1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư khó chịu, chớ lộn xộn - Mạn Nam (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 26

      "Hả? Cậu cái gì?" Từ Du Mạn cố gắng đem mắt mở to hơn chút, "A Dư a, cậu cái gì vậy?"

      "Tớ, hỏi, cậu, tối, qua, mấy, giờ, mới, ngủ?"Đây đúng từng chữ từng chữ .Tuyệt đối có chữ nào dính với nhau.

      Từ Du Mạn giật thót mình, bộ dáng này củaThẩm Mặc Dư rất đáng sợ, "Hì hì, muộn lắm muộn lắm."

      "Còn muộn lắm, mắt thâm quầng cảrồi kìa. Vốn là tiểu mỹ nhân xinh đẹp a, cư nhiên lại biến thành con gấu trúc, đúng là quốc bảo rồi."

      "Trương Chương Việt, chuyệnthì chết à? Cẩn thận lúc náo động phòng tôichỉnh chết !"

      Trò chuyện với bọn họ, tinh thần của Từ Du Mạn tốt hơn rất nhiều. Thẩm Mặc Dư ở mộtbên cười đến vô tâm vô phế, Trương ChươngViệt lại bị lời hùng hồn của Từ Du Mạn dọa sợ. Xà hạt nữ nhân, ta rốt cuộc cũng nhìn thấy xà hạt nữ nhân là bộ dáng gì rồi. Quá độcác. Trương Chương Việt ở trong lòng thề, về sau chọc ai cũng thể chọc Từ Du Mạn, quá đáng sợ.

      " thôi! Chọn nhẫn ."

      Lúc chọn nhẫn, Thẩm Mặc Dư mỗi lần nhìnthấy chiếc nhẫn đẹp mắt rất thích, nhưng vừa nghe giá tiền liền vội vàng lắc đầu, lắc đầu như trống bỏi vậy, sau đó tiếp tục đixem những chiếc nhẫn có kiểu dáng khác. Từ Du Mạn hiểu suy nghĩ của Thẩm Mặc Dư,bọn họ vốn chính là hôn nhân hợp đồng, Thẩm Mặc Dư muốn thiếu nợ Trương Chương Việt quá nhiều.

      Thẩm Mặc Dư vẫn ở phía trước khổ cực tìm chiếc nhẫn giá rẻ, Từ Du Mạn cùngTrương Chương Việt chậm rãi ở phía sau.

      " đối xử tốt với A Dư chứ?" Từ Du Mạnđột nhiên hỏi, nhìn Trương Chương Việt,mà nhìn ở phía trước.

      "Chỉ cần ấy muốn, tôi đều có thể cho."

      Từ Du Mạn nghĩ, đây chắc là lời cam kết của ta. ra con người Trương Chương Việt tệ, có lẽ, bọn họ lại làm giả thành thậtcũng chừng. Từ Du Mạn bí hiểm cười.Giữa bọn họ cần nhúng tay vào quánhiều. Sau đó, Từ Du Mạn nhìn thấy TrươngChương Việt lặng lẽ mua cái nhẫn. Giá củacái nhẫn này vượt qua tám con số, là chiếcnhẫn mới được tung ra. Nghe là do nhà thiết kế nổi tiếng ở châu Âu tự tay thiết kế làmra.

      Từ Du Mạn ở trong lòng khen ngợi Trương Chương Việt, người đàn ông này, nhìn ra, còn rất cẩn thận chu đáo.

      Chiếc nhẫn này, tuy rằng Thẩm Mặc Dư cũngkhông có vẻ mong đợi mà nhìn chằm chằm vàonó, cũng vừa vừa quay đầu lại nhìn nó. Nhưng Trương Chương Việt cùng Từ Du Mạnđều chú ý phát ra. Thẩm Mặc Dư chỉ lần nhìn qua chiếc nhẫn ở bên cạnh nó, dường như lơ đãng, nhưng mỗi lần như vậy Thẩm Mặc Dư giống như cố ý nhìn tớinó. phải là thích, là sợ nhìn rồi thìkhông nỡ dời mắt . , dường như có khảnăng tác hợp cho hai người bọn họ. Dù sao cũng kết hôn, nếu có thể ở bên nhau thìkhông còn gì tốt hơn.

      Trương Chương Việt cùng Từ Du Mạn bị Thẩm Mặc Dư gọi qua chỗ đứng. ra Thẩm Mặc Dư nhìn trúng chiếc nhẫn, chỉ có hơn mộttriệu, xem ra vẫn là rất đắt, nhưng TrươngChương Việt và Từ Du Mạn đều biết, ở nơi này,đây gần như là giá rẻ nhất rồi, "Hai người thấycái này đẹp ?"

      "Đẹp."

      "Đẹp chứ. Mắt nhìn của tớ sao mà sai đượcchứ? Vậy chúng ta mua cái này được ?"Thẩm Mặc Dư mong đợi nhìn Trương Chương Việt, giống như rất thích chiếc nhẫn này.

      "Được." Trương Chương Việt mua chiếc nhẫn rất xa xỉ rồi, nhưng vẫn chút do dựđồng ý.

      Lúc đưa Thẩm Mặc Dư trả tiền, thu ngânkia rất khinh thường, thái độ cũng tốt. Hiếm thấy, Thẩm Mặc Dư cãi vã vớingười ta. Trước kia Thẩm Mặc Dư nhìn quen nhất là loại người này, lần này lại nghe thấy lời của nhân viên thu ngân, cũng tranh luận, ngược lại lôi kéo Trương Chương Việt và Từ Du Mạn nhanh chóng rời .

      " có tiền đừng tới chỗ chúng ta mua nhẫn. Vừa tiền, lại muốn giả bộ làm người giàu có, thứ người như thế."

      Sau đó, nhân viên thu ngân khác lại gần , " đừng nữa, người ta mới vừa rồi cũng nghe thấy rồi đó."

      "Nghe thế nào? Tôi cứ ."

      "Mới vừa rồi, người đàn ông cùng bọn họ mua chiếc nhẫn Hoàn Tâm ngày hôm qua mớiđến rồi."

      "Hoàn Tâm? !"

      "Ừ, chính là Hoàn Tâm."

      "Vậy là khoảng 19 900 000 tệ à!"

      "Cho nên, người ta gây phiền toái cho là may mắn cho đó. nên học cách nhìnngười , người nào là , người nào là giả."

      tìm ta gây phiền toái sao? Chỉ làkhông gây phiền toái cho ta ngay tại chỗ đóthôi. Ngày hôm sau, nhân viên thu ngân này liềnbị đuổi việc. Lý do, mắt chó nhìn người thấp,thiếu chút nữa đắc tội khách hàng lớn của bọnhọ.

      "Hai người phải chứ? Bây giờ còn chưachụp hình cưới?! Còn có 5 ngày, còn có 5 ngàynữa là kết hôn rồi, vậy mà cho đến bây giờ vẫn chưa chụp hình cưới?" Từ Du Mạn vỗ trán. có biện pháp với hai người này.

      " phải còn 5 ngày nữa sao." Thẩm MặcDư giọng , bất hạnh bị Từ Du Mạn ngheđược.

      "Cậu cho rằng thời gian 5 ngày vẫn còn rất dài phải ? Thiệp mời của hai người làm xongchưa?"

      "Xong rồi."

      "Đặt khách sạn chưa?"

      "Đặt rồi."

      "Phòng tân hôn chuẩn bị xong chưa?"

      "Chưa… vẫn chưa."

      "Trời ạ, là hoàng đế gấp thái giám gấp." Hai người kia xem đám cướicủa mình là quan trọng. Người biết chuyện, chỉ sợ còn có thể cho rằng người kếthôn là a. " nhiều lời với hai người nữa, tại, lập tức, lập tức chụp hình cưới!" Từ Du Mạn dặn dò xong, trước bọn họ.

      "Mạn Mạn hung dữ, cũng may người kếthôn với chính là em chứ phải ấy."Trương Chương Việt khẽ với Thẩm MặcDư.

      "Ha ha, tính tình của cậu ấy chính là như vậy.Mạnh mẽ vang dội ăn thẳng thắn, ấy nhưvậy rất ngay thẳng phóng khoáng, phảisao?" Thẩm Mặc Dư tốt cho Từ Du Mạn. Bởi vì, đều là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, và Mạn Mạn, đúng là có rấtnhiều điểm giống nhau. tốt cho Mạn Mạn cũng giống như tốt cho chính .

      "Ừ, đúng thế." Rất thích hợp làm bạn bè.

      "Hai người còn ở phía sau lề mề cái gì?Còn nhanh theo. Chụp hình cưới rất phiền toái, thời gian ít chụp đẹp."

      "Vâng", Thẩm Mặc Dư lên tiếng, lôi kéoTrương Chương Việt nhanh bước theo phía sauTừ Du Mạn. Trương Chương Việt bị Thẩm MặcDư lôi kéo, cảm thấy lôi thôi lếch thếch, ngược lại cảm thấy như vậy là chuyện đươngnhiên. A Dư dắt tay của dường như rất tùy ý, chính là coi như người ngoài, rất tốt.

      Từ Du Mạn dẫn Trương Chương Việt cùngThẩm Mặc Dư đến tiệm chụp hình có tên Thế Giới Mộng Ảo.

      Từ Du Mạn quen thuộc đẩy cửa ra. ởquầy tiếp tân dẫn bọn họ đến phòng nghỉ.

      "Đây là phong cách mới nhất của chúng tôi, xin mời các vị chọn lựa trước."

      "Bà chủ của các chị có ở đây ? Phiền chị mời bà chủ ra đây chuyến." Từ Du Mạncũng nhìn quyển catalogue áo cưới mà nhân viên phục vụ đưa tới, mà cầu gặp bà chủ. nhân viên phục vụ nhìn thấy khí vũ bất phàm của đám người Từ Du Mạn, nghĩ chính mình cũng chọc nổi. Hơn nữa, vừatới liền muốn gặp bà chủ, có thể là người quen của bà chủ, dĩ nhiên đồng ý.
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    2. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 27

      Bà xã, em ghen sao?

      "Em quen bà chủ của họ sao?" Trương ChươngViệt vẫn khó tránh khỏi kinh ngạc. Theo hiểu biết của , Từ Du Mạn cũng chỉ là cônhi, sao có thể quen biết ông chủ lớn nào chứ?Tiệm chụp hình này mặc dù lớn, nhưngrất có danh tiếng ở thành phố A. vốn cũng định đến chỗ này chụp hình cưới , ngờTừ Du Mạn liền dẫn tới đây.

      Rất nhanh, chỉ nghe thấy bên ngoài phòng nghỉvang lên tiếng cười như tiếng chuông bạc. Những người xem qua Hồng Lâu Mộng đều biết, lần đầu tiên Vương Hi Phượng lên sân khấu, chính là chưa nhìn thấy người, nghethấy thanh trước tiên. Bà chủ của Thế GiớiMộng Ảo này, cũng là chưa nhìn thấy người, nghe thấy thanh trước, sợ là nhân vậtsắc bén lão luyện giống như Vương Hi Phượngđi.

      Rốt cuộc cửa bị đẩy ra, nhìn thấy người rồi. "Chị Lâm."

      "Ôi, chị là ai chứ, tên tuổi lớn như vậy, nhấtđịnh phải gọi chị tới, ra là em Mạn Mạn của chúng ta tới. Em Mạn Mạn, em đúng làrất lâu chưa tới thăm chị Lâm rồi."

      "Chị Lâm, em đây phải tới thăm chị sao?Thẩm Mặc Dư chị biết rồi, đây là vị hôn phu Trương Chương Việt của cậu ấy. Đây là bà chủLâm Lâm của tiệm Thế Giới Mộng Ảo này."

      "Trương Chương Việt? Tổng giám đốc củaPhong Cổ?" Lâm Lâm đối với những nhân vật này đương nhiên là có chút hiểu biết nhất định. chung với mỗi cửa hàng, làm sao có thể chút hiểu biết nhất định về các nhân vật thượng lưu chứ? Đầu tiên là lo lắngkhông cẩn thận tự mình rước lấy phiền toái, chọc phải người nên dây vào. Hai là hiểubiết nhiều chút đối với việc làm ăn củamình mới có lợi. Trương Chương Việt tự nhiên ở trong phạm vi hiểu biết cần thiết của .

      " Lâm, ngưỡng mộ lâu."

      "Tiểu nhân vật như chúng tôi, tổng giám đốcTrương khiến tôi ngại chết mất."

      Hai người bắt tay, xã giao hồi.

      "Chúng tôi chụp hình cưới. Lâm có kiểu áo cưới nào thích hợp hay ?"

      "Có, dĩ nhiên." Lâm Lâm nhìn thoáng qua quyển catalogue áo cưới ở bàn chưa từng được mở ra, sau đó gọi điện thoại. Rất nhanh, có khuôn mặt như trẻ con vào,đưa cho Lâm Lâm quyển catalogue áo cưới. Lâm Lâm đưa quyển catalogue áo cướicho Trương Chương Việt. Cũng các kiểu áo cưới trong quyển catalogue này đẹpnhư thế nào, có hình dạng gì , dù sao tintưởng mọi người cũng có con mắt quan sát, có được hay chính họ có thể quyết định,căn bản cần nhiều lời. Nếu như liên tục giới thiệu, chừng người kháccòn thấy phiền nữa. Ở điểm này, Lâm Lâm làmrất tốt. Cũng khó trách cửa tiệm của lại có tiếng như vậy.

      Sau khi đưa cuốn catalogue áo cưới cho TrươngChương Việt, Lâm Lâm yên tĩnh ngồi ở bênlẳng lặng chờ đợi. Chụp hình cưới quá trình dài dằng dặc mà nhàm chán, dĩ nhiên, nhàm chán chỉ có mình Từ Du Mạn.Thẩm Mặc Dư cùng Trương Chương Việt nha,dài dằng dặc dài dằng dặc, ít nhất khôngnhàm chán như vậy. sớm TrươngChương Việt rất cẩn thận tri kỷ nha, cho nên,Trương Chương Việt biết Từ Du Mạn rấtnhàm chán, chủ động gọi Cố Uyên tới rồi.

      Lúc Cố Uyên tới, Thẩm Mặc Dư cùng TrươngChương Việt mới chọn xong, muốn chụp hai bộ áo cưới, chuẩn bị bắt đầu chụp, "Chọn xong rồihả ?" Cố Uyên hỏi.

      "Ừ, có muốn xem chút hay , cho chút ý kiến."

      " cần, tin tưởng con mắt của cậu. Nhanhđi chụp , nếu hôm nay chụp xong đâu." Cố Uyên xong, tới ngồi xuốngbên cạnh Từ Du Mạn.

      nhân viên phục vụ của tiệm rất nhanh mang trà đến cho Cố Uyên. Sau đó cũng , bộ dáng háo sắc đứng ở bên cạnh, điển hình của thiếu nữ mơ mộng đương a.

      Cố Uyên cũng cảm thấy có cái gì khôngđược tự nhiên, ngược lại còn mỉm cười với cônhân viên phục vụ kia. ta càng thêm vui mừng mở cờ trong bụng rồi. Lúc Cố Uyên và phục vụ kia trao đổi ánh mắt hăng say, Từ Du Mạn lại rất bất mãn..

      Lúc Trương Chương Việt muốn gọi Cố Uyên tới, mặc dù tỏ thái độ, nhưng mà, ràng Trương Chương Việt gọi đến để tiếpchuyện với mình, mặc dù mình cần,nhưng cũng thể ở trước mặt trắngtrợn tán như vậy chứ, rất nể mặt nha.

      Đầu óc của Từ Du Mạn vừa chuyển, có cáchrồi. Cái mông dịch chút về phía Cố Uyên,Từ Du Mạn cũng gần như là ngồi sát vào Cố Uyên rồi. rất tự nhiên đưa tay kéo cổ tay của Cố Uyên. bĩu môi, bắt đầu làm nũng : "Ông xã, đến rồi cũng chuyệnvới người ta, lại liếc mắt đưa tình với ấy nha’." Từ Du Mạn oán trách , rất giống nhưmột đứa trẻ muốn ăn kẹo. xong, Từ Du Mạn tự chủ run cái, má ơi, quá buồn nôn rồi, quả vượt qua giới hạn của côrồi.

      Cố Uyên cúi đầu bật cười, Từ Du Mạn dườngnhư cảm thấy được lúc Cố Uyên cười, lồng ngực của rung lên. Cố Uyên dựa sát vào TừDu Mạn, khẽ cắn vành tai của , sau đó nóibên tai : "Bà xã, em ghen sao?"

      Từ Du Mạn ngờ Cố Uyên có hànhđộng như vậy. gặp qua người da mặt dày,nhưng chưa từng thấy qua người có da mặt dày như vậy. Từ Du Mạn thấy hồi hộp, bèn đẩy ra.

      "Ai ăn dấm của thầy chứ?"

      Quá trình bất ngờ, kết cục rất hoàn mỹ. Côphục vụ kia vốn cũng nhiều tuổi mà còn chưacó bạn trai, tiếp tục có đàn ông là thànhgái ế rồi. Nhưng mà chỗ làm của cố tình là tiệm chụp hình cưới, thử xem, người ta tới chụp ảnh cưới có thể là người độc thân sao? độc thân, nhưng là độc thân có khí phách, mới làm Tiểu Tam của người ta đâu. Chonên lúc Trương Chương Việt tới, mặc dù nhìn người ta nhiều, nhưng nhìn nhìn, lạikhông nghĩ muốn quyến rũ người ta. Vận khí tốt, chú rể tiêu chuẩn này còn gọi bạn tớinữa. Má ơi, còn đẹp trai hơn cả chú rể nữa. Vốncho là mình gặp được số đào hoa, ngờ đến, cũng là danh thảo có chủ. Ông trời sao lạiđối đãi bất công với như vậy chứ?

      Ông trời, ban thưởng cho người đàn ông tốt . phục vụ u oán rời khỏi phòng nghỉngơi. Thôi, vẫn là nghe lời mẹ, xem mắt thôi.

      Từ Du Mạn mục đích coi như đạt được, chỉ là bị Cố Uyên ăn chút đậu hũ mà thôi. Từ Du Mạn luôn luôn đánh đâu thắng đó, gìcản nổi, Sở Hướng Vô Địch, nhưng mà, sau khi gặp Cố Uyên, thần thoại bất bại của bịphá vỡ rồi. Ở trước mặt , luôn thua thiệt.Cho nên, Từ Du Mạn ở trong lòng thầm thề, nhất định phải thắng Cố Uyên lần.

      Sau khi Cố Uyên bị đẩy, vẫn giữ vững tư thế ưunhã nhất của mình, sau đó ngồi trở lại.

      "Em ăn dấm của tôi, vậy em ăn dấm của ai?"
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    3. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 28

      chị tiếp tục chơi nước miếng!

      "Ăn dấm của lão Vương a." Từ Du Mạn ngồidịch sang bên trái. Cố Uyên ngồi bên phải .

      Cố Uyên cũng dịch sang bên trái, "Lão Vương là ai?"

      Từ Du Mạn lại dịch sang trái, "Là ông chủ của siêu thị ở bên cạnh tiểu khu nhà em, dấm em ăntoàn bộ đều mua ở chỗ ông ấy."

      "Ừ, vậy tôi dứt khoát làm thầy giáo nữa, mà mở siêu thị bên cạnh tiểu khu nhà em, về sau ăn dấm của lão Vương nữa, mà ăn của dấm tôi nhé." Cố Uyên tiếp tục dịch sangtrái. Dù sao chính là để cho khoảng cáchgiữa và Từ Du Mạn quá lớn. ( lưu manh wa)

      "Vậy dấm của thầy có đủ ? Chung cư em ở cũng có rất nhiều người thích ăn dấm, em sợ đủ." Từ Du Mạn vẫn nhích qua trái.

      Cố Uyên đương nhiên vẫn nhích qua bên trái.Dù sao chỉ cần Từ Du Mạn dời, cùng dời theo, tuyệt để cho được như ý, "Dĩnhiên đủ, dấm của tôi chỉ cho mình em ănthôi."

      "Em cảm thấy thầy nên gọi là thầy Cố, phải gọi thầy Hậu(*) mới đúng." Thầy Cốkhông thích hợp. Phải là thầy da mặt dày mới thích hợp. xong, Từ Du Mạn lại dịch sangbên trái.

      (*) 厚 [hòu] có nghĩa là ‘dày’, Hán Việt là Hậu

      Nhưng là, vận động của con người là vô hạn,còn sân vận động chính là có hạn. Ghế sa lon có dài hơn nữa, cũng đủ cho hai người này dùng. Trong lúc chú ý, hai người di chuyển đến cuối ghế sa-lon, cho nên, Từ Du Mạn rất đáng thương mà té xuống đất.

      Dĩ nhiên, Từ Du Mạn phải loại người bótay chịu chết, té cũng phải té chậm lại. Cho nên trong quá trình té xuống, Từ Du Mạn cũng là cố gắng để cho mình té xuống. Nhờ thân thể mạnh mẽ của mình, bắt được tay của Cố Uyên. Sau đó, Cố Uyên đáng thương, dựa theo tưởng tượng của Từ Du Mạn đem kéo lại, ngược lại lại bị kéo ngã xuống theo. Hai người cùng nhau ngã xuống góc khuấtbên cạnh so-pha. Nghe thấy thanh bêntrong, nhân viên phục vụ mới ra lại vộivàng chạy vào. Nhìn thấy hai người "Gian Phu Dâm Phụ" bên sofa, liền đỏ bừng cả mặt. Ngườita làm bị bắt gặp cũng đỏ mặt, lại đỏ mặt, hoàn toàn giống người phụ nữsắp bước vào hàng ngũ ế. Hành động liếcmắt đưa tình trước đó, chỉ sợ là cực hạn của rồi. phục vụ cà lăm : "Tôi cái gì cũngkhông có. . . nhìn thấy… hai… hai người cứtiếp tục."

      Từ Du Mạn nghe thấy lời cẩn thận để ý như vậy của người ta, liền phì cười, hoàn toàn quên mất có người đàn ông đè người mình. Khả năng tự đùa tự vui của Từ Du Mạn cũng rấtcường đại. này rốt cuộc là nhìn thấy haykhông nhìn thấy đây? Nếu ấy mình nhìn thấy, vậy đỏ mặt cái gì? Chẳng lẽ thời tiết quá nóng? Éc. . . Cũng hơi nóng.Nhưng là đến nỗi đỏ mặt giống như quảcà chua. có nhìn thấy, ấy tại sao lạimuốn bọn họ tiếp tục? Tiếp tục cái gì? ấy biết sao? Ai, vẫn là đứa trẻ đơn thuần a.

      Cố Uyên dường như nhìn ra suy nghĩ của Từ Du Mạn, còn chưa tỏ thái độ chỉ trích, mở miệng rồi. Dĩ nhiên, vẫn giữ vững tư thế đètrên người Từ Du Mạn như trước đó. Cố Uyên mị hoặc : "Vị tiểu thư này bảo chúng tôi tiếp tục cái gì đây?"

      "Phốc…." Từ Du Mạn phun ra, Cố Uyên đangcó tiếp xúc gần gũi với gặp nạn đầu tiên. mặt bị phun rất nhiều nước miếng của Từ Du Mạn. Từ Du Mạn vốn cũng nghĩ tới tạo thành hậu quả như thế. Vừa thấy vẻ mặttối tăm của , nhịn được, lại phunra. Khuôn mặt của Cố Uyên như hoa thêu gấm, lại dính thêm rất nhiều nước miếng của Từ Du Mạn.

      "Em nhất định là cố ý ." Cố Uyên .

      " phải, em thề em phải cố ý."

      Lúc Cố Uyên và Từ Du Mạn vẫn còn đàm luận việc Từ Du Mạn hai lần phun nước miếngđến cùng có phải cố ý hay , phục vụvẫn mực đứng bên cạnh xem trò vui : " chị cứ tiếp tục chơi nước miếng." xong, giống như chạy trốn rời khỏi đó.

      " ấy mới vừa gì?" Từ Du Mạn hỏi.

      "A, ấy bảo chúng ta tiếp tục chơi nướcmiếng." Vốn nghe thấy lời của nhân viên phục vụ kia rất bình thường a, sao đến trong miệng Cố Uyên, cứ như vậy làm cho người ta nhịn được muốn YY đây? Chơi nước miếng. . . . . . Chơi nước miếng. . . . . .

      "Ặc, vẫn là cần, chúng ta cũng lớn như vậy rồi, tốt." Từ Du Mạn cự tuyệt.

      Trong mắt Cố Uyên lại lóe sáng. Cúi đầu, thổi hơi bên tai , "Ai nước miếng chỉ có trẻ mới chơi? ràng chính là trò chơi người lớn."

      Từ Du Mạn đoán được Cố Uyên có chủ ý gì, vừa định đẩy ra, môi của cũng áp xuống rồi. Từ Du Mạn chỉ nghe đầu óc ‘oanh’ tiếng, là muốn nổ tung a. Đâylà, lần đầu tiên với Cố Uyên hôn môi lúc tỉnhtáo. Da mặt của dù dày, cũng giống như trờichiều, bầu trời ửng hồng. Cố Uyên vốn chỉ địnhhôn , nhưng Từ Du Mạn lại thất thần rất rõràng làm cho bất mãn. cắn môi dưới của , nhân lúc còn chưa lấy lại tinh thần, lưỡi cũng thăm dò vào doanh trại địch, áp dụng kế hoạch quấy rối, kiên quyết muốn hôncô đến mất hồn mất vía, hôn đến ý loạn tình mêkhông thể, hôn đến cách nào tự kiềm chế. Nụ hôn của , mang theo bá đạo, chiếm đoạt, từng tấc ăn mòn thần chí của .

      Khi nào Từ Du Mạn đưa tay ôm lấy cổ của Cố Uyên, khi nào môi của chỉ lưu luyến môi của , mà bắt đầu liên tục di chuyển đến mắt, cổ, cằm còn cả vành tainguyên vẹn xinh đẹp của . Tại sao phải dùngtừ ‘nguyên vẹn’ để hình dung đây, bởi vì trongthời đại học sinh trưởng thành sớm tràn lan, Từ Du Mạn lỗ tai cũng có.

      "Khụ khụ." Cửa, Trương Chương Việt ho khan hai tiếng. hoài nghi, nếu còn khôngnhắc nhở hai cái người chẳng phân biệt đượctrường hợp này, sợ rằng còn biết lúc nào mới có thể dừng lại. cũng ở đây nhìn lúc lâu rồi. Vốn là Thẩm Mặc Dư còn muốnnhìn thêm chút nữa, nhưng cân nhắc đến việc ảnh cưới còn chưa chụp xong, nếu nhắcnhở, sợ là hôm nay chụp xong rồi, nên mới để cho ho khan hai tiếng.

      Quả nhiên, hiệu quả ngay. Cố Uyên với Từ Du Mạn cuối cùng cũng dừng lại. Nhưng khiếnTrương Chương Việt hoàn toàn ngờ tới là Cố Uyên đứng dậy ngay lập tức, ngược lại lại cùng Từ Du Mạn tiếp tục nụ hôndài kiểu Pháp. (Chắc các nàng cũng biết nụ hônkiểu Pháp là thế nào rồi nhỉ ^^)

      Cố Uyên sao lại xấu hổ nhỉ, nhiều người nhìn như vậy còn có thể hôn tiếp? Từ Du Mạnchỉ là tiếp nhận nụ hôn của Cố Uyên, bởi vì sớm bị hôn đến đầu óc choáng váng rồi. Ngay cả Cố Uyên lúc nào ôm dậy, lúc nào bế lên xe, cũng biết. Bọn họ trở về nhà, mà đưa Thẩm Mặc Dư cùng Trương Chương Việt chụp ngoại cảnh.

      xe, Trương Chương Việt với Cố Uyên:"Cậu được đấy, lúc nào thu phục được thế?Tớ định giúp cậu làm mai, mới gọi cậu tới. ra là phát triển đến mức này rồi. Xem ra tớ làm điều thừa rồi."
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    4. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 29

      Thầy Cố, thầy là thầy giáo của em đấy!

      xe, Trương Chương Việt với Cố Uyên:"Cậu được đấy, lúc nào thu phục được thế?Tớ định giúp cậu làm mai, mới gọi cậu tới. ra là phát triển đến mức này rồi. Xem ra tớ làm điều thừa rồi."

      " vui vì cậu làm điều thừa."

      Nghe được Trương Chương Việt và Cố Uyêntrêu đùa nhau, còn có câu trả lời của Cố Uyên,Từ Du Mạn biết mình nên gì. Khôngphải muốn cách xa sao, phải tha thứ cho sao, chính mình tại saolại… Lần trước uống say , thếnhưng lần này, cả hai đều tỉnh táo. Như vậy, về sau làm sao đối mặt với ? còn là thầy giáo chủ nhiệm lớp của , ngẩng đầukhông thấy cúi đầu lại gặp, phải cư xử như thế nào đây? là buồn bực. Kỹ thuật hôn của sao lại tốt như vậy, cư nhiên làm cho trầm mê ở trong đó.

      "Nhóc Mạn, cậu tử tế. Chuyện củatớ với Trương Chương Việt ngày hôm sau liềnnói cho cậu biết rồi, chuyện của cậu và Cố Uyên cũng cho tớ biết." Thẩm MặcDư tức giận là thể nào. Nhưng ngoài tức giận, phần nhiều là vui mừng. Có người chăm sóc Mạn Mạn rồi, sao lại mất hứng chứ?

      "Chúng tớ có gì." Chính Từ Du Mạn cũng cảm thấy lời giải thích của mình quá mức vô lực rồi.

      "Giải thích đồng nghĩa với che giấu." Thẩm Mặc Dư nghĩ thầm, tớ còn hiểu cậu sao? Điển hình của kiểu miệng đằng tâmnghĩ nẻo. Nếu như cậu đồng ý, trênmặt Cố Uyên làm sao có thể chút thương tích cũng có. Chỉ là, chính cậu còn chưa biết mà thôi.

      Tình , vốn chính là người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt. Từ Du Mạn là ngườiđứng xem chuyện giữa Thẩm Mặc Dư và Trương Chương Việt, cho nên thấy rõTrương Chương Việt đối với Thẩm Mặc Dưkhông chỉ là khế ước, chỉ là trách nhiệm.Thẩm Mặc Dư đối với Trương Chương Việtcũng thế. Thẩm Mặc Dư sao, với tư cách làngười đứng xem chuyện giữa Từ Du Mạn vớiCố Uyên, cũng giống như vậy, cũng thấy rõđiều mà Từ Du Mạn chưa thấy .

      Dọc theo đường , gì thêm. Địa điểmTrương Chương Việt cùng Thẩm Mặc Dư chụphình cưới là nơi được người thành phố A coi là Thế Ngoại Đào Nguyên.

      Thế Ngoại Đào Nguyên, tên cũng như nghĩa, làmột địa phương rất xinh đẹp. Bởi vì được xưnglà Thế Ngoại Đào Nguyên, cho nên vé vào cửa phải đắt bình thường. mục đích trong đó chính là để lượng người tới khôngnhiều như vậy, có ngư long hỗn tạp, dễ dàng quản lý. Thế Giới Mộng Ảo đúng là lỗ vốn. Chỉ là vé vào cửa đắt như vậy. Nếu vévào cửa đắt tiền như vậy mà còn có rất nhiềungười đổ xô vào, vậy nơi Thế Ngoại Đào Nguyên này đương nhiên vẫn có nét đặc sắc nhất định.

      Đây là lần đầu tiên Từ Du Mạn vào Thế Ngoại Đào Nguyên. sớm nghe trong này rấtđẹp, hôm nay rốt cuộc thấy được, quả thậtđẹp a. Từ Du Mạn có loại cảm giác đến được với chốn đào nguyên mà Đào UyênMinh từng viết.

      Lối vào chốn vắng, hoa rơi rực rỡ. Vừa vào, chính là con đường quanh co ngoằn ngoèo. Bên con đường đủ loại hoađào, đây cũng phải mùa hoa đào nở, nhưng những cậy hoa đào này nở vô cùngtươi đẹp. Gió vừa thổi, cánh hoa đào liền lả tả rơi xuống, Mạn Thiên Hoa Vũ (hoa bay đầy trời). Từ Du Mạn hoàn toàn đắm chìm trong cơn mưa hoa lãng mạn này.

      Bên này Thẩm Mặc Dư cùng Trương Chương Việt ở dưới ống kính của nhiếp ảnh gia cao cấp, làm ra đủ loại tư thế phóng khoáng. CốUyên nhìn dâu chú rể hạnh phúc, màmỉm cười nhìn Từ Du Mạn nhắm mắt lại hưởng thụ những thứ này, dường như tất cả mọi người chung quanh đều tồn tại, chỉ cómột mình .

      Lúc Từ Du Mạn nhìn thấy mưa hoa đào lãng mạn, trong lòng vẫn có chút muốn học theocảnh tượng thường xuất TV, bất kể là phim thần tượng đại hay là ngôn tình cổđại. Nữ chính ở giữa cơn mưa hoa lãng mạn, giang hai cánh tay, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại hưởng thụ điều tuyệt vời này. Nhưng là, Từ Du Mạn thử qua, đúng là làm được động tác kiều đầy tình ý như vậy. Vì vậy, chỉ có thể ngơ ngác đứng, mắt nhắm lại cảmthụ mọi thứ.

      biết, bộ dáng này của , là quá mê người rồi. Cố Uyên rất muốn xông tới đem Từ Du Mạn giấu , để cho ngườikhác phát ra vẻ đẹp của . Nhưng mà, Cố Uyên của chúng ta làm sao có thể làm ra chuyện có đẳng cấp như vậy? Chuyện làm phải là làm cho người takhông phát ra vẻ đẹp của Từ Du Mạn, mà là làm cho người ta phát ra, nhưng lại chiếm được.

      Người có mắt chỉ có mình Cố Uyên, rất nhiều đàn ông đều có mắt, tự nhiên cũng cóthể phát được vẻ xinh đẹp của Từ Du Mạn. người đàn ông dáng dấp coi như được về phía Từ Du Mạn. Ngay trước khi người đàn ôngkia đến gần Từ Du Mạn, Cố Uyên đến bên cạnh . Hai cánh tay vòng ôm eo của , biểuthị công khai quyền sở hữu của .

      Thời điểm Cố Uyên ôm eo Từ Du Mạn, liền mở mắt định tránh ra. hơi cong người, bên tai : "Nếu như em muốn đống ruồi nhặng theo bên cạnh." Từ Du Mạn ngầm chophép hành động của .

      Người đàn ông nhìn thấy hành động thân mậtcủa Từ Du Mạn và Cố Uyên, liền thất vọng rờiđi. Vốn dĩ nhìn thấy mỹ nữ đứng mình ở nơi đó hồi lâu, bên cạnh cũng cóngười, còn tưởng rằng… Thôi, người ta làdanh hoa có chủ. Mấy người đàn ông đứng gần đó vốn nhìn chằm chằm như hổ đói vào Từ Du Mạn cũng đều chán nản rời .

      Lúc này, có nửa số đàn ông nghĩ, tại saophụ nữ tốt luôn là của người khác? Nửa còn lại hát thầm trong lòng: đàn ông khóc khóc đikhông phải đau khổ…

      "Bây giờ có thể buông ra chưa? Thầy Cố?" Từ Du Mạn cắn răng . thể cho chiếmquá nhiều tiện nghi.

      "Tôi bỗng nhiên muốn thả làm sao bây giờ?" Tay của Cố Uyên ôm càng chặt hơn,làm cho Từ Du Mạn dán sát vào .

      "Thầy Cố, người là thầy của em!" Từ Du Mạncó chút nóng nảy rồi.

      Cố Uyên lại nhíu mày, cười xấu xa bên tai , " tại tôi là thầy giáo của em, về sau là cái gì của em còn chưa biết đấy." Cố Uyên hài lòng ngắm bộ dạng ngây ngốc của Từ Du Mạn,cười to buông ra. Mà suy nghĩ của cũngđã bay xa rồi. lời này, là có ý gì?

      Thế Ngoại Đào Nguyên cũng hẳn là tên cũng như nghĩa. Bởi vì, bên trong chỉ có hoa đào. Hoa đào xinh đẹp mới chỉ là bắt đầu. Phía sau còn có rừng đá kì dị, có rừng trúc xanhngắt, có gian phòng bằng trúc đơn giản, có biểnhoa diễm lệ… Từ Du Mạn mỗi lần đến chỗ,cũng nhịn được thán phục.

      Buổi trưa ăn chút cơm lam mỹ vị, buổichiều lại tiếp tục chụp. Từ Du Mạn và Cố Uyênkhông có chuyện gì làm, dạo khắp nơingắm phong cảnh. khó khăn mới tới đây chuyến, chơi thỏa thích sao được?

      Cố Uyên vẫn theo sau lưng Từ Du Mạn. Aiz, Cố Uyên cứ theo phía sau , như thế nàocũng cảm thấy khó chịu. tới lui, Từ Du Mạn đến cánh cửa hông của ThếNgoại Đào Nguyên.

      Nơi cửa hông, có cậu bé khoảng chừngmười hai mười ba tuổi khóc ngừng dập đầu lạy trước cửa. Cậu bé ăn mặc rất đơngiản, quần áo có nhiều chỗ vá, nhưng cậubé bẩn chút nào, ngược lại quần áo rấtsạch . Cậu bé còn thắt khăn quàng đỏ là biểu tượng của đội thiếu niên tiền phong. Bên cạnhcậu, là bà lão hấp hối. Từ Du Mạnnghe thấy cậu bé vừa dập đầu vừa cầu xinngười bảo vệ: "Chú… chú ơi, cháu cầu xin các chú, cho cháu mang bà nội vào trong. Van cầucác chú, chú ơi…."

      Cậu bé vừa cầu xin bảo vệ, vừa nhìn tình trạngcủa bà mình. Nhìn thấy bà nội vẫn nhìncậu, vẫn còn mỉm cười, cậu bé mới lại yên lòng mà dập đầu với người bảo vệ. "Chú ơi, tâmnguyện lớn nhất của bà nội cháu chính là đượcđến thăm lại … Cháu bảo đảm, cháu bảo đảmvề sau tuyệt đối trở lại quấy rầy cácchú."
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    5. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 30

      Buôn bán chất kích thích?!

      Từ Du Mạn sờ sờ túi áo người mình, chau mày. cũng mang theo ví tiền. Lúc này Cố Uyên đưa ví tiền của qua, Từ Du Mạn chút khách khí nhận lấy ví tiền của ,lấy ra toàn bộ tiền bên trong, sau đó đem ví tiềntrả lại cho . Động tác có lấy chút mơ hồ do dự. Mà lúc Từ Du Mạn mở ví tiền ra, trái tim của Cố Uyên căng thẳng, bắt đầu trởnên rất khẩn trương. Sau đó lại từ từ buônglỏng, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Hoá ra là như vậy, rốt cuộc hiểu nguyên nhân Từ Du Mạn đối với như vậy. Tiểu nha đầu này, ra là trút giận lên đấy. Khó trách. Aiz, nên tìm thời gian giải thích mọi chuyện, trút giận cũng có thể, để quá lâu thể được.

      Từ Du Mạn đưa tiền trong ví cho cậu bé. Cậubé vội vàng nhận lấy, liên tục cảm ơn chị cảm ơn . Từ Du Mạn xoa đầu cậu bé: " cần cảm ơn, mua vé trước ." Nếu kịp.

      Cậu bé cũng biết, với bà lão: "Bà nội chờcháu mua vé nha." Sau đó chạy nhanhđến quầy bán vé mua hai vé. Lại chạy thậtnhanh trở về, ngồi xổm bên cạnh bà nội muốncõng bà vào.

      Cố Uyên cùng Từ Du Mạn qua giúp đỡ, sauđó, hai người liếc mắt nhìn nhau, tạo thành mộtsự hiểu ngầm ăn ý.

      Cậu bé cõng bà nội vào trong Thế Ngoại Đào Nguyên, Từ Du Mạn và Cố Uyên theo phíasau.

      ít người vây xem cho rằng cậu bé như vậy rất phù hợp với thực tế, có khoản tiền kia, còn bằng để cho bà nội cậu chữabệnh hoặc là ăn chút đồ ăn ngon. Loại địa phương mà người có tiền đến để dạo chơi này, quả nên tới. Số tiền kia đủ cho họcphí và sinh hoạt phí hai năm của cậu bé, tiêu tiền ở địa phương này, đáng giá. vài người khác lại cảm thấy, cậu bé như vậy là rất đáng khen, đây là tấm lòng hiếu thuận của cậu bé. Tất cả đều là vì tâm nguyện trước khi lâm chung của bà nội cậu. Tiền cóthể nghĩ biện pháp để kiếm được, nhưng ngườiđã mất, trở về được nữa.

      Cậu bé cũng đưa bà nội đến những nơixinh đẹp trong Thế Ngoại Đào Nguyên, ngượclại mang bà đến góc khuất ngườiđể ý đến. Từ Du Mạn nếu theo cậu bé, căn bản cũng biết còn có góc nhỏnhư vậy đấy. Cậu bé để bà nội mình xuống, ôm bà lão vào trong ngực : "Bà nội nhìn thấy ? Nơi này… chính là nhà của chúng ta.Bọn họ… bọn họ sửa sang lại nhà của chúng ta rất đẹp, bà nội… người xem, nhà của chúng tatrở nên xinh đẹp như vậy, bà nội… bà cứ nghỉngơi . Bà chờ cháu, chờ tiểu Cường có bảnlĩnh, kiếm được tiền, liền mai táng bà nội ở chỗ này, có được bà nội?" có người trả lời cậu bé được gọi là tiểu Cường. (cảm động quá)

      Từ Du Mạn im lặng rơi nước mắt, Cố Uyêncũng trầm mặc.

      ra là… ra là tiểu Cường sớm biết bànội cậu rồi.

      Cũng biết khóc bao lâu, tiểu Cường nhẹnhàng đặt bà nội xuống, đứng lên, đến trướcmặt Từ Du Mạn. Từ trong túi áo móc ra íttiền, "Chị ơi, đây là tiền vừa nãy mua vé cònthừa lại. Tiền mua vé, em mau chóng trả lạicho chị."

      Từ Du Mạn nhận lấy tiền mà cậu bé đưa qua, "Em giữ lại . Hỏa táng cần tiền, em học cũng cần tiền, những việc cần dùng đến tiền còn rất nhiều. Chút tiền này, cũng đủ."

      Cậu bé cất tiền vào trong túi, sau đó ánh mắt sáng rực nhìn Từ Du Mạn, "Chị ơi, số điện thoạicủa chị là bao nhiêu? Em kiếm đủ tiền lậptức trả cho chị."

      Cố Uyên đưa cho Từ Du Mạn cây viết, Từ Du Mạn viết số di động của mình lên lòng bàn tay của cậu bé. Cậu bé hài lòng cõng bà nội lên,cuối cùng nhìn lại nơi Thế Ngoại Đào Nguyên này lần nữa, rồi dứt khoát kiên định rời .

      "Thầy đoán xem, cậu bé trả tiền lại cho chúng ta hay ?" Từ Du Mạn hề để ý chính mình ra phải là ‘em’, phải ‘thầy’ mà là ‘chúng ta’. Cố Uyên lại chú ý tới.

      Cố Uyên : "Cậu bé nhất định trả lại." Đây là tin tưởng đối với tiểu Cường.

      "Ừ, em cũng tin tưởng cậu bé nhất định trả lại. Nhưng mà, em cho cậu ấy số điện thoạikhông phải là vì để cậu bé trả tiền lại đâu." Từ Du Mạn .

      tin tưởng có ngày, tiểu Cường gọi điện thoại cho , phải là vì để trả tiềnlại.

      Trải qua chuyện này, Từ Du Mạn thế nào cũngkhông có nổi hứng thú tiếp tục dạo ở cái địaphương mỹ lệ nhưng biết chiếm mất nhà của bao nhiêu người đáng thương này.

      "Chúng ta trở về thôi, bọn họ chắc là cũng chụp xong rồi."

      "Ừ."

      Lúc quay về chỗ chụp ảnh, Thẩm Mặc Dư bọn họ mới vừa chụp hình xong. Vừa thấy Từ Du Mạn và Cố Uyên xuất sau khoảng thờigian biến mất rất lâu, Thẩm Mặc Dư trêu ghẹonói: "Thời gian dài như vậy, làm chuyện gì, thờigian đều đủ chứ hả?"

      "Xem ra cậu còn rất có kinh nghiệm a."

      "Học theo cậu nha."

      " biết ai chính mình ‘trò giỏi hơnthầy’ nha." Ngang sức ngang tài.

      Mắt thấy hai người càng diễn càng ác liệt, rất cóbộ dáng muốn" thảo luận" làm mấy tiếng, CốUyên với Từ Du Mạn: "Trời sắp tối rồi."

      Trương Chương Việt với Thẩm Mặc Dư: "Còn muốn chụp ?"

      Sau đó Từ Du Mạn cùng Thẩm Mặc Dư lập tức dừng trận đấu, chui vào xe.

      đường, Cố Uyên nhận được điện thoại, là Yến Trầm Phong gọi tới. Trương Chương Việt đưa Cố Uyên tới Trầm Luân, ta lại vào, mà chở Thẩm Mặc Dư rời . Từ Du Mạn đáng thương bị Trương Chương Việt xáchxuống xe, cũng đành phải cùng Cố Uyên vào trong Trầm Luân.

      cũng muốn biết xảy ra chuyện gì đấy.

      Yến Trầm Phong nhìn thấy Cố Uyên và Từ DuMạn cùng nhau tiến vào, trong lòng lại bắt đầunhiều chuyện. Nhưng tình huống bây giờ, đặcbiệt được phép đùa giỡn, cũng còn cái lòng dạ thảnh thơi đó nữa.

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      "Bị cảnh sát đột kích tóm được buôn bán chất kích thích." Yến Trầm Phong buồn bực . Rốt cuộc là ai hãm hại như vậy chứ!
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :