Editor: Băng Châu
--------
37.2
Sau khi Tô Tín , tôi ngủ thẳng cẳng tới chiều mới chịu dậy, để lại cho tôi cái thẻ, hôm nay hơi bận thể về dẫn tôi nên khi đói bụng tôi đành phải tự mình ăn thôi.
Tôi cầm thẻ vàng trong tay ngửa mặt lên trời cười hả hê, ha ha ha, thẻ vàng trong tay ta rồi, a ha ha ha.
Đúng lúc chị Hạ gọi điện thoại tới hẹn tôi ra quán café, tôi tới nơi trước giờ hẹn, tìm chỗ gần cửa sổ ngồi xuống và gọi ly Moka… lâu sau chị Hạ chạy tới có vẻ hơi mệt mỏi.
Bà hiên ngang ngồi xuống, vừa ngồi xuống lập tức cầm tay tôi, thâm tình : “Tiểu Nguyệt, bác tới giải thích chuyện đêm đó.”
Vì vậy, tôi mới biết, đồng chí Tô Tín do nhớ nhung tôi mà phát sốt, vốn nghĩ là sao nhưng chị Hạ lại gọi y tá riêng của nhà tới chăm sóc . Ai biểu nhà người ta có tiền, Tô Tín chịu kích thích ít nên uống thuốc xong ngủ, sau đó y tá thay nhận điện thoại…
Lý do này tạo cho tôi cảm giác rất hư vô và mờ mịt.
Chị Hạ bình tĩnh : “ ra còn có chuyện bác thể , lúc nghỉ hè phải bác cố ý giao công việc khổ cực cho con, nhìn con gầy yếu như vậy muốn rèn luyện con chút, cơ thể phải khỏe mạnh, chỉ sợ sau này bị thằng nhóc Tô Tín kia lăn qua lộn lại chịu nổi.”
Phụt…. Ngụm café tôi chưa kịp nuốt phun ra ngoài.
Bà tiếp tục hỏi: “Đúng vậy chứ?”
Tôi kích động cầm tay bà, dùng sức gật đầu, chị Hạ, bác biết chân tướng…
--------------
Buổi tối, tôi tập trung chơi máy vi tính, biết Tô Tín trở về, vào cửa nhìn thấy tôi lên mạng đánh tôi cái báo cáo.
Tôi bực bội chỉ “A….”
Cảm thấy giọng
tôi nhìn xem tôi làm cái gì.
Tôi quay màn hình lại, lạnh lùng nhìn : “ xem làm gì?”
nhíu mày, ý là tôi nổi cái tính khí gì, đưa tay giành lấy máy vi tính xách tay của tôi, tôi vừa buông tay, lập tức mở ra, nhìn cẩn thận hồi rồi để trở lại khay, lặng lẽ vào nhà tắm.
Tôi nhìn bóng lưng cao gầy của mà lắc đầu, GV mạng, em cũng ép , là muốn nhìn bằng được.
Tới khoảng mười giờ, Tô Tín kêu tôi ngủ, tôi nhìn chằm chằm máy vi tính, để ý tới lời của .
“Kỳ Nguyệt, mau ngủ .”
Tôi bất mãn cau mày: “Chờ em coi bộ này xong.”
“…”
buồn bực hỏi: “Máy vi tính tốt vậy sao?”
“Tốt! có thể biểu diễn tốt như GV tốt rồi, đấy, em chân thành xem xét cho .”
Trong giọng lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “… Tốt hơn ?”
Tôi hiên ngang cắt lời : “Chúng ta tổng kết thử , bình thường máy vi tính bị em hành hạ, mà chỉ có hành hạ em, ràng là máy vi tính tốt hơn, máy vi tính có vẻ chịu khó, hoàn toàn thể so sánh.”
Tô Tín trầm mặc hồi lâu, tôi cảm thấy hình như có tồn tại, lạnh lùng : “Vậy tự ngủ.”
Tôi cười tươi quơ quơ miếng lót chuột: “ tiễn.”
Đến khi tôi xem xong bộ cuối cùng ngáp dài mệt mỏi, nhanh chóng đánh răng rửa mặt chui vào chăn nhắm mắt dưỡng thần, sắp rơi vào trạng thái mơ màng Tô Tín ôm chặt tôi từ phía sau, tôi muốn tránh ra lại càng ôm chặt vào ngực.
“Kỳ Nguyệt, phải ghen với cái máy sao?”
Tôi nghe xong cười lớn: “Ha ha, vậy còn chơi trò chơi kiểm tra thân thể với y tá riêng đấy.”
“ biết.”
cười có chút buồn bực, giọng dịu dàng khác thường, tôi nhúc nhích nữa, lẳng lặng cho ôm, lâu sau Tô Tín bắt đầu an phận, dò xét vào bên trong áo ngủ tôi, tôi ngăn tay lại, bất đắc dĩ : “Tô cầm thú kính , hôm nay cho sinh viên nghỉ ngơi ngày .”
Tô Tín dừng lại, đem tôi quay vào đối diện với rồi lại kéo vào trong ngực, muốn ôm chặt dính sát vào người , cằm dịu dàng cọ cọ vào tóc tôi, nhàng : “ tốt.”
-------------------
Ngày tiếp theo lúc tỉnh lại, Tô Tín ra ngoài, tôi ăn xong điểm tâm để lại rồi mở máy vi tính coi tiếp những cái của ngày hôm qua, để đạt tới độ chín muồi, tôi còn nướng bánh mì đem vào phòng, vừa ăn vừa xem GV.
Nhưng là, sấm sét giữa trời quang, laptop HP của tôi mất rồi!
Tôi tìm khắp từng góc trong nhà cũng thấy bóng dáng của nó, cả buổi sáng tôi nằm dài chán chường trong nhà, lăn từ giường xuống đất, từ phòng khác vô phòng bếp, tự làm khổ bản thân rửa hết chén, quét dọn hết nhà rồi mệt mỏi ngã xuống đất.
Cho đến trưa Tô Tín về, nhìn tôi nằm đất nhanh chóng ngồi chồm hỗm xuống hỏi thăm: “Kỳ Nguyệt, em sao vậy?”
Tôi suy yếu giương mắt buồn bã : “Em thấy laptop.”
Sau khi nghe xong Tô Tín vỗ đầu tôi, cười cười: “Đồ ngốc, đem nó nâng cấp lên Win7 cho em.”
cầm laptop màu đen lắc lư trước mặt tôi: “Hệ điều hành mới nhất, em dùng thử xem.”
Tôi nhảy lên, nhanh chóng mở ra, hệ điều hành Win7 quả nhiên là đẹp mắt, Tô Tín kiên nhẫn chỉ tôi cách dùng, tôi lên tay rất nhanh, cảm thấy hệ điều hành tốt, có phong cách Tây hơn nhiều!
Tô Tín sờ sờ cằm, đôi mắt khẽ cong lên, nghiêm mặt : “Đột nhiên nhớ tới trước kia có người với , có thể phân biệt giới tính của laptop?”
Tôi kinh ngạc: “Còn có chuyện như vậy?”
cầm lấy con chuột, từ tốn : “Đầu tiên là vào Create Object, ‘I love You’”.
Tô Tín tỉ mỉ giảng giải rồi làm cho tôi xem: “Sau đó là đánh vào phần bảo vệ có đuôi .vbs, ví dụ như: I love you.vbs, trang này tự động nghe được câu I love you. Thông qua giọng của máy là có thể phân biệt được nam hay nữ rồi.”
Tô Tín đeo tai nghe lên, đánh chữ máy, nhếch môi cười, sau đó đưa tai nghe cho tôi đeo để tôi tự kiểm nghiệm.
Cảm giác tôi tương đối thần kỳ, vừa đánh xong chữa nghe thấy giọng nữ dễ nghe “I love You.”
--------------------
Thần kỳ??
Tôi khó có thể tin, chuyện này còn bi thương hơn chuyện tôi bị mất laptop, ra người chồng HP của tôi từ đó giờ là nữ! Bi kịch này khiến tôi rất khó tiếp thu, bách hợp gì đó tôi thích, mà hôm nay Thượng Đế lại để tôi thấy được đau lòng này, có phải là muốn tôi trở về thế giới chân này ? !
Nghĩ tới bao lâu này tôi là trình chiếu GV, tâm can của tôi bắt đầu loạn lên, vì sao vậy???
Tôi bi thương ngoài đầu nhìn Tô Tín, ôm tôi vào ngực an ủi.
“Em này, em có người chồng là đủ rồi, những cái khác đều là giả.”
------------------
Lời tác giả: thử giới tính của máy mọi người có thể thử xem.
Tô cầm thú phúc hắc.
Hình như hệ điều hành XP là giọng nam.
Mà Win7 chính là nữ.
Chuyện là thế đó meo meo….
Last edited by a moderator: 17/10/14