Được.”

      “Hả?” Tô Tín đứng ngoài cửa cố tình làm ra vẻ nghe .

      Tôi gấp gáp, hét to: “Em , được…được…em đồng ý…”

      “Ừ, nghe rồi.” Nụ cười Tô Tín ra rất sâu, : “ ra , ngộp thở đấy.”

      Tôi đẩy cửa ra, kéo tôi lại, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve chiếc nhẫn tay tôi, hạnh phúc ngập tràn trong lòng tôi nhưng vẫn cho sắc mặt tốt, Tô Tín cưng chiều bóp mũi tôi, “ Kỳ Nguyệt, em hai mươi rồi, tới mùa xuân chúng ta phải đính hôn thôi.”

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Băng Châu
      --- ------ ------ ---

      Chương 41:


      Loại chuyện đính hôn cứ ngỡ như mây bay thế mà Tô Tín lại mang đến cho tôi tâm trạng khá là hư vinh. Lúc học, có việc gì là tôi lại đưa tay dụi mắt, sờ cằm, khoe khoang chiếc nhẫn kim cương phát sáng ngón tay vô danh kia, tan lớp lại tháo ra cất vào túi, tránh tình trạng đường bị cướp giật.

      Hai người Tân Hân và Lâm Tĩnh nhìn những hành động này của tôi mà bày ra đầu đủ khinh bỉ, oán hận tôi, ha ha cứ khinh bỉ , cứ oán hận , tôi càng vui thôi chứ gì đâu. Tân Hân hét to: “Kỳ Nguyệt, cậu bây giờ y như mấy phi tần ngày xưa được hoàng thượng sủng ái đấy.”

      Tôi nghe ấy mà trong lòng thầm đồng ý với ý kiến đó, nhưng bên ngoài lại biểu khiêm tốn.

      Tân Hân lại hét to: “Kỳ Nguyệt à, còn giả bộ ngây thơ cái gì nữa, còn tưởng mình là mới biết lần đầu sao? ra sớm thành rồi!”

      Tôi giận, “Cái này được cái kia được, vậy tớ có thể làm gì nữa?”

      ấy : “Thím Kỳ Nguyệt, cậu xuất trước mặt tớ nữa là tốt nhất rồi.”

      Vì vậy, tôi xuất trước mặt Tân Hân nữa, trước khi nghỉ đông cuộc thi, tôi và Tân Hân được phân cùng trường thi, mà sau khi thi xong tất cả mọi người đều về nhà tìm mẹ của mình.

      Tô Tín giữ tôi ở nhà lại mấy ngày, mỗi ngày ở trong căn phòng có máy điều hòa khí ấm áp như mùa xuân, Tô Tín ở bên cạnh tôi chấm bài thi, ánh mặt trời mùa đông cũng trở nên thoải mái, ngày ngày bình yên trôi qua khiến cho người ta phải lưu luyến.

      Ngày nào đó tôi thấy chăm chú đánh dấu  vào bài thi, tôi bất mãn : “Trước khi em thấy bài thi của em toàn là gạch chéo đỏ, chưa từng thấy dấu này.”

      ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt phượng hẹp dài đen lánh sau tròng kính viền bạc cong lên, cười : “Sao có chứ, chẳng qua là gạch chéo hơi nhiều thôi, em nhìn cho kỹ vào.”

      Tôi thở dài yếu ớt, bất đắc dĩ buông tay, “Được rồi, dù sao số học cũng là vết sẹo trong tim em từ đến lớn rồi, nằm mơ cũng nghĩ tới mình lại ở chung với người đàn ông dạy số học…”

      Tô Tín đảo đảo bút lông, tính tôi cắt ngang : “Cho nên mới , theo quy luật bù trừ hết rồi, định mệnh sắp đặt hai chúng ta phải ở chung với nhau.”

      chăm chú nhìn tôi rất lâu mới dịu dàng , chỉ chữ: “Ừ.”

      --- ------ ------ ------ ------ --------

      Còn nguyên nhân nữa tôi ở lại thành phố N mà về nhà đó là tiệc liên hoan của hội học sinh, buổi liên hoan này có cũng được mà có cũng sao, tham gia hay cũng được chủ yếu là tự nguyên, nhưng cái chính là vui vẻ nên vẫn phải .

      Liên hoan ngày đó tôi ngờ mọi người lại đến đông đủ như vậy, hơn năm mươi người chen chúc nhau trong bốn cái bàn, lẩu bốc khí nóng nghi ngút, khí bắt đầu râm ran ồn ào.

      Vừa vào cửa tôi thấy Tiểu Úy, ấy cầm túi để lên ghế kế bên, tôi nghĩ chắc là ấy giành ghế trước cho tôi nên bước nhanh tới ngồi xuống, ngồi xong vỗ vỗ Tiểu Úy kinh ngạc ngẩn người : “Cám ơn nha.”

      Tiểu Úy lấy lại tinh thần, sau đó đỏ mặt, vòng vo: “Kỳ Nguyệt…sao cậu…ngồi vào chỗ này?”

      Tôi quẫn bách: “ phải cậu chiếm chỗ này cho tôi ư?”

      ấy lay lay chiếc đũa bàn, giấu mặt , : “, à à, phải…đúng vậy…”

      Lúc này đột nhiên xung quanh khá yên tĩnh, tôi theo bản năng quay đầu lại, Tiểu Úy cũng làm động tác y như tôi, đúng như tôi đoán, Cố Hành Chỉ vào trong phòng này, hôm nay cậu ta mặc áo lông trắng, đội nón có viền lông tơ xung quanh nổi bật lên khuôn mặt lạnh lẽo nhưng xinh đẹp.

      Tay tôi đột nhiên bị nắm chặt, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy miệng Tiểu Úy mím chặt, cả người như được tên được lắp vào cung chuẩn bị bắn.

      Bấy giờ tôi mới bừng tỉnh hiểu ra, ra Tiểu Úy chiếm chỗ cho ai, thế mà tôi còn tự cho mình là con khổng tước chứ, vội vàng phất tay gọi Cố Hành Chỉ: “Cấp dưới Cố, ở bên này!”

      Cố Hành Chỉ hơi nhíu mày rồi từ từ nhìn sang đây.

      Tiểu Úy bị dọa sợ thả tay tôi ra, tiếp tục cúi đầu lay lay chiếc đũa.

      Haizz này, quá thẹn thùng rồi~~

      Cố Hành Chỉ từ từ tới, tôi cầm túi đứng lên, tao nhã làm ra tư thế mời.

      Cậu ta buồn cười liếc tôi, : “Đây là cấp an ủi cấp dưới sao?”

      Tôi mở to mắt gật đầu, nhấc ngón trỏ lên chỉ vào cái người tên Tiểu Úy hề có khí thế kia, “Đúng rồi, còn tặng thêm mỹ nữ cho cậu nữa.”

      Tôi vừa xong, chiếc đũa trượt theo hình vòng cung, hơn nữa còn theo tốc độ sét đánh kịp mà bày vào mặt Cố Hành Chỉ, cuối cùng vô cùng dũng rớt xuống mặt đất.

      Tôi nhìn gương mặt Cố Hành Chỉ u, lại nhìn sang Tiểu Úy, nàng vội vàng giấu chiếc đũa còn lại xuống dưới khăn trải bàn.

      “Phụt….” Dưới tình huống này, the thứ cho tôi thể kiềm chế bản thân được.

      Mặt Tiểu Úy đỏ như quả cà chua, ấy uống miếng canh rồi mới ngẩng đầu lên, đôi tay đặt đầu gối nắm thành quyền, ngập ngừng: “Tôi cố ý… xin lỗi…”

      Cố Hành Chỉ im lặng nhìn ấy lúc, sắc mặt từ từ sáng lại, cậu xoay người nhặt chiếc đũa rớt dưới đất lên đưa đến trước mặt Tiểu Úy, lạnh giọng dặn dò: “Cẩn thận chút.”

      Tiểu Úy vội vàng nhận lấy, dám ngẩng đầu lên, “Ừ, lần sau như vậy nữa.”

      Tôi thấy Cố Hành Chỉ cũng còn bài xích nữa nên bà mai Kỳ Tiểu Nguyệt tôi đây đành phải lặng lẽ, lẳng lặng, len lén đến bàn khác ngồi.

      --- ------ ------ ------ ------ ---

      Buổi liên hoan được phân nữa thời gian.

      Hội trưởng uống khá nhiều bia, hưng phấn mời bia từng bàn, chỉ là tôi nhìn ta thế có chút thê thảm.

      Rất nhiều tên con trai cũng nhảy vào trận đấu bia, uống đến tím gan tím mật, say đến ngã trái ngã phải.

      Tôi nhìn mà phát ngán, nên lấy điện thoại ra xem thấy tin nhắn của Tô Tín.
      “Xin bà xã báo cáo tình huống ngoài ăn cơm hôm nay.”

      Tôi nhịn được cười, gõ gõ vài chữ.

      “Ừ, phu nhân theo lời dặn của tướng công chỉ ăn canh bình thường, lẩu uyên ương gì đó cũng ngó tới. Uống nước chanh, thấy bia rượu lập tức tránh xa.”

      Nhấn nút gửi , rất nhanh điện thoại lại rung.

      “Ngoan lắm, về nhà sớm chút.”

      “Biết rồi.”

      Tôi cất điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu nhìn, thấy hội trưởng quậy ở bàn kế bên, bàn bên tôi thấy vậy cũng tiến tới xem, mà chỗ bọn họ đứng đúng ngay chỗ của Tiểu Úy.

      Tôi cũng vội vàng qua, hội trưởng đứng giữa đám người với dáng vẻ say khướt, ánh mắt đầy sương mù, ta bưng ly bia lên, đưa đến gần mặt Tiểu Úy, ăn ngả ngớn: “Hội phó Tiểu Úy, uống ly này của hai xem nào, hắc hắc he he.”

      Mặt Tiểu Úy ửng hồng như nhuộm lớp màu hồng lên, nàng sợ hãi nhìn chằm chằm hội trưởng, muốn đẩy tay ta ra.

      Đám con trai xung quanh đầu óc nửa tỉnh nửa mê dụ dỗ: “Uống uống ! Hội phó Tiểu Úy cứ uống , cậu theo hai rồi còn gì.”

      Tôi lập tức xem Tiểu Úy bên cạnh Cố Hành Chỉ, muốn dùng ánh mắt cho cậu ta làm hùng cứu mỹ nhân, mà cậu ta vẫn bình tĩnh gắp nấm kim châm trong nồi lẩu ăn, bộ dạng tranh quyền thế…

      Tiểu Úy giọng : “Hội trưởng, uống say rồi.”

      Hội trưởng đến gần, hà hơi vào Tiểu Úy: “Say? Tôi có say, mau uống cho hai , hai đây còn uống được nhiều lắm.”

      Vẻ mặt Tiểu Úy lên nét chống cự, dịch ghế ngồi và sau cách cái tên quỷ say này ra xa, ra tại tôi muốn lên tát cái vào tên hội trưởng này rồi nhưng mà hai tên say rượu đứng trước mặt tôi, thể đẩy ra được, hai tên đó còn lắc lắc chai bia làm cho người khác hơi sợ.

      Tiểu Úy khó chịu cắn răng, hội trưởng vẫn còn biết xấu hổ đến gần, Tiểu Úy đưa tay lên đẩy ta ra, ngờ hội trưởng lại bắt được tay ấy.

      Lửa giận của tôi bùng lên, thừa cơ say rượu là muốn làm xằng làm bậy đùa giỡn phụ nữ sao?

      Ý định thấy chết sờn tính đẩy hai tên say rượu trước mặt ra của tôi còn chưa thực Cố Hành Chỉ nhanh hơn tôi, kéo tay Tiểu Úy từ trong tay hội trưởng ra, khí thế mạnh mẽ khiến người ta phải khiếp sợ.

      Dưới khí thế bị áp bức của người em Cố, những tên con trai ồn ào nhanh chóng an tĩnh lại.

      Tôi quyết định lên tung ra quyền cước nữa mà tiếp tục phục kích trong đống người xem kịch vui.

      Nếu lúc đầu là trò cười bây giờ là trò chơi tình cảm rồi.

      Hội trưởng thấy thế vẻ mặt có chút tức giận, muốn bỏ nắm tay của Cố Hành Chi ra mà hất nổi. Chắc là bị đau nên bộ mặt say rượu của ta giả vờ nịnh nọt, lắc lắc cái ly trong tay : “Vậy cậu thay ta uống?”

      Cố Hành Chỉ lên tiếng, Tiểu Úy đứng bên cắn chặt đôi môi.

      có gan đừng bày đặt làm hùng, cắt.” Hội trưởng hất tay đầy khinh miệt.

      Đôi mắt Cố Hành Chỉ lạnh lại nhìn đăm đăm hội trưởng, nhận lấy ly bia trong tay ta, yết hầu trượt lên trượt xuống, uống cạn chỉ trong hơi.

      Hiển nhiên Cố Hành Chỉ biết uống bia, uống xong cau mày khó chịu đặt ly bia xuống, mười mấy giây sau mới khôi phục trạng thái bình thường.

      “Vậy được rồi chứ?”

      Hội trưởng cũng phát giác khí bất thường nên hai tiếng “Được rồi được rồi” xong cầm ly bia qua bàn khác.

      Cố Hành Chỉ thay đổi sắc mặt uống miếng canh, giống như có chuyện gì xảy ra.

      Tiểu Úy nhìn cậu ta chớp mắt, cứ như sắp khóc tới nơi, gặm ngón tay có vẻ luống cuống.

      Tôi theo đám người vây xem về lại chỗ cũ, trong lòng suy nghĩ, hai người này ai cũng muốn mà trong lòng vẫn tranh chấp.

      --- ------ ------ ------ ---------

      Quả nhiên bữa tiệc vừa kết thúc, Cố Hành Chỉ phải do say xỉn mà là bị dị ứng với cồn, cái cổ trắng nõn nổi lên những đốm hồng hồng. Hội trưởng bị áp giải về nhà, những tên con trai say xỉn lúc nãy cũng tỉnh hên là còn biết xin lỗi cậu ta câu, cậu ta cũng để ý. Lúc tôi ngang qua cậu ta có an ủi hỏi thăm, cậu ta chỉ sao. Tôi cũng hỏi nhiều, dù sao cũng có Tiểu Úy theo cậu ta, phải sao?

      Mấy người chúng tôi đứng ở ven đường chờ xe, ban đêm trời khá lạnh, hơi nóng trong người thở ra cũng muốn đóng thành băng. Mặc dù như thế tôi cũng muốn Tô Tín ra ngoài đón tôi, vậy còn nhân tiện xem JQ chút nữa chứ.

      Cố Hành Chỉ đứng cách đại khái khoảng năm mét, Tiểu Úy đứng bên cạnh cậu ta, ngượng ngùng lấy khăn quàng cổ màu hồng của mình đưa cho cậu ta.

      Cố Hành Chỉ muốn nên sang bên cạnh hai bước, Tiểu Úy cũng theo. ấy định mạnh bạo đeo lên cổ cho Cố Hành Chỉ luôn, nhưng dáng người cậu ta lại cao nên động tác của này khá khó khăn.

      Cố Hành Chỉ quýnh lên vội vàng vòng cánh tay qua để đứng vững, ấy hơi chần chừ nhưng vẫn kiên trì ngừng, chắc là Cố Hành Chỉ nổi giận, hai người giằng co hồi đột nhiên Tiểu Úy ngồi xuống, vùi đầu vào giữa hai gối, hình như khóc.

      Tiểu Cố ngàn năm lạnh như băng dường như có chút mềm lòng, ngồi xổm xuống cầm lấy khăn quàng màu hồng trong tay ấy đeo lên cổ mình, Tiểu Úy nương lúc này mới chịu đứng lên, cười tươi như hoa. Chắc là Cố Hành Chỉ hỏi ấy có lạnh hay , mặt dày lấy phần khăn còn dư vòng vòng lên cổ mình rồi cười ha hả nhảy nhót bên.

      Tôi khỏi chép miệng, đủ chủ động, đủ ngang ngược, hành động này quả nhiên có bước tiến lớn.

      May mà Cố Hành Chỉ từ chối, hai người quàng chung cái khăn quàng cổ đứng chờ xe buýt rất thân mật.

      Vừa đúng lúc chuyến xe buýt của tôi đến, tôi tìm chỗ trống xe ngồi vào. Quay đầu nhìn vào nơi đó, hai người đứng cạnh nhau dưới ánh đèn vàng giống như máy CD phát bài nhạc , khiêm nhường nhưng lại động lòng người.

      Tôi lại có thêm cảm giác kinh ngạc khó tả khác.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Băng Châu
      --- ------ ------ ---

      Chương 42:

      42.1




      Sắp tới là Tết lịch, nghe là mùng hai là ngày hoàng đạo nên chọn ngày ấy làm ngày lễ đính hôn. Vốn cho rằng mẹ già mời đống họ hàng thân thích, ai ngờ mẹ lại khiêm tốn chỉ đãi hai bàn mời những người thân thuộc nhất uống rượu ăn mừng thôi.

      Đêm trước tôi còn buồn bực phải là mẹ già muốn khoe khoang Tô Tín với mọi người hay sao. Mẹ già bình tĩnh giải thích, mẹ mời những đồng nghiệp nào thân, lấy địch mười còn tiết kiệm chi phí, cái này có được gọi là đầu óc gian thương ?

      Chị Hạ cũng tới, bà mặc bộ đồ da mang phong cách Tây phương trông bà rất vui vẻ. Nhất là khi nhìn thấy đồng chí Kỳ Liên Sơn bà cười rất tự nhiên còn tính cầm tay ông nhưng mẹ lại trước bước ngăn chị Hạ lại, bình tĩnh cười lễ phép: “À, bà thông gia, mời mời.”

      Chị Hạ thèm nhìn nữa, quay trở lại bàn tiệc.

      Hôm nay tôi mặc đồ khá trang nhã, bới tóc cao lên, bộ sườn xám màu xanh ngọc kết hợp với áo choàng màu trắng, tôi bây giờ y như lời Tân Hân , chính là dì Ba Thượng Hải những năm 70.

      Dường như Tô Tín rất thích cách ăn mặc này của tôi nên lúc trong tiệm thay đồ ôm tôi khen ngợi: “Kỳ Nguyệt em là đẹp.”

      Tôi vòng tay ôm lấy , cười híp mắt : “Lão gia cũng rất tuấn, em chưa từng thấy người đàn ông nào hoàn hảo hơn .”

      Tô Tín rất hưởng thụ, cúi người nhanh chóng in lên môi tôi nụ hôn, những người bán hàng đứng bên cạnh đỏ mặt tai hồng.

      Trong khi hai nhân vật chính rất bình tĩnh tự nhiên, tôi phát sau khi quen nhau với Tô Tín da mặt tôi cũng dày y như .

      Lần đính hôn này xem ra cũng thuận lợi lắm bởi vì nhẫn của chúng tôi cẩn thận lạc ở trong tiệm. Lúc về nhà, tôi ngồi ở xe phát chiếc nhẫn rớt trong tiệm, tôi quấn chặt hai tay, tâm tình yên dám để Tô Tín nhìn thấy cũng dám để biết. đến giữa đường hình như bên kia gọi điện cho Tô Tín biết chuyện này.

      Sau khi nghe xong Tô Tín nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt hung dữ, tôi cảm giác như mình sắp chết tới nơi.

      giận dữ hỏi: “Kỳ Nguyệt, có phát mình mất cái gì hay ?”

      Tôi cố làm ra vẻ vô tội hỏi lại: “Cái gì?”

      Tô Tín thở dài quay xe trở lại, tôi tiếp tục mở to mắt hỏi: “Sao lại quay lại?”

      để ý đến tôi chú tâm lái xe, tôi suy nghĩ lúc rồi dùng sức véo vào đùi, cố nặng ra vài giọt nước mắt, kêu to: “A a a, chiếc nhẫn của em! Oh My God, chiếc nhẫn của em, nó ở đâu?”

      Tô Tín cười bất đắc dĩ, tay cầm lái tay nhàng xoa đầu tôi, “Đừng có giả bộ.”

      Tôi chột dạ, “ có giả bộ.”

      thu tay về tay lái lại, nhìn về phía trước, đường cong gò má tuấn chịu nỗi, : “Chiếc nhẫn đại diện cho , hãy nó như em .”

      Tôi bình tĩnh cười, “Vậy em nó, ném xuống cái cống ven đường .”

      Tô Tín còn bình tĩnh hơn tôi: “Cứ tự nhiên, ném xong trả tiền mua cái nhẫn kim cương đó cho .”

      Tôi: “…….”

      --- ------ ------ ------ ------ ---

      Ngày đính hôn, ông ngoại cho tôi và Tô Tín mỗi người dây chuyền bằng vàng gói trong cái hộp màu đỏ làm lễ vật đính hôn, ông đưa vào tay chúng tôi, : “Ông nỡ xài tiền nên cho bao lì xì, cái dây chuyền này là ông lấy bảo vật gia truyền của ông ra làm, ổ khóa và chìa khóa. ổ khóa chỉ có chìa khóa duy nhất, mà chìa khóa cũng tìm được ổ khóa thứ hai để tra vào. Ông ngoại già rồi nên nhiều, chỉ mong hai cháu sống tốt với nhau, thấu hiểu và trân trọng đối phương là điều quan trọng nhất.”

      Ông ngoại rất mghiêm túc, trong ánh mắt lóe lên tia sáng, tôi nghe mà rơi nước mắt gật đầu liên tục.

      --- ------ ------ --------

      Xong lễ đính hôn tôi theo Tô Tín về thành phố N, tranh thủ lúc còn nghỉ đông sang Mỹ hưởng tuần trăng mặt sẵn tiện thăm ba của Tô Tín cũng là ba chồng tôi, aizza, tôi lại xấu hổ rồi…

      Ngày hôm sau, tôi và Tô Tín cùng với chị Hạ dọn dẹp đồ đạc di chuyển đến sân bay quốc tế.

      Ba mẹ tôi thích ra khỏi nhà vì thế tôi đành phải mang theo tâm ý của hai người họ bôn ba gần 20 tiếng sang phía bên kia đại dương.

      Mùa đông ở Mỹ còn lạnh hơn trong nước, những con đường rất sạch , đa số những người đường đều mặc áo khoác dài màu trắng. Ít nhiều gì Tô Tín cũng có mười năm sống ở đây nên vừa xuống máy bay là như ngựa quen đường cũ, ung dung về nhà.

      Lúc ngồi xe tôi suy nghĩ, cha Tô Tín là nghị viên chắc là ngôi nhà rất xa hoa, phải là khu nhà cao cấp có vườn hoa bên ngoài phải xin lỗi thân phận của ông.

      Khi đến nơi tôi mới biết đây chỉ là căn nhà nằm trong vùng ngoại thành, phía trước có rừng cây và hồ nước, băng tuyết ngập trời.

      Tôi thầm nghĩ, mùa xuân ở đây chắc là rất đẹp.

      Tuy phải là khu nhà cao cấp nhưng tôi lại rất thích, nhanh chóng theo Tô Tín và chị Hạ vào nhà.

      người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh bàn gỗ trong phòng khách tập trung xem báo, Tô Tín quả là được khắc y chang khuôn mẫu này, hai mươi ba mươi năm sau chắc Tô Tín cũng như vậy, tôi nghĩ đây chính là ba của Tô Tín.

      --- ------ ------ ------ ------

      Người đàn ông khi thấy mọi người vào cửa chỉ gật đầu chào, nhìn tôi chút rồi tiếp tục xem báo. Trong lòng tôi thấy hồi hộp, xem ra ba chồng tương lai của tôi là người rất nghiêm túc.

      Chị Hạ hừ tiếng, Tô Tín cầm hành lý trong tay tôi rồi lên lầu.

      Mỗi phòng đều được sắp xếp gọn gàng, phòng Tô Tín lớn nhưng lại rất thoáng.

      Tôi mệt mỏi ngồi phịch lên giường quan sát xung quanh, bốn bức tường dán giấy dán tường màu sáng còn có mấy tấm poster, trong tủ sách thủy tinh có rất nhiều sách xếp ngay hàng thẳng lối, phía trưng bày các cúp và mô hình.

      Lần đầu tiên tôi chân chính tiếp xúc với cuộc sống mà Tô Tín từng trải qua, có cảm giác như tri kỷ.

      Tô Tín ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi ngắm ảnh chụp của đầu giường, là khi còn bé, xinh đẹp hơn những đứa bé nước ngoài, phía sau là chị Hạ và ba , ông ấy khi đó khác Tô Tín bây giờ là mấy, đều có dáng vẻ tuấn phi phàm.

      Tô Tín cầm lấy khung hình tay tôi, nhìn kỹ lúc rồi : “Sau này đây có em.”

      Lòng tôi rất ấm áp, ôm lấy eo , buồn bực : “ có em đánh chết .”

      giọng cười, bắt lấy tay tôi: “Đừng lo, nhất định có.”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Băng Châu
      --- ------ ------ ---

      42.2



      Tôi nằm giường chợp mắt lúc, tới trưa Tô Tín mới gọi tôi xuống lầu ăn cơm. Bốn người ngồi vây quanh cái bàn, hôm nay đích thân chị Hạ xuống bếp nấu bữa cơm gia đình.

      Ba Tô Tín gắp viên thịt cho vào miệng, chị Hạ nhìn đầy mong đợi, trầm giọng : “Mặn.”

      Chị Hạ đặt mạnh chiếc đũa xuống, “Tô Triết ông chết , khó có dịp năm đến đây lần mà cũng cho được câu lấy lòng!”

      Phụt…làm sinh viên khoa khoa học xã hội rất thích văn học cổ điển thế mà tôi lại mất bình tĩnh, ra ba của Tô Tín tên là Tô Triết.

      Tô Tín vỗ vỗ lưng tôi, : “Triết học triết.”

      Tôi gật gật đầu.

      Ba Tô húp chút canh rồi đưa đôi mắt phượng nhìn tôi, “Đây là Kỳ Nguyệt?”

      Ông hỏi rất lạnh lùng thế mà lòng dạ lang sói trong tôi lại sôi trào, ôi mẹ ơi, ba Tô Tín mê người, chắc là khí chất của nhiều năm bị cấm dục.

      Ngừng lại ngừng lại, YY như vật rất là bất kính.

      Tôi vội vàng gắp miếng thịt kho thơm ngào ngạt vào trong chén ông, vô cùng thục nữ dịu dàng trả lời: “Dạ, con là Kỳ Nguyệt.”

      Ánh mắt ba Tô nhìn tôi đầy phức tạp, gật đầu rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

      Bữa cơm này tôi ăn vô cùng đau đớn, ông cụ bắt đầu rồi…

      --- ------ ---------

      Cơm nước xong, Tô Tín dẫn tôi ra ngoài dạo, đúng lúc gặp ba lái chiếc xe mui trần chạy ngang qua, ông dừng trước mặt chúng tôi, nhìn tôi rồi với Tô Tín gì đó mà tôi nghe hiểu, học tiếng cho tốt đúng là chuyện bi kịch.

      Cuối cùng ba Tô câu tiếng Trung: “Cherry biết con quay về, hôm qua có ghé nhà chút.”

      Cherry? Cái tên nữ tính vang lên cảnh báo trong lòng tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy hình như ba Tô tiếng Trung là để cho tôi nghe.

      Tô Tín ậm ừ đáp lại, ba Tô cũng nữa chỉ nhìn tôi thâm sâu rồi lái xe .

      Ánh mắt của ông làm tôi thấy ngột ngạt, Tô Tín sờ sờ đầu tôi rồi ôm trái bóng, “ thôi, dẫn em tới trường trung học chơi.”

      Tôi nhìn bộ dạng Tô Tín ôm trái bóng đáng chịu được, giống như đứa trẻ năm nào vẫn chưa lớn lên. Nhìn mà tâm lý chán ghét nào đó trở thành hư vô.

      --- ------ ------ ------ ---

      Có thể là do số lượng học sinh ít nên trường trung học ở Mỹ khá , diện tích hoàn toàn thể so sánh với trường cấp hai của tôi. nhưng có vỏ có lẽ chính là phương pháp giáo dục xuất sắc ở Mỹ.

      sân thể dục ít tuyết, sân cỏ dưới ánh nắng mặt trời trở nên sáng chói, Tô Tín dẫn banh ở trong sân, bọn trẻ giành bóng với , cười rất vui vẻ, tôi cầm điện thoại chạy theo để chụp hình cho .

      Tôi tính chụp tư thế sút cầu môn thế nhưng đám quỷ lại dây dưa với , tôi làm mặt quỷ dọa bọn trẻ, ai dè bọn trẻ làm mặt quỷ lại còn gớm hơn cả tôi.

      Tôi: ==|||

      Tô Tín kiên nhẫn tiếng đuổi khéo bọn trẻ bọn trẻ mới chịu tới chỗ khác chơi.

      Tôi dùng mũi chân đẩy đẩy trái banh, ngửa mặt nhìn , “Kaka, Torres, Messi, Ronaldo thân mến, có thể tạo kiểu để người hâm mộ chụp được ?”

      Tô Tín thở hổn hển, cười đồng ý, “OK!”

      Tôi vội vàng nhảy tới hai bước, giơ điện thoại lên chuẩn bị ghi lại thời khắc lịch sử này.

      để trái banh vào vị trí, lui về sau mấy bước chuẩn bị tư thế tốt, chạy nhanh rồi giơ chân lên đá, trái banh nhanh chóng lao về phía lưới.

      Tôi lập tức vỗ tay hoan hô.

      Kết quả trái banh lại bị lệch hướng, đập vào cột ngang bay qua hướng khác.

      Cách đó xa có cao cao gầy gầy đứng đó, tâm trạng tôi căng thẳng khi thấy trái banh bay về phía đó, ngờ ta lại bắt được quả banh đó.

      Nhìn nhìn chúng tôi, ném trái banh lại rồi tới đây.

      Đôi mày Tô Tín nhăn lại rồi chậm rãi : “Kỳ Nguyệt, người tới chúng ta là người tên Cherry hôm nay ba nhắc đến.”

      “Hả?”

      “Bạn cũ của .”

      “A!” Tôi khiếp sợ nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, “À…”

      Tô Tín giải thích rất tự nhiên, “Uhm, cũng là người Trung Quốc.”

      Dù sao người bây giờ Tô Tín thích là tôi, quản con mẹ gì tới bạn cũ.

      Mỹ nữ chân dài tới, trong lòng tôi cảm thấy dũng cảm hơn bất cứ lúc nào, giống như là quyết định đứng bên cạnh Tô Tín tôi phải có dũng khí tiếp nhận quá khứ trước kia của .

      ta đến gần, dường như trong mắt chỉ có Tô Tín, giơ tay chào hỏi : “Hi, Xin.”

      Tín?? Ngay cả tôi cũng chưa xưng hô cách buồn nôn như vậy.

      Tôi lên phía trước, thái độ vui vẻ “Hi” Cherry, nếu chiều cao đủ để ngăn tầm mắt ta nhìn Tô Tín tôi phải dùng tới ngôn ngữ thôi.

      Tôi đưa tay, mỉm cười đứng đắn : “Chắc đây là bạn trước kia của Tô Tín, xin chào, tôi tên Kỳ Nguyệt là vị hôn thê của ấy.”

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 43:

      Lúc này chúng tôi ngồi trong nhà ăn kế bên trường, người đàn ông kéo đàn violin, tiếng đàn tao nhã như tiếng tơ lụa lướt qua khí, êm dịu mà tinh tế.

      Mà trong lòng tôi tại vô cùng lo âu, bởi vì Tô Tín và cái người tên Cherry chuyện với nhau rất vui vẻ mà còn bằng tiếng nữa chứ. Tôi hoàn toàn có đất để chen miệng vào, chỉ ngẩn người nhìn phần bọt phía ly cafe Moka.

      Người ta áo khoác thời trang, đôi giày xinh, mái tóc xoăn và gương mặt nhu mì, còn tôi áo lông phùng phình, mang đôi giày thể thao chơi đá bóng, cái đầu ngốc nghếch, gương mặt khỏi phải bàn.

      Đương nhiên là tôi tự ti vì những cái đó, quan tâm hoa mậu đo8n có bao nhiêu người ngắm nhìn nhưng cho dù tôi có là hoa dại nữa, trong đám hoa dại tôi cũng là cây hoa dại đẹp nhất.

      Mặc dù mặt tôi rất là bình tĩnh nhưng tận đáy lòng lại muốn hét lên với Cherry kia, “ phải người Trung Quốc sao? thể tiếng Trung Quốc sao!”

      Dường như là Tô Tín thấy vẻ mặt tôi được vui, tiến tới bên tai tôi : “Đói bụng chưa? Muốn ăn gì ?”

      Tôi xì tiếng rồi đặt cái muỗng xuống, cười lên, “ có đói, hai người cứ tiếp tục tán gẫu , tôi quấy rầy.”

      Cherry nhìn tôi nở nụ cười, “Kỳ Nguyệt, muốn ăn gì gọi , khách sáo sao?”

      ta hỏi như vậy làm tôi có cảm giác, tôi biến thành diễn viên quần chúng còn ta mới nữ chính trong bộ phim.

      Tôi quan tâm ta nữa mắc công lại bực, tôi chỉ cười tít mắt rồi lườm Tô Tín, “Chúng ta cùng ăn , tôi xem chồng tôi ăn cái gì tôi ăn cái đó.”

      tế là tôi muốn đánh dấu chủ quyền, học giỏi Trung văn mà còn bày đặt biểu đạt? Tôi kông tới khi nào mới tới phiên chứ?

      Nhưng cũng phải cho Tô Tín chút mặt mũi, dù sao cũng là bạn cũ.

      Tôi kéo kéo tay Tô Tín bắt đầu làm nũng, “Chồng à muốn ăn cái gì?”

      Tên nhóc Tô Tín dường như sắp nhịn nổi muốn cười nên nắm tay lại đặt lên môi khụ tiếng rồi : “Giờ cũng đói.”

      Tôi tiếp tục lay lay tay , “Vậy người ta cũng ăn đâu~~”

      Sắc mặt Cherry trầm xuống nhưng khôi phục lại bình thường rất nhanh, nhấp miếng cafe, : “Kỳ Nguyệt, có thể gọi tôi bằng tên tiếng Trung, tên tôi là Nghi Tĩnh.”



      Tôi lẩm bẩm trong lòng, Nghi Tĩnh nên tĩnh , tôi thấy động nhiều quá.

      --- ------ ------ --------

      Do khó chịu nên tôi muốn ăn, chúng tôi ra ngoài, Nghi Tĩnh gì đó lấy xe, tôi và Tô Tín đứng đợi ta, Tô Tín thấy sắc mặt tôi tốt tới nắm tay tôi, tôi lập tức hất ra, nhảy về sau vài bước giống như bị rắn cắn rồi đứng lại, mỉm cười nhìn , “Bạn Nobita, nhìn ra lúc trước bạn có người bạn hoàn mỹ như tiểu Nghi Tĩnh nha.”

      Tô Tín nghe tôi xong… lên tiếng, chỉ nhìn tôi bằng hai mắt đầy u oán làm tôi thấy hơi sợ. Tôi từ từ tới bên , ôm cánh tay , “Được rồi, em là Đoremon, hai chúng ta nhau đồng tính em cũng có ý kiến.”

      Lúc này mới bất đắc dĩ cười lên.

      “Kỳ Nguyệt, em xem phải bắt em làm gì bây giờ.”

      Nơi yếu ớt cuối cùng của tôi cũng bị đốt cháy, tôi nhìn lúc đột nhiên nhận ra tất cả tức giận biến hết, chỉ còn lại những điều vui vẻ khi với .

      ra tôi rất thích những lời như vậy, ôm chặt em hòa cùng thân thể em cũng được nữa.

      --- ------ ------ ------ ---

      Vị đồng chí Nghi Tĩnh tiễn tôi và Tô Tín về nhà, dọc đường tôi thể tất cả những chiêu trò buồn nôn giống trong tiểu thuyết ra, cho đến khi Tô Tín chịu nổi nữa tôi mới buông tha.

      Mục đích làm những trò này những tuyên bố tôi là vợ của Tô Tín độc quyền sở hữu , còn có thể hạ thấp địa vị của Tô Tín trong lòng ta.

      Tôi phân tích cho các bạn tâm lý của Nghi Tĩnh, tôi bảo đảm ta lái xe nhưng vẫn nhìn chúng tôi qua kính chiếu hậu, nghĩ rằng tôi XXX, mà ở Trung Quốc sao lại có như vậy? ra ánh mắt của Tín cũng chỉ có như vậy! Haizz, mình từng thương lại trở lại, đúng là nhìn lầm !

      Đột nhiên tôi cảm thấy mình vĩ đại, vì bảo vệ tình tiếc hủy hoại hình tượng của mình, đây là điều phải người con nào cũng làm được.

      --- ------ ------ ------ ---------

      Về tới nhà Tô Tín, chị Hạ ngồi sofa vừa ăn trái cây vừa xem TV, ba Tô ngồi bên cạnh gọt vỏ trái cây rồi cắt thành từng miếng bỏ vào trong chén.

      Tôi bị sốc, Tô Tín : “Ba mẹ, Nghi Tĩnh đến.”

      Ba Tô ngước lên nhìn rồi xem như có gì tiếp tục cúi đầu gọt quả táo tay.

      ra, ba Tô hồi xuân!!!

      Lúc này Nghi Tĩnh bước vào, ta chào hỏi chị Hạ và ba Tô, chị Hạ mỉm cười gật đầu, ba Tô cũng cười, nụ cười tôi chưa bao giờ thấy.

      Chị Hạ vẫy vẫy tay gọi tôi: “Tiểu Nguyệt à, lại đây xem TV này.”

      ra tôi tình nguyện cho lắm, bởi vì xem cũng hiểu người ta cái gì, nhưng mà đây là chị Hạ giúp tôi ra oai trước mặt Nghi Tĩnh.

      Tô Tín lên phòng cất trái banh, tôi vào phòng vệ sinh rửa tay rồi vui vẻ chạy đến bên cạnh chị Hạ khéo léo ngồi xuống.

      Ba Tô để trái táo xuống, nhìn tôi và chị Hạ rồi đứng lên, với Nghi Tĩnh dè dặt đứng ở cửa: “Vào ngồi , bác lên thư phòng.”

      Chị Hạ ngồi bên cạnh đột nhiên cầm trái táo lên nhai rột roạt.

      Nghi Tĩnh cười lễ phép với ba Tô, “ sao đâu, con ngồi.”

      ta nhìn lên cầu thang, đúng lúc Tô Tín xuống, ta với : “Xin, có thể ra ngoài chút , em có vài chuyện muốn với .”

      --- ------ ------ ---------

      Haizz, ngoài sáng được trong tối thôi! Tôi cay đắng cắn răng nghiến lợi, chị Hạ xem chương trình giải trí của Mỹ TV cười ha hả, tôi xem hiểu nên chú tâm YY nội dung hai người chuyện bên ngoài.

      Theo như nhiều năm kinh nghiệm tôi bên cạnh Tô Tín cảnh tượng như sau.

      Mẹ Nghi: ấy sao?

      Tiểu Tín Tín: ừ

      Mẹ Nghi: chẳng lẽ quên quá khứ của chúng ta?

      Tiểu Tín Tín (giọng kiên định): tôi có quên, chỉ là tại tôi chỉ ấy

      Mẹ Nghi (rơm rớm nước mắt): sao? Đây là sao?

      Tiểu Tín Tín: .

      Mẹ Nghi : hãy cho em biết đây phải là …!

      Tiểu Tín Tín (kiên định): đây là .

      Mẹ Nghi (che mặt khóc thút thít):

      Lúc này đến phiên tôi ra chiến trường, Tô Tín quay đầu nhìn tôi, nắm tay tôi với Nghi Tĩnh: “ tại trong lòng tôi chỉ có mình ấy, thể chứa thêm bất kỳ ai được nữa.”



      vậy Nghi Tĩnh tiếp tục khóc nức nở…

      Chờ khi tôi hoàn hồn lại thấy mình đến cửa rồi.

      Đó chính là ưu điểm của tôi, hành động và lý trí luôn giống nhau.

      Tôi thấy Nghi Tĩnh dựa vào xe chuyện với Tô Tín, sắc mặt vô cảm vẫn là xinh đẹp tao nhã, Tô Tín đứng đối diện ta, dáng người cao cao rất có khí chất.

      Hai người họ nhìn rất xứng đôi nhưng tôi mạn phép xin sát phong cảnh, tôi hét lên: “Tô Tín, đứng bên ngoài lâu vậy có lạnh ?”

      Ý nghĩa như lời , hai người chuyện bên ngoài khá lâu rồi đấy, tôi là vợ cũng để ý gì khác đâu.

      Hai người nữa, cùng nhau nhìn tôi.

      Dường như Nghi Tĩnh “Bye” hay sao rồi chui vào trong xe, lái xe , Tô Tín đến bên cạnh tôi, nụ cười rất sâu.

      Tôi bất mãn lầm bầm: “Cười cái gì?”

      đặt tay tôi vào lòng bàn tay , “Cười em ngốc.”

      “Đúng vậy, chỉ có tiểu Nghi Tĩnh là thông minh nhất.”

      Tô Tín tiếp nhận câu của tôi, cố ý : “Đúng rồi, người ta tốt nghiệp Massachusetts đấy.”

      Tôi oán hận, “Em cũng vậy thôi.”

      nghi ngờ, “Em như vậy hồi nào?”

      Tôi ngoài cười nhưng trong cười, “Em là học viên ưu tú tốt nghiệp học viện Lý Công, ai biết.”

      Phụt… Tô Tín nhịn nổi nữa bật cười lớn.

      ---------------------

      Quả nhiên là tôi thích hợp với khí hậu ở Mỹ, chưa tới hai ngày nằm xụi lơ giường.

      Tô Tín kêu tôi ra ngoài dạo phố nhưng tôi còn sức để , nằm giường lôi tiểu thuyết Trung Quốc ra đọc.

      Trong lòng tôi cảm thấy buồn bực, vì cái gì Tô Tín có vẻ quan tâm tôi.

      Càng nghĩ càng thoải mái, Tô Tín và ba Tô ra ngoài tản bộ, chị Hạ ở nhà thiết kế bản thảo nên trong nhà rất yên tĩnh.

      Tôi gõ cửa phòng bà, bà đặt bút xuống gọi tôi vào, Phòng làm việc của chị Hạ lớn nhưng có cảm giác nghệ thuật, giấy dán tường màu sắc sáng sủa, đường cong hoa văn sắc bén.

      Bà lấy ghế ra cho tôi ngồi, hỏi: “Tiểu Nguyệt, có chuyện gì muốn với chị Hạ sao?”

      có gì.” Tôi gãi gãi đầu, “Chỉ muốn biết tại sao ba của Tô Tín thích con?”

      Chị Hạ cười lên, “Đương nhiên là ông ấy thích con.”

      Tôi hoang mang nhìn bà.

      “Ha ha, bời vì con là con của học trưởng Liên Sơn.”

      Tôi im lặng lúc rồi : “Vì ân oán của đời trước mà trả thù đến đời sau sao?”

      Chị Hạ chỉnh lại áo ngủ cho tôi, kiên nhẫn : “Đừng nghĩ nhiều, bác quyết định, ông ấy muốn cũng phải muốn.”

      Tôi lại hỏi: “Con cảm thấy bác ấy thích người tên Nghi Tĩnh kia?”

      đó cũng được xem là thanh mai trúc mã của Tô Tín, khi học trung học hai đứa có quen nhau, hình như là do Nghi Tĩnh đề nghị trước, nhưng mà hai đứa càng ở bên nhau càng suôn sẻ nên bao lâu chia tay. Mà hình như con bé cũng còn thích tiểu Tín, con bé là tốt.”

      Chị Hạ tiếp tục : “Ba tiểu Tín là người cuồng công việc, thích con có năng lực.”

      Tôi trêu ghẹo bà, “Khó trách lại thích chị Hạ.”

      Chị Hạ cười ha ha, “Lúc ấy bác vẫn chưa có năng lực gì, chưa tốt nghiệp đại học trong nước bị ông ấy lừa gạt ra nước ngoài, sinh tiểu Tín xong ở trong nhà suốt. Mười năm trước kìm nén nổi việc chỉ ở nhà giúp chồng dạy con nên lén để dành tiền về nước làm thiết kế, thiếu chút nữa là vì chuyện này mà phá vỡ hôn nhân.”

      lâu tôi nhiều chuyện rồi nên bây giờ hạt giống ấy nảy mầm rất nhanh.

      sao?”

      “Ừ, ông ấy giận dữ về nước tìm bác, bác trốn trong góc xó xỉnh ở khu Đông Bắc tầm sư học đạo, học xong tuyệt đối xuống núi.Ngày mà ba Tô Tín tìm đến vẫn bị bác cho ở dưới chân núi. Nhưng trái timbác rất cứng rắn, nhìn ông ấy bị người trong thôn khiêng băng ca trở về huyện cũng cùng ông ấy…”

      Tôi nghe đến đây khỏi buồn cười, biết vì sao lại liên tưởng đến Tô Tín.

      tiếp: “Bây giờ nghĩ lại thấy có lỗi với ông ấy, nhưng khi đó muốn để hôn nhân hoặc tình cảm che giấu tài năng của mình.”

      Chị Hạ cầm chặt tay tôi, lần đầu tiên thấy bà nghiêm túc như vậy, bà nhìn tôi đầy xúc cảm. “Kỳ Nguyệt, vĩnh viễn tài năng của phụ nữ luôn làm người khác khó quên hơn là vẻ ngoài. Hơn nữa, khi người nào đó là phải bản thân mình hơn người đó, thế giới này, ngoại trừ ba mẹ mình ra chỉ còn là mình.”

      Bà buông tay tôi ra: “Kỳ Nguyệt, làn đầu gặp con bác có cảm tình, cũng có thể có phần nguyên nhân từ ba con, nhưng mà bác cảm thấy bác và con giống nhau, dù thế nào nữa cũng có lập trường của bản thân, sau này chỉ sống vì người đàn ông.”

      ?”Tôi cảm thấy tinh thần dâng cao, lần đầu tiên có người mình như vậy khỏi đắc ý.

      Chị Hạ thở dài: “Haizz, bác thương cảm cho con trai mình, tưởng rằng ăn con sạch sành sanh, ai dè đâu mình mới chính là người bị con ăn sạch, hỏi thế gian tình là gì, quả nhiên quả quýt dày có móng tay nhọn mà.”
      Last edited by a moderator: 22/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :