1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư khó chịu, chớ lộn xộn - Mạn Nam (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 36

      Cái để ý chính là ra từ biệt!

      Chương Xuyến chọn lời lòng. mới chọn Đại Mạo Hiểm đâu. Nếu như chọnĐại Mạo Hiểm, ngộ nhỡ Trần Nghiêm muốn hôn cậu ta cái làm thế nào? ChươngXuyến nghĩ sai rồi, ra , Trần Nghiêm căn bản cũng thông minh tới mức nghĩ tớiđiều này.

      Trần Nghiêm nghĩ lâu mới hỏi Chương Xuyến: "Cậu muốn thi đại học nào?"

      Im lặng, cảm giác duy nhất của cả lớp chính là im lặng. Chỉ có Chương Xuyến cảm thấy thậtquá tốt. Chương Xuyến dễ dàng trả lời câu hỏinày, "Tớ muốn thi Thanh Hoa." nhảm,Thanh Hoa ai muốn thi? Cho nên lờiChương Xuyến là lời .

      Mà Trần Nghiêm lặng lẽ nghĩ trong lòng: "Thanh Hoa? Hình như hơi vượt quá khả năngcủa mình, làm thế nào bây giờ?" Cậu khôngnghĩ tới, thực tế, Thanh Hoa vẫn còn cao hơn khả năng của Chương Xuyến chút.

      Lại đến phiên Chương Xuyến quay chai, có lẽ ông trời là bị mắng cho sợ, rốt cuộc như mong muốn, chai rượu chỉ hướng Cố Uyên. Chương Xuyến kêu lên tiếng phấn khích a,"Thầy Cố chọn lời lòng hay đại mạo hiểm đây?"

      Cố Uyên cười cười, "Vẫn là lời lòng ."

      "Thầy Cố có người mình thích chưa?"Chương Xuyến hưng phấn nhiều chuyện hỏi.

      Ánh mắt của Cố Uyên dấu vết mà quét qua người của Từ Du Mạn, sau đó : "Có."

      Từ Du Mạn hoàn toàn cảm thấy được ánh mắtcủa Cố Uyên quét qua , nên có chút bất đắcdĩ, có chút lúng túng, còn có chút vuisướng.

      "Người kia là ai?" Chương Xuyến nhiều chuyệnhỏi.

      Cố Uyên lần này trả lời, mà cười vớiChương Xuyến: "Hình như, em chỉ có thể hỏi câu thôi."

      Chương Xuyến nghe xong, lập tức cỗ tinh thầnnhiệt tình kia liền biến mất, xẹp xuống rồi. Giống như quả bóng bị thổi căng bất chợt xì hơi vậy.

      Chương Xuyến ngượng ngùng ngồi trở lại chỗ. Cố Uyên quay cái chai, tất cả mọi người nhìn xem người bị chĩa vào tiếp theo là ai. Chai rượu giữa lúc mọi người khẩn trương thìngừng lại. Chỉ về hướng của Từ Du Mạn! Cố Uyên tà mị cười, chuẩn bị hỏi Từ Du Mạn mộtcâu, nhưng mà, chai rượu cư nhiên lại động. Cuối cùng, chai rượu dừng ở Vân Xào ngồi bêncạnh Từ Du Mạn.

      Vân Xảo kích động a, thầy Cố hỏi cái gìđây?

      Đôi mắt của Cố Uyên thoáng thất vọng, hỏi:"Nếu như người bạn thời thơ ấu của em chợt ra lời từ biệt, hơn nữa hơn mười năm sau mới trở về, em hận người đó sao?" Tuy rằngvấn đề là hỏi Vân Xảo, nhưng lúc Cố Uyên lời này, ánh mắt hề rời khỏi người Từ Du Mạn.

      Vân Xảo trả lời rất chắc chắn: "Vậy nhất địnhphải xem nguyên nhân người đó rời là gì. Nếu như quả là nguyên nhân khẩn cấp, em hận."

      Kế tiếp đến lượt Vân Xảo quay chai. Chai cư nhiên lại chỉ về phía chính ! Vì vậy, Vân Xảokhông thể làm gì khác hơn là quay lại lần nữa.

      Chai chỉ hướng Từ Du Mạn. Vân Xảo gian trácười hỏi: "Cùng bạn trai đến bước nào rồi hả?"

      " tại có bạn trai."

      "Cái người lần trước lái xe tới trường học đóncậu đó…"

      "Chúng tớ chỉ là bạn bè bình thường." Từ Du Mạn : "Được rồi, tới lượt tớ quay." Chai rượu quay quay, chỉ vào chỗ của Cố Uyên.

      Cố Uyên mở tay ra, mỉm cười nhìn Từ Du Mạn.

      "Vậy nguyên nhân của thầy là gì?"

      Mọi người nghe có chút hiểu ra sao, TừDu Mạn đây là hỏi cái gì vậy? Bọn họ thế nào nghe hiểu?

      Bọn họ nghe hiểu sao, Cố Uyênnghe hiểu là được, "Theo cầu của cha."

      Cố Uyên quay chai rượu, như đùa giỡn,chai rượu lại chỉ hướng Từ Du Mạn.

      Cố Uyên đẩy mắt kính cái, : "Em cảm thấy lý do này có thể chấp nhận ?"

      Từ du Mạn quả quyết mà quyết tuyệt trả lời:" thể." Cha dù cầu thế nào, chung quy vẫn phải tạm biệt với chứ.

      Cố Uyên có chút chua xót. biết trong lòng Mạn Mạn vẫn còn để ý điều gì. Ra đikhông lời từ biệt, làm cho người ta để ý chính làkhông từ biệt.

      Từ Du Mạn quay chai, lần này có quay tới chỗ Cố Uyên nữa rồi. Nếu người khác hẳn bất mãn. Chai chuyển tới chỗ NghiêmHân Lạc. Nghiêm Hân Lạc phải xinhnhất lớp, nhưng là người thục nữ nhất nho nhã điềm đạm nhất trong lớp. Cho nên nam sinh thầm mến Nghiêm Hân Lạc cũng phải ít.Thấy Từ Du Mạn quay chai chĩa về chỗ Nghiêm Hân Lạc, rất nhiều nam sinh đều nháy mắt ra hiệu cho Từ Du Mạn, nhờ giúp bọn họ chút.

      Câu hỏi của Từ Du Mạn mặc dù phải là điều mà các nam sinh muốn nghe nhất, nhưng cũng là tin tức rất hữu dụng. Từ Du Mân hỏi:"Nam sinh mà cậu thích ở lớp chúng ta sao?"Từ Du Mạn thể nào làm theo thỉnh cầu của mấy bạn nam, trực tiếp hỏi tên của người trong lòng Nghiêm Hân Lạc. Nếu như hỏi, Nghiêm Hân Lạc . Như vậy, có lẽ cũngkhông tốt.

      Chỉ thấy Nghiêm Hân Lạc đỏ bừng cả mặt, gật đầu cái.

      Chơi hồi, cuối cùng hỏi ra bao nhiêu lờitrong lòng của các bạn học. Có khi là chuyện áynáy nhất, có lỗi nhất với người khác. Sau đó đem chuyện , liền hòa thuận với nhau rồi. Có người thầm mến bạn cùng lớp, có ngườimượn cơ hội này để thổ lộ, hơn nữa ôm được mỹ nhân về. Ví dụ như Lý Cương, lúc cậu ta quay chai rượu chuyển đến chỗ của NghiêmHân Lạc, cậu ta hào khí mà với NghiêmHân Lạc: "Tớ thích cậu! Cậu có thích tớkhông?" Nghiêm Hân Lạc gật đầu.

      Nghiêm Hân Lạc gật đầu, khiến Lý Cương vuimừng mở cờ trong bụng, lại làm cho mấy nam sinh khác mới vừa nghe thấy người trong lòng Nghiêm Hân Lạc cũng ở trong lớp bọn họ hưng phấn thôi thất vọng a. Từ mây lập tức rơi vào hố bùn.

      Giờ tự học rất nhanh liền kết thúc. Tất cả mọingười vẫn chưa thỏa mãn. Đây nhất định là lầnđầu tiên, lần đầu tiên có học sinh hi vọng giờ tựhọc buổi tối có thể lâu hơn chút.

      Cố Uyên lời kết thúc trò chơi: "Mâuthuẫn giữa bạn bè ra, liền được giải quyết, về sau đừng khiến bạn bè hiểu lầm nữa. Xóa bỏhiềm khích lúc trước, bạn bè là bạn của cácem cả đời. Ừ, bởi vì tối nay mà những người nhau ở cùng nhau…" Cố Uyên dừng mộtchút, Lý Cương cùng Nghiêm Hân Lạc đều đỏ mặt, "Đừng chỉ chuyện đương khôngthôi, sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, người yêuquan trọng, thi đại học cũng rất quan trọng. Vớicác bạn nam sinh, người mình thầm mến lại thích người khác, mình ôm được mỹ nhân về, hãy giữ vững tinh thần. cóđược, có lẽ chính là thích hợp với cácem. có được thứ mình muốn, nhất định lấy được thứ tốt hơn, trong trường đại họcmỹ nữ rất nhiều a. Còn những bạn muốn biết người tôi thích là ai, tương lai lâu nữa,các em biết." xong, cả lớp đều cười,tiếng cười phát ra từ nội tâm.

      Từ Du Mạn chuẩn bị rời khỏi trường học vềnhà, lại nhìn thấy Tống Lâm Bạch đứng ở cửaphòng học lớp .
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    2. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 37

      Còn vào?

      Từ Du Mạn chuẩn bị rời khỏi trường học vềnhà, lại nhìn thấy Tống Lâm Bạch đứng ở cửaphòng học lớp .

      Bạn cùng lớp trải qua tối nay, những khúc mắc đối với Từ Du Mạn biến mất hết. Nhìn thấy Tống Lâm Bạch đứng ở cửa, cả lớp đều nháy mắt ra hiệu với Từ Du Mạn, có nam sinh thậm chí còn huýt gió.

      Từ Du Mạn làm bộ tức giận rống to: "Nên làm gì làm . Hẹn hò cùng về, còn nhanh lên."

      Mọi người cười lớn rời khỏi phòng học. Trongchốc lát, bên trong phòng học cũng chỉ còn lạimột mình Từ Du Mạn. Từ Du Mạn liếc TốngLâm Bạch ngây ngô đứng ở cửa lớp :"Đứng ở cửa làm gì? Còn vào?"

      Tống Lâm Bạch lúc này mới bước vào phònghọc của .

      "Xin hỏi, có chuyện gì ?"

      Tối nay là thế nào vậy? Tất cả mọi người mặt đều đỏ rần. Mặt của Tống Lâm Bạch kìm nén đến đỏ bừng, khẩn trương giọng : "Học…Học tỷ, cùng ăn khuya được chứ?" Tống Lâm Bạch nghe người đàn ông lần trước tới đón Từ Du Mạn cũng phải bạn trai củacô, vui mừng trong lòng cách nào ra lời. Dưới thôi thúc của bạn bè, cậu chạy đếntìm Từ Du Mạn. Muốn thổ lộ, nhưng biếtnên như thế nào, cho nên mới mời ăn khuya.

      Từ Du Mạn nghe xong, : " xin lỗi, tôi muốn về nhà sớm." Đây là cự tuyệt, Tống LâmBạch hẳn phải biết chứ.

      Tống Lâm Bạch sao lại biết Từ Du Mạnđây là gián tiếp cự tuyệt. Cậu chán nản cúi đầu, "Vậy… vậy tôi trước." Từ Du Mạn nghe ra, giọng của Tống Lâm Bạch cư nhiên lại mangtheo chút nghèn nghẹn, Tống Lâm Bạch lại sắp khóc!

      Từ Du Mạn phải lần đầu tiên được ngườita mời ăn cơm, phải lần đầu tiên cự tuyệtngười ta, nhưng tình huống như thế này thậtsự là lần đầu tiên gặp phải, tay chân khỏicó chút luống cuống, "Đợi chút." Từ Du Mạnsuy nghĩ chút, : "Tôi với cậu."

      Từ Du Mạn cũng có thể cảm giác Tống LâmBạch có tình cảm như vậy đối với mình, nênphải tìm cơ hội ràng. Nếu như tối nayTống Lâm Bạch gì với , cũng nhâncơ hội này mà khuyên bảo tiểu nam hài này.Nếu như Tống Lâm Bạch gì, vậy coinhư xong. cũng thể người ta còn chưanói thích , cự tuyệt người ta, như vậykhông phải có vẻ quá tự luyến hay sao.

      Quả nhiên, vừa nghe Từ Du Mạn đồng ý,Tống Lâm Bạch liền cười rộ lên.

      Tống Lâm Bạch cười lên, đáng a. Trênthực tế, cười cũng đáng . Chính là cười lên đáng hơn chút.

      Giọng của Tống Lâm Bạch rất nhàng,nghe ra được, tâm tình của cậu rất tốt, "Vậyhọc tỷ, chị thu dọn đồ đạc , tôi ở cửa ra vào chờ chị."

      xong, Tống Lâm Bạch liền ra đứng ở cửa. Từ Du Mạn có chút bật cười lắc đầu mộtcái, tiếp tục thu dọn cặp sách. nghĩ, ra, nếu như có em trai như vậy rất tốt.

      Từ Du Mạn sau khi thu dọn xong, tắt đèn trongphòng học , đóng cửa lại, sau đó tới trướcmặt Tống Lâm Bạch, " thôi."

      Tống Lâm Bạch liền vội vàng gật đầu, "Ừ."

      " đâu?"

      "Vậy quán đồ nướng gần đây , đồ nướng ởđó mùi vị rất ngon."

      Tống Lâm Bạch là đột nhiên nghĩ muốn đếnquán đồ nướng. Bởi vì mời Từ Du Mạn ănkhuya cũng là đột nhiên ra.

      Từ Du Mạn biết quán đồ nướng mà Tống LâmBạch ở chỗ nào, cho nên phía trước.

      Quán đồ nướng chính là cung cấp cho học sinh, cho nên ở gần trường học, cũng xa. hai ba phút liền đến. Học sinh ăn khuya buổi tốihơi nhiều, cho nên lúc hai người Từ Du Mạntới, quán đầy ắp người rồi. Này cũng khôngcòn cách nào rồi.

      Từ Du Mạn ra suy nghĩ, "Tôi cũng khôngđói, chúng ta ."

      "Ừ." Tống Lâm Bạch vẫn còn hơi buồn bực. ràng mời ăn bữa ăn khuya rồi, cư nhiênlại nhiều người như vậy, còn chỗ ngồi trống nữa.

      Ban đêm ra cũng cực kỳ xinh đẹp. Đèn đỏ tím vàng muôn màu muôn vẻ, đèn màu treo cây ven đường, còn có đèn đường sáng liêntục hàng đêm. Lúc này rất nhiều gia đình ngủ rồi, nhưng mà, với rất nhiều người sống về đêm giờ mới là bắt đầu.

      Từ Du Mạn cùng Tống Lâm Bạch trước sau bộ đường. Đèn đường mờ ảoven đường, đem cái bóng của hai người kéo dàithật dài.

      Từ Du Mạn phá vỡ yên lặng, "Cậu là có lờigì muốn với tôi sao? Bây giờ có thể rồi."Từ Du Mạn ở trong công viên tìm băng ghếmây ngồi xuống, Tống Lâm Bạch cũng khôngbiết đến công viên từ lúc nào, thấy Từ Du Mạn ngồi ghế dài, chính mình cũng ngơ ngác ngồi xuống.

      Tống Lâm Bạch cảm giác trái tim của mình đập càng lúc càng nhanh, dường như chịu sựkhống chế của cậu mà muốn nhảy ra ngoài, "Học tỷ, tôi… tôi có thể gọi chị là Mạn Mạn ?" Lúc này Tống Lâm Bạch cư nhiên lạibối rối giống như tiểu nương. Đây là lần đầu tiên cậu thích nữ sinh như vậy, dĩ nhiên cũng là lần đầu tiên thổ lộ với con .

      Từ Du Mạn làm sao lại biết tâm tư củaTống Lâm Bạch. biết , loại chuyện như vậy vẫn nên sớm ràng tốt hơn, cứ ràng, mập mờ , đối với người nào cũng tốt. (Từ Du Mạn chỉ có thểcùng Cố Uyên nhà chúng ta mập mờ .)Cho nên, Từ Du Mạn : "Tôi lớn hơn cậu, cậucứ gọi tôi chị Mạn là được rồi."

      câu , ra chênh lệch tuổi giữa bọn họ. câu , ra Từ Du Mạn cự tuyệt mập mờ. câu , chính là Từ Du Mạn đưa ra cự tuyệt.

      Tống Lâm Bạch mặc dù tuổi lớn, cũngcòn chưa từng , nhưng cũng biểu rằng cậu hiểu hàm nghĩa trong lời của Từ Du Mạn. Cậu sớm biết là kết quả này, phải sao? Cho nên, lời kế tiếp căn bản cũng cần nữa, phải sao?

      Tống Lâm Bạch cười có chút đau khổ, "ChịMạn, tôi đưa chị về nhà."

      Từ Du Mạn biết Tống Lâm Bạch hiểu, khẽgật đầu.

      Buổi tối đưa nữ sinh về nhà là thể lịch của người đàn ông. cũng thể cho tiểu nam hài này cơ hội lịch chứ? Hơn nữa, cự tuyệt quá nhiều rồi, cái cầu nho này sao còn có thể cự tuyệt nữa?

      Hai người bước chậm rãi, từ từ , tới cửa khu chung cư của Từ Du Mạn là mười giờ.
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    3. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 38

      mặc áo lót!

      Hai người bước chậm rãi, từ từ , tới cửa khu chung cư của Từ Du Mạn là mười giờ.

      Chú bảo vệ nhìn thấy Từ Du Mạn được về, hơn nữa người thanh niên đưa về lại phảilà Cố Uyên, mà là chàng trai xa lạ, liềnkhông chú ý bị vấp ngã. Mắt kính mũi cũngchợt rớt xuống, rơi mặt đất, vỡ thành mảnhvụn.

      Từ Du Mạn cười to, Tống Lâm Bạch cũng lớncười. Tâm tình buồn bực tối nay trải qua chuyện này tốt hơn nhiều. Từ Du Mạn nhạo báng mà với chú bảo vệ: "Chú ơi, cháukhông phải công chúa, cho nên chú cũng khôngcần hành đại lễ đâu. Nếu , cháu bị giảm thọ đó."

      Chú bảo vệ là ngậm bồ hòn làm ngọt, có miệngcũng khó trả lời, thể làm gì khác hơn là đành đón nhận trêu chọc của Từ Du Mạn. cười đủ rồi, mới với Tống Lâm Bạch:" ngại quá, để cho cậu chế giễu rồi. Chú ấychính là chút cũng đáng tin cậy. ra để cho chú ấy trông coi, tôi còn yên tâm đâu."

      Biết Tống Lâm Bạch hiểu rồi, đối với cậuta ngược lại còn khúc mắc nữa, đối đãivới cậu ta như em trai của mình. Cho nên TừDu Mạn rất tự nhiên cùng Tống Lâm Bạch trêu chọc chú bảo vệ. Tống Lâm Bạch cười cườinói: "Quả , mọi người có thể suy tính đổimột người khác."

      Từ Du Mạn xì cười. Tiểu Bạch phối hợp rất tốt, "Khuya lắm rồi, cậu cũng trở về ."

      "Ừ." Tống Lâm Bạch lưu luyến thôi màrời . Quả khuya lắm rồi, mẹ nhất định lo lắng.

      Sau khi Tống Lâm Bạch rời , Từ Du Mạn mới vào.

      Chú bảo vệ nhặt mảnh vỡ của mắt kính lên, nhìn bóng lưng Từ Du Mạn, lầm bầm : "Tiểutử này là ai a? Chẳng lẽ là Mạn Mạn đổi người mới, đem thầy giáo đẹp trai kia quăng rồi? Mặc dù tên tiểu tử này dáng dấpkhông tồi, nhưng Mạn Mạn chẳng lẽ lại cảm thấy cậu ta quá non? Hơn nữa, Mạn Mạnkhông phải cùng với thầy giáo kia ‘rung xe’rồi hả? Mình cũng có lòng tốt nhắc nhở bọnhọ đến nơi vắng vẻ chút mà ‘rung xe’ rồi, miễn cho bị người khác nhìn thấy tốta."

      "Cái gì tốt?"

      Cậu bảo vệ trẻ tuổi chợt từ phía sau lưng chúbảo vệ phun ra câu. Chú ta lập tức nhảy dựng lên, vỗ ngực cái: "Làm tôi hoảng sợ. Về sau cho phép dọa người như vậy!"Chú bảo vệ quát lớn xong, liền đỏ mặt rời .

      Cậu bảo vệ trẻ tuổi xoa lỗ tai, : "Có cần lớntiếng như vậy ? Lỗ tai cũng bị hét đau a."Cậu cũng chỉ là toilet chút thôi mà, xảy ra chuyện gì sao? Lão già chết tiệt lạikhông cho cậu biết! Sớm biết cậu nhất địnhkhông toilet, kìm nén, cũng phải ở chỗ nàychờ xem kịch vui. là, tính sai tính sai a.

      Từ Du Mạn vừa mới về đến nhà được lát, chuẩn bị tắm, đúng lúc này Cố Uyên lại gọi điện thoại tới.

      Thầy Cố."

      "Ừ. Về đến nhà rồi sao?" Giọng trầm thấpcủa Cố Uyên từ đầu kia điện thoại di độngtruyền tới, có loại ý vị khác biệt. Từ Du Mạn mới phát .

      "Ừm." Từ Du Mạn duỗi tay ra, thử nước ấm.Chưa đủ ấm, lại tăng nhiệt độ thêm chút, "Thầy Cố, có chuyện gì sao?" có việc gìthì cúp máy , muốn chuẩn bị tắm.

      "Có chuyện."

      "Chuyện gì? ."

      "Em mở cửa ra. Tôi cảm thấy có chuyện vẫn là phải ngay trước mặt em."

      Từ Du Mạn đành phải mở cửa cho Cố Uyên.

      Cố Uyên vốn là sau khi giờ tự học buổi tối tanlớp định đưa Từ Du Mạn về nhà, cũng nhìn thấy Từ Du Mạn cùng Tống Lâm Bạch ở trongphòng học. Lúc Từ Du Mạn cùng Tống Lâm Bạch về nhà, vẫn theo sau bọn họ. Nhìn thấy Tống Lâm Bạch chỉ đưa đến cửa chung cư rồi trở về, mới thấy yên lòng. Vốn địnhđi về, nhưng, hai chân cũng chịu khống chế mà lên nhà Từ Du Mạn. vẫncảm thấy ràng càng sớm càng tốt.

      Từ Du Mạn mở cửa ra, Cố Uyên đứng ở cửa nhà . nghiêng người, để cho vào. Bất tri bất giác, ra công nhận rồi, hề giống trước kia để cho vào cửa. tại ngay cả chính cũngcảm thấy vào là chuyện đương nhiên.

      Từ Du Mạn lại mang tới cho ly nước,giống như ngày trước, chính là dùng ly giấysử dụng lần. Sau khi Cố Uyên uống ngụm, đặt ly giấy xuống, mà cầm trongtay xoay tròn. Đúng lúc khiến từ từ trong nhà mang lên vật của rồi.

      Từ Du Mạn thấy chỉ xoay ly giấy mà khôngnói lời nào, nổi giận, "Thầy rốt cuộc muốn nóigì . Còn tưởng rằng mình là đứa bé a, còn xoay cái ly."

      "Ha ha, Mạn Mạn… em còn nhớ chuyện khi còn bé sao?" xong, Cố Uyên cũng muốn tát cho mình cái, cái gì là nhảm, đâychính là nhảm. Mạn Mạn nhìn thấy tấm hình trong ví tiền của có phản ứng như vậy, sao có thể nhớ a?

      "Khi còn ? Em lúc mấy tháng cũng là khi còn bé, lúc tuổi cũng là khi còn bé, lúc hai tuổi cũng là khi còn bé, biết thầy Cố khi còn bé là lúc nào?" Từ Du Mạn bản tính trẻ con .

      Cố Uyên biết, Mạn Mạn đây là giận .

      muốn chuyện, lại kêu lớn tiếng, vội vã chạy vào phòng tắm. Cố Uyên còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy trong phòngtắm thanh ngã xuống.

      Phải , vận khí của Từ du Mạn là rất tốt. nhớ tới mình vẫn còn xả nước nóng chuẩn bị tắm, vội vã chạy vào phòng tắm. Trong bồn tắm nước quả tràn hết ra ngoài, đất cũng tầng nước. Vốn là trong phòng tắm, mặt đất nhất định được lát gạch sàn chống trơn, như vậy, phía ngay cả có nước, cũng trượt chân. TừDu Mạn tại sao lại ngã sấp xuống đây, buồnbực chính là buồn bực vận số của quá kém.Cục xà bông thơm đặt ở bên cạnh bồn tắm bị nước tràn ra làm rơi xuống đất, hơn nữa bị nước tràn ra khắp nơi bao phủ lên. Lúc Từ Du Mạnluống cuống vào, cũng chú ý dướichân, cho nên bất hạnh dẫm lên cục xà bông thơm mặt đất, cho nên liền ngã xuốngrồi.

      Lúc Cố Uyên vào, Từ Du Mạn nằm đất, cả người ướt đẫm, trong miệng vẫn cònđang : "Ấy, sao miệng lỗ thoát nước bị chặn lại rồi hả?" Cố Uyên thấy buồn cười. Xem ra ngã nghiêm trọng lắm, còn có hơi sứcmắng chửi người đấy. Nhưng Cố Uyên vẫnnhanh chóng tới bên cạnh , tắt nước , sau đó nhấc cái vật chặn lỗ thoát nước ra, rồi bế ngang lên.

      Từ Du Mạn mặc áo sơ mi, bình thường áo sơ migặp phải nước trở nên gần như trong suốt, mặc chính là áo sơ mi như vậy. Hơn nữa,làm cho Cố Uyên càng thêm nóng hừng hựcchính là thế nhưng mặc áo lót!
      _tata_tart_trung thích bài này.

    4. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 39

      Ánh mắt tốt xúc cảm tốt!

      Lúc này người Từ Du Mạn giống như chỉkhoác tấm voan mỏng trong suốt, căn bản có tác dụng gì, ngược lại hết sức hấpdẫn. phụ nữ nếu như toàn thân trần trụi, mảnh vải che thân ở trước mặt đàn ông có thể còn chưa khơi dậy được bao nhiêu dụcvọng, bởi vì nhìn cái sót gì, khôngcó gì hấp dẫn người. Mà cái kiểu tựa như che lại phải là che, nhìn lại thấy , nhìn lại nhìn ràng như vậy, mới càng có thể khơi lên thú tính của đàn ông.

      Cố Uyên nuốt nước miếng cái, ràng có thể nhìn thấy hầu kết của trượt động. Thân thể của bắt đầu có chút nóng bỏng, tay ôm thân thể của càng chặt hơn. Nhưng sắc mặt của vẫn đổi, có động tình, nhưng nhiều hơn chính là tức giận.

      "Người lớn như vậy, làm chuyện gì cũng khôngbiết cẩn thận, chững chạc chút. Nếu như ngã xuống cẩn thận đụng trúng đầu thìlàm thế nào?" Cố Uyên tức giận a.

      dám tưởng tượng, nếu như Từ Du Mạn té xuống vừa lúc đầu đụng vào thànhbồn tắm như thế nào? Vừa nghĩ như thế, trong lòng trở nên căng thẳng. nghĩcòn đỡ, vừa nghĩ tới, liền nhịn đượcsợ hãi. Vốn cho là chuyện gì cũng có thể giải quyết, nhưng bây giờ nhìn lại, phải ở bên cạnh Từ Du Mạn.

      Dục vọng của Cố Uyên bởi vì căng thẳng lo lắng mà dần dần biến mất, tại, trừ tức giận, chính là đau lòng.

      cẩn thận đặt lên giường, bắt đầuđộng thủ mở hàng nút áo của . Từ Du Mạn bắt được tay của , mặt đỏ bừng, "Thầymuốn làm gì?" Từ Du Mạn cảnh giác hỏi.

      Cố Uyên nghe xong câu hỏi của , lòng khẩn trương trong nháy mắt buông lỏng ít. Ngay sau đó kéo ra nụ cười mị hoặc, tiếntới bên tai Từ Du Mạn, nhàng : " nam quả nữ, em cứ ?" Cố Uyên chuyện thở ra khí nóng đập vào cổ của , rấtkhông có tiền đồ ngay cả cổ cũng đỏ.

      "Thầy… em… muốn em bao nhiêu lần nữa a, người là thầy giáo, em là học sinh của thầy, chúng ta trừ quan hệ này quan hệ gì khácđều có." Từ Du Mạn thẹn quá hóa giậnnói.

      Cố Uyên nghe lời của Từ Du Mạn, sắc mặtcó chút khó coi, ánh mắt cũng chợt trở nên rất trầm. Bất quá chỉ trong lát, Cố Uyên liền bình thường trở lại. Mạn Mạn đây là xấu hổ đấy. Vì vậy lần nữa bên tai củacô: "Em có tin tôi có thể biến quan hệ giữachúng ta trở thành quan hệ bất thường hay ?" Dứt lời, còn cắn vào lỗ tai của .

      "Thầy… thầy Cố, người ta vẫn còn là học sinh đấy."

      "Ha ha ha ha." Cố Uyên cười to, Mạn Mạn là quá đáng rồi, "Em nghĩ đâu vậy? Cáiđầu này sao lại nghĩ nhiều chuyện khôngđứng đắn như vậy chứ." nghiêm mặt ,giống như là Từ Du Mạn suy nghĩlung tung vậy. biết mình bị đùa giỡn, buồn bực thôi. bình tĩnh lúc trước của chạy đâu rồi?

      " nhóc, đừng lộn xộn nữa, cởi quần áo, đổi bộ sạch , lát gặp bác sĩ, em cũng thể cứ mặc như vậy chứ?"

      xong, còn nhìn về phía hai khối đẫy đàrõ ràng ngực của . Từ Du Mạn nhìn thấyánh mắt của , kéo chăn qua che kín, "Em bịngã là chân, phải tay. Tự em có thể mặc đồ."

      "Được rồi, tự em mặc . Quần áo đặt ở chỗ nào?"

      "Trong tủ treo quần áo ô vuông thứ ba." Cố Uyên mở cửa tủ treo quần áo ra, cầm áo ngủquần ngủ đưa cho . Nhiệm vụ của hoàn thành.

      Nhưng lại mở ra ô vuông thứ tư. Đồ vật bêntrong ngăn này chính là cho kinh hỉ lớn.

      Từ Du Mạn vẫn còn ở trong chăn mặc quần áo,nghe Cố Uyên gọi mình, từ trong chăn ló ra cái đầu, "Chuyện gì?"

      Cố Uyên xoay người, đối mặt với Từ Du Mạn.Sau đó, nhìn thấy cầm trong tay thứgì đó.

      "Mạn Mạn, em mặc cỡ C sao? phải làphía trong trống chứ?"

      Vốn là còn rất xấu hổ, nhưng những lời này của làm cho xấu hổ gì cũng đều quăng ra ngoài chín tầng mây, ngay cả chút vết tích cũng lưu lại, "Ai ? Em là cúp C hàng giá có được ?" chỉ thiếu chút nữa nhảy ra phản bác.

      "Vậy sao? Mới vừa rồi sao tôi nhìn ra a?" làm bộ như nghi ngờ .

      "Đó là ánh mắt của tốt?" Đàn ôngđeo mắt kính; ăn cơm, bộ, ngủ đều lấy xuống, thị lực của mắt có thể tốt sao?

      "Hả?" Cố Uyên nhíu mày, nhân tiện đẩy mắtkính lên, "Thị lực của tôi quả được tốt, chẳng qua xúc cảm của tay rất tốt. Để tôithử xem?"

      Từ Du Mạn nghe ra ý tứ trong lời của , im lặng giây, tóm lấy cái gối đầuném về phía . Cố Uyên cư nhiên tránh cũngkhông tránh, vẫn nhìn chằm chằm vào . Từ Du Mạn nghi ngờ, sau đó cúi đầu, pháthiện, vừa lúc ném cái gối, biên độ quá lớn,làm cho chăn người rơi xuống, đôi ‘Ngọc Thố’ (thỏ ngọc) mà mới vừa rồi còn tranh cãi về nó cứ như vậy bại lộ trong khí.

      "A a a. . . . . ." Từ Du Mạn kêu to.

      Cố Uyên giờ mới biết, thanh của Từ Du Mạn có thể lớn đến như vậy, lượng có thể cao như vậy. Với thanh của hoàn toàn cóthể làm nữ cao.

      Cố Uyên xoa xoa lỗ tai bị thanh cao vút của Từ Du Mạn tàn phá, ra khỏi phòng ngủ củacô, hơn nữa còn giúp đóng cửa lại.

      Coi như trừng phạt nho cho việc mặc áo lót chạy loạn khắp nơi. Cố Uyên lấy cớ cho mình.

      Lần này là Cố Uyên sai rồi. Từ Du Mạn phải ban ngày mặc áo lót, với kích cỡ của , mặc áo lót trở thành cái dạng gì? ra cùng lúc xả nướcấm vào bồn, liền cởi quần áo ra. Sau đó CốUyên gọi ra mở cửa, thể nào khôngmặc đồ mà ra, cho nên liền mặc áo sơ mi vào. mới chưa tắm mà lại mặc áo ngủ sạch vào. ngờ lại tạo thành hiểu lầm như vậy.

      Sau khi Cố Uyên rời khỏi phòng, lại gọi điệnthoại cậu bác sĩ trẻ tuổi mà lần trước lúc Từ Du Mạn bị bệnh tới khám cho .

      Mới vừa cúp điện thoại, có người gõ cửa. nghi ngờ là ai hơn nửa đêm còn chạy tới gõcửa nhà tìm chứ.

      Cố Uyên mở cửa, bên ngoài cư nhiên có bốn năm người cảnh sát đứng đó. Cố Uyên nghi ngờ, cảnh sát sao đột nhiên tìm tới cửa. Cảnh sát muốn vào, thể làm gì khác hơn là tránh ra.
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    5. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 40

      Cảnh sát tới cửa!

      Cố Uyên mở cửa, bên ngoài cư nhiên có bốn năm người cảnh sát đứng đó. Cố Uyên nghi ngờ, cảnh sát sao đột nhiên tìm tới cửa. Cảnh sát muốn vào, thể làm gì khác hơn là tránh ra.

      Mới vừa rồi còn nhìn thấy, theo ởđằng sau cảnh sát là người phụ nữ xinh đẹp mang thai, thoạt nhìn rất mau đếnngày sinh.

      Cảnh sát ở phòng khách nhìn chung quanh vòng, với người phụ nữ có thai: " có gì khác thường a."

      Người phụ nữ có thai tin, : "Mới vừa rồi tôi ràng nghe thấy bên trong truyền đếntiếng hét lớn."

      Cố Uyên lần nữa thấy buồn cười, ra là tiếng hét "thê thảm" của Từ Du Mạn dẫn tới. Chỉ là, đồng thời còn có chút vui mừng. Xem ra, còn có rất nhiều người quan tâm đến Mạn Mạn.

      Mấy cảnh sát định tiến vào phòng ngủ của Từ Du Mạn, tiến thêm bước kiểm tra, chuông cửa lại vang lên. Cố Uyên muốn mở cửa, nhưng cảnh sát ngăn lại, để cho ra mở cửa. Coi là người bị tình nghi, sợ thừa dịp mở cửa chạy trốn? là, mấyanh cảnh sát đáng a. Nếu như là nghi phạm, còn có thể ung dung như vậy đứng ở chỗnày xem bọn họ kiểm tra sao?

      người trong đám cảnh sát mở cửa. Làmột người trẻ tuổi, hơn nữa là bác sĩ rấttuấn tú, Dung Hiên.

      Dung Hiên vừa vào cửa nhìn thấy bên trong nhiều người như vậy, so với lần đầu tiên tới đâythì người còn nhiều hơn. Hơn nữa bên trong còn có nhiều cảnh sát như vậy. Chỉ là, nghi ngờthì nghi ngờ, Dung Hiên vẫn cứ bình tĩnh.

      " là ai? Trễ như thế tới đây làm gì?" Cảnh sát vặn hỏi.

      Dung Hiên rất vô tội chỉ vào Cố Uyên : "Làcậu ta mời tôi tới khám bệnh cho Từ tiểu thư."

      "Cái gì? Mạn Mạn ngã bệnh?" Người phụ nữ mang thai kia chợt kêu lên.

      Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, Từ Du Mạnlàm sao có thể biết? Chỉ là mới vừa rồi thay quần áo, hơn nữa bởi vì chân té bị thương, lúc thay quần rất khó khăn, khẽ đụngtới liền rất đau. Cho nên thay quần trì hoãnkhông ít thời gian. Nghe thanh bên ngoài, gấp cũng vô dụng. vất vả thay quần xong, mới lớn tiếng : "Chị Tuyết, em sao."

      Sau đó, Từ Du Mạn chỉ nghe thấy Cố Uyên ở cửa phòng hỏi: "Thay xong rồi sao?"

      "Ừ, ra đây." Cố Uyên, Dung Hiên, Lâm ThiểnTuyết, còn có mấy người cảnh sát toàn bộ đềunhìn về phía phòng ngủ của Từ Du Mạn.

      Từ Du Mạn đỏ mặt với cảnh sát: " xin lỗi mấy cảnh sát, chị Tuyết hiểu lầm rồi. Tôi mới vừa rồi chỉ là vấp ngã, đau chân mớikêu lên thôi. làm phiền mấy cảnhsát chuyến rồi."

      Với dung mạo này của Từ Du Mạn, còn cả ánh mắt đáng thương vô tội, cảnh sát cũng truy cứu cái gì. Hơn nữa những người cảnh sát cũng chừng bốn mươi tuổi rồi, bị người ta gọi làchú cảnh sát quen rồi, bây giờ được như vậy gọi là cảnh sát, bọn họ làm sao có thể lời nặng gì? Ngược lại người cảnh sát dẫn đội còn từ ái : " sao, nghe mình ở nơi này là có chút nguy hiểm,bạn bè cũng là quan tâm , chúng tôi làm sao lại truy cứu đây."

      là tiểu nương đáng thương a. Cũng cỡtuổi của con ông, nhưng khác biệt sao lại lớnnhư vậy chứ? Lúc tới liền nghe Lâm bé này từ có ba mẹ, đều là tự mìnhđi làm vừa học vừa làm sống qua ngày, ông nghe cũng thấy đau lòng. Nghĩ đến con mìnhđược nuông chiều như vậy, là bất đắc dĩ.Nếu như con của ông cũng có thể hiểu chuyện như vậy tốt.

      "Cám ơn cảnh sát." Từ Du Mạn ngọt ngàonói.

      Người đội trưởng mới vừa chuyện kia từ áicười : "Tôi cũng già như vậy rồi, gọi cái gì mà cảnh sát chứ? Con của tôi cũng lớn cỡ tuổi cháu đấy. Vẫn là gọi chú , nghe quenhơn. bé, có thể đưa cho ta mượn điện thoạicủa cháu ?"

      Mặc dù biết đội trưởng muốn lấy điện thoại di động của mình làm cái gì, nhưng Từ Du Mạn vẫn ngoan ngoãn đưa cho ông. Đội trưởngcầm điện thoại di động của gọi cú điện thoại, điện thoại trong túi quần của ông ta chợtkêu lên. Sau đó đội trưởng trả điện thoại cho , còn : "Chú lưu số di động của chú vào trong đó, tên là chú Triệu. Có gì khó khăn, cầnchú Triệu giúp tay, cứ gọi số điện thoạinày." Có thể giúp, ông tận lực giúp.

      "Dạ, cám ơn chú Triệu."

      Mắt cư nhiên lại ngấn nước, sóng sánh ởtrong hốc mắt, chỉ kém còn chưa chảy xuống. Từ Du Mạn cảm động, là cảm động. người quen biết có thể đối với tốt nhưvậy, ai cảm động?

      Những thứ người lạnh lùng internet, chẳng qua là số ít, thế giới này vẫn có ấm áp.

      "Đừng khóc, nếu chú cũng có cách nào dỗ cháu. Được rồi, bác sĩ tới,chúng tôi trì hoãn cháu nữa, bồi dưỡng thân thể cho tốt ." Dứt lời, chú Triệu mang theo mấy cảnh sát cấp dưới rời khỏi đó.

      "Đội trưởng, tôi vừa lúc còn muốn vài lờivới bé kia, vội vã dẫn chúng tôi làmgì?" cảnh sát cấp dưới của chú Triệu , mấy cảnh sát khác gật đầu liên tục, cho khớp với lời của cảnh sát kia.

      "Tiểu Tả, biết cậu nhiều, bình thường cũng tùy cậu , nhưng bây giờ khuya lắm rồi, côbé kia còn phải được khám cái chân bị thương,còn phải nghỉ ngơi, chúng ta còn ở lại đó làmgì? Hơn nữa, trễ như thế gọi cậu ra ngoài, bà xã của cậu nhất định là tức giận chứ? Còn về nhà dỗ bà xã, nếu cậu tối nay cũng được ngủ. trước, ngày mai cho phép nghỉ làm, cho phép tới trễ.Người nên về đều về hết cho tôi."

      Bên này, Dung Hiên kiểm tra chân bịthương cho Từ Du Mạn, Cố Uyên cùng LâmThiển Tuyết khẩn trương nhìn, "Thế nào rồi? có vấn đề gì lớn chứ." Cố Uyên hỏi.

      "Vấn đề lớn có, chính là dây chằng bị thương, trong lát chưa khỏi luôn được.Tôi xử lý tốt cho ấy, chỉ cần tuần đổi lần thuốc là được."

      "Bao lâu mới có thể khỏi? Em ấy mấy ngày nữacòn phải làm phù dâu cho người ta."

      "Cái đó việc gì, ba ngày sau có thể bộ rồi. Chính là hơi đau, hơn nữa thể bộ quá nhiều, nhiều nhất là nửa giờ phảinghỉ ngơi chút." Dung Hiên biết Từ Du Mạn là muốn làm phù dâu cho bà xã của Trương Chương Việt.

      "Ừ, làm phiền cậu."

      " phiền toái gì chứ. Tôi là bạn của Việt, cậu cũng là bạn của Việt, cho nên chúng ta cũng cóthể là bạn bè."

      "Đúng, chúng ta cũng là bạn bè. Cố Uyên." Cố Uyên vươn tay.
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :