1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư khó chịu, chớ lộn xộn - Mạn Nam (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 41

      Muốn tôi giúp em, hay là tự mình làm?!

      "Ừ, làm phiền cậu."

      " phiền toái gì chứ. Tôi là bạn của Việt, cậu cũng là bạn của Việt, cho nên chúng ta cũng cóthể là bạn bè."

      "Đúng, chúng ta cũng là bạn bè. Cố Uyên." Cố Uyên vươn tay.

      Dung Hiên cũng đưa tay ra nắm lấy tay Cố Uyên "Dung Hiên", nghi thức bắt tay xong,Dung Hiên công thành lui thân (sau khi thànhcông rút lui).

      Sau khi Dung Hiên rời khỏi, Cố Uyên mới đến trước mặt Lâm Thiển Tuyết, "Cố Uyên."

      Người đối xử tốt với Mạn Mạn, bạn tốt của cũng chính là bạn của . Huống chi nhìn ấy lo lắng cho Mạn Mạn như thế, lúc khôngcó ở đây, về mặt sinh hoạt ấy nhất định cũnggiúp Mạn Mạn ít.

      "Lâm Thiển Tuyết", Cố Uyên nắm lấy tay củaLâm Thiển Tuyết.

      Từ Du Mạn ở giường nhìn ưa rồi,"Hai người có cần dối trá khách sáo như vậy ?", Từ Du Mạn hề tiếc rẻ mà tặngcho Cố Uyên cùng Lâm Thiển Tuyết cáiliếc mắt xem thường.

      Cố Uyên buông tay Lâm Thiển Tuyết ra, vớiLâm Thiển Tuyết: "Xem , Mạn Mạn chính là bình dấm chua. Cái bắt tay làm quen mà ấy cũng muốn ăn dấm nữa."

      Lâm Thiển Tuyết cười , Từ Du Mạn tức giận lại đem gối đầu ném vào Cố Uyên, "ChịTuyết, sao chị lại giúp ta khi dễ em a?"

      "Có phải muốn tắm hay ?"

      Từ Du Mạn rất muốn phải, nhưng côcũng biết phải Cố Uyên cũng tin. Dù sao nguyên nhân ngã sấp xuống chính là vì xả nước để tắm đấy. Nhưngmà như vậy, lại thấy ngượng ngùng. Chonên Từ Du Mạn cơ bản là lời nào. Cố Uyên cũng sớm đoán được , cũng nghĩ muốn có đáp án của .

      Cố Uyên đứng dậy, lúc tới cửa chợt xoay người với Từ Du Mạn: "Tôi xả nước vào bồncho em", đợi câu ‘ cần’, đóng cửa phòng lại. nhìn lại cái chânbăng thuốc của mình, tắm thế nào a?

      Rất nhanh cửa phòng lại được mở ra, Cố Uyênđi tới bế ngang Từ Du Mạn lên, "Cái người nàymuốn làm gì a? Em tắm… tắm!",Từ Du Mạn muốn giãy giụa, nhưng mà tránhkhông được.

      "Đừng lộn xộn", thanh của có chút khàn khàn.

      "Thầy bảo em đừng lộn xộn em lộnxộn sao? Em...", chợt ngoan ngoãn bất động,ngay cả cũng nữa. Cũng bởi vìmột động tác của Cố Uyên.

      Cố Uyên cố ý ôm Từ Du Mạn thấp xuống mộtchút, kề đến bộ vị cơ thể . Từ Du Mạn làm sao có thể biết vật cứng rắn kia là cái gì, làm sao có thể biết là có ý gì. Cho nên, thắng. dám lộn xộnnữa.

      Trong phòng tắm, Từ Du Mạn vẻ mặt lúng túngnhìn vào bồn tắm xả đầy nước, rất muốnbước vào tắm cho sạch sảng khoái. Lại nhìnxuống chân của mình, sau đó lại nhìn Cố Uyên. phải tắm thế nào a? Dung Hiên có chânkhông thể đụng vào nước.

      Cố Uyên sớm nghĩ ra cách giúp . Ở bêncạnh bồn tắm lớn sắp đặt cái ghế cho , để đặt chân lên đó, để tránh làm ướtchân.

      Cố Uyên đặt Từ Du Mạn ngồi lên cái ghế, "Muốn tôi giúp em, hay là tự mình làm?"

      hi vọng lựa chọn cái thứ nhất. Chỉ là như ý nguyện của , đươngnhiên là muốn tự mình tắm rồi.

      "Em tự mình làm, thầy ra ngoài , nhớ đóng cửa lại", Từ Du Mạn dặn dò .

      Cố Uyên để tỏ vẻ chính mình tôn trọng nguyên tắc của , hai lời liền ra ngoài,cũng giúp đóng cửa lại.

      ra , Cố Uyên hi vọng lựa chọn cái thứ nhất.

      Từ Du Mạn ngồi cái ghế, bắt đầu quá trình cởi quần áo gian khổ của mình. Áo mở hết nút ra, cởi xuống rất dễ dàng, nhưng quần khó hơn rất nhiều a, cũng may mặc chính làquần ngủ, rất rộng rãi.

      Mặc dù hơi sức tiêu hao ít, nhưng kếtquả vẫn là có thể, Từ Du Mạn rốt cuộc hoàn thành cái nhiệm vụ khó khăn mà gian khổ này. Sau đó dùng lực của cánh tay mình, chốngngười lên, di chuyển đến trong bồn tắm.

      Vừa khéo nhiệt độ thích hợp khiến thoải mái than ra tiếng.

      Bởi vì phải rất thuận tiện, nên cũngkhông tắm quá lâu, rất nhanh tắm xong rồi. Tùytiện tắm chút cũng còn tốt hơn đượctắm. Chủ yếu là, còn phải hoàn thành nhiệm vụ khó khăn gian khổ hơn, mặc quần áo. quá trình như vậy liền hao tốn gần giờ.

      Từ Du Mạn mặc quần áo tử tế hoạt bát chuẩn bịnhảy ra ngoài, mở cửa, chỉ thấy Cố Uyên đangđứng ở cửa.

      nhìn lướt qua Từ Du Mạn nhảy nhót giốngcon thỏ, bèn trách cứ : "Tắm xong tại sao gọi tôi? Như vậy nhảy rất xấu." Cố Uyênôm Từ Du Mạn trở về phòng.

      Từ Du Mạn tỉ mỉ phát Cố Uyên giúp côđổi ga giường và chăn mới. Mới vừa rồi mặcquần áo ướt sũng nằm giường, cả chăn và ga giường sớm bị ướt rồi. Vốn còn lo chuyện này, ngờ Cố Uyên thế nhưng đãđổi xong cho rồi.

      Cố Uyên đặt lên giường, đắp kín chăn cho , rồi giúp đóng cửa phòng lại, chính mình trở về nhà.

      Từ Du Mạn nghe thấy tiếng đóng cửa lúc rời , đột nhiên cảm thấy có chút đơn. Đãtrễ thế này còn về làm gì? Cũng phảichưa từng ngủ qua đêm ở chỗ .

      Sáng sớm, Cố Uyên lại tới. Từ Du Mạn hoạt bát nhảy ra mở cửa cho Cố Uyên. Sau đó ôm trở về phòng. nghĩ, mình nên phải cóchìa khóa của nơi này mới được.

      Cố Uyên giúp Từ Du Mạn nấu xong cháo trứngmuối thịt nạc, sau đó bê đến bên giường cho . Chính mình muốn cái chìa khóa của . có ý định tự mình lén lén lút lút đánhthêm cái chìa khóa, bằng , nếu là Từ Du Mạn, cũng mất hứng. Cho nên CốUyên như thực tương cáo ( đúng ), "Tôi đánh thêm cái chìa khóa cửa nhà em. Yên tâm, những chìa khóa khác động đến. Nếu mỗi lần tôi tới, em ra mở cửa cũng tiện."

      Cố Uyên đợi Từ Du Mạn đồng ý, liềncầm cái chìa khóa . , dù sao cũng chính làphải , nhưng rồi, có đồng ý hay khôngkhông quan trọng, quan trọng là biết, cho nên phải là lừa gạt .

      thể dễ dàng tha thứ cho người khác lừa gạt mình, cho nên nghĩ Từ Du Mạn cũng thế.
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    2. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 42

      Mạn Mạn mất tích!

      Cố Uyên đợi Từ Du Mạn đồng ý, liềncầm cái chìa khóa . , dù sao cũng chính làphải , nhưng rồi, có đồng ý hay khôngkhông quan trọng, quan trọng là biết, cho nên phải là lừa gạt .

      thể dễ dàng tha thứ cho người kháclừa gạt mình, cho nên nghĩ Từ Du Mạncũng thế.

      ra , Từ Du Mạn cũng cảm thấy Cố Uyênnói rất có lý, nếu bất tiện. gọi lại phải là cho đánh chìa khóa, mà là, muốn cho , ra còn có cái chìa khóa dự phòng.

      Từ Du Mạn thông minh gặp phải Cố Uyên liềnbiến thành ngu ngốc, Cố Uyên thông minh gặp phải từ Du Mạn, cũng biến thành đầu óc hếtlinh hoạt.

      Đánh xong chìa khóa, Cố Uyên cũng trởlại nữa. Hôm nay có tiết phải lên lớp, cũngkhông thể cúp cua.

      Từ Du Mạn mới xin nghỉ 3 ngày lâu trước đó, giờ lại xin nghỉ, có giáo viên tự nhiêncó chút bất mãn. Nhưng ngại vì Cố Uyên tự mình đến , cũng tiện gì thêm.

      Sau khi Cố Uyên , các giáo viên liền bắt đầu trao đổi bàn tán, "Em Từ Du Mạn này đến cùng là xảy ra chuyện gì a? Trước kia gần như chưabao giờ xin nghỉ."

      "Đúng vậy đúng vậy. Nó phải sựđược kẻ có tiền bao nuôi giống như lời đồn đại trong trường học mấy ngày trước chứ, cho nên cảm thấy có học hay cũng sao?"

      "Tôi thấy có khả năng đó."

      "Tuyệt đem giáo viên chúng ta để vàomắt."

      Những giáo viên này lúc trước đều rất mến Từ Du Mạn cư nhiên cũng ở đây bàn tán sau lưng . Xem ra, lời đồn đại mấy ngày trướcảnh hưởng rất lớn. Làm cho trận bàn tánnày dừng lại chính là thầy giáo dạy toán.

      Phải , trong tất cả thành tích của Từ Du Mạn chỉ có môn Toán là kém nhất, mặc dù cũng cóthể thi được hơn 110 điểm, nhưng là so với mônTiếng 140 điểm, Ngữ Văn 130 điểm còn kém xa.

      Buổi trưa Cố Uyên siêu thị mua chút raudưa rồi tới nhà Từ Du Mạn. Mở cửa, đầu tiênanh tới phòng bếp cất thức ăn xong, sau đó lại đến phòng của để xem làm gì, rồi lại trở lại phòng bếp nấu cơm trưa.

      Cố Uyên tìm được cái tạp dề mà Từ Du Mạn vẫn thường dùng mang lên người, thuần thục rửa rau. Chợt, ngừng lại chút. cười cười, trong tươi cười, có hết mực cưngchiều. phát , càng lúc càng giống ông chồng nấu nướng trong gia đình rồi. Từ Du Mạn cũng càng ngày càng giống nhàn thê lười mẫu rồi. Nơi này, cũng giống như nhà của bọn họ. Ừ, cái nhà này rất ấm áp, về sau có thể suy tính vẫn ở lại nơi này.

      Cố Uyên ở trường học lên lớp, cảm giác tâmthần có chút tập trung. Giống như sắp xảy ra chuyện gì vậy, bất ổn. Thời gian càng trôi qua, cảm giác lo lắng này lại càng thêmmãnh liệt. chưa từng trải qua tình huống như vậy, lo lắng tràn ngập trong suy nghĩ của . được! Nhất định là Mạn Mạn đãxảy ra chuyện!

      Cố Uyên đóng sách giáo khoa lại, "Cả lớp tựhọc."

      Ra khỏi phòng học, Cố Uyên liền lấy điện thoại di động ra. Phía cuộc gọi nhỡ, làMạn Mạn gọi tới. vội vàng gọi lại, nhưngnghe được lại là câu mà muốn nghe nhất, " xin lỗi, số điện thoại bạn gọi tạmthời liên lạc được."

      Cố Uyên ngay cả phòng làm việc cũng có quay lại, vừa về phía bãi đậu xe của trườnghọc, vừa gọi điện thoại cho Từ Du Mạn, vẫn làkhông liên lạc được.

      Lần này giống như lần trước, đườngkhông bị kẹt xe. Cố Uyên lái xe đến nhà Từ Du Mạn chỉ mất mười phút. may là chính có chìa khóa, Cố Uyên tự mình mở cửa ra. Cố Uyên làm đúng như lời với TừDu Mạn, chỉ làm cái chìa khóa cửanhà, cũng đánh thêm chìa khóa phòngngủ của . Bình thường Từ Du Mạn cũng sẽkhông khóa phòng ngủ lại, nhưng hôm nay CốUyên lại mở được cửa phòng ngủ của ,cửa bị khóa lại rồi.

      "Mạn Mạn, Mạn Mạn, em ở bên trong sao?" Cố Uyên đập cửa, vừa hô lên. Nhưng, trừ thanh vỗ vào cửa còn có thanh của Cố Uyên, còn bất kỳ thanh nào khác đáp lạianh.

      Cố Uyên đập cửa trong chốc lát, liền bắt đầu luivề phía sau. Sau đó, dùng hết toàn lực xông vềphía trước, lần đầu tiên, thành công. Cửa vẫn đóng chặt như cũ. Lần thứ hai, như cũ. Lầnthứ ba lần thứ tư, rốt cuộc, cửa bị xô vàobật tung ra. Vừa là ngờ, cũng có chútnằm trong dự liệu. Trong phòng của trống rỗng, cũng ở trong phòng.

      Cố Uyên lại gọi điện thoại cho lần nữa, vẫnlà cách nào kết nối.

      Cố Uyên tay chân luống cuống, biết nênlàm sao bây giờ. Mạn Mạn đâu rồi cơ chứ?Tại sao điện thoại cũng gọi được, tại saotrong lòng lại lo lắng như vậy? Cố Uyên tự điềuchỉnh hô hấp của mình, hít sâu mấy lần xong,trong lòng bình phục rất nhiều. Mới vừa rồitrong lòng là quá luống cuống.

      Cố Uyên bình tĩnh lại mới là vững vàng nhất.

      trước tiên kiểm tra giường của Từ Du Mạn,là tự đứng dậy. Từ Du Mạn sau khi rờigiường có thói quen, đem chăn đẩy qua bên cạnh, đem chỗ mình muốn ngủ để trống. Lần sau lúc ngủ chỉ cần đem chăn kéo qua làđược rồi. Hình dạng của chăn cũng giống như lúc bình thường sau khi rời giường, khẳng định có thể tự mình rời giường chứ phải bị người ta ép buộc.

      lại nhìn phòng khách chút, bàn trà trong phòng khách còn bày cái ly giấy có nửa ly nước. Xem ra, có người tới, hơn nữa, còn là người quen biết. lại cẩn thậnkiểm tra lần nữa, có phát cái gì khác thường. Vừa mới định ra ngoài, chợt, Cố Uyên liếc thấy bàn trà có đầu mốikhác.

      Trong mắt Cố Uyên thoáng qua tia sáng, tới, dùng ngón tay dính chút chất lỏng lưu lại bàn trà, đưa tới dưới mũi ngửi cái.Chỉ thấy dương lên nụ cười giống nhưác ma.

      Cố Uyên lấy ra tờ khăn giấy, lau sạch chất lỏng còn dư lại bàn trà, sau đó đemkhăn giấy bỏ vào túi.

      rời , mà nhấn chuông nhà của Lâm Thiển Tuyết. Lâm Thiển Tuyết nâng cao bụng bầu ra mở cửa, "Là sao?" Lâm ThiểnTuyết ràng rất bất ngờ Cố Uyên tìm đến , " vào ngồi ."

      " cần. Hôm nay có thấy có người đếntìm Mạn Mạn ?"

      " có, sao vậy?"

      " thấy Mạn Mạn đâu, có người tới."Cố Uyên kể lại ngắn gọn.

      " cứ nghỉ ngơi , cần lo lắng. Tôi trước." Cố Uyên cười với Lâm Thiển Tuyết, ra đoán được Lâm Thiển Tuyết cũng nhìn thấy, phụ nữ sắp sinh làm sao có thể có việc gì lại chạy ra ngoài quan sát người khác chứ.

      Sau khi Cố Uyên rời , Lâm Thiển Tuyết đóngcửa lại, hướng tới Mộ Trường Phong núp bên trong , " hôm nay tới nhà MạnMạn chưa?"
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    3. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 43

      Khi sắc lang biến thành mèo!!!

      Sau khi Cố Uyên rời , Lâm Thiển Tuyết đóngcửa lại, hướng tới Mộ Trường Phong núp ở bên trong : "Hôm nay đến nhà Mạn Mạn chưa?"

      Mộ Trường Phong liền vội vàng lắc đầu, " có, nhà Mạn Mạn giống như có ai, cho là học rồi."

      "Mạn Mạn học, bị thương ở chân rồi."

      "Cái gì? Mạn Mạn bị thương, hơn nữa còn mất tích?" Mộ Trường Phong phản ứng rất mãnh liệt, chỉ thiếu chút nữa nhảy lên.

      Lâm Thiển Tuyết có chút cảm thấy kỳ quái, "Sao phản ứng mãnh liệt như vậy?", cũng có phản ứng mãnh liệt như vậy cóđược ? Mặc dù lo lắng, chỉ là chuyện củaMạn Mạn cần bận tâm, tin tưởngCố Uyên xử lý tốt. Còn nửa tháng nữa là đếnngày dự sinh rồi, cần nhất lo lắng nhất vẫn làđứa bé trong bụng này.

      Mộ Trường Phong nhìn Lâm Thiển Tuyết nhíuchặt mày, cho là hiểu lầm và Mạn Mạn nên tức giận. ra Lâm Thiển Tuyếtchính là lo lắng cho Từ Du Mạn cùng đứa nhỏtrong bụng, Mộ Trường Phong là tự mình đa tình. Mộ Trường Phong sợ Lâm Thiển Tuyết hiểu lầm, vốn còn chưa làm lành lới , thêm hiểu lầm này nữa hỏng mất. Vì vậy Mộ Trường Phong vội vàng tiến tới bên tai Lâm Thiển Tuyết thầm hồi. Sau khi xong, ta dặn dò: "Đừng cho Mạn Mạn, ấy còn chưa biết biết chuyện đó. đúng, ai cũng đừng ."

      Lâm Thiển Tuyết thế nào cũng nghĩ đếnbọn họ còn có tầng quan hệ đó. Khó trách MộTrường Phong từ trước đến giờ đều bảo trìkhoảng cách với phụ nữ lại cứ chủ động đếngần Mạn Mạn, hơn nữa đối với Mạn Mạn tốtnhư vậy, ra còn có tầng quan hệ nhưvậy.

      Thấy Lâm Thiển Tuyết tin, Mộ Trường Phong tiếp tục mục đích của ."Tuyết Tuyết, ngheanh đến bệnh viện . Em xem en cũng sắp phải sinh rồi, ở nhà mình trước sau yên lòng a." Mộ Trường Phong tận tình khuyênbảo. Lâm Thiển Tuyết cũng suy tính đến điều này. Đứa bé cũng sắp ra đời rồi, còn ở nhà. Ngộ nhỡ lúc muốn sinh chỉ có mình , vậy phải làm sao bây giờ? Xem ra là phải bệnh viện rồi.

      "Ừ." Lâm Thiển Tuyết gật đầu đáp ứng. MộTrường Phong lập tức thở ra hơi, vốn dĩanh cho rằng phải khuyên lâu mới được.

      Mộ Trường Phong đưa Lâm Thiển Tuyết đếnbệnh viện, sắp xếp tất cả mọi việc xong, rồi rời . Mạn Mạn mất tích, dù cho có người tìm, vẫn muốn tìm.

      Vẫn luôn rất tốt, chẳng qua là mấy ngày nay thời gian quá gấp, có thời gian rảnh, tới đó, làm sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn có người cho biết.

      Mảnh vải trong miệng vừa bị kéo xuống, Từ Du Mạn cảm thấy cổ họng bị đau, rất lâu rồikhông được uống nước. Cố nén cảm giác khó chịu truyền tới từ cổ họng, Từ Du Mạn thanhâm khàn khàn, nhưng vẫn trong trẻo mà lành lạnh như cũ. chút khách khí, lạnhlùng với người đàn ông sờ mặt mình:" muốn làm gì?"

      Người đàn ông giống như rất tức giận Từ Du Mạn dưới tình huống này còn có thể bình tĩnhnhư vậy. Tay phải tóm lấy cổ của .

      "Em cứ ?" .

      Từ Du Mạn cho tên đàn ông kia cái liếcmắt, đó là khinh thường đó là coi rẻ. "Tronglòng tôi lại biến thái, làm sao có thể biếtđược trong lòng tên đàn ông biến thái nghĩ nhưthế nào. Tôi cần là đều có thể biết, đó phải chứng minh trong lòng tôi biến thái sao?" hơi dài như vậy, cổ họng của càng thêm khó chịu.

      Gã đàn ông buông ra Từ Du Mạn ra, nhưng lại cho cái tát, " cái đồ kỹ nữ. Tôi chínhlà cảm thấy, bị nhiều người chơi đùa nhưvậy, dù sao thêm người cũng khác, chừng, tôi nha." Gã ta tựluyến .

      "Vậy sao?" Từ Du Mạn sắc mặt như thường. thực tế nội tâm của rất căng thẳng, biết kế tiếp mình gặp phải chuyện gì. Nhất định phải nghĩ biện pháp trì hoãn thời gian, nhất định phải. Cố Uyên tại khẳng định vẫn còn tìm khắp nơi. Chỉ cần kéo dài thời gian thêm chút, có lẽ giây kế tiếp CốUyên xuất ở trước mặt . Nhưng mà,bây giờ nên dùng cách gì?

      Từ Du Mạn nhìn quanh bốn phía, sau đó cườiđến cực kỳ quyến rũ với gã đàn ông, " đối với tôi đúng là tốt, sắp xếp cho tôi căn phòng xa hoa mỹ lệ như vậy. Giá sách, a, giá sách còn có sách mà tôi viết đấy." Từ Du Mạn mắt tinh phát ra giá sách có cuốn sách mà viết. Đây là bản bằng sách ‘Khi sắc lang biến thành mèo’ của , lúc ấy nhậnđược tin tức của người biên soạn khỏi phảinói vui vẻ cỡ nào. Có thể được Nhà Xuất Bảncoi trọng, in ấn thành sách, chính là loại khẳng định đối với . Đây là khẳng định màtất cả các tác giả viết văn học mạng hy vọng cóđược nhất.

      "Sách của ?" Gã ta có chút ngoài ý muốn,hiển nhiên, gã cũng biết Từ Du Mạn còn viết tiểu thuyết.

      "Đúng vậy, chính là quyển kia, hàng cùngcủa giá sách, ở chính giữa, quyển ‘Khi sắc langbiến thành mèo’ ấy." Từ Du Mạn rất vui vẻ nóisách của ở chỗ nào.

      ta thông qua lời chỉ huy của , rất nhanhtìm được quyển sách theo lời , "Quyểnnày?"

      "Ừ, chính là quyển đó."

      " ngờ chính là tác giả a." ta cườinhạo , "Ừ, bây giờ còn chưa nổi tiếng,nếu như chờ nổi tiếng rồi, sau đó bị độc giảcủa biết chính là kỹ nữ ngàn người gối vạn người cưỡi cũng bằng, đoánbọn họ có phản ứng gì đây?" Gã chợt cầm quyển sách tay ném vào mặt .

      Nếu phải Từ Du Mạn phản ứng kịp thời,nhanh chóng nghiêng đầu mới tránh thoátquyển sách dày này. Nhưng cũng khôngphải là tránh thoát được hoàn toàn, cũng chỉlà tránh được đôi mắt – bộ phận quan trọng đó, chỉ bị góc quyển sách nện vào mắt bên cạnh. Chỉ kém chút nữa thôi, là mắt của côliền bị thương rồi.

      "Ôi, phản ứng còn rất nhanh chứ." Gã ta dùngngón tay trỏ hung hăng đâm nơi khóe mắt bịthương của . tiếng nào, mặtkhông có vẻ gì nhìn tên đàn ông hiển nhiên đãđến mức điên cuồng ở trước mắt.

      "Nhìn tao như vậy làm gì? Nhìn tao làm gì?Hả?" Gã trừng lớn mắt, gào quát .
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    4. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 44

      Tôi muốn ngủ rồi, ra ngoài !

      "Ôi, phản ứng còn rất nhanh chứ." Gã ta dùngngón tay trỏ hung hăng đâm nơi khóe mắt bịthương của . tiếng nào, mặtkhông có vẻ gì nhìn tên đàn ông hiển nhiên đãđến mức điên cuồng ở trước mắt.

      "Nhìn tao như vậy làm gì? Nhìn tao làm gì?Hả?" Gã trừng lớn mắt, gào quát .

      Từ Du Mạn trong lòng lắc đầu a, tại sao lúcrống người khác luôn có nước miếng phía sau tiếp trước phun ra vậy? cảm thấy khó chịu,rất khó chịu. mặt toàn là nước miếng thôi, muốn đem đám nước miếng này lau sạch . Nhưng mà tay bị trói chặt, làm sao lau đây? "Có thể giúp tôi lau sạch nước miếng mặt ?" Từ Du Mạn .

      cũng biết làm sao lại ra lời này, bây giờ là lúc nào rồi, làm sao lại là khôngđổi được thói quen chuyện tùy tiện này đây? Nhìn gã đàn ông trầm, nét mặt ghê tởm, cũng biết, xong rồi. Thần linh a, cứu con với! Con bảo đảm lung tung nữa a. Từ Du Mạn khóc ra nước mắt, ở tronglòng yên lặng cầu nguyện năng lực thần thánh chưa từng nhìn thấy cứu giúp . dự cảm rất chính xác, từ trước đến nay chưa từng chuẩn xác thế này.

      Gã ta quả nhiên nghe muốn lau mặt xong, biến thái : "Lau mặt? Là muốn tôidùng đầu lưỡi giúp liếm sao?" xong đem mặt lại gần Từ Du Mạn. cố nén ghê tởmtrong lòng, tiếp tục ở trong lòng cầu nguyện trờixanh. Ông trời, giúp con với. Vô dụng, ta vẫn chậm rãi, động tác vô cùng thong thảlại gần mặt của . Động tác của cơ hồ là chậm gấp 8 lần, dường như mục đích của hắnkhông phải giống như vậy, mà là muốnnhìn bộ dạng sợ hãi của . Đáng tiếc, căng thẳng chút, nhưng ít ra vẫn chưa tớimức sợ hãi. Thượng Đế, xin giúp con với. Vẫnlà có tác dụng. Quan Đại Sĩ a, cứucon với. Vẫn là có tác dụng. Từ Du Mạnthật nghĩ ra còn có ai nữa. Lúc miệng của chỉ còn cách mặt của có 0.1cm nữa thôi, nghĩ tới. Như Lai Phật Tổ cứu mạng a!

      Rốt cuộc, ta dừng lại. Bởi vì có người đúng lúc Từ Du Mạn trong lòng nhanh chóng lẩm nhẩm hết ‘Như Lai Phật Tổ cứu mạng’, cửa phòng liền bị gõ. Cặp mắt ta giống như muốn phun ra máu, hung ác : "Chuyện gì? !"

      "Cậu chủ, ông… ông chủ trở lại." Bên ngoàimột đại thẩm há miệng run rẩy .

      "Biết rồi." Gã hướng tới bên ngoài quát lên, sauđó quay đầu nhìn Từ Du Mạn, "Lần này coi như vận khí của tốt."

      Đúng a! Vận khí tốt, vận số quá tốt. Ởtrong lòng thầm quyết định. Về sau bao giờ tin cái gì mà Thượng Đế ông trời nữa, vẫn là Như Lai Phật Tổ truyền thống nhấtcủa Trung Quốc chúng ta mới là . Về sau tin Như Lai Phật Tổ a. Lúc tên kia rời khỏi phòng, thanh đóng cửa đinh tai nhứcóc. (Bó tay…)

      Từ Du Mạn cố gắng động đậy tay của mình,nhưng mà bị trói quá chặt, căn bản là khôngnhúc nhích được. Từ buổi sáng trói đến buổisáng bây giờ, chưa từng được ăn qua hột cơm, được uống ngụm nước. Vẫn bịtrói như vậy, tay chân cũng tê dại rồi. Có lẽ, dù cho thả ra, cũng thể động đậy rồi. Dần dần, địch lại mệt mỏi, hai mắtnhắm lại, ngủ thiếp .

      Khi Từ Du Mạn tỉnh lại, còn bị cột vào ghế nữa, mà nằm giường bên cạnhchiếc ghế dựa. Hơn nữa, còn có người đútcho uống nước. Là dì khoảng chừng 50 tuổi ăn mặc bình thường, diện mạo hiền lành.Người này nhìn thấy Từ Du Mạn tỉnh lại, lậptức cười với : "Tiểu thư tỉnh rồi hả ? Uống chút nước , đôi môi cũng khô nứt rồi."Bà vẻ mặt đau lòng.

      Từ Du Mạn chuẩn bị thò tay tiếp nhận ly nước kia, nhưng lại có chút nhúc nhích được.Tay vẫn còn tê dại, xem ra mới vừa được cởi trói lâu. Bác kia biết xảy ra chuyện gì, có chút áy náy với : " xin lỗi, cậu chủ… cậu ấy…, tiểu thư xin lỗi…"

      " cần phải xin lỗi, liên quan đến bác." Bác đút cho uống nước xong,liền vội vã rời .

      Từ Du Mạn biết chắc là để cho bác ở lại chỗ này quá lâu.

      Bác ta vừa mới ra ngoài, liền tiến vào, "Biết tôi vì sao lại muốn cho uống nước màkhông cho ăn cái gì ?"

      ngồi ở bên giường, vuốt ve gò má của Từ Du Mạn, ánh mắt mê ly, vô cùng si mê gò má của . Chính là gương mặt này a, làm sao lại đẹp như vậy chứ, làm sao lại làm cho ngày nhớ đêm mong bỏ được đây.

      Từ Du Mạn né tránh, dù sao cũng tránh được. Nếu như phải đánh lén, liền thể mang được. Hừ, nếukhông phải chân bị thương, muốn dẫn cũng phải dễ dàng như vậy, "Để cho tôi uống nước, bởi vì đôi môi của tôi khô nứt, hôn lên thoải mái thôi. để cho tôi ăn cơm, vì ăn cơm tôi liền có hơi sức rồi, sợ chinh phục được tôi chứ gì?" Từ Du Mạn .

      Đôi môi bị cắn đau vẫn còn cảm giác đau đớnmờ ảo. Từ Du Mạn dùng đầu ngón tay cũng cóthể nghĩ ra gã đàn ông này thừa dịp ngủ mà ăn đậu hũ của . Sau đó bởi vì đậu hũ cũng non mềm như trong tưởng tượng, ăn ngon như vậy, cho nên dưới cơn nónggiận cắn cái để phát tiết. Về phần câu kế tiếp, thuần túy là dùng phép khích tướng thôi, muốn cho gã đàn ông này cho cơm ăn đấy. Dù sao cũng giống những khác, gặp phải chuyện như vậy liền trà khôngnhớ cơm nghĩ, ăn ngủ được. muốn ăn no bụng, mới có hơi sức suy nghĩ, nghĩ biện pháp. Về phần ngủ ngon, chỉ có ngủ ngon mới có tinh lực như vậy. Lại , trốn thoát. Dù sao nếu như nhất định phải đối mặt, ăn ngon ngủ ngon cũng phảiđối mặt, ăn được ngủ được cũng phải đối mặt,như vậy, tại sao chọn ăn được ngủđược đây?

      ta nghe lời của xong, : " là thông minh, tôi chính là thích thông minhnhư vậy."

      "Nếu thích tôi thông minh như vậy, vậy phải để cho tôi ăn cơm , ăn cơm, tôi liền có hơi sức suy nghĩ, có hơi sức suy nghĩ thông minh." Từ Du Mạnliếc cái.

      "Ha ha, đúng là miệng lưỡi bén nhọn." Gã đứng dậy ra cửa. Nếu như ngoài dự đoánhắn ta là lấy thức ăn cho a. Lúc tiến vào trong tay còn cầm cái bánh bao và mộtly sữa bò, "Tôi vừa rồi đói bụng, ra ngoài ăn. Chưa ăn xong, cho ăn. chỉ xứng ănthức ăn thừa của tôi."

      Từ Du Mạn nhận lấy bánh bao cùng sữa tươihắn đưa tới, nhanh chóng ăn. Tốc độ là nhanh,nhưng tuyệt nhếch nhác, sao còn cảmthấy rất tao nhã?

      ngồi ở bên giường, nhìn ăn. cònđang suy nghĩ người đàn ông này ra nộitâm cũng xấu, biết, lúc nghĩnhư vậy, trong lòng cũng thầm nghĩ hắnsao lại cầm đồ ăn đưa cho chứ? Chỉ là sao, dù sao cũng phải là người phụ nữ của , cũng thể để cho người phụ nữ của mình đói bụng được. này phải làngười của .

      Từ Du Mạn sau khi ăn xong, lau sạch miệng,sau đó liền nằm lên giường lớn, đắp chăn, "Tôi muốn ngủ rồi, ra ngoài ."
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    5. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 45

      Từ Du Mạn sau khi ăn xong, lau sạch miệng,sau đó liền nằm lên giường lớn, đắp chăn, "Tôi muốn ngủ rồi, ra ngoài ."

      "Đây là phòng của tôi, giường của tôi, tôi ra ngoài sao?"

      "Vậy tôi ra ngoài." Từ Du Mạn nhanh chóngbò dậy, chuẩn bị ra ngoài. ngờ bị hắnmột phen kéo lên giường, vây ở dưới người .

      "Ngủ? Mạn Mạn mời tôi sao?"

      "Mới phải." cũng muốn nghe cự tuyệt, muốn trực tiếp sử dụng phương pháp mà đàn ông bọn họ thích dùng nhất hơnnữa lần nào cũng đúng chặn lại miệng của . hôn mấy cái, đều bị tránh né. nổi giận, dùng đôi tay giữ chặt lấy đầu của , cho phép né tránh nữa. Từ Du Mạn lần nữa cảm nhận được sức lực chênh lệch giữa nam và nữ. Vô luận dùng sức thế nào, cũngcạy ra tay của .

      Trời cao chính là muốn thấy gã đàn ông này, Từ Du Mạn thích , ngay cả hônmột cái cũng để cho hôn. hônlên đôi môi đỏ mọng Triêu Tư Mộ Tưởng kia, bác kia lại gõ cửa phòng.

      "Chuyện gì?" kiên nhẫn có hạn a.

      "Cậu chủ, ông chủ bảo cậu ra ngoài."

      ta tức giận đứng dậy. Trong miệng còn bấtmãn : "Hôm nay là thế nào vậy, làm chútchuyện chút cũng thuận lợi."

      ra ngoài, mới vừa xuống lầu. Nhìn thấydưới lầu người đàn ông uống trà cùngcha mình, trực giác muốn né tránh. Nhưngngười đàn ông kia nhìn thấy rồi, "Đây là con trai của chú sao, tuấn tiêu sái."

      "Quá khen quá khen. Còn mau xuống đây!"

      ta có cách nào, đành phải xuống lầu. Mỗi bậc thang đều giống như giày vò. vốn lúc đầu cực kỳ căng thẳng lo lắng sợ hãi,nhưng nghĩ lại, người kia cũng phải thầy giáo của , sợ cái gì? Hơn nữa, bất quáchỉ là giáo viên trường trung học phổ thôngmà thôi, có cái gì phải lo lắng chứ.

      Nghĩ thông suốt xong, ung dung xuống lầu, sau đó đứng bên cạnh cha mình, "Ba, vị nàylà?" Làm bộ như biết, hỏi.

      Cha có chút nịnh bợ giới thiệu: "Đây là Cố Uyên, con trai độc nhất của thủ trưởng quân khu Yên Kinh." Sau đó lại giới thiệu con ông ta:"Đây là khuyển tử Dương Kiệt." ( ha ha, mọingười có đoán được người đàn ông này chính làDương Kiệt hay ?)

      Cố Uyên lại cười nhạt. Nhìn có vẻ thân thiết, thực tế lại có chút lạnh lùng thể phá vỡ,"Tôi hiểu biết , Dương Kiệt là trưởng ban thểdục của trường chúng tôi, nhưng cũng là ngườiphong lưu của trường học."

      Cư nhiên làm bộ như biết ? Mặc dù dạy , nhưng lần đó phạt Mạn Mạnđứng, bên cạnh, thể nào nhìn thấy . Đây chính là cái gọi là giấu đầu hở đuôi?

      "Thầy giáo?" Hiển nhiên, cha của Dương Kiệtcũng biết chuyện Cố Uyên làm thầy giáo ở trường học. Đó là đương nhiên, ông căn bảncũng biết tới thành phố A rồi. Nếu phải hôm nay Cố Uyên chợt tới chơi, ông ta tại cũng còn chưa biết đấy, sao có thể biết bây giờ làm thầy giáotrường phổ thông ở thành phố A. Thầy giáo? Ông ta kìm lại bất ngờ. Con trai của thủ trưởng Yên Kinh, muốn làm quan gì cũng có thể, dù cho bắt ông ta phải lui ra hoặc là làm người lãnh đạo trực tiếp chủ tịch tỉnh cũngkhông phải là có khả năng. Làm sao lại làm thầy giáo nho đây? Nếu phải là Cố Uyên có đồ của thủ trưởng, ông khẳng định tin con trai của thủ trưởng lại làm thầy giáo.

      "Đúng vậy, tôi bây giờ làm thầy giáo ở thành phố A." mới mặc kệ cái nhìn của người khác, chính là thích làm giáo viên như thế nào?

      "Ha ha, làm thầy giáo cũng tốt, dạy học thànhngười, là Kỹ Sư vĩ đại của tâm hồn con người."Dương Tổ Quang cười to, "Còn mau gọi thầy Cố."

      Dương Kiệt lúc này mới tâm bất cam tình bất nguyện kêu tiếng: "Thầy Cố."

      Cố Uyên hơi híp mắt, mỉm cười nhìn DươngKiệt. Dương Tổ Quang ngược lại có cảm giác gì, nhưng Dương Kiệt lại tinh tường cảmthấy lúc Cố Uyên nhìn trong mắt là loại lạnh lẽo thấu xương, "Bạn học Dương, xin hỏitôi có thể thăm phòng ngủ của em chútkhông?"

      Cố Uyên dám khẳng định, Dương Kiệt nhất định còn chưa kịp chuyển Từ Du Mạn . Sau khi ra khỏi nhà Lâm Thiển Tuyết, liền trực tiếp tìm chú bảo vệ. Lâm Thiển Tuyết khôngthấy là bình thường, nếu như chú bảo vệ cònkhông thấy, liền chứng minh người này có chútthông minh.

      Đáng tiếc, người này có lẽ cũng là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, lại còn nghênh ngang đivào. Chính là nhìn thấy ra ngoài. Chắc là mang theo Từ Du Mạn rồi, cho nên cũngkhông dễ dàng nghênh ngang ra ngoài như trước.

      Chú bảo vệ canh cửa người lạ vào, tuổi tác lớn, còn là chàng trai.Chàng trai này chính là tới lầu nhà Mạn Mạn.Khi đó là buổi sáng 8h hơn, cũng chính là lúc tiết học đầu tiên của học sinh cấp 3. Nhưng mà ông vẫn nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi kiađi ra ngoài. Trẻ tuổi, chừng hai mươi tuổi, người xung quanh Mạn Mạn mà chừng hai mươi tuổicũng chỉ có bạn học ở trường.

      Dù sao phải là lớp 2 bọn họ, lúc lên lớp, ngoại trừ Từ Du Mạn, những học sinh kháctoàn bộ đều ở đây. Như vậy, cũng chỉ có thể đểmắt đến những học sinh lớp khác. Từ chung cưcủa trở lại trường, trường học bắt đầu tiết thứ tư.

      Đây là lần đầu tiên Cố Uyên vận dụng quyền lực của mình, cầu hiệu trưởng tìm ngườikiểm tra sĩ số của mỗi lớp. Tra ra số học sinhcúp cua ít, nhưng Cố Uyên liếc mắt cái liền tập trung vào tên Dương Kiệt. nhớ ràng Dương Kiệt theo đuổi Từ Du Mạn mộtthời gian rất lâu rồi, nhưng Mạn Mạn cũng đồng ý qua lại với . Sau ngày mưa lầnđó cũng thấy quấy rầy Mạn Mạn nữa, nhưng ai có thể chắc chắn những ngày quakhông phải lập ra kế hoạch gì đó?

      Điều tra tài liệu chút, liền biết Dương Kiệtlà con trai của Phó thị trưởng thành phố A. Khó trách ở trường học có thể hung hăng càn quấy như vậy. Tục ngữ : người hiền hay bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi. Dương Kiệt muốn gồitrên người Cố Uyên, nhưng phảingựa, càng phải là ngựa hiền. Muốn cưỡi lưng sao, vậy phải xem Dương Kiệt có chịu được bị hất ngã hay !
      _tata_tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :