1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư khó chịu, chớ lộn xộn - Mạn Nam (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 31

      Cảnh đẹp phía trước!

      "Bị cảnh sát đột kích tóm được buôn bán thuốc kích thích." Yến Trầm Phong buồn bực . Rốt cuộc là ai hãm hại như vậy chứ!

      "Buôn bán thuốc kích thích? Trầm Luân phải cấm chuyện đó sao?" Cố Uyên nhận thấyđược mùi vị của mưu.

      "Đúng vậy. Trầm Luân từ trước đến giờ khôngcho phép xuất bất kỳ loại thuốc kích thích nào. Nhưng mà, đúng lúc hôm nay có người ởTrầm Luân lén lút buôn bán thuốc phiện, thìcảnh sát lại tới đột kích kiểm tra. Vừa vặn lại bịcảnh sát phát . Chính là như vậy." Yến Trầm Phong buông tay, tỏ vẻ cũng biết làm sao.

      Những cảnh sát kia giống như đối địch với vậy, nhất định muốn niêm phong Trầm Luân của , thế nào cũng thông.

      Vốn là Yến Trầm Phong cũng cho rằng TrầmLuân nhất định xuất chuyệnphạm pháp gì, cho nên cũng cần thiếtxây dựng mối quan hệ tốt đẹp với các quán bar khác và cục cảnh sát. Trước đây Cố Uyên từng khuyên , mặc dù khinh thường việc duy trì kiểu quan hệ này với đám cảnh sát, nhưng việc này cũng là rất cần thiết. Yến Trầm Phong nghe ý kiến của Cố Uyên, lần này gặp chuyện, ngay cả người có thể giúp đỡcũng có, chỉ có thể nhờ Cố Uyên giúpmột tay.

      Yến Trầm Phong có gia thế tốt giống như Cố Uyên, chỉ là tay trắng làm nên nghiệp, mở quán bar làm ăn kiêu ngạo mà thôi.

      Cố Uyên nghe lời của Yến Trầm Phong, tỉnh táo hỏi: "Bọn họ có ám chỉ cậu đưa tiền gì đó hay ?"

      "Có Phó Cục Trưởng mình tìm tôinói chuyện, trong lời hình như là có ý này."Yến Trầm Phong suy nghĩ trong chốc lát, .

      "Xem ra là có người cố ý hãm hại cậu." Cố Uyên đẩy kính mắt sống mũi.

      Mắt kính của Cố Uyên, chưa từng nhìn thấyanh lấy xuống. Người đeo mắt kính, vừa nhìn liền cảm thấy rất lịch , giống như phần tử tríthức vậy.

      "Yên tâm, chuyện này để tớ xử lý là được rồi."

      "Ừ. Đều do tớ lúc đầu nghe lời cậu, lo lót tốt quan hệ với cảnh sát, gặp phải chuyện như vậy, còn làm phiền cậu." Yến Trầm Phong cảmthấy rất ngại.

      "Nên như vậy mà." Chẳng ai nghĩ tới, đôimắt đào hoa, vừa nhìn cảm thấy là công tử ăn chơi trác táng – Yến Trầm Phong cư nhiên lại sinh ra ở nông thôn. Vừa nhìn cảm thấy ta là người rất biết xử lý loạichuyện như vậy, mánh khóe chơi đùa thànhthạo điêu luyện, ngờ ta thế nhưng có thể là ‘gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’?Tóm lại, hình ảnh của Yến Trầm Phong trong mắt Từ Du Mạn thay đổi rất lớn.

      Yến Trầm Phong ở trong lòng Từ Du Mạn mớivừa được cộng thêm chút điểm, lập tức liền lạibị trừ bớt rồi. Chỉ nghe Yến Trầm Phong hípđôi mắt đào hoa của ta, trêu chọc : "Haingười phát triển rất nhanh nha."

      Từ Du Mạn liếc Yến Trầm Phong cái, gì. Cố Uyên có chút giống như ngầm đồng ý với lời của Yến Trầm Phong, mỉmcười .

      Yến Trầm Phong chịu nổi bộ dáng này của hai người kia, liền tới đứng giữahai người, tay khoác lên bả vai của Cố Uyên, tay kia chuẩn bị khoác lên vai của Từ Du Mạn, liền bị ánh mắt lạnh nhạt của Cố Uyên đảo qua, cuối cùng bỏ qua ý tưởng đó. Có gì đặc biệt hơn người a, là có phụ nữ liềnquên em. Yến Trầm Phong trong lòng nghĩ như vậy, "Được rồi, để thưởng cho cậu giúptớ tay, mời hai người ăn cơm."

      "......"

      người nào để ý đến chủ ý tốt của YếnTrầm Phong.

      Yến Trầm Phong lại , "Cám ơn, là cám ơn, phải khao thưởng, được chưa?" Aiz, thậtkhông thú vị gì cả.

      "Tôi hôm nay lái xe tới."

      "Được, tớ lấy xe." Yến Trầm Phong ra ngoài.

      Bên trong Trầm Luân còn cảnh náo nhiệtthường ngày, mà giống như kỳ tích vắngvẻ. Trừ số ít nhân viên phục vụ vẫn còn đangquét dọn vệ sinh, người khách cũng có.

      Từ Du Mạn nhìn Trầm Luân, có chút cảm giácnói nên lời.

      Trước đây mỗi tuần đều cùng Thẩm Mặc Dư tới Trầm Luân lần, kể từ sau khi gặp phải Cố Uyên ở Trầm Luân, dường như rất lâu rồi côkhông tới Trầm Luân. Hôm nay vừa tới, Từ Du Mạn liền cảm thấy cảnh còn người mất.

      " bao lâu, nơi này giống như trướcđây." Cố Uyên chợt .

      "Ừm."

      Chẳng mấy chốc, Yến Trầm Phong tới rồi,"Hai người làm gì đó? Xe dừng ở bên ngoài rồi, thôi."

      Cố Uyên và Từ Du Mạn cùng ngồi ở phía sau, "Aiz, chúng ta chỗ nào ăn cơm đây?" Yến Trầm Phong hỏi.

      "Tùy ý."

      " thế giới cũng có tiệm ăn ‘Tùy ý nha." Yến Trầm Phong trêu ghẹo.

      Từ Du Mạn cảm thấy mình nãy giờ nóigì, khí tốt, khí tốt, tất cả mọi người cũng tốt. Hơn nữa, Yến Trầm Phong những lời này dẫn tới hứng thú trò chuyện của .

      "Ai thế giới có tiệm ăn tên ‘Tùyý?" cũng biết chỗ.

      Cố Uyên nâng mắt lên, hứng thú của Yến Trầm Phong cũng bị khơi mào, "Hả? Em biết sao?"

      "Dĩ nhiên." Đừng hỏi Từ Du Mạn có biết hay , ra, dĩ nhiên là biết rồi. Nếu ra làm gì, lại hỏi có biết , vậythì chúc mừng , trực tiếp xuống cấp vì giống như thằng ngốc vậy.

      "Đường nào?"

      "Đường Xuân Khê."

      "Đường Xuân Khê ở đâu?" thế nào chưatừng nghe qua đây?

      Từ Du Mạn chẳng gì. Yến Trầm Phong đếncùng có phải người thành phố A hay ?"Trường trung học cơ sở Lan Lâm chungquy có biết ?"

      "Trường trung học cơ sở Lan Lâm? Có nghe nóiqua, nhưng chưa từng qua đó."

      Từ Du Mạn lần nữa im lặng, "Qua đây, tôi lái xe."

      "Em biết lái sao?"

      "Tôi biết. chừng tôi chủ độnggây ra tai nạn xe cộ đó." Người này chỉlà ngu ngốc, mà còn là ngu ngốc gấp đôi.

      Yến Trầm Phong đổi vị trí với Từ Du Mạn.Người ta bởi vì phải thay đổi người lái xe mớiđổi chỗ, nhưng Cố Uyên, có chuyện gì của cậu ta, cậu ta cư nhiên cũng đổi chỗ, ngồi vào ghế tay lái phụ rồi. Cậu chạy lên ghế trướclàm gì đây? Nếu cậu ta dám là lên nhìn, sợ ấy biết lái, nhìn xem ấy có thể có thể lái lần hay .

      "Phong cảnh đằng trước đẹp." Những lời này của Cố Uyên xác nhận điểm, đó chính là Cố Uyên là sắc lang. Thích xem đuôi xecủa người ta, phải sắc lang là cái gì?
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    2. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 32

      Sở thích làm cho người ta phát điên!

      "Phong cảnh đằng trước đẹp." Những lời này của Cố Uyên xác nhận điểm, đó chính là Cố Uyên là sắc lang. Thích xem đuôi xecủa người ta, phải sắc lang là cái gì?

      Từ Du Mạn từng làm việc tại trường dạy lái xe, quét dọn vệ sinh cho người ta. Huấn luyện viên là người tốt, cũng rất thích tiểu nha đầu Từ Du Mạn này, cho nên liền dạy lái xe miễn phí.Khi đó, Từ Du Mạn mới học lớp năm tiểu học. Mà cái quán ăn tên gọi là ‘Tùy ý’ đó, cũng là nơi Từ Du Mạn từng làm việc. Kỳ nghỉ sau khi tốt nghiệp tiểu học, Từ Du Mạn làm ởđó để kiếm tiền đóng học phí, còn có gom tiềntrả nợ.

      Từ Du Mạn rất lâu rồi lái xe, khó tránhkhỏi có chút thành thạo. Nhưng chỉ trong chốc lát, sau khi Từ Du Mạn quen tay, kỹ thuật điều khiển của hề kém hơn bất kỳ ai. Lúc Từ Du Mạn để cho lái xe, Cố Uyêncũng có ý kiến gì, bởi vì biết, Từ Du Mạn biết lái xe.

      Đường Xuân Khê cách đường Xương Lăng chỗ bọn họ bây giờ đoạn. Yến Trầm Phongnhàm chán liền bắt đầu trêu ghẹo Từ Du Mạn cùng Cố Uyên, nhưng mà cả hai người này cũngkhông phải là đèn cạn dầu, chịu yếuthế. Ngươi câu ta câu, trong lúc đấu võmồm, rất nhanh đến đường Xuân Khê.

      ‘Tùy ý’ là quán ăn rất , bên trong chủyếu bán cơm chiên, và mấy món ăn đơn giản khác .... Quán , nhưng mùi vị rất ngon. Hơn nữa con người ông chủ rất hiền lành, phần thức ăn luôn nhiều hơn các quán khác, là tiệm ăn học sinh thích nhất. Dĩ nhiên, là học sinh bản thân gia cảnh tốt.

      Từ Du Mạn rất lâu rồi chưa tới đây. Kể từsau khi tốt nghiệp, Từ Du Mạn vẫn chưa tới lầnnào.

      Chủ tiệm còn là người chủ trước kia, nhưng vẫn cười hài lòng như vậy sáng rỡ như vậy. Từ Du Mạn muốn phần cơm chiên thịtbăm hương cá, Cố Uyên chọn giống Từ Du Mạn. Yến Trầm Phong chưa từng ăn món ‘canh cay’, cho nên muốn phần ‘canh cay’.

      "Mạn Mạn trước kia học ở trường trung họcLan Lâm sao?" Sau khi Yến Trầm Phong đến đường Xuân Khê, biết vì sao, chợt trở nên u buồn, còn buồn hơn so với việc TrầmLuân bị niêm phong. Nhưng mà trong sầu muộn lại mang theo ngọt ngào. Từ Du Mạn hiểu, Yến Trầm Phong biết nơi này, nhưng tại cái bộ dáng này, lại giống như ở chỗ này có kỷ niệm ngọt ngào rất quan trọngđối với .

      "Ừ. Nếu tôi làm sao biết nơi này."

      "Cũng đúng."

      Bữa cơm này hiểu ra sao, tất cả mọingười ăn vui vẻ chút nào. Điều duy nhấtkhiến Từ Du Mạn có chút vui sướng chính là mùi vị cơm chiên vẫn giống mùi vị của trướckia.

      Ăn cơm xong, Cố Uyên hỏi Từ Du Mạn: "Muốnđi thăm trường học chút ?"

      Từ Du Mạn liếc mắt nhìn cổng chính trườnghọc ở đối diện, lắc đầu cái, "Có lẽ . , cũng là cảnh còn người mất, có ý nghĩa gì."

      Yến Trầm Phong trước tiên đưa Từ Du Mạn vềnhà, chờ vào nhà mới cùng Cố Uyên rờikhỏi. Từ Du Mạn đứng bên cửa sổ, nhìn chiếc BMW vội vã lái , khẽ than thở, "Nếu cảnhcòn người mất, em quên , còn quay về làm gì?"

      Chủ nhật, Từ Du Mạn lại bị Thẩm Mặc Dư kéo ra ngoài. Thẩm Mặc Dư cùng Trương ChươngViệt giống như quyết tâm muốn tác hợp cho hai người bọn họ rồi, cư nhiên lại gọi Cố Uyên tới.

      Thẩm Mặc Dư vốn là nhờ Từ Du Mạn giúp trang trí phòng tân hôn, nhưng sau khi Từ DuMạn đến, cương quyết rằng có gì cho Từ Du Mạn làm, nhiệm vụ của chính là chuyện phiếm với Cố Uyên. Từ Du Mạn đối vớichuyện này cảm giác sâu sắc nên lời.Dốc hết toàn lực tác hợp đôi thầy trò, đây phải là có bệnh là gì?

      Từ Du Mạn ngồi ghế sa-lon ở nhà mới của Thẩm Mặc Dư, Cố Uyên ngồi ở bên cạnh Từ Du Mạn giống như lần trước. Trải qua bài họcvững chắc lần trước, dù thế nào Từ Du Mạn cũng giống như lần trước dịch sang mộtbên, mà nhúc nhích ngồi im tại chỗ.

      Cố Uyên lại gần Từ Du Mạn, trong lòng hơi thấtvọng, Từ Du Mạn này làm sao lại biếtquá tam ba bận, nhưng mà có thể qua hai a.

      "Lần trước chuyện kia của bạn thầy xử lý tốtchưa?" Vẫn là Từ Du Mạn tìm đề tài.

      "Vẫn còn xử lý."

      "Xử lý chuyện đó gặp khó khăn sao?"

      " tính là khó khăn, ra đút lót ít tiền là có thể giải quyết xong. Nhưng Yến TrầmPhong nhất định cho đưa tiền, cho nên hơi phiền toái chút." Cố Uyên dựa lưng vào ghế sa-lon, tay khoác lên chỗ tựa lưng phía sau của ghế sa-lon, bộ dạng nhàn nhã tự tại. Nhưng Từ Du Mạn biết là, từ trước mặtnhìn tới, tay kia của Cố Uyên giống như khoác lên vai Từ Du Mạn.

      "Mạn Mạn, tôi…" Cố Uyên định gì đó, lại bịTrương Chương Việt ngắt lời, "Uyên, đưa chotớ cái đinh kia."

      Cố Uyên lười biếng thu tay lại, đứng dậy, tớiphòng ngủ của Trương Chương Việt, đưa cáiđinh cho ta, sau đó lại ra ngoài. Ngồi xuống bên cạnh Từ Du Mạn, "Mạn Mạn..."

      "Nhóc Mạn, nhóc Mạn mau tới đây chút.Cái thang này luôn động, yên. Tới đây đỡgiúp tớ." Thẩm Mặc Dư cũng rất đúng lúc cắtđứt lời của Cố Uyên.

      Từ Du Mạn nhìn dáng vẻ nhẫn của Cố Uyên, cười đến ngàn hoa rơi loạn.

      Sau đó, lời của Cố Uyên lại bị cắt đứt; sau đó, lại bị ngắt lời. Chuyện như vậy lặp lặp lại nhiều lần, Cố Uyên chịu nổi, im lặng luôn. Từ Du Mạn nhịn cười, với :"Thầy Cố, cái đó, A Dư thích nhất chính là ngắt lời của người khác, để cho người đó có lời mà cách nào được. Hơn nữa còn lấy làm vinh dự, dùng cái này làm điểm mạnh củamình."

      ". . . . . ."

      Cái sở thích này tốt, rất tốt.

      "Thầy Cố, thầy muốn gì chờ lần sau lúc Thẩm Mặc Dư có mặt mới , đượckhông?" Lời của Từ Du Mạn làm Cố Uyêntỉnh ra, quá nôn nóng rồi. phải muốn nhân lúc Thẩm Mặc Dư có mặt mà , mà là lúc chỉ có hai người bọn họ. Nếu , phải cho bọn học xem kịch vuimiễn phí sao. Cái này thể được. Cũng may, lần này bị cắt ngang, bây giờ phải thời cơ tốt để ra.

      "Em đây là lần thứ bao nhiêu bị ngắt lời rồi?"Cố Uyên hỏi.

      "Lần này phải là em bị ngắt lời, mà là thầy bị ngắt lời đó." Từ Du Mạn nhấn mạnh hai chữ ‘em’ và ‘thầy’.
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    3. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 33

      Tâm tư của Cố Uyên!

      "Lần này phải là em bị ngắt lời, mà là thầy bị ngắt lời đó." Từ Du Mạn nhấn mạnh hai chữ ‘em’ và ‘thầy’.

      ngờ, lời của Từ Du Mạn làm cho CốUyên mất hứng, "Tôi chuyện với em, dĩ nhiên cũng là ngắt lời em rồi."

      Ngồi chơi tới sau khi ăn cơm trưa xong, Từ Du Mạn liền định về nhà. Ngây ngốc ở đó cũngkhông có gì thú vị, còn bằng về nhà hoànthành mấy bản thảo còn chất đống kia.

      Cố Uyên muốn đưa Từ Du Mạn về nhà, Từ Du Mạn cớ sao mà đồng ý.

      Từ Du Mạn mở cửa xe, lại bị Cố Uyên đóng lại, " cho em lên cứ việc thẳng, cần gì phải như vậy."

      Từ Du Mạn rất tức giận, nhưng Cố Uyên nghelời của lại phì cười. , Cố Uyên cười lên, đúng là ngàn vạn phong tình."Làm sao có thể cho em lên? Ngồi ghế trước." Cố Uyên rất lịch giúp Từ Du Mạn mở ra cửa xe bên tay lái phụ, sau đó khom lưng, mời lên xe. Cố Uyên vòng qua đầu xe, ngồi vào vị trí tài xế.

      tại chỉ có hai người bọn họ. . . . . ."MạnMạn."

      Cuối cùng, mục đích của Cố Uyên vẫn khôngđạt được. Ông trời tốt. Lúc Cố Uyên chuẩn bị ra, quay đầu sang, lại nhìn thấy Từ Du Mạn sớm ngủ thiếp .

      Cố Uyên bất đắc dĩ cười, mấy ngày nay tiểu nhađầu này nhất định mệt chết rồi.

      Lái xe vào chung cư của Từ Du Mạn, xe dừnglại, Cố Uyên cũng vội đánh thức Từ Du Mạn.

      Mỗi người, lúc ngủ cũng đều thể vẻđẹp giống lúc ban ngày. Từ Du Mạn lúc ngủ rất giống đứa con nít, đơn thuần, yên tĩnh. Hai mắt nhắm chặt hơi rung động, xem ra ngủ cũng an ổn. Cố Uyên nhìn thấy chân mày của càng lúc càng nhíu chặt, còn có khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt, trong lòng căng thẳng. Có tảng đá đè trong lòng , làm cho thở nổi. Cố Uyên thậtsâu hối tiếc, tự trách mình.

      Lúc trước rời khỏi , tại còn có tư cách gì chuyện lúc trước của . có tưcách gì. Khó trách, Mạn Mạn biết là ai,nhưng vẫn nhận thức , thậm chí thái độ đối với càng kém hơn, đây phải đại biểu Mạn Mạn tức giận, phẫn nộ, kháng nghị sao. Aiz, nên làm gì mớiphải, nên làm gì đây?

      Cố Uyên nhàng vuốt ve gò má của Từ Du Mạn, sau đó, giống như ma xui quỷ khiến hônlên đôi mắt của . Môi dính vào nước mắt của , vươn lưỡi ra, sau đó, trong miệng có vị mặn, trong lòng lại trở nên khổ sở.

      biết 12 năm này Mạn Mạn có cuộc sống như thế nào. Lúc vẫn còn ở vẫn luônchú ý đến tin tức của . biết, sau khi anhrời , cha cho tấm chi phiếu 200ngàn tệ, còn tìm cha mẹ nuôi cho . Đây là điều kiện để đồng ý ra nước ngoài. Sau đó, mẹ nuôi của ngã bệnh, lấy ra toàn bộ tiền ở trong thẻ ngân hàng để chữa bệnh cho mẹ nuôi, nhưng vẫn chữa khỏi. Tiền dùng hết rồi, mẹ nuôi mất rồi. Cha nuôi ghét bỏ ,vứt bỏ . Khi đó, mới 10 tuổi.

      Sau đó gặp được mẹ Vương, mẹ Vương khôngcó con, đối xử với giống như con ruột. làm công ở rất nhiều chỗ, trường học lái xe, còn có tiệm ăn ‘Tùy ý’, còn có rất nhiều nơikhác. Sau khi chút tiền tự mìnhthuê căn phòng , mua cái máy vi tính, bắt đầu viết tiểu thuyết mạng internet.Sau đó cuộc sống của mới dần khá hơn.

      Sách của đều xem qua toàn bộ, vănphong rất tinh tế, bên trong luôn để lộ ra chútưu thương nhàn nhạt. biết mỗi ngày làmchuyện gì, đau lòng hay là vui vẻ, cũng biếtcô có bạn tốt, đương, hay thất tình. Nhưngmà chỉ có thể nhìn, lại thể chia sẻvới .

      biết lúc đầu là bởi vì đồng cảm, haylà cái gì, nhưng tại biết, trong lòng anhcó , xua được.

      Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cha giao cho , liền vội vã trở về nước.

      biết, muốn tiếp cận cũng dễdàng, cho nên lựa chọn đến trường học củacô làm thầy giáo của . Tối thiểu, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy . Sau đó, bấtmãn mỗi ngày chỉ nhìn thấy , nên bắt đầu từ từ tiếp cận , muốn xông vào cuộc sống của .

      Lúc đầu gặp ở Trầm Luân, mặc dù biết thường đến Trầm Luân, nhưng tận mắt nhìn thấy lại có cảm giác hoàn toàn khác.Cho nên, tức giận.

      Ngộ nhỡ uống say, ngộ nhỡ gặp phải người xấu, ngộ nhỡ… Bao nhiêu cái ngộ nhỡ, dám nghĩ tới. Nên đối với côlạnh lùng, hờ hững.

      Sau khi về nhà Trầm Phong, mới bắt đầu ảo não. như vậy, phải đánh mất khởi đầu tốt rồi sao?

      Ngày hôm sau, trễ. ra cũng có muộn. phạt đứng, ngờ lại phạt tới đóa hoa đào. Nhưng biết, mới thích Dương Kiệt, mặc dù Dương Kiệt làcon trai độc nhất của Phó Thị Trưởng, gia thếhiển hách, và cũng là trưởng ban Thể Dục hộihọc sinh. Nhưng mà để cậu ta vào trong mắt, bởi vì hiểu Mạn Mạn cũng thích cậu ta. Nếu như thích, bọn họđã sớm ở cùng chỗ. Nhưng cũng biết,Mạn Mạn vẫn còn quên được người đàn ông kia, người bỏ rơi Mạn Mạn.

      Sau đó gặp nhau ở quảng trường Kim phủ, cho rằng xem mắt, trong lòng rất tứcgiận. chẳng lẽ cứ như vậy muốn gả mình ra ngoài sao? tốt đẹp như vậy, muốn gả cũngchỉ có thể gả cho .

      Sau lại nghe với bạn, mới nghĩ đến, Mạn Mạn làm sao có thể chạy xem mắtđây.

      Sau đó, bạn thân của Mạn Mạn là Thẩm Mặc Dư cùng A Việt vừa ý nhau, Mạn Mạn dẫn bọnhọ đến chỗ mẹ Vương.

      Ngày đó, đùa với , quả nhiên, phản ứng của đáng . muốn thừanhận, lúc Mạn Mạn gắp miếng cá kia cho , cư nhiên rất có tiền đồ mà nổi lên phản ứng, giống như lần đó Mạn Mạn ở trong phòng làm việc của sử dụng cái ly uốngnước của vậy.

      Mạn Mạn từ gần như sống mình, rất nhiều năng lực cũng rất mạnh, bao gồm cả việc xử lý chuyện ‘mảnh thủy tinh’ của DươngNguyệt Ý.

      Sau khi ăn cá xong, gặp phải trả thù của đámngười ăn trộm. Đám ăn trộm kia cư nhiên trộm ví tiền của , bên trong nhưng lại có chụpchung của và Mạn Mạn trước kia. Cho nêndù biết rất ràng đó là cạm bẫy, vẫn đuổitheo. Thân thủ của Mạn Mạn rất lợi hại, bởi vì cũng từng làm công ở võ quánTaekwondo.

      Sau khi xử lý bọn ăn trộm, Mạn Mạn cư nhiên đối xử lạnh lùng với , nguyênnhân, còn cho vào chung cư của .

      Tối về, cả đêm ngủ được, mất ngủ.
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    4. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 34

      Xe chấn, xin mời lái xe đến chỗ vắng vẻ!

      Sau khi xử lý bọn ăn trộm, Mạn Mạn cư nhiên đối xử lạnh lùng với , nguyênnhân, còn cho vào chung cư của .

      Tối về, cả đêm ngủ được, mất ngủ.

      ngờ, lại bị ốm.

      Ở nhà , đụng phải người đàn ông, chưa bao giờ biết tồn tại của người đànông này, chưa nhìn thấy qua bất kỳ tài liệu nào cho thấy từng xuất bên cạnh Mạn Mạn. Nhưng mà, mức độ quan tâm của người đàn ông này đối với Mạn Mạn rất bình thường.

      Bọn họ đánh nhau trận, bởi vì hiểu lầmnhỏ.

      Người đàn ông kia là ai? Trở về tra tài liệu,người đàn ông kia lại là tổng giám đốc Mộ Trường Phong của tập đoàn Mộ thị. Nhưng anhvẫn biết Mộ Trường Phong và có quan hệ như thế nào.

      Muốn tổ chức đại hội thể dục thể thao. cố ý gọi Mạn Mạn vào phòng làm việc, cố ý làm cho lại dùng ly của để uống nước. Bởi vìlúc ăn cá, Mạn Mạn hai người bọn họ thanh toán hết nợ nần. , bọn họ vĩnh viễn thanh toán xong.

      ngờ, dì cả mẹ của cư nhiên lại tới,nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của , tâm tìnhcủa chợt trở nên rất tốt. Toàn bộ khó chịu trong mấy ngày nay đều bị ném ra ngoàichín tầng mây rồi. giúp Mạn Mạn mua băng vệ sinh, bởi vì có xem qua đoạn quảng cáo băng vệ sinh, : người ấy, bởi vì người ấy mà mua băng vệ sinh . muốn , nguyện ý vì Mạn Mạn mà mua băng vệ sinh cả đời.

      Thời điểm diễn ra đại hội thể dục thể thao, rõràng nhìn ra Mạn Mạn có gì đó bất thường.Nhưng thể quá nóng vội, hù ngã làm thế nào? cũng tin tưởng, xử lý tốt chuyện này. Quả nhiên, Mạn Mạn xử lý rấttốt. Chỉ là ngờ, người khởi xướng chuyện này là Dương Nguyệt Ý. Trường học khai trừ Dương Nguyệt Ý.

      Vốn là với gia thế của Dương Nguyệt Ý, muốn lần nữa tìm trường học mới tốt hơn khôngcó gì khó khăn. Nhưng cho phéptrường nào nhận ta, trường đó cũngkhông dám nhận. Tổn thương người Mạn Mạn, chút cũng bỏ qua.

      Lại có cậu con trai tỏ tình với Mạn Mạn, dĩ nhiên, rất vui mừng.

      Sau đó trời mưa, Dương Kiệt cùng Tống LâmBạch tranh nhau muốn đưa Mạn Mạn về nhà, cũng đồng ý với người nào. Rất tốt, làm rất tốt. tới bên , cho là vềcùng , ngờ cư nhiên Mộ TrườngPhong cũng tới. Mạn Mạn lại theo MộTrường Phong về nhà.

      cam lòng, theo Mạn Mạn về nhà. Cáitên Mộ Trường Phong kia quả nhiên ở trongnhà của . Tức giận, trong lòng vô cùngtức giận. về, muốn để cho Trầm Phong nhìn thấy cái bộ dáng này của mình, cho nên lựa chọn tới quán bar khác,Nghịch Lưu. Lúc uống rượu, chợt có chủ ý. Sau đó, người phục vụ kia quả nhiên gọicô tới.

      Đêm đó, thiếu chút nữa khốngchế được mình.

      Lúc ở Thế Ngoại Đào Nguyên đưa tiền cho tiểu Cường, Mạn Mạn mở ví tiền của ra, mặtkhông đổi sắc, biết Mạn Mạn sớmbiết thân phận của rồi. ra là, ở kiệnăn trộm lần đó, biết thân phận của rồi nên mới đối với lạnh lùng như vậy. Biết nguyên nhân, cái hố trong lòng liền rất nhiều. Ít nhất, mờ mịt như lúc đầu.

      Tiếp cận Mạn Mạn, chuyện đều thuận lợi nhưanh tưởng tượng. dần dần xông vàocuộc sống của . Chỉ là, trong lòng vẫncòn hai cái hố chưa bước qua được.

      biết Mạn Mạn có còn Lục Khiêm hay . Còn nữa, biết có quan hệ gì với Mộ Trường Phong. Aiz...

      Cố Uyên nhìn gương mặt ngủ say của Từ Du Mạn, vuốt ve làn da nhẵn nhụi của , cảm xúc rất sâu nặng. Mạn Mạn ơi Mạn Mạn, nên dùng thái độ như thế nào đối với em đây, em làm sao mới có thể tiếp nhận đây?

      Dung nhan kiều như vậy ở nơi có thể đụng tay đến, đôi môi đỏ tươi giống như tráianh đào màu đỏ dụ người ta hái, mỹ nữ,cũng là người con đặt trong lòng, hề phòng bị mà ngủ thiếp trước mặt như vậy. Hơn nữa đôi môi còn hơi nhúc nhích giống như đứa bé, bạn có thể nhịn được sao? Có thểsao? Nếu như có thể, vậy chứng minh bạn làngười đàn ông bình thường. Mặc kệ bạn nhịn được hay nhịn được, dù sao CốUyên chính là nhịn được.

      chậm rãi cúi đầu, khoảng cách xa giốngnhư Thiên Sơn Vạn Thủy vậy, thời gian lúc này,giống như trải qua cả ngàn vạn năm. Rốt cuộc,Cố Uyên hôn lên đôi môi mà ngày đêmnhớ thương kia. tuyệt vời của Từ Du Mạn,khiến nhàng cảm thán. dám dùng quá sức khi hôn, sợ đánh thức dậy.

      Nhưng làm Cố Uyên vui vẻ mở cờ trong bụng chính là Từ Du Mạn chủ động đáp lại .Trong giấc mộng, Từ Du Mạn lại nhiệt tình hơn nhiều so với mấy lần trước. chủ động vươnlưỡi dò vào trong miệng , trêu chọc .

      Cố Uyên cảm thấy có cỗ nhiệt lưu tuôn ra hướng về bụng dưới, cái bộ vị đó của sớm ngẩng đầu ưỡn ngực, kêu gào muốn . Từ Du Mạn nhiệt tình như lửa, cũng như lửađốt người. Lại có người dội lên chậu nướclạnh.

      Có người gõ cửa sổ xe.

      Cố Uyên bất đắc dĩ nhìn chỗ nào đó của chínhmình, thêm vài lần nữa, sợ là làm nó bị phếluôn a. Vậy thể được, còn là xử nam đấy. Cửa sổ xe gõ mấy cái, liền cóđộng tĩnh nữa. Cố Uyên tò mò mở cửa xe, rangoài xem là ai gõ cửa sổ xe. Người nhìn thấy, nhưng lại thấy có tờ giấy. tờ giấy có chữ viết bằng bút bi: ‘xe chấn, xin mời lái xe đến nơi vắng vẻ’. Cố Uyên thấybuồn cười. Là ai lại có sáng ý có phong cách hàihước như vậy a. Lúc xuống xe, Từ Du Mạn liền mở mắt ra. Ánh mắt có chút ngây ngốc.Từ từ, lấy tay sờ sờ môi của mình. Khôngbiết suy nghĩ gì.

      Sau khi Cố Uyên đem tờ giấy kéo xuống liềngấp lại tử tế bỏ vào trong túi áo. Định đánh thứcTừ Du Mạn dậy. Mở cửa xe, xác thực nhìn thấycô tỉnh rồi.

      Cố Uyên hơi lúng túng. Giống như phản xạ có điều kiện, đẩy mắt kính cái, "Tỉnh rồi xuống , về tới nhà rồi." Cố Uyên sửa sanglại chút, .

      "A…." Lần này Cố Uyên có chút cảm thấy kỳ quái, theo Từ Du Mạn vào nhà , thếnhưng gì? Ngược lại còn chủ động rótcho ly nước.

      Cố Uyên nhìn ra, Từ Du Mạn là có chuyệnmuốn . Hơn nữa, nhất định là lời mà anhkhông muốn nghe thấy. uống hớpnước, để cái ly ở bàn trà, thở dài, "Có cái gì em cứ ."
      _tata_Phong nguyet thích bài này.

    5. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 35

      kiện đái dầm

      Cố Uyên nhìn ra, Từ Du Mạn là có chuyệnmuốn . Hơn nữa, nhất định là lời mà muốn nghe. Cố Uyên uống ngụm nước, đặt cái ly lên bàn trà, thở dài, "Có gì em cứ ."

      "Em..." Từ Du Mạn cũng uống ngụm nước, tiếp: "Em…", nhưng mà Từ Du Mạn cho dù uống nhiều nước hơn nữa, vẫn biết nênnói như thế nào. Ngược lại bụng có hơi trướng,là muốn toilet rồi.

      "Có gì em cứ thẳng."

      Cố Uyên lẳng lặng chờ Từ Du Mạn tiếp,nhưng lại đợi được tiếng thở dài của . Chỉnghe Từ Du Mạn mệt mỏi : "Thầy về ."Quả nhiên, vẫn cách nào mở miệng.

      "Được rồi, vậy tôi trước, em buổi tối nhớ ăn cơm, với lại ngủ sớm chút." Cố Uyêndặn dò xong, rồi rời .

      Thời điểm thứ sáu tuần trước, Cố Uyên cũng đãnói giờ tự học của tối thứ hai này tổ chứcmột hoạt động sôi nổi để thư giãn. Nội dung của hoạt động cư nhiên là trò Đại Mạo Hiểm lời thậtlòng mà rất nhiều người thích chơi.

      Đề nghị này đúng là làm cho học sinh trong lớp rất vui mừng. ngờ thầy Cố chỉ đẹp trai, dạy hay, còn rất hiểu bọn họ. Thay đổi rấthay, trò chơi này rất tuyệt. Hơn nữa còn cho phép uống rượu, hả lòng hả dạ a.

      Lúc đầu Cố Uyên lấy sắc đẹp của mua chuộc tất cả nữ sinh trong lớp, tại lại dùnghành động này mua chuộc chỉ nữ sinh mà còn cả các nam sinh nữa. tại cả lớp đềumột lòng noi gương theo . Đây chính là chỉnghe theo mệnh lệnh của Cố Uyên.

      Nghĩ tới hoạt động của buổi tối, thứ hai, mọi người tới trường học đều hưng phấn thôi,chờ trời tối nhanh hơn chút, tan lớp nhanhhơn chút a. Nhanh đến tối . Ai cũng có nhận thức này, nếu bạn chờ người nào đó, luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm. phút liền dài đằng đẵng giống như tiếng đồng hồ. tại, toàn thể lớp bọn họ đềucó loại cảm giác này. Tại sao trong giờ sinh vật, thời gian giống như dài hơn gấp đôi so với trước kia vậy? Tại sao tiết toán lại buồn tẻ vô vị nhưvậy, nếu như chơi vui giống như tiết ngữ văn thời gian khẳng định trôi qua nhanh hơn nhiều.Ngay cả giờ thể dục mà bình thường các bạnnam thích nhất bây giờ đối với bọn họ mà nóicũng rất gian nan.

      Rốt cuộc, ngày lên lớp xong rồi. Này đúng là nhảy cẫng hoan hô.

      Quy tắc trò chơi là như vậy, ở chính giữa là chai rượu, người quay chai rượu đó, sau khi chai rượu dừng lại chỉ hướng vào người nào,người kia nhất định phải chọn giữa lời lòngvà Đại Mạo Hiểm. Lời lòng chính là ngườiquay chai rượu hỏi bạn học bị chọn trúng mộtcâu hỏi, bất luận là vấn đề gì, nhất định phải thành trả lời. Đại Mạo Hiểm chính là bạn học quay chai rượu có thể tùy ý cầu bạn bịchọn trúng làm chuyện. Người bị chọn trúng nhất định phải làm được.

      Để đạt được mục đích công bằng, ai muốn quay chai trước tiên nhất định phải dùng bí mật mà tất cả mọi người biết hơn nữa còn là bí mật thảm nhất để trao đổi. Cuối cùng, cái vinh dự được quay chai rượu trước tiên rơixuống Chương Xuyến. Chương Xuyến đỏ mặt, giọng rất khẽ : "Tớ… tớ lúc học lớpmười còn đái dầm." xong, cả lớp cười ầmlên. Ngay cả Từ Du Mạn cũng cười thở ra hơi.

      Cố Uyên cười nhạt, nhìn ra được, cũng cảm thấy rất buồn cười.

      Có nam sinh uống bia, ‘phụt’ cái rượu toàn bộ đều phun ra hết, phun lên mặt bạn bên cạnh.

      Chương Xuyến mặt càng đỏ hơn, hơi hờn dỗinói: " cho cười nữa."

      Từ Du Mạn dám thề với trời, đây là lần đầu tiêncô nhìn thấy Chương Xuyến đỏ mặt, lần đầu tiên nghe thấy Chương Xuyến dùng thanh yểu điệu như vậy mà chuyện, đây gọi là bị sét đánh trúng a.

      "Được rồi, Chương Xuyến quay chai ." Cố Uyên lên tiếng, mọi người thể làm gì khác hơn là ngừng cười. Có người còn khống chế được cũng che miệng cười.

      đến quay chai, Chương Xuyến lại khôi phục tinh thần hoạt bát của , cõi lòng đầy mong đợi quay chai rượu. Mục tiêu của là Cố Uyên, thầy Cố. Ông trời quá được lòng người rồi, Chương Xuyến cũng mắng ông rồi. Ai bảo ông cứ luôn nghe theo nguyện vọng của đây. Chai rượu của , cư nhiên quay tới chỗ Trần Nghiêm.

      Trần Nghiêm là nam sinh lôi thôi nhất trong lớp,áo cơ hồ tháng thay lần, quần ba thángthay lần, có thể khẳng định, cậu ta chính là nam sinh được hoan nghênh nhất tronglớp.

      Chương Xuyến đối với cậu ta chút hứng thú cũng có, tức giận đùng đùng hỏi cậu ta lựa chọn giữa lời lòng và đại mạo hiểm.

      Chương Xuyến làm sao có thể tức giận, cơ hội của là hy sinh bí mật xấu hổ của cômà tất cả mọi người biết để đổi lấy, cư nhiên lưu lạc tới kết cục như vậy, ai tức?Ai tức?

      Trần Nghiêm lựa chọn lời lòng. Chương Xuyến mới có hứng thú nghe bí mật gì của Trần Nghiêm, liền tùy tiện hỏi câu:"Cậu lần cuối cùng tè dầm là lúc nào?" ngờ, Chương Xuyến vừa tùy tiện hỏi liền dẫntới trêu chọc của các bạn cùng lớp.

      Có người thậm chí Chương Xuyến có phảicó ý tứ với Trần Nghiêm hay , mà đến cảlần tè dầm cuối cùng của người ta là vào lúcnào cũng muốn biết. Nhưng những lời sâu sắc hơn cũng .

      Dù sao Cố Uyên vẫn là thầy giáo, thầy giáo ở đây, chung quy cũng thể tùy tiện nhưvậy. Trần Nghiêm cũng đỏ mặt. Vốn cho là Trần Nghiêm đỏ mặt là bởi vì mọi người Chương Xuyến thích cậu ta, nhưng câu tiếptheo của cậu ta khiến mọi người hiểu ra chân tướng của tình, chân tướng đỏ mặt. Chỉ nghe cậu ta ấp a ấp úng : "Hôm… hôm qua."

      "Ha ha. . . . . ."

      Chương Xuyến rốt cuộc xấu hổ nữa, ởmột bên cười đến gần như lăn lộn. Lần nàytrong lớp cười càng thêm lớn tiếng hơn lần trước.

      Tiếng cười lan tới các lớp khác. Có bạn học biếtlớp này, cũng chạy tới nghe ngóng tình hình.Nghe là hoạt động trò chơi, lời lòng và Đại Mạo Hiểm cũng lộ ra vẻ mặt hâm mộ. Từ Du Mạn là lớp 2 nha, sau đó mấy bạn học trong lớp 2 kiêu ngạo mà : "Các cậu hâm mộ ? Được rồi, nhiều lời với mấy cậunữa, tôi còn chờ tìm cơ hội hỏi Nghiêm Hân Lạc lời lòng đấy."

      Trò chơi tiếp tục, người đến xem càng lúc càng nhiều, cơ hồ đem phòng học lớp 2 vâychật như nêm cối. Nhưng mà, coi như là có trậttự.

      Tiếp theo là Trần Nghiêm quay chai.

      Cư nhiên, chính là như vậy khéo, cái chai lạichỉ hướng Chương Xuyến. Chương Xuyến buồn bực, là cách nào mở miệng .

      Chương Xuyến lựa chọn lời lòng. mớikhông chọn Đại Mạo Hiểm nha. Nếu như chọn Đại Mạo Hiểm, ngộ nhỡ Trần Nghiêm muốn côhôn cậu ta cái làm thế nào? Chương Xuyến nghĩ sai rồi, ra , Trần Nghiêm cănbản cũng thông minh nghĩ tới chuyện đó.
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :