1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư, quá dùng sức - Ma Giáp Nãi Phù Vân (Hoàn Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Băng Châu

      Chương 35:


      Thời gian cứ như vậy trôi qua tuần, thời tiết cuối thu chuyển lạnh, đứng sân vận động trong giờ thể dục nhìn giáo làm mẫu động tác, do buộc tóc lên hết mà gió lần lượt táp vào mặt khiến tôi phải nhảy mũi vài lần.

      Tân Hân vỗ lưng tôi: “Ơ, ai mà nhớ cậu dữ vậy.”

      Mặc kệ cậu ấy tôi chẳng thèm quan tâm, bắt đầu động tác khởi động, trước kia học thể dục đều tập ở trong phòng, chẳng biết hôm nay giáo bị động kinh gì mà kêu chúng tôi ra ngoài sân tập.

      Học xong hai tiết, bụng tôi lấp đầy gió, đến lan can lấy balo xuống canteen ăn cơm trưa.

      Sau ót đột nhiên bị đập mạnh, tôi ôm đầu đau đến nước mắt lưng tròng, trái bóng lặng lẽ lăn về phía trước.

      Mẹ nó! Tôi nhìn xung quanh có vài đám con trai tụ tập, tên đứng ở kia vẫy tay với tôi.

      Tôi tập trung nhìn kỹ, lại là tên lớp trưởng mắt kiếng.

      Tôi thở ra hơi, tâm tình gần đây rất tệ do chuyện của Tô Tín còn gặp mấy tên này làm tôi phải lao tâm lao lực.

      Tân Hân và Lâm Tĩnh cho là tôi gặp người quen, tôi khoát tay bảo bọn họ trước thèm để ý bọn họ đứng đó giậm chân với tôi cả nửa ngày.

      Nhìn bọn họ xa, tôi đến chỗ trái bóng, chuẩn bị tư thế dồn hết sức đá trái bóng , kết quả lại đá trượt, chuyển thành đá bay chiếc giày Cavans ra ngoài, bay đúng vào chính giữa sân tập.

      Đám con trai nhìn tôi biểu diễn mà la làng “Woa, bóng tốt!” sau đó cười sặc sụa.

      Trong nháy mắt, bà đây muốn trốn vào bụi rậm nào đó…

      Hôm nay tôi mặc đồ màu trắng, chân nhảy nhót nền cỏ xanh y như con thỏ, tiếng cười càng lúc càng lớn, lũ con trai chính là lũ phiền toái.

      Trong lũ con trai đó có Cố Hành Chỉ nhưng mà cậu ta có cười, chỉ dùng đôi mắt lạnh nhìn tôi.

      Tôi hung tơn trợn mắt nhìn cậu ta, cấp gặp nạn qua giúp mà còn coi là chuyện vui?

      Nhìn tôi lúc, cậu ta khom lưng nhặt giày rồi về phía tôi, giờ phút này nhìn cậu ta thuận mắt biết bao.

      Cậu ta vứt giày xuống cạnh chân tôi rồi về phía sau nhặt trái bóng lên, tôi ngồi chồm hổm xuống mang giày vào mà trong lòng rạo rực.

      Tiếng còi của thầy thể dục lớp bọn họ vang lên báo giờ tan lớp, Cố Hành Chỉ tới bên cạnh tôi ngừng lại hai giây, vọng từ đầu tôi xuống: “Đứng đây chờ tôi.”

      -----------------

      Bọn Cố Hành Chỉ giải tán, cậu ta lập tức về phía tôi, đứng trong gió lạnh mà tôi run lẩy bẩy.

      Nhìn tôi như vậy mà cậu ta tươi cười : “Trái bóng lúc nãy là tôi đá.”

      “Gì?” Tôi giân dữ: “ có gì sao tự nhiên đá banh vào đầu tôi?”

      “Uhm.” Cố Hành Chỉ thở ra: “Muốn làm cậu thức tỉnh.”

      Tôi hiểu cậu ta cái gì: “Cái gì? Vừa rồi tôi có ngủ gật mà đứng thẳng thế mà.”

      Cố Hành Chỉ im lặng tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Để bày tỏ xin lỗi, tôi mời cậu ăn trưa.”

      Câu này tôi thích nghe nè: “Tốt!” Tôi vui vẻ mang lại balo với cậu ta.

      --------------------

      Nhà ăn là nơi rất thần kỳ, ở chỗ này, người nào cũng có thể gặp, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

      Ví dụ như: tôi ngồi yên chờ Cố Hành Chỉ mua cơm, nhìn xung quanh thấy Tô Minh Á và La Lỵ vai kề vai, tay nắm tay tới.

      Mặc dù biết hai người họ có thể quen nhau nhưng cái tôi kinh ngạc là họ phát triển nhanh như vậy, xem ra đồng chí La Lỵ mang hình dáng Loly mà mánh khóe lại thuộc hàng cao thủ.

      La Lỵ thấy tôi, buông Tô Minh Á ra chạy lại kéo tôi, cao giọng kêu: “Chị dâu!”

      “………..” Kiểu xưng hô này quá thâm thúy, tôi phải sử dụng mười mấy giây suy nghĩ mới được: “Gọi tôi chị dâu làm gì?”

      La Lỵ nháy nháy mắt: “Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo có chứ sao. Vai vế là điều thể quên!”

      Tôi bắt đầu nhức đầu: “Được rồi, đừng gọi tôi là chị dâu, chị dâu này khuất xa sườn núi rồi. Chị dâu đây dùng hôn nhân thất bại của mình đổi lấy hạnh phúc của em và tiểu Tô Tô.”

      La Lỵ trợn to mắt: “À, ra đây chính là trả thù trong truyền thuyết đây.”

      Tôi biết La Lỵ ám chỉ cái gì, ba tháng trước, nhóc này vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện tôi và Tô Minh Á, chỉ là nhóc này khá thông minh, trúng tim đen, lòng tôi lại bắt đầu đau ỉ.

      Tôi cười cười sang chuyện khác: “Lại cúp học? Em học lớp mười hai rồi đấy.”

      La Lỵ lầm bầm: “Em tranh thủ buổi trưa đến ăn cơm với tiểu Tô nhà em, chị còn coi trọng em. Gần đây em luyện công sắp chết rồi…”

      Vừa lúc Tô Minh Á tới, cậu mỉm cười hỏi: “Kỳ Nguyệt, mình?”

      Tiểu Tô đúng là mỹ nam, nhìn cậu cười mà trong lòng tôi dễ chịu nhiều, tôi lắc đầu: “Tôi cùng tiểu Cố.”

      “Uhm. Vậy chúng tôi mua cơm trước.” Cậu cười dịu dàng rồi kéo La Lỵ .

      Tôi nhìn bóng lưng hai người họ mà tâm tình tốt chút, thế gian này có người chia lìa cũng có người bên nhau, tội gì tôi phải ăn năn hối hận chứ?

      Cố Hành Chỉ bưng đồ tới, còn mang cho tôi đĩa cà chua đào.

      Tôi cười: “Sao cậu biết tôi thích ăn cà chua?”

      Cậu ta húp muỗng canh, bình tĩnh : “Lúc học tiểu học cậu thích ăn cà chua.”

      “A ha ha ha, ra tiểu học cậu thích tôi rồi.” Tôi biết xấu hổ suy đoán: “Mà sao cậu lại trễ năm, phải muốn học cùng trường với tôi đó chứ.”

      Cố Hành Chỉ để muỗng xuống: “Đó là chuyện thể nào, gặp được cậu tôi cũng rất kinh ngạc.” Cậu gắp đồ ăn vào trong chén tôi rồi hỏi tiếp: “Buổi chiều cậu có tiết ?”

      có.”

      “Ba giờ chiều qua chỗ tôi, tôi có việc nhờ cậu.”

      Tôi nhét miếng cà chua vào miệng, cố ra vẻ kinh ngạc : “ Woa, phải cậu muốn thổ lộ với tôi đó chứ.”

      “Đừng nghĩ nhiều.”

      -----

      Vốn tính toán buổi chiều ngủ giấc tới tối, nhưng tới ba giờ vẫn phải ép mình thức dậy, sửa soạn đến chỗ hẹn, đến nơi Cố Hành Chỉ đứng đó chờ tôi.

      Tôi vẫy tay với cậu, cậu cũng nhìn thấy tôi từ từ mà đến.

      Tôi hỏi: “Nhờ tôi cái gì?”

      “Theo tôi học.”

      Mẹ nó! Từ bỏ giấc ngủ trưa quý báu để theo cậu học? Tôi muốn quay đầu về, cậu ta kéo tay tôi cho tôi , giọng cậu nghiêm túc: “Hôm nay , cậu hối hận.”

      Thấy Cố Hành Chỉ ăn mơ hồ như vậy tôi cũng chột dạ, theo cậu ta tới phòng học.

      Phần lớn bọn con trai đều biết tôi, Cố Hành Chỉ tìm chỗ cho tôi ngồi xuống.

      Lớp trưởng mắt kiếng lại gần: “Sư mẫu, chị tới làm công tác kiểm tra sao?”

      “Uhm.” Tôi phối hợp diễn xuất với cậu ta gật đầu: “Chính là tới làm công tác kiểm tra…..”

      Tôi còn chưa xong thấy Tô Tín cầm tài liệu vào phòng học, lên bục giảng mở tài liệu chưa hề ngẩng đầu lần, nhìn mà tôi cảm giác lòng mình như muốn nhảy ra ngoài.

      Mong muốn lao ra khỏi phòng học mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào.

      Tôi hận mình có tiền đồ, qua nhiều ngày như vậy mà vẫn dám đối mặt với ?

      Cố Hành Chỉ ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng nhàng như dụ dỗ người bạn : “Thả lỏng.”

      Tô Tín nhìn tài liệu xong đưa mắt quan sát lớp, khi nhìn tới tôi dừng lại mấy giây rồi nhìn chỗ khác, sắc mặt vẫn đổi.

      Tôi cố gắng rất cố gắng muốn nắm bắt được hcút đau lòng hay tức giận mặt , nhưng có, hoàn toàn có. Tâm trạng vốn ngổn ngang cũng bình tĩnh lại, đúng vậy, chỉ là mình tự đa tình thôi.

      Chuông vào học vang lên, Tô Tín bắt đầu giảng bài, giọng vẫn từ tốn dễ nghe, tôi muốn nhìn , Cố Hành Chỉ đưa tôi tờ giấy nháp để tôi vẽ tranh trong lúc buồn chán.

      Tôi vẽ vòng tròn đó, vẽ đầy rồi xé toang nó lại lấy tờ khác vẽ tiếp, ngay cả tôi cũng biết mình phát tiết cái gì.

      Cố Hành Chỉ nhìn sang tôi thuận tiện nhìn tôi vẽ cái gì, cậu giựt lấy tờ giấy rồi vẽ vẽ đó.

      lát sau, cậu trả lại tờ giấy cho tôi, tôi cúi đầu nhìn, mỗi vòng tròn đều bị cậu ta thêm bớt thành những khuôn mặt tươi cười, tất cả nhìn tôi với khuôn mặt toe toét rất chân thành tha thiết.

      Trong lòng tôi khá cảm động, tôi viết “Cám ơn” rồi đưa tờ giấy cho cậu.

      Cố Hành Chỉ nhận lấy rồi viết tiếp bốn chữ đơn giản “Vui vẻ là được.”

      Tôi và cậu ta cứ truyển qua truyền lại như vậy rất giống thời tiểu học. bục giảng đột nhiên còn tiếng , tôi ngẩng đầu nhìn lên bảng, sắc mặt Tô Tín rất u ám, quay lên bảng viết chữ, lực viết khá lớn, có thể nghe được thanh ma sát của tấm bảng và viên phấn.

      Mới viết được công thức mà viên phấn tay gảy lìa, trái tim tôi cũng theo tiếng động đó mà nhảy lên, Tô Tín cúi đầu đặt viên phấn về cái rãnh, quay người lại với lớp: “Hôm nay trong người thầy khỏe, thời gian còn lại mọi người có thể tự học, muốn về về.”

      xong bước khỏi lớp, bước chân rất nhanh, trong lớp nhanh chóng ồn ào lên.

      Tôi nhìn cả lớp rồi nhìn qua Cố Hành Chỉ, khóe miệng cậu ta như chứ đựng ý cười.

      -------------------

      Giọng của , cảm xúc của cũng là , tôi có thể nhìn ra.

      Cho nên, Tô Tín vẫn còn để ý tới tôi, vẫn còn, vẫn còn.

      Tôi là người dễ thỏa mãn, bắt đầu rạo rực trong lòng.

      ---------

      Về ký túc xá, Tân Hân và Lâm Tĩnh đều ra ngoài.

      mình tôi với máy vi tính đối mặt với bầu trời tối đen, máy vi tính hề mở.

      Tôi nhìn hình bóng mình màn hình tối đen, bắt đầu suy nghĩ lại bản thân mình, để ý mình sao? Cũng chỉ là giống mình, sau khi chia tay mấy ngày tâm trạng ổn, qau thời gian ngắn phai nhòa thôi.

      Bầu trời tối đen, Lâm Tĩnh và Tân Hân dạo cũng trở về.

      Tân Hân đưa cho tôi đôi bao tay len màu hồng: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, trái tìm đừng có đóng băng nha, chị mua cho cưng bao tay nè, lấy tình cảm của chị bao bọc sưởi ấm lòng cưng.”

      Tôi muốn ghê tởm, quyết định xem thường cắn tay cậu ấy.

      Tân Hân la toáng lên: “Chó cắn Lã Động Tân.”

      Tôi nhanh chóng phản bác: “Con chồn chúc tết.”

      “Bà đây ngậm bồ hòn làm ngọt vậy.”

      “Đồ ác phụ.”

      “Mang hòa thượng ra mà đánh đầu hói!”

      “Thôi , con khỉ đòi học.”

      Tân Hân kết thúc: “Được được được, Kỳ Nguyệt văn chương tài cao, tớ lại cậu, cậu tha cho tớ , là tớ tự chuốt phiền phức!”

      Điện thoại bàn run lên, tôi cầm điện thoại miễn cưỡng trả lời.

      “Alo? Ai đó?”

      “Kỳ Nguyệt, xuống đây.”

      Giọng của Tô Tín tỉnh táo như thường ngày làm tôi rất lo lắng, tôi cố gắng hạ giọng : “Để làm gì nữa?”

      ở dưới lầu, em xuống .”

      Hình như Tô Tín uống rất nhiều rượu, trong lòng tôi căng thẳng: “Được.”

      Tôi mặc áo khoác vội vã xuống lầu, bước cũng thành ba buoớc.

      Lúc xuống lầu, dì quản lý còn khẩn trương dùm tôi: “Kỳ Nguyệt, con chậm chút.”

      Tôi hận chết mình, Kỳ Nguyệt à, mày có chí khí chút nào.

      Tôi lao ra khỏi ký túc xá nhìn thấy Tô Tín đứng dựa vào xe, uống rượu, làm cho tôi có cảm giác nhàng, thương cảm dâng đầy nhưng vẫn phải chừa mặt mũi, tôi từ từ đến gần , tôi thấy được trong đôi đồng tử màu đen của toàn là bóng dáng của tôi, rất gầy, hốc mắt đỏ hồng, nhìn dáng vẻ này của , mũi tôi rất chua xót, liều mạng mím môi cắn răng cho mình khóc rống lên.

      Tô Tín nhìn tôi chăm chú rồi nhàn nhạt cười: “ còn tưởng rằng em xuống.”

      Câu này của khiến tôi rất tức giận: “ uống say rồi.”

      cười to thêm: “Đúng vậy, say rồi.”

      Tô Tín đột nhiên vươn tay kéo tôi vào lòng , mặc dù uống say nhưng sức lực vẫn rất mạnh, tôi vừa định tránh ra nghe giọng khổ sởn của đầu tôi,

      “Đúng vậy, say rồi, Kỳ Nguyệt, nhìn đâu cũng thấy em.”

      -----------------

      Spoil chương 36:

      Tô Tín nhắm hai mắt, hàng lông mi dài cọ xát nhau, đầu lưỡi xoay vòng trong miệng tôi, thậm chí tôi còn nghe thanh nước bọt quấn quít nhau.

      biết vì sao tôi rất khẩn trương, vừa hôn trả lại vừa nuốt nước bọt xuống.

      Tô Tín nghe thanh, mở mắt ra, đôi mắt trầm cuồn cuộn, môi khó khăn lắm mới mấp máy ra được vài chữ, giọng khàn khàn: “Nhắm mắt lại.”

      Trái tim tôi run lên: “Hả, ăn, ăn cháo trước ………”

      Tô Tín đưa tay dịu dàng đặt lên đôi mắt tôi, tôi thuận theo nhắm mắt lại, bờ môi lại rơi xuống.

      “Kỳ Nguyệt, muốn ăn em trước.”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Băng Châu
      -----

      Chương 36:
      36.1


      Thực tế cho chúng ta biết, tuyệt đối đừng chọc vào người đàn ông lớn lên nhờ vào việc mỗi đêm uống sữa chứ phải uống rượu.

      Đáng thương cho tôi, lảo đảo kéo Tô Tín đến cửa trường học, đường có nhiều người nhìn xem, tôi vội vàng che mặt của Tô Tín, người này vẫn là giáo sư đấy, bày đặt say rượu, toàn bộ thể diện đều vứt xuống hết rồi, còn hại tôi đây mất mặt vì phải chăm sóc nữa.

      Nhưng tại sao lúc này tôi lại cảm thấy vui vẻ như thế?

      Đúng lúc ở cổng có taxi, tôi vội vàng gọi chiếc, chú tài xế vô cùng đáng , xuống xe phụ tôi đỡ Tô Tín vào xe, tôi ngồi vào xe mà thở như chó.

      Tô Tín dựa đầu vào cửa sổ xe, bóng đêm như màu mực tối đen, nhắm chặt mắt, đôi chân mày hơi nhíu lại, y như đứa bé ngủ yên ổn. Tôi kéo lại, khẽ cựa quậy dựa vào vai tôi.

      Hơi thở xen lẫn mùi rượu phả vào cổ tôi. Tận đáy lòng tôi cảm thấy an ổn hơn bất kỳ lúc nào.

      Mẹ ơi, rốt cuộc tôi thích người đàn ông này bao nhiêu rồi hả?

      Chú tài xế thấy tôi ổn định, nghiêng đầu hỏi tôi đâu, tôi địa chỉ nhà Tô Tín và kêu chạy chậm chút kẻo Tô Tín thoải mái.

      Nhớ tời lúc nãy khi Tô Tín vừa xong, trong nháy mắt tâm tình tôi như muốn sụp đổ, nhưng mà Tô Tín lại sụp đổ trươóc tôi, cúi đầu, sức lực cả người đè lên tôi, tôi vất vả lắm mới chống đỡ nổi .

      Rồi sau đó kéo lên xe.

      Chú tài xế: “ , đây là bạn trai con hả?”

      “Uhm.”

      “Chắc là cãi nhau rồi, đàn ông ra ngoài uống rượu cuối cùng phải để người phụ nữa của mình đưa về, khi còn trẻ tôi cũng vậy, giận nhau với vợ nên ra ngoài uống rượu giải sầu. Kết quả khi tỉnh đậy lại thấy bà ấy ở bên cạnh chăm sóc tôi, trong lòng tôi tự nhắc mình như vậy nữa.”

      Tôi gật đầu mạnh, dùng sức “Ừ” to.

      Trong đầu tôi tràn đầy hình ảnh lúc Tô Tín nhìn tôi mà đôi mắt phiếm hồng, nghĩ đến câu : Nếu người đàn ông chịu vì bạn mà khóc, chứng tỏ ấy lòng bạn.

      --------------------

      Lúc đến nhà Tô Tín, lấy chìa khóa ở chỗ bảo vệ, ta cũng rất tốt, nhìn nhắn gánh vác nổi nên giúp tôi đỡ Tô Tín lên lầu.

      Chờ xong hết mọi việc tôi mệt mỏi ngồi phịch xuống đất. Tô Tín nằm giường, tôi đưa mắt xem , mái tóc che cái trán trắng nõn của .

      Tôi suy nghĩ phương pháp giải rượu, vào phòng bếp làm chén nước muối mang đến phòng Tô Tín, vỗ vỗ gương mặt của : “Này này này!”

      Tô Tín vẫn nhắm chặt mắt, vẻ mặt có chút khổ sở.

      “Đồng chí Tô, nhà cháy rồi! Mau dậy !”

      hất tay tôi ra, yên quay đầu .

      Tôi đành phải đưa ra đòn sát thủ: “Tô Tín! Kỳ Nguyệt vợ bị người khác cướp kìa!”

      Tô Tín vẫn còn thờ ơ, vẫn còn thờ ơ!

      Tôi rất ấm ức, uống hết chén nước muối muốn chết lên chết xuống, để chén xuống, quay đầu lại, trong lòng kinh ngạc, Tô Tín tỉnh, nhìn tôi mà mất hồn, chỉ là trong tròng mắt đen của như có tầng sương mù.

      tỉnh rồi hả?” Tôi sửng sốt rồi tức giận hỏi.

      Tô Tín vẫy tay với tôi ý bảo tôi lại, tôi nghi ngờ lại gần , cánh tay kéo lấy tôi vào lòng.

      người vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt nhưng khó ngửi.

      “Aizzz.” thấp giọng than thở, giọng do say rượu mà khàn khàn: “Em về?”

      Trong giọng mang chút thỏa mãn làm chóp mũi tôi đau xót, tôi vùi mặt vào ngực , nhiệt độ cơ thể bao lấy tôi, tôi đau lòng lại hơi vui mừng, giọng tôi hơi buồn bực : “Uh, em về.”

      -------------

      Tô Tín ôm tôi ngủ say , tôi mang ghế tựa vào bên giường, tính ngồi nhìn cả đêm như vạy.

      Nhớ tới lời chú tài xế , hơi xấu hổ, ra từ lâu vẫn là Tô Tín chăm sóc tôi, cơ hội để tôi chăm sóc vô cùng ít.

      đêm đó ngủ rất ngon có việc gì xảy ra, mặc dù trong lúc đó tôi có tỉnh dậy mấy lần để xem , hơi thở vẫn đều đều, vô cùng điềm đạm.

      Lần cuối tỉnh lại là lúc trời sáng, biết vì sao tinh thần tôi vô cùng tốt, nhàng đóng cửa vào phòng bếp.

      (Tác giả: có bao nhiêu người có suy nghĩ sau khi say rượu là XXOO kịch liệt đây???)

      Ở trong phòng bếp nấu cháo, sau khi uống rượu tốt nhất là nên ăn cháo để nuôi dạ dày.

      Nhìn nồi cháo sôi trào, tôi cảm thấy mình quá hiền huệ, tuyệt đối phải là người rãnh rỗi ở nhà biết làm gì…

      Cầm muỗng khuấy nồi cháo cả ngày, mùi thơm bắt đầu lan tỏa, chuẩn bị nếm thử muỗng, đột nhiên cái muỗng bị cướp , tôi quay đầu nhìn lại, biết từ lúc nào Tô Tín đứng đó.

      khôi phục trạng thái khoan khoái hàng ngày, nụ cười ôn hòa.

      Tôi bất mãn : “Làm em sợ muốn chết.”

      Tô Tín lên tiếng, múc muỗng cháo thổi nguội rồi đưa đến bên miệng tôi, hành động này của làm mặt tôi nóng lên, ăn ăn, dù sao cũng là mình làm chết người.

      Tôi tới ăn muỗng cháo đó, còn chưa kịp nuốt, Tô Tín kéo tôi về phía hung hăng hôn mạnh xuống, tôi định chuyện, đầu lưỡi quấy lấy tôi, linh hoạt cuốn miếng cháo trong miệng tôi, đến khi buông tôi ra tôi phải khó khăn lắm mới thở đều được.

      Tô Tín liếm môi, còn đặc biệt đưa ra nụ cười tà mị với tôi: “Uhm, mùi vị tệ.”

      Tôi phẫn uất nắm tay thành quyền: @#$%^&*()……..

      ---------

      Trong khi chờ nấu cháo, Tô Tín tắm rửa sạch ngồi salon xem báo, tôi bưng tô cháo để lên bàn trà, quát: “Ăn!”

      khép tờ báo lại, đưa mắt nhìn tôi, trong đôi mắt đều ánh lên nụ cười sáng ngời, vẻ mặt rất đáng đánh đòn, mẹ, ở đây mà vui vẻ .

      Tôi thấy tô cháo cách khá xa nên lên muốn đẩy tô cháo lại gần chút, kết quả cẩn thận đụng vào bàn trà, đau đến nước mắt tuôn rơi.

      Tôi liều mạng xoa chân, nửa té ghế, Tô Tín muốn xem tôi thế nào lại bị tôi đẩy ra: “Nhìn thấy có chuyện tốt, ở chung chỗ chắc mỗi ngày phải chịu đau đớn đến chết.”

      Tô Tín nghe tôi mà cười to, tôi trừng mắt nhìn : “Cười cái gì?”

      Tôi tiếp tục xoa chân để ý đến , Tô Tín thấy tôi phát cáu lại muốn vươn tay ôm tôi, tôi vội vàng đưa tay ngăn cản , kết quả là mất thăng bằng, vô cùng khí phách áp đảo đồng chí Tô Tín ghế sofa mềm mại.

      Tôi nằm người , cảm giác như muốn hóa đá………..

      Tô Tín cũng ngời tới tôi lại ngã nhào vào , vẻ mặt có chút kinh ngạc, nháy mắt mấy cái, tôi vội vàng giải thích: “Em cố ý đụng ngã , chút ý tưởng với em cũng có nha~~”

      Tô Tín cũng rất vô tội nháy mắt mấy cái.

      Tôi quýnh lên: “Coi như em đụng ngã sao, giấu người phụ nữ sau lưng em! Em muốn bạo nát cúc hoa , xem có thể khó dễ em thế nào!”

      Tô Tín đưa tay dịu dàng vuốt ve mái tóc tôi, hỏi: “Em bạo thế nào?”

      “Còn bạo thế nào, sầu riêng gì đó đem lên hết….” Tôi mở to mắt, chống lên ngực tính ngồi dậy: “Em vào bếp lấy ra liền, chờ đó…..”

      Tôi còn chưa hết, Tô Tín vòng tay qua sau ót tôi đè xuống, hai đôi môi nóng bỏng chạm nhau, hôn rất sâu, tôi hoàn toàn rơi vào rối loạn.

      ----------------

      Tô Tín nhắm hai mắt, hàng lông mi dài cọ xát nhau, đầu lưỡi xoay vòng trong miệng tôi, thậm chí tôi còn nghe thanh nước bọt quấn quít nhau.

      biết vì sao tôi rất khẩn trương, vừa hôn trả lại vừa nuốt nước bọt xuống.

      Tô Tín nghe thanh, mở mắt ra, đôi mắt trầm cuồn cuộn, môi khó khăn lắm mới mấp máy ra được vài chữ, giọng khàn khàn: “Nhắm mắt lại.”

      Trái tim tôi run lên: “Hả, ăn, ăn cháo trước ………”

      Tô Tín đưa tay dịu dàng đặt lên đôi mắt tôi, tôi thuận theo nhắm mắt lại, bờ môi lại rơi xuống.

      “Kỳ Nguyệt, muốn ăn em trước.”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Băng Châu
      -----

      36.2


      Tô Tín ôm tôi lật người. vây tôi trong lồng ngục , đáy mắt chất chứ dịu dàng, nhìn tôi sâu cúi đầu…

      Bộ não tôi nhanh chóng phản ứng, dĩ nhiên tôi biết “ăn” là có ý nghĩa gì, nhìn chăm chú vào gò má gầy gò của , trong đầu tôi lại lên đôi mắt đỏ hồng của tối qua.

      Tôi chủ đưa tay vuốt ve mặt , được rồi, Kỳ Nguyệt, mày thừa nhận , ở trước mặt , căn bản là mày vứt hết những ngày tháng khổ sở trong ký túc xá.

      Ngẩng đầu lên, tôi nhắm mắt chủ động hôn đôi môi Tô Tín, đương nhiên là tôi rất khẩn trương vì thể tôi run rẩy. Tô Tín khẽ cứng người rồi lập tức ôm tôi vào ngực, đôi tay vuốt ve phía sau lưng tôi, giống như an ủi hơn là kích tình.

      Môi lướt qua vành tai tôi, nhàng gặm cắn, hơi thở nóng bỏng của tràn ngập khắp nơi, tôi giật mình phản xạ có điều kiện nghiêng đầu né tránh. Tô Tín nhìn phán ứng ngạc nhiên của tôi mà cười ra tiếng.

      Trong lòng tôi bức bối, phục níu lấy cổ áo kéo xuống, tìm tai mà cắn vào. đau hít hơi sâu, hô hấp đột nhiên dồn dập.

      biết từ lúc nào, khóa áo ngực sau lưng bị mở ra, hai tay Tô Tín luồn vào trong áo vuốt ve da thịt sau lưng. Tay tôi biết nên đặt ở đâu, chắc là thấy sắc mặt tôi khác thường, kéo tay tôi đặt lên nút áo sơ mi màu đen của : “Để ở đây là được.”

      Hành động của khiến máu tôi tăng vọt lên não, mặt nóng hừng hực. Tôi từ chối được, cắn răng, làm làm, dù sau vào ra trời cũng sáng. Tôi dám nhìn mặt chỉ đưa tay cởi nút áo .

      ---------------------

      Da cực kỳ mềm mịn, lửa nóng truyền vào tay tôi, quần áo chúng tôi dần dần xốc xếch cả lên. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở gấp của hai người, tôi dính sát vào bên dưới , làn da trần trụi trong khí đột nhiên có gì vướng vướng.

      Tôi cúi đầu nhìn bản thân, phát trang phục người lại ít hơn Tô Tín, tôi đưa tay tới thắt lưng lại bị nắm lấy.

      Trong đôi mắt tĩnh mịch tràn đầy mê ly và cuồng nhiệt, hỏi: “Kỳ Nguyệt, em nghĩ kỹ chưa?”

      Câu hỏi làm vành mắt tôi chua xót, im lặng lâu tôi mới nhàng : “Tô Tín, em rất thích .”

      vui vẻ cười lên, dùng sức ôm chặt lấy tôi, hai đôi môi lần nữa tìm được nhau quấn lấy nhau. Trong mê loạn, tôi cảm thấy bụng dưới có vật gì đó cứng cứng chỉa vào, tôi cố gắng khắc chế tâm tình cuồng loạn của mình.

      tay Tô Tín nhàng vuốt ve bộ ngực tôi, ngón tay thon dài nhàng vẽ vòng tròn ngực, tay kia sờ vùng eo. Tôi nhắm mắt, đầu lưỡi dây dưa với Tô tín, cảm giác trong cơ thể như có ngọn lửa chạy thẳng xuống bụng.

      Phần thân dưới dần có cảm giác khác thường, trong lúc bối rối tôi muốn khép chân lại, Tô Tín nhanh hơn bước lấy chân ngăn lại. Tay thăm dò bên đùi tôi, tôi cắn chặt răng cố gắng cho mình phát ra tiếng kêu kỳ quái nào.

      Tô Tín ngẩng đầu nhìn tôi, giọng kêu tên tôi: “Kỳ Nguyệt.”

      xong, ngón tay nhàng đến nơi mềm mại ấy, tôi sợ đến cứng người, dám nhúc nhích.

      “Kỳ Nguyệt, nhìn , đừng sợ.”

      Giọng Tô Tín trầm thấp dụ dỗ tôi, mà tôi lại từ từ buông lỏng.

      Tô Tín điều chỉnh tư thế của mình, đặt mình vào giữa hai chân tôi.
      ôm lấy mặt tôi, yên lặng nhìn rồi : “Kỳ Nguyệt, em.”

      Tôi mím chặt môi, muốn trấn định bản thân mình, cưỡng ép mình được rơi nước mắt, cố gắng gật đầu cái.

      -----------

      Hai tay Tô Tín chống bên người tôi khẽ cong, hạ thấp người xuống, tôi cảm thấy vật cưng cứng phía dưới ma sát, từ từ vào.

      phải là rất đau sao?

      Ánh mắt Tô Tín nhìn chằm chằm tôi chớp mắt, thấy vẻ mặt tôi thay đổi, đột nhiên dùng sức. Lúc này, phía dưới cảm thấy bỏng rát lại có chút đau, đôi tay vô ý thức chống lên ngực muốn đẩy ra. Tô Tín cũng cho tôi thời gian nhiều, xông lên phía trước.

      Vật cứng nằm bên trong cơ thể to dần, tôi thấy mình như bị xé rách, nhịn được kêu lên, Tô Tín vội vàng hôn môi tôi trấn an tôi.

      Tôi hút sâu đôi môi , chờ đợi cơn đau qua .

      Tôi nhìn , hai chân mày cau lại chặt, dáng vẻ rất khổ sở, trán dính đầy mồ hôi.

      Đàn ông vĩnh viễn đều biết sợ chết, bắt đầu động đậy, nhưng tôi vẫn còn đau.

      “Tô Tín, khoan !” Tôi khẩn cấp gọi .

      Tô Tín nghe thấy, vẻ mặt vừa khó chịu vừa buồn cười nhìn tôi, mồ hôi rơi vào cổ tôi, nóng bỏng khác thường: “ đến lúc rồi.”

      -------------------

      Tôi chỉ có thể ôm chặt lấy cổ , hòa theo động tác của mà lên xuống, hai tay cào lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của . Đau đớn dần xen lẫn tê dại, càng ngày càng ràng, cái cảm giác vui sướng làm khống chế được mà rên rỉ.

      Tô Tín nghe thanh, cúi đầu chôn vùi vào cổ tôi hôn lấy hôn để, dường như có được khích lệ, động tác càng tăng nhanh xâm nhập càng sâu. Tôi muốn lui về sau né tránh thế nhưng lại nắm chặt bả vai tôi đè xuống. Cảm giác đau đớn biến mất thay thế bằng tê dại tựa như thủy triều dâng lên phải tìm cái cửa để xông ra.

      Hơi thở tôi gấp gáp, theo va chạm của mà thấy thân thể mình có biến đổi, đến lúc cao trào, bụng dưới như bị lửa thiêu đốt đầu óc trở nên trống rỗng.

      Tô Tín cảm thấy biến đổi của tôi, ngậm đầu vai tôi sâu, động tác càng dồn dập rồi bất chợt gầm lên tiếng, cảm giác mệt lả, đè lên người tôi, tôi thấy toàn thân mình như bị rút hết sạch sành sanh…..

      --------------

      Đúng là muốn sống, chúng tôi làm chuyện đó đến trưa mới nghỉ, toàn thân đau nhức thể cử động.

      ra là vậy, cái gọi là ép khô trong miệng dì quản lý ký túc xá là như bây giờ, tôi tại giống như con cá phơi khô xụi lơ ghế sofa…

      Cái người tên Tô Tín tinh thần vô cùng rạng rỡ nấu cơm trưa rồi.

      Tôi liếc nhìn bóng dáng bận rộn của trong phòng bếp, trái tim lặng lẽ dâng lên cảm giác thỏa mãn.

      Thỏa mãn thỏa mãn nhưng tôi vẫn cảm thấy mất mác, từ hôm nay trở tôi còn hoàn chỉnh như xưa nữa. Cũng khó trách, thứ bảy - thiên thời, ghế sofa - địa lợi, nam nữ sống chung - nhân hòa, nhìn đến chén cháo bàn trà chứng tỏ hôm nay tôi hoàn toàn bị ăn sạch… tôi xin lỗi gia đình nơi Giang Đông, xin lỗi dân chúng quê nhà, tôi còn là thiếu nữ thuần khiết, còn là công dân tốt, tôi im lặng hỏi ông trời, tại sao đời này tôi làm người lại đau khổ như thế? T_T
      --------

      Tôi ăn năn hối hận nửa ngày, Tô Tín bưng chén ra, ngồi vào cạnh tôi, cau mày quan tâm hỏi: “Kỳ Nguyệt, em khỏe chưa?”

      Tôi uốn éo ghế hồi, nhìn , có thể nghe được phía sau bật cười, ôm mặt tôi quay lại, dụ dỗ tôi: “Ăn cơm rồi tắm.”

      Tôi vừa nghe đến cái này lại càng bực tức: “Ăn ăn ăn! Kết quả cuối cùng là chính mình cũng bị ăn!”

      Tô Tín buông chén xuống, nghiêm túc : “Vậy phải làm sao? ràng là em nhào vào trước.”

      “……….” Tôi lầm bầm: “Cái đó là cẩn thận nên té vào.”

      “Dù sao cũng là em nhào vào, chỉ phụ trách phối hợp thôi.”

      “………..”

      “Ăn cơm cho ngon .”

      Tôi chống thân cố gắng ngồi dậy, eo vẫn còn rất đau, Tô Tín múc muỗng cơm đưa đến miệng tôi, tôi nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của ngay trước mắt, dùng hết sức cắn lấy cái tay.

      Tô Tín đau buông tay ra, muỗng rớt sàn.

      Tôi cười vài tiếng, trừng mắt với , cắn răng nghiến lợi: “ được trách em, vừa rồi em vừa chịu nỗi đau mà người thường chịu nỗi đấy.”

      Chân mày giản ra, đưa bàn tay vừa bị tôi cắn bưng lấy mặt tôi, ngón tay cái nhàng vuốt mặt tôi: “ xin lỗi.”

      dịu dàng của khiến tôi được gì, chỉ cảm thấy chóp mũi đau xót.

      tiếp tục dịu dàng : “Kỳ Nguyệt, chuyển về với .”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Băng Châu

      Chương 37:
      37.1

      Vừa trở về ký túc xá nhận được ánh mắt ai oán của Tân Hân: “Xem ra là cậu muốn dọn ?”

      Tôi bắt đầu lục lọi tủ đồ: “Ừm.”

      “Hôm qua thấy bộ dạng đó của Tô cầm thú qua cửa sổ, tớ biết ngay là thể nào con cá khô như cậu cũng hồn bay phách lạc, toàn bộ bay theo người họ Tô kia.”

      Tôi xếp từng bộ đồ bỏ vào vali, lời của Tân Hân khiến mắt tôi ê ẩm, tôi nhìn cậu ấy gặn từng chữ: “Dì Tân, cậu đừng tớ vứt bỏ cậu, tớ luyến tiếc nhất là cậu mà tớ lại bỏ được ấy, cá và gấu thể song hành với nhau, tớ muốn , tớ tới đó chăm sóc ấy vài ngày rồi mấy ngày sau tớ lén quay về?”

      “Thôi .” Tân Hân dựa người vào ghế, vung tay lên, “Nếu cậu muốn làm tớ… thất vọng , nhất định phải bắt trọn Tô Tín, trong hộ khẩu nhà ta phải có hai chữ Kỳ Nguyệt, làm vợ ta được làm mẹ kế.”

      Tôi cảm động đến mức chữi nổi, “Bây giờ tớ mới chân để ý tới, có được tình dễ dàng có được tình bạn, có được người bạn trai
      Tân Hân tớ cậu!”
      “Đừng có lấy thư tình làm tớ chua xót, Tín nhà cậu ở dưới lầu chờ kìa.” Tân Hân rút khăn giấy hỉ mũi: “ nhanh , tớ cũng muốn nhìn thấy cậu, trở lại cũng được, ngày ngày thấy nhau chán muốn chết rồi, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có tướng .”
      Tôi xông tới ôm Tân Hân cái chặt rồi xách vali chạy nhanh xuống lầu, nhìn ấy khóc được, ấy mà khóc tôi cũng khóc ngay.
      Tôi muốn xa ấy.
      --------------------
      xuống lầu, Tô Tín giúp tôi bỏ đồ và cốp xe, tôi đứng sững sờ ở đó chịu lên xe.
      Tô Tín nhìn tôi chút rồi : “Sao lại lại là vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt nhỉ?”
      Mặt tôi đau khổ, “Có thể hiên ngang lẫm liệt sao, em muốn trở lại.”
      Tô Tín cưng chiều xoa đầu tôi: “Ừm, phải giác ngộ sớm.”
      “…… T_T”
      thấy tôi nửa ngày lên tiếng nên kéo tay tôi : “Lên xe , đừng luyến tiếc, về sau cho em thoáng khí chút.”
      Thoáng khí…. ra người này biến tôi thành phạm nhân đem nhốt ….
      Chúng tôi ở lầu dưới ký túc xá nữ, ai ngang qua cũng quay lại nhìn, mặt tôi nóng lên, muốn tránh tay ra mà lại càng nắm chặt.
      Tôi liếc cái rồi nhìn xung quanh, thầm : “Giữa ban ngày ban mặt, đừng có lôi kéo, trai đơn chiếc còn ra thể thống gì.”
      Tô Tín càng nắm chặt thêm: “ nắm tay vợ sợ cái gì?”
      Trong lòng tôi ngay lập tức như có dòng mật ngọt chảy qua, nhưng vẫn còn bướng bỉnh mà cứng miệng: “ hận thể PK chết …”
      --------
      Vì vậy cuộc sống giam giữ như trong tù chính thức bắt đầu, mỗi đêm đều là giam giữ và giam giữ…
      Ví dụ như bắt đầu sờ sờ mó mó…..
      Tôi thở hổn hển: “Cái này…ngày mai em còn phải học.”
      Tô Tín bình tĩnh : “Vậy học, ngày mai đưa em .”
      Tôi véo : “Trọng điểm phải cái đó, em…. Ưm (mấy phút sau) ôi mẹ ơi, còn như vậy là mai em còn sức nghe giảng đấy!” đọc thêm nhiều truyện hay tại Doc Truyen . o r g
      Tô Tín cười híp mắt : “Vậy mai xin nghỉ cho em.”
      Tôi: “Mẹ kiếp thèm vào thèm vào!”
      Tô Tín cọ sát vào bên tai tôi, nhàng thổi làn hơi nóng: “Nếu mai mà xin phép …. Tối nay đừng ngủ nữa.”
      Tôi: “!@#$%^&*......”
      ----------
      Ngày tiếp theo, tôi hoàn toàn muốn rời giường, ánh mắt trời chiếu vào mặt, Tô Tín dậy từ sớm, dọn dẹp rất lâu, tôi suy nghĩ rồi lại mơ mơ màng màng rơi vào trạng thái gật gù bữa củi.
      Qua lâu, nghe thấy giọng vui vẻ của bay vào phòng: “Kỳ Nguyệt, ra ngoài nhé.”
      được rồi còn la lớn, tính khí khi thức dậy của tôi rất tốt, nghe thế trong lòng càng phát hỏa, tôi nhắm hai mắt nghiến răng nghiến lợi : “ tu em cũng quan tâm! Ra ngoài có gì hay mà báo lại, có phiền hả!”
      khí bỗng yên lặng lại, tôi bĩu môi hài lòng vùi vào gối ngủ say, lát sau, tự dưng cảm thấy hơi tối, tôi còn chưa kịp phản ứng, cái miệng bị cắn đau.
      Tôi giật mình mở mắt, chí thấy Tô Tín cong đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm tôi, nở nụ cười rất gian tà.
      Tôi tức tối đấm phát, “Biến thái!”
      ngồi xuống bên giường, nghiêm túc : “ tu em chịu được sao?”
      Hai tay tôi vòng ra sau gáy làm gối đầu, nhìn cười châm chọc : “Sao chịu được, rất tốt nữa, dùng “tinh” lực vô hạn dư thừa của ngài mà tạo phúc cho sư thái, nhìn rất nước đấy, vừa hay tạo thành tựu tốt đẹp cho tổ quốc về sau, sau này bần đại già giấu làm của riêng. Đúng rồi, phải ngài ngài có gen tốt sao, về sau hòa thượng chúng ta vươn tới châu Á thậm chí là thế giới toàn bộ vũ trụ! Nhắc tới hòa thượng Trung Quốc, ai cũng giơ ngón tay cái lên, wow~ China heshang, so handsome!”
      Càng nghe sắc mặt Tô Tín càng thích ý rất ôn nhu, tôi nhìn cười mà tóc gáy tôi lại dựng thẳng lên trời, vội vàng kéo chăn lên.
      thấy thế cười : “Hay là hôm nay cũng xin phép nhỉ.”
      Tôi sợ hãi nhanh chóng ngồi dậy đẩy : “Xin đấy, Tô đại nhân làm ơn làm , tiểu nhân van xin đấy….Tô gia, nô tài xin người làm. Tô điện hạ, thần biết sai rồi có được …”
      Tô Tín nheo mắt nhìn tôi hồi lâu, kéo tôi vào trong ngực mội lưỡi bắt đầu quấn quít nhau, nụ hôn rất sâu rất dài, hôn xong tựa đầu vào bả vai tôi, lẩm bẩm : “Kỳ Nguyệt, cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc.”
      Tôi đẩy mặt ra, vô cùng sát phong cảnh : “Đúng vậy, người bị tính phúc chết rồi, chỉ còn đại gia là tính phúc!”
      thu lại nụ cười, bình tĩnh : “Lúc tính phúc phải em cũng rất tính phúc sao?”
      Tôi phản bác được.
      Ngay sau đó nhớ tới chuyện, lập tức giơ nắm đấm : “Lần trước có giọng con nghe điện thoại là xảy ra chuyện gì?”
      Tô Tín suy nghĩ chút, kéo tay tôi lại: “À, chuyện đó hả, em có thể hỏi Hạ Mộng Phồn chút, vừa đúng lúc bà ấy tìm em.”
      Last edited by a moderator: 7/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Băng Châu
      --------

      37.2

      Sau khi Tô Tín , tôi ngủ thẳng cẳng tới chiều mới chịu dậy, để lại cho tôi cái thẻ, hôm nay hơi bận thể về dẫn tôi nên khi đói bụng tôi đành phải tự mình ăn thôi.

      Tôi cầm thẻ vàng trong tay ngửa mặt lên trời cười hả hê, ha ha ha, thẻ vàng trong tay ta rồi, a ha ha ha.

      Đúng lúc chị Hạ gọi điện thoại tới hẹn tôi ra quán café, tôi tới nơi trước giờ hẹn, tìm chỗ gần cửa sổ ngồi xuống và gọi ly Moka… lâu sau chị Hạ chạy tới có vẻ hơi mệt mỏi.

      Bà hiên ngang ngồi xuống, vừa ngồi xuống lập tức cầm tay tôi, thâm tình : “Tiểu Nguyệt, bác tới giải thích chuyện đêm đó.”

      Vì vậy, tôi mới biết, đồng chí Tô Tín do nhớ nhung tôi mà phát sốt, vốn nghĩ là sao nhưng chị Hạ lại gọi y tá riêng của nhà tới chăm sóc . Ai biểu nhà người ta có tiền, Tô Tín chịu kích thích ít nên uống thuốc xong ngủ, sau đó y tá thay nhận điện thoại…

      Lý do này tạo cho tôi cảm giác rất hư vô và mờ mịt.

      Chị Hạ bình tĩnh : “ ra còn có chuyện bác thể , lúc nghỉ hè phải bác cố ý giao công việc khổ cực cho con, nhìn con gầy yếu như vậy muốn rèn luyện con chút, cơ thể phải khỏe mạnh, chỉ sợ sau này bị thằng nhóc Tô Tín kia lăn qua lộn lại chịu nổi.”

      Phụt…. Ngụm café tôi chưa kịp nuốt phun ra ngoài.

      Bà tiếp tục hỏi: “Đúng vậy chứ?”

      Tôi kích động cầm tay bà, dùng sức gật đầu, chị Hạ, bác biết chân tướng…

      --------------

      Buổi tối, tôi tập trung chơi máy vi tính, biết Tô Tín trở về, vào cửa nhìn thấy tôi lên mạng đánh tôi cái báo cáo.

      Tôi bực bội chỉ “A….”

      Cảm thấy giọng

      tôi nhìn xem tôi làm cái gì.

      Tôi quay màn hình lại, lạnh lùng nhìn : “ xem làm gì?”

      nhíu mày, ý là tôi nổi cái tính khí gì, đưa tay giành lấy máy vi tính xách tay của tôi, tôi vừa buông tay, lập tức mở ra, nhìn cẩn thận hồi rồi để trở lại khay, lặng lẽ vào nhà tắm.

      Tôi nhìn bóng lưng cao gầy của mà lắc đầu, GV mạng, em cũng ép , là muốn nhìn bằng được.

      Tới khoảng mười giờ, Tô Tín kêu tôi ngủ, tôi nhìn chằm chằm máy vi tính, để ý tới lời của .

      “Kỳ Nguyệt, mau ngủ .”

      Tôi bất mãn cau mày: “Chờ em coi bộ này xong.”

      “…”

      buồn bực hỏi: “Máy vi tính tốt vậy sao?”

      “Tốt! có thể biểu diễn tốt như GV tốt rồi, đấy, em chân thành xem xét cho .”

      Trong giọng lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “… Tốt hơn ?”

      Tôi hiên ngang cắt lời : “Chúng ta tổng kết thử , bình thường máy vi tính bị em hành hạ, mà chỉ có hành hạ em, ràng là máy vi tính tốt hơn, máy vi tính có vẻ chịu khó, hoàn toàn thể so sánh.”

      Tô Tín trầm mặc hồi lâu, tôi cảm thấy hình như có tồn tại, lạnh lùng : “Vậy tự ngủ.”

      Tôi cười tươi quơ quơ miếng lót chuột: “ tiễn.”

      Đến khi tôi xem xong bộ cuối cùng ngáp dài mệt mỏi, nhanh chóng đánh răng rửa mặt chui vào chăn nhắm mắt dưỡng thần, sắp rơi vào trạng thái mơ màng Tô Tín ôm chặt tôi từ phía sau, tôi muốn tránh ra lại càng ôm chặt vào ngực.

      “Kỳ Nguyệt, phải ghen với cái máy sao?”

      Tôi nghe xong cười lớn: “Ha ha, vậy còn chơi trò chơi kiểm tra thân thể với y tá riêng đấy.”

      biết.”

      cười có chút buồn bực, giọng dịu dàng khác thường, tôi nhúc nhích nữa, lẳng lặng cho ôm, lâu sau Tô Tín bắt đầu an phận, dò xét vào bên trong áo ngủ tôi, tôi ngăn tay lại, bất đắc dĩ : “Tô cầm thú kính , hôm nay cho sinh viên nghỉ ngơi ngày .”

      Tô Tín dừng lại, đem tôi quay vào đối diện với rồi lại kéo vào trong ngực, muốn ôm chặt dính sát vào người , cằm dịu dàng cọ cọ vào tóc tôi, nhàng : “ tốt.”

      -------------------

      Ngày tiếp theo lúc tỉnh lại, Tô Tín ra ngoài, tôi ăn xong điểm tâm để lại rồi mở máy vi tính coi tiếp những cái của ngày hôm qua, để đạt tới độ chín muồi, tôi còn nướng bánh mì đem vào phòng, vừa ăn vừa xem GV.

      Nhưng là, sấm sét giữa trời quang, laptop HP của tôi mất rồi!

      Tôi tìm khắp từng góc trong nhà cũng thấy bóng dáng của nó, cả buổi sáng tôi nằm dài chán chường trong nhà, lăn từ giường xuống đất, từ phòng khác vô phòng bếp, tự làm khổ bản thân rửa hết chén, quét dọn hết nhà rồi mệt mỏi ngã xuống đất.

      Cho đến trưa Tô Tín về, nhìn tôi nằm đất nhanh chóng ngồi chồm hỗm xuống hỏi thăm: “Kỳ Nguyệt, em sao vậy?”

      Tôi suy yếu giương mắt buồn bã : “Em thấy laptop.”

      Sau khi nghe xong Tô Tín vỗ đầu tôi, cười cười: “Đồ ngốc, đem nó nâng cấp lên Win7 cho em.”

      cầm laptop màu đen lắc lư trước mặt tôi: “Hệ điều hành mới nhất, em dùng thử xem.”

      Tôi nhảy lên, nhanh chóng mở ra, hệ điều hành Win7 quả nhiên là đẹp mắt, Tô Tín kiên nhẫn chỉ tôi cách dùng, tôi lên tay rất nhanh, cảm thấy hệ điều hành tốt, có phong cách Tây hơn nhiều!

      Tô Tín sờ sờ cằm, đôi mắt khẽ cong lên, nghiêm mặt : “Đột nhiên nhớ tới trước kia có người với , có thể phân biệt giới tính của laptop?”

      Tôi kinh ngạc: “Còn có chuyện như vậy?”

      cầm lấy con chuột, từ tốn : “Đầu tiên là vào Create Object, ‘I love You’”.

      Tô Tín tỉ mỉ giảng giải rồi làm cho tôi xem: “Sau đó là đánh vào phần bảo vệ có đuôi .vbs, ví dụ như: I love you.vbs, trang này tự động nghe được câu I love you. Thông qua giọng của máy là có thể phân biệt được nam hay nữ rồi.”

      Tô Tín đeo tai nghe lên, đánh chữ máy, nhếch môi cười, sau đó đưa tai nghe cho tôi đeo để tôi tự kiểm nghiệm.

      Cảm giác tôi tương đối thần kỳ, vừa đánh xong chữa nghe thấy giọng nữ dễ nghe “I love You.”

      --------------------

      Thần kỳ??

      Tôi khó có thể tin, chuyện này còn bi thương hơn chuyện tôi bị mất laptop, ra người chồng HP của tôi từ đó giờ là nữ! Bi kịch này khiến tôi rất khó tiếp thu, bách hợp gì đó tôi thích, mà hôm nay Thượng Đế lại để tôi thấy được đau lòng này, có phải là muốn tôi trở về thế giới chân này ? !

      Nghĩ tới bao lâu này tôi là trình chiếu GV, tâm can của tôi bắt đầu loạn lên, vì sao vậy???

      Tôi bi thương ngoài đầu nhìn Tô Tín, ôm tôi vào ngực an ủi.

      “Em này, em có người chồng là đủ rồi, những cái khác đều là giả.”

      ------------------

      Lời tác giả: thử giới tính của máy mọi người có thể thử xem.

      Tô cầm thú phúc hắc.

      Hình như hệ điều hành XP là giọng nam.

      Mà Win7 chính là nữ.

      Chuyện là thế đó meo meo….
      Last edited by a moderator: 17/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :