1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư khó chịu, chớ lộn xộn - Mạn Nam (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 21

      Mượn rượu giả điên

      Từ Du M có vùng ra khỏi cánh tay của Mộ Trường Phong, chỉ là trong ánh mắt có chútoán trách. Thời điểm đối mặt với Cố Uyên, lạicó chút cảm giác quẫn bách giống như bị bắtgian tại giường. "Thầy Cố, mời vào. . . . . ."

      Cố Uyên lại cười nhạt cự tuyệt. Nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng ai biết trong lòng sónglớn mãnh liệt rồi. " cần, Mộ tiên sinh đúng, đúng là rất khuya rồi. Thế tôi trước vậy." Lại là bóng lưng, thứ để lại cho TừDu Mạn lại là bóng lưng. Cố Uyên biết, Từ Du Mạn ghét nhất chính là người khác đưalưng về phía .

      Sau khi Cố Uyên rời , cửa vẫn chưa đóng."Khuya lắm rồi, cũng nên về thôi."

      "Mạn Mạn, biểu vừa rồi của tốt chứ?"

      "Tốt, rất tốt. Cho nên sau này cứ đóng vaibạn trai của tôi ."

      " được đâu Mạn Mạn, muốn ở bên Tuyết Tuyết, rảnh chơi với em."

      " vừa nãy bắt đầu rồi, vậy phải làmcho đến cùng, thể bỏ dở nửa chừng. Làtôi bắt ép sao? Là tự mình chạy đến nha."

      Người nào đó bất đắc dĩ, người nào đó bị ép buộc, tóm lại cái thỏa thuận này đạt thành.

      Sau khi Mộ Trường Phong , Từ Du Mạn bắt đầu cảm thấy hoảng hốt. ràng lắm tại sao mình phải làm như vậy, làm như vậy rốtcuộc có tác dụng gì? Buổi tối lúc ngủ, Từ Du Mạn suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới khoảng thời gian người nhà sống hạnh phúc khi còn bé,nghĩ tới mẹ vứt bỏ , nghĩ tới tất cả những việcđau lòng, khổ sở, còn có cả những kỉ niệm tốtđẹp nữa. Nhớ lại càng thêm đau lòng, tốt đẹpmấy nữa, đó cũng chỉ là kỉ niệm mà thôi.

      Từ Du Mạn cầm điện thoại di động của mìnhlên, chuẩn bị nhắn tin cho Mộ Trường Phong, còn chưa gửi , chuông điện thoại di động liền vang lên. Là số điện thoại của Cố Uyên.Suy nghĩ trong chốc lát, Từ Du Mạn vẫn nhận điện thoại.

      "Alo, thầy Cố?" Cũng 12h rồi, gọi điện thoại cho làm gì?

      "Xin hỏi là bạn của Cố tiên sinh sao?" Là người xa lạ. phải là Cố Uyên chạy điuống rượu, sau đó uống say rồi chứ? Sau đó nhân viên phục vụ ở quán bar cầm điện thoạicủa Cố Uyên gọi điện thoại cho bạn của anhchứ?

      "Cho là thế ."

      "Tôi là nhân viên phục vụ ở quán bar NghịchLưu, Cố tiên sinh uống say ở chỗ chúng tôi, có thể tới đón ấy ?"

      "Địa chỉ?" đúng là để cho đoán đúng rồi.

      Nhân viên phục vụ địa chỉ xong, Từ Du Mạn liền thay quần áo rồi ra khỏi nhà. Chú bảo vệ còn hàn huyên với mấy câu. Từ Du Mạn dừng lại mà luôn ra cổng, khiến ánhmắt của chú bảo vệ lóe lên tia sáng.

      Người nhân viên phục vụ cúp điện thoại, tronglòng tràn đầy nghi ngờ. Tại sao Cố tiên sinh để cho mình gọi thẳng đối phương là Cố phu nhân mà phải gọi là bạn của Cố tiên sinh nhỉ? Tại sao Cố phu nhân gọi Cố tiên sinh là thầy? Chẳng lẽ, đây là tình thú giữa vợ chồng nhà người ta sao? Thôi, vẫn là đừng đoán nữa.

      Thời điểm Từ Du Mạn ngồi lên xe ta-xi, càng lúc càng cảm thấy có cái gì đó hợp lí a. Tại sao người phục vụ gọi điện thoại cho người khác mà cố tình gọi cho ? Cố Uyên phải còn có hai người bạn tốt sao? CốUyên tại sao Trầm Luân? Muốn quay về, nhưng đồng ý đến đón người rồi. Dùsao ra ngoài rồi, vẫn là thôi. Trong lòngTừ Du Mạn nghĩ như vậy.

      Ngoài Trầm Luân, Nghịch Lưu cũng là quánbar tốt nhất ở thành phố A. Bất kể trang hoànghay là cái gì, cũng tốt hơn các quán bar khác rất nhiều, nhưng mà vẫn thua kém Trầm Luân.

      Từ du Mạn vào, liền nhìn thấy Cố Uyên nằm bò ra ngủ quầy bar. Nhân viên phục vụ vẫn luôn trông coi Cố Uyên thấy Từ Du Mạn về phía Cố Uyên, nên nghĩ đây chính là Cố phunhân . gì thêm, liền lui ra.

      Từ Du Mạn nhìn Cố Uyên giống như heo chết,lửa giận trong lòng liền vọt lên. "Thầy Cố, tỉnhdậy ." Từ Du Mạn nào là đẩy, kéo, đánh, đấm, đạp, nhưng vẫn thấy Cố uyên có dấuhiệu tỉnh lại.

      "Heo chết."

      Người phục vụ tránh ở bên cũng cảm thấy run sợ trong lòng, nghĩ thầm Cố tiên sinh này làm sao nhịn được hả ? Cố phu nhân là rấtrất rất bạo lực rồi. Tiểu nhân viên phục vụ làm dấu Thánh (tín đồ đạo Cơ Đốc dùng tay phải làm dấu Thánh), trong miệng còn đọc: "Thế giới tuyệt vời như vậy, lại nóng nảy như vậy, nhưvậy tốt, tốt."

      Bên này Từ Du Mạn có cáchnào dìu được Cố Uyên, thể làm gì kháchơn là đem Cố Uyên cõng lên. Tiểu nhân viên phục vụ vẫn còn lặp lại động tác làm dấuThánh, liền hoảng sợ khi nhìn thấy Từ Du Mạn cư nhiên mình cõng Cố Uyên lên, còn ra bên ngoài! Bên trong quán bar những người khác cũng vậy, nhìn thấy màn này, gọi là hoảng sợ a, con ngươi cũng sắp rớt ra rồi.Còn có thể nghe thấy tên đàn ông ẻo là nào đónói: "Ôi chao má ơi, người phụ nữ này khủng bốnhư vậy, ai dám muốn a."

      Từ Du Mạn dĩ nhiên cũng nghe thấy rồi, tronglòng cười lạnh, chẳng lẽ ẻo lả như cóngười dám muốn sao?

      Cái tên Cố Uyên này, nhìn rất gầy, sao lạinặng như vậy chứ? muốn ném ta ở chỗ này mặc kệ cho rồi.

      Từ Du Mạn chuyến này gọi taxi có chút khó khăn. Rất nhiều xe ràng là xe , nhìn thấy Từ Du Mạn vác người đàn ôngngoắc xe chính là dừng lại.

      Từ Du Mạn suy nghĩ chút, đem Cố Uyênbuông xuống rồi ném xuống đất. Sau đó ngoắcxe, lập tức có xe ta-xi dừng lại. Từ Du Mạn nóivới tài xế: "Đại ca, phiền giúp tôi chút, trai tôi uống say rồi, phiền giúp tôi đỡanh ấy lên xe được ?"

      Ai có thể cự tuyệt được lời thỉnh cầu tuyệt quá đáng của đáng thương yểu điệu như vậy chứ? Dù sao người tài xế này cự tuyệt. Tài xế xuống xe, mới nhận ra Từ Du Mạn. "Là ?"

      Từ Du Mạn vừa nghe tài xế như thế, cũng nhận ra người tài xế này. Đây phải là bác tài xế lần trước chở đến quảng trường Kim phủ sao?

      Là người quen, người quen mỹ nữ. Tài xế càng thêm ân cần, lập tức đỡ Cố Uyên lên xe. Sau đó, chở Từ Du Mạn cùng Cố Uyên . Xe mớivừa lái khỏi, phục vụ kia liền vội vãchạy đến. Cũng chỉ kịp nhìn thấy xe taxi cànglúc càng chạy xa. "Xe, xe của Cố tiên sinh."

      Aiz, ai bảo mới vừa rồi ta bị hành động vĩ đại của Từ Du Mạn làm cho kinh hãi, liền quênchuyện này đây? Làm thế nào bây giờ? Chắc chắn bị ông chủ trừ tiền lương rồi. Tiểu nhânviên phục vụ vẻ mặt thảm thương quay trở lạiNghịch Lưu.

      Chú bảo vệ nhìn thấy Từ Du Mạn khiêng CốUyên vào, hơi giật mình, vẫn khỏi cóchút đắc ý ràng ở trong lòng.

      Từ Du Mạn rất vui mừng vì có thang máy, nếukhông, chắc chắn trực tiếp đem Cố Uyên ném ở dưới lầu.

      Thói quen của Cố Uyên rất tốt, cho dù uốngsay, nhưng vẫn say bí tỉ, nôn ói, chỉ yên lặng ngủ, mặc dù ngủ say đến mức giống như heo chết vậy. Từ Du Mạn ném Cố Uyên lên giường, giúp cởi giầy và áo khoác,lấy nước rửa mặt cho , sau đó đắp kín chăncho , rồi định ra ngoài.

      Phòng rất chỉ có cái giường, bị CốUyên chiếm mất, đành phải ra ngoài ngủ so-pha. Cũng may còn có nhiều chăn.

      Từ du Mạn trước nay chưa từng cảm thấy mìnhcó kiên nhẫn như vậy. Vừa định ra ngoài, Từ Du Mạn chú ý liền bị Cố Uyên kéo lên giường. Tự nhiên, Cố Uyên lật người, liền đem Từ Du Mạn đè ở phía dưới rồi.
      Phong nguyettart_trung thích bài này.

    2. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 22

      Lướt qua rồi dừng, giống như đùa giỡn

      Từ Du Mạn lại thấy may mắn, chính mình giúpCố Uyên đắp kín chăn rồi, cho nên lúc lậtngười, giữa bọn họ còn cách cái chăn.

      Ai ngờ, lúc Từ Du Mạn cảm thấy maymắn, Cố Uyên lại giống như bất mãn vì giữa họ còn ngăn cách cái chăn, nên dùng sức kéo ra, cái chăn rất dễ dàng bị giậtra rồi.

      Từ Du Mạn mặc áo ngắn tay, Cố Uyên vừa vặncũng mặc áo sơ mi mỏng. Tư thế như vậy, cùngvới nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, da thịt thân cận, Từ Du Mạn bị vây ở dưới thân Cố Uyên, cảmthấy chính mình có chút thở nổi, thể làm gì khác hơn là dùng mở to miệnghô hấp. Theo hô hấp của Từ Du Mạn, nơi đẫyđà trước ngực đủ để cho Từ Du Mạn kiêu ngạocũng dao động lên xuống, ma sát với thân thểcủa Cố Uyên, làm khơi dậy tình cảm mãnh liệtcủa .

      Bởi vì toàn bộ thân thể của Cố Uyên đè trênngười Từ Du Mạn, đầu cũng đặt ở bên cổ của , nên căn bản thấy được vẻ mặt của .

      "Mau dậy , để cho em ra ngoài." Từ Du Mạnnói ra liền ngây ngẩn cả người, thanh của côsao lại trở nên như vậy rồi a? Từ Du Mạn sắpkhóc rồi, đẩy lại đẩy được. biết mình làm sao rồi? Sức lực của phải rất lớn sao, bây giờ ngay cả Cố Uyên cũng đẩy rakhông được, căn bản là có sức.

      "Mau buông em ra, để cho em ra ngoài. Thầy Cố. . . . . ."

      Lúc Từ Du Mạn mang theo giọng có chútnức nở hô lên ‘thầy Cố’, Cố Uyên liền nâng đầulên, sau đó, che lại miệng của Từ Du Mạn. cũng kỳ quái, Cố Uyên căn bản cũng có động tác kế tiếp, ngăn chặn miệng của Từ Du Mạn xong, khiến tự nhiên ra lời.Cho nên cứ giữ nguyên như vậy, cũngkhông động đậy, giống như mục đích của chính là ngăn chặn lại cái miệng lảm nhảm ầm ĩ đến giấc ngủ của vậy. Từ Du Mạn khôngdám lời nào, cũng ra lời. Bị hành động bất ngờ của dọa sợ, ngay cả hít thởcũng trở nên dè dặt.

      Hồi lâu, Cố Uyên vẫn động đậy, hô hấp đều đều, hẳn là ngủ thiếp rồi. Từ Du Mạn thửdò xét nhàng đẩy Cố Uyên lên chút, sau đó chuẩn bị chuyển qua bên cạnh. Ai ngờ Từ Du Mạn mới vừa dời chút xíu, Cố Uyên liền động. Lần này Từ Du Mạn may mắn như thế, Cố Uyên rất nhàng liền mở ra hàm răng của , tìm được cái lưỡi thơm tho cùng triền miên. Nụ hôn của Cố Uyên rất bá đạo, căn bản cho Từ Du Mạn có cơ hội lùi bước, gần như đoạt lấy toàn bộ hô hấp của . Có lẽ là trong miệng Cố Uyên còn lưu lại hơi rượu làm tê dại thần kinh của , hay có lẽ là kỹ thuật hôn của quá tốt, dùlà nguyên nhân gì, tóm lại, Từ Du Mạn rất nhanh liền đắm chìm trong nụ hôn của Cố uyên. bắt đầu đáp lại nụ hôn của .

      Bắt đầu trận triền miên này chính là Cố Uyên,kết thúc trận triền miên này cũng là . Đanglúc hai người hôn nhau đến khó tách rời, Cố Uyên chợt ngừng lại. Từ Du Mạn lúc đầu cònkhông biết Cố Uyên tại sao dừng lại, sau lại bắt đầu ngượng ngùng xấu hổ, sau đó, bắt đầu rấtim lặng, bởi vì phát , Cố Uyên lại ngủ thiếp .

      Cho dù Cố Uyên ngủ rồi, nhưng Từ Du Mạnvẫn thể nào ra ngoài được, thểlàm gì khác hơn là mặc cho Cố Uyên ôm . Rất nhanh, Từ Du Mạn cũng dần dần ngủ thiếpđi.

      Từ Du Mạn hề phát , khóe miệng CốUyên gợi lên cái mỉm cười đắc ý vì đạtđược mục đích.

      Chăn hôm nay sao lại nặng như vậy a? Từ DuMạn rất thoải mái muốn xoay người,nhưng mà xoay được. thể làmgì khác hơn là càng ngừng động, càngkhông ngừng cố gắng muốn trở mình. Cố Uyên cũng biết ý nghĩ của Từ Du Mạn, nên nằm sang bên cạnh. Nhưng mà, vẫn quên ôm vào trong ngực.

      Từ Du Mạn ngủ mình quen rồi, ngủ cùngThẩm Mặc Dư đều là lúc đầu ôm nhau, sau đó biết lúc nào ai ngủ người nấy. Bịvây như vậy, nhúc nhích cũng được, dĩ nhiên vui. Vẫn còn lộn xộn.

      "Cục cưng đừng nhúc nhích, chịu được." Cố Uyên biết rất ràng mình chỉ cần buông ra là được, nhưng mà vẫn thả,chỉ là nới lỏng cái ôm chút, để khôngcòn khó chịu nữa, cho nên, thể làm gì khác hơn là đáng đời bị hành hạ đến khó chịu, chịu nổi. Đây chính là tự làm tự chịu điển hình.

      Nhuyễn ngọc ôn hương nằm trong ngực, thấy được sờ được lại thể muốn , thậtkhông phải khó chịu bình thường a. Càng đừngnói là nha đầu nhiều năm như vậy.Cố Uyên thất thường cơ hồ cả đêm cũng ngủ. sao có thể ngủ được cơ chứ? Đáng đời tự làm tự chịu. Chỉ là, cả đêm, Từ Du Mạn cũngkhông biết bị Cố Uyên chiếm bao nhiêu tiện nghi. Hôn từng đó là chưa đủ, còn muốn sờ sờ. Càng hôn càng sờ càng khó chịu, càng khó chịu lại càng muốn hôn muốn sờ, sau đó càngthêm khó chịu. vòng tuần hoàn ác tính nhưvậy a, tuần hoàn cả buổi tối.

      Aiz, chỉ trách Từ Du Mạn từ trước đến giờ ngủ sâu, có chút động tĩnh tỉnh lại ngay, lần này cư nhiên ngủ ngon ngoài dự đoán, bị quấy rối như vậy cũng tỉnh. Ngủ say a.

      ngủ thẳng giấc tới khi trời sáng. Đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, Từ Du Mạn liềntỉnh. Theo lệ thường, còn có thể nhắm mắt nghỉ ngơi mấy phút. Từ Du Mạn cảm thấy mìnhbị người ta ôm, hơn nữa, nơi đẫy đà giống nhưcái bánh màn thầu trước ngực cư nhiên bị mộtcái tay nắm lại. Từ Du Mạn mơ mơ màng màng đánh cái lên cái tay thành kia: "Mau buông ra, A Dư, cậu chừng nào trởnên sắc như vậy hả?"

      Bàn tay kia buông ra, ngược lại còn nắmlại. Từ Du Mạn cầm cái tay đặt trước ngực kia lên, "Cậu..." đúng, phải tay của A Dư. Tay của A Dư lớn như vậy, đây là…

      "A……" Lần đầu tiên gặp phải tình huống nhưvậy, Từ Du Mạn tránh được khuôn sáo,giống như mấy trong phim thần tượng Đài Loan, hay các loại tiểu thuyết ngôn tình,thét chói tai.

      "Đừng ầm ĩ." vẫn còn mệt mỏi. Tối hôm qua cơ hồ ngủ. Cố Uyên câu ‘đừngầm ĩ’, Từ Du Mạn ngừng hét lên. bắt đầu nhớ lại tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Nghĩđến nụ hôn triền miên nhưng cũng mất hứng của tối hôm qua, Từ Du Mạn hiếm thấy lại đỏ mặt. rốt cuộc suy nghĩ gì hả? hềcảm thấy tức giận, lại còn vì Cố Uyên ngừng hôn mà cảm thấy mất hứng! Bây giờ nên làm gì? Tiếp tục ngủ hay là đứng lên mặc quần áo?Đúng rồi, quần áo của ! Tối hôm qua rõràng mặc quần áo đầy đủ, làm sao bây giờ lạikhông mảnh vải che thân? Chẳng lẽ Cố Uyên cởi cho ? thể nào a, nhớ tối hômqua hôn Cố Uyên liền ngủ mất rồi, hơn nữa ngủ giống như heo chết vậy. Quần áo củaanh đều vẫn còn mặc đầy đủ. Nhưng, chẳng lẽlà chính mình cởi hay sao? Có khả năng này. từ trước đến giờ đều có thói quen mặc quần áo ngủ. Có thể là tối hôm qua ngủthiếp , cho là chỉ có mình người, cho nên trong mơ mơ màng màng tự mình cởi bỏ cũng biết chừng.

      Từ Du Mạn len lén liếc mắt nhìn Cố Uyên, giọng kêu: "Thầy Cố? Thầy Cố?" Rất tốt, còn là ngủ. Từ Du Mạn lặng lẽ xuống giường, nhặt quần áo của mình rơi mặt đất và giường lên, cũng dám mặc trong phòng mình, ngộ nhỡ mặc mà Cố Uyên tỉnh lạithì làm thế nào? Từ Du Mạn nhanh chóng chạy đến phòng tắm. Vào phòng tắm, đóng cửa lại.Từ Du Mạn chưa tỉnh hồn vỗ vỗ ngực, bình phục nhịp tim đập dồn dập, sau đó bắt đầu mặc quần áo, rửa mặt. Sau khi làm xong tất cả, liền vội vã rời khỏi nhà. biếtnên làm sao đối mặt với Cố Uyên.

      Làm sao lại xảy ra loại chuyện như vậy a, sớmbiết vậy tối hôm qua nên đến Nghịch Lưu rồi!
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    3. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 23

      Đuổi học? phải chứ!

      Lúc Từ Du Mạn còn chưa tỉnh Cố Uyên thức dậy rồi, chẳng qua rất mệt khôngmuốn ngồi dậy, với lại chính là muốn xem phản ứng của Từ Du Mạn. Nhưng phản ứng củaTừ Du Mạn, ừhm, đáng . Nghe được Từ Du Mạn rời khỏi nhà, Cố Uyên vẫn khôngđịnh đứng lên. Ngủ thêm chút nữa, ấy rồi,bây giờ hẳn là ngủ được rồi. Cố Uyên ngủ thậtsay, còn chưa ngủ được bao lâu, bị thanhbáo tin nhắn của điện thoại di động đánh thức. Mở ra nhìn cái, là của Từ Du Mạn gửi tới.

      "Cái đó, ừhm, thầy Cố. Sắp vào học rồi, cho nên em liền trước đây." Cố Uyên phì cười. đáng .

      Từ Du Mạn vừa đến phòng học, Chương Xuyến liền chạy tới. Vân Xảo vốn ngồi cùng bàn với Từ Du Mạn, cho nên cần chạy.

      "Nghe hôm qua Dương Kiệt cùng cái cậuTiểu Chính Thái kia thiếu chút nữa chỉ vì cậumà đánh nhau à?"

      "Nghe đến cả thầy Cố cũng xen vào?"

      "Nghe hôm qua có Đại Suất Ca tới trường học đón cậu?"

      "Theo nguồn tin đáng tin cậy, Đại Suất Ca đó còn lái xe Ferrari nữa?"

      Chương Xuyến, Vân Xảo bắt đầu luân phiên oanh tạc, càng ngừng ‘nghe nghe ’. hổ là nữ nhiều chuyện, người có mặt ở đó, cũng có thể nhận được tintức mới nhất với tốc độ nhanh nhất.

      "Được rồi, đừng nghe nghe nữa, các cậu cũng nghe xong rồi, còn hỏi tớ làm gì?"Từ Du Mạn tức giận .

      "Mạn Mạn lại có thể thẹn thùng nha." Vân Xảogiống như phát vùng đất mới, lớn tiếng .Sau đó, bạn học cả lớp đều nhìn .

      "Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị. Thành chút. ! Soái ca kia là ai?"

      ", các người khi nào bắt đầu cấu kết với nhau làm việc xấu?"

      " người bạn bình thường mà thôi. Các cậuđừng hỏi nữa." Từ Du Mạn nghiêm túc .

      Vân Xảo cùng Chương Xuyến hiểu tính khícủa Từ Du Mạn, vẻ mặt kia ấy, chính là . ấy muốn , hỏi thế nào cũng . Mặc dù rất muốn biết,nhưng người ta thành toàn cho bọn họ, bọn họ cũng có biện pháp. Sắp vào học rồi, Chương Xuyến về chỗ ngồi của mình.

      Vân Xảo giọng với Từ Du Mạn:"Chuyện ngày hôm qua truyền ra ở trườnghọc rồi. Có người cậu được người giàu cóbao nuôi rồi, làm tình nhân của người ta. Còn có người cậu ở bên cạnh người giàu có chịu được tịch mịch, lần lượt quyến rũDương Kiệt với cậu Tiểu Chính Thái kia. Ghê tởm hơn, có người còn cậu còn vươn ma trảo về phía thầy Cố mới đến nhậm chức." Vân Xảo có chút lo lắng. Dù sao những lời đồn như vậy đối với Từ Du Mạn mà rất bất lợi, e rằng còn có thể vì vậy mà bị nhà trường đuổi học. Lý do đương nhiên có thể là sợ mangđến cho trường học bầu khí tốt gì đó…

      "Ừ, tớ biết rồi. Cám ơn." Cám ơn lời nhắc nhởcủa cậu, tớ biết rồi. Nhưng mà, những thứ nàyđều là lời đồn đại phải sao? Lời đồn đại, cũng sớm quen rồi.

      Lúc nghỉ giữa giờ, Tống Lâm Bạch đến tìm Từ Du Mạn. Nhưng Từ Du Mạn đứng cùng cậu ta ở trước cửa lớp lâu, cậu ta câu cũngkhông . Cho đến khi chuông vào học vang lên, Tống Lâm Bạch vội vã tiếng xinlỗi, sau đó mới nhanh chóng rời . xin lỗicô, là vì cảm thấy chuyện cậu ta làm ngày hôm qua mang đến phiền toái mang đến khốn nhiễu cho sao? đứa đángyêu.

      Từ Du Mạn vào phòng học, nghe tất cả mọi người giọng bàn tán thầm, thỉnhthoảng còn len lén nhìn . Đối với tình huống như vậy, Từ Du Mạn bất đắc dĩ biết làm sao, nhưng cũng giải thích gì cả.

      ra ngoài gặp phải bạn học quen hay khôngquen, sau khi nhìn thấy đều vội vã chạy , sau đó nghe thấy tên của mình nhiều lần xuất trong miệng mấy người kia.

      Buổi trưa, Từ Du Mạn ở hành lang củatrường học đụng phải Dương Kiệt, người Dương Kiệt nắm tay là ngày hôm qua.

      Bình thường bất kể tình cờ gặp phải Dương Kiệt ở đâu, cậu ta đều bày ra vẻ mặt tươi cười chủ động chuyện với , nhưng mà lần này, Dương Kiệt làm như thấy , lướt qua người . Từ Du Mạn nghe thấy Dương Kiệt cốý ra để cho nghe, "Còn tưởng rằng tính tình thanh cao như vậy, ra là ở bên ngườigiàu có, xem thường học sinh bình thườngchúng tôi."

      "Kiệt thiếu sao lại là học sinh bình thường a. Kiệt thiếu chính là con trai độc nhất của PhóThị Trưởng của thành phố A này. mà làhọc sinh bình thường bọn em là cái gì?" Đó là thanh của đứa con . Sau đó, Từ Du Mạn nghe tiếng những bạn học khác cũng ở hành lang cười trộm. Từ Du Mạn cảm thấynhững người này rất buồn cười.

      Từ Du Mạn mình ăn cơm ở nhà ăn. Thậttốt, cư nhiên có thể ngồi mình bàn, cũng có người tới giành chỗ.

      " ta phải dính vào người giàu có sao, sao còn ăn cơm trong nhà ăn của trường chúng ta?"

      "Cậu hiểu, đây chính là chỗ cao minh của người ta. Nếu phải ngày hôm qua cóngười giàu có tới đón, toàn bộ chúng ta cũng chẳng hay biết gì, còn tưởng rằng ta là người tốt cơ đấy."

      "Là được. Chuyện xảy ra ở đại hội thể dục thểthao lần trước, tớ còn bất bình thay ta đấy. chừng chính là ta vu oan cho người khác đấy."

      Từ Du Mạn vừa ăn phần thức ăn còn khôngbằng nửa của trước kia, vừa nghĩ: "Cácngười là học sinh hay là Cẩu Tử a? Nhiềuchuyện như vậy, cần học phải ? Ba mẹ các người đưa các người tới trường học chính là để cho các người đến nhiều chuyện chuyện riêng của người khác hay sao?"

      Còn chưa ăn xong, nghe thấy trong radiođang gọi Từ Du Mạn đến phòng làm việc của hiệu trưởng.

      Từ Du Mạn tới phòng làm việc của hiệutrưởng, "Mời vào."

      Từ Du Mạn vào, đóng cửa lại. "Hiệu trưởng,xin hỏi thầy tìm em có chuyện gì ?" Từ Du Mạn cũng coi như là quen thuộc với hiệu trưởng, bởi vì hàng năm đều nhận được khoản học bổng nhiều ít từ chỗhiệu trưởng.

      "Học sinh Từ Du Mạn, tôi biết em từ chính là trẻ mồ côi, hơn nữa thành tích học tậpxuất sắc, cho nên em học ở đây, tôi đềukhông thu học phí của em, hơn nữa định kỳ cấp cho em khoản phụ cấp sinh hoạt cùnghọc bổng nhất định."

      "Em biết thầy hiệu trưởng rất tốt với em, cho nên em đều ghi nhớ trong lòng." Từ Du Mạn mơ hồ cảm thấy lo lắng, dường như biết hiệutrưởng kế tiếp muốn gì rồi. Ngoài lo lắng còn rất là tức giận. vốn cho là lời đồn chỉdừng lại ở đám học sinh, nhưng mà, lại truyềnđến tai hiệu trưởng, hơn nữa khiến hiệu trưởngtự mình tìm chuyện!

      "Trong mắt của các thầy , em vẫn luôn là đứa bé thông minh khéo léo, nhưng sao em cóthể làm ra chuyện như vậy?"

      "Hiệu trưởng, em chỉ có thể , em có. Thầy tin sao?"

      "Vậy các em có quan hệ như thế nào?"

      "Em. . . . . ." Từ Du Mạn nhất thời biếtnên như thế nào.

      "Từ Du Mạn, nếu như em có thể ra haingười có quan hệ thế nào, tôi liền tin em."

      ". . . . . ." Thái độ của Từ Du Mạn làm cho hiệutrưởng có chút thất vọng.

      "Có người tố cáo đến chỗ tôi. em mang đến tiếng xấu cho trường học, vi phạm nội quy, kỷluật của trường, muốn tôi đuổi học em."
      Phong nguyettart_trung thích bài này.

    4. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 24

      Tôi là mang thai phải bị liệt!

      "Đuổi học?" Từ Du Mạn cũng nghĩ tới,rốt cuộc là ai hận như vậy, cư nhiên muốn côbị nhà trường đuổi học?

      "Ừ. Cho nên, em nhất định phải đưa ra chứngcớ chứng minh quan hệ của hai người là đứngđắn."

      "Hiệu trưởng, em với ta phảiquan hệ mà mọi người tưởng tượng, nhưng bâygiờ có chứng cớ. Chỉ là, cho dù bọn em là quan hệ người , trường học tuy ra lệnh rõràng cho phép học sinh thương,nhưng những học sinh đương trong trườngkhông phải ít, bị trường học phát nhiều nhất chỉ bị ghi lỗi, đến mức phải bịđuổi học chứ? Huống chi, bọn em cũng khônglàm ra chuyện gì gây ảnh hưởng tốt ởtrường học, ấy cũng phải đàn ông có vợ, rốt cuộc nhà trường dựa vào cái gì mà cứ như vậy đuổi học em? Như vậy sợ rằng thuyết phục ?" Chị Tuyết a, các người còn chưa kết hôn, ta còn chưa phải là đàn ông có vợ chứ? Em láo.

      "Chuyện này. . . . . ."

      "Hiệu trưởng, tóm lại nếu như trường học muốnkhai trừ em, phải cho em lý do chính đáng, nếu em phục. Kính xin hiệu trưởng cho em biết, là ai cầu đuổi họcem vậy ạ?"

      " thể . Nhưng là ông ta muốn tôi đuổihọc em, tôi cũng còn cách nào."

      Từ Du Mạn cười cười: "Em biết rồi ạ, cám ơn thầy hiệu trưởng." xong, Từ Du Mạn cũng quay đầu lại rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.

      Từ Du Mạn cũng biết người trong miệng hiệu trưởng là ai? Chỉ có thể khẳng định chính là địa vị của người kia rất tốt, có thể là, quyền lực rất cao.

      Cho dù Từ Du Mạn biết người kia là ai, cũng có ý định tìm, thể khôngthừa nhận, người kia có muốn gặp hay khôngcũng là vấn đề, cũng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi. tìm nháo làm ầm ĩ, chỉ có thể sinh thêm cố, làm cho người ta ‘chăm sóc’ thêm, cũng trở thành tôm tép nhãi nhép trong mắt người khác.

      Từ Du Mạn mặc dù tự tin như vậy ở trướcmặt hiệu trưởng, đúng lý hợp tình như vậy,nhưng mà, trong lòng vẫn còn có chút trống rỗng. có năng lực gì mà muốn liều mạng với người ta? Từ Du Mạn từ đầu chí cuối đều nghĩ đến để cho Cố Uyên hoặc là Mộ TrườngPhong giúp tay. Có lẽ chính là bàixích, có lẽ có thói quen tự mình giảiquyết tất cả mọi vấn đề, hoàn toàn quên mấtcòn có người có thể dựa vào, có thể giúp .

      Cố Uyên trở lại trường học liền phát thái độ của người khác đối với Từ Du Mạn chuyểnbiến lớn. Tùy tiện hỏi học sinh, Cố Uyênliền biết nguyên do mọi chuyện. Biết Từ Du Mạn còn bị hiệu trưởng gọi tới phòng làm việc, sắc mặt của xanh mét, trong con ngươi thoáng qua vẻ tàn. Rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy? Cố Uyên đẩy mắt kính lên, trực tiếp tới phòng làm việc của hiệu trưởng.

      Từ Du Mạn để ý những người đó bàn luận xôn xao sau lưng, mà trở về nhà. Vừa về đến nhà, Thẩm Mặc Dư liền gọi điện thoại tới. "A Dư." Ở trước mặt Thẩm Mặc Dư, Từ Du Mạn cũng che giấu thanh mệt mỏicủa mình.

      "Nhóc Mạn, cậu có khỏe ?" Thẩm MặcDư lo lắng hỏi.

      "Cũng được, chính là cảm thấy có chút mệt mỏi." Từ Du Mạn tùy ý nằm ghế sa lon. Mở TV lên. Trong ti-vi chiếu《 về nhà 》. Từ Du Mạn trước kia từng xem chút, cảm thấy nữ chính trong phim quá mứcmềm yếu thiện lương, cho nên cũng xemtiếp nữa.

      "Chuyện của cậu, tớ nghe rồi." Thẩm Mặc Dư ấp a ấp úng , cũng rất tức giận. Đếncùng là người nào? Biết trong lòng Từ Du Mạn khó chịu, tay nắm điện thoại di động tự giác nắm chặt, "Nhóc Mạn, tớ tới chỗ cậu nhé."

      " cần, tớ sao. Chút chuyện này cũng có thể đả kích Từ Du Mạn tớ, tớ sẽkhông phải Từ Du Mạn rồi. Cậu còn có mộttuần nữa là kết hôn rồi, những việc cậu phải làm còn rất nhiều, người trong nhà cậu cũng khôngcho cậu ." Lời Từ Du Mạn cũng khôngphải có đạo lý, mỗi ngày ra cửa đềucó người coi chừng, chỉ sợ mất hứng, lựachọn đào hôn. Như vậy, bọn họ thểbám víu vào cây đại thụ Trương Chương Việt rồi. tại còn bị nhốt ở trong nhà, bên ngoài có hai người trông coi.

      "Ừ, vậy cậu nhất định phải tự chăm sóc mình tốt, mặc kệ những người nhàm chán kia."

      "Cậu còn chưa hiểu tớ sao? Tớ làm sao có thể chịu thiệt chứ?"

      "Ừ, vậy tớ cúp trước nhé."

      "Bye." Cúp điện thoại, Từ Du Mạn vẫn còn cầm di động. Từ Du Mạn có thể có ngườibạn như thế, thỏa mãn rồi.

      Mới tắm xong ra ngoài, liền nghe thấy tiếngchuông cửa. Từ Du Mạn nghĩ phải là Mộ Trường Phong chứ? Sau đó nhìn xem áo ngủ của mình, cũng được, coi như kín đáo, cũngkhông cần thay quần áo rồi ! lát lười phảithay lại. Lúc Từ Du Mạn mở cửa, còn nghĩ lúcnào nên đổi lại cái lỗ mắt mèo, cái lỗ mắt mèocũ hư rồi, biết ở bên ngoài là ngườinào. Cư nhiên là chị Tuyết.

      "Chị Tuyết, sao chị lại qua đây? Mau vào ngồiđi, đừng làm cháu trai bảo bối của em mệt mỏia." Từ Du Mạn dìu Lâm Thiển Tuyết vào nhà, sau đó để cho Lâm Thiển Tuyết thoải mái dễchịu ngồi ở ghế sa-lon, còn săn sóc mà đemgối dựa nhét vào sau lưng của . Lâm ThiểnTuyết trong lòng cảm động muốn chết, tiểu nha đầu này, sao lại biết chăm sóc người ta như vậychứ?

      "Chị Tuyết sao lại tới đây? là ngại quá, mấy bữa chưa qua thăm chị rồi." Chỉ là cách haicái cửa mà còn qua thăm chị Tuyết,ngược lại còn để cho chị Tuyết sang đây thămcô, là áy náy.

      "Giữa chúng ta những thứ kia làm gì?"

      "Ha ha, cháu trai bảo bối của em có ngoankhông?" Từ Du Mạn rót ly sữa tươi cho Lâm Thiển Tuyết, mình uống nước lọc.

      " ngoan, nó đá chị." Mặc dù miệng nóinhư vậy, nhưng vẻ mặt tươi cười dịu dàng, cưngchiều của Lâm Thiển Tuyết tiết lộ tâm tư củacô.

      "Ơ kìa, xem , nghịch ngợm a. nókhông ngoan, nó liền đá chị."

      Từ Du Mạn nhìn Lâm Thiển Tuyết, đây chính là người mẹ. Nhưng mẹ của tại sao lạinhư vậy?

      "Chị Tuyết, em có thể sờ nó ?"

      "Dĩ nhiên có thể." Từ Du Mạn dè dặt để tay lên bụng của Lâm Thiển Tuyết, trong chốc lát, TừDu Mạn liền ngạc nhiên : "Chị Tuyết, nó đá, nó đá em này."

      "Cái bộ dáng này mới giống trẻ con chứ." Từ Du Mạn trước kia quá trưởng thành rồi. Trưởngthành tới mức khiến cũng đau lòng.

      "Chị Tuyết, đứa bé sinh ra chị định mình nuôi nó sao?"

      " phải còn em nữa sao? Hai người chúng ta, còn sợ nuôi nổi đứa bé à?"

      "Nhưng đứa bé có ba…." Từ Du Mạn lo âu .

      "Chị làm cho nó còn hạnh phúc hơn so vớinhững đứa trẻ có ba. Mạn Mạn, chuyệngiữa chị và ta, em cũng đừng quản nữa."Xem , lại biến thành Mạn Mạn bà cụ non rồi.

      "Aiz, chị Tuyết." Mộ Trường Phong a MộTrường Phong, đây cũng phải là tôi giúp nha.

      "Được rồi, chị cũng phải về ngủ rồi, còn ngủ a, tiểu tử này hẳn kháng nghị với chị a."

      "Em đưa chị về."

      "Chị là mang thai phải bị liệt, cầnkhẩn trương như vậy." như thế, TừDu Mạn vẫn là cho cự tuyệt mà đưa Lâm Thiển Tuyết về tận nhà mới thôi.
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    5. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 25

      đúng, là tôi quyến rũ em!

      "Sao thầy lại ở đây?" Cố Uyên, tại sao lạichạy tới đây chứ? Ngủ qua đêm liền đemnơi này thành nhà của rồi sao? Vậy cũng được.

      " cho tôi vào sao?" Có lúc, da mặt củaCố Uyên rất dày. Ví dụ như tại,cũng có thể dày hơn tường thành rồi.

      " trễ thế này, thầy vẫn là nên vào.Nếu , chuyện bị người giàu có bao nuôicòn chưa qua, lại truyền ra tin đồn học sinh ở chung với thầy giáo, như vậy tốt lắm?Em sao cả, cũng quen rồi, nhưngcòn thầy…"

      "Mạn Mạn!" Cố Uyên ngắt lời Từ Du Mạn, cho tiếp. Từ Du Mạn như thế này phải là Từ Du Mạn mà muốn nhìn thấy.

      "Thầy Cố, thầy… vẫn là xin thầy về ." Từ Du Mạn cũng biết mình tại sao lại thế này. Ởtrường học, mọi người chung quanh đều xấusau lưng , đều có thể thản nhiên đối mặt.Hiệu trưởng tìm , muốn đuổi học , có thể căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi củamình. Gặp phải châm chọc khiêu khích của Dương Kiệt – kẻ trước kia theo đuổi mãnhliệt như vậy, có thể cười trừ. Đối với quantâm của bạn tốt, hành động an ủi của chị Tuyết, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp. Nhưng khinghe thấy thanh ‘Mạn Mạn’ bị đè nén củaCố Uyên, làm sao lại cảm thấy ủy khuất nhưvậy, muốn khóc như vậy chứ?

      Từ Du Mạn bộ dáng tủi thân lại điềm đạm đáng như vậy khiến Cố Uyên thở dài, sau đó ôm vào lòng. Lần này, Từ Du Mạn nétránh, giãy giụa. "Bọn họ em bị ngườigiàu có bao nuôi."

      "Ừ, tôi biết rồi."

      "Bọn họ em quyến rũ thầy."

      "Ừ, tôi biết rồi."

      Từ Du Mạn trừng mắt liếc Cố Uyên, lập tức sửa lời, " đúng, là tôi quyến rũ em."

      "Hiệu trưởng muốn đuổi học em."

      "Ừ, tôi biết. Yên tâm, bị đuổi học."Ngực chợt nóng hổi, Cố Uyên biết Từ Du Mạn khóc. Quần áo ướt, tâm của cũng ướt rồi.

      Hồi lâu, Từ Du Mạn cuối cùng cũng từ tronglồng ngực của Cố Uyên ngẩng đầu lên, thấy áosơ mi của ướt mảng lớn, Từ Du Mạn hơi ngượng ngùng. Chỉnh đốn lại tâm tình, Từ Du Mạn mở miệng .

      "Thầy Cố, mời thầy trở về , khuya lắm rồi."

      "Mạn Mạn."

      "Dạ?" Từ Du Mạn bình thường cảm thấy người khác gọi là Mạn Mạn, quen rồi, tại sao vừa đến trong miệng Cố Uyên, lại cảm thấy có chút ý vị sâu xa, cảm giác vẫn chưa thỏamãn nhỉ? là kỳ quái.

      "Ha ha, chiêu qua cầu rút ván này em vận dụng sai. Lợi dụng tôi xong, liền quăng tôi qua bên, hả?" Từ Du Mạn sao lại cảm thấy Cố Uyên là đùa giỡn nhỉ?

      "Thầy Cố, thầy vẫn nên về thôi, trễ thế này, ở chỗ của em, tốt đâu." Mau về đimau về .

      "Tôi thế nhưng nhớ , tối hôm qua cả đêm tôi ở đây, khi đó, Mạn Mạn sao nam quả nữ? Hả?"

      Trời ạ, có cần dùng giọng điệu mập mờ như vậy chuyện với ? Có cần cuối mỗi lời lại lên giọng ái muội như vậy ? là, vô cùng làm cho người ta chịu nổinha.

      "Cái đó, thầy Cố, thầy nhớ lầm rồi. Thầy tối hôm qua có ở chỗ của em, chúng ta chút quan hệ cũng có!"

      Từ Du Mạn nóng lòng phủi sạch quan hệ với Cố Uyên, hề chú ý tới nét mặt của . Cố Uyên bắt lấy cổ tay của , đè lên trêntường, vây ở giữa hai cánh tay của . Sau lưng Từ Du Mạn là vách tường lạnh buốt, phíatrước lại kề sát người Cố Uyên, bên lạnhmột bên nóng, có thể là như ở giữa hai tầng lửa và băng.

      Từ Du Mạn thường nhìn thấy TV khi nữ chủ bị nam chủ vây lấy như vậy, chân của nữ chủ mềm nhũn ra, vẫn luôn cảm thấy nhưvậy rất giả dối. tại tự thể nghiệm lần đầu tiên, rốt cuộc cũng cảm nhận được, quả nhiên phim truyền hình xuất phát từ cuộc sốnga.

      " có quan hệ? Hả?" Em phải luôn‘ừhm’ sao! (Chỗ này ko hiểu)

      "Ha ha, có, đương nhiên có quan hệ. Thầy làthầy giáo, em là học sinh. Nhưng mà quan hệcủa chúng ta như vậy vẫn là giữ khoảng cách tốt hơn."

      "Vậy sao? Giữ khoảng cách bao nhiêu? ‘0’ sao?" Khuôn mặt của Cố Uyên bắt đầu chậm rãi tới gần Từ Du Mạn. Từ Du Mạn càng lúc càng khẩn trương, Cố Uyên này, phải muốnhôn chứ? Giáo sư, thầy là cầm thú! Lúckhuôn mặt của chỉ còn cách mặt 0.1 cm, ngừng lại. Sau đó buông Từ Du Mạn ra, cười to, "Em vừa rồi phải nghĩ rằng tôi muốn hôn em chứ?"

      " thể nào." Từ Du Mạn đỏ mặt.

      "Tôi trước. trễ thế này, tôi sợ bị em philễ." xong Cố Uyên liền rời .

      Từ Du Mạn còn đứng tại chỗ, "Gì chứ, tôiphi lễ ? ràng, ngày hôm qua phi lễ với tôi có." Thanh của Từ Du Mạn cànglúc càng . xong, Từ Du Mạn liền trở vềphòng.

      Từ Du Mạn đến trường học, vẫn là như cũ, các bạn học bàn luận xôn xao, thầy giáo khinh thường khi dễ. Điều khác biệt duy nhất chínhlà, hiệu trưởng tìm chuyện đuổi học nữa. Từ Du Mạn cũng ngây thơ nhưvậy, lại cho rằng hiệu trưởng nghe xonglời của , cảm thấy đúng mới khôngmuốn đuổi học . chỉ nghe Cố Uyên tìm thầy hiệu trưởng.

      Đúng vậy, với thế lực nhà Cố Uyên, hiệu trưởnglàm sao có thể dám nghe lời? Nếu phải gia cảnh của Cố Uyên, cho dù Cố Uyên du học nước ngoài về thế nào? nay‘rùa biển’ còn đáng giá chứ đừng là ‘người du học về’(*)! Làm sao có thể bố trí cho phòng làm việc riêng như vậy… Còn phải bởi vì thế lực phía sau sao!

      *Giải thích tí: ‘rùa biển’(海龟) có nghĩa là cóphát giống cụm từ ‘người du học về’ (海归), phát là [hǎiguī], Hán Việt đều là 'hải quy'

      tại cái thế giới này, bất kể nơi nào, cũngvĩnh viễn thoát được quy tắc ngầm này. Quy tắc ngầm giống như là tấm lưới, đem toàn bộ mọi người vây ở bên trong, tất cả mọi người còn tự hiểu, còn bàn tán tấm lưới này đẹp mắt hào hoa cỡ nào. là ngu xuẩn.Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Từ Du Mạn cũng thể quan tâm đến, , cũng trốnkhông thoát cái vận mệnh này, cũng là người đáng thương vẫn còn khổ sở giãygiụa trong tấm lưới này.

      Mặc kệ nó, dù sao để cho bị đuổi học, cứ học bình thường. Còn có đầy năm nữa, thi tốt nghiệp trung học.Dạo này, tấm bảng nện xuống mười người hết chín người là sinh viên đại học, lànghiên cứu sinh.( hiểu lắm ^^) Nhưng mà, đại học vẫn là phải học. ra, Từ Du Mạn vẫn luôn hiểu tâm tư của các học sinh khác, chẳng qua chính là ba phút nóng hổi sau khi vừa xảy ra chuyện gì đó có thể nhiều chuyện a,rồi áp lực học tập quá lớn a, bị mấy chuyện của chính mình làm cho mệt mỏi đến đầu óc choáng váng, còn người nào có tâm tư để ý tới chuyệncủa người khác.

      Quả nhiên, lúc đầu tất cả mọi người đều bàn tánrất lợi hại, sau đó qua vài ngày, liền đem chuyện của Từ Du Mạn ném ra sau ót. Chỉ cósố ít người, lúc đụng phải Từ Du Mạn vàicâu.

      Thứ bảy tuần này, Từ Du Mạn phải cùng ThẩmMặc Dư đặt mua số đồ dùng cần thiết, còn phải theo ấy chụp hình cưới, cho nên buổi tối thứ sáu Từ Du Mạn liền thức đêm viết nốt mấy chương tiểu thuyết của mấy ngày naylà có thể nghỉ ngơi mấy ngày.

      Từ Du Mạn gần 4h sáng mới ngủ, 6h bị điện thoại của Thẩm Mặc Dư đánh thức. Gần nhưchỉ ngủ hai giờ, Từ Du Mạn dù làm bằng sắt, cũng thể buồn ngủ. Bị dáng vẻ gật gà gật gù của quấy rầy, Thẩm Mặc Dư nhìnthấy có chút nên lời: "Nhóc Mạn, thành trả lời, tối hôm qua mấy giờ mới ngủ hả?"
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :