1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư khó chịu, chớ lộn xộn - Mạn Nam (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 16

      Cố Uyên và ‘dì cả mẹ’ rất có duyên

      Sau đó Từ Du Mạn mới biết, trường học cho rằng lớp mười hai chịu áp lực quá lớn, ảnh hưởng tốt cho học sinh. Cho nên đặc biệt đổi mới chút, để cho học sinh lớp mười hai cũng được tham gia. Vận động chút, ra mồhôi, xoa dịu tâm tình, nghiêm túc chuẩn bị cho kì thi.

      Bây giờ trong phòng học bọn họ loạnthành đống đấy. Toàn bộ đều bàn tán chuyện này. Bất quá phần lớn học sinh đều ủng hộ. Duy nhất ủng hộ cũng chỉ có mấy con mọt sách đeo mắt kiếng dày cỡ cm, cả ngày lẫn đêm đều ôm quyển sách khôngngừng đọc.

      Từ Du Mạn vẫn là thích những hoạt độngnhư vậy, nhưng hoàn toàn tán thành việc nhàtrường cho phép học sinh lớp mười hai tham gianày. Vẫn là để cho bọn họ thả lỏng chút. Mọi thứ đều chuẩn bị xong, các bạn học liềnbắt đầu ồn ào mình muốn ghi danh tham gia hạng mục nào.

      "Từ Du Mạn, em qua phòng làm việc của tôimột chuyến." Sau khi tan lớp, Cố Uyên .

      Thấy Từ Du Mạn học, sắc mặt cũng rấthồng hào, chắc hẳn khỏe lại như bình thườngrồi.

      Từ Du Mạn phản bác, Cố Uyên người tachính là thầy chủ nhiệm lớp, là học sinh, làmsao có thể đối kháng với thầy giáo chủ nhiệm đây. ra, đối kháng với Cố Uyên rất nhiều lần rồi. Mặc dù Từ Du Mạn cũng khôngcho rằng đó là đối kháng.

      Từ Du Mạn đứng ở cửa phòng làm việc, cũngkhông vào, "Thưa thầy, xin hỏi thầy tìm em có chuyện gì ạ?" chuyện hề lạnh lùng nữa, mà rất cung kính. Nhưng mà, chính là cung kính như vậy, giống thái độ cư xử với các thầy khác lại làm cho Cố Uyên có chútkhông vui.

      "Vào đây."

      Giọng cung kính của Từ Du Mạn là cái thứnhất, cái thứ hai chính là Từ Du Mạn thế nàocũng bước vào phòng làm việc của .

      "Hì hì, thầy có chuyện gì luôn tại đây ,dù sao cũng phải là lời mà ngườikhác thể nghe a." Từ Du Mạn cườigượng cự tuyệt Cố Uyên. Từ Du Mạn càng kéo dài thời gian chịu vào phòng, đôimắt của Cố Uyên càng thẫm lại.

      Từ Du Mạn ơi Từ Du Mạn, mày là thôngminh. Nếu như ta nhất định muốn vào, liền phải là lời ta nóikhông thể để người khác nghe được sao, làm sao có thể làm cho liên tưởng?

      "Nếu như tôi chính là muốn những lời mà người khác thể nghe được sao?"Tương kế tựu kế. Cố Uyên cười , đôi mắt sâu thẳm thế nhưng vẫn chưa từng rời khỏi ngườiTừ Du Mạn.

      Từ Du Mạn bị nhìn rất được tự nhiên, vô cùng được tự nhiên. "Ha ha,thầy là thầy giáo, em là học sinh, làm sao có thểnói chuyện gì mà người khác thể ngheđược nha."

      Đây là ám chỉ là thầy giáo, phải tự trọng sao?

      Nụ cười của Cố Uyên càng đậm hơn.

      Chẳng lẽ chính mình bị Từ Du Mạn nhìnthấu tâm tư rồi sao? Hình như mình cũng chưatừng có lời nào quá đáng hay là hành động nào quá phận chứ? Nhưng mà Từ Du Mạn hẳnlà nhìn ra chút đầu mối, như vậy, con cá phát ra lưới đánh cá trước khi nó trốn thoát phải thu lưới lại thôi.

      "Nhưng mà Mạn Mạn giống như còn quên mấtmột thân phận quan trọng khác của chúng ta."

      Từ Du Mạn khỏi dùng ngón tay cuốn lấyvạt áo, căng thẳng kính sợ : "Thân phận gì?"

      Cố Uyên cũng ngồi ở chỗ ngồi mềm mại của mình nữa, đứng dậy tới cửa. Dựa sát vàoTừ Du Mạn, môi của Cố Uyên cơ hồ dính vào cổ Từ Du Mạn rồi. Từ Du Mạn ràng cảm thấy được hô hấp của Cố Uyên.

      "Đương nhiên là, thân phận của đàn ông và phụnữ."

      "Thầy…"

      Từ Du Mạn còn muốn gì đó, lại bị Cố Uyênmột phen kéo vào trong phòng làm việc. Từ Du Mạn còn chưa phản ứng kịp, cửa cũng bị CốUyên đóng lại.

      "Thưa thầy, xin hỏi thầy tìm em tới có chuyệngì?" Từ Du Mạn cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim. Mới vừa rồi… mới vừa rồi hẳn là bị người nào nhìn thấy chứ?

      "Học sinh Từ Du Mạn, em có ý kiến gì về đạihội thể dục thể thao ?" Cố Uyên nghiêm trang .

      "Thưa thầy Cố, ra thầy tìm em tới là vì chuyện này hoàn toàn cần đóng cửa."Trong lòng Từ Du Mạn còn nghĩ tới kiện đóng cửa kia.

      "Ha ha." Thấy dáng vẻ quẫn bách của Từ Du Mạn, Cố Uyên cảm giác tâm tình của mình trở nên rất tốt.

      "Thưa thầy Cố, em cho rằng đại hội thể dục thể thao tổ chức phải tốt, phải hay, phải tuyệt vời ạ."

      "Hết rồi sao?"

      "Hết rồi ạ."

      "Vậy em ."

      Vậy em ? Mồ hôi điên cuồng…

      "Đợi chút." Ngay khi Từ Du Mạn mới vừa kéocửa ra còn chưa kịp ra ngoài, Cố Uyên gọicô lại.

      "Thưa thầy, còn có chuyện gì sao?"

      "Người đàn ông kia là ai?" Khi Cố Uyên đếnngười đàn ông kia, ánh mắt thâm trầm nhìn TừDu Mạn, khiến tim Từ Du Mạn đập thình thịch .

      "Người đàn ông nào?" Từ Du Mạn cũng là‘Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não’ (nghĩa là : mù mờ, hiểu )(1). Người đànông nào chứ?

      "Chính là lần trước em té xỉu, sau đó có người đàn ông đến gặp em." Cố Uyên cảm thấy,những chỗ bị tên đàn ông kia đánh vẫn còn cảm giác đau đớn mơ hồ. Còn hại lúc trở về bịMạc Trầm Phong cùng Trương Chương Việt xéthỏi, bị các giáo viên khác và học sinh dùng ánh mắt khác thường nhìn . Chỉ là bị người khác nhìn chăm chú quen rồi nên cũng có gì.

      "Làm ơn, em té xỉu, làm sao biết người đànông đến gặp em là ai."

      "Còn có những người đàn ông nào?" Từ Du Mạn vừa nghe Cố Uyên liền biết Cố Uyên đến Mộ Trường Phong.

      "Thầy Cố, thầy có phải sống cạnh biển haykhông?"

      "Em biết rồi à?" Cố Uyên rất kinh ngạc.

      "Bởi vì thầy lo quá nhiều chuyện rồi. Nhớ kỹ,chúng ta chỉ có loại thân phận, chính làthầy giáo và học trò." Từ Du Mạn xong,cũng phát ra thất vọng trong mắt Cố Uyên, chuẩn bị rời lại bị Cố Uyêngọi lại.

      "Đợi chút."

      Từ Du Mạn nhịn được xoay người lại, với Cố Uyên: "Thầy Cố, chú Cố, Cố đại gia,thầy có lời gì vấn đề gì làm ơn xong lầncó được ?"

      "Em… dì cả tới."

      "Chỗ nào đâu?" Từ Du Mạn dùng sức trông raphía ngoài, chính là thấy được dì cả trong miệng của Cố Uyên. Từ Du Mạn quay lạinhìn Cố Uyên, Cố Uyên có chút khống chếkhông được nụ cười của mình.

      "Đừng cười nữa, dì cả của em đâu?"

      "Phía sau." Từ Du Mạn lúc này mới ý thứcđược, là kinh nguyệt.

      Ai bảo hình tượng của Cố Uyên khiến Từ Du Mạn căn bản nghĩ đến ‘dì cả’ trong miệng Cố Uyên chính là ‘dì cả mẹ’ kia. Ai bảo người họ hàng được gọi là dì cả a! Từ Du Mạn lấy tay sờ ra phía sau, mẹ nó, tất cả đều là máu. Tại sao có mộtchút dấu hiệu báo trước mà còn tới kinh khủngnhư vậy? Hơn nữa phải còn tuần nữa mới đến sao? Có phải do lần tắm nước lạnhkia hay ? Chỉ là Cố Uyên ở trước mặt xem ra tuyệt muốn giúp , ngược lạicòn bày ra dáng vẻ xem kịch vui a.

      "Cái đó… thầy… thầy Cố..." là có chútkhó mở miệng a. Cố Uyên cũng phải làngười nào của ? Chính là người đàn ôngxa lạ mới quen biết, đưa ra cầu như vậy, cho dù Từ Du Mạn da mặt dày, cũng xấu hổ a.

      "Hả?" Cố Uyên đẩy mắt kính sống mũi.Chữ ‘hả’ kia, có thể là ý vị sâu xa, quyến rũ lòng người a.

      (1) “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầunão” = (nghĩa đen) sờ tới được suy nghĩcủa Trượng Nhị hòa thượng.

      Câu này xuất xứ từ truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người biết pháp danh củangài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng(hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòathượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ chocông nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toáncủa Trượng Nhị hòa thượng, còn La HánĐường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảodiệu, càng khiến người xem choáng váng.

      Bởi vậy, mọi người đều ‘Sờ tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câunày được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn (sờ được suy nghĩ) với ý nghĩa:mù mờ, thể hiểu việc.
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    2. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 17

      Tín vật đính ước đặc biệt

      Cố Uyên chờ Từ Du Mạn ra lời còn chưanói.

      Từ Du Mạn mắt khép lại, vẻ mặt nhăn nhó như trái khổ qua, cùng biểu tình muốn chết cho rồi. Rốt cuộc, Từ Du Mạn vẫn là : "Thầy… thầy Cố. Làm phiền thầy giúp em gọi Chương Xuyến đến được ạ?"

      Cố Uyên cong khóe miệng lên rồi lập tức thu hồi: "Dựa vào cái gì?"

      "Thầy Cố, người là thầy giáo vĩ đại mà vinh quang, giúp đỡ học sinh chuyện , thầyCố hẳn là rất vui lòng phải ?"

      Từ Du Mạn cũng có chút khinh bỉ chính mình, làm sao lại có khí phách như vậy chứ. Côhẳn là… nên cứ như vậy ra ngoài. Nếu cóngười dùng ánh mắt khác thường nhìn , nếu như đối phương là nữ, : "Nhìn cái gì vậy, phải là dì cả mẹ sao? phải là nữ à, dì cả mẹ cũng chưa từng thấy qua à."Nếu như đối phương là nam, liền thế này:"Nhìn cái gì vậy, phải là dì cả mẹ sao? có dì cả mẹ, mẹ cậu còn sinh ra cậu đâu." Đúng vậy, Từ Du Mạn chính là nên như vậy, mà phải ở chỗ này đángthương cầu xin người đàn ông tên là Cố Uyên này.

      Cố Uyên chợt nở nụ cười. tới, từ caonhìn xuống Từ Du Mạn, "Là muốn tôi mua giúp em hay là tự em ra ngoài?"

      "Gì cơ?" Từ Du Mạn dùng đầu ngón tay út ngoáy ngoáy lỗ tai, nghe lầm chứ? Hay là sinh ra ảo giác rồi? "Thầy… thầy Cố,thầy vẫn là đừng đùa." chút cũng buồn cười.

      "Em nhìn tôi giống như đùa giỡn haysao?"

      " giống. Nhưng thầy ơi, thầy , thích hợp sao?" người đàn ông, còn là thầy giáo. Từ Du Mạn cũng phải là chưa từngcó đàn ông giúp mua thứ kia, lúc có kinhnguyệt lần đầu tiên, chính là để cho đàn ông, , khi đó còn là cậu con trai mua giúpcô. Nhưng mà, Cố Uyên, người này là thầy giáo nha!

      "Vậy em tự mua? Cứ như vậy ra ngoài?"Cố Uyên đáp hỏi ngược lại.

      "Ặc. Vậy làm phiền thầy rồi." Từ Du Mạn vội vàng .

      Cố Uyên cười đến rất có thâm ý. Nhận được đáp án mình muốn, Cố Uyên hài lòng rời khỏi phòng làm việc. Từ Du Mạn tự nhiên ở trongphòng làm việc đàng hoàng chờ đợi Cố Uyên trở lại cứu . Từ Du Mạn nhìn cửa đóng lại, imlặng. Cố Uyên đây là cái sở thích biến thái gì,lại vui vẻ giúp phụ nữ mua cái đó.

      Ánh mắt rơi vào cái ly kia, trong mắt Từ Du Mạn là nhạo báng cùng chút ý cười cũng có, lạnh lùng quay mắt , nhìn tới cái ly từng bị phi lễ. Cái ly đáng thương kia, lẻ loi ở bàn, giống như bị vứt bỏ vậy.

      Hiệu suất làm việc của Cố Uyên rất nhanh, Từ Du Mạn còn ngẩn người, Cố Uyên cũng mua được thứ kia về. Trừ cái thứ nhất định phải dùng kia, ta còn quan tâm giúpTừ Du Mạn mua cái quần thể thao ở cửahàng 361 độ ở bên ngoài.

      ta phải từng giúp nữ sinh làm việc này chứ? Chỉ là, bụng suy đoán như vậy, Từ Du Mạn vẫn có chút cảm kích Cố Uyên. Chỉ là chút thôi nha.

      Từ Du Mạn cầm lấy quần cùng với vật kia,dùng quần che lại phía sau, Từ Du Mạn đỏ mặtvội vã chạy về phía nhà vệ sinh. Sau khi rangoài, Từ Du Mạn cũng tới phòng làm việc của Cố Uyên nữa, mà thẳng về lớp học. Cũng may, đến trễ. may là đây là thời gian tập thể dục, lớp mười hai bọn họ cần tập!@#$%$@, toàn bộ 30 phút làthời gian nghỉ ngơi.

      "Mạn Mạn, thầy Cố tìm cậu làm gì vậy?"Chương Xuyến nhiều chuyện bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể để cho nhiềuchuyện.

      "Cậu đoán ?"

      "Mạn Mạn, cậu biết tớ thể đoán đượcmà, cậu liền cho tớ biết ." Chương Xuyếnlàm nũng với Từ Du Mạn. ra, nếu nhưChương Thiến phải là có sở thích nhiềuchuyện như vậy, chính là người rất điềmđạm nho nhã nha. Bản lĩnh làm nũng này, thậtsự, Từ Du Mạn cam bái hạ phong (chịu thua).

      "Thầy , để cho tớ tổ chức tốt lần đại hội thểdục thể thao này."

      " thể nào." Chương Xuyến kiên quyếtkhông tin.

      "Tại sao thể hả?"

      "Nếu chỉ có chút chuyện đó mà cần nhiều thờigian như vậy sao? Mới vừa rồi tớ chính là nhìn thấy cậu ôm thứ gì đó vào." Chương Xuyếnâm hiểm .

      "Tiểu Xuyến a, cậu có thể làm trinh thám rồi.Vậy cậu lại đoán xem, tớ ôm vào cái gì?" Từ Du Mạn buồn cười .

      Chương Xuyến chuyển mắt, còn chưa ra, Vân Xảo cũng tới đây: "Có phải tín vật đính ước hay ?"

      "Con nhóc Xảo, cậu về sau được theo gót tiểu Thiến, đều học theo cái xấu hết rồi. Cho các cậu xem vậy." Vân Xảo, Chương Xuyến vẻ mặt hưng phấn, chuẩn bị kiểmtra cặp sách của Từ Du Mạn, bị Từ Du Mạnngăn lại, "Nhưng mà tín vật đính ước của cáccậu sau này nhất định phải giống như cái nàynha."

      "Được a.. được a." Đến lúc đó cho Mạn Mạn là được. Nhìn trước rồi . Chonên cả hai cũng lập tức đồng ý. Vì vậy, hai nữ nhiều chuyện mở ra cặp sách của Từ Du Mạn ra. Sau đó sắc mặt phải ‘thối’ bình thường.

      "Ha ha, là chính các cậu muốn xem . Đừngquên đồng ý với tớ cái gì nha, sau này tín vật đính ước của các cậu chính là cái này á."Rốt cuộc, thầy giáo dạy tiếng bị trễ giờ đãtới. Vân Xảo cùng Chương Xuyến vội vàng trở lại chỗ ngồi của chính mình, giả vờ nghiêm túcđọc sách.

      Đại hội thể dục thể thao bắt đầu, Từ Du Mạn bịbuộc phải đăng kí chạy 8000m. là bị épbuộc. là trong lớp nhất định có người phảiđăng kí, nhưng 8000m đối với học sinh nữ mà rất khó khăn. Sau đó, thân là lớptrưởng, cứ như vậy bị đẩy ra đăng kí. căn bản cũng có biện pháp từ chối.

      Người đẩy ra ngoài, vừa khéo chính làDương Nguyệt Ý.

      Cũng may là dì cả mẹ rồi. Từ Du Mạncảm thấy 8000m đối với cũng phải là quá khó khăn, cho nên mới đồng ý. Nếu là chuyện làm được, cho dù như thế nào, cũng làm.

      sân vận động rất náo nhiệt. Mặc kệ là vậnđộng viên hay là những người tới cổ vũ đều sân vận động, sao có thể nhiều?

      "8000m… thành vấn đề chứ?" Cố Uyênhỏi. Mặc dù trải qua kiện dì cả mẹ lần trước,thái độ của Từ Du Mạn đối với Cố Uyên cũngkhông dịu xuống. Vẫn lạnh lùng như vậy.

      " thành vấn đề."

      " thành vấn đề tốt rồi."

      "Thầy Cố quan tâm những bạn học khác sao? Tào Siêu của lớp chúng ta còn chạy10000m đó, thầy Cố có phải nên quan tâm chút ?"

      Vân Xảo cùng Chương Xuyến ở bên kéoống tay áo của Từ Du Mạn, "Mạn Mạn, sao cậu lại chuyện như vậy với thầy Cố?"

      "Tớ thế nào? Tớ mắng chửi người cũngkhông làm sao, phải là tốt bụng nhắc nhởthầy Cố lão chút sao. Thầy Cố, thầy có phải ?"

      "Ừ." Cố Uyên vẫn biết nguyên nhânTừ Du Mạn thay đổi thái độ. Chính là biết làm thế nào. Từ Du Mạn rất ngangngược rồi. Cố Uyên tiếp tục ở lại chỗ này cũng có ý nghĩa, cho nên rời .

      Lời Từ Du Mạn cũng hoàn toàn sai,các vận động viên khác cũng cần khích lệ .

      Từ Du Mạn chạy chưa được vòng, liền nhận thấy được giầy có chút bất thường rồi. Bây giờ dừng lại sao? Nhưng mà nếu dừng lại, khẳng định thua. dừng lại, châncủa có thể vì vậy mà bị tàn phế hay ? Rốt cuộc là ai ác độc như vậy, nghĩ ra phươngpháp ngoan độc như vậy để chỉnh ?

      Thi đấu quan trọng hay là chân của mình quan trọng? So sánh chút, Từ Du Mạn lựa chọn chân của mình quan trọng hơn.

      Từ Du Mạn chuyển hướng chút, lệch ra khỏi đường chạy.

      Bạn cùng lớp cùng với Cố Uyên khán đài nhìn theo hướng chạy của đều hiểuđược Từ Du Mạn làm cái gì?
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    3. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 18

      Ai làm!

      Chủ động bỏ cuộc?

      Cố Uyên đẩy đẩy gọng mắt kính màu đen, ánh mắt sâu thẳm nhìn Từ Du Mạn. Là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao? Cố Uyên hốt ha hốt hoảng chạy tới giống như người kháctưởng tượng, bình tĩnh nhìn Từ Du Mạn.Chỉ là bàn tay nắm chặt tiết lộ ra chút tâm tư của . Chẳng bao lâu sau, nhìn thấy TừDu Mạn lại trở về đường chạy, bắt đầu đuổitheo những vận động viên vượt qua đoạn, Cố Uyên thoải mái cười tiếng. Nhữngchuyện này, Từ Du Mạn hoàn toàn có thể tựmình giải quyết, phải sao?

      Sống mình nhiều năm như vậy, Từ Du Mạnđã có năng lực mà những người bạn cùng lứa có.

      Thời điểm Từ Du Mạn cởi giày ra, Dương Kiệtcũng chạy đến bên cạnh Từ Du Mạn rồi, "Mạn Mạn, cậu làm cái gì vậy?"

      Dương Kiệt hiểu Từ Du Mạn đột ngột dừng lại làm gì? Cũng hiểu Từ Du Mạnmuốn cởi giày làm gì. nhìn thấy Từ Du Mạn dừng lại chạy vào bên lề, còn tưởng rằng Từ Du Mạn đau chân rồi.

      Từ Du Mạn trả lời Dương Kiệt, mà là nhàng đem mảnh vụn thủy tinh ở bên tronggiày đổ ra, đổ lên mảnh giấy vệ sinh, sau đó đem mảnh vụn thủy tinh gói kỹ lại, bỏ vào trongtúi quần, giày vào, nhanh chóng tiến vào đường chạy.

      Dương Kiệt lần nữa gặp trắc trở rồi. Nhún nhún vai, cậu chính là thích tính cách như vậy của Từ Du Mạn.

      Nếu Từ Du Mạn giống các nữ sinh khác nhìnthấy cậu, liền sáp lại gần, cậu cũng khôngthích như vậy.

      Nhưng mà Từ Du Mạn cũng quá biết điều. Cậu ngon ngọt hết lời chuyện tốt làm hết sức, mà ngay cả sắc mặt tốt cũng cho cậu. Hãy đợi đấy, Từ Du Mạn. Cuối cùngcũng có ngày, cậu thuộc về tớ.

      Cố Uyên nhìn thấy Dương Kiệt nhân cơ hội đến gần Từ Du Mạn, vẫn là gì cũngkhông làm gì khác. Dương Kiệt, chẳng qua chỉ đúng là bia đỡ đạn, hoàn toàn đáng choanh để ý. Ngược lại là người đàn ông kia…

      Từ Du Mạn cuối cùng về được thứ nhất,thời gian chính là điều quyết định thắng trong chạy cự li dài, nhưng giữa đường trì hoãn thời gian dài như vậy, nên rất bất lợi.

      Cũng may, Từ Du Mạn chạy về cuối cùng. Có số nữ sinh bởi vì thể lực cạn kiệt bỏ cuộc đường.

      Từ Du Mạn trở lại đại bản doanh trong lớpmình, trong lớp rất nhiều bạn học có chút tứcgiận bất bình. ràng lớp trưởng có thể được hạng nhất, tại sao muốn dừng lại, là cố ýnhường cho ai sao? Có người nghĩ như vậy, cũng có người như vậy.

      Từ Du Mạn muốn mối quan hệ với cácbạn học quá cứng nhắc, dù sao là lớp trưởng,còn phải quản lý rất nhiều việc trong lớp. Nếunhư các bạn học hiểu lầm , chống đối lại , như vậy, tương đối bất lợi cho việc quản lý củacô. Huống chi, Từ Du Mạn cũng phải loại người bị đánh rớt hàm răng còn phải nuốt máu vào. Rốt cuộc là ai làm, nhất định phải điều tra, hơn nữa tra ra người nào tuyệt đối người đó có kết quả tốt.

      Từ Du Mạn lấy ra từ trong túi gói giấy vệ sinh đưa cho bạn học chất vấn , "Thứ này được đổ ra từ bên trong giày của tôi."

      ra người kia còn rất thông minh, đem vụn thủy tinh đặt phía dưới miếng lót giày, thời điểm mới mang giày vào căn bản là cảm thấy gì, chạy được nửa mới có cảm giác, khi đó, vì chân của mình, liền thể dừng lại. May mắn là phát kịp thời, cònchưa làm bị thương chân của mình, nếu , nhất định phải trả lại gấp bội.

      Các bạn học mở ra nhìn xong, toàn bộ sắc mặt đều rất khó coi. Đặc biệt là bạn học Lý Cươngmới vừa chất vấn Từ Du Mạn. Cậu ta tới từ miền Bắc, tính tình rất ngay thẳng. Nghĩ cái gì cái đó, cho nên khi tất cả mọi ngườiđang lén lút bàn tán, chỉ có cậu ta trực tiếp hỏiTừ Du Mạn.

      Từ Du Mạn vẫn có hảo cảm nhất định đối với người như vậy, trước hết cần lo lắng cậu ta sau lưng hại người.

      Lý Cương nhìn thấy những mảnh vụn thủy tinhkia, rất tức giận. Sau đó nhìn Từ Du Mạn, chợt đỏ mặt. Lý Cương thà gãi gãi đầu, vớiTừ Du Mạn: " xin lỗi, mới vừa rồi hiểu lầm cậu."

      " sao, mọi người có ý nghĩ này cũng làbình thường."

      Các bạn học bàn tán sôi nổi.

      "Người nào ác độc như vậy, cư nhiên làm ra chuyện này?"

      "Nếu như lớp trưởng dừng lại, chừng chân của lớp trưởng cũng bị tàn phế rồi."

      "Chúng ta nhất định phải tra ra được là ai làm."

      Cố Uyên tới, giọng bình tĩnh : "Chânkhông sao chứ?"

      Từ Du Mạn bĩu môi, Cố Uyên ở trước mặt học sinh đều có hình tượng thầy giáo tốt như vậy, giả bộ nghiêm trang a.

      " có việc gì." muốn nhiều với Cố Uyên, Từ Du Mạn tới trước máy lọcnước, rót ly nước uống. Vân Xảo cùngChương Xuyến cũng phân chia ra tham gia các hạng mục nhảy xa và nhảy cao, nhảy xa - nhảycao còn có chạy 8000m tiến hành đồng thời,cho nên mới vừa rồi cũng có mặt. Thi đấu xong, vừa mới trở về đại bản doanh của mình liền nghe thấy các bạn học bàn tán, bènvội vã nhảy tới chỗ Từ Du Mạn, "Mạn Mạn, cậu sao chứ?"

      "Mạn Mạn, cậu có biết ai làm ?"

      " có việc gì, bây giờ còn chưa biết, chỉ làrất nhanh biết thôi."

      Từ Du Mạn biết thế nào chuyện này lạiđược nhà trường coi trọng. Đại hội thể dục thể thao còn chưa kết thúc, tra ra là ai động tay chân rồi. Từ Du Mạn mang giày tới trường học, sau đó để lại trong tủ chứa đồ ở trường học. Bởivì tủ chứa đồ cũng được thời gian rồi, cănbản là đóng vào được nữa.

      Từ phòng giám sát các lớp học nhìn thấy tại thời điểm tất cả mọi người tụ tập sân vậnđộng, Dương Nguyệt Ý lén lén lút lút vào,trong tay còn cầm thứ gì đó. Các bạn học rất phẫn nộ, thầy chủ nhiệm Cố Uyên bìnhtĩnh, với tư cách là người trong cuộc Từ Du Mạn cũng rất bình tĩnh. Nhìn bạn học chỉ trích, nhục mạ, nhìn Dương Nguyệt Ý khóc đến "hủydung", trong lòng Từ Du Mạn vẫn có chút thởdài. Trước đây vẫn cho rằng Dương Nguyệt ý cũng chỉ là được người nhà chiều hư thôi, bảntính cũng xấu, ngờ tính tình lại cốchấp như vậy.

      Nguyên nhân Dương Nguyệt Ý làm như vậy cóba cái, là, Từ Du Mạn đoạt danh tiếngcủa ta. Từ ta chính là người được cảlớp hoan nghênh và thích nhất, nhưng sau khi cùng lớp với Từ Du Mạn, địa vị của ta liền bị Từ Du Mạn đoạt mất. Mặc dù vẫn có rất nhiều nam sinh đuổi theo ta, nhưng trong lòng ta biết bọn họ là bởi vì theo đuổi Từ Du Mạnkhông có hi vọng, mới rút lui, sau đó theo đuổicô. Như vậy làm cho cực kỳ khó chịu. Cómột câu là lòng đố kị của phụ nữ. Nguyênnhân thứ hai chính là, lần trước bởi vì Từ DuMạn, ta bị thương ở chân, sau đó khóc quá lợi hại, tiếp đó mắng quá lợi hại. Nam sinh tronglớp nhìn thấy mặt xấu xí như vậy của ta, nên tất cả mọi người đều tránh xa . Tất cả căn nguyên chính là Từ Du Mạn. Thứ ba, trướckia chạy cự li dài đều là tham gia, nhưng bâygiờ bởi vì chân còn chưa khỏi, cho nên khôngthể tham gia. có được, Từ Du Mạncũng thể có được, thể tham gia, Từ Du Mạn tham gia cũng thể có thànhtích tốt. Còn có chính là, làm cho Từ Du Mạn cũng nếm thử chút tư vị đau chân này.

      Du Mạn hoàn toàn có thể hiểu Dương NguyệtÝ, nhưng có nghĩa là có thể tha thứ. Cho nên, khi trường học tuyên bố muốn đuổi họcDương Nguyệt Ý, giống nữ sinh trongtiểu thuyết, còn xin tha thứ cho người kia. Đây tất cả, cũng chỉ là bài học kinh nghiệm chonhững suy nghĩ quá cực đoan của DươngNguyệt Ý.

      Dương Nguyệt Ý nhà có tiền, bị trường này khai trừ còn có thể vào học trường khác, cần gì phải làm điều thừa cầu tình cho người ta.

      Mặc dù nếu cầu xin tha thứ giúp DươngNguyệt Ý, có lẽ ấn tượng của người khác về càng tốt hơn. Nhưng khinh thường.

      Sau đó, Dương Nguyệt Ý bị đuổi học.
      _tata_tart_trung thích bài này.

    4. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 19

      Thiếu niên theo đuổi tình !

      "Cái này cho bạn." Nam sinh đối diện vẻ mặt cực kỳ ngượng ngùng cầm trong tay hộp quàtặng đưa cho Từ Du Mạn.

      Từ Du Mạn biết nam sinh này. Đây phải là cậu nhóc lớp dưới hôm ở nhà ăn bị dọa sợchạy mất dép và cũng là người làm cái ly của rơi bể tan tành trước cửa phòng học à.

      Từ Du Mạn nhận lấy cái hộp quà tặngđược đóng gói tinh xảo kia mà nghi ngờ hỏi:"Đây là cái gì?"

      "Ha ha, lần trước cẩn thận đụng rơi cái lycủa bạn, cái này là tôi bồi thường cho bạn."Nam sinh ngượng ngùng trả lời.

      " cái ly mà thôi, ra cần bồithường."

      "Tôi đánh vỡ, đền cho chị là nghĩa vụ của tôi."Nam sinh rất cố chấp, Từ Du Mạn nhận,tay của cậu ta cũng thu lại, nhất định muốn Từ Du Mạn nhận lấy.

      Lúc Vân Xảo cùng Chương Xuyến nhìn thấy Từ Du Mạn cùng cậu nam sinh kia, trong taycậu ta cầm hộp quà rất đẹp, đưa đến trướcmặt Từ Du Mạn. Mà Từ Du Mạn sao, coi như chính mình nhìn thấy. Hai nữ nhiềuchuyện lại chạy tới nhiều chuyện rồi.

      "Mạn Mạn của tớ a, cậu hãy nhận . Tiểu nam sinh người ta chắc chắn rất vất vả mới có được dũng khí đó. Cậu cũng đừng đả kích tâm hồn yếu ớt của người ta a, làm cho tiểu nam sinh người ta từ nay về sau gượng dậy nổi, cũng dám thổ lộ với nữ sinh nữa a. Nghiêm trọng hơn chính là ngộ nhỡ người tagặp thất bại ở chỗ cậu lại nảy sinh ám ảnh tâm lý đối với nữ sinh, từ đó thẳng biến thành cong, nữ sinh lại nam sinh sao đây? Mặc dù chuyện này đối với chúng ta ** giới hủ nữ chúng ta là cống hiến lớn, nhưngmà, chuyện này có thể làm cho người ta khôngcó người nối dõi a. Mạn Mạn, cậu có thể gánhvác được hậu quả làm cho người ta tuyệt tử tuyệt tôn sao? Gánh nổi , gánh khôngnổi nghe chị, nhận quà ." Nữ nhiều chuyện khi nào biến thành nhảm rồi hả? Chương Xuyến hơi xong chuỗi dài như vậy.

      Vân Xảo vừa "Ừm" vừa ngừng gậtđầu. Chương Xuyến xong, lập tức liền tiếp, cho Từ Du Mạn có cơ hội chen vào.

      "Chính là Mạn Mạn à, cậu cũng thể phụ tâm ý của người ta, nếu bị thiên lôi đánh xuống nha." giống như Từ Du Mạn nhận chính là tội nhân, lập tức sẽbị thiên lôi đánh vậy.

      Từ Du Mạn sớm quen kiểu chuyện củahai người kia, lúc hai người kia chuyện mặt đổi sắc. Chỉ là cậu nam sinh lớpdưới này lần đầu tiên gặp loại tình huống này,gặp phải nữ sinh dũng mãnh như vậy, khỏi có chút sợ ngây người.

      Từ Du Mạn kiên nhẫn chờ hai người kia xong, mới nhận lấy quà tặng, từ từ : "TiểuXuyến, lời của cậu có chút nghĩ đằng nóimột nẻo đúng ? Cậu phải cả ngày đều nghĩ việc đem trực nam bẻ thành cong sao,nếu như là kết quả cậu muốn, sợ là tronglòng cậu sớm vui mừng nở hoa luôn rồi." Chương Xuyến xong, Từ Du Mạn lại bắt đầu Vân Xảo.

      "Con nhóc Xảo, cậu còn biết xấu hổ mà tớ? Tuần trước là cậu lần thứ hai mươi lăm cự tuyệt Vương Triều Chí người ta đấy thôi?Cậu thế nhưng đả kích người ta, hành hạ cậu ta đến người ra người quỷ ra quỷ,cậu như vậy còn biết ngượng mà tớ?Hơn nữa, hai người các cậu nghe cho tớ, nhiều chuyện có thể, nhưng là chớ nhiềuchuyện đến đầu tớ, cẩn thận tớ…" Vế sau cũng cần nhiều lời nữa, Vân Xảo cùngChương Xuyến mặc dù hai người đều là nhảm, cho tới bây giờ mọi việc đều thuận lợi, đáng tiếc, ông trời làm cho các gặp Từ Du Mạn, từ đó chỉ có số bị áp bức a.

      "Được rồi, đồ tôi cũng nhận, cậu cũng thiếu tôi cái gì nữa." Cậu nam sinh biết Từ Du Mạn ý muốn bảo cậu ta rời .

      được vài bước, tiểu nam sinh lại quay đầulại, mặt đỏ giống như mông khỉ, với Từ Du Mạn: "Tôi tên là Tống Lâm Bạch. Còn… cònchưa có bạn ." xong, Tống Lâm Bạch bỏchạy.

      Còn lại các ba người ở trong gió hóa đá.

      ", lúc nào dụ dỗ được thiếu niên nhỏxinh đẹp như vậy?"

      ", cậu và cậu ta có quan hệ thế nào?"

      ", giữa hai người có JQ gì?" (JQ: gian tình đó ^^)

      "…" Vân Xảo với Chương Xuyến mỗi người đứng bên, mỗi người câu, thẩm vấn Từ Du Mạn.

      "Được rồi. Chúng tớ có quan hệ gì. Chính là lần trước cậu ta cẩn thận đụng bể cái ly của tớ, nên đền cho tớ cái ly đấy."

      "Mạn Mạn, cậu là có số đào hoa, đánh rơi cái ly cũng có thể quen biết thiếu niên như vậy, cậu được lắm a."

      "Đúng vậy, hôm nào đó tớ cũng bê cái ly đếnsân bóng, chừng cũng mượn cơ hội này mà quen biết mỹ nam đấy."

      "Cậu nhóc đó là coi trọng cậu rồi. Còn chưa có bạn , ha ha."

      "Mạn Mạn lợi hại, già trẻ ăn sạch."

      "Mạn Mạn, chúng tớ kiên quyết ủng hộ cậu,tiếp nhận cậu nhóc đó."

      "Từ Du Mạn, Vân Xảo, Chương Xuyến, những người khác đều bận rộn, các em ngượclại rất rảnh rỗi, hả?" Cố Uyên xuất quỷ nhập thần xuất sau lưng bọn họ, thình lình phun ra những lời này. Cố Uyên tiếp: "Từ Du Mạn, em là lớp trưởng, ở chỗ này chuyện phiếm sao? Cuộc thi chạy 10000m nam bắtđầu tiến hành rồi, tôi nghĩ, em biết nên làm như thế nào chứ." xong, Cố Uyên rời chỉ đểlại cho họ bóng lưng.

      Từ Du Mạn nhún vai, sau đó bất đắc dĩ vớiVân Xảo cùng Chương Xuyến: " thôi! cổ vũ cho bọn họ nào. Nhớ bưng nước muối lên,phục vụ tốt cho hùng của lớp chúng ta."

      Lớp của Từ Du Mạn tổng thành tích đạt đượcvị trí thứ hai. Mọi người dĩ nhiên rất vui mừng. Mặc dù mục đích tham gia cũng chỉ là vui đùamột chút, buông lỏng tâm tình, nhưng có thể đoạt giải, ai cũng vui mừng trông thấy. kiện kia của Từ Du Mạn, giữa niềm vui đoạt giải, giữa áp lực học tập, rất nhanh liền bị các bạnhọc quên mất.

      Mùa hè luôn là mùa mưa dông đan xen lẫn lộn. Vốn là mặt trời chói chang, nóng muốnchết, cư nhiên vào thời điểm tan học trời bắtđầu mưa xối xả như trút nước.

      Từ Du Mạn lúc ra khỏi nhà quên mang theo dù. Mắt thấy mưa càng lúc càng lớn, căn bản cũng có dấu hiệu tạnh mưa, trong lòng Từ Du Mạn vô cùng buồn bực.

      Rất nhiều bạn học cũng mang theo dù,đều giống như bây giờ ở trong phòng học tầng dưới cùng. Lúc này, Từ Du Mạn mớicó thể vô cùng oán hận cái quy định trường học cho phép xe cộ khác vào trong trường.

      Đứng ở chỗ này như vậy cũng phải là biện pháp. Xông ra , chạy ra đoạn xa là có thể xe buýt rồi.

      Từ Du Mạn vừa mới hạ quyết tâm định chạy ào vào trong mưa, chợt nghe có người gọi mình.Là Dương Kiệt. Trong tay Dương Kiệt cầm cái dù rất đáng xinh xắn. Dương Kiệt cầm dù đến gần Từ Du Mạn, "Mạn Mạn, tớ đưa cậuvề nhé." Cuối cùng cũng cho cậu nắm được cơhội rồi, là cơ hội quá tốt, nên vô cùngcám ơn ông trời, về sau mắng ngài nữa.

      " cần, tôi có thể tự mình về." Từ Du Mạncự tuyệt ý tốt của Dương Kiệt.

      "Cậu xem mưa lớn như vậy, trong chốc lát sẽkhông ngừng lại. Cậu cũng có dù, nữ sinh gặp mưa, luôn tốt cho thân thể. Đúng lúc tớ đây có dù..." Dương Kiệt còn cố gắnglàm cho Từ Du Mạn đồng ý, mục đích còn chưa đạt được, có người phá hư kế hoạch của cậu ta. mặc váy màu hồng chạy tới,kéo cổ tay của Dương Kiệt, thị uy nhìn Từ Du Mạn trước mặt : "Kiệt, chúng ta về , đưa em về nhà mà."

      Từ Du Mạn đoán được cây dù trong tay DươngKiệt khẳng định chính là của người bên cạnh . Từ Du Mạn chỉ cảm thấy hai người kia rất buồn cười, cũng để ý tới bọn họ.

      Vừa định xông ra, Từ Du Mạn lại bị gọi lại. Lạilà cậu thiếu niên đó, tên là Tống… Tống cái gì nhỉ.
      _tata_tart_trung thích bài này.

    5. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 20

      nam quả nữ

      "Mạn… học tỷ, tôi đưa chị về nhé." Rất rõràng, cậu thiếu niên Tống Lâm Bạch vốn là muốn gọi Mạn Mạn, nhưng lại sợ Từ Du Mạnmất hứng, mới kịp thời đổi giọng gọi học tỷ.

      " cần, chúng ta tiện đường." Từ Du Mạn lại phụ ý tốt của người ta.

      Nhìn thấy có tình địch, Dương Kiệt hai mắt bốchỏa, "Cậu là ai?"

      "Tôi có cần thiết có nghĩa vụ cho biếttôi là ai sao? Học tỷ, tôi đưa chị về."

      "Mạn Mạn có tôi đưa về."

      "Bên cạnh còn có người chờ đưa về đấy."

      Xung quanh người tới xem bọn họ càng lúc càng nhiều, Từ Du Mạn rống to: "Được rồi. Cậu, vẫn là đưa bạn về rồi sau. Cậu, tự mình về , chúng ta quen thân như vậy."Hai người nghe lời của Từ Du Mạn, đều đặcbiệt đau lòng.

      Dương Kiệt vẻ mặt lúng túng, bên cạnh còn lôi kéo tay cậu ta mà làm nũng. TốngLâm Bạch cúi đầu, lời nào, cũng .

      Cố Uyên sớm phát tình huống bên này, đau đầu đến mức xoa xoa huyệt thái dương.Cầm cây dù tới bên cạnh Từ Du Mạn," thôi."

      Từ Du Mạn để ý đến Cố Uyên.

      Xung quanh đối với mấy người bọn họ cũngđang bàn tán ầm ĩ, đặc biệt lúc Cố Uyên xen vào, thanh bàn tán càng lớn hơn nữa.

      Từ Du Mạn cự tuyệt cũng đồng ý,Cố Uyên liền cười nhạt chờ đợi Từ Du Mạn raquyết định. Nhất định để cho đưa về, phải sao? Đáng tiếc, Cố Uyên đoánsai. Ba người bọn họ, Từ Du Mạn để cho người nào đưa về. Đội mưa về? Dĩ nhiên phải. ( Mọi người đoán chút Mạn Mạn đicùng ai nha. )

      Dương Kiệt nhìn bóng lưng Từ Du Mạn rời ,cùng bóng lưng của người đàn ông che ô cho Từ Du Mạn, chợt ném cái ô trong tay , bỏlại nữ sinh kia rồi đội mưa rời .

      Tống Lâm Bạch sao, cái gì cũng làm,yên lặng rời khỏi.

      Cố Uyên ánh mắt tĩnh mịch nhìn hai người dưới ô ở phía trước, bàn tay có chút trắng bệch, gânxanh nổi lên. Cây dù trong tay bị nắm sắp biếndạng rồi. Là , người đàn ông tới nhà Từ Du Mạn lần trước. Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?

      "Sao lại chạy tới trường học của tôi vậy, trườnghọc của tôi cũng có chị Tuyết." Mộ Trường Phong giúp thoát khỏi khốn cảnh như vậy, trong lúc vô tình, thái độ của Từ Du Mạn trở nên tốt hơn chút.

      "Tuyết Tuyết nhìn thấy trời mưa, bảo tớiđón em. Lời của ấy, phải nghe theo bằng mọi giá. Tuyết Tuyết thông minh, cũng đoán được em mang theo dù." Mộ Trường Phong .

      "Biết tới đón tôi, sao mang theo hai cáidù?" Cái dù lớn, Mộ Trường Phong gầnnhư đem cả cái dù che cho Từ Du Mạn, còn ta gần như ướt phân nửa. Tự làm tự chịu, ai bảo biết mang theo nhiều hơn cái dù.

      "Thói quen."

      Từ Du Mạn gì.

      Cũng may là Mộ Trường Phong lái xe tới. bao xa là ra khỏi trường học, liền có thểlên xe rồi.

      Lâm Thiển Tuyết làm việc đúng là chútcũng mập mờ, chút cũng nể mặt, kiểu qua cầu rút ván điển hình. Mộ TrườngPhong đưa Từ Du Mạn về nhà rồi, sau khi trảlại cái dù cho Lâm Thiển Tuyết, Lâm ThiểnTuyết lại đem Mộ Trường Phong đuổi ra khỏinhà . có cách nào, Mộ Trường Phong lại chạy tới nhà Từ Du Mạn.

      "Nếu chị ấy đuổi ra ngoài rồi, nên về nhà, còn ở lại chỗ tôi làm gì? nam quảnữ, sợ chị Tuyết hiểu lầm sao?" Quả nhiên, Từ Du Mạn cũng là loại qua cầu rút ván.

      "Em đúng là trẻ con." Mộ Trường Phong lườmTừ Du Mạn cái, có chút buồn cười .

      "Đúng vậy, tôi chính là đứa bé cái gì cũng hiểu. Cho nên có chuyện gì cũng đừng tìm tôi giúp đỡ. Ví dụ như chăm sóc chị Tuyết,nghĩ cách cho , tôi là đứa bé biết cái gì có thể làm a?" Từ Du Mạn lời trúng đích,bắt được điểm yếu của Mộ Trường Phong.

      "Mạn Mạn của chúng ta là người lớn rồi, vô cùng khéo léo vô cùng hiểu chuyện, còn vô cùng tài giỏi đấy. Nào là chăm sóc phụ nữ có thai, giúp đỡ người khác hòa hảo, cách nàocũng tốt, cũng đặc biệt hữu hiệu, còn có thể làm nguyệt lão đấy." Mộ Trường Phong nịnh hót .

      Cư nhiên dùng phương thức như vậy để lấylòng Từ Du Mạn.

      Từ Du Mạn uống trà đấy, hơi chú ý, bị lời ghê tởm bất ngờ của Mộ TrườngPhong làm cho buồn nôn phun ra. Khiến cho bàn trà đều là nước trà. Từ Du Mạn vội vàng rút khăn giấy ra lau sạch nước bàntrà.

      "Tôi này Mộ đại thiếu, chuyện đàng hoàng chút, đừng làm tôi buồn nôn, đượcsao?" Từ Du Mạn thuận tay đem giấy vẫn cònđang nước ném vào trong thùng rác.

      "Được, muốn chuyện đàng hoàng cũng được, nhưng em phải giúp ." Mộ TrườngPhong nửa nằm ghế sofa, hoàn toàn xem nơi này trở thành nhà của chính ta.

      "Tôi có điều kiện."

      "Điều kiện gì?" Tiểu nha đầu này, lại có chủ ý xấu gì đây?

      " tại chưa nghĩ ra, chờ tôi nghĩ kỹ nóicho biết."

      "Được, đồng ý." Mộ Trường Phong cũng do dự gì, đồng ý với Từ Du Mạn.

      Mấy ngày nay ta cũng có những hiểu biếtnhất định về Từ Du Mạn, tóm lại Từ Du Mạncũng bảo làm mấy chuyện phạmpháp như giết người buôn ma túy…, nên cũngtùy Từ du Mạn càn quấy.

      "Có cái gì muốn hỏi tôi ." Muốn nóiđiều kiện có lợi, Từ Du Mạn cũng phải làm việcchứ, rất có đạo nghĩa giang hồ, làmnhững chuyện ngang ngược kia. Mộ TrườngPhong muốn lại thôi, muốn lại biết thế nào. Qua lâu, Mộ TrườngPhong mới giống như tiểu nương được tự nhiên, ấp a ấp úng hỏi: "Tuyết Tuyết côấy, có phải có bạn trai hay ?"

      "Tại sao lại như thế?" Mộ Trường Phong biết nhưng biết, chị Tuyết chắc chắnthích Mộ Trường Phong, tuyệt đối sai. Hơn nữa, chị Tuyết tới chỗ này mấy tháng như vậy, chưa bao giờ thấy trong nhà chị Tuyết từng xuất người đàn ông nào. Nhưngmà, vẫn từng nhìn thấy có đàn ông đưa chịTuyết về nhà. Chị Tuyết cho vào nhà, liền chứng minh người theo đuổi kia còn phải cố gắng nữa a.

      "Chị Tuyết là người phụ nữa ưu tú như vậy,đương nhiên có rất nhiều đàn ông thích."Phải , Từ Du Mạn thành thạo nhất là kiểu lờinói lập lờ nước đôi này. trả lời thẳng vấn đề của Mộ Trường Phong.

      "Đúng vậy! Tuyết Tuyết ưu tú như vậy, sao có ai mến, theo đuổi đây!", Từ Du Mạn nhìn thấy bộ dạng sa sút tinh thần của Mộ Trường Phong, ta phải là muốn bỏcuộc chứ?

      "Nếu như chị Tuyết có bạn trai, anhđịnh làm gì?"

      " cũng biết." biếtnên làm thế nào. Là buông tha, để cho TuyếtTuyết sống cuộc sống hạnh phúc mà mongmuốn còn mình đau khổ? Hay là giànhlại Tuyết Tuyết? Nhưng mà, như vậy, TuyếtTuyết còn có thể hạnh phúc sao?

      "Ding dong… ding dong…." Chuông cửa vang lên.

      " tốt nhất suy nghĩ chút, tôi mở cửa."

      “Là thầy sao?” Từ Du Mạn tuyệt đối nghĩ tới người ngoài cửa lại là Cố Uyên, "ThầyCố, xin hỏi có chuyện gì ?"

      Sắc mặt của Cố Uyên có chút bìnhthường, lại thấy Từ Du Mạn vẫn đứng ở cửa, chút cũng có ý muốn để cho vào trong, tránh được sắc mặt càng thêmkhó coi. Cố Uyên dường như từ trong kẽ rănggằn ra mấy chữ." Thế nào? mời thầy giáo vào trong ngồi chút sao?"

      "Ặc.", Từ Du Mạn vẫn tránh ra, giống như còn có chút cảm giác có tật giật mình,giống như bên trong có cái gì thể để choCố Uyên nhìn thấy.

      "Thầy giáo có lời gì ngay tại chỗ này ! nam quả nữ, ảnh hưởng cũng tốt. Hơn nữa, em cũng chuẩn bị ngủ rồi."

      Từ Du Mạn giấu đầu hở đuôi, khiến Cố Uyênchứng thực được phỏng đoán của mình. Ngườiđàn ông kia là Mộ Trường Phong của tập đoànMộ thị, ở nơi này ? Bọn họ có quanhệ thế nào? Tại sao chút cũng biết?

      "Mạn Mạn, sao em lúc nào cũng đem câu ‘cônam quả nữ’ giắt bên khóe miệng vậy hả?", Lúc này Mộ Trường Phong giống như tên playboy vậy, lười biếng tới, nắm lấy bả vai của Từ Du Mạn, " Ui, là thầy Cố à, trễ thếnày còn chạy đến nhà học sinh nữ có chútkhông thích hợp nhỉ?"
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :